Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 340: Chương 340



Vương Tuyết Cầm vẻ mặt ưu sầu: "Không phải lúc trước chúng ta từng đi Cố Cung sao? Ta cảm thấy những nơi này âm khí nặng nề."

Triệu Húc nói: "Còn không phải sao, hiện tại cả nước đều đang chờ tân triều thành lập, chờ tân đế đăng cơ. Mẹ yên tâm, tuy chúng ta ở trong hoàng cung nhưng chúng ta ở trong biệt thự."

[Chư vị ký chủ, xin hỏi có muốn bắt đầu di chuyển biệt thự hay không?]

Triệu Hi dùng điểm tích lũy một lần mở khóa toàn bộ tây viện của biệt thự, ngay cả sân bay trực thăng đắt tiền nhất cũng có sẵn, tất cả mây mù quanh quẩn trong biệt thự dần dần biến mất.

Theo sự hướng dẫn của quản gia Đại Bảo của biệt thự, mở khóa tất cả các khu chức năng của biệt thự có thể có được chức năng di chuyển biệt thự, phạm vi di chuyển nằm trong phạm vi kiểm soát của Triệu gia. Một năm chỉ có một cơ hội chuyển nhà, mỗi lần chuyển nhà cần mười vạn điểm tích lũy.

Vốn Triệu Hi dự định sau khi ổn định tình hình sẽ đi thuyền trực tiếp đến Giang Nam, nhưng hiện tại không cần thiết.

Tất cả người và vật trong biệt thự, đều có thể cùng nhau chuyển đi.

Mấy ngày nay nàng luôn chuẩn bị mọi thứ.

Triệu Hi cũng là lần đầu tiên dùng loại chức năng này, trong lòng cũng hơi lo lắng, cô nhìn về phía cha mẹ trong biệt thự và các đại thần chuẩn bị đưa đi cùng: "Sẵn sàng chưa?"

Mọi người đều lo lắng gật đầu.

Hình ảnh trên màn hình điện tử chuyển sang và xuất hiện bản đồ tất cả các khu vực mà Triệu gia hiện đang kiểm soát .

[Yêu cầu ký chủ chọn địa điểm rời biệt thự. ]

Triệu Hi chọn chính xác mảnh đất mà Triệu Húc và những người khác đã chọn và nhấn xác nhận trên màn hình.

Mọi người chỉ cảm thấy dưới chân chấn động, khung cảnh ngoài cửa sổ bắt đầu thay đổi điên cuồng, Đại Hoàng sợ hãi sủa ầm lên.

Các cung nhân nhìn đến choáng váng, hai chân như nhũn ra quỳ trên mặt đất.

Trên mảnh đất hoang đó... một cung điện lộng lẫy bỗng nhiên xuất hiện, giống như một thiên đường nơi các vị thần tiên sinh sống.

Trong ngoài cung vẫn luôn đồn đãi về người nhà Triệu Húc tướng quân và Triệu Ngôn thần y đều là thần tiên, đồng thời cũng có hàng loạt tin đồn về Triệu gia, có nhiều người tin, nhưng cũng có nhiều người không tin điều này.

Kết quả hiện tại...

Tướng quân Triệu Húc thực sự đã tạo ra một cung điện từ một mảnh đất trống, thủ pháp này nếu không phải là thần tiên thì ai có thể làm được?

Cung nhân bỗng nhiên bừng tỉnh, điên cuồng dập đầu với Triệu Húc và Triệu Ngôn: "Bái kiến thần tiên!"

Sau khi biệt thự dừng hẳn, Triệu Hi và những người khác cũng cẩn thận chuẩn bị đi ra ngoài, khi đến trước cổng biệt thự đã nhìn thấy đám người Triệu Húc.

Mấy người Đào Tư Lễ và những người khác nhìn vào bức tường cung điện cách đó không xa, những cung nhân đang quỳ lạy trước mặt đều kinh hãi không thôi, nhìn chằm chằm vào một nhà Triệu Hi.

Quả nhiên là thần tiên.

Chớp mắt một cái liền từ Thục địa xa xôi đi tới Giang Nam giàu có phồn hoa, đây không phải thần tiên thì làm sao có thể làm được?

"Tiểu tử thối, đã lâu không gặp!" Vương Tuyết Cầm tiến lên phía trước cười mắng Triệu Húc,"Không bị thương là tốt rồi. Thính Vân đâu? Hắn có khỏe không?"

Triệu Hi tìm kiếm trong đám người, Triệu Húc bĩu môi, ngược lại Triệu Ngôn cười nói: "Thính Vân đi chuẩn bị công việc đăng cơ, lát nữa buổi tối mọi người cùng ăn cơm tối."

Nước không thể một ngày không có vua, các triều thần đều lo lắng chờ đợi tân đế, không ít đại thần còn chuẩn bị suốt đêm vào cung để Triệu Húc tướng quân nhanh chóng ban chỉ xưng đế.

Kết quả... liền khiếp sợ nhìn thấy trong cung có thêm một tòa điện phụ cực kỳ rộng lớn. Nó không thể được xây dựng trong một ngày được, hơn nữa trong cung điện ban đêm đèn đuốc sáng như ban ngày, giống như chỗ ở của thần tiên."

Trong lúc nhất thời tất cả đại thần đều nhìn đến choáng váng, vẫn là Lý tướng kéo tới một vị cung nhân trực ban đến hỏi thăm.

Cung nhân vô cùng tôn kính: "Đó chính là tiên cung mà Triệu tiên tướng quân hô phong hoán vũ tới hôm nay, nghe nói là từ Thục Châu đến."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 341: Chương 341



Ánh mắt tất cả đại thần dại ra: "..."

Từ Thục địa?

Ngay cả một người từ Thục địa đi tới cũng phải mất một tháng, vừa quay đầu lại đã chuyển được một tòa cung điện lớn như vậy? Chẳng lẽ... Thật sự là thần tiên?

Các đại thần như tỉnh mộng, gõ cửa đi vào.

Nhìn ánh đèn điện rực rỡ và nội thất độc đáo trong biệt thự, bọn họ thực sự có cảm giác như đang lạc vào tiên cảnh.

Lý tướng dẫn đầu đám người, hít sâu một hơi, cung kính nói: "Kính xin tướng quân sớm đăng đại bảo.

Cả nhà đang tụ tập ăn lẩu, trên bàn ăn bày đầy các loại thức ăn và thịt, nồi uyên ương ở giữa sôi trào cuồn cuộn bốc khói.

Triệu Hi đang bảo Tiêu Thính Vân đổ tiết vịt phải cẩn thận một chút, trên tay nàng cũng không ngừng gắp một đoạn ruột vịt thả vào trong nồi, khung cảnh rất náo nhiệt.

Triệu Húc đang cúi đầu ăn lẩu, nghe nói thế bĩu môi chỉ về phía Triệu Hi: "Chuyện này các ngươi tìm nàng thương lượng, cũng không phải ta làm hoàng đế."

"Đúng rồi, hai người có muốn ăn lẩu không? Chúng ta mở thêm một bàn nữa."

Đại thần nhìn theo Triệu Húc, vừa nhìn thấy Triệu Hi thì ngây người tại chỗ, ngay cả mùi lẩu cũng không thể hấp dẫn bọn họ nữa.

Nữ... nữ nhân?

Người lên ngôi là một nữ nhân?

Họ lại nhìn Triệu Húc bằng ánh mắt hoài nghi, xem thử vị tướng quân này có đang say rượu và nói mê sảng hay không.

Nhưng Triệu Húc không nói đùa.

Bọn họ là người hiện đại, không có phần chấp niệm làm Hoàng đế kia, nếu không phải vì muốn bảo vệ mình trong loạn thế thì ai sẽ rảnh rỗi đi tạo phản? Mọi người đều có sở thích và những việc họ thích làm.

Thay vì ở trong cung xử lý tấu chương đến từ các châu từ trời nam đất bắc trình lên, Triệu Húc càng thích lãnh binh đánh giặc, thu phục đất đã mất, hắn và các đại tướng trong quân đã thương lượng về bắc cảnh, quyết tâm muốn đuổi đám người thảo nguyên đi, cứu mấy trăm vạn dân chúng khốn khổ ở bắc cảnh đang sống trong nước sôi lửa bỏng! Ở lại trong cung có thể làm loại chuyện này sao?

Luận học thức, Triệu Ngôn cũng không kém Triệu Hi, nhưng hắn chỉ thích y học, càng hưởng thụ cảm giác thành tựu khi kéo từng người sắp c.h.ế.t trở về, cũng thích đem y lý đã học cả đời truyền bá rộng rãi cho dân chúng.

Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm thì càng không cần phải nói, hai người bọn họ một người thích nghiên cứu trồng trọt tăng sản lượng và trồng các loại rau quả, người còn lại thì thích chăn nuôi và không có hứng thú với vị trí đó.

Triệu Hi cười híp mắt nhìn một đám đại thần,"Là ta."

Từ xưa tới nay chưa từng có nữ nhân nào đăng cơ làm đế, chuyện này thật hoang đường đến buồn cười.

Sau khi tin tức này truyền ra, vô số học giả đã phản đối, nữ nhân chỉ nên thành thật ở nhà thêu hoa.

Trong tửu lâu, có không ít người đọc sách không sợ c.h.ế.t bàn luận ầm ĩ.

"Các ngươi sợ là không biết, mấy năm nay dưới sự cai trị của Triệu Hi tiên nhân, ba quận ở Thục Châu mới phát triển không ngừng như vậy. Hơn nữa, từ lâu việc nữ nhân làm quan đã là chuyện bình thường ở Thục Châu. Trong nhà ta có hai nữ nhi, vài tháng nữa sẽ phải cùng tham gia kỳ thi chung đây." Một phú thương từ Thục Châu đang ăn cơm trong tửu lâu nhìn thấy thái độ khịt mũi coi thường của bọn họ thì cười nói.

Giang Nam cách Thục địa quá mức xa xôi, rất nhiều người căn bản không biết hoàn cảnh Thục châu thật sự như thế nào.

"Ông chủ Hoàng, hay là ông nói chuyện Thục Châu đi? Đặc biệt là Triệu Hi... nữ tử kia."

Ông chủ Hoàng kiếm được rất nhiều tiền từ các sản phẩm thủy tinh, hắn bắt đầu hăng hái kể về cuộc sống hàng ngày ở Thục Châu trong mấy năm nay, mỗi lần nhắc đến những chính sách mới do Triệu Hi Bất Tử ban hành, lại khiến cho những người xung quanh phải kinh ngạc.

Chưa kể nàng ấy còn là tiên nữ, là thần tiên, đăng cơ làm nữ đế thì làm sao?

Trước đây ở Thục Châu có không ít thế gia cũng phê bình kín đáo việc Triệu Hi làm chính trị, hiện tại ai mà không thành thật?

"Nhưng, từ xưa đến nay nữ tử đều không so được với nam nhân.". Có người đọc sách đỏ mặt cứng rắn nói ra.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 342: Chương 342



Ông chủ Hoàng cắn hạt dưa, nghe vậy châm chọc: "Nữ nhân không bằng nam nhân? Đúng là sức lực của phái nữ yếu hơn nam nhân rất nhiều, nhưng họ lại thông minh như đàn ông."

Lời này ngược lại là thật, không ít người đọc sách cũng có tỷ muội, có lúc luận học thức bọn họ cũng sẽ mặc cảm, chỉ than rằng các nàng lại không sinh ra là nam tử.

Thư sinh kia đang muốn nói sức của nữ tử kém hơn nam tử, ông chủ Hoàng chậc chậc cười nói: "Sợ là các ngươi không biết các loại xưởng ở Thục Châu hiện nay phải không? Không phải dùng sức mà là dùng não."

Đây chính là lợi ích mà cuộc cách mạng công nghiệp mang lại, họ đòi hỏi ngày càng nhiều nhân lực, máy móc đang dần thay thế lao động, nữ nhân dần dần có thể tạo ra giá trị xã hội, địa vị của họ dần được nâng cao khiến người ta không thể bỏ qua.

Ông chủ này có tầm nhìn xa, hắn có linh cảm đây sẽ là xu hướng chung nên cho nữ nhi đi học từ sớm, cũng sắp tham gia kỳ thi chung. Hắn dự định hai ngày nữa sẽ đến ngôi chùa lớn nhất Giang Nam để lễ bái, hy vọng các con sẽ đạt điểm cao.

Thân phận "tiên nhân" của Triệu Hi giúp nàng ít bị phản đối việc đăng cơ hơn, không ít người đọc sách cảm thấy nữ nhân cầm quyền quá mức hoang đường, nhưng người ta là tiên nữ cũng không phải nữ tử bình thường, cho nên tất nhiên là được.

Triệu Hi đăng cơ vào một ngày nắng ấm áp, một thân long bào đặc chế đi từng bước một về phía đại điện dưới sự chỉ dẫn của lễ quan, văn võ bá quan chia làm hai bên, rầm rộ chưa từng có.

Trường hợp trọng đại như vậy là không thể tùy ý nhìn loạn mở miệng, chỉ là không ít quan viên đều nghe được một trận tiếng vang từ trên trời truyền đến.

Không ít đại thần không nhịn được tò mò, cẩn thận từng li từng tí ngước mắt nhìn lên bầu trời, chỉ thấy xa xa có thứ đen kịt giống như con chim lớn bay đang bay về phía bọn họ, phát ra âm thanh ồn ào.

Triệu Hi đứng ở chỗ cao nhất, mỉm cười nhìn bọn họ.

Thấy Triệu Hi cũng nhìn, không ít triều thần cũng quang minh chính đại bắt chước nhìn lên.

Có đại thần kinh hãi hỏi: "Đây, đây là vật gì? Đại... đại quái điểu?"

"Có người! Có người ở trong con chim lớn!"

"Hình như... hình như là Thụy vương? Không đúng, là Tiêu tướng quân." Đại thần có thị lực tốt lẩm bẩm nói, sau đó lại nhanh chóng sửa miệng.

Thụy vương sớm đã chết, chỉ có vị Tiêu tướng quân có bề ngoài trông giống Thụy vương đính hôn với nữ đế mà thôi.

Trần Hành bên cạnh và những người khác cũng khiếp sợ không thôi, bọn họ có thể xem là những bộ hạ lớn tuổi nhất của tiên nhân, bọn họ đã nhìn quen các loại pháp thuật của tiên nhân, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người bay lượn trên bầu trời!

Chẳng phải nếu tiên nhân truyền thụ biện pháp thì người thường cũng có thể lên trời được sao?

Đây là... hai chiếc trực thăng.

Biệt thự có tổng cộng ba chiếc trực thăng, nhưng Vương Tuyết Cầm nói số ba là số lẻ, là điềm xấu, vì thế chỉ cho hai chiếc trực thăng bay ra ngoài.

Hai chiếc trực thăng này đến để góp vui!

Triệu Hi nhìn có chút khẩn trương, sợ hai người lái trực thăng không cẩn thận rơi xuống. . Lái trực thăng không như lái ô tô!

Triệu gia không ai biết lái trực thăng, nhưng luôn có những người không sợ c.h.ế.t và có tinh thần phiêu lưu mạo hiểm, Triệu Húc chọn một vài người vừa cầm sách vừa xem video để học cách điều khiển trực thăng. Tiêu Thính Vân cũng đi.

Dù là lái trực thăng hay lái ô tô thì đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Thính Vân học. Hắn chỉ cảm thấy việc lái trực thăng quả thực khó hơn lái xe nhưng không phải là không thể làm được.

Hôm nay liền lái tới trợ hứng.

Cũng may vào lúc quan trọng, hai người đã không bỏ cuộc, họ lái chiếc trực thăng và thực hiện một màn trình diễn đơn giản trên bầu trời, bay đi trong tiếng reo hò của mọi người và quay trở lại bãi đỗ trực thăng của biệt thự để dừng lại một cách vững vàng.

Không chỉ có các đại thần trong cung nhìn thấy cảnh tượng này, mà người ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, nhất thời sửng sốt.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 343: Chương 343



Thật sự là thần tiên, ngoại trừ thần tiên ai còn có thể bay trên trời?

Từ giờ trở đi ai dám phản đối Triệu Hi đăng cơ?

Dân chúng tự nhiên có lòng sợ hãi và hoài nghi triều đình, từ xưa đến nay, triều đình đã liên tục bóc lột bọn họ, đánh thuế quá nặng làm cho bọn họ ăn không đủ no. Nhưng mà bọn họ tin rằng các vị thần tiên trên trời rất công bằng với họ, vậy nên họ rất mong chờ cả nhà tiên nhân này nắm quyền.

Ngày 28 tháng 4 năm nay, Triệu Hi dẫn hàng trăm văn võ bá quan tế bái trời xanh, đổi tên thiên hạ thành Đại Minh, chính thức đăng cơ làm đế ở thành Đông Khê Giang Nam.

Đại Minh là một triều đại mà Triệu Hi cực kỳ thưởng thức, không hòa thân không cắt đất, cho nên sau khi thương lượng cuối cùng quyết định quốc hiệu là Đại Minh, hi vọng vương triều Triệu gia của bọn họ thành lập ở thời đại xa lạ này có thể có được cốt khí của Chu Minh.

Dân chúng không biết những cái đó, chỉ biết ngày tháng giờ đây đã có ánh sáng, cũng tượng trưng rằng bóng tối của quá khứ đã được chiếu sáng.

Quốc Hiệu Đại Minh, trên dưới không ai dị nghị.

Sau khi xử lý xong công việc đăng cơ, thân là nữ đế chuyện đầu tiên Triệu Hi làm là tiến hành một lần thanh tẩy nhằm vào các cựu thần tiền triều.

Một số triều thần tự xưng là trung thành đã treo cổ tự tử ngày Chính Tích Đế ban bố thư thoái vị, còn lại tất cả đại thần đều quy hàng.

Triều Thiên Khải hỗn loạn, tuy có không ít đại thần có tài cán, nhưng cũng không ít hạng người tầm thường ăn không ngồi rồi.

Triều đại thay đổi, đương nhiên không có khả năng g.i.ế.c c.h.ế.t hết tất cả các cựu thần, mà Triệu Hi cũng không phải loại cuồng ma khát m.á.u đó.

Nàng tiến hành một cuộc khảo hạch tập trung nhằm vào những cựu thần này, người thi không thành công tự động từ quan, nếu không thì không thể trách Nữ Đế không cho bọn họ mặt mũi trực tiếp bãi chức quan.

Thi cử, chính là thi cử.

Những cựu thần này cả đời cũng chưa từng nghe qua chuyện này vô cùng xôn xao, sâu trong đáy lòng cho rằng đây còn không phải là biện pháp hà khắc mà nữ đế đang nhằm vào cựu thần hay sao?

"Tam châu hiện tại đều dùng cách này để tuyển quan lại, chúng ta có thể thi các vị lại không thi được sao?" Quan viên từ Thục Châu được điều đi Giang Nam Kinh Đô cũng không ít, trong đó phần lớn là những thần tử đã trổ hết tài năng ở trong cuộc thi.

Lần thi này Lý tướng còn đặc biệt đến bái phỏng Đào Tư Lễ, người đứng đầu kỳ thi chung đầu tiên ở Thục Châu.

Lần thi cử cho cựu thần này làm Triệu Hi có thể nắm trong tay đại khái năng lực của những cựu thần dưới trướng, hạng người tầm thường sau khi có thành tích thi thì tự mình từ quan.

Triều Đình có rất nhiều vị trí để trống, Triệu Hi cũng không nhập nhằng, trực tiếp điều người từ Thục Châu tới.

Thí sinh thi qua được kỳ thi chung cũng không phải vừa lên đã được làm quan lớn, không có ai là không phải bắt đầu làm từ chức quan nhỏ ở các quận huyện trong Thục Châu, Triệu Hi dựa theo chiến tích điều động một số nhân tài tới.

Cũng may bây giờ từ Thục Châu tới Giang Nam ngồi thuyền cũng không mất quá hai ba ngày, đi rất nhanh, giao thông thuận tiện làm cho những nỗi khổ biệt ly giảm đi rất nhiều.

Vô số cựu thần nhìn thấy nữ đế điều quan viên từ Thục Châu tới, ngoại trừ con cái thế gia thì đa số đều là con nhà bần hàn, những con nhà nghèo này có thể đi học còn không tính, nhưng vậy mà lại có không ít nữ tử!

Triệu Hi là nữ đế, nhưng bởi vì nàng là tiên nữ, tiên nhân không giống người thường, nữ tử khắp thiên hạ này có mấy ai có thể so sánh cùng tiên tử? vì sao những nữ tử bình thường này cũng có thể vào triều làm quan, ngồi ngang hàng cùng nam tử?

Sự xuất hiện của những nữ quan này khiến không ít những đại thần trong triều cảm thấy không cam lòng.

"Đợi ngươi cũng có thể thi được đứng đầu bảng rồi lại đến nghi ngờ ta." Nữ quan cầm đầu bị điều tới dùng ngữ khí lãnh đạm nói, ánh mắt có chút khinh thường.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 344: Chương 344



Đại thần kia không nghĩ tới nữ nhân này lại trực tiếp bắt bẻ lại, lúc này tức giận đến đỏ mặt, có phần tức giận nói: "Ngươi..." Hắn thi khảo sát cựu thần chỉ vừa đủ để đạt mà thôi...

Triệu Hi có chút tán thưởng đối với nữ nhân này, nàng là người đứng đầu bảng thi chung ở Thục Châu lần thứ hai, Triệu Hi còn nhớ rõ lúc ấy chuyện nàng thi đứng đầu bảng còn gây ra tiếng vang không nhỏ, vô số thí sinh nghi ngờ yêu cầu phải kiểm tra lại bài thi, cuối cùng còn bị vả mặt kết thúc chuyện đó.

Vô số cựu thần trong triều nhìn những nữ quan kia và những thần tử Thục Châu tỏ vẻ nhìn mãi thành quen, mơ hồ có dự cảm gì đó không rõ.

Quả nhiên, nữ đế đã mở cuộc thi cho tất cả các bách tính trong triều Đại Minh, không kể giới tính, chỉ cần phù hợp yêu cầu về tuổi tác, hơn nữa trong nhà ba đời không làm chuyện trái pháp luật hại người đều có thể báo danh.

Dựa theo cách nói của Triệu Húc chính là, Thục Châu tương đương với đầu não của Đại Minh, đây chính là một thí điểm. Thục Châu thực hiện một số những lệnh mới chỉ cần không xảy ra sai xót, như vậy là có thể mở rộng đến các châu quận khác!

Dân chúng Thục Châu và Vân Châu lại rất bình tĩnh, bọn họ đã sớm nhìn mãi thành quen, không ít người trong nhà còn có học sinh đang chuẩn bị cho kỳ thi sau đây này.

Nhưng mà đối với các châu quận khác, bao gồm cả dân chúng ở Kinh Châu mà nói đây đều là hành động kinh người lần đầu tiên xảy ra trên đời, vô số học trò nhà nghèo kích động chạy đi nghe ngóng, hỏi đi hỏi lại xem có phải là thật hay không.

"Vậy trong bố cáo của triều đình có nói dòng họ ba đời có người vi phạm luật pháp đều không thể ghi danh, trộm cắp... trộm cắp thì tính là gì?" Trong quận Giang Đông, một nam nhân trung niên ngồi trong tửu lâu đang ăn cơm, nghe được mọi người đều đang nghị luận, đột nhiên nghĩ đến điều gì mặt bỗng trắng bệch, nhỏ giọng hỏi.

Trong tửu lâu đang có thư sinh cầm đàm luận, nghe thấy hán tử trung niên ở lầu hai kia hỏi thăm, liền hỏi ngược lại một câu: "Có từng bị bắt giam chưa?"

Hán tử kia vội vàng lắc đầu: "Chưa từng chưa từng."

Thư sinh đáp: "Vậy thì không sao, dựa theo lệnh của nữ đế bệ hạ, nếu là người bị bắt giam vào tù rồi thì ba đời không thể ghi danh."

Hán tử kia nghe vậy thì thở phào một hơi, vội vàng lâu đi mồ hôi trên trán.

Nhưng xung quanh vẫn xuất hiện rất nhiều tiếng than thở, hiển nhiên cũng có ít nhiều người bởi vì phạm tội mà phải vào lao ngục, bọn họ đã mất đi cơ hội này.

Bọn họ mất đi thì cũng thôi, nhưng nghĩ đến mình liên lụy con cái, thậm chí còn liên lụy đến tôn nữ tôn tử tương lai còn chưa ra đời liền bi thống không thôi.

"Trước khi chúng ta làm gì xin hãy suy xét một chút cho con cái người thân trong nhà, chớ có làm ra việc hối hận không kịp." Có một bá tánh cảm khái nói.

Bọn họ là đúng là nông dân không sai, nhưng ai biết được con cháu của mình tương lai có tiền đồ hay không? Có một số việc trước khi làm vẫn phải suy nghĩ kỹ rồi mới được làm.

Lệnh này vừa được đưa ra, tỷ lệ phạm tội của không ít châu quận giảm xuống đáng kể.

Không ít thần tử ở Thục Châu đều có không gian thi triển năng lực, được điều đến không ít châu quận khác ở Đại Minh làm việc.

Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm lại một lần nữa được khơi gợi lại sự nhiệt tình của nghề cũ, Giang Nam giàu có đông đúc, lại có nhiều đất đai phì nhiêu như vậy mà chỉ có chút lương thực này sao? Vô số dân chúng còn không có cơm có thịt để ăn!

Họ còn hưởng thụ cuộc sống nghỉ hưu của "Thái thượng hoàng","Thái Hậu" gì nữa chứ? Trực tiếp làm lại nghề cũ thôi!

Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm trực tiếp hạ lệnh gọi các tinh anh của đại học Thục Châu, khoa nông nghiệp và chăn nuôi tới, cùng nhau giúp dân chúng làm ruộng chăn nuôi.

Chu Nguyên người giỏi nhất trong việc nuôi heo của Triều Thiên Khải tất nhiên có mặt trong danh sách này.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 345: Chương 345



Chu lão viên ngoại luôn cứng nhắc không người rằng tên nhóc mà ông cho là luôn luôn không làm ra trò trống gì lại trở thành người có tiền đồ nhất của Chu gia nhà bọn họ, thật đúng là nuôi heo làm ra thịnh thế, hiện giờ lại còn có học trò khắp nơi, dân chúng Giang Nam cũng học theo hắn đạo nuôi heo, từ đó lưu danh sử sách, tổ tiên Chu gia không ai có thể sánh bằng.

Triệu Hi cũng biết, đối với dân chúng mà nói, sau khi giải quyết xong nguy cơ loạn thế thì điều quan trọng nhất chính là có thể ăn no, không thể ăn cơm no thì tất cả chính sách mới đều là vô nghĩa.

Cho nên nàng toàn lực ủng hộ việc cha mẹ làm, còn thay họ ra sức tuyên truyền lợi ích của các loại hình trồng trọt và chăn nuôi.

"Bệ hạ, nhóm học sinh của sở nông nghiệp bên kia hy vọng có thể xin một con thuyền biển đi đến Nhai Châu."

Nhai Châu, chính là Hải Nam.

Triệu Hi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức cầm lấy tấu chương nhanh chóng xem qua: "Là nhóm học sinh tinh anh làm nghiên cứu lai tạo giống lúa nước ở khoa nông nghiệp kia sao?"

Lúa nước được lai tạo là thứ tốt, sản lượng cực cao nhưng lại không có cách nào gây giống được, lúa nước lai tạo lúc trước bọn họ mang đến đã sớm không còn bao nhiêu, chỉ có thể trồng lúa Chiêm Thành lúc trước lấy được từ tiểu quốc phía nam.

Nhưng đám giáo sư học sinh của khoa học Nông Nghiệp lại không muốn từ bỏ, dù sao bọn họ cũng đã tận mắt nhìn thấy sản lượng lúa gạo cực cao của lúa nước lai tạo mà các tiên nhân mang đến trước đó.

Khoai lang là thứ tốt, sản lượng cao cũng dễ trồng, hiện tại dân chúng Thục Châu ai cũng có thể ăn no, nhưng con người có truy cầu, khi bọn họ được ăn no rồi thì sẽ muốn ăn ngon. Khoai lang ăn nhiều sẽ bị ngán, vì thế sẽ nghĩ đến việc ăn cơm.

Chất dinh dưỡng khoai lang có thể cung cấp kém hơn lúa nước và lúa mì, cũng chỉ có thể ăn để no bụng mà thôi.

Cho nên khoa Nông Nghiệp hết sức nhiệt tình với nghiên cứu lai tạo lúa nước, sau khi đọc qua sự tích Viên Công ở trong tiên thư, một số học sinh của khoa Nông Nghiệp liền muốn đi đến Nhai Châu.

Trước kia khi thiên hạ chưa phải của tiên nhân, Nhai Châu cũng thuộc triều Thiên Khải, nhưng bọn họ không có cách nào ra biển, hiện tại thì không giống vậy.

Triệu Hi nhìn nội dung trong tấu chương trong mắt đầy ý cười: "Phê chuẩn. Đưa cho bọn họ mười chiếc thuyền đi biển, để cho bọn họ xuất phát từ vùng Duyên hải Giao Châu, trên thuyền dẫn theo một ít đại phu cùng đồng hành."

Khoa học kỹ thuật sẽ thay đổi cuộc sống, Triệu Hi cực kỳ ủng hộ cho những người này thăm dò trợ giúp, một bước tiến bộ nho nhỏ của bọn họ cũng có thể là một bước tiến lớn trong tương lai của toàn bộ đế quốc. Triệu Hi không biết những tinh anh của Khoa Nông Nghiệp này đi tới Nhai Châu rốt cuộc có thể thành công hay không, nhưng nàng có thể ủng hộ.

Triệu Hi cười thật tươi: "Hơn nữa... Nhai Châu có rất nhiều thứ tốt."

Đại ca Triệu Ngôn là người đam mê y học, sau khi Triệu Hi đăng cơ liền để cho Triệu Ngôn làm quan lớn ở bộ y tế, đối với y tế trong nước có được quyền chấp hành lớn nhất.

Triệu Ngôn cũng không do dự, dựa vào y học mới ở thành mới Thục Châu mở rộng bệnh viện.

Chuyến này những tinh anh của Viên Nông nghiệp xuất phát đi Nhai Châu, bọn họ cũng sẽ có đại phu đồng hành.

"Hiệu Trưởng, ta nghe nói trên biển có Hải thần nguyền rủa, rất nhiều thủy thủ sau khi ra biển lâu sẽ đột nhiên sinh bệnh. Hiệu trưởng, ngài là thần tiên, ngài nói xem thật sự có Hải thần nguyền rủa sao? Ngài có thể đi cầu xin một chút hay không?" Y sinh dưới trướng lo lắng nói.

Triệu Ngôn có chút bất đắc dĩ: "Đó là do thiếu Vitamin C, ăn cam uống nước chanh vào là được."

Cái gì mà Hải thần nguyền rủa, đều là mê tín cả.

Hơn nữa xuất phát từ Giao Châu đến Nhai Châu, thời gian không quá lâu, căn bản không kịp mắc bệnh ghẻ lở!

Thực sự gặp vấn đề chính là những người thường xuyên đến cảng Lĩnh Nam làm buôn bán hàng hải với người nước ngoài kìa.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 346: Chương 346



Chi phí cho các hạng mục nghiên cứu khoa học giống như nước chảy ào ào ra ngoài vậy, Hộ bộ Thượng thư gấp đến xoay vòng, Nữ đế của bọn họ từ xưa đến nay chưa bao giờ do dự trên phương diện chi trả kinh phí cho nghiên cứu khoa học, những giáo sư học sinh kia chỉ cần xin kinh phí hợp lí thì đều được cấp xuống.

Nào có ai làm như vậy? tài lực quốc gia phải chống đỡ thế nào?

Khoa Nông nghiệp xin ra biển đi tìm lúa nước lai tạo cao sản thì cũng thôi đi, dù sao ăn cơm là chuyện lớn mà, chi phí này cũng là hợp tình hợp lý.

Nhưng mà quan trọng là tại sao bọn họ còn phải chi trả cho những dự án kỳ lạ chứ?

Ví dụ như Phi Thiên.

Từ khi Triệu Hi làm đại điển đăng cơ, có hai chiếc trực thăng bay vòng quanh không trung đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng một số học sinh. Đó là tọa kỵ của tiên nhân, người bình thường có thể làm ra sao? Còn thật sự có một số học sinh bướng bỉnh như con lừa vậy nhất định muốn nghiên cứu làm ra cái này, nói là cái gì nhiệt khí cầu gì đó, Nữ Đế vậy mà thật sự cấp tiền cho.

"Bành ái khanh, ngươi cảm thấy máy hơi nước như thế nào?" Triệu Hi không đáp lại những lời tố khổ của Hộ bộ thượng thư Bành Nghị mà hỏi ngược lại.

Từ sau khi Nữ đế đăng cơ, Thục Châu Tam Châu đã tạo ra các chính sách mới mở rộng các loại công xưởng trong phạm vi cả nước, bây giờ đã là năm thứ hai Nữ đế đăng cơ, có rất nhiều chính sách đều đang được tiến hành, các nơi đều xây dựng trường học, rất nhiều dân chúng đang dần dần tiến vào công xưởng, đã không còn quá quan trọng việc làm ruộng.

Máy hơi nước tất nhiên cũng xuất hiện trong mắt bọn họ, hiện tại ở triều đường Đại Minh cũng không còn tính là vật gì mới mẻ.

Hộ bộ thượng thư Bành Nghị nghe vậy ánh mắt sáng lên, cười nói: "Vật này là thứ tốt, lắp đặt ở trên thuyền phối hợp với cánh buồm, cho dù là đi ngược dòng nước tốc độ cũng cực nhanh."

Lúc trước Bành Thượng thư đã từng ngồi thuyền chở hàng kiểu mới về quê tế tổ, từ thành Đông Khê Giang Nam một đường đều đi ngược dòng nước, vậy mà không đến hai ngày đã đến quê hương, so với lúc nhậm chức ở triều Thiên Khải tốn một tháng đi đường thì nhanh hơn nhiều.

Đây chính là đi ngược dòng!

Hơn nữa động cơ hơi nước này không chỉ có thể dùng cho đường thủy, còn có thể đặt ở trên xe ngựa, chạy rất nhanh, nghe nói còn có thể dùng cho xe lửa gì đó?

Triệu Hi cười hỏi: "Nhưng nghiên cứu phát triển máy hơi nước lúc trước đã hao phí vô số vàng thật bạc trắng của Thục Châu, lúc trước Lưu Nghĩa cũng giống như ngươi than khổ khóc nghèo với ta."

Khoa thỉnh thoảng lại đến xin tiền, làm cho Lưu Nghĩa kêu khổ không thôi, còn không phải nàng vẫn kiên trì cấp tiền sao? Khổ hơn nữa cũng phải nghiên cứu khoa học kỹ thuật! bây giờ việc sử dụng máy hơi nước cũng đã dần dần quen thuộc, không phải sao?

Bành Thượng thư bày ra vẻ mặt đau khổ: "Bệ hạ, nói thì nói như thế, chỉ là bây giờ quốc khố..."

Triệu Hi cười thần bí: "Đừng có gấp, quốc khố tất nhiên sẽ không bị thiếu hụt. Đợi lát nữa bên phía Thục Châu còn có hội nghị video, Bành Thượng Thư đi ăn cơm trước một bữa đi rồi lại bàn luận."

Bành Nghị càng ngây ngốc, mở họp thượng triều còn cần phải ăn cơm chiều rồi mới tới sao? Ai lại mở nghị sự lúc đêm khuya chứ?

Triệu Hi không thích bộ dạng lên triều của hoàng đế cổ đại, Hoàng đế thì ngồi ở trên long ỷ cao cao tại thượng, một đám thần tử thì đứng bên dưới. Nàng thích ngồi trong phòng hội nghị bàn trò, quan viên Thục Châu cũng đã quen.

Bởi vì hôm nay có hội nghị video Thục Châu, cho nên quan viên đều vào biệt thự, ngồi vây quanh vị trí phía trước TV, Triệu Hi dùng tín hiệu Đại Bảo để kết nối các điểm với tính năng TV, gọi một cuộc gọi video đến Châu mục Thục Châu.

Trong tay Châu mục Thục Châu có một chiếc điện thoại di động thông minh cũ, là bọn họ để lại cho hắn trước khi chuyển nhà đi.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 347: Chương 347



Hiện giờ là triều Đại Minh, tất cả các đại thần đều lấy việc có được thần khí của Nữ Đế tặng cho làm vinh dự, nghe nói thần khí này chính là thần khí có thể truyền âm đi ngàn dặm.

Hiện giờ trong tay của Triệu gia cũng không còn bao nhiêu điện thoại di động cũ, ngay cả đồng hồ thông minh lúc trước trúng thưởng cũng bị các đại thần nhìn chằm chằm vào.

Chỉ một lúc sau hình ảnh bên phía Thục Châu đã xuất hiện lên TV thông minh, dẫn tới tiếng cảm thán sợ hãi không thôi của triều thần, ánh mắt họ nhìn về phía Triệu Hi tràn đầy kính sợ.

Nữ Đế của bọn họ quả thật là tiên nữ.

Hiện giờ Châu mục Thục Châu Vu Vân Sơn đang rất vui vẻ, cầm điện thoại di động bái kiến Triệu Hi, sau đó di chuyển khung cảnh ống kính, khung cảnh lọt vào ống kính tựa như là ở bên cạnh con sông nhỏ, có thể mơ hồ thấy được nước sông sạch sẽ trong suốt, tiếng nước chảy làm cho không ít đại thần cảm thấy trong lòng thoải mái. Bên cạnh còn có không ít học sinh đang đứng, mỗi người cầm trong tay một ngọn đèn ngựa chiếu sáng.

Những học sinh này tất nhiên là không có thần vật cao cấp như điện thoại di động, cho nên chỉ có thể năn nỉ Châu Mục Vu đại nhân.

Phía sau những học sinh này còn có rất nhiều quan quân đang đứng cầm đèn chiếu sáng.

Đám Triệu Húc ở một bên xem náo nhiệt, Triệu Húc híp mắt nhìn không rõ lắm, suy đoán: "Đây là... con sông nhỏ bên ngoài thôn Đào Hoa kia phải không? Gọi là Thanh Thủy Hà phải không Tiêu Vân?"

Tiêu Thính Vân ở bên cạnh vuốt cằm nói: "Đúng vậy."

Triệu Húc nhớ rõ lúc bọn họ mới xuyên tới, hắn còn bắt lươn ở sông Thanh Thủy làm cơm, đại ca còn ở đó cứu được con trai của vợ cả Vương gia khỏi đuối nước. Hôm nay nhìn lại thấy đã trôi qua rất nhiều năm rồi.

Bọn họ còn thấy được người quen Lục Doanh Doanh ở trong màn hình, lúc trước Lúc Doanh Doanh cảm thấy rất hứng thú với phát minh, vì thế liền tiến vào tổ Nghiên cứu khoa học điện của Thục Châu. Lúc trước khi chuyển nhà nàng cũng không đi cùng.

Lúc này nàng đang cười vẫy tay với bọn họ, còn liên tục gọi Triệu Hi: "Hi Hi cô cô, bệ hạ cô cô."

Sắc mặt các vị đại thần kinh sợ, thì ra đây là nơi các tiên nhân làm giàu. Những tiên nhân này cũng không biết tại sao lại chọn giáng lâm ở nơi sơn thôn nhỏ bé này, cũng không nhìn ra có gì đặc thù.

"Đây là muốn làm gì thế?" Lý Tương vuốt chòm râu, kinh ngạc hỏi mấy người Trần Hành ở bên cạnh.

Trần Tú Tài nhìn cảnh quê hương quen thuộc, trong lòng cảm khái vô cùng, cười lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, chỉ là chắc hẳn là chuyện tốt."

Có thần tử ở bên cạnh khó hiểu: "Nhưng vì sao lại phải làm việc vào ban đêm?"

Nếu đây là chuyện tốt vì sao không làm vào ban ngày? Cứ nhất định phải làm vào ban đêm? Cứ giống như trộm gà trộm chó vậy!

Đám Trần Hành, Đào Tư Lễ cũng không trả lời được là vì sao.

Châu Mục đưa điện thoại di động cho học sinh dẫn đầu đoàn nghiên cứu khoa học, còn liên tục dặn dò phải để ý kỹ càng, ngàn vạn lần đừng rơi hỏng.

Nếu như rơi vào trong nước, bọn họ dù có công lao tận trời cũng xong đời! dù sao thần khí tiên nhân mang từ trên trời xuống cũng không nhiều.

"Bệ hạ, phía trước sẽ trưng bày máy phát điện thủy lực của chúng ta!" Từ khi có điện thoại di động, giáo sư đứng đầu cùng các học sinh liền hoàn toàn không thèm để ý đến Châu Mục Vu, hắn đã không còn giá trị lợi dụng.

Máy phát điện đã có từ rất lâu trước đó, là vật mà Triệu Húc và Tiêu Thính Vân xuất chinh sẽ mang theo, máy phát điện quay bằng tay. Châu mục Vân Châu, Châu mục Thục Châu cũng có mỗi nơi một cái.

Máy phát điện quay bằng tay rất nhỏ gọn, nhưng mà phải dùng tay quay, rất bất tiện.

Những học sinh quyết chí nghiên cứu về phương diện này liền cân nhắc cái máy dùng bằng tay này có thể biến thành cái khác thay thế hay không?

Thời cổ đại cái có thể nghĩ đến nhiều nhất chính là năng lượng gió, năng lượng nước, những nguồn năng lượng thuần tự nhiên.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 348: Chương 348



Vì vậy máy phát điện dùng sức nước này đã được nghiên cứu thành công sau nhiều nghiên cứu.

Ngay trước nhiều đôi mắt quan sát, đám Triệu Hi cũng chăm chú xem bọn họ biểu diễn.

Các học sinh đào một con đường nhỏ bên cạnh thông với con sông, dòng nước nhỏ được xây bằng xi măng, ở giữa dựng máy phát điện, lợi dụng tốc độ nước chảy có thể làm cho tua bin bên trong xoay tròn, từ đó dẫn phát ra điện.

Đại thần cứ nhìn mãi thấy có chút mờ mịt.

Máy móc trông thì rất tốt, nhưng... sau đó thì sao?

Các học sinh thay đổi ống kính máy quay, một ánh sáng xuất hiện trước mắt bọn họ. hai mắt mấy người Lý Tương đột nhiên co lại, đột ngột đứng dậy không thể tin nổi nhìn vào TV thông minh. Có người ngẩng đầu nhìn đèn chùm thủy tinh ở trên đầu mình, ánh đèn sáng ngời chói mắt khiến không ít đại thần dời tầm mắt qua.

"Vật này. . vật này chẳng lẽ là đèn điện?" Có đại thần hận không thể tiến lên cầm lấy TV thông minh, kinh hãi hỏi.

Triệu Hi cười gật đầu: "Ừ, bọn họ dùng bóng đèn của biệt thự lúc trước đưa cho."

Rất lâu trước đó ở trường học Thục Châu đã có giáo sư và học sinh đang nghiên cứu máy phát điện, Triệu Hi lấy mấy cái bóng đèn ở trong biệt thự đưa cho bọn họ để nghiên cứu, còn nói cho bọn hắn biết bóng đèn đó là dùng sợi vonfram.

Nhìn ngoại hình tinh xảo kia, hiện tại cái bọn họ đang thí nghiệm biểu diễn cho mọi người xem cũng là dùng bóng đèn lúc trước cô đã đưa qua. Triệu Hi còn không rõ bọn họ nghiên cứu chế tạo bóng đèn đã đến bước nào.

Giáo sư dẫn đầu kích động đến đỏ mặt tía tai, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng nếp nhăn trên khóe mắt khi hắn cười, giáo sư cười ha ha nói: "Bây giờ tắt hết đuốc đi để nhìn rõ ánh sáng hơn."

Mọi người nhận lệnh tắt lửa, nhất thời bên kia ống kính hiện lên một mảng đen kịt, nhưng đợi đến khi bên kia thay đổi ống kính lần hai, ánh sáng so sánh với lúc nãy còn sáng tỏ hơn!

Tất cả các đại thần cách một màn hình TV, nghẹn họng trân trối nhìn ánh sáng ngời ngời trong bóng đêm, giống như một ngôi sao nhỏ ở trong đêm tối vậy, đủ để chiếu rọi ban đêm.

Người phàm bọn họ cũng có thể làm ra vật chiếu sáng của tiên nhân sao?

Cái này... sáng ngời như vậy!

Thần vật, đây là thần vật!

Có đại thần cực kỳ cảm khái: "Dân chúng thắp đèn cần đốt dầu tốn củi lửa, cho dù là thắp đuốc cũng phải tiêu hao dầu hỏa."

Tuy nói rằng lượng tiêu hao dầu hỏa không tính là nhiều, nhưng đây cũng là một khoản chi tiêu không phải sao? Có rất nhiều dân chúng cũng rất tiết kiệm dầu hỏa.

Nhưng trước mắt cái máy phát điện thủy điện này dùng nước, dựa vào chính là... sức nước!

Ở đâu mà không có một hai dòng suối nhỏ ở các bang, các quận chứ? Như vậy liền có thể chiếu sáng đúng không? Chẳng lẽ đây là do ông trời ban cho?

Đèn điện này so với đèn dầu còn sáng hơn rất nhiều... nếu có thể phổ biến dùng trên cả quốc gia...

Đại thần có mặt kích động đến run lên.

Lý Tương vỗ một chưởng lên bàn, khó nén kích động nói: "Mở rộng, ra sức mở rộng!"

Đám Triệu Húc nhìn nhau, cười thật sâu.

Tiêu Thính Vân vẫn ở bên trong biệt thự, hiểu rất rõ điện không chỉ dùng để chiếu sáng, còn có thể dùng để sử dụng các loại đồ điện...

Lý Tương bất ngờ đứng dậy, ống tay áo của quan bào vung lên, khom lưng về phía Triệu Hi khẩn thiết nói: "Bệ hạ, kính xin hãy ra sức mở rộng vật này, để con dân Đại Minh ta đêm đến có thể nhìn vạn vật!"

Hiện giờ các nhà máy lớn còn lén lút trực ca đêm, nhưng bởi vì dùng đèn nến các loại dẫn đến hỏa hoạn gây án mạng, nhà máy bông vải còn bởi vì vậy mà còn phát sinh ra chuyện nổ nhà máy nghiêm trọng, cho nên dẫn tới Triệu Hi phải tự mình điều tra.

Nhưng nếu như ngọn đèn dầu có thể chuyển thành dùng đèn điện, tỷ lệ cháy nổ có thể giảm đi mấy lần hay không?

Nếu ban đêm có thể nhìn thấy thì dân chúng cũng sẽ không sợ ban đêm nữa, ban đêm cũng có thể làm việc. Dù sao người của trường y đã tuyên truyền chỉ cần ngủ đủ bốn canh giờ, canh giờ ban đêm còn lại có thể làm gì khác hay không? Có thể tạo ra nhiều giá trị hơn không?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 349: Chương 349



Các đại thần có mặt đầu óc đều cực kỳ linh hoạt, chỉ một cái đèn điện là có thể chiếu sáng, bọn họ liền có thể nhanh chóng liên tưởng đến những thứ có thể mang đến thay đổi lớn.

Càng nghĩ càng thấy kích động, hận không thể vừa quay đầu liền có thể trở thành một Đại Minh không có ban đêm.

Triệu Hi gật đầu, sắc mặt trịnh trọng nói: "Lý Tương nói rất đúng, điện năng sẽ thay đổi cuộc sống của dân chúng, nên ra sức mở rộng."

Hộ bộ thượng thư Bành Nghị càng nghe các đại thần bàn luận sắc mặt càng khó coi, nghe được những đại thần này nói muốn ra sức cấp tiền cho những học sinh nghiên cứu khoa học này làm nghiên cứu điện lực thì thiếu chút nữa trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

"Bệ hạ xin suy nghĩ lại!"

Mẹ nó, còn muốn tiếp tục chi ngân sách ra sao? Tiền của bộ phận Hộ bộ sắp bị vét sạch rồi biết không hả? vậy mà những cẩu đại thần này vừa mở miệng là đòi bỏ tiền ra?

Ai hiểu cho nỗi khổ của hắn?

Triệu Hi giả vờ như không nhìn thấy biểu cảm như sắp c.h.ế.t của hộ bộ thượng thư Bành Nghị kia, nàng nhìn màn hình TV hỏi: "Các ngươi nghiên cứu bóng đèn thế nào rồi?"

Trên mặt giáo sư đứng đầu hiện lên nụ cười tự đắc, hắn vô cùng vui vẻ nói: "Tiến triển rất thuận lợi."

Thục Châu đã có kinh nghiệm chế tạo thủy tinh đã lâu, công nghệ chế tạo thủy tinh của bọn họ đã dần dần hoàn thiện, việc chế tạo lồng chụp cho bóng đèn thủy tinh cũng không phải chuyện gì khó khăn. Hơn nữa, việc sợi vonfram có thể dẫn điện cũng do các tiên nhân nói cho bọn họ, hoàn toàn không cần bọn họ phải dùng thử từng nguyên liệu một.

Nghe nói trên tiên giới có một tiên gia tên là Edison, để phát hiện ra sợi vonfram mà người nọ phải thử hơn 6000 loại tài liệu, còn bọn họ thì không cần phải tự tìm kiếm.

Bên dưới tổ thí nghiệm điện học của bọn họ có một tổ nhỏ chuyện về bóng đèn, bọn họ đã phối hợp với nhau nghiên cứu chế tạo ra một ít bóng đèn nhỏ, kết quả rất tốt.

Đám người Triệu Hi liên tục gật đầu, mặc dù bây giờ đèn điện có thể chiếu sáng cả thế giới, nhưng chỉ các thế gia, nhà giàu có mới có thể dùng được, người dân bình thường đương nhiên vẫn không dùng nổi, nhưng thời đại đang phát triển, mười mấy năm sau, khi điện được sử dụng khắp nơi, giá cả cũng sẽ giảm xuống, người dân bình thường cũng có thể sử dụng được.

Bộ trưởng bộ giáo dục Trần Hành nhìn thấy mà vô cùng xúc động nói: "Giáo dục quả thật chính là gốc rễ."

Nếu không phải các tiên nhân đã ra sức sắp xếp và thiết lập lại hệ thống giáo dục ở Thục Châu, đồng thời không ngừng sử dụng kinh phí ủng hộ nghiên cứu khoa học, sao mọi người có thể đi được tới bước này? Giáo dục hoàn toàn không sai!

Cái gì cũng có thể lược bỏ, nhưng giáo dục cho đời sau là điều không thể bỏ đi được.

"Nếu mỗi đứa trẻ đều có thể tham gia giáo dục bắt buộc thì tốt rồi."

Giáo dục bắt buộc là khái niệm mà Trần Hành đọc được ở trong sách tiên lúc còn trẻ, cho dù là giới tính gì đi nữa, những đứa trẻ đến tuổi đi học đều phải tới học đường tiến hành 9 năm giáo dục bắt buộc, đây là điều đã được viết lên pháp luật.

Hiện giờ ở Đại Minh bọn họ, đặc biệt là Thục Châu, tam Châu, tỉ lệ hài tử được đi học rất cao, rất nhiều phụ huynh dù có phải ăn mặc tiết kiệm vẫn phải nuôi nấng và cung cấp cho con cái mình đi học. Nhưng vẫn có không ít hài tử bởi vì đủ nguyên nhân mà không thể đi học, cả đời là kẻ thất học, cho dù có vào công xưởng làm việc cũng phải làm việc nặng nhọc.

Trần Hành đang cảm thán, hắn chợt phát hiện Bành Nghị đang nhìn chằm chằm mình bằng một ánh mắt u ám.

Ha hả, các ngươi chỉ biết mồm mép là giỏi, không biết bộ hộ bọn họ vì tiền mà phải chạy muốn gãy chân à?

Còn nhắc tới giáo dục bắt buộc? Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Nghe đến đây, tâm trạng tốt đẹp của Triệu Hi liền vơi đi, nàng khép miệng nói: "Cứ từ từ đã."

Trong lòng Triệu Hi hiểu rất rõ, với quốc lực hiện giờ của Đại Minh bọn họ, nếu muốn thực hiện giáo dục bắt buộc, chỉ e đến giáo dục bắt buộc 3-4 năm còn không thể làm nổi, cả tiền lẫn giáo viên đều không đủ.
 
Back
Top Bottom