Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 240: Chương 240



Nhưng hiện tại lại có thể làm ra đá lạnh giữa hè nóng, lại có thể giải quyết cái nóng bức.

Triệu Hi cười nói: "Lúc nào cũng ăn thịt heo thịt dê, giờ đi bắt cá cũng không tệ lắm".

Trần Hành ở bên cạnh buồn cười, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói có người chán ăn thịt, đầu năm nay có miếng cơm ăn no chính là hạnh phúc lắm rồi. Cái này gọi là gì nhỉ? Lúc trước nghe các tiên nhân nói qua, cái này gọi là..."Flex".

Triệu Hi lập tức triệu tập đám người Lý Hiếu Tri đến thư phòng bàn bạc.

Nhóm quân sư không phải là kẻ ngốc, Hà châu mục gây ra động tĩnh lớn như vậy trong quận Đào Nguyên, trong lòng bọn họ cũng đã đoán được một hai.

Lý Hiếu Tri trầm tư một lát, hỏi Triệu Hi: "Chủ công, xin hỏi nhà ngài có nhận được lời mời dự tiệc mừng thọ từ châu mục hay không?"

Triệu Hi lắc đầu: "Chưa từng".

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đã đoán được phần nào.

Triệu Húc là quận thủ Đào Nguyên do thánh thượng thân phong, coi như cũng là quan lớn một phương. Hà châu mục trị vì một lúc vừa quận Đào Nguyên vừa quận Ba Thủy, nếu hắn làm đại thọ sao có thể không mời quận thủ Triệu Húc được?

Sợ là trong lòng Hà châu mục đã sớm hiểu được gì đó, nào dám mời bọn họ đi dự tiệc?

Lý Hiếu Tri lại nhìn về phía tên thuộc hạ báo tin kia, truy hỏi: "Người Trịnh gia đi chúc thọ Hà châu mục đã bao lâu rồi?"

Tên thuộc hạ kia vội chắp tay đáp lại: "Ước chừng hơn hai ngày rồi ạ, lúc trước chỉ nói người Trịnh gia về đất tổ viếng mộ, tất cả mọi người đều không để ý, thuộc hạ nhỏ ở trong tửu quán vô tình nghe được từ miệng con cháu Trịnh gia đang say rượu mà biết được".

Trần Hành nói: "Lúc thi chung, Trịnh Ngạn Vĩ bị phát hiện mang theo vật gian lận trước mặt mọi người, Trịnh gia mất hết mặt mũi, lần chúc thọ này sợ là không tốt".

Mọi người đều đồng ý gật đầu.

Huyện Đào Nguyên cách quận Ba Thủy một đoạn nữa, nếu lúc này người bên ngoài biết được, ra roi thúc ngựa chạy không chừng cũng khó có thể vượt qua chúc thọ Hà châu mục.

Chỉ là bọn họ không giống nhau...

Triệu Hi lộ ra một nụ cười thật sâu, ánh mắt nhìn về phía trợ thủ nói: "Đến quân doanh mời nhị ca và Tiêu công tử."

Triệu Húc đã sớm không chỉ thỏa mãn với một quận Đào Nguyên nho nhỏ, chiêu binh quá nhiều sợ sức lao động trong quận theo không kịp, hắn đã nhắm đến quận Ba Thủy nhiều ngày nay, còn cùng Quách Phàm và mấy vị quân sư thương lượng qua nhiều ngày, càng thuộc lòng bản đồ quận Ba Thủy.

Hôm nay Triệu Hi vừa mời liền biết nàng có mưu đồ gì, Triệu Húc cười lạnh nói: "Hắn thân là châu mục nhưng chưa từng mời ta, dụng ý trong đó không cần phải nói nữa"

Tiệc mừng thọ lần này rốt cuộc là vì chúc thọ hay là vì lý do nào khác? Điều này không ai biết được. Nhưng hắn biết một điều, hắn không bao giờ ngồi chờ chết.

Hiện giờ triều đình đang chiến đấu với ngoại giặc Hung Nô, nội chiến với nghịch quân, căn bản không rảnh bận tâm đến Thục địa xa xôi kia, có thể không cần lo lắng tới việc triều đình phái ra viện trợ tiêu diệt nghịch quân, rốt cuộc bọn họ cũng là quận thủ của triều Thiên Khải, lại chưa tự lập xưng vương, trong lòng lão già Hoàng đế còn có thể có điều cố kỵ.

Cái khác không nói, chỉ với chút binh lực của quận Ba Thủy hắn còn không để trong lòng, huống chi binh lực hắn tự mình bồi dưỡng ra chính hắn rõ ràng nhất.

Quân sư Quách Phàm phe phẩy quạt lông vũ, ánh mắt chớp động lóe lên khác thường: "Đây chính là cơ hội tuyệt vời, đại thọ của Hà châu mục lại không mời quận thủ, nghĩ đến hẳn là có điều kiêng kỵ, thám tử của chúng ta tới báo tin nói rằng hắn bận rộn chuẩn bị đại thọ, còn chưa thống lĩnh toàn bộ tướng sĩ quận Ba Thủy".

Quận Ba Thủy với quận Đào Nguyên cách nhau cũng chỉ có hai huyện thành.

Lúc này không nhân cơ hội làm khó dễ, chẳng lẽ đợi đến khi Hà châu mục thống lĩnh toàn bộ binh lực quận Ba Thủy, lấy danh nghĩa thảo phạt nghịch tặc tới tìm bọn họ hay sao?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 241: Chương 241



Nếu quận Đào Nguyên thất bại, bọn họ khổ tâm rèn luyện cố gắng hơn một năm đều phó cho nước chảy đi, mọi thứ đều thành bọt nước, toàn bộ đều đi tong. Đương nhiên Triệu Húc cho rằng chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng đến lúc đó dù là quận Đào Nguyên có thể đánh thắng quận Ba Thủy, cũng sợ là sẽ có thương vong không hề nhỏ.

Chiến tranh mà, làm gì lại không có người chết. Nhưng có thể tận lực giảm thiểu số người thương vong, tuy nói đều đang bán mạng cho bọn họ, nhưng làm gì có cha mẹ nào nỡ nhìn con mình một tay nuôi lớn phải chịu khổ đau như thế!

Sau khi rời khỏi thư phòng, Triệu Húc và Tiêu Thính Vân đầu tiên là đi đến quân doanh một chuyến để kiểm tra, lại bổ nhiệm vài đội trưởng lĩnh quân.

Đám người Trương Thọ cực kỳ hưng phấn, lúc đầu đông, bọn họ tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có ba bốn ngàn tướng sĩ, đều có thể đánh cho những nghịch quân kia đỏ mắt gào khóc, huống chi hiện tại có nhiều huynh đệ như vậy, lại còn có nhiều trang bị vũ khí hoàn mĩ! Mà kẻ địch ngay cả một chút phòng bị cũng không có?

Trước kia bọn họ cũng không có quá nhiều ngựa, binh lính tướng sĩ hầu như đều đi bộ.

Hiện tại còn có thêm ngàn con tuấn mã do Hoàng công tử tới man di mua về, cộng lại có thể tạo thành một đội kỵ binh hơn ba ngàn, đừng nói là còn có bộ binh và pháo binh.

Còn có xưởng pháo hoa hiện tại với sản lượng đã nhiều lên so với trước kia, nhân lực nhiều sản lượng có thể không nâng cao sao?

Chờ sau khi hai vị tướng quân kia rời đi, những tướng sĩ này liền nói:

"Xem như phải đi quận Ba Thủy rồi, hai quận chúng ta thật ra đều là người trong nhà, tam muội của ta gả đến một huyện ở quận Ba Thủy, hơn nửa năm qua đã khiến nhà ta đã thảm lắm rồi."

"Cũng không phải vậy sao, đệ đệ ta theo học một thợ mộc nổi tiếng ở quận Ba Thủy, về sau lấy nữ nhi của người đó rồi ở lại quận Ba Thủy an cư lạc nghiệp, bây giờ chỉ hối hận lúc trước không về nhà làm việc cho rồi!"

"..."

Các tướng sĩ liên tục nói những chuyện này.

Quận Đào Nguyên cùng quận Ba Thủy vốn đều là thuộc Thục địa, hai quận căn bản không có biên giới rõ ràng, bọn họ có không ít thân bằng hảo hữu là người của quận Ba Thủy, quận Đào Nguyên bọn họ phát triển thế này, thân thích làm sao có thể không biết?

Dù cho bọn họ ngậm miệng không nói, thân thích người ta cũng không phải kẻ ngốc, có mấy người thân ngày thường hay qua lại, nhìn ăn mặc cùng tinh thần và diện mạo bọn họ là có thể biết được khác biệt.

Người này có ăn no hay không, có thể ăn một miếng mặn hay không, vẻ mặt kia tuyệt đối khác biệt, liếc mắt một cái liền nhìn ra được.

Dân chúng làm gì cần biết là ai làm hoàng đế, ai làm quan? Bọn họ chỉ cần ăn no, sống tốt!

Không ít dân chúng quận Ba Thủy còn nghĩ quận thủ quận Đào Nguyên có thể thăng quan phát tài, tốt nhất có thể làm châu mục Thục địa của bọn họ thì càng tốt, nếu không thì để vị tiên nhân kia đánh vào, dù sao nghe nói tiên nhân không gây chuyện với dân chúng.

Nếu không phải vì chuyện lớn này, không ít tướng sĩ hận không thể truyền tin tức này đến quận Ba Thủy.

Dẫn dắt tướng sĩ cũng không phải là việc khó gì, chỉ dùng mấy giờ, ngoại trừ quân doanh ngay cả một chút tiếng gió cũng không có truyền ra.

Buổi tối Vương Tuyết Cầm ở trên bàn ăn mới biết được chuyện này, lúc này sắc mặt cũng có chút trắng bệch: "Lại phải đi đánh trận?"

Triệu Húc an ủi: "Mẹ, con cũng không muốn, nhưng Hà châu mục hiển nhiên có phòng bị, thay vì bị địch quản chế, không bằng đánh đòn phủ đầu".

Tiêu Thính Vân ở bên cạnh nói: "Phu nhân yên tâm, chuyến này đi không nguy hiểm bằng lần trước".

Binh lực, vũ khí trang bị trong tay đều tăng lên trên diện rộng, huống chi còn bất ngờ đánh Hà châu mục trở tay không kịp.

Phải biết rằng lúc trước nhiều lắm là mỗi người một thanh thiết kiếm, hiện tại có không ít tướng sĩ còn có cương đao. Câu bách luyện thành thép này đã thể hiện rõ tính quý giá của thép như thế nào.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 242: Chương 242



Triệu Húc lại cười nói: "Hơn nữa, con chỉ đi ăn thọ yến của người ta thôi."

Trong lòng Vương Tuyết Cầm biết, nhưng vẫn không nhịn được thở dài.

Đến những lúc thế này nàng liền nhịn không được muốn mắng tiểu quản gia thiểu năng Đại Bảo kia, nếu không phải do nó bọn họ việc gì phải đến cổ đại chịu khổ như thế này? Đến thời điểm như thế này Đại Bảo liền có vẻ rất an tĩnh, rất thích giả chết.

Vương Tuyết Cầm có chút ăn không ngon, buông đũa trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ bảo bọn họ để lại chút cơm cho Triệu Ngôn đang làm thí nghiệm ở trường y.

Triệu Chí Dân vỗ vỗ đầu Triệu Húc, đứng dậy trở về phòng chỉ nói một câu: "Cái khác không nói, chú ý an toàn, chúng ta ở nhà chờ hai người".

Triệu Húc trịnh trọng gật đầu: "Người yên tâm".

Triệu Húc lại nhìn về phía Triệu Hi: "Hi Hi, muội ở nhà nên làm gì thì làm, thi chung nên công bố thì công bố, ruộng nên thu hoạch vụ thu thì thu hoạch, đến lúc đó ca ca sẽ mang điện thoại di động theo, lúc nào cũng có thể liên lạc với nhà. Không phải muội muốn ăn cá quận Ba Thủy sao? Đến lúc đó ta sẽ mang cho muội ít hoa tươi bên đó".

Triệu Hi nghĩ lần trước ít người như vậy cũng không xảy ra chuyện gì, bây giờ bên mình đủ vũ khí, hẳn là không sao, nàng ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Thính Vân.

Hắn hiểu ý cười, giải thích: "Ta dẫn kỵ binh khoái mã đi phía sau, phỏng chừng một ngày rưỡi là đến".

Bọn họ thương lượng một chút, quyết định chia làm hai quân, Triệu Húc đi chúc thọ Hà châu mục trước, Tiêu Thính Vân dẫn đại đội theo sau.

Nếu là cùng đi, nhiều người như vậy tất nhiên sẽ khiến cho Hà châu mục cảnh giác, lại lợi dụng chênh lệch thời gian hai ngày trên đường thống lĩnh toàn bộ binh lực quận Ba Thủy, khai chiến rầm rộ quá cũng không tốt. Hà châu mục cũng không phải là một người không có năng lực, quả thật là có chút bản lĩnh.

Còn không bằng Triệu Húc đi quận Ba Thủy "chúc thọ" trước, lại bất ngờ tập kích khống chế Hà châu mục, sau đó bọn họ sẽ đến sau.

Triệu Hi bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, trực tiếp đứng dậy, chiếc ghế ăn thình lình bị đẩy ra, phát ra tiếng cọ xát kịch liệt đến chói tai với sàn gạch men, nàng không nói thêm gì mà bước nhanh lên lầu, ánh mắt mọi người có chút mê mang, có ý gì?

Triệu Hi nhanh chóng cầm một cái hộp điện thoại di động từ trên lầu xuống, mở hộp ra bên trong hoàn toàn là một chiếc điện thoại mới.

Lúc trước mẹ nàng có việc đến phòng kinh doanh X, nhân viên công tác ở đó nói chỉ cần làm một dịch bên họ là có thể nhận miễn phí một chiếc điện thoại di động hoàn toàn mới.

Bà cảm thấy đây là chuyện tốt, vừa vặn cũng tính làm dịch vụ kia, dứt khoát đồng ý. Nhưng mỗi người trong nhà đều có điện thoại di động, hơn nữa điện thoại di động này cũng không đáng tiền, mua bên ngoài cũng chỉ hơn một ngàn đồng, vì thế điện thoại di động này vẫn để đấy không dùng tới.

Triệu Hi mở điện thoại trước mặt bọn họ, đầu tiên là thiết lập cơ bản, còn đặt kiểu chữ thành phồn thể, nhưng không có sim điện thoại. Không có sim điện thoại cũng không sao, dù sao có cũng không thể gọi điện thoại.

Triệu Hi: "Đại Bảo, kết nối điện thoại mới với tín hiệu của Đại Bảo".

[Được, kí chủ Hi Hi]

Sau khi chuẩn bị xong, Triệu Hi đưa di động cho Tiêu Thính Vân, Tiêu Thính Vân ngẩn ra hỏi: "Cho... ta?

Triệu Hi gật đầu: "Đúng, cho ngươi, tiện cho chúng ta liên lạc với mọi người".

Triệu Hi lại hỏi Đại Bảo, làm vậy không thành vấn đề chứ?

[Kí chủ Hi Hi, mỗi lần liên lạc sẽ dựa theo phút đồng hồ tự động khấu trừ điểm tích lũy, không hạn chế người sử dụng điện thoại di động].

Triệu Húc dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Tiêu Thính Vân: "Ngươi đừng có dở trò lúc không có việc gì lại gọi video điện thoại cho muội muội ta!"

Tiêu Thính Vân: "Có việc thì gọi".

Triệu Húc:"..." Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Tiêu Thính Vân đã từng thấy bọn họ sử dụng điện thoại di động, chức năng cơ bản đều biết, ngay cả đánh chữ ghép âm cũng đã học qua, chỉ là lúc bắt đầu tự tay gõ chữ có chút chậm chạp, cảm thấy quay video mặt đối mặt là tốt nhất.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 243: Chương 243



Tiêu Thính Vân cẩn thận bỏ điện thoại vào túi, nhìn Triệu Hi, trịnh trọng nói: "Ta sẽ bảo quản thật tốt".

Triệu Hi nhìn vẻ mặt ngưng trọng như bảo vệ quốc bảo của hắn, trong lòng đột nhiên nhảy dựng: "Được"

Triệu Húc ngồi ở bàn ăn giữa hai người, dùng một loại ánh mắt nghi ngờ đánh giá hai người này, đây là không khí gì?

Triệu Hi mặc kệ hắn, dứt khoát dọn bát đi rửa.

Triệu Húc nghĩ đợi đến cuối thu đầu đông, muội muội hắn sắp 18 tuổi rồi?

Tiêu Thính Vân nói với Triệu Húc: "Chia một nửa sạc dự phòng cho ta."

Triệu Húc: "Hả?"

Tiêu Thính Vân: "Quận Ba Thủy không nằm trong phạm vi kiểm soát của tiên nhân, nghe nói điện thoại di động không thể liên lạc, cho nên đưa cho ta trước".

Sáng sớm hôm sau, trời đã sáng, mùa hè luôn sáng sớm hơn mùa đông rất nhiều.

Quận Đào Nguyên giống như thường ngày, người đi học thì đi học, người lớn nên đi công xưởng thì đi công xưởng, có người còn xuống ruộng xem tình huống trong ruộng, nhìn lá xanh rậm rạp trong ruộng, liền biết trong ruộng khẳng định có không ít khoai lang, đợi thêm vài ngày nữa là có thể thu hoạch, dân chúng chỉ cảm thấy loại ngày tháng này thật sự là cuộc sống thần tiên, có hi vọng.

Rất ít người phát hiện Tiêu Thính Vân đã dẫn quân xuất phát.

Mấy chục người đám Trương Thọ nhìn đại bộ đội đã xuất phát, trong lòng có chút gấp gáp. Đánh vào quận Ba Thủy là chuyện lớn, chẳng lẽ không có một phần của bọn họ?

Phải biết rằng Triệu Húc chưa bao giờ keo kiệt quân công, có công tất thưởng, bọn họ muốn đi kiếm quân công!

Triệu Húc cười: "Gấp cái gì? Lát nữa chúng ta còn tới trước bọn họ".

Tới trước? Người ta cưỡi ngựa đã đi trước nửa canh giờ rồi, làm sao có thể đuổi kịp? Trừ phi...

Mấy chục người con ngươi co rụt lại, chẳng lẽ là... Thần thú da sắt? Thần thú này khắp quận Đào Nguyên đều biết tới, những tướng sĩ như bọn hắn còn nhìn thấy Triệu Húc tiên nhân cưỡi qua nhiều lần, tốc độ kia nhanh như chớp.

Triệu Húc đi vào gara, nhìn từng hàng xe sang trọng kia liền bỏ qua, đi tới tầng hầm 2 của gara, nhìn hai chiếc xe tải nhà mình, một chiếc xe tải chín chỗ, một chiếc xe tải nhỏ có thể chở hơn một tấn, cảm khái không thôi.

Xe sang xe xịn không quan trọng, giờ hắn chỉ cần cái xe tải này thôi! Triệu Húc bảo Đại Bảo mở khóa hai chiếc xe.

Bình xăng bên trong của hai chiếc xe đã được đổ đầy từ trước, chạy sáu bảy trăm km đều không thành vấn đề, còn dễ điều khiển. Xe đổ xăng thường mạnh hơn so với xe sạc điện, nhưng nhiên liệu cũng là một vấn đề.

Cũng may hai ngày nay không có mưa, bằng không thì đường đất sẽ rất khó đi.

Triệu Húc lái xe tải ra ngoài trước, cười nói: "Hôm nay là đại thọ 59 của Hà châu mục, chúng ta có thể không đi chúc thọ sao?"

Một đám người Trương Thọ nhìn chằm chằm kia màu trắng, kích động đến mặt đỏ tới mang tai,"Phải đi!"

Quận Ba Thủy xa như vậy, người bên ngoài cưỡi khoái mã phải hơn một ngày mới đến, ngồi xe ngựa còn cần hơn hai ngày, nhưng mà thú da sắt của tiên nhân xuất phát sáng nay, giữa trưa đã có thể đến tiệc mừng thọ rồi?

Quả thật là thần thú!

Triệu Húc lại lái một chiếc xe bán tải khác và chiếc xe dùng năng lượng điện đã mở khóa trước đó ra, xe bán tải có màu trắng bạc, ngoại trừ đầu xe có mái che thì phía sau thùng xe không có mái che diện tích rộng rãi, lúc trước Triệu Chí Dân mua về để dùng vận chuyển lương thực và hoa quả trồng ở trong ruộng nhà mình.

Triệu Húc cũng cảm thấy nếu trước đó sớm biết sẽ xuyên không, thật sự nên sớm mua mười mấy chiếc xe tải lớn, có thể một hơi vận chuyển hai ba trăm người.

Triệu Húc gác tay lên gương chiếu hậu của xe tải, nhìn về phía bốn vạn tướng sĩ được tuyển chọn kĩ càng ở phía trước mặt, những hán tử này đều là tinh anh trong đội, không cần dùng vũ khí cũng có thể một người đánh lại năm sáu người, nếu như có thêm vũ khí thì đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Trong đó hơn một nửa là những binh lính cũ trước đây đã trải qua cuộc chinh chiến lần trước, tâm tính đều rất ổn định, trong mắt những hán tử này không xuất hiện sự căng thẳng, ngược lại đều tràn đầy hưng phấn cùng nhiệt huyết.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 244: Chương 244



Triệu Húc nở nụ cười: "Chuyến này đi là vì để chúc thọ Hà châu mục của chúng ta, Trương Thọ! Vương Báo!"

"Có!" Hai người lập tức ra khỏi hàng, ánh mắt nghiêm túc.

Triệu Húc lạnh lùng nói: "Trước đó ta đã dạy các ngươi lái xe đúng không? Hiện tại liền đến phiên các ngươi thật sự thực hành, nhớ kỹ tánh mạng của những huynh đệ ở đây đều nằm trong tay các ngươi, xốc lại tinh thần lái xe cho ta!"

"Không cho phép người mệt mỏi lái xe, không chịu nổi thì phải đổi người."

Trước đó sau khi mở khóa xe chạy bằng điện, Triệu Húc còn chạy đến quân doanh rất nhiều lần, nghĩ trong gara còn dư lại nhiều xe như vậy, sau này lúc nào cũng có thể dùng đến cho nên đặc biệt chọn ra mấy người dạy họ lái xe. Hiện tại chính là lúc dùng người.

Những tướng sĩ kia ai không lấy việc được tiên nhân chọn đi học ngự thú thuật mà cảm thấy vinh dự chứ? Khống chế thú da sắt không phải là ngự thú thuật hay sao? Ai nấy đều cảm thấy cực kỳ hâm mộ mấy người Trương Thọ.

Hơn nữa muốn khống chế thú da sắt này thật sự rất dễ dàng, không khó khăn như thi bằng lái xe ở thời hiện đại, chỉ cần phân biệt rõ thắng xe và chân ga, biết điều khiển tay lái là được.

Cái gì mà quay xe lùi vào gara, cái gì mà đỗ xe ở bên cạnh xe khác đều không cần thiết. Triều Thiên Khải đất động người thưa, muốn dừng xe cứ tùy tiện dừng lại là được.

Hai người lập tức tuân lệnh.

Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, bất luận là xe 16 chỗ hay là xe bán tải đều có hộp số tự động cho nên bọn họ mới sử dụng cũng không khó mấy.

Triệu Húc lại đi vào biệt thự, lấy chìa khóa từ trong tay Triệu Hi mở cửa phòng sưu tầm của ông nội, lấy s.ú.n.g hỏa mai ở bên trong ra phân phát. Những hán tử này trên phương diện b.ắ.n tên đều là những tay cực giỏi, chỉ cần biết cách sử dụng như thế nào liền không có vấn đề gì lớn.

Triệu Húc ấn chìa khóa mở cốp sau của xe, bỏ những thứ còn lại vào trong cốp.

Một tướng sĩ quan sát, không nhịn được đánh liều nghiêm túc hỏi: "Tướng quân đại nhân, thùng này lớn như vậy có thể ngồi thêm một huynh đệ nữa hay không?" Triệu Húc không thích tướng sĩ gọi hắn là quận thủ, thích bọn họ gọi hắn là tướng quân hơn, vì thế mọi người đều gọi như vậy.

Triệu Húc đáp: "Cốp sau không thể để cho người ngồi!"

Triệu Húc lập tức từ chối, phất tay bảo mọi người lên xe. Trương Thọ và Vương Báo là tài xế của hai xe, đương nhiên phải ngồi ở ghế lái, mà vị trí ghế lái phụ tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận đó là vị trí chỉ có cấp trên mới có thể ngồi, ví dụ như tiểu đội trưởng trong đội quân.

Những tướng sĩ khác lên xe, tướng sĩ ngồi trên xe 16 chỗ không nhịn được mà sờ xuống chỗ m.ô.n.g mình ngồi, ngả người dựa ra sau ghế không khỏi nói: "Ngựa chiến có thể so được với thần thú sao?"

Còn xe bán tải phía sau thùng xe không có nắp, mọi người lên xe liền nghe theo mệnh lệnh xếp bằng ngồi xuống, mỗi người ai cũng đều đã trải qua huấn luyện, ngồi xuống sống lưng thẳng tắp như cây thanh tùng.

Triệu Húc thấy tất cả mọi người đều đã thu dọn xong xuôi, hắn cũng leo lên ghế lái của chiếc xe con, vẫy vẫy tay với Triệu Hi đang đứng ở cửa tiễn bọn họ, cười rồi lái xe xuất phát từ biệt thự. Trương Thọ và Vương Báo cẩn thận khởi động xe, cũng đi theo sau Triệu Húc xuất phát rời đi.

Cái khác chưa nói đến, chỉ riêng học cưỡi ngựa thôi cũng đã rất khó khăn rồi, nhưng học lái thú da sắt thì đơn giản hơn nhiều, ít nhất là không cần lo lắng thú da sắt sẽ hất bọn họ ngã xuống, còn cưỡi ngựa mà gặp ngựa tính tình không tốt, có thể nó sẽ hất người trên lưng ngựa xuống ngã gãy chân.

Toàn bộ đường của thành trì mới đều là đường xi măng, hơn nữa bốn phương đều là một con đường bằng phẳng, cứ như vậy dẫn ra tới bên ngoài.

"Cha, cha ơi!"

Có hai hài tử đang đeo túi vải trên lưng đi học bỗng nhiên nhìn thấy ba con thú da sắt một nhỏ hai lớn, một trước một sau nối đuôi chạy về hướng cổng thành mới mở ra, có đứa trẻ nhìn thấy người ngồi trên xe bán tải là cha mình, lập tức phất tay gọi, tướng sĩ kia cũng thật thà cười cười, phất tay đáp lại con trai.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 245: Chương 245



Đứa trẻ kia vui sướng đến mức hận không thể nhảy dựng lên, lôi kéo bạn học nhỏ ở bên cạnh hơi đắc ý nói: "Thấy không? Vừa rồi người ngồi ở giữa kia chính là cha của ta, cha của ta có thể ngồi trên thú da sắt của tiên nhân đó!"

"Cha của Khang Khang thật lợi hại, sau này ta cũng phải đi quân doanh để g.i.ế.c địch!"

Chỉ một lúc sau ba chiếc xe kia đã rời khỏi thành, thẳng một đường đi về hướng quận Ba Thủy.

Trên dưới quận Đào Nguyên không ai không biết đến tọa kỵ thú da sắt là của tiên nhân, cho nên mặc dù bị kinh sợ nhưng cũng không đến mức bị dọa chạy trốn.

Trong quận sửa đường đã sửa hơn nửa năm, tuy nói vẫn chưa hoàn thành toàn bộ, nhưng đa số con đường đều đã bằng phẳng rộng rãi, cho dù là đường đất cũng không bị lầy lội.

Đường thời cổ đại đương nhiên sẽ không giống như đường cao tốc ở thế kỷ 21 lúc nào cũng có xe, trên đường có rất ít người đi lại và đội buôn bán, cho nên cũng không lo hai tài xế tay mơ Trương Thọ và Vương Báo sẽ xảy ra tai nạn lái xe cộ đụng người.

Trên xe này ngoại trừ người từng học lái xe với Triệu Húc, đa số tướng sĩ đều là lần đầu được ngồi xe, tóc bị gió thổi bay tứ tung, ánh mắt nhìn về phía cảnh sắc bên đường cũng không thể thấy rõ lắm, thật sự là nhanh như gió thổi điện xẹt mà.

"Ông trời của ta ơi, phía trước là tướng sĩ của chúng ta sao?" Có người ghé vào lan can xe tải nhìn về phía trước, kinh hãi hô lên.

Những người còn lại cũng vội nhìn qua, quả thực nhìn thấy ở phía trước chính là đội kỵ binh xuất phát sớm hơn bọn hắn từ nửa canh giờ trước, người dẫn đầu đúng là tướng quân Tiêu Thính Vân!

Bản thân ngồi ở trên xe không có gì so sánh nên không quá rõ tốc độ của xe nhanh bao nhiêu, chờ đến khi nhìn thấy những huynh đệ kia mới biệt được thú da sắt của tiên nhân nhanh đến cỡ nào.

Tiêu Thính Vân đã dặn dò, bảo mọi người lập tức nhường đường, để cho đám Triệu Húc đi qua trước.

Những kỵ binh kia đều là ngàn chọn vạn tuyển mà ra, dù sao chiến mã cũng không dễ có được, kết quả khi nhìn thấy các huynh đệ kia ngồi trên xe, cảm thấy chiến mã dưới m.ô.n.g mình cũng không tốt lắm thì phải.

Bọn họ cũng muốn được ngồi trên thần thú!

Đám Triệu Húc lái xe một đường thông suốt, không ít tướng sĩ còn híp mắt ngủ gật trên xe.

Cho đến khi mơ mơ màng màng phát hiện xe đã dừng lại, bên tai truyền đến một tiếng hô lớn: "Người tới là ai? Nhanh chóng rời đi!"

Tình huống gì đây?

Không ít tướng sĩ vội vàng mở mắt ra nhìn, trợn mắt há hốc mồm nhìn tên thành ghi trên tấm bảng được treo cao kia "huyện Chính Vũ", đây là huyện thành đầu tiên của quận Ba Thủy gần quận Đào Nguyên nhất.

Bọn họ... tới quận Ba Thủy rồi? lúc này mới qua bao lâu chứ? Ngẩng đầu lên nhìn trời, mặt trời chói chang còn đang trên cao, còn chưa qua buổi trưa nữa.

Triệu Húc xuống xe trước, duỗi lưng lấy một ít đồ ra, hướng quân thủ thành đang gác ở trên thành lâu nói: "Ta là Triệu Húc quận Đào Nguyên đến chúc thọ Hà châu mục, những văn thư quan ấn này có thể chứng minh thân phận của ta."

Sau khi để đồ vật vào giỏ tre kéo lên để xem xét, quả thật là Triệu Húc, Triệu quận thủ.

Hôm nay là đại thọ 50 của Hà châu mục, gửi lời mời khắp quận Ba Thủy, người người đều đi đến chúc thọ Hà châu mục, Triệu quận thủ đi đến chúc thọ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Bọn họ quan sát ba chiếc xe đều được làm bằng sắt kia, cũng đã từng được nghe nói qua. Nghe nói là thần thú của tiên nhân ngày đi được nghìn dặm, thần thú kia chính là được chế tạo từ sắt thép, không ít dân chúng của quận Đào Nguyên đều được nhìn thấy.

Nếu là quận thủ của quận lân cận đến chúc thọ bọn họ đương nhiên không thể ngăn cản, bèn mở cửa thành cho qua. Triệu Húc lại tiếp tục lên xe lái đi về phía trước.

Dân chúng của quận Ba Thủy lần đầu tiên được nhìn thấy thần vật này, sợ tới mức tưởng là mãnh thú xuống núi nên đều chạy trốn, ai ngờ 'mãnh thú' kia căn bản không thèm quan tâm tới bọn họ, trực tiếp một đường đi thẳng vào trong thành.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 246: Chương 246



Đợi bọn họ đã đi được một lúc lâu, dân chúng mới cẩn thận từng li từng tí đi ra khỏi nhà mình thảo luận với nhau.

"Vừa nãy ta nhìn thấy phía trên có rất nhiều người ngồi, chẳng lẽ là thần thú da sắt của tiên nhân quận Đào Nguyên sao?"

"Ta cũng từng nghe muội muội ta nói qua, nó nói đã từng tận mắt nhìn thấy, muội muội nhà ta là được gả đến huyện Đào Nguyên."

Bên cạnh có người dân cảm thấy mừng rỡ, cố ý nói nhỏ lại: "Chẳng lẽ ánh sáng của tiên nhân cũng sắp giáng lâm đến trên người chúng ta sao?'

"Ta còn đang chuẩn bị để dành tiền cho đứa nhỏ nhà ta đến học đường của quận Đào Nguyên học, nếu chuyện đó là thật có phải không cần chạy đường xa như vậy nữa hay không?"

"..."

Dân chúng nghị luận sôi nổi, ngược lại thì quan thủ thành có chút mê mang: "Có phải nên thúc ngựa chạy đến báo cho châu mục một tiếng hay không?"

Bên cạnh có một tên quan thủ thành buông tay nói: "Ngựa của chúng ta có thể đuổi kịp thần thú của bọn họ sao? Còn thông báo ấy à? Nói không chừng người ta đã đến nơi rồi mà ngựa thông báo của chúng ta còn đang đi nửa đường."

Trịnh Xuân Vinh dâng lễ mừng thọ lần này của hắn lên, vừa mở hộp ra liền thấy một bảo bình làm bằng lưu ly, bên trong không nhiễm một chút tạp chất nào, nhìn thấy vậy tất cả mọi người chung quanh đều sợ hãi suýt xoa không thôi.

Thế này ra tay không khỏi quá hào phóng đi? Vậy mà lại tặng lưu ly?!

Ngay cả Hà châu mục cũng bị phần thọ lễ này hấp dẫn, cũng không nhịn được mà nhìn Trinh Xuân Vinh nhiều hơn mấy cái.

Trịnh Xuân Vinh không dám nói bình Lưu ly này là do hắn bị đám thương nhân trong quận lừa bỏ ra mấy nghìn lượng mua về, mặc dù mấy ngàn lượng cũng là một khoản tiền khá lớn, nhưng cũng không nhiều như mười ngàn lượng bạc mà bọn họ đang nghĩ.

"Hóa ra là Trịnh lão gia à, sao hôm nay không thấy công tử Ngạn Vĩ nhà ông cùng đến?" Bên cạnh có người hiền lành mở miệng hỏi.

Công tử tiểu thư đến tuổi đính hôn của triều Thiên Khải thường sẽ tham dự những hoạt động như thế này, Trịnh Ngạn Vĩ nhà bọn họ hình như còn chưa đính hôn, vậy mà hôm nay lại không thấy?

Vốn dĩ trên mặt Trịnh Xuân Vinh còn đang nở nụ cười đột ngột biến mất, hắn dùng tay lau lau khóe mắt rơm rớm: "Con ta tham gia cái gì mà đề thi chung bị rớt, thôi thôi hôm nay là thọ yến của Hà châu mục, chớ nói những thứ này, chớ nói những thứ này!"

Nói đến đề thi chung, mọi người ở đây đều khẽ biến sắc.

Dù sao đều là ở Thục địa, bọn họ không nhiều thì ít cũng đã nghe nói qua hơn nửa năm qua quận Đào Nguyên quả thực thay đổi lật trời. Kỳ thi nào? Triều Thiên Khải đã dùng chế độ thi cử giám sát năm trăm năm nay!

Vậy Triệu quận thủ có tâm tư gì, trong lòng bọn họ đều đã hiểu rõ.

Hình như đại thọ Hà châu mục ngày hôm nay cũng có mời hắn, phỏng chừng Hà châu mục cũng có ý tưởng gì đó đi?

Hà châu mục lạnh nhạt nói: "Chuyện của quận Đào Nguyên ta đã biết, hai ngày nữa ta sẽ đưa ra một số phương án."

Trịnh Xuân Vinh nghe vậy trong lòng thấy vui vẻ, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng cười sang sảng: "Không biết Hà châu mục muốn lấy ra phương án gì đối với quận Đào Nguyên thế?"

Thanh âm này...

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía người tới, Triệu Húc tuổi còn trẻ, dáng dấp khí vũ hiên ngang vừa cao vừa tuấn tú, trong tay hắn cầm theo một khẩu s.ú.n.g hỏa mai, dẫn theo một đoàn người cười như không cười đi tới chỗ Hà châu mục.

Hà châu mục sợ hãi nói: "Ngươi... ngươi là?"

Triệu Húc mỉm cười nói: "Tại hạ Triệu Húc, quận thủ quận Đào Nguyên, đặc biệt tới đây để chúc thọ châu mục."

Trịnh Xuân Vịnh còn sợ đến mức chân tay mềm nhũn, thanh âm run rẩy: "Làm sao, làm sao có thể?"

Trình Xuân Vịnh ngồi xe ngựa cũng chỉ vừa mới tới, bọn họ làm sao có thể chạy tới quận Ba Thủy bây giờ được?

Trường Thọ cười vui vẻ: "Ngươi không biết sao? Sáng sớm hôm nay chúng ta mới xuất phát từ thành mới đến đây."

Có thể nói là thần binh trời giáng!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 247: Chương 247



Nếu ai trong quân doanh của họ cũng có thể ngồi lên thú da sắt, lật đổ triều Thiên Khải dễ như trở bàn tay. Cái gì mà nghịch quân cái gì mà Hung Nô toàn bộ đều sẽ bị đánh gục.

Sáng nay mới xuất phát, mọi người nghe thấy đều hoảng sợ.

Hà châu mục có ý muốn thu thập quận Đào Nguyên, lại không nghĩ tới bản thân bị Triệu Húc đánh cho trở tay không kịp, nhìn y phục của Triệu Húc và đám người kia, có chỗ nào giống như là đến chúc thọ chứ? Sắc mặt Hà châu mục trắng bệch, lập tức hiểu được Triệu Húc tới đây làm gì.

Hà châu mục tức giận nói: "Triệu quận thủ, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?"

Triệu Húc bĩu môi: "Chúng ta đều giống nhau không phải sao?"

Rõ ràng Hà châu mục nghẹn lời, hiện giờ Hoàng đế ở xa xôi, bên ngoài lại đại loạn, ai mà không có chút suy nghĩ khác chứ? Thục địa là một nơi tốt, núi non tự nhiên che chở, ở trong này làm thổ hoàng đế quả thật vui vẻ.

"Người tới..."

Thanh âm của Hà châu mục đột ngột dừng lại, chợt nghe thấy một tiếng rầm, một gia đinh cầm đao muốn c.h.é.m về phía Triệu Húc đang đứng cách đó vài mét ầm ầm ngã xuống đất, còn có m.á.u chảy ra, khách mời chạy tán loạn bốn phía hét từng đợt chói tai, trốn ở chung quanh.

Triệu Húc không ra tay mà là do Trương Thọ, hắn sao có thể nhìn thấy tướng quân nhà mình, cũng là ân nhân của hắn bị thương được?

Không ít người nhìn tình trạng c.h.ế.t thảm của gia đinh kia mà sợ hãi, sợ mình sẽ là người tiếp theo.

Hà châu mục tức giận đến mức cả người phát run: "Ngươi... ngươi..."

Đừng nhìn Triệu Húc chỉ dẫn ít người, thêm cả hắn tổng cộng cũng chưa đến 40 người mà lầm, không ai chịu nổi việc trong tay mỗi người họ đều có thần vật, bên hông đều đeo một thanh kiếm có hàn quang lẫm liệt mạnh mẽ, hơn nữa từng người đều có dáng người cao to, đặc biệt là trong đó còn có một người thân hình giống như một ngọn núi nhỏ vậy.

Mà gia đinh ở trong phủ hắn đều là khỉ ốm, ngay cả một vũ khí quen tay cũng không có, muốn so với người ta? So với nộp mạng thì không khác lắm.

Triệu Húc tới đây quá nhanh, tướng sĩ trong thành hắn đều không kịp di chuyển, thọ yến năm mươi năm tốt đẹp của hắn đã bị quấy thành cái dạng này!

"Cũng hết cách rồi, hôm nay là một ngày tốt". Triệu Húc thở dài nói: "Lại nói cầu phú quý phải trong nguy hiểm, bắt giặc phải bắt vua trước. Trói Hà châu mục lại cho ta."

Hà châu mục hoảng sợ cực kỳ: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Chút người ở trong tay ngươi cho dù là thần binh hạ phàm cũng không ngăn được tất cả tướng sĩ của quận Ba Thủy."

Triệu Húc híp mắt hỏi ngược lại: "Hà châu mục, ngài cảm thấy số người này của chúng ta có thể chống đỡ nửa ngày ở quý phủ của ngài không?"

Đó là đương nhiên, trong tay bọn họ có thủ đoạn thần tiên như vậy, nếu như lấy nhà hắn làm cứ điểm khóa chặt trước sau cửa lại, lại dùng cái danh châu mục này của hắn để uy h**p, phỏng chừng thật sự có thể chống đỡ được nửa ngày.

Hà châu mục còn không biết lúc này Triệu Húc còn mang theo kha khá thuốc nổ! thế này thì ở triều Thiên Khải hầu như là hoành hành vô địch!

Triệu Húc: "Ta đã sớm an bài tướng sĩ ở biên giới huyện Đào Nguyên chạy tới đây, lâu nhất là nửa ngày nữa sẽ tới. À đúng rồi, quân doanh thành mới của chúng ta gần vạn người, nhiều nhất chỉ mất một ngày rưỡi là có thể đến đây trợ giúp, quân lực của quận Ba Thủy không thắng được nổi chúng ta." Hắn có quyền tự tin.

Thế này đâu phải là đi dự đại thọ? Thế này rõ ràng là muốn cho hắn chết. Những tướng sĩ kia càng mạnh mẽ hơn, trói hết toàn bộ gia định lại.

Hà châu mục bình tĩnh một lát, hỏi Triệu Húc: "Xin hỏi Triệu quận thủ, vì sao một mình ngươi xâm nhập trước mà không phải là trực tiếp dẫn binh đến đây?"

Triệu Húc đánh giá quà mừng thọ được đưa tới, cười nói: "Có thể c.h.ế.t ít một người thì c.h.ế.t ít một người, cho nên..."

Triệu Húc yên lặng nhìn Hà châu mục: "Hiện tại ngươi phát thông báo cho toàn thể quận Thủy Ba, ra lệnh các quận huyện không được chống cự nữa, gần đây ta muốn triệt để tiếp nhận hai quận. Ta có thể giữ lại một mạng cho cả nhà ngươi, an hưởng tuổi già ở Thục địa."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 248: Chương 248



Hà châu mục bỗng nhiên có chút ngơ ngẩn, không thể không nhìn Triệu Húc thêm vài lần, người này thật sự là tiên nhân từ bi, cách làm hung hiểm như vậy mà chỉ vì để c.h.ế.t ít đi vài tên lính quèn thôi sao? Quả thật nếu Triệu Húc dẫn quân đến đánh, quận Ba Thủy sống c.h.ế.t chống cự ắt phải xuất hiện thương vong.

Triệu Húc bĩu môi nói tiếp: "Tuổi thọ trung bình của triều Thiên Khải các ngươi cũng không cao, 50 tuổi nên về hưu là được rồi."

Hà châu mục: "..." Nói cái này ở tiệc mừng thọ 50 tuổi của hắn mà được sao?

Nhìn khẩu s.ú.n.g có thể lấy mạng người đó chĩa vào mình, Hà châu mục sợ hãi, trên đời này ai mà không sợ chết? dưới cái nhìn chăm chú của từng đôi mắt, hắn run rẩy viết thông báo, ném ra bên ngoài bức tường cao kia.

Triệu Húc tới quá đột ngột, khiến cho tất cả mọi người đều luống cuống tay chân, chỉ là để điều động tướng sĩ ở trong thành phải hao phí rất nhiều sức lực, đặc biệt là ở bên trong không biết ném cái gì ra mà lại có thể nổ ra một cái hố thật to ở trên mặt đất, còn có vài tướng sĩ không kịp phòng bị bị nổ chết, lần này ai cũng không dám đi lên.

Cuộc sống thái bình duy trì đã lâu, những quan quân này tốt xấu lẫn lộn, thực lực cũng không được tốt lắm.

Triệu Húc lấy loa phát thanh dùng để rao bán đồ ăn từ trên xe tải ra, cầm đến trước mặt Hà châu mục nói: "Đến đây, nói với bên ngoài vài câu đi."

Mặt Hà châu mục xanh hết cả lên, đây là loại người gì thế!

Người bên ngoài đang căng thẳng, đột nhiên nghe thấy giọng nói run rẩy của Hà châu mục, giống như bị phóng đại gấp mấy lần, ai cũng có thể nghe rõ vang lên: "Ta... Ta là Hà Kính - Hà châu mục, bây giờ báo cho các vị, mau mở cửa thành, không được chống cự, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn."

Tướng sĩ bên ngoài đang bao vây Hà phủ choáng váng, không... không được chống cự? Bảo toàn tính mạng?

Các đáng hận hơn là, gần bốn mươi tướng sĩ kia còn cầm loa cao giọng giảng giải chính sách mới của quận Đào Nguyên bọn họ, từng người luân phiên giảng giải.

"Các người đều là quân nhân, chúng ta cũng vậy, các ngươi cũng có thể sống cuộc sống như của chúng ta, mỗi tháng được nhận 3 lượng bạc lương bổng, một ngày ba bữa, bữa nào cũng có thịt, thịt heo kia thơm ngon cực kỳ, đặc biệt là thịt hầm..."

"Quân Ba Thủy các ngươi có không ít người đều có thân nhân ở quận Đào Nguyên đúng không? Không biết hiện tại cuộc sống của chúng ta thế nào sao? Vợ của ta làm công ở xưởng một tháng kiếm được một hai lượng, con trai ta hiện tại ở trường học đọc sách biết chữ, đúng rồi, ruộng cha ta trồng cũng sắp thu hoạch rồi, đại khái một mẫu đất chắc hẳn thu được mấy chục thạch lương thực đấy." Một người khác đã học được tinh túy của việc khoe mẽ cầm loa hô to.

Lần đầu tiên Triệu Húc biết những tướng sĩ chất phác dưới trướng của mình lại có thể ăn nói lưu loát như vậy.

Lời nói của bọn họ quá có tính mê hoặc, tướng sĩ ở bên ngoài vốn đã bị những lời nói vừa rồi của Hà châu mục mà buông bỏ chống cự, đã bị d.a.o động, nghe thấy những lời này lại càng động tâm hơn.

Bọn họ đúng là tướng sĩ, nhưng bọn họ cũng là con người, cũng là những hán tử làm cha làm con! Ai mà không muốn có những ngày tốt đẹp chứ? Ai không muốn vợ mình có quần áo xinh đẹp để mặc, con mình có sách đọc còn có tiền đồ?

Mọi người đều là người, tất nhiên hiểu được đối phương mong đợi gì.

Hơn nữa đây thật sự không phải chỉ là hô ngoài miệng, những người này trong nhà cũng có không ít người thân ở quận Đào Nguyên...

Hà châu mục bị trói gô trải qua một lễ mừng thọ khó quên trong đời cũng không khỏi động tâm: "Các ngươi nói thật sao?"

Triệu Húc cười cười: "Sự thật làm chứng."

Râu mép của Hà châu mục giật giật, vẫn không nói gì chỉ im lặng cúi đầu.

Vốn dĩ Triệu Húc đoán những tướng sĩ ở biên thành quận Đào Nguyên muốn tới đây cũng cần nửa ngày, kết quả hôm nay trời còn chưa tối đám Triệu Húc đã đột nhiên nghe được tiếng bước chân nặng nề từ xa đang nhanh chóng chạy đến.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 249: Chương 249



"Bọn họ làm sao tới nhanh như vậy được?" Tướng sĩ canh giữ ở cửa thành kinh ngạc.

Có người tức giận hô to: "Huyện Thiên Vũ có người lén mở cửa thành, căn bản ngay cả đánh cũng không đánh."

Huyện Thiên Vũ chính là huyện cách quân Đào Nguyên gần nhất, càng là huyện biết tin tức về quận Đào Nguyên nhiều nhất trong quận Ba Thủy.

Lòng dân đều hướng về.

Đội trưởng cao giọng hô to: "Toàn bộ bỏ vũ khí xuống, nếu không g.i.ế.c không kể tội!"

Bất thình lình truyền đến vô số tiếng vũ khí rơi xuống đất, tướng sĩ Đào Nguyên tới khống chế được tất cả, đội trưởng dẫn đầu đi xuống ngựa, vượt qua mấy cái hố to đi tới trước cửa lớn của Hà phủ gõ cửa, sau đó đưa tín vật của mình.

Trương Thọ nhìn thấy tín vật xác định thân phận, trái tim đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi xuống, hoàn toàn ổn định.

Hơn một ngày sau, Tiêu Thính Vân cưỡi ngựa dẫn theo gần ba vạn tướng sĩ từ thành mới đến quận Ba Thủy để tiếp ứng.

Tất cả dân chúng sợ tới mức đều trốn vào trong phòng, ngay cả thu hoạch vụ mùa cũng không dám làm.

Triệu Húc lạnh giọng ra lệnh: "Không được làm hại dân chúng, không được làm nhục nữ nhân, không được cướp đoạt tài vật, nếu không xử lý theo quân quy."

Lần nữa chỉnh đốn lại các tướng sĩ hiện tại của quận Ba Thủy, những tướng sĩ này ngoài có chút lo lắng nhưng lại cảm thấy mong chờ, những tướng sĩ này cảm thấy làm lính dưới tay ai cũng như nhau, dù sao cũng đều là đại lão của triều Thiên Khải, chỉ cần bọn họ không làm lính dưới tay man di Hung Nô đi g.i.ế.c người nhà là được.

Lúc trước Hà châu mục đã hạ mệnh lệnh mở cửa thành, toàn bộ quận huyện không được chống cự, Tiêu Thính Vân trực tiếp dẫn quân đi thẳng qua, đã số huyện thành đều thành thật dựa theo mệnh lệnh của Hà châu mục mở cửa thành, ngoại trừ một số phần tử ngoan cố liều c.h.ế.t không theo ra thì quả thật so với lần trước dễ dàng hơn rất nhiều, tiến triển có chút thuận lợi.

Dân chúng ở gần quận Đào Nguyên còn tốt, mặc dù không dám tiếp cận những tướng sĩ kia nhưng cũng không quá sợ hãi.

Nhưng dân chúng ở cách xa một chút liền sợ hãi, trốn ở trong nhà dù thế nào cũng không dám đi ra.

Trong một gia đình nông dân.

"Cha, nếu chúng ta không đi thu hoạch vụ mùa, lương thực sẽ nát dưới đất cả, cả nhà đều phải c.h.ế.t đói!"

Ông lão tóc hoa râm cũng gấp gáp, thăm dò nói: "Nếu không hay là bây giờ chúng ta đi thu hoạch, dù sao c.h.ế.t đói là chết, bị những tướng sĩ kia đánh c.h.ế.t cũng là chết."

Dù sao đều là chết, không bằng trước tiên thu hoạch lương thực về, nói không chừng bọn họ may mắn sẽ không gặp phải đám tướng sĩ kia thì sao?

Nghĩ như vậy, lão nhân hạ quyết tâm để cho các nam đinh trong nhà cầm cuốc cùng dụng cụ, cẩn thận từng li từng tí đi ra khỏi nhà.

Lúc này vừa mới bước ra cửa, liền nhìn thấy một đội hán tử mặc quần áo giống nhau, vừa nhìn liền biết là tướng sĩ của quận Đào Nguyên.

Người một nhà sợ tới mức chân tay mềm nhũn, hận không thể quay đầu bỏ chạy, ngay cả nông cụ ở trong tay cũng bất chấp không lấy.

"Đại thúc, ngài chạy cái gì? Đừng chạy đừng chạy."

Có tướng sĩ ngăn mấy người này lại, mấy người sợ tới mức quỳ xuống đất dập đầu với bọn họ: "Đại lão gia tha mạng, đừng g.i.ế.c chúng ta, chúng ta đều chỉ là dân chúng bình thường."

Bọn họ dở khóc dở cười, hán tử dẫn đầu kia rất hiền lành đỡ lão đầu dậy: "Đại thúc, đây là đất của nhà ngài sao? Chúng tôi thấy nhà ngài vẫn chưa ra thu hoạch vụ mùa, sợ lương thực hỏng mất nên giúp ngài thu hoạch rồi."

Người một nhà đang ngồi trên mặt đất khóc lóc, quay đầu nhìn liền thấy bên cạnh đều là lương thực vừa mới thu hoạch xong, thật đúng là của nhà hắn.

Giúp... giúp bọn họ thu hoạch vụ mùa?

Các nam đinh lớn nhỏ trong nhà trực tiếp nhìn đến ngây người, chuyện này là sao? Đám con rùa này, à không, những tướng sĩ này còn giúp người... thu hoạch vụ mùa? Lão già ta sống hơn nửa đời người cũng là lần đầu gặp!

Ông cụ suy nghĩ một chút, vội bảo hán tử nhà mình thu thập rất nhiều lương thực, cẩn thận đưa đến trước mặt tướng sĩ dẫn đầu nói: "Đại lão gia, cái này, những cái này biếu cho mọi người."
 
Back
Top Bottom