Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 230: Chương 230



Hiếm khi Tiêu Thính Vân được nghỉ không đi quân doanh tập huấn, luyện tướng sĩ, vì thế sau giờ ngọ ngồi ở trong đại sảnh biệt thự chơi cờ năm quân với nàng, bên ngoài giữa hè bóng cây loang lổ, ve kêu không ngừng, bên trong lại mát mẻ.

Vương Tuyết Cầm ngồi trên sô pha đan áo len còn cảm thấy lạnh, phải lấy một tấm thảm nhỏ đắp lên đùi mình.

Hai ngày trước Triệu Hi đi dạo trường tiểu học, thấy học sinh đang chơi cờ năm quân. Cờ năm quân này là các phu tử học được từ trong sách, cảm thấy thứ này đơn giản hơn cờ vây nên dạy cho học sinh.

Hôm nay nàng cảm thấy hơi ngứa nghề, muốn đi chơi cùng người khác, đại ca đang ở trường y, nhị ca đang kiểm tra chiến mã, ngay cả cha nàng cũng dẫn người đi đào giếng, nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm hắn.

Cờ vây nàng không biết chơi, chỉ có thể chơi cờ năm quân.

Mấy ván đầu còn có thể bắt nạt hắn là người mới, những ván sau lại trở nên khó khăn.

Ngón tay thon dài của Tiêu Thính Vân cầm một quân cờ đen, nhìn nàng hạ cờ trắng, đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi hạ ở chỗ này sẽ thua."

Triệu Hi nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn thấy một chỗ gần như có bốn quân cờ đen, nàng vội vàng muốn đổi chỗ khác, lại phát hiện nơi đó cũng có ba quân đen! Nếu bên này bị chặn thì cũng sẽ vị bốn quân đen chặn giống bên kia.

Tiêu Thính Vân thấy nàng do dự, thanh âm trầm ổn tựa như nước chảy róc rách giữa hè cuốn theo gió mát: "Ta sẽ cho ngươi ăn một quân".

Vương Tuyết Cầm ở một bên cười nói: "Không nên nhường con bé."

Triệu Hi hừ một tiếng nói: "Ca ca của ta cũng có thể nhường ta một quân!" Đương nhiên, bình thường đại ca có thể đồng ý cho nàng đi lại, nhị ca sẽ chỉ biết cười ha ha.

Tiêu Thính Vân quả quyết: "Hai quân."

Triệu Hi: "Hả?"

Đương nhiên cuối cùng Triệu Hi lựa chọn nhận thua và thử lại ván mới, thay vì thắng do được nhường, thà bắt đầu lại còn hơn.

Sau khi cất bàn cờ đi, Triệu Hi ngồi xuống bên cạnh Vương Tuyết Cầm, đôi mắt đen như quả nho nhìn chằm chằm vào sợi len trong tay nàng, không nhịn được nói: "Mẹ, kích cỡ này hình như không giống của con, là của các ca ca hay là của cha?"

Vừa nhìn thứ này giống như là kích thước vai rộng của nam nhân.

Vương Tuyết Cầm vỗ vỗ đầu nàng: "Là của Tiểu Tiêu."

Tiêu Thính Vân đã sống cùng bọn họ gần một năm rưỡi, ngay cả Triệu Húc cũng thích hắn. Đứa nhỏ này cũng khổ, mùa đông năm ngoái cả nhà bọn họ đều có quần áo ấm để mặc nhưng hắn lại không có, mặc dù sau đó Triệu Húc đã tặng hắn một chiếc áo khoác mới chưa từng mặc.

Trong nhà ai cũng có áo len giữ ấm, hắn cũng không có.

Vương Tuyết Cần vẫy tay với Tiêu Thính Vân, cười gọi hắn lại: "Ta đo chiều rộng vai của ngươi xem có vừa không."

Vương Tuyết Cầm cầm áo len còn cắm hai cái móc len, khoa tay múa chân ở sau lưng hắn, không ngừng gật đầu: "Ừ, rất vừa vặn."

Tiêu Thính Vân cảm thấy hơi chật, Vương Tuyết Cầm thấy hắn có chút khó hiểu, cười nói: "Áo len không giống với áo bào các ngươi mặc, bó sát người một chút sẽ ấm hơn." Quần áo của triều Thiên Khải đều là kiểu rộng thùng thình.

Đôi mắt đen như màn đêm của Tiêu Thính Vân nhìn chằm chằm Vương Tuyết Cầm, nhẹ giọng nói: "Cám ơn phu nhân."

Triệu Hi ở bên cạnh sờ những sợi len kia, nhịn không được nói: "Mẹ, nếu không mẹ cũng dạy con đi, con rảnh cũng thử xem? Những cái có hoa vân thì khó quá, chỉ cần dạy cái nào dễ nhất thôi."

Triệu Hi đi lấy hai cái móc, ngồi xuống bên cạnh Vương Tuyết Cầm, học đan áo len... À không, nhiều lắm chỉ là đan khăn quàng cổ. Khăn quàng cổ chỉ là một đoạn dài nên khi học đan sẽ dễ hơn.

Thật ra khi đưa len sợi ra thị trường cũng không gióng trống khua chiêng tuyên truyền, cũng không có xây dựng các cửa hàng bán len mà được bán trực tiếp tại các cửa hàng vải.

Hiện nay, nhà nào cũng có chút tiền nên đương nhiên phải mặc quần áo, dân chúng bình thường không mua quần áo may sẵn, đều đi mua hai thớt vải về tự may.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 231: Chương 231



Vợ của Vương Đại Trụ là Lý A Tú ngày thường cũng làm một số việc thêu thùa, bởi vì rất khéo tay nên thường xuyên gửi bán ở cửa hàng vải.

Năm nay, cuối cùng nàng ấy cũng mang thai đứa con thứ hai, hôm nay chuẩn bị mang những đồ thêu đi gửi bán, thuận đường mua chút vải vóc làm xiêm y cho hài tử chưa sinh ra, nếu có nhiều sẽ may một bộ đồ giữ nhiệt cho Hổ Tử.

"A Tú, đứa bé này sinh vào mùa đông phải không? Hay là mua chút len về may quần áo mới cho bé?", Ông chủ tiệm vải cũng rất hiền lành, nhìn cái bụng hơi nhô lên của nàng hỏi.

Lý thị không hiểu gì: "Lông, sợi len? Đây là cái gì?"

Ông chủ tiệm vải không chút đắn đo khoe: "Đây là đồ mà các tiên nhân mới làm ra. Ta nghe các công nhân ở xưởng bên kia nói với bọn ta rằng chiếc áo len này còn giữ ấm hơn cả áo bông."

Người khác hẳn sẽ do dự, nhưng Lý thị lại tin tưởng, nếu thật sự là vật do tiên nhân tạo ra thì tuyệt đối sẽ không lừa gạt dân chúng bình thường.

Chỉ là Lý A Tú nhìn cục len cảm thấy bối rối, cái này... nàng không biết làm!

"Ngươi mua về trước đi, ta nghe nói số báo tiếp theo của báo Đào Viên bán nguyệt sẽ có chuyên mục đặc biệt về đan áo len."

Lý thị do dự trong chốc lát, nghĩ nhà mình vốn ở gần tiên cảnh, tiên nhân lại dễ nói chuyện, nếu nàng không biết làm thì có thể ta cửa thỉnh giáo, nên cắn răng mua năm sáu cuộn.

Đúng lúc Lý thị trở về tình cờ nhìn thấy Vương Tuyết Cầm đang vào thôn chữa bệnh cho một con lợn, nghe nói lợn con bỏ ăn, không biết là do bị bệnh hay do thời tiết quá nóng.

Ban đầu, Vương Tuyết Cầm rất lo lắng, sợ là dịch bệnh, dịch bệnh này sẽ lây lan, công sức của dân chúng sẽ trở nên vô ích. May mắn là do giữa hè thời tiết quá nóng, đám lợn này bị nóng nên không muốn ăn gì.

Lúc đi ra đụng phải Lý thị, Vương Tuyết Cầm nhìn thấy nàng mua len thì lập tức nở nụ cười: "Vương nhị nương tử, mua về đan áo len sao? Không hiểu thì có thể trực tiếp hỏi ta, gần đây ta cũng đan."

Tiên nhân đã nói như vậy, Lý A Tú cũng không từ chối, mang sợi len qua thỉnh giáo Vương Tuyết Cầm.

Tay của Lý A Tú rất khéo léo, lại khiêm tốn, Vương Tuyết Cầm dạy một lát đã học được hơn phân nửa, đan hơn một giờ thì đã thấy trên kim đan có một đoạn vải trắng, đưa tay sờ thử thì thấy rất ấm áp.

Lý A Tú vui mừng nói: "Ta sẽ đan cho Hổ Tử một bộ y phục, năm nay có thể vượt qua mùa đông rồi.

Hai ngày nay Lý A Tú thường đến tìm Vương Tuyết Cầm học đan len, Triệu Hi nhìn Lý thị từ một người mới biến thành cao thủ, lại nhìn chiếc khăn quàng cổ mình đã đan được một phần ba không có bất kỳ màu sắc gì, không khỏi thở dài.

"Nương tử Vương gia, ngươi đang thêu cái gì vậy?" Hoàng đại nương vừa mới đi làm về, đã thấy Lý thị ngồi trong sân nhà mình thêu hoa... cũng không giống thêu hoa, dù sao nàng cũng không nhìn ra được là cái gì.

Lý thị cũng không giấu diếm, nói ra chuyện đan áo len, còn cười nói: "Không phải cách mùa đông vẫn còn sớm sao? Mỗi ngày có thời gian rảnh ta đan một ít, cũng chưa cần gấp."

Hoàng đại nương sờ sờ, cảm thấy đúng là rất ấm áp, bà là một bà tám có tiếng, những gì bà biết đều có thể truyền đi khắp thành mới trong vòng chưa đầy ba ngày.

Quả nhiên, mấy ngày sau, có rất nhiều phụ nhân đến tiệm vải mua len, thậm chí còn đến hỏi Lý thị cách đan áo len, việc này lập tức trở nên phổ biến khắp thành mới.

Tờ Đào Nguyên bán nguyệt báo vừa mới xuất bản, những hài tử bán báo đã bắt đầu rao bán dọc phố.

"Bán báo đây, bán báo đây, phát minh mới nhất của tiên nhân, thần vật áo len giữ ấm trong mùa đông giá rét, mau ta học đan áo len đi."

"Bán báo, bán báo, báo bán nguyệt số mới nhất minh họa cách đan áo len, mùa đông không còn lạnh nữa".

"Tin lớn, thời gian thi chung đã chính thức được ấn định, thí sinh mau nhanh tay mua."

"..."

Đào Viên bán nguyệt báo mới nhất ra mắt, những phụ nhân mua len đã vội vã muốn mua một tờ, học cách đan áo len, không hiểu còn có thể trao đổi với nhau.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 232: Chương 232



Tuy chưa mặc vào trên người nhưng khi sờ vào chất liệu kia, thực sự khác hẳn vải bố, rất ấm áp.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là họ có nhiều thời gian rảnh, nhiều phụ nhân đi làm về, có con đi học, đi học về phải thắp nến làm bài tập, các nàng không muốn lãng phí ánh nến nên lại ngồi một bên đan áo len.

Vì chưa vội dùng đến nên họ đan từ từ, có vài nam nhân cũng cảm thấy rảnh rỗi không có việc gì làm nên cũng theo học đan len, còn đan rất ra hình ra dạng.

Hiện nay sợi len trên thị trường đã bị những phụ nhân đọc báo quét sạch, còn có rất nhiều người không mua được.

"Không cần vội, xưởng còn đang gia công sản xuất sợi len, mọi người hãy chú ý tới cửa hàng vải nếu hàng mới về."

"Hơn nữa qua một hai tháng nữa, Hoàng công tử sẽ đi thu mua lông cừu, tất cả mọi người đều có thể mua được."

Quả thật, lần này Hoàng Hiên đi mua len đột xuất, rất nhiều bộ lạc đều không có chuẩn bị, lần sau mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể mua thêm rất nhiều.

Giữa hè, huyện Đào Viên nổi lên xu hướng đan áo len, họ không chỉ muốn đan áo len cho con mà còn cho chồng và cha mẹ chồng, buổi tối ai cũng bận rộn cả!

Tuy nhiên, điều mà học sinh bình thường quan tâm nhất chính là thời gian tổ chức kỳ thi chung đã được xác định.

Tiên nhân lại rất thấu hiểu cho bọn họ, ấn định thời gian là ba ngày cuối hè, thi xong bọn họ còn có thể về nhà làm việc và thu hoạch vụ thu.

Mọi người đang đếm từng ngày, học sinh ở xa quận phải đến quận Đào Nguyên trước ba bốn ngày.

Bởi vì ở trên đã ghi rất rõ ràng, chỉ cần đến muộn thì dù vì lý do gì cũng sẽ không được phép tiến vào trường thi.

Sau khi thời gian thi chính thức được công bố, những thí sinh đăng ký dự thi càng khẩn trương ôn tập và chạy đua với thời gian, giành giật từng giây từng phút.

Mãi đến nửa tháng sau, khăn quàng cổ của Triệu Hi mới được làm xong, kỳ thi chung cũng sắp bắt đầu, hầu hết thí sinh trong quận đều đã đến huyện Đào Nguyên, khách đi3m chật kín người, ông chủ kiếm tiền muốn điên rồi !

Ngay cả những dân chúng có đầu óc cũng tạo ra những "nhà dân" cho thí sinh.

Trong lúc nhất thời, trung tâm quận náo nhiệt hơn bao giờ hết, khắp nơi đều có thể thấy học giả cầm sách bàn luận sôi nổi.

Có một số học giả sắp tham gia kỳ thi đầu tiên trong đời, nghe nói tinh thần không ổn định, mắc bệnh tiêu chảy, việc làm ăn của các đại phu trong huyện trở nên rất phát đạt.

Khăn quàng cổ của Triệu Hi được đan xong trước ngày thi chung một ngày, khăn quàng cổ của nàng không có màu sắc gì, chỉ là một chiếc khăn len thuần màu trắng. Thời cổ đại không có chất tẩy trắng nên len có màu hơi ngả vàng chứ không phải trắng tinh, nhưng khi sờ vào thì lại cảm thấy rất ấm áp.

Triệu Hi nhịn không được đem khăn quàng cổ kia so lên người mình, cảm thấy rất ấm áp, nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, nàng quay đầu nhìn lại.

Tiêu Thính Vân đi vào trước, bởi vì hắn ở bên ngoài luyện binh, lại vừa mới đi đường dài trở về cho nên cả người nóng bừng, trên trán còn có mồ hôi.

Triệu Hi thấy hắn đi vào, không khỏi nhìn phía sau hắn nhưng lại không có người, tò mò hỏi: "Nhị ca của ta đâu?"

Tiêu Thính Vân nhìn chiếc khăn len trắng trơn trong tay nàng, dạo này thấy nàng cứ rảnh rỗi là đan, hiệu suất quả thực thấp hơn phu nhân Vương Tuyết Cầm rất nhiều, đây là cho nàng... hai người anh trai, hay là cho phụ thân nàng?

Tiêu Thính Vân trả lời: "Dây xích xe đạp của huynh ấy hết dầu nên rất khó đi, huynh ấy đang tra dầu ở bên ngoài."

Thì ra là thế, Triệu Hi gật đầu.

Nàng nghĩ ta điều gì đó, trong mắt đột nhiên hiện lên nụ cười, đưa chiếc khăn quàng cổ trong tay ra: "Chiếc khăn quàng cổ này ta đan xong rồi, tặng cho ngươi mang vào mùa đông."

Tiêu Thính Vân ngơ ngác, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Cho... cho ta sao?"

Triệu Hi gật đầu: "Ừ, cho ngươi."

Trong nhà ai cũng có khăn quàng cổ, nàng lại có hơn bốn năm chiếc khăn, chỉ có hắn là không có nên nàng đan cho hắn.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 233: Chương 233



Tiêu Thính Vân chăm chú nhìn nàng một lúc, giơ tay nhận lấy, học theo cách quàng khăn mà năm ngoái nàng thắt, sợi len chạm vào cổ, càng lúc càng nóng lên.

Lúc này, Triệu Húc đang từ bên ngoài đi vào, nhìn Tiêu Thính Vân mang khăn quàng cổ vào mùa hè với vẻ mặt khó hiểu: "... Huynh đệ, ngươi không điên chứ?"

Triệu Hi trừng mắt liếc Triệu Húc một cái: "Nhị ca, huynh mới điên."

Triệu Húc bước lên phía trước, hắn nhìn chằm chằm chiếc khăn quàng cổ bằng lông cừu trên cổ Tiêu Thính Vân, không nhịn được vươn tay ra định sờ thử chất liệu, Tiêu Thính Vân quyết đoán hất tay hắn ra: "Tay của ngươi thật bẩn."

Bẩn? Hắn nhìn xuống tay của mình, quả nhiên rất bẩn, bởi vì không có nhớt chuyên dụng cho xích xe đạp nên lúc nãy, ở bên ngoài hắn mới tra dầu máy cho xe đạp.

Triệu Húc cất tay xuống, hắn bĩu môi ghét bỏ nói: "Không phải chỉ là một chiếc khăn quàng cổ thôi à? Có gì hiếm lạ đâu chứ? Ngươi mua nó ở đâu thế... Khoan đã, mấy ngày nay ta thấy Hi Hi mỗi khi rảnh rỗi đều đan, chẳng lẽ cái này là..."

Triệu Húc bỗng nhiên không nói nên lời, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm chiếc khăn choàng trên cổ Tiêu Thính Vân, hận không thể đục hai cái lỗ trên mặt đối phương.

Chiếc khăn choàng này là do muội muội hắn đan à? Còn không phải đan cho hắn?

Tiêu Thính Vân cong môi: "Hi Hi đan cho ta."

Triệu Húc nghe thấy lời này của hắn, bỗng nhiên cảm thấy bản thân như đang lên cơn nhồi m.á.u cơ tim sắp nôn ra m.á.u tới nơi, ánh mắt của hắn rất phức tạp, giọng điệu u âm như thế mầm cây mới nhú phải chịu gió táp mưa sa: "Hi Hi, ta chính là nhị ca của muội đấy, sao muội lại không đan cho ta một cái? Muội đúng thật là nặng bên này, nhẹ bên kia."

Ngay cả hắn còn không có!

Nghe thấy lời này của hắn, Triệu Hi lập tức nổi giận: "Nhị ca, huynh còn dám nói nữa à, phòng quần áo của huynh không có khăn quàng cổ chắc? Tất cả khăn quàng cổ của huynh đều do ta mua cho huynh, kết quả huynh có mang không? Còn nói cái gì mà nam nhân không được sợ gió lạnh!"

Sức khoẻ của Triệu Húc rất tốt, vào mùa đông, trong khi Triệu Hi còn quấn cả người mình lại như con gấu, hắn vẫn ăn mặc rất mỏng manh, thỉnh thoảng khi đi huấn luyện bên ngoài hoặc chạy cự ly dài, hắn còn mặc cả áo ngắn tay, không bao giờ có chuyện mang khăn quàng cổ. Chiếc khăn quàng cổ đặt ở trong phòng quần áo của hắn đều đã phủ bụi.

Triệu Húc nói năng hùng hồn vô cùng lý lẽ: "Chuyện này sao có thể giống nhau được? Một bên là do muội bỏ tiền ra mua, đến chuyển phát nhanh cũng là ta tự mình đi lấy, còn chiếc này là do muội tự tay đan... Quả thực nữ nhi lớn không thể giữ trong nhà được."

Triệu Hi tức tới mức đỏ mặt, hận không thể nhảy dựng lên đ.ấ.m hắn một cái: "Cái gì mà nữ nhi lớn không thể giữ trong nhà chứ, huynh bớt nói nhảm đi."

Triệu Húc trừng mắt liếc Tiêu Thính Vân một cái, hắn không cãi nhau với Triệu Hi nữa vào đi vào nhà vệ sinh lầu 1, Triệu Hi ở phía sau vội vàng hô lên: "Nhị ca, dùng nước để xối lên trước, đừng trực tiếp dùng xà phòng, mấy thứ này sắp dùng hết rồi.

Triệu Húc ừ một tiếng, nhà hắn vốn có một chiếc xe tải nhỏ và một chiếc xe van, bình thường nếu xe xảy ra vấn đề gì đều do một tay Triệu Chí Dân xử lý, vì vậy cả tay hắn thường toàn là dầu, mỗi khi trực tiếp rửa tay bằng xà phòng đều khiến xà phòng trở nên đen như mực, dính đầy dầu lên đó.

Trước kia đương nhiên không có vấn đề gì, xà phòng cũng không phải thứ đắt đỏ gì. Từ khi xuyên tới nơi này, cả nhà bọn họ đều phải sử dụng tiết kiệm, nghe nói mọi thứ đều đã sắp dùng hết.

Triệu Hi giúp Tiêu Thính Vân tháo khăn quàng cổ từ trên cổ xuống, thấy mồ hôi trên trán hắn càng nhiều hơn, nàng vội vàng nói: "Ngươi mau về nhà tắm rửa trước đi."

Tiêu Thính Vân gật đầu, hắn gấp chiếc khăn quàng cổ lông dê lại thành hình vuông bằng nhau rồi xếp lại, giọng nói vừa nặng nề vừa trịnh trọng: "Cảm ơn."

Ánh mắt Triệu Hi sáng như sao, nàng bật cười lắc đầu nói: "Không cần cảm ơn, ngươi thích thì tốt rồi."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 234: Chương 234



Tiêu Thính Vân bật cười, hắn cầm khăn quàng cổ về lại phòng ngủ của mình, hắn không đi vào phòng tắm mà về phòng mình thay quần áo, cất chiếc khăn quàng cổ đã được gấp gọn ở trong tủ, sau đó mới cầm quần áo sạch vào trong phòng tắm. ...

Kỳ thi chung sắp tới, tửu lâu và khách đ**m ở điểm thi huyện kiếm lời đầy bồn đầy chén, mỗi căn phòng đều có thí sinh vào thuê, từ tiền thuê phòng, tiền ăn ở cho tới tiền dầu đèn đều có thể vớt được một khoản tiền.

Nghĩ tới việc sau này vẫn sẽ có những cuộc thi như vậy nữa, ông chủ của các cửa hàng này có thể bật cười tỉnh giấc, đáng tiếc nghe nói kỳ chỉ chung lần này chỉ diễn ra trong 3 ngày.

Trần tú tài được Triệu Hi phong làm bộ trưởng bộ giáo dục, người phụ trách của mỗi trường thi đều đã được sắp xếp xong, học theo cách tổ chức kỳ thi đại học của đám Triệu Hi để sắp xếp. Bọn họ còn đặc biệt chuẩn bị một tiểu đội tuần tra, để khi các thí sinh gặp phải vấn đề khó khăn có thể trực tiếp đi tìm sai dịch nhờ giúp đỡ.

Quy định của kỳ thi đã được đăng trên số mới nhất của tờ bán nguyệt báo Đào Nguyên. Những thí sinh dự thi đã đọc đi đọc lại quy tắc vài lần, đều đã nhớ kỹ trong lòng.

Trong ngày diễn ra kỳ thi chung, trong các quán rượu và khách đ**m bình dân ở khắp nơi, trời còn chưa sáng, nến đã được thắp lên, những thí sinh mất ngủ cả đêm sắp xếp đồ đặt chuẩn bị bước vào trường thi. Một canh giờ trước khi kỳ thi diễn ra, mọi người liền mang theo giỏ đựng dụng cụ kiểm tra đi tới địa điểm trường thi được viết trên giấy báo dự thi.

Các thí sinh xếp hàng ở bên ngoài trường thi, bên cạnh còn có không ít người dân đang vây xem.

Nhìn thấy mấy hàng dài rồng rắn kia, người dân đều tấm tắc ngạc nhiên, xúc động không thôi, bọn họ đã sống lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều học sinh như vậy, quả thực hoành tráng.

Ngoài cổng trường thi còn có sai dịch làm công tác kiểm tra đang đứng, bên cạnh sai dịch là mấy đại nương dáng vẻ hiền lành, dùng khăn trùm lên đầu.

Kỳ thi chung là chuyện lớn của quận Đào Nguyên, nghe nói lát nữa các đại nhân đều sẽ tới đây, những sai dịch cũng sợ xảy ra điều bất trắc. Bọn hắn tuân theo yêu cầu của cấp trên, tiến hành sắp xếp những thí sinh chuẩn bị vào trường thi để kiểm tra.

Quy trình kiểm tra được chia thành hai bước, bước thứ nhất là đối chiếu giấy xác nhận thân phận của thí sinh và giấy báo dự thi, xem những gì miêu tả ở bên trên có phải cùng một người hay không. Bước thứ hai là soát người, đảm bảo chắc chắn sẽ không có ai lén lút mang theo thứ gì có thể gian lận.

Bởi vì thí sinh dự sinh có cả nam lẫn nữ, mặc dù số lượng nữ tử rất ít, nhưng dù sao nam nữ cũng vẫn khác nhau. Vì thế, trường thi cũng đã sắp xếp mấy đại nương soát người cho thí sinh nữ, ngoài cửa còn đặc biệt dựng một chiếc lều nhỏ để che chắn.

"Tại sao nữ tử cũng có thể tới tham gia dự thi? Không bằng nhanh chóng về nhà thành thân sinh hài tử, đây mới là con đường đúng đắn." Một công tử tai to mặt lớn trong đám đông mở miệng, giọng nói của hắn không hề nhỏ.

Bởi vì khi vào trường thi cần phải soát người kiểm tra, nên những nữ thí sinh kia không thể đội mũ che mặt, nghe thấy lời này, các nàng cũng không nói nhiều, chỉ quay đầu lại liếc tên công tử kia một cái.

Một lát sau liền tới lượt tên công tử ăn mặc sang trọng kia, sai dịch nhìn thấy họ tên của hắn được viết bên trên, trong lòng lập tức sợ hãi, đây không phải công tử của Trịnh gia Trịnh Ngạn Vĩ à? Trịnh gia chính là một thế gia có tiếng ở trong huyện.

Hắn kiểm tra sơ qua rổ dụng cụ kiểm tra, không có vấn đề gì bất thường cả, Trịnh Ngạn Vĩ liền tức giận nói: "Đã đủ chưa? Bên ngoài này nắng như vậy còn không cho ta đi vào à? Ngươi cẩn thận cho ta!!"

Sai dịch sợ tới mức tim đập thình thịch, hắn vội gật đầu: "Mời ngài vào trong."

Hành động đó của hắn khiến cho những thí sinh xếp hàng ở phía sau thầm than vãn trong lòng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 235: Chương 235



Trịnh Ngạn Vĩ hừ một tiếng, hắn cầm rỗ dụng cụ kiểm tra của mình đi vào trường thi, một giọng nói bình tĩnh bỗng nhiên truyền đi từ phía sau: "Khoan đã."

Mọi người liền nhìn thấy Trần tú tài được tên sai vặt đỡ xuống xe bò, Trần Hành chau mày nói: "Mọi người không hiểu quy định của kỳ thi à? Có cần tại giải thích lại cho các ngươi soát người là gì không?"

Trịnh Ngạn Vĩ nhìn chằm chằm Trần Hành một hồi, vẻ mặt hắn bỗng nhiên thay đổi, hắn đã nhớ ra người này là ai.

Người này tên là Trần Hành, là một kẻ nghèo kiết hủ lậu. Thời gian trước, người này từng chép sách cho nhà Trịnh Ngạn Vĩ, bởi vì chép sai mấy chữ lại còn già mồm nói trong sách vốn đã viết sai, trong cơn tức giận, hắn bèn sai gia đinh đánh gãy chân người này, nghe nói cũng bởi vậy thế nên người này mới bị tật què chân.

Một người què như vậy mà cũng có thể làm quan dưới trướng của tiên nhân à?

Trần Hành nhìn chằm chằm sai dịch soát người kia hỏi: "Lúc nãy, khi ta ở trên xe, tại sao ta không thấy ngươi lục soát người hắn?"

Sắc mặt sai dịch kia trắng bệch, thiếu chút nữa quỳ xuống nhận sai, Trịnh Ngạn Vĩ túm chặt quần áo của mình hét lớn: "Trần Hành, ngươi đây là đang lấy chuyện công báo thù riêng!"

Trần Hành cười nhạo nói: "Lấy chuyện công báo thù riêng? Khi đi vào trường thi, tất cả mọi người đều phải soát người, tại sao đến lượt ngươi lại trở thành ngoại lệ? Đừng lớn tiếng ồn ào nữa, trường thi là nơi quan trọng, tất cả những người gây ồn ào đều phải bị phạt nặng."

Mấy sai dịch kia sợ tới mức trên trán toát đầy mồ hôi, bọn hắn căng da đầu lên định soát người, Trịnh Ngạn Vĩ càng giống như con chuột bị mèo dẫm trúng cái đuôi, hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Có một sai dịch nhỏ giọng khuyên nhủ: "Trịnh công tử, vui lòng phối hợp chút." Nhảy cái gì mà nhảy, mọi người đều giống như nhau.

Bỗng nhiên, có một sai dịch sợ hãi hét lớn: "Bên trong áo của người này có viết chữ nhỏ, hắn đang gian lận à?"

"Trời ạ, trong giày của hắn cũng có!" Một sai dịch khác hét lên.

Mọi người ở xung quanh lập tức thay đổi sắc mặt, những thí sinh xếp hàng ở phía sau cũng nhịn không được lui về phía sau vài bước, sợ bị liên lụy.

Trịnh Ngạn Vĩ tức giận đến mức cả mặt đỏ bừng, trong miệng liên tục hét lên: "Làm gì thế? Làm gì!" Hắn vội vàng kéo thắt lưng lại che giấu.

Gương mặt Trần Hành nặng nề tới mức sắp nhỏ nước, lần đầu tổ chức kỳ thi chung vậy mà thực sự có người làm ra hành vi bỉ ổi như vậy, người này tốt xấu gì cũng là người đọc sách, vậy mà lại làm ra chuyện gian lận như thế.

Giọng nói của Trần tú tài vô cùng lạnh lùng: "Kiểm tra tất cả đồ vật mà hắn mang theo. Người đâu, trói hắn lại cho ta!"

Trịnh Ngạn Vĩ sợ hãi hét lớn: "Tên tú tài nghèo nhà ngươi mà cũng dám trói ta à? Ngươi dám không?"

Trần Hành: "Ta dám."

Mấy sai dịch bước lên khống chế Trịnh Ngạn Vĩ lại, quả thực phát hiện thứ mà hắn lén lút mang theo trong người, những dòng chữ rậm rạp khiến da đầu những thi sinh đang xem ở phía sau đều tê dại. Nữ thí sinh bị Trịnh Ngạn Vĩ chế nhạo lúc này cũng không nhịn được châm chọc, một tên đầu heo như vậy mà cũng dám tự cho mình là tốt đẹp, cảm thấy bản thân cao quý nữ tử các nàng à? Thật buồn cười!

Sai dịch lập tức bắt Trịnh Ngạn Vĩ lại, theo quy định của kỳ thi, nếu phát hiện có người gian lận sẽ nhốt người đó lại trước, sau còn còn bị phạt trượng, diễu hành trên phố, ngoài ra còn bị cấm thi 10 năm.

Một loạt hành động như nước chảy mây trôi của của Trần Hành khiến những thí sinh xếp hàng ở phía sau vô cùng sợ hãi.

Tin tức nhanh chóng được truyền tới chỗ của Triệu Hi, nàng mỉm cười ra lệnh cho người đi thông báo.

Nha dịch cưỡi ngựa đi trên những con đường dài, lớn tiếng hô to: "Lệnh của tiên nhân, người nào lén lút mang theo tài liệu, chỉ cần bị bắt được sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi, bất kể người đó có thân phận ra sao!"

Chỉ một câu thôi, nếu ngươi dám gian lận chúng ta cũng dám bắt ngươi.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 236: Chương 236



Chỉ mới thực hiện bước đầu tiên là soát người, các trường thi lớn đã bắt được hơn 100 người, sai dịch không cần nghe giải thích, trực tiếp nhốt hết bọn họ vào ngục khiến vô số người sợ hãi, nhưng hành động này khiến không ít con cháu nhà nghèo tham gia dự thi phấn chấn tinh thần, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Sau khi tra ra một đợt thí sinh lén lút mang theo tài liệu, lại có thêm một đợt thí sinh khác nối tiếp nhau bước vào trường thi.

Để giảm bớt gánh nặng cho giám thị, kỳ thi chung vẫn được tham khảo giống hệ thống khoa cử, thí sinh phải ở trong trường thi 3 ngày, không được phép ra ngoài.

Mọi người theo thứ tự bước vào lều thi, chiếc lều rất nhỏ, chỉ đủ cho một người đi vào. Bên trong có một tấm phản dài rộng để đặt bài thi, phía dưới còn có một hố xí có nắp đậy, bên sườn còn có một chiếc móc không biết để làm gì.

Triệu Hi cảm thấy chuyện này quả thực vô cùng gian khổ, nhưng đám người Trần Hành lại không thấy khổ chút nào, chút khổ cực nào còn không chịu được sao có thể trông cậy những người này làm ra chuyện lớn?

Nhóm coi thi phát bài thi cho các thí sinh, đồng thời nói: "Bây giờ chỉ được đọc đề, chưa được phép viết, nếu không coi sẽ bị coi là gian lận."

Có rất nhiều đề thi, tất cả đều được in từ xưởng in vài ngày trước. Nghe nói để đề phòng việc đề thi bị tiết lộ, cửa lớn của xưởng in ấn đều bị đóng chặt, mấy ngày nay, các công nhân ở bên trọng đều phải ăn ở lại trong xưởng, không thể bước ra ngoài 1 bước. Tuy nhiên, mấy thợ thủ công này cũng không có gì không vui vẻ cả, bởi vì mấy ngày nay, bọn họ được nhận lương gấp 3,4 lần so với bình thường, nên cảm thấy rất mỹ mãn.

Đề thi dường như vẫn còn vương mùi mực, các thí sinh cẩn thận lật đề thi ra xem, khi nhìn thấy câu hỏi trên đề thi, bọn họ cảm thấy đầu mình như đang phình ra.

Ai mà thi đầu được kì thi này quả thực hiếm có như lông phượng sừng lân.

Vừa nghe thấy tiếng hô, các thí sinh lập tức cầm bút lên bắt đầu làm bài.

Bên ngoài trường thi bị cấm gây ồn ào, những ai làm trái lệnh đều bị kéo ra ngoài phạt trượng, không hề châm chước.

Người dân nhìn vào cánh cửa trường thi đóng chặt, chỉ có thể nhỏ giọng thảo luận, sợ mình nói chuyện lớn tiếng.

"Tiên nhân quả thật muốn lựa chọn nhân tài, ta nghe nói họ tên và quê quán của các thí sinh trên bài thi đều sẽ bị niêm phong."

"Kỳ thi chung này có lẽ chính là chuyện quan trọng hàng đầu của quận chúng ta trong mấy ngày gần đây, lúc nãy ta còn nhìn thấy một nha dịch cưỡi khoái mã ngồi chung với một thư sinh đi trường thi, lần đầu tiên ta nhìn thấy nha dịch làm những chuyện như vậy."

"Hy vọng đám trẻ nhà ta cũng có cơ hội tham gia kỳ thi chung, sau này chúng cũng có thể mang lại vinh doanh cho dòng họ chúng ta."

"..."

Người dân nói chuyện một lúc thì cảm thấy không thú vị nữa, người nào người nấy đều trở về bận rộn chuyện của mình, chờ ba ngày sau sẽ lại tới đây xem náo nhiệt.

Bên trong trường thi, các thí sinh đều đang múa bút thành văn.

Tất cả đề thi đều đã được phát xuống, các thí sinh chỉ cần hoàn thành phần thi trong vòng 3 ngày là được, trong 3 ngày này, mọi người sẽ được tự do sắp xếp thời gian làm bài và nghỉ ngơi.

Tới thời điểm chạng vạng, sắc trời dần dần tối đi, không ít thí sinh chỉ ăn trước chút màn thầu lót dạ, dán chặt mắt vào bài thi.

Bọn họ đều mong ngóng mặt trời lặn xuống để bản thân có thể nghỉ ngơi một phen, nhưng dù sao bây giờ bọn họ vẫn đang ở trường thi, tinh thần vô cùng phấn chấn, sao có thể ngủ nổi.

Nhưng bây giờ, trời đã tối, có muốn làm bài cũng chỉ có thể chờ tới ngày mai. Không ít thí sinh định gỡ tấm phản xuống làm thành giường nhỏ ngủ tạm, sau đó bọn họ chợt nhìn thấy giám khảo đi tới, treo một thứ lên trên chiếc móc mà mọi người không biết dùng để làm gì trong lều.

Một đám thí sinh đều nhìn chằm chằm thứ nọ, đó hình như là... Đèn, bên ngoài còn có một chiếc lớp kính thuỷ tinh che chắn.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 237: Chương 237



Bên trong lớp kính thuỷ tinh thắp một ngọn lửa, bởi vì được lớp kính thuỷ tinh che chắn nên ánh đèn không bị chập chờn, hơn nữa ngọn đèn này còn sáng hơn nến nhiều, đây là một thứ tốt.

Ngoài ra, đèn được treo ở một bên, bọn họ không phải lo lắng xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, đèn rơi xuống đốt cháy bài thi của bọn họ.

Giám khảo nói: "Đây là đèn dầu hoả để mọi người buổi tối nếu muốn làm bài có thể sử dụng, nhưng khi nghỉ ngơi thì phải tắt đi."

Trong lòng các thí sinh vô cùng mừng rỡ, có chiếc đèn này, buổi tối, bọn họ cũng có thể làm bài.

Nhưng dù sao đi nữa cũng vẫn còn hai ngày làm bài nữa, không ít thí sinh sợ nếu thức đêm, ngày mai sẽ không dậy nổi, đều tắt đèn đi chuẩn bị nghỉ ngơi. Tắt đèn xong, bọn họ còn cố ý quan sát chiếc đèn dầu kia, sau đó ngạc nhiên phát hiện ra dầu ở bên trong không hề ít đi bao nhiêu, dùng thứ này còn tiết kiệm nguyên hơn cả dùng nến.

Đây là dầu hoả đốt đèn mới được nghiên cứu chế tạo ra gần đây nhất, dù sao cũng chỉ có rất ít nhà có thể sử dụng khí sinh học, cho nên mới chế tạo ra thứ này, vừa tiết kiệm lại vừa sáng hơn ngọn nến rất nhiều. Lúc trước, xưởng thuỷ tinh đã từng chế tạo lồng chụp cho khí metan, nên việc sản xuất ra thứ này cũng không quá khó khăn.

Với những người làm buôn bán ở bên ngoài như Hoàng Hiên, bọn họ lại càng cần loại đèn dầu có thể nâng lên này hơn.

Ba ngày diễn ra kỳ thi chung, không ít thí sinh không chỉ nhớ kỹ các câu hỏi trong đề thi, mà còn cất kỹ đèn dầu còn dư lại.

Ba ngày sau, kỳ khi kết thúc, các giám khảo thu lại bài thi, sau đó niêm phong thông tin cá nhân của các thí sinh ngay trước mặt bọn họ. Giám khảo xếp bài thi xong, các thí sinh mới được phép mang theo đồ đạc của mình trở về.

Vừa bước ra khỏi trường thi, không khí lập tức trở nên náo nhiệt. Các thí sinh quen biết nhau tụ tập thành từng tốp hai, tốp ba thảo luận đề thi, có vào thí sinh trông vô cùng vui vẻ, trong khi có vài thí sinh khác thì tức giận đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân.

"Lý huynh, câu số 15 đề thi toán huynh chọn Giáp hay Ất?"

"Câu số 15 đề thi toán à? Ta chọn Bính!"

Cũng có các nữ tử thảo luận với nhau: "Tôn gia tỷ tỷ, không biết tỷ có biết cách làm câu viết văn cuối cùng phần kinh sử không?"

"Ta cảm thấy ta chắc chắn sẽ không thi đậu..."

"..."

Tóm lại, ở cửa trường thi có người vui mừng cũng có người buồn bã, sau khi trò chuyện với nhau một lát, mọi người đều quay trở về khách đ**m nghỉ ngơi , còn chưa đi được mấy bước, bọn họ liền nghe thấy có người hô lên: "Có thông báo dán ở trước cửa trường thi."

Nghe vậy, mọi người đều nghĩ rằng tờ thông báo này có liên quan tới kết quả thi cử, vì thế, tất cả lập tức vây lại xem, xem xong ai nấy đều bật cười thành tiếng.

Những tờ cáo thị dán ở trên cửa cổng ghi lại thông tin công khai của người gian lận bị bắt được lần này như họ tên, quê quán... mặt sau còn viết phương thức xử lý những người nọ.

"Đáng đời! Là người đọc sách, biết thì làm, không biết thì đừng làm, kẻ làm ra những việc bỉ ổi nhưng vậy xứng đáng bị bắt."

"Điều này có nghĩ là ngày mai, ngày mốt chúng ta có thể nhìn thấy những người này bị đưa đi diễu phố thị chúng? Trời ạ, nếu là ta, ta chỉ hận không thể tự sát!"

Một người đọc sách ở bên cạnh mỉa mai: "Lý huynh, huynh nói sai rồi, những người này có thể gian lận trọng một kỳ thi quan trọng như vậy, làm gì thấy hổ thẹn với lòng chứ? Ngày mai, ta sẽ đây đến xem đó là những ai."

Mọi người đều bàn luận sôi nổi, cách trừng phạt này quả thực rất nghiêm trọng, vừa bị nhốt vào ngục, vừa bị phạt trượng, còn bị bắt đi diễu phố, cấm thi 10 năm.

Nghe nói danh sách những người gian lận còn được công khai trên tờ bán nguyệt báo kỳ tới, đây quả thực là một sự sỉ nhục.

Ở đây là cổ đại, không có thứ gọi là nhân quyền như thời hiện đại, đám người Trần tú tài, Lý Hiếu Tri cảm thấy cách này rất tốt, phải làm như vậy mới có thể răn đe, cảnh cáo đám người kia được.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 238: Chương 238



Người đọc sách coi trọng nhất là thể diện, hiện giờ, người dân toàn huyện đều đang đọc Đào Nguyên bán nguyệt báo, nếu bị viết lên trên báo, quả thật đã làm mất hết thể diện gia tộc, khiến người ta hổ thẹn.

Còn về người nhà của cái những thí sinh gian lận kia, những thế gia giàu có còn phái người tới xin xỏ nhưng đều bị chặn ngoài cửa, bị bỏ mặc không ai quan tâm tới.

"Con ta bị nhốt trong ngục, bây giờ còn chưa rõ sống chết!"

Một lão giả ở bên cạnh thở dài đáp: "Tôn tử không nên thân kia của ta cũng đang ở trong ngục, từ nhỏ tới lớn, tiểu tử này chưa bao giờ chịu khổ, không biết hiện tại nó ra sao rồi, chúng ta muốn vào thăm cũng không được."

Sắc mặt của người đàn ông trung niên tên là Trịnh Xuân Vinh nặng nề tới mức sắp nhỏ ra nước, giọng điều của hắn khó tránh khỏi tức giận: "Từ trước tới nay, Ngạn Vĩ con ta luôn thành thực, đoan chính, vậy mà nó lại bị một tên què chân nghèo hèn lột áo soát người ở bên ngoài trường thi, quả thực nhục nhã, đây chính là nổi ô nhục của toàn bộ Trịnh gia chúng ta."

Trịnh Xuân Vinh tức giận đến mức thở hồng hộc, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn bằng dây mây mắng tiếp: "Chúng ta vốn đều là lương dân, từ trước đến nay luôn giúp đỡ mọi người, làm điều tốt. Những tiên nhân kia tuyên bố phải cho con cháu hàn môn một con đường sống, tổ chức kỳ thi chung gì đó, chúng ta cũng vẫn tốt bụng đồng ý. Bây giờ, bọn họ lại muốn làm khó chúng ta à? Hạ nhục con cháu nhà chúng ta, quả thật không cho chúng ta đường sống."

Thấy người khác đều gật đầu, Trịnh Xuân Vinh giống như bị k*ch th*ch, hắn u ám nói: "Chẳng lẽ nhưng tiên nhân đó không biết rằng, dưới bầu trời này, có nơi không phải là đất của thiên tử, đây là triều Thiên Khải! Bất cứ nơi nào cũng đều phải tuân theo pháp luật của triều Thiên Khải, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là quận thủ mà thôi, không phải hoàng đế!"

Mọi người nghe được đều sợ hãi khiếp vía, có người vội vàng đi đóng cửa lại, có ông cụ còn cố tình nhìn lên bầu trời, cảm thấy có lẽ sẽ không có sét đánh.

Tuy nhiên nghĩ lại việc những người kia đều là tiên nhân phụ trách sấm sét, đám người vội vàng vào trong phòng bàn bạc."

"Triệu Húc tướng quân được phong làm quận thủ của quận Đào Nguyên, phía trên Thục địa chúng ta còn có châu mục!"

Mọi người thầm rùng mình, Thục địa có tổng cộng 2 quận, ngoài quận Đào Nguyên ra còn có quận Ba Thủy, phía trên quận thủ còn có châu mục.

Mặc dù hiện tại triều Thiên Khải đã trở nên vô dụng, nhưng dù gì triều Thiên Khải cũng vẫn chưa mất, tất cả mọi người vẫn là con dân của triều Thiên Khải.

Trịnh Xuân Vinh hừ một tiếng: "Đám người nhà Triệu Húc làm ra chuyện lớn như vậy ờ quận Đào Nguyên, ta không tin châu mục không nghe được bất cứ tin tức gì, không lẽ bọn họ có thể giấu kín kẽ đến như vậy?"

Giấy không thể bọc được lửa, huống chi tất cả mọi người đều đang ở Thục địa.

Quận Đào Nguyên thực hiện hàng loạt cải cách chính trị, gần đây còn xảy ra chuyện lớn là tổ chức kỳ thi chung, có lẽ quận Ba Thủy có thể nghe được chút tin tức gì đó nhỉ? Chỉ là không biết rốt cuộc châu mục suy nghĩ ra sao?

Ở Thục địa, quận Ba Thủy là một nơi đất đai màu mỡ, còn tiếp giáp với sông lớn hồ lớn, tiền thuê hay kinh tế đều tốt hơn hẳn quận Đào Nguyên, vì thế châu mục đều sống ở quận Ba Thủy.

Chỉ là bọn họ nghe nói thời gian gần đây, không ít dân chúng ở quận Ba Thủy bên cạnh lén tới dân huyện Đào Nguyên làm công. Có người quả thực đã kiếm được không ít tiền.

Trịnh Xuân Vinh bỗng nhiên cởi trường bào ra, cười nói: "Sắp tới không phải là đại thọ 50 tuổi của Hà châu mục sao? Ta sao có thể không đi chúc thọ được?"

Triệu Hi không có hứng thú với việc đi xem người gian lận bị diễu phố, chỉ là nàng nghe nói không ít người dân cảm thấy hứng thú, sôi nổi tới xem náo nhiệt, bọn họ còn nói đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người đọc sách phải chật vật như vậy.

Sau khi kết thúc kỳ thi chung là tới bước chấm bài thi, ngoài đề kinh sử được chấm tương đối chủ quan ra, những bài thi khác nhiều ít gì cũng đều có đáp án tiêu chuẩn, nàng phải đặc biệt sắp xếp thủ hạ đi chấm bài thi.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 239: Chương 239



Triệu Hi đọc bức thư mới nhất được gửi tới, nàng khẽ nhíu mày.

Đây là bức thư do huyện lệnh của một huyện nhỏ cạnh huyện Đào Nguyên gửi tới, báo cáo tất cả những chuyện xảy ra trong huyện gần đây, tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tới, hắn còn đề cập tới việc gần đây có không ít người dân của quận Ba Thủy tới đây làm việc vặt.

Ranh giới giữa hai quận trong thời cổ đại thực ra cũng không quá rõ ràng, khoảng cách giữa hai quận lại gần, quận Đào Nguyên lại đang không ngừng tuyển dụng khắp nơi, người dân bên kia sao có thể không động lòng được?

Chỉ cần không làm chậm trễ tới việc nhà nông lại có thể đi làm công kiếm tiền, lúc đi làm công, người dân bên kia còn nghe nói, loại giống được trồng ở quận Đào Nguyên chính là giống tiên, sản lượng rất cao.

Đất đai ở quận Ba Thủy màu mỡ hơn nói này rất nhiều, bình thường người c.h.ế.t đói ở quận Ba Thuỷ đương nhiên cũng không nhiều bằng quận Đào Nguyên, nhưng hôm nay vật đổi sao dời, sản lượng của quận Đào Nguyên nhiều tới mức có thề dùng lương thực thành đồ ăn vặt.

Đều là người dân như nhau, sao bọn họ không thể không hâm mộ được chứ.

Triệu Hi không phải không thích những người dân đó, tất cả mọi người đều là con người, đều có quyền truy cầu cuộc sống ấm no, bọn họ cũng là sức lao động, thứ mà quận Đào Nguyên thiếu nhất chính là sức lao động!

Chỉ là, Triệu Hi có chút lo lắng.

Thục địa chỉ có hai quận, khoảng cách lại gần như vậy, gần đây chuyện kỳ thi chung đang náo loạn ầm ĩ, chỉ e tin tức đã được truyền đi.

Triệu Hi đang đau đầu, nàng liền nghe thấy tiếng gõ cửa truyền tới từ bên ngoài, nàng bảo người bên ngoài đi vào, liền thấy Trần Hành với gương mặt vô cùng kích động, trên tay hắn đang cầm một xấp giấy bằng trúc.

"Hi Hi tiên nhân, xem người làm bài thi này đi, quả thực anh tài cái thế! Đây là bài văn do ta sao chép lại."

Trong lòng Triệu Hi có hơi buồn bực, rốt cuộc là người phương nào mà có thể khiến cho Trần tú tài kích động tới như vậy?

Triệu Hi nhận lấy đọc thử nhìn lên, chữ của Trần Hành quả thật rất đẹp, giống như để tiện cho nàng đọc, hắn vẫn chép lại bằng chữ giản thể viết theo hàng ngang, nàng nhanh chóng đọc lướt qua.

Viết văn đương nhiên phải viết bằng cổ văn, nhưng nếu đọc chậm một chút, nàng vẫn có thể đọc hiểu.

Một luồng ánh sáng loé lên trong mắt nàng, đây là một bài văn mưu định thiên hạ, lấy quận Đào Nguyên làm gốc, sau đó mưu đồ quận Ba Thủy, quận Ba Thủy nằm cạnh sông Trường Giang, lại chèo thuyền xuôi dòng đi thẳng xuống phía nam... Câu văn ngắn gọn nhưng từng chữ đều như châu như ngọc.

Lại một tiếng gõ cửa nửa vang lên ở bên ngoài Triệu Hi nhíu mày cho người bên ngoài đi vào, người nọ là thành viên của tổ giám sát, vẻ mặt hắn lo lắng, nhanh chóng nhỏ giọng nói bên tai Triệu Hi: "Hi Hi tiên nhân, bên phía chúng ta nhìn thấy Trịnh gia đã đi tới quận Ba Thủy chúc thọ cho Hà châu mục, hai ngày trước Trịnh gia còn qua lại, mật đàm với không ít người của những thế gia có con cháu bị bắt vì gian lận."

Chúc thọ? Thật sự đi chúc thọ sao? Chỉ sợ chưa chắc như vậy.

Triệu Hi nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng.

Triệu Hi ngẩng đầu lên nhìn sang Trần Hành hỏi: "Có nghe tới quận Ba Thuỷ ở cạnh sông chưa?"

Thấy Trần Hành gật đầu, Triệu Hi mỉm cười nói: "Lâu lắm rồi ta không được ăn cá, muốn ăn cá ở bên kia, chắc là sẽ rất thơm."

Cá ở thời cổ đại rất đắt, chỉ có vương gia quý tộc mới có thể ăn được, đừng nhìn quận Ba Thủy ở cạnh sông, nhưng bởi vì ngư cụ và nghề đóng thuyền của triều Thiên Khải không phát triển lắm, cho nên cá bán ra rất đắt.

Tuy nhiên dù có đắt hơn nữa cũng không thể đắt bằng cá ở đất Trung Nguyên, Trung Nguyên nhiều cỏ cây, mạnh về nông canh, thế nên cá cũng trở thành vật quý giá.

Bất kể là thủy sản hay hải sản, không có nước cá dễ c.h.ế.t còn dễ thối, thối rữa rồi thì không thể ăn được nữa, vấn đề vận chuyển cũng chính là nguyên nhân đội giá cá lên cao.
 
Back
Top Bottom