Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 220: Chương 220



Sau khi lấy được tư cách thi, các thí sinh liền bắt tay vào chuẩn bị, trước lúc đi thi thông qua tin tức thu thập được đã thấy phạm vi thi thực sự bao quát rộng lớn, đợi đến lúc bọn họ lật xem sách tham khảo mới biết được phạm vi thi rộng đến nhường nào, ngoại trừ những kinh sử nghe nhiều tứ thư ngũ kinh nên thuộc ra, còn phải thi tính toán, kinh tế thương học, địa lý, ... còn quá nhiều sách cần phải học.

Hình thức đề thi lại càng vô cùng kỳ quặc, đa dạng các loại từ đề đưa ra lựa chọn, đề điền câu trả lời vào chỗ trống, đề đưa ra phân tích sau khi đọc một đoạn văn ngắn, cuối cùng còn phải viết bài văn hơn ngàn chữ. Trong đề số học còn có đề lớn, không phải chỉ viết ra đáp án, còn phải viết ra cả quá trình giải đề.

Phạm vi cuộc thi này làm cho không ít thư sinh trước đó khí thế hăng hái nay bị dọa cho choáng váng, đừng nói những thư sinh kia mà ngay cả các phu tử có đạo đức, học vấn cực cao ở trong huyện cũng bị làm khó, yêu cầu này thoạt nhìn so với việc tiến cử đầu năm của triều Thiên Khải còn thấy khắc nghiệt hơn rất nhiều.

Đây quả thực chính là muốn các phương diện đều phải có tài a.

Không ít phu tử suốt đêm nghiên cứu sách vở, lắc đầu nói: "Có thể thi đậu thực sự rất hiếm có, đều là bậc anh tài".

Triệu phu tử duỗi lưng đã ngồi lâu đến cứng ngắc, lại không khỏi vuốt chòm râu trắng bóng, lẩm bẩm cười nói: "Thực ra cũng đúng, người có thể vào triều làm quan tự nhiên phải ngàn dặm chọn một".

Bên ngoài trường tư thục truyền đến tiếng gõ cửa, Triệu phu tử cho người bên ngoài tiến vào, chỉ thấy mấy học sinh của hắn hai vành mắt thâm quầng, cầm sách đi vào, trước tiên nhìn thấy ân sư liền hành lễ, Triệu phu tử cũng đứng dậy đáp lễ.

Những học sinh này tích góp những vấn đề không hiểu, chỉ đợi đến sáng sớm ngày hôm sau bèn đến hỏi ân sư, lần đầu đi thi không có nhiều thời gian, chỉ có ba tháng chuẩn bị nên bọn họ chỉ có thể chăm chỉ ngày đêm học tập.

Lão phu tử giải đáp cho từng học sinh một, có học sinh cười nói: "Phu tử, hay ngài cũng đi nha môn ghi danh xem sao?". Bên cạnh có học sinh ồn ào, cũng khuyên Triệu phu tử đi ghi danh.

Triệu phu tử nhướng mày, thổi râu trừng mắt nói: "Ta tuổi này còn thi cái gì?".

"Phu tử, lời này của ngài không đúng rồi, chỉ cần chúng ta có hộ tịch ở huyện Đào Nguyên sẽ không bị cấm thi, làm sao lại không thể ghi danh? Tuổi tác tính là cái gì? Ta thấy ở nha môn còn có không ít nữ tử báo danh đâu."

Học sinh đứng bên ồn ào: "Đúng vậy phu tử, sau này có thể có đề thi mà viện tư thục chúng ta khả năng không làm được, người chỉ dạy chúng ta nhưng lại chưa từng đến trường thi thi thử thì làm sao có thể dạy được?".

Triệu phu tử vuốt chòm râu hoa râm có chút bị thuyết phục, cảm thấy đám học sinh này nói cũng có lý, đến tuổi này hắn cũng không hy vọng có thể thi đậu, nhưng mà có thể đến trường thi thi thử một lần, tương lai sau này cũng có thể giảng giải một chút cho học sinh, như vậy mới có sức thuyết phục.

Triệu phu tử cười híp mắt nói: "Một khi đã như vậy, lão phu cũng cùng các ngươi đến trường thi thi thử".

-

Trên dưới toàn huyện đều bị ảnh hưởng bởi chuyện đổi mới đề thi, khiến cho phong trào đọc sách được sinh ra, đệ tử thế gia có điều kiện có thể mời riêng phu tử về dạy, còn phía con cháu nhà nghèo cũng lập tức mua sách về tự học, bạn bè trong trường thường cùng với nhau thảo luận những điều không biết.

Những người hết sức ủng hộ tổ chức thi chung lần này ngoại trừ đám con cháu nhà nghèo, còn có thương nhân!

Bọn họ là thương hộ, cho dù đã mời phu tử tới nhà dạy học cho con cháu, chung quy vẫn là khó có thể đi lên con đường làm quan, nhưng mà hiện giờ không còn như trước, chỉ cần có thành tích thi cử đứng hàng đầu, hài tử đến từ thương hộ như bọn họ cũng có thể làm quan.

Tiên nhân quả thật không hổ là tiên nhân a, chính sách mới này thật sự quá tốt, bọn họ phải giúp cho tiên nhân phát tài nhiều hơn mới được.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 221: Chương 221



Các nhà thuộc thương hội thông qua mạng lưới quan hệ của gia tộc đã bán các vật phẩm lưu ly đi.

Thật không biết phải diễn tả thế nào, vật phẩm lưu ly chính là cung không đủ cầu, trong một buổi đấu giá ở Giang Nam, vào phút cuối liền xuất hiện một pho tượng Phật tinh khiết trong suốt, khiến cho hội trường nhanh chóng sôi động đến cao trào, những người Giang Nam kia điên cuồng đấu giá lên tới năm vạn lượng bạc trắng! Vị thương nhân đứng sau hậu đài nghe được số bạc đấu giá, suýt chút nữa liền ngất đi.

Lần đầu tiên bọn họ không mang nhiều vật phẩm lưu ly đi, đều là vì đang muốn thử thăm dò, ai ngờ vậy mà lại bán hết sạch, vô số thế gia còn đưa tới thông cáo tuyên bố chỉ cần ai còn vật phẩm lưu ly phẩm chất cao như vậy, bọn họ liền muốn mua!

Giờ đây triều Thiên Khải đang hỗn loạn như vậy mà vẫn còn có rất nhiều thế gia quý tộc nắm giữ gia tài bạc triệu, không kiếm tiền của bọn họ thì kiếm ai?

Có tiền mới có thể nuôi nổi mấy vạn quân sĩ, mới có thể dựng được nhà xưởng, xây dựng trường học các loại.

Những thương nhân kia trở về huyện Đào Nguyên, việc đầu tiên là đi đến xưởng lưu ly tiếp tục nhập hàng.

"Các vị lão gia, Hi Hi tiên nhân và Triệu Ngôn tiên nhân, mời các ngươi đến trường y một chuyến". Thợ thủ công xưởng lưu ly cười ha hả nói.

Một đám thương nhân hoàn toàn mơ hồ, không biết tại sao lại muốn bọn họ đi tới trường y, nhưng nếu tiên nhân đều đã mở miệng, bọn họ cũng không tiện từ chối.

Đoàn người ngồi xe bò đi tới trường y, từng người vừa mới đi vào trong, liền cảm giác được một luồng khí lạnh, phía trước còn có mấy y sinh sắc mặt cực kỳ hưng phấn, đang nâng một vật kỳ lạ bị vải trắng che phủ, đi về hướng phòng giải phẫu: "Vật này rất là mới mẻ, mọi người chú ý học tập thật tốt, cơ hội giải phẫu này không có nhiều đâu!".

Trường y của bọn họ còn chưa làm ra nước Formalin, cho nên sau khi giải phẫu xong chỉ có thể mang đi hỏa táng. Những t.h.i t.h.ể này phần lớn đều là những người phạm phải tội ác tày trời đã c.h.ế.t trong đại lao, cùng những t.h.i t.h.ể của phản quân dám mạo phạm huyện Đào Nguyên. Không biết có phải đã bị dọa sợ hay không mà thời gian gần đây không còn ai dám đến, những lão sư biết giải phẫu của trường y tự nhiên ít đi, làm cho y sinh bọn họ cảm thấy cực kỳ quý trọng.

Mấy thương nhân nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa thì nôn ra, thế nhưng đám y sinh này lại tiếp tục dùng d.a.o găm rạch thêm một đường lên trên người tử thi, dọa bọn họ sợ tới mức suýt chút nữa đạp cửa bỏ chạy.

Có y sinh cười nói: "Mấy vị lão gia, rẽ trái phía trước chính là phòng thí nghiệm quang học, Hi Hi tiên nhân cùng hiệu trưởng đã ở bên trong chờ các ngươi."

Mấy thương nhân cẩn thận từng li từng tí đi tới phòng thí nghiệm quang học, thông qua cửa sổ lại nhìn thấy có vài y sinh đang dùng dụng cụ mài lưu ly ở bên trong? Cái này để làm gì?

Gõ cửa đi vào, chỉ thấy trên bàn bày mấy chục tấm lưu ly hình tròn, cũng không biết là để làm cái gì.

Có thương nhân không hiểu ra sao: "Hi Hi tiên nhân, thương hội chúng tôi ở bên ngoài bán vật phẩm lưu ly đã kiếm được không ít tiền bạc, muốn mua thêm ít hàng nữa để bán, sao ngài lại bảo chúng tôi đến trường y để làm gì?".

"Lưu ly tuy tốt, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là vật để thưởng thức, nếu có thể có thêm chút giá trị thực tế thì không phải còn có thể kiếm được nhiều hơn nữa hay sao?" Triệu Hi cười nói.

Những thương nhân này cảm thấy rất mờ mịt, chế phẩm lưu ly đắt đỏ như thế tất nhiên là dùng để thưởng thức, cùng lắm cũng chỉ có bại gia tử mới dùng để uống trà, ăn cơm cũng thấy không được rồi, chẳng nhẽ còn có thể có công dụng khác?

Triệu Hi nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại ở trên người một thương nhân mập mạp, lấy ra một cặp kính gọng gỗ đưa cho hắn, cười nói: "Ngươi thử xem".

Triệu Hi nhớ rõ đây là thương nhân họ Lý, nghe nói bệnh mắt của hắn có chút nghiêm trọng, mà chuyện cười nổi tiếng nhất chính là khi hắn giáo huấn đứa con trai không nên thân, cầm dây mây quất mấy chục cái, kết quả sau đó mới phát hiện là hạ nhân thay thế.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 222: Chương 222



Lý lão gia cầm cặp kính đánh giá từ trên xuống dưới, bên ngoài là gọng gỗ đã mài bóng loáng không đ.â.m vào da, bên trong là hai miếng lưu ly chế thành hình tròn, có chút giống thần vật mà Triệu Ngôn tiên nhân mỗi ngày đều đeo ở trước mắt.

Lý lão gia học theo Triệu Ngôn, cẩn thận đeo kính gọng gỗ vào, đột nhiên cả người bất động, hai mắt trợn tròn, hô hấp trở nên dồn dập.

Nguyên bản hình ảnh mơ hồ đều trở nên rõ ràng một cách dị thường, hắn vội vàng tháo xuống thử nhìn ra ngoài lần nữa, lại là hình ảnh mơ hồ, đeo lên lại nhìn thấy rõ ràng! Thương nhân này cứ lặp lại động tác như vậy nhiều lần, làm đến không biết mệt.

Thế giới xung quanh đột nhiên trở nên chân thực, làm hắn bỗng cảm thấy vạn vật nguyên bản lại tốt đẹp đến vậy.

"Lão tiểu tử ngươi làm gì vậy? Điên rồi sao?". Một vị thương nhân quen biết đứng bên cạnh hắn liền chọc chọc thắt lưng hỏi.

Lý lão gia cực kỳ vui mừng, nhịn không được hưng phấn nói với vị thương nhân kia: "Lão Hàn, ta nhìn thấy lông mũi của ngươi ha ha ha, lông mũi của ngươi dài ra, nên sửa lại." Lời này vừa được nói ra, lão Hàn lập tức xấu hổ che mũi lại.

Thương nhân đứng xung quanh nghe đến bối rối, vị này nổi tiếng trong giới thương hộ bọn họ có mắt như mù, hiện giờ còn có thể nhìn thấy lông mũi của người khác?

"Đây rốt cuộc là vật gì a?".

Lý lão gia suýt chút nữa vui sướng đến mức khua chân múa tay: "Ta không biết, ta chỉ biết là hiện tại ta cái gì cũng thấy được." Tầm mắt mơ hồ nhiều năm như vậy, lại là lần đầu tiên nhận được thành quả khoa học kỹ thuật tuyệt vời của y học mang lại, quả thực quá sảng khoái!

Khó trách Triệu Ngôn tiên nhân hàng ngày đều đeo, hóa ra lại tốt đẹp như vậy.

Triệu Ngôn ôn hòa cười nói: "Đây thật ra là kính cận, gần đây công xưởng thủy tinh nghiên cứu chế tạo ra kính, trường y vì muốn học về thấu kính lõm và thấu kính lồi nên đã cố tình chế tạo ra mấy chiếc mắt kính."

Chỉ là ở hiện đại kính đã từng bước được thay thế bằng kính nhựa, hệ số an toàn cao hơn một chút, kính thủy tinh dễ vỡ lại còn có khả năng bị nổ tung, chỉ có điều bọn họ đang ở thời cổ đại, không thể yêu cầu quá cao.

Những thương nhân còn lại tranh nhau đến thử đeo, những người thị lực tốt đeo vào liền cảm thấy choáng váng hoa mắt, vội vàng tháo xuống.

Nhưng mà đối với những người có vấn đề về thị lực mà nói, đây chính là một thần vật a.

Triệu Hi cười hỏi: "Chư vị cảm thấy kính lưu ly này so với vật phẩm lưu ly chỉ dùng để thưởng thức thấy như thế nào?".

Đây mới thật sự là đáng giá a, không chỉ có thể thể hiện thân phận mà còn có thể nhìn rõ vạn vật.

Thương nhân họ Lý kích động đến mức cổ và mặt đỏ bừng, hắn vươn một ngón tay ra nói vô cùng quyết đoán: "Kính lưu ly loại này nếu trả thấp hơn một vạn lượng bạc, không bán!".

Một cặp kính hắn bán một vạn lượng, nhanh chóng kiếm được thật nhiều bạc a.

Triệu Hi và Triệu Ngôn liếc nhìn nhau, chỉ cảm thấy khoa học kỹ thuật quả thực là giúp bọn họ thay đổi vận mệnh. Một vạn lượng không biết có thể nuôi bao nhiêu binh, có thể mở bao nhiêu trường học ở trong huyện .

Phải biết rằng người bị cận thị của triều Thiên Khải phần lớn là người đọc sách, mà sau này lũng đoạn tri thức lại xảy ra ở đời con cháu các thế gia, đám hào thân thế gia không ít người đều bị cận thị, nghe nói ngay cả đương kim thánh thượng mắt cũng có tật, mà bọn họ trên người đều có rất nhiều tiền. Thị trường này tương đối lớn, tương lai phát tài tuyệt đối không thành vấn đề.

Phát tài rồi phát tài rồi.

Triệu Hi cũng mặc kệ để cho những thương nhân này ra ngoài buôn bán, dù sao bọn họ thay nàng kiếm về chút tiền, có tiền làm việc gì cũng đều tiến triển thuận lợi. Thương nhân kiếm được nhiều, nộp thuế cũng sẽ nộp nhiều hơn.

Thương nhân họ Lý lúc rời khỏi vẫn luôn đeo cặp kính này, đến khi trở lại thị trấn còn cố ý xuống xe ngựa, cực kỳ khí phách bỏ tay gã sai vặt đang muốn tiến lên đỡ, vung tay sau lưng đi khắp hang cùng ngõ hẻm, khiến cho không ít dân chúng liên tiếp vây xem.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 223: Chương 223



Hắn còn cố ý đến nhà Chu lão viên ngoại một chuyến, bày ra một loạt kính lưu ly, sau đó chọn ra một bộ cho người già thị lực không tốt đeo, đưa Chu lão viên ngoại mượn đeo thử.

Lần trước Chu lão viên ngoại đã bị tên thương nhân này lừa, lúc này lại thấy hắn đến liền nổi lên tâm tư phòng bị, lần này không thể lại bị cẩu thương hộ này lừa nữa, nhưng mà nghe tới chuyện đeo thử không mất phí, hắn cũng không chịu nổi lòng hiếu kỳ bèn thử một chút.

Một lần thử này chính là sau khi đeo lên, Chu lão viên ngoại lại không muốn tháo xuống nữa!

Thế giới mơ hồ trở nên rõ ràng, nếu đeo vật đó lên tất nhiên hắn lại có thể nhìn thấy rõ mặt cháu mình lần nữa.

Chu lão viên ngoại vẻ mặt chờ mong: "Không biết vật này tốn bao nhiêu bạc?".

"Một..." Thương nhân họ Lý vừa định đòi một vạn lượng, nghĩ tới Hi Hi tiên nhân không cho bọn họ hãm hại người một nhà, hắn cay đắng nuốt ba chữ một vạn lượng xuống, sửa xưng hô: "Một ngàn lượng."

Một ngàn lượng, có thể mua được vật giúp hắn nhìn thấy được rõ ràng, xem như một ngàn lượng này vẫn là có lời.

Chu lão viên ngoại gật đầu, cực kỳ vui sướng bảo quản gia đến phòng thu chi lấy tiền, song phương đối với việc này đều rất vui vẻ.

Chỉ là không đến vài ngày, Chu Nguyên lại đưa tới một bộ kính mắt, nói là tiên nhân cố ý làm kính lưu ly miễn phí cho phu tử, mắt hắn không có tật nên đã nhờ tiên nhân làm kính viễn thị cho tổ phụ, chế tác lại càng thêm tinh tế.

Chu lão viên ngoại nhìn bộ kính lưu ly mình mua, lại nhìn bộ kính cháu trai mang về liền cảm thấy trong lòng nhức nhối, số tiền này lại uổng phí.

Chu lão viên ngoại hỏi: "Xem tư thế này của ngươi, các tiên nhân ở học đường đang muốn làm việc lớn?"

Chu Nguyên gật đầu.

Đúng vậy, sau khi tuyên bố mấy tháng sau sẽ tổ chức thi, chuyện khởi xướng giáo dục liền đăng lên mặt báo, bọn họ muốn bồi dưỡng thêm càng nhiều nhân tài.

Mở thêm học đường.

Giống như ở hiện đại một học sinh như bọn họ sẽ từ tiểu học học lên đến đại học rồi tốt nghiệp, khoảng 22 tuổi học xong, ở triều Thiên Khải điều này là không thực tế vì tuổi thọ trung bình của bọn họ không cao, 14 15 tuổi đã thành thân sinh con, nếu thật sự dựa theo hiện đại mà học tập chắc chắn sẽ không có mấy người nguyện ý.

Một đám người bọn họ sau khi trải qua thương lượng đã tính toán, đứa trẻ năm tuổi sẽ vào tiểu học học vỡ lòng, bậc tiểu học tổng cộng học 5 năm, trung học cơ sở và trung học phổ thông hợp lại thành trung học phổ thông, vào trung học phổ thông liền có thể chọn chuyên ngành, trung học phổ thông ba năm, xong lại học đại học ba năm. Mà bất luận là vào trung học hay là vào đại học, đều yêu cầu phải tham gia thi cử.

Đương nhiên không phải mỗi sinh viên đều phải học xong đại học mới đi làm, có thể biết chữ, hiểu chút đạo lý là có thể tìm được việc làm rất tốt ở trong huyện, tương lai sau này những người có thể vượt qua kỳ thi sẽ trở thành sinh viên.

Một sinh viên đại học chính quy để tốt nghiệp được ít nhất cũng phải mười sáu tuổi, vì tránh để cho dân chúng lo lắng thời gian đi học quá lâu, làm tuổi tác kéo dài, trễ nải việc hôn sự, kỳ sau của báo Đào Nguyên còn có tuyên truyền của Triệu Ngôn —— kết hôn muộn sinh muộn, họ hàng gần lại càng không được kết hôn!

Chuyện kết hôn muộn sinh con muộn không phải chỉ là do Triệu Ngôn mang tư tưởng của người hiện đại cho rằng phải làm như vậy, chỉ hy vọng tuyên truyền mọi người không nên 13 14 tuổi đã thành thân, ít nhất cũng phải đợi đến mười tám tuổi. Trong lúc tuyên truyền sẽ giảng giải thật kỹ càng và tỉ mỉ vì sao tỉ lệ c.h.ế.t non của triều Thiên Khải cao như vậy, lý do liên quan rất lớn đến việc kết hôn sớm.

Thông qua báo chí, dân chúng trong huyện đều biết bước tiếp theo tiên nhân muốn khởi xướng giáo dục, liền chờ cụ thể các điều lệ.

Quả nhiên nửa tháng sau tờ báo Đào Nguyên kỳ thứ hai liền tuyên bố liên quan đến chuyện học đường, trong huyện mở nhiều trường tiểu học, trung học, nhưng toàn huyện đoán chừng cũng chỉ có một hai trường đại học. Không ít trường học lại trực tiếp đăng chương trình tuyển sinh lên báo!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 224: Chương 224



Học đường cũng không cần tu sửa quá đẹp đẽ, chỉ cần có mấy gian phòng có thể che gió tránh mưa, có một sân thể dục để rèn luyện là được.

Không ít dân chúng đã hỏi thăm qua học phí của học đường, một học kỳ mấy trăm văn tiền không hơn không kém, hơn nữa dựa theo ý phía trên thì các hộ đặc biệt khó khăn có thể xin học bổng, mỗi tháng trường học đều sẽ tiến hành cuộc thi, người đứng đầu cuộc thi có thể nhận học bổng trợ cấp.

Hiện giờ lương thực trồng trước đó vẫn còn dư lại rất nhiều, có thể đi đem bán kiếm tiền, tất cả mọi người làm việc trong công xưởng cũng có thể kiếm thêm tiền, cả nhà nuôi dưỡng một hai học sinh không tính là việc khó.

Nếu là trước kia, những dân chúng này chắc chắn sẽ không để cho con mình đi học đường, dù sao biết nhiều chữ hơn nữa cũng vẫn phải về nhà trồng trọt không phải sao? Trồng trọt chỉ cần sức khỏe tốt là được, biết chữ hay không biết cũng không sao.

Nhưng hiện tại thì khác, chỉ dựa vào làm ruộng là không đủ để sống tốt, phải vào xưởng. Mà muốn vào xưởng phải xét văn hóa, không mong con nhà mình sau này trở thành sinh viên đại học hay làm quan, sau này chỉ cần có thể lên làm quản lý xưởng, đều có thể sống tốt ở huyện Đào Nguyên giàu có và đông đúc này.

Vì thế những người dân này đều đang thương lượng đưa con cháu nhà mình đến trường nào tốt gần nhà, không ít người dân còn cố ý hỏi thăm các phu tử ở học đường họ gì, tính tình như thế nào, bản tính như thế nào, tri thức như thế nào.

Những phu tử này còn được quản lý bởi chính phủ huyện Đào Nguyên, toàn bộ tiền bạc mỗi tháng của bọn họ đều do cấp trên trực tiếp phát, ngay cả tài liệu giảng dạy cũng là sở giáo dục phát.

Tiền bạc để mời những phu tử này về dạy cũng không ít, số tiền trả cho phu tử từ tiểu học đến trung học và đại học tăng lên theo thứ tự các bậc, chỉ riêng phu tử đại học một tháng đã ít nhất là 50 lượng, tiền kiếm được thực sự rất nhiều. Phải biết rằng có một vài phu tử là con cháu nhà nghèo, ngày thường chỉ có thể thay quan chép sách kiếm chút tiền, cuộc sống trôi qua cực kỳ kham khổ, việc dạy học này không chỉ giúp bọn họ trang trải cuộc sống hàng ngày mà còn có thể có một khoản thu nhập không nhỏ để nuôi gia đình.

Các học đường trong huyện dần dần khai giảng, trong số đó có một hai trường đại học, một trường xây ở huyện Đào Diệp, một trường xây ở huyện Đào Nguyên, nơi học đại học là thôn trang mà bọn Triệu Hi bỏ tiền ra mua của thế gia, sau đó tiến hành cải tạo sửa chữa.

"Hi Hi tiên nhân, ngài có bằng cấp gì a?". Có học sinh thực sự tò mò hỏi.

Gương mặt Triệu Hi hơi co rút, có chút ngượng ngùng nói: "A... Ta a? Ta là bằng tốt nghiệp cấp trung học..."

Thật ra nàng đang học trung học phổ thông, đáng tiếc còn chưa tốt nghiệp trung học phổ thông đã xuyên qua, đương nhiên không có bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, chỉ có thể xem là bằng cấp trung học cơ sở.

Điều này lại khiến cho không ít học sinh dùng ánh mắt sùng kính nhìn nàng, bọn họ nghe nói thi tốt nghiệp rất khó, trung học lên đại học thi càng khó, Hi Hi tiên nhân tuổi như thế đã có bằng cấp bậc này, quả thật lợi hại.

Triệu Hi cảm thấy có chút buồn bã mất mát, sợ rằng cả đời này mình cũng đừng nghĩ tới việc xuyên lại về hiện đại để tiếp tục học đại học, nàng có thể chính là người duy nhất trong nhà không tốt nghiệp đại học đi?".

-

Hoàng Hiên dẫn thương đội nhà mình đi về phía tây đến địa phận của người Tây Vực, đường đi không tốt có chút gập ghềnh, cũng may vẫn thuận lợi đến.

Thảo nguyên xanh biếc mênh m.ô.n.g vô bờ, trên thảo nguyên có thể nhìn thấy dê bò mập mạp, còn có người man di đang chơi đuổi bắt rất nhanh. .

Những điều kiện còn lại thực sự không bằng quận Đào Nguyên bọn họ, nhưng Hoàng Hiên nhớ tới lời nhắc nhở của Triệu Hi, không thể gọi người ta là man di.

Hắn trước tiên là dẫn thương đội đi trạm dịch tạm nghỉ, để cho mọi người uống chút nước, ăn chút cơm.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 225: Chương 225



"Hoàng công tử đã lâu không gặp, ngươi là tới mua ngựa cùng thịt dê sao?". Một hán tử trên mặt đầy râu quai nón đi đến, trang phục khác với triều dân Thiên Khải, dùng tiếng Hán không thuần thục hỏi.

Hoàng gia cùng bên này có quan hệ buôn bán, trước kia cũng thích mua vài con ngựa của bọn họ rồi thuận tiện bán cho các thương nhân, có lúc còn mua thêm một chút thịt dê để ăn.

Hai người này ghét bỏ lẫn nhau, bên Hoàng Hiên ghét bỏ bọn họ là man di, bên hán tử ghét bỏ những thương hộ này địa vị thấp kém, chỉ là thái độ mỗi người đều sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt.

Hoàng Hiên thân mật nắm tay hắn , ha ha cười nói: "Lần này ngươi đoán sai rồi, ta tới nơi đây là để mua lông cừu, nếu giá cả hợp lý, các ngươi có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu!".

Hán tử thử hỏi: "Hoàng công tử là đang muốn mua da dê da trâu?". Những người Hán này rất giảo hoạt, muốn cái gì sẽ không nói rõ ràng trước mặt, lại thích làm người khác sau lưng đi đoán ý, mục đích để ép giá nhiều hơn.

Hoàng Hiên lắc đầu, cực kỳ khẳng định: "Không phải da súc vật, mà là lông cừu!".

Hán tử kia có chút bối rối, mua lông cừu? Người Hán không phải có vải bố tơ lụa sao? Còn muốn chống lạnh sao không mua da dê? Giờ lại lãng phí đi mua lông cừu?

Lông cừu cũng rất có ích với bọn họ, có thể làm thành nỉ lông, nhưng thật sự thừa quá nhiều, lông cừu dư thừa của bộ lạc thường được bọn họ dùng để ủ phân.

Bây giờ thương nhân Hán ta, muốn mua lông cừu thay vì da của súc vật? Điều này làm cho Đa Cát cảm thấy hơi nghi hoặc. .

Người bản xứ ở phía tây quận Đào Nguyên tự xưng là "Khương", nhưng bọn họ chưa trở thành một quốc gia chính thức và có các bộ lạc khác nhau, rất khác với triều Thiên Khải.

Sau khi Đa Cát xác nhận rằng Hoàng Hiên không nói đùa và thực sự muốn mua lông cừu, hắn ta lập tức ra lệnh cho nô lệ của mình phân loại và đóng gói lông cừu.

Hoàng Hiên biết cả nhà tiên nhân cưỡng chế phải mở rộng trồng bông ở huyện Đào Viên, nhưng ở huyện Đào Viên lại không có nhiều nơi thích hợp để trồng bông, điều đó có nghĩa là mùa đông năm nay toàn huyện khó có thể sử dụng bông để chống rét, vì vậy Triệu Hi liền nghĩ ta lông cừu. .

Nhưng khi Hoàng Hiên nhìn thấy số lông cừu bị cắt ra và chất thành đống, bên trong vẫn còn sót lại những hạt giống cây trồng, không những bẩn mà còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối.

Hoàng Hiên cố chịu mùi vị kia, để cho người của mình phối hợp với những nô lệ kia để đóng gói lông cừu kỹ càng, nhìn thấy ánh mắt như đang nhìn rác rưởi của Đa Cát, mỉm cười nói: "Lão già, ta nghe nói cừu của ngươi một năm có thể cắt tỉa lông hai lần? Chờ đến sáu tháng cuối năm nay, ta sẽ quay lại một lần nữa, hợp tác vui vẻ."

Nghe nói sau này còn có thể hợp tác lâu dài, Đa Cát đột nhiên cảm thấy tên thương nhân đê tiện này thuận mắt hơn nhiều, liền nhiệt tình lôi kéo Hoàng Hiên vào trong lều ăn uống.

Hai người ghét bỏ lẫn nhau đang đi vào trong lều thì nhìn thấy một trong những người vợ của Đa Cát cầm một chiếc roi dài quất một nô lệ gầy yếu. Đa Cát thấy Hoàng Hiên hơi cau mày, liền bảo vợ dừng lại, thờ ơ nói: "Hoàng công tử, những nô lệ này cũng giống như nha hoàn và sai vặt của các ngươi, không cần quá để ý, đánh c.h.ế.t cũng không ai quản!"

Hoàng Hiên trên mặt mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại có chút mỉa mai, nha hoàn và nô bộc của bọn họ cũng không khốn khổ như nô lệ của những người thổ dân này. Nếu các tiên nhân nhìn thấy cảnh này, chắc chắn họ sẽ đau lòng vì tổn thương lực lượng lao động, thứ thiếu nhất ở huyện Đào Viên bọn họ chính là lực lượng lao động.

Đương nhiên, một người ngoài như Hoàng Hiên không có tư cách nói những lời này.

Ở bộ lạc này, Đa Cát có thế lực không nhỏ, hắn còn cố ý phái nô lệ, khoái mã đi truyền tin cho các bộ lạc có quan hệ tốt với hắn cách đó mấy chục dặm để lại lông cừu, chờ thương đội của Hoàng Hiên đi qua thu mua.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 226: Chương 226



Sau khi uống chút rượu, Đa Cát hơi đỏ mặt, lôi kéo tay Hoàng Hiên, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng công tử, chuyến đi này ngài chỉ định mua một ít lông cừu thôi à?"

Nghe hiểu được ẩn ý trong đó, Hoàng Hiên lập tức tỉnh táo hơn nhiều, nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: "Ta muốn mua một ít ngựa, số lượng càng nhiều thì càng tốt."

Đây là nhiệm vụ thứ hai Triệu Hi tiên nhân giao cho hắn, mua chiến mã! Kỵ binh ở chiến trường cổ đại rất quan trọng.

Đa Cát đảo tròng mắt, xoa xoa tay cười nói: "Cái này cũng dễ nói, nhưng không biết Hoàng công tử muốn đưa ra cái giá bao nhiêu?"

Hoàng Hiên lắc đầu: "Chúng ta trao đổi."

Đa Cát rõ sửng sốt, thấp giọng nói: "Hai bên trao đổi?"

Đây là chuyện tốt, triều Thiên Khải và thổ dân man di vùng biên cảnh thường thành lập "chợ trao đổi", nhưng mà mùa đông năm ngoái Hung Nô từ phương bắc tiến về phía nam cướp bóc triều Thiên Khải, dưới cơn nóng giận, hoàng đế triều Thiên Khải đã cho đóng cửa tất cả chợ trao đổi ở biên cảnh, ngay cả thổ dân của bộ lạc nhỏ như bọn họ cũng chịu liên lụy.

Hoàng Hiên nhìn thuộc hạ của mình, hán tử kia hiểu ý, đi ra ngoài thương đội cẩn thận từng li từng tí lấy một túi đồ vào. Đa Cát tò mò thò đầu nhìn qua, chỉ thấy trong túi vải có một chút bột màu xám, hắn giật mình một cái, sau đó đưa tay ra, lấy ngón tay chấm một cái nếm thử rồi buột miệng: "Đây là muối?"

Còn là loại muối có chất lượng tốt như vậy? Là muối ăn chất lượng tốt như vậy? Địa vị của Đa Cát ở bộ lạc này rất không tầm thường, nhưng cũng là lần đầu tiên ăn loại muối ăn này.

Con người nếu không ăn muối sẽ không có sức, muối và trà là thứ họ phải mua mỗi khi buôn bán với nhau.

"Ngươi có bao nhiêu?" Đa Cát trầm giọng hỏi.

Hoàng Hiên: "Không nhiều lắm, khoảng chừng có mấy trăm cân."

Đa Cát suýt nữa phun ra ngụm trà sữa đang uống.

Mang theo nhiều muối tinh đi ra ngoài chỉ với một thương đội ít người như vậy? Hắn thực sự không sợ bị cướp trên đường sao? Đa Cát nào biết rằng huyện Đào Viên hiện nay rất coi trọng việc bảo vệ thương nhân, thương đội này của họ là được hộ tống ra ngoài.

Thương lượng xong số lượng ngựa, Đa Cát hoàn toàn tỉnh rượu, xoa xoa tay, càng thêm hưng phấn, hạ giọng lại hỏi: "Hoàng công tử, không biết ngài có mấy thứ giống như sắt hay không?"

Hoàng Hiên dứt khoát từ chối: "Không có."

Nếu không đưa thảo nguyên này vào trong phạm vi quản lý thì sắt không thể chảy vào, nếu không chính là nuôi hổ gây họa.

Đa Cát hơi thất vọng, miệng đầy râu đen chỉ nói: "Nếu sau này còn có thứ gì, hãy giao dịch với ta trước, chúng ta là bạn tốt nhất."

Hoàng Hiên gật đầu, hai người lại uống rượu.

Chuyện mua lông cừu chậm trễ bảy tám ngày, ngày rời đi còn cố ý mua mấy con bò Tây Tạng và mang theo một ngàn con chiến mã lên đường trở về quận Đào Nguyên.

Thương đội của bọn họ đi chuyến này cũng không đến hai tháng mà thôi, lúc này ở quận Đào Viên cũng đang là đầu mùa hè, Hoàng Hiên cưỡi ngựa đi ở phía trước đoàn xe, nhìn đường phố dài tấp nập, nhất thời cảm thấy có chút mờ mịt.

Đầu đường đã có tiểu phụ nhân đang bán đồ uống lạnh, một bát đá bào được rưới nước ép từ quả dại trên núi, nhiều người sau khi làm việc thấy nóng sẽ không nhịn được mua một bát, rất đẹp.

Tiên nhân gọi họ là những người kinh doanh tự do, đôi khi làm một số công việc kinh doanh nhỏ và họ được phép kinh doanh mà không cần nhập thương tịch.

Trong tửu lâu hai bên đường phố, Hoàng Hiên đang cưỡi ngựa có thể nhìn thấy một số đại lão gia ăn mặc phú quý cố ý ngồi gần cửa sổ, một tay cầm quạt lông, trước mắt đeo một vật giống như trang sức Triệu Ngôn tiên nhân đeo trước mũi, thực sự rất thu hút người khác.

Thỉnh thoảng có thể thấy dưới tàng cây có hai ba thư sinh ôm sách tụ tập lại một chỗ, sôi nổi thảo luận luận các vấn đề, trong miệng còn nói mấy từ như: "đề thi chung" các loại.

Có một khắc, Hoàng Hiên cảm thấy mình bị lạc đường.

"Mọi người mau đến xem náo nhiệt, nghe nói trường trung học Đào Viên điều động, tất cả các phu tử chuyên nghiệp đều tới đây." Một bên có người hét lên.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 227: Chương 227



Dựa theo mệnh lệnh của quận thủ, toàn quận mở năm trường tiểu học, mỗi huyện có ít nhất hai trường trung học, cuối cùng dự kiến có hai trường đại học trong quận.

Những học sinh mới vào trung học này đều đã tham gia kỳ thi tuyển sinh cách đây vài ngày và có nền tảng học vấn cơ bản.

Vào trung sẽ bắt đầu đặt nền tảng cho việc học chuyên ngành sau này, việc lựa chọn chuyên ngành cực kỳ quan trọng, liên quan đến việc thi đại học trong tương lai, thậm chí còn ảnh hưởng đến con đường tìm việc làm sau này, đồng thời cũng liên quan đến bằng tốt nghiệp.

Nhưng có rất nhiều chuyên ngành ở trường trung học, từ khoa lịch sử học, đến khoa nông nghiệp, khoa chăn nuôi, y học, kinh doanh, luật, ngoài ra còn có cả khoa vật lý và hóa học.

Vì có quá nhiều môn học cho nên học kỳ một trung học, học sinh chủ yếu sẽ tự chọn nghe giảng những môn mình muốn học, đến cuối kỳ phải nộp đơn xác nhận chuyên ngành chuyên ngành mình học, cũng lấy đơn này để đi thi cuối kỳ của các chuyên ngành, gần giống như năm đó Triệu Hi xác định lựa chọn văn học.

Tất nhiên, nếu có những sinh viên lười biếng, không chọn nghe giảng, chơi bời lêu lổng, thì sẽ không thể lấy đạt được học phần mà chỉ có thể đạt được khi đến lớp, nếu không tích lũy đủ học phần thì sẽ không thể tốt nghiệp.

Hoàng Huyền bắt đầu cảm thấy hứng thú, nhịn không được để thương đội tạm nghỉ, hắn cũng đi theo dân chúng vây xem.

Người ta thường nói thương nhân như bọn họ rất khôn khéo, nhưng hóa ra người bình thường cũng không kém, một số người bán hàng rong còn bày gian hàng ở ngoài cửa trường trung học Đào Viên, bán các loại đồ ăn vặt bán và bán hàng qua các khoảng trống trên hàng rào gỗ.

Bọn họ vây quanh tường nhìn vào bên trong, liền thấy những phu tử kia đang tuyên truyền, còn thường được gọi là cổ vũ tinh thần đầu năm học.

Chu Nguyên cũng rất thoải mái, hắn trực tiếp dắt một con lợn lên, nói chuyện chăn nuôi lợn để làm giàu cho quốc gia, lời nói của hắn lại khiến rất nhiều học sinh hưng phấn đến mức muốn mở trang trại chăn nuôi.

Phu tử của viện nông nghiệp mang hai chén cơm đã được nấu chín ta, nói một chén là gạo do dân chúng bọn họ trồng, hạt gạo khô quắt nhỏ bé, mà chén còn lại là gạo trân châu do tiên nhân mang đến, mỗi một hạt to như trân châu trắng. Hai chén cơm hoàn toàn đối lập, sau đó hỏi mọi người rằng việc học nông nghiệp có quan trọng hay không?

Phu tử của khoa kinh doanh bị kỳ thị nhất vô cùng bình tĩnh đẩy cặp kính lưu ly thể hiện thân phận trên sống mũi, thản nhiên kể một câu chuyện, về một thương nhân truyền kỳ làm như thế nào chỉ dựa vào việc kinh doanh mà trực tiếp dọn sạch ngân khố của một quốc gia! Có lợi hại hay không?

Chuyên ngành ít được chú ý nhất hình như gọi là vật lý, các sinh viên còn chưa từng nghe ta hai chữ này nên không có hứng thú lắm. Các phu tử chuyên ngành vật lý cũng không vội, chỉ lấy ra vài ống trúc để cho các sinh viên trước mặt mở ra xem.

Thứ không thể thiếu nhất ở huyện Đào Nguyên chính là trúc, ống trúc này cũng không có gì đặc biệt, kết quả khi mấy học sinh mở ra nhìn, sợ ta mức suýt chút nữa làm rơi ống trúc xuống đất.

"Những thứ ở xa... thực sự ở ngay trước mặt chúng ta?" Học sinh này nói với vẻ hoài nghi,"Nó giống như một chiếc kính thiên văn."

Đồ vật như kính viễn vọng này chỉ có quân đội mới có, những gia đình bách tính thông thường không thể mua được, vậy nên điều này thực sự dọa các học sinh kinh hãi.

Có thể nhìn thấy rõ những người dân đang bám vào hàng rào gỗ ở cổng Tr**ng X* xa.

"Thiên viễn vọng này chính là dùng kiến thức vật lý nghiên cứu chế tạo thành phải không?" Có học sinh suy đoán.

"Vật lý làm sao lại có thể hữu ích như vậy? Nếu kính viễn vọng này được sử dụng trong quân sự..." Một học sinh tiếp lời nhưng lại thận trọng ngừng lại.

Phu tử vật lý đắc ý: "Đương nhiên!" Đây là kính viễn vọng do họ phối hợp với các y sinh cùng nhau chế tạo, đương nhiên không tốt bằng kính thiên văn của tiên nhân, nhưng cũng khá tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng từ khoảng cách mấy dặm. Đặt ở phương diện quân sự chính là vũ khí cực kỳ kh ủng bố.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 228: Chương 228



"Các ngươi cũng có thể tạo ra những chiếc kính viễn vọng giống như vậy"

Vị phu tử khoa vật lý kia cũng rèn sắt ngay khi còn nóng, giống như một tên bán hàng đa cấp được tiêm m.á.u gà vậy: "Mọi người đều biết tiên nhân là lôi điện pháp vương. Các ngươi có muốn biết điện là gì không? Làm thế nào để điều khiển điện? Các ngươi còn chờ gì nữa? Còn do dự cái gì? Ngày mai bắt đầu ngươi cũng có thể, chỉ cần chăm chỉ học tập tất cả bí mật đều sẽ được bật mí."

Những phu tử vật lý này cũng chỉ có kiến thức nửa vời về điện, trước khi đọc sách thì hiểu biết về điện chỉ dừng lại những tia chớp sấm sét trên trời, sau khi bọn họ đọc mấy quyển sách vật lý cấp hai cấp ba của tiên nhân, thì họ phát hiện thì ra trong cuộc sống cũng có điện. Đương nhiên là bọn họ cũng không hiểu rõ phần lớn các nguyên lý, nhưng điều đó không ngăn cản họ sử dụng nó để khuyến khích học sinh!

Hiệu trưởng trường trung học nhiệt tình, lớn tiếng hỏi: "Mọi người, có muốn học hay không?"

"Học!" Các học sinh kích động đến toàn thân run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, họ muốn học hết tất cả mọi thứ, tiếng trả lời chấn động.

Dường như họ nhìn thấy ánh sáng tri thức chói lọi đang tỏa ra từ trên người những phu tử.

Bên ngoài,

Phải biết rằng, mỗi một chuyên ngành trong trung học đều có chức vị tương ứng, vừa tốt nghiệp là có thể bị nhà máy bên ngoài săn đón!

Cứ như vậy, chỉ cách nhau bởi một bức tường gỗ, những người dân thường nhìn những học sinh đó không khỏi hâm mộ, có văn hóa là tốt. Bọn họ thì không được, nhưng không cản trở bọn họ đem hy vọng đặt ở trên người con cháu nhà mình."

Những người dân có con học bên trong đều ngẩng cao đầu đầy tự hào.

Hoàng Hiên cực kỳ hâm mộ, nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, dẫn đội lông cừu của mình ta thành mới, trên đường gặp gã sai vặt trong nhà đã sớm chạy ta để tiếp đãi hắn.

Gã sai vặt nói: "Thiếu đương gia có điều không biết, một tháng này quận Đào Nguyên của chúng ta đã thay đổi rất nhiều, sau này muốn làm quan thì phải tham gia thi cử, tiểu thiếu gia cũng đã được lão gia đưa đi học tiểu học."

Mới vừa rồi Hoàng Hiên ở bên ngoài nhìn vào trường trung học Đào Nguyên cũng cực kỳ hâm mộ, nghe nói trưởng tử của mình cũng có thể có cơ hội này, chỉ cảm thấy hơn một tháng màn trời chiếu đất của mình không hề uổng phí, tinh thần vô cùng phấn chấn, lập tức đi về phía thành mới.

Vừa vào cổng thành mới, thị vệ ở cổng đã yêu cầu đoàn xe của Hoàng gia đi thẳng đến xưởng len mới mở, tiên nhân đã đợi sẵn ở đó, gần một nghìn con ngựa đã được giao cho quân đội, quân đội có một nơi chuyên nuôi chiến mã."

Triệu Hi đợi một hồi lâu cuối cùng cũng đợi được Hoàng Hiên, nhìn đống lông cừu bẩn thỉu kia khác xa với lông cừu màu trắng trong ấn tượng, nhưng cũng không nhịn được vui mừng, chờ khi thu mua lại lông cừu trong quận, năm nay mọi người trong quận đều có thể trải qua mùa đông trong ấm áp.

Việc xử lý lông cừu đã được nghiên cứu trong sách vở, những công nhân trong xưởng sản xuất lông cừu cũng đã từng xử lý lông cừu thu được từ trong quận trước đây nên cũng được coi là những công nhân lành nghề. Chỉ là số lượng quá ít nên vẫn chưa được quảng bá khắp quận, bây giờ Hoàng Hiên đã mang về một lượng lông cừu lớn như vậy, họ có thể bắt đầu phổ biến rộng rãi rồi.

Đầu tiên phải loại bỏ toàn bộ hạt cây dính trên lông cừu, sau đó ngâm lông cừu với nước trộn đá vôi để tiến hành rửa sạch, sau đó dùng lược chải kỹ.

Từ lông cừu chế thành len sợi sẽ khó khăn hơn một chút, nhưng mà Triệu Hi và những người khác cũng không lo lắng vì cách mùa đông còn xa.

Hoàng Hiên kể lại những thứ đã nhìn thấy trên đường đi, Triệu Hi nghe thấy hắn ta nói đã mua một con bò Tây Tạng về, không nhịn được hoan hô: "Cuối cùng cũng có thể ăn thịt bò rồi!"

Nhà bọn họ đã hơn một năm không có nếm qua mùi vị thịt bò, cũng không nỡ sát hại những con trâu cày kia.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 229: Chương 229



Hoàng Hiên đưa những con bò kia đưa cho nhà tiên nhân, Vương Tuyết Cầm dứt khoát mời người Hoàng gia đến nhà ăn cơm, chuẩn bị nấu một nồi canh thịt bò.

Thịt bò là thịt đỏ, cắt thành từng lát mỏng, khi nấu rất nhanh chín, nhúng vào đĩa dầu trước mặt sẽ làm cho người ta cảm thấy sảng khoái!

Hoàng Hiên vừa ăn thịt vừa nói ra những lo lắng về chuyện muối tinh, Triệu Húc không để ý chút nào: "Sợ cái gì? Chờ chiếm được quận Ba Thủy, toàn bộ Thục địa sẽ là của chúng ta. Trời cao hoàng đế ở xa cũng không quản được chúng ta chiếm giữ muối và sắt."

Triệu Hi suy nghĩ một lát rồi nói: "Hoàng công tử lo lắng chúng ta không đủ muối tinh phải không?"

Mặc dù hiện nay việc sản xuất muối đã được công khai nhưng lượng muối do xưởng muối sản xuất chỉ đủ cung cấp cho người dân trong quận.

Triệu Hi buông đũa xuống, cười nói: "Chuyện này ngươi yên tâm, chúng ta đã tìm được khí tự nhiên... à không, là mỏ khí đốt."

Ở Thục địa có rất nhiều tài nguyên khí đốt tự nhiên, thuộc hạ bọn họ phái đi tìm tài nguyên dựa vào bản đồ, nhanh chóng tìm được và truyền đến tin vui.

"Bằng cách dẫn khí từ mỏ vào phân xưởng sản xuất muối, hiệu suất làm muối tăng lên rất nhiều"

Đội trưởng đội khai thác khí đốt tự nhiên đúng là một diệu nhân, những ý tưởng kỳ quái của hắn thậm chí còn khiến Triệu Hi phải kinh ngạc. Hắn viết thư dò hỏi khí đốt có thể được sử dụng để thắp sáng và đốt lửa, lại có thể được vận chuyển qua các ống đất sét hoặc tre, vậy có thể chuyển khí đốt từ tây sang đông hay không? Để mọi hộ gia đình trong quận đều có thể dùng nó! Thậm chí sau này khi tiên nhân mở rộng địa phận thì cũng có thể vận chuyển đến vùng Giang Nam bán lấy tiền.

Dù sao, không phải nhà nào cũng có thể xây dựng hầm khí sinh học, ví dụ như những hộ giàu sẽ không nuôi lợn trong nhà, nhưng khí đốt tự nhiên thì khác, ai cũng có thể sử dụng! Tốt hơn than đá.

Triệu Hi đọc phong thư kia, bị lời nói của đội trưởng kia làm cho khiếp sợ.

Đây thật đúng là nhân tài a!

Đương nhiên khí đốt tự nhiên rất tốt, nhưng kỹ thuật vận chuyển hiện tại của bọn họ căn bản chưa đạt chuẩn, trong quá trình vận chuyển đường dài, nếu xảy ra sự cố rò rỉ chắc chắn sẽ dẫn đến phát nổ.

Vì vậy, chỉ những người dân sống gần đó mới có thể sử dụng nguồn khí đốt tự nhiên được khai thác, bọn họ ở đó công khai làm muối, chỉ có thể hy vọng tương lai khoa học sẽ phát triển và khí tự nhiên có thể được vận chuyển đến hàng ngàn hộ gia đình.

Những người dân vùng phụ cận không ngờ tiên nhân lại tốt bụng như vậy, chỉ yêu cầu bọn họ một ít tiền, còn giúp họ đặt ống dẫn và cho bọn họ công việc.

Hoàng Hiên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đủ muối tinh cho bọn họ ăn là được.

Mọi người ngồi quây quần bên nồi điện nấu nồi canh thịt bò, ai nấy đều vui vẻ.

Trừ đi một ít tật xấu, dân lao động thời cổ đại rất chăm chỉ, từ khi từng đợt lông cừu nối tiếp nhau được đưa vào xưởng lông cừu, các công nhân phải vất vả làm sạch lông cừu, không bao lâu sau liền nóng đến mức cả người đầy mồ hôi, quản đốc của xưởng lông cừu được bổ nhiệm đã cố ý đi tới xưởng làm đá mua rất nhiều đá giải nhiệt cho bọn họ.

Lông cừu được làm sạch rồi đưa vào một bánh xe quay đặc chế để làm thành sợi len, việc này đòi hỏi rất thợ thủ công phải có tay nghề cao, một khi bị phân tâm, rất có thể sẽ xảy ra hiện tượng thắt nút và vón cục.

Những chiếc bánh xe kéo sợi được xưởng mộc của Lý A Quý dựa theo bản vẽ chế tạo ra, thân phận hiện tại của Lý A Quý không tầm thường, đệ tử cũng rất nhiều.

Sợi len dệt xong liền cuộn thành từng cục riêng biệt, bởi vì mới bắt đầu thí nghiệm, cho nên đều là màu trắng, chưa tiến hành nhuộm màu.

Đợi đến khi dệt xong đợt sợi lông cừu đầu tiên đã là giữa hè, Triệu Hi nhìn những sợi len kia chỉ cảm thấy nóng lên.

Vương Tuyết Cầm là người đầu tiên mua mười cuộn, dường như những người phụ nữ thế hệ của bà đều biết đan áo len, Triệu Hi còn nhớ rõ khi còn bé mình mặc áo len do mẹ đan, cổ áo cao nên cực kỳ ấm áp.
 
Back
Top Bottom