Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 200: Chương 200



Xưởng mới này làm cái gì, toàn bộ trên dưới quận Đào Nguyên lúc trước đều tìm hiểu qua, chỉ nghe nói hình như là nung đồ gốm sứ? Bọn họ không biết làm gốm sứ có cái gì để tham quan, cả triều Thiên Khải đều dùng gốm sứ, muốn mua gốm sứ rất dễ, chỉ riêng quận Đào Nguyên trước kia đã có ba xưởng gốm sứ.

Nhưng tiên nhân người ta đã mời, tốt xấu gì cũng phải nể mặt.

Một đám thương nhân đi theo Triệu Hi vào xưởng mới, vừa bước vào đã thấy không ít công nhân đang loay hoay với cát đá, trong xưởng lại càng toát ra nhiệt khí nồng đậm.

Bọn họ đứng ở cửa sổ nhìn vào bên trong, có nhìn thấy thợ thủ công đang chế tác khuôn đúc đồ sứ, chỉ là bên trong quá nóng không ai muốn đi vào.

Bên cạnh truyền đến tiếng ầm ầm, Triệu Hi thấy bọn họ khó hiểu cười nói: "Đều là đồ phế phẩm nên đổ bỏ đi."

"Hi Hi tiên nhân, phòng làm việc thứ nhất đã có thành phẩm." Đốc công nhìn thấy Triệu Hi, lập tức nở nụ cười.

Triệu Hi dẫn bọn họ đi đến phòng làm việc, bên cạnh còn có thương nhân đang mê mang mở miệng: "Hi Hi tiên nhân, nếu cần đồ sứ thì việc gì phải xây một xưởng lớn như vậy?"

Âm thanh im bặt, tất cả thương nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn chế phẩm thủy tinh rực rỡ muôn màu trên giá, từ cốc thủy tinh đến chén trà, còn có đồ trang trí nhỏ bằng bàn tay!

Lưu... Lưu ly?

Xưởng này sản xuất lưu ly?

Mọi người trố mắt líu lưỡi nhìn Triệu Hi, ngoại trừ tiên nhân thì còn ai có bản lĩnh lớn như vậy? Có thể sản xuất lưu ly?

Đột nhiên, có người nhớ tới tiếng đập vỡ vừa rồi, run rẩy đứng lên: "Vừa rồi những thợ thủ công kia đem tàn phẩm lưu ly ném vỡ???"

Bọn họ nghe nói tàn phẩm lưu ly cũng có thể bán được vạn lượng bạc a!!

Bại gia tử, đây là đích thật là bại gia tử!

Hoàng Khánh Quốc âm thầm kinh hãi không thôi, nhịn không được suy đoán: "Hi Hi tiên nhân có phải muốn thông qua tay thương nhân chúng ta, bán những lưu ly này đi?"

Bọn họ nhịn không được đi lên phía trước nhìn thử, lão thợ thủ công vốn làm đồ sứ, chế tác lưu ly này cũng không khó, được mời tới cũng rất nhanh bắt đầu, những chén lưu ly kia đã được làm cực kỳ tinh tế, bề ngoài còn có các loại hoa văn. Còn có tượng lưu ly Bồ Tát màu xanh nhạt kia trông rất ung dung tinh mỹ, có thể so với ngọc khí.

Bọn họ nghe nói đương kim hoàng hậu nương nương là người tin Phật, những thương nhân như bọn họ tất nhiên không gặp được quý nhân kia, nhưng quan to hiển quý trong kinh thành thì có thể gặp, mua đi lấy lòng cũng được.

Hơn nữa... Đến gần mới phát hiện, những lưu ly này lại không có bọt khí!

Triệu Hi gật đầu: "Là ý ta."

Vừa nói ra lời này, toàn bộ thương hội đều sôi trào!

"Hi Hi tiên nhân, chọn ta chọn ta, cửa hàng Lý gia của ta chuyên môn bán đồ sứ ở kinh thành!"

Vị thương nhân ung dung phú quý, ngón tay cái đeo nhẫn bảo thạch dùng m.ô.n.g đẩy người nọ ra, ngữ khí vội vàng nói: "Hi Hi tiên nhân, chớ nghe Lý gia kia nói, nhà chúng ta tuy kinh doanh vải vóc, nhưng có liên hệ với hoàng thất! Giao cho ta."

"Nhà ta mặc dù không có nhân mạch ở kinh thành, nhưng Giang Nam giàu có và đông đúc không kém so với kinh thành, những quý nhân kia có tiền, nhà ta có nhân mạch bên Giang Nam!"

Triệu Hi còn chưa mở miệng, chỉ thấy đám thương nhân này đỏ bừng mắt, hận không thể đánh nhau ngay tại chỗ.

Đây tuyệt đối là mua bán một vốn vạn lợi, dù cho Triệu Hi tiên nhân bán đắt, nhưng mà hiện tại lưu ly ở triều Thiên Khải cung không đủ cầu, chỉ cần có hàng chắc chắn sẽ có người mua.

Thứ này so với xưởng xi măng còn kiếm gấp hàng trăm lần.

Triệu Hi cười rộ lên: "Ta không định chỉ cần một nhà thương nhân."

Quận Đào Nguyên bọn họ thiếu tiền, phi thường thiếu tiền, không có tiền nửa bước khó đi, có thể nhanh chóng lấy được tiền là tốt nhất.

Thương nhân ở đây nghe vậy mừng rỡ, cho nên ở đây mỗi người bọn họ đều có cơ hội?

Triệu Hi đột nhiên nhìn về phía một thương nhân đang mừng như điên, cười hỏi: "Lý lão gia, nếu như ngươi có được tư cách kinh doanh, ngươi định bán ra như thế nào?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 201: Chương 201



Thương nhân kia bị hỏi đến sửng sốt, môi ngập ngừng: "Đương nhiên là tìm quý nhân để bán rồi."

Thương nhân bên cạnh cũng là mơ hồ, không đúng, như vậy chẳng lẽ giống như bán cải trắng, bày ở trên đường cái buôn bán sao?

Triệu Hi tỏ ra đau đớn: "Các ngươi là thương nhân đó, thương nhân khôn khéo nhất đó! Tạo thời cơ có hiểu hay không? Tổ chức hội đấu giá a! Ai ra giá cao thì có được." Những thế gia đệ tử trong kinh thành kia, ai mà không tâm cao khí ngạo? Đấu giá trước mắt bao người, nhất định sẽ có thế gia đệ tử một mực đấu giá, hội đấu giá cực kỳ thích hợp bọn họ!

Triệu Hi nói xong một đám thương nhân sửng sốt, lại dần dần có chút hiểu ra.

Hội đấu giá... Đây hình như là một ý kiến hay, nếu có thể đấu được cái giá trên trời, phát tài to a.

Trước khi chế phẩm thủy tinh phổ cập triều Thiên Khải, ít nhất lưu ly có thể bán được giá tốt trong vòng 5 năm, đặc biệt là 1 2 năm đầu này tuyệt đối là một món lời kếch sù.

Những thương nhân này vô cùng khôn khéo, sau khi tham quan xong xưởng lưu ly, không nói hai lời liền bắt đầu đặt mua lưu ly trong xưởng, có vài thương nhân đem hai phần ba khế đất ruộng nhà mình cầm đi thế chấp, chỉ vì có tiền đặt mua lưu ly.

Rất nhanh, tiền đặt cọc của lưu ly đã được rót vào trong kho, túi tiền của Lưu Nghĩa sắp phải thấy đáy lại phình lên.

Có tiền thì dễ làm việc, chỉ cần có tiền các hạng công việc trong quận Đào Nguyên đều có thể an bài hết thảy.

Hiện giờ quận Đào Nguyên đang phát triển, các ngành các nghề đều rất cần nhân tài.

Quận Đào Nguyên nhằm vào nhân tài. Tổng cộng có hai phương án: một, thu nạp nhân tài toàn quận, để cho bọn họ tới cống hiến. Hai, xây dựng giáo dục, để cho những hài đồng, thiếu niên kia trở thành trụ cột tài năng có thể dùng trong tương lai."

Có tiền, những thứ này mới có thể thực hiện từng bước.

Trần Hành vô cùng tôn sùng chế độ khoa cử mà Triệu Hi đưa ra trước đó, sau khi đọc qua bản chế độ khoa cử hoàn chỉnh, lại sinh ra nghi ngờ.

Thông qua khoa cử để tuyển quan tất nhiên là tốt, có thể trở thành nhị giáp tiến sĩ đương nhiên là vinh quang, hơn nữa còn có các loại nhân tài, lên làm quan quận Đào Nguyên thì tốt rồi, nhưng số lượng quá ít, hiện nay các ngành các nghề ở quận Đào Nguyên đều cần nhân tài, có lẽ bọn họ không cần người ưu tú tới vậy.

Triệu Hi cười nói: "Chuyện này dễ, mở trường tiểu học, trung học thậm chí đại học, mở trường kỹ thuật, xem văn bằng."

Cho dù không phải tiến sĩ, chỉ cần có chút văn hóa cũng là nhân tài hữu dụng! Tựa như nàng, không thi đậu thủ khoa, chẳng lẽ nói nàng là người vô dụng sao? Tất nhiên là không, mọi người đều có chỗ đứng của riêng mình.

Triệu Hi cùng Trần Hành đang thảo luận chi tiết, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng gõ cửa, người phụ trách hướng đi dư luận và chính sách tuyên truyền toàn quận Phùng Bình đi từ bên ngoài tới, sắc mặt ngưng trọng nói:

"Hi Hi tiên nhân, gần đây đến canh tác vụ xuân, Triệu Chí Dân tiên nhân cưỡng chế mở rộng trồng bông, khiến cho không ít dân chúng trong quận bất mãn."

Nếu nói quận Đào Nguyên ở triều Thiên Khải chỉ là một địa phương nhỏ, vậy huyện Đào Dương tọa lạc tại biên giới quận Đào Nguyên phải được gọi là thâm sơn cùng cốc.

Sở dĩ lấy cái tên huyện Đào Dương này, đơn giản bởi vì ánh mặt trời nơi đây sung túc hơn không ít so với quận Đào Nguyên.

Cho đến canh tác vụ xuân, những nông dân giản dị cả đời cũng chưa từng ra khỏi quận Đào Nguyên này đều như các năm trước, dậy sớm ra ruộng trồng trọt chăm bón.

Kết quả... hơn nửa tháng trước lão quan mới tới tuyên bố sẽ cho bọn họ trồng sản vật mới, gọi là bông gì dó?

Bọn họ đều là nông dân trung thực, cấp trên sắp xếp đương nhiên sẽ nghe và làm theo, dù sao trồng lương thực gì cũng không khác biệt lắm, hơn nữa bọn họ cũng không kén ăn, chỉ cần có thể cho họ miếng cơm ăn là được.

Nhưng mà sau đó mới biết được bông gòn này là vật không thể ăn, trong huyện có dân chúng lui tới với người Vân Châu tuyên bố, bông gòn này còn gọi là bạch diệp tử, là một loại hoa mà các quan to hiển hách rất thích thưởng thức nhất, đợi đến khi nở rộ liền biến thành một mảng trắng xóa, giống như tuyết rơi, rất đẹp.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 202: Chương 202



Tin tức này từ khi truyền đến, cả huyện trên dưới có ai là không khóc lóc thảm thiết, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân?

"Đại nhân, không được được loại này a, bông này không thể ăn cũng không thể uống, nếu chúng ta đều trồng cây này, cả nhà chúng ta đều sẽ phải c.h.ế.t đói."

Trong ruộng, Đinh Hữu Tài quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu khóc lóc cầu xin với sai dịch do huyện phái xuống.

Trời canh! vốn bọn họ đã phải trải qua gian nan khổ cực, nay trồng được chút lương thực miễn cường cầm cố qua ngày, hôm nay quan lão gia tử mới tới vì muốn ngắm hoa mà đoạn tuyệt đường sống của bọn họ.

Tên sai dịch kia khoanh tay lại, vẻ mặt đau khổ nói: "Chuyện này ta cũng làm không can thiệp giúp ngươi được, đây là mệnh lệnh bắt buộc phải làm của quận thủ đại nhân, bắt buộc phải trồng bông, nói bông có thể làm đệm chăn, làm áo mặc mùa đông, về sau tất cả mọi người đều có thể dùng để chống lạnh."

Sai dịch ngẫm lại nói: "Một nhà quận thủ là tiên nhân, chắc chắn sẽ không hãm hại dân chúng".

Cái gì mà chống lạnh, bọn họ chỉ biết da lông động vật có thể chống lạnh, trước nay chưa từng nghe qua trong đất trồng ra hoa mà có thể chống lạnh, tất cả đều là ngụy biện, dối trá!

Bởi vì bị cưỡng chế trồng trọt, trong huyện phái xuống không ít sai dịch giám sát, còn sắp xếp người phổ biến, giải thích cách trồng trọt tránh việc những nông dân này không tin tưởng để làm theo hướng dẫn.

Chuyện liên quan đến lương thực cùng tính mạng tương lai, những nông dân này đợi đến ban đêm khi sai dịch trở về, mò mẫm đào bông vải lên và trồng hạt giống ngô xuống bên dưới. ...

Hạ Thường Lâm, thủ hạ của đại nhân Tống Nhất Thanh, tuân theo mệnh lệnh cầm bản đồ đến tìm tài nguyên, thứ bọn họ muốn tìm chính là dầu mỏ, một loại nước màu đen giống dầu nhưng có thể đốt.

Hạ Thường Lâm đã mang theo mấy chục thuộc hạ trở về sau một khoảng thời gian bôn ba khá lâu, hố cũng đào gần trăm cái nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Hạ Thường Lâm rất buồn bực, có thể tiên nhân đã đưa sai bản đồ? Không làm cách nào mà tìm được!

Bọn họ xuất hành tìm tài nguyên là có kinh phí, nhưng vì tiết kiệm kinh phí mà cả đám Hạ Thường Lâm bọn họ không dám đi quán rượu, phải ở nhờ nhà dân chúng, mỗi ngày trả cho họ chút tiền bạc. Những người dân này thấy có thể lấy tiền, đều vui mừng sắp xếp cho họ một gian phòng để ở.

Hạ Thường Lâm hai ngày nay ở trong nhà Đinh Hữu Tài, ban đêm hắn đốt nến nghiên cứu bản đồ do tiên nhân và Tống đại nhân vẽ mà quên cả đi ngủ, nghe thấy đám Đinh Hữu Tài có động tĩnh, liền vội vàng thò đầu nhìn lại, nhìn thấy bọn họ sờ cuốc đai đen Hạ Thường Lâm liền biết xảy ra chuyện gì.

Hạ Thường Lâm vội vàng thổi nến đi ra ngoài ngăn cản Đinh Hữu Tài lại, Đinh Hữu Tài bị phát hiện liền ngồi xuống đất gào khóc, mở miệng mắng lớn là quan lão gia không cho họ đường sống.

Hạ Thường Lâm mí mắt giật giật, làm sao cho phép ngươi có quyền mắng tiên nhân? Nếu không có tiên nhân, hắn sao có cơ hội làm ra chuyện lớn như thế này?

Hạ Thường Lâm ngẫm lại xong liền nói: "Đinh đại ca, tiên nhân cũng không hại người, ta từng dự thình trong học đường, tiên nhân chia cây trồng thành cây lương thực và cây công nghiệp, bông gòn này phỏng chừng chính là cây công nghiệp".

Thấy Đinh Hữu Tài không hiểu lắm, Hạ Thường Lâm lại nêu ví dụ: "Đinh đại ca có biết thôn Hắc Thạch không? Ruộng đất thôn bọn họ sản lượng mỗi mẫu rất thấp, còn không bằng các ngươi. Nhưng bọn họ bây giờ cũng không trồng trọt nữa, còn có thể khai thác dầu, ta nghe nói nhiều thôn dân trong thôn bọn họ đều có thịt để ăn".

Hai mắt Đinh Hữu Tài bị hấp dẫn đến mức mở to, nông dân trồng trọt bình thường làm cách nào mà khai thác được dầu? chẳng lẽ là đi theo thương nhân? Từ thương gia cần là thương hộ, nhưng triều Thiên Khải lại quản lý hộ tịch vô cùng nghiêm ngặt, muốn chuyển từ nông hộ thành thương hộ không hề dễ dàng.

Hạ Thường Lâm cười giải thích: "Bọn họ bây giờ thay các tiên nhân khai thác hắc thạch kiếm được một số tiền lớn, có tiền tự nhiên là có thể đi tập trung lại rồi lên trên trấn mua lương thực, không cần tự mình trồng nữa. Tương tự như vậy, cho dù thứ các ngươi đang trồng đồ không thể ăn, chỉ cần có tiền là có thể mua được lương thực, ta cũng biết huyện Đào Nguyên và thành mới đang thiếu bông vải."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 203: Chương 203



Đinh Hữu Tài như có điều suy nghĩ, Hạ Thường Lâm cũng không nhiều lời nữa, mà trực tiếp đi ra ngoài đánh thức đồng bọn dậy tiếp tục hành trình, cũng không vội vàng đi tìm dầu mỏ, phải nhanh chóng thuyết phục những thôn dân này!

Khuyên một hai ngày, mặc dù còn có một vài người ngoan cố, nhưng tất đều nắm mũi cam chịu trồng bông.

Hôm nay khi trời đã tối, huyện Đào Dương không thể tuân thủ theo nguyên tắc dậy sớm, làm sớm nghỉ sớm như ở thành mới được.

Đinh Hữu Tài bị tiếng chó sủa ngoài phòng đánh thức, vừa đúng lúc mắc tiểu muốn đi lên nhà xí, cả người mới vừa bước ra ngoài, mặt đất dưới chân giống như một con cự long gào thét, toàn bộ mặt đất đều điên cuồng rung chuyển, cây ăn quả trong viện nghiêng ngả, trong nháy mắt Đinh Hữu Tài đã không thể đứng vững.

Sắc mặt Đinh Hữu Tài trắng bệch: "Địa, Địa Long xoay người? Chẳng lẽ tiên nhân đang trừng phạt bọn họ?"

Đinh Hữu Tài nhìn thấy căn nhà rung động, một tầng cát đá từ trên mái như nước trút xuống, hắn tỉnh táo lại hô to: "Mọi người mau dậy đi, đừng ngủ nữa, mau dậy đi, Địa Long xoay người rồi!"

Xong rồi.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của thành mới trong huyện Đào Nguyên bị đẩy lùi không ít, trong thành có ca đêm, có vài xưởng buổi tối còn phải làm việc, tất cả mọi người ngủ tương đối muộn. Có một số học sinh hiếu học, còn có thể thắp đèn đọc sách vào ban đêm.

Dùng qua cơm tối, Triệu Hi cùng Trần Hành thảo luận về phương pháp để khắc phục khó khăn, Phùng Bình liền tiến vào nói dân chúng ở huyện Đào Dương đang rất căng thẳng và gay gắt với chuyện trồng bông vải.

Đây hiển nhiên là nỗi sợ của dân chúng đối với chính sách mới, những dân chúng này cũng không giống bọn họ lúc ấy tin tưởng chính sách quốc gia vô điều kiện, một khi ra chính sách mới liền có cảm giác cấp trên đang muốn hãm hại bọn họ.

Triệu Hi nhíu mày nói: "Huyện lệnh \huyện Đào Dương làm ăn kiểu gì vậy? Không tuyên truyền tốt cho dân chúng sao?"

Phùng Bình chắp tay nói: "Tiên nhân, khẩu lệnh chính sách trải qua miệng nhiều người sẽ có nhiều thay đổi. Lúc trước xem duyệt chính sách của tiên cảnh, ta nghĩ có thể làm một tòa soạn trong quận hay không? Các loại chính sách mới, thông báo mới đều có thể thông báo ở đây, tránh làm sai lệch thông tin ban đầu".

Phùng Bình dừng một chút lại nói: "Báo chí có thể phân làm nhiều mảng, vì báo chí có thể hấp dẫn dân chúng chú ý đến, nên có thể đăng tải chút kỳ văn dị sự."

Triệu Hi tỉnh ngộ, cái này không phải giống mấy bài báo trên mạng hay sao, người ta còn giật tít tiêu đề để nâng lượng người truy cập vào đọc.

Triệu Hi như có điều suy nghĩ, Phùng Bình muốn dùng báo chí để điều hướng dư luận hay sao? Nàng nhớ tới lịch sử có không ít vụ tạo phản gây sự, phần lớn là lãnh tụ nói ngoa bịa đặt sinh sự, nếu có báo chí dân chúng có thể nhanh thu được tin tức mới nhất, có thể hạn chế được chuyện loạn lạc này.

Gần đây xưởng sản xuất giấy và xưởng in cũng dần dần được xây dựng ở các huyện khác trong quận, cung cấp giấy hẳn là không thành vấn đề. Dân chúng không biết chữ không sao, một thôn luôn có một hai người biết đọc sách có thể hỗ trợ việc đọc báo.

Triệu Hi đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy ngoài phòng một trận tiếng chó sủa, là Đại Hoàng?

Sau một khắc nữa, đèn chùm thủy tinh trên đỉnh đầu lay động, bóng đèn lay động trên vách tường trắng như tuyết, trong lòng mọi người đều rung động dữ dội.

Triệu Hi kinh hồn nói: "Động đất rồi".

Trần tú tài cũng mở miệng: "Địa long xoay người?"

Triệu Hi vội đỡ lấy bàn học đang rung chuyển, nói với Trần Hành và Phùng Bình: "Không sao, phòng trong biệt thự có chống được động đất".

Tiểu khu bình thường đều có thể phòng động đất cấp bảy, chớ nói chi đây là biệt thự xa hoa của ông nội.

Triệu Hi tìm chỗ nấp, để đám người Trần Hành lập tức cùng nàng trốn vào bàn học phía dưới, đợi đến khi dư chấn hết, lập tức đi ra ngoài.

Cả nhà đều đi tới vườn hoa nhỏ của biệt thự tránh nguy hiểm, Triệu Hi nhìn biệt thự không bị sụp mà thán phục, giàu có nhiều tiền thật là tốt.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 204: Chương 204



Triệu Chí Dân đánh giá bọn họ, không ngừng nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

Đúng vào lúc này, xa xa truyền đến tiếng liệt mã lao nhanh đến, thiếu niên mặc trang phục huyền sắc cưỡi ngựa cấp tốc mà đến, cửa lớn biệt thự quét mặt cho đi, người này cưỡi ngựa tới, tay dài nắm chặt dây thừng dừng lại, Truy Phong bởi vì quán tính mà móng trước giơ lên cao trên không trung, một trận hí vang.

Người có thể cưỡi ngựa bậc này, không thể nào là nhị ca nàng, chỉ có...

Tiêu Thính Vân tay cầm trường tiên xuống ngựa, hơi th* d*c, ánh mắt đánh giá sự kinh hãi của Triệu Hi nói: "Ngươi không sao chứ?"

Triệu Hi có chút bối rối: "Không, không sao."

Sao hắn tới nhanh như vậy?

Tiêu Thính Vân mượn ánh đèn trong phòng đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn về phía Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm: "Hai vị không sao chứ?"

Hai vợ chồng khoát tay, động đất lớn nhỏ bọn họ trải qua nhiều chuyện, vừa rồi cũng chỉ bị dọa một chút thôi.

Ngược lại Trần Hành có chút lo lắng: "Nơi này dù sao cũng là tiên cảnh, phòng xá không có bị gì, không biết trong thành thế nào rồi, chúng ta về trước xem một chút."

Hai người không nói nhiều vội về Đào Hoa thôn trước.

Triệu Hi thử gọi Đại Bảo ra.

[Ting, Đại Bảo kiểm tra được trận động đất quận Đào Nguyên lần này là 5. 0 độ, tâm động đất ở huyện Đào Dương. ]

Động đất ở cấp độ này không thể phá hủy các ngôi nhà hiện đại, nhưng không có nghĩa là sẽ không có thiệt hại cho các tòa nhà cổ đại ở nơi đây.

Người Triệu gia cũng ngồi không yên, dứt khoát dùng xe đạp trong phòng đạp vào trong thành.

Ngoại trừ mấy đứa trẻ, đại đa số dân chúng trong thành mới đều chưa ngủ, đám người Triệu Hi vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một đám dân chúng hoảng sợ không thôi, nhưng mà Triệu Hi mơ hồ còn có thể ở trên mặt bọn họ nhìn thấy vẻ hưng phấn.

Triệu Hi: "..."

Các người phấn khích cái gì?

"Tiên nhân xây nhà bằng xi măng thật sự rất tuyệt, không chỉ không sợ nước ngập, mà đến cả Địa Long xoay người cũng không sập nhà!"

"Ta sống lớn tuổi như vậy, cũng gặp qua ba bốn lần Địa Long xoay người, có lúc nào lại không có nhà sập c.h.ế.t người?"

Quận Đào Nguyên hay có động đất, vừa rồi ngoại trừ bị chút kinh hãi cũng không xảy ra chuyện gì lớn.

Mấu chốt là thành mới đều là nhà trệt một tầng, muốn chạy đi cũng cực kỳ dễ dàng.

Lý Hiếu Tri lập tức sắp xếp người đi điều tra xem có người bị thương hay không, kiểm tra phòng ốc có chỗ rạn nứt hay không, không cho phép giấu diếm, phải báo cáo kịp thời.

Cũng may thành mới xây sửa lại nhà không bao lâu, còn chưa xuất hiện kẻ đầu cơ trục lợi làm gạch rỗng ruột, ý đồ lừa dối qua cửa.

Huyện lệnh Đào Nguyên cũng mò mẫm tới báo cáo, tình huống huyện Đào Nguyên không thể so với thành mới, nói là có chút nhà dân sụp đổ, cũng may dân chúng hợp lực cứu người ra, không có thương vong quá lớn.

Vương Tuyết Cầm nghe được có chút lo lắng: "Xem ra trận động đất này sẽ làm nhiều người bị thương".

Thành mới cùng huyện Đào Nguyên trở thành trung tâm hành chính mới của toàn bộ quận Đào Nguyên, các trang thiết bị đều dần dần hoàn thiện, nếu là huyện bên cạnh không biết gặp tai họa sẽ nghiêm trọng bao nhiêu.

Không thể không cứu dâm.

Sắc mặt Triệu Hi ngưng trọng, trước kia bọn họ là tiểu dân, chỉ cần chăm sóc tốt chính mình là được, nhưng hiện tại xuyên tới cổ đại, nhà họ lại đứng đầu một quận, sống c.h.ế.t của dân quận Đào Nguyên gắn liền với, quan hệ cũng trở nên lớn hơn!

Lúc này ở doanh trại.

Triệu Húc hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì, động đất? Ta nuôi các ngươi vì cái gì hả?"

Các vị quân sĩ dưới đài cùng hô to: "Vì nước vì dân!"

Triệu Húc vuốt cằm, lại cao giọng nói: "Tòng quân, lúc chiến loạn cần các ngươi; hòa bình, lúc thiên tai cũng cần các ngươi... Vương Báo!"

Một nam tử uy vũ như núi nhỏ cất bước ra khỏi hàng "Có thuộc hạ".

Đây chính là thùng cơm lúc trước bị người trong trấn ghét bỏ, trước đó vài ngày thi đấu chướng ngại vật trong quân doanh, tiểu tử này giành hạng nhất, được Triệu Húc nhìn trúng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 205: Chương 205



"Lập tức tổ chức một đội binh sĩ lao tới..." Triệu Húc liếc Triệu Hi, nhỏ giọng nói mấy chữ "Lao tới huyện Đào Dương".

"Nhớ kỹ, các ngươi là đi cứu dân."

Huyện Đào Dương là trung tâm của động đất, những nơi khác đương nhiên cũng không thể bỏ qua, dân chúng gặp thiên tai phải kịp thời báo cáo.

Trận động đất này so ra không tính là lớn, khi đó còn không phải đêm khuya lúc ngủ say, rất nhanh đều bị lay tỉnh, rất nhiều dân chúng huyện Đào Dương đều hoảng sợ ôm con cái chạy ra ngoài trốn.

Chạy đi không bao lâu, căn phòng gạch thô vốn đã rách nát kia liền sụp đổ hoàn toàn.

Hạ Thường Lâm thấy toàn bộ thôn xóm đều là tiếng gào khóc, chỉ có thể an ủi người không có việc gì là được, nhà cửa mất còn có thể xây lại được.

Có người khóc lóc quay lại nói với Hạ Thường Lâm: "Các ngươi làm việc cho quan lão gia, làm sao mà hiểu dân đen khổ cỡ nào? Ngươi nói thì dễ lắm, xây lại nhà cửa không cần tiền sao?

Đám người Hạ Thường Lâm bị mắng đến nỗi á khẩu không nói được gì. Đúng vậy, lúc trước gặp Địa Long xoay người, triều Thiên Khải nhiều nhất là mở hàng cháo, tiếp tế lương thực, việc hỗ trợ người dân sửa nhà hoàn toàn không có.

Bằng không cả triều Thiên Khải làm sao có mấy chục vạn gần trăm vạn lưu dân? Chỉ cần gặp chút thiên tai, là có thể trở thành lưu dân.

Chỉ là Hạ Thường Lâm mơ hồ cảm thấy, tiên nhân từ bi sẽ không đối xử tệ với tính mạng của dân chúng như triều Thiên Khải.

Hạ Thường Lâm bọn họ hiện tại không biết phải trả lời như thế nào, cũng bất chấp bản thân đang đi tìm dầu mỏ, nhanh chóng giúp những thôn dân kia tìm đồ dùng hàng ngày đang bị đè dưới gỗ ra, nếu có thể dùng được thì lau rửa rồi dùng lại.

Liên tục hai ba ngày, tất cả đồ vật bị vùi sau trận động đất đều được lấy ra ngoài, dân chúng nhìn nhà cửa giờ thành một đống đổ nát thì chỉ biết bất lực đứng khóc.

Bên ngoài truyền đến từng trận tiếng vó ngựa, một tiểu tử theo đi tìm dầu mỏ từ xa chạy tới cao giọng hô to: "Tiên nhân phái quân sĩ cứu tế tới!"

Mọi người dùng ánh mắt không thể tin nhìn lại, tiên nhân phái người cứu tế? Quan lão gia tiên nhân mới kia?

Vương Báo dẫn đầu cưỡi ngựa mà đến, lưu loát xuống ngựa, một thân sát khí kia dọa cho dân chúng sợ tới mức trốn về phía sau, ánh mắt sợ hãi.

Vương Báo nghĩ đến câu "tình quân dân như cá với nước" mà tiên nhân nói, bọn họ rất hiền lành, vì thế lộ ra một nụ cười tự nhận là lương thiện, khiến đứa trẻ bên cạnh oa oa khóc lớn, điều này làm cho Vương Báo rất buồn bực.

Thấy thôn trưởng đi ra, Vương Báo thẳng thắn nói: "Chúng ta là được tiên nhân phái tới cứu tế, mang theo không ít lương thực".

"Trên đường chúng ta tới đã nghe nói qua, lần Địa Long xoay người này không tính là lớn, tình hình dân chúng bị thương cũng không nghiêm trọng, chủ yếu là sập nhà cửa."

Tiên nhân nói huyện Đào Dương là trung tâm của trận động đất, Vương Báo không hiểu lắm trung tâm của trận động đất có ý nghĩa gì, chỉ nhớ rõ tiên nhân nói trung tâm trận động đất chính là địa phương bị động đất nặng nhất, hắn vừa mới tới cũng đã xem qua, dân chúng thương vong không nhiều, chỉ là nhà cửa đa số đều sụp đổ.

Vương Báo dừng một chút, nghênh đón ánh mắt của mọi người, kiêu ngạo cất tiếng nói: "Ta phụng mệnh tiên nhân, nhà ai bị sụp đổ thì nhanh chóng đăng ký, sau đó sẽ do tiên nhân phái công ty kiến trúc giúp các vị xây dựng lại nhà bằng xi măng. Nếu nhà cũ có vết rạn nứt nhưng không quá nghiêm trọng, sau khi đăng ký có thể nhận được tiền trợ cấp trong quận.

Mọi người ở đây mơ màng kinh ngạc, nhìn Vương Báo nói mà trực tiếp ngây người.

"Muốn, muốn sửa nhà cho chúng ta?" Có lão già còn không thể tin hỏi,"Nhà cửa rạn nứt còn có thể nhận tiền trợ cấp?

Vương Báo kiêu ngạo hất cằm: "Tiên nhân cũng không nói dối, đã có một số dân chúng các huyện gặp tai họa sau khi đăng ký nhận được trợ cấp, các vị mau đăng ký, công ty xây dựng và xưởng xi măng sẽ đến ngay".
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 206: Chương 206



Công ty xây dựng là do Triệu Hi tiên nhân nói, bọn họ cũng không biết tại sao phải gọi là công ty, dù sao cũng đều gọi theo.

Được hoan nghênh nhất toàn quận chính là xưởng xi măng cùng công ty xây dựng, xi măng được dùng để lót đường, mà công ty xây dựng cả ngày giúp người sửa nhà, đó đều là những nhân vật chạm tay là có thể bỏng. Hiện nay đều bị tạm dừng để trợ giúp khu vực bị thiên tai.

Đinh Hữu Tài nhỏ giọng hỏi: "Sửa nhà, có phải sửa lều cỏ không?"

Ngoại trừ cái này, chẳng lẽ thật sự thay bọn họ xây nhà gạch? Vậy chi phí có thể sẽ nhiều hơn, quan lão gia có thể bỏ tiền này ra giúp dân sao?

Đinh Hữu Tài hỏi ra miệng, chỉ thấy Vương Báo cường tráng đến cực điểm nhướng mày, Đinh Hữu Tài sợ tới mức rụt cổ, vội cúi đầu không dám lên tiếng.

Vương Báo giải thích: "Là nhà xi măng, không phải lều cỏ gì cả. Ở thành mới, ngay cả chuồng heo cũng không dùng lều cỏ!"

Thấy bọn họ không hiểu nhà xi măng là gì, Vương Báo lại nhẫn nại nói: "Nhà xi măng chính là... Ừ ta cũng nói không rõ lắm, dù sao lần Địa Long xoay người này, nhà xi măng ở thành mới cũng không bị sụp đổ, vô cùng vững chắc".

Không bị sập nhà? Đây nghe như là nhà của thần tiên mới có thể ở được đúng không? Thật sự sửa phòng cho bọn họ sao?

Vương Báo cũng không giải thích nhiều, cùng thủ hạ hỗ trợ cứu tế, có vài người còn dứt khoát hỗ trợ đi trồng bông.

Mà những binh sĩ có văn hóa kia đang đăng ký cho bọn họ, những thôn dân này tận mắt nhìn thấy những nhà chưa bị sập phòng mà chỉ bị hư hại một chút đi lĩnh bạc, tận vài quan!

Chẳng lẽ, là thật sao?

Hai ba ngày sau, công nhân xưởng xi măng và người của công ty xây dựng cũng chạy tới, dựa theo thứ tự đăng ký đi tới các nhà quy hoạch xây sửa, chuẩn bị xây dựng lại cho bọn họ!

Tới thật!

Dân huyện Đào Dương giống như lạc vào giấc mơ, những tướng sĩ kia người nào người nấy đều hòa khí, còn giúp người múc nước gánh phân trồng trọt, quan lão gia nói muốn sửa nhà cho bọn họ, thật sự đã phái người tới thật.

Tiên nhân... quận Đào Nguyên bọn họ thật sự gặp tiên nhân?

Có người của công ty xây dựng cười nói: "Tiên nhân là thật, trước kia ta còn là lưu dân từ quận Giang Hạ tới đây, nhìn xem hiện tại ta sống tốt như thế nào?

Mọi người đánh giá người công nhân kia, cả người đều có sức lực, y phục giày dép không có miếng vá lại còn sạch sẽ, nhìn thế nào cũng giống như với một tiểu tử xuất thân nhà giàu, lại không nghĩ tới trước kia là một lưu dân. Bọn họ còn không bằng lưu dân.

Dần dần, dân chúng huyện Đào Dương ít sợ hãi hơn, lại sinh ra một tia cảm kích với các tiên nhân chưa từng gặp mặt kia.

Trồng bông?

Nếu tiên nhân muốn cho bọn họ trồng bông, vậy nhất định phải trồng. Tiên nhân có thể cứu tế cho bọn họ, đương nhiên sẽ không thể để cho bọn họ c.h.ế.t đói được.

Cứu tế và xây nhà đồng thời tiến hành, xa xa có người chạy tới, túm lấy tay áo Hạ Thường Lâm vội vàng nói: "Hạ đại ca, tìm được rồi, chúng ta tìm được rồi!"

Hạ Thường Lâm bối rối một cái không kịp hiểu gì: "Tìm cái gì?"

Thiếu niên kia chỉ vỗ đùi,"Còn có thể tìm cái gì? Dầu mỏ! Dầu mỏ! Mấy ngày hôm trước Địa Long xoay người, như là bị chấn động phun ra, chúng ta tìm được rồi".

Bị chấn động?

Bất kể là như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần chuyện kia là sự thật. Hạ Thường Lâm âm thầm vui mừng, lập tức bảo thiếu niên kia dẫn hắn tới nơi phát hiện.

Nơi đó sớm đã có đồng bọn của hắn chờ, bên chân đặt vài cái thùng gỗ bị nhiễm đen, bên cạnh còn có dân chúng tò mò thò đầu ra.

Hạ Thường Lâm đi tới liền ngửi thấy một mùi khó có thể miêu tả, một bên có đội viên nói: "Nghe nói có thể dùng thử thứ này để châm lửa, chúng ta châm chút lửa thử xem?"

Hạ Thường Lâm lắc đầu: "Ta nghe tiên nhân nói nguyên dịch dầu mỏ này rất khó đốt, không cần thử."

Có dân chúng kinh hãi hỏi: "Đây là nước gì, đúng là màu đen? Chẳng lẽ là nước tà?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 207: Chương 207



Màu đen nhìn thấy liền không may mắn, mọi người đều chỉ uống nước trong, nước đen như này sợ là không thể uống được .

Hạ Thường Lâm lấy bản đồ ra so sánh một phen, bản đồ của tiên nhân có độ lệch không nhỏ, nhưng cũng may cuối cùng cũng tìm được.

Hạ Thường Lâm nhìn thứ nước màu đen bên trong, lộ ra nụ cười: "Đại gia đại nương, ngày lành của các ngươi sắp đến rồi."

Hắn nghe nói, các tiên nhân cấp bách tìm dầu mỏ, nơi này về sau nhất định sẽ đẩy mạnh khai thác.

Lúc này Hạ Thường Lâm vớt một thùng lớn rồi niêm phong, phái người chuyển về thành mới huyện Đào Nguyên giao cho tiên nhân, để tiên nhân nhìn xem đây rốt cuộc có phải là dầu mỏ đang tìm hay không.

Mà huyện Đào Dương sau khi tu sửa ra một gian nhà trệt, hoàn toàn tin tưởng tiên nhân từ bi hạ phàm giải cứu dân chúng cực khổ ở quận Đào Nguyên bọn họ.

Những hán tử lúc trước đánh c.h.ế.t không muốn trồng bông cũng thập phần sảng khoái, quỳ xuống đất dập đầu thật mạnh, sau đó cho mình vài cái bạt tai, đánh mặt đỏ bừng lên một mảnh, mặt hướng về phía thành mới cẩn nói: "Tiên nhân thứ tội, lúc trước là chúng ta ngu muội, không biết tiên nhân dùng tâm muốn giúp dân chúng, từ nay về sau chúng ta sẽ nghe theo lời tiên nhân".

Dân chúng huyện Đào Dương cũng giống như dân chúng khác, bọn họ cũng mặc kệ ai làm quan lão gia, chỉ biết quan lão gia giúp bọn họ sống những ngày tốt lành, có cơm ăn có áo mặc, còn có một gian phòng tránh gió tránh rét chính là Thanh Thiên Đại lão gia.

Việc trồng bông triệt để mở rộng toàn huyện, từ khi không có một người nào ngăn cản, yên tâm học theo thành mới phát triển việc trồng bông, không những muốn trồng bông, còn muốn có nhiều loại hơn một chút!

Thùng dầu được Hạ Thường Lâm vận chuyển tới, đám người Triệu Chí Dân đều đã từng thấy qua dầu mỏ, nhìn thùng dầu đó vô cùng hài lòng, đây chính là dầu mỏ.

Triệu Hi ở bên cạnh nghi hoặc nói: "Dầu này có thể trực tiếp đổ vào trong xe sao? Hình như không thể?" Nàng chưa tới 18 tuổi, chưa từng dùng xe trong nhà, không hiểu nhiều lắm.

Triệu Húc phì cười: "Hi Hi, ngươi đúng là người không có bằng lái, ô tô dùng xăng. Nhưng có dầu mỏ nguyên dịch, có thể sắp xếp thợ thủ công học tập nguyên lý, thử xem có thể làm ra xăng cùng dầu diesel hay không."

Nói tới đây, Triệu Húc lại xoay người đến trước di ảnh của ông nội vái: "Cảm ơn ông nội, cảm ơn vì người yêu thích trữ sách".

Nếu không có thư phòng bách bảo này, sẽ không thể lập tức tới thư phòng tìm tư liệu học tập, cả nhà bọn hắn đều tới cổ đại, cũng không nhất định có thể sống yên.

Nếu có xăng, xe trong gara ngầm đều có thể sử dụng được.

Đương nhiên dù không có xăng, trong gara cũng có vài chiếc xe là ô tô năng lượng mới, còn có thể nạp điện cho ô tô, tuy rằng xe ô tô nhỏ nạp điện không thể nhanh bằng xe chạy bằng xăng, nhưng tốt xấu cũng là xe bốn bánh, dù sao cũng không phải là xe đạp.

Ánh mắt Triệu Húc có chút xấu xa, cười ý tứ kéo dài: "Cho dù không làm ra xăng dầu, dầu này vẫn là thứ tốt. Lửa của dầu không thể dùng nước dập tắt".

Vừa nhìn thấy Triệu Húc cười như vậy, người Triệu gia liền biết hắn đang có chủ ý gì.

Từ sau khi ra chiến trường, Triệu Húc càng cuồng nhiệt với chuyện luyện binh làm vũ khí, không chỉ điên cuồng luyện binh, còn luôn thúc giục chế tạo vũ khí.

Yêu cầu của s.ú.n.g hỏa mai thật sự quá cao, phỏng chừng không làm được. Nhưng có vài vũ khí có thể làm từ dầu mỏ, dùng dầu mỏ chế ra vũ khí ném về phía địch nhân, liền có thế nghênh ngang ở triều Thiên Khải này!

Hơn nữa dầu mỏ bảo bối này còn có cách dùng khác, ngoại trừ xe cộ mà bọn họ biết rõ là dùng dầu, dầu mỏ còn là nguyên liệu làm nhựa đường, về sau làm chút nhựa đường cũng không tệ, thứ này bị bọn họ xem là vàng đen cũng không có gì là quá đáng.

Dù sao, đây là bảo bối tốt dùng được trong rất nhiều thứ, sắp xếp khai thác hợp lý là được rồi.

"Đúng rồi, có một chuyện ta muốn trưng cầu ý kiến của mọi người." Triệu Hi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền mở miệng nói, nhất thời thu hút sự chú ý của cả nhà.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 208: Chương 208



"Gian phòng phía đông viện đều đã được mở khóa, bây giờ chúng ta mở ra tây viện, hay là mở khóa gara?"

Toàn bộ biệt thự do đông viện, tây viện cùng hầm gara tạo thành, đông viện chủ yếu là phòng ngủ cùng với khu chức năng thiết yếu của chủ nhà, mà tây viện lại chính là nơi vui chơi, phân chia cực kỳ tỉ mỉ, nào là rạp chiếu phim gia đình, phòng bi - a, bể bơi, bãi đỗ máy bay đều ở tây viện.

Triệu Chí Dân nói: "Trước tiên điều cần thiết chính là sống tốt ở triều Thiên Khải, những thứ khác tạm thời mặc kệ Cái gì bể bơi, phòng trò chơi, ... những thứ này cần mở khóa sao? Các khu chức năng của Tây viện mở khóa ít nhất phải cần một vạn điểm tích lũy trở nên, khó trách người ta đều nói vui chơi rất tốn tiền.

Cả nhà bắt đầu bỏ phiếu, đều chọn gầm gara, Đại Bảo khấu trừ điểm tích lũy sau đó thuận lợi mở khóa.

Gầm gara của ông nội, Triệu Hi chưa bao giờ đi qua, chỉ biết là trước một ngày khi xuyên qua, gia đình họ chuyển nhà, nhà họ luyến tiếc chiếc xe tải nhỏ làm bạn nhiều năm nên cha nàng và anh trai lái nó để vào.

Người một nhà chuẩn bị cùng nhau đến gara xem, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Thính Vân từ phòng ngủ đi ra. Phòng ngủ của hắn cũng ở lầu hai, các đồ thiết bị trong phòng đều có thể sử dụng, chỉ có phòng thay quần áo là không có bộ nào.

Hắn giống như là vừa mới tắm xong, thay một bộ trường sam sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, tóc dài đen như mực buông ở đầu vai. Trong nhà vệ sinh có máy sấy tóc, lúc trước hắn đã thấy Triệu Hi dùng qua, chỉ là hắn không thích dùng vật đó để làm khô tóc, vì vậy cứ tùy ý buông ra như vậy.

Triệu Chí Dân thấy hắn liền cười nói: "Tiểu Tiêu, cùng chúng ta đi gara xem thử không?"

Tiêu Thính Vân mặc dù không biết là gara là gì, nhưng cũng không từ chối. Lúc trước hắn cũng có chút kinh ngạc, nghe nói xe Triệu gia dừng ở dưới đất, hắn còn rất kỳ quái, ngựa sao có thể ngày ngày không thấy ánh mặt trời? Cũng chưa từng thấy người Triệu gia xuống dưới đất cho con ngựa ăn cỏ.

Về sau hắn thấy qua xe đạp, nghĩ đoán chừng xe của bọn họ không phải xe ngựa, không cần tới súc vật.

Vô luận là nam nhân thời cổ đại, hay là nam nhân thời hiện đại, tựa hồ đều cảm thấy hứng thú với xe, ngay cả Triệu Ngôn thường ngày ngâm mình trong học viện nghiên cứu y học cũng muốn đi theo nhìn xem.

Xuống gầm gara có thể thông qua thang bộ hoặc thang máy, trước kia nút thang máy ở tầng một cùng tầng hai không ấn được, hiện tại có thể ấn nút đi thẳng xuống.

Vài giây sau, người một nhà đi ra khỏi thang máy, ánh sáng ở gầm gara không sáng bằng ở đại sảnh nhưng bên trong mát mẻ hơn rất nhiều.

Triệu Hi đi qua liếc mắt xem một cái, ánh mắt kinh hãi không thôi, nhịn không được thán phục nói: "Cái này... cái này cũng quá nhiều xe đi?"

Từng hàng xe với những hình dạng khác nhau dừng ở bên trong gara, bởi vì được tiểu quản gia Đại Bảo quản lí, trên thân từng chiếc xe ngay cả bụi bặm cũng không có.

Triệu Hi chưa từng nghiên cứu qua xe, đối với biển số xe cũng chỉ biết BBA, còn lại là dốt đặc cán mai, chỉ là liếc mắt nhìn từ sơn xe đến xe đều cảm thấy là xe tốt nhất.

Triệu Ngôn đặt tay lên mui xe, ngữ khí thán phục nói: "Xe này là Bentley, lúc trước ta đã xem trên TV".

Triệu Hi đi một vòng, ánh mắt quan sát những chiếc xe sang trọng, đột nhiên có chút kỳ quái nói: "Xe này hình như rất được phái nữ ưa thích"

Thân xe nhỏ nhắn xinh xắn, cả chiếc xe đều là màu hồng nhạt, chẳng lẽ ông nội nàng còn có một trái tim thiếu nữ sao? Bên cạnh còn có mấy chiếc màu đỏ thẫm.

Triệu Chí Dân nhìn, niềm vui khi thấy được xe sang trọng tiêu tán một chút, hắn thở dài nói: "Đó hẳn là xe của cô cô ngươi".

Sau khi Triệu Chí Dân thất lạc, hai vợ chồng liền không sinh con nữa, mà bà nội chưa từng gặp mặt kia bởi vì quá mức nhớ con trai mà mất sớm.

Nhiều năm như vậy, lão gia tử vẫn luôn tìm con trai lại không thu hoạch được gì, sau khi được người xung quanh khuyên nhủ, ông nội rốt cục nhận nuôi một bé gái mồ côi ở cô nhi viện, bé gái này cũng lương thiện hiểu ý, biết cha nuôi nhớ nhung con ruột, vì thế mấy năm nay vẫn luôn một mực bôn ba, lại bất hạnh c.h.ế.t vì một trận tai nạn xe cộ. Vị cô cô này rời đi là một đả kích thập phần lớn đối với lão gia tử.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 209: Chương 209



Trong lòng Triệu Hi cũng có chút nặng nề.

Triệu Húc nói sang chuyện khác, cười nói: "Bên này còn có xe năng lượng mới".

Xe năng lượng mới treo biển xanh, bình thường đi ra ngoài cũng không hạn chế. Những người có tiền chính là như vậy, bọn họ có thể không dùng đến nhưng nhất định phải có được.

Xe rất lớn, thân xe màu xanh đen khiêm tốn, thoạt nhìn thập phần khí thế.

Triệu Ngôn đối với xe nghiên cứu tương đối nhiều, nhìn thoáng qua liền nói: "Xe này phía chính phủ công bố năng lượng duy trì liên tục có thể đạt tới 700 km".

Đương nhiên, thật sự có thể đạt tới hơn 700 km hay không thì không biết được, nhưng ít nhất đi liên tục 500 km hẳn là không thành vấn đề.

Tiêu Thính Vân vốn ở một bên yên tĩnh xem xe, nghe được Triệu Ngôn nói xe này có thể điều khiển được 700 km, chấn động tại chỗ, không khỏi hỏi: "Có cần cho ăn lương thảo không?"

Triệu Ngôn theo thói quen mà đẩy cặp kính viền vàng trên sống mũi, nói: "Sạc đầy điện cần hai ba giờ."

Đồng tử Tiêu Thính Vân đột nhiên co lại, hai ba giờ? Cũng chỉ hơn một canh giờ là có thể?

Hắn mới vừa rồi cũng nhìn ra, những thứ này hình như chế thành từ sắt thép, giống với xe đạp, đều là vật c.h.ế.t mà không phải súc vật. Ngựa của xe ngựa cần ăn lương thực, cũng không thể vẫn luôn không ngừng chạy mà còn cần nghỉ ngơi. Nhưng xe này không cần nghỉ.

Chiếc xe này giống như một chiếc xe thần!

Tiêu Thính Vân cố nén nỗi kinh hãi trong lòng, trịnh trọng hỏi: "Không biết tốc độ của chiếc xe này như thế nào?" Hắn đã thấy qua được tốc độ của xe đạp, không so được với ngựa.

Triệu Húc ở bên cạnh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ngựa nhanh nhất một giờ cũng chỉ 60km, nhưng xe nhanh nhất có thể đạt tới trên 200km trở lên." Đương nhiên, người nhà bọn họ đều không có sở thích đua xe.

Tiêu Thính Vân kinh ngạc, cho dù trong lòng hắn từng chuẩn bị tâm lý, nhưng con số này cũng thật sự quá mức không thể tưởng tượng nổi, như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến.

Giống như trời sinh là tướng sĩ nơi chiến trường, trong đầu của hắn rất nhanh liền nghĩ đến, nếu những chiếc xe này có thể vận chuyển tướng sĩ, toàn bộ triều Thiên Khải, thậm chí bắc địa Hung Nô đều có thể bị đánh bại!

Thời cổ đại hành quân đánh giặc thật sự quá chậm, nếu nơi bình định ở xa có lúc có thể đi mất hơn nửa năm, mọi chuyện cũng đều đã xong.

Chỉ là có chút đáng tiếc, xe này nhìn không giống có thể chứa được nhiều người?

Triệu Chí Dân ở một bên nói: "Đừng nói những thứ này, ta thấy thứ tốt nhất vẫn là xe tải nhỏ của ta, có thể chứa được mười mấy người!"

Triệu Chí Dân có chút tiếc nuối xe của mình không phải là chiếc xe tải lớn, bằng không khi xuyên qua có thể mang theo, quả thực chính là một thứ tốt.

Triệu Húc có chút nhớ nghề, xoa xoa tay hưng phấn nói: "Đi, chúng ta lái ra ngoài đi dạo, đã lâu rồi ta không lái xe".

[Xin hỏi chư vị kí chủ cần mở khóa chiếc xe nào?]

Thanh âm của Đại Bảo bỗng nhiên xuất hiện.

Cả nhà đều ngẩn ngơ,"??"

Cái quái gì vậy? Cần, cần điểm tích lũy?

Triệu Húc sốt ruột, nhịn không được dùng chìa khóa xe đặt ở trong sọt mở khóa, sau đó tiến lên kéo cửa xe, quả thật toàn bộ thân xe một chút cũng không động.

Tuyệt a!

Vừa rồi từ thang máy đi xuống, bọn họ nhìn thấy những chiếc xe kia đều không bị sương trắng bao phủ, trong lòng mọi người còn mừng thầm, kết quả??? Chuyện này lại đến!

Trong lòng Triệu Chí Dân có ngọn lửa bốc lên,"Trong này có một chiếc xe tải nhỏ là của ta, dựa vào cái gì bị ngươi khóa lại?"

Đại Bảo nếu là người thật, đã sớm bị đánh.

[Kí chủ Chí Dân nói rất đúng, mở khóa chiếc xe đầu tiên trong gầm gara sẽ được giảm giá. ]

Giảm 90%.

Tâm lý bọn họ vui vẻ, vội vàng để Đại Bảo đem tất cả xe cần điểm tích lũy lập thành một danh sách, xe so với khu chức năng của tây viện rẻ hơn rất nhiều, nhưng không phải là cần xăng hoặc là dầu diesel thì cũng là khí tự nhiên.

Triệu Hi nói: "Chúng ta mở khóa loại hình xe nạp điện trước đi".
 
Back
Top Bottom