Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 190: Chương 190



Nếu như có quan quân bảo hộ, thì không phải sẽ tốt hơn nhiều sao?

Cũng có người kinh ngạc nói: "Còn có thể giảm bớt phí qua đường? Còn có chuyện tốt như vậy à."

Đường ở triều Thiên Khải là kiểu thu phí, đặc biệt là những thương nhân bọn họ, nếu bị nhìn thấy chắc chắn sẽ phải nộp rất nhiều tiền, nếu không sẽ không cho phép thương đội đi qua, cho nên bọn họ chỉ đành cắn răng nộp phí qua đường.

Còn có cả cái gì mà quảng cáo nữa, những thương nhân ở đây có người kinh doanh vải vóc may mặc, cũng có người kinh doanh gạo lương thực, loại hình nào cũng có, nếu có thể nổi danh thì sẽ kiếm được nhiều hơn nhiều. Từ trước đến nay thương nhân bọn họ vốn đã không được coi trọng, càng đừng nói tới việc được quảng bá đại chúng, đây vốn chính là điều không tưởng.

Từng này lợi ích đối với thương nhân bọn họ mà nói đã là rất nhiều rồi.

Mắt thấy những thương nhân ở đây đã có chút động tâm, Triệu Húc lại cười nói: "Còn có một việc nữa, không biết chư vị có biết xi măng không?"

Lời vừa nói ra, mấy thương nhân ở đây đều rất kinh ngạc.

Có thương nhân bật thốt lên: "Xi măng? Chính là thần vật mà tướng quân đã vận chuyển từ thành mới đến quận trị sở để tu bổ tường thành đúng không?"

Đây chẳng phải là vật tốt sao, tường thành vốn đã lung lay sắp đổ nhưng khi được tu bổ xi măng thì cứng cáp hơn nhiều, cho dù có cầm mấy thanh gỗ lớn đập vào cũng không xi nhê gì!

Chỉ là Triệu Húc tướng quân nói cái này làm gì?

Triệu Húc nói: "Các vị ở đây đều là thương nhân nổi danh của các huyện ở quận Đào Nguyên, hẳn là biết chỗ tốt của xi măng chứ? Nếu các vị có thể nhận thầu xây dựng một đoạn đường, thì phía ta sẽ bàn giao cho các vị công thức chế tạo xi măng, sau đó các vị chỉ cần tự mở xưởng chế tạo là được."

Dù sao muốn tu sửa con đường rộng lớn như vậy, thì cần phải có không ít xi măng, cho nên cũng không thể nào giấu công thức chế tạo mãi được.

Hơn nữa hắn còn muốn phát triển quận Đào Nguyên lớn mạnh hơn, ngoài ra còn có thể có các vùng khác nữa, nên không thể việc gì cũng tự làm, cái gì cũng giấu diếm được, cần phải giao một phần công việc cho những người khác làm cùng nữa. Chỉ cần bọn họ có thể nắm chắc phương pháp chế tạo những vũ khí tinh diệu, thì sẽ không sợ bị người khác gây sự nữa.

Hơn nữa, những thương nhân này nếu muốn xây dựng xưởng, hiển nhiên sẽ cần rất nhiều nhân công, như vậy cũng có thể kéo theo sự phát triển kinh tế cho quận Đào Nguyên rồi.

Những thương nhân ở đây nghe vậy trong nháy mắt phấn chấn hẳn lên, bọn họ cũng đã từng thấy qua xi măng rồi, đây chính là một vật rất tốt có thể dùng để sửa lại nhà, cho dù ngâm nước cũng sẽ không sợ bị sập, không ít nhà có tiền đều muốn dùng tới nó!

Đặc biệt là các thế gia hào thân trong huyện Đào Nguyên cách thành mới gần nhất, bọn họ chẳng lẽ lại không tức giận khi thấy dân thường ở thành mới bình thường còn được dùng xi măng mà nhà mình thì lại không được sao? Bọn họ đối với phòng ở làm bằng xi măng đều vô cùng thèm khát.

Thị trường này lớn cỡ nào, không cần phải nói cũng biết!

Được lợi nhiều như vậy!

Tất cả mọi người ở đây đều có chút động tâm.

Tiêu Thính Vân đột nhiên mở miệng: "Chư vị, nếu bí pháp này mà bị truyền ra khỏi quận Đào Nguyên thì các vị hãy cẩn thận cái cổ của mình."

Mấy người ở đây rùng mình một cái, lập tức hiểu được ý của Tiêu tướng quân, loại thần vật xi măng này không được phép mang ra khỏi quận Đào Nguyên, nếu không thì chờ mất đầu đi.

Thương nhân một người so với một người lại càng thông minh, trong lòng bọn họ đều tự hiểu rõ, từ xưa tới nay nếu muốn phát triển sao có thể có một cái nhìn hạn hẹp được? Nếu muốn phát triển thì tất nhiên phải có tầm nhìn xa trông rộng rồi! Huống chi là tiên nhân từ trên trời xuống, luôn có cái nhìn hơn người là điều hiển nhiên.

Bây giờ bọn họ kinh doanh đều dựa trên những chính sách mới của quận Đào Nguyên, đến lúc muốn mở rộng kinh doanh sang các vùng khác, nói không chừng các tiên nhân đã đi trước một bước, khiến những vùng lân cận đều nằm dưới thế lực của các ngài rồi?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 191: Chương 191



Hơn nữa đây còn là tiên nhân, nếu người bên ngoài có nổi lên tâm tư không chính đáng gì, thì cũng sẽ phải kiêng kị các tiên nhân mấy phần, bọn họ đều đã được nghe cha con Hoàng gia kể về phép Lôi Điện Pháp Vương của mấy tiên nhân rồi, tất cả thần vật trong tiên cảnh đều là dùng điện sai khiến, chỉ cần một trận sấm sét là có thể lấy tính mạng người! Ai còn dám xằng bậy?

Mấy thương nhân vội đáp ứng: "Đây là tất nhiên... Tiêu tướng quân nói rất đúng."

Do cho con Hoàng Khánh Quốc đã dẫn đầu ký tên, nên trong lúc nhất thời mọi người đều vô cùng vui vẻ mà hợp tác với nhau.

Triệu Húc nhìn văn bản đầy chữ kia, trong lòng nghĩ thầm, đây chẳng lẽ chính là sự ra đời của xí nghiệp nhà nước phiên bản cổ đại đầu tiên sao?

Tất cả mọi người đều đang vô cùng chờ mong, con đường xuyên qua quận Đào Nguyên này có thể đem lại nhiều lợi ích hơn.

Sau ngày hôm đó, rất nhiều xưởng xi măng đã được xây dựng ở các huyện thành trong quận, các thương nhân đều đang tìm kiếm những nhân công có sức lao động khỏe, coi như ngoài việc cày ruộng thì cũng có thêm thu nhập cho gia đình.

Những thương nhân kia tu sửa đường đi một người so với một người lại càng nhiệt tình hơn, dân chúng thấy vậy cũng bội phục tiên nhân không thôi, cũng không biết tiên nhân dùng cách gì mà có thể khiến cho những thương nhân yêu tiền như mạng này, cam tâm tình nguyện bỏ tiền túi tu sửa đường.

Nhưng chuyện sửa đường này cũng là chuyện tốt, dân chúng đều vô cùng vui mừng.

Triệu Húc để lại một nhóm binh sĩ trung thành để canh giữ, tướng sĩ dẫn đầu vẫn là hán tử có giá trị thiện cảm cực cao mà hắn kiểm tra được ở biệt thự, sau đó liền chuẩn bị cùng Tiêu Thính Vân với Triệu Ngôn dẫn những người còn lại về quê nhà, trước khi đi còn gọi video cho người nhà để thông báo.

Chuyện chiêu binh chiêu mã này vẫn không được ngừng lại, những thế lực lớn mạnh kia chiêu mười vạn quân, còn quận Đào Nguyên bọn họ hẳn cũng không cần yêu cầu quá cao đi, chỉ... chiêu bảy tám vạn quân được không?

Những binh lính này đều phải ăn cơm, nếu muốn nuôi sống họ thì cũng tốn không ít tiền bạc.

Đành phải không ngừng kiếm tiền thôi!

Đám người Triệu Húc đã sắp trở về, bên phía Triệu Hi cũng bận không ngừng nghỉ.

Bản đồ địa thế núi non của quận Đào Nguyên mà Tống Nhất Thanh vẽ lúc trước đã được in hơn trăm bản, ngoài ra Triệu Hi còn in rất nhiều bản đồ phân bố tài nguyên của Thục địa trong thư phòng của ông nội.

Trước kia bất luận là luyện sắt hay làm muối đều chỉ có thể bí mật làm, cũng không dám phô trương quá mức, hiện tại thì khác. Nhà bọn họ bây giờ căn bản không cần để ý đến sắc mặt huyện lệnh Đào Nguyên, muốn làm gì thì làm.

Sau khi Triệu Hi lấy bản đồ phân bố tài nguyên của Thục địa ra, lại một lần nữa cảm tạ ông nội, còn học theo nhị ca đến vái trước bài vị của ông nội.

"Tống tiên sinh, ngươi lập tức sắp xếp thủ hạ của mình đi tìm tài nguyên, trên bản đồ đều đã được đánh dấu sẵn hết rồi, có thể tìm thêm được tài nguyên mà trên bản đồ không đánh." Triệu Hi đưa bản in của bản đồ phân bố tài nguyên ở Thục địa cho Tống Nhất Thanh.

Tuy triều Thiên Khải chỉ là hư cấu, nhưng địa thế cũng không khác biệt nhiều với Hoa Hạ. Quận Đào Nguyên là một địa phương tốt, có đất đai phì nhiêu, lại dễ thủ khó công, hơn nữa các loại khoáng sản cũng vô cùng phong phú.

Tống Nhất Thanh hai tay tiếp nhận, ánh mắt nhanh chóng đảo qua tấm bản đồ làm bằng giấy trúc, hô hấp dồn dập không khống chế được.

Tống Nhất Thanh vẫn luôn biết tiên nhân có rất nhiều bản đồ, có bản đồ địa thế núi non, có bản đồ các châu quận, còn có cả bản đồ phân bố tài nguyên, đây đều là những thứ mà trước giờ chưa từng có ai thấy qua.

Tống Nhất Thanh đối chiếu với bản đồ của mình, liên tục thán phục: "Nơi đây tuy vô cùng cằn cỗi, nhưng lại có trữ lượng than đá rất lớn? Than đá này chính là... yên thạch?"

Triệu Hi không hiểu từ này lắm, chỉ nói: "Vật này có màu đen và sẽ được đốt trực tiếp trên nó, đến lúc đó việc rèn sắt sẽ càng tiện và nhanh hơn."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 192: Chương 192



Để đốt? Đó chính là yên thạch. Triều Thiên Khải đã bắt đầu sử dụng yên thạch này một thời gian rồi, nhưng không được dùng trên diện rộng, bởi vì vật này nằm ở sâu dưới lòng đất, nên không thể biết có thể đào được ở đâu.

Tống Nhất Thanh tiếp tục xem bản đồ, quặng sắt mỏ đồng những thứ này đều không cần phải giải thích, ánh mắt của hắn hơi dừng lại, lại kinh ngạc: "Dầu mỏ?"

Dầu mỏ của quận Đào Nguyên chắc chắn không nhiều, nhưng hiện tại cũng đủ cho bọn họ dùng.

Triệu Hi nói: "Chính là thứ nước màu đen có thể đốt ra lửa." Còn được gọi là vàng đen.

"Thứ Tiên nhân nói hẳn là hắc du thủy." Tống Nhất Thanh nghe được có chút khó hiểu, hắn không rõ Hi Hi tiên nhân sao lại có hứng thú với mấy vật chỉ biết thiêu đốt này như vậy, than đá còn chưa đủ, giờ lại muốn đi tìm dầu mỏ để nhóm lửa.

Triệu Hi hiện tại đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết tác dụng của dầu mỏ, đây chính là bí mật rất quan trọng, nếu nói cho bọn hắn biết thì chẳng phải sẽ có người dòm ngó sao.

Trên bản đồ còn đánh dấu hơn trăm loại tài nguyên khoáng vật khác, khiến Tống Nhất Thanh kinh hãi không thôi.

Đây còn không phải tiên nhân thì là cái gì? Nếu như không có Tiên gia mách bảo, thì làm gì có ai có thể đoán được hóa ra ở dưới lòng đất lại có nhiều đồ tốt đến vậy? Thật thần kỳ!

Tống Nhất Thanh cố gắng ghi nhớ hình dáng của mấy loại khoáng sản mà Triệu Hi phác thảo ra, đồng ý sẽ phân phó cho thuộc hạ đi tìm kiếm khoáng sản.

Dựa theo đạo lý mà nói, có được tài nguyên khoáng sản khổng lồ như vậy thì đáng lẽ phải giàu từ lâu rồi, làm sao có thể nghèo được?

Dù sao cũng không phải mỗi mảnh đất đều thích hợp để trồng trọt, đây hẳn là 'tuy đất nhà ngươi bên này không thích hợp trồng trọt, nhưng nhà ngươi lại có tài nguyên khoáng sản có thể giúp ngươi làm giàu', như vậy thì còn lo lắng gì nữa?

Cũng giống như thôn Hắc Thạch, hiện tại cuộc sống ở thôn Hắc Thạch đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia, tuy ở thôn Hắc Thạch bọn họ có quặng sắt, nhưng ruộng đất gần như không thể trồng trọt, hiện tại thì đã tốt hơn chút, bọn họ họ có thể dùng quặng sắt để đổi lấy lương thực, mặc dù không đổi được thịt nhưng ai cũng đều được ăn no, so với trước kia đã ổn hơn nhiều lắm.

Hiện nay quận Đào Nguyên gần như đã trở thành phạm vi cai quản của Triệu gia bọn họ, mấy ngày trước huyện lệnh Đào Nguyên còn mang theo lễ vật hấp tấp đến bái phỏng nhà bọn họ, tỏ ý muốn nghe theo chỉ dẫn sắp đặt nhà bọn họ.

Huyện lệnh Đào Nguyên này không có quá nhiều bản lĩnh, hắn cũng sẽ không có gan để khởi binh lật đổ Triệu gia, hơn nữa hắn thế mà còn mướn mượn binh của Triệu Húc đi bình định những khu vực khác, nếu bị Hoàng đế biết, Hoàng đế chắc chắn sẽ cảm thấy, một đám bọn họ là cùng một thuyền, vì thế huyện lệnh Đào Nguyên chỉ có thể nghe theo mọi sắp xếp của Triệu gia.

Cho nên thái độ của huyện lệnh Đào Nguyên càng lúc càng cung kính, nghe được Triệu Chí Dân chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, liền hận không thể cùng Triệu Chí Dân xưng huynh gọi đệ.

Triệu Hi nghĩ xưởng đồ sắt sau núi cũng có thể chuyển xuống dưới chân núi, chế tạo một chút vật phẩm bán cho người trong ngoài thành, ví dụ như nông cụ bằng sắt ở thành mới và huyện Đào Nguyên đều rất hiếm thấy. Mà việc chế tạo vũ khí có thể giao cho một vài người dân ở thôn Hắc Thạch, dù sao thôn Hắc Thạch nằm ngày bên cạnh một quặng sắt khổng lồ, có thể giảm bớt phiền toái khi phải vận chuyển quặng sắt.

Bọn họ cũng không sợ thôn Hắc Thạch gây chuyện, chỉ cần nắm con đường lương thực của bọn họ, cộng thêm hơn vạn quân lính của nhị ca thì họ cũng chỉ như con kiến ven đường, chỉ có thể chờ bị nghiền ép.

Hôm nay ngoài thành mới phần lớn đều nghe được tiếng gió, trong lòng ai cũng đều thấy được sự thay đổi bên trong thành.

Mấy ngày sau, hài đồng trong thành vung tay chạy rối rít, một khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng, hắng giọng hô to: "Trở về rồi!"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 193: Chương 193



"Triệu Ngôn tiên nhân, Triệu Húc tiên nhân đã trở lại, còn mang theo dân chúng trong thành trở lại cùng!"

Giờ phút này, toàn bộ người dân ở thành mới đều muốn bỏ bê công việc một lần!

Vô số người chạy ra bên ngoài, hai bên đường tràn ngập tiếng hò reo hoan nghênh đội quân trở về.

Triệu Hi cùng cha mẹ mấy ngày trước đã nghe được tin tức từ chỗ của huyện lệnh Đào Nguyên, lại nghe được tiếng hét to của hài đồng ở bên ngoài, thì vội vàng thay một thân y phục rồi cùng đi đón bọn họ, vừa ra đến cổng thành mới liền nhìn thấy hai người Triệu Húc Tiêu Thính Vân đang mặc khôi giáp, cưỡi trên con ngựa cao to.

Cuối cùng cũng trở về!

Huyện lệnh Đào Nguyên mang theo toàn bộ quan chức trong trấn đến, nếu không có Triệu Hi nhiều lần ngăn cản, hắn còn muốn mời đội múa lân trong trấn múa một trận!

Triệu Húc và Tiêu Thính Vân xuống ngựa, Triệu Ngôn trong đội quân y phía sau cũng tới, đám người Triệu Hi ra nghênh đón. Vương Tuyết Cầm nhìn hai đứa con trai, mắt đỏ ửng, tiến lên ôm Triệu Ngôn một cái, lại ôm Triệu Húc mà khóc nức nở, vỗ vỗ tấm lưng rắn chắc của hắn: "Tiểu tử thúi, ngươi viết thư nói nửa tháng nữa là trở về, giờ đã bao lâu rồi?"

Đại Hoàng quấn lấy bọn họ ch** n**c miếng, hưng phấn vẫy đuôi.

Triệu Ngôn cười nói: "Mẹ, dù sao kế hoạch cũng không theo kịp thay đổi."

Lời này quá đúng, Vương Tuyết Cầm vừa buông nhi tử ra, lại nhìn về phía Tiêu Thính Vân: "Tiểu Tiêu a, lần này may là có ngươi chiếu cố hai người bọn họ."

Tiêu Thính Vân lắc đầu nói: "Ngài khách khí rồi."

Triệu Húc vỗ vỗ bả vai Tiêu Thính Vân, cười rộ lên nói hắn cũng không phải là người ngoài. Triệu Hi cảm thấy lời nói của nhị ca có hàm ý gì đó.

Huyện lệnh Đào Nguyên ở bên cạnh đã sớm chờ không kịp, tuyên bố hắn đã đặt trước một bàn tiệc ở tửu quán tốt nhất trong thị trấn, muốn làm tiệc chiêu đãi cho hai vị tướng quân cùng tiên y.

"Không cần chiêu đãi, lãng phí mồ hôi nước mắt của dân." Triệu Húc quay đầu nhìn về phía quân sĩ phía sau, cao giọng nói: "Nghỉ ba ngày, đều tự về nhà mà gặp cha mẹ, bạn bè đi thôi."

Dân chúng hô to vạn tuế, giương mắt tìm người nhà từ trong đám người, sau đó cùng nhau về nhà.

Triệu Húc kéo Triệu Hi lại gần, vẻ mặt hớn hở: "Hi Hi, ngươi xem có thể tìm người làm máy phát điện riêng cho điện thoại di động không, sau này xuất chinh chúng ta cũng dễ liên lạc."

Triệu Hi vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng đâu có biết cách làm máy phát điện? Ngoài miệng thì nàng nói sẽ lục lọi thư phòng xem có sách về vấn đề này không, ánh mắt nàng có chút tò mò nhìn con ngựa đang hắt xì phía trước.

Nàng mới chỉ nhìn thấy ngựa qua phim truyền hình, đây là lần đầu tiên thấy ngựa thật, đa số nông hộ ở thôn trang gần đây đều dùng trâu. Nàng nhớ rõ con ngựa này không phải là con ngựa mà huyện lệnh Đào Nguyên tặng trước khi đi.

Con ngựa có màu nâu trơn bóng, trên lưng mang một cái yên ngựa đơn giản, hai bên hông treo hai bàn đạp. Mấy con ngựa quý này là chiến lợi phẩm mà Triệu Húc thu được, yên ngựa cũng là hắn sai người chế tạo nhanh.

Trước kia Triệu Húc xem phim truyền hình còn không nhận thấy, sau khi thực tiễn liền nhịn không được bội phục kỹ thuật cưỡi ngựa của Tiêu Thính Vân, không có mấy thứ này hắn vẫn trị được mấy con ngựa này.

Triệu Húc xúi dục nói: "Hi Hi, có muốn nhị ca cưỡi ngựa đưa ngươi về không? Rất thú vị nha!"

Triệu Hi cự tuyệt rất quyết đoán, nàng rất tò mò, nhưng lại không thích mạo hiểm, nhị ca mới vừa học cưỡi ngựa xong.

Tiêu Thính Vân ở một bên đột nhiên mở miệng đề nghị: "Truy Phong rất ngoan, ta giúp ngươi dắt ngựa, sẽ không nguy hiểm." Truy Phong là con ngựa trắng của hắn.

Triệu Húc: "..." Ngươi giỏi thật, như vậy cũng có thể tìm được cơ hội.

Triệu Hi nhìn đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Thính Vân, chàng thiếu niên trầm mặc ít nói này thoạt nhìn đáng tin cậy hơn so với nhị ca của nàng, thế nhưng nàng suy tư một lát, vẫn kìm nén lòng hiếu kỳ, sợ có vấn đề gì làm cho hôm nay vui quá hóa buồn, chỉ nói chờ đến mùa xuân nàng sẽ đi học cưỡi ngựa đạp thanh.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 194: Chương 194



Cả nhà đi bộ về nhà, trong lúc đó Triệu Ngôn còn hỏi: "Ta có bảo người đưa t.h.i t.h.ể về trường y, thế nào rồi?"

Bọn họ đánh xong huyện Tiên Đào liền có không ít thi thể, sau khi tự hỏi, Triệu Ngôn phái người mang vài t.h.i t.h.ể tương đối hoàn chỉnh về học trường y thành mới.

Người cổ đại coi trọng việc an táng người chết, y sinh gần như không có cơ hội chân chính hiểu rõ cấu tạo cơ thể người, giống như lần trước làm phẫu thuật sinh mổ cho Vương Uyển Nhi, có nữ sinh còn sợ tới mức nôn khan.

Huyện Đào Tiên cách huyện Đào Nguyên không xa, lúc ấy lại đang rét đậm, chỉ đáng tiếc không có formalin để bảo tồn thi thể. Ngày t.h.i t.h.ể được vận chuyển đến, Đỗ Tông Quang liền dẫn một đám y sinh học tập giải phẫu ngay trong dịp tết âm lịch, còn cố ý dùng đá để bảo quản.

Kết quả thật thành công, sau khi tự tay giải phẫu lại tận mắt nhìn thấy nội tạng trong cơ thể người, không ít y sinh mới thực sự có nhận thức chân chính.

Triệu Hi nói: "Ta nghe nói bọn họ dùng xong liền hỏa táng."

Triệu Húc ở một bên nói: "Về sau còn có rất nhiều loại tài liệu học tập này."

Cả nhà đi bộ về tới nơi, Triệu Húc và Triệu Ngôn vội vã về phòng tắm rửa thay quần áo, Triệu Hi đã mở khóa toàn bộ toilet trong phòng ngủ, còn có cả d.a.o cạo râu cho bọn họ dùng.

Vương Tuyết Cầm nói với Tiêu Thính Vân: "Tiểu Tiêu à, chúng ta cũng có dọn cho ngươi một phòng ngủ đấy."

Quen biết đã gần một năm, Vương Tuyết Cầm cảm thấy Tiểu Tiêu là người rất tốt, mặt đẹp, tính tình lại ổn trọng, cũng không có thói quen trộm vặt, trong nhà có rất nhiều phòng ngủ cho khách, bỏ trống cũng chỉ lãng phí.

Vương Uyển Nhi đã mang theo con nhỏ cùng nha hoàn được người Vương gia đón đi, trước khi đi còn thiên ân vạn tạ.

Tiêu Thính Vân: "Cảm ơn phu nhân chiếu cố."

Hắn trả lại khẩu s.ú.n.g hỏa mai cho Triệu Húc, Triệu Húc dùng chìa khóa mở cửa phòng sưu tập của ông nội, bỏ toàn bộ s.ú.n.g hỏa mai vào phòng, sau đó khóa trái cửa.

Bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày xong liền tự giác trở về cương vị tiếp tục làm việc, Triệu Ngôn trở về trường y, còn Triệu Húc tiếp tục điên cuồng chiêu binh. Hắn quyết tâm chia binh sĩ làm mấy loại, bao gồm bộ binh kỵ binh, còn có cung binh, lính ném bom, pháo thủ, thậm chí có cả hậu cần.

Triệu Hi chủ yếu phụ trách nội chính, đám thư sinh rốt cục có chức vụ chính thức, Lý Hiếu Tri từ duyện sử tạm thời của thành mới chính thức trở thành huyện lệnh, mà thành mới thì trở thành trung tâm hành chính của quận Đào Nguyên mới.

Xưởng đồ sắt ở thành mới nhận được thông báo của Triệu Hi, chính thức chuyển từ trong núi xuống, chỉ thị mới nhất là phối hợp với tổ thợ mộc của Lý A Quý để chế tạo lưỡi cày bằng sắt, tranh thủ cung cấp cho mỗi nhà trước khi đến lúc cày vụ xuân.

Mà trại Thanh Phong càng may mắn, Triệu Hi mang Trương Đại đi huyện thành Đào Nguyên, giúp bọn họ hủy bỏ lệnh truy nã, chính thức trở thành dân cư Tân Thành.

Trại Thanh Phong từ trên xuống dưới đều cảm kích ơn huệ này, bọn họ thật sự không nghĩ tới đời này còn có cơ hội thoát khỏi thân phận sơn phỉ, có thể quang minh chính đại đi lại trong huyện thành, không cần lo lắng bị truy tra. Từ nay về sau con cái bọn họ cũng có thể công khai đi học, trải qua cuộc sống của người bình thường.

Quả thật là tiên nhân a! Nhất định là đời trước trại Thanh Phong bọn họ đã tích đức làm việc thiện, đời này mới có thần tiên đại lão gia giải cứu bọn họ khỏi bể khổ.

Trương Đại còn nhận được lệnh xây dựng một xưởng muối tinh ở trong thành, trắng trợn chế tạo muối tinh. Tất cả công nhân trong xưởng đều do huyện lệnh Lý Hiếu Tri cùng thuộc hạ tự mình chọn, mỗi người đều có điểm tín dụng rất cao, còn được nhận phần thưởng người tốt việc tốt.

Lý Hiếu Tri cũng biết loại muối trắng tinh này không thể lưu truyền ra bên ngoài, cho nên cũng không cho phép bán riêng, khi cần dân chúng có thể đi Quan Diêm Ti để mua. Muối này vừa ngon vừa rẻ, rất được dân chúng hoan nghênh.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 195: Chương 195



Mấy ngày nay tuyết đã bắt đầu tan, cỏ mọc um tùm, mùa xuân đang dần đến gần, các nhà máy trong cả quận đều bắt đầu vận hành.

Triệu Hi cất áo lông dày đi, thay bằng áo len dài tay, còn tắt cả điều hòa đã vận hành cả mùa đông.

Bọn họ đã tới triều Thiên Khải được một năm, vụ xuân năm nay đang sắp tới.

Năm nay nhà bọn họ đã hoàn toàn thống trị quận Đào Nguyên, không còn cần nhìn sắc mặt huyện lệnh, cha nàng Triệu Chí Dân cũng dứt khoát vừa đem khoai lang khoai tây mở rộng tới toàn quận, vừa cưỡng chế yêu cầu những nơi có nhiều ánh mặt trời trong quận phải gieo trồng bông vải! Hạt giống bông là do hai cha con Hoàng Hiên và Hoàng Khánh Quốc mang về vào cuối thu năm ngoái.

Lúa mạch, lúa nước, ớt, đậu tương, ngô đều được lên kế hoạch gieo trồng, Triệu Chí Dân muốn bữa ăn của người dân quận Đào Nguyên được phong phú hơn.

Đặc biệt là quận Đào Nguyên, cả tên quận huyện và tên trấn đều có chữ đào, thế nhưng Triệu Chí Dân thập phần thất vọng là đào nơi này vì đa số không ngọt! Hắn liền lên kế hoạch gây giống chiết cành cây ăn quả.

Dân chúng đã có ăn có uống, cũng đã đến lúc ăn chút trái cây, không phải sao?

Người trong nhà bàn bạc một phen, số lượng ăn xin ở quận Đào Nguyên cũng là một vấn đề cần giải quyết, tốt nhất là chiêu mộ những khất cái lớn tuổi đi làm việc, đám khất cái nhỏ tuổi thì gom vào viện phúc lợi dạy dỗ.

Hiện giờ bọn họ đã làm phản, phải bồi dưỡng chuyên gia tình báo, mà những người này tốt nhất là dạy dỗ từ khi còn nhỏ.

Những điều này đều phải bí mật tiến hành.

Hôm nay Triệu Hi muốn đi thị sát huyện Đào Nguyên, sau khi thời tiết ở triều Thiên Khải ấm lên, những thương nhân nhận thầu xây đường xi măng đều sắp xếp khởi công.

Triệu Hi ngồi xe bò đi thị trấn, hiện tại thân phận của nàng không tầm thường, còn phải mang vài hộ vệ đi theo.

Xe bò của Triệu Hi dừng lại bên cạnh lều của công nhân, xuống xe liền thấy một đám nam nhân ngồi ngoài lều đang vui vẻ ăn cơm, đây là khu vực mà cha con Hoàng gia nhận thầu.

Những hán tử kia nhìn thấy một quý tiểu thư xinh đẹp xuất hiện trên công trường, đằng sau còn có hai ba hộ vệ, liền đoán là đại tiểu thư nhà ai đang du sơn ngoạn thủy.

Triệu Hi hỏi: "Ta nghe nói các ngươi một ngày làm việc năm canh giờ, chỉ được bao một bữa trưa?"

Một hán tử mặc áo ngắn nghe vậy, gương mặt màu đồng có vẻ không vui, hừ nói: "Đám tiểu thư nhà giàu các ngươi biết cái gì? Mỗi ngày chúng ta đều được trả 20 văn tiền, tuy là công việc khổ một chút, nhưng cuộc sống có hi vọng a. Năm trước chúng ta muốn có việc làm này cũng không có đâu. Những thứ này đều là cơ hội sống sót tiên nhân ban cho."

Hán tử bên cạnh cũng gật đầu, nói với vẻ kiêu ngạo: "Đúng vậy, nếu không có tiên nhân chúng ta còn không được như vậy đâu."

Hán tử kia nói xong liền nghi ngờ nhìn Triệu Hi,"Vị tiểu thư này rốt cuộc là từ đâu tới? Tìm hiểu những thứ này để làm gì? Chúng ta đều là người nghèo khổ, không hiểu đạo lý lớn, nhưng chúng ta biết ai cho chúng ta cơ hội sống, người đó chính là thần tiên sống, ngươi đừng hòng bôi nhọ thanh danh của các tiên nhân."

Công nhân ăn cơm xung quanh lập tức đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, khiến Triệu Hi có chút dở khóc dở cười.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm truyền đến:

"Hi Hi tiên nhân, ngài tới rồi? Ngài xem này công trường này thế nào?" Hoàng Hiên liếc mắt liền nhìn thấy Triệu Hi, lập tức cười đón chào.

Triệu Hi không khỏi gật đầu: "Rất tốt."

Đám công nhân đang ăn cơm nhất thời choáng váng, ông chủ gọi vị tiểu thư này là tiên nhân, chẳng lẽ chính là tiên nhân của thành mới?

Cả đám công nhân buông bát trong tay xuống, muốn quỳ xuống dập đầu với nàng.

Hoàng Hiên biết tiên nhân không thích những lễ nghi rườm rà này, liền lập tức mời Triệu Hi đi chung quanh thị sát.

Đi được một đoạn, Triệu Hi mới mở miệng: "Hoàng công tử, Hoàng gia các ngươi vào nam ra bắc buôn bán, không biết các ngươi có lui tới với phía tây của quận Đào Nguyên không?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 196: Chương 196



Phía tây quận Đào Nguyên?

Hoàng Hiên nghe Triệu Hi hỏi liền sửng sốt, suy tư một hồi nói: "Hi Hi tiên nhân, ta biết phía tây quận Đào Nguyên, bọn họ khác chúng ta, sống bằng nghề chăn thả, là một đám man nhân, nhưng bọn họ rất thích mua đồ của người Hán."

Hoàng Hiên không hiểu Triệu Hi đột nhiên hỏi như vậy là muốn làm gì, sao đột nhiên lại nói đến những người đó? Chẳng lẽ là tiên nhân từ bi, còn muốn ban phát tiên quang cho đám man nhân kia?

Triệu Hi không có tư tưởng kỳ thị như vậy, cũng không cho rằng những người đó là man nhân, chỉ nói: "Ta nghe nói bọn họ chăn dê chăn bò, muốn các ngươi qua bên kia đặt mua một ít lông cừu."

Diện tích phía tây tất nhiên không lớn bằng thảo nguyên phía bắc, nhưng bọn họ cũng không thể bỏ gần lấy xa. Hơn nữa gần đây người dân thảo nguyên đang đánh nhau túi bụi với triều Thiên Khải, Triệu gia bọn họ cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi cái kiểu g.i.ế.c hại dân chúng, coi dân chúng như dê hai chân của đám người ngoài này.

Lông cừu? Muốn mua thứ này? Nếu là mua da cừu, Hoàng Hiên còn có thể hiểu được, da động vật là bảo bối chống lạnh vào mùa đông, thế nhưng mua lông cừu là để làm gì?

Trong một tháng mà đại ca nhị ca đi chiến đấu, Triệu Hi vẫn luôn đọc sách ở trong thư phòng. Nàng đã cố ý tính toán thời gian, hơn nửa tháng nữa là có thể khởi hành đi mua lông cừu.

Một năm mua hai lần, hiện giờ còn cưỡng chế mở rộng trồng bông, hy vọng mùa đông năm nay sẽ không thiếu vật liệu chống lạnh.

Triệu Hi cười nói: "Lông cừu là thứ tốt, có thể làm thành len dệt áo len, mùa đông mặc rất ấm."

Mắt Triệu Hi sáng lên: "Nếu có trâu bò cũng có thể mua về nếm thử?", Triều Thiên Khải không cho ăn trâu cày, bọn họ không được ăn thịt bò đã một năm rồi.

Hoàng Hiên hiểu ra, cười nói: "Nếu tiên nhân nguyện ý giao cơ hội này cho Hoàng gia, chúng ta nhất định đạo nghĩa không thể chối từ."

Hoàng Hiên là một thương nhân khôn khéo có kiến thức, vật liệu chống lạnh vào mùa đông ở triều Thiên Khải rất đắt hàng, chỉ một bộ áo lông chó dân chúng bình thường mặc vào mùa đông cũng đã rất đắt, nhưng lông cừu rất rẻ, nếu thật sự có thể làm thành quần áo chống lạnh, cho dù chỉ bán cho dân chúng bình thường, lãi ít nhưng bán được nhiều, Hoàng gia bọn họ cũng sẽ lời được một khoản lớn, quan trọng nhất chính là–

Có thể kiếm thanh danh tốt trong lòng dân chúng, Hoàng gia bọn họ giúp tiên nhân làm việc, nói không chừng về sau tiên nhân sẽ thương tiếc bọn họ, bọn họ chỉ cần đút chút tiền bạc là về sau con cháu có thể làm quan.

Cho dù là thương nhân trẻ như Hoàng Hiên, mới hơn 20 tuổi, trong đáy lòng vẫn là tự ti, vẫn biết mình là thương hộ, cho dù có giàu đến mấy, con cháu đời sau vẫn rất khó được làm quan, trong lòng luôn nghĩ, nếu bọn họ được tiên nhân yêu thích, về sau cũng có thể làm quan.

Triệu Hi cười nói: "Vậy các ngươi làm một bản kế hoạch, giao cho huyện lệnh Lý Hiếu Tri, sau đó chúng ta lại bàn cụ thể."

Chờ thu mua được lông cừu, về sau còn có bông vải, nàng phỏng chừng mùa đông năm nay sẽ không còn thấy đám trẻ con phải đi chân trần, bị đông lạnh đến đỏ rực đôi chân như mấy củ cà rốt, khiến bọn họ cực kỳ đau lòng.

Trong lòng Hoàng Hiên cũng vui sướng vì Hoàng gia lại được giúp tiên nhân làm việc, hắn nhiệt tình mời Triệu Hi đến quán rượu trong trấn ăn bữa cơm, Triệu Hi đang cảm thấy do dự, liền thấy một người cưỡi ngựa hấp tấp chạy về phía thành mới, vó ngựa tung lên vô số bụi bặm, không ngừng cao giọng mà hô: "Đương kim thánh thượng có chỉ, Triệu Húc tướng quân dẹp loạn có công, đặc phong Triệu tướng quân làm quận thủ quận Đào Nguyên!"

Dân chúng hai bên đường nhìn thấy thánh chỉ vàng óng ánh, tiểu dân cả đời cũng chưa thấy qua thánh chỉ, sợ tới mức vội vàng quỳ rạp trên mặt đất.

Ánh mắt Triệu Hi khẽ động, cuối cùng bọn họ cũng chính thức có thân phận.

Một chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh đậm lắc lư đuổi theo người vừa rồi trên con đường kia.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 197: Chương 197



Hoàng Hiên thấy thế bất đắc dĩ chắp tay cười nói: "Xem ra hôm nay không có cách nào mời Hi Hi tiên nhân dùng bữa trưa, lần sau sẽ lại mời nếu có cơ hội." Nếu đã như vậy, hắn cũng nên vội trở về an bài người đi mua lông cừu.

Triệu Hi cũng không chậm trễ, lên xe ngựa nhà mình trở về thành mới.

Lúc Triệu Hi về đến nhà, vị quan lại cưỡi ngựa kia đã xuống ngựa, kế bên đỗ chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh đậm kia, chỉ thấy từ bên trong một bàn tay hơi có nếp nhăn vươn ra, màu da trắng bệch, gã sai vặt cưỡi ngựa tới vội vàng lấy ghế kê chân, cầm bàn tay kia đỡ ra một người.

Người nọ đ.ấ.m đấm vào thắt lưng già nua của mình, giọng nói lanh lảnh: "Quận Đào Nguyên này quá xa xôi, đường núi lại dốc đứng, bộ xương già này của ta sắp xóc nảy tan rồi."

Triệu Hi đánh giá, người này tuổi tác khá lớn, ước chừng bốn mươi, triều Thiên Khải tới tuổi này lại không có râu, cộng thêm cử chỉ như này, làm Triệu Hi cảm thấy rất giống thái giám trong phim truyền hình.

Vị quan cưỡi ngựa đi trước lại cười nói: "Tạ công công, quận Đào Nguyên này vốn là một địa phương nhỏ ở nơi hẻo lánh của núi rừng, làm sao so được với sự phồn hoa của kinh thành? Đường tới đây tự nhiên khó khăn. Nhưng con đường mới này lại vô cùng ổn định, rất bằng phẳng, không biết là dùng cái gì trải ra."

Vị quan kia không nhịn được ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm xi măng dưới chân, còn lấy tay đ.ấ.m đấm, rất là kiên cố.

Cửa biệt thự mở ra, đám người Triệu Chí Dân từ bên trong đi ra mời bọn họ vào, làm nhân vật chính Triệu Húc từ bên ngoài vừa phong trần mệt mỏi trở về.

Vương Tuyết Cầm vội hỏi: "Tiểu Tiêu đâu? Sao không thấy hắn trở về?"

Triệu Húc hạ giọng, không sao cả nói: "Hắn à? Bận luyện binh cho ta, tiểu tử này có năng lực."

Triệu Húc cảm thấy Tiêu Thính Vân thật sự có phong thái tướng soái, bọn họ cùng ăn cùng ở cùng nhau đánh trận hơn một tháng, Triệu Húc cảm thấy thành kiến của hắn đối với Tiêu Thính Vân ít đi rất nhiều, tuy rằng ngày thường hắn vẫn không quen nhìn tiểu tử này ngoài sáng trong tối ân cần với muội muội của hắn.

Bọn họ đang rất thiếu nhân tài, thấy Tiêu Thính Vân có thể đánh giặc, ngay cả Triệu Húc đều cảm thấy để hắn làm bảo vệ cũng có chút nhân tài không được trọng dụng.

Triệu Chí Dân cảm thấy hiện giờ Tiêu Thính Vân không tính là người nhà hắn, năm người Triệu gia bọn họ đầy đủ hết là được.

Tạ công công tiếp nhận thánh chỉ ánh vàng rực rỡ từ trong lòng n.g.ự.c vị quan, ho khan một tiếng, dư quang thoáng nhìn Triệu gia không có phản ứng.

Tạ công công lại ho khan, đám người này không hiểu sao?

Triệu Húc có chút không kiên nhẫn: "Ngươi có tuyên chỉ hay không? Ta rất bận."

Hai người này cũng thông minh, còn muốn bình an rời khỏi quận Đào Nguyên, đành từ bỏ những lễ nghi giả dối kia, mở thánh chỉ cao giọng nói: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết..."

Dù sao cũng chỉ là khen ngợi Triệu Húc có công dẹp phản loạn, đặc biệt phong hắn làm quận thủ quận Đào Nguyên, khuyến khích hắn làm việc cho triều đình.

Thánh chỉ này thực ra bình thường, chỉ là từ nay về sau có chức chính thức làm việc thuận tiện hơn nhiều.

Triệu Húc còn có việc bận ở lại một chút là đi rồi, còn đám người Triệu Hi tiếp đãi hai người này, bởi vì đến triều Thiên Khải đã một năm, lá trà còn lại trong phòng bếp sớm đã uống xong, bọn họ lại uống không quen trà của triều Thiên Khải nên không mua, nhưng rót nước lọc mời lại quá mức đơn sơ, Vương Tuyết Cầm dứt khoát pha nước trái cây bưng tới.

Mới đầu hai người không thèm để ý, nhưng liếc mắt qua một cái liền đại kinh thất sắc, bật thốt lên: "Lưu ly?!

Tạ công công lại bưng ly thủy tinh đựng nước trái cây lên, xoay quanh đánh giá, kích động đến đôi môi run rẩy không thôi: "Ly lưu ly này có thể nói là quốc bảo, trong suốt như vậy, còn không có chút bọt khí, tạp chất nào, là cực phẩm trong quốc bảo!"

Có thể được phái ra để tuyên chỉ, cuộc sống của Tạ công công ở trong cung tuyệt đối không kém, ly lưu ly mà hắn từng thấy người ngoài vực tiến cống là vô giá, nhưng nó vẫn có tạp chất.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 198: Chương 198



Bảo vật như vậy, cho dù có là thành thượng cũng chỉ là để thưởng thức, làm sao xa xỉ đến mức dùng để đựng nước?

Vị quan bên cạnh kia ngay cả sờ cũng không dám sờ, sợ không cẩn thận bị rơi, mấy chục năm bổng lộc, ngân lượng của hắn cũng không bồi thường nổi.

Thế gia quý tộc của triều Thiên Khải có bao nhiêu mê luyến lưu ly, Triệu gia sớm đã nhìn thấy thông qua Chu Nguyên, cơ hồ đến cảnh giới si mê.

Triệu Hi nghĩ nghĩ, đột nhiên cười nói: "Nếu Tạ công công và Đỗ đại nhân thích, lát nữa khi đi ta liền tặng cho hai vị một bộ."

Một bộ?

Triệu Hi: "Bảy cái."

Mẹ ơi!

Ông trời ơi!

Bảy cái ly lưu ly? Tạ công công kinh hỉ đến mức gần như ngất đi, cho dù là hiện nay, những món bảo vật này của thánh thượng cũng không có quá mười mấy món, hắn có thể có được bảy cái. Bảy cái ly lưu ly, sợ là có thể mua được một mảnh đất rộng lớn ở kinh thành.

A không, hiện tại kinh thành không yên ổn không thể mua ở kinh thành, hắn mua chút đất ở quê của hắn cũng không tệ.

Chỉ một câu nói như vậy, hai người này liền nhìn người Triệu gia thuận mắt hơn nhiều.

Triệu Hi cười hỏi: "Công công, quý nhân trong kinh thành đều thích lưu ly sao?"

Tạ công công cầm ly thủy tinh kia yêu thích không buông tay,"Đương nhiên rồi! nhà ai có được lưu ly đều lấy làm kiêu ngạo! Đừng nói là quý nhân trong kinh thích, ngay cả những Hung Nô kia cũng thích."

Ồ, cung không đủ cầu nha.

Vương Tuyết Cầm rất quan tâm tình hình hiện giờ, sợ lại muốn tiếp tục đánh, vội hỏi: "Tạ công công, bên ngoài có ổn không?"

Tạ công công vui vẻ uống nước trái cây, nước chanh rất ngon miệng, hắn lắc đầu nói: "Ổn sao? Mùa đông Hung Nô cướp bóc ở phía nam, đốt g.i.ế.c đánh cướp năm sáu thành trì biên giới, còn có xu thế tiếp tục xuôi về phía nam, kinh thành tràn ngập nguy cơ."

Sư phụ hắn là đại thái giám chuyên môn phụ trách sao chép tấu chương ở Ngự thư phòng, trong tấu chương có ý dời về phía nam.

Đạo lý lớn thái giám bọn họ không hiểu nổi, dù sao tình huống hiện tại không ổn, hắn vẫn nên sớm chuẩn bị tích góp nhiều chút tiền bạc, về sau về quê dưỡng lão cũng được.

Lúc hai người rời đi, người Triệu gia không nói hai lời, thật đúng là tặng mỗi người một bộ ly thủy tinh, lúc ra cửa hai người giống như ăn trộm sợ bị người ta biết, Tạ công công càng tuyên bố trở về nhất định phải nói tốt vài câu thay Triệu quận thủ.

Hoàng đế phái thái giám này đến đây là muốn nhìn xem tướng quân mới nổi này có tâm phản hay không, nhưng dù có hay không thì hiện tại đều ngoài tầm với của hắn, đương nhiên thái giám này có thể tạm thời dời lực chú ý của Hoàng đế tới địa phương khác cũng tốt.

Quận Đào Nguyên không phải là nơi giàu có và đông đúc như Giang Nam, lại cất giữ nhiều lưu ly như vậy, hai người này cũng không có hứng ở lại chơi, Tạ công công dứt khoát cho người đến quê nhà của hắn trước – quận Thượng Hà, Hưng Châu.

Quận Thượng Hà nằm ở ngoài quận Đào Nguyên, là một trong số ít quận chưa bị nghịch quân gây tai họa.

Từ khi có được chức danh chính thức, những thế gia chửi thầm cũng dần yên ắng trở lại, dù sao chỉ cần không thương tổn đến lợi ích của bọn họ quá nhiều, bọn họ đều thành thật nghe theo Triệu gia an bài.

Các loại xưởng trong quận được xây dựng như măng mọc sau mưa, đặc biệt là xưởng xi măng, các thương nhân nhận thầu sửa đường hừng hực khí thế xây dựng đường xi măng, những thương nhân này cũng cực kỳ thông minh, tham khảo biện pháp của Triệu Húc rồi bảo người ta nhận thầu đồng thời sửa đường, cũng an bài công nhân của mình phân công sửa đường.

"Hi Hi tiên nhân, có thể thỉnh Triệu Húc tướng quân tạm hoãn kêu gọi nhập ngũ hay không, hoặc là ngài tạm dừng xây xưởng trước?" Đại thần tài chính Lưu Nghĩa của quận Đào Nguyên thật sự không thể chịu đựng được nữa, cũng nói chuyện với đám người Triệu Hi.

Tuy nói Triệu Húc được phong làm quận thủ, nhưng tiểu tử này vẫn thích người khác gọi hắn là tướng quân hơn, dù sao cũng không phải ở bên ngoài, gọi như nào cũng không sao.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 199: Chương 199



Lưu Nghĩa là một trong ba thư sinh lúc trước, cũng là thư sinh duy nhất giải được đề bài gà thỏ cùng lồng, rất có thiên phú ở phương diện tài chính.

Lưu Nghĩa tìm Triệu Hi nhiều lần, lần này rốt cuộc tìm được Triệu Hi ở bên ngoài xưởng mới.

Vẻ mặt Triệu Hi nghi hoặc, Lưu Nghĩa dậm chân nói: "Ngài không biết những khoản chi tiêu này lớn cỡ nào, vốn nuôi binh rất khó, Triệu Húc tiên nhân còn coi những binh lính kia của hắn thành bảo bối mà lo lắng, chi phí càng thêm khổng lồ!"

Cứ ba ngày hai bữa là có người tới tìm hắn xin thêm ngân sách, Lưu Nghĩa đều c.h.ế.t lặng, tiền trong túi sắp thấy đáy rồi được không?

Triệu Hi: "Xưởng này của ta không kiếm ra tiền sao?"

Lưu Nghĩa chắp hai tay sau hông đi tới đi lui bên ngoài xưởng mới, đánh giá, cảm nhận được nhiệt khí bên trong,"Xưởng này là xưởng làm đồ sứ hay lò gạch?"

Triệu Hi cười ý vị thâm trường: "Cái này? Đây chính là xưởng lưu ly."

Lưu ly?

Lưu Nghĩa thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất, ánh mắt kinh ngạc: "Lưu ly? Tiên nhân chẳng lẽ muốn..."

Triệu Hi nở nụ cười, may mà đoạn thời gian trước Tạ công công đến tuyên chỉ không ngừng khoe khoang giá trị của lưu ly lớn như thế nào, làm trên dưới nhà nàng đều không nhịn được động tâm. Nếu người giàu của triều Thiên Khải đều thích lưu ly, vậy các nàng sản xuất lượng lớn đi, đồ chơi này để ở hiện đại, một cái ly thủy tinh năm đồng tiền là đắt.

Hiện tại không giống với lúc vừa đến triều Thiên Khải, sức lao động trong tay có mấy chục vạn, lại có danh tiếng, trong tay còn có binh! Làm xưởng lưu ly là không thành vấn đề. Người ở đây thích lưu ly phải không? Lưu ly ở đây có thể so với ngọc khí phải không? Bọn họ liền làm nhiều một chút rồi bán đi toàn bộ.

Bán đến kinh thành của triều Thiên Khải, bán đến nơi giàu có và đông đúc giống như Giang Nam, nếu như có thể kiếm tiền từ trong tay người Hung Nô thì càng tốt.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Hi mang theo thợ thủ công lật xem, nghiên cứu về tài liệu chế tạo thủy tinh, những lão thợ thủ công kia cũng cảm thấy nếu như sách thần viết là sự thật, việc tạo ra cũng không khó, Triệu Hi nghĩ tới phí tổn cùng lợi nhuận, tuyệt đối không lỗ được!

Muốn kiếm tiền, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thứ này lợi nhuận kếch xù nhất!

Triệu Húc chiêu binh mãi mã khắp nơi, chỉ riêng lượng binh trong tay hiện tại liền ước chừng có hai vạn, trước không nói ăn ở, quân phục thống nhất, chỉ riêng tiền bạc mỗi tháng của mỗi người liền cần ba lượng bạc, tất cả mọi người cộng lại thì chi ít nhất cũng là sáu vạn lượng!

Triệu Hi cười rộ lên: "Đúng, là bán lưu ly!"

Nghe Tạ công công nói, chỉ là một chén lưu ly bình thường ở triều Thiên Khải cũng có thể bán được mấy vạn lượng bạc trắng, cái tinh xảo nhất trong cung của Thánh Thượng sợ là có thể bán hơn mười vạn lượng một món.

Lưu Nghĩa nhìn chằm chằm xưởng, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng sau đó run giọng hỏi: "Có khả năng sản xuất lượng lớn?"

Triệu Hi đáp: "Một ngày làm hơn trăm cái không thành vấn đề."

Lưu Nghĩa trầm mặc một lát, đột nhiên gần như gào thét hô to: "Làm, mau làm, kiếm tiền! Hi Hi tiên nhân đã tuyển thương nhân chưa? Hay là Hoàng gia? Hoặc là những người khác? Có cần ta đi hỏi không?"

Triệu Hi bị hắn hỏi đến ngơ người, theo bản năng nói: "Không vội không vội."

Lưu Nghĩa nói: "Sao có thể không vội? Những thứ này đều là tiền, hiện tại quận Đào Nguyên của chúng ta đang cực kì căng thẳng tài chính, nơi nào cũng cần tiền, không được, cái này phải nhanh chóng làm liền."

Tống Nhất Thanh phái người đi tìm khoáng sản, nếu tìm được cần gì tiêu tiền? Những việc xây dựng trong quận không cần tiền? Công trình thủy lợi không cần tiền?

Ánh mắt Lưu Nghĩa sáng quắc mà nhìn chằm chằm xưởng lưu ly, giống như nhìn một cái chậu châu báu, đây là bảo bối phát tài đó, tranh thủ thời gian làm liền.

Đại thần tài chính Lưu Nghĩa xem ra thật sự nghèo đến mức điên rồi, không cần Triệu Hi mở miệng cũng muốn tìm thương nhân giúp nàng.

Quận Đào Nguyên ủng hộ thương nhân buôn bán, hỗ trợ thương nhân rất nhiều việc, lấy Hoàng gia bắt đầu, tự xây dựng một thương hội của quận Đào Nguyên, hôm nay Triệu Hi tiên nhân mời bọn họ tham quan xưởng mới.
 
Back
Top Bottom