Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 180: Chương 180



Triệu Hi trầm tư một hồi, đột nhiên hỏi: "Nếu hoàng đế phái đô đốc quận thủ mới tới thì sao?".

Trần tú tài cười thâm sâu: "Chủ công, trong lòng ngài có phần không biết? Quyền khống chế toàn quận đã nằm ở trong tay, bọn họ có tới nữa cũng vô dụng. Hơn nữa -"

Lý Hiếu Tri thở dài, nói tiếp: "Ta nhận được tin tức từ huyện lệnh Đào Nguyên, nói hơn nửa tháng trước, quân Hung Nô lật lọng lại xuôi nam cướp bóc, triều đình không rảnh quản chúng ta".

Lúc trước triều đình dùng tiền tài để đổi Tam hoàng tử trở về, còn ước định mười năm không chiến. Ước định này được xem là điều tốt đi.

Mùa đông năm nay rét lạnh dị thường, lạnh c.h.ế.t không ít trâu dê trên thảo nguyên, người thảo nguyên bọn họ một khi không có lương thực, cách đầu tiên chính là xuôi nam cướp bóc, chỉ cần cướp là được! Triều đình lại còn phải đối mặt với nghịch quân khởi nghĩa khắp nơi, lại vừa phải đối phó với người thảo nguyên, bận đến sứt đầu mẻ trán, tự lo không xuể.

Lý Hiếu Tri đã nghe nói, không ít thôn huyện đã có thế gia giấu binh chờ thời để khởi nghĩa, căn bản không nghe lệnh của triều đình.

Ánh mắt Trần tú tài lóe lên, đột nhiên chủ động nói: "Chủ công, ta có một chủ ý".

Mọi người nhìn về phía Trần Hành, Trần tú tài hắng giọng nói: "Tin tức Triệu Húc tiên nhân mang binh phản kích nghịch quân của Lý Thiên chắc chắn là đã truyền ra bên ngoài, tin tức này không giấu được. Sao không để các thế gia hoặc là huyện lệnh tự cầu xin phong hiệu cho các tiên nhân? Các tiên nhân chỉ cần ngoài miệng tuyên bố nghe theo triều đình, nếu hoàng đế chịu phong Triệu gia làm quận thủ mới, vậy tự nhiên tiên nhân có thể có được phong hiệu từ triều đình, chính thức thống lĩnh toàn bộ quận Đào Nguyên! Các gia tộc thế gia lớn trong quận cũng không ai dám nhiều lời. Sau này lấy quận Đào Nguyên làm căn cơ để phát triển lớn mạnh, từ từ mưu tính tới các địa bàn khác."

Trần tú tài dừng một chút lại cười nói: "Còn nếu triều đình không chịu phong quan, còn coi các tiên nhân thành nghịch tặc thổ phỉ. Tiên nhân dấy quân khởi nghĩa cũng không cần để ý tới triều đình, nếu có huyện lệnh nào không tuân theo vậy trực tiếp thay người khác tiếp quản."

Các khoản tiền thuế này cũng không cần phải nộp lên, giữ lại để mình dùng không phải tốt hơn sao?

Triệu Hi lập tức hiểu ra ý của Trần Tú Tài, ngoài mặt thì xưng thần với triều đình, nhưng đại quyền quân chính của quận Đào Nguyên lại vững vàng nắm ở trong tay mình.

Triệu Hi suy nghĩ một lát, nhìn về phía thư sinh Lưu Nghĩa và Lý Hiếu Tri phía sau nói: "Lưu tiên sinh Lý duyện sử, gửi cho đám nhị ca chính sách mới của quận Đào Nguyên mà sau khi ta phác thảo đi."

Chính sách mới! Ý trong lời nói này rất dễ hiểu. Đó là khi một thế lực hoàn toàn mới ra đời, một số chế độ cũ cần phải rời khỏi sân khấu, sử dụng một chính sách hoàn toàn mới.

Vẻ mặt của mọi người kích động khó mà nhịn được, chắp tay luôn miệng nói: "Vâng thưa Điện hạ!"...

Huyện Đào Diệp.

Thời tiết hôm nay mặc dù có hơi lạnh nhưng cũng không bằng cái lạnh thấu xương lúc trước, Trương Thọ mặc quân trang thống nhất trong quân đội, bên hông đeo một thanh kiếm, cầm kính viễn vọng cưỡi ngựa tuần tra quan sát bên ngoài, cũng may chưa phát hiện ra quân địch nào.

Gần nửa tiếng sau mới quay lại thành, dân chúng ở trong huyện đều dậy sớm, nhìn thấy những quân sĩ này bọn họ đều cẩn thận từng li từng tí mà tặng chén nước.

Đội quân tiên nhân này thực sự rất kỳ lạ, ít nhất là dân chúng chưa bao giờ gặp qua chuyện sau khi các quân sĩ trong quân đội đi vào thành mà không đốt đánh cướp g.i.ế.c này, lại còn giúp người già phụ nữ gánh nước, bọn họ nhìn quen rồi cảm thấy hình như cũng không đáng sợ lắm.

Nghe nói đây là quy tắc của đội ngũ bọn họ.

Triệu Húc tiên nhân nói ai dám ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, hắn có thể một cước đá ra khỏi đội ngũ, còn viết tên thật to lên thông cáo rồi dán lên tường thành của thành mới, để cho cha mẹ ở quê nhà nhìn xem hắn là thứ người gì, để cho mọi người đều nhạo báng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 181: Chương 181



Những hán tử này ai không phải là người xuất thân từ nông thôn chứ? Thái đội của họ đối với dân chúng đều rất tốt, nhưng chuyện làm cho đám Trương Thọ vô cùng khó chịu chính là tù binh!

Những tù binh này bị bắt sống trong khoảng thời gian này, trong mắt của đám hán tử như Trương Thọ tù binh chính là tù binh, tại sao lại còn phải để cho bọn hắn ăn ngày ba bữa chứ? Tuy nói bên trong không có thịt cá, nhưng vẫn có thể được ăn no nha.

Không chỉ được ăn no, còn không cho phép các quân sĩ tùy ý nhục mạ bọn họ.

Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, mấy trăm tù binh này hai ba ngày mới cho một miếng cơm ăn, không để đói c.h.ế.t là được, cần gì phải cho bọn họ ăn no như vậy? Lãng phí thực phẩm.

Trương Thọ đen mặt nhìn đám tù binh trong doanh trại kia ăn ngấu nghiến, sau khi ăn xong còn cầm cái đĩa l.i.ế.m điên cuồng, bộ dáng như quỷ đói hận không thể nuốt cả cái đĩa vào bụng.

Cũng chỉ có tiên nhân mới lương thiện như vậy, đổi lại là người khác, đừng nói đến ăn, sợ là còn phải chịu đựng nhục mạ.

Trương Thọ tới tìm Triệu Húc báo cáo tình huống: "Thuộc hạ cưỡi ngựa đi ra ngoài, lại dùng kính thiên lý nhìn về phía xa, không thấy bóng dáng của kẻ địch nào cả." Kính thiên lý chính là kính viễn vọng, là tiên nhân cho hắn mượn dùng, Trương Thọ vô cùng trân quý, dùng xong lập tức trả lại cho tiên nhân.

Gần đây luôn phải phòng thủ nhằm tránh cho Lý Thiên điều binh vây khốn huyện Đào Diệp một lần nữa, những tàn binh kia nhiều lần bại trận ở chỗ này, đã mấy ngày liền không thấy tung tích. Triệu Húc đoán đám người này đã rút lui đi tìm nơi kế tiếp.

Triệu Húc gật đầu, Trương Thọ lại nói: "Tiên nhân, những tù binh kia thì xử lý thế nào? Còn tiếp tục cho bọn hắn ăn ngon nữa sao?"

Triệu Húc nhìn Trương Thọ không thể che giấu được thần sắc không vui, liền biết hắn đang suy nghĩ gì. Hắn lập tức bật cười: "Ưu đãi cho đám tù binh một chút mà thôi, ngươi đi hỏi thử xem bọn họ có nguyện ý đi theo ta hay không?"

Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Những tù binh này cũng đều xuất thân từ nông dân bình thường, nếu không phải bị buộc đi vào đường cùng thì cũng sẽ không trở thành quân tạo phản, nhưng cho dù đã vào trong quân đội cũng là ăn bữa no bữa đói, làm sao có thể thật sự được ăn no chứ?

Nơi này quả thực chính là tiên cảnh, tù binh mà lại có thể ăn no, đặc biệt là thần vật tên là khoai lang kia, vừa thơm vừa mềm ăn cực kỳ ngon.

Tù binh còn có thể ăn no, đương nhiên những quân sĩ chính quy còn có thể được ăn thịt. Những quân sĩ kia lúc nhấc nồi nấu cơm, mùi thịt bay ra thơm ngào ngạt, đám tù binh bọn hắn tận mắt nhìn thấy, hơn nữa là mỗi ngày đều nhìn thấy!

Nếu không phải thân phận của bọn họ là tù binh, thật sự hận không thể lập tức đầu quân vào đây ngay.

Trương Thọ vừa đi hỏi, đại đa số đều nguyện ý đầu nhập vào, thậm chí có vài người còn hận không thể moi hết tim phổi ra để biểu thị lòng trung thành nữa.

Chỉ còn lại một ít thành phần ngoan cố sống c.h.ế.t không mở miệng, sau khi Triệu Húc nghe thấy vậy liền có hứng thú đi vòng quanh trại giữ tù binh, vừa hay liền nhìn thấy mấy thành phần ngoan cố kia đang cố khuyên răn đám người bên ngoài như thể hận rèn sắt không thành thép, giáo huấn đám người đứng bên ngoài: "Một hai bữa cơm liền mua chuộc được các ngươi rồi sao? Nếu như đi theo Lý tướng quân thẳng tiến lật đổ triều đình lập ra tân triều, đến lúc đó đều được chia cho đất ruộng, cùng chia ngọt sẻ bùi. Có ruộng là có vô số thóc gạo! còn lo lắng thiếu một hai bữa cơm này hay sao?"

Được chia ruộng đất gần như là ước mơ của tất cả nông dân, có ruộng tốt mới có thể ăn no.

Có vài nam tử rất đồng tình, có chút áy náy việc mình đã đồng ý gia nhập vào đội ngũ của tiên nhân, có vài nam tử lại cảm thấy không sao cả, cảm thấy bữa này không được ăn bữa sau cũng phải c.h.ế.t đói, còn quản được chuyện chia ruộng sau này sao?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 182: Chương 182



Triệu Húc ở một bên nghe không nhịn được mà cười ra tiếng, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của đám tù binh.

Phần tử ngoan cố kia nghe thấy tiếng cười, nhất thời giận tím mặt nói: "Ngươi cười cái gì?"

Không đợi bọn họ nói tiếp, Triệu Húc đã thẳng thắn nói: "Lời nói của mấy tên thủ lĩnh mang theo các ngươi đi tạo phản đánh trận quả thật rất đẹp, chờ đến khi bọn họ thật sự trở thành Hoàng đế hoặc là bá chủ một phương, các ngươi thật sự cảm thấy rằng hắn sẽ chia đều đất đai cho tất cả các nông dân sao?"

Ai học qua lịch sử đều biết một chuyện, người làm thủ lĩnh kêu gọi nông dân đứng dậy khởi nghĩa phần lớn là vì lợi ích của mình, có rất nhiều người sau khi khởi nghĩa liền trở thành địa chủ giàu có, địa vị chuyển biến, sau đó bọn họ có chia đều ruộng đất không? Có thể sao?

Vừa nghe thấy lời này, tên tù binh ngoan cố kia rõ ràng hơi sửng sốt, lời nói này quả thật có đạo lý.

Tên tù binh ngoan cố kia bỗng nhiên ngồi xuống đất gào khóc lên, nghẹn ngào hô to: "Ông trời ơi, chẳng lẽ dân chúng bình thường chúng ta muốn ăn một bữa cơm no muốn sống sót, cả đời đều không có cách nào làm được hay sao?"

Trương Thọ đứng bên cạnh Triệu Húc phản bác: "Đi theo tiên nhân là có thể ăn no."

Trương Thọ không hiểu những thứ loanh quanh lòng vòng kia, chỉ là một năm qua từ khi đi theo các tiên nhân từ không đến có, cuộc sống càng ngày càng có sức sống no đủ. Đây có thể chính là sự khác biệt giữa tiên nhân và những Hoàng đế kia, nếu không tại sao họ có thể thành tiên được?

Những tù binh ngoan cố kia làm sao có thể tin, còn dùng lời của Triệu Húc vừa nói để chặn Trương Thọ, Triệu Húc cũng không muốn giải thích nhiều, hắn lấy từ trong túi áo khoác của mình mấy tờ giấy rồi nhìn lại, bên trên là chữ viết xinh đẹp của em gái Triệu Hi.

Triệu Húc cười cười hỏi: "Hôm nay mở tiệc chiêu đãi hào thân thế gia trong quận, đã chuẩn bị ổn thỏa hết chưa?"

Thuộc hạ gật đầu: "Ổn thỏa hết rồi."

Triệu Húc trưng dụng quận phủ cũ của đẻ mở tiệc chiêu đãi mấy huyện lệnh ở gần đó, vô số thế gia hào thân, còn có cả Tiêu Thính Vân. Triệu Ngôn căn bản không có hứng thú với những yến hội kiểu này, cũng không định đến đó.

Triệu Húc nhìn từng hàng thức ăn bốc hơi nóng ở trong đại sảnh, đau lòng cực kỳ. Tiền làm yến hội này để mua quân lương thì tốt biết bao, vậy mà lại phải dùng để chiêu đãi những thế gia quyền thế kia. Đây là yến hội Triệu Húc đã đặt mua tiết kiệm lại, chỉ có thể dùng hai chữ keo kiệt để hình dung.

Bởi vì Triệu Húc đã dẫn binh đến giải quyết nguy cơ của quận Đào Nguyên, huyện Đào Diệp thuộc quận Đào Nguyên đã dần dần khôi phục lại sự náo nhiệt ngày xưa, dân chúng dần dần đã dám ra ngoài chợ làm việc, mà những thế gia quyền thế vẫn mãi ở nhà không dám đi đâu nay cũng đã dám ra ngoài, nghe nói còn có công tử ăn chơi trác táng có hứng thú nghe khúc xem kịch.

Cho nên Triệu Húc tướng quân muốn mở tiệc chiêu đãi bọn họ, những thế gia hào thân này như thế nào cũng phải nể mặt vị tướng quân tiên nhân này chút không phải sao? Đặc biệt là khi nghe nói Lương gia cũng sẽ đến nên ai cũng đi tới, trong tay mỗi người còn mang theo chút quà tặng.

Chờ đến khi nhìn thấy thức ăn ở trên bàn kia, những thế gia hào thân này hai má co quắp lại, bữa tiệc này còn không đáng giá bằng quà mà bọn họ mang đến tặng nữa.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng không ai dám nói ra, mọi người đều lần lượt ngồi xuống.

Trước khi đến bọn họ đã suy đoán trước mục đích của yến hội lần này mà Triệu Húc tướng quân tổ chức, chẳng lẽ là muốn bọn họ bỏ tiền ra mua lương thực sao?

Đẩy chén cạn chén, qua ba tuần rượu.

Quân sư Quách Phàm cầm chén rượu trong tay, đột nhiên mở miệng thở dài: "Quận thủ và đô đốc đã khổ cực phòng thủ quận Đào Nguyên mấy ngày, nếu bọn họ trên trời có linh thiêng nhất định sẽ vui mừng khôn xiết."

Mọi người vội vàng nâng chén tiếc thương vong linh của Quận thủ và Đô đốc, đột nhiên Quách Phàm lại lên tiếng hỏi thăm: "Chuyến này quân ta hoàn thành xong hết nhiệm vụ cũng là lúc phải rời đi, chỉ là không biết triều đình sẽ phái vị quận thủ nào đến bàn giao cùng với quân ta?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 183: Chương 183



Yến tiệc đột nhiên tĩnh lặng, mọi người ngồi ở đây đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm tư xoay chuyển, lời này của Quách quân sư cũng không chỉ đơn giản như vậy, còn nói cái gì mà đến lúc phải rời đi, đổi người khác có ai tin?

Huyện lệnh Đào Nguyên lập tức nâng chén đứng dậy, vội nói: "Triệu Húc tướng quân và Tiêu tướng quân vì sao phải đi? Các tướng đuổi đi phản quân là công lao lớn, hạ quan tất nhiên muốn thay tướng quân xin lệnh phong quan để tướng quân quản hạt quận Đào Nguyên!"

Đây mới là mục đích thật sự của bữa tiệc này sao? Không ít người có mặt ở đây đều như tỉnh mộng, những đại lão gia có thể nói được một hai câu trên triều đình kia một người lại một người nâng chén đều nói muốn thay tiên nhân xin ban lệnh.

Về phần lão Hoàng đế có nguyện ý phong hay không, đó là chuyện của lão Hoàng đế, bọn họ không xen vào.

Có điều mọi người ở đây đều hiểu rõ, mấy năm này có binh quyền thì là lão đại, bất luận là phong hay không phong sợ là quận Đào Nguyên đều phải nghe theo lệnh các tiên nhân.

Triệu Húc uống một ngụm rượu, chỉ cảm thấy rượu này không phải rượu chưng cất, độ rượu quá thấp, uống không ngon gì cả.

Xin phong quan, đây chỉ là món khai vị của bữa tiệc hôm nay mà thôi.

Triệu Húc hắng giọng rồi đột nhiên mở miệng: "Cảm ơn mọi người đã ưu ái, ta vô cùng cảm động. Tục ngữ có câu 'tân quan nhậm chức ba mồi lửa', chỗ ta cũng có một chút chính sách hoàn toàn mới muốn thông báo cho mọi người một tiếng."

"Chế độ thuế của triều Thiên Khải là dựa theo đầu người đếm số lượng, ta cảm thấy cách này không tốt lắm, theo lý thuyết thì nên là đất nhiều thì nộp nhiều, đất ít thì nộp ít, không dựa theo đầu người mà nộp thuế dựa trên mẫu ruộng."

Yến hội lặng ngắt như tờ, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc cực độ nhìn Triệu Húc. Tiểu tướng quân này điên rồi sao?

Ở đây ai không phải là thế gia hào thân chứ, nhà ai mà không có ngàn mẫu ruộng tốt? nếu như là dựa theo ruộng đất để nộp thuế, vậy bọn họ phải nộp đến điên mất! như vậy phải nộp nhiều hơn bình thường bao nhiêu tiền chứ?

Ai cũng cho rằng Triệu Húc tướng quân là người tốt, ít nhất sẽ không làm khó đám địa chủ bọn họ, ai ngờ được hắn vừa đến đã làm trò này?

Có địa chủ hốt hoảng đứng lên nói: "Triệu tướng quân, việc này không thể, tuyệt đối không thể."

Tiêu Thính Vân thì vẫn đang ở một bên yên lặng uống rượu dùng bữa, đột nhiên lấy từ trong n.g.ự.c ra một khẩu súng,"đoàn" một tiếng vỗ lên bàn, thần sắc bình thản nói: "Vừa rồi ngươi nói cái gì, ta cùng Triệu Húc tướng quân đều không nghe rõ."

Mọi người ở đây đều bị giật mình, sợ tới mức thiếu chút nữa là ngã xụi lơ trên mặt đất, vẫn may có người hầu nhà mình đỡ lấy mới ngồi vững vàng được.

Mọi người hoảng sợ nhìn vật nhỏ đặt trước bàn Tiêu Thính Vân, bọn họ đã nghe nói qua thần vật này, nghe nói là ngày đó Lý Thiên rõ ràng đang mặc trọng giáp đứng ở trên tường thành, vị Tiêu Thính Vân tướng quân đã dùng vật này cách mấy chục thước mà b.ắ.n chết!

Đây chính là vũ khí còn đáng sợ hơn đao thương, nghe nói là thần vật tiên nhân mang từ trên thiên đình xuống, có thể g.i.ế.c người vô hình.

Triệu Húc ngồi ở chính giữa nhịn cười, đây là chính sách mới mà Triệu Hi và nhóm thư sinh quân sư mới vừa phác thảo, kỳ thật còn có rất nhiều thứ chưa hoàn thiện, trong đó có quy định này liên quan đến mẫu ruộng của dân chúng quận Đào Nguyên, là chuyện lớn.

Đinh địa hợp nhất

Dựa theo lời này, cách tốt nhất chính là 'Đánh nhà giàu chia ruộng đất', trực tiếp xử lý địa chủ để chia ruộng đất, có điều cách này quả thật có chút liều lĩnh, hơn nữa tuyệt đối sẽ châm ngòi khiến tất cả thế gia quyền quý địa chủ trên dưới của quận Đào Nguyên liều c.h.ế.t chống cự. Binh lực hiện giờ của bọn họ còn chưa đủ để khống chế tất cả, chỉ có thể lùi lại chọn phương án thứ hai. Đinh địa hợp nhất tất nhiên sẽ có mặt không tốt, nhưng cũng may là vẫn còn có chỗ lợi.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 184: Chương 184



Ít nhất có thể giảm được một ít thuế má của dân chúng bình thường, có điều nếu để cho những địa chủ thế gia này nộp quá nhiều thuế má, tất nhiên họ sẽ thu tiền thuê nhà cao lên, vậy nên... phải hạn chế tiền thuê nhà tăng quá cao.

Một địa chủ tức giận không nhịn được, trực tiếp đứng dậy nói: "Chuyện này quá nực cười, tại hạ còn có việc đi trước..."

Hắn đi vài bước thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt sợ hãi nhìn hàng quân sĩ hung thần ác sát bên ngoài yến hội, tất cả đều đã sớm an bài tốt!

Mẹ kiếp, đây rõ ràng là Hồng Môn Yến!

Địa chủ kia không dám rời đi, Triệu Húc lại cười nói: "Chư vị yên tâm, ta sẽ không để cho chư vị chịu tổn thất gì."

Thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt tò mò lại mang theo phẫn nộ, Triệu Húc hắng giọng tiếp tục mỉm cười nói: "Chắc hẳn chư vị đã nghe huyện lệnh Đào Nguyên nói qua về loại hạt giống thần tiên có sản lượng cao trên mỗi mẫu đất, chuyện này không phải giả. Qua một tháng nữa là canh tác vụ xuân, Triệu gia ta có thể mở bán giống tốt cho chư vị trước, rồi tới dân chúng."

Đánh một cái tát lại cho một quả ngọt, đạo lý này ai cũng hiểu, cũng không thể ép người ta quá vội vàng không phải sao?

Có người hỏi: "Nghe đồn mỗi mẫu sản xuất 40 thạch có thật không?"

Triệu Húc gật đầu: "Không sai."

Mọi người đang ngồi ở đây đã tính toán trong lòng xem cái nào lợi hơn, nên nộp nhiều thuế một chút nhưng bù lại có số lượng lương thực cực kỳ khổng lồ nhiều hơn gấp mấy lần, hay là nộp thuế theo đầu người nhưng sản lượng lương thực trên mỗi mẫu đất thấp hơn.

Bọn họ đang cẩn thận tính toán, Triệu Húc và Tiêu Thính Vân ngồi uống chút rượu, Triệu Húc còn cười nói với Tiêu Thính Vân: "Rượu của triều Thiên Khải rượu thật sự quá nhạt, nếu tửu lượng của ngươi không tốt thì nói không chừng còn uống không lại muội muội của ta."

Tiêu Thính Vân không khỏi nói: "Rượu đào của nàng cũng không dễ say".

Triệu Húc cười thầm, chờ sau này làm ra rượu chưng cất ngươi thử xem có say hay không?

Hai người này đang tán gẫu thì Lương lão gia tử đột nhiên đứng dậy, chắp tay nói: "Hai vị tiểu tướng quân, tướng quân có lòng thương dân, sao chúng ta có thể không theo?"

Lương gia, nhà mẹ đẻ của tiên hoàng hậu, là quý tộc chân chính ở quận Đào Nguyên, gia tộc của hắn là nhà đầu tiên ủng hộ?

Lương lão gia tử nhìn chăm chú vào Tiêu Thính Vân đang ngồi trên ghế, đây chính là ngoại tôn của hắn, trên người Tiêu Thính Vân cũng có một ít huyết mạch nhà hắn, đương kim thánh thượng đối xử không tốt với nữ nhi của hắn, lại giáng chức Lương gia về nguyên quán. Trên dưới Lương gia có bao nhiêu người vui vẻ? Vậy không bằng lần này thuận thế mà làm.

Lương lão gia tử tiến lên, nhận lấy bút lông đã được chấm mực nước trong tay Quách Phàm, ký tên lên giấy trúc Đào Nguyên đã được chuẩn bị từ trước, lấy con dấu từ trong người ra rồi ấn xuống.

Lương lão gia tử đã làm như vậy, những người khác cân nhắc mặc dù nộp nhiều thuế nhưng lượng lương thực cũng tăng nhiều hơn, bọn họ cũng sẽ không thiệt thòi, có khi còn được lời, sau đó lại nhìn đến những quân lính đang xếp hàng bên ngoài, thở dài rồi xếp hàng ký tên đóng dấu.

Triệu Húc nhìn thấy vậy không khỏi nhếch miệng mỉm cười, nhìn xem, các ngươi còn không phải đều nghe lời sao?

Chuyện này qua đi, Tiêu Thính Vân cất hỏa s.ú.n.g đi, Triệu Húc lại nhiệt tình hét to như có chuyện gì xảy ra: "Mọi người ăn ăn đi, ngàn vạn lần đừng khách khí với ta, ăn nhiều một chút, đều phải ăn no đó."

Mọi người đều rất muốn chửi người, như vậy mà ngươi cũng làm được! Bàn đồ ăn này không có mấy món thịt, đơn giản hết mức có thể, còn dám mang ra chiêu đãi người khác.

Lời này cũng chỉ dám chửi thầm trong lòng, mọi người cười gượng dùng bữa, trong lúc nhất thời khách chủ cùng vui.

Sau khi yến hội kết thúc, đám người huyện lệnh hồi phủ xin triều đình phong tước cho tiên nhân, còn việc có sắc phong hay không thì bọn họ không quyết định được.

Tóm lại, không thể phủ nhận, quận Đào Nguyên đã hoàn toàn thay đổi.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 185: Chương 185



Ngày hôm sau, chính sách mới chính thức được đăng trên bảng thông báo của huyện Đào Diệp, trên đó có nhiều bài viết được ban bố.

Dân chúng đứng ở một bên vây xem náo nhiệt nhưng lại bất lực vì không biết chữ, cố ý đi bắt một thư sinh tới giải thích cho bọn họ.

Thư sinh kia đầu tiên là đọc qua một lượt, ngay lập tức sửng sốt, vô thức dụi dụi mắt đọc lại một lần nữa, miệng há hốc vì kinh ngạc.

Giấy trắng mực đen, ở góc dưới có ấn dấu của tiên nhân, không thể giả được.

"Tôn thư sinh, ngươi mau nói cho chúng ta một chút đi, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không biết chữ sao? Dân chúng xung quanh nhìn vẻ mặt của hắn, trong chốc lát có hơi nóng nảy, trong lòng không khỏi lo sợ.

Ai cũng biết Triệu Húc tướng quân đã nhậm chức, đều nói tân quan nhậm chức ba mồi lửa (ý chỉ quan mới nhậm chức sẽ có ba việc phải làm), ai biết hắn có nghĩ ra chính sách gì khiến dân thường sống không nổi hay không?

Trong lòng đám dân chúng nóng nảy như kiến bò, lúc này chỉ hận bản thân mù chữ.

Tôn thư sinh kia phục hồi tinh thần, hít sâu một hơi, cố nén run rẩy nói: ""Điều đầu tiên của chính sách mới là quận Đào Nguyên sẽ không còn nộp thuế theo đầu người mà theo số mẫu đất."

Tôn thư sinh vừa nói ra lời này, dân chúng ở đây lập tức bàn tán sôi nổi.

Còn có ông lão túm lấy áo bào của thư sinh kia, lo lắng hỏi: "Tôn thư sinh, ngươi nói thật sao?"

Tôn Thư Sinh kéo lại áo bào của mình, phất tay áo hừ một tiếng nói: "Sao ta có thể nhận sai chữ này? Trên đó viết rất rõ ràng!"

Những người có mặt tại đây đều sửng sốt, đột nhiên có người bật khóc, trước đây có rất nhiều người trong số họ không chỉ phải nộp thuế thân cho triều Thiên Khải , mà còn phải nộp tiền thuê đất cho địa chủ, nếu ông trời giáng xuống lũ lụt hạn hán thì cả năm trời bọn họ sẽ chẳng còn gì, sau đó chỉ có thể trở thành lưu dân rồi bị c.h.ế.t đói.

Bây giờ, thuế được tính theo mẫu ruộng, nhiều người trong nhà không có đất cũng không phải nộp thuế, đây là để giảm thuế cho dân chúng!

"Tiên nhân vạn tuế, tiên nhân vạn tuế." Dân chúng ở đây không ngừng hô to.

Trước kia nói bọn họ là tiên nhân, nhưng rất nhiều người không tin, bây giờ lại hoàn toàn tin tưởng.

Có người nghi ngờ hỏi: "Những địa chủ đó có thể đồng ý không?"

Tôn Thư Sinh lại cười nói: "Điều thứ hai của chính sách mới là cưỡng chế mở rộng giống tiên. Tiên nhân chiêu binh, đệ đệ nhà ta nhập ngũ, lương thực chính là khoai lang được trồng từ giống tiên. Ta nghe được từ các hạ sĩ trong quân đội nói nhà bọn họ ở thành mới đều trồng loại giống này, năng xuất cực kỳ cao, các vị địa chủ kia tính toán được có lợi hơn nên mới đồng ý."

Ngoại trừ thành mới, cũng chỉ có tư quân có khoai lang và khoai tây, sau khi nhập ngũ, rất nhiều tân binh cũng được nếm thử giống tiên.

Tất cả mọi người chợt ý thức được chuyện là như vậy, khó trách các địa chủ đều thành thật đồng ý.

Tôn thư sinh lại tiếp tục nói: "Điều tiếp theo, ủng hộ thương nhân, cổ vũ nhập xưởng."

Địa vị thương nhân vẫn rất thấp, cho dù là ở quận Đào Nguyên cũng không ngoại lệ. Điều luật này làm cho vô số thương nhân ở đây nhảy nhót, mà đối với dân chúng mà nói, có thể kiếm nhiều bạc một chút đã là chuyện tốt.

Còn những việc khác như thành lập nền giáo dục, chiêu mộ quân đội trên quy mô lớn, ... Đây chỉ là tổng quan về chính sách mới, chi tiết cụ thể sẽ được thông báo sau.

Xem xong toàn bộ thông báo cũng không tìm ra một điều có hại đối với dân chúng, tất cả đều rất có lợi.

Được được được!

Những người bình thường như họ không quan tâm đến vị đại nhân nào hay vị hoàng đế nào nắm quyền, họ chỉ biết rằng người có thể khiến họ sống tốt chính là người mà họ có thể ủng hộ!

Đội vận chuyển của Hoàng gia đã vận chuyển một lô xi măng lớn từ thành mới đến, sau khi nhận được, Triệu Húc ngay lập tức bố trí nhân lực để sửa chữa tường thành.

Bởi vì lúc trước quận thủ chống đỡ nghịch quân Lý Thiên mà bức tường thành này bị tàn phá vô cùng nghiêm trọng, sau khi Triệu Húc và những người khác chiếm đóng, họ chỉ tùy ý sửa chữa. Bây giờ xi măng cuối cùng đã đến, lò gạch ở huyện Đào Diệp được trưng dụng lại để xây lại tường thành.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 186: Chương 186



Có tường thành kiên cố mới có thể chống đỡ quân phản động có thể ập đến trong tương lai.

Điều quan trọng nhất bây giờ là sửa đường.

Triệu Húc cực kỳ muốn xây dựng một con đường xi măng từ thành mới đến tru sở chính quyền quận, nếu có thể, tốt nhất là xây dựng một con đường thông suốt bốn phương tám hướng toàn bộ quận Đào Nguyên.

Có đường là có thể giảm bớt lộ trình, cũng có thể giúp cho nhà bọn họ càng nhanh chóng khống chế quận Đào Nguyên. Giả sử trong quận có người nổi loạn, Triệu Húc đi theo con đường xi măng bằng phẳng chưa đầy một ngày đã tới, hắn muốn xem bọn chúng còn có thể gây chuyện như thế nào!

Nếu như có thể nghiên cứu sản xuất xi măng tại chỗ là tốt nhất, hắn cũng lười vận chuyển xi măng từ thành mới tới. Nhưng mà sửa cầu lót đường phải tốn tiền, điều này làm cho Triệu Húc cảm thấy hơi đau đầu.

Quách Phàm suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy không bằng để thuộc hạ huy động tiền sửa đường từ những thương nhân đó được không?"

Ở cổ đại sửa cầu lót đường chính là việc thiện lớn, ngoại trừ triều đình sửa đường, nhiều nhất chính là người giàu bỏ tiền sửa đường, bọn họ cho rằng đây là việc thiện lớn có thể che chở con cháu, tích công đức.

Triệu Húc lắc đầu nói: "Nếu đây là một con đường nhỏ thì không sao, nhưng lại là một con đường dài như vậy, ta sợ là những thương nhân kia cũng không thể chi ra được nhiều tiền như thế."

Trong phút chốc Quách Phàm cũng không biết nên làm như thế nào, Triệu Húc cũng không có chủ ý gì, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Đình Vân đang đi ra ngoài, lập tức ngăn cản hắn: "Ngươi đi đâu vậy?"

Tiêu Thính Vân cũng không quay đầu lại, nói: "Bận tuyển binh."

Triệu Húc chỉ có thể gật đầu, bây giờ bọn họ xem như đang chống lại lão hoàng đế, nếu chỉ có một người làm thì rất khó xử lý tốt việc tuyển binh liên tục được. Vậy nên trước đó hắn đã giao việc tuyển binh cho Tiêu Thính Vân.

Ngay khi Tiêu Thính Vân sắp đi ra khỏi phủ đệ, Triệu Húc bỗng nhiên nghe được một hồi tiếng chuông truyền ra từ trong túi áo khoác của mình.

Triệu Húc sững sờ!

Các quân sĩ xung quanh, đặc biệt là Quách Phàm ở gần nhất, đều bị âm thanh đột ngột phát ra làm cho kinh hãi, ánh mắt nhìn thẳng vào túi Triệu Húc.

Quách Phàm kinh hãi: "Tiên nhân, trong túi của người có tiếng động."

Ngay cả Tiêu Thính Vân phía trước cũng dừng lại, quay đầu nhìn lại. Hắn biết điện thoại di động của người Triệu gia có thể phát nhạc, nghe nói còn có chuông báo thức gì đó.

Triệu Húc nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm này thật sự quá mức quen thuộc...

Tay hắn hơi run, lấy điện thoại di động đang rung từ trong túi áo khoác của mình ra một cách khó khăn, nhìn hình ảnh hiển thị trên đó, hắn gần như cho rằng mình đang xuất hiện ảo giác, khiếp sợ nói: "Mẹ nó, Hi Hi gọi điện thoại video tới?" Tín hiệu đâu ra?

Từ khi xuyên đến triều Thiên Khải, Triệu Húc đã không còn trông cậy vào mấy chức năng gọi điện thoại xem video của điện thoại di động nữa rồi. Hắn mang theo chẳng qua là do thói quen lúc trước, lúc cần có thể chụp ảnh ghi lại, có mấy chức năng này dùng đã tốt lắm rồi. Cho nên trong chuyến đi lần này hắn đã mang theo toàn bộ sạc dự phòng trong nhà, bình thường nếu không dùng tới đều sẽ tắt nguồn để tiết kiệm pin, rất ít khi mở ra.

Triệu Húc nhìn thẳng vào góc bên trái phía trên của điện thoại, vạch sóng sao lại đầy rồi? Không phải trong một năm qua luôn không có sóng sao?

Lúc này phía trước cột tín hiệu xuất hiện bốn chữ - "Tín hiệu Đại Bảo". Đại Bảo hẳn là chính là hệ thống quản gia của nhà hắn, chẳng lẽ nó lại định bày trò gì nữa sao?

Điện thoại di động trong tay rung liên hồi, Triệu Húc sợ đầu máy bên kia không kiên nhẫn mà cúp máy, liền vội vàng nhấn nút nghe màu xanh lá cây.

Đột nhiên hình ảnh trên điện thoại di động chuyển đổi, trên màn hình lớn 6,5 inch xuất hiện những người hắn vô cùng thân thuộc, Triệu Hi ở đầu bên kia đã lâu không gặp hắn vẫy vẫy tay: "Nhị ca!"

Tiêu Thính Vân vốn đang vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài để tập hợp quân binh, thì nghe được thanh âm quen thuộc được truyền đến từ chiếc hộp vuông nho nhỏ kia, liền ngẩn ra, không khỏi đi tới, camera làm lộ ra hơn nửa tuấn nhan của hắn, Triệu Hi nhìn thấy hắn, mặt mày cong cong cười nói: "Đã lâu không gặp."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 187: Chương 187



Nhìn thấy thiếu nữ quen thuộc trong điện thoại di động ngồi trên ghế ở biệt thự, đôi mắt đen kịt của Tiêu Thính Vân rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc, có chút không tin đáp: "Đã lâu... không gặp."

Lúc trước hắn cũng từng thấy qua thần vật có thể nhìn thấy người khác giống như thiên lý nhãn ở biệt thự rồi, nhưng nơi này cách thành mới xa như vậy, thế mà vẫn có thể trò chuyện và nhìn thấy đối phương, hơn nữa còn rõ ràng như thế, thật sự cũng có chút bất ngờ.

Đứng bên cạnh, quân sư Quách Phàm và các quân sĩ phụ trách thủ vệ ở đây đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi không thôi, có quân sĩ nhát gan đã sợ tới mức quỳ xuống tại chỗ, dập đầu trước hộp vuông trong tay tướng quân Triệu Húc, miệng hô to: "Bái kiến tiên nhân."

Bọn họ nghĩ hộp vuông kia chính là pháp khí của tiên nhân, những tiên nhân khác cũng sẽ dùng pháp khí này để trao đổi cùng Triệu Húc tiên nhân.

Triệu Húc bảo bọn họ mau đứng lên, nhưng đám người này cứ sống c.h.ế.t quỳ trên đất không chịu đứng dậy, lúc này Triệu Húc cũng không có tâm tình để mà quản bọn họ, hỏi Triệu Hi: "Cha mẹ đâu?"

Triệu Hi chỉnh camera, đưa Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm vào trong phạm vi camera, phía bên kia còn truyền đến giọng nói của hai vợ chồng: "A Húc, các ngươi ở bên đấy có khỏe không? Có bị thương không? Sao ta thấy con và Tiểu Tiêu đều gầy đi vậy."

Vương Tuyết Cầm vừa nhìn liền vô cũng đau lòng.

Vành mắt Triệu Húc đỏ lên, lần đầu tiên nhìn thấy t.h.i t.h.ể của những người c.h.ế.t ở cổ đại, hắn cũng chỉ cảm thấy ghê tởm chứ chưa từng rơi lệ, lúc này lại đỏ cả hai mắt, nhẹ giọng nói: "Con không sao."

Triệu Húc quay đầu lau nước mắt, nói lảng sang chuyện khác: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mọi người có thể gọi điện thoại video cho con? Lúc nãy nghe được âm thanh kia còn tưởng là mình nghe nhầm!"

Sau khi Triệu Húc bảo Quách Phàm đi xuống, Triệu Hi mới nói: "Đây chính là chức năng mới của hệ thống biệt thự 2. 0, ta và cha mẹ đã phải dùng mấy ngàn điểm tích luỹ để mở khoá toàn bộ Đông viện nhà chúng ta, mới có thể nâng cấp được."

Mà mấy ngàn điểm tích lũy này đều là nhờ lần dẹp loạn này của Triệu Húc mang đến.

Vừa nâng cấp đến phiên bản 2. 0, tất cả điện thoại di động trong biệt thự khi mang ra ngoài đều có thể tự động kết nối với tín hiệu của Đại Bảo, vì thế cả nhà liền khẩn trương muốn gọi điện thoại video để nhìn xem. Kiểu liên lạc cũng không phải là cho không, một phút mất 30 điểm tích lũy, trò chuyện mười phút liền mất đến 300 điểm tích lũy, tiền điện thoại này quả thật vô cùng đắt.

Triệu Húc nghe được thì rất đau lòng, điểm tích luỹ này vất vả lắm mới kiếm được, thế mà còn phải dùng mở khoá phòng ngủ phòng khách này kia, đã thế nhà hắn cũng không thiếu phòng đến mức phải ngủ ở phòng dành khách, thật sự quá lãng phí.

Nhưng khi Triệu Húc biết được về sau chỉ cần ở trong phạm vi khống chế, thì tín hiệu của Đại Bảo đều có thể sử dụng, điều này đã khiến cho hai mắt của Triệu Húc phát sáng. Hầu hết các địa phương ở quận Đào Nguyên hiện nay đều nằm dưới phạm vi khống chế của nhà bọn hắn, cho nên trong phạm vi này chỉ cần tích đủ điểm tích lũy là có thể tuỳ ý liên lạc rồi, cũng không cần mọi người viết thư gửi cho mình nữa. Hắn lại bắt đầu ngẫm nghĩ, nếu cả triều Thiên Khải đều nằm dưới phạm vi khống chế của nhà hắn, vậy thì không phải điện thoại di động sẽ có tín hiệu trên cả nước sao, nghĩ thôi cũng thấy thích!

Vương Tuyết Cầm nhìn xung quanh, nhịn không được hỏi: "Sao không thấy đại ca ngươi?"

Triệu Húc nghe vậy vội vàng cầm điện thoại di động đi ra ngoài, bước nhanh về phía lều được dựng lên để cứu chữa binh lính bị thương, trên đường đi hắn còn thuận tiện thay đổi ống kính chụp lại toàn bộ khung cảnh của doanh trại, khiến đám người Triệu Hi kinh ngạc không thôi.

Tàn dư của quân lính dưới sự chỉ đạo của nghịch tặc Lý Thiên kia đã bị đám người Triệu Húc đánh cho chạy mất tăm, Triệu Húc an bài vài nhóm binh sĩ đi xung quanh thành tuần tra, còn những binh sĩ còn lại thì đang ở trong doanh trại tập luyện, những tân binh vừa mới gia nhập chỉ tập một chút đã than trời than đất, bọn họ chưa từng thấy ở đâu huấn luyện khắc nghiệt như vậy cả, mỗi ngày phải chạy cự li dài thì cũng thôi đi, đây cả hai tay hai chân đều phải buộc thêm mấy bao cát rồi mới chạy, cũng may là dù khổ nhưng vẫn được ăn no.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 188: Chương 188



Vương Báo nổi tiếng ở quận Đào Nguyên vì cái dạ dày lớn của mình là thành viên vừa mới gia nhập quân đội, mới đầu hắn còn không dám ăn thả cửa, sợ sức ăn của mình không những dọa bọn họ, mà còn sẽ bị đuổi về, kết quả ở trại có một đại nương được mời đến để nấu cơm lúc nào đi ngang qua, cũng hỏi bọn họ ăn no chưa, còn nói tiên nhân bảo nhất định phải ăn no nếu ăn không no liền ăn thêm, không được phép giấu diếm, nhưng điều kiện tiên quyết là không được phép lãng phí chỗ cơm vừa mới được lấy thêm, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

Từ đó Vương Báo liền bắt đầu buông thả sức ăn, vì thế mỗi lần huấn luyện đều cố gắng hơn người khác.

Bọn Triệu Hi còn đang nhìn cảnh tượng huấn luyện tàn bạo trong doanh trại, thì điện thoại di động đã được mang vào lều chữa thương.

Mấy chục đại phu ở trong lều chữa thương, mỗi ngày đều đi theo Triệu Ngôn khám chữa cho người bị thương. Mấy ngày nay số người bị thương trong này phần lớn đều đã hồi phục, Triệu Ngôn còn đồng ý khám chữa bệnh cho những dân chúng, những dân chúng này không có tiền ngày thường nào dám đi khám bệnh? Mới đầu nghe nói trong quân doanh có thể được khám chữa miễn phí cũng không dám đi, nhưng từ khi có một dân chúng đến khám thử còn được chữa khỏi bệnh, mỗi ngày nơi này đều sẽ có rất nhiều người dân đến khám.

Triệu Ngôn vừa quay đầu liền nhìn thấy Triệu Húc cầm điện thoại di động đặt trước mặt hắn, hắn có chút bình tĩnh nói: "Đừng quay nữa, đã vào đây thì phải khử trùng trước."

"A Ngôn!"

"Đại ca!"

Nghe được âm thanh vui mừng của người nhà được truyền đến từ điện thoại di động, Triệu Ngôn nhất thời mất bình tĩnh, sao lại có thể gọi được vậy?

Triệu Ngôn đi theo Triệu Húc đến dưới một gốc cây không người, người một nhà cùng nhau trò chuyện một lát, còn đặc biệt hỏi bọn họ khi nào thì trở về.

"Nhị ca ngươi đang muốn tìm một thương nhân để nhờ hắn giúp đỡ chuyện sửa đường sao?", Triệu Hi thấy hắn mặt ủ mày chau liền hỏi.

Việc sửa đường đối với thương nhân mà nói thì có rất nhiều lợi ích, đối với thương nhân nếu đường xá được thông suốt thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, vận chuyển vật tư cũng sẽ dễ dàng hơn, nếu vào thời điểm dân cư thưa thớt thì việc vận chuyển lương thực cũng nhanh hơn một chút.

Triệu Hi: "Thương nhân trọng lợi, chỉ cần để cho bọn họ đạt được chút lợi trong đó, còn có thể lưu lại được thanh danh tốt, việc này hẳn là được."

Triệu Húc ngay lập tức nghĩ tới cách quảng cáo ở hiện đại, nói: "Ta vốn còn định lập bia ghi nhận tấm lòng của mấy thương nhân ủng hộ, nhưng ta nghĩ nếu dùng quảng cáo thì hiệu quả sẽ còn tốt hơn!"

Lập bia chưa chắc ai cũng sẽ đọc, nhưng nếu là cột mốc đường thì sẽ luôn có người xem, chỉ cần lúc đi thuận tiện liếc nhìn một cái thì nhiều lần như vậy họ sẽ nhớ được tên của thương nhân kia.

Triệu Ngôn ở một bên nói: "Giao hàng sợ nhất là gặp thổ phỉ, một khi trên đường bị cướp thì bao nhiêu vốn liếng cũng theo đó mất theo, nếu quân sĩ của chúng ta có thể bảo đảm cho tài sản của bọn họ an toàn, thì đối với việc quyên tiền bọn họ cũng sẽ đồng ý ngay thôi."

Triệu Húc cũng gật đầu tỏ vẻ thành mới, nếu muốn khống chế toàn bộ quận Đào Nguyên, để tránh cho việc bị hoàng đế tiêu diệt, thì hắn nhất định có một đội quân thật vững chắc. Nếu phát sinh chiến sự, những tướng sĩ này tất nhiên sẽ phải lên chiến trường, nhưng nếu không có chiến sự thì họ biết làm gì? Ngoại trừ việc huấn luyện hằng ngày, thì thật sự có thể giao những nhiệm vụ kiểu thế cho họ.

Ở đầu bên kia, Triệu Hi nghĩ một lúc rồi lại cười nói: "Ta đột nhiên nhớ tới một việc, vài ngày trước ta lúc nói chuyện với thôn trưởng mới biết được, đường ở triều Thiên Khải đều sẽ thu phí qua đường."

Triệu Húc nghe vậy chợt nói: "Như thế thì có thể miễn phí ba năm đầu đi đường."

Lòng Triệu Húc vốn đã có chủ ý, đường này không thể tu sửa từng đoạn từng đoạn một được, nếu làm vậy thì biết tu sửa tới bao giờ, cách tốt nhất chính là lấy một quận ở nội thành làm mốc, lại đồng thời sửa đường, có lẽ sẽ có hiệu quả thực tế lớn hơn!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 189: Chương 189



Triệu Húc vui vẻ búng ngón tay, nhìn thời gian trò chuyện liền nói: "Chúng ta cúp máy trước đi, bằng không có bao nhiêu điểm tích lũy cũng không đủ."

Thật không thể nghĩ tới, vậy mà lại có ngày bọn họ phải lo lắng về phí liên lạc.

Vợ chồng Triệu Chí Dân Vương Tuyết Cầm không ngừng dặn dò bọn hắn nhất định phải trở về sớm một chút, rồi mới lưu luyến bảo Triệu Hi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Húc cầm điện thoại đã hơi nóng lên, nhìn góc phải phía trên lượng điện chỉ còn không tới 50% liền thở dài, toàn bộ điện ở trong mấy cái sạc đều đã dùng hết rồi, vì thế để tiết kiệm lượng điện còn lại thì chỉ có thể kết thúc cuộc trò chuyện thôi.

Triệu Húc đột nhiên vỗ trán, kêu lên: "Ta quên không bảo Hi Hi đọc sách, tìm người nghiên cứu cách làm máy phát điện rồi."

Triệu Ngôn liếc mắt một cái, đứng dậy trở về lều chữa thương: "Ngươi lại đang có suy nghĩ kỳ lạ gì nữa đấy?"

Triệu Húc ở phía sau kêu lên: "Đại ca đã từng xem qua bộ phim xuyên không "Thần Thoại" chưa? Nam chính người ta cũng nghiên cứu để làm ra máy phát điện để sạc điện thoại đấy thôi, giống như chỉ cần muốn là sẽ làm được vậy?"

Lúc trước Triệu Húc cũng chỉ xem qua một chút, hắn cũng không quá để tâm tới mấy bộ phim kiểu thế, hiện tại lại không có cách nào trở thành mới bảo Hi Hi tìm người đến thư phòng của ông nổi tìm sách, nghiên cứu xem có thể chế tạo được hay không, khu vực được người Triệu gia đánh giá là quan trọng nhất trong cả tòa biệt thự chính là - - thư phòng của ông nội.

Dù sao, tri thức có thể thay đổi vận mệnh.

Hiện giờ ở quận Đào Nguyên đang xảy ra vài chuyện, vị tướng quân mới thượng vị vài ngày trước Triệu Húc liền sốt ruột triệu tập các thương nhân.

Chuyện này, vị tiểu tướng quân này lại muốn mở tiệc chiêu đãi bọn họ!

Lần trước hai vị tướng quân Triệu Húc cùng Tiêu Thính Vân đã mở tiệc chiêu đãi hào thân thế gia trong quận, nghe nói hai vị tướng quân này còn diễn một vở kịch một người diễn vai chính còn người kia vào vai phản diện, Tiêu tướng quân đem thần vật gọi là s.ú.n.g kia đặt lên bàn đã khiến không ít người có mặt ở đấy sợ hãi đến nỗi tiểu ra quần.

Đây hẳn là một bữa tiệc Hồng Môn Yến a, chuyện này đã được dân chúng truyền đi khắp nơi, ai cũng vỗ tay tán thưởng tiên nhân luôn biết nghĩ đến dân chúng, chỉ có nhóm thế gia hào thân là sợ hãi không thôi.

Hôm nay hai người bọn họ lại muốn mở tiệc chiêu đãi, thương nhân nhận được thiệp mời ai cũng rầu muốn chết, mấy ngày nay Triệu Húc tướng quân đang chuẩn bị tiền để sửa đường, con đường này cũng quá dài đi, lại còn muốn làm xuyên qua các huyện thành trong quận!

Tuy sửa đường là việc thiện tích được nhiều đức, nhưng số tiền lớn như thế ai mà nỡ chứ? Phỏng chừng lần yến hội này sẽ nói về vấn đề đấy đây.

Ai ai cũng mang vẻ mặt đau khổ tiến vào yến tiệc, đây là thôn trang bỏ hoang của quận thủ trước đây, nhưng khi bước vào họ lại không thấy ai bày cơm canh gì cả.

Triệu Húc mời bọn họ ngồi xuống, hai cha con Hoàng Hiên và Hoàng Khánh Quốc dẫn đầu vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Triệu Húc tướng quân, chúng ta đều biết mục đích của yến hội lần này là để nói về tiền sửa đường đúng chứ? Chúng ta thật sự đã cố gắng hết sức rồi. Nhà chúng ta trên có già dưới có trẻ, tiền bạc trong tay có thể quyên góp cũng không nhiều lắm." Bên dưới đã bắt đầu có thương nhân kêu than.

Triệu Húc không chút hoang mang, nhìn về phía Quách Phàm. Quách Phàm hiểu ý, cười phát giấy trúc cho những người đang ngồi, trên giấy trúc đã liệt kê tốt các hạng mục công việc cho việc sửa đường lần này.

Mọi người đều vô cùng bất ngờ, Hoàng Khánh Quốc cầm giấy trúc đột ngột đứng lên, vô cùng kích động nói: "Sẽ có quan quân bảo vệ cho thương đội của bọn ta? Nếu trên đường xảy ra chuyện gì sẽ có thể có thể tìm quan quân xin giúp đỡ sao."

Quan quân trong miệng Hoàng Khánh Quốc đương nhiên chính là những binh lính dưới tay Triệu Húc.

Cha con Hoàng Khánh Quốc và Hoàng Hiên cực kỳ kích động, bọn họ cũng không để ý các thương nhân khác ra sao, nhưng trên đường vận chuyển hàng hóa vào Vân Châu, bọn họ thường xuyên bị cướp bóc, cả vốn lẫn lãi cũng vì thế mà mất sạch, cho dù có tố cáo lên quan phủ thì cũng vô dụng, vị quan phủ đấy cùng lắm cũng chỉ an ủi bọn họ một chút, cũng không cần quan tâm đến bọn họ sống hay chết? Dù sao hiện giờ địa vị thương nhân rất thấp.
 
Back
Top Bottom