Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 160: Chương 160



"Sư phụ, hôm nay người cho sản phụ kia dùng thứ gì vậy? Tại sao lại không cảm thấy đau đớn gì cả?"

Triệu Ngôn liền nói: "Thuốc tê, lát nữa ta kê đơn thuốc Đông y, chúng ta có thể dự trữ nhiều hơn một chút".

Dược phẩm của ông nội trong bệnh viện tư nhân cũng có hạn, dùng xong sẽ hết, loại dược phẩm như thuốc tê này nếu có thể dự trữ nhiều hơn là chuyện tốt nhất.

Những lão đại phu kia lập tức đồng ý.

Vì để tạ ơn cứu mạng của Triệu Ngôn, Vương gia dứt khoát sai người lấy một ngàn lượng bạc từ trong nhà ra, còn tuyên bố nhất định phải sửa tượng cho bọn họ, nói xong mới rời đi.

Có lẽ là Vương Uyển Nhi tuổi còn trẻ, thân thể khôi phục không tệ, ba ngày sau liền có thể để nha hoàn đỡ xuống giường hoạt động. Tuy đây là phòng khách, nhưng bên trong lại có đầy đủ tiện nghi.

Nhấn đèn thì điện liền sáng, phòng tắm có thể xả nước nóng, không cần phải đi xách nước. Kỳ diệu nhất chính là trong phòng cực kỳ ấm áp, chỉ cần mặc một bộ quần áo là đủ rồi, sợ nếu mặc áo lông sẽ nóng chảy mồ hôi mất.

Lúc trước nàng nhận được thư của muội muội, nói là gặp thần tiên, nàng cũng chỉ cười, hiện nay thật sự nhìn thấy là phúc địa của tiên gia.

Nha hoàn bên cạnh thấy Vương Uyển Nhi ôm lấy tiểu thiếu gia, lập tức nói: "Phu nhân, tiểu thiếu gia chúng ta thật sự có phúc khí lớn, được tiên nhân đỡ đẻ, còn có thể ở cữ tại tiên cảnh."

Nha hoàn kia cũng cảm thấy mình đi theo tiểu thư đến đây như gặp phúc khí, phải biết rằng vào mùa đông những người hầu như nàng cũng không được sống tốt, lạnh đến run lẩy bẩy, trong này thật sự rất ấm áp.

Vương Uyển Nhi cười gật đầu,"Đúng vậy, ta thật may mắn. Phỉ Thúy, ngươi ở tiên cảnh làm việc quy củ một chút, đừng phiền tới tiên nhân. Chắc sắp sang năm mới rồi, không biết khi nào phu quân mới tới đón chúng ta về?".

Nha hoàn nhìn vẻ mặt u sầu của nàng, chỉ có thể liên tục nói lời an ủi.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, chẳng mấy ngày nữa là tới Tết, Triệu gia còn cắt chút lạp xưởng khô đem đi nấu ăn, hương vị quả thật không tệ.

Ở thành mới ngoại trừ xưởng sản xuất thuốc thì học đường và trường y đều chuẩn bị nghỉ đông, chỉ là sẽ tiến hành một cuộc thi cuối kỳ, các phu tử dựa theo chế độ phần trăm Triệu Hi đưa ra tiến hành chấm điểm, chuyện này giành được sự hoan nghênh nhiệt liệt của các phụ huynh. Mấy lời nhắn nho nhã của phu tử bọn họ đọc không hiểu, nhưng điểm số xem là đều hiểu được!

Tiên gia mang đến con số Ả Rập dùng tương đối tiện, ngay cả người già trong thôn cũng đều biết.

Sau khi có thành tích thi cuối kỳ, Triệu Hi nghe nói trong thôn có vài đứa nhỏ trở về liền ăn một bữa "thịt băm xào ớt xanh", chính là bị cha mẹ đánh đòn.

Triệu Hi sợ lạnh, hai ngày nay núp trong biệt thự, dù thế nào cũng không muốn ra ngoài hóng gió lạnh, cùng lắm là cách cửa sổ thủy tinh nhìn Triệu Húc luyện tập, khiến cho khí thế ngút trời. Có vài nam nhân nóng đến mức chỉ mặc áo phông, nhưng kiên quyết không ra khỏi cửa chính một bước.

A, áo phông là quần áo mà những nam nhân kia học Triệu Húc cắt sửa lại.

Tiêu Thính Vân ăn mặc đơn giản, lên lầu nhìn thấy Triệu Hi đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn ra bên ngoài, hỏi: "Bể khí sinh học nhà trưởng thôn hôm nay dùng thử, ngươi không muốn ra ngoài xem cùng mọi người hay sao?"

Người cổ đại rất thông minh, chỉ cần có bản vẽ, họ luôn có thể nghĩ cách làm ra được. Triệu Hi cũng không hiểu biết bể khí metan, mọi thứ đều do Triệu Chí Dân cùng Vương Tuyết Cầm chỉ dẫn.

Vài ngày trước, thành mới chính thức tuyên bố tin tức tuyển dụng người ngoài, có không ít thợ thủ công ở trấn Đào Nguyên tới thành xin việc, cho nên trước Tết đã hoàn thành bể khí metan.

Những thợ thủ công này cũng tương đối chăm chỉ, mỗi ngày gà còn chưa gáy đã dậy, một đám người thuê xe bò xe ngựa trong trấn cùng đi thành mới, đến chạng vạng lại đón xe trở về, một ngày tốn hai ba văn tiền tiền xe, so với tiền kiếm được mỗi ngày ở thành mới vẫn tương đối có lời.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 161: Chương 161



Điều này làm cho trong trấn mọc ra thêm không ít cửa hàng xe, rất nhiều người có xe ngựa xe bò chuyên môn làm nghề này, còn kiếm được một khoản tiền nhỏ vui vẻ qua mùa đông.

Những thợ thủ công này còn nghe nói, sang năm sau, xưởng xi măng thành mới lớn mạnh, còn có thể xây một con đường lớn, trong tương lai thời gian đi từ trấn trên về thành mới sẽ càng ngắn, đường cũng bằng phẳng hơn. Nghe nói cho dù trời mưa cũng không sợ bánh xe chìm vào vũng bùn.

Triệu Hi nhìn Tiêu Thính Vân vẻ mặt rối rắm, khi còn bé nàng đã nhiều lần thấy bể khí metan ở thôn Bạch Sa, bên ngoài trời lại lạnh, nhưng dù sao đây cũng là bể khí metan đầu tiên của thành mới...

Tiêu Thính Vân thấy vẻ mặt nàng rối rắm có chút buồn cười, hắn chắp tay lại, nói: "Ta lấy khăn quàng cổ găng tay cho ngươi nhé?"

Triệu Hi cắn răng, chạy vào phòng ngủ thay quần áo, đã vào mùa đông, nàng hiện tại ra ngoài phải mặc áo lông, trên chân lại mang một đôi ủng nhung ống dài, khăn quàng cổ găng tay mũ cũng không thể thiếu, bọc mình thành con gấu. Thế mà dân chúng thành mới nhìn nàng vẫn cứ kinh ngạc cảm thán, nhìn thế nào cũng cảm thấy đẹp mắt.

Mười phút sau, hai người rời biệt thự, đi thẳng đến nhà thôn trưởng Trương Đại Tiến.

Hiện tại thôn trưởng đang rất có tiếng, không ít dân thành mới đã được nghỉ, nghe nói tiên nhân làm thí nghiệm gì đó ở nhà thôn trưởng, đều xúm đến vây xem.

Dân làng đút hai tay vào ống tay áo, tò mò hỏi: "Đó rốt cuộc là cái gì? Nhìn như cái nấm mồ?"

Vợ hắn đứng bên cạnh nghe vậy nhổ một ngụm nước bọt: "Tên ngu xuẩn này, chẳng lẽ tiên nhân lại xây mồ ngay sau lưng nhà mình? Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được!"

Thôn dân kia có chút tủi thân, miệng còn nói thầm nhìn thật sự giống như mộ phần.

Bể khí metan nhà thôn trưởng xây ngay bên cạnh chuồng heo, mấy con heo đen trắng đan xen trong chuồng béo hơn hẳn so với lúc trước lớn, rầm rì ăn xong liền làm ổ ngủ cùng một chỗ, căn bản không quan tâm thôn dân đứng đó làm gì.

Thiết bị bể khí sinh học của nhà thôn trưởng đã chuẩn bị xong từ mấy ngày trước, hai ngày nay vẫn luôn cho phân vào, Triệu Chí Dân dự đoán hôm nay có thể sử dụng.

Trải qua mấy ngày lên men, phân và nước tiểu ở trong bể khí sinh học đã sinh ra khí metan, dưới lòng đất bọn họ có gắn ống đồng, khí metan theo đường ống được dẫn ra ngoài.

Khí metan là một loại khí đốt, đầu ống toát ra ánh lửa màu lam nhạt, Trương Đại Tiến sợ tới mức lui về phía sau, nghẹn họng trân trối nhìn ngọn lửa,"Cái này, bốc cháy thực sự không cần củi? Thần vật a! Này đúng là thần vật!"

Triệu Chí Dân cùng Vương Tuyết Cầm cười có chút bất đắc dĩ, bể khí metan ở thôn Bạch Sa đã sớm bị khí thiên nhiên thay thế, thế nhưng ở triều Thiên Khải lại là thần vật cao cấp.

Thôn dân trước cửa nhà thôn trưởng nhốn nháo, ngoài cửa sổ liên tiếp có người thò đầu nhìn vào bên trong, ai cũng bị dọa không nhẹ. Không củi không than mà sinh ra được lửa?

Phải biết rằng củi ở triều Thiên Khải chính là vật thiết yếu của các nhà các hộ, nếu là đến mùa đông, nhu cầu củi lửa sẽ càng lớn, đây cũng là một khoản tiền cực lớn, nhưng hôm nay có loại lửa thần tên là khí metan này, còn cần mua củi lửa sao?

"Hay là chúng ta hoa mắt? Khí phân có thể sinh ra lửa?" Có thôn dân dụi mắt hỏi.

Lúc này Triệu Hi và Tiêu Thính Vân tới, rõ ràng ăn mặc dày như vậy mà vẫn cảm thấy lạnh. Triệu Hi vừa đi vào, Triệu Chí Dân nhìn nữ nhi, liền cười nói với thôn trưởng đang nhìn trái nhìn phải: "Thôn trưởng, thời tiết này thật sự rất lạnh, đun chút nước nóng cho mọi người uống đi."

Đun nước?

Trương Đại Tiến lập tức đồng ý, cùng vợ đi lấy nồi nấu nước. Trước mắt bao người, hắn đặt một nồi nước lạnh đầy lên bếp khí sinh học, lại đậy nắp nồi lại.

Không bao lâu sau liền thấy có hơi nước từ bên cạnh nắp nồi tràn ra, Trương bà tử vội vàng dùng khăn lấy nắp nồi gỗ xuống, nhất thời hơi nước trắng xóa tỏa ra, nước trong nồi đã sớm sôi sùng sục.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 162: Chương 162



Thật sự có thể đun sôi nước.

Trương bà tử rót cho Triệu Hi một chén nước nóng, Triệu Hi không khát, chỉ cầm lấy chén ủ ấm tay. Trương bà tử lại nhìn về phía thôn dân đang xem náo nhiệt ở cửa.

Như vậy làm sao được?

"Thôn trưởng, chờ ta một lát, ta về nhà lấy hai cái chén, ta cũng muốn uống nước nấu bằng tiên khí!" Một hán tử kích động chụp đùi, quay đầu chạy nhanh như chớp.

"Ai ai ai thôn trưởng, cũng để lại cho ta chút nước nóng, ta cũng trở về lấy chén nước!"

"..."

Thôn dân ở cửa chạy mất không ít, thôn trưởng nhìn thấy, không khỏi cười mắng: "Chẳng lẽ nhà của ta không có bát sao?"

Chuyện này cũng không thể trách thôn dân, chẳng phải lần trước bọn họ nghe Triệu Ngôn tiên nhân tuyên truyền về dịch bệnh, cần phải chú ý vệ sinh sao? Hơn nữa hiện tại trường y ở thành mới cũng có không ít y sinh, thành mới cũng bắt đầu yêu cầu vệ sinh, ai khạc nhổ hay đi tiểu lung tung bị đội tuần tra bắt được là sẽ bị phạt tiền, một lần tận một văn tiền! Cho nên mọi người đều có ý thức vệ sinh hơn hẳn.

Chẳng bao lâu đã thấy các thôn dân cầm bát nhà mình trở lại, mỗi người nhận lấy một bát, đứng ở trong gió thổi thổi liền uống, nước nóng đến mức bọn họ gào khóc lên.

"Nước ngon, nước quá ngon! Nước sôi dùng tiên khí nấu ra thật uống ngon."

Triệu Hi: "..." Thật sao?

Tất cả mọi người uống nước nóng đun bằng khí metan, đều cảm thấy không khác mấy so với đun bằng củi, đương nhiên cũng có thôn dân sống c.h.ế.t mạnh miệng, khăng khăng nói nước nóng đun bằng tiên khí ngon hơn.

Dù sao thì khí sinh học cũng dùng tốt!

Nếu có thể nấu nước vậy đương nhiên cũng có thể nấu cơm, nếu kéo rèm cửa sổ lại, lồng úp khí sinh học sẽ biến thành đèn khí sinh học, ánh đèn vàng vàng chỉ có thể nói là hào phóng!

Tuy rằng vẫn kém đèn điện ở tiên cảnh, nhưng so với nến bọn họ dùng, ánh sáng này sáng hơn không biết bao nhiêu lần, nếu cả thành mới đều mở đèn, có thể nói là sáng như ban ngày! Mấy người Trần tú tài kích động đến nước mắt ròng ròng, bọn họ nhớ tới cuộc sống gian nan lúc còn nhỏ, muốn học tập nhưng không có ánh nến chiếu sáng.

Thứ tốt a, đây thật sự là thứ tốt a.

Trước kia họ chỉ biết phân người và súc vật có thể bón cho đồng ruộng, không ngờ còn có nhiều tác dụng như vậy.

Đèn khí metan là do thợ thủ công dựa theo bản vẽ và chỉ dẫn của hai vị tiên nhân Triệu Chí Dân Vương Tuyết Cầm làm ra, cực kỳ đơn sơ, dù sao bây giờ là thí nghiệm, không ra vấn đề là được. Triệu Hi nghĩ, chờ tới mùa xuân năm sau, nếu lúc đó làm ra được thủy tinh, chụp đèn sẽ được thay bằng chụp thủy tinh, để tránh muỗi bay vào, cũng để ánh sáng thoát ra nhiều hơn.

Đương nhiên, hiện tại đây vẫn chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Vương Tuyết Cầm còn cười nói: "Thật ra trại chăn nuôi tốt nhất cũng nên xây bể khí metan, khí metan còn có thể dùng để giữ ấm."

Điều này không khó hiểu, lửa có thể sưởi ấm, thực bình thường.

Bể khí sinh học cũng coi như một công trình lớn, cho nên toàn bộ thành mới hiện tại chỉ có nhà thôn trưởng có thể dùng, những nhà khác còn chưa trải đường ống khí sinh học xong, nhanh nhất cũng phải sang năm mới được.

Triệu Hi thấy có không ít thôn dân nhìn về phía đầm lầy, lập tức nhìn về phía Triệu Chí Dân. Triệu Chí Dân cũng nhận ra nguy cơ, hắn ho khan một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Thần sắc Triệu Chí Dân cực kỳ nghiêm túc: "Bể khí metan này mặc dù tốt, nhưng phải chú ý an toàn. Nghiêm cấm đốt lửa gần bể khí metan! Nếu không sẽ nổ tung! Ai làm như vậy, đây chính là g.i.ế.c người phải đền mạng, trực tiếp giao cho Lý duyện sử xử lý."

Mọi người nghe mà hoảng sợ, nhưng cũng cảm thấy hợp lý.

Thần hỏa tiên gia mang đến có chút nguy hiểm, bọn họ phải cẩn thận một chút.

Thôn trưởng trực tiếp nói: "Nếu có hùng hài tử nhà ai không nghe lời, tò mò tới cái bể này, thôn trưởng ta trực tiếp đánh c.h.ế.t cũng đừng trách ta không nói tình cảm!"

Từ hùng hài tử cũng là hắn học từ Tiên gia, thôn trưởng cảm thấy dùng để chỉ đám nhỏ trêu mèo ghẹo chó kia thật sự là quá phù hợp.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 163: Chương 163



Trước kia ở thôn Đào Hoa, lời của thôn trưởng rất có uy vọng, cho dù là trẻ con cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

Để phòng ngừa thôn dân vô ý c.h.ế.t đuối trong bể khí metan, Triệu Chí Dân lại nghiêm túc lặp đi lặp lại những điều cần chú ý, để bọn họ biết mà coi trọng.

Được cho phép, các thôn dân liền nhịn không được mà tới vây xem, ánh mắt đầy hâm mộ, trong lòng còn có chút hối hận vì sao lúc trước nhà mình không đi trại chăn nuôi mua mấy con heo con trở về nuôi đây? Nuôi heo con rồi xin xây một bể khí sinh học, thuận tiện hơn không biết bao nhiêu.

Dù sao củi dùng nhiều cũng hết.

Thế nhưng giá xây bể khí sinh học tương đối cao, bọn họ phải tích góp tiền mới xây được, nhưng mà thôn dân vẫn tràn ngập hy vọng, hiện tại thành mới mọi thứ thuận lợi, chỉ cần chăm chỉ chịu làm việc, nhất định có thể tích góp được tiền xây bể khí sinh học.

Vương Tuyết Cầm nhìn ánh mắt hâm mộ của thôn dân, cười nói: "Chờ sang năm mới, dân chúng trong thành nếu muốn nuôi heo có thể đến trại nuôi hoặc chỗ Chu công tử mua, nếu còn tiền thì xin xây một bể khí metan, về sau tất cả mọi người đều có thể dùng, cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng náo nhiệt."

Lời này quá đúng, thôn dân ở đây đều mang vẻ chờ mong.

Sống nhiều năm như vậy ở triều Thiên Khải, rất nhiều người chỉ là muốn sống, cũng không dám chờ mong cái gì, nhưng nay đã khác. Từ khi các tiên nhân hạ phàm, bọn họ không chỉ được ăn no mặc ấm, còn có sách đọc, cuộc sống càng ngày càng thuận tiện.

Chỉ riêng cái bể khí này của tiên nhân, sợ là đến hoàng đế trong cung cũng không có mà dùng.

Bọn họ càng ngày càng chờ mong cuộc sống sau này, đây mới là hạnh phúc.

Nhờ có nhà thôn trưởng tuyên truyền, toàn bộ thành mới không ai không biết bể khí sinh học, không ít gia đình nhiều tiền đã sớm đi xếp hàng đóng tiền đặt cọc!

Thôn trưởng vui vẻ trong lòng, lúc trước hắn cũng chỉ giúp tiên nhân làm thí nghiệm, cũng không mong đợi thật sự có thể thành công, thế nhưng khi thành công, nhà hắn chính là người được lợi đầu tiên. Hôm nay Trương Đại Tiến rất vui vẻ, tuyên bố muốn dùng khí metan nấu ăn chiêu đãi tiên nhân.

Triệu Hi cười cười nói: "Ta không được, ta còn phải đi đến nhà Lý duyện sử một chuyến."

Mà Triệu Chí Dân cùng Vương Tuyết Cầm thì thịnh tình khó chối từ, nhận lời ở lại ăn cơm.

Triệu Hi mang găng tay và mũ vào, cùng Tiêu Thính Vân ra cửa, hắn đẩy xe đi bên cạnh, trên cây hai bên đường có chút tuyết đọng.

Triệu Hi không khỏi cảm khái nói: "Ta ghét nhất là mùa đông, thời tiết rét lạnh, lại chẳng có chút màu sắc nào."

Tiêu Thính Vân yên lặng nghe, ánh mắt như suy tư gì.

Đi tới văn phòng hành chính thành mới, Triệu Hi tiến thêm một bước, đột nhiên phát hiện hắn không đi vào, lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Thính Vân: "Ngươi không vào sao?"

Tiêu Thính Vân gật đầu: "Ta chờ ngươi ở cửa."

Triệu Hi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào. Lý Hiếu Tri đã sớm chờ nàng.

Kỳ thật lần này cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng cũng không tính là chuyện nhỏ. Mấy ngày hôm trước, thành mới bắt được kẻ trộm, còn là bị đội tuần tra bắt sống.

Dân cư thành mới rất nhiều, cũng có chút chênh lệch giàu nghèo, có một số gia đình đông người lại là phần tử trí thức, kiếm được nhiều tiền, học theo các tiên nhân làm chút lạp xưởng cùng thịt khô treo ở trong sân, chuẩn bị ăn vào dịp Tết.

Kết quả có hán tử đi trộm lạp xưởng, bị đội tuần tra bắt sống.

Người ở đây càng ngày càng nhiều, tất nhiên sẽ sinh ra trộm cắp. Hán tử kia khóc lóc xin tha, nói mình chỉ là đột nhiên nghĩ bậy, làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.

Những người này đều đã đăng ký làm cư dân thành mới, đương nhiên không thể tùy tiện đuổi bọn họ đi, trừ phi là phạm tội hình sự như g.i.ế.c người phóng hỏa, Lý Hiếu Tri chỉ có thể noi theo huyện lệnh Đào Nguyên, nhốt hán tử kia trong tù vài ngày.

Thế nhưng phải biết có một số người chính là mặt dày, hoàn toàn không sợ bị tạm giam mấy ngày, chỉ sợ sẽ tạo thành trào lưu.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 164: Chương 164



Triệu Hi suy nghĩ mấy ngày, đưa ra cái nhìn của mình: "Chế độ tín dụng được không?"

Thấy Lý Hiếu Tri không hiểu, Triệu Hi giải thích đơn giản thành: "Tức là đánh giá điểm tín dụng, điểm càng cao càng đáng tin cậy, các xưởng ở thành mới sẽ dựa vào điểm tín dụng để tuyển người."

Triệu Hi lại cười nói: "Một ví dụ khác, một số xưởng ở thành mới chúng ta có vị trí tiền lương rất cao, yêu cầu công nhân giữ bí mật, nếu điểm tín dụng thấp thì không thể ứng tuyển, nếu cha mẹ phạm tội, vậy con cái bọn họ cũng sẽ bị hạn chế ứng tuyển vào những vị trí này."

Trước khi bọn họ xuyên không, toàn xã hội đều có chế độ tín dụng. Triệu Hi xem thời sự cũng hiểu biết không ít, hơn nữa cô cũng có hơn 700 điểm tín dụng trong Alipay.

Lý Hiếu Tri nghe mà phát hoảng, đây là muốn làm tội liên đới sao? Hiện tại ai mà không biết chỉ làm ruộng trên mẫu đất nhà mình là khó mà khá giả được, đều muốn vào xưởng làm việc kiếm tiền.

Nếu mất đi cơ hội này, vậy thật sự xong đời, huống chi còn liên lụy đến con cái, sợ là trước khi làm gì cũng phải nghĩ kỹ rồi mới làm, cũng có thể coi như biện pháp tốt.

Triệu Hi nhớ mấy ngày trước, học đường và trường y công bố điểm thi cuối kỳ, không ít đứa nhỏ vì bị điểm thấp mà bị cha mẹ đánh một trận, hiện tại nàng ra chế độ tín dụng, ai nếu điểm quá thấp chắc sẽ bị con cái nhà mình nhạo báng đi?

Triệu Hi nhớ tới Tiêu Thính Vân còn đang chờ nên không ở lại lâu.

Vừa mới đi ra cửa chính, đã thấy Tiêu Thính Vân đứng ở bên cạnh xe đạp chờ nàng, Triệu Hi vừa nhìn ghế sau, liền khựng lại, hồng mai đỏ sẫm trên nền đông màu trắng chói mắt dị thường.

Nàng tiến lên, ôm lấy bó hồng mai, hoa lành lạnh còn mang hơi nước. Nàng kinh ngạc hỏi: "Hoa này ở đâu ra?"

Tiêu Thính Vân thản nhiên cười nói: "Vừa rồi đo đường ta thấy hai bên đường có mai đỏ, nên hái một ít."

Triệu Hi đột nhiên nhớ tới vừa rồi nàng thuận miệng nói nàng không thích mùa đông, không chỉ lạnh mà còn không có chút màu sắc nào. Mà bó hồng mai này trong tay nàng đỏ đến diễm lệ đường hoàng, nổi bật trên màu tuyết.

Thảo nào... vừa rồi hắn không cùng đi vào.

Trong lòng Triệu Hi hơi kinh hỉ, nhìn thấy đôi mắt nâu sẫm của hắn lộ vẻ chờ mong, không khỏi cong môi cười: "Cám ơn, ta sẽ c*m v** bình hoa."

Tiêu Thính Vân khẽ ừ một tiếng, chân dài gẩy thắng xe đạp, Triệu Hi ôm bó hồng mai ngồi ở ghế sau, cùng hắn trở về biệt thự.

Sắp sang năm mới, Triệu Hi còn cố ý dặn dò đám người Trương Thọ không nên nhận quà tặng dân chúng đưa tới, bọn họ không thiếu cái gì.

Đại tiểu thư Vương gia Vương Uyển Nhi cùng nha hoàn thiếp thân Phỉ Thúy còn đang ở lại phòng ngủ cho khách của biệt thự, cùng với một em bé mới sinh mấy ngày.

Nha đầu Phỉ Thúy thoạt nhìn không nhỏ hơn Triệu Hi bao nhiêu, Vương Tuyết Cầm không nỡ để cô gái nhỏ như vậy ngủ trên sàn, cố ý đưa một bộ chăn bông nhà bọn họ không dùng trải lên sô pha cho nha hoàn kia, làm Phỉ Thúy cảm động đến rơi lệ đầy mặt.

Vương gia còn đưa không ít đồ dùng tới cho Vương Uyển Nhi và đứa nhỏ, có cả một cái giường bằng gỗ cho trẻ sơ sinh.

Vương Tuyết Cầm thỉnh thoảng đi thăm đứa bé kia. Nàng rất thích em bé. Trưởng tử Triệu Ngôn đã sớm đến tuổi kết hôn, trước khi xuyên không cũng đã đi xem mắt vài lần, sau khi xuyên lại bận rất nhiều chuyện, đừng mong sớm có con, nếu không hai vợ chồng già bọn họ có lẽ cũng đã có cháu để bồng.

Đường may trên bụng Vương Uyển Nhi cũng không cần tháo chỉ, đã tự động khép lại, chỉ để lại một vết sẹo nhợt nhạt trên bụng, làm cho Vương Uyển Nhi cứ mãi thán phục thủ đoạn của Tiên gia.

Vương Uyển Nhi khôi phục đôi chút liền có thể rời khỏi phòng, nàng cũng biết không nên tự tiện động chạm đồ vật trong tiên cảnh. Nàng nghe Linh Nhi nói, trong tiên cảnh có Thiên Lý Nhãn theo dõi, cho dù tiên nhân không ở nhà, cũng có thể nhìn thấy toàn bộ hành động của các nàng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 165: Chương 165



Vương Uyển Nhi nhìn thiếu niên áo đen ở đầu cầu thang, không khỏi đến gần, thấp giọng hỏi: "Công tử là họ Tiêu sao? Đây là họ của hoàng tộc."

Tiêu Thính Vân đang cắm hoa mai ở đầu cầu thang theo lời Triệu Hi, nghe thấy thế liền nhìn lại, nhíu mày.

Vương Uyển Nhi đương nhiên biết nhà chồng mình là nhà mẹ đẻ của tiên hoàng hậu, tiên hoàng hậu chỉ sinh ra một nhi tử là Thụy vương, Lương gia rất mong đợi vào Thụy vương.

Lúc trước nàng cũng nghe nói, Thụy vương xuống phía nam đến quận Đào Nguyên giải quyết ôn dịch, có Lương gia ở quận Đào Nguyên, nếu Thụy vương đến đây sao không đến thăm cho được? Nhưng mà hắn thật đúng là không đến.

Hơn một năm nay phu quân nàng vẫn luôn tìm ai đó, cộng thêm đợt trước triều đình không phái Thụy vương ra mặt bình định, Vương Uyển Nhi đã âm thầm có chút phỏng đoán. Chẳng lẽ vị điện hạ kia mai danh ẩn tích ở tiên cảnh?

Ngữ khí Tiêu Thính Vân đạm mạc: "Ta không biết phu nhân đang nói cái gì."

Hắn cắm xong hồng mai, xoay người xuống lầu.

"Sắp sang năm mới rồi, mọi người muốn ăn những gì?" Sau khi dùng cơm tối, cả nhà ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Triệu Chí Dân trở về liền cười, hỏi ý kiến cả nhà.

"Đương nhiên là ăn cá a, hàng năm có thừa. Hôm giao thừa, chúng ta ra bờ sông bắt cá sớm một chút." Triệu Húc không hề chần chừ trực tiếp mở miệng."Hi Hi thích ăn tôm, chúng ta bắt nhiều tôm sống một chút, tôm ở đây to lắm."

"Với lại hầm gà nướng vịt, cắt một đĩa lạp xưởng thịt khô, làm một đĩa gỏi ăn." Vương Tuyết Cầm nghĩ tới bữa cơm đoàn viên bình thường, nói.

Triệu Chí Dân cười nói: "Tết âm lịch thành mới được nghỉ, mọi người không có việc gì làm, chúng ta chơi mạt chược đi, phòng khách nhỏ ở lầu hai hình như có bàn mạt chược điện tử đó?"

Triệu gia cũng chỉ có hai vợ chồng bọn họ và Triệu Ngôn biết cái này, Triệu Húc và Triệu Hi không biết chơi mạt chược, hai anh em này thích chơi game hơn. Ba thiếu một, Triệu Chí Dân vỗ vai Tiêu Thính Vân, vô cùng hào khí nói: "Tiểu Tiêu à, hai ngày nay chơi mạt chược với chúng ta đi, Triệu thúc dạy ngươi."

Tiêu Thính Vân: "... Được, cảm ơn Triệu thúc."

Bên ngoài bỗng có tiếng chuông cửa, Tiêu Thính Vân lập tức đi mở cửa.

Huyện lệnh Đào Nguyên là ngồi xe ngựa đến, phía sau là đám người Lý Hiếu Tri ngồi xe bò, huyện lệnh chùi giày ở cửa rồi tiến vào biệt thự, cảm nhận nhiệt độ phòng ấm áp, liền vội vàng cởi áo lông ra.

"Huyện lệnh đại nhân sao lại tới đây?"

Huyện lệnh Đào Nguyên lo lắng, tiến lên nói: "Có chuyện rồi, quận thủ... quận thủ quận Đào Nguyên chúng ta vừa mới chết."

Vừa rồi Triệu gia còn đang bàn chuyện làm gì mấy ngày Tết, thần sắc thình lình biến đổi.

Quận thủ đã chết, huyện lệnh vội vã đến thông báo, sợ là không chỉ đơn giản như vậy.

Sắc mặt Lý Hiếu Tri trắng bệch, nhớ lại lời thư tín: "Đám nghịch quân c.h.ế.t tiệt kia g.i.ế.c tới quận Đào Nguyên, quận thủ đại nhân mang quan quân chống cự, không địch lại, đã hy sinh..." Quận thủ ít nhất cũng đã giúp hắn lên làm duyện sử thành mới, trong lòng hắn có chút hụt hẫng.

Lòng Triệu Hi trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc, xong rồi.

Tin tức này mới đầu là Vương Uyển Nhi mang đến, nàng vốn tưởng rằng không đến mức quá nghiêm trọng, ai biết quận thủ quận Đào Nguyên đã chết!

Huyện lệnh gấp như con kiến bò trên chảo, đầu đầy mồ hôi nói: "Tiên nhân, bây giờ nên làm thế nào? Đám nghịch quân kia chặn ngang đường nhất định phải đi qua để đến đất Thục, chúng ta nằm mơ mới xin được viện quân!"

Có thể nói, toàn bộ quận Đào Nguyên đã bị cô lập.

Hiện tại triều Thiên Khải nơi nơi đều có loạn quân, triều đình thậm chí không lo nổi cho mình, sao còn quan tâm đến quận huyện nhỏ như quận Đào Nguyên?

Triệu Húc nhăn mày, nói: "Không đúng, tại sao bọn họ lại liều c.h.ế.t đánh quận Đào Nguyên a? Loạn quân không ngu như vậy đi?"

Huyện lệnh Đào Nguyên cúi đầu, ấp úng không biết trả lời như thế nào.

Triệu Hi nheo mắt, khẽ quát: "Nói!"

Huyện lệnh nhỏ giọng nói: "Hình như là nghịch quân bại trận ở bên ngoài, vừa vặn lại có tin đồn quận Đào Nguyên chúng ta có giống tốt cao sản... Tóm lại chuyện đã đến nước này, tiên nhân có biện pháp nào không?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 166: Chương 166



Huyện lệnh hoa chân múa tay: "Như là rải đậu thành binh gì đó."

Người Triệu gia thật muốn chửi thề, ai rải đậu thành binh? Hắn thực sự nghĩ bọn họ là tiên nhân sao?

Lúc này, có tiếng bước chân dồn dập từ cửa cầu thang truyền đến, Vương Uyển Nhi vịn tay vịn đi xuống, sắc mặt trắng bệch truy hỏi: "Vậy Lương gia hiện tại thế nào?"

Huyện lệnh biết đích nữ của Vương gia là chính thê của đích thứ tử Lương gia, hắn ấp úng nói: "Không, không rõ lắm. Nhưng có lá thư nói, nghịch quân đối xử với thế gia địa chủ cực kỳ hung tàn." Lương gia lại là thế gia đệ nhất của quận Đào Nguyên, ai biết hiện tại thế nào...

Vương Uyển Nhi nghe vậy, chân mềm nhũn muốn ngất đi, may mà Phỉ Thúy chạy tới đỡ nàng dậy.

Huyện lệnh cũng sợ, thư từ các huyện gửi đến đều nói là nghịch quân thế như chẻ tre, mỗi khi đến một huyện liền trực tiếp cướp sạch kho lúa trong huyện, nếu là gặp phải thế gia địa chủ cũng cướp sạch, còn g.i.ế.c vài địa chủ, quả thực giống như điên rồi!

Huyện lệnh Đào Nguyên nhỏ giọng nói: "Không biết có xông vào huyện chúng ta hay không."

Triệu Hi trợn trắng mắt, lạnh lùng nói: "Hiện tại có xông vào huyện chúng ta hay không có cái gì khác nhau? Quận thủ cùng vô số quan quân đều đã chết! Đám nông dân khởi nghĩa ra vào quận Đào Nguyên thoải mái như ra vào nhà mình, tổ lật làm sao có trứng lành?"

Lòng Triệu Hi phiền muộn đến cực điểm, lúc trước nàng cầu nguyện có thể bình an sống ở triều Thiên Khải qua mùa đông đầu tiên, điều ước sinh nhật này sợ là không thực hiện được rồi!

Vừa rồi còn nói muốn vui vẻ ăn tết âm lịch, bây giờ thì sao?

Huyện lệnh càng luống cuống: "Vậy nên làm thế nào? Huyện chúng ta chỉ có không tới hai vạn người, số lượng quan quân càng ít đến đáng thương, như vậy không phải c.h.ế.t chắc rồi sao?"

Đây là chế độ của triều Thiên Khải, số lượng quan quân ở các quận huyện đều cực ít, cho nên đám nghịch quân kia một đường đẩy ngang, thoải mái mà đốt g.i.ế.c cướp bóc.

Triệu Húc đột nhiên vỗ bàn trà, lạnh giọng nói: "Còn có thể làm sao bây giờ? Đến thì đến, chúng ta còn sợ đám người kia sao? Chẳng lẽ làm rùa đen rụt đầu, người ta sẽ tha cho ngươi?"

Huyện lệnh bị mắng đến á khẩu, nghĩ lại quận thủ cũng đã chết, hơn nữa đám nghịch quân kia cực kỳ hận địa chủ cùng quan viên trong triều, đến lúc đó hắn cũng chạy không thoát. Nhưng nếu muốn hắn dẫn người đi chống cự? Chuyện này hắn càng làm không được a, hắn không có bản lĩnh này!

Triệu Húc không nói hai lời, thình lình đứng dậy đi ra ngoài, cầm lấy còi hiệu trên cổ hung hăng thổi một tiếng, lớn tiếng quát: "Toàn bộ tập hợp!"

Đội hộ vệ thay phiên canh gác ở bên ngoài biệt thự, bên ngoài những dãy nhà trệt được tu sửa đắp thêm xi măng trông vô cùng chói mắt, những hán tử kia cũng vừa mới ăn cơm tối xong, đang ngồi ở ngoài cửa nói chuyện phiếm.

"Thịt xào hôm nay sao lại mặn như vậy, ta chỉ ăn có một miếng mà đã phải nhổ ra đi uống cốc nước ngay." Một hán tử ợ một cái, nhịn không được châm chọc,"Còn không phải là do muối của tiên cảnh không cần bỏ tiền ra mua cũng có sao".

"Ta nghe nói là lúc Dương đại nương cắt thịt bị thương ở tay, chắc vì thế mà tay run lỡ đổ hơi nhiều muối." Hán tử bên cạnh phân tích.

Trương Thọ đi tới, trừng mắt quát: "Đã nấu cho các ngươi ăn no căng? Bây giờ có thịt ăn đã là tốt lắm rồi mà các ngươi còn kén cá chọn canh?"

Hán tử vừa rồi châm chọc lập tức cười mỉa: "Tiểu đội trưởng, sao lại thành kén cá chọn canh rồi? Ta đây không phải là đau lòng thay chỉ huy sao? Hơn nữa miếng thịt kia là ta nhè ra, chứ cũng phải mang đi vứt, mang đi nhúng chút nước ấm là có thể ăn được rồi.

Trương Thọ hai má co quắp, hắn thật sự không muốn nghe tiểu tử này kể chi tiết câu chuyện này.

Cuộc sống hiện giờ quá dễ chịu rồi, cơm ngày ba bữa không thiếu bữa nào, những nhà khác một ngày cũng chỉ có một bữa được ăn thịt, hơn nữa còn phải chờ hai trại nuôi heo mổ thì mới có thịt ăn, bọn họ đây thì bữa trưa cùng bữa tối đều có thịt ăn! Hon nữa lại còn đều là thịt ngon.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 167: Chương 167



Hán tử muốn đến Tiên cảnh làm hộ vệ rất nhiều, khiến cho chỉ huy Triệu Húc vô cùng đau đầu khi phải chọn người.

Trương Thọ vốn là một thợ săn ở thôn Đào Hoa, bởi vì bị trại Thanh Phong chiếm mất núi, đã khiến cho hắn dù có ở trong núi cũng không săn được con vật nào, thường xuyên phải nhịn đói, hơn nữa ở thôn Đào Hoa hắn còn nghèo đến nỗi không cưới được vợ, nhưng ai có ngờ đột nhiên hắn lại được tiên nhân ban cho chức tiểu đội trưởng của đội hộ vệ , một ngày ba bữa đều được ăn no, mỗi tháng còn có tiền bạc dầu muối mang về nhà, nhờ thế mà cuộc sống hiện tại của hắn đã khá hơn rất nhiều. Nghe nương của hắn nói, bà mối thành mới đến đông đến mức sắp giẫm nát hiên nhà hắn rồi.

Từ đó Trương Thọ liền nghĩ, bất luận là các tiên nhân muốn làm gì, Trương Thọ hắn sẽ luôn đi theo. Dù tiên nhân có muốn ngồi trên bảo tọa của hoàng đế một lúc, Trương Thọ hắn cũng sẽ giúp các tiên nhân!

Trương Thọ đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên nghe được một trận huýt sáo dồn dập. Tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt đều đứng dậy xông tới khoảng đất trước của lớn của Tiên cảnh, tất cả đều chuẩn xác tìm được đội của mình, xếp thành hàng.

Bên ngoài biệt thự có chút ánh sáng mờ nhạt của đèn đường, Triệu Húc chắp hai tay sau lưng đứng ở trên đài cao, có thể quan sát rõ các tiểu đội phía dưới, chú chó Đại Hoàng ngồi bên cạnh hình như cũng cảm nhận được bầu không khí có chút khẩn trương, ngồi ở đó, nghiêm túc ngẩng cao đầu.

Triệu Húc: "Đám phản quân ngày càng càn rỡ, đã g.i.ế.c c.h.ế.t rất nhiều quận thủ cùng vô số quan quân, chuẩn bị đánh thẳng vào quận Đào Nguyên chúng ta, theo các ngươi bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Tất cả thành viên đội hộ vệ nghe vậy trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích!

Không đợi bọn họ trả lời, Triệu Húc đã lớn tiếng quát: "Phía sau chúng ta còn có gia đình của mình, là hương thân phụ lão, chúng ta đã không còn chỗ nào để trốn!"

Trong đội hộ vệ không ít người đã từng là lưu dân, đã từng chịu khổ cho nên càng muốn bảo vệ cuộc sống yên ổn hiện tại này. Thành mới chính là nhà của bọn họ, trong nhà còn có thân nhân của bọn họ, ai dám động đến họ, cho dù là liều cái mạng này cũng phải chống cự.

Trương Thọ nghẹn đỏ mặt, nước miếng bay tứ tung mà hô lớn: "Bảo vệ quận Đào Nguyên, bảo vệ nhà của chúng ta!"

Có người mở đầu, thì sẽ có vô số người cùng hô to bảo vệ quê hương.

Triệu Húc vô cùng hài long, trầm giọng nói: "Chúng ta tuy không muốn tham chiến, nhưng cũng cũng không phải vì sợ, ta cho mỗi người ở đây một cơ hội, ai không muốn thì đi báo cáo quay trở về với nhà của mình, ta tuyệt đối không làm khó dễ."

Phía sau vốn là nhà của bọn họ, những việc này vốn cũng phải trách nhiệm của tiên nhân, tiên nhân vốn có thể thừa dịp này mà rời đi, nhưng mà tiên nhân lại không làm như vậy, tiên nhân không đi, tiên cảnh vẫn đứng sừng sững ở đây. Bọn họ sao có thể chùn bước? Nếu từ bỏ mặt mũi bọn họ biết để đâu?

Đợi một phút vẫn không có ai rời khỏi, Triệu Húc tán dương: "Tốt lắm, đều là trai tráng có cốt khí thì không được hèn nhát, lúc trước Triệu Húc ta đúng là đã không chọn nhầm người."

Triệu Húc hạ hiệu lệnh: "Về nhà báo cho cha mẹ, sáng sớm mai tập hợp tại đây."

Mọi người đồng thanh hô to: "Rõ!"

Mọi người thần sắc lạnh lùng, dọn đồ đạc ở nhà trệt thu để chuẩn bị về nhà. Đêm đó không ít hộ dân vì muốn tiết kiệm nến nên nghỉ ngơi sớm đã sáng lên ánh nến.

Sau khi biết được tình hình cụ thể của chuyến đi lần này, mẫu thân Trương Thọ không nói gì, chỉ xoay người vào phòng Trương Thọ thay hắn thu dọn đồ đạc.

Chỉ có cha hắn nói một câu: "Trương gia ta không có kẻ hèn nhát, tự bảo vệ bản thân cho tốt."

Trương Thọ vành mắt ửng đỏ, gật đầu đáp ứng: "Vâng, cha!"

Quận thủ quận Đào Nguyên đã bị giết, tin tức đám phản quân chuẩn bị tiến thẳng vào quận Đào Nguyên chẳng mấy chốc đã được lan truyền khắp thành mới, thôn trưởng thôn Đào Hoa cùng thôn trưởng thôn Hạnh Phúc đã cùng nhau tổ chức đại hội động viên."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 168: Chương 168



"Hỡi các chư vị hương thân, Trương Đại Tiến ta sống đến năm 67 tuổi, đã có đến 66 năm là sống trong vô tri vô giác, đến tận bây giờ ta mới hiểu được cuộc sống vui vẻ là gì, mà những điều này đều là nhờ có các vị tiên nhân ban cho. Bây giờ tiên nhân muốn dẫn dắt chúng ta cùng bảo vệ gia đình của mình, ai có dị nghị gì không?"

Làm gì có ai yêu thích chiến tranh, ai mà chả thích có cuộc sống yên ổn? Các tiên nhân đã vì bọn họ mà đem đến biết bao điều tốt đẹp như vậy, đợi đến đầu xuân sang năm có lẽ thành mới sẽ càng thêm phồn vinh, vì thế bọn họ quyết không cho phép có người phá hoại nó.

Lúc này có thôn dân hô lớn: "Nhà ta còn thừa chút lương thực, ta nguyện ý đem đi quyên góp hết."

"Trong nhà ta cũng có chút quần áo, có thể quyên góp cho bọn họ dùng để giữ ấm."

"Ta chỉ hận tiên nhân vì sao không tuyển nữ binh, ta cũng không kém những hán tử kia."

Trưởng thôn hai thôn rất hài lòng, đêm đó liền đi đến tiên cảnh, nhiệt huyết sôi trào nói Tiên gia cần cái gì, bọn họ nhất định sẽ gắng hết sức để gom góp, những người già yếu như bọn họ tuy không thể đi đánh trận, nhưng những thứ khác có thể làm bọn họ nhất định sẽ giúp.

Triệu Húc hừ lạnh nói: "Ta dẫn quân đi dẹp loạn, những thế gia địa chủ ở quận Đào Nguyên nếu không góp chút lương thực, ta sẽ không khách khí, trực tiếp chém!"

Triệu Hi gật đầu, lại nói: "Nhị ca, xưởng pháo hoa đã nghiên cứu chế tạo được ít nhất cũng phải được một ngàn quả pháo, ta đã an bài Lý Hiếu Tri đi thông báo cho công nhân làm việc suốt đêm để chế tạo đủ số lượng, còn có dược phẩm này, ta muốn nhờ Hoàng gia vận chuyển hộ."

Triệu Ngôn gật đầu nói: "Ta sẽ lập tức chọn quân y, mang theo toàn bộ dược phẩm."

Huyện lệnh Đào Nguyên càng nghe càng mơ màng, cứ cảm thấy tiên nhân đã sớm xử lý mọi chuyện ổn thỏa?

Chẳng lẽ tiên nhân có tiên thuật có thể biết trước tương lai, vốn dĩ ngay từ đầu quận Đào Nguyên sẽ vướng phải kiếp nạn này, cho nên đã sớm có an bài ổn thỏa?

Người Triệu gia còn chưa giải thích, huyện lệnh Đào Nguyên đã tự cho đó là đúng.

Tất nhiên là thế rồi! Nếu không sao có thể chuẩn bị đầy đủ như vậy được?

Triệu Húc liếc Huyện lệnh một cái: "Trong tay ngươi có thể lấy ra bao nhiêu binh lực cho ta?" Nhìn Huyện lệnh Đào là đã biết không thể trông cậy rồi, hắn thà rụt đầu như một con rùa, cũng tuyệt đối không có ý nghĩ phản kháng nào, nhưng trong tay hắn vẫn có một vài thứ là dùng được.

Huyện lệnh Đào Nguyên bẻ ngón tay tính toán, xấu hổ cười nói: "Tính cả nha môn sai dịch, thì nhiều lắm cũng chỉ có ngàn người."

Triệu Húc: "Thôi được rồi, có còn hơn không."

Triệu Húc lập tức phân phó huyện lệnh trở về gom người.

Huyện lệnh đi rồi, Triệu Húc liền bắt đầu lên kế hoạch. Vương Tuyết Cầm ở bên cạnh đã sớm đã nước mắt đầy mặt, nàng thật sự rất sợ, đã sắp bước sang năm mới rồi, vậy mà lại xảy ra loại chuyện này. Ra chiến trường đao kiếm không có mắt, nhỡ đâu nhi tử của nàng bị thương thì phải làm sao?"

Vương Tuyết Cầm trong lòng đầy oán giận, nàng nhìn chằm chằm vào không trung giận dữ nói: "Tất cả đều tại cái hệ thống thối tha nhà ngươi!"

Nếu có thể sống yên ổn thì Vương Tuyết Cầm cũng sẽ không tính toán với nó làm gì, bọn họ vốn đều là nông dân chất phác, dù có bị đột ngột xuyên đến triều Thiên khải này, bọn họ cũng làm quen được rất nhanh. Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện gì? Sắp ra chiến trường chiến đấu tới nơi rồi!

Hệ thống Đại Bảo của biệt thự vẫn không có bất cứ hồi đáp nào, cứ như là đang giả c.h.ế.t vậy.

Tiêu Thính Vân thấy Vương Tuyết Cầm nói chuyện với không khí mặt đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, hắn chưa bao giờ thấy Vương Tuyết Cầm phu nhân tức giận như thế, vì thế hắn nói: "Bá mẫu, ta sẽ đi cùng Triệu Húc."

Cả nhà đều kinh hãi, Tiêu Thính Vân muốn đi theo?

Tiêu Thính Vân trầm giọng nói: "Mặc dù ta bị mất trí nhớ, nhưng gần đây cũng có xem qua chút binh thư, có lẽ cũng sẽ giúp ích được vài điều."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 169: Chương 169



Tuy Tiêu Thính Vân nói rất khiêm tốn, nhưng Triệu Húc cũng không thể không đồng ý, tiểu tử này rất có năng khiếu về mặt binh pháp quân sự, nếu là về khả năng dùng vũ khí lạnh, thì Tiêu Thính Vân còn mạnh hơn hắn nhiều, trước đó Triệu Húc đã từng hoài nghi rất nhiều lần, trước khi người này mất trí nhớ hẳn đã từng là một vị tướng quân kiệt xuất nào đó.

Triệu Húc cũng có chút động lòng, hắn rốt cuộc cũng chỉ một người vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát mà thôi, huấn luyện tư quân các thứ đều áp dụng những thứ hắn đã từng được học khi ở trường, suy cho cùng đây vẫn là lần đầu mang binh xuất chinh, vì thế hắn chưa chắc đã xử lý được hết mọi chuyện sẽ phát sinh thêm.

Triệu Húc do dự một lát, cự tuyệt nói: "Không được, nếu ngươi đi cùng ta, vậy trong nhà làm sao bây giờ?

Giọng nói của hệ thống Đại Bảo cuối cùng cũng xuất hiện:

[Các vị kí chủ thân mến, bởi vì ta là người đã mang chư vị đến nơi này, nên khi phát sinh tình huống khẩn cấp, các kí chủ có thể lựa chọn mở ra chức năng bảo vệ biệt thự, ngăn chặn sự xâm nhập của những kẻ ngoại lai, hoàn toàn có thể đảm bảo an toàn cho người thân của kí chủ. ]

Vương Tuyết Cầm giận dữ mắng: "Đừng có nói mấy lời vô ích này, ngươi mau đưa cả nhà bọn ta quay về mau!"

Đại Bảo lại không trả lời. Sợ lại chưa đến thời điểm được về.

Triệu Hi đoán nếu không có việc này xảy ra thì không biết cái hệ thống này bao giờ mới đề cập với họ về chức năng bảo vệ của biệt thự nữa.

Triệu Hi thở dài nói: "Mẹ, chuyện đã đến nước này, thì thôi vậy."

[Các vị ký chủ thân ái, Đại Bảo chân thành đề nghị các vị có thể mở khóa phòng sưu tầm đông viện. ]

Người Triệu gia đều ngẩn ra.

Cái hệ thống này với những hệ thống khác có chút khác biệt, nó chưa bao giờ giao nhiệm vụ, đối với những khu vực bị khóa thì mở cũng được mà không mở cũng chả sao, chỉ cần tích đủ điểm thì họ làm gì cũng được, xuyên đến đây lâu như vậy, Đại Bảo chưa bao giờ đề nghị họ nên mở khóa phòng nào.

Một nhà Triệu gia nảy sinh nghi ngờ, phòng sưu tầm đông viện đến cùng có vật gì? Lúc trước bọn họ cũng vô cùng tò mò, tại sao điểm tích lũy của đông viện lại cao như vậy cần tới tận năm ngàn điểm!

Triệu Chí Dân thân là trụ cột trong nhà, nói thẳng: "Mở khóa Đông viện."

[Chúc mừng các vị kí chủ đã mở khóa thành công phòng sưu tầm x1]

Mắt thấy điểm tích lũy lại gần quay về ban đầu, Triệu Hi nghĩ thầm nếu phòng sưu tầm không có thứ gì có ích cho họ, thì nàng sẽ đánh c.h.ế.t hệ thống Đại Bảo này.

Để Đại Hoàng ở cửa chính trông nhà, bọn họ liền trực tiếp đứng dậy đi về phía phòng sưu tầm của ông nội, phòng sưu tầm nằm ở bên cạnh phòng ngủ của ông nội, ổ khóa mạ vàng phía trên hiện tại đã biến mất.

Đẩy cửa ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ánh mắt Triệu Hi có chút kinh ngạc: "Sao trong này lại có một cánh cửa khác?"

A cái này...

Trước mặt là một cánh cửa được làm từ chất liệu vô cùng đặc biệt, rộng hơn hai mét.

Phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ muốn mở nó ra lại phải tốn thêm điểm tích lũy? Đây khác gì lừa trẻ con chứ? Cơn giận lại bất giác dâng lên.

"Chờ một chút, ta nhớ trước kho ông mất đã giao cho ta một chiếc chìa khóa, chẳng lẽ nó là chìa khóa của cánh cửa này?"

Không nói nhiều, Triệu Chí Dân vội xoay người trở về phòng ngủ, lục khắp nơi cuối cùng cũng tìm ra một chiếc chìa khóa, vội vàng lấy tới mở cửa. Khóa cửa két két một tiếng từ bên trong mở ra, để lộ ra một khe hở.

Có thể khiến ông nội dựng lên hai cánh cửa, đồ vật ở nơi này có lẽ cũng không tầm thường Triệu Hi luôn cảm thấy không thể nào là vàng, ông nội có rất nhiều tiền, còn là một phú hào có mỏ, không đến mức sưu tầm vàng như vậy chứ?

Đẩy cửa ra, Triệu Hi thuận tay mở công tắc đèn, lập tức đập vào mắt bọn họ là rất nhiều s.ú.n.g hỏa mai!

Một nhà Triệu gia hít một ngụm khí lạnh, mẹ nó!
 
Back
Top Bottom