Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 50: Chương 50



Nhìn vẻ mặt ngốc của tôn tử, thôn trưởng chỉ hận rèn sắt không thành thép phun hắn cả một mặt nước bọt: "Tiểu tử, ngươi choáng váng rồi sao? Lửa trại, mau đốt lửa trại lên thắp sáng!"
Lúc này cũng đã không cần trưởng thôn đi gọi người, thôn dân đã nghe tin, từ các nhà khẩn cấp chạy tới, có vài thôn dân chạy vội trong tay vẫn còn cầm một chén cơm còn chưa ăn xong.

Vừa rồi thôn dân đã nghe hán tử nhà mình nói qua chuyện tiên nhân chúc phúc, nghe tới thôn trưởng tuyên bố tiên nhân ban thưởng giống tốt sản xuất sáu mươi thạch mỗi mẫu, cả kinh xụi lơ trên mặt đất.

Sản lượng mỗi mẫu sáu mươi thạch? Trong thôn nam nữ già trẻ người người nghẹn họng trân trối, còn tưởng rằng mình đang ở trong mộng.

Sau đó là cả thôn cuồng hoang, người người kích động vui sướng đến quơ tay múa chân.

Trong mắt thôn trưởng hiện lên một tia hàn quang, trầm giọng nói:" Việc này tuyệt đối không thể truyền tới thôn khác, nếu có người vi phạm đừng trách thôn trưởng ta đánh chết người"
Giống tốt tiên nhân ban cho tất nhiên là có hạn, nếu lúc này truyền ra, người ngoài tới trộm hạt giống mất, vậy thôn Đào Hoa bọn họ còn lại cái gì?
Thôn trưởng ngược lại không ngại chia chút hạt giống ra ngoài, nhưng điều kiện tiên quyết là thôn Đào Hoa bọn họ sau này không thiếu ăn! Chuyện gì cũng phải lo cho thôn mình trước.

Thôn dân cũng hiểu được việc nào nặng việc nào nhẹ, vội vàng đồng ý, có vài người cưới vợ thôn ngoài, hận không thể đào tâm can mình ra cam đoan tuyệt không truyền chuyện này ra ngoài.

Nhưng đến khi hỏi mỗi nhà muốn trồng bao nhiêu, thôn dân đều có chút khó xử.

Ai cũng không dám đem hết số ruộng nhà mình trồng hạt giống của tiên nhân.

Thứ nhất bọn họ phải giao nộp thuế cho triều đình, còn phải giao lương thực cho lão gia địa chủ, nếu xuất hiện sai lầm thiếu lương thực, kết cục định sẵn đó chính là cả nhà đều phải đang sống sờ sờ mà đói đến chết, dù tốt hơn một chút cũng là phải trở thành lưu dân, đến lúc đó lại giống trại Thanh Phong bị ép vào rừng làm cướp.

Có người khó xử suy đoán: "Giống tiên của tiên nhân có thể trồng ra lương thực ở trong đất phàm nhân sao?" Tiên nhân tự mình khai hoang, trồng tiên thực có thể sản xuất 60 thạch mỗi mẫu, lại có thể dùng tiên thuật, điều này không có nghĩa là bọn họ cũng có thể thành công.

Thôn dân giật mình tỉnh táo, lời này nói không sai.

Các thôn dân thương lượng một phen, nhiều lắm nguyện ra hơn một mẫu đất trồng tiên chủng, mấy chục mẫu đất còn lại vẫn là trồng ngô như thường ngày.

Nếu như đến lúc đó tiên chủng không trồng ra lương thực ở đất phàm, thì nhiều lắm thời gian ấy bọn họ sống căng thẳng một chút, cũng không đến mức cả nhà phải chết đói.

Thôn trưởng âm thầm cầu nguyện, cũng không mong sản lượng mỗi mẫu có thể như tiên nhân, dù cho sản lượng mỗi mẫu 10 thạch, chẳng sợ năm thạch cũng đã thỏa mãn.

Ngày hôm sau, thôn trưởng liền phái thôn dân trong thôn đến vận chuyển hạt giống, nông phụ nhà nông cổ đại cũng có một chút sức nên việc này nông phụ cũng giúp đỡ.

Mỗi người đều cõng trên lưng một cái gùi bằng tre để đựng đồ, ngoan ngoãn đứng bên ngoài biệt thự.

Cho nên vừa sáng sớm, Triệu Hi xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn thấy chừng hai ba trăm người đứng ngoài cũng là bị dọa sợ không nhẹ, may thay những thôn dân này không có tâm tư xấu, nếu nổi lên ác tâm, nhiều người như vậy, ai chịu nổi?
Hiện tại điểm tích lũy đủ rồi, có thể mở phòng an ninh, nhưng điều làm Triệu Hi khó xử chính là, mở khóa phòng an ninh thì bảo vệ đâu ra? Chẳng lẽ người một nhà bọn họ thay phiên nhau đi canh phòng?
Triệu Chí Dân vừa gọi thôn dân đi theo hắn đến kho hàng vận chuyển hạt giống, vừa cùng thôn trưởng nói những việc cần chú ý khi trồng trọt, cũng may hôm qua lúc gieo trồng trên đất hoang, thôn dân đều học qua, cũng không khó, thậm chí còn đơn giản hơn nhiều so với khi bọn họ gieo trồng ngô.

Mà Triệu gia cũng hiểu được ít nhiều với thái độ bảo thủ trong trồng trọt của thôn Đào Hoa.

Không ít nông phụ lần đầu tiên tiến vào tiên cảnh, kích động đến hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ cảm thấy vào tiên cảnh nên bản thân cũng dính chút tiên khí!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 51: Chương 51



Trong kho hàng, bên chân Vương lão đầu đặt một cái gùi lớn, bên trong là khoai lang, khoai tây các loại, dư quang nhìn thấy Tiêu Thính Vân ở xa xa đang giúp thôn dân lấy hạt giống, tức khắc mặt già đỏ lên nhưng rất nhanh hắn lại đúng lý hợp tình. Nếu không phải bọn họ ném Tiêu Thính Vân ra sau núi, thì hắn cũng không được tiên nhân cứu mạng.

Vương lão đầu chủ động nói: "Tiêu công tử, lúc trước là lão đầu ta sai rồi, nếu thân thể ngươi đã tốt rồi, không bằng ngươi về nhà lão Vương ta ở đi? Ta bảo bà tử dọn dẹp một gian phòng rộng rãi, giường đệm bên trong sạch sẽ".

Vương lão đầu cảm thấy, tiên nhân cứu Tiêu Thính Vân cũng là tạm thời, nào có đạo lý phàm nhân lại luôn ở tại tiên cảnh? Nếu Tiêu Thính Vân ra khỏi tiên cảnh, cũng chỉ có thể về nhà lão Vương bọn họ ở. Dù sao cũng là người được tiên nhân cứu, lại có một tay sức lực tốt, nếu đến lúc đó có thể lấy con tiểu nữ nhi Thúy Thúy, xem như là con rể của Vương gia bọn họ, hắn cũng có thể nhìn Tiêu Thính Vân thuận mắt hơn.

Động tác trên tay Tiêu Thính Vân dừng lại, quay đầu nhìn Triệu Hi, im lặng không lên tiếng, ánh mắt nặng nề.

Triệu Ngôn một bên đẩy mắt kính, tròng kính phản chiếu ánh sáng nhạt, nói thầm bên tai Triệu Hi: "Hi Hi, hắn nhìn ngươi làm cái gì?"

Triệu Hi: "?" Làm sao nàng biết?!

Nhưng bị Tiêu Thính Vân nhìn chằm chằm, trong đầu Triệu Hi lại nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, nàng suy nghĩ một hồi, cười nói: "Sau này Tiêu Thính Vân ở nhà chúng ta đi"

Mới nói xong Triệu Hi phát giác ánh mắt hai anh trai nhìn nàng càng lúc càng không đơn giản...

Thôn dân ở đây đều chấn động, lập tức nhìn Tiêu Thính Vân bằng ánh mắt hâm mộ, tương lai còn có thể ở trong tiên cảnh?

Trước đây cho dù Tiêu Thính Vân lớn lên tuấn tú, sức lực lại tốt, nhưng dù sao không biết lai lịch, thôn Đào Hoa lại không có mấy mẫu đất, không ít người coi thường hắn nhưng hiện tại thì khác, người này lại được tiên nhân nhìn trúng! Trong những nông phụ đang ở đây không thiếu những người làm mai mối trong thôn, lúc này nhìn Tiêu Thính Vân như là đang nhìn miếng bánh thơm ngon, sôi sục ý muốn làm mai một cô tức phụ cho hắn!

Thấy Triệu Hi nói như vậy, Vương lão đầu đành phải từ bỏ, chỉ dặn Tiêu Thính Vân rảnh rỗi thì thường xuyên trở về thăm.

Để tránh thôn dân khi trồng trọt xuất hiện khó khăn, bọn Triệu Chí Dân quyết định đi theo thôn dân đến thôn Đào Hoa một chuyến, tự mình hướng dẫn trồng trọt. Vương Tuyết Cầm muốn chăm sóc hai con heo đen kia nên không có ý định đi cùng.

Tiêu Thính Vân cầm chổi quét dọn sạch sẽ kho hàng, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Triệu Hi đứng ở một bên, ánh mắt tỏa sáng nhìn hắn.

Nghĩ tới vừa rồi tiểu cô nương này nhất định một hai muốn hắn lưu lại, yết hầu tinh xảo của Tiêu Thính Vân bất giác trượt xuống, giọng nói trầm thấp ngày thường nhu hòa hơn: "Vì sao thu lưu ta?"

Triệu Hi: "Nếu không ngươi làm bảo vệ cho nhà ta đi?"

Tiêu Thính Vân: "... ?" Bảo vệ?

Triệu Hi cảm thấy đây là một chủ ý vô cùng tốt, Tiêu Thính Vân mang thần sắc hơi có chút kinh ngạc đi về phía phòng an ninh bên ngoài bị sương trắng bao phủ, nàng gọi tiểu quản gia - Đại Bảo của biệt thự mở khóa phòng bảo vệ.

Hoa văn Vân Long mạ vàng trên khóa rút xuống, Triệu Hi đẩy cửa đi vào. Phòng an ninh của biệt thự nhà giàu này cũng được tu sửa cực kỳ xa hoa, bên trong trang bị đến vài máy tính, trên đỉnh đầu là mấy màn hình giám sát cực lớn, bên trong đặt một cái giường nhỏ, ở một bên còn có bàn ghế. Phương tiện ở chỗ này tuyệt đối tốt hơn nhà cửa của thôn Đào Hoa nhiều.

Hiện giờ thân thể Tiêu Thính Vân đã rất tốt, trong nhà lại chưa mở khóa phòng khách, cũng không thể để cho hắn cứ ở trong của nhị ca, làm cho Triệu Húc cùng Triệu Ngôn mỗi ngày đều chen chúc ở chung một phòng.

Triệu Hi tiếp tục nói: "Ngươi làm bảo vệ nhà ta, bảo vệ sự an toàn của biệt thự, bao ăn bao ở, mỗi tháng ta lại cho ngươi một lượng bạc tiền công, ngươi thấy như thế nào?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 52: Chương 52



Xem xét từ mấy ngày ở chung, thân thủ Tiêu Thính Vân này rất tốt, tính nhạy cảm cao, hơn nữa nhân phẩm còn không tệ, không có thói quen xấu trộm vặt, trước khi mất trí nhớ có khả năng được giáo dục tốt, người như thế làm bảo vệ nhà mình so với chọn thôn dân trong thôn thì đáng tin cậy hơn nhiều.

Dựa theo ý của tiểu quản gia Đại Bảo, độ thiện cảm tăng lên, độ trung thành cũng theo đó mà tăng cao. Triệu Hi quét mắt nhìn bảng điểm tích lũy, Tiêu Thính Vân xếp thứ nhất.

Nhưng Triệu Hi cũng cẩn thận, bảo vệ cũng chỉ là hộ vệ chuyện an toàn của biệt thự, chìa khóa cổng chính của biệt thự chỉ có người một nhà bọn họ giữ, chìa khóa phòng an ninh không dùng được ở viện chính, nếu thật sự có một ngày Tiêu Thính Vân nổi lên ác niệm, người một nhà bọn họ cũng sẽ không sợ hắn.

Tiêu Thính Vân hiểu, ý là làm hộ vệ, hắn không do dự mà gật đầu đồng ý.

Triệu Hi thực hài lòng, lại gọi tiểu quản gia Đại Bảo ra hỏi: "Nếu mở hệ thống bảo an của biệt thự, cần bao nhiêu điểm tích lũy?"

[Kí chủ Hi Hi, mở hệ thống an ninh, theo đó khu chức năng của biệt thự cũng được mở rộng, điểm tích lũy cần thiết cũng sẽ tăng lên, hiện tại điểm tích lũy cần tích lũy mỗi ngày là 10 điểm. ]

Triệu Hi gật đầu, hai ngày trước mở khóa kho hạt giống và toilet, mỗi ngày đều tiêu thêm hai điểm tích lũy duy trì điện nước.

Cũng may hiện nay thôn dân Đào Hoa và thôn dân trại Thanh Phong đều đang không ngừng cung cấp điểm tích lũy cho bọn họ, cho nên hẳn là có thể đáp ứng nổi.

Triệu Hi lập tức để cho Đại Bảo mở ra hệ thống bảo an, mấy khối màn hình theo dõi LCD siêu lớn thình lình b.ắ.n ra hình ảnh, Tiêu Thính Vân nhìn đến kinh hãi, chần chờ nói: "Đây là..."

Triệu Hi kéo hắn qua, đặt tay lên vai ấn hắn ngồi xuống trước máy tính: "Theo dõi, có thể theo dõi tình hình xung quanh biệt thự".

Hương thơm thoang thoảng như có như không trên người nữ hài bay vào xoang mũi, bàn tay nàng đặt trên vai hắn xuyên thấu qua lớp áo mỏng mang đến một chút nhiệt độ, trên mặt Tiêu Thính Vân hiện lên một tia mất tự nhiên, nhưng nàng cũng không buông tay ra, Tiêu Thính Vân ho nhẹ một tiếng làm cho chính mình hoàn hồn.

Hiện tại khu vực mở khóa đều có thể nhìn thấy hình ảnh trên màn hình theo dõi, Tiêu Thính Vân nhìn thấy Vương Tuyết Cầm đang cho hai con heo đen ăn cỏ, trong lòng thầm kinh hãi, vật này thật giống như thiên lý nhãn.

Triệu Hi nghĩ đến hắn là cổ nhân, cố ý sửa văn tự trên hệ thống theo dõi thành chữ phồn thể.

Tiêu Thính Vân nhìn hình ảnh trong góc, hơi nhướng mày nói: "Đây là người nào?"

Đây là hình ảnh bên ngoài biệt thự, trong hình ảnh là một cổ xe ngựa xinh đẹp chậm rãi đi đến, ngồi ở trước là một gã sai vặt đang thúc ngựa.

Xe ngựa dừng ở cửa lớn, gã sai vặt vén rèm xe, một tiểu công tử 13 14 tuổi mặc trang phục hoa lệ từ bên trong đi ra.

Chu Nguyên ngày thường chơi bời lêu lổng, không có việc gì liền đi khách đ**m Duyệt Lai nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện xưa, tò mò nghe chuyện lạ, nếu không thì sẽ cùng bằng hữu tới ngoại thành dạo chơi, hôm nay lấy cớ đi kiểm tra ruộng đất nhà mình đến thôn Đào Hoa.

Ai ngờ thôn trưởng lấy cớ bận cày vụ xuân không cách nào chiêu đãi hắn, Chu Nguyên cũng không so đo những chuyện này, bản thân đi dạo khắp nơi ở thôn Đào Hoa.

Hai ngày nay hắn dành hết nổi bật, tay cầm một thanh quạt lông học đòi văn vẻ, bên hông treo túi bảo lụa mỏng lưu ly chứa hương liệu quý, Chu Nguyên cảm thấy bản thân đi đường đều mang theo gió.

Một đường này ra ngoài, chỉ cần là công tử ca đều sẽ nhịn không được nhìn về phía túi lưu ly bên hông hắn, không biết tổ phụ có hối hận khi ném túi quý báu như vậy cho hắn hay không? Chu Nguyên âm thầm vui sướng.

Nhìn thấy mây khói bao phủ căn biệt thự to, không biết so với Chu gia hắn rộng lớn gấp bao nhiêu lần, trong lòng Chu Nguyên tò mò liền xuống xe, trong lòng suy đoán. Chẳng lẽ đây là có quan to hiển hách lặng lẽ xây thôn trang ở chỗ này? Căn cứ đến ý tưởng kết giao bằng hữu, Chu Nguyên muốn đến xem một chút.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 53: Chương 53



Chu Nguyên lúc này vừa mới xuống xe, Vương Tuyết Cầm cũng đồng thời trong tay xách theo một cái túi nhựa chứa đầy rác đi ra khỏi biệt thự. Hai người đụng mặt, ánh mắt Chu Nguyên dời xuống, rơi vào túi nhựa trong suốt Vương Tuyết Cầm cầm trên tay, bên trong túi nhựa truyền đến từng trận mùi hôi thối xông vào mũi.

Trong lòng Chu Nguyên lộp bộp một chút, hỏi: "Vị phu nhân này, trong túi này của ngài chứa vật gì?"

Vương Tuyết Cầm: "Một túi phân heo".

Vẻ tươi cười trên mặt Chu Nguyên nứt ra: "... Phân, heo?"

Chu Nguyên tại chỗ hóa đá, người này dùng túi quý chứa uế vật? Đây không phải là thứ dùng để đựng hương liệu quý sao?!

Đôi mắt nhỏ của Chu Nguyên nhìn thẳng vào vị phu nhân đang xách túi phân heo, gấp gáp đến độ mặt đỏ bừng tới mang tai: "Đây là túi quý kia mà, sao có thể dùng để chứa chất thải cơ chứ?"

Vương Tuyết Cầm đánh giá công tử mặc xiêm y hoa cổ, bên hông đeo túi nilon có chứa hương liệu, hắn hình như đang rất giận dữ. Nàng chợt nhớ ra chuyện lúc trước Lý thị nói tiểu công tử Chu gia đã mua lại túi nilon với giá tận hai mươi lượng.

Thì ra đây chính là vị công tử coi tiền như rác đó.

Túi nilon chỉ đáng giá hai đồng mà trả tận 20 lượng bạc, chắc hẳn vị này ở nhà được trưởng bối cưng như trứng đây.

Vương Tuyết Cầm nhìn hắn như nhìn hài tử ngốc. Ruồi bọ đang bay vo ve xung quanh phân heo bốc mùi hôi thối không tả được. Vương Tuyết Cầm thấy vậy vội vã xách túi nilon kia ra ngoài: "Tiểu tử, lát ta nói chuyện với ngươi sau." Đống phân heo này vốn dĩ nàng đã định lấy về dùng làm phân bón.

Vương Tuyết Cầm rảo bước nhanh rời khỏi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt hai người. Gã sai vặt nhìn Chu Nguyên tức giận tới đỏ bừng mặt, cẩn thận hỏi: "Công tử, bây giờ chúng ta sẽ đi thăm hỏi hay là..."

Mấy công tử ca ở độ tuổi này rất trọng thể diện, Chu Nguyên cũng coi như là có chút thanh danh ở huyện Đào Nguyên, ai ngờ được túi quý mà hắn trân quý lại bị người ta dùng đựng phân heo? Tin này nếu truyền ra ngoài thì hắn sẽ thành trò cười cho cả huyện mất.

Chu Nguyên hết nhịn nổi rồi, làm gì còn tâm tư mà đi thăm hỏi cái thôn trang thần bí này nữa chứ? Hắn thở hồng hộc leo lên xe ngựa, lệnh cho gã sai vặt nhanh chóng cưỡi ngựa trở về.

Gã sai vặt vội vàng cưỡi ngựa về nhà. Chu Nguyên ngồi trong xe ngựa nhìn túi bảo bối bên hông mình, tức giận định túm lấy ném ra ngoài cửa sổ, nhưng nhìn lại dược liệu quý báu bên trong lại thôi. Quên đi, chỉ cần bớt tổn thất được chút nào hay chút đó, những hương liệu này thực sự rất đắt tiền.

Một màn này đều bị Triệu Hi và Tiêu Thính Vân trông thấy toàn bộ qua máy giám sát. Triệu Hi có chút đồng tình với Chu Nguyên, thứ hắn tự cho là quý giá bị người ta coi không đáng một đồng, quả là một đả kích lớn.

Tiêu Thính Vân không thèm đếm xỉa tới Chu Nguyên. Hắn quan sát đánh giá đủ loại đồ vật trước mặt, cảm thấy có chút xa lạ.

Ngoài cái màn hình giám sát lớn trước mặt, còn có không ít những đồ vật kèm nút bấm, trong đó có một số có in ký tự con nòng nọc nhỏ mà hắn không nhận ra.

Triệu Hi vội vàng giải thích: "Hệ thống an ninh của biệt thự bao gồm hệ thống kiểm soát, giám sát, báo động và quản lý bãi đỗ xe ngầm."

Tiêu Thính Vân đã từng thấy qua cổng gác và camera, quả nhiên là một thần vật lợi hại, có thể quan sát không sót thứ gì bên ngoài kể cả cách xa hai ba nghìn dặm, ngay cả tự mở cửa cũng không cần, hệ thống tự động sẽ làm thay, cực kỳ thuận tiện.

Hệ thống báo nguy hiểm cũng khá dễ hiểu, hẳn là có chức năng cảnh báo trước nguy hiểm.

Tiêu Thính Vân nghe vậy liền hỏi: "Bãi đỗ xe ngầm có lợi ích gì? Nói là xe... là xe ngựa ư?

Triệu Hi gật đầu. Gara ngầm hiện tại vẫn ở trạng thái khóa toàn bộ, bên trong có tổng cộng 15 chiếc xe. Xe ngựa cũng coi như là tổ tiên của xe hơi đi, hắn lý giải như vậy cũng không sai.

Thấy Triệu Hi gật đầu, lông mày Tiêu Thính Vân dần nhíu lại, càng ngạc nhiên hơn: "Xe ngựa đỗ ở dưới lòng đất ư?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 54: Chương 54



Triều Thiên Khải đã có hầm ngầm nên Tiêu Thính Vẫn có thể hiểu được phòng trọ dưới lòng đất là gì. Nhưng ngựa ở thời này rất quý, chủ yếu có được nhờ trao đổi với thảo nguyên phía bắc, sao có thể tùy ý để ở phòng trọ dưới lòng đất cơ chứ? Hơn nữa dạo này không hiểu vì sao Triệu gia lại không đem ngựa ra cho ăn hóng gió nữa nhỉ?

Triệu Hi có chút khó xử: "Xe của chúng ta không cần ngựa kéo, không phải vật sống nên là không sao đâu. Dù sao bây giờ bãi đỗ xe ngầm cũng đang không dùng được."

Tiêu Thính Vân nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa, ánh mắt hắn lại di chuyển tới màn hình giám sát LCD cỡ lớn, cảm thấy rất hứng thú với một màn quan sát tên Chu Nguyên vừa rồi.

Triệu Hi cầm đồ vật nhỏ lên giới thiệu: "Đây là con chuột, dùng nó để điều khiển hệ thống theo dõi, ngươi chỉ cần di chuyển nó là được..."

Triệu Hi vốn định hướng dẫn hắn kiểu tay cầm tay như lúc trước dạy cho nàng dùng máy tính. Ngón tay nàng hơi chạm vào mu bàn tay lành lạnh của hắn, không để ý ngón tay thon dài kia hơi co rút lại. Đột nhiên cửa bên ngoài bị đẩy ra, Triệu Húc cười ha ha đi vào: "Việc cỏn con này để ta dạy cho, Hi Hi cứ về nghỉ ngơi trước đi." Nói xong còn khoác tay lên bờ vai săn chắc của Tiêu Thính Vân lặng lẽ nhéo một cái.

Triệu Hi: "..."

Có người dạy hộ thì tốt rồi. Triệu Hi vui vẻ nhàn nhã rời khỏi phòng an ninh.

Tiêu Thính Vân cực kì thông minh, dưới sự chỉ đạo của Triệu Húc liền học tập rất nhanh. Chẳng mấy chốc đã nắm được sơ lược cách dùng mấy đồ vật trên bàn.

Triệu Hi vốn chuẩn bị quay về nhà chính, đi được nửa đường lai bị Vượng Tài quấn lấy. Radio trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng nói thanh lạnh như suối trong núi của thiếu niên: "Triệu cô nương"

Triệu Hi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía camera đang nhấp nháy đèn đỏ. Tự nhiên gọi mình làm gì thế?

Triệu Húc sắp phát điên rồi. Hắn dạy tiểu tử này dùng radio, ai mà ngờ tên này lại gọi tên em gái của hắn cơ chứ?!

Tiêu Thính Vân buông micro xuống, dời tầm mắt khỏi màn hình lớn, nhịn xuống muôn vàn cảm xúc dâng lên trong lòng. Vật này vậy mà có thể nhìn trộm thần tiên... Giống như có chút báng bổ, hắn đột nhiên cảm thấy không hề vui chút nào.

Vương Tuyết Cầm đem túi phân heo kia bón cho thửa ruộng mới khai hoang. Đang nghĩ bụng muốn làm thêm mấy cái thùng đựng phân thì tình cờ gặp được người dân trại Thanh Phong trên núi xuống, liền cùng với Vương Tuyết Cầm trở về tiên cảnh.

Hệ thống an ninh của biệt thự có thể tự động nhận dạng gương mặt. Trương Đại thấy cửa sắt tự động mở liền hô to quả nhiên là pháp lực của tiên gia.

Đêm qua hắn ở trại Thanh Phong thương lượng suốt một đêm, sau khi thê tử hắn nói hài tử trong trại sau khi uống thuốc tiên gia tặng đã không còn nôn ra trùng sống nữa, liền vội vàng đồng ý xuống trại.

Mặc dù không biết nuôi heo có lợi ích gì, nhưng tiên gia vốn có tấm lòng từ bi, sẽ không để bọn họ phải bận bịu công việc nữa.

Trại Thanh Phong nuôi không ít vật sống rồi, sau này tập trung vào nuôi heo rừng cũng không thành vấn đề.

Trương Đại cầm đầu dân trong trại đi theo Vương Tuyết Cầm cẩn thận tiến vào tiên cảnh. Cửa sắt tự động đang chuẩn bị đóng lại thì phía sau vang lên âm thanh ngại ngùng:

"Thưa phu nhân, vừa rồi tiểu tử có chút thất lễ. Tại hạ là Chu Nguyên của Chu gia đến từ huyện Đào Nguyên, đang đi du ngoạn thì tình cờ gặp được quý trang đây, không biết ta có thể mạn phép được kết giao cùng với chủ quân của ngài được chứ?"

Vương Tuyết Cầm quay đầu nhìn lại, chính là vị Chu Nguyên kia.

Sau khi Chu Nguyên bình tĩnh lại càng thêm thêm tò mò về thôn trang này. Nhà hắn nằm rải rác khắp thôn Đào Hoa nên cũng xem như là địa chủ ở đây, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy thôn trang này. Theo lý thuyết nếu có nhân vật m.á.u mặt xây thôn trang ở đây thì phải thông báo cho Chu gia mới phải chứ.

Nghĩ lại vị phu nhân kia lại dùng bảo vật để đựng phân heo, đoán chừng không phải kẻ tầm thường.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 55: Chương 55



Chu Nguyên sau khi nghĩ vậy bèn lập tức kêu gã sai vặt quay xe ngựa trở lại, trùng hợp nhìn thấy Vương Tuyết Cầm mặc áo vải bố đi vào trong.

Trong lòng hắn càng lấy làm kinh ngạc. Triều Thiên Khải phân giai cấp rõ ràng, có quan chức nào lại coi trọng bách tính xiêm y tầm thường cơ chứ? Càng không nói còn cho phép tùy tiện đặt chân vào khu vực nhà mình.

Mấy người Trương Đại nhìn thấy Chu Nguyên cũng sốt ruột không thôi. Lão địa chủ này kiểu gì ít nhiều cũng có liên quan tới quan phủ, ai biết được lúc nào có thể tới bắt sơn phỉ bọn họ để tranh công? Trương Đại cảm thấy mình đến sai thời điểm rồi, chỉ sợ bị nhìn ra manh mối.

Vương Tuyết Cầm cảm thấy tiểu tử coi tiền như rác kia xem như cũng biết lễ nghĩa, liền mời Chu Nguyên vào.

Chu Nguyên lặng lẽ quan sát bốn bề sương trắng, đang suy đoán phải chăng bản thân đã lạc vào tiên cảnh thì thấy Triệu Hi đi từ xa tới.

Trong sân có hai com heo đen nhỏ đang bị trói, chúng dùng mũi cọ vào đất. Trương Đại không dám chần chừ, đành chắp tay nói với Vương Tuyết Cầm và Triệu Hi: "Thưa hai vị tiên gia, tiểu nhân muốn nói chúng thần nguyện ý nuôi heo.

Trong lòng Trương Đại khổ sở, vốn định hỏi chi tiết, nhưng khi nhìn thấy công tử Chu gia kia ở đây thì không dám hỏi kĩ, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Lúc đầu Chu Nguyên nghe được xưng hô thì kinh ngạc, hắn tò mò nghe câu chuyện kì lạ kia một chút, không ngờ chính mình cũng gặp phải. Sau đó hắn lại tò mò: "Vì sao phải nuôi heo? Thịt heo rừng có vị tanh lắm kia mà."

Vương Tuyết Cầm cười nói: "Chúng ta có cách làm cho thịt heo không còn tanh hôi nữa."

Nghe vậy, mấy người Trương Đại đột nhiên không muốn rời đi nữa.

Chu Nguyên phe phẩy cái quạt lông trong tay, dường như muốn xua tan đi mùi hôi thối kia. Hắn càng nghi hoặc: "Heo đứng cuối cùng trong sáu loại súc sinh, dù nó không tanh đi chăng nữa thì tại sao không nuôi thịt dê thay thế? Thịt dê cực kỳ thơm ngon, người dân trong triều Thiên Khải cũng rất yêu thích thịt dê."

Chu Nguyên cực kì thích ăn dê, đặc biệt là đùi dê nướng chín mềm, chỉ cần nghĩ thôi hắn đã ch** n**c miếng rồi.

Triệu Hi lắc đầu: "Thịt thà không phải cần đến Tết mới được ăn, mà là dân chúng Thiên Khải đều có thể được ăn mặn mỗi ngày, ăn cho xương cốt rắn chắc, ăn cho thân thể cường tráng."

Nàng vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc. Người dân trong trại dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Triệu Hi. Những năm này ngay cả một bữa no họ còn không có, tiểu tiên nữ này còn muốn bọn họ ăn mặn? Cho dù bọn họ có chiếm núi xưng vua, săn thú thỏa thích cũng không dám nghĩ tới!

Thôn Đào Hoa còn khỏi phải nói. Bọn họ biết được chỉ cần tương lai có cơm ăn đã vui đến điên rồi, nào còn dám hy vọng xa vời được ăn cơm thịt?

Triệu Hi nhếch môi hỏi ngược lại: "Chu công tử, nếu hai người thi đấu, ngươi nói xem hán tử chỉ ăn lương khô sẽ thắng, hay tráng sĩ ăn mặn lợi hại hơn?

Chu Nguyên á khẩu không trả lời được. Đương nhiên người ăn thịt sẽ khỏe hơn rồi! Được ăn thịt mới có thể nuôi cơ bắp cường tráng, khí lực càng lớn, thân thể mạnh khỏe mới không dễ ngã bệnh! Nếu bị bệnh mà chết, nhân khẩu triều đình giảm bớt sẽ có chuyện lớn! Giống như năm ngoái đại dịch hại c.h.ế.t nhiều người như vậy, khắp nơi trong triều Thiên Khải đều có lưu dân nổi dậy khởi nghĩa. Nếu không phải triều đình ra sức áp chế, chống lại đầu sóng ngọn gió, e là điên đảo triều cương mất.

Nhưng Chu Nguyên hiểu được ở triều Thiên Khải chỉ có quý tộc mới được ăn thịt mà thôi. Thường dân muốn ăn cũng không có, trừ khi súc vật vừa nhiều vừa dễ nuôi họ mới có thể cam lòng nếm thử một miếng.

Vương Tuyết Cầm cười nói: "Chúng ta sẽ nuôi heo. Heo sau khi thiến tính cách sẽ dịu đi rất nhiều nên có thể nuôi trực tiếp, sau một thời gian sẽ mau chóng béo lên 200 cân, thịt heo sẽ mất đi vị tanh, bốn tới năm tháng sau sẽ có thể xuất chuồng."

Lời này giống như sét đánh ngang tai, khiến mọi người không khỏi sửng sốt.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 56: Chương 56



Phải biết rằng một con dê trưởng thành của triều Thiên Khải cũng không hơn trăm cân, vậy mà heo có thể nặng gấp đôi sao? Nuôi dê thì cần đi chăn dê, còn nuôi heo lại nuôi trực tiếp trong chuồng, căn bản không cần tốn quá nhiều công sức.

Nói đến nuôi heo, Vương Tuyết Cầm nhiệt tình hẳn lên: "Nuôi heo rất tốt, cho bọn chúng ăn cái gì cũng được, hơn nữa còn nuôi được nhiều!"

Đẩy mạnh nuôi heo!

Chu Nguyên chợt nhớ lại túi phân heo vừa rồi... Dù hắn là công tử nhà giàu chưa từng làm ruộng nhưng cũng biết trong đó chứa cái gì. Chất thải của người và gia súc là phân bón tốt nhất của người làm nông. Vậy có nhiều phân heo là có thể dùng để bón phân rồi?

Còn có nhiều lợi ích như vậy sao?

Chu Nguyên nghe xong mà tim đập thình thịch. Hôm nay hắn đã được mở rộng tầm mắt, rốt cuộc cũng hiểu được nuôi heo lại cần nhiều tri thức tới vậy.

Chu Nguyên nhớ lại đường ca nhà mình thường nói binh lính ở biên giới luôn không đủ ăn, quân lương đến một miếng thịt cũng không có. Tướng sĩ mà gầy gò như cây sào thì sao có thể bảo vệ biên cương?

Triệu Hi khí phách nói: "Chu công tử à, ngươi nói xem nếu nhà nào cũng nuôi heo, mỗi bữa đều sẽ có thịt ăn. Tới lúc đó triều Thiên Khải sẽ còn có nhiều cuộc khởi nghĩa của lưu dân nữa không?"

Đây chính là nghệ thuật ăn nói.

Vài câu hỏi liên tục được đặt ra khiến lòng Chu Viễn chấn động, một ngọn lửa hừng hực như đang cháy lên trong khoang ngực.

Nuôi heo chính là cách khiến cho dân giàu nước mạnh! Nuôi heo cũng chính là cách để phụng sự triều đình!

Đôi bàn tay mập mạp của hắn chắp lại thở dài, mắt ngấn lệ trịnh trọng nói: "Tiên nhân, xin ngài hãy thỉnh giáo cho ta cách nuôi heo!"

Triệu Hi nhìn Vương Tuyết Cầm cười.

Chu Nguyên lại đưa tay vỗ vai Trương Đại, ánh mắt nóng bỏng: "Huynh đệ à, sau này ta với ngươi cùng nhau nuôi heo nha. Ta tên là Chu Nguyên, không biết ngươi tên là gì nhỉ?"

Trương Đạt hơi bối rối: "Ta tên Trương Đại"

Hắn không nghĩ nhiều đến thế, chỉ nhớ tới câu của tiên nhân nói, mỗi ngày đều có thể ăn no cơm cùng với thịt, đây quả thực là cuộc sống trong mơ.

Triệu Hi thở dài trong lòng. Chỉ tiếc là thư phòng vẫn chưa được mở khóa, bên trong có chứa không ít sách về "kỹ thuật nuôi heo hiện đại","chăm sóc heo nái sau sinh". Nàng tin rằng những cuốn sách này có thể mở ra cho họ một thế giới mới.

Vừa rồi nói nhiều thứ như vậy nhưng vẫn là nói suông, giống như là chi phiếu khống không đáng tin cậy. Để tránh cho bọn họ đi được nửa đường k*ch th*ch quá mà bỏ trốn, Triệu Hi nhịn đau lấy từ tủ lạnh ra thịt heo, cho Trương Đại và Chu Nguyên mỗi người một cân, cho bọn họ về nếm thử rồi tính sau.

Thịt heo đỏ tươi cùng với bì trắng phau, có thể thấy được vân da rõ ràng.

Trương Đại cẩn thận cầm trên tay một ký thịt heo, vẫn có chút khó tin: "Thưa tiên nhân, đây là thịt heo vì sao lại có da màu trắng?"

Chu Nguyên cười nói: "Thịt heo trắng mà. Vài ngày trước, đường ca ta từ vạn dặm xa xôi kiếm được chút thịt heo trắng, không có nhiều khác biệt, đều là heo con cả."

Vương Tuyết Cầm kinh hãi, vội hỏi: "Heo trắng này chẳng lẽ là heo ngoại quốc, giống này sinh trưởng nhanh hơn, thịt nạc cũng nhiều, tỷ lệ xuất chuồng cao!"

Chu Nguyên cũng không biết những con heo trắng kia có phải là loại heo mà tiên gia nói không. Hắn chỉ đồng ý lần sau tới sẽ mang theo những con heo ở nhà, sau đó lại mang theo một ký thịt heo trở về.

Sau khi hồi phủ, Chu Nguyên đích thân xuống phòng bếp dặn dò đầu bếp làm thịt heo. Đầu bếp cũng không biết đây là giống heo gì nên nấu theo cách giống thịt dê. Sau khi phân phó xong, Chu Nguyên lại nhìn mấy con heo trắng kia. Lúc trước chỉ xem chúng như thú cưng, hiện tại ánh mắt hắn nhìn mấy con heo tỏa sáng lấp lánh.

Chu lão viên ngoại đã sớm nghe nói Chu Nguyên vừa đi du ngoạn ngoại ô trở về đã xuống chơi đùa với đám heo ngu ngốc kia, lão gia nghiêm mặt gọi hắn tới nói chuyện.

Không đợi lão nhân gia khiển trách, hai mắt Chu Nguyên lóe sáng, mở miệng từ tốn nói: "Gia gia, trước kia tôn nhi đã sai rồi, lúc nào cũng chỉ muốn làm phú ông sống an nhàn đến hết đời, lại suốt ngày chỉ cùng đám bằng hữu du ngoạn nghe hí kịch, thật sự chơi bời trác táng không có chút ý chí nào, quả là đáng trách."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 57: Chương 57



Chu Nguyên nắm đôi tay mập mạp thành nắm đấm, bên tai như vang lên từng chữ Triệu Hi đã nói, nhiệt tình: "Từ nay tôn nhi muốn lập công phụng sự triều đình!"

Chu lão viên ngoại không rõ vì sao mà tôn tử vừa mới ra ngoài đi dạo một chuyến về lại thay tính đổi nết được? Không biết có phải đã gặp được người nào thông não cho rồi? Nhưng dù sao cũng thật tốt quá, Chu gia gia vui mừng khi thấy tôn tử cuối cùng cũng trưởng thành.

Báo đáp triều đình không phải là vào triều làm quan sao? Lão Chu kích động tới mức hận không thể mở tiệc đốt pháo ăn mừng mười dặm!

Chu lão viên ngoại nước mắt lưng tròng: "Ngươi nghĩ thông là ta vui rồi, đây mới chính là tôn tử ngoan của Chu gia gia. Ta sẽ lên huyện lệnh tiến cử ngươi làm quan...

Chu Nguyên: "Để cung cấp lương thực cho bách tính triều Thiên Khải, để cung cấp sức mạnh cho binh lính nơi biên cương chống lại quân xâm lăng, góp phần làm nên một triều Thiên Khải thịnh vượng an khang, kể từ hôm nay tôn nhi quyết tâm nuôi heo!"

Lão Chu chợt nín khóc: "... ??"

Con báo con này, ngươi lặp lại lần nữa coi??

Nụ cười Chu lão viên ngoại ngưng trệ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Chu Nguyên.

Nuôi, nuôi heo? Vừa rồi không phải nói muốn đền đáp triều đình sao?

Bốn mắt nhìn nhau, Chu lão viên ngoại có thể thấy được ánh mắt đầy nghiêm túc và chắc chắn trên khuôn mặt tròn trịa của Chu Nguyên, một khắc kia hắn cảm giác như m.á.u toàn thân đang sôi trào, điên cuồng xông l*n đ*nh đầu, hắn vậy mà thiếu chút nữa bị tiểu tử này làm cho tăng xông!

Chu lão viên ngoại tức giận đến toàn thân phát run, ngón tay run rẩy chỉ vào Chu Nguyên, th* d*c mà mắng: "Ngươi là cái đồ súc sinh, súc sinh!"

Hắn vừa rồi đúng là hồ đồ, vậy mà lại cho rằng đứa cháu trai không nên thân của mình đã nghĩ thông suốt? Đây chính là Hỗn Thế Ma Vương, sinh ra là để làm tức c.h.ế.t hắn đây mà.

Lúc trước không muốn làm quan chỉ muốn làm địa chủ, cùng lắm thì cũng chỉ là không có chí lớn, thế mà hôm nay hắn lại nói muốn nuôi heo? Đây cũng quá mất mặt rồi! Này có khác gì đang tát vào mặt hắn chứ.

Nuôi cái gì không nuôi? Sao cứ phải nhất quyết nuôi heo? Heo thì heo, nhưng mà, đó là súc vật đứng cuối cùng trong lục súc của triều Thiên Khải. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, lão Chu gia hắn làm sao còn mặt mũi ở huyện Đào Nguyên?

Chu Nguyên nghe vậy có chút không phục, liền muốn đem lời lúc trước Triệu Hi nói với hắn nói cho tổ phụ nghe, giờ phút này trong đầu Chu lão viên ngoại đều là "nuôi heo", làm sao chứa được những thứ khác vào đầu? Hắn tức giận nói: "Chuyện hoang đường như này mà truyền ra ngoài, Vương gia làm sao nguyện ý kết thân với nhà ta?"

Chu Nguyên năm nay tính cả tuổi mụ đã là 15, vừa vặn đến tuổi thành hồn. Mà Vương gia ở huyện Đào Nguyên cũng là một địa chủ có tiếng, nữ nhi nhà hắn ở trong huyện cũng được xem như là tài nữ, nếu không phải Chu gia có chút sản nghiệp, Vương gia sao có thể đồng ý gả đại nữ nhi nhà mình cho Chu Nguyên.

Nếu để cho Vương gia biết Chu Nguyên muốn đi nuôi heo? Mối hôn sự này không phải liền bay mất. Trời ơi, Chu lão viên ngoại càng nghĩ càng tức, hận không thể lập tức đánh c.h.ế.t tiểu tử này.

Chu Nguyên chẳng những không ý thức được điều bất thường, mà còn thề son sắt nói: "Nàng nếu không ủng hộ ta nuôi heo, thì dù là đích nữ của Vương gia ta cũng không cưới."

Nuôi heo nuôi heo, mở miệng ngậm miệng đều là nuôi heo. Chu lão viên ngoại dưới cơn giận dữ, cũng lười nói nhảm với Chu Nguyên, dứt khoát kêu gã sai vặt trong nhà nhốt Chu Nguyên vào phòng ngủ cấm túc, để cho hắn tự suy nghĩ lại.

Sau trận cãi nhau này, phòng bếp cũng đã nấu xong một cân thịt mà Chu Nguyên đem tới, đầu bếp cũng không biết đây rốt cuộc là thịt gì đành làm theo cách chế biến của thịt dê. Tuy nói lão viên ngoại cấm túc Chu Nguyên, nhưng cũng không nói là không cho ăn uống, vì thế một bàn lớn thịt heo liền được đưa tới chỗ Chu Nguyên.

Thịt heo được đặt ở trong một cái nồi làm bằng đất xung quanh là nước được tiết ra từ miếng thịt, bên trên còn rắc thêm vài cọng hành vụ, khiến cảm giác thèm ăn của Chu Nguyên trỗi dậy, hắn cầm lấy chiếc đũa ăn ngấu nghiến. Ngay khi ăn miếng đầu tiên , Chu Nguyên liền hạ quyết định, hắn chính là muốn đi nuôi heo! Thịt này, quá ngon!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 58: Chương 58



Chu Nguyên tuy đã khiến tổ phụ tức giận, nhưng ăn được đồ ngon vẫn là biết nhớ tới người, phân phó phòng bếp đưa cho tổ phụ một phần thịt heo.

Chu lão viên ngoại hôm nay thật sự là bị Chu Nguyên chọc tức không nhẹ, hắn trở lại thư phòng chuyện thứ nhất chính là lấy ra thẻ trúc, viết thư cho đứa cháu lớn của mình, là đường huynh của Chu Nguyên, trong thư dùng từ ngữ nghiêm khắc phê bình đứa cháu này một trận, đường xa ngàn dặm tới đưa cái gì không đưa? Lại đưa đến mấy con lợn trắng? Chu lão viên ngoại cảm thấy Chu Nguyên lầm đường lạc lối, chính là do đứa cháu lớn này của ông gây ra!

Bên ngoài truyền đến tiếng gã sai vặt cầu kiến, tay Chu lão viên ngoại đang cầm bút lông chợt dừng lại, một mùi thơm bay tới.

Gã sai vặt đặt nồi thịt heo lên bàn, nói là do tiểu công tử sai đưa tới.

Chu lão viên ngoại rửa tay sạch sẽ, ngồi xuống trước bàn nhìn nồi thịt kia, hừ một tiếng cảm thấy cháu trai đang muốn nhượng bộ, hắn im lặng cầm đũa gắp lấy một miếng thịt đút vào trong miệng, ngay khi nuốt xong hai mắt liền phát sáng.

Thịt này... rất ngon. Ăn không giống thịt dê, chẳng lẽ là món ăn hiếm có nào đó? Thịt dê tuy nói là ngon hơn thịt heo, nhưng vẫn có chút mùi hôi, nhưng thịt này lại không có mùi đó!

Chu lão viên ngoại ăn thêm mấy miếng, mắt híp thành sợi chỉ, tốc độ trên tay lại càng nhanh, quyết đoán nhét thịt vào miệng.

Thơm, thơm quá!

Đã ngần này tuổi, mà giờ mới được ăn món ngon tới vậy, Chu lão viên ngoại nhìn nồi thịt đã sắp thấy đáy, không khỏi hỏi: "Thịt Nguyên nhi đưa tới là thịt gì?"

"Công tử có nói, đây là..." Gã sai vặt kia sắc mặt cổ quái, nói ra hai chữ,"... Thịt heo."

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, đồng tử Chu lão viên ngoại đột nhiên co rụt lại..."Thịt heo?"

Nồi thịt thơm ngon mà hắn ăn hồi nãy, là thịt heo? Chu lão viên ngoại chợt cảm thấy không chịu nổi đả kích này.

Đây nhất định không phải thịt heo, là tiểu tử kia lấy loại thịt khác lừa hắn.

Trong phòng dường như vẫn còn phảng phất mùi thơm của nồi thịt heo kia, quản gia đứng ở một bên nuốt nước miếng, vẻ mặt đau khổ nói: "Lão viên ngoại, công tử bị nhốt ở phòng ngủ một canh giờ rồi, hiện đang ồn ào muốn đi nhà xí."

Sau khi ăn xong Chu lão viên ngoại cầm khăn lụa lau miệng, chậm rãi hỏi: "Tiểu tử kia biết sai rồi sao?"

Một gã sai vặt chợt chạy từ ngoài vào, thở hồng hộc nói: "Công tử vẫn không biết, vừa rồi hắn đã mang theo mấy con heo trắng kia từ lỗ chó của nhà xí trốn ra ngoài rồi!"

Chu lão viên ngoại: "..."

Chu gia có không ít biệt viện thôn trang ở huyện Đào Nguyên, cho nên dù Chu Nguyên mang theo heo trốn đi vẫn có chỗ ở, Chu lão viên ngoại cũng không cần quá lo lắng cho hắn, chỉ nghẹn hồi lâu mắng ra ba chữ: "Tiểu súc sinh!"

Mấy ngày nay thôn Đào Hoa đang bận rộn phân loại hạt giống, Triệu Chí Dân là người ôn hoà, thường đến ruộng của người dân trong thôn để hỗ trợ, có rất nhiều kiến thức nông nghiệp là của hiện đại được hỏi, cho nên sau khi được giải đáp thôn dân lại càng kính sợ ông hơn.

Triệu Chí Dân mỗi lần từ thôn Đào Hoa trở về, trong tay đều sẽ có một ít đồ vật mà thôn dân cho, như là quả dại có hương vị vô cùng ngọt ngào, phu nhân nhà Vương gia dù luôn luyến tiếc mà không dám ăn gà vịt trứng, nhưng vì để báo đáp ơn cứu mạng mà vẫn cố nhét một con gà cho Triệu Chí Dân, nhất định cầu tiên nhân phải mang về ăn.

Nông dân thời đại này cũng rất lợi hại chỉ cần nhìn sắc trời là đã đoán được thời tiết của ngày mai, Triệu Chí Dân đặt đồ vật thôn dân tặng xuống, nhìn bầu trời bị mây đen bao phủ, khẽ nhíu mày nói: "Hôm nay sợ là có mưa rồi."

Quả thật không ngoài dự đoán của Triệu Chí Dân, sau nửa đêm trên trời liền nổi lên mưa phùn kéo dài, sấm chớp chiếu sáng cả không trung, Triệu Hi vốn có giấc ngủ nông, nay tiếng sét bên ngoài lại to vì thế rất nhanh cô liền bị đánh thức.

Nàng vừa ngáp vừa dậy đóng cửa sổ lại để tránh mưa hắt vào. Đi tới chỗ cửa sổ, dưới ánh sáng của tia sét nàng nhìn thấy Tiêu Thính Vân ăn mặc mỏng manh, đang ở trong mưa đuổi theo hai con heo đen nhỏ.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 59: Chương 59



Hai con heo đen do trại Thanh Phong đưa tới giờ này vẫn không chịu vào chuồng, không giống mấy con heo nhà dịu ngoan chỉ biết ăn ngủ trong ấn tượng. Biệt thự tuy lớn nhưng rất nhiều nơi đều chưa được mở khóa cho nên không thể sử dụng, hai con heo này vốn đang bị buộc tạm ở dưới một tàng cây, đêm nay do trời mưa lại có sấm sét, khiến hai con heo liền ầm ĩ lên, thoát khỏi dây thừng chạy tán loạn ở trong biệt thự.

Tiêu Thính Vân vốn đảm nhiệm chức bảo vệ biệt thự, ban đêm nhìn thấy hai con heo đen trong camera vui vẻ chạy nhảy trong mưa, liền lập tức đi ra bắt heo trói lại.

Triệu Hi im lặng nhìn trong chốc lát, đóng cửa, kéo rèm cửa sổ lại, trở về giường tiếp tục ngủ.

Nội y bên trong cũng bị nước mưa thấm ướt, mái tóc dài đen tuyền xõa tung cũng dính nước mưa, mưa xuân rơi trên người nhìn chung vẫn có chút lạnh lẽo, Tiêu Thính Vân nhanh chóng trở về phòng ngủ của mình, bật đèn trong phòng lên, c** q**n áo bị nước mưa xối ướt ra, mặc một bộ đồ khác vào.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi như trút nước mà trong phòng lại một mảnh ấm áp, mưa gió bên ngoài cũng không lọt vào được chút nào.

Tiêu Thính Vân nhớ tới lúc trước hắn còn ở Vương gia, phòng ngủ của hắn là phòng chứa củi của nhà họ, nếu trời mưa to thì cả phòng đều sẽ ướt hết, trận mưa xuân này sợ là ở thôn Đào Hoa không dễ chịu gì.

Sáng sớm ngày thứ hai trời quang mây tạnh, mặt trời bắt đầu ló ra, từng đợt gió nhẹ được thổi đến.

Tiêu Thính Vân dậy sớm từ phòng ngủ của phòng bảo vệ đi ra, đang đi thì chợt ngừng lại, ánh mắt của hắn dừng lại trên một chiếc ô hình vịt nhỏ ở cửa lớn, đêm qua lúc đi bắt heo hắn đâu có thấy nó.

Tiêu Thính Vân mở ô ra, chiếc ô này không biết được tạo ra từ chất liệu gì, trên ô còn vẽ một con vịt vàng đáng yêu thật to, trông không giống ô giấy dầu.

Tiêu Thính Vân nhìn xung quanh, từ xa thấy được Triệu Hi, hôm nay nàng buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đang chăm chú cho hai con heo ăn.

Tiêu Thính Vân rũ mắt nhìn chiếc ô nhỏ kia, đột nhiên trong mắt có nụ cười lóe lên, xoay người trở về phòng bảo vệ cất chiếc ô nhỏ rồi mới đi ra.

Triệu Hi nhìn hai con heo rừng này có chút khó xử. Biệt thự của ông nội lớn như vậy, thế mà lại không có nổi một cái chuồng heo. Hai con heo này nếu tùy tiện nuôi ở trong sân, sợ là lại xảy ra chuyện giống đêm qua, hơn nữa ở đây cũng không có hệ thống xử lý chất thải của heo, chỉ sợ hai ngày nữa cả sân sẽ toàn là phân heo!

Nàng gọi Đại Bảo mở ra bản đồ của biệt thự, nhìn qua mấy khu vực, rất nhanh đã nhìn thấy một nơi thích hợp cho đám heo. Đó vốn dĩ là nhà để xe đạp nằm ở vườn hoa của biệt thự, những năm gần đây rất thịnh hành xe đạp, ông nội dù giàu cũng rất mê kiểu đạp xe thể thao này, nhưng ông nội lại khác biệt một chút, bởi đạp xe của ông dùng đạp xung quanh biệt thự xa hoa này, hoàn toàn khác với việc đạp xe đạp công cộng.

Nhà để xe không lớn, bên trong có chỉ có mấy chiếc xe đạp.

Triệu Hi suy nghĩ một chút, gọi Đại Bảo mở khoá nhà để xe, tốn tận mấy trăm điểm tích lũy.

Nhà để xe đạp tuy nhỏ nhưng được tu sửa tinh tế, tường ngoài ốp gạch men tinh xảo, có cửa sổ nhỏ để thoáng khí, để tránh lốp xe bị trượt nên nền đất chỉ lát xi măng chứ không lát gạch men sứ.

Triệu Hi đẩy cửa nhà xe ra, bên trong đặt mấy chiếc xe đạp, có 28 chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng, ngoài ra còn có một vài chiếc là xe đạp địa hình.

Triệu Hi thấy Tiêu Thính Vân đi vào theo, bảo anh ta lấy hết những chiếc xe đạp này ra, dự định dọn sạch nhà để xe.

Tiêu Thính Vân nghe Triệu Hi gọi là xe, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn những chiếc xe đạp này, đây là loại xe gì mà chỉ có hai bánh? Loại xe này đi không sợ ngã sao?

Tiêu Thính Vân đem mấy chiếc xe đạp để hết ở bên ngoài, lại dựa theo lời của Triệu Hi đem hai con heo nhỏ thả vào trong, nơi này vừa có thể che mưa che gió, lại không sợ heo sẽ chạy ra ngoài.
 
Back
Top Bottom