Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 10: Chương 10



Triệu Hi suy nghĩ một chút, hướng đứa trẻ vừa câu nệ lại hâm mộ đứng cách đó không xa gọi: “Hổ tử, theo chúng ta ăn sáng đi”.

Nàng từ trước tới nay sẽ không tùy ý giúp người, đa phần đều phải suy nghĩ cặn kẽ mới làm.

Thứ nhất, dưới ống kính của máy bay không người lái sáng nay, đứa bé này thực sự thèm ăn rõ như ban ngày.

Thứ hai, một đứa trẻ cũng sẽ không có tâm tư phức tạp như người lớn, mà bọn họ cũng bức thiết muốn hiểu rõ về triều đại Thiên Khải xa lạ này qua miệng Hổ Tử.

Hổ Tử không ngờ mình lại được một nhà tiên nhân mời ăn sáng cùng, vừa có chút luống cuống liên tục xua tay vừa thụ sủng nhược kinh nói: “Không cần…”
Mùi thơm tràn ra từ bánh bao thịt trên bàn cơm khiến cho bụng Hổ Tử nhộn nhạo như có đám trùng chạy loạn, chỉ cảm thấy môi khô miệng khát, không ngừng nuốt nước miếng.

Hổ Tử do dự một lát, đầu tiên là đi rửa tay mới dám cẩn thận từng li từng tí đi tới, vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế dài, thân hình nhỏ nhắn ngồi thẳng tắp, mông chỉ ngồi ba phần trên ghế, không dám ngồi hẳn vào.

Triệu Hi cười hỏi: "Hổ tử, ngươi muốn ăn nhân gì? Có nhân thịt heo cần tây, nhân thịt bò, nhân thịt dê và nhân tôm.


Đều là bánh bao nhân thịt!
Đầu năm nay có miếng cơm ăn đã là không tệ rồi, ngoại trừ những ngày lễ tết, nào có cơ hội chạm đến món ăn mặn? Hổ Tử nhớ rõ lần gần nhất được ăn mặn cũng là vào tết âm lịch, gia gia chia vào bát hẳn một miếng thịt nhỏ, tư vị tuyệt vời này trong ký ức hắn đến giờ vẫn cảm thấy mới mẻ.

Hổ Tử do dự một hồi, nhỏ giọng gọi nhân thịt heo rau cần.

Thịt trệ là thịt lợn rừng, loại thịt hạ đẳng, có mùi hôi khó chịu, các quý tộc chỉ ăn thịt bò thịt dê, cũng vì vậy người nghèo ngày lễ ngày tết chỉ được ăn chút thịt trệ giải thèm.

Hổ Tử không dám cùng các tiên nhân tranh đoạt nhân thịt dê bò trân quý, có thể nếm được chút thịt lợn rừng đã cảm thấy mỹ mãn.

Triệu Hi gắp một cái bánh bao thịt heo nhân rau cần cho Hổ Tử, Hổ Tử nuốt nước miếng luôn miệng nói: "Tạ tiên nhân ban thức ăn.


Ánh mắt Hổ Tử rốt cuộc cũng không thể rời khỏi chiếc bánh bao thịt, cái này khách với bánh bao trong ấn tượng của hắn, bánh bao thịt này lớn bằng một bàn tay của hắn, không chỉ mềm mại mà còn trắng nõn như mây trên trời, mùi lúa mạch trộn lẫn mùi thịt làm cho đám côn trùng tham ăn trong bụng chạy tán loạn.

Hổ Tử cẩn thận tách bánh bao thịt nóng hôi hổi ra, lộ ra nhân thịt heo cần tây bên trong rồi há miệng cắn một miếng.

Bánh bao nhân thịt này da mỏng nhân nhiều, mùi thịt heo tươi ngon cùng rau cần giòn tan trộn lẫn trong nước dầu, trước mắt Hổ Tử sáng ngời, chỉ cảm thấy cuộc đời này cũng chưa từng được ăn qua mỹ vị nhân gian bậc này.

Thịt lợn rừng này lại càng không có chút hôi tanh mùi vị, ngược lại thơm ngon vô cùng, mỹ vị đến cực điểm!
Người Triệu gia nhìn bộ dáng hổ tử ăn như hổ đói, trong lòng lạnh ngắt.

Đoán chừng triều Thiên Khải không có nhiều lương thực đi…
Triệu Hi ăn bánh bao nhân thịt dê, hỏi Hổ Tử: “Tiêu Thính Vân kia thoạt nhìn không giống người trong thôn các ngươi?”
Hổ Tử chỉ cho là được kỳ ngộ gặp qua tiên nhân, hiện giờ tiên nhân đặt câu hỏi, hắn đem những gì mình biết giống như đổ hạt đậu toàn bộ nói ra, chỉ sợ có điều bỏ sót.

Hổ Tử l**m l**m dầu dính ở môi, nhớ lại nói: “Bẩm tiên nữ tỷ tỷ, Thính Vân thúc thúc đích xác không phải người trong thôn Đào Hoa chúng ta, năm ngoái thời điểm có ôn dịch cha ta cứu hắn ở bờ sông, không nghĩ hắn tỉnh lại đã mất trí nhớ, chỉ nhớ rõ tên, cho nên liền ở lại nhà của chúng ta.

"
Dáng vẻ Tiêu Thính Vân tuấn lãng vô song lại đoan chính, tuy rằng trên người không có tín vật gì, nhưng lúc cứu lên quần áo bất phàm, đoán chừng là người đại phú đại quý.

Vương lão đầu muốn cứu công tử phú quý này, đến lúc đó người nhà của hắn tìm đến cũng có thể được đáp tạ một phen.

Ai ngờ đợi từ ngày này qua tháng khác đã hơn nửa năm, căn bản không thấy người tới tìm, Vương lão đầu liền không hề trông cậy vào nữa.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 11: Chương 11



Thiếu niên lang 17 18 tuổi sức ăn vốn lớn, thấy trong nhà lại có thêm một cái miệng cơm, Vương lão đầu cực kỳ không thích Tiêu Thính Vân.

Vừa vặn mấy ngày trước có gấu mù xông vào đồng ruộng trồng trọt, Tiêu Thính Vân vì cứu người bị gấu mù cào bị thương, không ngừng sốt cao.

Đại phu duy nhất trong thôn thì đã chết trong ôn dịch năm trước, nếu còn muốn mời đại phu cần phải đi lên huyện, Vương lão đầu làm sao chịu bỏ ra số tiền này? Dứt khoát suốt đêm qua ném Tiêu Thính Vân xuống chân núi tự sinh tự diệt.
Triệu Ngôn đẩy nhẹ kính mắt: "Ôn dịch? Triều đình mặc kệ sao?”.

Hổ Tử vẫn còn sợ hãi nói: "Năm trước có ôn dịch, trong thôn chết rất nhiều người.

Nghe thôn trưởng nói, triều đình phái Thụy vương mang theo lương thực xuôi nam giải quyết ôn dịch, chỉ là Hổ Tử chưa từng nghe nói có Thụy vương nào tới, cũng không phát lương thực cho chúng ta."
Bởi vì ôn dịch, trong thôn vốn có hơn bốn trăm hộ nhân khẩu nay chỉ còn lại hơn hai trăm hộ, cho nên gần đây canh tác vụ xuân mới thiếu người, cực kỳ bận rộn.
Triệu Chí Dân hỏi: "Vậy một mẫu ruộng các ngươi có thể trồng bao nhiêu lương thực?" Đây mới là việc Triệu Chí Dân quan tâm nhất, dù sao ăn cơm mới là việc quan trọng!
Hổ Tử từng thấy phụ thân trả tiền thuê, ở bên cạnh cũng nghe hiểu một phần, suy nghĩ một chút liền trả lời: "Nếu là năm được mùa, một mẫu ước chừng có hai thạch lương thực.”
Cổ đại tính một thạch lương thực bằng 120 cân, hai thạch cũng chỉ chừng 240 cân, đây là dưới tình hình thu hoạch tốt.
Khó trách cổ đại thường xuyên chết đói khắp nơi, tâm tình Triệu Chí Dân phức tạp, nhưng nghĩ đến trong kho hàng nhiều giống tốt như vậy, Triệu Chí Dân lại tràn đầy lòng tin.
Những thứ khác hắn không biết, nhưng trồng trọt hắn chính là chuyên gia!
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ được mấy tuổi, muốn hỏi thêm chuyện khác, Hổ Tử cũng không đáp được.
Hổ Tử ăn hết cái bánh bao thịt kia còn l**m hết dầu mỡ trên ngón tay mới thôi.
Vương Tuyết Cầm thấy hắn đáng thương muốn chia cho hắn một quả trứng luộc thì Hổ Tử lắc đầu như trống bỏi.

Dù cho vẫn thèm ăn, Hổ Tử cũng không dám lại ăn trứng luộc mà tiên nhân đưa, vô cùng ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế dài, chỉ là trông mong mà nhìn thôi.
Triệu Hi suy nghĩ khẽ động, trong lòng có tính toán, cười nhìn đứa trẻ hỏi: "Hổ tử còn muốn ăn thêm một cái nữa không?".
Hổ Tử cả kinh, có thể nếm một cái bánh bao thịt đã là tiên nhân chúc phúc, còn có thể ăn cái thứ hai? Dù rất muốn ăn thêm nhưng Hổ Tử vẫn không ngừng lắc đầu.
Triệu Hi cười nói: "Ta cũng không tặng không ngươi, ngươi giúp chúng ta hoàn thành một việc là được”.
Dứt lời Triệu Hi đứng dậy đi vào phòng bếp, lấy ra một cái túi nilon sạch sẽ, mở ra bình đựng trà, múc chừng một cân, đem túi nilon thắt lại, đưa cho Hổ Tử nói: "Trong này là trà, giúp chúng ta bán đi mua mấy bộ quần áo, còn thừa bao nhiêu bạc thì mang lại cho chúng ta.”
Lúc xuyên tới vào đã vào đầu hạ, người Triệu gia đều mặc quần đùi áo ngắn tay, anh hai Triệu Húc lại để đầu đinh, tóc ngắn dán sát da đầu.

Một thân trang phục này nếu là đến chợ cổ đại không khéo bị bắt lại, việc cần là phải tìm người giúp bọn họ đổi tiền tệ trước mới được.
Vả lại, lương thực trong phòng bếp kiểu Hoa này chỉ đủ cho một nhà Triệu gia ăn một tuần, nếu một tuần sau không thể mở khóa khu vực khác của biệt thự, như vậy tất phải đi chợ này mua thêm vật tư.

Không có tiền làm sao mua? Cho nên muốn đổi được tiền tệ của triều Thiên Khải là chuyện quan trọng.
Mà trà ở cổ đại kỳ thật giá cả đắt đỏ, mới vừa nghe Hổ Tử nói sản lượng lương thực mỗi mẫu của triều Thiên Khải, Triệu Hi liền kết luận chiếu theo sức sản xuất của triều Thiên Khải, đoán chừng còn chưa có kỹ thuật xào trà.

Trà xào khô không chỉ dễ mang theo, có thể loại bỏ vị đắng của trà tươi, mà còn mang theo mùi thơm ngát.
Triệu Hi phỏng chừng một cân trà đã xào chế qua này có thể đổi không ít bạc.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 12: Chương 12



Hổ Tử kinh ngạc nhìn liên tục, trà? Hắn chưa bao giờ uống qua, chỉ gặp qua vài lần ở nhà trưởng thôn, giống như chồi non mới mọc trên cây vào ngày xuân.
Mà trà của tiên nhân mặc dù nhỏ, nhưng mang theo một cỗ hương khí nhàn nhạt đặc biệt, đây là tiên phẩm, tất nhiên sẽ không giống người thường.
Hổ Tử kích động không thôi, mình tự tiện xông vào tiên cảnh, các tiên nhân chẳng những không trách cứ hắn, còn cứu Thính Vân thúc thúc, lại tặng cho hắn bánh bao nhân rau cần, hôm nay còn muốn phân phó hắn làm việc?
Hổ Tử luôn miệng đáp ứng: "Vâng, Hổ Tử nhất định làm được”.
Triệu Hi lại gắp thêm một chiếc bánh bao nhân thịt dê cho hắn.

Hổ Tử nuốt một ngụm nước miếng, đời này hắn cũng còn chưa được nếm qua tư vị thịt dê đâu, nghĩ đến mẫu thân trong nhà cũng còn đói bụng, liền chuẩn bị mang về cho nương nếm thử.

Triệu Hi thấy thế dứt khoát cầm một cái túi giấy đem túi bánh bao thịt kia đóng gói đưa cho Hổ Tử.

Hổ Tử cẩn thận từng li từng tí mà đem túi giấy cuốn lên, giấu vào trong vạt áo trước ngực, sau đó lại cầm lấy một cân trà kia.
*
Dùng xong bữa sáng, bọn họ lại nhớ tới thiếu niên tên Tiêu Thính Vân kia, giờ phút này Tiêu Thính Vân vẫn còn hôn mê, Hổ Tử cảm thấy sắc mặt hắn tốt hơn một chút.
Triệu Ngôn cầm súng đo nhiệt độ bắn vào trán Tiêu Thính Vân, có chút kinh ngạc nhướng mày: "Hạ sốt rồi.”
Dù sao người cổ đại chưa bao giờ dùng qua thuốc tây, cộng thêm Tiêu Thính Vân này thân thể xương cốt cường tráng, dược hiệu tự nhiên phát huy tốt, phỏng chừng hắn thật đúng là không thể tuyệt mệnh.
Triệu Ngôn trầm ngâm một tiếng nói: "Để bệnh nhân này ở lại chỗ chúng ta, hai ngày nữa còn phải tiêm mới khỏe lại được”.
Nếu đưa trở về chăm sóc không tốt lại chết mất, đây chẳng phải sẽ lãng phí thuốc của hắn sao?
Hổ Tử nghe được càng bội phục, thật không hổ là tiên nhân, bệnh nặng như vậy không cần tới một hai tháng, chỉ cần mấy ngày liền có thể khỏi hẳn?
Giao Thính Vân thúc thúc cho các tiên nhân, Hổ Tử rất yên tâm.
Vội vàng từ biệt tiên nhân, Hổ Tử cất giữ túi bánh bao thịt còn hơi nóng kia ở trong lồng ngực, trong tay thì cầm theo một cân trà, chạy về phía thôn Đào Hoa.
Tiên cảnh vốn cách thôn Đào Hoa không xa, không bao lâu Hổ Tử liền trở về thôn, lúc này vừa mới tiến vào đại môn của Vương gia thì phía sau lưng thình lình vang lên một âm thanh nghiêm khắc: "Hổ tử, trong lồng ngực ngươi là cái gì?!".
Người nói chuyện là đại bá mẫu Tôn thị của Hổ Tử, trên người mặc một bộ xuân sam thêu hoa màu xanh lam, cánh tay phải tráng kiện xắn tay áo lên, lộ ra vòng tay bạc sáng loáng, ánh mắt sắc bén hồ nghi nhìn Hổ Tử: "Lại hái quả dại trong núi?”.

Hổ tử thường cùng những đứa trẻ trong thôn hái trái cây dại, Tôn thị ỷ vào thân phận trưởng bối đòi rất nhiều lần.
Hổ Tử gấp đến độ ngón chân cào trên đất, bảo vệ chặt túi bánh bao nhân thịt dê trong ngực cùng lá trà.

Đột nhiên, tròng mắt nhỏ lưu chuyển một vòng, quay đầu hưng phấn nói: "Đại bá mẫu, không phải trái cây mà là đồ ăn mặn.

Hổ Tử bắt được một con cóc ở cạnh hồ nước!".
Sắc mặt Tôn thị khẽ biến, tiểu tử này đói đến choáng váng rồi sao? Cóc mà cũng dám bắt ăn? Cóc trên cánh đồng này đều có độc.
Hổ Tử lại hỏi: "Đại bá mẫu, lát nữa Hổ Tử nướng xong sẽ chia cho người một nửa?".
Tôn thị vội vàng lui về phía sau hai bước, vẻ mặt chán ghét xua tay, "Đừng đừng đừng”.
Hổ Tử trong lòng mừng thầm, ôm chặt đồ trong lòng vội vàng hướng về phía căn nhà gỗ nhỏ của mình chạy đến, sợ đại bá mẫu sinh lòng nghi ngờ lại gọi hắn lại.

Mẫu thân Hổ Tử - Lý thị đang ngồi ở ngạch cửa thêu hoa, vừa nhìn thấy hắn đầu đầy mồ hôi chạy về, oán trách nói: "Chạy cái gì mà chạy? Đường đệ của ngươi không có nhà, chớ đi chọc giận đại bá mẫu của ngươi.”
Lão Vương gia có tổng cộng hai trai một gái, Tôn thị gả cho con cả, sinh ra ba người con trai.

Thời buổi này nam nhân chính là sức lao động, Tôn thị liên tục sinh ba bé trai, tự cảm thấy mình đi đường đều thẳng lưng hơn người khác.

Ai ngờ một trận ôn dịch năm trước, trực tiếp cướp đi hai đứa nhỏ, đứa nhỏ nhất mặc dù may mắn sống sót, lại rơi vào tình cảnh mặt rỗ.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 13: Chương 13



Cảm thông tẩu tử mất con đau đớn, vì vậy dù ngày thường bị Tôn thị ức h**p, Lý thị cũng hiếm khi tranh chấp với nàng, nhẫn nhịn cũng liền qua.
Hổ Tử nhìn chung quanh, nam nhân trong nhà đều đã đi làm ruộng, vội vàng kéo mẫu thân vào trong phòng, cẩn thận từng li từng tí từ trong vạt áo lấy ra cái bánh bao thịt dê được bọc trong giấy dầu, còn cẩn thận đặt túi trà kia ở đầu giường.
Mùi thức ăn mặn tràn ra, Lý thị nhất thời mất bình tĩnh, không chắc chắn hỏi: "Đây là đồ ăn? Ngươi lấy được từ chỗ nào?”
Hổ Tử đem bánh bao thịt còn hơi ấm nhét vào trong tay Lý thị, Lý thị lúc này nhìn đến bối rối, vỏ bánh bao trắng như tuyết cơ hồ muốn đem dầu bên trong thấm ra.

Thật sự là đồ ăn!

Đầu năm nay đồ ăn rất trân quý, ai lại cho người ta ăn không? Lại còn mang cho đồ ăn mặn?
Hổ Tử lúc này mới đem những chuyện thần kỳ xảy ra hôm nay sinh động như thật báo cho Lý thị, Lý thị cầm bánh bao thịt kia không thể tin tưởng: "Hổ Tử ngươi nói đây là tiên nhân tặng? Thính Vân được tiên nhân cứu? Tiên nhân còn phân phó ngươi làm việc?”.
Sáng nay nam nhân trong nhà đi làm ruộng, Lý thị vốn định đi thăm Tiêu Thính Vân ngủ ở phòng củi, ai ngờ không nhìn thấy người mà còn bị mẹ chồng mắng chửi một trận, Lý thị cũng đã đoán được ba phần.
Trong lòng tuy có tiếc hận nhưng cũng không thể tránh được, năm nay mạng người tiện như cỏ rác, có lẽ đây chính là số mệnh của Tiêu Thính Vân đi.

Ai ngờ mạng hắn không thể tuyệt, thế nhưng lại được tiên nhân cứu.
Mùi thơm của bánh bao thịt trong tay làm cho Lý Thị môi khô miệng khát, nhịn không được tách bánh bao thịt ra, mùi thịt dê nồng đậm xông tới, Hổ Tử đứng một bên nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt tỏa sáng.
Lý thị lại đem một nửa bánh bao thịt lấy ra hai non rưỡi, phân cho Hổ Tử, Hổ Tử ăn như hổ đói, miệng không ngừng tán thưởng nói: "Ăn ngon, ăn thật ngon! Đây là món ăn ngon nhất mà Hổ Tử đời này từng ăn.

Thịt dê thật thơm!"
Lý thị bật cười: "Ngay cả cha ngươi cũng chưa từng nếm qua thịt dê đâu."
Lý thị lại đứng dậy cẩn thận từng li từng tí đem hơn phân nửa bánh bao thịt còn lại bỏ vào trong túi giấy giấu vào trong tủ, dùng bát chế trụ, chuẩn bị để lại cho trượng phu.
Bởi vì Hổ Tử gặp gỡ được tiên nhân, Lý thị ngồi thêu hoa đều cảm thấy có chút không yên lòng, thẳng đến trượng phu Vương Đại Trụ từ ruộng trở về, Lý thị vội vàng lấy ra bánh bao nhân thịt dê đã lạnh kia, kể lại chuyện vừa rồi.

Vương Đại Trụ mệt nhọc một ngày, buổi trưa liền uống nước, ăn một chút bánh nướng khô cứng, giờ phút này thấy nửa cái bánh bao thịt kia cũng không chịu nổi một ngụm ăn hết, mặc dù nguội nhưng mùi dầu mặn làm cho Vương Đại Trụ cảm thấy vất vả ngày hôm nay coi như là đáng giá, hắn đã không biết đã bao lâu rồi chưa nếm qua món mặn.
Ngon quá!
Vương Đại Trụ l**m sạch dầu mỡ bên môi, suy nghĩ sâu xa trong chốc lát nói: "Tiên nhân này là thật hay giả còn không rõ ràng lắm, nhưng đã ăn của người, thì phải làm việc cho người.

Bọn họ đã phân phó chúng ta làm việc, chuyện này thế nào cũng phải hỗ trợ làm."
Chỉ là hỗ trợ đổi trà thành tiền bạc mua xiêm y, đây cũng không phải là việc gì khó.
Hai vợ chồng đang nói chuyện, gian ngoài truyền đến tiếng cười nói: "Lão Vương gia, ngày mai trên trấn họp chợ, nhà các ngươi có muốn cùng đi không?".
Người tới là nhà nghèo trong thôn, Trần tú tài.

Hắn xem như nằm trong số ít người có văn hóa, có thể biết chữ đọc sách trong thôn, một tháng sẽ lên trấn trên mấy chuyến.
Trần tú tài đi đứng không tốt, cho nên mỗi lần đi lên trấn trên đều là ngồi trên xe bò.

Xe bò rộng rãi, hắn một người ngồi tóm lại có chút lãng phí, cho nên thôn Đào Hoa nếu có thôn dân muốn đi lên trấn liền có thể đi xe bò cùng Trần tú tài, một chuyến chỉ cần một văn tiền, xem như một khoản thu nhập nhỏ.
Vương Đại Trụ vội vàng đáp một tiếng, bảo Trần tú tài ngày mai để lại một chỗ trống cho thê tử, quay đầu lại bảo Lý thị rót nước cho Trần tú tài uống.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 14: Chương 14



Mấy ngày nay thanh niên trai tráng trong nhà phải ra ruộng trồng trọt, Vương Đại Trụ không trốn được, đành phải để cho Lý thị đi họp chợ.

Vương lão đầu khiêng cuốc c*̃ng đã về, nghe được lời kia liền nghiêm mặt, hừ lạnh nói: "Đi có thể, nhưng đừng mang theo người nào trở về!".

Hai vợ chồng biết Vương lão đầu nói là không được mời đại phu cho Tiêu Thính Vân.

Đợi Vương lão đầu trở về phòng rồi, Trần tú tài cười nhẹ tiếp nhận chén trà sứ, ùng ục ùng ục uống nước, ánh mắt tùy ý thoáng nhìn, bỗng nhiên dừng lại, bưng chén hướng ngăn tủ đi đến, cầm lấy túi giấy phía trên không khỏi nói: "Đây là vật gì? Thế nhưng trên mặt lại có thể viết chữ vẽ tranh?”.

Trên túi giấy vừa vặn in bốn chữ đại triện cổ "Bánh bao thịt Trần Ký", một bên còn vẽ một cái bánh bao thịt trông rất sống động, là tiệm bánh bao đưa cho Vương Tuyết Cầm sau khi mua.

Trần tú tài bất chấp nước chảy ra từ bên trong túi, tay sờ sờ, kinh hỉ nói: "Thứ này có thể viết chữ? Cái này so với thư từ hắn dùng nhẹ hơn nhiều.

Cái này dùng cái gì chế thành?”.

Vương Đại Trụ cười ha hả: "Không có gì”.

Cả nhà Vương Đại Trụ không hiểu tại sao Trần tú tài lại cao hứng như vậy, chỉ là sắc mặt khẽ biến, bước lên phía trước đoạt lấy túi giấy kia từ trong tay Trần tú tài bỏ vào trong tủ.

Nếu để cho Vương lão đầu biết bọn họ trộm ăn bánh bao thịt dê, sợ là muốn nháo đến gà chó không yên.

Thấy thế, Trần tú tài ngượng ngùng cười, chỉ dặn tức phụ Vương nhị sáng sớm ngày mai sẽ đi sớm, trong lòng lại càng cảm thấy hứng thú hơn đối với cái kia túi giấy kia.

Hổ Tử miêu tả đại khái dáng người béo gầy của năm vị tiên nhân, ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, Lý thị liền mang theo túi trà kia lên xe bò của Trần tú tài đi về phía trấn.

Hôm nay là ngày họp chợ trên trấn, lúc này trời mới hửng sáng không bao lâu, trong chợ liền chật ních người họp chợ, đám đông ào ào đi lại, các loại tiếng rao hàng một tiếng áp một tiếng, thực sự rất náo nhiệt.

Lý thị suy nghĩ một lúc, cầm túi trà đi về phía khách sạn Duyệt Lai làm ăn tốt nhất trấn, vừa mới bước vào ngưỡng cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến một thanh âm tiếc hận:
"Lại nói Thụy vương kia vốn là con trai trưởng, không ngờ quốc mẫu lại sớm qua đời, vừa ra đời thì mất mẹ, xưa nay không được đương kim thánh thượng yêu thích, năm trước ôn dịch Thụy vương phụng mệnh xuôi nam! "
Lý thị nhìn thoáng qua, một lão giả ngồi ở chính giữa quán nói đến nước miếng bay loạn, thì ra là một vị thuyết thư tiên sinh.

"Hay!"
Cách khách nhân ngồi nghe thuyết thư, tiếng vỗ tay cùng những lời trầm trồ khen ngợi tràn đầy, đặc biệt là tiểu công tử nhà viên ngoại ở trên lầu hai, kích động đến hai gò má đỏ lên.

Chưởng quầy cười đến thoải mái, đây là thuyết thư tiên sinh đặc biệt mời từ trong huyện tới, trời nam đất bắc cái gì cũng có thể kể một đoạn, không ít khách gọi chén nước trà nghe từ sáng đến tối, đói bụng liền ăn cơm ở chỗ này, vì vậy có thể kiếm được không ít tiền.

"Chưởng quầy, chỗ ta có chút trà, không biết có thể đổi chút bạc hay không?"
Chưởng quầy nhíu mày khi vừa thấy người tới chính là một phụ nhân mặc đồ nhà nông.

Nhưng là chuyện làm ăn tự đưa đến, cổ nhân nói “duỗi tay không đánh mặt tươi cười”, chưởng quầy thản nhiên gật đầu: "Chúng ta có thu lá trà, cũng không biết trà của ngươi có được hay không?"
Lý thị vui vẻ, vội vàng từ trong túi vải lấy ra túi trà kia đưa lên, bởi vì là túi nilon trong suốt, không cần lấy ra cũng có thể nhìn thấy lá trà bên trong.

Chưởng quầy nhìn mà sửng sốt, hắn gặp qua không ít loại trà, thật sự chưa thấy qua loại nào kết chặt như lá đã bị rút hết nước.

Cẩn thận mở túi nilon ra, một mùi trà mát lạnh thình lình xông vào mũi.

Trà thơm!
Chưởng quầy thu hồi thái độ tùy ý: "Có thể pha thử trước không?" Hắn còn chưa nếm qua cũng không chắc chắn trà này rốt cuộc mùi vị như nào.

Lý thị do dự một lát, đành phải gật đầu đáp ứng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 15: Chương 15



Chưởng quầy vội vàng gọi tiểu nhị tới, lấy một ít lá trà dùng nước sôi pha, một cỗ hương trà thanh u bay ra, nước trà hiện ra màu xanh trong trẻo.
Chưởng quầy vội vàng thổi một hơi, hớp nhẹ một ngụm, hai mắt không khỏi sáng ngời nói: "Trà ngon! mùi trước chát sau lại ngọt".

Có rất nhiều khách đến nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện, nếu loại trà này cung cấp cho các công tử có tiền hẳn là không tồi.
Chưởng quầy suy nghĩ một lát, vươn một ngón tay ra: "Một lượng…”
Tim Lý thị đập thình thịch, một lượng bạc? Chút đồ này mà đổi được nhiều tiền như vậy?
"Một lượng vàng."
Lý thị nghe được thì đại não choáng váng, một lượng vàng chính là mười lượng bạc! Cả đời nàng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

Chẳng lẽ đây đúng là tiên vật, mới có thể đáng giá nhiều tiền bạc như vậy?
Lý thị ngay cả ý định ép giá cũng không có, vội vàng đồng ý.
Giao dịch rất thuận lợi, chưởng quầy vui vẻ, lập tức gọi tiểu nhị đem một cân trà này bỏ vào trong bình trà.
Lúc này một tiểu công tử mập mạp 13 14 tuổi mặc hoa phục đi vào trong, chính là vị vừa rồi ở lầu hai trầm trồ khen ngợi đến lợi hại nhất kia, uống nhiều nước trà nên muốn đi nhà xí, vừa vặn dư quang thoáng nhìn hành động rót trà vào bình trà của tiểu nhị, hắn không khỏi dừng bước.
Tiểu công tử kia hai mắt sáng ngời, luôn miệng truy hỏi: "Thứ này bán thế nào?”.
Chưởng quầy cười nói: "Thì ra là công tử nhà Chu viên ngoại, lá trà này đã bị khách sạn chúng ta mua, nếu Chu công tử muốn nếm thử, lát nữa có thể gọi một bình."
Chu Nguyên khoát khoát tay, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm cái túi nilon: "Ta không mua lá trà, ta mua cái này..."
Túi vải đã gặp qua nhiều lắm, ngược lại là lần đầu tiên hắn thấy một cái túi trong suốt! Mềm mại kia giống như mây khói, còn có thể nhìn vật bên trong, chồng lên lại chỉ lớn bằng ngón tay người.
Vừa xuyên thấy lại có thể chứa đồ, chẳng lẽ là...bảo vật túi lưu ly?
Chu Nguyên nghe qua quý nhân kinh thành yêu thích sưu tầm chế phẩm lưu ly, hắn là công tử gia nhà viên ngoại ở địa phương nhỏ này cũng không có tiền mua nổi lưu ly.
Chu Nguyên kích động kêu Lý thị ra giá.
Lý thị bối rối một chút, thử đưa hai ngón tay ra, "Hai…”
Chu Nguyên vui mừng cắt đứt: "Hai mươi lượng? Được được được, liền 20 lượng!"
Lý thị: "????
Nàng muốn nói hai đồng bạc a! Còn tăng gấp trăm lần? Thế nào mà so với lá trà của tiên nhân đưa còn quý hơn?

Chu Nguyên sợ Lý thị chạy mất, vội gọi gã sai vặt về nhà lấy tiền.

Một tay giao tiền một tay lấy hàng, tiền hàng hai bên lưỡng đàm.
Chưởng quầy mờ mịt hỏi: "Chu công tử, ngài mua cái này là vì…”.
Chu Nguyên cầm lấy túi nilon trong suốt, một bộ dáng nhặt được đại tiện nghi, thần sắc vui sướng nói: "Tổ phụ ta sắp chuẩn bị đại thọ 60, ta nhất định phải cầm bảo vật túi lưu ly đi chúc thọ!".
Trong lồng ngực Lý thị cất mấy thỏi bạc nóng hổi, từ khách sạn Duyệt Lai đi ra, trái tim còn đập thình thịch, cả đời này nàng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
Lý thị ổn định tinh thần, để cho mình biểu hiện được bình tĩnh một chút, chớ để người bên ngoài biết được mình đang cất khoản tiền lớn, nàng vẫn hiểu được đạo lý tài bất lộ bạch, liền đi về phía tiệm may tốt nhất trong trấn.
Nhà bọn họ nghèo tất nhiên là sẽ không mua y phục, cho dù muốn mua quần áo mới cũng là mua một tấm vải thô, tự may quần áo.
Lý thị nhớ lại lời Hổ Tử, hình dung dáng người cùng tuổi tác của năm vị tiên nhân kia, mua năm bộ y phục khác nhau.

Bởi vì được tiên nhân phân phó mua xiêm y, Lý thị đều mua chất liệu không tệ.

Mua liền một lúc năm bộ, làm cho chưởng quỹ cửa hàng may mặc kia tưởng rằng đã gặp khách hàng lớn.
Trời còn chưa sáng xe bò của Trần tú tài đã xuất phát, đến khi hoàng hôn chạng vạng mới cùng nhau trở về thôn Đào Hoa.

Đợi đến cửa thôn, trời đã tối.
Vương Đại Trụ để phần lại cơm cho vợ mình, Lý thị ngồi ở bên cạnh bàn nhanh chóng dùng cơm, kể lại một lần chuyện họp chợ hôm nay.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 16: Chương 16



Nghe đổi được tổng cộng 30 lượng bạc, Vương Đại Trụ thiếu chút nữa ngã xuống ghế dài!
Vương Đại Trụ nghẹn họng nhìn trân trối: "Cái này, nhiều tiền như vậy ?" 30 lượng bạc! Nhà nông như bọn họ làm sao thấy qua nhiều tiền như vậy?
Một khoản tiền lớn như vậy đặt ở nhà mình đều cảm thấy giống như củ khoai lang nóng phỏng tay, hai vợ chồng cân nhắc, chuẩn bị suốt đêm đi thăm tiên cảnh trong miệng Hổ Tử một lần, cũng để biết rõ rốt cuộc thật sự là tiên nhân, hay là giả thần giả quỷ.

Vừa nghe nói muốn đi tiên cảnh bái kiến tiên nhân, Hổ Tử ở bên cạnh đã ngủ gà ngủ gật lập tức thanh tỉnh, nhất quyết la hét đòi đi cùng, hai vợ chồng không lay chuyển được hắn liền phải đồng ý.

Đợi đến khi xung quanh đều tối đen một mảnh, sau khi Vương lão đầu ở phòng chính nghỉ ngơi, một nhà ba người cất số tiền còn lại, ôm năm bộ y phục, lén lút đi về phía sườn núi phía sau.

Bởi vì là đường núi, xung quanh lại không có ánh sáng, Hổ Tử còn té ngã, đau đến kêu hừ hừ.

Thẳng đến khi nhìn thấy ánh sáng phía trước, trong đêm tối giống như có một luồng tia sáng chỉ dẫn, chiếu sáng con đường của bọn họ, lúc này một nhà ba người mới thuận lợi đi tới cửa lớn biệt thự.

Hai vợ chồng vô cùng kinh ngạc nhìn biệt thự được sương trắng bao phủ dày đặc trước mặt, cửa chính cao hơn ba mét, ánh sáng từ cửa sổ sát đất chiếu ra, trong bóng đêm cực kỳ sáng ngời!
Thật đúng là tiên cảnh.

Hổ Tử đến vào lúc ban ngày cửa đã mở ra, cho nên hắn trực tiếp tiến vào, giờ phút này cửa lớn đóng chặt, khiến cho ba người gặp khó khăn.

Cái này! cái này làm sao đi vào a?
Hổ Tử đi lòng vòng trước cửa, cũng không biết bàn tay nhỏ bé của chính mình lỡ chạm vào cái gì nút bấm, cửa truyền đến một giọng nói thanh nhã : "Xin chào?"
Một nhà ba người như bị sét đánh, hoảng sợ nhìn chung quanh nhưng cũng không thấy gã sai vặt tới cửa đón bọn họ, thanh âm này từ nơi nào truyền đến?
Tim Vương Đại Trụ đập như nổi trống, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, vội kéo thê nhi quỳ xuống ở cửa chính, dùng thanh âm run rẩy khẩn trương nói: "Vương Đại Trụ cùng thê nhi bái kiến tiên nhân.


Người nông dân cổ đại cũng thành thật, ngoài kinh hãi ra còn vội vàng thành kính dập đầu ba cái với cửa lớn.

Đồng thời, người Triệu gia đứng ở trước kính theo dõi, thấy hai lớn một nhỏ, chính là người một nhà Hổ Tử đang dập đầu.

Hổ Tử là một đứa trẻ, muốn đi chợ trên trấn, còn dùng trà đổi tiền vẫn là quá khó khăn, cho nên Triệu Hi thấy cha mẹ hắn cùng nhau đến đây cũng không kinh ngạc.

Triệu Hi ấn nút mở cửa: "Hai người vào đi”.

Vào trong? Làm sao đi vào?
Một nhà ba người đang luống cuống nhìn cánh cửa đóng chặt kia thì ngay dưới ánh mắt chăm chú của ba người bọn họ, cánh cửa sắt nặng nề kia tự động mở ra.

Tự động mở cửa!
Một màn này đánh mạnh vào thị giác, ba người cả kinh lui về phía sau liên tục, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, ánh mắt kính sợ đến cực điểm.

Cái này… Cái này, không ai tiến đến liền tự động mở cửa cho bọn họ?
Đây không phải là thủ đoạn của tiên gia thì là cái gì?!
Vương Đại Trụ cùng Lý thị cũng không dám hoài nghi nữa, Hổ Tử nhà hắn thật sự đã gặp tiên nhân!
Một nhà ba người vừa kích động vừa bất an, cẩn thận đi vào bên trong.

Biệt thự tương đối lớn, nhưng hoa viên hai bên đường đều bị sương trắng bao phủ, bọn họ cũng không dám nhìn lung tung.

Hổ Tử dẫn đường rốt cuộc cũng đi tới chủ viện, trên đầu treo đèn chùm thủy tinh sáng ngời đến cực điểm, thiếu chút nữa làm bọn họ hoa cả mắt.

Bọn họ chưa bao giờ thấy qua ngọn nến soi sáng bậc này, ánh nến này chiếu đến gian phòng giống như ban ngày, y như thần vật!
Còn có sàn nhà trên mặt đất, chỗ nào có bùn đất? Gạch men sứ trắng vừa sạch sẽ lại bằng phẳng, giống như có thể lộ ra cả bóng người.

Lại nhìn thấy trước mặt là năm nam nữ tử y phục quái dị, bọn Vương Đại Trụ chân mềm nhũn, lần nữa hướng đến bọn họ dập đầu, trong miệng cuồng hô: "Tiên nhân".
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 17: Chương 17



Người Triệu gia xấu hổ đến cực điểm, sống từng tuổi tác này, thật sự không nghĩ tới bị người coi là tiên nhân.

Triệu Chí Dân vội bước lên nâng bọn họ dậy.

Vương Đại Trụ có chút thụ sủng nhược kinh, kích động đến hốc mắt ửng đỏ, chưa từng nghĩ tiên nhân lại hòa ái dễ gần như vậy.

Lý thị hai tay cầm năm bộ xiêm y, y phục gấp lại ngay ngắn bên trên đặt hai tấm ngân phiếu cùng mấy nén bạc vụn, thanh âm khẩn trương nói: "Đây là tiền dùng tiên trà của tiên nhân đổi được, mua năm bộ xiêm y còn lại 27 lượng.


Triệu Hi có chút kinh ngạc: "Còn thừa nhiều như vậy?”.

Mặc dù biết trà ở cổ đại bán đắt, Triệu Hi cũng không ngờ tới sẽ đắt như vậy.

Lý thị vội nói: "Tiên nhân hiểu lầm, là tiểu công tử nhà Chu viên ngoại dùng 20 lượng mua bảo vật túi lưu ly.

"
Bảo vật túi lụa lưu ly???
Người Triệu gia nghe không hiểu, bọn họ đã từng đưa thứ này?
Khóe miệng Triệu Hi giật giật, suy đoán: "Túi nilon?", lúc đó nàng là tiện tay dùng để đựng trà mà!
Đám người Triệu Chí Dân nghe được thì nhất thời có chút câm nín, thật không nghĩ tới một cái túi nilon giá hai đồng lại có thể đổi được 20 lượng bạc.

Vương Tuyết Cầm nhận lấy bạc và y phục từ trong tay Triệu Hi, cầm lên lầu.

Ở nhà mặc trang phục hiện đại vẫn là thoải mái, nếu muốn ra cửa hoặc là gặp người cổ đại nơi này bọn họ lại đổi thành những y phục này.

Vương Đại Trụ vốn là hán tử nhà nông trung thực, mặc dù Lý thị biết ăn nói, nhưng sợ bản thân nói sai tiên nhân trách tội, cho nên bầu không khí lại có chút nặng nề.

Vương Đại Trụ lại càng suy nghĩ có phải nên rời đi hay không, tránh quấy rầy các tiên nhân đi nghỉ ngơi?
Người xưa và người hiện đại làm việc và nghỉ ngơi không giống nhau, giờ Tuất bọn họ liền đi vào giấc ngủ, mà nhóm người Triệu Hi tám giờ tối vẫn còn sảng khoái tinh thần.

Hơn nữa người Triệu gia nghe thấy tiểu quản gia biệt thự Đại Bảo không ngừng báo giá trị thiện cảm gia tăng, làm sao chịu thả người một nhà Vương Đại Trụ đi?

Bởi vì toilet của toàn bộ biệt thự đều bị khóa lại, Triệu Hi đã chịu bẩn hai ngày rồi, ngay cả sáng nay đánh răng cũng là dùng cốc pha chút nước muối súc miệng qua loa, còn nếu muốn đi vệ sinh? Ha hả, còn phải chạy ra ngoài!
Triệu Hi thật sự không nghĩ tới bọn họ trở thành người nhà giàu nhất, lại sống còn thảm hại hơn so với trước kia.

Triệu Chí Dân vốn xuất thân nông dân, liền lấy đề tài làm ruộng để mở đầu.

Vương Đại Trụ cũng không ngờ các tiên nhân lại quan tâm dân chúng như thế, vội vàng cẩn thận trả lời.

Triệu Chí Dân nghe đến ngây người: "Cái gì? Các ngươi cày ruộng cần hai con trâu cộng thêm sức lao động của một thanh niên trai tráng?”.

Hắn mặc dù là nông dân, nhưng hiện tại cũng là nông nghiệp hiện đại, đều dùng rới các loại nông cụ công nghệ cao a.

Triệu Chí Dân gãi gãi tóc ngắn, ngẩng đầu nhìn danh sách của hệ thống trong suốt hiện ra giữa không trung, phía sau "kho hàng loại tốt" viết 100 điểm tích lũy vô cùng chói lọi.

Hiện tại rõ ràng còn không mở khóa được! Thế này phải nói tiếp như thế nào? Còn tăng giá trị thiện cảm thế nào?

Vương Đại Trụ có chút mê mang, mọi người không phải đều như vậy sao? Tiên nhân giật mình cái gì?
Triệu Hi yên tĩnh ngồi bên cạnh, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, xen miệng cười nói: "Xét thấy các ngươi thành thật, chỗ ta có một nông cụ có thể nâng cao hiệu suất làm ruộng của các ngươi.


Bị những cổ nhân này nhận là tiên nhân, Triệu Hi cảm thấy không bằng đâm lao phải theo lao, nếu không biệt thự to như vậy ai biết có thể bị người có tâm mơ ước hay không? Có hào quang tiên nhân che đậy thân phận, tóm lại an toàn hơn một chút.

Mắt Vương Đại Trụ phút chốc sáng ngời, lại bịch một cái quỳ xuống, trong miệng hô thẳng: "Cầu tiên nhân chúc phúc!"
Triệu Hi cười cười với người nhà, lên lầu lấy ra một cuốn sổ, lấy bút ra vẽ tranh lên trên đó, còn cẩn thận dùng chữ phồn thể đánh dấu ở bên cạnh, sau đó xé tờ giấy kia xuống, giao bản vẽ cho Vương Đại Trụ.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 18: Chương 18



"Đây là bản vẽ của cày cong, các ngươi nhờ thợ mộc chế tạo thử xem.

"
Triệu Húc lại gần nhìn thoáng qua, bỗng nhiên cười nói: "Vẫn là Hi Hi trí nhớ tốt, ta cũng biết cày cong, nhưng chỉ biết tên, nào biết vẽ như thế nào?".

Hình dáng của cày cong có trong sách lịch sử cấp 3, Triệu Hi cảm thấy hứng thú bèn nhìn thêm vài lần, vừa vặn liền ghi nhớ hình dạng đại khái.

Ánh nến sáng như ban ngày, Vương Đại Trụ cẩn thận quan sát, mặc dù không biết chữ chú thích bên cạnh, nhưng hắn xem hiểu tranh vẽ, giống như cải tạo lại cày thẳng mà bọn họ đang dùng, từ cày thẳng biến thành cày cong, phía dưới còn tinh tiến một chút, giống như khác biệt cũng không lớn lắm!
Nhưng dù sao đây cũng là tiên nhân chúc phúc, mặc dù Vương Đại Trụ không hiểu, nhưng cũng không biểu hiện ở trên mặt, Lý thị bên cạnh còn phụ họa nói: "Tạ tiên nhân chúc phúc, vừa vặn huynh trưởng là một thợ mộc.

" Đại ca của Lý thị trước kia bái thợ mộc ở trên trấn học nghề, hiện tại đã xuất sư.

Vương Đại Trụ nhét bản vẽ vào trong ngực, lại nhớ tới Tiêu Thính Vân liền muốn đi xem thử, Triệu Ngôn cũng không cự tuyệt.

Hiện tại biệt thự ngoại trừ phòng ngủ của bọn họ, toàn bộ phòng khách đều khóa chặt.

Tiêu Thính Vân dù sao cũng là bệnh nhân, Triệu Húc cũng không mắc bệnh thích sạch sẽ, dứt khoát nhường giường cho Tiêu Thính Vân, tự mình đến phòng ngủ bên cạnh của anh cả Triệu Ngôn nghỉ ngơi.

Nắm tay vịn lên lầu hai, đầu cầu thang lắp đèn cảm ứng, bọn họ vừa đi lên cầu thang liền sáng.

Ba cổ nhân bị ánh sáng bất thình lình kia dọa đến suýt nữa ngã xuống, lúc hoàn hồn lại nghĩ chắc chắn là thủ đoạn của tiên nhân.

Hổ Tử gắt gao nắm chặt tay nương, chỉ vào ngọn đèn trên đỉnh đầu, nhịn không được nhỏ giọng hỏi Triệu Hi: "Tiên nữ tỷ tỷ, đây là thần vật gì?"
Triệu Hi: “Đèn điện.


Đèn điện? Điện!
Trong đầu Vương Đại Trụ cùng Lý thị thình lình nghĩ tới tia chớp trên bầu trời, hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi cùng kính sợ.

Quả nhiên không hổ là tiên nhân, thế nhưng lại lấy sấm sét để chiếu sáng! Trách không được mới vừa rồi bọn họ không dám nhìn thẳng ngọn nến này, chỉ cảm thấy quá mức chói mắt, lại không nghĩ là dụng cụ chiếu sáng do lôi đình chế tạo!
Bọn họ còn nhớ rõ năm xưa trong thôn có một thôn dân, trời giông bão tới dưới tàng cây tránh mưa, bị sấm sét đánh chết.

Nghĩ như thế, hai vợ chồng ngửa đầu nhìn đèn điện chói mắt kia, vẻ mặt kính sợ.

Vương Đại Trụ bắt đầu suy đoán.

Chẳng lẽ những tiên nhân này là! Lôi Điện Pháp Vương?!
Hai vợ chồng ôm tâm tư suy đoán, ngoan ngoãn đi theo Triệu Ngôn vào phòng ngủ của Triệu Húc, Tiêu Thính Vân đang nằm trên giường lớn, hai mắt nhắm chặt, hô hấp lại bình ổn hơn rất nhiều.

Vương Đại Trụ thấy vậy mừng quá mà khóc: "Cám ơn ơn cứu mạng của tiên nhân.


Nếu không phải vì Hổ Tử lo lắng Tiêu Thính Vân mà đi tìm hắn, lúc này mới lạc vào tiên cảnh, nói tới nói lui vẫn là bởi vì Thính Vân, tiểu tử mới có kỳ ngộ này.

Triệu Ngôn đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi, cười nói: "Tiện tay mà thôi, thể lực hắn khôi phục rất tốt, ta đoán chừng hai ngày nữa sẽ tỉnh táo lại.


Hai vợ chồng liên tục cảm tạ, nhìn thấy Tiêu Thính Vân khá hơn một chút, một nhà ba người lúc này mới yên tâm rời khỏi biệt thự.

Bọn Vương Đại Trụ đi không bao lâu, Triệu Húc lấy một quả táo từ tủ lạnh trong bếp ra, cắn một miếng, bỗng nhiên đứng lại quan sát cửa kính, vẻ mặt cổ quái mở miệng: "Bọn họ còn chưa đi.


Triệu Hi tò mò: "Còn chưa đi? Bọn họ làm gì ở cửa vậy?”
Triệu Hi cũng đi tới, đứng bên cạnh Triệu Húc, nhìn qua camera giám sát.

Một nhà ba người Vương Đại Trụ, Lý thị và Hổ Tử vẻ mặt kính sợ quỳ xuống trước cửa biệt thự, dập đầu mấy cái với hai cái đèn đường trước cửa!
Vương Đại Trụ trong miệng hô to: "Tạ Lôi Điện Pháp Vương chúc phúc!”
Triệu Hi: "! ??”
Ai là Lôi Điện Pháp Vương? Cho ngươi cơ hội để sắp xếp lời nói, nói lại một lần nữa.

Dập đầu mấy cái với đèn đường, lúc này cả nhà Vương Đại Trụ mới yên tâm rời khỏi tiên cảnh.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 19: Chương 19



Nhà mẹ đẻ của Lý thị cũng ở thôn Đào Hoa, cũng tiện qua lại với nhau.

Nhưng không có mẹ chồng, con dâu vui mừng thường xuyên về nhà mẹ đẻ, cộng thêm ban ngày hôm nay đã lên trấn tập trung một ngày, không ở nhà chồng làm việc.

Nếu ngày mai Lý thị lại về nhà mẹ đẻ sợ rằng lại bị mẹ chồng răn dạy một trận.

Hai vợ chồng thương lượng một phen, dứt khoát ban đêm tới Lý gia một chuyến.

Hổ Tử bên cạnh đã sớm ngáp liên tục, Vương Đại Trụ vỗ nhẹ vào ót Hổ Tử, một tay ôm lấy nhi tử, dắt Lý thị đi về phía đông thôn.

Phải biết tiên cảnh có sấm sét chế thành đèn điện chiếu sáng, trong thôn cũng không phải tiên cảnh, bốn phía tối như mực, tùy thời đều có thể té ngã.

Đi một hồi lâu mới tới Lý gia, Vương Đại Trụ tiến lên gõ cửa.

"Ai vậy?" Lý thị thân đại ca Lý A Quý ngáp một cái, trong tay cầm một ngọn đèn than đi tới, mở cửa nhìn thấy người nhà muội muội cùng muội phu, nhất thời hoàn toàn không còn buồn ngủ.

Lý A Quý vội hỏi: "Đại Trụ, A Tú? Sao các ngươi mò mẫm tới đây? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Để ta đánh thức cha dậy.

"
Vương Đại Trụ vội giải thích: "Không xảy ra chuyện gì lớn, ta chỉ muốn nhờ đại cữu ca làm nông cụ, đừng quấy rầy cha vợ nghỉ ngơi.

"
Lý A Quý biết một nhà muội phu, Vương lão đầu thiên vị đại phòng cùng tiểu nữ nhi Thúy Thúy, nếu có cái gì tốt đều cho bọn họ trước, gần đây tới vụ xuân canh tác, sợ là Vương gia không có đủ nông cụ.

Thì ra là làm nông cụ, Lý A Quý thở phào nhẹ nhõm, lại ôm lấy Hổ Tử còn ngái ngủ từ trong tay Vương Đại Trụ, cười cười lấy ra mấy hoa quả ngọt từ trong phòng đưa cho cháu ngoại, Hổ Tử buồn ngủ nhất thời cũng tỉnh hơn phân nửa.

Vương Đại Trụ lấy ra một bản vẽ từ trong ngực đưa cho Lý A Quý, dưới ánh nến chiếu sáng, Lý A Quý có chút kinh ngạc nói: "Đây là gì vậy?"
Hắn chỉ là một thợ mộc, làm sao dùng nổi thư giản của người đọc sách? Nhưng rất nhanh Lý A Quý đã bị bản vẽ trên tay Khúc Viên Lê hấp dẫn, khoa tay múa chân, "Các ngươi muốn khi nào?"
Vương Đại Trụ không cảm thấy bản vẽ tiên nhân đưa có chỗ nào lợi hại, trong lòng cũng không để ý, chỉ nói: "Đại cữu ca, ngươi xem lúc nào rảnh thì làm, ta không vội.

"
Lý A Quý chỉ cho rằng đây là lời khách sáo của muội phu, đợi khi cả nhà đi rồi, Lý A Quý đi vào phòng chất củi lấy ra một khối gỗ, mượn ánh trăng muốn cưa ra ngoại hình đại khái.

Chiếc cày viên này vốn được cải tạo từ chiếc cày vốn có, Lý A Quý càng làm càng cảm thấy bản vẽ nông cụ của muội phu không tầm thường.

Ánh mắt Lý A Quý càng sáng lên, tự lẩm bẩm: "Nếu ta điều khiển lưỡi cày từ trên xuống dưới, thì có thể khống chế độ nông sâu của lưỡi cày xuống đất, cái đĩa cày phía trước này còn có thể đẩy đất vụn ra! "
Lúc trước Lý A Quý còn khó hiểu chuyện muội phu nhờ làm nông cụ, sao còn mang bản vẽ đến? Bây giờ nghĩ lại mới hiểu được huyền diệu bên trong.

Đôi mắt Lý A Quý vô cùng hoang mang, trong lòng kết luận nông cụ này không hề tầm thường! Nếu có thể sớm làm xong nông cụ này thì vụ xuân năm nay nhất định có trợ giúp lớn.

Lý A Quý hưng phấn đến mức ngay cả ngủ cũng không muốn ngủ, dứt khoát mượn ánh trăng làm việc!
Trăng sáng sao thưa, đêm lạnh như nước, phía bầu trời đen kịt ngay cả mây đen cũng ít thấy.

Triệu Hi dắt Vượng Tài, khép váy ngủ Doraemon trên người, bước nhanh vào trong biệt thự, bên tai còn có thể nghe được tiếng sói tru hổ khiếu trong núi.

Triệu Hi thầm mắng mỏ, bắt cả nhà bọn họ mang biệt thự xuyên không thì cũng thôi, nhưng vì cái gì lại đặt biệt thự đặt ở chân núi? Ai biết ban đêm có sài lang hổ báo xuống núi kiếm ăn hay không?
Nàng ra ngoài đi WC, nói không chừng liền trở thành thức ăn trong miệng bọn mãnh thú này.

Triệu Hi hai ngày nay đi tiểu đêm, đều sẽ dắt Vượng Tài ra ngoài để tăng thêm can đảm,.

Trở lại biệt thự, đang chuẩn bị lên lầu về phòng ngủ tiếp tục ngủ, bỗng nhiên hai tai Vượng Tài dựng thẳng lên, cảnh giác sủa như điên về phía phòng bếp: "Gâu gâu!"
 
Back
Top Bottom