Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 80



Chương 80
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 81



Chương 81

Một lát sau, anh ta ngẩng đầu nhìn về màn hình treo cao trên bục, nơi vẫn dừng lại ở hình ảnh nữ thánh đồ bị đổ ma huyết vào miệng.

“Có khả năng cô ấy đã uống phải ma huyết. Điều may mắn duy nhất là liều lượng không quá cao.” Chung Hồng Phi nâng Nghiêm Tuyết dậy, giữ cho cô ấy tỉnh táo. “Cô nhớ lại xem, hôm nay có ăn hay uống gì khả nghi không?”

Nghiêm Tuyết cắn răng, chịu đựng cơn đau như sóng dữ cuộn trào trong người, nhưng vẫn gắng trả lời: “Tôi đến đây đã hai ngày, đồ ăn đều là tự mang theo, chỉ có nước uống là lấy từ chỗ phát nước gần đây.” Cô ấy sợ hãi cực độ, nhưng không muốn trở thành ma vật, càng không muốn bị nửa ma hóa trong trạng thái còn tỉnh táo.

Vài thánh đồ Sáng Thế vội vã xông vào hội trường, báo cáo khẩn:

“Từ sáng đến giờ, trong thành đã có không ít cư dân xuất hiện triệu chứng sốt cao, nôn mửa. Biết hôm nay tổ chức hội nghị nên chúng tôi không dám quấy rầy. Nhưng tình hình đang ngày càng mất kiểm soát. Số người bệnh tăng vọt, thậm chí đã có người chết hoặc xuất hiện dấu hiệu nửa ma hóa. Chúng tôi nghi ngờ có người đã ra tay với nguồn nước.”

Cả hội trường bùng nổ. Ai nấy đều hoảng loạn nhớ lại xem mình có uống nước ở đây hay không. Người đến sớm vài ngày, ở lại ăn ngủ mấy hôm thì sắc mặt trắng bệch, liên tục tự kiểm tra thân thể.

Hàn Hữu Minh ôm chặt người vợ đã ngất xỉu, nghĩ đến hình ảnh con người bị nửa ma hóa trong video vừa nãy thì lập tức luống cuống. Anh ta cố kìm nén sợ hãi, ngẩng đầu hỏi bác sĩ Chung: “Có thể chữa được đúng không? Có bác sĩ ở đây thì Mục Giai sẽ không sao, đúng không?”

Chung Hồng Phi chau chặt mày: “Tôi từng gặp vài ca tương tự từ năm ngoái, cũng có nghiên cứu sơ bộ. Trước mắt, loại thuốc duy nhất còn tác dụng là thánh huyết. Phải dùng càng sớm càng tốt. Một khi xuất hiện trạng thái nửa ma hóa, dù có uống thánh huyết thì cũng chỉ giữ được mạng, chứ phần ma hóa không thể hồi phục.”

Anh ta thầm thở dài, lúc này muốn tìm được thánh huyết đâu phải dễ. Trong hội trường đều là các nhân vật đầu ngành, chủ các thế lực lâu đời. Có lẽ trong tay họ vẫn còn vài bình thuốc bí mật từng mua từ Thần Ái năm xưa, nhưng muốn họ lấy ra đòn sát thủ giữ mạng để cứu người khác là quá khó.

Chung Hồng Phi vừa dứt lời, một cô gái trong đám đông bước nhanh về phía Nghiêm Tuyết. Không nói không rằng, cô tháo bình thuốc nhỏ trên cổ xuống, mở nắp, đỡ Nghiêm Tuyết dậy rồi đổ thẳng vào miệng cô ấy.

Chất lỏng vừa vào bụng, sắc mặt Nghiêm Tuyết nhanh chóng ổn định. Cô ấy gắng gượng đứng lên, nhìn cô gái xa lạ đang lo lắng cho mình, xúc động nắm lấy tay đối phương: “Thứ quý giá như vậy, chúng ta còn chẳng quen biết. Sao cô lại cho tôi?”

“Cô còn thánh huyết không?” Hàn Hữu Minh vội vã chạy tới, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, “tôi bằng lòng dùng ma chủng mua lại, bao nhiêu cũng được. Xin cô cứu vợ tôi.”

Sở Thiên Tầm lặng lẽ nhìn sang Diệp Bùi Thiên, rồi khẽ lắc đầu với vẻ áy náy.

Nghiêm Tuyết là một trong những người bạn thân nhất của cô ở thế giới khác, mức độ thân thiết không kém gì Cao Yến. Dù ở thế giới này Nghiêm Tuyết không quen biết cô, nhưng Sở Thiên Tầm cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết.

Tuy nhiên, Diệp Bùi Thiên chỉ để lại cho cô một lọ thuốc đặc hiệu. Dù anh sẵn sàng cho cô dùng tiếp, nhưng như vậy chẳng khác nào bại lộ thân phận trước mặt bao nhiêu người.

Quan trọng hơn là, dịch bệnh đang lan rộng khắp thành. Cứu một người thì sẽ có người thứ hai, thứ ba… chưa biết sẽ cần bao nhiêu liều thuốc nữa.

“Không còn sao? Cô thật sự không còn sao?” Hàn Hữu Minh gần như siết chặt vai cô, ánh mắt vừa bừng lên hy vọng liền lập tức tắt ngấm. Anh ta quay lại nhìn Mục Giai, sắc mặt cô ấy lúc sáng lúc tối, biết thời gian còn lại cho mình đã không nhiều.

Hàn Hữu Minh trầm ngâm một chút, buông Sở Thiên Tầm ra rồi rảo bước đến trước mặt Ôn Đồng Tế, mắt hoe đỏ, cúi đầu khẩn khoản: “Thành chủ Ôn, xin hỏi anh còn thánh huyết không? Chỉ cần anh cho tôi, tôi nguyện dùng bất cứ giá nào để đổi.”

Ôn Đồng Tế nghe đến bốn chữ “bất cứ giá nào” thì trong lòng hơi động. Là một thế lực lâu đời trỗi dậy từ vùng Từ Dương, đương nhiên anh ta có vài bình thánh huyết dự trữ từ trước. Ngay lúc này, trong giáp áo còn có một lọ. Nhưng đó là thứ bảo vệ mạng sống của chính mình.

Lấy ra trao đổi?

Trừ phi là đổi lấy ma chủng tại chỗ, có thể lập tức cầm đi. Còn nếu chỉ là hứa suông, đợi Mục Giai khỏi rồi, anh ta không tin Hàn Hữu Minh còn có thể giữ lời hứa. Vả lại bây giờ dù ma chủng có nhiều thì cũng kém thánh huyết.

Anh ta tỏ vẻ đau đớn, tiếc nuối nói: “Nếu tôi có, thì với quan hệ giữa chúng ta, cần gì anh phải nói? Tôi sao nỡ thấy em dâu xảy ra chuyện mà không ra tay cứu giúp?”

Hàn Hữu Minh chỉ đành rời đi, nhìn sang Cố Chính Thanh, nhưng đối phương cũng chỉ khẽ lắc đầu.

Hàm dưới của Hàn Hữu Minh siết chặt, gân xanh nổi lên, rồi “bịch” một tiếng, anh ta quỳ xuống giữa đại sảnh.

Người ngoài không biết, nhưng bản thân anh ta hiểu rõ. Hai năm trước khi ma chủng giáng xuống, anh ta chỉ là một kẻ tay trắng, không tiền, không dị năng, còn mắc bệnh hiểm nghèo, suýt chút nữa bị phế. Chính Mục Giai vợ anh ta là người đã không rời không bỏ, bảo vệ và đồng hành bên anh qua những tháng ngày đen tối nhất.

Hiện tại mọi người chỉ nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng của anh ta, cho rằng anh ta quá nuông chiều một người vợ bình thường. Nhưng chỉ có anh ta biết, những gì mình làm cho cô ấy còn quá ít.

“Trước mặt mọi người, tôi xin thề.” Hàn Hữu Minh quỳ giữa sảnh, rút gao găm bên hông, cắt một đường trên cánh tay, máu chảy đầm đìa. “Hôm nay, ai có thể cho tôi một lọ thánh huyết, thì mạng của tôi là của người đó.”

“Keng” một tiếng, con dao dính đầy máu đâm xuống đất, ngay trước đầu gối anh ta.
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 82



Chương 82
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 83



Chương 83
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 84



Chương 84

Ông chủ tiệm kim khí ngồi trên ghế tre trước cửa phe phẩy quạt: “Con bé này là đứa xinh nhất làng ta, bảo sao tụi con trai cứ thích chơi với nó.”

“Tiểu Nghiên, nhanh lên, bọn tớ đang đợi chơi trốn tìm nè!” Lũ bạn nhỏ gọi cô bé. Tiểu Nghiên cười tươi rói, reo hò vui vẻ rồi chạy ùa về phía các bạn.

Sở Thiên Tầm dừng bước ở đầu ngõ, nơi đây chính là thôn Tiểu Chu trước khi ma chủng giáng xuống. Cô gần như không nỡ nhìn tiếp, vì quá khứ vui vẻ bao nhiêu thì hiện thực phía sau càng thê lương bấy nhiêu.

Ánh trăng xanh lục xuất hiện giữa bầu trời, ma chủng từ trên cao rơi xuống, ma vật bắt đầu hoành hành trong thôn.

Thần Ái xuất hiện, như vị cứu thế giết sạch ma vật, thể hiện thần tích. Từ đó, dân làng bắt đầu điên cuồng thờ phụng thần, dựng miếu xây đền, ngày ngày cầu nguyện. Họ thậm chí coi việc dâng con mình cho thần là điều vinh dự.

Thời kỳ cổ tích ngắn ngủi nhanh chóng tan biến. Thần Ái rời đi, để lại vô số nửa người nửa ma. Lúc này dân làng mới nhận ra mình bị lừa. Họ nổi giận, phá hủy thần điện, đập đổ tượng thần, tàn phá phòng thí nghiệm. Nhưng cơn giận ấy không thể cứu vãn điều gì.

Trời tối, mưa bắt đầu rơi. Trên con đường quen thuộc, một sinh vật mặt người mình chim chậm rãi bước đi trong màn mưa xối xả, lông chim đen nhánh ướt sũng.

Cánh cửa nhà bên đường mở hé: “Là Tiểu Nghiên.” Giọng một người bạn nhỏ quen thuộc vang lên.

Cậu bé lập tức bị người trong nhà kéo vào, cửa đóng sầm lại.

“Đừng để ý đến nó, nó đã là quái vật rồi.” Một giọng nói vọng ra từ trong nhà.

Bà cụ bán tạp hóa trước kia luôn hiền hậu, nay ánh mắt âm trầm, trốn sau rèm nhìn trộm cô bé. Khi ánh mắt Tiểu Nghiên vừa chuyển sang, rèm cửa lập tức bị kéo lại.

Con bé bước thấp bước cao đến trước cửa nhà mình, gõ cửa rất lâu, nhưng bên trong hoàn toàn yên lặng. Bố mẹ, chị gái, em trai, dường như không còn ai ở đó. Cánh cửa ấy mãi mãi không mở.

“Đi thôi, đi về cùng anh. Em đã không còn thuộc về nơi này nữa.”

Một thanh niên trẻ tuổi che ô xuất hiện ở đầu ngõ. Anh ta có mái tóc trắng ánh bạch kim sáng rực, gương mặt hoàn mỹ đến mức không giống người thường.

Anh ta vươn tay ra che mưa gió cho Tiểu Nghiên, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cánh con bé.

“Anh A Hiểu, bọn họ đều nói em là quái vật. Em không phải quái vật, rõ ràng em là người, em thật sự vẫn là người. Hu hu hu.”

“Đừng khóc. Bọn họ nói chúng ta là quái vật là vì chúng ta quá ít người. Đợi anh khiến tất cả mọi người đều biến thành đồng loại của chúng ta, khi đó chúng ta sẽ là người, còn bọn họ mới là quái vật.” A Hiểu cười, nụ cười của anh ta xinh đẹp đến mức trong đêm mưa đen đặc cũng phủ lên một tầng ánh sáng, “có thật nhiều đồng bọn, em vui không?”

“Thật sao? Thật sự sẽ có rất nhiều đồng bọn sao?” Tiểu Nghiên ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Thật đấy, anh hề với em, nhất định sẽ có một thành trấn thuộc về chúng ta, nơi đó tất cả đều là đồng bọn của chúng ta.” A Hiểu vươn tay, máu đen từ cổ tay trắng như tuyết chảy xuống, rơi xuống mặt đất, hòa lẫn vào nước mưa. Cả thế giới bị làn nước đen ấy bao phủ.

Trên bầu trời, con mắt đang nhắm kia đột nhiên chảy xuống một giọt huyết lệ thật dài.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, đường phố nứt ra thành những khe hở. Nước mưa như cuồng phong tràn ngược khắp nơi, tàn phá vô số ngôi nhà. Một xoáy nước khổng lồ cuốn sạch mọi thứ vào trong, cảnh vật xung quanh lần lượt sụp đổ. Thế giới được tinh thần lực tạo nên bắt đầu tan rã.

Sở Thiên Tầm tập trung cảnh giác, những lưỡi dao gió lớn gào thét trong màn mưa, chém xuống từ khe nứt do không gian sụp đổ tạo thành.

Trước mắt cô lóe lên một luồng ánh sáng trắng chói mắt, cô vươn tay bắt lấy Tiểu Nghiên phía trước. Hai người đồng thời lao vào khe hở vừa lóe lên rồi biến mất, ngã xuống đất của thế giới hiện thực.

Vừa rơi trở lại hiện thực, Sở Thiên Tầm lập tức xoay người, đè Tiểu Nghiên xuống, giơ dao kề sát cổ con bé.
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 85



Chương 85

Anh ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa gương mặt đen nhánh, lấy trong lòng ra lọ thánh huyết cuối cùng, cạy miệng Tiểu Nghiên ra, rót vào không sót lấy một giọt.

***

Khi Tiểu Nghiên mở mắt, trên đỉnh đầu là bầu trời đêm đen thẫm và đầy sao lấp lánh.

Đêm Xuân, vạn vật sinh sôi, côn trùng râm ran, chim hót, suối róc rách.

Ký ức từ từ trở lại. Con bé nhớ rằng vào khoảnh khắc cuối cùng, nó đã tự thiêu mình, trên lông chim luôn bôi sẵn một loại dược liệu đặc biệt, khi lâm nguy sẽ bùng cháy dữ dội, tạo cơ hội trốn thoát.

Nhưng nó nghĩ rằng mình cũng đã bỏ mạng trong ngọn lửa đó.

Con bé sờ lên ngực,vết thương nơi đó không còn sâu nữa, đang dần liền lại. Nó ngơ ngác ngồi dậy, một lọ thánh huyết trống không lăn từ người rơi xuống mặt đất, va phải một người đang nằm bên cạnh.

Trong bóng tối, Chung Ly Hiểu nằm đó, cơ thể đã hoàn toàn già cỗi, làn da nhăn nheo mục rữa, bốc lên mùi tử khí.

Anh ta trông như xác chết nghìn năm dưới lòng đất, hoàn toàn không còn dáng vẻ của con người. Nếu không phải đôi mắt vẫn hé mở, thỉnh thoảng động đậy, không ai biết đây là một sinh mạng vẫn còn tồn tại.

“A Hiểu!” Tiểu Nghiên luống cuống bò tới bên anh ta, “sao anh lại thành ra thế này? Mau uống thánh huyết đi! thánh huyết đâu rồi?”

Con bé cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi, nhưng rồi chỉ có thể nhẹ nhàng đỡ anh ta dậy, sợ chỉ cần động một chút không khéo, thân thể này sẽ tan biến mất.

“Anh đã đưa lọ thánh huyết cuối cùng cho em sao? Vậy còn anh thì sao? Em không cần! Hu hu, không cần như vậy…”

A Hiểu mở to đôi mắt vẩn đục, nhìn lên bầu trời phía trên, nơi những vì sao lấp lánh như vụn sáng rải khắp vòm trời.

“Đẹp quá, đã lâu rồi anh không được thấy cảnh này. Thì ra những người sống dưới cống ngầm cũng có quyền được ngước nhìn sao trời.” Anh ta khẽ cười, như thể có điều gì đó trong cơ thể mình đang rơi rớt xuống từng chút một. “Tiểu Nghiên, em có thích hoàng tử vui vẻ trong truyện cổ tích ấy không?”

Tiểu Nghiên nghẹn ngào gật đầu lia lịa. Trong lòng con bé hoảng loạn, cảm thấy người đang nằm trên đôi cánh kia mỗi lúc một nhẹ bẫng hơn.

“Anh không thích cậu ta,” Chung Ly Hiểu nhẹ giọng nói, “cậu ta không nên vì lý tưởng của mình mà để Yến chết ngay dưới chân. May mắn là anh không giống cậu ta.”

“Không! Không phải vậy! Anh không được chết, A Hiểu! Anh phải sống! Sẽ có một ngày, thế giới này thay đổi, nó sẽ chấp nhận chúng ta. Chúng ta cùng nhau sống tới ngày đó!”

“Thế giới như vậy, thật sự sẽ tồn tại sao?” Chung Ly Hiểu cười khổ. “Dù có, người như anh cũng không xứng sống ở nơi đó. Đừng khóc, đối với anh cái chết là một sự giải thoát.”

“Anh vẫn còn nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng mặc kệ. Em phải sống, sống thật tốt, sống thay cả phần của anh, sống hạnh phúc hơn một chút.”

“A Hiểu? A Hiểu!”

Tiếng gọi đầy bi thương của Tiểu Nghiên vang vọng giữa khe núi hẹp, nhưng người mà nó gọi đã không còn ở đó nữa.

Đám người Sở Thiên Tầm nghe tiếng chạy tới, chỉ thấy giữa đêm đen núi Xuân, bên dòng suối, một thiếu nữ quỳ sụp khóc nức nở.

Thi thể trong đôi cánh đen dần dần phân rã, chỉ còn lại một đống tro trắng nhợt.

Gió đêm thổi qua, như muốn cuốn đi cả đống tro ấy.

Thiếu nữ nức nở thu lại đôi cánh, ôm lấy những tàn tro màu trắng ấy rồi cùng chính mình biến mất vào không gian chỉ thuộc về nó.

***

Sau khi tiêu diệt kẻ địch và trở lại trấn Bắc, trong lòng Diệp Bùi Thiên nặng trĩu. Suốt dọc đường, anh không nói lấy một lời.

Sở Thiên Tầm nắm tay anh, lặng lẽ làm bạn bên anh. Có những vết thương trong lòng chỉ có thể tự mình tiêu hóa.

Ở bên nhau lúc này là sự an ủi tốt nhất.

Cục diện ở trấn Bắc cơ bản đã ổn định. Nước giếng bị nhiễm máu đen nhưng nồng độ không quá cao, nhiều cư dân vẫn tự chống chịu được. Nhờ thuốc men kịp thời và đầy đủ, đại họa vốn có thể khiến cả thành diệt vong cuối cùng cũng được khống chế. Số người chết và bị ma hóa được giữ ở mức thấp nhất có thể.

Tại căn cứ, bác sĩ Chung dường như đã thức trắng cả đêm, nhưng gương mặt anh ấy lại ánh lên vẻ phấn khích.

“Đi theo tôi, tôi có cái này muốn cho mọi người xem.”

Chung Hồng Phi dẫn cả nhóm đến trước kính hiển vi quang học, màn hình chiếu một mẫu máu.

Vị bác sĩ xưa nay luôn điềm đạm nay lại mang theo sự hưng phấn khó giấu, anh ấy đưa ra một phiến kính mỏng, nói với Diệp Bùi Thiên: “Phiền anh nhỏ một giọt máu lên đây.”

Diệp Bùi Thiên trích một giọt máu đỏ thẫm trên ngón tay lên phiến kính. Chung Hồng Phi vận dụng dị năng trị liệu cấp cao phát sáng trắng, cẩn thận làm loãng giọt máu bằng nước cất, rồi chế thành một mẫu để quan sát dưới kính hiển vi.

Anh ấy cẩn thận nó lên giá, điều chỉnh độ phóng đại rồi mời mọi người cùng quan sát.

Trên màn hình có thể thấy rõ những tế bào hồng cầu hình tròn dẹt đang sống động phân chia, một thành hai, hai thành bốn…

“Cái này là gì vậy?” Diệp Bùi Thiên ngẩng đầu kinh ngạc.

Anh có năng lực tái sinh cực mạnh, nhưng một khi máu rời khỏi cơ thể thì hoạt tính sẽ rất nhanh suy giảm. Máu của anh được xem là thuốc đặc hiệu, dù là bạch cầu hay hồng cầu tách riêng đều có khả năng trị liệu mạnh mẽ. Nhưng nếu bị pha loãng bởi dung môi khác, hiệu quả sẽ giảm rõ rệt. Đây chính là một trong những điều khiến anh đau đầu nhất.

Những điều này anh biết đều là nhờ Thần Ái nhiều lần nghiên cứu và thử nghiệm.

Vậy mà hiện tại, giọt máu đã rời cơ thể một thời gian, lại còn bị pha loãng mà vẫn giữ được sức sống, thậm chí còn đang tiếp tục phân bào?

“Tôi đã nghĩ về điều này cả đêm. Máu của anh có năng lực chữa lành mạnh như vậy, nếu có thể được sử dụng rộng rãi thì chẳng khác nào phúc của nhân loại.” Chung Hồng Phi xoa tay đầy phấn khích. “Tôi chỉ nghĩ nếu có thể giữ lại sức sống của chúng sau khi rời cơ thể, thậm chí bị pha loãng…”

Anh ấy làm lại động tác vừa rồi. “Tôi cứ nghĩ mãi, làm sao để dù đã bị pha loãng, máu vẫn giữ được khả năng phân bào mạnh mẽ và năng lực tái sinh, từ đó duy trì hiệu quả trị liệu. Trong lúc thử nghiệm, tôi vô tình dùng chút dị năng của mình. Mọi người biết tôi là trị liệu giả cấp tám, có năng lực tái sinh sinh thể. Có lẽ vì vậy mà khi tôi vận dụng dị năng lên máu đã pha loãng, hiệu quả thật sự có sự khác biệt.”

“Thật vậy sao? Bác sĩ Chung, chuyện này khả thi thật à?” Sở Thiên Tầm mừng rỡ, chộp lấy tay anh ấy: “Ý anh là, có thể nhân bản thánh huyết hàng loạt sao?”

“Dĩ nhiên, đây mới chỉ là phỏng đoán bước đầu. Còn cần thời gian dài thực nghiệm mới chứng thực được.” Chung Hồng Phi cũng phấn khích không kém, “hiện tại năng lực của tôi chưa đủ, nhưng nếu thăng lên cấp chín, cấp mười, tôi có lòng tin có thể thành công. Nếu mọi người đồng ý, từ tháng sau tôi sẽ chuyển về Xuân thành định cư, dốc toàn lực triển khai nghiên cứu này.”

“Chúng tôi đồng ý, tất nhiên là đồng ý!”

Sở Thiên Tầm xúc động quay đầu nhìn về phía Diệp Bùi Thiên. Trong ánh mắt họ là sự nhẹ nhõm và vui sướng.

Dù tốn bao lâu thời gian, chỉ cần có thể sản xuất thánh huyết hàng loạt thì không chỉ là cứu rỗi nhân loại, mà với Diệp Bùi Thiên, đó còn là một sự giải thoát, từ nay không còn bị ai dòm ngó, có thể sống tự do.

Cho dù bây giờ điều đó mới chỉ là ý tưởng, còn cách hiện thực rất xa, nhưng nó đã là một tia hy vọng, một hy vọng khiến người ta vui sướng.

Trái ngược với sự vui mừng ấy, không khí trong căn cứ của giáo hội Sáng Thế lại nặng nề. Khổng Hạo Ba và Cố Chính Thanh đang tranh cãi căng thẳng.

Khổng Hạo Ba là cánh tay phải do Cố Chính Thanh một tay bồi dưỡng, luôn trung thành, nghe lời, chiến lực mạnh mẽ, từ lâu được xem là thanh đao sắc bén nhất của anh ta. Nhưng giờ đây, thanh đao ấy lại quay đầu phản chủ, tranh cãi gay gắt.

“Hội trưởng, tôi không tin, không tin anh lại làm chuyện như vậy. Người khác đang hy sinh để cứu người dân, còn giáo hội Sáng Thế chúng ta lại làm những chuyện bỉ ổi như bán đứng đồng loại!” Anh ấy thất vọng tột cùng. Người trước mặt từng là người anh ấy kính trọng và sùng bái nhất.

Khi Lâm Phi lộ thân phận ở trấn Bắc và hy sinh thân mình cứu người, Khổng Hạo Ba đã chết lặng.

Anh ấy nhớ lại lúc mình xông vào sa mạc thách đấu với “Đế vương Cát vàng”, rồi sau khi thất bại lại được Nhân ma Diệp Bùi Thiên – người mang danh giết người không chớp mắt ấy dễ dàng tha mạng. Ở huyện Bạch Mã họ trùng hợp gặp lại nhau, được cứu mạng ở thôn Tiểu Chu trong lúc gặp nguy hiểm, mỗi việc ấy đều nói rõ cái danh Nhân Ma hoàn toàn là bị người khác bôi nhọ mà thanh.

Sau khi bình tĩnh lại, anh ấy bắt đầu tích cực tham gia cứu trợ dân chúng, nhưng lại bị hội trưởng kiếm cớ điều đi khỏi trấn Bắc. Đến hôm nay khi nghe tin xảy ra chuyện, anh ấy mới hiểu được lý do thực sự nên mới đến tìm Cố Chính Thanh lý luận.

“Hạo Ba, chú ý thái độ của cậu khi nói chuyện!” Cố Chính Thanh cau mày, “Cậu quá chính trực, quá ngây ngô. Trong xã hội hiện tại, điều đó không phải là tốt. Tôi là hội trưởng, tôi phải suy xét cho toàn cục, cả Giáo hội và tương lai nhân loại. Sao có thể đặt tình cảm cá nhân lên hàng đầu?”

Khổng Hạo Ba lắc đầu: “Dù lý do gì, nếu đánh mất tình người, thông đồng với Thần Ái để làm những chuyện chẳng khác gì chúng thì chúng ta có khác gì bọn chúng đâu?”

“Khổng Hạo Ba!” Cố Chính Thanh đập mạnh xuống bàn: “Cậu quên rồi à? Bao nhiêu năm qua là ai đã che chở, bồi dưỡng cậu, để cậu được yên tâm tu luyện, trưởng thành như hôm nay? Cậu đừng nói nữa, cút ra ngoài cho tôi!”

Khổng Hạo Ba đỏ bừng mặt, siết chặt nắm tay, đứng trơ ra không chịu đi.

Đúng lúc đó, cửa phòng họp bị đẩy mạnh. Một chiến sĩ thở d ốc chạy vào: “Hội trưởng! Không ổn rồi! Quân đội Thần Ái từ băng nguyên tràn ra, toàn là những quái vật cao mấy chục mét! Chỉ trong thời gian ngắn đã phá tan pháo đài Phổ La, tuyến phòng thủ cuối cùng ở băng nguyên! Bây giờ chúng đang tiến thẳng tới thành Từ Dương! Thành chủ Ôn Đồng Tế vừa phát đi tín hiệu cầu viện khẩn cấp!”
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 86: Hoàn




 
Back
Top Bottom