Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 70



Chương 70


“Chưa từng gặp bao giờ, không có cô gái nào đi cùng, chắc cũng chẳng phải nhân vật khó lường. Có nên thử không?”

Hai người còn đang háo hức bàn tính, nào ngờ đã có người không kiềm chế được nhanh chân đến trước.

Một người phụ nữ gợi cảm, tay cầm ly rượu, khoác trên mình chiếc váy đỏ quyến rũ, đã mạnh dạn bước tới gần.

“A a a, Ân Ngọc ra tay trước rồi!” Một cô gái nghiến răng tức giận.

“Xong rồi, cái này coi như hết. Cái bà chị đó, bao nhiêu đàn ông dưới váy vẫn chưa đủ hay sao?”

Người phụ nữ tên Ân Ngọc không còn trẻ trung như họ nhưng vóc dáng lại cực kỳ nóng bỏng, phong thái quyến rũ, chủ động đầy táo bạo. Không chỉ là một trong những cao thủ hàng đầu Xuân thành, cô ta còn nổi tiếng với sự dịu dàng và mê hoặc. Rất ít đàn ông có thể từ chối khi cô ta ngỏ lời.

Đương nhiên, bất luận chuyện gì cũng có lúc ngoài ý muốn. Cô ta thất bại thảm hại trước một chiến sĩ trẻ tuổi danh tính chưa rõ. Người đàn ông đó trông có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất còn băng giá hơn vẻ ngoài nhiều. Không những thẳng thừng từ chối lời mời đầy ngọt ngào, mà khi Ân Ngọc cố tình giả vờ vấp váy để ngã vào, anh ta lập tức dịch chuyển sang bên kia ban công, cực kỳ không lịch thiệp.

“Ôi trời! Chuyện lạ có thật! Cả Ân Ngọc cũng thất bại sao?”

“Ha ha, hay lắm! Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ân Ngọc bẽ mặt như vậy. Phải cổ vũ cho anh chàng này mới được!”

“Chắc chắn đã có người trong lòng rồi. Thật tò mò không biết cô gái nào có thể nắm giữ trái tim anh ta. Hoặc biết đâu… cũng có thể là một chàng trai?”

Giữa bữa tiệc xa hoa, không ít người lặng lẽ quan sát màn kịch này.

Ngay cả thành chủ Giang Tiểu Kiệt trong lúc trốn khỏi những màn xã giao nhàm chán để lên lầu hai nghỉ ngơi cũng không nhịn được mà len lén nhìn qua khe cửa chớp.

Bên dưới, khách khứa vẫn nâng chén trò chuyện rôm rả, không kiêng nể bàn tán về bóng dáng vị “Đế vương Cát Vàng” từng xuất hiện trong trận chiến vừa qua ngoài cổng thành.

“Có chết anh cũng không ngờ Lâm Phi chính là Diệp Bùi Thiên!” Giang Tiểu Kiệt suýt sặc rượu: “Chị Thiên Tầm cũng gan thật đấy, lại dám làm người yêu của Diệp Bùi Thiên.”

“Em cảm thấy không phải như vậy.” Dư Niệm Niệm ghé sát lại, nhìn xuống dưới: “Theo em thấy phải nói rằng Nhân Ma là người của chị Thiên Tầm mới đúng.”

“Nhóc con thì biết gì chứ? Diệp Bùi Thiên là người đàn ông cứng rắn nhất mà anh từng gặp. Sao anh ta có thể…”

Câu nói của Giang Tiểu Kiệt bị chặn đứng ngay khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Dưới sảnh đường, giữa ánh đèn rực rỡ, Sở Thiên Tầm khoác lên mình bộ váy dạ hội, thướt tha bước qua đám đông. Nụ cười của cô tựa ánh trăng dịu dàng, bàn tay thản nhiên nắm lấy tay Diệp Bùi Thiên, kéo anh vào góc khuất trên ban công.

Dưới ánh mắt tròn xoe kinh ngạc của Giang Tiểu Kiệt, cô thản nhiên… ép người đàn ông mạnh nhất toàn thế giới trong cảm nhận của cậu vào tường.

“Thấy chưa, em đã nói mà…”

Dư Niệm Niệm vừa thò đầu ra xem đã bị Giang Tiểu Kiệt nhanh chóng che mắt kéo xuống.
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 71



Chương 71
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 72



Chương 72


Miệng thì khách sáo là thế, nhưng thật ra trong lòng cậu chưa từng định hướng cho Sở Thiên Tầm đ ến tìm Tân Tự Minh rèn vũ khí.

Dù tài thiết kế vũ khí của Tân Tự Minh có hiếm thấy thật nhưng tính cách và phẩm hạnh của anh ta làm Giang Tiểu Kiệt không mấy yên tâm. Dù cậu có mặt tại đây, trước một món đồ cấp mười, cậu cũng không dám chắc anh ta sẽ không nổi lòng tham.

Ngay cả Sở Thiên Tầm cũng thấy kinh ngạc vì Tân Tự Minh có thể dứt khoát mang vũ khí đến cho mình. Dựa theo hiểu biết của cô về anh ta, cô đã chuẩn bị sẵn sàng lấy thân phận của Diệp Bùi Thiên đi đến lấy kiếm. Nếu như Giang Tiểu Kiệt đã biết chuyện thì cô cũng không muốn để Diệp Bùi Thiên phải trốn tránh cả đời. Nếu gặp đúng người và đúng thời điểm, cô sẽ để anh bước ra ánh sáng.

“Năng lực của ma vật mạnh ở khả năng khống chế. Thanh vũ khí này có thể kéo dài một phần dị năng. Người dùng chỉ cần cầm chuôi kiếm và thi triển năng lực hệ khống chế, phạm vi và hiệu quả của dị năng sẽ tăng vọt.” Anh ta vừa nói vừa lặng lẽ quan sát Lâm Phi.

Mọi người đều đang vây quanh xem vũ khí, chỉ có Lâm Phi là vẫn bận rộn dọn bàn, thu dọn tàn cuộc sau bữa ăn. Anh bưng một chồng bát đũa đặt cạnh nhau, chỉ liếc qua hộp kiếm trong tay Tân Tự Minh, dáng vẻ chuẩn bị bê cả mâm mang đi rửa.

Tân Tự Minh lại lần nữa phủ định mọi suy đoán trong lòng. Người đàn ông này tuyệt đối không thể là Nhân Ma. Có Nhân Ma nào lại ngoan ngoãn dễ thương như vậy sao?

“Lâm Phi, lại đây xem, đây là em nhờ thành chủ Tân làm riêng cho anh đấy.” Sở Thiên Tầm gọi anh.

“Ra là làm cho anh à?” Diệp Bùi Thiên mừng rỡ, Thiên Tầm hao tâm tổn trí, quan tâm đ ến chuyện vũ khí của anh như vậy, còn âm thầm lo liệu, tất cả đều là vì anh. Anh xoa tay cầm lấy chuôi kiếm, ngay khi rút kiếm ra khỏi hộp, khí chất toàn thân anh lập tức thay đổi.

Lông tơ sau lưng Tân Tự Minh dựng lên, tinh thần lực mẫn cảm khiến anh ta lập tức cảm nhận được một sự hiện diện mạnh hơn bản thân rất nhiều đang có mặt trong nhà.

Trong phòng không nổi gió mà có cát bay, người đàn ông kia chỉ hơi vung tay, mũi kiếm trắng ngà nhẹ nhàng chỉ ra ngoài cửa sổ.

Một động tác nhẹ nhàng như không vậy mà bầu trời ngoài cửa sổ bỗng tối sầm, cát vàng bắt đầu tràn ngập khắp ngõ ngách Xuân thành, che mờ tầm mắt vô số người đi đường.

“Êm đềm thế này sao lại nổi gió cát dữ vậy?”

“Đúng đó, cát gì mà nhiều quá, chẳng nhìn thấy gì hết!”

Người qua đường ai nấy đều oán giận sự thay đổi thời tiết kỳ lạ.

“Không tệ, ma khí cấp mười quả nhiên khác biệt.” Diệp Bùi Thiên điềm tĩnh thu kiếm lại, bưng một chồng bát đĩa: “Vậy anh đi xuống trước đây.”

Tân Tự Minh: “…”

Giang Tiểu Kiệt: “Đù, không hổ là anh Diệp của tôi.”

Dư Niệm Niệm: “Nhân Ma lợi hại thật, nhưng người khiến Nhân Ma đi rửa bát như chị Thiên Tầm còn lợi hại hơn.”

Đi ra khỏi dãy nhà được một đoạn dài rồi Tân Tự Minh mới phản ứng lại được.

Anh ta quay sang hỏi Giang Tiểu Kiệt: “Cậu… đã sớm biết anh là Diệp Bùi Thiên?”

Giang Tiểu Kiệt nhìn vẻ mặt như vỡ vụn tam quan của người anh em xưa nay điềm tĩnh của mình, trong lòng bỗng thấy có chút cảm giác thắng lợi khó tả.

“Không đến mức, tôi cũng chỉ sớm hơn anh một chút mà thôi.”

“Cậu định để anh ta giấu mình ở Xuân thành thế này à?”

“Không thì phải làm sao?” Giang Tiểu Kiệt nhún vai: “Anh có bản lĩnh thì đuổi được ảnh đi không?”

Tân Tự Minh nghẹn họng, mấy năm qua đến giờ, đây là lần đầu tiên anh ta bị Giang Tiểu Kiệt ép cho cứng họng trong một trận tranh cãi.

Chỉ đến khi khách khứa rời hết, căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, Diệp Bùi Thiên mới ngừng tay, cùng Sở Thiên Tầm ngồi trong một gian phòng, vai kề vai, cùng nhau ngắm nhìn thanh thần binh tuyệt thế đặt trên bàn.

Anh thích đến mức không rời mắt, nhẹ nhàng vuốt v e phần ngọc mượt trên chuôi kiếm, cảm giác ấm áp lan qua đầu ngón tay.

“Đây là quà mừng năm mới đó, anh thích không?” Sở Thiên Tầm chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn anh.

“Lúc nào em cũng vì anh mà suy nghĩ chu toàn như vậy.” Diệp Bùi Thiên khẽ thu ánh mắt, trong đáy mắt phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt từ cốt kiếm: “Anh lại chẳng biết nên tặng gì cho em.”

“Xạo, rõ ràng là anh biết.” Sở Thiên Tầm khẽ cười, trong mắt ánh lên chút tinh nghịch, cô đè tay lên chuôi kiếm rồi chậm rãi nghiêng người về phía anh, áp sát bên tai thì thầm bằng giọng mềm nhẹ như gió lướt qua: “Em muốn món quà gì, chẳng lẽ anh còn không rõ sao?”
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 73



Chương 73
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 74



Chương 74
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 75



Chương 75

Sở Thiên Tầm nhìn cô gái kỳ lạ ấy, rồi cúi đầu nhìn bữa ăn trước mặt: một bát ngũ cốc nấu chín, vài miếng thịt nướng và một ít trái cây được cắt nhỏ. Món ăn sống chín phân biệt rõ ràng, bày biện nghiêm túc, tuy hương vị không thể coi là xuất sắc nhưng có thể thấy người chế biến đã bỏ nhiều tâm tư.

“Cảm ơn.” Sở Thiên Tầm nói với cô gái.

Khuôn mặt vô cảm của thiếu nữ quay về phía cô: “A, chị không giận tôi sao?”

“Giận thì vẫn giận, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cô vì đã chuẩn bị cho tôi những món ăn ngon này.”

“Cô… kể chuyện hay lắm.” Tiểu Nghiên vùi gương mặt không biểu cảm vào giữa đôi cánh đen dày, rồi biến mất sau cánh cửa phòng giam, chỉ để lại một mớ lông vũ đen tuyền. Dưới lớp lông ấy là một móng chim đỏ rực, đứng thẳng bằng một chân.

Nó đứng ngủ, bề ngoài là một con quái vật vặn vẹo kỳ lạ, nhưng trong tâm hồn vẫn là một thiếu nữ loài người.

***

Tân Tự Minh vừa trở lại căn cứ Kỳ Lân thì Diệp Bùi Thiên và Giang Tiểu Kiệt tìm đến gần như cùng lúc.

Diệp Bùi Thiên trình bày rõ ràng, ngắn gọn mục đích của mình.

“Cô Sở bị bắt?” Tân Tự Minh nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, “muốn đi cứu cô ấy không sai, nhưng các anh phải biết, cứu một người khỏi tay ma vật cực kỳ khó khăn. Việc này thậm chí còn khó hơn g**t ch*t con ma vật đó nhiều.”

“Ma vật không thể dùng tư duy của con người để thấu hiểu. Chúng vui buồn thất thường, quan niệm thị phi khác biệt, rất khó để đàm phán. Thậm chí rất có khả năng khi người đến cứu vừa xuất hiện, nó sẽ lập tức g**t ch*t con tin.”

Diệp Bùi Thiên lấy từ trong túi ra một quả ma chủng tròn xoe, đặt vững vàng lên mặt bàn. Đây là một viên ma chủng cấp mười, cấp bậc tối cao hiện nay, là phần thưởng mà anh vừa giành được trong một trận chiến không lâu trước đó. Anh nói: “Hy vọng anh có thể cố hết sức giúp tôi lần này.”

Nói rồi, anh quay sang nhìn Giang Tiểu Kiệt.

“Không, đừng nhắc chuyện này với tôi. Tôi không lấy gì cả.” Giang Tiểu Kiệt lập tức ngắt lời: “Chị Thiên Tầm đã cứu tôi hai lần, Hựu Dư cũng là kẻ thù của tôi. Đi cứu chị ấy là chuyện tôi tuyệt không chối từ.”

Tân Tự Minh lặng lẽ quan sát viên ma chủng cấp mười đang nằm trên bàn.

Anh ta đã đạt đến cấp chín, một viên ma chủng cấp mười chính là then chốt để anh ta đột phá. Đây cũng là lý do ban đầu anh ta chủ động tìm đến Diệp Bùi Thiên để lập đội. Nhưng mỗi lần chiến đấu, Diệp Bùi Thiên đều dốc toàn lực, khiến anh ta không tiện mở miệng đề nghị đổi lấy phần thưởng.

Lần này, Diệp Bùi Thiên lại chủ động đặt ma chủng trước mặt mình, khiến Tân Tự Minh cảm thấy trong lòng có chút khó xử. Là đoàn trưởng của một đội lính đánh thuê, việc nhận thù lao bằng ma chủng là điều hiển nhiên.

Nhưng anh ta cũng hiểu rõ: đây là cơ hội để củng cố mối quan hệ với Diệp Bùi Thiên. Nếu hôm nay anh ta nhận viên ma chủng này, có lẽ giữa họ sẽ mãi chỉ dừng lại ở mối quan hệ lợi ích. Nhưng nếu giống như Giang Tiểu Kiệt, không ngại hy sinh mà góp một phần sức lực, thì giữa họ có thể trở thành anh em chí cốt.

Anh ta chỉ mới hợp tác với Diệp Bùi Thiên vài lần, nhưng đã rõ ràng cảm nhận được cơ hội và lợi ích to lớn ở nơi này. Hiện tại, trong đội của anh ta, những thành viên mạnh nhất đã được trang bị vũ khí tốt hơn hẳn trước kia, cơ bản đều là cấp chín hoặc mười. Trước mặt các đoàn lính đánh thuê khác, họ gần như có thể ngẩng cao đầu mà đi. Lượng ma chủng cấp chín trong tay cũng đủ giúp những thành viên cấp tám tiến bộ thêm một bước. Đối với toàn bộ thực lực của đoàn đội, đây là một bước nhảy vọt.

Không chỉ riêng anh ta nhận ra điều đó mà các đoàn trưởng của những binh đoàn khác cũng bắt đầu chú ý tới lợi ích từ việc hợp tác với Diệp Bùi Thiên. Chỉ trong thời gian ngắn đã có không ít người mặt dày đến tìm hiểu về anh, hỏi thăm tin tức theo nhiều cách, công khai có, âm thầm có.

Tân Tự Minh suy nghĩ một lúc. Đến cuối cùng, anh ta lại nhớ tới cảnh tượng khi anh ta gặp Sở Thiên Tầm, nữ thánh đồ ấy lặng lẽ đứng trước tấm bia phủ tuyết, cả người toát lên một nỗi bi thương đậm đặc đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Cuối cùng, Tân Tự Minh cũng hạ quyết tâm. Anh ta nghiến răng, đẩy viên ma chủng mà mình khao khát bấy lâu lại về phía trước: “Là anh em thì đừng khách sáo với tôi chuyện này. Đi cứu em dâu đương nhiên là chuyện nghĩa khí không thể chối từ.”

Anh ta giơ tay vỗ mạnh vào vai Diệp Bùi Thiên: “Giờ anh đừng lo quá, ổn định tiền tuyến trước đã, chúng ta sẽ cùng bàn bạc kỹ càng đối sách. Làm vậy mới có khả năng cứu được Thiên Tầm ra ngoài.”

Diệp Bùi Thiên cùng Giang Tiểu Kiệt đến tìm Tân Tự Minh. Một người thì vội vã, nôn nóng, còn người kia tuy có mối quan hệ sâu đậm hơn với Sở Thiên Tầm lại ngược lại, bình tĩnh lạ thường.

Nhưng cái vẻ bình tĩnh ấy chỉ có thể qua mặt người ngoài. Đối với một thánh đồ hệ tinh thần cấp cao như Tân Tự Minh, tuy chưa đến mức nhìn thấu lòng người, nhưng với cảm xúc thật trong lòng người khác, anh ta lại vô cùng nhạy bén.

Anh ta hiểu rõ, sự bình tĩnh của Diệp Bùi Thiên giờ phút này chẳng qua chỉ là một lớp lá mỏng dễ dàng sụp đổ. Dưới cái vẻ điềm tĩnh ấy là một cơn cuồng phong bão tố, là biển cả dậy sóng, là một sợi tóc treo chuông, là một thân ảnh đang chực ngã nơi bờ vực.

“Ừm, tôi biết, lòng tôi cũng hiểu.” Diệp Bùi Thiên bình tĩnh đáp.

Tân Tự Minh vòng qua bàn, dùng lực ấn vai anh hai cái, rồi trải một tấm bản đồ ra trên bàn.

“Căn cứ Kỳ Lân của chúng tôi ở đây,” anh ta chỉ vào một vị trí trên bản đồ, “còn khu rừng nơi ma vật xuất hiện thì ở chỗ này. Từ lúc sự việc xảy ra đến giờ đã qua hai, ba ngày, tôi đoán chúng hẳn đã quay trở lại hang ổ.”

“Vậy thì chúng ta phải lập tức lên đường với tốc độ nhanh nhất! Bằng không chị Thiên Tầm sẽ gặp nguy hiểm!” Giang Tiểu Kiệt không buồn xem bản đồ, chỉ muốn kéo cả hai người lao đi ngay lập tức.

“Chúng nhắm vào Bùi Thiên, nên trước khi chúng ta đến, chắc sẽ chưa ra tay với Thiên Tầm đâu. Nếu định ra tay…” Tân Tự Minh liếc nhìn Diệp Bùi Thiên, nửa câu sau đành nuốt xuống.

Nếu chúng định ra tay thì đã ra tay rồi. Dù bây giờ chúng ta có đến nhanh đến đâu… cũng đã không kịp nữa rồi.

Tay phải của Diệp Bùi Thiên đột nhiên run lên, dường như không kìm nén được. Anh lập tức vươn tay trái qua, đè chặt tay phải của mình, một lát sau khẽ mím môi: “Anh nói tiếp đi.”

“Chúng ta nhất định phải lên kế hoạch thật cẩn thận. Con ma vật cấp mười kia có tinh thần lực rất mạnh, chắc chắn có thể giám sát phạm vi cực rộng. Chúng ta phải nghĩ ra một phương án hoàn hảo: làm sao để tiếp cận nó mà không bị phát hiện, làm sao để khi giao chiến vừa không chọc giận nó, vừa cứu được Thiên Tầm ra ngoài.” Tân Tự Minh là người đầu óc tỉnh táo, suy nghĩ thấu đáo. Huống hồ anh ta vốn không có tình cảm sâu sắc gì với Sở Thiên Tầm nên càng dễ giữ vững tâm trí, bình tĩnh phân tích địa hình, địa thế và phương thức tấn công.

“Nhưng chuyện này chúng ta có thể từ từ bàn trên đường. Tôi sẽ bảo người chuẩn bị một cỗ xe ngựa.” Anh ta phất tay ra hiệu, ra lệnh cho cấp dưới nhanh chóng đi thu xếp.

“Có một người, dị năng của anh ta rất đặc biệt.” Diệp Bùi Thiên chỉ vào một căn cứ giữa khu vực Kỳ Lân và ma quật: “Hiện giờ anh ta đang ở trấn Bắc. Tôi muốn tìm anh ta giúp đỡ.”

Giang Tiểu Kiệt ngạc nhiên: “Ai cơ? Trấn Bắc bây giờ còn có cao thủ nào sao? Chẳng lẽ còn mạnh hơn anh?”

“Trấn Bắc à?” Tân Tự Minh trầm ngâm, chợt nhớ ra một người: “Ý anh là kẻ sử dụng xiềng xích bằng máu, Trần Kiên Bạch? Dị năng của anh ta đúng là rất thích hợp, nhưng anh ta từng là chó săn cho Thần Ái, giữa hai người các anh chắc hẳn từng có xung đột nhỉ?”

“Tôi từng suýt mất mạng hai lần dưới tay anh ta. Anh ta thì có tới ba bốn lần suýt chết vì tôi.” Diệp Bùi Thiên nhìn vào tọa độ nhỏ bé trên bản đồ, giọng trầm xuống: “Nhưng mặc kệ anh tan từng là ai, chỉ cần có thể giúp được Thiên Tầm, tôi nhất định phải kéo anh ta theo cùng.”

Trấn Bắc trước kia từng là lãnh địa dưới quyền Thần Ái Tập đoàn, cũng là một trong những trung tâm thế lực của tổ chức này. Khi đó, gần như toàn bộ dân cư trong trấn đều sùng bái Thần Ái, ngày đêm cầu nguyện, tiếng tụng kinh hòa lẫn trong không khí quanh năm suốt tháng. Trung tâm thị trấn còn có một nhà thờ xa hoa nguy nga, các thần chức và thánh đồ phụ thuộc vào Thần Ái từng nắm quyền lực tối cao ở nơi đó.

Nhưng kể từ khi Thần Ái suy tàn, danh tiếng hỗn loạn, trấn Bắc cũng nhanh chóng rơi vào cảnh hoang tàn.

Hiện tại nơi đây rối loạn, không có trật tự, dân cư thưa thớt, không một ai đủ mạnh để lãnh đạo.

Một số thánh đồ không chịu đi theo Thần Ái đến vùng cực hàn đã lặng lẽ tụ tập lại trấn Bắc.

Trần Kiên Bạch chính là một trong số những người đang sống ở Xuân thành.

Người đàn ông này có vóc dáng cực kỳ nhỏ bé, vẻ ngoài có vẻ xấu xí đáng khinh. Trên mặt và người lúc nào cũng bị những sợi xích sắt dày đặc quấn chặt. Chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hắn lộ ra từ những khe hở tối om, trông vừa kỳ dị vừa rùng rợn.

Phần lớn người dân quanh đó đều chế giễu và xa lánh hắn.

Nhưng dị năng của hắn lại vô cùng đặc biệt. Những sợi xích sắt luôn bám trên người hắn là một phần cơ thể, chúng xuyên từ một bên xương quai xanh, luồn qua người rồi chui ra ở bên kia. Khi sử dụng dị năng, xích sắt đỏ như máu tràn ra cuồn cuộn từ trong cơ thể hắn, không ngừng phóng ra, dù ở trên không hay dưới đất, chỉ cần tạo thành một vòng tròn khép kín là có thể kích hoạt năng lực nhảy xuyên không gian.

Hắn không có năng lực tấn công mạnh, nhưng khả năng đánh bất ngờ và cứu viện lại vô cùng đáng gờm. Ngay cả cao thủ như Diệp Bùi Thiên cũng từng suýt bị trúng chiêu vài lần, bị dị năng của hắn bắt được.

Tân Tự Minh suy nghĩ một lát, cảm thấy nếu có người như hắn hỗ trợ trong lúc chiến đấu thì hoàn toàn có thể bất ngờ xuất hiện phía sau trận doanh địch, từ đó nâng cao xác suất cứu được Thiên Tầm một cách đáng kể.

Trước mắt, điều quan trọng là phải nghĩ cách khiến hắn chịu ra tay giúp đỡ Diệp Bùi Thiên, kẻ từng là tử địch năm xưa của hắn.
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 76



Chương 76

Vốn luôn ăn mặc theo phong cách Baroque rườm rà, hôm nay Hựu Dư lại khoác lên người một bộ đạo bào cổ trang theo văn hóa Trung Hoa, chân đi giày vải, đầu đội khăn, tóc bạc da trắng, thoạt nhìn tiêu dao như tiên. Trong chớp mắt, y từ một quý tộc Trung cổ châu Âu trở thành một nhân vật thần tiên siêu phàm của cổ đại Trung Hoa.

“Mau mau, hôm nay nên nói cho ta có vượt qua thiên kiếp không?” Y ngồi phịch xuống trước mặt cô. “Mau kể tiếp đi, ta đợi cô cả đêm rồi.”

Cô dở khóc dở cười. Vì để giữ mạng, cô buộc phải mở lòng, sống hòa bình với ma vật trước mắt. Có lúc cô còn hoang mang không biết y có thật sự là ma vật không, bởi y có trí tuệ, có cảm xúc, có lòng hiếu kỳ cao như con người, chẳng khác biệt bao nhiêu.

Thế nhưng, ký ức trong cô thì không cách nào xóa bỏ.

Tiếng kêu thảm thiết của đồng loại khi bị ma vật nuốt sống, cảnh tượng gia đình tan nát, nền văn minh sụp đổ… từng giây từng phút đều nhắc nhở cô rằng, dù trước mắt là một sinh vật trông vô hại thì y vẫn là tử địch của loài người.

Thấy cô không trả lời, y tưởng chị còn do dự.

“Sao cô lại không nói? Có phải thấy điều kiện không tốt không? Chỉ cần cô kể chuyện cho ta nghe, cô muốn gì cũng được.”

Y vung tay áo rộng, hàng trăm viên thủy tinh từ bốn phương tám hướng lăn tới, tự động chồng lên nhau, chỉ trong giây lát đã tạo thành một chiếc giường thủy tinh ngũ sắc rực rỡ.

“Thế nào? Có thích không? Ngoài giường ra, cô muốn gì nữa cũng có thể nói.”

Cô vươn tay sờ thử mặt giường, bị các cạnh sắc làm đau, bèn nói: “Không, ngủ trên cái này tôi thà nằm rơm rạ còn hơn.”

“Loài người các cô không phải rất thích mấy thứ này sao? Ta thấy trong sách toàn viết về giày thủy tinh, quan tài thủy tinh…”

“Hựu Dư, tôi nói rồi mà, muốn thật sự hiểu một chủng tộc thì chỉ đọc sách là không đủ.”

“Thôi được rồi, không cần thì thôi. Mau kể tiếp đi.”

“Hôm qua chúng ta kể đến đoạn nam chính ngưng tụ nguyên khí, hóa thành năng lượng thể, sắp sửa bước vào kỳ Nguyên Anh. Trên trời lôi vân dày đặc, tia chớp như rồng bơi lượn giữa màn mưa, thiên kiếp sắp giáng xuống.”

“Khoan đã, ta không hiểu lắm. Vì sao lại luôn có cái gọi là thiên kiếp?”

“Nếu nói theo tư tưởng Đạo gia thì khi tu luyện tới kỳ Nguyên Anh, thần hồn có thể thoát khỏi thể xác, tương thông với trời đất, gần như đạt đến trình độ thần tiên. Nhưng như thế là nghịch thiên, Thiên Đạo không cho phép có quá nhiều sinh vật mạnh như vậy xuất hiện, vì sẽ phá vỡ quy tắc và sự cân bằng. Cho nên mới có thiên kiếp.”

“Ra là vậy,” Hựu Dư gật gù trầm ngâm: “Tuy các cô là sinh vật cacbon lạc hậu, nhưng tư duy lại thường có những tư tưởng khiến ta kinh ngạc. Những tư tưởng này, ở một số phương diện đã rất gần với bản chất sinh mệnh rồi. Làm ta không khỏi nhớ tới hành tinh mẹ của ta.”

“Hành tinh mẹ của anh? Nó như thế nào? Vì sao nó lại đưa các anh đến tinh cầu của chúng tôi?” Cô nắm lấy cơ hội, hỏi ra thắc mắc trong lòng từ lâu. Đây có lẽ cũng là câu hỏi chung của tất cả những con người còn sống sót trên tinh cầu này.

Thời tiết đầu mùa Xuân, tòa lâu đài như trong thần thoại này được vô vàn ánh sáng rực màu chiếu sáng. Đã trải qua hai đời, lần đầu tiên Sở Thiên Tầm loáng thoáng chạm đến chân tướng của ma chủng buông xuống.

“Lúc ban đầu thức tỉnh, ta chỉ thấy trong đầu hỗn độn mơ hồ. Cấp bậc càng lên cao, ta mới bắt đầu dần dần nhớ lại sứ mệnh mà hành tinh mẹ giao phó cho bọn ta.” Giọng nói trầm thấp mang từ tính của Hựu Dư vang vọng trong không gian rộng lớn. Y ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn xuyên qua những mái vòm rực rỡ và ô cửa kính màu, như thể có thể trông thấy bầu trời sao phía xa, nơi có một tinh cầu đang tỏa ra ánh sáng màu xanh lục.

Đó chính là hành tinh mẹ của họ. Trước khi thức tỉnh, y từng là một phần của nơi ấy. Khi ấy y không biết đến đau đớn hay bất an, không có bối rối hay nôn nóng. Họ vốn là một dạng sinh mệnh mạnh mẽ tồn tại dưới hình thái năng lượng. Khi tụ hội lại, họ mạnh đến mức có thể lập tức vượt qua mọi giới hạn thời gian không gian, tự do du hành bất kỳ nơi nào trong vũ trụ.

Chỉ cần muốn, họ có thể tùy tiện sáng tạo ra một thế giới mới, cũng có thể dễ dàng hủy diệt cả một hệ sao. Thế nhưng, giống như những sinh mệnh thấp cấp có suy nghĩ ích kỷ, loại sinh mệnh quá mạnh như họ lại không được vũ trụ dung chứa.

“Tuy bọn ta có sức mạnh to lớn nhưng lại mất đi năng lực chủ động sinh sản. Vì vậy, bọn ta chỉ có thể không ngừng lang thang trong vũ trụ, tìm kiếm những chủng tộc vừa có trí tuệ vừa có năng lực sinh sản mạnh mẽ, rồi kết hợp với họ để tiếp tục kéo dài cho tộc mình.”

“Cho nên, các anh vì muốn kéo dài chủng tộc mình, liền tùy tiện buông xuống tinh cầu của bọn tôi, khiến bọn tôi bị ma hóa, ép chúng tôi phải thăng cấp và xâm chiếm cơ thể?” Sở Thiên Tầm cảm thấy một luồng tê dại chạy dọc sống lưng, cơn phẫn nộ cuộn lên trong lòng khiến cô không thể kiềm chế.

“Thiên Tầm, sự kéo dài của chủng tộc vốn chính là một quá trình tiến hóa đầy máu và bất đắc dĩ.” Hựu Dư nhìn cô bằng gương mặt không chút biểu cảm. Người đàn ông một khắc trước còn trò chuyện thân thiết, giờ đây lại để lộ bản chất lạnh nhạt: “Dù là các cô bị ép buộc tiến hóa, hay là bọn ta chủ động tìm kiếm phương thức tiếp tục sinh tồn, thì cả hai tộc ta và cô cũng chỉ đang tuân theo một vòng tuần hoàn định sẵn của số phận mà thôi.”

***

Mặc dù đã vào đầu Xuân, nhưng đêm ở trấn Bắc vẫn lạnh buốt. Trên con phố vắng tanh gần như không còn bóng người qua lại, hai bên đường là những bức tượng thần bị tổn hại nghiêm trọng. Lúc ma chủng buông xuống, nơi này từng là pháo đài phồn thịnh và kiên cố nhất của loài người. Nhưng từ khi Thần Ái rút lui, tín ngưỡng sụp đổ, vùng đất này cũng dần tiêu điều, hoang tàn cho đến nay.

Ở ven đường, cánh cửa một căn nhà treo đèn lồ ng đỏ cao bị đẩy ra. Một phụ nữ trang điểm đậm đỡ một người đàn ông thấp bé, toàn thân nồng nặc mùi rượu bước ra ngoài, nhẹ nhàng mở lời tiễn khách.

“Nhớ đến nữa nha, anh Trần, người ta sẽ chờ anh mỗi ngày đấy.”

Người đàn ông đeo đầy xích sắt lủng lẳng không đáp lời, chỉ chăm chăm loạng choạng rời đi.

Đợi hắn đi xa hẳn, người phụ nữ đứng ở cửa mới ngừng vẫy tay, trợn trắng mắt, buông lời cay nghiệt: “Phi, nhìn cái mặt đã thấy tởm, còn dám đi tìm gái. Nếu không phải hắn đưa ma chủng nhiều thì ai mà thèm tiếp chuyện!”

Cô ta đâu biết rằng, khách hàng này đã là thánh đồ cấp bảy. Dù cách xa như vậy nhưng những lời nói đó vẫn lọt vào tai hắn không sót chữ nào.

Trần Kiên Bạch loạng choạng bước đi, trong lòng thầm cười khẩy. Bởi vì ngoại hình dị dạng làm hắn đã quen với ánh mắt xem thường và những lời cay nghiệt đó từ lâu. Nhưng hiện giờ, hắn là thánh đồ cao cấp, trong tay có ma chủng, chỉ cần có tiền, những người phụ nữ này dù ghê tởm đến mấy cũng phải khom lưng cúi đầu, cười nịnh hầu hạ hắn.

“Cho nên tín ngưỡng, đồng đội gì đó toàn là rác rưởi. Chỉ có tiền và ma chủng mới là bạn thật sự.” Hắn vừa lẩm bẩm vừa nấc rượu, suýt nữa va vào một người vừa bất ngờ xuất hiện giữa đường.

Trần Kiên Bạch ngẩng đầu, đang định chửi bới thì ánh trăng chiếu xuống, sáng rõ gương mặt khiến hắn đổ mồ hôi lạnh ngay lập tức.

“Nhân… Nhân Ma. Không, anh Diệp.” Men say trên người hắn lập tức tiêu tan hơn nửa, “anh Diệp tha mạng. Tôi đã sớm không còn là người của Thần Ái nữa rồi.”

Hắn vừa nói vừa lùi về sau, định kéo giãn khoảng cách để có thể thi triển dị năng chạy trốn.

Keng – tiếng ngân vang từ thanh kiếm vọng lại trên con phố trống rỗng. Một thanh trường kiếm màu trắng ngà đặt lên cổ hắn, lưỡi kiếm mang theo hơi lạnh đầu Xuân.

“Không, không, không, anh Diệp tha mạng. Xin tha cho cái mạng chó này. Lúc trước tôi bị Thần Ái mê hoặc, sau khi nhận ra bộ mặt thật của bọn họ thì đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Nếu không, sao tôi lại phải lang bạt ở cái nơi quỷ quái này chứ?”

Trần Kiên Bạch run rẩy xin tha. Hắn từng tham gia đội chiến đấu cao cấp của Thần Ái, cũng từng giao thủ vài lần với Diệp Bùi Thiên. Hắn rất rõ Nhân Ma này không chỉ tàn nhẫn với kẻ địch mà còn tàn nhẫn với chính bản thân, đúng là một cỗ máy giết người vô cảm. Thậm chí Thần Ái thân là quái vật khổng lồ một thời cũng từng bị một mình anh đánh bại.

Hiện giờ, anh đứng trước mặt hắn, như một tảng băng ngàn năm chưa tan, phát ra khí lạnh khiến hắn lạnh toát từ trong ra ngoài, không dám có chút ý nghĩ phản kháng.

“Anh làm giúp tôi một chuyện, tôi sẽ không giết anh.”

“Anh Diệp nói vậy là khách sáo rồi, anh muốn làm gì xin cứ nói, chuyện gì cũng có thể bàn bạc. Tôi nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn!”

Diệp Bùi Thiên chậm rãi dời kiếm khỏi cổ hắn.

Trần Kiên Bạch cười hề hề miệng nói lời hay, chân lại lén lút bước ngang sang bên.

Nhưng ánh mắt hắn vừa quét đến cuối hẻm phía sau lưng Diệp Bùi Thiên, lập tức sững người.

Một người đàn ông đeo kính đứng đó, anh ta có vóc dáng cao gầy, dung mạo văn nhã. Con ngươi trong đôi mắt người này biến mất, thay vào đó là một mảng ánh sáng trắng.

Trần Kiên Bạch vừa nhìn đã lạnh cả sống lưng.

Người đó là Tân Tự Minh, đoàn trưởng binh đoàn Kỳ Lân, thành chủ thành Kỳ Lân, có dị năng hệ tinh thần mạnh nhất trong loài người, thường xuyên xuất hiện trên trang đầu các báo lớn.

Nếu trước đó hắn còn ôm may mắn trốn thoát, thì khi thấy Tân Tự Minh, tâm tư ấy lập tức tắt ngóm. Dị năng dịch chuyển không gian của hắn chỉ có thể di chuyển trong khoảng cách có hạn, căn bản không thoát được khỏi phạm vi tinh thần lực cấp chín của người kia.

“Nói đi, muốn tôi làm gì?” Trần Kiên Bạch cúi đầu, ủ rũ đáp lời.

Ngồi trong xe ngựa, nghe nhóm Diệp Bùi Thiên tỉ mỉ bàn bạc kế hoạch cứu người, bề ngoài Trần Kiên Bạch tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng thì như có trống đánh loạn xạ.

Các người không sợ chết thì thôi, lại còn muốn kéo ông đây vào trận chiến với ma vật cấp mười. Chờ đến khi các người vừa khai chiến, tôi sẽ lập tức dùng dị năng bỏ chạy, ai quan tâm các người muốn cứu là Trăm Tầm hay Thiên Tầm.

Diệp Bùi Thiên lấy ra một cái túi nhỏ, kéo khóa rồi dốc ngược xuống đất. Một đống lớn ma chủng to nhỏ khác nhau lăn lóc ra ngoài, phát ra ánh sáng xanh mơn mởn khiến mắt Trần Kiên Bạch cũng hoa lên.

“Đây là tiền đặt cọc. Sau khi thành công, tôi sẽ trả thù lao gấp đôi.” Anh đã từng giao thủ với Trần Kiên Bạch không chỉ một hai lần, biết rất rõ điểm yếu lớn nhất của đối phương nằm ở đâu.

Trần Kiên Bạch trợn mắt há hốc mồm. Diệp Bùi Thiên ra tay quá hào phóng, khiến hắn lập tức từ thân phận đối địch tự xoay chuyển thành người cùng chiến tuyến. Hắn thật không ngờ mình lại có ngày sa đọa đến mức bị Diệp Bùi Thiên dùng ma chủng “mua chuộc”. Hắn luống cuống thu gom hết đống ma chủng, cầm lên tay ước lượng, trong lòng thầm mong có thể có thêm vài lần “sa đọa” thế này nữa cũng được.

***

Trong một gian phòng tối tăm trong lâu đài cổ của Hựu Dư, Chung Ly Hiểu tuổi già sức yếu đang nằm đó.

Anh ta già đến mức cả căn phòng như ngập trong mùi mục rữa. Các ống truyền dịch nối liền vào cơ thể tóc bạc da mồi, không ngừng đưa chất dinh dưỡng và nhưng có vẻ chẳng thay đổi được gì.

“Hay là tiêm nửa lọ thánh huyết đi? Anh vất vả quá rồi.” Tiểu Nghiên đứng cạnh giường, gương mặt lo lắng nhìn anh ta.

“Không được, thánh huyết không còn nhiều. Phải giữ lại để dùng khi thật sự cần thiết. Không sao đâu, cứ để vậy, dù sao cũng chưa chết được.” Giọng nói khàn khàn khô khốc vang lên: “Đợi anh ta đến, bắt lấy anh ta, có được máu của anh ta rồi, anh sẽ có thể thường xuyên trở lại dáng vẻ thời trai trẻ, không cần phải chịu khổ thế này nữa.”

“A Hiểu, anh nghĩ Diệp Bùi Thiên thật sự sẽ đến sao? Lỡ như anh ta không cần cô gái kia thì sao?”

Ông già trên giường bệnh vừa thở hổn hển vừa gắt gỏng: “Người đó, anh hiểu rõ hơn em nhiều. Anh ta nhất định sẽ đến, sẽ bất chấp tất cả mà đến.”
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 77



Chương 77

Y nhìn cô với ánh mắt đầy tò mò và suy xét: “Cô thật sự từng nghĩ đến chuyện làm bạn với ta à?”

Sở Thiên Tầm thường theo không kịp nhịp tư duy của y. Như bây giờ chẳng hạn, cô hoàn toàn không ngờ y sẽ hỏi ra một câu như vậy. Nhưng cô không định nói dối để có lợi cho mình, mà lắc đầu tiếc nuối:

“Với tình hình giữa hai tộc hiện tại, một con người e là vĩnh viễn không thể thấu hiểu một ma vật, càng không thể làm bạn. Muốn thay đổi tình huống này, chỉ sợ phải cần thêm rất nhiều thời gian và cơ hội. Nhưng lời anh nói lại khiến tôi nhớ đến một câu chuyện xưa. Anh có muốn nghe không?”

“Chuyện mới à? Nói đi, mau nói đi.” Hựu Dư lập tức ngồi bệt xuống trước mặt cô, hai mắt sáng lên.

“Đây là một chuyện kể về ký sinh.”

“Một ngày nọ, trên hành tinh Lam bất ngờ rơi xuống một đám sinh vật ngoài hành tinh. Đám sinh vật đó trông như những con sâu nhỏ màu trắng, khi chạm đất thì âm thầm bò đến bên những kẻ đang ngủ say. Rồi chúng chui vào tai người, nhanh chóng nuốt chửng đại não của họ. Khi nạn nhân còn chưa kịp tỉnh lại, cơ thể họ đã bị chiếm đoạt. Kể từ đó, sinh vật ký sinh sống trong cơ thể con người, khoác lên lớp da người, trà trộn vào xã hội loài người…”

Hựu Dư thực sự nể tình, điều chỉnh vẻ mặt hoảng sợ, làm một người nghe đủ tư cách.

Ngay cả Tiểu Nghiên cũng không nhịn được mà bước vào nghe, luyến tiếc chẳng nỡ rời đi.

“Có một con sâu như vậy bò tới chỗ nam chính ở, nó lặng lẽ trèo lên giường anh ta.” Sở Thiên Tầm bắt chước động tác bò sát, “nam chính đang đeo tai nghe, hoàn toàn không nhận ra ra nguy hiểm trí mạng đang lặng lẽ tiến tới gần. Con sâu trắng lao thẳng về phía tai anh ta…”

Tiểu Nghiên khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, lấy tay che miệng. Hựu Dư liếc nhìn con bé, cũng làm một động tác giống hệt.

Ánh mặt trời rọi vào từ khung cửa sổ hoa trên mái, bên trong lâu đài cổ lấp lánh ánh sáng phản chiếu từ các viên đá quý, đại sảnh không rộng rãi lắm vang lên giọng kể dịu dàng, đều đều.

“Cho nên nói, con quái vật ký sinh trên người kia thật sự có thể trở thành bạn của con người sao?” Đến đoạn hay, Tiểu Nghiên không nhịn được cất tiếng hỏi.

“Có lẽ ngay từ đầu, nó chỉ là vì sinh tồn nên buộc phải hợp tác với con người. Nhưng về sau, tôi tin rằng giữa họ đã có tình cảm khác.” Sở Thiên Tầm trả lời.

“Ta có thể hiểu nó. Với nó mà nói, ham học hỏi và khám phá mới là điều thú vị nhất. Để tìm hiểu thế giới này, để hiểu rõ căn nguyên bản thân, nó đã chọn cách hành xử khác với những đồng loại còn lại.” Hựu Dư hứng thú nhập cuộc thảo luận, rồi lại vội thúc giục: “Tiếp tục đi, cô kể tiếp đi.”

“Cuối cùng, nó chọn đứng về phía nam chính, cùng nhau đối đầu kẻ địch vừa mạnh vừa tàn bạo. Con quái vật kia, từng bước từng bước tiến lại gần…”

Ngay lúc kể đến đoạn cao trào, Hựu Dư bất ngờ giơ tay ngăn Sở Thiên Tầm, y nghiêng tai lắng nghe một lúc, rồi đứng dậy, nhìn về hướng cổng lớn của lâu đài: “Không ngờ lại đến nhanh như vậy.”

“Diệp Bùi Thiên tới rồi. Trói ả đàn bà này lại, đưa ra ngoài, ép anh ta ngoan ngoãn nghe lời.” Chung Ly Hiểu từ phòng trong bước nhanh ra. Khuôn mặt anh ta tuấn tú, làn da đầy đặn sáng bóng, tràn đầy sức sống tuổi trẻ và tinh thần hăng hái.

Để nghênh chiến trận quyết đấu quan trọng nhất này, anh ta đã tiêm vào mình phần thánh huyết còn lại, khôi phục lại diện mạo thanh xuân và trạng thái mạnh nhất.

Chỉ tiếc, dù có chuẩn bị chu đáo đến đâu cũng không thể ngăn nổi đám ma vật hành xử không theo quy tắc.

“Không được.” Hựu Dư mở miệng: “Giữ cô ấy lại trong lâu đài, hai người canh chừng, không được rời nửa bước. Ta không có ý định giao cô ấy cho Diệp Bùi Thiên.”

Đẩy lùi tầng tầng lớp lớp dây leo rậm rạp trong rừng, Diệp Bùi Thiên cuối cùng cũng nhìn thấy tòa lâu đài ẩn mình giữa nơi sâu nhất.

Ma vật đã hóa thành hình người, mặc phục trang cổ trang kỳ lạ, thản nhiên đứng ngay trước cổng lớn chờ anh.

“Thiên Tầm đâu? Tao đã làm theo thỏa thuận, hy vọng mày giữ lời thả cô ấy.” Giọng Diệp Bùi Thiên rất bình tĩnh. Nhưng đó là kiểu bình tĩnh trước khi nham thạch phun trào, là mặt biển tĩnh lặng trước khi dậy sóng.

“Xin lỗi, ta đổi ý rồi.” Hựu Dư buông tay, “cô ấy quá thú vị, ta muốn giữ lại. Thánh huyết thì không cần nữa, anh có thể đi.”

“Anh yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương cô ấy, sẽ để cô ấy sống thật tốt.” Hựu Dư tự thấy mình khoan dung và rộng lượng. Vì những câu chuyện thú vị, y quyết định tạm thời vứt bỏ bản năng khao khát máu và sức mạnh.

Nhưng người đối diện y lại chậm rãi rút ra một thanh đao dài trắng toát, mũi đao chỉ thẳng vào y. Đồng tử Hựu Dư hơi co lại, y vừa nhìn đã nhận ra đó là thanh đao được chế tạo từ chính cánh tay từng bị chém đứt của y. Dù hiện tại cánh tay đã tái sinh, ký ức bị chặt đứt ấy vẫn khiến y lập tức nổi giận.

Những nhánh cây trắng to lớn bắt đầu điên cuồng vặn vẹo sinh trưởng, phủ lên nửa bức tường mặt tiền lâu đài, khuôn mặt to nhợt nhạt của ma vật chầm chậm hiện lên giữa những cành lá, giọng nói trầm thấp có từ tính vang vọng giữa khu rừng yên ắng:

“Nếu anh đã tìm đường chết, vậy cũng đừng trách ta. Thánh huyết của anh về ta.”

Dáng người nhỏ bé kia, tay cầm cốt kiếm tái nhợt, đối mặt ma vật khổng lồ mà không hề sợ hãi. Sau lưng anh, từng đợt cát vàng phẫn nộ cuộn lên, điên cuồng trào ra ngoài.
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 78



Chương 78
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 79



Chương 79
 
Back
Top Bottom