Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 60



Chương 60


Khương Tiểu Quyên túm tay ông ta ăn vạ trên đất: “Tôi không vào, ông đi đi, rời khỏi đây.”

Chợt có người lên tiếng.

“Buông cô ấy ra.”

Sở Thiên Tầm ngồi trên lan can tầng bốn, chân vắt vẻo, tay cầm quả hồng đông lạnh gặm ăn.

“Thả cô ấy ra, ông đi đi.”

Nếu nói Cao Yến chỉ là một tháng đồ vừa mới đột phá cấp năm nên ông Trịnh không thèm để ý. Nhưng cấp bậc của Sở Thiên Tầm tương đương với ông ta, trong lúc chiến đấu biểu hiện của cô lại sắc bén vượt xa ông ta. Ông Trịnh thậm chí sinh ra cảm giác sợ hãi không dám l* m*ng khiêu khích.

Ông ta chỉ có thể âm u nói với Khương Tiểu Quyên.

“Cô phải nghĩ cho kỹ, không có tôi thì cô có thể sống được sống ăn no mặc ấm như bây giờ với dị năng hệ thủy cấp thấp không làm gì được của cô không?” Ông ta chỉ mấy cô gái đang thò đầu ra trên tầng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nhìn xem mấy con đàn bà kia, không có đàn ông nuôi chỉ có thể đi đào thức ăn trong bùn đất dưới chân ma vật mỗi ngày chỉ để có cái lấp đầy bụng, ăn mặc đều là quần áo rách nát. Ngoài kia có cả đám đàn bà muốn ở cùng tôi, tương lai cô muốn quay đầu lại cũng không có cơ hội.”

“Này, lão già chết tiệt kia, ông nói cái gì đấy. Chị đây tự nuôi chính mình, mặc dù bây giờ kém ông một chút nhưng sớm hay muộn cũng sẽ tốt hơn ông. Ông chờ mà xem.” Một cô gái đanh đá trên tầng nghe vậy là cãi lại ngay.

“Đúng vậy, ăn ít một chút, mặc ít một chút cũng không cần ở cùng lão già bi3n thái ông.”

“Nửa người sắp đụng mặt đất rồi, ông cho rằng còn có ai mê ông nữa hả!”

Các cô gái miệng năm miệng mười nói.

Ông Trịnh mặt nổi gân xanh, nhìn Sở Thiên Tầm đang ngồi trên tầng bốn nhìn xuống, cuối cùng nín nhịn lửa giận, duỗi tay khuyên Khương Tiểu Quyên: “Được rồi, đừng làm loạn nữa, về phòng cùng tôi đi, tôi đảm bảo không bao giờ đánh cô là được chứ gì.”

Khương Tiểu Quyên gạt tay ông ta ra, lùi về sau vài bước: “Chúng ta kết thúc.”

Ông Trịnh dậm chân, đi ra ngoài, hung hăng nói: “Cô đừng có hối hận!”

Đây là một người đàn ông ngoài mạnh trong yếu, tàn bạo hung ác trước mặt người nhỏ yếu phụ thuộc mình. Nhưng khi đứng trước mặt người dù chỉ mạnh hơn một chút thôi là ông ta lập tức co lại, không dám đắc tội.

Thiếu đi tiếng chửi bới của ông Trịnh, khu nhà dường như không có gì khác với trước đây.

Mùa Đông năm nay vẫn rét lạnh, tuyết nhanh chóng rơi một lớp dày trên đất, bao phủ thành trấn nổi tiếng với cảnh Xuân này bằng màu tuyết trắng.

Trong phòng khách của thành chủ Giang Tiểu Kiệt, một đám người mặc áo khoác dài cùng kiểu dáng đi đến, người phụ nữ cầm đầu xốc mũ choàng ra để lộ khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, ả vươn bàn tay đeo bao tay màu trắng ra, trên mu bàn tay có thêu một đôi cánh thiên sứ vàng rực.

***
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 61



Chương 61
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 62



Chương 62
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 63



Chương 63


Như vậy làm nhiều người nghĩ lầm anh là người ôn hòa mềm yếu, dựa vào sắc đẹp để đi theo Sơ Thiên Tầm.

Nhưng Cao Yến biết anh không phải như vậy, cô ấy mơ hồ phát hiện người đàn ông này thậm chí còn mạnh hơn Thiên Tầm. Loại thời khắc nguy cơ kinh tâm động phách này, Lâm Phi xuất hiện làm cô ấy có cảm giác an tâm giống như có Thiên Tầm ở bên.

Đinh Bạch Phàm vừa khóc thút thít vừa kể lại chuyện đã trải qua, ông Ngô nhíu mày trầm ngâm: “Xem ra thật sự có người đang cố tình bắt cóc thánh đồ, người đàn ông này không vì tiền tài, cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu gì sau khi xong việc, rốt cuộc hắn muốn gì?”

Các đội viên Hồng Lang nghị luận sôi nổi.

“Bữa nay thời buổi rối loạn, nghe nói người của Thần Ái tới chỗ chúng ta, tìm đến phủ Thành chủ muốn thành chủ Giang dẫn anh em hỗ trợ tróc nhã Nhân Ma Diệp Bùi Thiên, thành chủ Giang nổi giận đùng đùng, xảy ra xung đột với họ ngay tại chỗ.”

“Đã có tội phạm bắt cóc lại còn có Diệp Bùi Thiên. Sao mấy nay Xuân thành của chúng ta nhiều chuyện thế. Hy vọng mấy ma đầu này rời xa nơi đây, đừng có liên lụy chúng ta.”

“Đúng vậy. Sao những người này không thể chết sớm đi chứ? Ít nhất cũng cách xa Xuân thành chúng ta một chút.”

Cao Yến kéo Khương Tiểu Quyên, cũng gọi Lâm Phi đi về.

Người đàn ông đeo mặt nạ không nhìn ra vẻ mặt kia im lặng nhìn đám người nghị luận sôi nổi phía trước. Anh nghe thấy Cao Yến gọi mới quay mặt đi, im lặng đi trước dẫn đường.

Lâm Phi luôn là người rất ít nói, nhưng Cao Yến cảm thấy dọc đường đi anh im lặng lạ kỳ, trên con đường tối tăm, bóng dáng cao cao kia nhìn có vẻ uể oải.

Diệp Bùi Thiên đẩy cửa phòng ra.

Một chiếc đèn đặt trên mặt bàn trong phòng, cánh cửa bị đẩy ra, ánh đèn ấm áp lập tức trút xuống, đánh ra một mảnh sáng ở ngoài cửa. Sở Thiên Tầm đang ngồi chống cằm bên cạnh bàn, ánh đèn làm hình dáng của cô nhu hòa hơn, cô quay mặt lại, mỉm cười nhìn anh.

Diệp Bùi Thiên đứng ở dưới cái bóng của cánh cửa, anh ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp kia, cô là cô gái tự tin phóng khoáng, sống nhẹ nhàng sung sướng dưới ánh mặt trời, còn mình lại gánh nặng chồng chất, kẻ địch khắp nơi, chỉ cần sơ sẩy là sẽ làm cô vốn vô tội phải rơi xuống đầm lầy.

Mặc dù như thế mình cũng vẫn khát vọng hơi ấm của cô, làm cách nào cũng không muốn rời đi.

Diệp Bùi Thiên cảm thấy mình đúng là một người ích kỷ.

“Sao vậy anh?” Sở Thiên Tầm đứng dậy đi tới cửa, kéo Diệp Bùi Thiên đang đứng đơ ra đi vào phòng.

Cô kéo Diệp Bùi Thiên ngồi xuống bên cạnh bàn, xốc cái lồng trên bàn lên, bên dưới có hai bát mì trường thọ nhìn không được hấp dẫn, trên mì có miếng trứng ốp la.

Diệp Bùi Thiên nhìn bát mì mà rất nhiều người phải đến ngày sinh nhật được ăn, chậm rãi siết chặt bàn tay.

“Sao em lại… biết?”

“Em vô tình thấy được tài liệu về ‘Diệp Bùi Thiên’ ở cơ sở dữ liệu của Hồng Lang. Chỗ đó có căn cước công dân của anh.”

Ở thời đại này, bởi vì kho tin tức bị hư hao nên rất nhiều thông tin cá nhân bị mất. Nhưng Nhân Ma Diệp Bùi Thiên quá nổi tiếng, từ rất sớm đã có người tìm đọc thông tin căn cước của anh ở quê hương anh, thậm chí còn từng dán nó lên lệnh truy nã anh.

“Sinh nhật vui vẻ, Bùi Thiên.” Sở Thiên Tầm như hiến vật quý lấy một cái bánh kem nhỏ bằng bàn tay ra, bật lửa cắm ngọn nến lên trên: “Cả căn cứ chỉ có một nhà này bán bánh kem, em đặc từ mấy ngày trước mà cũng chỉ mua được cái này.”

Bánh kem rất đơn giản, thuần một màu không có bất cứ trang trí hoa lệ gì, bên trên cắm nửa ngọn nến sinh nhật ngắn ngủn, ánh nến kia sáng ngời như vậy, nó vui sướng nhảy lên trong mắt Diệp Bùi Thiên.

Khi lớn lên, Diệp Bùi Thiên đương nhiên từng nhìn thấy các loại bánh sinh nhật được trang trí tinh xảo. Nhưng có lẽ không có ai biết, chiếc bánh kem nho nhỏ trước mắt này là chiếc bánh sinh nhật đầu tiên dành tặng riêng cho anh từ khi sinh ra tới giờ.

“Anh ước nhé?” Dưới ánh nến, lúm đồng tiền của Sở Thiên Tầm xinh như hoa.

Diệp Bùi Thiên yên lặng ước một điều ước trong lòng rồi thổi tắt nến. Anh nhận bát mì trường thọ từ tay Sở Thiên Tầm, há to mồm bắt đầu ăn mì.

Mình không rời xa em ấy, không rời đi, anh vừa ăn vừa chua xót nghĩ.

Anh nhận ra mình hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra những ngày không có Sở Thiên Tầm ở bên mình sẽ sống như thế nào, mới chỉ suy nghĩ một chút thôi trong lòng đã khó chịu như bị đâm thủng bảy tám lỗ.

Nhưng anh lại cảm thấy mình ở đây sẽ có ngày phải kết thúc, có lẽ cuối cùng mình sẽ làm Thiên Tầm thất vọng. Đây gần như là kết cục đã định sẵn.

“Hôm nay anh làm sao vậy?” Sở Thiên Tầm nâng khuôn mặt sắp vùi vào bát của anh lên, gỡ mặt nạ màu bạc xuống, cô phát hiện đôi mắt ướt dầm dề kia đảo sang bên không dám nhìn thẳng mình.

“Đã xảy ra chuyện gì? Anh nói cho em đi.” Sở Thiên Tầm vươn tay kéo mặt anh quay lại.

Diệp Bùi Thiên im lặng một lúc lâu sau mới nói việc xảy ra ngày hôm nay.

“Cho nên nói Thần Ái đang tìm anh, A Hiểu kia còn uy h**p muốn gây chuyện với anh? Nhưng không phải bọn họ đều bị đuổi đi rồi ạ?” Sở Thiên Tầm vừa ăn mì vừa nghe Diệp Bùi Thiên kể lại. Cô uống nốt chút nước mì cuối cùng, đặt bát xuống bàn.

“Sau đó thì sao ạ, anh có tính toán gì không? Anh phải nhớ kỹ anh đã đồng ý với em, có bất cứ chuyện gì cũng phải thương lượng cùng em.”

“Anh, anh hy vọng em chờ anh một thời gian. Để anh ở lại sa mạc, chờ anh xử lý xong mọi chuyện, anh… lại về tìm em.” Diệp Bùi Thiên càng nói càng uể oải, anh không biết chắc mình sẽ phải làm Sở Thiên Tầm chờ mình trong bao lâu, nói chuyện như vậy khiến anh thấy mình thật sự không phải một người bạn trai tốt. Nhưng đề nghị mà anh không hề muốn nói ra này mới là biện pháp anh nghĩ là tốt nhất.

Sở Thiên Tầm vươn đôi tay nâng mặt anh lên, những sợi tóc mái mềm mại cùng đôi mắt mát lạnh kia đều mang theo chút tủi thân và mê mang mà chính anh cũng không biết.

Sở Thiên Tầm nhận ra một khi có chuyện gì liên quan đến mình, người đàn ông này liền lo âu quá độ.

“Bùi Thiên, anh nhìn xem chính anh. Anh rất mạnh, cũng rất săn sóc, là người đàn ông tốt nhất trong lòng em.” Sở Thiên Tầm nâng cái đầu ấy, nhìn chăm chú đôi mắt ấy: “Em cảm thấy em cũng không kém, là một cô gái rất tuyệt. Hai chúng ta hợp với nhau nhất, nên ở bên nhau, không có chuyện gì có thể tách chúng ta ra.”

Cô nhẹ nhàng hôn lông mày và khóe mắt đã ướt của anh.

“Em sẽ mau chóng lên cấp bảy, cũng không nhỏ yếu. Em sẵn sàng cùng anh đối mặt với tất cả. Chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau là trên thế giới này không có chuyện gì không thể đối mặt cả.” Cô chống cái trán của mình lên trán Diệp Bùi Thiên, mở rộng cửa lòng không hề giữ lại: “Anh phải biết rằng đây là sự lựa chọn em vui vẻ chịu đựng, em bằng lòng gánh vác bất cứ hậu quả gì sinh ra do nó. Bùi Thiên, ý nghĩa của đời người không chỉ ở lâu dài mà ở mình có thể tự do lựa chọn tình yêu của mình hay không. Đúng không anh?”

Diệp Bùi Thiên vươn cánh tay rắn chắc kéo cô vào lòng mình, anh dùng sức như vậy, gần như muốn nhấn chìm Sở Thiên Tầm vào sinh mệnh của anh.

“Em nói không sai.” Tiếng nói của anh trầm thấp mê người, có khí thế của đế vương Cát Vàng trong truyền thuyết: “Anh rất mạnh, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì anh sẽ là người mạnh nhất trên thế giới này. Chúng ta ở bên nhau, ở bên nhau mãi mãi.”

Anh buông Sở Thiên Tầm ra, ăn nốt toàn bộ chỗ mì trường thọ của mình.

Sở Thiên Tầm hơi xấu hổ, gãi đầu nói: “Tay nghề của em thật sự chẳng ra gì, cũng không biết trước kia anh sinh nhật như thế nào, có thói quen đặc biệt gì không ạ?”

“Trước kia chưa từng có người mừng sinh nhật anh.” Hàng lông mi của Diệp Bùi Thiên hơi run, anh chia miếng bánh kem thành hai phần: “Đây là lần đầu tiên.”

“Vậy từ nay về sau năm nào em cũng chúc mừng anh.” Sở Thiên Tầm duỗi tay sờ đầu anh, cô đột nhiên cảm thấy mình nên tặng anh món quà nào đó mới đúng.

“Mặc dù khả năng bếp núc của em không tốt nhưng tay về khác thì em vẫn khá lắm.” Sở Thiên Tầm cười nhìn rất hư, cô rút chiếc súng hơi nước Diệp Bùi Thiên đưa cho mình ra: “Anh đưa cho em mà em vẫn chưa dùng lần nào, cũng không biết hiệu quả ra sao, không bằng anh để em thử trước xem nhé?”

Diệp Bùi Thiên còn chưa kịp phản ứng thì chiếc súng ma khí cấp mười này đa nhắm ngay anh.

“Em khống chế liều thuốc, sẽ chỉ làm anh bất động một lát thôi.”

Diệp Bùi Thiên thật sự không ngờ nước mắt Xử Tội giả mình đưa cho Sở Thiên Tầm lại bị cô dùng lần đầu trên người mình.

Thật ra lấy tốc độ của anh, trong lúc Sở Thiên Tầm nổ súng chậm rì rì, anh hoàn toàn có thể né tránh, nhưng không biết vì sao cuối cùng anh lại không nhúc nhích.

Mất đi khả năng cử động làm giác quan trở nên mẫn cảm lạ thường, đang lúc không chỗ dung thân, anh nhận thấy mình bị ôm lên bàn cơm. Trước khi từng nụ hôn dịu nhẹ rơi xuống, hạt cát đa hoảng loạn vội vàng dập tắt ngọn nến trong phòng, đóng lại cửa sổ, cũng kéo chặt bức màn.

Chỉ để là bóng đêm lả lướt khắp phòng. Anh bị xử cực hình trong bóng đêm.

“Đừng sợ, cứ giao hết cho em, em sẽ làm anh vui sướng.”
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 64



Chương 64
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 65



Chương 65
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 66



Chương 66


Ảo cảnh biến mất, Dư Niệm Niệm lo lắng đẩy cậu tỉnh dậy, Giang Tiểu Kiệt giật mình quay về thế giới thực.

“Anh hôn mê bao lâu rồi? Tình hình trận chiến thế nào?”

Trời giá rét, xung quanh tĩnh mịch đến đáng sợ.

Dư Niệm Niệm khắp mặt đều là máu, người bị thương nặng, cô bé bi thương nhìn cậu: “Anh Tiểu Kiệt, không có, mọi người đều không còn. Xuân thành cũng bị hủy.”

Giang Tiểu Kiệt ngạc nhiên ngẩng đầu, bấy giờ mới phát hiện mình đang đứng giữa núi thây biển máu, từng khuôn mặt mà cậu không thể quen thuộc hơn chết không nhắm mắt nằm trong vũng máu. Diệp Bùi Thiên đầu và thân ở hai nơi cách đó không xa, trong tay còn nắm chặt chuôi đao bạc không còn nguyên vẹn.

Cậu ngẩn ngơi đưa mắt trông về phía xa, tường thành bị vỡ một lỗ lớn, thi thể của nhóm Hàn Ngạo treo bên trên, máu chảy xuống như nước sông. Cả Xuân thành đã bị lửa nhấn chìm. Khói lửa bốc lên bốn phía, quỷ khóc sói gào, ma vật tàn sát bừa bãi ở nhân gian, sân vườn phồn hoa ngày xưa không còn, chỉ còn lại địa ngục nhân gian.

“Không, không thể nào.” Mắt Giang Tiểu Kiệt ửng đỏ, ôm đầu không thể tiếp thu.

***

Diệp Bùi Thiên đi qua từng thế giới trong màn sương dày, cuối cùng sương trắng tán loạn, trước mắt vẫn là con ma vật Hựu Dư, Hựu Dư đã khôi phục khuôn mặt tinh xảo của con người, mặc bộ đồ hoa mỹ, mái tóc dài màu trắng bạc chảy xuôi như ánh trăng, ung dung ngồi trên ghế cao.

“Không tồi, không tồi.” Hựu Dư co chân, vỗ tay: “Chẳng những cơ thể mạnh mẽ mà tinh thần lực cũng kiên cường. Gặp chuyện bi thảm như thế mà anh cũng không bị lay động.”

“Không giống vị thành chủ này, vẫn quá trẻ, kém xa anh.” Hắn vẫy tay, sương mù tản ra, để lộ ra Giang Tiểu Kiệt, hai mắt cậu vô thần, ngẩn ngơ quỳ trên mặt đất, dường như cậu không nhìn thấy bất cứ ai, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Diệp Bùi Thiên im lặng giơ đao với Hựu Dư, mùa Đông rất lạnh, vậy mà thanh đao trong tay anh còn lạnh hơn băng tuyết nơi đây.

“Ai nha, hùng hổ ghê, nhưng mà khi anh nhìn thấy cái này, không biết anh còn có thể bình tĩnh được như bây giờ không?” Hựu Dư nhấc một chiếc đầu máu chảy đầm đìa ở dưới ghế lên, cái đầu đó tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, là đầu của Sở Thiên Tầm!

“Thiên Tầm? Không thể nào, mày gạt tao!” Nếu giây trước Diệp Bùi Thiên là băng lạnh ngàn năm thì giờ khắc này anh đã hóa thành núi lửa sắp phun trào.

Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp của ma vật, câu nói mày gạt tao xuất hiện đồng nghĩa với việc trong lòng Diệp Bùi Thiên đã sinh ra nghi ngờ.

“Sao ta lại lừa anh? Các anh bị ta vây ở đây, không có ai dám vào cứu, chỉ có người này bất chấp lao vào.” Ma vật Hựu Dư giơ cái đầu trong tay lên, nhìn vào hai mắt của người chết: “Chậc chậc, thật là cô gái không biết tự lượng sức mình.”

“Không, không thể có chuyện này!” Tiếng gào áp lực vang lên.

Ánh đao màu bạc hỗn loạn điên cuồng đánh xuống. Ma vật nhoáng lên, cả người và ghế đều biến mất không thấy, trên mặt đất có một thi thể không đầu, thi thể kia còn nắm chặt song đao màu đen.

“Trước khi nhắm mắt, cô ta nhờ tôi nói với anh, sự tồn tại của sinh mệnh vốn không phụ lâu dài, đây là cô ta tự mình lựa chọn.”

Tiếng nói từ tính của ma vật phiêu đãng trong không trung, câu nói mà Sở Thiên Tầm từng nói với Diệp Bùi Thiên cách đây không lâu này đã trở thành thứ đánh sập cọng rơm cuối cùng của anh.

***

“Ha ha, đúng là không dễ dàng nhỉ.” Hựu Dư xuất hiện ở thế giới thực, hắn vừa lòng đánh tan sương mù trước mắt, đi tới nhéo khuôn mặt của Giang Tiểu Kiệt, lại sờ mặt Diệp Bùi Thiên: “Không thể ngờ lại có người khó chơi như vậy, rõ ràng cấp bậc không cao hơn ta mà vẫn khiến ta hao rất nhiều tinh lực.”

“Dừng tay, không được chạm vào bọn họ.” Có người nói chuyện ở phía sau.

Hựu Dư xoay người, là cô gái hắn vừa mới gặp trong tiềm thức của Diệp Bùi Thiên, cô cầm song đao màu đen, đi ra từ màn sương dày.

“Diệp Bùi Thiên, Giang Tiểu Kiệt, hai người mau tỉnh đi!” Cô gái kia lên tiếng muốn đánh thức Diệp Bùi Thiên và Giang Tiểu Kiệt đang rơi vào ảo cảnh không thể tỉnh lại.

“Cô gái buồn cười, cô mới cấp mấy? Cũng dám xông vào thế giới tinh thần của ta?” Hựu Dư khẽ động ngón tay, sương trắng tràn qua bao phủ cô gái trước mặt. Người có cấp bậc thấp và tinh thần lực chưa được rèn luyện sẽ dễ dàng hãm sâu vào ảo cảnh của hắn, mãi mãi không thể tự tránh thoát.

Hắn không hề để ý đến Sở Thiên Tầm, chuẩn bị mang hai chiến lợi phẩm mình nhìn trúng bỏ đi.

Nhưng mà ngay lúc hắn xoay người, một ánh đao màu đen chém ngang đám sương, khoảng cách này thật sự quá gần, Hựu Dư không hề đề phòng nên chỉ cố tránh chỗ hiểm, thanh đao nhìn không hề thu hút kia chém vào vai hắn, thế mà lại có thể chém đứt da thịt cứng rắn của hắn một cách dễ dàng.

Hựu Dư kinh ngạc, trơ mắt nhìn cánh tay của mình bị chém đứt, cả cánh tay rơi xuống đất!

Thân là ma vật, Hựu Dư giận tím mặt, hắn phất tay đánh Sở Thiên Tầm ngã mạnh xuống đất.

“Không thể nào, kẻ yếu như cô sao có thể không bị tinh thần lực của ta ảnh hưởng?

Hai mắt của Hựu Dư chuyển thành màu trắng bạc, hắn nhìn chằm chằm con người trước mắt, thăm dò sinh mệnh khác thường này.

“Kỳ quái, rõ ràng cô mới chỉ có cấp sáu mà thôi, vì sao lãnh địa tinh thần của cô lại cao cấp như đã được rèn luyện vô số lần?”

Cánh tay còn lại của hắn hóa thành dây leo, xoay tò đâm về phía Sở Thiên Tầm đã bị cái hất khi nãy đánh ngã phun máu: “Dù thế nào ta chỉ cần máu thịt của kẻ mạnh, cô ngoan ngoãn chịu chết đi.”

Một thanh đao màu trắng bạc vung ra ngăn chặn những sợi dây leo bén nhọn đó, Diệp Bùi Thiên đột nhiên xuất hiện, anh nửa quỳ trước mặt Sở Thiên Tầm, hai mắt đỏ ngầu, ngăn con ma vật tấn công.

Mọi người trên tường thành sợ hãi lo lắng, đám sương mù im ắng hồi lâu dần truyền ra tiếng nổ vang lần nữa, cát vàng ngưng tụ thành rồng lăn lộn trên không, lúc ẩn lúc hiện trong màn sương.

“Tốt quá, tốt quá rồi!”

Từ sau khi Sở Thiên Tầm lao đi, Cao Yến lo lắng không thở nổi, bây giờ cô ấy bất chấp tất cả, ra sức cổ vũ cho Nhân Ma: “Diệp Bùi Thiên cố lên! Cố lên đánh chết con ma vật kia!”

“Cố lên! Cố lên Diệp Bùi Thiên!”

“Cố lên, Đế vương Cát vàng, g**t ch*t con ma vật kia đi!”

Đám đông bắt đầu không nhịn được đi phụ họa, mới đầu còn thưa thớt, lúc sau dần có xu thế như đồng ca.

Nơi chiến trường, hai bên dần dần chếch ra ngoài, dần dần nhanh chóng rời xa Xuân thành dưới sự dẫn dắt của cát vàng.

Các thánh đồ trị liệu nhảy khỏi tường thành, đi cứu những người bị thương nặng bên dưới cây hòe.

Cao Yến tìm được Sở Thiên Tầm, cô ấy cuống quít nâng cô dậy: “Bà cô của tôi ơi, em làm cái gì vậy? Cấp của em có thế thì lao vào làm gì? Làm chị sợ chết khiếp.”

Viên Mạn đồng thời đuổi tới dùng dị năng chữa trị cho Sở Thiên Tầm: “Chị Thiên Tầm, chị bị thương rất nặng, đừng lộn xộn.”

Sở Thiên Tầm ho ra một búng máu to, cấp bậc chênh lệch quá lớn làm ma vật chỉ tùy tiện vẫy tay là cái mạng của cô suýt là không còn. Nhưng rốt cuộc cô đã gặp nhiều chuyện ở thế giới khác, giúp tinh thần lực của cô mạnh hơn hẳn cấp bậc vốn có, thậm chí đạt đến trình độ có thể chống chọi với ma vật cấp bậc như vậy ở thế giới tinh thần.

Cô giãy giụa cầm lấy cánh tay của ma vật bị cô chém đứt, đây là cánh tay của ma vật cấp cao, là chính cô tự tay chặt uống, quay về sẽ mang đi gia công làm trường đao, chờ Bùi Thiên về có thể đưa cho anh.

Sở Thiên Tầm vui vẻ lên, cơ thể đau như tan thành từng mảnh như cũng nhạt đi không ít dưới sự hưng phấn này.

“Thành chủ Giang, thành chủ Giang.” Hàn Ngạo đánh thức Giang Tiểu Kiệt đang chìm trong ảo cảnh.

Giang Tiểu Kiệt mở bừng mắt, nhảy dựng lên.

A Uy, Hàn Ngạo, Sở Thiên Tầm…

Cùng là chiến trường ấy nhưng người đều còn sống.

Xuân thành không bị phá, chiến hữu vây quanh cậu vẫn còn sống sờ sờ.

Dư Niệm Niệm nằm ở một bên, cô bé đang được thánh đồ trị liệu chữa trị, mặc dù người bị thương nặng nhưng tốt xấu cái mạng vẫn còn.

“Diệp Bùi Thiên đâu?” Mất một lúc sau Giang Tiểu Kiệt mới hoàn hồn, thở phì phò hỏi.

“Người kia một mình dẫn ma vật rời đi, anh ta chưa chắc có thể đánh được con quái vật kia, chúng ta muốn đuổi theo nhìn xem không?” Hàn Ngạo nói cho cậu diễn biến mới nhất của chiến trường.



Bên cạnh khu rừng cách xa Xuân thành. Hai người thánh đồ vừa mới săn ma trở về, họ đi qua khu rừng, phát hiện cảnh vật trước mắt khác xa khi bọn họ đi qua.

Mảnh rừng bị tuyết bao phủ hiện giờ lại ngập trong cát vàng, một người đàn ông thương tích đầy mình nằm yên ở đó.

Hai người thánh đồ đi qua.

“Đây… đây là?”

“Diệp, Diệp… Nhân Ma Diệp Bùi Thiên?”

Hai người này nhận ra khuôn mặt trên lệnh truy nã lúc nào cũng dán khắp pháo đài. Họ sợ hãi lùi về phía sau vài bước, cho đến một lúc lâu sau xác định Diệp Bùi Thiên bị thương quá nặng, mất khả năng hành động thì mới cẩn thận đến gần.

Người đàn ông nằm trong vũng máu hơi mở mắt ra, tròng mắt đảo qua liếc nhìn bọn họ nhưng anh vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Điều này khiến hai người họ biết chắc vị Đế vương Cát vàng danh tiếng vang xa này đang bị thương nặng, trước mắt không thể làm gì bọn họ, vì thế bọn họ yên tâm hơn.

“Đại ca, làm sao bây giờ? Đây chính là Diệp Bùi Thiên, chỉ sợ gã sẽ khỏe lại ngay, đến lúc đó anh em ta không phải đối thủ của gã.” Một người trong đó nói.

Một người khác thô lỗ túm tóc của Diệp Bùi Thiên, kéo mặt anh lên, sau khi xác nhận thì cười ha ha.

“Sợ cái gì, phú quý hiểm trung cầu. Mày biết người đàn ông này đáng giá cỡ nào không? Có khi một giọt máu của nó cũng đáng giá ngàn vàng. Chỉ cần chúng ta lặng lẽ cầm tù nó, hằng ngày…” Anh ta một tay túm Diệp Bùi Thiên, một tay làm động tác cắt cổ: “Ma chủng sẽ rơi vào tay chúng ta cuồn cuộn không ngừng, ha ha ha.”

Một tiếng nói lạnh lùng vang lên phía trên bọn họ: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra.”

Hai người đàn ông ngẩng đầu, nhìn thấy vị thành chủ trẻ tuổi của Xuân thành là Giang Tiểu Kiệt tức giận ra mặt.

Đây là cao thủ mà thánh đồ cấp thấp bọn họ không thể trêu chọc được.

Hai người vội vàng buông tay, lùi ra sau hai bước, không cam lòng mà nhấc tay ý bảo mình có thể nhường người sở hữu thánh huyết ra.

Giang Tiểu Kiệt lạnh lùng vươn tay, hai người kia lập tức bị băng lạnh đông cứng.

“Giang… thành chủ… tha mạng, chúng tôi cũng chỉ muốn vì dân trừ hại…”

Giang Tiểu Kiệt thu tay lại, lời xin tha lắp bắp còn chưa nói xong thì tảng băng lớn đã nứt vỡ, khiến cho hai người ở bên trong cũng vỡ vụn.

Giang Tiểu Kiệt quay đầu nhìn Diệp Bùi Thiên nằm trên đất, Diệp Bùi Thiên cũng chỉ bình tĩnh liếc nhìn cậu một cái, dường như anh không hề để bụng cậu sẽ đối xử với mình thế nào.

Lúc này Diệp Bùi Thiên hoàn toàn không phải đối thủ của cậu, có thể nói chỉ cần cậu muốn là người cung cấp thánh huyết bị bao người mơ ước này có thể tùy cậu xử trí.

Cái câu vì dân trừ hại mà người đàn ông kia vừa nói cũng không sai, hầu hết trong suy nghĩ cố hữu của mọi người thì Diệp Bùi Thiên chính là kẻ địch chung của con người. Nhưng Giang Tiểu Kiệt này lại từng được Nhân Ma này cứu giúp không dưới một lần với những thân phận khác này. Cái này làm cho bây giờ Giang Tiểu Kiệt vừa khó chịu vừa ảo não.

Diệp Bùi Thiên ho nhẹ một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.

Giang Tiểu Kiệt dậm chân một cái, cúi đầu cõng Nhân Ma chạy về phía Xuân thành.
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 67



Chương 67


“Thiên Tầm, em vừa mới trở về đã muốn ra ngoài nữa sao?” Cao Yến gọi lại: “Nghỉ ngơi chút đi, để chị ra ngoài tìm Lâm Phi giúp em nhé?”

Hôm qua, trận chiến kéo dài cả ngày khiến ai nấy đều kiệt sức, nhưng Sở Thiên Tầm lại chưa nghỉ ngơi một khắc nào, vẫn luôn tìm kiếm Lâm Phi đã mất tích trên chiến trước.

“Không sao đâu chị Yến, chị trông nhà giúp em là được.” Sở Thiên Tầm vỗ vai Cao Yến rồi chống tay lên lan can nhảy thẳng từ tầng bốn xuống.

Những người ở trong sân trông thấy cô thì đều nhiệt tình chào hỏi. Trận chiến hôm qua đã khiến Sở Thiên Tầm tỏa sáng rực rỡ, người trong dãy nhà ai nấy đều nhìn bằng ánh mắt kính nể.

Sở Thiên Tầm vội vã bước đi, vừa ra khỏi sân được mười bước thì đột nhiên dừng bước xoay người lại.

Một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên bậc thang phủ tuyết, người kia vẫn đeo chiếc mặt nạ bạc, khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt, tóc tai rối bời, nhưng đôi mắt cong cong, mỉm cười nhìn cô.

Sở Thiên Tầm bước nhanh đến, nâng mặt anh lên quan sát. Vừa mừng vừa lo, suýt nữa không nói thành lời.

“Thiên Tầm, đỡ anh một chút.” Giọng của Diệp Bùi Thiên yếu ớt nhưng vẫn có ý cười. “Anh không đứng dậy nổi.”

Sở Thiên Tầm ngồi xổm xuống trước mặt anh: “Lên đi, em cõng anh về.”

Một cơ thể mang hơi ấm dựa vào lưng cô.

Với thánh đồ có cấp bậc như Sở Thiên Tầm, việc cõng một người đàn ông trưởng thành chỉ là chuyện nhỏ.

Đây không phải lần đầu tiên cô cõng Diệp Bùi Thiên, khi mới quen nhau, Diệp Bùi Thiên mang cho cô cảm giác chẳng khác nào tuyết trên bậc thang này, chỗ nào cũng toát lên vẻ băng giá.

Ánh mắt anh nhìn người khác rất lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng, ngay cả đôi tay và cơ thể cũng luôn lạnh lẽo.

Nhưng bây giờ đã ấm áp lại mềm mại, ánh mắt lúc nào cũng mang theo ý cười, hành động luôn toát lên vẻ dịu dàng, ngay cả cơ thể cũng trở nên ấm áp dễ chịu.

Sở Thiên Tầm cõng anh đi, trái tim căng thẳng suốt một đêm cuối cùng cũng có thể yên tâm, dọc đường đi có không ít người trông thấy.

“Chị Thiên Tầm, có cần giúp không?”

“Sao thế? Lâm Phi cũng bị thương à?”

“Tìm được Lâm Phi rồi! Đã bảo đừng lo, một lát là về ngay mà.”

“Anh Lâm bị thương có nặng không? Có cần tôi đi tìm người chữa trị không?”

Hàng xóm nhiệt tình quan tâm làm trong lòng Sở Thiên Tầm tràn đầy vui sướng. Cô vội vã chạy về phòng, cẩn thận đặt Diệp Bùi Thiên lên giường.

Cúi xuống kiểm tra vết thương của anh, cô không nhịn được mà liên tục cúi đầu hôn anh. Đêm qua lo lắng bao nhiêu, giờ phút này lại vui mừng bấy nhiêu.

Đến khi cô định đứng dậy rời đi thì Diệp Bùi Thiên lại giữ lấy góc áo cô.

“Thiên Tầm, ở lại với anh một lát.” Đôi mắt anh vương chút hơi nước, ánh nhìn xuyên qua hàng mi dài. Giọng nói trầm thấp, yếu ớt nhưng vẫn đầy từ tính.

Sở Thiên Tầm không thể từ chối dáng vẻ này của anh, đành bỏ ý định chuẩn bị bữa sáng để nằm xuống bên cạnh anh.

Diệp Bùi Thiên chậm rãi vươn tay kéo cô vào lòng, vùi đầu thật sâu vào cổ cô.

Đây là nơi duy nhất trên thế gian khiến anh cảm thấy an tâm.

“Thiên Tầm, nó làm anh thấy em đã chết. Thật sự quá đáng, anh không thể chịu nổi. May mà em kịp thời xuất hiện…”

Anh nỉ non, dần dần khép đôi mắt trong cơn buồn ngủ và sự an tâm.

Trong mông lung, anh nghe thấy tiếng gõ cửa, Thiên Tầm mở cửa nói chuyện với ai đó. Cô nói chuyện khe khẽ, ríu rít, xung quanh rõ ràng rất ồn ào, vậy mà anh lại ngủ ngon hơn bao giờ hết.

Ngẫu nhiên trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh loáng thoáng nghe được vài câu đối thoại:

“Nghe nói anh Lâm bị thương, đây là canh thịt nát, tôi hầm hơn một giờ rồi.” Khương Tiểu Quyên đưa bát canh nhỏ cho Sở Thiên Tầm, ngượng ngùng nhưng vẫn nói: “Thiên Tầm, trước kia tôi có chút không hiểu chuyện. Tôi muốn cảm ơn cô và Lâm Phi đã đuổi người kia giúp tôi.”

Rồi lại có một giọng khác cất lên:

“Lâm Phi thế nào rồi? Chị mua ít dược chữa thương cao cấp, em thay cho anh ấy nhé.” Người nói chính là Cao Yến.

Bà điên cũng mang theo hai quả trứng luộc, cố rướn cổ vào qua khe cửa bị Sở Thiên Tầm chặn lại.

“Đây là cho Lâm Phi, cô đừng có ăn mất một mình.” Cô ta dặn dò đầy nghiêm túc.

Trong trận chiến dưới chân tường thành, Lâm Phi đã rút đao cứu cô ta một mạng, khiến cô ta cảm kích tận đáy lòng người được cô ta coi là nam thần này. Người xưa nay keo kiệt như cô ta đều căn cắn môi đi tặng trứng gà để bày tỏ lòng biết ơn.

Diệp Bùi Thiên dưới thân phận Lâm Phi luôn hành động không hề nổi bật trong các trận chiến. Anh chỉ ra tay khi không còn lựa chọn nào khác, nhưng mỗi lần ra tay anh đều cứu được mạng người trong tình thế nguy cấp.

Không ít chiến sĩ từng nhận được sự giúp đỡ của anh, họ đã mang theo chút lòng thành đến an ủi, Sở Thiên Tầm thay anh nhận lấy tất cả.

Khi Diệp Bùi Thiên tỉnh lại, trên bàn đã chất đầy những món quà nhỏ.

Mấy quả trứng gà tròn trịa, vài bình thuốc chữa thương khác nhau, một hai gói đồ ăn vặt, còn có cả canh hầm bổ dưỡng…

So với tài sản kinh người của Diệp Bùi Thiên, những món này chẳng đáng giá là bao. Nhưng anh vẫn xem xét rất cẩn thận, lắng nghe rất nghiêm túc, mở từng gói đồ ăn không mấy tinh xảo ấy để chia sẻ cùng Sở Thiên Tầm.

Đối với Diệp Bùi Thiên, mỗi ngày bây giờ đều giống như một cuộc đời mới bắt đầu lại từ đầu. Mỗi một thứ anh nhận được trong cuộc đời mới này, anh trân trọng từng điều nhỏ nhặt, tận hưởng từng khoảnh khắc hạnh phúc bên người mình yêu.

***

Bên trong thành là niềm vui sống sót sau kiếp nạn, bên ngoài thành vẫn còn khói lửa chiến trường, ở một rừng cây Xuân thành không xa, Phó Hoài Ngọc dẫn đội của mình tiến đến, cố kìm nén cơn giận và thất vọng trong lòng. Trong mắt bọn họ, chỉ có một con ma vật bị chặt đứt một tay, cả người là cành khô đang ngồi dưới cây tùng đầy tuyết.

Khi bọn họ vội vàng đến nơi, Diệp Bùi Thiên đã sớm lợi dụng cát vàng để bỏ trốn. Còn con ma vật vết thương chồng chất, mất hết năng lực chiến đấu trước mắt này chính là kẻ mà ả đã mạo hiểm mời đến.

“Lần này ngài quá l* m*ng rồi. Không đợi chúng tôi phối hợp mà lại nghĩ rằng chỉ dựa vào sức mình là có thể chiếm lấy Xuân thành sao?” Phó Hoài Ngọc cố kìm nén cơn giận: “Thực ra chỉ cần ngài chịu hợp tác với chúng tôi thì việc có được máu thịt của Nhân Ma chính là chuyện dễ như trở bàn tay, làm sao có thể xảy ra chuyện thế này?”

Lúc này, Hựu Dư trông vô cùng thê thảm, khắp người đầy thương tích, áo quần rách nát, Phó Hoài Ngọc nói chuyện càng thêm lớn lối, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ xem có nên nhân cơ hội này g**t ch*t con ma vật cấp mười này để nhận được phần thưởng hậu hĩnh hay không.

Những cành cây khô quắt bỗng nhiên vươn dài ra từ cây cối, lao thẳng về phía ả.

Phó Hoài Ngọc trợn to mắt, một con triệu hoán thú của ả đã kịp thời nhảy ra từ dưới nền đất, chắn trước mặt và thay ả chịu vận mệnh bị bóp nát.

Khi ả hoảng loạn lùi lại, trong màn đêm, con ma vật kia mỉm cười, vô số sợi dây leo trườn bò khắp mặt đất, nhanh chóng tóm lấy hai thánh đồ không kịp chạy trốn, trói chặt họ lại rồi treo lơ lửng giữa không trung.

Trong tiếng thét gào thảm thiết, đôi mắt ma vật vẫn giữ nguyên ý cười, nhưng hàm dưới của hắn lại dần rạn nứt, mở rộng ra một góc 90 độ kỳ dị, sau đó nuốt chửng hai thánh đồ bị nó bắt vào cái miệng tối om.

Sau đó, hắn ngậm cái miệng quái dị kia, dần dần trở lại hình người. Trong ống tay áo bị cắt đứt, một cánh tay trắng bệch mới mọc lên, thậm chí hắn còn dùng cái tay mới mọc ấy lấy ra một chiếc khăn tay trong túi áo, tao nhã lau sạch vết máu trên khóe miệng.

“Hừ, lũ nhân loại nhàm chán bẩn thỉu.” Hắn hừ lạnh một tiếng, quét mắt nhìn đám thành viên Thần Ái đang hoảng sợ, sau đó chậm rãi xoay người rời đi.

Phó Hoài Ngọc siết chặt tay, bẻ gãy một cành cây bên cạnh. Cơn giận và không cam lòng khiến ả nghiến chặt răng, từng mảnh vụn gỗ rơi lả tả xuống đất.

“Hoài Ngọc, bỏ đi, tính cách ma vật vốn như vậy, chẳng thể đoán trước được. Tốt nhất chúng ta đừng dại dột mà trêu chọc nó.” Các thành viên trong nhóm khuyên nhủ, không ai muốn chết oan uổng dưới tay một con ma vật cấp mười.

Cằm Phó Hoài Ngọc run rẩy, hàm răng nghiến chặt. Ả cố giữ cho vẻ mặt của mình không trở nên quá mức vặn vẹo.

“Tìm… tìm một căn nhà. Tôi cần sám hối trước thần linh vì những sai lầm của mình.”

Giữa khu tàn tích hoang vu, một căn nhà đổ nát vang lên tiếng roi xé gió vun vút.

Các thành viên Thần Ái đều tránh thật xa, sợ rằng nếu vô ý chọc giận vị đội trưởng mà cảm xúc đang rơi xuống đá này thì chính mình sẽ gặp tai họa.

Bên trong căn phòng trống không người, vị thần quan ngày thường xinh đẹp không ai bì nổi đang quỳ rạp xuống đất, tự quất roi lên lưng mình. Cơ thể ả run rẩy, ánh mắt nhìn xuống mặt đất. Những giọt mồ hôi lớn tí tách rơi xuống từ gương mặt méo mó vì đau đớn. Ả không ngừng lẩm bẩm:

“Con sai rồi… bố, hãy tha thứ cho con… tất cả là lỗi của con…”

Mỗi khi cảm xúc mất kiểm soát, chỉ có những ký ức thống khổ khắc sâu từ thời thơ ấu trong đầu mới có thể khiến ả tỉnh táo lại. Đối với Phó Hoài Ngọc, thế giới này là điên loạn, chỉ có điên loạn mới giúp ả giữ vững lý trí để tiếp tục sống sót.

“Oa, hóa ra trong lòng quý cô Hoài Ngọc kiêu ngạo xinh đẹp này cũng tự biết bản thân tội lỗi thế nào sao?”

Không biết từ khi nào, một chàng trai anh tuấn đi đến ngồi trên cửa sổ. Anh ta có mái tóc bạch kim ngắn, tùy ý ngồi khoanh chân trên bậu cửa, nụ cười nhẹ thoáng trên môi, gương mặt tựa như tinh linh rạng rỡ dưới ánh trăng.

Phó Hoài Ngọc lập tức bật dậy, vội vã kéo chặt cổ áo, ánh mắt sắc bén đầy cảnh giác.

“Anh là ai? Muốn chết à, anh vào bằng cách nào?”

“Tôi vào bằng cách nào sao?” A Hiểu đan mười ngón tay vào nhau, tựa cằm lên, ánh mắt đầy hứng thú nhìn ả. “Tôi không chỉ vào đây mà còn đến từ lâu rồi, nhẫn nại chờ đợi, xem trọn màn tự ngược buồn nôn của cô đấy.”

“Người đâu, mau tới đây!” Phó Hoài Ngọc kêu to nhưng đáp lại ả chỉ có yên tĩnh. Các đội viên đáng lý nên ở gần đây lại không hề phản ứng lại lời kêu gọi của ả. Các chiến sĩ ả mang đến đều là người có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, dù kẻ địch có mạnh cỡ nào thì cũng không thể không có phản kháng mà biến mất không một chút tiếng động như vậy.

Phía sau A Hiểu là thế giới đen nhánh, mặt đất không có lấy một ngọn cỏ dại, hòn đá khô nứt màu đen chồng chất lên nhau, không có tiếng động, phía chân trời hoang vu có đôi mắt đỏ hồng.

Vô số chất lỏng màu đen chảy xuống từ ngón tay trắng nõn của người đàn ông này, những dòng chất lỏng đó uốn lượn bò xuống khỏi cửa sổ như mãng xà, bao vây lấy Phó Hoài Ngọc.
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 68



Chương 68


“Không, không thể nào…” Phó Hoài Ngọc bò về phía trước, bi ai phát hiện cơ thể mình giờ đây đang bắt đầu vẫy cái đuôi ở nửa người dưới.

“Mày xem, trở nên rất đẹp mà.” A Hiểu ngồi ngay trước mặt ả.

Anh ta không còn là chàng trai trẻ tuổi tuấn mỹ nữa, tuổi già sức yếu, từ từ già đi.

Trong thế giới tối tăm không ánh sáng này, thiếu nữ Tiểu Nghiên khắp người là lông chim thu đôi cánh lặng lẽ đứng phía sau anh ta.

Chung Ly Hiểu vươn bàn tay khô gầy như que củi, nâng khuôn mặt đẫm lệ của Phó Hoài Ngọc lên: “Bây giờ mày đã không thể quay lại làm con người nữa, thậm chí cũng chẳng thể trở thành một ma vật thực thụ. Dù cuộc chiến giữa người và ma có kết thúc ra sao thì mày cũng chỉ có thể sống chốn chui chốn lủi với phế vật mà mày khinh thường nhất”

Anh ta cúi xuống, nhìn Phó Hoài Ngọc.

“Thế nào? Có phải rất tuyệt vời không?”

Phó Hoài Ngọc nước mắt giàn giụa, hàm răng va vào nhau lập cập, gần như không thể thốt nên lời: “Không… tao không muốn…”

“Ồ? Mày không muốn? Đây chính là vận mệnh mà lúc ấy bọn mày áp đặt cho bọn tao mà!” Ngón tay A Hiểu siết chặt, bóp lấy gương mặt ả đến méo mó. Khuôn mặt đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi của anh ta run rẩy.

“Trước đây, tao đã từng hèn mọi cầu xin bọn mày buông tha cho tao như thế nào? Nhưng có ai từng lắng nghe lời cầu xin của bọn tao không? Bây giờ tao làm mày cũng nhấp nháp chút đau khổ mà khi đó chúng tao phải chịu.”

Anh ta hất tay: “Cút, biến đi xa chút. Sống hèn mọn trong cống ngầm như lũ chuột cống mà mày ghét nhất đi.”

Phó Hoài Ngọc nghiêng ngả, lê thân thể nhầy nhụa của mình bò đi.

Tiểu Nghiên quay sang nhìn con quái vật giống mình rời đi.

Lớp lông chim màu đen bao phủ khuôn mặt cô ấy, chỉ chừa lại một khoảng nhỏ bằng bàn tay để lộ gương mặt thanh thuần. Đôi cánh đen bóng sau lưng mở rộng, khiến cô ấy trở nên giống người mà cũng không giống người, không thuộc về thế giới này.

“Cứ thả ả đi như vậy ạ?”

“Tiểu Nghiên, đôi khi cái chết chẳng có gì đáng sợ. Tồn tại mới là sự trừng phạt lớn nhất.” Chung Ly Hiểu vỗ nhẹ vai cô ấy: “Nhưng em không cần lo, anh sẽ khiến tất cả những kẻ đã gây ra nỗi đau này nếm trải đúng những gì chúng ta từng chịu đựng, đồng thời cũng cho người trên thế giới này nếm trải nó.”

Sau đại kiếp nạn, Xuân thành dần khôi phục sự nhộn nhịp khi xưa.

Thời tiết giá lạnh khiến nhiều người đổ dồn về thành, làm khu chợ càng thêm phồn hoa hơn trước. Đường phố lầy lội vì tuyết đọng, tiểu thương rao bán hàng hóa, khách khứa mặc cả ồn ào. Phía xa, người ta đang gấp rút sửa chữa tường thành.

Tháng Chạp giá rét, băng đóng ba lần làm việc thi công vô cùng gian nan. Nhưng không thể không gấp rút sửa chữa những chỗ bị tàn phá trên tường thành.

Một tảng đá nặng mấy trăm cân được kéo lên, nhưng dây thừng vô ý tuột khỏi tay làm nó rơi thẳng xuống từ độ cao hơn mười mét. Công nhân trên tường thành kinh hãi hét lên, chỉ biết trơ mắt nhìn tảng đá khổng lồ phá hỏng giàn giáo, lao thẳng về phía nhóm thợ bên dưới.

Ai ngờ mấy trăm cân kia lại đột nhiên ngừng giữa không trung, chậm chạp quay về vị trí mà người ta muốn kéo nó đến. Gần như không một ai phát hiện trên không có một sợi cát đã tan đi theo gió trong lúc mọi người chưa kịp hoàn hồn.

Nhóm công nhân còn chưa hoàn hồn, biết rằng có một dị năng giả cấp cao đã ra tay giúp đỡ. Để có thể điều khiển một tảng đá khổng lồ rơi từ trên cao như vậy, hẳn không phải là những thánh đồ bình thường làm việc trong công trường.

Bọn họ vội vã tìm kiếm xung quanh, muốn cảm ơn vị ân nhân ẩn thân kia.

Nhưng khu chợ gần đó vẫn ồn ào như trước, dòng người qua lại tấp nập, dường như chẳng ai để ý đến sự kiện nguy hiểm vừa xảy ra. Hoàn toàn không tìm ra người vừa ra tay giúp đỡ đang ở đâu.

Tại quán nước trái cây nhỏ nhỏ gần tường thành, một người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc đang khom lưng lựa chọn nước lê đông lạnh, anh lặng lẽ thu tay lại, như thể chưa từng làm gì cả.
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 69



Chương 69
 
Back
Top Bottom