Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 50




 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 51




 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 52



Chương 52


“Em biết anh ta, em và anh ta từng chiến đấu cùng nhau rồi. Anh ta tên là Nghê Vĩnh Niên, thánh đồ cấp năm.” Người nói tiếp là thiếu nữ chừng 15, 16 tuổi, cô ấy có mái tóc đen ngắn, khiêng một lưỡi hái to dài nhìn rất trái ngược với dáng người.

“Nghê Vĩnh Niên, Nghê Vĩnh Niên.” Thiếu nữ nhón chân gọi anh ta: “Anh cố gắng gượng, chúng tôi cứu anh xuống dưới.”

Nghê Vĩnh Niên bị chất dịch cố định trên vách đá, ánh mắt anh ta đờ đẫn, dấu hiệu ma hoa lập lòe trên da, anh ta rơi vào trạng thái giao nhau giữa ma vật và con người.

Nghe thấy có người gọi mình, anh ta nhìn như đột nhiên tỉnh táo lại, lệ rơi đầy mặt, ấp úng nói: “Mau, giết tôi.”

“Dư Niệm Niệm, em đừng động, A Uy đi xem.” Giang Tiểu Kiệt kéo thiếu nữ cầm lưỡi hái lại.

Thiếu niên tên A Uy cầm một cây côn dài, cậu ta bước hai ba bước lên vách đá, quanh người nổi lên một vòng sáng bạc, đó là dị năng phòng ngự của cậu ta.

Ngay khi sắp đụng được đến Nghê Vĩnh Niên thì ba bàn tay đang khép lại kia đột nhiên b ắn ra cột sáng màu xanh, những cột sáng đó đâm xuyên qua lớp phòng ngực của A Uy, phá vỡ áo giáp trên người rồi đâm vào cơ thể cậu ta. A Uy kêu đau một tiếng, rơi xuống khỏi vách tường.

Dư Niệm Niệm lập tức xuất hiện trước mặt cậu ta, lưỡi hái trong tay biến thành một vòng tròn đỏ tươi bảo vệ cậu ta, vòng sáng màu đỏ nhìn như vô hại nhưng lại chặn được hết những cột sáng màu xanh đánh nó văng ra tứ tung. Cột sáng đánh vào vách đá và mặt đất, để lại những lỗ thủng màu đen ở nơi ấy.

“Khốn kiếp!” Giang Tiểu Kiệt kêu nhỏ một tiếng, tay nắm lại, khí lạnh lập tức bao trùm căn phòng đá, băng sương nổi lên bốn phía, chỉ giây lát đã đóng băng ba bàn tay phát ra ánh sáng màu xanh kia lại.

Thiếu niên A Uy được cứu về đã hơi thở thoi thóp, thánh đồ trị liệu vội vàng tiến lên chữa trị cho cậu ta.

Nghê Vĩnh Niên trên vách đá còn thê thảm hơn, có mười cột sáng màu xanh đâm xuyên qua bụng anh ta. Hiện tại hai tròng mắt của anh ta lồi ra, mồm há to, trong họng phát ra tiếng gầm gừ đau đớn.

Lớp da màu sắc tái nhợt dần bao trùm mắt mũi anh ta, khóe miệng nứt ra, tứ chi mọc vảy và móng màu đỏ, trong nỗi đau đớn tột cùng, anh ta không thể khống chế được chính mình nên bắt đầu xuất hiện hình thái ma hóa.

Lớp băng đá quanh bàn tay khổng lồ vang lên tiếng răng rắc, băng sương tán loạn, ba bàn tay mở ra ngoài như cánh hoa, lòng bàn tay nâng một con ma vật toàn thân ướt đẫm.

Các đội viên sau lưng Giang Tiểu Kiệt thấp giọng chửi thề.

So với những con Tiết Độc giả dáng người cao lớn, có thể nói con ma vật này nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt chỉ to như lòng bàn tay, mũi cao thẳng, môi anh đào, vị trí của mắt là da thịt trơn nhẵn.

Thân hình tứ chi của nó giống như thiếu nữ loài người, da thịt trắng nõn mềm mại, động tác linh hoạt, sau lưng nó có một cái đuôi dài, dáng vẻ ấy vừa quái dị vừa đẹp một cách kỳ lạ.

“Cái này không giống thông tin thu được.”

“Đây là, tiến… tiến hóa à?”

Con ma vật nhỏ nhắn bò lên vách tường, chỉ chốc lát đã bò lên trên đỉnh đầu, nó nghiêng đầu nhìn bọn họ, cái miệng đỏ thắm cong lên, như một đứa trẻ chơi đùa, nó thò tay lên nắm hờ trước miệng thổi một hơi.

“Lùi hết ra sau!” Giang Tiểu Kiệt nhảy bật về phía sau, hai tay giơ ra bắn một lượng lớn kết tinh băng ra ngoài tạo thành hình cái bát che kín toàn bộ cửa phòng.

Nhưng bọn họ vẫn bị chậm một bước, tất cả những người lùi về sau đều ngửi được mùi thơm thoang thoảng ở chóp mũi.

Trong lòng các chiến sĩ dâng lên cảm xúc tiêu cực, đói khát làm cho bọn họ bắt đầu khát vọng máu tươi, muốn phóng túng bản năng trong lòng, giết chóc thỏa thích.

Tất cả thánh đồ đều quen thuộc cảm giác này, mỗi lần vượt cấp bọn họ đều phải liều mạng chống cự nó. Một khi không khống chế được thì cơ thể sẽ bị ma chủng ăn mòn, từ đây hóa thân thành ma, vĩnh biệt kiếp sống làm người. Nhưng nó giống như bị gợi lên từ nơi sâu nhất linh hồn, biết rõ phía trước là vực thẳm nhưng cũng rất khó tự kiềm chế, cứ thế một chân dẫm xuống.

Ở trên chiến trường, xuất hiện trạng thái này chính là trí mạng kh ủng bố nhất, các chiến sĩ cấp bậc hơi thấp trong đội đều mất năng lực chiến đấu hoàn toàn, người run rẩy ngã quỵ, chỉ có nhóm thánh đồ cấp cao hơn mới chịu đựng được.

Một thiếu niên đầu trọc trong nhóm ngồi khoanh chân chân, hai tay tạo thành thủ ấn kỳ lạ, giữa trán cậu ta khuếch tán ra vầng sáng vàng, vầng sáng hình cung mở rộng tạo ra cái chắn tinh thần bao trùm toàn đội, bảo vệ mọi người ổn định tinh thần.

Những người đã nửa ma hóa bị giam trên vách đá lại không chịu được, họ gào rống đau đớn, dần dần từ bỏ chút nhân tính cuối cùng, cơ thể bắt đầu trắng bệch, móng vuốt và gai nhọn mọc ra, hoàn toàn trở thành Tiết Độc giả rơi xuống khỏi vách đá.

Chúng nó ngẩng đầu lên khỏi chất lỏng sền sệt, phát ra tiếng thở dài nghe như vừa đạt được giải thoát, sau đó cùng căm thù gầm nhẹ với con người ở bên này.

Mấy người này khi còn là người đều là thánh đồ, một khi ma hóa lập tức biến thành Tiết Độc giả cấp bậc cao có lực công kích mạnh.

“Đáng chết!” Giang Tiểu Kiệt tức giận: “Bọn chúng dám đùa bỡn con người như vậy.”

“Hì hì, trở thành đồng loại của chúng ta không tốt sao?” Nữ chúa Tiết Độc giả xuất hiện, nó đang leo lên vách tường đá ở phía sau, mọi người bên này có thể nhìn thấy mờ mờ thân hình nó qua lớp băng dày.

Vách tường băng vỡ ra một lỗ, một con ma vật không mắt không mũi phá tan vách tường, lao ra từ trong lỗ hổng, nó đánh tới nhóm Giang Tiểu Kiệt. Dư Niệm Niệm cầm lưỡi hái chặn móng vuốt của nó, con ma vật kia há to mồm gào rống với cô ấy, trên người nó còn mặc áo ngoài của thiếu niên vừa mới giãy giụa trên bức tường đá, nó chính là Nghê Vinh Niên vừa bị hóa thành ma vật.

Dư Niệm Niệm nhớ tới câu người thiếu niên này nói với mình ở giây phút cuối cùng.

Có lẽ mình nên giết anh ta ngay lúc ấy, như vậy ít nhất anh ta có thể chết đi trong hình dáng con người.

Cô ấy cắn răng đẩy lùi con ma vật, lưỡi hái đánh về phía người từng kề vai chiến đấu với mình.

Từng con ma vật vừa mới ma hóa chui ra từ động băng, chúng dữ tợn đánh với thành viên của Bạo Tuyết.

Cột băng bén nhọn mọc lên ngang dọc đan xen trong phòng đá, băng sương văng khắp nơi. Giang Tiểu Kiệt nghiêm mặt đánh những chiêu mạnh nhất. Thân hình nhỏ nhắn của nữ chúa Tiết Độc giả bò trên vách tường thoăn thoắt như con cá bơi trong nước, nó linh hoạt né tránh được tất cả cột băng đánh về phía mình.

“Hì hì hì, đừng nóng giận mà, loài người các cậu tự trói buộc mình quá nhiều nên lại không tự tại bằng chúng tôi đâu.” Giọng nói của nó non nớt thuần túy, réo rắt động lòng người: “Cậu có thể hỏi những đồng loại của mình ở đây, cái bọn họ có được mới là giải thoát và hưởng thụ.”

“To mồm, hôm nay tao phải làm thịt mày ở chỗ này, dùng ma chủng của mày làm bàn đạp cho con người chúng tao mạnh mẽ hơn.” Giang Tiểu Kiệt lạnh lùng nói, băng tuyết lan tràn trong phòng đá sâu rộng, băng tuyết ngưng kết trên bức tường đuổi sát theo cái đuôi của nữ chúa.

“Hì hì hì, mạnh thật đấy, cậu chính là con người mạnh nhất Xuân thành à? Cậu phải biết rằng cậu muốn ma chủng của tôi để thăng cấp, tôi giống cậu, muốn thánh đồ mạnh như cậu trở thành đồng bọn của chúng tôi, phải làm sao bây giờ?”

Nữ chúa Tiết Độc giả đột nhiên dừng bước, nó xoay người há mồm phun ra một quả cầu ánh sáng nho nhỏ, quả cầu nhìn như ảm đạm kia dần bàn trước khuếch tán ra khắp căn phòng.

Quả cầu ánh sáng gặp phải vòng phòng ngự màu vàng, thánh đồ trẻ tuổi đang duy trì vòng phòng ngự đổ mồ hôi, phun ra một ngụm máu.

“Đoàn… đoàn trưởng, tôi chịu không nổi.”

“Loài người các cậu luôn cảm thấy mình rất thông minh, cậu có nghĩ vì sao mình đi vào trung tâm sào huyệt này dễ dàng như vậy không?” Tiếng nói vang lên trên đỉnh phòng: “Hì hì hì, có đôi khi đến tôi cũng không thể hiểu được ác ý mà con người các cậu dành cho đồng loại của mình.”

Vách đá băng đong đưa, từng mảnh băng nhỏ rơi tí tách xuống.

Giang Tiểu Kiệt quay đầu lại, đường hầm nơi bọn họ đi vào xuất hiện rất nhiều Tiết Độc giả cấp cao. Binh đoàn Hình Thiên phụ trách cản phía sau không báo trước cho bọn họ bất cứ điều gì, cứ thể thả cho rất nhiều Tiết Độc giả không biết đến từ đâu xông vào ngay đúng lúc khó khăn này.

Vô số cột sáng xanh đâm xuyên qua vách tường băng, phóng về phía Giang Tiểu Kiệt và các đồng đội của cậu ấy.
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 53



Chương 53
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 54



Chương 54
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 55



Chương 55
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 56



Chương 56


Người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc luôn lạnh lùng trước mặt người khác kia lại đang cười, cầm cổ tay của cô cúi đầu ăn chiếc kẹo ánh vàng rực rỡ.

Dưới ánh mặt trời, cô gái cười đến tùy ý, sống được tiêu sái, có một người đàn ông ưu tú sóng vai, hai người không thể đẹp đôi hơn, cũng không cần lấy lòng bất cứ kẻ nào để sống.

Khương Tiểu Quyên đột nhiên cảm thấy xiên thịt nướng hiếm lắm mới được ăn kia mất đi hương vị vốn có.

Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên mỗi người cầm một cây kẹo, nắm tay nhau đi trên đường chợ.

“Chị Thiên Tầm ơi.” Có người gọi cô lại.

Trong một quán mì bên đường, các thành viên nòng cốt của binh đoàn Bạo Tuyết ngồi đầy quán.

Nay đã khác xưa, người dân không cần bày quán ở ven đường nữa mà có thể xây dựng một cửa hàng ăn độc lập ở mặt đường, như vậy đã được coi là nơi xa hoa rồi.

Tất cả cùng ăn mì thịt bò, đây là đơn tiêu phí lớn mà chỉ có các đoàn đội hàng đầu trong thành mới trả nổi.

A Uy đang bưng bát mì thịt bò uống, mồ hôi chảy đầy đầu, chợt nghe thấy đoàn trưởng của bọn họ gọi một tiếng “Chị Thiên Tầm” thế là phụt một tiếng, phun hết nước lèo ra ngoài.

Các thành viên khác cũng không khá hơn là bao, hầu hết thành viên trong Bạo Tuyết đều còn rất trẻ, không ít người được đoàn trưởng che chở từ khi còn nhỏ cho tới nay. Ở trong lòng bọn họ, đoàn trưởng 19 tuổi của bọn họ ngạo khí tận trời, hình như chưa từng gọi ai là anh chị cả.

Sở Thiên Tầm cười chào hỏi bọn họ: “Thành chủ Giang, ăn cơm ở đây à.”

Giang Tiểu Kiệt vỗ đầu A Uy ngồi bên cạnh một cái: “Ngây người cái gì, chào đi. Anh Lâm, chị Thiên Tầm. Không có lễ phép gì cả.”

A Uy ngơ ngác sờ đầu. Thế giới này kẻ mạnh làm vua, không mấy ai xưng hô theo tuổi tác. A Uy đã lên cấp bảy, là cao thủ số một số hai của Xuân thành, nhưng nếu đại ca đã lên tiếng thì cậu ta cũng không phản bác, bèn đứng lên với tất cả mọi người, cùng nhau cung kính chào hỏi.

“Anh Lâm, chị Thiên Tầm.”

“Chị Thiên Tầm vào đây ăn cùng đi.”

“Anh Lâm, ngồi bên này.”

Các thành viên của Bạo Tuyết rất có thiện cảm với hai người không màng sống chết chạy vào cứu viện bọn họ, ai cũng nhiệt tình chào đón.

Giang Tiểu Kiệt đứng trước mặt Sở Thiên Tầm, vui vẻ cười tươi mời cô vào ăn cùng. Cậu còn rất trẻ, không có cái gọi là ra vẻ ta đây của thành chủ, cậu có thể thản nhiên bày tỏ lòng nhiệt tình với người mình thích và biết ơn.

Sở Thiên Tầm cười từ chối, lúc rời đi, trong lòng hơi lăn tăn nên cô quay đầu nhìn thoáng qua giây lát.

Có một người đàn ông ngồi trong bóng râm bên cạnh Giang Tiểu Kiệt, người này đeo kính, mặc áo sơ mi màu trắng, nhìn có vẻ văn nhã gầy yếu, có vẻ không hòa hợp với các chiến sĩ lưng hùm vai gấu bên cạnh.

Trong trí nhớ của Sở Thiên Tầm, người này cũng từng là người quen của cô, ở nơi đó anh ta là một người thông minh cơ trí, thường xuyên trêu đùa bạn bè. Nhưng bây giờ mắt anh ta tối tăm, vẻ mặt lạnh nhạt, khác rất nhiều so với trong trí nhớ.

Tân Tự Minh nhìn hai người đi xa, mở miệng dò hỏi Giang Tiểu Kiệt ngồi ở bên: “Hai người kia là ai vậy?”

“Đó là bạn tôi, họ đã mạo hiểm để cứu tôi.”

Nhìn bóng dáng hai người đi càng lúc càng xa, Tân Tự Minh hơi nhíu mày.

Cô gái kia có dáng người mảnh mai, khí chất mạnh mẽ, khiến người khác dễ sinh thiện cảm. Chẳng qua người đàn ông bên cạnh cô làm Tân Tự Minh thấy hơi quen thuộc, dường như anh ta đã từng thấy thanh đao dài bình thường trên hông người đàn ông này rồi, có điều trong chốc lát không nghĩ ra.

“Bọn họ cấp mấy? Dị năng có thuộc tính gì?”

“Cấp sáu, hệ phong cùng với… tốc độ.”

Trên thực tế trong trận chiến ngày hôm đó Diệp Bùi Thiên đã dành phần lớn thời gian canh giữ ngoài cửa động, Giang Tiểu Kiệt không kịp để ý cấp bậc và năng lực của anh. Sau khi về mới hỏi qua thì nghe nói anh là thánh đồ hệ tốc độ cấp sáu của Hồng Lang, chỉ hỏi thế rồi cũng không quá để tâm đ ến.

Tân Tự Minh lắc đầu, tạm thời gạt nghi ngờ sang một bên.

Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên đi vào sảnh hiệp hội Xuân thành. Sở Thiên Tầm muốn bán ma khu lấy được trong các trận chiến, Diệp Bùi Thiên cũng thường xuyên đến đây xem xét, lặng lẽ bỏ giá cao mua một ít tin tức về ma vật cấp cao thích hợp với mình.

Mấy ngày gần đây trận chiến tiêu diệt ma vật với quy mô lớn của thành giành được thắng lợi làm lòng hăng hái của mọi người tăng cao. Các loại tài liệu và vũ khí cấp cao bán ra ùn ùn không dứt trong thị trường giao dịch của hiệp hội.

Thanh đao màu lam trong tay Diệp Bùi Thiên là Sở Thiên Tầm thuê lao Quách ở trấn Bạch Mã làm tạm bợ, kiểu dáng đơn giản, cấp bậc cũng thấp đến kỳ cục. Vậy nhưng Diệp Bùi Thiên lại dùng rất cẩn thận, không cần thiết thì tuyệt đối không chịu rút đao, sợ nó bị hư sớm.

Sở Thiên Tầm nghĩ đến song đao và áo giáp cấp mười mà Diệp Bùi Thiên đưa cho mình, nhờ chúng mà cô chiến đấu rất thuận lợi, làm trong lòng cô khó tránh băn khoăn.

“Bùi Thiên, em dồn được rất nhiều ma chủng, em mua cho anh một thanh đao tốt nhé?”

“Đừng, một thanh đao này là tốt rồi.” Diệp Bùi Thiên yêu quý vuốt nhẹ chuôi đao, với anh mà nói, tất cả những ký ức ở trấn Bạch Mã đều đáng quý.

“Vậy được rồi, khi nào em tự tay đánh được tài liệu cấp cao sẽ mang đi tìm thợ thiết kế ma khí tốt nhất trong thành làm một thanh vũ khí tiện tay cho anh.”

Đám đông tập trung trước bảng thông báo của hiệp hội, bọn họ đang thảo luận rôm rả thông báo gắn thẻ màu đỏ đứng đầu bảng mới được dán lên.

Tiêu đề thông báo này viết về con ma vật cấp mười rất đáng sợ, cần tìm đồng đội mạnh. Nhưng nội dung lại làm người đọc như lọt vào sương mù.

Ma khí cấp mười lúc trước đổi lấy một mạng của anh em, quân tử giữ chữ tín, cảm phục sâu vô cùng.

Ngày gần đây lại điều tra được vị trí của một con ma vật, nhân lực nhỏ bé, một mình khó lòng bắt được, đặc biệt mời anh kề vai chiến đấu lần nữa. Nếu như đồng ý, đêm trăng ngày 28, kẻ hèn xin gặp anh ở chỗ cũ. Hứa mong.

“Này là nói gì vậy? Không đầu không đuôi.”

“Ma vật cấp mười cái gì, thế giới này đã xuất hiện ma vật cấp mười rồi hả? Đến cấp chín cũng khó gặp có được không.”

“Không phải là ai đùa giỡn đấy chứ?”

“Đùa giỡn? Ông biết cố định thông báo màu đỏ trên top cần bỏ bao nhiêu tiền không? Không chỉ Xuân thành, thương đội của chúng tôi ở Ba Lang, Kỳ Lân đều thấy thông báo giống y hệt thế này. Các căn cứ lớn nhỏ xung quanh đều dùng thẻ đỏ cố định trên top, chậc chậc, rốt cuộc là ai bỏ vốn lớn đi truyền cái tin tức khó hiểu thế này vậy.”

“Đáng tiếc chỉ nói thời gian mà không nói địa điểm, nếu không đã có cơ hội đi xem các đấng đánh cái gì rồi.”

Trong đám đông, Diệp Bùi Thiên ngẩng đầu im lặng nhìn thông báo nổi bật treo trên cao kia. Trong lòng anh biết rõ đây là tin tức gửi cho mình, có người dùng tin tức này mời mình ra gặp.

Gặp hay không gặp đây?

Trăng cao gió nhẹ, cát vàng vạn dặm.

Cồn bát bình lặng đột nhiên chấn động, ở trung tâm sa mạc, một tòa lâu đài cát chậm rãi dâng lên từ trong nền đất dưới sánh trăng.

Tân Tự Minh đứng ở ngoài cửa lâu đài, báo rõ lời mời của mình, đế vương Cát Vàng vừa lạnh nhạt vừa quái dị kia thậm chí không mở cửa mời anh ta vào.

Nhưng anh ta không để ý, kết quả thành công mới là quan trọng, còn quá trình thế nào cũng không sao cả.

Mặc dù anh ta là thánh đồ loài người nhưng anh ta biết rõ một đường mình đi này đều dựa vào mưu kế và đầu óc chứ không phải năng lực chiến đấu mạnh mẽ. Thuộc tính của hệ tinh thần bị giảm hiệu quả khi chiến đấu với ma vật có ý chí kiên định và không có tình cảm.

Ma vật cấp mười, nếu anh ta muốn có được thì một là dùng chính mạng của anh em mình đổi lấy, hai là hợp tác với cao thủ top đầu khác.

Nhưng thế giới này các ông trùm cấp cao chỉ đếm trên đầu ngón tay, không có ai là lòng dạ không thâm sâu, nhân vật xưng bá một phương không ai dễ gần cả.

Muốn chia sẻ thành quả chiến đấu với bọn họ không khác gì lột sống da hổ. Anh ta cân nhắc mãi, thấy vị Nhân Ma thanh danh không tốt này lại làm mình yên tâm hơn.

Trong số những người anh ta biết, Diệp Bùi Thiên là người có năng lực mạnh nhất.

Một lần trước, Diệp Bùi Thiên cướp ma chủng và hơn một nửa ma khu, nhưng anh tuân thủ lời hứa, dùng máu thịt của mình để chữa trị cho anh em của anh ta, cũng để lại cho bọn họ một nửa ma khu.

Tân Tự Minh còn phát hiện Nhân Ma uy danh hiển hách này lại có tính cách hay mềm lòng.

Năng lực mạnh mẽ, nội tâm mềm mại, tuân thủ lời hứa, còn có đôi chút cao ngạo.

Gạt thành kiến sang một bên, Tân Tự Minh nhận thấy đây có lẽ là một cao thủ mà anh ta có thể kết bạn. Về phần danh tiếng nếu kết bạn với Nhân Ma, binh đoàn Kỳ Lân của bọn họ chưa từng quan tâm đ ến.

“Cả nhóm có ba người, ngoài tôi và anh thì có thêm thành chủ Giang của Xuân thành, dị năng của cậu ấy rất có lợi cho việc đối phó với ma vật ở trong rừng cây.”

“Trước mắt số người từ cấp tám trở lên tổng cộng được có vài người, đôi bên còn nghi ngờ bài xích lẫn nhau, rất khó hợp tác. Nhưng đối phó với ma vật cấp mười không hề dễ.”

“Chiến lợi phẩm tùy anh phân phối, nếu anh đồng ý tiếp tục duy trì mối quan hệ này thì quan hệ đôi bên sẽ có tương lai lâu dài.”

“Người của tôi sẽ phụ trách cách ly những người khác, không để bất cứ ai tiến vào trong phạm vi hơn ba mươi cây số, tuyệt đối sẽ không khiến anh gặp bối rối. Anh có thể thử tin tưởng tôi một lần.”

“Diệp Bùi Thiên, anh vẫn luôn một mình đúng không, có muốn thử một lần xem cảm giác có chiến hữu kề vai chiến đấu như thế nào không?”

Lời khuyên bảo của Tân Tự Minh không ngừng truyền vào lâu đài, Diệp Bùi Thiên đứng một mình trong sảnh, im lặng nghe anh ta nói.

Nếu đổi lại là trước đây không lâu, có người đến cửa nói những lời buồn cười như vậy thì có lẽ anh sẽ dùng cát b*p ch*t kẻ đó.

Nhưng bây giờ anh đột nhiên phát hiện mình bị thuyết phục.

Anh vẫn luôn là một người đứng xem, đứng xem Thiên Tầm chiến đấu, nhìn cách ứng xử giữa chiến hữu với nhau của bọn họ, náo nhiệt vô cùng, họ bảo vệ nhau, trông cậy vào nhau.

Nhưng đó không phải là náo nhiệt thuộc về mình.

“Tôi cho anh một cơ hội, Kỳ Lân các anh không gánh vác được hậu quả nếu làm tôi thất vọng đâu.”

Tiếng nói truyền ra từ trong lâu đài còn lạnh hơn gió Đông trong sa mạc.

Nhưng thân là người có rất nhiều kinh nghiệm, Tân Tự Minh nghe được chút thẹn thùng trong giọng điệu cao ngạo đó.

Giang Tiểu Kiệt tính cách táo bạo, Diệp Bùi Thiên lạnh nhạt kiêu ngạo, sau khi nhận ra mình trở thành mẹ già dẫn đội, Tân Tự Mình thở dài bất đắc dĩ.

Cứ như vậy cho đến chạng vạng.

Sở Thiên Tầm hoan hô một tiếng khi nhìn thấy bữa tối.

Trong thị trấn ở phía Tây Bắc của đất liền này mà lại có thể nhìn thấy cua to vàng óng trên bàn cơm, đối với người sống tại vùng duyên hải từ khi còn nhỏ nhưng chưa được ăn hải sản suốt mấy năm như Sở Thiên Tầm, niềm hạnh phúc này tới quá đột nhiên.

“Anh tìm được ở đâu thế, sao có thể mua cua biển ở Xuân thành được.” Sở Thiên Tầm đặt mông ngồi uống cạnh bàn, bẻ xác cua ăn thỏa thích làm tay dính đầy gạch cua, ngon đến mức cô thiếu điều nuốt luôn cả càng cua vào bụng.

“Có một thương đội qua lại Thanh Đôn với chỗ này, buổi chiều sẽ mang đến đây một sọt cua. Anh đến chờ từ sớm mới cướp được mấy con này.”

Diệp Bùi Thiên ăn thật sự từ tốn, anh chỉ ăn tượng trưng cho có một chút, còn lại đều dành thời gian lột vỏ cua cho Sở Thiên Tầm. Đương nhiên anh còn không dám nói cho Sở Thiên Tầm biết anh đã đổ bao nhiêu ma chủng vào mấy con cua này.

“Cái này xài hết bao nhiêu tiền vậy anh? Cũng quá phá của rồi.” Sở Thiên Tầm cảm khái: “Nhưng mà ngon quá, ý em là, sau này anh phải nấu cho em ăn nữa đấy.”

Diệp Bùi Thiên hơi tạm dừng việc bẻ xác cua, anh rũ mi, nhẹ nhàng nói: “Ừ, anh nhất định sẽ nấu cho em ăn thường xuyên.”

“Đừng có đưa em hết, anh cũng ăn đi.” Sở Thiên Tầm nghiêng đầu ghé đến gần Diệp Bùi Thiên, đôi mắt trong veo có ánh sáng nhỏ vụn: “Bùi Thiên, sao anh lại tốt với em như vậy. Anh có biết không, các cô gái ở đây đều hâm mộ em đấy.”

Diệp Bùi Thiên im lặng không nói.

Chỉ hận không thể đối xử với em tốt hơn nữa.

Muốn cuộc đời này của em vô ưu, muốn bảo vệ em chu toàn suốt đời, muốn dâng những thứ tốt nhất trên thế giới đến cho em.

Thiên Tầm, anh của quá khứ chưa từng nghĩ đến chuyện làm mình mạnh hơn như bây giờ.

Trong tay Diệp Bùi Thiên có một viên ma chủng cấp mười, anh đã đến giới hạn cấp chín từ lâu nhưng mãi chưa hạ quyết tâm thăng cấp.

Lúc này đây, anh quyết định sẽ thăng cấp trước khi tham dự chiến dịch vây giết Xử Tội giả.

Đối với mỗi một thánh đồ, thăng cấp chính là điểm giao nhau giữa sống chết, vượt qua sẽ thành thánh, thất bại sẽ thành ma.

Đứng trước cánh cửa thăng cấp, hầu hết mọi người đều sẽ nói loiwg ly biệt với người mình yêu thương nhất. Nhưng trước sau Diệp Bùi Thiên đều không nói lời nào.

Đêm hôm nay Diệp Bùi Thiên chủ động hiếm thấy, dịu dàng mà triền miên, liên tục đòi lấy tựa như muốn cho thời gian sung sướng này kéo dài đến vĩnh hằng.

“Thiên Tầm, Thiên Tầm.” Mắt anh mê mang, nhẹ giọng gọi tên Sở Thiên Tầm. Nhiệt tình buông thả bản thân hơn bất cứ lúc nào.

Sở Thiên Tầm bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cứ thế mơ màng vui sướng tràn trề tới lúc bình minh.

Sáng sớm, Sở Thiên Tầm tỉnh dậy thấy khăn trải giường vẫn còn đọng lại mùi hương của anh nhưng anh đã đi đâu không ở.

Trong nhà được thu dọn rất gọn gàng, trên bàn có một phần bữa sáng và một chiếc hộp quà to, thậm chí hộp còn được buộc bằng dải lụa xinh đẹp.

“Người này thật là.” Sở Thiên Tầm rất vui, cô kéo rèm cửa để ánh mặt trời tiến vào nhà. Thuận tay cầm tờ giấy trên hộp xuống.

Trên giấy viết một câu đơn giản: Thiên Tầm, anh đi ra ngoài vài ngày, không cần ngóng chờ anh.

Nét chữ mạnh mẽ cứng cáp.

Nhìn không khác lần ra ngoài trước của anh là bao, giọng điệu nhẹ nhàng, lời ít ý nhiều như là chỉ đi xử lý một ít việc nhỏ có thể xong xuôi trong hai ba ngày.

Sở Thiên Tầm đi ra ngoài săn ma cũng chưa chắc có thể về nhà mỗi ngày, thường xuyên phải qua đêm ở bên ngoài. Thỉnh thoảng Diệp Bùi Thiên mua được tin tức về ma vật cấp cao ở hiệp hội, anh ra ngoài tìm kiếm cũng sẽ mất một vài ngày. Đối với họ việc tạm thời xa nhau vài ngày ngắn ngủi đã không phải là chuyện lớn nữa.

Sở Thiên Tầm mở hộp giấy có nơ con bướm, bên trong tràn đầy ma chủng trong suốt, dưới tia nắng ban mai, chúng gần như làm Sở Thiên Tầm lóa mắt không thể nhìn thẳng. Toàn bộ đều là ma chủng cấp cao tràn đầy một hộp giấy to!

Nụ cười trên mặt Sở Thiên Tầm vụt tắt.

Cô phát hiện Diệp Bùi Thiên quay về lâu đài của mình lấy lượng lớn ma chủng cấp cao coi như quà tặng mang đến nhà cô.

Đây không phải lần đầu tiên Diệp Bùi Thiên ra ngoài, nhưng cô nhạy bén nhận ra lần này không thích hợp.

Anh sẽ đi đâu? Đi làm gì?

Sở Thiên Tầm suy nghĩ mãi, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt lướt qua tường thành nguy nga, chạy ra sa mạc ở phương xa.

Trong vùng sa mạc rộng lớn vô ngần, tại trung tâm cồn cát hoang vu, một tòa lâu đài dâng lên không biết từ khi nào.

Diệp Bùi Thiên ngồi cạnh chiếc bàn làm từ cát, trên mặt bàn nhỏ có chiếc khăn tay hình vuông, giữa khăn tay là một viên ma chủng tròn trịa.

Anh đan hai tay vào nhau, lẳng lặng nhìn ánh sáng màu xanh lưu chuyển trong việc viên ma chủng.

Viên ma chủng ở giữa chiếc khăn tay giống như là hành tinh nho nhỏ trong vũ trụ, gợn sóng màu xanh chậm rãi chuyển động như có sinh mệnh, nó trong veo lộng lẫy như vậy làm người xem lâu rồi có cảm giác như hồn phách bị hút vào trong.

Mỗi một thánh đồ từng trải qua quá trình thăng cấp đều khắc sâu cái kh ủng bố khi ăn ma chủng.

Trước kia, Diệp Bùi Thiên không sợ thăng cấp, dù chết hay thành ma anh cũng không quan tâm. Thậm chí anh còn hy vọng có thể đạt được loại giải thoát này.

Nhưng mà, bây giờ…

Diệp Bùi Thiên còn nhớ rõ ràng cảnh tượng lần đầu gặp Sở Thiên Tầm.

Chiếc áo khoác ấm áp, người ấm áp, cô ôm anh bị chặt đứt hai tay ra khỏi núi thây biển máu. Nấu cho anh bát cháo thơm ngọt, đút cho anh ăn chiếc kẹo đầu tiên trong đời.

Khi anh tỉnh lại từ cái chết, người kia canh giữ bên cạnh anh, nhẹ nhàng xoa đầu anh. Khi anh nắm chặt góc áo của cô vì kìm lòng không đậu, người kia cúi người cho anh cái hôn đầu tiên.

Anh vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên của bọn họ, nhớ rõ mỗi một ký ức người kia để lại trên người anh.

Anh đã lòng tham không đáy, ăn một lần là muốn ăn lần nữa, vọng tưởng niềm hạnh phúc này kéo dài mãi mãi.

Lâu dài hơn cả mãi mãi.

Nhưng chung quy anh không thể để mặc mình thăng cấp trước mặt Sở Thiên Tầm. Nếu anh thất bại rồi hóa thành ma vật, có lẽ Thiên Tầm không thể giết được anh. Như vậy người anh yêu cùng tòa thành đáng yêu kia đều sẽ bị anh hủy diệt trong một sớm.

Thiên Tầm có bạn bè ở bên, có người trẻ tuổi ngưỡng mộ. Mặc dù mình biến thành ma vật ở sa mạc này, từ đây biến mất khỏi cô. Như vậy cô cũng có thể vượt qua được.

Tòa lâu đài trống rỗng vọng lại tiếng gió sa mạc, ở khoảnh khắc này, nỗi nhớ mãnh liệt như thủy triều bao phủ người đàn ông ngồi trong lâu đài. Thật muốn gặp lại cô ấy một lần.

Diệp Bùi Thiên duỗi tay vân vê viên ma chủng.
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 57



Chương 57
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 58



Chương 58


Nghe thấy lời Cao Yến nói, Diêu Tiêm Tiêm tiếp chuyện: “Thật ra cũng không đáng sợ tới mức ấy, loại ma vật này sống nhờ dị năng hệ mộc, chỉ sống trong rừng một mình, không dễ ra khỏi khu rừng. Cho nên chỉ cần con người rời xa rừng rậm nơi có nó là không sao hết.”

“Nhưng mà người mạo hiểm đi vây săn Xử Tội giả thì vẫn có,” Cao Yến ghé sát vào thì thầm với Sở Thiên Tầm: “Bởi vì nó tiết chất lỏng có thể làm ma dược, cấp cao thì trên thị trường có tiền cũng mua không nổi.”

Chất lấy được trong sào huyệt của Tiết Độc giả có thể chế tạo ma dược có tác dụng gây k1ch thích trong tình d ục. Mà chất lỏng Xử Tội giả phân bố chỉ cần bị dính vào da thôi là đã mất hết sức lực, không còn năng lực chiến đấu.

Hai loại ma dược này được bán rất chạy trên thị trường, đương nhiên không dùng ở chuyện quang minh chính đại nào cả.

“Không cần biết thế giới đã biến thành cái dạng gì, con người vẫn đổ nhiều công sức vào việc nghiên cứu đối kháng đồng loại của mình. nhất” Diêu Tiêm Tiêm khịt mũi coi thường.

“Thật sự khó đối phó như vậy hả?”

Xử Tội giả ẩn cư núi sâu, trừ phi chủ động tìm kiếm nếu không bình thường rất khó gặp được. Mặc dù Sở Thiên Tầm đã quan sát vài trận chiến với Xử Tội giả ở thế giới khác nhưng chung quy không phải tự mình tiếp xúc với nó cho nên khiêm tốn hỏi chuyện Diêu Tiêm Tiêm.

“Chỉ cần có thực vật là ý thức của Xử Tội giả có thể tùy ý qua lại trong đó, tương đương với tất cả thực vật trong rừng đều là phân thân của nó. Nó có thể đột nhiên xuất hiện ở bất cứ nơi nào để tấn công cô. Mà cơ thể thật sự của nó lại cắm rễ ở sâu trong rừng.” Diêu Tiêm Tiêm lắc đầu, không muốn nhớ lại trận chiến mình đã trải qua kia: “Muốn giết nó cần phải tìm được bản thể của nó trong rừng. Thật sự quá khó.”

Giờ khắc này, ngoài khu rừng nguyên thủy ở xa Xuân thành, Tân Tự Minh cầm tấm bản đồ chi tiết, nói ra lời nói tương tự “Muốn giết nó phải tìm ra bản thể của nó.”

Giang Tiểu Kiệt lại hoàn toàn không nghe anh ta nói chuyện. Cậu căng thẳng toàn thân, cảnh giác nhìn người đàn ông lạnh nhạt bình tĩnh đứng ở bên kia.

“Tân.” Giang Tiểu Kiệt không nhịn được kéo Tân Tự Minh đến một bên hỏi nhỏ: “Anh làm gì thế này? Anh, anh, anh có biết anh ta là ai không?”

Đoàn trưởng Kỳ Lần liếc nhìn cậu một cái trắng trợn. Đội viên bọn họ dẫn đến đã đi canh gác xung quanh đề phòng có kẻ xâm nhập ngoài ý muốn, chỗ này chỉ có ba người bọn họ, mặc dù Diệp Bùi Thiên im lặng và dễ gần khó tin nhưng Giang Tiểu Kiệt đã sắp xù lông rồi.

“Anh có biết thành chủ tiền nhiệm của Xuân thành là Hoàn Thánh Kiệt chết trong tay người đàn ông này không?”

Tân Tự Minh đẩy kính mắt: “Tôi không chỉ biết mà ngay cả chính tôi cũng có vài lần suýt chết trong tay anh ta.”

Giang Tiểu Kiệt thiếu điều muốn dậm chân: “Vậy anh còn mời anh ta đến! Anh điên rồi à? Cái này tôi không nhận làm được, thích tìm ai thì tìm, tôi đi về.”

“Tiểu Kiệt, Diệp Bùi Thiên không giống như cậu nghĩ.” Tân Tự Minh gọi cậu lại: “Cậu không thể dùng thành kiến để nhận định một người. Trước đây nếu Phong mang theo thành kiến nhìn cậu thì cậu sẽ không thể trở thành một thành viên của Kỳ Lân chúng tôi.”

Tựa như Giang Tiểu Kiệt biết chỗ đau của Tân Tự Minh, Tân Tự Minh cũng biết làm thế nào để thuyết phục Giang Tiểu Kiệt.

Hầu hết các thành viên của Kỳ Lân kể cả Tân Tự Minh đều phản đối nhận một tên ăn trộm thanh danh không tốt vào đội.

Đến nay Giang Tiểu Kiệt vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của đội trưởng khi nói chuyện: “Các cậu vẫn chưa hiểu thằng bé, không thể đóng đinh thành kiến lên thằng bé được.”

Cậu không khỏi chùn bước.

“Đây là ma vật cấp mười đấy Tiểu Kiệt. Thế giới hiện tại không có mấy người có thể bắt được, cậu thật sự không muốn thử à?”

“Diệp Bùi Thiên, cậu và cả tôi là tổ hợp đối phó Xử Tội giả mạnh nhất.”

“Bất lấy con ma vật này là cậu có thể thu thập được ma khu cấp mười, lại nỗ lực tăng lên cấp chín, thiên hạ này còn được mấy người là đối thủ của cậu?”

Tân Tự Minh là một người đàn ông giỏi nắm bắt lòng người, chẳng mấy chốc mà xoa dịu được Giang Tiểu Kiệt.

Mặc dù Giang Tiểu Kiệt ngồi trở lại bên bản đồ nhưng vẫn đề phòng cảnh giác, đặt hết lực chú ý lên đế vương Cát Vàng giết người như ma trong truyền thuyết kia.

Cậu không nhịn được lặng lẽ đánh giá Nhân Ma, người đàn ông này nhìn còn trẻ hơn trong ảnh chụp, anh yên lặng lạnh nhạt, dù là cậu lôi kéo Tân Tự Minh sang bệnh cạnh hay là quay về chỗ ngồi thì cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn một cái, lạnh lẽo như một ngọn núi tuyết.

Đây chính là Diệp Bùi Thiên đấy, việc xấu của Nhân Ma văng vẳng bên tai suốt mấy năm nay, mặc dù Giang Tiểu Kiệt không phải người có nhiều nguyên tắc nhưng trong tiềm thức, cậu đã coi người đàn ông này là một kẻ địch kh ủng bố của loài người.

Cậu thật sự không thể tin nổi có ngày mình sẽ sóng vai cùng Diệp Bùi Thiên đi đối phó với ma vật.

Nhưng trên thực tế, nếu Tân Tự Minh hứa trả ơn cậu vì đã tham gia hành động lần này bằng ma chủng cấp chín cùng với sẽ chế tạo một vũ khí bằng ma khu cấp mười cho cậu sau khi kết thúc thì cậu không muốn từ bỏ món lợi này. Cậu đã đến giới hạn của cấp tám, khẩn trương muốn tiến thêm một bước, chân chính đứng ở hàng ngũ cao thủ đứng đầu.

Quan tâm anh ta là ai làm gì, dù sao mình chỉ phụ trách đánh từ xa, nếu phát hiện tình hình không ổn thì bỏ anh ta để chạy trước là được. Giang Tiểu Kiệt thầm tính toán.

Trong rừng, thân cây cao ngất, tán cây che kín bầu trời, dây leo thô to phấp phới trong gió.

Khá khô rụng trải một lớp dày trên mặt đất, dù chỉ dẫm nhẹ mũi chân cũng sẽ phát ra tiếng vang nhỏ.

Bước vào nơi này giống như bước vào sa mạc của Diệp Bùi Thiên, hoàn toàn bại lộ trong phạm vi cảm giác của kẻ địch, cần phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị Xử Tội giả tấn công bất cứ lúc nào.

Giang Tiểu Kiệt chạy như bay trong rừng, hàng cây hai bên đường không ngừng lùi về sau.

Tiếng nói của Tân Tự Minh vang lên trong tai nghe cậu đeo bên tai: “Tất cả cẩn thận, phía trước 500m xuất hiện ma vật dao động.”

Hiện tại đôi mắt màu bạc của Tân Tự Minh đang treo cao ở vùng trời phía trên khu rừng.

Theo tìm hiểu, tâm trí của Xử Tội giả có thể di động nhanh chóng trong phạm vi hơn 10km. Muốn tìm được nó trong phạm vi rộng và sâu dưới nền đất như vậy chỉ có hai cách.

Một là thả mồi xuống làm vật chỉ hướng, hai là thánh đồ tinh thần mở giới hạn tinh thần lực, cảm nhận hướng di chuyển của ma vật.

Trên thế giới này người có thể liên tục khuếch trương tinh thần lực đến phạm vi lớn như vậy chỉ có Tân Tự Minh có cấp bậc cao là cấp chín.

Quả nhiên, trên một thân cây to ở phía trước xuất hiện khuôn mặt có lớp ngoài giống hệt vỏ cây, khuôn mặt màu nâu kia dần kéo dài ra phía trước, dò ra cái đầu và thân trên nhìn như gỗ nhưng lại có thần thái sinh động như vật.

Giang Tiểu Kiệt còn chưa kịp làm gì thì đã có bảy tám ánh đao màu bạc cắt co ma vật kỳ lạ đó thành sáu bảy đoạn.

Khuôn mặt của ma vật vẫn giữ vẻ kinh ngạc, lăn xuống đất rồi dần xơ cứng lại, cuối cùng hoàn toàn biến thành mấy khúc gỗ.

“Sau lưng phía bốn giờ.”

Gần như cùng lúc với Tân Tự Minh nói chuyện, Diệp Bùi Thiên chợt xoay người vung tay chém về phía đó, cát vàng bùng nổ sau lưng Giang Tiểu Kiệt, cơ thể ma vật vỡ vụn, dần dần khô thành gỗ.

“Dưới mặt đất, nó đang trốn về phía đông nam, tốc độ rất nhanh, đuổi theo!” Tiếng nói của Tân Tự Minh lại vang lên trong tai nghe.

“Đệch, Diệp Bùi Thiên đúng là danh bất hư truyền, tôi gần như không có cơ hội ra tay.” Giang Tiểu Kiệt dốc hết toàn lực chạy theo Diệp Bùi Thiên đang di chuyển trên những cành cây phía trước.

Diệp Bùi Thiên tới tham gia trận vây bắt cấp bậc cỡ này mà không hề nghiêm túc chuẩn bị vũ khí, lúc tới chỉ tùy tiện mang theo thanh đao được mài bén lưỡi có thể mua được ở bất cứ cửa hàng vỉa hè nào trên đường phố Xuân thành, nói không chừng đúng là anh thuận tay mua được nó khi đi qua cửa hàng nào đó trên phố.

Đến đây gặp nhau rồi, là Tân Tự Minh không nhìn được mới mượn một thanh ma khí cấp tám của cấp dưới cho anh dùng tạm. Lúc ấy Giang Tiểu Kiệt cảm thấy người này quá tự đại, bây giờ mới biết người ta là tự tin.

“Tìm được rồi.” Diệp Bùi Thiên ở phía trước nói chuyện.

Đây là câu nói đầu tiên của anh mà Giang Tiểu Kiệt nghe được, cậu cảm thấy quen thuộc lạ thường.

Nhưng cậu không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì ma vật bị phát hiện bản thể nên đã bắt đầu tấn công dồn dập tới họ.

Trong trung tâm rừng rậm, bụi mù đầy trời, vô số dây mây to bay múa rêu rao như xúc tua, trên thân ướt đẫm chất dịch lỏng, những chất dịch nhìn như vô hại đó chỉ cần dính vào da là sẽ mất hết năng lực phản kháng dù có là chiến sĩ mạnh mẽ cỡ nào, cuối cùng đều sẽ thành cơm trong bụng ma vật.

“Tôi tới.” Giang Tiểu Kiệt đuổi đến nơi, cậu nắm hai tay, hô to: “Kết băng!”

Nhiệt độ trong không khí hạ thấp, một lớp băng lan tràn trên mặt đất, lấy Giang Tiểu Kiệt làm trung tâm khuếch tán rộng ra xung quanh, tất cả những xúc tua màu xanh lục đang bay múa trên không đều bị đông cứng, chất lỏng nguy hiểm bị đóng băng mất hết tác dụng.

Vô số mảng băng nở rộ quanh tân, không chỉ có mặt đất mà ở trong phạm vi bị băng bao trùm, bao gồm cả bộ rễ cây dưới lòng đất đều bị dị năng của Giang Tiểu Kiệt đóng băng thành vùng đất lạnh.

Thực vật mất sự sống không thể làm trung gian cho ma vật. Một đoạn thực vật hình nửa người bị kéo ra khỏi nền đất, vừa mới xuất hiện đã bị con rồng cát của Diệp Bùi Thiên siết chặt. Đây chắc hẳn chính là bản thể của Xử Tội giả bị băng lạnh ép chui ra.

“Ha ha, ma vật cấp mười, mới có vậy đã bị chúng ta bắt lấy.” Giang Tiểu Kiệt hưng phấn nắm chặt tay.

Nơi xa, Tân Tự Minh đứng dưới đôi mắt màu bạc cũng cười thở phào một hơi.

“Cẩn thận!”

Tiếng cảnh báo của Diệp Bùi Thiên vang lên trong đất trời ngập tuyết.
 
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới
Chương 59



Chương 59


Nhưng mà trụ băng được ngưng kết vội vàng chỉ như miếng băng mỏng yếu ớt so với không gian rộng lớn này, tiếng răng rắc vang lên, trụ băng ở sau bị vỡ ra.

Hai hàm răng to rộng như bức tường thành nhanh chóng khép lại, đầu lưỡi dấp dính cuốn lên, cửa ra duy nhất càng ngày càng nhỏ. Giang Tiểu Kiệt nôn nóng, cho dù cậu đã dốc hết sức thì với tốc độ của cậu vẫn không kịp chạy thoát được.

Nhưng vào lúc này, vô số hạt cát nhanh chóng ngưng kết ở trên phần lợi quái dị, giữ chặt được khoang miệng đang khép lại.

Một bóng hình đứng ngược sáng chống ở cửa động, vươn tay ra với cậu.

“Mau ra đây.”

Giang Tiểu Kiệt lập tức nắm được bàn tay kia, bàn tay ấy to rộng mạnh mẽ, kéo cậu ra khỏi địa ngục, quay về thế giới tràn ngập ánh sáng.

Trước khi chiến đấu, trong lòng Giang Tiểu Kiệt tràn ngập đề phòng và căm thù với Diệp Bùi Thiên, cũng không thật sự coi anh là đồng đội của mình. Cậu luôn chuẩn bị sẵn tinh thần nếu tình hình không đúng sẽ lùi lại ngay.

Cậu cho rằng Diệp Bùi Thiên nhất định cũng có suy nghĩ giống mình. Ai ngờ trong lúc nguy cấp, vị Nhân Ma thanh danh hỗn độn này không những không lùi mà lại đi vào nơi nguy hiểm nhất, xâm nhập miệng ma vật để kéo mình ra.

Giang Tiểu Kiệt cúi đầu nhìn bàn tay của mình, bấy giờ cậu mới nhận ra thì ra tay của Nhân Ma cũng ấm giống mình, không hề lạnh lẽo không có độ ấm như cậu nghĩ.

Mặt đất đong đưa, đá núi rào rạt rơi xuống, hai con mắt khổng lồ chậm rãi mở ra sau lưng họ. Một bóng râm che kín trên đầu hai người, bàn tay cây cối xum xuê gào thét đánh tới.

Ngọn núi dưới chân là sống, một người khổng lồ thân khoác thảm thực vật màu xanh đang chậm rãi bò dậy.

Bên cạnh chiến trường, Tân Tự Minh giật mình nhìn người khổng lồ bò lên trong bụi mù cuồn cuộn. Trong lòng đã thấy tuyệt vọng với việc bắt con quái vật khổng lồ này.

May mắn là hai đồng đội của anh ta mau chóng lao ra, bình an trở lại bên cạnh anh ta.

“Không quá ổn rồi, ông Tân, sao lại thế này? Không nghe nói Xử Tội giả có năng lực như này.” Giang Tiểu Kiệt cả người nhếch nhác.

“Cái này có thể là nó tiến hóa ra năng lực mới khi đột phá cấp mười, bây giờ cả ngọn núi đều là cơ thể của nó, muốn lấy ma chủng từ đó thật là không dễ làm.”

Tân Tự Minh ngẩng đầu nhìn thân hình nguy nga kia, ở trước mặt núi cao, con người nhìn nhỏ bé như vậy.

Khắp người ma vật được thảm thực vật bao trùm, chỉ có hai mắt như mặt trăng sáng ngời treo cao, hờ hững quạnh quẽ, bễ nghễ trước vạn vật trong rừng.

“Ai nha, lần đầu tiên nhìn thấy con người mạnh thế này. Máu thịt như vậy chính là cái ta đang cần.” Tiếng nói nghe như tiếng trời vang vọng trong khe núi: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ chậm rãi ăn sạch sẽ mấy người, sẽ không lãng phí dù chỉ một chút.”

Nó vươn bàn tay ra, lòng bàn tay màu xanh lục vỡ ra như mặt đất bị nứt toác, vô số xúc tua thô to màu xanh chui ra từ đó. Những xúc tua này như tán cây phân tán khắp nơi, dưới cuối là từng con người bị treo ngược, cơ thể những người này đã bị thiếu hụt, nhưng tất cả đều nhắm hai mắt, vẻ mặt bình thản không có đau đớn.

“Nhìn đi, ở chỗ ta sẽ không hề thấy đau đớn.” Ma vật sắc mặt ôn hòa nghiêm túc như là không rõ lời của mình tàn nhẫn cỡ nào: “Cảm ơn mấy người trở thành chất dinh dưỡng của ta, ta nhất định sẽ quý trọng, cho sinh mệnh của các người được kéo dài trong cơ thể ta.”

Bàn tay màu xanh lục duỗi tới chỗ ba người.

“Có thể biết được vị trí của ma chủng không?” Diệp Bùi Thiên hỏi.

“Tôi có thể nhìn thấy năng lượng di chuyển trong người nó, nơi dày đặc nhất là ở giữa trán, có lẽ ma chủng ở chỗ đó.” Tân Tự Minh vội vàng nói.

Mặt đất nổ vang, cát vàng bắt đầu quanh quẩn ngưng kết ở trên không tạo thành một con mãng xà quấn chặt lấy con ma vật.

Ma vật vươn tay vật lộn với con mãng xà trên người. Diệp Bùi Thiên xách đao lao vào chiến trường kh ủng bố không chút do dự.

“Ông Tân, hôm nay tôi xem như chịu phục.” Giang Tiểu Kiệt đứng bên cạnh Tân Tự Minh nhìn người chạy một đường nhảy lên núi: “Anh tìm anh ta là rất đúng, năng lực mạnh đến bi3n thái thì cũng thôi, bản thân vừa có thể đánh vừa có thể chịu đánh, gom lại chính là không muốn sống. Người đàn ông như vậy làm tôi thấy khá may mắn vì không làm kẻ địch với anh ta.”

“Còn không dễ dàng vậy đâu, chúng ta cũng lên đi.” Tân Tự Minh vỗ vai cậu.

Kề vai chiến đấu thường sẽ là cơ hội khiến những người đàn ông trở thành bạn bè nhất, dù có bao nhiêu thành kiến và ngăn cách thì sau một trận chiến sinh tử cùng chung kẻ địch, cái còn lại chỉ có máu nóng sôi trào, lòng kính nể và thưởng thức lẫn nhau.

Cơ thể ma vật bị nứt toác, tảng lớn đất đá bóc ra từ người nó, một cánh tay vỡ vụn rơi xuống đất, quay trở về làm một phần núi rừng, con tin hôn mê bất tỉnh cũng rơi ào ào xuống đó.

Tiếng gào rống vang vọng khắp đất trời, Diệp Bùi Thiên đã đánh đến giữa trán ma vật.

Mũi đao đã cách lớp da màu xanh lục này một tấc xa nhưng lại đến cực hạn, khó có thể lại gần thêm một bước.

Người anh đầy vết thương, cánh tay trái sơ ý dính phải dịch thể của ma vật nên đã mất tri giác không thể nhúc nhích. Mà tóc ma vật hóa thành xúc tua màu xanh đang quấn chặt đế giày của anh, bắt đầu leo lên hai chân. Trên trời có vô số dây leo hóa thành gai độc đâm tới chỗ anh.

Hung tính trong người Diệp Bùi Thiên kích phát, anh không quan tâm tất thảy, cố chấp một lòng đẩy thay đao trong tay về phía trước.

Chỉ cần đâm thêm nửa thân đao, lấy ma chủng ra thì anh chính là người thắng trong trận chiến này. Chẳng sợ cùng lúc đó chính anh sẽ bị thương vỡ nát anh cũng muốn lấy ma chủng rồi nói sau.

Gai độc bén nhọn gào thét lao tới, vô số chùm băng nổ tung trên không kịp thời chắn tất cả công kích đang đánh tới Diệp Bùi Thiên.

Diệp Bùi Thiên dồn lực vào tay phải, nắm chắc thời cơ lướt đến, lấy được viên tinh thạch màu xanh trong suốt lộng lẫy.

Tiếng thở dài của ma vật tràn khắp sơn cấp, cơ thể như núi cao sụp đổ vỡ vụn. Diệp Bùi Thiên cùng những đá vụn đó rơi xuống từ trên cao, anh nắm chặt ma chủng trong tay, muốn dùng dị năng ngưng tụ cát vàng để kéo chậm tốc độ rơi xuống của mình.

Nhưng phía sau có một đôi tay đã đón được anh, đỡ anh đang bị thương an toàn rơi xuống mặt đất.

“Người anh em không sao chứ? Tân Tự Minh đỡ tay anh, an ủi anh: “Ha ha, ma vật như vậy mà chúng ta lại thắng được, thật là ít nhiều nhờ có anh!”

Đất đá ập xuống che trời lấp đất nhưng không có một chút nào rơi xuống người mình. Diệp Bùi Thiên quay đầu, sau lưng anh có một bức tường băng hình cung vững chắc, chặn lại hết đá rụng đầy trời.

Giang Tiểu Kiệt ở phía sau anh giữ vững bức tường, cậu quay đầu nhìn Nhân Ma được Tân Tự Minh đưa về, muốn hỏi một câu về vết thương của anh nhưng há miệng hồi lâu, cuối cùng vẫn không mặt mũi nói ra.

***

Sở Thiên Tầm đang ở trụ sở của Hồng Lang, trong phòng họp dù là đoàn trưởng Hàn Ngạo hay là mỗi một đội trưởng đều đối xử với cô rất thân thiện khách khí.

Ở thế giới này, người càng nhỏ yếu càng dễ nhận ác ý từ người xung quanh. Ngược lại là khi anh đủ mạnh, chỉ cần anh sẵn lòng thì hầu hết những người bên cạnh đều sẽ chủ động bày tỏ mặt hiền lành của họ với anh.

Cuộc họp lần này là thảo luận ủy thác mà họ mới nhận được, một ủy thác kếch xù đang được cả thành thảo luận rôm rả.

Mấy ngày gần đây các pháo đài lớn nhỏ xung quanh và cả Xuân thành xuất hiện các vụ mất tích vô cớ của thánh đồ trong pháo đài.

Theo một người bị hại may mắn chạy thoát, anh ta đang đi trên phố vào đêm thì bị người bỏ thuốc vô cớ, cả người lập tức mất năng lực phản kháng, khi tỉnh táo lại thì thấy mình đã bị đưa đến một không gian tối tăm xa lạ. May mà dị năng của anh ta có thuộc tính đặc thù nên mới may mắn chạy thoát ra ngoài.

Bởi vì án mất tích xảy ra thường xuyên và nhiều lần, mỗi lần người mất tích lại đều là thánh đồ năng lực chiến đấu không thấp, cấp bậc từ tầm trung trở lên. Cuối cùng việc này khiến cho mấy vị thành chủ coi trọng, liên danh phát ra phần thưởng kếch xù để bắt phạm nhân đang hành hung tùy ý trong tối.

Bây giờ bất cứ binh đoàn đoàn đội vào trong thành cũng đều đang thảo luận ủy thác có tiền trả phong phú, manh mối mơ hồ này.

“Cách làm đó không thể là vật, chỉ có thể là người làm.”

“Rốt cuộc ai làm việc ác liệt như vậy, lại có mục đích gì?”

“Ma dược chỉ một chút là làm người mất sức, chắc đó là nước mắt của Xử Tội giả, còn là cấp cao nữa.”

“Không sai, tôi nhớ rõ vừa lúc tháng trước trên thị trường có bán loại ma dược cấp bảy này, nghe nói chỉ trong thời gian ngắn mà một lượng lớn đã được mua đi. Chúng ta có thể điều tra người mua, có lẽ vậy sẽ tìm được manh mối về hung thủ.”

Các đội viên mồm năm miệng mười thảo vụ bước đầu nhiệm vụ. Sở Thiên Tầm lại bị ba chữ Xử Tội giả mang xa. Cô vô thức nhớ tới thế giới trong mơ, cô đã từng bàng quan quá trình chiến đấu của mình và Xử Tội giả, con Xử Tội giả đó có cấp bậc thấp, đánh cũng không coi là khó, trận chiến kết thúc rất nhanh.

Bởi vì lúc ấy còn không có thánh đồ hệ tinh thần có thể kiểm tra toàn trường cho nên Diệp Bùi Thiên lấy thân làm mồi, bị xúc tua của ma vật bó lại kéo về chỗ chủ thể. Bấy giờ mọi người mới nhân cơ hội tìm được chủ thể của nó.

Sau khi trận chiến kết thúc, anh cũng bị ma dược khống chế không thể động đậy, bị mình ở thế giới kia ôm về phòng tùy ý bắt nạt một phen.

Sở Thiên Tầm nhớ tới dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ, yếu đuối đáng thương kia của anh, vô thức cong miệng cười ngây ngô.

Cao Yến xách bao lớn bao nhỏ mua được trở về, lo lắng sờ đầu cô: “Em sao đấy, lúc thì mặt ủ mày ê, lúc thì ngây ngô cười hì hì, không phải bị bệnh rồi chứ.”

Sở Thiên Tầm lại không đáp lời, cô dừng bước, chớp mắt, nhìn thấy rõ người đang ngồi ở bậc thềm đá trước cửa là lập tức ném hết đồ trên tay xuống, hoan hô một tiếng rồi chạy như bay đến.

Diệp Bùi Thiên duỗi tay đón được người đang nhào vào lòng mình, đồng thời bị lực đẩy lớn đẩy ngã xuống thềm. Một tay anh ôm chặt Sở Thiên Tầm, vùi đầu bên cổ cô, hít một hơi sâu tràn ngập mùi hương của cô, giải tỏa bớt nỗi khổ tương tư canh cánh trong lòng.
 
Back
Top Bottom