Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bước Qua Đau Thương

Bước Qua Đau Thương
Chương 20



Khi đến nơi, bụng Quý Hàm đã lộ rõ, xung quanh có mấy trợ lý đang đứng canh gác.

"Tại sao bây giờ mới phát hiện cô ta có thai?"

Trợ lý lộ vẻ khó xử.

"Mỗi ngày chỉ có người mang cơm đến, không ai để ý đến cô ta. Cô Quý cũng không nói gì, đến khi bụng không giấu được nữa, chúng tôi mới phát hiện."

Không ai ngờ rằng Quý Hàm lại mang thai, hơn nữa còn có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, giấu giếm tất cả bọn họ.

Sắc mặt Cố Thời tối sầm lại.

Anh ta biết rõ tính cách của Quý Hàm, cô ta cố tình giấu giếm vì sợ anh ta sẽ âm thầm xử lý đứa bé.

Đứa bé này chính là hi vọng sống sót duy nhất của cô ta, vì thế cô ta mới bảo vệ nó đến cùng.

Cố Thời nhìn về phía Quý Hàm.

Người phụ nữ đã chịu đủ giày vò này biết rõ tầm quan trọng của đứa bé.

Bây giờ thấy Cố Thời cuối cùng cũng xuất hiện, cô ta không còn quan tâm điều gì khác, lao đến ôm chầm lấy anh ta.

"Anh Cố Thời, em mang thai con của anh. Xin anh hãy tha cho em, vì đứa bé này!"

Gương mặt Quý Hàm đã không còn vẻ rạng rỡ của ngày xưa.

Giờ đây, cô ta gầy guộc, bụng nhô cao, trông như một con quái vật.

Cố Thời không còn chút hứng thú nào với cô ta nữa.

Trong mắt anh ta, chỉ cần loại bỏ Quý Hàm, anh ta có thể lập tức đi tìm Thanh Thanh.

Anh ta lạnh lùng như băng, không hề động lòng trước đứa con này.

"Con tôi? Cô có cách nào chứng minh đứa bé này là của tôi không?"

Giọng nói băng giá của anh ta khiến lòng Quý Hàm lạnh đi từng đợt.

"Chỉ cần sinh ra... chỉ cần sinh ra, có thể làm xét nghiệm ADN. Đây chắc chắn là con anh, anh Cố Thời..."

Cố Thời cười nhạt, không hề có chút tình cảm nào.

"Là con tôi hay không, bây giờ không quan trọng nữa. Vì nó sẽ không có cơ hội chào đời."

"Quý Hàm, cô dốc hết tâm tư mưu tính chỉ để leo lên vị trí cao hơn đúng không?"

"Nhưng tôi nói cho cô biết, tôi sắp tìm được Thanh Thanh rồi. Cô và đứa bé này, tôi sẽ không để bất kỳ ai trong hai người có cơ hội làm tổn thương cô ấy nữa!"

Nhìn thấy anh ta từng bước tiến đến, Quý Hàm chỉ cảm thấy ác mộng lại một lần nữa giáng xuống.

Nửa năm trước, cũng vì Diệp Thanh, cô ta bị Cố Thời nhốt trong tầng hầm, chịu đủ mọi tra tấn.

Cô ta cho rằng, có đứa con, mình có thể thoát ra ngoài.

Không ngờ, đứa con này lại trở thành nhát d.a.o kết liễu hy vọng cuối cùng của cô ta.

Quý Hàm hoảng sợ lùi lại, theo bản năng ôm chặt lấy bụng.

"Không, không..."

Có người xông vào, giữ chặt hai tay của Quý Hàm, ấn cô ta xuống giường.

Ngay sau đó, một người khác mang dụng cụ vào.

Quý Hàm chỉ cần nhìn qua cũng nhận ra, đó là những dụng cụ chuyên dùng để phá thai trong bệnh viện.

Lúc này, cô ta mới hoàn toàn bừng tỉnh, gào thét điên cuồng.

"Cố Thời! Đây là con của anh! Là con anh mà!!"

Nước mắt tuyệt vọng lăn dài trên gương mặt cô ta.

Quý Hàm không ngừng giãy giụa, gào thét.

Nhưng Cố Thời vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng.

Thậm chí, cô ta còn nhìn thấy sự chế giễu trong đáy mắt anh ta.

"Nhớ kỹ đi, tất cả những gì cô đang chịu bây giờ... đều là để chuộc tội với Thanh Thanh!"

Đôi chân của cô ta bị ép tách ra.

Ai đó đã tiêm một loại thuốc vào bụng cô ta.

Một cơn đau quặn thắt dữ dội ập đến, đau đến mức cô ta bật khóc, hét lên thảm thiết.

Cô ta có thể cảm nhận được sinh linh nhỏ bé trong bụng mình... đang dần dần mất đi sức sống.

Không, không...

Đó là con của cô ta!!

Đứa con mà cô ta coi là hy vọng.

Đứa con đã hình thành rõ ràng trong bụng cô ta.

Quý Hàm điên cuồng gào thét, cơn đau cùng sự tuyệt vọng bao trùm lấy cô ta.

Trong lúc rơi xuống vực sâu thăm thẳm, cô ta chỉ có thể hét lên tất cả oán hận của mình.

"Diệp Thanh rời đi không phải vì tôi, mà là vì anh! Là anh, Cố Thời! Là anh đã không ngừng tiêu hao tình cảm của cô ta, cô ta không yêu anh cũng là vì anh!"

"Anh nghĩ rằng chỉ cần tìm được cô ta, Diệp Thanh sẽ tha thứ cho anh sao? Không đời nào! Cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Chính anh đã hủy hoại đôi tay của cô ta, anh còn nhớ không, Cố Thời!"

"Chính anh là người đã ép Diệp Thanh rời đi!"

Trong tầng hầm tối tăm, ngoài tiếng thét chói tai của người phụ nữ, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Lửa giận trong mắt Cố Thời như sắp bùng nổ.

Anh ta nhìn Quý Hàm, người phụ nữ đã chịu đủ giày vò, nhìn cô ta giãy giụa, khóc lóc, gào thét, cuối cùng chìm vào tuyệt vọng.

Dưới thân cô ta là m.á.u loang lổ, đứa bé bị nạo ra, không còn hình hài, chỉ là một đống thịt vụn.

Ánh sáng trong mắt Quý Hàm cũng hoàn toàn tắt lịm.

Cô ta nằm trên giường, nước mắt chưa kịp khô trên gương mặt tái nhợt, trông như đã c.h.ế.t cùng với đứa con của mình.

"Tất cả là do cô tự chuốc lấy."

Cố Thời lạnh lùng quay người đi.

Vừa bước đến cửa, sau lưng anh ta vang lên một tiếng hét thất thanh.

Anh ta quay lại thấy Quý Hàm cầm d.a.o phẫu thuật lao tới, đ.â.m mạnh vào người anh ta.
 
Bước Qua Đau Thương
Chương 21



Người phụ nữ mất hết hy vọng, trong mắt tràn ngập thù hận, gần như vỡ vụn.

Khuôn mặt Quý Hàm lúc này trông thật điên dại.

Thân hình gầy gò của cô ta, cơ thể vẫn còn vương m.á.u của bào thai non nớt, đôi mắt đỏ ngầu như ác quỷ.

Cô ta rút d.a.o ra, lại đ.â.m vào anh ta một lần nữa.

Không khí nồng nặc mùi máu.

Nhưng cô ta không quan tâm, trong mắt chỉ có người đàn ông đã hành hạ cô ta suốt bao lâu nay.

Đây là cơ hội trả thù duy nhất của cô ta!

"Cố Thời! Chết cùng nhau đi!!"

Nỗi hận vô tận hoàn toàn nhấn chìm Quý Hàm.

Nhìn con d.a.o đ.â.m sâu vào cơ thể Cố Thời, cô ta chỉ cảm thấy thỏa mãn.

Kẻ có lỗi chỉ có thể là anh ta!

Cảnh tượng này kinh hoàng đến mức làm tất cả những người có mặt sợ hãi.

Khi bọn họ phản ứng kịp và lao đến giữ chặt Quý Hàm, cô ta đã không biết mình đ.â.m bao nhiêu nhát d.a.o vào người Cố Thời.

Cô ta cười điên cuồng, trong khi Cố Thời ngã xuống vũng máu, đầu óc vẫn nghĩ đến Diệp Thanh nơi phương xa.

Anh ta chỉ còn một chút nữa là có thể gặp lại cô...

Máu chảy không ngừng.

Hơi thở của anh ta dần trở nên yếu ớt.

Có người hoảng loạn nâng anh ta dậy, nhưng trong lòng anh ta chỉ có một suy nghĩ — phải đi tìm Diệp Thanh.

Giữa cơn mê man, ký ức ngày xưa chầm chậm hiện lên trong tâm trí anh ta.

Lần đầu tiên gặp Diệp Thanh, là trong bệnh viện.

Lúc đó anh ta vừa trải qua một tai nạn, mỗi ngày đều chìm trong u sầu.

Khi đó, đôi chân anh ta bị liệt.

Diệp Thanh không quản nhọc nhằn, đưa anh ta ra ngoài, lên kế hoạch phẫu thuật cho anh ta.

Sự bực bội và bất an trong lòng anh ta dần dần lắng xuống nhờ nụ cười của cô.

Rồi cuộc phẫu thuật thành công.

Mọi người đều nói rằng đây là một kỳ tích.

Ngay cả Cố Thời cũng cảm thấy đó là phép màu.

Anh ta đã từng ôm lấy Diệp Thanh, xoay vòng để bày tỏ niềm vui.

Lúc đó, anh ta đã từng thích cô, đúng không?

Nhưng sau này, khi anh ta hồi phục và trở lại đầy quyền lực, Diệp Thanh vẫn chỉ là một bác sĩ bình thường.

Người như cô, thật sự xứng đáng với anh ta sao?

Anh ta vừa hưởng thụ sự quan tâm của Diệp Thanh, vừa cảm thấy cô không xứng.

Chẳng qua chỉ chữa khỏi cho anh ta thôi, có cần phải chịu trách nhiệm cả đời không?

Nhưng Diệp Thanh không nản lòng.

Cô vẫn bám theo anh ta, bị người khác chê cười là "chó theo đuôi" cũng không quan tâm.

Sau đó, bọn họ kết hôn.

Cố Thời luôn nghĩ rằng mình làm vậy chỉ là để trả ơn.

Vậy nên anh ta buông thả bản thân, dây dưa với Quý Hàm.

Dù sau này anh ta nhận ra mình yêu Diệp Thanh, nhưng anh ta vẫn thản nhiên cho rằng, Diệp Thanh yêu anh ta như vậy, sao có thể rời xa anh ta được?

Nhưng cô thực sự đã ra đi.

Không một chút lưu luyến, biến mất khỏi thế giới của anh ta.

Cố Thời nhắm mắt lại, nước mắt đau đớn lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt.

__

Vì cuộc phẫu thuật của Diệp Thanh, Hạ Thần Hiên đã gác lại tất cả các buổi giảng dạy gần đây, toàn tâm toàn ý nghiên cứu lý thuyết.

Còn Diệp Thanh cũng vì chuẩn bị trước phẫu thuật mà tạm thời chuyển đến ở nhà của Hạ Thần Hiên.

Ban đầu cô nghĩ rằng sẽ rất ngại ngùng, nhưng hóa ra hai người họ lại hòa hợp hơn cô tưởng.

Hạ Thần Hiên thích tự nấu ăn.

Là một bác sĩ, anh nghiêm khắc kiểm soát chế độ ăn uống của mình, giờ còn kiêm luôn chế độ ăn của Diệp Thanh.

Thức ăn trước khi phẫu thuật phải thanh đạm nhưng vẫn đủ dinh dưỡng.

Đối với Hạ Thần Hiên, chuyện này không khó chút nào.

Diệp Thanh lại khám phá ra một mặt khác của anh mà cô chưa từng biết, cảm thấy có chút tò mò.

"Không ngờ giáo sư Hạ còn biết nấu ăn, mà lại còn nấu ngon như vậy."

"Không thể để vợ tương lai vào bếp được, bây giờ chẳng phải ai cũng nói nấu ăn là một trong những kỹ năng cần có của đàn ông sao?"

Diệp Thanh bật cười.

"Làm gì có, người thực sự yêu đối phương, sẽ sẵn lòng nấu ăn cho người đó."

Hạ Thần Hiên ngước lên nhìn cô.

"Giống như em trước đây?"

Diệp Thanh khựng lại.

Đúng vậy, trước đây cô cũng từng như thế.

Cô cứ nghĩ rằng vì yêu Cố Thời, nên cô luôn tự tay chuẩn bị từng bữa ăn, không bỏ sót một bữa nào, chỉ mong anh ta có thể nhìn thấy sự chân thành của mình.

Nhưng giờ nghĩ lại, tất cả chỉ là cô đơn phương mà thôi.

Hạ Thần Hiên nhìn thấy phản ứng của cô, bật cười khẽ.

"Vậy em có sẵn lòng nấu ăn cho anh không?"

Câu hỏi này dường như mang theo ẩn ý nào đó, trong bầu không khí này, thật khó để không nghĩ nhiều.

Ít nhất thì Diệp Thanh đã nghĩ nhiều, mặt cô đỏ bừng, không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết cúi đầu im lặng ăn cơm.

May mà Hạ Thần Hiên cũng không tiếp tục chủ đề này, nhẹ nhàng chuyển sang chuyện khác.

__

Mãi đến ngày phẫu thuật, Diệp Thanh mới chợt nhận ra mình bắt đầu thấy căng thẳng.

Dù ca phẫu thuật được thực hiện trong một bệnh viện tư nhân, sẽ không có tin tức nào bị lộ ra ngoài, nhưng đây là một ca phẫu thuật tinh vi kéo dài hơn tám tiếng.

Diệp Thanh không phải không tin vào kỹ thuật của Hạ Thần Hiên, mà là cô không tin rằng tỷ lệ thành công 20% kia sẽ rơi vào mình.
 
Bước Qua Đau Thương
Chương 22



Cô thay đồ phẫu thuật, nằm trên giường bệnh, trước mặt chỉ có Hạ Thần Hiên.

"Vẫn đang lo lắng sao?" Người đàn ông nhẹ nhàng xoa đầu cô.

"Ừm, nếu không thành công thì sao..."

"Thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời." Hạ Thần Hiên cắt ngang lời cô, ánh mắt nhìn cô vô cùng nghiêm túc.

"Sẽ không thất bại đâu, hãy tin anh. Anh cũng có thể tạo ra kỳ tích cho em, và em xứng đáng, Diệp Thanh, em xứng đáng để kỳ tích xảy ra với mình."

Đôi mắt kiên định của anh khiến lòng cô dần bình tĩnh lại.

Cô không còn lo lắng nữa, khẽ mỉm cười.

"Vậy nhờ anh cả rồi. Nếu thất bại thật, em sẽ bám lấy anh cả đời đó."

Người đàn ông cũng cười.

"Yên tâm đi, ngủ một giấc dậy, em sẽ phát hiện tay mình đã lành rồi."

Thuốc mê được tiêm vào cánh tay cô, rất nhanh, Diệp Thanh cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.

Hình ảnh cuối cùng trong tầm mắt cô là Hạ Thần Hiên cúi xuống hôn lên trán cô.

__

Khi Diệp Thanh mở mắt ra lần nữa, trên trần nhà là hình ảnh quen thuộc của căn hộ Hạ Thần Hiên.

Suốt thời gian qua, mỗi lần tỉnh dậy, cô đều nhìn thấy nó, điều đó có nghĩa là ca phẫu thuật đã kết thúc.

Vậy còn đôi tay của cô...

Là thành công hay thất bại?

Cô cố gắng cảm nhận đôi tay mình, nhưng có lẽ do thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn tan hết, cô không cảm thấy đau hay bất kỳ cảm giác nào khác.

Điều này khiến Diệp Thanh hơi hoảng hốt, cô chậm rãi nâng tay lên để kiểm tra.

Nhưng khi cô vừa cử động ngón tay một chút, một đôi tay ấm áp, mạnh mẽ đã nắm lấy tay cô.

"Đừng vội, vừa phẫu thuật xong, em cần thời gian hồi phục."

Hạ Thần Hiên đang tựa bên giường, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi.

"Đã thành công rồi sao..."

Diệp Thanh run rẩy hỏi.

Hạ Thần Hiên im lặng, không lập tức trả lời.

Diệp Thanh cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

"Không sao đâu, vốn dĩ tỷ lệ thành công đã rất thấp, thất bại cũng là điều bình thường..."

Cô không biết là đang an ủi Hạ Thần Hiên hay chính mình, miệng nói những lời vô nghĩa, như muốn chứng minh rằng thất bại cũng là chuyện bình thường.

Nhưng sự hoảng loạn trong ánh mắt cô đã phản bội cô.

Cô là người mong chờ kết quả đó hơn bất kỳ ai, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Hạ Thần Hiên bất lực cười khẽ, nhẹ nhàng nhéo má cô.

"Anh còn chưa nói gì mà, ca phẫu thuật rất thuận lợi, chúng ta đã thành công rồi, Thanh Thanh."

Diệp Thanh sững sờ.

Cô không dám tin, tròn mắt nhìn Hạ Thần Hiên.

Khi chắc chắn anh không đùa, cô lại bật khóc nức nở, lần này là vì hạnh phúc.

Nỗi căng thẳng, áp lực và mong đợi trong suốt những ngày qua, cuối cùng cũng có thể giải tỏa trọn vẹn vào khoảnh khắc này.

Diệp Thanh lập tức ôm chầm lấy người trước mặt, không kìm được mà bật khóc nức nở.

Người kia dịu dàng vỗ về lưng cô, lặng lẽ ở bên cạnh cô.

__

Một tuần sau, đến ngày tháo băng. Trên tay cô lại có thêm vài vết sẹo do phẫu thuật để lại, nhưng Diệp Thanh có thể cảm nhận rõ ràng rằng đôi tay mình linh hoạt hơn trước rất nhiều.

Cô chân thực cảm nhận được rằng, đôi tay của mình thực sự có thể hồi phục.

Không kìm được, cô lại ôm chầm lấy Hạ Thần Hiên và khóc thêm một trận nữa.

Kể từ sau khi phẫu thuật thành công, cô bỗng trở nên rất dễ khóc, như thể muốn khóc hết những ấm ức mà mình đã chịu đựng trước đây.

Hạ Thần Hiên luôn trêu chọc cô vì điều đó, nhưng Diệp Thanh cũng chẳng quan tâm. Vì từ nay cô có thể làm bác sĩ trở lại rồi mà!

Quá trình phục hồi sau đó cũng do Hạ Thần Hiên sắp xếp chu toàn. Anh lập ra một kế hoạch hoàn chỉnh dựa trên thói quen sinh hoạt của Diệp Thanh, chỉ cần kiên trì nửa năm, tay cô sẽ hoàn toàn hồi phục. Nhưng trong khoảng thời gian này, hai người vẫn tiếp tục sống cùng nhau.

Danh nghĩa là để tiện cho việc điều trị.

Nhưng ý định thực sự trong lòng họ, chẳng ai vạch trần.

__

Hạ Thần Hiên đã đăng tải quá trình phẫu thuật lên mạng, lập tức gây chấn động lớn.

Bởi vì ca phẫu thuật này đã kéo dài hơn dự tính ban đầu, mất trọn mười tiếng đồng hồ, mãi đến bước cuối cùng anh mới hoàn thành.

Không ai có thể tưởng tượng được anh đã trải qua mười tiếng đó như thế nào, vừa phải duy trì sự tập trung cao độ, vừa không được phép nghỉ ngơi dù chỉ một giây. Chỉ cần mắc một sai sót nhỏ, mọi công sức đều sẽ đổ sông đổ biển.

Ca phẫu thuật này được gọi là một kỳ tích.

Khi xem đoạn video ấy, Diệp Thanh cũng bị chấn động.

Sau đó, cô đã hỏi Hạ Thần Hiên về tình hình lúc đó, nhưng anh chỉ trả lời đơn giản rằng "Rất thuận lợi."

Lúc ấy, cô chìm trong niềm vui mà không nghĩ nhiều. Không ngờ rằng, anh thật sự đã tạo ra một kỳ tích dành cho cô.

"Mười tiếng đồng hồ liên tục...anh đã làm cách nào vậy?"

Bây giờ Diệp Thanh mới nhớ lại khoảnh khắc khi cô tỉnh dậy, thấy anh tựa đầu bên giường, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Muốn làm được, thì sẽ làm được thôi." Hạ Thần Hiên gật đầu, thản nhiên nói.

Câu trả lời ấy khiến lòng Diệp Thanh lại dâng lên một cảm xúc chua xót lẫn cảm động.

So với cô, những gì Hạ Thần Hiên bỏ ra cho ca phẫu thuật này còn nhiều hơn gấp bội.
 
Bước Qua Đau Thương
Chương 23: Hoàn



Anh đã tra cứu vô số tài liệu, từ chối những công việc của giáo sư, thậm chí vì muốn tăng thêm một chút phần trăm tỷ lệ thành công, anh đã không ngừng thực hiện các thí nghiệm.

Cuối cùng, anh kiên trì suốt mười tiếng, trao lại cho cô một đôi tay đã được chữa lành.

Liệu cô có thể báo đáp ân tình này được không?

Diệp Thanh một lần nữa, nghiêm túc nhìn Hạ Thần Hiên.

"Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh..."

"Khoan đã, khoan đã, anh không cần em lấy thân báo đáp đâu nhé!"

Diệp Thanh nghẹn lời, mặt đỏ bừng, giơ tay đánh anh một cái.

"Ai thèm lấy thân báo đáp chứ? Anh nghĩ hay quá rồi đấy!"

Cô bật cười trách móc, bầu không khí cảm động vừa rồi bị phá vỡ.

Hạ Thần Hiên lúc này mới tiếp tục nói:

"Nhưng mà... làm một bữa cơm cho anh thì vẫn có thể chứ nhỉ? Đợi đến khi em sẵn sàng nấu cơm cho anh, đến lúc đó, thế là đủ rồi."

Anh mỉm cười.

Lần này, Diệp Thanh đã hiểu rõ hàm ý trong lời nói của anh.

Những ngày qua, cô đều thấy rõ sự quan tâm và dịu dàng của Hạ Thần Hiên.

Cô không thể phủ nhận rằng mình đã rung động.

Nhưng anh nói đúng, cô vẫn chưa thể bắt đầu một mối quan hệ mới ngay lúc này.

Mà cô tin rằng, bản thân sẽ dần trở nên mạnh mẽ hơn, đến một ngày, khi có thể mỉm cười nhẹ nhàng đối diện với quá khứ.

__

Mỗi ngày, Diệp Thanh đều nghiêm túc thực hiện các bài tập phục hồi theo kế hoạch mà Hạ Thần Hiên đã đặt ra.

Bây giờ, tay cô đã gần như hồi phục hoàn toàn.

Không cần phải lo lắng cho cô nữa, Hạ Thần Hiên cũng quay lại trường, tiếp tục làm giáo sư.

Những lúc rảnh rỗi, Diệp Thanh lại đến lớp nghe giảng, ngắm nhìn hình ảnh của "giáo sư Hạ" mà cô đã lâu không gặp.

Người đàn ông trên bục giảng đeo kính, nghiêm túc giảng giải từng kiến thức, cẩn thận tỉ mỉ.

Trước đây, Diệp Thanh chưa từng để ý.

Nhưng bây giờ, cô mới nhận ra, Hạ Thần Hiên lúc này… thực sự vô cùng cuốn hút.

Cô chống cằm ngắm nhìn anh, ánh mắt dán chặt không rời, khiến Hạ Thần Hiên cuối cùng cũng không chịu nổi.

"Bạn học Diệp Thanh, em lên đây, giải thích cách làm bài tập này đi."

Diệp Thanh bước lên, liếc qua đề bài, đối với cô mà nói, chuyện này đơn giản như trở bàn tay. Dù sao thì bây giờ cô cũng không còn là sinh viên nữa, chỉ cần tay hồi phục hoàn toàn, cô có thể lập tức vào bệnh viện làm việc.

Cô bắt đầu giảng giải một cách trôi chảy, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả Hạ Thần Hiên, khiến các sinh viên khác tròn mắt kinh ngạc.

Diệp Thanh đắc ý liếc nhìn Hạ Thần Hiên, thấy trong mắt anh đầy vẻ bất lực, cô mỉm cười ngọt ngào rồi quay về chỗ ngồi.

__

Nửa năm sau, tay của Diệp Thanh đã hoàn toàn hồi phục.

Con d.a.o phẫu thuật không còn là gánh nặng với cô nữa, mà đã trở thành công cụ giúp cô thực hiện ước mơ.

Cô thực hiện hết ca phẫu thuật khó khăn này đến ca phẫu thuật khác, từng ngón tay không hề run rẩy.

Cơn ác mộng từng ám ảnh cô mỗi đêm, nỗi đau từng dày vò cô suốt một thời gian dài, tất cả đều tan biến trong quá trình hồi phục.

Giờ đây, chúng chỉ là những câu chuyện mà cô có thể mỉm cười kể lại.

Có người nhìn thấy đôi tay cô liền cảm thấy sợ hãi, tự hỏi tại sao một bác sĩ lại có đôi tay như vậy.

Nhưng cô thì không nghĩ vậy.

Đây là đôi tay của cô, đôi tay có thể tạo ra kỳ tích.

Và cũng có một người vô cùng yêu thích chúng.

__

"Thanh Thanh, em nói hôm nay sẽ về với anh mà."

Trong điện thoại, bạn trai cô, cũng là chồng tương lai, giáo sư Hạ Thần Hiên, đang bất mãn than thở.

"Aiya...đột nhiên có thêm một ca phẫu thuật, vài tiếng nữa em sẽ về, ngoan nào."

Diệp Thanh vội vàng dỗ dành anh.

Bây giờ cô đã nổi tiếng, rất nhiều ca bệnh khó tìm đến cô.

Niềm hạnh phúc đi kèm với áp lực, đó là thời gian về nhà ngày càng ít đi, và có người không vui vì điều đó.

"Đúng rồi, anh vừa thấy tin tức..."

Hạ Thần Hiên ngập ngừng một chút, rồi cẩn thận nói:

"Cố Thời đã qua đời rồi."

Nghe cái tên đã lâu không nhắc đến, Diệp Thanh ngẩn người trong giây lát.

Những năm qua, cô bận rộn với việc học, công việc, rất ít khi quan tâm đ ến tin tức trong nước.

Ban đầu, cô còn lo lắng anh ta sẽ tìm đến mình để gây rối, nhưng khi mãi không thấy tăm hơi, cô dần quên đi người này.

Cô từng cho rằng anh ta sẽ buông bỏ đoạn tình cảm không nên có kia, sẽ ở bên Quý Hàm hoặc ai đó.

Không ngờ... anh ta lại qua đời sao?

Cô im lặng một lúc, rồi bật cười.

"Anh nói chuyện này với em làm gì? Em vào phòng phẫu thuật đây! Để bù đắp cho anh, tối nay về em sẽ nấu cơm cho anh nhé."

Chuyện đã qua lâu như vậy, cô sớm đã chẳng còn cảm xúc gì nữa.

Dù có ngạc nhiên, thì cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Giờ đây, cô đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn, trở thành một phiên bản hoàn hảo hơn của chính mình.

Trước khi cô kịp cúp máy, Hạ Thần Hiên vội vàng nói thêm một câu:

"Làm gì có chuyện để vợ vào bếp, em về chỉ cần ngồi chờ ăn thôi!"

Cô cũng đã có một người yêu mình hơn cả, và một người mà cô yêu hơn bất kỳ ai.

Diệp Thanh khẽ cười, đặt điện thoại xuống, bước vào phòng phẫu thuật.

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom