Wattpad  [Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim

[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
29. Chương 19《Ango》


Lời tác giả: sau rất nhiều, rất nhiều phiên bản, chương này đã hoàn thành rồi đây!Tui sẽ nói ngắn gọn thôi – hy vọng các bạn sẽ thích chương này nhé, cảm ơn mọi người đã rất kiên trì aaaaaaaaaaaLời dịch giả: ai chà, ban đầu mình cũng không ngờ sẽ phải nghỉ dịch truyện lâu đến vậy :(((((((( rất hy vọng mọi người sẽ thích chương này nha, chúc mọi người một Giáng sinh an lành!!!-[Mười chín tháng sáu]"Nếu cậu định hỏi một câu hỏi tượng trưng ấy, thì hãy để ta cho cậu một câu trả lời tượng trưng vậy: Ta ở đây theo ý nguyện của cậu mà thôi."

Đáng ra Fyodor Dostoyevsky vẫn phải bị giam—mới hôm qua hắn còn ở trong tù, chính Chuuya đã ở trong đó—còn hắn không nên ở đây—nhưng hắn lại hiện diện ngay đây, đứng giữa căn hộ mà trên danh nghĩa vốn thuộc về Chuuya nhưng lại nhiễm hơi thở của Dazai nhiều đến mức khiến anh phát ốm, khiến anh phát sợ—và đáng ra Fyodor không thể ở nơi này.Miệng Chuuya chỉ có thể há hốc vô dụng, vì anh chỉ vừa kịp quay lại, vừa được thả ra tù, từ nhà tù mà đáng lẽ vẫn phải cầm giữ Fyodor."

Vậy ra đây là nhà cậu à?

Trông... hay đó."

Fyodor nhìn quanh quất, vẫn mặc trên mình quần áo đại hàn giữa cái nóng hầm hập của tháng sáu, tay đeo găng và khoác áo măng tô lông.Chuuya chỉ vừa trở lại (thậm chí anh còn không nên quay lại đây, vì nơi này vốn là nhà, nhưng cũng chẳng phải, bởi đây cũng là nơi mà Dazai đã nói dối anh không biết bao lần còn Chuuya vẫn—) và thậm chí còn chưa có thời giờ kiểm tra thư—song Fyodor đã tiến lại phía chiếc bàn trà, đôi tay đeo găng dễ dàng bóc ra gói hàng anh vừa nhận được, đoạn thờ ơ dốc ngược những thứ bên trong xuống bàn.Thật khác—mà cũng thật giống—với cảm giác khi xưa Dazai từng ở đây, khiến cổ họng Chuuya vừa khô ran vừa khản đặc, như có một thứ gì không thể nuốt trôi, chính vào thời khắc anh nhìn thấy gói hàng ấy đựng những gì.Chỉ có hai vật nhỏ bé, tầm thường.Điện thoại cũ và mặt dây chuyền của Dazai.Anh không—Fyodor ngâm nga một tiếng hiếu kỳ, mặc dù trong đôi mắt vẫn chứa đựng một vẻ trống rỗng, như chỉ hiếu kỳ tượng trưng, rồi hắn thử nạy chiếc mặt dây chuyền.

Không thành, vì găng tay của hắn quá dày, nên hắn chỉ quăng mạnh mặt đá ấy xuống bàn—lực tay ấy quả thực rất đáng gờm mặc cho hắn trước nay vẫn luôn tự nhận mình thể nhược—còn Chuuya chỉ có thể chết lặng nhìn mặt đá ấy nứt toác, để những lọn tóc đỏ đã ngả nâu rơi ra, và bên trong sót lại một bức hình rất quen thuộc—"Ngày ấy ta đề nghị như vậy, cậu đã suy nghĩ chưa?"

Fyodor dường như chẳng màng để tâm rằng người hắn đang nói chuyện cùng vẫn chưa thể hoàn hồn vì đang chứa một tội phạm bỏ trốn ngay trong phòng khách của anh.Còn Chuuya chỉ ước sao mình có thể nói, có thể đáp, có thể từ chối, có thể trả lời, có thể làm gì đó, bất kể có là gì.

Nhưng anh chỉ nghe được duy nhất một tiếng rít đang dâng lên từ tận sâu thẳm trong tim."

Bắt hắn phải trả giá vì cái nhơ nhuốc này—hắn đừng hòng—đừng cho hắn chạm vào—đừng hòng cản chúng ta, đừng hòng làm chúng ta nhơ bẩn thêm—"
-

[Hai mươi hai tháng năm]Chuuya tỉnh dậy lúc cổ tay còn cắm dây truyền tĩnh mạch, một cảm giác khó chịu lan dọc toàn thân.

Bên cạnh anh vẫn còn hơi ấm—hẳn Dazai rời đi mới được vài phút, có lẽ là để dùng buồng vệ sinh.

Trong phòng có một mùi rất bí, là mùi hóa chất hắc lẫn với mùi tóc chưa gội.

Khẽ ngửi một chút, anh ngạc nhiên thấy tóc và người mình hoàn toàn bình thường, thậm chí còn đậm mùi trái cây.Ha.

Muốn né tránh để câu giờ cũng chỉ đến thế.

Chuuya hít vào một hơi sâu, đoạn nhìn thẳng vào Dazai đang nhìn mình chằm chằm.Vì Dazai đương nhiên là Dazai, nên hắn chẳng ngại ngần gì mà lao qua chút khoảng cách giữa họ, chẳng buồn để ý tới phép lịch sự hay cơn mệt, làm chiếc giường của Chuuya phải xê đi vài mét.

Chuuya còn không có cơ hội được kêu lên hay quạu rằng dây truyền có khi đã tuột—vì Dazai đã làm một việc mà Chuuya chẳng thể nào lường trước, bất kể anh có Thiên Y Vô Phùng hay không."

Tôi nhớ cậu quá," là những lời dường như Dazai đã nói—mà không, đã nấc lên.

Thật khó lòng nghe rõ vì Dazai cứ ép sát vào anh, miệng không ngừng tuôn ra một tràng lời lẽ trên hõm cổ Chuuya đang dần trở nên ướt nhẹp.Hắn như thế này, làm Chuuya chút nữa đã phải nghĩ lại.Chỉ chút nữa thôi."

Bỏ tôi ra, đồ khùng trời đánh này."

"Không đời nào đâu."

"Làm một thằng khùng dai như đỉa thì có gì mà đáng tự hào thế hả."

Chuuya đáp bằng một giọng khản đặc sau khi đã tự xem xét tình trạng bản thân.

May mắn là Dazai luôn rất giỏi chuyện đề phòng bất trắc, nên chiếc trụ treo dịch truyền của anh đã được gắn chặt vào thành giường từ trước và không bị văng ra.

Xui xẻo là, Dazai khóc nấc trên ngực anh thế này khiến anh chợt thấy ngổn ngang (ví dụ như rất ân hận rằng điện thoại của mình không ở trong tầm tay, để anh không thể ghi lại khoảnh khắc này cho hậu thế) và mũi cũng không khỏi ngứa ngáy.

"Mà, đã hai tuần nay cậu không tắm đó à?"

"Ba tuần," Dazai đính chính lại bằng một vẻ tự tin rất không hợp lẽ thường.

Vô cùng không hợp lẽ thường, bởi đến khi Dazai ngẩng mặt lên—đã làm cho.

Đã làm cho tim Chuuya rất bất ổn.

Trên gương mặt hắn thậm chí có cả nước mắt tèm lem."

Ghê quá."

Chuuya nuốt khan, giữ cho tay mình vẫn yên vị trên giường.

"Cậu đúng là quá ghê."

Dazai chỉ cười với anh, dường như không thể chống chọi với bao cảm xúc quay cuồng đang kéo tới.Đó là lý do duy nhất Chuuya quyết định không làm hắn mất vui và không bảo hắn rằng trong ba tuần gần như hôn mê vừa qua... vẫn có những lúc anh không hoàn toàn bất tỉnh nên đã nghe được rất nhiều điều.

Vừa tỉnh khỏi hôn mê đã đến dự lễ cưới của John và Francis thực rất bất thường, song cơ thể của Chuuya khó có thể coi là bình thường được.(Anh nào có bình thường.

Anh cách xa hai chữ 'bình thường' đến cả ngàn cây số.

Anh—)Nhưng vì anh đã nói lời, nên phải giữ lấy lời.

Đúng là anh chưa từng hứa rằng sẽ tham dự lễ cưới, nhưng dù sao anh cũng đã hồi đáp thư mời, mà anh không phải hạng người sẽ nói một đằng làm một nẻo.

Loại người đó phải là Dazai mới đúng.

Nghĩ đến đây, Chuuya cắn môi.

Nói gì thì nói, đám cưới chắc chắn sẽ có rất nhiều scandal cùng đám săn ảnh, không chỉ vì Fitzgerald vốn là một tay thương gia luôn rất sẵn sàng bán tin mật lấy tiền, mà còn bởi vợ trước của Fitzgerald (cầu cho hương hồn chị ấy yên nghỉ) đã từng rất nổi tiếng với cánh truyền thông.Như một kiểu nhường nhịn thôi, Chuuya nhớ rằng John đã từng nói với mình như vậy.

Tôi chấp nhận những gì xấu xa nhất của anh ấy để có thể nhận về những điều tốt đẹp hơn.Nghe John nói thật dễ dàng, dù ai nấy đều biết chuyện chẳng mấy khi được êm thấm đến vậy.

Không những lối sống của hai người họ khác nhau một trời một vực—mà chỉ vài ngày tới đây họ sẽ về dưới một mái nhà.Chuuya tự cắn môi mình đến khi bật máu tươi.

Để có thể tới được đám cưới mà không bị Dazai phát hiện cần rất nhiều kiên nhẫn và may mắn.

Chuyện rất khó, vì Dazai đang bám dính lấy anh như một con đỉa đói lâu ngày gần như hai mươi tư trên bảy.

Hàng năm trời kinh nghiệm của anh trước một Dazai-tay-bạch-tuộc cũng không so sánh được với lúc này.Anh bèn câu giờ, vì bất kể người khác (Dazai) có nói gì, thì thực chất anh vốn rất giỏi kiên nhẫn chờ đợi để thực hiện mục tiêu.

Không phải lúc nào anh cũng bộp chộp làm vỡ kế hoạch (vì sau khi thằng cha ấy bỏ đi, anh không được quyền phạm lỗi, nếu anh còn muốn giữ chức Quản lý; mà trước khi thằng cha ấy bỏ đi, anh cũng không được quyền phạm lỗi, nếu anh còn muốn giữ chân Quản lý trẻ tuổi nhất trong lịch sử Mafia Cảng).Chuuya không cáu với Dazai, không gạt tay hắn ra, cũng không đạp cho hắn nát đầu.

Đổi lại, Dazai chỉ ngâm nga hát mà không nói rằng một Chuuya ngoan ngoãn thế này bất thường ra sao.Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.Tựa như giữa họ đã chẳng còn gì phải giấu diếm, Chuuya nở nụ cười với Dazai.

Và trong suốt quãng thời gian ấy, anh đợi mật hiệu từ một người đã ghé thăm vào những ngày anh còn bất tỉnh—một việc cũng không nằm ngoài cung cách bí mật của người kia.Chẳng có gì quan trọng.Dù sao thì, luận về chờ đợi, Chuuya đã có quá nhiều kinh nghiệm rồi.

-

[Hai mươi tư tháng năm]"...thế rốt cuộc anh định thế nào?"

"Hừm, hai ta đã đồng ý rằng tôi giúp cậu không có nghĩa là tôi phải tiết lộ hết về năng lực của tôi, nhỉ."

Sakaguchi Ango chú tâm nhìn đường phố trước mặt để Chuuya nhanh chóng thay đồ ở ghế sau, cửa sổ kính màu chắn hết những ánh mắt tò mò từ xe cộ xung quanh và người đi đường.

Tuy Chuuya vốn muốn lên đường vào giờ thấp điểm, nhưng giao thông đông đúc nhường này rất có lợi cho hai người họ.

Bỏ trốn giữa lúc đường phố vắng vẻ chỉ tổ cho Dazai được dịp khoe nghề lái bạt mạng của mình."

Hay nhỉ, tôi không nhớ là mình đã đồng ý gì đâu đó."

"Tôi thì thấy cậu có mặt ở đây đã là đồng ý rồi."

"Lẽ ra anh nên đối xử với tôi tử tế hơn một xíu," Chuuya nheo mắt lại qua cặp kính ngụy trang.

Bây giờ trông anh chẳng khác gì cú vọ, hệt như kẻ bắt cóc này.

Nếu đã lên kế hoạch từ trước thì đây có còn tính là bắt cóc không?

Mà quan trọng gì chứ?

"Tôi đang giúp anh đây còn gì."

"Đâu phải cậu không được gì từ vụ này đâu," Sakaguchi không tỏ ra chút nào lo lắng.

Ngược lại, giọng anh ta còn có vẻ thích thú, tựa như giúp một người khác thoát khỏi đôi tay bạch tuộc của Dazai rất có tính tấu hài.

"Mà cũng đâu phải cậu không có ý định cứu thế giới, nhỉ."

Chuuya cười khẩy đúng lúc họ chuyển làn để tới thẳng sân bay.

Đi như vậy e rằng rất dễ bị bám theo, nhưng họ sẽ khởi hành sớm, nên cũng không nhất thiết phải đi qua vài đường cao tốc hay đi đường thủy để cắt đuôi."

Tôi là Quản lý Mafia Cảng, đi cứu thế giới làm gì."

"Nhưng cậu vẫn chịu chiều theo Dazai-kun đó thôi."

"Thời đó qua lâu rồi," Chuuya nói bằng một giọng quả quyết nhất có thể.

Nhưng có vẻ như chẳng được gì – Sakaguchi hẳn không phải dạng người cả tin."

Trốn đi dự một đám cưới khác mà không cho cậu ta biết thế này, rõ là cậu vẫn đang chiều ý cậu ta đó thôi."

"Không cho hắn biết sự tình là chuyện vui đối với anh hả?"

Chuuya nheo mắt nhìn người đàn ông đã từng làm bạn nhậu với Dazai.

Những lúc thế này, Chuuya vẫn không khỏi cảm thấy... trống trải, vì anh chưa từng cố gắng tìm hiểu về một Oda Sakunosuke Thiên Y Vô Phùng.

Tất nhiên sẽ chẳng thay đổi được gì, nhưng dù sao...

Mà cũng chẳng quan trọng.

"Thế mới biết, một kẻ chịu được Dazai khi say cũng phải có một khái niệm 'vui' hơi dị thường đó."

Sakaguchi chợt bật cười – gần như giống hệt Dazai, thật sự.

Làm anh thấy rợn người, tựa như bóng ma của Dazai đang lẩn quất đâu đây, dù hắn ta vẫn còn sống sờ sờ (và khả năng cao đang rất quạu vì bị gạt).

"Cậu đang ra cho cậu ta một đề bài bất khả thi, một vụ việc cậu ta có rất ít thông tin, kèm theo rất nhiều mạo hiểm, cùng nhiều biến số không lường trước được.

Đó là còn chưa nói đến chuyện việc này liên quan đến cậu.

Một người đang phát chán với cuộc sống tầm thường mà nhận được một món quà như thế, chẳng phải rất đáng quý sao?"

Ha.Nếu đã nói như vậy thì...Chuuya cắn môi, đạp mạnh vào lưng ghế lái.

"Lái xe của tôi mà nhiều chuyện thế này thì có gặp tai nạn tôi cũng không thấy lạ đâu."

"Hai cậu đúng là không biết thành thật hệt như nhau..."

"Tôi không muốn nghe câu đó từ miệng anh đâu nhé."

-

[Hai mươi lăm tháng năm]Không hổ là một đám cưới có mặt Fitzgerald, mọi thứ đều sáng chói đến mù mắt.

Khắp nơi đều dát kim cương, mà Chuuya có một linh cảm hãi hùng rằng trong vòng bán kính một dặm trở lại đây hoàn toàn không có viên đá quý nào là giả.

Đã từ rất lâu anh không phải nghĩ về chuyện tiền bạc của mình, nhưng bị nhấn chìm trong nhường này xa hoa vẫn làm anh cảm thấy chộn rộn trong bụng.Anh liếc qua bạn hẹn của mình, nhưng rồi lập tức phải quay đi.

Kính của Sakaguchi đang lóe sáng thôi rồi.

Chuuya tha thiết ước rằng cặp kính của chính anh có chức năng nào giúp được anh chống sáng.Anh thấy rất vinh hạnh (và cũng rất ngạc nhiên) vì được xếp chỗ tại một trong những bàn tiệc chính, ngồi chung với các anh chị em của John.

Chuuya không biết anh đã làm gì để được coi là một thành viên trong gia đình, nhưng anh chắc mẩm không phải vì cú đạp vào mặt John năm xưa.Nói đi nói lại, nếu phải so sánh với...

Dazai chẳng hạn, thì lễ cưới này tương đối vui.

Cũng tương đối bình thường.

Dazai hẳn sẽ có một lễ cưới rất điên, tổ chức với một người cũng điên không kém.

Chuuya bâng quơ nhớ rằng, anh đã từng bảo Atsushi ngày ấy sẽ có thòng lọng với bom hẹn giờ; tính tới giờ anh vẫn cầm chắc cái đại nạn cưới xin của Dazai Osamu sẽ diễn ra hệt như vậy."

Mấy người họ thấy vui vì được ăn nhiều với được mua nhiều sách thôi," giọng của John cắt ngang dòng hồi tưởng của anh.

Chuuya để nét mặt mình vui hơn một chút.

Trông John không có vẻ như đang tin anh, nhưng dường như anh ta cũng đang phát chán vì rất nhiều chuyện khác.

Mắt anh ta hơi giật—cơ mà, cũng có thể do những máy ảnh đang chớp liên hồi.

"Cậu vẫn chưa giới thiệu bạn hẹn mới toanh này cho tôi đâu đó, Chuuya."

Chuuya nghe vậy thở dài, đoạn kéo tay áo Sakaguchi.

Mặc dù anh rất biết ơn Sakaguchi đã đồng ý tới đây để đổi lại việc có thể dùng anh giao kèo với những yêu sách của Dostoyevsky... thì Chuuya cũng không phải không biết anh ta có động cơ riêng trong chuyện này.

Dù sao, tuy Siêu năng đã bị xóa bỏ khỏi thế giới (và cũng không thể loại trừ khả năng chúng sẽ quay lại vào một ngày không xa)... thì một hội Guild đang trên đà phát triển cũng đủ khiến bất cứ cơ quan thanh tra có tự trọng nào phải dè chừng.(Chuuya tự hỏi liệu có phải vì Sakaguchi đã dành quá nhiều thời gian với Dazai, nên anh mới thấy anh ta dễ hiểu hơn những thằng cha thích thao túng khác mà anh đã gặp.)"John à, đây là Sakaguchi Ango."

Chẳng phải hai người họ chưa từng biết nhau, nhưng anh kệ xác.

"Sakaguchi, đây là John...

Fitzgerald.

Chà, chúc mừng anh nhé."

"Ừ, tôi vẫn chưa hết mừng đây," John đáp lại bằng một nụ cười hạnh phúc thực sự, nhưng bàn tay anh ta vẫn siết lấy tay Sakaguchi như gọng kìm.

"Cảm ơn cậu nhé.

Rất vui được gặp anh."

Chuuya chỉ tay vào anh và Sakaguchi, hy vọng rằng John sẽ không đùa thêm về chuyện Dazai vắng mặt.

"Chúng tôi nên đi chào hỏi chồng anh nhỉ."

"Thôi, không cần đâu, ông ấy đang mải chụp ảnh rồi."

"Chụp với cái nào cơ," Chuuya tỉnh bơ đáp, vì riêng cánh nhiếp ảnh có một khu xếp hàng riêng."

Với tất tần tật."

"Nghe mệt ghê đó."

Chuuya nhướn mày nhìn các em nhỏ của John, vẫn quá đơn thuần để sống một cuộc đời với đám săn ảnh.

"Tụi nó có thích nghi tốt không?"

"Ừ thì, Fitz không giỏi khoản nhớ tên cho lắm."

John nhún vai, như thể một thiếu sót như thế chẳng bõ bèn gì, trong khi thực chất phải có một hàng dài người thấy rất điên tiết vì gã ta.

"Cho nên rất may là chúng tôi đã cưới nhau rồi, như vậy ông ấy có thể gọi tôi là 'chồng' nếu có quên mất tên tôi."

"Haaaa."

Chà.

Ít ra thì dù cho Dazai có khốn nạn đến đâu, chắc hẳn hắn sẽ không bao giờ quên tên người khác.

"Còn anh chị em của anh sẽ thành...

'gia đình nhà chồng' à?"

"Ngay cả lúc chỉ có bọn họ với nhau thì ông ấy cũng đã gọi người nhà tôi như thế rồi."

John mỉm cười, đoạn kéo Chuuya và Sakaguchi lại gần hơn để chụp một bức ảnh lúc có người tới xin.

Phản ứng đó gần như đã thành bản năng, dù Chuuya biết John chán ghét những thứ vinh hoa này đến nhường nào.

Chẳng lẽ đây là quyền năng của tình yêu đích thực sao?

Đủ để biến con người thành những diễn viên luôn dán trên mặt một nụ cười hả?

"Gia đình tôi cho rằng như thế nghe có vẻ quyền quý lắm.

Thật sự rất đần luôn."

"Gọi họ là đần như thế không hay lắm đâu nhỉ."

"Có ai nghe được tôi đâu," John ra hiệu về hướng những người đang mê mải ăn, nhưng tất nhiên vẫn giữ được nề nếp dùng dao dĩa chuẩn.Sakaguchi hắng giọng, còn Chuuya liền biết chuyện trò xã giao đến đây phải kết thúc."

Ừm.

Chúc mừng anh nhé – anh có việc gì cứ đi làm đi, chúng tôi không giữ chân anh nữa."

John không đáp lời, chỉ vỗ nhẹ lên lưng anh một cái rồi đi, ánh mắt sắc lẻm.

Chuuya cảm tưởng như anh ta đang đánh giá mình.Chuuya vẫn chưa kịp cảnh báo Sakaguchi không nên điều tra nhà Fitzgerald quá lộ liễu, thì đã có một người muốn chụp ảnh anh.

Anh gạt đi hết các câu hỏi, nhưng có những kẻ không chịu dừng."—ngại vì đã từng hẹn hò với anh Fitzgerald không?"

Ừ thì, bây giờ cả hai người họ đều là Fitzgerald rồi, đúng không?

Chuuya nheo mắt nhìn tay phóng viên, thấy hơi rợn tóc gáy vì hội nhà báo có thể kiên nhẫn đến vậy.

Về cơ bản thì anh đã từng hẹn hò với cả hai người, bất kể có ngắn ngủi hay đáng chán ra sao.

Nhưng có lẽ cũng không ai thực sự để tâm tới những gì John phát biểu trước ngày cưới."

Ừm, chỉ là chuyện một đêm thôi," Chuuya thì thầm thừa nhận, một tay giữ lấy tay áo Sakaguchi để anh ta không lẩn đi làm việc khác.

"Tức là, chúng tôi chỉ đứng với nhau một đêm trong triển lãm ấy mà."

Được phỏng vấn thế này chắc chắn sẽ làm lộ tung tích của Chuuya. (Thật ra, Dazai hẳn phải biết rồi.

Dazai có thể là rất nhiều kiểu người, nhưng chắc chắn luôn rất thông minh.) Song mặt khác, dùng loạt truyện nóng hổi ngày trước để trở thành trung tâm ống kính thế này (cùng người bạn hẹn bất đắc dĩ) cũng đồng nghĩa với việc Sakaguchi không thể thoát khỏi tầm máy quay.Coi như anh vừa thêm một món quà cưới cho John vậy.

-

[Hai mươi sáu tháng năm]"—căn nhà này của anh vẫn chưa đến mức chết hẳn, nhỉ?"

Fyodor Dostoyevsky giang rộng tay hết mức có thể dưới gông cùm.

Trông hắn vẫn rất quyền lực và đầy ngạo khí, tựa như dây xích trên tay hắn chỉ cần nói một chữ sẽ lập tức nát vụn ra.Và rồi, chúng vụn ra thật.Xiềng xích trên người hắn đều rơi xuống đất, đèn trần nhà tắt phụt, rồi—Chuuya còn không kịp chạy khỏi gian ngục đó vào thời khắc tất thảy tường xung quanh sập xuống, tựa như để ngăn những kẻ vượt ngục không tới được đây.

Nhưng thực chất, như vậy Chuuya chỉ bị nhốt cùng Dostoyevsky trong căn ngục này, hoàn toàn bị tách khỏi Sakaguchi, Fukuzawa và Mori-san ở phía bên kia."

Anh—""Đúng, là ta làm đó."

Dostoyevsky hơi nghiêng đầu, để lộ ra phần cổ trắng nhợt – phần cổ vẫn chưa bị áo tù che đi.

"Đừng lo – ta chỉ làm vậy để cậu và ta được nói chuyện riêng tư thôi."

Chuuya cười khẩy.

"Hẳn là như vậy.

Nghe đây, làm sao để trở lại như cũ ngay—""Cậu hãy nghe ta nói chứ?

Ta cóthể giúp cậu biết phải làm gì với Dazai Osamu mà."

-tbc-
Lời tác giả: cứ mỗi lần cập nhật là tui đều không thể tránh khỏi dông dài, cơ mà:cảm ơn tất cả các bạn đã đọc, đã bình luận, đã yêu thích hay đã ghi nhớ câu chuyện này nhé.

đúng là thiên sứ cả mà, cảm ơn các bạn nhiều
 
[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
30. Chương 20《Ango》


Lời tác giả:- có khá nhiều đoạn nhắc lại cuộc trò chuyện của Fyodor/Chuuya chương 15 và cuộc hẹn Chuuya/John chương 2, nên các bạn mở lại hai chương này chắc sẽ thấy tiện hơn đó!

- nếu được nhận phản hồi thì tui sẽ cảm ơn nhiều lắm!!! :D
- chương này được chia làm ba phần – phần ba có thể sẽ làm vài bạn phải khản tiếng nên là hãy cẩn thận nha;;;;;;; cơ mà, dù sao cũng hy vọng mọi người sẽ thích & chúc mọi người một thứ sáu vui vẻ!
 
[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
31. Chương 21.1《Fyodor》


Giới thiệu chương:- Fyodor vượt ngục & gặp Chuuya ở Yokohama
- Dazai cầu hôn Chuuya
- Chuuya đưa ra lời đápLời tác giả: xin chào các bạn! cảm ơn các bạn đã ghé chơi!!! sau chương này, màn Angst sẽ chính thức khép lại. câu chuyện về Fyodor đang đi đến hồi kết, và cuối cùng thì Dazai cũng có thể cầu hôn Chuuya cho hẳn hoi rồi... thôi tui không nói nữa, chúc các bạn đọc vui!!!
 
[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
32. Chương 21.2《Fyodor》


"Thế này thích nhỉ?"

Chuuya nghiến răng lại, chỉ tay về phía đoàn người đang xếp hàng bên ngoài quán Mutekirou.

"Ở Yokohama có nhà hàng Pháp này ngon nhất."

Hắn kéo tay trái của anh lại, tựa như đang muốn giữ anh khỏi lạc mất giữa dòng người.

Fyodor Dostoyevsky đang cùng anh dạo qua tất cả những thắng cảnh nổi tiếng lãng mạn ở Yokohama, chiểu theo một danh sách rất thuận tiện lấy từ trên mạng.

Đương nhiên, một cử chỉ rất dịu dàng ấy trong mắt người ngoài thực chất lại là một lời cảnh báo cho Chuuya, vì khẩu súng đang dí sát vào bụng anh đã bị che khuất đi dưới nhiều lớp áo quần và khoảng cách quá gần giữa họ."

Bây giờ tạm bỏ qua chuyện ăn uống chắc sẽ hơn nhỉ?"

"Ừ."

Trước khi bị lôi đi 'hẹn hò,' Chuuya đã được phép gọi điện cho một người.

Thật khó lòng chọn ra duy nhất một người có thể bình tĩnh và tỉnh táo lần theo Chuuya để ngăn chặn kế hoạch của Dostoyevsky.

Như ngày thường, người đó sẽ là Dazai, nhưng vì tên đó vẫn đang bất tỉnh...

Mori-san hẳn vẫn đang ở trên chuyến bay về Yokohama, vì sau khi Chuuya về ông vẫn nán lại ở Hokkaido.Không.Anh tin vào Kunikida.Anh ta sẽ có đủ khả năng tập hợp mọi người mà không để cảm xúc lấn át.Chuuya không sợ bị bắn, nhưng anh không chắc liệu mình có thể kiểm soát nổi Ô Trọc hay không nếu mất máu quá nhiều... và nếu như chuyện Dazai có dính dáng tới việc xóa bỏ Siêu năng là thật...

Chuuya không thể mạo hiểm.

Anh sẽ thuận theo tình thế, cho đến khi họ nắm bắt được kế hoạch của kẻ này rõ ràng hơn."

Hai ta có nên đến khu người Hoa không?"

"Anh không thấy mình diễn sâu quá à?"

"Đang dịp hẹn hò thế này thì cũng nên tận hưởng."

Chuuya đảo mắt một vòng, cùng hắn tiến về khu phố người Hoa, đi ngang qua vài vị khách mua hàng đang nhìn họ cười khúc khích.

"Trông anh cũng đâu đến nỗi nào, không cần dùng súng chắc anh cũng phải kiếm được bạn hẹn chứ."

"Nhưng như vậy thì liệu ta có được đi hẹn hò với Nakahara Chuuya không?"

Giọng Dostoyevsky thoáng một vẻ tò mò.

"Chắc là không đâu.

Liệu ta có nên gia nhập Mafia Cảng rồi phản bội cậu không nhỉ?"

"À, thì ra vì vậy anh mới cần mang súng ép người khác đi chơi cùng."

Chuuya cố gắng không để cơn giận bùng lên, trong khi hai người họ vẫn đang sóng bước như một cặp tình nhân không thể tách rời.

"Đùa nhạt quá đó, ác quỷ ạ."

"Ta tự thấy ta biết đùa hơn Dazai-kun đó chứ?"

"Tức là anh tự nhận mình nhạt à?"

"Cũng giống như kẻ nào đó đã đùa bằng cách cắt đi một lọn tóc của người thương để giữ làm kỷ niệm thôi, ngay sau khi đã chính tay phản bội người thương ấy."

"...vẫn nhạt thếch thôi."

"Nói ta nghe, cậu có thấy như vậy lãng mạn không?

Rằng hắn ta đã giữ một lọn tóc của cậu bên trái tim mình bao lâu nay ấy?"

"Ta thấy như thế mất vệ sinh."

Chuuya để cho giọng mình thật bình thản.

"Lúc hắn cắt đi đoạn tóc ấy, đâu phải ta vừa tắm xong đâu."

"Cậu có thấy như vậy lãng mạn thật," Dostoyevsky nói chắc nịch, giọng nhạt nhẽo như vừa chiếu tướng được người khác.

"Vì cậu vẫn nhớ hắn ta đã cắt tóc cậu lúc nào."

"Đây vẫn chưa đến tuổi già..."

Chuuya thử nhún vai, nhưng hắn siết chặt khuỷu tay trái của anh thêm một chút.

À, vậy ra ngay cả một chút cử động như vậy cũng không được.

"Ngày đó cũng tương đối khó quên."

Dù hôm nay mới là thứ ba, nhưng khu phố mua sắm Motomachi đã có tương đối khách hàng ngược xuôi tấp nập.

Chuuya áp mình sát hơn vào Dostoyevsky.

Có thể anh đang thấy rất khó chịu (như vậy đã là nói giảm nói tránh, và thậm chí còn lâu mới kết thúc được) vì bị ép phải tháp tùng một tên khủng bố, nhưng nếu để mất dấu tay ác quỷ này thì còn đáng sợ hơn.Cuối cùng, họ cũng tới được phố người Hoa mà không gặp trở ngại gì.

Chuuya tỏ thái độ rất hợp tác mà giới thiệu từng ngôi đền, cố ngăn mình không nói móc một câu rằng những thông tin này đều có trên trang web mà Dostoyevsky đang xem.Đương nhiên, anh biết rằng cuộc...

'hẹn hò' này cũng có tác dụng của nó.

Anh đang bị xem như tòng phạm của Dostoyevsky.

Dù Kunikida có xóa tan được những nghi kỵ của người khác đối với anh, thì trong giây phút quyết định, người đặc vụ đã được giao trách nhiệm bám theo anh và khống chế Dostoyevsky vẫn có thể sẽ đưa ra quyết định sai lầm....anh phải câu giờ."

Hai ta đến vườn Sankeien đi."

"...Ô?

Cậu muốn nghiêm túc hơn rồi à?"

Dostoyevsky mỉm cười, tựa như rất hài lòng.

"Cuối cùng cậu cũng nhận ra cậu phải câu giờ sao?"

Chuuya lại nghiến răng.

"Ở chỗ đó có một truyền thuyết tình yêu từ tám trăm năm trước.

Không gì lãng mạn hơn được đâu."

"Thực ra, ta lại không thích kiểu lãng mạn ấy cho lắm."

"Nói vậy có nghĩa là...?"

"Hai ta đến tháp Yokohama Marine đi."

Một vẻ bàng hoàng xối qua gương mặt Chuuya.

"—?!

Hả?!

S-Sao lại phải tới đó?!"

"Bài hướng dẫn du lịch này ghi rằng cầu hôn trên tòa tháp đó có tỉ lệ thành công một trăm phần trăm."

"Anh định—?!"

Chuuya chớp mắt vài lần.

Dostoyevsky đã bắt đầu lôi anh về phía tháp Yokohama Marine.

"Còn lâu ta mới nhận lời!"

"Thật sao?

Như vậy thì thành tích cầu hôn ở đó sẽ bị ảnh hưởng đó."

"Còn lâu đây mới nhận lời vì một cái thành tích dở hơi!"

"Vậy cũng được."

Dostoyevsky vẫn đang tự mãn mỉm cười.

"Nếu cậu từ chối thì ta sẽ đẩy cậu khỏi tháp thôi."

"—?!"

"Đến khi đó, chắc chắn Ô Trọc sẽ tự kích hoạt."

Giọng Dostoyevsky trở nên hơi mơ màng, tựa như đang rất vui lòng xem một câu chuyện cổ tích bi kịch trải ra trước mắt.

"Như vậy chắc Dazai-kun sẽ không chịu nổi đâu, nhỉ?

Thế cũng coi như món quà từ cậu gửi tới hắn đi – cơ hội được tự tử đôi với một người đẹp mà hắn hằng ao ước."

"Và nếu như thằng cha đó chết, thì mọi Siêu năng sẽ được trả về với thế giới à?"

"Đúng vậy."

Giọng mơ màng của Dostoyevsky bắt đầu nhuốm một vẻ khao khát mãnh liệt.

"Rồi ta sẽ có thể giáng tội lên những kẻ sử dụng Siêu năng."

"...Nếu đã căm ghét Siêu năng đến vậy thì còn cố đưa chúng trở lại làm gì?"

"À.

Giờ đây con người không kích hoạt Siêu năng được, nhưng đâu có nghĩa là đã đền hết tội đâu, đúng chứ?

Dazai-kun cố gắng khóa Siêu năng lại cũng không giải quyết được tận gốc vấn đề."

"Vậy ra vấn đề là các Siêu năng lực gia đều có tội sao?"

"Vấn đề là tất cả Siêu năng lực gia đều phải bị giáng tội," Dostoyevsky chỉnh lại, dí súng sát hơn nữa vào bụng Chuuya."

Hẳn là anh sẽ quyết định được chuyện đó rồi, nhỉ?"

"Tất nhiên.

Ta là Tội Ác Và Trừng Phạt mà."

"Ồ, thế này chẳng phải rất đáng ngạc nhiên sao?"

Dostoyevsky cất tiếng, tựa như đang nói chuyện mặt trời mọc đằng đông.

"Có vẻ ở đây sẽ có thêm một người chứng kiến màn cầu hôn của ta, nhỉ?"

Điều ngạc nhiên này—Không hề vui.Dazai—Dazai, cái tên trời đánh điên khùng này, đang ở đây.

Hắn đang bị trói, trên cổ có thòng lọng, có thể bị siết lại bất cứ lúc nào.

Trên đầu, trên ngực hắn vẫn quấn băng y tế.

Trông hắn như vừa từ dưới địa ngục ngoi lên.

Hắn đang ở đây.Chắc chắn hắn đã lén tới đây, chắc chắn hắn đã trái lệnh của Kunikida và tất cả mọi người để tới đây trước cả đội giải cứu, vì hắn là Dazai luôn nắm được tiên cơ.Có một kẻ đứng sau hắn, một kẻ đeo mặt nạ.

Kẻ đó đang cầm một thiết bị hình con chuột, bên trên có một chiếc đèn nhấp nháy đỏ.

Gã huơ tay về phía Dostoyevsky, còn Dostoyevsky khẽ gật đầu đáp lại.Vì giờ đây hắn không còn phải giấu khẩu súng giữa hai người họ, nên Dostoyevsky chĩa thẳng súng vào đầu anh.

Chuuya giữ cho nhịp thở của mình nhẹ nhàng, dù tên đeo mặt nạ đã bắt đầu tiến đến trói tay anh lại.

Chuuya đợi đến khi gã lùi lại rồi mới thử cựa quậy, xem dây trói chặt thế nào.

Sẽ rất đau, nhưng anh có thể giật ra được.

Anh rất cẩn trọng không nhìn sang Dazai."

Nakahara Chuuya, cậu sẽ chịu nghe ta nói chứ?"

"Tức là nói nãy giờ vẫn chưa đủ hả?"

Chuuya nhún vai – hay ít nhất là giả bộ nhún vai.

Anh kéo lỏng dây trói thêm một chút nữa.

Anh rất cẩn trọng không nhìn ra sau lưng mình, không nhìn xuống độ cao trăm mét anh sẽ phải trải nghiệm nếu anh thực sự bị đẩy ra ngoài."

Người đứng bên cạnh Dazai-kun là Siêu năng lực gia mà ta đã hứa sẽ giao cho cậu.

Hắn có khả năng nhận biết được đâu là lời nói thật.

Cậu đồng ý bắt tay với ta chứ?"

Anh được quyền lựa chọn.Cảm giác như thực chất anh không có lựa chọn gì—vì cả hai đều là đường chết—nhưng trên lý thuyết vẫn là một lựa chọn.Không khí ở đây nặng nề, đặc sệt như đã tẩm độc.

Tựa như cả cuộc đời của anh chỉ đọng lại trong khoảnh khắc này, trong một điểm duy nhất.

Tựa như tất cả những lựa chọn anh đã đưa ra, chưa kịp đưa ra, hay chưa từng đưa ra—đều sẽ chẳng còn nghĩa lý gì, chỉ cần lần này anh không lựa chọn sai.Chuuya nuốt khan, nhìn sang người đàn ông ở phía đối diện, nhìn sang người đàn ông cũng đang mang một chiếc thòng lọng trên cổ.

Anh cần, anh muốn, anh phải đưa ra lựa chọn đúng.Ở giữa hai người họ là tên ác quỷ và kẻ đã được giao vào tay anh.

Một giao ước vô đạo đức—và rồi, sẽ đến lúc hạ màn.

Đây là thứ duy nhất Chuuya từng rất khát khao để có thể đứng ngang hàng với Dazai, với tư cách cộng sự.

Một lời cam đoan rằng anh sẽ nhận được sự chân thành tuyệt đối—Chuuya (đã từng) rất khát khao."...không đời nào."

"Vậy à?"

Dostoyevsky không có vẻ gì kinh ngạc.

"Đáng buồn thật đấy, nhưng ta không biết đùa đâu."

Chuuya lại thử giằng ra, nhưng đồng phạm của Dostoyevsky đã tiến tới để gắn một quả bom hẹn giờ lên ngực anh.

Từ thiết bị hình con chuột này phát ra một chuỗi tích tắc không theo nhịp điệu gì, cho anh một cảm giác rất lạ.

Đoạn gã lùi lại, tách khỏi Chuuya và bờ tường đang ngăn cách anh khỏi cái chết.

Tiếng tích tắc kia trở nên đều đặn, nhưng—ồ.

Âm thanh ấy không trùng với nhịp đập từ tốn hơn đang áp vào ngực Chuuya.

Anh dặn mình không được nhìn Dazai hay nhìn sang bất kỳ đâu khác."

Này, Chuuya."

Nhưng Dazai vẫn là Dazai, hoàn toàn không quan tâm rằng người khác đang phải đưa ra một quyết định mang tính định mệnh, nên đã cất tiếng gọi anh.

Mà bởi Chuuya vẫn là Chuuya, một kẻ khờ đã đem lòng yêu tên trời đánh đó, nên anh đã ngẩng đầu lên nhìn hắn.Dazai hơi cựa quậy, dường như đang cố gắng giằng khỏi dây trói trong vô vọng.

Nhưng Chuuya biết hắn đã tháo được dây từ năm phút trước.Khoảng cách giữa họ chỉ là vài mét.Nếu Chuuya muốn, khoảng cách giữa trái tim của hai người họ có thể cũng chỉ như vậy.Trong tâm trí, anh nghe được những lời của chính mình:"Sẽ có thòng lọng khắp nơi.

Cái người bất hạnh đã đồng ý cưới hắn sẽ có một quả bom hẹn giờ gắn trên người.

Lễ cưới sẽ ở trên một tòa nhà chọc trời sắp đổ.

Rồi sẽ có thiên thạch rơi xuống để trừng phạt con người vì một thứ dở hơi đến vậy mà cũng dám thông qua."

"Tôi định sẽ đeo bám cậu cả đời, cho đến khi cậu ba mươi tuổi, cho đến khi chúng mình đã trở thành hai ông già lọm khọm không thể cất bước đi."

Dazai mỉm cười với anh, không màng để ý tới kẻ bắt cóc họ đang chế nhạo rằng nếu họ không chịu thôi đi thì ngay bây giờ cũng sẽ không bước đi được.

"Tôi sẽ chăm sóc cho cậu, dù cho cậu không bao giờ chịu cảm ơn tôi đi chăng nữa."

Chuuya chỉ có thể đứng đó, hai tay đã lén cởi trói xong, chỉ chờ một thời cơ, nghe tiếng tim mình đập mạnh."

Chỉ cần cậu bằng lòng, bất kể có là bao lâu...

Tôi sẽ trở thành bất cứ ai cậu muốn."

Nụ cười của Dazai—Đầy chấp nhận, đầy cam chịu; tràn ngập hy vọng và cũng tràn ngập tuyệt vọng.Đó là một vẻ chân thành mà Chuuya biết rằng không Siêu năng nào có thể nhìn thấu."

Cậu bằng lòng lấy tôi chứ, Chuuya?"

Chuuya nuốt khan, và——trống ngực anh dội lên theo nhịp quả bom hẹn giờ đang gắn trên ngực——Hỡi ngóng trông, hỡi thứ khí độc u sầu, biến khỏi, biến khỏi thân xác! ——Cùng một lúc, như hai người trước nay luôn sóng vai, như hai người trước nay chưa từng xa rời, Dazai và Chuuya cùng giằng khỏi dây trói, lao về phía nhau, và nhảy xuống.—Hỡi kẻ qua đường, hỡi cội nguồn nỗi nhơ tăm tối ấy, xin đừng đánh thức ta thêm lần nào! —Và Chuuya chọn, lựa chọn đích thực đầu tiên trong đời mình, lựa chọn anh đã đưa ra cho chính mình, vì chính mình, để nắm lấy những gì chính mình khao khát.Vào thời điểm hai người họ rơi khỏi tháp Yokohama Marine, hai người khác đứng từ trên nhìn xuống, định kích nổ một quả bom đã bị vô hiệu hóa từ lâu.

Vào thời điểm hai người họ rơi khỏi tháp Yokohama Marine—Đôi tay vừa được cởi trói của Dazai ôm lấy Chuuya—Đôi tay của Chuuya ôm lấy lựa chọn của mình—Và câu trả lời mãi mãi của Chuuya cũng chìm trong luồng adrenaline giữa cú rơi, giữa cái câm lặng của Ô Trọc đã bị khóa lại vĩnh viễn.

"Đã bảo là hai người này không sao đâu, rồi sẽ lại chim chuột nhau thôi mà!"

Giọng của Edogawa Ranpo là âm thanh đầu tiên Chuuya nghe được ở thế giới bên kia.

Anh nhắm chặt mắt lại, vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với địa ngục.

"Sao lại không chịu nghe tôi hả?

Tại saooooooo!"

Sau đó đến lượt giọng của Poe, vừa ngưỡng mộ vừa ấm áp: "Đúng vậy, Ranpo-kun."

"Sao có thể để mặc người ta được!"

Giọng của Kunikida nghe rất phờ phạc, tựa như anh ta mới là người đã cùng một tên điên lao khỏi tòa tháp Yokohama Marine cao cả trăm mét.

"Bây giờ hai người này còn không động đậy gì này.

Chẳng lẽ chết rồi à?"

Có tiếng điện thoại reo.

Kunikida ngay lập tức nhấc máy.

"Sao rồi?

Bắt được Dostoyevsky chưa?

Tất cả không sao chứ?

Có—"Tiếng của Atsushi rất phấn chấn, rõ mồn một ngay cả trên loa ngoài điện thoại.

"VÂNG, ĐƯỢC RỒI!!!

ANH CÓ XEM XEM HAI NGƯỜI KIA CÓ HÔN NHAU LÚC RƠI XUỐNG KHÔNG?!"

Có tiếng lục đục, đoạn Akutagawa dường như đã phát ngượng mà phải kêu lên 'Atsushi!', và có vẻ sau đó Atsushi cũng đã từ trần, vì đầu dây bên kia chợt có tiếng Akutagawa.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành.

Mori-san có gọi và nói rằng ngài ấy đã cùng Fukuzawa-san và Sakaguchi-san bắt được tàn dư của băng Chuột cống ở Hokkaido."

Suốt thời gian đó, Chuuya vẫn nhắm chặt mắt, tai phải áp lên những nhịp đập bình ổn nơi trái tim Dazai.

Dazai đã đỡ lấy anh; cả hai người họ tiếp đất an toàn nhờ tấm bạt lò xo cỡ lớn mà Dazai không biết bằng cách nào đã chuẩn bị được sau khi Chuuya cùng Fyodor lên đỉnh tháp."

Hai người này không động đậy thật này!"

Lại là Kunikida."

Kìa, Kunikida-kun, động não lên tí chứ, rõ ràng rơi như thế là chúng nó bị kích thích, bây giờ chỉ đang giấu thôi—""KHÔNG CÓ NHÉ!"

Chuuya la lên, ngồi bật dậy.

Nhưng anh vẫn chưa mở mắt, chưa dám đối diện với cuộc đời mới này của mình.Giọng Ranpo đầy tự kiêu.

"Thấy chưa, có sao đâu mà."

"Nào... thôi, để cho hai người họ có chút không gian riêng tư đi."

Giọng Poe gần như không nghe được, nhưng cũng có vài tiếng đồng tình kèm theo tiếng í ới của Atsushi trên loa, cho đến khi họ đã tản đi cả, để lại mình Chuuya với tiếng trống ngực đập dồn và tiếng thở bình ổn của tên đàn ông bên dưới."...Mấy người đó đi rồi."

Chuuya thở dài, đoạn chỉnh lại tư thế, sao cho người anh hơi cúi xuống và hai chân anh kẹp lấy hông Dazai.

Đến giờ này, anh không thể để cho hắn hoặc chính anh bỏ chạy.

"Để tôi bắt đầu."

Dazai không nói gì, nên Chuuya tiếp tục.

Một tay anh áp lên ngực Dazai, tay còn lại đặt hờ lên cổ hắn.

Không phải để siết cổ hắn, mà để cảm nhận nhịp tim.

Như thế này, họ không cần Siêu năng lực gia nào để tìm ra sự thật."

Cậu—"Tôi yêu cậu.Tôi yêu cậu vô cùng.Tôi yêu cậu đến mức sẽ không thể sống nếu phải ngừng yêu.Tôi yêu cậu—người đã chứng kiến tôi ô trọc đến nhường nào mà vẫn chấp nhận tôi—ngay từ trước khi ta gặp gỡ."

Cậu—"Tôi yêu cậu, anh tự nhẩm trong đầu."

Cậu là đồ khốn nạn."

Chuuya thở ra một hơi, rồi nói tiếp.

"Cậu là đồ ích kỷ, mưu mô, một thằng khùng quấn băng, đồ thiên tài ác ôn, đồ phản bội, làm gì cũng không nghĩ đến cảm nhận của người khác, quá hẹp hòi, quá trẻ con, ăn mặc thì lố lăng, hay khinh người, xấu tính, lại còn hay giành hết chăn, hay đeo bám, dính người hơn cả một con bạch tuộc, buôn dưa lê không biết xấu hổ, còn không bằng một thằng khủng bố, cậu—cậu—cậu—cậu cực kỳ cực kỳ khốn nạn đó, biết không?"

Dazai không trả lời, nhưng hơi thở của hắn bỗng hụt nhịp, trái tim hắn đập mạnh hơn.

Hay đó là Chuuya nhỉ?

Cũng không quan trọng, phải không?

Dazai không trả lời, nhưng Chuuya cho rằng anh biết vì sao.

Anh biết vì sao."

Cậu lúc nào cũng có bao cái kế hoạch với chiến lược nọ kia nhưng cậu không bao giờ tin tôi, hay tin ai khác, thậm chí còn không tin vào bản thân cậu.

Khó chịu chết cha đi được.

Làm sao tôi có thể trở thành một cộng sự tốt nếu như cậu không...

Và rồi—và rồi, cậu!

Cậu bỏ tôi lại một mình trong Mafia Cảng trong khi ngay từ đầu tôi gia nhập là lỗi tại cậu?!

Cậu còn có thể vô cảm hơn được nữa không?!"

Chuuya đang nện xuống ngực Dazai, nhưng Dazai không chống cự hay giữ anh lại.

Anh cảm tưởng như mình đang khóc, nhưng không thể nào.

Anh vẫn còn quá nhiều điều muốn nói, nên không thể như vậy."

Xong rồi—cậu cứ thế xông vào đời tôi, để tôi đi hẹn hò với bao nhiêu người khác trong khi cậu, gì hả, cứ ngồi xị mặt trong góc tường à?!

Cứ thế chuyển vào sống với tôi sao?!

Còn không thèm nói cho tôi nữa?!

Cậu nghĩ tôi muốn ở bên người khác lắm à?!

Đúng là đồ trời đánh vô tình!"

Tay còn lại của Chuuya đang níu lấy tóc Dazai, như không tự chủ được.

"Rồi đến lúc tôi biết chính cậu là đứa đã cắt tóc tôi, cậu có biết tôi thấy nhục nhã thế nào không hả?!

Cậu có biết tôi đã uống say bao nhiêu lần vì cậu không?!

Để rồi tôi biết được cậu vẫn bám theo tôi bao lâu nay để làm cái trò lặng thầm bảo vệ ấy?!

Sao cậu không chịu tin tôi có thể tự đứng trên đôi chân của mình chứ?!

Nếu cậu muốn để mắt đến tôi thì ngay từ đầu bỏ tôi lại làm gì, đồ chết bầm!

Thậm chí, cậu đưa tôi theo cũng được cơ mà!

Tốt nhất ấy, sao không đơn giản là nói cho tôi nghe cậu định làm gì thôi?!

Cậu nghĩ tôi hẹp hòi đến độ sẽ không để cậu đi tìm ý nghĩa đời mình sao?!

Có thể tôi không thánh thiện như Oda ấy thật, nhưng tôi vẫn sẽ hiểu chứ!"

A.

Không được rồi.

Anh đang sắp khóc, phải không?Cả hai tay của Dazai nâng lên cụp lấy má anh, hai ngón cái áp lên hai gò má, tựa như muốn nói hắn sẵn lòng chấp nhận nước mắt của anh.

Thật khó chịu."

Cậu khốn nạn vô cùng," cuối cùng Chuuya thở hắt, cảm thấy sức lực đều bị rút sạch.

Nhưng anh lại hít vào một hơi sâu, vì anh không thể lại chạy trốn.

"Cậu khốn nạn vô cùng, nhưng tôi yêu cậu."

"...Chuuya."

Chuuya hơi rùng mình.

Anh đã đoán được trước rằng Dazai sẽ kêu tên mình đầu tiên, nhưng phải nếm trải cảm giác ấy vẫn làm anh bối rối."

Chuuya.

Chuuya.

Chuuya."

"Sao hả," anh đáp, thấy má mình nóng lên.

"Đừng có chỉ gọi tên tôi thế chứ, đồ mắc dịch."

"Tôi yêu cậu, Chuuya."

"Ặc, nói thế không có nghĩa là—""Như vậy tức là cậu đồng ý lấy tôi rồi, phải không?"

Chuuya cảm thấy má mình còn nóng bừng hơn nữa, nhưng anh vẫn mở mắt ra, và điều đầu tiên anh được thấy sau cú nhảy vừa rồi là gương mặt hắn.

Trông hắn vẫn phờ phạc vô cùng, vẫn tái xanh, và trên người đầy vết loang lổ.

Nhưng khung cảnh này còn đẹp hơn cả một tuyệt tác một tỷ yên.

Khung cảnh này chỉ có mình Chuuya thấy được."

Sau khi rơi xuống là não cậu bay rồi hay sao?

Cậu không nghe tôi nói gì à?

Tôi đã bảo—khặc."

Dazai kéo mạnh Chuuya xuống lòng mình, giữ chặt anh trên ngực hắn.

Đây chẳng khác nào một chiếc lồng mới, nhưng lần này, Chuuya bằng lòng giao chìa khóa lại cho Dazai.Một tình yêu không bình thường.

Một tình yêu giữa những người không bình thường.

Một tình yêu phi thường biết mấy.Chuuya chỉ muốn tận hưởng tình yêu ấy ngay lúc này đây.-tbc-

Teaser chương 22:"Chỉ cần cậu bằng lòng, bất kể có là bao lâu, tôi sẽ trở thành bất cứ ai cậu muốn, Chuuya à."

Dazai áp môi mình lên chiếc nhẫn đính hôn, đoạn cầm lấy tay trái của Chuuya, lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út.

"Hãy ở bên tôi, xin đừng rời đi, Chuuya.

Quãng đời còn lại này, mình hãy trở thành mái ấm của nhau nhé."
 
[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
33. Chương 22


Giới thiệu chương: Ngày đính hôn của hai kẻ hâm Dazai và ChuuyaLời tác giả: cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn các bạn đã vào đọc!!!!! rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ và yêu quý thời gian qua!!!!
 
[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
34. Chương 23《Kết thúc truyện chính》


Giới thiệu chương:- Chuuya đi ăn trưa với Kunikida và Yosano & lỡ may làm một NPC đổ cái rầm
- Dazai & Chuuya đến gặp Siêu năng lực gia có thể tìm ra lời nói thật
- Dazai trao đi minh chứng cho tình yêu của hắnLời tác giả: mãi mới xong được, cơ mà với chương này thì coi như truyện chính hoàn thành rồi! vẫn còn vài chương nữa tui sẽ up dần, kiểu như một phần ngoại truyện dài í... nhưng cốt truyện chính đã hoàn thành tại đây! rất cảm ơn các bạn đã cùng đọc, cùng bình luận, cùng lên giả thuyết, cùng cười, cùng khóc với chiếc fic này – thật đó, nếu không có các bạn, câu chuyện này sẽ không thể đi xa đến vậy đâu.Cảm ơn nhiều nhé, chúc các bạn đọc vui! ♥Lời dịch giả: Tèn ten!!!

Các bạn nhìn coi toi có gì cho các bạn đây!!!!Sau ba năm giời cuối cùng toi cũng được chứng kiến chiếc fic này tiến về vạch đích, khóc rất nhiều!!!!Chả là thế này, hồi lâu lâu lâu rồi tác giả có confirm với mình là truyện chính đã kết thúc ở chương 22 (cho nên mình mới có dũng khí đi dịch một fic mà về cơ bản vẫn đang tiến hành), nhưng sau khi tìm lại được cảm hứng thì chị ấy đã quyết định viết thêm một chương làm cái kết thật trọn vẹn cho câu chuyện, trước khi tiến đến phần ngoại truyện.

Chị ấy cũng đã xác nhận là cứ cách khoảng 2-3 tuần sẽ đăng một chương ngoại truyện cho đến khi hết nhé!!

Nếu không có gì thay đổi thì toi sẽ cố gắng update bản dịch trong vòng một tuần kể từ khi chương mới được tung ra (trừ trường hợp gặp phải chương quá dài, kiểu 15k chữ gì đó,,,) nên là hãy đón chờ nha ♥ Hy vọng trong vài tháng tới có thể ghi hai chữ 'hoàn thành' chân chính cho câu chuyện này XDThôi, dông dài quá rồi, mời các bạn đọc vui ~-Không phải lần đầu tiên có người khóc trước mặt Chuuya.Anh vốn không cảm thấy thoải mái trước những chuyện này—cũng vì vậy mà rất hiếm khi anh đặt chân tới buồng tra tấn, trừ phi tù nhân đã được xác nhận trước là một tội phạm rất lỳ đòn, cần phải dùng vũ lực mới hòng moi được tin.

Hoặc là như lần đó, anh nhận được tin rằng Dazai đã bị bắt về Mafia Cảng.Dù sao thì, anh cũng không thể tự nhận mình có nhiều kinh nghiệm trong mấy chuyện thế này, nên tình cảnh bây giờ... quả thực rất kỳ khôi."

Ờm," anh thử lên tiếng giữa những tiếng thút thít muốn váng đầu của người đàn ông trước mặt vẫn đang cầm chặt tay trái anh.Gần đây, anh đã dần dần bỏ thói quen đeo găng trước mắt người khác, khi mà không chỉ có anh và Dazai có thể thấy những vết sẹo cũ trên tay anh.

Không, không phải vì chiếc nhẫn đính hôn trên tay trái anh nhìn rất đẹp nhé.Song, riêng hôm nay anh phải tự khen mình một câu vì đã quyết định đeo găng ra ngoài.

Căn bản vì chưa gì anh đã thấy khiếp hãi cuộc bạo loạn mà Dazai sẽ khơi lên một khi hắn biết việc này: rằng một người đàn ông khác đang cầm tay anh."

Cảm ơn cậu đã trả hết nợ cho Dazai-san ạ," người kia rốt cuộc cũng thốt được ra một câu hoàn chỉnh giữa những tiếng sụt sùi, cảm xúc trong lòng có lẽ đã lắng xuống.

"Tôi... tôi cứ tưởng là đến chết cũng không được chứng kiến chuyện này thành sự thật."

Dù như thế này ngại đừng hỏi, nhưng anh vẫn hiểu cho tâm trạng của ông chú này.

Vậy nên anh không đấm bay ông ta sang mé bên kia phòng, mà chỉ nhún vai một chút, cố gắng tỏ ra thản nhiên.

"Đừng khách sáo.

Chú không phải thấy ngại đâu."

Và rồi, vì Chuuya biết anh sẽ phải chịu trận trước một con người như thế nào, anh hơi xấu hổ mà nói thêm, "Nếu mà...

Sau này ấy, chú cứ...

ờm, tôi đang muốn nói là, chú cứ ghi nợ cho tôi là được."

Anh rất tốt bụng không bồi thêm một câu, nếu thằng cha Dazai chết bầm ấy dám nói là không có tiền thanh toán, tự tôi sẽ đấm chết hắn luôn, cái đồ bủn xỉn láo toét này."

Cậu tử tế thật đấy," Kunikida ngao ngán thở dài.

"Hy vọng là làm người yêu của Dazai rồi thì cậu sẽ không đến mức rỗng túi."

Chuuya vẫn chưa kịp đáp rằng (a) tài khoản ngân hàng của anh vốn chứa toàn tiền của Dazai từ ngày trước, và (b) anh đủ giàu để không phải lo mấy chuyện như thanh toán nợ nhà hàng, thì Yosano đã kéo cả hai người họ tới một chiếc bàn để chuẩn bị ăn trưa.Lắc đầu một cái, chị nói, "Xin cậu đừng nói cái gì mà 'của tôi cũng là của hắn' nhé.

Còn sớm thế này, đừng vội sến súa làm chi."

"Thế bây giờ mà uống rượu thì có tính là quá sớm không?"

Anh nhẹ giọng hỏi, mong rằng chị sẽ không để ý tới gương mặt anh đã nóng bừng vì bị trêu ghẹo.Kunikida bất lực kêu, "đây là giờ nghỉ trưa mà, không uống rượu được đâu, Yosano-sensei!" nhưng đã nhanh chóng bị chị nói át đi, rằng chị muốn đến một quán bar gần đó để ăn tráng miệng.Hai thành viên Cục thám tử còn đang tranh luận xem rượu có tính là đồ tráng miệng hay không (riêng anh chắc chắn sẽ bỏ phiếu 'có'), Chuuya liền tranh thủ thời gian kiểm tra điện thoại.Có một email Sakaguchi gửi đến từ sáng, báo với anh rằng thanh tra chính phủ đã rà soát xong căn hộ của anh.

Anh đã kêu ca vụ đó rất nhiều lần—mấy thứ quan liêu này vô dụng chết đi được—nhưng anh cũng hiểu rằng họ cần phải kiểm tra để cầm chắc rằng Dostoyevsky không để lại món quà chia tay nào trong tòa nhà ấy.(Atsushi cũng kêu ca vụ đó rất nhiều lần, vì hai người họ phải sống cùng nhau trong thời gian đó, nhưng anh dám chắc một nghìn phần trăm là thằng bé chỉ đang thiếu hơi người yêu.

Nhất là vì cậu ta đã thôi cằn nhằn sau khi anh đầu hàng chịu chết và đặt cho hai đứa nó một phòng khách sạn hạng sang.

Buổi sáng hôm sau, Atsushi trông rạng rỡ như một cái đèn disco vậy....Không, anh không hề ngỡ ngàng vì hai cấp dưới của họ còn bỏ xa họ trong tiến trình thúc đẩy quan hệ, không hề nha.)Hòm thư của anh đa phần là những tin tức anh được gửi CC kèm, về các báo cáo nội bộ của Mafia Cảng, song cũng có một email quan trọng đáp lại chuyện anh đã xin gặp mặt Thủ lĩnh Mori để bàn bạc thêm về vị trí của anh trong tổ chức.Đó là... một quyết định hệ trọng, anh biết như vậy, và anh muốn nói chuyện trước với những người quan trọng trong đời mình trước khi tiếp tục.

Không chỉ có Dazai, mặc dù hắn là một phần không thể thiếu.Những thông báo còn lại trên điện thoại anh đều là những thứ trời ơi đất hỡi đến từ Dazai.

Ví dụ như chuyện khăn quàng cổ của Fukuzawa nhìn rất giống chiếc khăn Thủ lĩnh hay quàng.

Ví dụ như chuyện bút mực của hắn có màu xanh, nhưng không xanh biếc như mắt của Chuuya.

Ví dụ như chuyện đôi tay hắn cảm thấy rất trống trải vì không có Chuuya ở bên để ôm ấp.Những tin nhắn này đã tạm ngưng lại trong vòng hai tiếng gần đây.

Đó là bởi anh đã phải nhắc nhở tay cá thu này tập trung vào cuộc họp quan trọng trước mắt, nếu hắn không muốn Dostoyevsky lại vượt ngục và 'ghé thăm' thêm một bận.

Vì có động lực rõ ràng đến thế, nên Dazai cũng đã thôi không còn spam chật máy anh bằng dăm thứ tin nhắn tào lao."

Đúng là hết vị với cậu," Yosano tuyên bố, trỏ đũa vào mặt anh trong lúc anh đang đọc dở một trăm linh tám tin nhắn Dazai đã gửi sáng nay mà anh chưa kịp đọc.(Rồi anh còn phải đọc lại.

Rồi anh còn phải lưu lại.

Chỉ vì anh muốn tích cóp vũ khí chống lại thằng cha kia, nếu có một ngày hắn dám kêu rằng hắn thực ra không sến súa đến thế.)Yosano khua đũa vài lần, tựa như đang muốn xẻo đi phần má anh đang hồng rực.

"Tôi thật sự chỉ đợi đến ngày cậu lên làm Thủ lĩnh Mafia Cảng thôi đấy.

Chỉ cần bảo Dazai thồn tin nhắn cho cậu là coi như đã nắm thóp được cậu rồi ha?"

"Chị đợi thêm vài tháng đi," Chuuya đáp, vì anh biết Thủ lĩnh muốn được lo liệu mọi chuyện xong xuôi trước khi trao lại cương vị của mình.Anh đẩy đôi đũa kia ra khỏi mặt, rồi dùng tay kia nhắn lại cho tên cá thu một câu, 'đang ăn trưa với hai đồng nghiệp xịn nhất của cậu đây'.

Hy vọng rằng một tin nhắn đó sẽ cho Dazai thêm động lực để cư xử nghiêm túc trong cuộc họp về chuyện điều tra Dostoyevsky—vì nhắn như vậy có nghĩa anh đang ở gần Cục thám tử, và có thể qua đón hắn một khi hắn họp xong.Dù sao, chiều nay hai người họ cũng sẽ đi chọn nhà, mà anh chỉ thấy hưng phấn có một xíu thôi."

Ồ," Kunikida có vẻ nhẹ nhõm.

"Mấy tháng nữa hai cậu sẽ hết kỳ trăng mật hả?

Dazai sẽ thôi không khủng bố người khác thật à?

Sẽ không còn hát nghêu ngao nhảy chân sáo vào văn phòng nữa sao?"

Một mặt, Chuuya cảm thấy cõi lòng nóng rực lên vì có một tên cá hâm đơ không ngại bộc lộ niềm hạnh phúc.

Mặt khác, anh cầm chắc Dazai chỉ đang làm quá lên để chọc các đồng nghiệp.

Với cả—"Tôi...

đâu có biết khi nào sẽ hết kỳ trăng mật đâu?"

Họ là khách ở nhà hàng này, nhưng Chuuya có cảm tưởng như mặt anh vừa bị biến thành chảo rán trong bếp vì đã nóng bừng.

"Chúng tôi đã..."

Anh hơi nghẹn lại, phần vì ngại ngần, phần vì vui thích.

"C-C-Chúng tôi đã c-c-cưới đâu?"

Ngay giây phút câu đó ra khỏi miệng, anh phải cần đến mười lăm phút mới có thể nói năng bình thường trở lại.

Anh lơ đẹp đi những câu trêu chọc của hai người kia, chỉ nhanh chóng tới phòng vệ sinh hất nước lên mặt để bình tĩnh lại.

Anh cũng phải ngăn mình không gửi cho Dazai một nùi tin nhắn đổ lỗi cho hắn đã gây ra chuyện này.Đến khi anh trở lại bàn ăn, Kunikida đang than vãn rằng Dazai chắc chắn sẽ còn làm người khác tăng xông trong ít nhất một năm tới.

Có khi phải đến hai năm.

Chưa hết, anh ta sẽ còn phải chấp nhận nhìn Fukuzawa loay hoay với mấy phần mềm gọi video vào mỗi buổi trưa để lên kế hoạch cho đám cưới kiểu Hawaii sắp tổ chức với Mori.

Thật là một cơn ác mộng không có hồi kết.Tới đây, tất cả mọi người đều ngưng lại trong giây lát để lặng lẽ xóa sạch những hình ảnh kinh dị về lễ cưới sắp diễn ra giữa hai vị Thủ lĩnh ra khỏi đầu.Đến khi hoàn hồn trở lại, Yosano và Chuuya hùa nhau bảo Kunikida rằng anh ta đã có kinh nghiệm làm cộng sự với tên cá thu kia vài năm nay rồi, nên hẳn là đã rèn được sức đề kháng đau đầu rất tốt.

Hoặc là thế, hoặc là anh hẳn đã phải luyện được cho dạ dày mình khỏe hơn để chống lại những cơn stress dễ gây trào ngược a-xít mỗi khi phải chịu trận trước một kẻ chết bầm như vậy.Nhắc đến dạ dày... người chủ nhà hàng này đã tự tay phục vụ họ bữa trưa.

Món donburi mà Chuuya gọi được thêm đầy những món ăn kèm, không khác nào đang phô ra cho thế giới thấy có người đang được thiên vị (kiểu kiểu vậy)."

Cái này miễn phí," chủ nhà hàng dạt dào tình cảm nói vậy, nhìn Chuuya bằng đôi mắt lấp lánh ánh sao.Anh muốn nói với ông chú này rằng cho không thức ăn như vậy rất không có lợi đối với người làm kinh doanh.

Song, anh bỗng nhớ lại xấp tiền dày cộp mình vừa phải rút ra trả cho khoản nợ nhiều năm trời kèm lãi của Dazai.

Ầy, thế thì chủ tiệm này hào phóng một xíu cũng không sao đâu nhỉ."

Chúng ta phải đi ăn với nhau nhiều hơn mới được," Yosano cười nói, bắt đầu ăn phần của mình, cũng nhiều hơn một chút so với mọi khi."

Mấy tuần tới đây tụi tôi sẽ phải đi vắng một chuyến."

Anh rất mãn nguyện vì đã có thể nói hai chữ 'chúng tôi' mỗi khi nhắc đến những dự định của họ hiện giờ, cảm thấy an tâm vì giờ đây chữ 'chúng tôi' ấy đã có nền tảng chắc chắn.

"Đợi đến sau dịp đó thì tôi sẽ rảnh rang hơn?"

Chuyến đi tới Yamaguchi đã bị lùi lại để nhường chỗ cho việc đi tìm nhà, và cũng vì gần đây trời hay nổi bão.

Họ đã thỏa thuận với nhau rằng chuyến đi này sẽ tùy vào sắp xếp của Dazai, vì hắn vẫn mong được ngỏ lời và yêu đương theo kiểu truyền thống.

Lần tiếp theo sẽ do Chuuya đứng ra lo liệu, trong lòng cảm thấy vững tin về một tương lai vững bền.Yosano nhếch miệng cười với anh, cắt ngang những suy nghĩ trong cõi lòng anh đang chộn rộn.

"Ờ.

Chỉ là nhìn cậu cứ lỡ tay cưa đổ từng ấy cây si khá là buồn cười thôi.

Ngay cả mấy ông chủ tiệm già đầu cũng không kháng cự được mà."

"Tôi không có—!

Người ta chỉ—!"

Anh lắp bắp, sặc một miếng cơm.

"Người ta chỉ thấy mừng vì tôi đã trả hết nợ thôi!"

Hai chiếc đũa gõ lạch cạch trước mắt anh như đang vỗ tay tán thưởng.

"Không sao đâu, cậu ngơ ngơ thế này mới đáng yêu."

"Ặc, không hề nhé," anh phản đối, nhưng cũng không biết phải cãi lại thế nào.

Đảo mắt một cái yếu xìu, anh thử một câu, "Chị thử hỏi Dazai mà xem!"

Yosano và Kunikida đồng thời chớp mắt, trong hai chiếc hàm đang rớt ra không có dù chỉ một đồng tin tưởng.

"Có mà Dazai sẽ là người đầu tiên nói chú ngơ ngơ ấy," chị đáp như vậy, sau một hồi cảm thấy ngỡ ngàng."

Hắn sẽ nói rất nhiều thứ nhảm nhí cho coi," Chuuya khẽ cằn nhằn, đoạn cất cao giọng, "Tôi nói là nói hắn sẽ không gọi ngơ ngơ là đáng yêu đâu!"

Dù sao thì, một trong những cái nết rất trẻ con của Dazai (không hề dễ thương, nhé! chỉ ấu trĩ thôi!) là thói quen luôn muốn tất cả mọi chuyện phải xảy ra đúng ý hắn, không cần quan tâm đến lý hay tình.

Vậy nên, Chuuya cứ nhất định không ngã vào lòng hắn như một thằng dở hơi thì làm sao hắn thấy đáng yêu được, đúng không?"...Ừ," Yosano đáp, hoàn toàn không bị thuyết phục.Chuuya thấy mặt mình nóng lên, vì chính anh cũng không thể thuyết phục được mình.

Một câu hát nghêu ngao 'Cậu có làm gì tôi cũng thấy yêu hết á, chibikko' âm vang trong tâm trí anh.

Giọng nói đó rõ ràng thuộc về tên cá thu của anh, làm anh càng thấy xấu hổ dữ dội.Ngay sau đó, não bộ anh bắt kịp được mấy chữ 'tên cá thu của anh', khiến cho tai anh muốn xì khói.

Tổ sư, hai người họ hôn nhau rồi mà!

Tại sao có nghĩ thôi anh cũng phát ngượng thế chứ!!

Thật không thể chịu được, đây chắc chắn là lỗi của Dazai—!!!"

Cậu làm ơn giúp tôi một việc được không?" cuối cùng Kunikida cất tiếng, hoàn toàn không để ý tới cơn khủng hoảng của Chuuya, chỉ đưa một tay lên day trán.

"Nếu cậu muốn nói với Dazai chuyện này ấy, đừng nói ở chỗ nào công cộng nhé.

Thanh danh của Cục thám tử chúng tôi không chịu được nhiều điều tiếng về vụ gây mất thuần phong mỹ tục đâu."

Cảm thấy bồn chồn từ trưa, Chuuya không ngừng đi đi lại lại trong căn phòng dành riêng cho những khách hàng đến với Cục thám tử.Lòng anh không thể ngừng hồi hộp, vì Dazai bỗng gửi cho anh một tin nhắn nghe chừng có vẻ vô tư, 'muốn gặp cậu quá đi à'.

Siêu năng đã tạm thời (?) trở lại thế giới này, nên suýt chút nữa chiếc điện thoại trên tay anh đã nổ tung vì chịu quá nhiều trọng lực.

Chuyện đã nguy hiểm tới mức anh còn không thấy bực mình khi đọc được tin nhắn tiếp theo, 'à, ấy là nếu như tôi nhìn được đồ tép riu bé tẹo nhà cậu nha~'Thật sự, đáng chán vô cùng.Đáng chán hơn cả là cái cách lồng ngực anh đột nhiên siết lại, khiến anh hít thở chẳng thông, ngay lúc Dazai xuất hiện ngoài cửa.

Anh không có bằng chứng gì, nhưng anh dám cam đoan hắn đã tính trước phải làm sao để đạt được hiệu quả tốt nhất, vì ánh nắng lốm đốm đang phủ lên gương mặt hắn dường cũng thắp lên trong mắt hắn một ngọn lửa ấm đến vô cùng.Tựa như được nhìn thấy Chuuya đứng đó, chờ đợi hắn, đã đủ sưởi tan ngay cả những tảng băng dày nhất và lạnh giá nhất.

Vẻ lãnh cảm vô hồn đến mức thản nhiên ngày đó—đã tan biến hoàn toàn.

Giờ đây chỉ còn một cỗ hơi ấm đang lao về phía anh, là một tên cá thu tay chân dài vươn đang ôm hôn anh cuồng nhiệt đến mức người khác sẽ tưởng như hai người họ vốn bị chiến tranh chia cắt, chỉ mới được đoàn tụ.Hương táo quen thuộc của người kia, đã nhạt hơn vì trời đã về chiều, hòa lẫn với mùi nước mưa vương trên quần áo hắn.

Tựa như có một tấm chăn mỏng đang phủ lên anh, những chộn rộn trước đó lắng xuống thành một khoảnh tĩnh lặng.

Dazai cọ mũi vào anh, đoạn thả xuống chóp mũi anh một nụ hôn, như là không muốn xa rời.Như thế này, anh còn không nhận ra cổ và chân anh đang mỏi vì phải rướn lên để hôn hắn.

Ấy là cho đến khi Dazai đưa tay xoa nắn gáy anh.

Cử chỉ đó như đang muốn nhắn với anh điều gì, nên anh chỉ nheo mắt nhìn lên hắn rồi hỏi, "Có chuyện gì à?"

"Không hẳn là có chuyện gì, cơ mà..."

"Nói mau đi, đồ cá thu chết bầm."

Câu mắng đó có lẽ sẽ đáng tin hơn nếu tay anh không phải đang vòng qua ôm eo hắn."...Là Siêu năng lực gia có khả năng tìm ra sự thật đó."

Hắn rất ngập ngừng, nhưng Chuuya vẫn hiểu cho hắn.

"Kẻ đó được phép nói chuyện rồi à?"

Anh nhìn môi hắn đang hơi cong lên, thở dài, đoạn nhón chân để xoa dịu vẻ bất an của hắn bằng một nụ hôn.

Hai người họ đáng ra phải đi xem nhà mới, nhưng có lẽ gác lại một bữa để xử lý việc này trước cũng được.

"Vậy ra hôm nay cậu làm việc chăm chỉ để đổi lại cuộc hẹn này hả?"

Là một tù nhân từng thuộc về băng đảng Chuột cống, chắc chắn gã ta sẽ không thể được phép tùy ý giao tiếp với người ngoài.

Lúc này đây, khi các Siêu năng đều đã được kích hoạt trở lại, việc có thể tận dụng Siêu năng lực kia của gã là một cơ hội không thể bỏ lỡ.Đối với hai người họ, hai người đã cất giữ quá nhiều bí mật khỏi chính mình và người kia—"Mình không cần phải gặp hắn ta đâu," Dazai ngần ngừ, những lời nói ra cũng có phần ngượng nghịu.

Một kẻ luôn luôn tính trước mười bước, luôn luôn chuẩn bị sẵn hàng trăm dự định, giờ đây lại trao cho anh quyền được đưa ra quyết định này.

Thật khó lòng không cảm thấy rung động, dù chỉ một chút thôi."

Thôi cứ đi đi," anh nhẹ tênh đáp lại.

"Hôm nay cậu hoàn thành công việc tốt lắm mà, phải thưởng cho cậu cái gì chứ."

"Cậu đang định nói tôi là chó hả?"

Hắn cười đáp lại, không giấu vẻ nhẹ nhõm."

Khặc.

Cậu làm sao so được với chó, nói vậy không thấy cấn hả?"

Hai người họ cứ lời qua tiếng lại như vậy, tay trong tay đi dọc những hành lang rồi xuống đến vỉa hè.

Chuuya thầm tạ ơn trời vì mũ anh có vành, để anh có thể kéo xuống che đi gương mặt mình mỗi khi trái tim trật nhịp vì ngón tay họ giao nhau."

Cậu cứ đỏ mặt thế này, người ta sẽ nghĩ tôi đang làm gì cậu đó."

"Im miệng đi giùm, không phải cậu cũng đang đỏ mặt à!"

Vẫn không biết xấu hổ như thường lệ, "Nếu cậu thấy được tôi đang đỏ mặt, thì như vậy có nghĩa là trước giờ cậu vẫn ngắm trộm tôi ha."

"Không, có mà cậu đỏ mặt đến mức ở ngoại vi tôi vẫn thấy được ấy!"

"Uầy, chúc mừng cậu vừa học thêm được một từ mới nhé, chibikko."

"Ông lại đập chết ăn thịt bây giờ," anh đe dọa, song lại chỉ siết chặt tay người kia hơn.

Trên gương mặt Dazai hiện rõ vẻ rạng rỡ.Họ quyết định đi ăn tối sớm, ngồi sát lại bên nhau trong một quán mỳ để khỏi bị cơn mưa bất chợt ngoài kia hắt ướt quần.

Gấu quần hai người họ vẫn không thể tránh khỏi nước mưa.

Song, cách này lại rất hiệu quả trong việc dọa cho những khách hàng khác không dám vào quán, vì ai nấy đều phải chứng kiến hai người đàn ông trưởng thành đang loay hoay làm sao để Chuuya ngồi được lên người Dazai ở nơi công cộng.Chuuya càu nhàu một chút, còn Dazai chỉ cười rất tươi—đủ tươi sáng để át đi vẻ ủ dột của ngày mưa—ngay lúc anh mở ví và lấy ra một xấp tiền đền bù cho chủ quán lượng khách đã mất vừa rồi."

Được chiều thế này thích thật đấy," tên cá thu khẽ thở dài, tựa người vào anh trên băng ghế sau xe taxi.Họ đi ăn sớm để có thời gian tới được đặc khu chính phủ đang giam giữ Siêu năng lực gia biết đọc sự thật kia.

Chẳng khác nào một cuộc hẹn hò bí mật sau giờ hành chính ở một khu nhà hoàn toàn không giống nhà tù tẹo nào hết.

Nếu hai người họ dùng xe li-mô của Mafia Cảng mà đến thì hẳn sẽ thu hút nhiều người chú ý; trời đang lắc rắc mưa, nên đi bộ tới cũng không phải là lựa chọn hàng đầu.Nơi ấy không quá xa, nên họ chẳng mấy chốc đã đến nơi.Tòa nhà đã được thắt chặt an ninh, vậy nên họ chỉ có thể đến được tầng nhà giam giữ tù nhân sau khi lên xuống một vòng.

Qua những hành lang mờ ánh đèn, nơi này tỏa ra một cảm giác nghiêm trang vốn chỉ thuộc về những nơi thuần túy phục vụ cho mục đích hành chính.Trong cái tĩnh lặng lúc thang máy đi lên, Chuuya cất tiếng, "Cậu biết tôi vẫn sẵn lòng chiều cậu, mặc dù cậu đích thực là một tên trời đánh..."

Anh siết tay hắn lại, còn Dazai quay sang nhìn anh, "...như vậy thì cậu phải biết rằng cậu quan trọng nhất đối với tôi, đúng không?"

Lúc này đây, anh cảm tưởng như chiếc nhẫn đính hôn trên tay anh đã nóng như phải bỏng.

Nhưng hơi nóng ấy cũng chẳng là gì so với ánh mắt Dazai đang nhìn anh, như muốn thiêu rụi anh tức thì."

Tôi biết mà," một giọng khàn cất lên trong không gian giữa họ.

"Đối với tôi cũng vậy mà, Chuuya."

Một tiếng thở dài.

"Vậy cậu phải biết tôi sẽ cảm thấy như thế nào nếu cậu tự giao mình ra chứ."

Đã rất lâu nay, anh giữ mãi một chuyện trong lòng.

Làm thế nào để vĩnh viễn khóa lại các Siêu năng lực trên thế giới này được?

Siêu năng lực là một thứ có thể được kế thừa, có thể được tạo nên, cũng có thể có nguồn gốc hoàn toàn huyền bí.

Chỉ có một cách để đảm bảo rằng chúng sẽ không xuất hiện, trong khi vốn có rất nhiều cách đưa chúng trở về.Cách đó là: hóa giải đi mọi Siêu năng mỗi khi chúng hiện diện.Qua bao dịp lửa thử vàng, 'Nhân Gian Thất Cách' của Dazai đã được chứng minh là có khả năng hóa giải không gì sánh nổi.

Là một Siêu năng lực có một không hai.

Như vậy, nếu muốn có được một thế giới hoàn toàn không còn Siêu năng, thì đó hẳn là một biện pháp cần Dazai phải hợp tác tuyệt đối.Nhìn cái cách hắn hơi cứng người lại, hẳn Chuuya đoán không sai.Coi như một bước tiến trong mối quan hệ của họ so với trước đây, giờ đây Dazai đang tự đấu tranh xem nên giải thích thế nào, thay vì chỉ đánh lạc hướng Chuuya khỏi sự thật.Lời thú nhận của hắn khi đó chắc chắn là thật, mộc mạc và không hề che đậy, "Tôi muốn coi đó là món quà tặng cậu."

Hắn hít vào một hơi sâu, dù từng chữ vẫn hơi run rẩy trên môi, "Một cách để khóa Ô Trọc lại vĩnh viễn."

Nếu không còn Siêu năng, thì cũng có nghĩa bóng tối trong anh cũng sẽ không còn có thể lên tiếng....Thật là, tên cá thu của anh ngốc quá trời.Anh cũng run lên một chút, vậy nên anh phải quàng một tay qua lưng người kia và áp hai người họ vào tường thang máy.

Có một tiếng 'tinh' vang lên lúc họ tới tầng trên cùng, rồi thang máy liền hạ xuống."

Tôi nghĩ về chuyện này cũng nhiều rồi," anh thừa nhận giữa những nhịp tim đập loạn.

"Nếu không có Siêu năng này, không có quá khứ kia, không có những đau khổ ấy..."

Cả hai người họ đều run rẩy.

"Thì tôi sẽ không bao giờ tới được Yokohama."

Ngày đó, trôi nổi trên đại dương tăm tối, không có điểm tựa, cũng chẳng có thứ gì bám víu vào.Ở cuối chặng đường đó, đứa trẻ ngày ấy đã tìm được một cậu bé khoác trên mình bóng đêm vô tận, nhưng vẫn tỏa sáng xuống cậu dưới ánh trăng.Cậu bé đó bây giờ đã trở thành một cây sào cao vọt, bàn tay đủ lớn để nâng gương mặt anh lên chỉ bằng một cử chỉ khẽ, và ánh mắt họ lập tức giao nhau.

Anh không khóc, nhưng anh cảm giác như có thứ gì đang dâng lên trong lòng."

Nếu không có những thứ đó, tôi sẽ không thể gặp được Ane-san, gặp được Thủ lĩnh, gặp được những người trong Mafia Cảng, trong Cục thám tử, cả Giáo sư Kính cận nữa, và—"Anh ngừng lại sau khi đã kể tên tất cả những người anh quen, dù bàn tay Dazai trên gương mặt anh đang run lên vì nóng lòng, vì ghen tỵ, hoặc vì cả hai nguyên do đó."—nếu không vì những thứ đã từng xảy đến với tôi, dù có là việc tốt hay việc xấu, tôi sẽ không thể tìm thấy phần còn lại của đời mình."

Vì muốn được ngắm nhìn một nụ cười vô tư của người nọ, anh dằn xuống phần bản năng muốn chèn vào vài câu cạnh khóe.

"Nếu không vì những thứ ấy, tôi đã không thể tìm được hạnh phúc giữa nỗi bất định và tuyệt vọng."

Mắt anh và ngực anh đều nóng lên.Không phải chỉ vì cơ hội được gặp nhau.

Không phải chỉ vì những tháng ngày làm cộng sự.

Không phải chỉ vì quyền được đọc thông tin của người kia trên những trang tài liệu.Thấu hiểu hắn.

Tha thứ cho hắn.

Đem lòng yêu hắn.

Bất kể có chuyện gì xảy ra.

Vì tất cả những chuyện đã xảy ra.Nếu anh không sở hữu hay phải gánh chịu Siêu năng lực này, anh sẽ không thể bước trên con đường đã đưa anh tới ngày hôm nay."

Nếu không vượt qua tất thảy những thứ đó, tôi đã không thể biết được cậu và yêu cậu, Dazai hâm à."

Vậy nên, anh không muốn tay cá thu đần này phải mạo hiểm chính mình để đổi lại cho anh một quyền lợi mà chính anh cũng không mong muốn.Tay của Dazai trượt khỏi gương mặt anh, để lại trên má anh hơi ẩm.

Anh hơi mở miệng, định trêu hắn hay đổ mồ hôi.

Song Dazai vốn là một kẻ cơ hội đại tài, nên hắn liền luồn tay ra sau gáy anh để kéo anh vào một nụ hôn, gửi vào trong đó những cảm xúc mà ngôn từ vốn không đủ khả năng diễn đạt."

Chẳng có ai tệ như cậu, vậy mà cậu vẫn là người tốt nhất và duy nhất đối với tôi," là câu phàn nàn anh cài vào giữa chiếc hôn của họ.

Đoạn, Chuuya hơi lùi lại để rành rọt nói những lời sau, "Cho nên nếu có ai muốn hại cậu ấy à?

Tôi sẽ đập chết ăn thịt đó nhé.

Dù có là cậu cũng thế."

Hai người họ đã trải qua quá nhiều, nên anh không thể buông tay.Không thể cưỡng lại, đôi mắt người kia sáng lên.

"...Chuuya đúng là lãng mạn thật đó."

"So với cậu suốt ngày chỉ biết ăn nói linh tinh ấy hả?"

Dazai lắc đầu, rồi chỉ cúi xuống hôn lên trán anh.

Đổi chủ đề như vậy cũng tốt, vì thang máy đã dừng lại ở tầng nhà họ muốn đến; nếu phải xuất hiện trước mắt tù nhân trong bộ dạng mùi mẫn như vừa rồi thì ắt hẳn sẽ không hay.Họ bắt đầu cãi nhau trên chặng đường còn lại.

Đến lúc qua cổng an ninh, hai người họ vẫn nói chuyện được với nhau trong lúc trả lời câu hỏi của bảo an.

Sau đó họ được dẫn đến một phòng biệt giam, hai bên có nhân viên bảo vệ đi kèm.Chuuya đảo mắt một vòng—chắc chắn anh mạnh hơn tất cả bọn họ cộng lại, nên nhìn họ muốn bảo vệ anh thế này tương đối kỳ khôi—nhưng anh cũng không phàn nàn.

Ít nhất thì người ta không yêu cầu hai người họ phải tách nhau ra, nên họ vẫn có thể tay trong tay.

Sau hàng giờ đồng hồ trong tình trạng này, anh đã học được cách sống chung với nỗi xấu hổ, tự nhủ thầm rằng 'sớm muộn cũng thành quen'.Nếu có người khác thấy anh đang thân mật với tên cá hâm này thì đã sao?

Dù người ta có đánh giá gu đàn ông của anh không ra gì thì anh cũng không thay đổi lựa chọn đâu!

Đã đưa ra quyết định rồi, có ngượng thế ngượng nữa cũng không sao cả!...Ít ra là anh nghĩ vậy.

Song, khi đến cổng an ninh cuối cùng, ngay trước khi họ gặp được Siêu năng lực gia nọ, họ nhìn thấy một gương mặt rất quen."

Khặc," cả ba người họ đồng thanh nói.Mặc dù không nhìn Dazai, anh biết hắn đang lườm người kia cháy mặt.

Vốn chỉ nắm tay anh, giờ đây tay chân hắn cuốn cả vào người anh như bạch tuộc, một chút cũng không rời."

Giáo sư Kính cận à," anh cất lời ngay lúc nhận thấy Dazai cực kỳ không muốn chào hỏi bạn nhậu cũ.

Cơn ghen của tên ngốc này lại bắt đầu nổi lên, vì hắn ta quả thực ngốc vô cùng.

Nhưng nếu đã chọn chung sống với một người như vậy thì anh phải như thế nào chứ?Gật đầu chào cả hai người họ, Sakaguchi nói, "Tôi ghé qua đây vì tôi thấy có thêm một yêu cầu được gặp Siêu năng lực gia này, nên muốn xác định liệu có chuyện gian dối gì ở đây hay không."

Tay cá thu lạnh nhạt đáp trả, "Thế thì anh kiểm tra ghi chép an ninh cũng được mà?"

Để xoa dịu tên hâm này, đang ghen tuông vì anh nói chuyện với một người đã từng ở cùng anh trong một quãng thời gian—dù cho khoảng thời gian đó cũng không êm đẹp gì—Chuuya đảo mắt một vòng, đáp, "Giờ thì anh biết chúng tôi như thế nào rồi đó."

Sakaguchi không phủ nhận, thông qua màn kiểm tra an ninh cuối cùng cho họ, rồi sau đó rời đi.Ngay lúc Sakaguchi ra khỏi tầm nghe, Dazai hỏi, "...Vậy là cậu cũng đã hẹn gặp tên Siêu năng lực gia này rồi à?"

"Từ trước khi hắn bị bắt cơ."

Thực lòng mà nói, ngay khi được nghe nói về khả năng của người này, anh đã nuôi trong lòng ý định tìm gặp gã.

Cơ hội được gặp kẻ này còn lôi cuốn anh hơn cả một hầm rượu ngon.Nhất là ngày ấy, khi mà anh vẫn còn rất nhiều nghi hoặc.Nhưng bây giờ—Phòng biệt giam này rất nhỏ, cũng không có không gian riêng tư, mọi phía đều lắp kính để đảm bảo rằng gã không thể che giấu điều gì.

Chiếc mặt nạ chuột ngày trước giờ đã được thay bằng một miếng che mặt bằng nhựa trong.

Trông gã như một nhân viên làm công ăn lương bình thường, không có đặc điểm gì nổi bật.

Một kẻ có thể trà trộn vào bất cứ đâu mà không khiến người khác sinh nghi.

Hắn đang bị trói trên ghế ngồi, hai tay đeo găng đặc hiệu, hai chân bị buộc chặt vào chân ghế.

Hai bàn chân cũng bị bọc lại giống hệt đôi tay."

Hắn rất không nề hà dùng Siêu năng lực của mình," Dazai cất tiếng.

"Chỉ cần có người hỏi, hắn sẽ đưa ra câu trả lời hoàn toàn xác thực."

"Vậy nên các nhân viên ở đây thấy phiền lắm nhỉ," anh kết luận.

Ở đây có những nhân viên chịu trách nhiệm quản lý buồng giam này, cộng thêm việc đặt lịch hẹn cho những đơn vị từ phía chính phủ muốn tận dụng khoảng thời gian các Siêu năng lực vẫn được kích hoạt.

Họ chỉ cần hỏi hắn bất cứ câu hỏi nào, và hắn liền có thể sử dụng Siêu năng.

Vì tay chân hắn bị trói, nên khi bị bịt miệng hắn sẽ không thể viết ra được.Đa phần mọi người đều sẽ không thoải mái khi phải đối diện với sự thật trần trụi.

Đây là một điều anh đã ghi nhớ qua nhiều tháng năm."

Ừm."

Quay sang phía tên tù nhân, Dazai nói, "Người ta cũng nói cho anh rồi nhỉ?

Nếu anh trả lời chúng tôi mỗi người một câu, thì cuộc sống trong tù của anh sẽ dễ thở hơn một chút."

Chuuya không nói gì.

Anh đứng cạnh Dazai, nắm lấy tay hắn suốt quãng thời gian đó.

Anh nghĩ về câu hỏi mình đã muốn hỏi từ lâu, nghĩ về sự thật mình muốn biết.Có những sự thật anh đã biết và chấp nhận, dù là về chính anh hay là về thế giới.

Có những sự thật đã ăn sâu vào tâm trí, những sự thật mà dần dần anh đã học được cách tiếp thu.

Những điều về sức mạnh và vị trí của anh trong cuộc đời này.

Những điều về điểm yếu của anh, về giá trị bản thân mà anh tự nhìn nhận.Song, có một sự thật trước nay anh chưa thể nắm bắt, trừ phi có cơ hội nhờ đến một Siêu năng có thể loại bỏ tất thảy bất an.Dazai tiến lên một bước nhỏ.

Bàn tay hắn đang cầm lấy cổ tay Chuuya hơi run lên.Một người đàn ông trước nay luôn tính trước từng đường đi nước bước, luôn chờ thời cơ chín muồi, giờ lại vội vàng cất tiếng hỏi, tựa như đang sợ sẽ mất đi dũng khí, "Tôi có đủ khả năng đem đến cho người này, đem tới cho Nakahara Chuuya, hạnh phúc suốt đời hay không?"...Ồ.Anh không còn quan tâm xem người khác sẽ nói gì, sẽ nghĩ gì.

Anh chỉ ôm lấy cây sào ngốc xít này.

Tiếng máu chảy rần rật bên tai, tiếng tim đập của người nọ, hàng ngàn suy nghĩ giữa hai người họ—đều hòa vào lời đáp khàn khàn của tên Siêu năng lực gia.Thật nực cười thay, vì anh còn chẳng màng đến câu trả lời thực sự.

Có lẽ đối mặt với sự thật chính là như thế này.Câu hỏi mà anh nung nấu trong lòng đã lâu—
—Dù đã trải qua bao chuyện, họ vẫn có thể đem lại hạnh phúc cho nhau chứ?Ngày đó, Dazai từng nói—"Chấp nhận tung mình vì lòng tin là hành động của kẻ đang yêu.

Lòng tin không cần bằng chứng chứng minh một người có xứng đáng được yêu hay không.

Sẽ không bao giờ có đủ bằng chứng cho quyết định chọn yêu một người.

Sẽ không bao giờ có bằng chứng gì, nhưng có lòng tin nghĩa là kẻ đó vẫn sẽ chọn tình yêu.

Ta phải nghi ngờ những gì sẵn có trước mắt, rồi chọn cách tin vào chúng, dù cho lý do sẽ chẳng bao giờ đủ."

Ngày đó—hai người họ đã từng tổn thương nhau bằng những cách đau đớn nhất, những cách để lại vết thương lòng sâu nhất.Và giờ đây, một Dazai đã từng giảng cho anh về lựa chọn tung mình vì lòng tin của Kierkegaard, về chuyện không cần đến bằng chứng cho tình yêu, lại đang tặng cho anh món quà này.Sự thật tuyệt đối, một minh chứng không thể chối bỏ.Nhưng giờ đây, một người như anh đã từng níu kéo lấy một thứ hữu hình để trao đi lòng tin lại chẳng buồn nghe đáp án.Ngay lúc này, trong tầm tay anh—Kể từ giờ phút này, điều duy nhất anh cần được nghe, điều duy nhất cả hai người họ cần nghe, là tiếng trái tim của họ cùng chung nhịp đập.Họ đã dời công cuộc tìm nhà tới ngày mai, nhưng ngay lúc này, anh biết: anh đã tìm được mái nhà của trái tim, và có lẽ từ trước khi họ gặp gỡ, hai người họ đã là chốn về của nhau.-truyện chính | end--tbc-
Lời tác giả: cảm ưn mọi người đã đọc đến cuối!Sau khi sửa lại chương 1 thì tui cũng nói cái này rồi: tuy rằng truyện chính kết thúc ở đây, nhưng chương 24-31 sẽ là phần hậu truyện sẽ được cập nhật dần dần trong vài tháng tới!

Sẽ có vụ đi tìm nhà nè, đám cưới của MoriFuku nè, đám cưới của chính hai người này nè, tuần trăng mật nè, quá khứ của Dazai nè, vân vân và mây mây :PRất chờ mong phản hồi hay bất cứ cảm nghĩ nào của các bạn ♥
 
Back
Top