[Bungou Stray Dogs] [Soukoku] Mái Nhà Của Trái Tim
29. Chương 19《Ango》
29. Chương 19《Ango》
Lời tác giả: sau rất nhiều, rất nhiều phiên bản, chương này đã hoàn thành rồi đây!Tui sẽ nói ngắn gọn thôi – hy vọng các bạn sẽ thích chương này nhé, cảm ơn mọi người đã rất kiên trì aaaaaaaaaaaLời dịch giả: ai chà, ban đầu mình cũng không ngờ sẽ phải nghỉ dịch truyện lâu đến vậy

Đáng ra Fyodor Dostoyevsky vẫn phải bị giam—mới hôm qua hắn còn ở trong tù, chính Chuuya đã ở trong đó—còn hắn không nên ở đây—nhưng hắn lại hiện diện ngay đây, đứng giữa căn hộ mà trên danh nghĩa vốn thuộc về Chuuya nhưng lại nhiễm hơi thở của Dazai nhiều đến mức khiến anh phát ốm, khiến anh phát sợ—và đáng ra Fyodor không thể ở nơi này.Miệng Chuuya chỉ có thể há hốc vô dụng, vì anh chỉ vừa kịp quay lại, vừa được thả ra tù, từ nhà tù mà đáng lẽ vẫn phải cầm giữ Fyodor."
Vậy ra đây là nhà cậu à?
Trông... hay đó."
Fyodor nhìn quanh quất, vẫn mặc trên mình quần áo đại hàn giữa cái nóng hầm hập của tháng sáu, tay đeo găng và khoác áo măng tô lông.Chuuya chỉ vừa trở lại (thậm chí anh còn không nên quay lại đây, vì nơi này vốn là nhà, nhưng cũng chẳng phải, bởi đây cũng là nơi mà Dazai đã nói dối anh không biết bao lần còn Chuuya vẫn—) và thậm chí còn chưa có thời giờ kiểm tra thư—song Fyodor đã tiến lại phía chiếc bàn trà, đôi tay đeo găng dễ dàng bóc ra gói hàng anh vừa nhận được, đoạn thờ ơ dốc ngược những thứ bên trong xuống bàn.Thật khác—mà cũng thật giống—với cảm giác khi xưa Dazai từng ở đây, khiến cổ họng Chuuya vừa khô ran vừa khản đặc, như có một thứ gì không thể nuốt trôi, chính vào thời khắc anh nhìn thấy gói hàng ấy đựng những gì.Chỉ có hai vật nhỏ bé, tầm thường.Điện thoại cũ và mặt dây chuyền của Dazai.Anh không—Fyodor ngâm nga một tiếng hiếu kỳ, mặc dù trong đôi mắt vẫn chứa đựng một vẻ trống rỗng, như chỉ hiếu kỳ tượng trưng, rồi hắn thử nạy chiếc mặt dây chuyền.
Không thành, vì găng tay của hắn quá dày, nên hắn chỉ quăng mạnh mặt đá ấy xuống bàn—lực tay ấy quả thực rất đáng gờm mặc cho hắn trước nay vẫn luôn tự nhận mình thể nhược—còn Chuuya chỉ có thể chết lặng nhìn mặt đá ấy nứt toác, để những lọn tóc đỏ đã ngả nâu rơi ra, và bên trong sót lại một bức hình rất quen thuộc—"Ngày ấy ta đề nghị như vậy, cậu đã suy nghĩ chưa?"
Fyodor dường như chẳng màng để tâm rằng người hắn đang nói chuyện cùng vẫn chưa thể hoàn hồn vì đang chứa một tội phạm bỏ trốn ngay trong phòng khách của anh.Còn Chuuya chỉ ước sao mình có thể nói, có thể đáp, có thể từ chối, có thể trả lời, có thể làm gì đó, bất kể có là gì.
Nhưng anh chỉ nghe được duy nhất một tiếng rít đang dâng lên từ tận sâu thẳm trong tim."
Bắt hắn phải trả giá vì cái nhơ nhuốc này—hắn đừng hòng—đừng cho hắn chạm vào—đừng hòng cản chúng ta, đừng hòng làm chúng ta nhơ bẩn thêm—"
-
[Hai mươi hai tháng năm]Chuuya tỉnh dậy lúc cổ tay còn cắm dây truyền tĩnh mạch, một cảm giác khó chịu lan dọc toàn thân.
Bên cạnh anh vẫn còn hơi ấm—hẳn Dazai rời đi mới được vài phút, có lẽ là để dùng buồng vệ sinh.
Trong phòng có một mùi rất bí, là mùi hóa chất hắc lẫn với mùi tóc chưa gội.
Khẽ ngửi một chút, anh ngạc nhiên thấy tóc và người mình hoàn toàn bình thường, thậm chí còn đậm mùi trái cây.Ha.
Muốn né tránh để câu giờ cũng chỉ đến thế.
Chuuya hít vào một hơi sâu, đoạn nhìn thẳng vào Dazai đang nhìn mình chằm chằm.Vì Dazai đương nhiên là Dazai, nên hắn chẳng ngại ngần gì mà lao qua chút khoảng cách giữa họ, chẳng buồn để ý tới phép lịch sự hay cơn mệt, làm chiếc giường của Chuuya phải xê đi vài mét.
Chuuya còn không có cơ hội được kêu lên hay quạu rằng dây truyền có khi đã tuột—vì Dazai đã làm một việc mà Chuuya chẳng thể nào lường trước, bất kể anh có Thiên Y Vô Phùng hay không."
Tôi nhớ cậu quá," là những lời dường như Dazai đã nói—mà không, đã nấc lên.
Thật khó lòng nghe rõ vì Dazai cứ ép sát vào anh, miệng không ngừng tuôn ra một tràng lời lẽ trên hõm cổ Chuuya đang dần trở nên ướt nhẹp.Hắn như thế này, làm Chuuya chút nữa đã phải nghĩ lại.Chỉ chút nữa thôi."
Bỏ tôi ra, đồ khùng trời đánh này."
"Không đời nào đâu."
"Làm một thằng khùng dai như đỉa thì có gì mà đáng tự hào thế hả."
Chuuya đáp bằng một giọng khản đặc sau khi đã tự xem xét tình trạng bản thân.
May mắn là Dazai luôn rất giỏi chuyện đề phòng bất trắc, nên chiếc trụ treo dịch truyền của anh đã được gắn chặt vào thành giường từ trước và không bị văng ra.
Xui xẻo là, Dazai khóc nấc trên ngực anh thế này khiến anh chợt thấy ngổn ngang (ví dụ như rất ân hận rằng điện thoại của mình không ở trong tầm tay, để anh không thể ghi lại khoảnh khắc này cho hậu thế) và mũi cũng không khỏi ngứa ngáy.
"Mà, đã hai tuần nay cậu không tắm đó à?"
"Ba tuần," Dazai đính chính lại bằng một vẻ tự tin rất không hợp lẽ thường.
Vô cùng không hợp lẽ thường, bởi đến khi Dazai ngẩng mặt lên—đã làm cho.
Đã làm cho tim Chuuya rất bất ổn.
Trên gương mặt hắn thậm chí có cả nước mắt tèm lem."
Ghê quá."
Chuuya nuốt khan, giữ cho tay mình vẫn yên vị trên giường.
"Cậu đúng là quá ghê."
Dazai chỉ cười với anh, dường như không thể chống chọi với bao cảm xúc quay cuồng đang kéo tới.Đó là lý do duy nhất Chuuya quyết định không làm hắn mất vui và không bảo hắn rằng trong ba tuần gần như hôn mê vừa qua... vẫn có những lúc anh không hoàn toàn bất tỉnh nên đã nghe được rất nhiều điều.
Vừa tỉnh khỏi hôn mê đã đến dự lễ cưới của John và Francis thực rất bất thường, song cơ thể của Chuuya khó có thể coi là bình thường được.(Anh nào có bình thường.
Anh cách xa hai chữ 'bình thường' đến cả ngàn cây số.
Anh—)Nhưng vì anh đã nói lời, nên phải giữ lấy lời.
Đúng là anh chưa từng hứa rằng sẽ tham dự lễ cưới, nhưng dù sao anh cũng đã hồi đáp thư mời, mà anh không phải hạng người sẽ nói một đằng làm một nẻo.
Loại người đó phải là Dazai mới đúng.
Nghĩ đến đây, Chuuya cắn môi.
Nói gì thì nói, đám cưới chắc chắn sẽ có rất nhiều scandal cùng đám săn ảnh, không chỉ vì Fitzgerald vốn là một tay thương gia luôn rất sẵn sàng bán tin mật lấy tiền, mà còn bởi vợ trước của Fitzgerald (cầu cho hương hồn chị ấy yên nghỉ) đã từng rất nổi tiếng với cánh truyền thông.Như một kiểu nhường nhịn thôi, Chuuya nhớ rằng John đã từng nói với mình như vậy.
Tôi chấp nhận những gì xấu xa nhất của anh ấy để có thể nhận về những điều tốt đẹp hơn.Nghe John nói thật dễ dàng, dù ai nấy đều biết chuyện chẳng mấy khi được êm thấm đến vậy.
Không những lối sống của hai người họ khác nhau một trời một vực—mà chỉ vài ngày tới đây họ sẽ về dưới một mái nhà.Chuuya tự cắn môi mình đến khi bật máu tươi.
Để có thể tới được đám cưới mà không bị Dazai phát hiện cần rất nhiều kiên nhẫn và may mắn.
Chuyện rất khó, vì Dazai đang bám dính lấy anh như một con đỉa đói lâu ngày gần như hai mươi tư trên bảy.
Hàng năm trời kinh nghiệm của anh trước một Dazai-tay-bạch-tuộc cũng không so sánh được với lúc này.Anh bèn câu giờ, vì bất kể người khác (Dazai) có nói gì, thì thực chất anh vốn rất giỏi kiên nhẫn chờ đợi để thực hiện mục tiêu.
Không phải lúc nào anh cũng bộp chộp làm vỡ kế hoạch (vì sau khi thằng cha ấy bỏ đi, anh không được quyền phạm lỗi, nếu anh còn muốn giữ chức Quản lý; mà trước khi thằng cha ấy bỏ đi, anh cũng không được quyền phạm lỗi, nếu anh còn muốn giữ chân Quản lý trẻ tuổi nhất trong lịch sử Mafia Cảng).Chuuya không cáu với Dazai, không gạt tay hắn ra, cũng không đạp cho hắn nát đầu.
Đổi lại, Dazai chỉ ngâm nga hát mà không nói rằng một Chuuya ngoan ngoãn thế này bất thường ra sao.Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.Tựa như giữa họ đã chẳng còn gì phải giấu diếm, Chuuya nở nụ cười với Dazai.
Và trong suốt quãng thời gian ấy, anh đợi mật hiệu từ một người đã ghé thăm vào những ngày anh còn bất tỉnh—một việc cũng không nằm ngoài cung cách bí mật của người kia.Chẳng có gì quan trọng.Dù sao thì, luận về chờ đợi, Chuuya đã có quá nhiều kinh nghiệm rồi.
-
[Hai mươi tư tháng năm]"...thế rốt cuộc anh định thế nào?"
"Hừm, hai ta đã đồng ý rằng tôi giúp cậu không có nghĩa là tôi phải tiết lộ hết về năng lực của tôi, nhỉ."
Sakaguchi Ango chú tâm nhìn đường phố trước mặt để Chuuya nhanh chóng thay đồ ở ghế sau, cửa sổ kính màu chắn hết những ánh mắt tò mò từ xe cộ xung quanh và người đi đường.
Tuy Chuuya vốn muốn lên đường vào giờ thấp điểm, nhưng giao thông đông đúc nhường này rất có lợi cho hai người họ.
Bỏ trốn giữa lúc đường phố vắng vẻ chỉ tổ cho Dazai được dịp khoe nghề lái bạt mạng của mình."
Hay nhỉ, tôi không nhớ là mình đã đồng ý gì đâu đó."
"Tôi thì thấy cậu có mặt ở đây đã là đồng ý rồi."
"Lẽ ra anh nên đối xử với tôi tử tế hơn một xíu," Chuuya nheo mắt lại qua cặp kính ngụy trang.
Bây giờ trông anh chẳng khác gì cú vọ, hệt như kẻ bắt cóc này.
Nếu đã lên kế hoạch từ trước thì đây có còn tính là bắt cóc không?
Mà quan trọng gì chứ?
"Tôi đang giúp anh đây còn gì."
"Đâu phải cậu không được gì từ vụ này đâu," Sakaguchi không tỏ ra chút nào lo lắng.
Ngược lại, giọng anh ta còn có vẻ thích thú, tựa như giúp một người khác thoát khỏi đôi tay bạch tuộc của Dazai rất có tính tấu hài.
"Mà cũng đâu phải cậu không có ý định cứu thế giới, nhỉ."
Chuuya cười khẩy đúng lúc họ chuyển làn để tới thẳng sân bay.
Đi như vậy e rằng rất dễ bị bám theo, nhưng họ sẽ khởi hành sớm, nên cũng không nhất thiết phải đi qua vài đường cao tốc hay đi đường thủy để cắt đuôi."
Tôi là Quản lý Mafia Cảng, đi cứu thế giới làm gì."
"Nhưng cậu vẫn chịu chiều theo Dazai-kun đó thôi."
"Thời đó qua lâu rồi," Chuuya nói bằng một giọng quả quyết nhất có thể.
Nhưng có vẻ như chẳng được gì – Sakaguchi hẳn không phải dạng người cả tin."
Trốn đi dự một đám cưới khác mà không cho cậu ta biết thế này, rõ là cậu vẫn đang chiều ý cậu ta đó thôi."
"Không cho hắn biết sự tình là chuyện vui đối với anh hả?"
Chuuya nheo mắt nhìn người đàn ông đã từng làm bạn nhậu với Dazai.
Những lúc thế này, Chuuya vẫn không khỏi cảm thấy... trống trải, vì anh chưa từng cố gắng tìm hiểu về một Oda Sakunosuke Thiên Y Vô Phùng.
Tất nhiên sẽ chẳng thay đổi được gì, nhưng dù sao...
Mà cũng chẳng quan trọng.
"Thế mới biết, một kẻ chịu được Dazai khi say cũng phải có một khái niệm 'vui' hơi dị thường đó."
Sakaguchi chợt bật cười – gần như giống hệt Dazai, thật sự.
Làm anh thấy rợn người, tựa như bóng ma của Dazai đang lẩn quất đâu đây, dù hắn ta vẫn còn sống sờ sờ (và khả năng cao đang rất quạu vì bị gạt).
"Cậu đang ra cho cậu ta một đề bài bất khả thi, một vụ việc cậu ta có rất ít thông tin, kèm theo rất nhiều mạo hiểm, cùng nhiều biến số không lường trước được.
Đó là còn chưa nói đến chuyện việc này liên quan đến cậu.
Một người đang phát chán với cuộc sống tầm thường mà nhận được một món quà như thế, chẳng phải rất đáng quý sao?"
Ha.Nếu đã nói như vậy thì...Chuuya cắn môi, đạp mạnh vào lưng ghế lái.
"Lái xe của tôi mà nhiều chuyện thế này thì có gặp tai nạn tôi cũng không thấy lạ đâu."
"Hai cậu đúng là không biết thành thật hệt như nhau..."
"Tôi không muốn nghe câu đó từ miệng anh đâu nhé."
-
[Hai mươi lăm tháng năm]Không hổ là một đám cưới có mặt Fitzgerald, mọi thứ đều sáng chói đến mù mắt.
Khắp nơi đều dát kim cương, mà Chuuya có một linh cảm hãi hùng rằng trong vòng bán kính một dặm trở lại đây hoàn toàn không có viên đá quý nào là giả.
Đã từ rất lâu anh không phải nghĩ về chuyện tiền bạc của mình, nhưng bị nhấn chìm trong nhường này xa hoa vẫn làm anh cảm thấy chộn rộn trong bụng.Anh liếc qua bạn hẹn của mình, nhưng rồi lập tức phải quay đi.
Kính của Sakaguchi đang lóe sáng thôi rồi.
Chuuya tha thiết ước rằng cặp kính của chính anh có chức năng nào giúp được anh chống sáng.Anh thấy rất vinh hạnh (và cũng rất ngạc nhiên) vì được xếp chỗ tại một trong những bàn tiệc chính, ngồi chung với các anh chị em của John.
Chuuya không biết anh đã làm gì để được coi là một thành viên trong gia đình, nhưng anh chắc mẩm không phải vì cú đạp vào mặt John năm xưa.Nói đi nói lại, nếu phải so sánh với...
Dazai chẳng hạn, thì lễ cưới này tương đối vui.
Cũng tương đối bình thường.
Dazai hẳn sẽ có một lễ cưới rất điên, tổ chức với một người cũng điên không kém.
Chuuya bâng quơ nhớ rằng, anh đã từng bảo Atsushi ngày ấy sẽ có thòng lọng với bom hẹn giờ; tính tới giờ anh vẫn cầm chắc cái đại nạn cưới xin của Dazai Osamu sẽ diễn ra hệt như vậy."
Mấy người họ thấy vui vì được ăn nhiều với được mua nhiều sách thôi," giọng của John cắt ngang dòng hồi tưởng của anh.
Chuuya để nét mặt mình vui hơn một chút.
Trông John không có vẻ như đang tin anh, nhưng dường như anh ta cũng đang phát chán vì rất nhiều chuyện khác.
Mắt anh ta hơi giật—cơ mà, cũng có thể do những máy ảnh đang chớp liên hồi.
"Cậu vẫn chưa giới thiệu bạn hẹn mới toanh này cho tôi đâu đó, Chuuya."
Chuuya nghe vậy thở dài, đoạn kéo tay áo Sakaguchi.
Mặc dù anh rất biết ơn Sakaguchi đã đồng ý tới đây để đổi lại việc có thể dùng anh giao kèo với những yêu sách của Dostoyevsky... thì Chuuya cũng không phải không biết anh ta có động cơ riêng trong chuyện này.
Dù sao, tuy Siêu năng đã bị xóa bỏ khỏi thế giới (và cũng không thể loại trừ khả năng chúng sẽ quay lại vào một ngày không xa)... thì một hội Guild đang trên đà phát triển cũng đủ khiến bất cứ cơ quan thanh tra có tự trọng nào phải dè chừng.(Chuuya tự hỏi liệu có phải vì Sakaguchi đã dành quá nhiều thời gian với Dazai, nên anh mới thấy anh ta dễ hiểu hơn những thằng cha thích thao túng khác mà anh đã gặp.)"John à, đây là Sakaguchi Ango."
Chẳng phải hai người họ chưa từng biết nhau, nhưng anh kệ xác.
"Sakaguchi, đây là John...
Fitzgerald.
Chà, chúc mừng anh nhé."
"Ừ, tôi vẫn chưa hết mừng đây," John đáp lại bằng một nụ cười hạnh phúc thực sự, nhưng bàn tay anh ta vẫn siết lấy tay Sakaguchi như gọng kìm.
"Cảm ơn cậu nhé.
Rất vui được gặp anh."
Chuuya chỉ tay vào anh và Sakaguchi, hy vọng rằng John sẽ không đùa thêm về chuyện Dazai vắng mặt.
"Chúng tôi nên đi chào hỏi chồng anh nhỉ."
"Thôi, không cần đâu, ông ấy đang mải chụp ảnh rồi."
"Chụp với cái nào cơ," Chuuya tỉnh bơ đáp, vì riêng cánh nhiếp ảnh có một khu xếp hàng riêng."
Với tất tần tật."
"Nghe mệt ghê đó."
Chuuya nhướn mày nhìn các em nhỏ của John, vẫn quá đơn thuần để sống một cuộc đời với đám săn ảnh.
"Tụi nó có thích nghi tốt không?"
"Ừ thì, Fitz không giỏi khoản nhớ tên cho lắm."
John nhún vai, như thể một thiếu sót như thế chẳng bõ bèn gì, trong khi thực chất phải có một hàng dài người thấy rất điên tiết vì gã ta.
"Cho nên rất may là chúng tôi đã cưới nhau rồi, như vậy ông ấy có thể gọi tôi là 'chồng' nếu có quên mất tên tôi."
"Haaaa."
Chà.
Ít ra thì dù cho Dazai có khốn nạn đến đâu, chắc hẳn hắn sẽ không bao giờ quên tên người khác.
"Còn anh chị em của anh sẽ thành...
'gia đình nhà chồng' à?"
"Ngay cả lúc chỉ có bọn họ với nhau thì ông ấy cũng đã gọi người nhà tôi như thế rồi."
John mỉm cười, đoạn kéo Chuuya và Sakaguchi lại gần hơn để chụp một bức ảnh lúc có người tới xin.
Phản ứng đó gần như đã thành bản năng, dù Chuuya biết John chán ghét những thứ vinh hoa này đến nhường nào.
Chẳng lẽ đây là quyền năng của tình yêu đích thực sao?
Đủ để biến con người thành những diễn viên luôn dán trên mặt một nụ cười hả?
"Gia đình tôi cho rằng như thế nghe có vẻ quyền quý lắm.
Thật sự rất đần luôn."
"Gọi họ là đần như thế không hay lắm đâu nhỉ."
"Có ai nghe được tôi đâu," John ra hiệu về hướng những người đang mê mải ăn, nhưng tất nhiên vẫn giữ được nề nếp dùng dao dĩa chuẩn.Sakaguchi hắng giọng, còn Chuuya liền biết chuyện trò xã giao đến đây phải kết thúc."
Ừm.
Chúc mừng anh nhé – anh có việc gì cứ đi làm đi, chúng tôi không giữ chân anh nữa."
John không đáp lời, chỉ vỗ nhẹ lên lưng anh một cái rồi đi, ánh mắt sắc lẻm.
Chuuya cảm tưởng như anh ta đang đánh giá mình.Chuuya vẫn chưa kịp cảnh báo Sakaguchi không nên điều tra nhà Fitzgerald quá lộ liễu, thì đã có một người muốn chụp ảnh anh.
Anh gạt đi hết các câu hỏi, nhưng có những kẻ không chịu dừng."—ngại vì đã từng hẹn hò với anh Fitzgerald không?"
Ừ thì, bây giờ cả hai người họ đều là Fitzgerald rồi, đúng không?
Chuuya nheo mắt nhìn tay phóng viên, thấy hơi rợn tóc gáy vì hội nhà báo có thể kiên nhẫn đến vậy.
Về cơ bản thì anh đã từng hẹn hò với cả hai người, bất kể có ngắn ngủi hay đáng chán ra sao.
Nhưng có lẽ cũng không ai thực sự để tâm tới những gì John phát biểu trước ngày cưới."
Ừm, chỉ là chuyện một đêm thôi," Chuuya thì thầm thừa nhận, một tay giữ lấy tay áo Sakaguchi để anh ta không lẩn đi làm việc khác.
"Tức là, chúng tôi chỉ đứng với nhau một đêm trong triển lãm ấy mà."
Được phỏng vấn thế này chắc chắn sẽ làm lộ tung tích của Chuuya. (Thật ra, Dazai hẳn phải biết rồi.
Dazai có thể là rất nhiều kiểu người, nhưng chắc chắn luôn rất thông minh.) Song mặt khác, dùng loạt truyện nóng hổi ngày trước để trở thành trung tâm ống kính thế này (cùng người bạn hẹn bất đắc dĩ) cũng đồng nghĩa với việc Sakaguchi không thể thoát khỏi tầm máy quay.Coi như anh vừa thêm một món quà cưới cho John vậy.
-
[Hai mươi sáu tháng năm]"—căn nhà này của anh vẫn chưa đến mức chết hẳn, nhỉ?"
Fyodor Dostoyevsky giang rộng tay hết mức có thể dưới gông cùm.
Trông hắn vẫn rất quyền lực và đầy ngạo khí, tựa như dây xích trên tay hắn chỉ cần nói một chữ sẽ lập tức nát vụn ra.Và rồi, chúng vụn ra thật.Xiềng xích trên người hắn đều rơi xuống đất, đèn trần nhà tắt phụt, rồi—Chuuya còn không kịp chạy khỏi gian ngục đó vào thời khắc tất thảy tường xung quanh sập xuống, tựa như để ngăn những kẻ vượt ngục không tới được đây.
Nhưng thực chất, như vậy Chuuya chỉ bị nhốt cùng Dostoyevsky trong căn ngục này, hoàn toàn bị tách khỏi Sakaguchi, Fukuzawa và Mori-san ở phía bên kia."
Anh—""Đúng, là ta làm đó."
Dostoyevsky hơi nghiêng đầu, để lộ ra phần cổ trắng nhợt – phần cổ vẫn chưa bị áo tù che đi.
"Đừng lo – ta chỉ làm vậy để cậu và ta được nói chuyện riêng tư thôi."
Chuuya cười khẩy.
"Hẳn là như vậy.
Nghe đây, làm sao để trở lại như cũ ngay—""Cậu hãy nghe ta nói chứ?
Ta cóthể giúp cậu biết phải làm gì với Dazai Osamu mà."
-tbc-
Lời tác giả: cứ mỗi lần cập nhật là tui đều không thể tránh khỏi dông dài, cơ mà:cảm ơn tất cả các bạn đã đọc, đã bình luận, đã yêu thích hay đã ghi nhớ câu chuyện này nhé.
đúng là thiên sứ cả mà, cảm ơn các bạn nhiều