Lời tác giả:- Dazai giải quyết được vấn đề 'làm thế nào để chung sống với anh chồng đã có bạn trai'
- có cảnh chăm sóc Chuuya say rượu nè, trượt băng đôi nè, tầm gửi nè, bình minh đầu tiên lúc sang năm mới nè
- ồ, Dazai sẽ tỏ tình nữa
- chương này sẽ có nhiều đoạn giãn cách ra vì ~drama, nên khi đọc hãy cẩn thận nhé- bố cục chương này sẽ hơi... bất thường, vì tui muốn phản ánh tâm lý của Chuuya nhiều hơn.
Hẳn nó không giống với những gì mọi người mong đợi đâu, nhưng tui hy vọng là các bạn vẫn đọc tiếp và vẫn sẽ (ừm) thích nó nhé!

Cơ mà, nói thật nè, hãy cẩn thận chương này sẽ có một Chuuya vô tâm nhưng không cố tình + có thể coi rằng không 'chung thủy' về mặt tình cảm [T/N: vì bây giờ Tachihara là bạn trai trên danh nghĩa của Chuuya rồi, nhưng Chuuya yêu ai thì các bạn biết rồi đó... xin lỗi Tachihara!] + cảnh cuối rất nặng nề.
Nên chuẩn bị khăn giấy trước khi đọc & đừng đọc ban đêm nếu mai phải dậy sớm nha.
Nếu có muốn la hét gì thì hãy bình luận ở đây, hoặc là trên twitter & tumblr của tui nhé ^^;;;;; (tất nhiên những bình luận thường cũng rất được chào đón rồi!) [links tại comment]
Lời dịch giả: ...vẫn phải nhắc lại, xin lỗi Tachihara orz.
Chúc các bạn đọc... vui...-Questa storia che senso non ha
Svanira' questa notte assieme alle stelle
Se potessi vederti dalla speranza nascera' l'eternita'Stammi vicino, non te ne andare
Ho paura di perderti-"Chào Tachihara-kun."
Tiếng ngáp dài ở đầu bên kia đột ngột chuyển thành vài tiếng hít sâu cùng—một tiếng 'bụp' rất nặng.
Chút nữa anh đã hỏi liệu cậu ta có sao không – anh gọi không đúng lúc à?, thế này vẫn hơi sớm quá đối với kiểu người như Dazai, nhưng Tachihara vốn rất mẫn cán, nên chắc là sẽ không sao chứ?, hay cậu ta đang có nhiệm vụ?, nhưng tuần này đâu có nhiệm vụ nào cho Thằn Lằn Đen đâu... – song rốt cuộc Tachihara cũng có thể chào anh bằng một câu vui vẻ hoàn chỉnh.Nên anh tiếp lời: "Tôi biết là Dazai đã xếp lịch cho hai ta vào tuần sau, nhưng tôi muốn hỏi liệu cậu có muốn đi luôn tối nay không?"
Đầu dây kia lại có tiếng ấp úng, xen lẫn vài chữ gì nghe như 'đang mơ' hay là 'ơn trời.' Chuuya kiên nhẫn đợi một câu trả lời cụ thể hơn.
Anh tự nhắc mình rằng điện thoại Tachihara (hay là chỗ cậu ta nhỉ?) bắt sóng rất kém, vì cứ chốc chốc lại bị ngắt như vậy.Đến lúc Tachihara đáp lại được rất nhiệt thành, Chuuya liền chuyển sang đề tài chính.
Tiếng ngáy đều của Dazai đã nhỏ dần đi – anh chỉ còn vài phút riêng tư cho mình.
Anh thừa biết sẽ không giấu được chuyện này khỏi thằng cha bám người đó, nhưng anh vẫn muốn nói chuyện với Tachihara mà không bị gián đoạn – hay là, bị góp ý vô duyên."
Với cả... tôi đang nghĩ, nếu cuộc hẹn này êm thấm, thì liệu cậu có muốn làm bạn trai tôi chứ?"
"CHUUYA-SAN!!!"
Tiếng la ấy làm Chuuya phải nhăn mặt."...Tôi nghe được cả mấy dấu chấm than đó.
Không được à?"
Anh ngưng lại một giây, đoạn tiếp lời, "Cậu không cần vì tôi là cấp trên của cậu mà cảm thấy áp lực phải nhận lời tôi đâu.
Tôi hứa là nếu cậu có từ chối thì tôi cũng sẽ không phạt cậu đâu mà."
Bên Tachihara có tiếng gì rất lộn xộn, như thể một mớ đồ đạc vừa rơi xuống sàn.
"Không-không-không-không!
Không phải như thế!"
"...Vậy à?"
Đoạn Tachihara bắt đầu nói lan man hệt như những khi Atsushi mải huyên thuyên về Akutagawa—thật luôn, cũng bởi vì thế nên Chuuya mới hiểu được cậu ta muốn nói gì giữa những đoạn cà giật. (Chính anh còn thấy kinh ngạc vì mình luyện thêm được một kỹ năng mới nhờ Atsushi.)"Kể cả nếu như mình đi h-h-h-hẹn mà không thuận lợi—à không, em biết là sẽ trên cả tuyệt vời vì anh rất tuyệt vời mà, Chuuya-san—lúc nào anh cũng giỏi cũng tốt hết, thật sự rất tuyệt vời luôn, em không ngờ là anh lại—bởi vì anh tuyệt vời quá mà—nhưng kể cả có chuyện gì, mà chắc chắn là sẽ không có đâu—KỂ CẢ THẾ.
Thì em vẫn muốn.
Làm—ừm."
Tachihara quả nhiên rất tốt bụng, một kouhai đáng mến.
Làm anh chút nữa đã cảm thấy áy náy, vì anh vốn biết chuyện này sẽ đi đến đâu, dù anh không có Thiên Y Vô Phùng đi chăng nữa.Chỉ có một câu trả lời duy nhất."
Cảm ơn nhé, cậu quá lời rồi, Tachihara-kun.
Để tối nay tôi tới đón cậu – gửi tôi địa chỉ nhé?"
Bên kia có một tiếng nuốt khan, rồi: "T-Thật ra, Chuuya-san, em rất muốn được tới đón anh ạ!"
Chuuya vô thức siết lấy điện thoại chặt hơn.
Anh lập tức nhìn về phía phòng ngủ, vẫn đóng cửa im lìm, gần như khuất khỏi tầm mắt để anh không có vẻ như đang cố tình để mắt tới nó lúc nghe điện thoại – lúc gọi cho bất cứ ai ngoại trừ Dazai.
Anh nhìn những chiếc khăn bếp phơi trên giá treo cao quá đầu, họa tiết dâu tây và táo có một màu đỏ rực trên nền đồ đạc đen trắng.
Anh nhìn điểm nhấn trên chiếc bàn ăn tuần đó, là những bông hoa đang độ mãn khai trong lọ pha lê nhiều màu.
Anh nhìn chiếc ti-vi đắt tiền đang ngự trên tường cao, những chiếc điều khiển nằm lăn lóc bên dưới, những tựa game cao ngất bên cạnh."
Đừng."
Rồi anh thấy mình hơi gắt, nên sửa lời, nhẹ nhàng hơn.
"Không phải phiền cậu vậy đâu.
Để tôi đón cậu lúc bảy giờ nhé?"
Anh chút nữa đã cảm thấy áy náy vì đã phải đôi co như vậy, vì anh biết Tachihara vốn đủ tốt bụng, không như ai đó anh quen.Cuộc gọi ấy kết thúc trong tiếng chào lịch sự và trước ánh mắt không rõ vui buồn của Dazai, giờ đang đứng trước cửa phòng ngủ, mặc một chiếc áo ngủ quá khổ đủ rộng để che gần hết phần đùi của hắn, nên quần lót hắn không lộ ra, nhưng chủ yếu là vì Chuuya không nhìn xuống đó.
Màu lụa đỏ trên người hắn trông rất dễ nhìn, nhưng cũng không có gì lạ, vì một khi Dazai đã muốn, tất cả những gì hắn làm đều dễ nhìn, dễ nghe.
Không những vậy, hình ảnh hắn lọt vào tầm mắt Chuuya ngay gần những chiếc khăn in hình dâu tây và táo, bản thân hắn cũng đang tiến lại phía bàn ăn có những đóa hồng đỏ tươi nở rộ."
Có vẻ cậu cũng không ngại nghe lén người khác nói chuyện nhỉ?"
Đôi mắt Dazai vẫn không để lộ cảm xúc gì, nhưng giọng hắn có một vẻ chân thành gần như chẳng tốn công.
"Ừm, tôi chỉ nghe được đoạn cậu bảo cậu ta rằng cậu có xe xịn, nên cậu mới có quyền quyết định ai đi đón ai thôi á."
"Không phải thế," anh đáp, nhưng không tiếp lời.
Đương nhiên đó chẳng phải lý do, Dazai biết, mà anh cũng biết.
Anh đưa mắt nhìn những sắc màu rực rỡ nhuốm đầy căn hộ mình như máu phun, biết rằng anh không muốn ai khác tới đây làm nó trở nên hoen ố."
Ừm."
Chuuya gập chân lại nhường chỗ cho Dazai trên ghế; lúc Dazai ngồi xuống, hắn nhẹ nhàng kéo chân Chuuya về phía lòng mình.
Anh phải chuẩn bị đi tắm, vì anh vẫn phải điền báo cáo về những công ty hôm trước anh đã tới thăm.
Vậy nhưng anh chỉ ngả người xuống chiếc ghế dài cho đến khi nằm hẳn ra, để Dazai xoa nắn chân trái mình."
Vậy là cậu muốn làm bạn trai của Tachihara-kun à, Chuuya?"
"Tôi muốn thử," anh sửa lại, mắt lườm Dazai đang nắm lấy chân mình quá—chặt.
Anh cựa mình một chút để hắn lỏng tay ra.
"...Còn cậu thì không đồng ý."
"Mấy chữ 'không đồng ý' không bằng một mẩu những gì tôi đang cảm thấy đâu."
Chuuya nheo mắt ngó Dazai đang nhìn chân anh chằm chằm như thể nó vừa làm gì rất xúc phạm đến hắn—như là nó vừa ban hành luật cấm không được nói chuyện tự tử đôi hay là cái gì đó điên điên đại loại vậy.
"Tôi đâu cần xin phép cậu để có bạn trai."
"Tôi biết."
"Nên có cảm thấy thế cũng đâu được gì."
"Tôi biết mà."
"Ặc, nghe cậu đồng ý với tôi ghê quá."
"Có chân cậu ghê ấy," Dazai đáp rất trẻ con, dù tay hắn vẫn tiếp tục xoa nắn."
Thế thì buông mẹ nó ra đi?"
Dazai liền liếc sang anh, đoạn đưa chân anh lên mặt, áp lên má, rồi lên môi.
Hơi thở hắn làm anh ngứa ngáy—Chuuya muốn co người lại, nhất là khi Dazai bắt đầu cất tiếng, để giọng nói hắn rung lên ngay cạnh chân anh.
"Nhưng mà tôi đói, đây là đồ ăn của tôi mà."
"Tự dưng cậu muốn ăn thịt người là thế chó nào hả?!"
"Cậu ngon mà."
"Cậu vừa mới nói là chân tôi ghê xong, ặc."
Nhưng nhắc đến đây, anh cũng thấy đói."
Vẫn ngon," Dazai đáp, đoạn mút lấy ngón chân cái của anh thật.Chuuya đạp vào mặt thằng cha ấy thay cho câu trả lời.
Cuộc hẹn diễn ra êm thấm—họ đi ăn tối ở một nhà hàng Tây Ban Nha mới mở cách trụ sở Mafia Cảng có ba dãy nhà, trang trí tuyền một màu đỏ của võ sĩ đấu bò, trên bàn ăn là cơm mực paella negra rưới đầy nước xốt để Tachihara thưởng thức.Bên khóe môi Tachihara có vết mực; Chuuya lấy một chiếc khăn ăn để chấm đi."
C-Chuuya-san!"
"Cậu có vết gì trên mặt kìa," Chuuya đáp, vẫn tiếp tục lau.
Anh cảm thấy được gương mặt người kia đang nóng lên ngay cả dưới lớp giấy ăn và găng tay trên da.
"Rồi, hết rồi."
Cô phục vụ đang rót nước cho họ khẽ kêu lên một tiếng ngưỡng mộ.
Anh cười nhẹ với cô ta, vì nếu cô ta cũng tán thưởng cử chỉ vừa rồi thì hẳn là điều tốt—như vậy có nghĩa anh vừa làm một chuyện bình thường, phải không?
Đoạn anh nhấp một chút nước pha vị táo, nhớ về Dazai vẫn luôn đập vào mặt anh chẳng báo trước mỗi lúc hắn kêu là anh có thức ăn dính trên mặt.Mặt của Tachihara đã đỏ đến mức đáng ngại."...Cậu không sao chứ?
Tôi lau mạnh quá à?"
"K-Không ạ, không phải thế, chỉ là em."
Tachihara nuốt khan, yết hầu lộ ra thấy rõ.
Gương mặt đỏ lựng ấy có vẻ rất khốn khổ.
"Em không ngờ được.
Em chỉ ngạc nhiên thôi."
Dazai lúc nào cũng làm thế hết, chẳng nói trước bao giờ, song Chuuya chỉ để trong lòng.
Nói chuyện về người khác trong lần hẹn đầu tiên không được hay—trừ khi người khác đó chính là bạn hẹn của mình.
Hơn nữa, chẳng việc gì anh phải so sánh Dazai với Tachihara hết, hai người đó khác nhau như quỷ khác với người.
So sánh cũng chẳng đi đến đâu."
Lần sau tôi sẽ báo trước cho cậu vậy."
Anh cực kỳ dễ thích nghi."
K-Không cần ạ, ngạc nhiên vậy tốt mà."
Nhưng trông cậu như sắp chết ấy, anh cũng không nói ra, vì có vẻ thông thường người ta không thích nói về hiện thực hay chết chóc trong dịp hẹn hò.
Ngay cả những phim có nhân vật chính là cảnh sát hay thám tử—những lúc đi chơi, họ đều không bàn về những vụ án họ theo.
Mà không, hình như người ta toàn đưa nhau thẳng về phòng ngủ, nhỉ?
Ặc, anh phải kiếm phim nào mới để xem vậy."...Tùy cậu đó."
Anh không nhắc đến hai chữ 'bạn trai' lúc đưa Tachihara về—không biết vì lẽ gì, cậu ta nhờ anh đưa về trụ sở, đã có Hirotsu-san và Motojirou đợi sẵn ở quầy lễ tân với hàng tá bia mua từ tiệm bách hóa xếp thành hàng như một buổi tập súng.
Higuchi và Gin đang thì thầm rất hăng phía sau quầy; trên tay Higuchi là điện thoại, tập trung rất kỹ về phía cổng ra vào.Hiện giờ vẫn còn sớm, nhưng Tachihara đã đỏ mặt suốt hai tiếng đồng hồ, nên hẳn là cậu ta cũng cần thời gian hồi phục.
Anh không nhắc đến hai chữ 'bạn trai' không phải vì có một hội dưa lê Mafia Cảng đang hòng chuốc cho Tachihara say mèm, đặng còn kể cho họ nghe cuộc hẹn hôm đó ra sao.
Họ có biết anh cũng không ngại.Nhưng bởi vì anh đã hỏi cậu ta rồi, mà anh không muốn tỏ ra quá vồ vập.
Dù có mất thời gian cũng không sao."
Cảm ơn cậu đã đi chơi với tôi nhé," Chuuya nói, đoạn tiến đến gần Tachihara để chạm môi lên một gò má vẫn đang nóng bừng. (Higuchi ré lên như một con hải cẩu đang ngắc ngoải chết—ồ, có vẻ như giọng cô ta lúc nào cũng vậy.)"Em, em—sẽ dâng tất cả cho anh."
"...ờm, cảm ơn nhé?"
Chuuya nhìn gương mặt Hirotsu-san đã mất sạch kiên nhẫn, lúc ông tiến đến để xua Tachihara về bàn, giữa tiếng hải cẩu của Higuchi và cái im lặng đầy xét nét nơi Gin.
"Đáng ra phải là tôi mua đồ cho cậu chứ nhỉ?"
Dù sao anh cũng biết mức lương của những người trong Thằn Lằn Đen, mà kể cả Tachihara có chơi ác đến độ đi buôn lậu ít nhất một nửa số thuốc phiện họ vận chuyển quanh Yokohama, thì cũng không bằng một phần tư lương tháng của anh được.
Tachihara có hai người em trai còn đang đi học, theo như cậu ta nói lúc ăn cơm ban nãy, nên anh không thể cho phép cậu ta tặng anh thứ gì quá đắt tiền, nữa là tất cả mọi thứ của cậu ta."
Cậu bỏ qua cho tên ngơ này nhé," Hirotsu-san nói rất nghiêm trang, cũng không-màng-giữ-ý đẩy anh rời khỏi khu lễ tân để ra ngoài cổng."
Chú không định cho tôi nhậu cùng sao," Chuuya đáp, không giấu vẻ dằn dỗi vì bị cho ra rìa.
Nhưng rồi anh nhớ lại hàng bia lon bia chai vừa rồi, thôi miễn.
Anh thà về nhà uống rượu còn hơn—hình như hai người họ vẫn còn một ít Krug Clos d'Ambonnay thì phải."
Ở đây tụi tôi sẽ làm sao cho Tachihara-kun phải thật bẽ mặt, thật ân hận mới thôi."
Nghe giọng nói nghiêm nghị đó, Chuuya liền tỏ ra ngán ngẩm, nhưng thật ra, tận sâu trong lòng, chính anh cũng đang lo.
Cơ mà, anh đâu phải chưa lường trước được chuyện này, phải không?
"Nghe chú nói cứ như thể tôi sẽ làm hại gì cậu ta ấy."
Thuật đối nhân xử thế của Hirotsu-san rất hay được áp dụng để tránh đi những đề tài không có lợi, nên ông chỉ đáp rằng: "Dazai-kun đã mua vé một buổi xem marathon phim Hitchcock ở rạp đó."
Đây rõ là để đánh trống lảng, cơ mà, là Hitchcock kìa.
"Từ từ—là tối nay—không phải, là bây giờ, đúng không?"
"Tôi e rằng tôi không phải fan."
"Nhưng chú vẫn biết chuyện mua vé đó thôi," Chuuya lầm bầm, tay đã bấm số gọi cho thằng cha quấn băng chết bầm nọ.
Dazai từ chối nghe, nhưng Chuuya còn chưa kịp nổi điên quăng điện thoại vào cửa kính thì đã nhận được một tin nhắn từ địa chỉ C Á T H U gửi tới.ráng mà xài hai cái chân bé xíu của cậu chạy nhanh lên, tôi mua bỏng ngô bbq với cô-ca không đường rồi"Đây ghét bỏng ngô thịt nướng bỏ xừ," Chuuya thở ra một hơi, nhưng vẫn huơ tay vẫy chào đồng nghiệp, đoạn chạy nhanh ra chỗ đỗ xe trước cổng trụ sở.cô-ca là mua cho cậu đó, nên đừng có kêu vụ bbqcòn 15 phút nữa bắt đầu, tôi đang ở chỗ bán nước nàyChuuya không phí thời gian trả lời tin nhắn, chỉ đạp hết chân ga phóng xe đi.
"Cậu có muốn đến Salome với tôi ngày hai mươi ba tới đây không?"
Hôm nay Tachihara ăn uống nhanh lẹ hơn vì họ đang ở Motomachi, chỉ cần yêu cầu là sẽ có đũa. (Anh từng nói có thể hướng dẫn Tachihara dùng dao dĩa thế nào, nhưng cậu ta từ chối.
Có thể là vì lúc cậu ta hỏi, Chuuya đã thừa nhận rằng anh quen dùng dao dĩa vì trong lúc cần thiết thì xài làm vũ khí cũng vừa hay.)"...là đi hẹn sao, Chuuya-san?"
"Tất nhiên rồi."
Làm bạn trai thì lúc nào cũng tính là hẹn hò, nhỉ?"
Không phải như... hôm nay ạ?"
Hả?"
Mình đang đi hẹn mà."
Chuuya tự ngẫm xem có nên hỏi lại không, vì Tachihara đang nhìn anh rất lạ."
Thế sao Dazai-san lại ở đây vậy ạ?"
"Vì hắn là đồ ăn bám," Chuuya trả lời theo phản xạ—mắt lập tức liếc ra sau lưng Tachihara, là buồng vệ sinh Dazai mới vào.
Hắn sẽ không nghe lời đâu, nhưng mà— "Tôi bảo hắn đi cũng được."
Dường như Tachihara muốn nói gì khác, nhưng rồi chỉ đáp: "Chỗ kia lại là một nhà hàng Pháp ạ?"
"Ồ.
Không, là opera.
Đêm diễn đầu tiên vào ngày hai mươi ba, tôi sẽ đặt được phòng khách sạn ở gần Nhà hát Ca kịch Tokyo nên không cần phải vội."
"Opera ạ."
"Cậu đã xem bao giờ chưa?"
Chuuya cảm ơn cô phục vụ vừa rót thêm cà phê cho anh.
Đang là giờ cơm trưa nên anh không thể say mèm trước mặt bạn hẹn, bất kể rượu ở Motomachi có ngon thế nào.
Tachihara đang rớt hàm nhìn anh, nên Chuuya tiếp lời: "Nếu mà cậu lo không có tuxedo thì mình vẫn đặt gấp được đấy—mình vẫn còn một tuần mà.
Hay nếu cậu cảm thấy hàng may sẵn mặc được—thì lát ăn xong mình đi mua luôn nhé?"
"Dạ, tuxedo ạ?
Chuuya-san, thế.
Thế không được!"
Chuuya thở dài nếm một miếng tôm hùm.
"Nếu mình đến chỗ Komeda-sensei thì tôi cầm chắc là sẽ được giảm giá đó, cậu không phải lo đâu."
"—Komeda-sensei chiều cậu quá đó," Dazai xen vào, chọt một ngón tay còn ướt lên má anh.
Chuuya hất tay hắn ra, đoạn lấy khăn ăn lau mặt."
Tôi là khách quen, đương nhiên người ta phải chiều tôi rồi."
"Đúng thật," Dazai cười khẽ đồng tình, ngồi xuống chỗ của hắn bên tay phải Chuuya.
Ba người họ đang ngồi tại một bàn vuông thấp, chỗ bên trái Chuuya để trống.
"Người ta giảm giá cho tôi hẳn hai mươi lăm phần trăm lúc tôi bảo rằng cái áo lông cừu kia là mua... vì cậu đó."
"Đây đếch có—má nó, ặc—mua cái áo ấy."
Chuuya cắn môi nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Tachihara.
Dù sao thì những lúc đi cùng đồng nghiệp anh cũng hạn chế nói tục hơn—nói bằng tiếng Anh lại càng phải giảm thiểu."
Tôi đã thấy cậu nhìn nó thèm thuồng thế nào rồi nhé~♪"Chuuya đảo mắt một vòng.
"Nó đẹp thật, nhưng có đẹp đến thế đâu."
"Komeda-sensei mà nghe vậy sẽ sốc lắm cho coi."
"Câm miệng giùm cái."
"Rồi, thế cậu tự dưng muốn đi mua tuxedo làm gì?
Không phải cậu có, bao nhiêu, chín bộ rồi à."
"Hả?
Đây có mười nhé."
"Cậu vừa quyên bộ của Ermenegildo Zegna để làm từ thiện hai tuần trước rồi còn gì, đồ hâm."
"Hừ.
Ặc."
"Cậu cứ nói 'Dazai-sama lúc nào cũng đúng cả~♫' là được mà, biết không?"
Chuuya liếc nhìn bạn hẹn của mình đã thôi động đũa.
"Tôi vừa mời Tachihara-kun tới đêm diễn đầu vở Salome."
"Ngày hai mươi ba, đúng không?
Michiko-san lén đưa vé cho tôi rồi đó."
"Thế chó nào mà Michiko-san lại đưa vé opera cho cậu chứ hả?"
Chuuya cho rằng gu của Michiko-san chán thôi rồi.
"Cậu cũng không còn trò gì để làm hay sao, mà lại đi lừa tiền phụ nữ hả?"
"Michiko-san rất đáng quý nhé, chuyên có vé đến những nơi chỉ dành cho khách mời thôi," Dazai cười đáp, hoàn toàn không áy náy gì vì đã để cho người phụ nữ chuyên làm sự kiện kia cứ tiếp tục thích hắn như vậy.
"Mình cùng đến buồng hòa nhạc riêng của cậu được đấy."
"Cậu không được mời mà dám tự tiện đến buồng tôi ấy hả?"
"Uầy, có vẻ như cậu sắp điếc thật rồi, đồ già khú đế ạ."
"Mả cha."
Chuuya hắng giọng, lại nghĩ về vẻ kinh hoàng của Tachihara vừa nãy.
"Rồi, Tachihara-kun, cậu muốn đi cùng tôi chứ?"
"Em có muốn, muốn chứ ạ," Tachihara đưa mắt nhìn Dazai và Chuuya, một ánh nhìn Chuuya không biết nên hiểu thế nào.
"Nhưng mà bộ tuxedo—rồi còn vé mời—rồi còn khách sạn—hơi quá rồi ạ."
"Này, tôi đặt phòng cho chúng mình ở Park Hyatt Tokyo rồi đấy."
Nụ cười của Dazai sắc như dao.
"Cậu đi theo cũng được đó, Chuuya, nhưng phải cẩn thận đấy, vì người ta không nhận chó mèo đâu.
Cả trẻ em dưới mười hai tuổi nữa—"Chuuya ném chiếc dĩa ăn nộm vào mặt Dazai, nhưng hắn chỉ vẩy thìa gạt đi.
"Nói cho rõ coi, cậu dùng thẻ ai để đặt phòng hả?"
"Tôi đặt phòng trên tầng 51 trông ra công viên, nên đương nhiên là thẻ của cậu rồi?"
"Đồ thối thây."
"Tôi đã bảo người ta chuẩn bị rèm chống sáng với cả đệm chống mẫn cảm cho cậu rồi đó, đồ bocchan ạ."
"Đây không phải bocchan nhé."
"Phòng này tôi cũng đặt từ thứ sáu đến chủ nhật, nên mình đi mua sắm ở Shibuya trước buổi diễn được đó, rồi hôm sau cũng có thể đến chỗ Skytree nữa."
"Tôi tưởng mọi người định đi trượt băng hôm chủ nhật mà?"
"Trượt băng là vào Giáng Sinh, tức là thứ hai đó, đồ hâm."
Dazai giơ điện thoại lên trước mặt Chuuya, đã chụp lại ảnh sổ tay của anh có ghi những kế hoạch gì trong ngày nghỉ.
"Già rồi có khác, sắp lẫn thật rồi."
"Dạo này bận mà," Chuuya nhún vai đáp.
Gần đây anh đang mải lo xử lý tài liệu cũ cũng như đi diệt hết gián điệp mà những tổ chức khác cắm vào—với cả, anh cũng đã dần dần tin tưởng giao phó cho Dazai để mắt tới những thứ nằm ngoài công việc của anh.
Gần như là anh vừa có thêm một thư ký vậy, chỉ có điều thư ký này chuyên môn tiêu tiền của anh với làm anh hết chịu nổi thôi, thật sự."
Vâng, dạo này Chuuya-san... bận rộn công việc lắm."
"Nói mới nhớ," Dazai lại quay sang nhìn Chuuya, "cậu vẫn muốn xem lại cái anime dở hơi ấy ở chỗ Atsushi nhỉ, thế cậu có muốn mua cho nó một cái TV màn ảnh rộng không, hay là đợi hôm đó rồi mang cái của chúng mình sang?"
"Yuri!! on ICE không phải anime dở hơi nhé."
Nhờ xem phim đó mà Chuuya đã học hỏi được rất nhiều.
Chủ yếu là để chuẩn bị cho buổi trượt băng tới đây gồm cả Cục thám tử và Mafia Cảng (vì rõ ràng là buổi picnic hôm trước vẫn chưa đủ mức điên), nhưng anh cũng học được cả những thứ một người có thể làm để đẩy một người khác tới cực hạn."
Ừm, chẳng qua như thế thì cậu đỡ phải nghĩ xem nên tặng quà gì cho học trò của tôi thôi."
"Dám cam đoan hai đứa chúng nó chẳng coi một tên thầy như cậu ra gì."
Nhưng mà, hừ, Dazai nói cũng đúng.
Anh tặng hai đứa nó một bộ TV là được nhỉ—thêm bệ đỡ nữa ha?
Có cần thêm máy XBOX 360 không?
"Với cả, Akutagawa bảo là xem ở chỗ nó cũng được."
"Cậu làm thế nào mà thuyết phục nó được vậy?"
Dazai có vẻ nhẹ nhõm là họ sẽ không phải đến chỗ của Atsushi, vì tường ở đó rất mỏng, mà nếu Chuuya nhớ không nhầm thì gần đó còn một thùng rác đủ lớn để nhét xác Dazai vào một khi hắn đùa quá dai.
Hay Dazai chỉ đang thấy nhẹ người vì Chuuya sẽ không đến xem chỗ hắn ở nhỉ?"
Có đâu.
Tôi chỉ bảo nó là nếu xem ở nhà nó thì Atsushi sẽ thoải mái hơn, vì chỗ nó ít ra còn có bàn ghế giường đệm.
Mà không phải chỉ có một cái futon hết tuyết rồi."
"Không thể tin được cậu biết futon ở chỗ Atsushi thế nào đấy."
"Tôi đến chỗ nó một lần rồi mà."
"Cậu về nhà Atsushi ấy hả?!"
Chuuya lại ném một con dao, cũng bị đối xử không khác gì dĩa ăn nộm.
"Tôi đưa nó về mà—sau lần đi chơi ấy.
Ngày trước tôi với nó hẹn nhau mà, không nhớ hả, đồ nhớ dai?"
"Không tin nổi là mới đi với nhau một hôm mà Chuuya đã dẫn đàn ông về nhà đấy..."
"Định tạo thị phi gì hả, không được đâu."
"Rồi, thế vụ quà cáp thì thế nào?"
"Cậu làm bộ hỏi tôi thế này, nhưng tôi thừa biết là cậu đã mua TV rồi nhé."
"...với một cái máy XBOX 360 nữa."
"Hừ."
"Cậu cứ nói 'Dazai-sama lúc nào cũng là nhất~♫' là được mà, biết không?"
Chuuya ngán ngẩm quay sang Tachihara.
"Thế Salome thì thế nào?"
Tachihara có vẻ không muốn đến dự một sự kiện cao cấp như vậy mà có Dazai ở bên.
"Em... hay là mình đi ăn tối hôm chủ nhật vậy ạ?
Với cả hôm sau mình sẽ đi trượt băng rồi mà, đúng không?"
"Phòng triển lãm trong khu Tokyo Opera City có tổ chức một buổi trưng bày trường phái Dada vào hôm hai mươi tư đó," Dazai đáp lại Tachihara, nhưng mắt vẫn nhìn Chuuya, vì hắn vốn không biết phép lịch sự tối thiểu là gì.
"Với cả, Chuuya, nếu mà cậu muốn bỏ tiền mua quần áo ấy, thì chi bằng đi mua đồ của William Westmancott có hơn không!"
"Cậu muốn tôi tặng cậu một bộ vét bảy mươi lăm ngàn đô làm quà Giáng Sinh ấy hả?!"
"Hả, đâu, đấy là quà bình thường cậu tặng tôi mà."
"Cái mẹ gì chứ."
"May là Dazai-san hôm nay không có ở đây," Tachihara hạ giọng thừa nhận lúc họ đang sóng vai đi trên khu phố người Hoa tấp nập người ngược xuôi.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng cái lạnh sâu hôm đó vẫn rất buốt giá.
Anh đã mặc đến hai áo măng tô – chiếc thứ hai là áo lông cừu màu bã trầu của Dazai mà quả thực, được rồi, anh đã để mắt tới mấy hôm trước.Chuuya thở hắt ra, đoạn chỉnh lại túi xách trên tay, không cho Tachihara xách hộ.
Anh chịu được.
Anh vẫn không quen người khác tỏ ý muốn xách đồ hộ anh—chủ yếu bởi Dazai thì lười chảy thây mà những người khác đều biết anh khỏe hơn họ.
"Ừ, may thật.
Hắn đang đi họp gì ấy?
Hình như để bàn về Siêu năng."
Anh giữ cho giọng mình thản nhiên, để hòa với không khí lễ hội và một Tachihara rất tốt bụng chân thành.Gần đây Kunikida rất căng thẳng, Yosano cũng đã hoãn một chầu uống rượu theo lệ thường.
Đôi mày của Hirotsu-san cau lại chặt hơn còn Ane-san bận bịu hơn bao giờ hết.
Đang sắp sửa có chuyện gì – anh nghe nói hôm qua Mori-san đã bay đến Nga – nhưng vẫn như mọi khi, không ai cho anh biết cả.Cũng bình thường thôi, anh tự bảo mình.
Anh hữu hiệu nhất trong vai trò một thanh đao – anh không có giá trị gì trong lúc lên kế hoạch tác chiến.
Anh sẽ tấn công một khi có lệnh.
Nếu như có lệnh.
Đã nhiều đêm nay Dazai vẫn lẻn khỏi giường, chỉ để ngồi dưới sàn nghiên cứu rất nhiều tài liệu xung quanh—nhưng Chuuya nào có quan tâm, vì như vậy anh liền có thêm không gian ngủ.Anh—anh vốn vô dụng trong những chuyện tính toán thế này."
Cậu đã mua xong hết quà chưa?"
"Rồi ạ, Chuuya-san.
Anh thì sao ạ?"
"Cũng gần hết rồi."
Anh chẳng quan tâm nếu Dazai lại đang lén làm mấy trò theo sở trường của hắn: làm một thằng cha thích lừa lọc, thao túng người khác—chuyên bị tụi người Nga lùng bắn trong ngõ nhỏ, chuyên mắc kẹt trong những tòa nhà sắp đổ, chuyên—hừ.
"Này, mình ghé qua đền Thiên Hậu có được không?"
"Chuuya-san sắp đi biển ạ?"
"Tôi—" muốn đi cầu may cho thằng khốn nạn dở hơi ấy.
"Không, cơ mà mình cứ ghé qua đi."
Đoạn Chuuya rảo bướcnhanh hơn, để không phải nhìn gương mặt Tachihara đang bối rối hết mực.
-tbc-