Lãng Mạn Bqvn - Tôi Chỉ Thích Chọc Cậu Thôi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
Tham gia
25/9/25
Bài viết
121,365
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
401500290-256-k906355.jpg

Bqvn - Tôi Chỉ Thích Chọc Cậu Thôi
Tác giả: hongtrabanhbao
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

- Từ những màn đấu khẩu vụng về, những cái nhăn mặt đỏ tai, cả hai dần viết nên một thanh xuân vừa ngọt ngào vừa rực rỡ.

Một bên kiêu ngạo chẳng chịu thừa nhận tim mình rung động.

Một bên ngang ngược, "bad boy" nửa mùa nhưng lại dịu dàng theo cách chẳng ai ngờ tới.

Giữa những ngày tháng học trò đầy ánh nắng, tiếng cười, và cả những sóng gió bất ngờ, câu chuyện của họ dần viết nên một thanh xuân đáng trân quý.
✨ "Tôi chỉ thích chọc cậu thôi... nhưng nếu cậu cho phép, tôi còn muốn ở bên cậu cả đời."​
 
Bqvn - Tôi Chỉ Thích Chọc Cậu Thôi
1. Tình cờ ...


Nắng tháng chín vẫn còn mang âm hưởng của mùa hè khi nó cứ chiếu xuống những đợt vàng óng làm con người ta cảm thấy nóng bức và ngột ngạt đến khó tả.

Sân trường hôm nay cũng trở nên náo nhiệt hơn mọi khi hôm nay là ngày chào đón một lứa thành viên mới trong các câu lạc bộ.

Và lẽ dĩ nhiên : CLB Nghệ Thuật - nơi hội tụ những tinh hoa trai xinh gái đẹp đầy nhiệt huyết và tài năng của trường THPT ShowItAll, nghiễm nhiên trở thành điểm nóng nhất, thu hút rất nhiều sự quan tâm của học sinh cả trường.

Giữa đám đông ồn ào nào nhiệt, có một hình dáng nhỏ nhẹ xin được bước nhờ qua.

Ngũ quan cậu hài hoà, đường nét trên mặt thì như tạc tượng, vừa thanh tú nhưng cũng rất kiêu kì.

Cậu ấy mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, gọn gàng chỉn chu từng nếp gấp, để lộ làn da trắng mịn phát sáng, phối cùng quần jean truyền thống, đơn giản nhưng khiến ai cũng phải ngoái nhìn.

Ngay khi vừa xuất hiện cậu liền cướp sạch mọi ánh mắt:

- Vãi cứt, đ ngờ một ngày ở cái trường khỉ gáy này cũng có trai đẹp!

Học sinh khối 12 sao ?, cậu ta là người mới chuyển vào sáng nay à ?

- Nhìn dịu dàng thế nào ấy chúng mày ơi, tao nghĩ tao biết yêu rồiiiii !

Hồng Cường đã nghe nhưng chỉ nở một nụ cười nhoẻn không lộ liễu trên môi.

Không phải lần đầu tiên cậu gặp tình cảnh bối rối ngượng ngùng như thế này.

Từ bé đến lớn Cường không biết bao lần bị trêu chọc đến đỏ cả tai vì ngoại hình quá đỗi xinh xắn như cậu.

Không phải kiểu mềm mỏng yếu đuối cần chở che mà là mạnh mẽ bất khuất, kiêu kì nhưng chẳng kém phần dịu dàng thanh khiết nở rộ như một đoá Bạch Hồng - giống như cái tên mẹ đã đặt cho cậu.

Mùi hương hoa hồng trắng của Cường chỉ thoang thoảng lướt qua, nhẹ nhàng, thuần khiết và quyến rũ đến lạ kỳ.

Nó không phải là một thứ hương dễ dàng tìm thấy, mà là một cảm giác tinh tế, mỏng manh, như chính bản thân Cường – mĩ miều và êm dịu.

Mỗi lần cậu đi qua, hương thơm ấy như một làn sóng dịu dàng lướt nhẹ qua không khí, thoáng qua nhưng lại khiến người ta không thể không chú ý, như một nét duyên dáng thoát ẩn thoát hiện trong làn sương mờ.

Người ta vừa muốn đến gần để hòa mình vào nó, lại vừa ngần ngại, sợ rằng nếu tiếp cận quá gần sẽ làm vấy bẩn vẻ đẹp thuần khiết ấy.Phía xa, một hình ảnh đối lập hoàn toàn với Cường cũng đang thong dong bước tới.

Anh ta cũng mặc áo sơ mi trắng đồng phục của trường phối với quần jean.

Nghe sơ qua thì có vẻ giống nhưng để đặt lên bàn cân thì mới thấy được sự khác nhau rõ ràng giữa hai người.

Khác hẳn với vẻ chỉn chu của Cường, cậu trai ấy vừa đi, tai lại đang choàng một chiếc tai nghe bluetooth đen, miệng cứ lẩm nhầm một vài lời gì đó... chắc là đang hát.

Mái tóc hơi hoe ngả vàng như màu nhuộm đè đen sau một lớp vàng bóc chưa hết, rối tự nhiên, tai trái lại đang đeo một chiếc khuyên dài hình hoa hồng trắng, thứ khí chất bất cần, phóng túng ấy nom lạc lõng mà lại thu hút.

Cổ áo sơ mi buông thõng, hai cúc trên cùng mở ra, để lộ phần cổ rám nắng rắn rỏi, đôi chút mành khảnh xen lẫn. hình như cậu ấy cũng là một hotface trong trường nên sự xuất hiện bật chợt này cũng không khiến mọi người không khỏi ngước nhìn.Cậu cứ đi, mắt dán chặt vào điện thoại mà bấm, khóe miệng thi thoảng lại nhếch lên cười nhạt. nhưng phải công nhận rằng mắt cậu ta thực sự rất đẹp, đôi mắt màu hổ phách ánh nước long lanh như ngấn lệ.

Nếu như người ta hay ví rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn thì đối với chàng trai kia sẽ thật khó tin, ai mà nghĩ được rằng càng khí phách ngổ ngáo tự tin kia lại mang một tâm hồn mềm mỏng đến thế...

Chỉ tiếc rằng đôi mắt ấy lại không nhìn đường."

Bộp"Xấp giấy trên tay Cường rơi xuống sàn nhà sau cú va chạm đầy thô bạo, tiếng động lớn thu hút ánh đổ dồn về phía hai người ngày càng đông đúc hơn.

" Vĩ này, cậu nên nhìn đường chút chứ ?"

Lời Cường nói ra tuy ý trách móc nhưng vẫn mang nét dịu dàng quá đỗi lạ kì, lông mày cậu nhíu lại cũng không khiến đối phương cảm thấy khó chịu, ngược lại còn mang đến cảm giác giông là một lời căn dặn hơn trách cứ."

Cậu biết tên tôi ?"

Vĩ không giấu khỏi bất ngờ mà thốt lên, tay thì gỡ chiếc tai nghe ra khỏi tai rồi mắc lên cổ một cách lười biếng.

Cường không nói gì nữa tập trung cúi xuống nhặt tài liệu, tay còn lại thì chỉ vào cái bảng tên đang treo xô lệch bên ngực trái Vĩ, không nhịn được mà cười nhoẻn miệng bởi vẻ ngoài và nội tâm đối nghịch nhau của chàng thanh niên đang đứng trước mặt.Cảnh tượng ngại ngùng ấy đã khiến mặt Vĩ đỏ lựng lên, mái tóc xơ rối cũng vì mồ hôi áp sát vào trán nhìn chẳng khác gì một chú cún con bị phát hiện ra bí mật thầm giấu. suốt 17 năm cuộc đời cậu chưa từng bị ai khác cười nhạo đến xấu hổ như vậy, nên giờ trong mắt cậu.

Bạch Hồng Cường chẳng khác nào một đứa con trai lắm lời thích răn dạy trên cơ người khác."

Xinh thì cũng có xinh thật đấy, mà khó ưa, ghét.."

Vĩ lẩm bẩm trong miệng vùa đủ nhỏ để không bị ai nghe thấy, cũng như cách trút bỏ nỗi bực dọc cậu vừa mới gánh một cách ê chề kia.

Rồi cậu đứng lên bỏ mặc Cường vẫn còn đang sắp nhặt lại đống tài liệu lỉnh kỉnh, và đương nhiên không kèm một lời xin lỗi nào.

"Mắt đẹp ghê, giống hạt trân châu trắng....... thèm trà sữa quá à...

Người gì mà bất lịch sự vậy không biết nữa"-----------------------------------------------------------------hongtrabanhbao

-
 
Bqvn - Tôi Chỉ Thích Chọc Cậu Thôi
2. Gã Mù


Cường nhặt tập tài liệu xong thì mặt cũng đã mải mướt mồ hôi, "cái tiết trời nóng như đổ lửa này mà không có điều hoà thì đúng là cực hình."

- Cậu nghĩ thầm.Không khí hội trường sau cú va chạm ban nãy cũng dần trở lại bình thường.

Mọi người lại dần đổ xô sự quan tâm lên phía bàn nộp CV ứng tuyển câu lạc bộ.

Cường cũng không ngoại lệ, cậu chỉnh lại áo sơ mi cho gọn gàng, không quên tiện tay vuốt tóc vài cái ( để làm gì thì tác giả không biết nhưng nghe đồn làm thế mới đẹp trai )Cường chờ mãi cuối cùng cũng đến lượt, tay nhẹ nhàng vươn năm ngón ra đặt tập tài liệu trước mặt các tiền bối, rồi lùi ngược ra sau để thể hiện phần thi casting.Cậu chọn một bài biên đương đại của mình trên nền nhạc Chuyện Đôi Ta.

Câu chuyện tình yêu day dứt âm ỉ được gợi ta qua màn trình diễn của Cường một cách đầy sâu sắc.

Cái nắm tay hơ hững vươn lên không trung rồi hạ xuống, cái xoay người loạng choạng như cái cách nói lên rằng chuyện tình ấy chóng vánh chênh vênh thế nào đều được Cường thể hiện một cách hoàn hảo.

Từng cái khua tay trong không trung cũng khiến người xem phải ngoái nhìn theo không thể rời mắt.Màn trình diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả và ban giám khảo, cậu kết màn bằng một màn tung hoa giấy giữa không trung khiến cả khu vực casting vỡ oà lên.Các anh chị tiền bối ngồi dưới cũng tấm tắc gật đầu công nhận cho sự chỉn chu này của Cường, không ngại ngần mà đưa cậu vào thẳng vòng trong không suy nghĩ.

Cường cười nhẹ tiến đến cảm ơn rồi nhận lấy tấm vé chờ trên tay, mùi hoa hồng trắng lại mộ làn nữa toả ra mãnh liệt, ngài ngạt trong không khí, đôi mắt cậu ánh lên những rực sáng quyết tâm chờ đón thử thách sắp tới...Phía ngược lại của hội trường casting ban dance CLB Nghệ Thuật là ban vocal - một nhánh nhỏ khác của CLB.

Nơi ấy trưng bày các trang thiết bị có đôi chút càu kì hơn nửa kia, nào là loa, mic cây, đàn guitar nối liền với cổng phóng thanh.

Không gian casting được trưng dụng cũng là nhà thể chất nhà trường, góc bóng rổ bất đắc dĩ trở thành nơi để show ra giọng hát của các ca sĩ nghiệp dư.Thế Vĩ bước vào vẫn mang bộ dạng choai choai ấy nhưng lần này đôi mắt cậu không còn dáng vẻ ngông nghênh như lúc đầu nữa mà thay vào đó lại biết cụp xuống chào các anh chị ban giám khảo.Nói rồi Vĩ, đang đeo lên mình một chiếc guitar cá nhân, dán toàn là sticker màu sắc, tay thì chộp lấy chiếc mic đang đứng như giữ thăng bằng.

Cậu cất tiếng hát:

"Baby I don't cry, anh thì rất muốn thấy thế giới này... qua mắt em"Cường sau khi hoàn thành phần casting thì di chuyển lên phía khán đài nhà thể chất ngồi nghỉ, tiện thể xem phần casting của các bạn khác. vừa được ban hậu cần phát cho mấy gói bim bim ăn lấy lại sức chờ để chờ phần thử thách kế tiếp chưa kịp nóng tay thì cậu bỗng nghe một bài hát quen thuộc vang lến từ bên trái của nhà thể chất :"Cause Im fall in love, you're mah darling girl...

Nhìn thế giới qua đôi mắt của em thật long lanh, để tôi nhận ra thế giới của tôi ở đây là em ở trong anh..."

Giọng cậu ấy trầm, khàn khàn, nghe như thể vừa bước ra từ một buổi chiều nhiều gió, có nắng nhưng lạnh.

Lúc cậu cầm mic, ai cũng nghĩ kiểu giọng đó chắc chỉ hợp mấy bài pop, hay chí ít là rap— chứ nhạc tình thì... thôi đi.

Vậy mà khi cậu hát, cái khàn khàn ấy lại biến thành thứ khiến người ta nghe một lần là dính, không thoát được.

Không ngọt, không mượt, nhưng lại mang cái gì đó khiến từng lời hát như chạm vào lòng người nghe, khiến người ta phải im lặng, phải thở chậm lại mà lắng.

Tưởng không hợp, nhưng hóa ra hợp không tưởng — như thể, mấy bản tình ca sinh ra là để cậu ấy kể lại bằng giọng nói hơi đục, nhưng thật đến mức đau tim."

Cậu ta vậy mà lại hát Gã Mù sao ?"

- ngay từ những nốt nhạc đầu tiên, Cường đã nhận ra ngay bài hát quen thuộc ấy.

Cũng phải thôi, đấy là bài hát của chính cậu viết ra mà.

Nhưng đã lâu rồi không ai nhắc đến nó nữa cùng làm Cường quên đi quá khứ của chính mình đã từng cháy bỏng với sân khấu, với giấy bút kẻ khuông nhạc ra sao.

Hồng Cường cứ ngồi đó nghêu ngao theo giọng hát trầm khàn của Thế Vĩ cho đến hết bài, tiếng guitar vang ra từ loa như hòa cũng giọng hát của cả hai.

Vĩ không hiểu vì sao mình lại vô thức nhìn về phía khán đài kia rất lâu, nhưng lần trình diễn thật sự này cậu cảm tưởng rằng bản thân thực sự đã trải qua một cuộc tình đầy nuối tiếc vậy, từng con chữ hát ra đều mang nặng tâm tư. như thấu mình trong cảm xúc của nhân vật trong bài hát rồi cứ thế dừng lại ở khoảnh khắc chìm đắm ấy.Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, mọi người dường như đứng dậy để cảm nhận từng cung bậc cảm xúc trong bài hát của Thế Vĩ. ban giám khảo nhìn nhau rồi mỉm cười, trao cho anh tờ giấy vào thẳng vòng trong theo một lẽ đương nhiên.

Khuôn mặt Thế Vĩ cũng không quá bất ngờ, như thể đoán trước được rằng bản thân sẽ đi tiếp vậy.

Hồng Cường cũng đứng lên, chắc có lẽ để ngắm nhìn chủ nhân giọng hát ngọt ngào ấy một cách rõ ràng hơn.

Thế rồi ánh mắt hai người vô tình chạm phải nhau đầy ngượng ngùng nhưng cũng chẳng ai tránh né, chỉ mỉm cười như một cách chúc mừng âm thầm.

———————————————————————————-"Sau đây là phần công bố nhóm cho phần thi số 2 - kiểm tra năng lực đầu vào riêng dành cho CLB Nghệ Thuật trường THPT ShowItAll

Nhóm một : Bạn Bạch Hồng Cường 12a2 và bạn Lê Bin Thế Vĩ 12a1 ..."

Hongtrabanhbao
 
Bqvn - Tôi Chỉ Thích Chọc Cậu Thôi
3. Từng quen


sorry mn khá nhìu là truyện của tui có nhiều chi tiết chưa đồng nhất tại vì toi còn khá yếu tay trong việc viết lách á. cụ thể thì là ở vấn đề tuổi tác của hai nhân vật chính: ban đầu t để là lớp 10 nhưng khi viết và xây dựng mạch cảm xúc thì nhận ra nếu như vậy thì sẽ hơi "non" vậy nên t đã sửa lại là lớp 12 nho, nếu như có gây sự bất tiện hay đứt mạch truyện của mn thì cho tui siêu cấp quỳ lạy xin lỗi ạ +)))) các chi tiết khác nhau tui đã sửa lại òi nhaaa.

----------------------------------------------------------------------2 năm trước :Cường ngồi bên chiếc bàn học kề cửa sổ của mình miệng ngêu ngao vài lời hát ê a chẳng rõ giai điệu.

Từng ánh nắng đầu hè len lỏi qua thanh chắn cửa chiếu rọi xuống khuôn mặt thanh tú mà sắc xảo ấy.Cậu mới chỉ lớp 10 thôi nhưng những đường nét khuôn mặt dường như đã trổ mã gần hết, nhưng kể cả không thì trước kia Cường vốn dĩ cũng rất ưa nhìn.Tay cậu gõ nhẹ nhàng lên chiếc đàn piano được mẹ mới mua cho mà không ngừng reo lên tấm tắc vì thích thú, mân mê từng phím một rồi ngắm nhìn say mê không rời mắt.

Cậu hạnh phúc như muốn ôm chầm lấy chiếc đàn vào lòng, nhưng vì muốn gìn giữ nên đành ngầm ngùi ngắm nhìn trong niềm hân hoan không tài nào tả xiết.

"Làm liền một đoạn khai đàn cho nóng nào" Cường thầm nghĩ, xoay xoay vài đốt ngón tay để khởi động rồi ngồi ngay ngắn nom giống như một người chơi piano thực thụ.

Không biết làm thế để làm gì nhưng có lẽ sẽ ra dáng hơn chăng ?

Cậu đặt chiếc điện thoại phía cạnh đàn rồi bấm nút khởi động màu đỏ bên góc, tay bắt đầu chơi một bản nhạc có phần intro đơn điệu, giọn hát trong trẻo của Cường cũng cứ thế cất lên:- Cứ coi là chúng ta chưa từng quen, thì em cứ đi...

đừng quên là tình yêu còn đong đầy giá như em còn đây Tiếng đàn piano vang lên chậm rãi, từng phím chạm nhẹ như thể ai đó đang lần giở lại ký ức cũ.

Giai điệu mở đầu của Từng Quen không ồn ào, không vội vã, mà trôi qua như một làn khói mỏng – mơ hồ và dịu dàng.

Âm thanh ấy tựa như một lời thì thầm giữa đêm khuya, gợi nhắc về một mối quan hệ từng thân thiết, giờ đã xa lạ.

Tuy chỉ qua bàn tay của một cậu bé chưa sang tuổi 16 nhưng nó lại mang đến cảm giác day dứt đầy tiếc nuối.Kết thúc clip, Cường hí hửng cầm điện thoại lên nghe lại tác phẩm của mình để "tổng duyệt" rồi đăng lên trang cá nhân của mình, vẫn như mọi khi, bài đăng của cậu vẫn tràn ngập tương tác và lời khen ngợi...

Nhưng hình như hôm nay bị thiếu mất một người thì phải.

20:20 4G

Cuns_iu2001 (text)

Mày nghe Clip mới của t chưa con ?

Hả, nghe gì cơ ??

Từng quen á ?

cun_iu2001 typing...

Cún - bạn thân qua mạng của Cường, thật sự thì chúng nó còn không biết mặt mũi nhau ra sao, tên thật của nhau là gì, cứ đơn giản gọi nhau là cún và mèo thôi.

Mọi cuộc trò chuyện đều bắt đầu từ một bài hát, một giai điệu ai đó vừa nghe được và muốn chia sẻ.

Không hỏi quê quán, không đào sâu chuyện riêng, cũng chẳng ràng buộc cảm xúc, mối quan hệ ấy nhẹ như mây trôi – chỉ có âm nhạc là sợi dây duy nhất gắn kết hai đứa trẻ.

Mèo vẫn là Mèo thôi, vẫn hay mà ?

(X)...Thật không, không thấy mày, t lo đấy!

Cường gõ vài chữ rồi lại xóa đi.

Gõ lại.

Xóa tiếp.

Đọc lên thế nào cũng thấy... vãi chưởng.

Kỳ cục thật sự.Dù vậy, chuyện cậu lo cho Cún là thật.

Rất thật.

Tự nhiên Cún biến mất nguyên một ngày không một dòng tin nhắn, không để lại bất kỳ âm báo nào.

Có ai mà không thấy lạ?

Nhưng Cường lại chẳng biết phải nói thế nào để không bị hiểu lầm.

Gửi một câu quan tâm thì thấy "sến".

Không nói gì thì lại thấy trong người cồn cào.Đôi khi Cường cũng tự hỏi: mình đang cảm thấy gì vậy?

Chắc không phải rung động, cũng không giống thích.

Cảm giác của cậu dành cho Cún cứ mờ mịt như sương sớm, nhìn thấy đó, mà chẳng với tới được.Lúc thì muốn nói chuyện thật nhiều, lúc lại im bặt không dám gõ gì.

Lúc thấy vui vì một bài hát Cún gửi, lúc lại tức tối vì Cún không thèm xem story mình đăng.

Tình cảm này lạ lắm.

Không tên, không định nghĩa.Giống như một gã mù đi giữa phố, không thấy gì phía trước nhưng vẫn bước.

Bước vì tin, hay vì dại... không rõ.Cường biết cậu chưa đủ lớn để có thứ cảm xúc gọi là yêu, nhưng cũng không còn nhỏ để hoàn toàn ngây ngô.

Cảm xúc cứ như con thuyền nhỏ chòng chành giữa dòng chẳng biết cập bến nào, chỉ biết là vẫn muốn chèo.

Và vẫn muốn người chèo cùng là Cún.

kiểu dạo này thi xong rồi, chán vãi í

sooooooo?

định rủ rê m làm tí nhạc nhẽo, t

đang có con demo khá mướt,

nghe không cu ??

Ờ gửi đây, cơm xong t nghe cho.

mà có idea cho tên bài chưa ?

Gã Mù à? nghe cũng ok á chứ

kiểu giống t nè, bt vô định nhưng cứ đi =)))

Gì vậy cha, nhạc tình đồ hả?

Được đó, my gu my gu =)))))

Thế là bản tình ca mang tên Gã Mù ra đời, cái tên như nói lên tâm tư của một chàng mù nghệ sĩ mong muốn được nhìn thế giới một cách thật long lanh thông qua đôi mắt người thương.

Đôi khi là sự khờ dại niên thiếu biết mờ loà nhưng vẫn cố đâm đầu vào, nhưng ở đây chính là cảm xúc không nói nên lời giữa những người coi nhau là tri kỉ, thực chất là sự va chạm vào thế giới của nhau bằng những cách giản đơn nhất.

- t thu xong demo rồi, mèo hát chính nhé ....

Hongtrabanhbao
 
Bqvn - Tôi Chỉ Thích Chọc Cậu Thôi
4. Tác giả chưa nghĩ ra bài hát nào hợp chap


Vào app thấy fic lên hẳn top 6 của #bqvn bên phải nàm ngay một chap mới #bqvnóng.

Cảm ơn mn nhìuuuu

—————————————————————————-

Sau khi nhận đề bài từ tổ trưởng yêu cầu tiết mục phải vừa có vũ đạo và vừa có vocal thì cả hai vẫn phải đang đau đầu nhức óc để chọn ra một bài hát phù hợp màu sắc và cá tính của nhau.

Vĩ và Cường đã hẹn nhau ở nhà Cường, trước mặt là một tấm gương phản chiếu lớn nhưng phòng lại gần như trống trơn - Vì nhà cậu vừa mới chuyển về đây vẫn chưa sắp xếp được đồ đạc gì.

Cũng may nó không quá xa nhà Vĩ mà chỉ cách đúng một con phố nhỏ, có thể đi bộ được.

- "Giá như" thì sao ?

Tớ thấy cũng khá ổn áp, có thể perform được, biên độ cũng không quá nhanh.

Cường đề xuất phương án của mình một cách khá rõ ràng:- Vả lại có gì tớ cũng có thể sửa lại bài biên theo vibe cậu muốn...Vĩ ngồi suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý, về cơ bản cậu chưa nghĩ ra phương án nào ổn hơn.

Vả lại còn 1 tuần trước khi vòng 2 diễn ra nên việc lựa chọn bài hát cũng cần sự nhanh chóng.

Thế là cả hai bắt tay vào luyện tập luôn, Cường hỗ trợ kết nối điện thoại với loa còn Vĩ thì xỏ lại đổi sneaker cho ngay ngắn, tay tiện xoay xoay vài cái cho ra dáng khởi động.

Không khí phòng tập nhanh chóng nóng lên, xen lẫn giữa tiếng hát vang vọng, tiếng nhạc và một vài tiếng... quát tháo.1 tiếng sau ...- Này, mày làm cái động tác gì mà khoai lang vậy?

Tay chân tao cứ xoắn hết vào nhau thôi ý ?????-Này, dễ lắm rồi ấy, cậu còn muốn tớ sửa bao nhiêu lần nữa hả ?

Cường nổi đoá lên, mặt đỏ gay như cà chua chín.

3 phần bất lực 7 phần như ba trước trí nhớ siêu phàn của người đang đứng đối diện.

Rõ ràng cách thể hiện động tác của Vĩ rất đẹp, nó khá uyển chuyển và mượt mà, cộng thêm việc cậu ta có tỉ lệ cơ thể lưng ngắn chân dài hoàn hảo nữa.

Nhưng phí cái trí nhớ chỉ dùng được trong 3 giây.- Cứ với tình hình này thì không mong đến việc đỗ casting nổi đâu ...

Cường vừa nói vừa thở dài như trút mệt mỏi.Bỗng nhiên mắt cậu sáng rỡ lên, rồi đứng bật dậy tay vỗ vỗ vào vai Vĩ rồi tay níu ống áo mà kéo người kia dậy.Vĩ đang ngồi nghỉ mệt, lưng áo đẫm những mồ hôi cũng phải đứng bật dậy khi thấy Cường như nảy ra điều gì đó - đột phá.

- Mày lại nghĩ ra cái động tác quỷ quái gì nữa?

- không, làm trick đi, được đấy!Vĩ ngẩn tò te ra vẫn chưa hiểu í Cường muốn gì thì đã bị đẩy người một cái mạnh rồi cúi khom lưng xuống.

- Đứng yên đấy, đừng nhúc nhích - Cường nói rồi đi giật lùi ra phía sau để lấy đà.

Hai tay cậu khươ khươ trong không khí rồi phóng hết tốc lực chạy về phía "bà già lưng còng" kia.Vĩ cũng cảm thấy việc làm trick trong phần thi casting có thể khá ấn tượng, Cường trông cũng có vẻ tự tin, hình như đã từng thực hiện nhiều lần trước kia nên cậu cũng cảm thấy...- RẦM Hình bóng Cường phản xạ trong tấm kính rõ mồn một khiến Vĩ dù cận 2 độ rưỡi vẫn hình dung được sự việc đã xảy ra.

Cậu lao nhanh về phía lưng Vĩ rồi dùng hết sức để nhảy lên đó, nhưng xui cái lại bị mất đà người nghiêng ngả về phía trước rồi đổ rầm xuống, chốt hạ một cú tiếp đất bằng mặt đấy "oai phong" ...Vĩ thấy thế cũng hốt hoảng là ngồi thụp xuống không chút do dự đẩy người Cường đang nằm sấp ngửa lên để thở.

Tay Cường ôm bụng, miệng không ngừng mở to ra để biểu đạt sự hoảng loạn và đau đớn tột cùng.

Môi và mũi bị vập rồi rớm chút máu tươi.

Cổ chân trẹo sang một bên rồi bắt đầu sưng tấy đỏ ửng.

Trán bắt đầu vã thêm một tràng mồ hôi lấm tấm.Vĩ choàng tay qua cổ Cường nhún một cái rồi bế xốc lên kiểu công chúa, Cường cũng có vẻ khá hợp tác nhưng vẫn còn quằn quại trong vòng tay to lớn kia - mắt cũng đã bắt đầu rơm rơm vài giọt lệ.

Cậu không muốn bị gọi là kẻ yếu đuối nhưng trong tình huống này lỡ đau rồi nên kệ mình nhắm mắt chịu luôn.

- Nằm yên đừng giãy, tao bế mày lên giường nằm, chán mày đang bị trật khớp rồi.

Không muốn bị nặng hơn thì đừng làm trái tao.

Cường nghe vậy xong cũng không dám ngọ nguậy nữa chỉ còn chút tiếng thút thít khe khẽ.

Cậu nằm hừng chịu cơn đau vồ vập ùa đến, nước mắt sống vẫn chảy ra không ngừng nghỉ, cậu cũng hối hận về việc đã thực hiện hành động một cách quá liều lĩnh chưa từng nghĩ về sự cố ấy có thể hiến tình hình tệ hơn nhiều như thế nào.Vĩ ân cần đặt Cường nằm gọn trên chiếc giường chưa kịp lồng chăn ga, mồm thì liến thoáng hỏi tủ thuốc ở đâu, trông còn căng thẳng hơn cả Cường.Cầm bông băng chấm vào thuốc đỏ rồi lau vết trày trên mặt của "hắn" ta những vẫn cố tình dùng lực đôi chút để trả thù việc cậu đã mắng nó và dạy cho nó toàn động tác khó hiểu.

Ấy vậy mà miệng vẫn không quên trêu hoa ghẹo nguyệt:

- Xinh như vậy, xước một chút vẫn dễ thương mà, nhỉ ?

Cường không nói gì nhưng khoé môi vẫn còn dinh dính vì nước mắt lại khẽ nhếch lên vì câu bông đùa có ích ấy.- Mãi mời thấy nói được một câu tử tế nhỉ.Cường chưa từng thực hiện trick như thế này bao giờ, nhưng vẻ tự tin rằng bản thân ổn ấy cũng khiến mọi người đôi lúc lại lo lắng cho cậu nhiều hơn là an tâm.

Nhất là khi Cường đang quá lo lắng cho vòng 2 sắp tới.- Thấy nghịch khôn chưa hả Bạch Hồng Cường?

Giờ thì mặt mũi tanh bành rồi

- không phải cậu vừa bảo là xinh sao ?-Không phải việc gì cũng có thể tự gánh vác một mình được đâu, giờ thì tai hại to rồi.

Đổi vai trò đi giờ tao main dancer còn mày thì xử lí vocal.

Ngốc lắm thôi!Cường cười, Vĩ cũng cười.

Cuốn băng quanh mắt cá chân của Cường vừa nói, xong xuôi không quên gõ cốc vào đầu bạn một cái như răn đe.

Tiện tay trả lại mặt bằng sạch sẽ rồi cắp điện thoại đi về.... thực sự thì, nhìn phố phố vậy nhưng cũng không đến nỗi nào đâu
 
Bqvn - Tôi Chỉ Thích Chọc Cậu Thôi
5. Vẫn nhớ


Ủa sao nay fic này lên top 2 #bqvn luôn ta, tui ho#bqvnểu kiểu tính top của W luôn ế, ai gthich với ạ 😇

———————————————————————————

Hai tuần sau đó, ngày nào Vĩ với Cường cũng hẹn nhau sau giờ học đến phòng luyện tập.

Ban đầu còn dự định đợi chân Cường lành chút thì tiếp tục tham gia perform nhưng có vẻ điều đó lâu hơn dự kiến nhiềuChỉ còn 3 ngày nữa là đến vòng hai - chân Cường vẫn còn đỏ và sưng tấy lớn, buộc phải giao trọng trách hoàn toàn cho Vĩ.Cường lo không?

Lo chứ!

Vòng thi lần này thực sự quyết định hai người có vào được vòng trong hay không.

Vào được câu lạc bộ nghệ thuật của một trường nghệ thuật danh giá là ước mơ lớn của cậu, nhưng Cường biết giờ này lo cũng chẳng làm được gì.

Thôi thì đành đốc thúc Vĩ ta chăm chỉ tập luyện hơn vậy, 1 tiếng không ngấm thì 10 tiếng sẽ ngấm.-Này, cậu mở rộng biên độ ra, làm gì mà cứ khom tay suốt vậy ?-Mày đúng là đồ bóc lột người khác, Cường ạ!

Tao đã tập động tác này 1 tiếng rồi, vẫn chưa hài lòng sao ?-Muốn vào câu lạc bộ thì dừng ở mức ổn thôi chưa đủ, mọi thứ phải hoàn hảo.

Đứng dậy tập đoạn chorus tiếp đi, tớ cần điều chỉnh cho cậu một chút.

Ở một diễn biến khác :

-Phô rồi, lại ..

-Chưa được em ơi, làm lại đê

-Không phải như thế, phải là như này ...Vĩ khoanh tay ngao ngán nhìn Cường chới với trong đống nốt cao thấp thất thường của bài Giá Như.

Lúc hát vu vơ thì rõ feel rõ hay mà chẳng hiểu sao lúc hát thật lại... thôi thì ai bảo tham lam chọn bài khó làm gì, giờ thì phải gì? phải chịu ..."

Mà khoan đã, giọng hát này...quen quen thì phải ?"

Vĩ thầm nghĩ trong đầu, lông mày cậu nhíu lại, não hoạt động 100% công suất.

Cường thấy Vĩ nhìn chằm chằm vào mình, hai cặp lông đao còn skinship vào nhau thì vừa hát vừa toát mồ hôi hột.

-Trên mặt tớ dính gì à...

Đừng nhìn đắm đuối cá chuối thế chứ ?

Vĩ ...

Vĩ ơi ?

Hú ?

Thế Vĩ ? tebi chingu ?

Nài ?

Vĩ ? ...

LÊ BIN THẾ VĨIIIIIIIIIIIIIIII!Cường gào mồm lên kéo Vĩ ra khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ.

Phòng trống nên giọng nó đã to nay lại còn vang vọng hơn.

Vĩ trở về được thực tại nhưng cũng giật bắn mình bởi cái âm lượng quá cỡ ấy.

- Có cần hét to vậy không, điếc tai tao mất !Cơ mặt vẫn chưa giãn ra của Vĩ vẫn đang nhìn Cường, chỉ khác là lúc trước nó đem một sự khó hiểu thì bây giờ lại hoà trộn thêm chút "thù oán" ?

- Thôi nghỉ giải lao tí nha, tớ xuống mua nước.

Cậu uống gì ?

-Trà thái xanh

Cường cười nhẹ, nụ cười cong hết cả môi lên như thể rằng vừa nghe được điều gì đó thú vị lắm.

Cậu cười cũng rất đẹp, như thể ánh sáng mặt trời vậy, có thể khiến người ta không thể rời mắt.

Nhưng tiếc là mèo nhỏ lại lấy bàn tay che đi phân nửa nụ cười đáng yêu ấy.

- Cậu giống cún thật đấy.

Lời Cường nói ra nhẹ nhàng như bông đùa nhưng khiến Vĩ nghệt mặt ra khó hiểu, cậu chưa hiểu câu nói ấy mang nghĩa tích cực hay tiêu cực.

Và với Thế Vĩ cũng chỉ có một người duy nhất được phép gọi cậu là cún thôi.

17:48 4G viettel

cuniu_2001

Đang làm gì đấy cún ơi ?

Tao đang đợi tiếp tế lương thực, đợt này tập luyện nhiều mệt mỏi ghê cơ

Bên mày cast củng sao òi?

Ổn hem ???

Tao cũng không biết nữa, nọ t kể m đó.

Ngã xong chả làm dc tích sự ruỳ ?

Choán

cuniu_2001 is typing ...

Cường cầm điện thoại vừa đợi nước vừa nhắn tin cho cún của cậu, mấy hôm nay rồi ngày nào cũng tập luyện quên cả giờ giấc làm gì còn thời gian rảnh mà sờ vào cái cục di động này.

Còn nhớ "Gã mù" không ?

Có, sao tự nhiên mèo lại nhắc đến vậy ?

Hôm nọ tao vừa gặp một người hát bài đó, hay vãi, không ngờ vẫn còn người nhớ bài này

Cún bên đầu dây kia tim bỗng chợt nghẹn lại, sao lại không nhớ được cơ chứ.

Đây là đứa con tinh thần đầu tiên của hai đứa chúng nó, biết bao đêm thức trắng để chau chuốt lại mel, lại lời cho thật hoàn chỉnh.

Vò đầu bứt tai để edit official lyrics MV sao cho thật chỉn chu.

Đặc biệt hơn thế, người đồng hành cùng nó, lại là người vô cùng đặc biệt

Sao tao quên được chứ?

Bài hát đó

có lẽ mãi mãi t không thể quên đc,

quên là bỏ rơi chính mình

Quên đi nó là

quên cả mèo nhỏ của tao nữa ...

Xin mời số 05 về quầy nhận đồ ạ.

Cái thẻ từ trong tay Cường rung lên, nước cậu gọi đã được đóng gói sẵn sàng để phía quầy nhân viên.

Cậu gấp rút chạy đến đặt cái thẻ vào tay nhân viên rồi xách túi đồ đi về.

Cúi gằm mặt xuống đất để không ai thấy mình đang cười tủm tỉm ( thực ra là cười không khép được mồm) hai má ửng hồng lên vì phấn khích quá độ.

Vừa đi vừa nhảy chân sáo tung tăng.

Cún bảo không thể quên được nó đấy, cả làng nước ơi cún bảo không quên nó được đấy, nghe có sĩ 10 đời trai không ?

Cường cảm tưởng nếu như có một cuộc thi bay mà không cần cánh thì nó sẽ đạt giải nhất không chút khó khăn.

Cường ôm lấy cốc trà sữa trân châu hút mà vẻ mặt ánh lên sự hạnh phúc khó tả.

Miệng phồng lên vì nhai topping mà lúc oder cậu mạnh miệng gọi 70%.

Mắt vẫn cứ cong cớn cười hề hề rồi ngắm nhìn ... trần nhà đầy mãn nguyện.

Vĩ phía bên cạnh cũng không ngừng nhìn Cường bằng ánh mắt phán xét, chỉ là trà sữa trân châu thôi mà vui đến mức gắn được filter hường phấn trái tim blink blink cho cuộc đời sao ?

-Này, mày còn ổn không vậy, trà sữa thôi mà sao làm lố như vừa nhắn tin cho crush thế ?

- Vĩ vừa nói vừa khua khua tay trước mặt Cường "ngẫn".

Không quên bonus thêm mấy quả búng cho dễ tỉnh.

Mặt của Cường lại trở về với mood đỏ hồng cà chua, đầu lắc nguầy nguậy nhưng hành động lại luống cuống như vừa bị phát hiện ra bí mật động trời nhất quả đất, tay làm rơi bộp ly trà sữa trân châu đang hút dở, may là vẫn đang ngồi nên phần sữa chỉ sánh một chút ra sàn.

- Tao trêu thôi mà, ai ngờ đúng thật à ?

- Vĩ cười mà miệng vẫn cứ hút rồn rột cốc trà thái trên tay.

Cường bị chọc đến nghẹn trân châu nhưng vẫn cố nhai hết đống bột năng trong miệng đầy cả một má, tay thì đánh vào lưng Thế Vĩ vài cái nhẹ như mèo cào để trả thù

Nuốt ực vào trong, Cường lại nhớ đền bài hát của mình, tò mò buột miệng hỏi Vĩ:

- Mà này, sao hôm casting cậu lại chọn bài Gã Mù vậy?

- bởi vì bài hát đó liên kết với một người rất đặc biệt, một người mà tao không bao giờ muốn quên.

Hongtrabanhbao

Tgiả : 4h sáng tui hong ngủ đc nên lên cook chap mới đây, cả nhà đọc và cmt rôm vào nhó.

Cũng cũng siu mê Vẫn Nhớ của a Soobin luôn ạ 😋
 
Bqvn - Tôi Chỉ Thích Chọc Cậu Thôi
6. Tôi lại bí tiêu đề ?


-Xong chưa ?

-Rồi, bình tĩnh.6h sáng chủ nhật, căn phòng mà bình thường dùng để tập nhảy tập hát của hai thằng đàn ông nay lại sáng đèn và ồn ào sớm đến bất thường.

Cái gương toàn thân chạy dài từ đầu đến cuối cũng vì thế được trưng dụng cho một mục đích khác ngày thường, dùng để... makeup.Nghe có vẻ lạ, hai thằng con trai lớp 12 lại đi đánh nền cho nhau từ 6h sáng, thay vì thức dậy sớm để dò lại bài trước khi thi.

Thực ra ban đầu Vĩ nó bài xích í tưởng mà nó cho là "nghe khùng thí mồ" này lắm, nhưng với Cường, một con người yêu cái đẹp thì việc này hoàn toàn là hợp tình hợp lý, đơn giản chỉ là một bước tân trang nhan sắc cho chỉn chu, biết đâu lại thành điểm cộng trong mắt ban giám khảo.

- ok tao biết là thêm điểm cộng nhưng có nhất thiết phải đánh cho tao màu má hồng đậm như thế không hả Bạch Hồng Cường ?Vĩ nói mà không quên nhấn mạnh vào tên cậu khiến Cường đang chăm chú vẽ cho Vĩ cái bọng mắt thì cũng hơi chột dạ nhẹ mà quay lưng lại nhìn mặt của Vĩ qua cái gương, hướng cậu ngồi họa mặt cho bạn ngược sáng nên màu lên cũng chỉ dừng ở phơn phớt nhàn nhạt. nhưng ở hướng đúng sáng thì lại là câu chuyện khác...Vĩ ngơ cái mặt ra mà lườm nguýt Cường, cái màu má Vĩ khiến nó cảm tưởng rằng nếu như cho một con lân đứng cạnh nó ngay bây giờ thì người khác nhìn vào sẽ đoán ngay nó không ai khác chỉ có thể là ông địa.– Xinh mà, sao đâu?Cường chống chế, bật cười ngặt nghẽo.

Cậu còn hồn nhiên đưa ngón tay chọc nhẹ vào cái má ửng đỏ của Vĩ như chọc quê một đứa trẻ mẫu giáo.Vĩ rõ ràng rất dị ứng với cái từ "xinh", người ta ngầu thế này mà cứ khen xinh là sao.

Nhưng không biết vì lí do gì, lần này cậu lại không phản ứng.

Dây thần kinh giận dữ như bị ngắt kết nối, chỉ biết ngồi đơ ra như bị điểm huyệt.

Má đã hồng, giờ lại càng hồng hơn.Cố giữ lại chút lý trí cuối cùng, Vĩ nghiêm giọng:– Này, xóa đi mau.

Không là má mày cũng sẽ hồng như thế đấy.Cường cười hì hì, vớ vội cái mút đánh nền hồi nãy dặm lại vừa giơ tay như xin tha mạng:– Rồi rồi, hạ hỏa đi mà, sao mà dễ hờn dễ dỗi ghê.Vĩ nhìn vào gương, gật đầu miễn cưỡng khi thấy màu má đã nhạt đi một chút, trông cũng...

đỡ hơn.

Nhưng ánh mắt vẫn chưa hết hình sự.-Đi thay quần áo đi, rồi ra trường sớm.

Cường dúi vào tay Vĩ một bộ quần áo có tone trắng chủ đạo.

Nhìn kĩ lại thì hình như là một bộ suit cách điệu với phần dây lụa cố định hai bên áo.

Xuyết thêm vài chi tiết leng keng tạo ra tổng thể vừa cá tính giống màu của nó nhưng vẫn dịu dàng so với tổng thể bài hát.Vĩ chưa kịp đứng dậy, Cường đã vòng ra sau lưng, không nói không rằng mà ủn một phát mạnh vào mông cậu bạn như thúc trâu ra đồng.– Nhanh lên ông tướng, còn cái áo sơ mi trắng chưa ủi kìa, để tí nữa tao là người mặc luôn giờ.Chẳng biết hôm nay ăn phải gì mà Cường mạnh mồm hơn hẳn.

Vĩ tuy mặt dày nhưng vẫn cứ ửng đào lên kèm thêm mặt vẫn còn đỏ hây hây vì pha makeup "hơi quá đà" ban nãy.

Lúc đi ngang qua Cường, cậu nghiêng đầu né cái tay định vươn ra "kiểm tra lần cuối" trên má Vĩ.– Không cho chạm nữa– Ê, tao sửa lại đẹp mà?– Không quan tâm.

Cấm đụng.Vĩ bực dọc bước vào trong, tay kéo theo bộ đồ diễn đã được treo sẵn.

Cường đứng ngoài cười khúc khích, tay vẫn còn giơ giữa không trung, lắc đầu bất lực.

- Hâm, như trẻ con í

———————————————————————————

Sân khấu đã được dàn dựng xong, vì đa số đều là tiết mục đôi nên việc design của CLB cũng khá đơn giản mà không quá cầu kì.Dù đến sớm nhất nhưng Vĩ với Cường lại phải diễn cuối theo thứ tự bốc thăm, nhưng nó cũng không phải là vấn đề quá lớn vì dù sao vòng 2 này cũng không còn lại quá nhiều đối thủ và tiết mục.Tiết trời dù là mùa thu nhưng vẫn còn nhưng dư âm dai dẳng của nắng hạ.

Đứng trong cánh gà là 7-8 con người nhưng chỉ có một cái quạt cây duy nhất nên đâm ra đứa nào đứa nấy cũng mướt mNhất là hai đứa Cường Vĩ thì chả khác nào tự huỷ, chọn suit trắng nhiều tầng nên đã nóng lại càng thêm nóng.

- Quay mặt ra đây tớ xem nàoCường đặt tay lên vai thằng con trai cao lớn phía trước rồi theo quán tính mà xoay người nó lại đối diện với mình.

- Dặm má hồng à, không nhé không nhé

- Hấp thật í, xem chảy nền chưa thôiCường vừa nói miệng thì cười nhoẻn, không quên nhìn thật kĩ khuôn mặt Vĩ ở khoảng cách gần -Rất gần, cậu hôm nay không đeo kính cũng chẳng có lens thế nên mọi hoạt động đều bị hạn chế.

Thậm chí còn không biết rằng khuôn mặt đối phương cũng đã bị mình vô tình làm cho căng thẳng mà nuốt khan.

Mắt thì láo liêng nhìn đi nơi khác, chỉ dám cúi xuống nhìn lén rồi lại ngước vội lên.Chạm tay nhẹ vào đầu mũi Vĩ - Cường trêu chọc : - Lo mà nhớ động tác, không uổng công tớ dặm má hồng cho cậu.- Mày cũng liệu hồn đấy Cường ạ, hát chênh tao không ngại cho mày ăn đấm đâu.

Hai đứa tự nhiên phá lên cười giữa cái nhìn đầy dấu hỏi của những người xung quanh.

Nắng vàng treo lở lưng trên đỉnh đâu tản xuống gò má ửng hồng của hai chàng thiếu niên trẻ đang hết mình nơi sân khấu.

Có lẽ họ luôn mơ ước rằng đó sẽ là nơi ghi dấu những năm tháng thanh xuân rực rỡ cháy bỏng nhất của chính bản thân, một thanh xuân không hoài phí.

Để khi nhìn lại sẽ thấy rằng chúng ta đã trải qua một tuổi trẻ đáng nhớ... có lẽ là cùng nhau.09:30 4G Viettel

Cuniu_2001Mèo nhỏ, good luckThi tốt, giỏi về ship trà thái cho uống

Hongtrabanhbao
 
Bqvn - Tôi Chỉ Thích Chọc Cậu Thôi
7. Một bài hát không vui mấy


10-1-2025 : Vườn hồng mình giỏi lắm rùi ạ, kết quả còn đáng tiếc nhưng cũng là động lực để mình tiến xa hơn.

Thương những bông hồng trắng của tuiii.

Tiếng nhạc vừa tắt cũng là lúc khán giả bên dưới vỗ tay rào rào tán thưởng màn trình diễn lung linh của cả hai.

Sắc mặt ai nấy cũng đều rạng rỡ, ban giám khảo phía dưới cũng phải gật đầu tấm tắc khen ngợi, vé vào câu lạc bộ dường như nắm chắc trong tầm tay Vĩ và Cường.

Có lẽ Cường đã đúng, việc chuẩn bị chỉn chu từ trang phục tóc tai đến makeup đã khiến phần thi trở nên ấn tượng hơn bao giờ hết, điểm cộng khá lớn mà khó để bất kì nhóm nào khác có thể làm được.

Các anh chị đánh giá rất cao phần vũ đạo và phần lên highnote của bài, nhìn tổng thể thì rất cân đối, cũng khá bất ngờ vì người mà mọi người nghĩ sẽ đảm nhận vocal lại đảm nhận phần dance và ngược lại.

Cường ngước lên thở hổn hển rồi cả hai cúi chào cảm ơn, liền sau là rảo bước về phía cánh gà trong tiếng vỗ tay giòn giã.

Nhưng... hình như sắc mặt Thế Vĩ không tốt lắm thì phải.

1 tiếng trước : Âm thanh ồn ã nơi khán phòng kèm tiếng nhạc từ tiết mục này sang tiết mục khác nối tiếp lẫn nhau.

Vĩ ngồi thụp xuống tay cứ mải vân vê dây giày, mắt thì đánh sang phía góc đối diện có một bóng hình nhỏ bé mặt nhăn nhó, răng cắn chặt để miệng không phát ra những âm thanh đau đớn.

Cúi gằm mặt xuống chân, mải mê cuốn bông gạc mềm xung quanh mắt cá đỏ hồng.

Thấy thế cậu cũng không đành lòng mà tiến lại gần tay giật lấy cuộn bông mà cuốn.

-Có đau lắm không?

- Vĩ lo lắng hỏi

-không sao, tớ ổn mà.

Cường nở một nụ cười gượng gao làm cho vết thương dưới chân trở nên kém nổi bật đi, che giấu lời nói dối một cách đầy vụng về.

Khiến cho Vĩ cũng theo đó mà trở nên hồi hộp và thiếu tự tin hơn.

- Có gì phải nói, không được nói dối, nhớ chưa ?Màn trình diễn đáng lí sẽ suôn sẻ diễn ra nhưng thật không may, phần tà Thế Vĩ giấu trong lớp thứ 2 của áo vest bị mắc kẹt làm cậu không thể rút nó ra và thực hiện dance break được.

Cường thấy vậy liền đánh mắt ra hiệu trong hoảng loạn rồi trực tiếp tiến đến vòng tay qua eo Vĩ, rút dải lụa trong áo của đối phương rồi vung lên theo đường tròn bao quanh cả hai một cách đẹp mắt.

Cậu tiến lên trước, làm một loạt các tổ hợp phức tạp để tạo thời gian cho Vĩ kịp định hình lại tinh thần.

Dù chân vẫn còn sưng rất to nhưng Cường cắn răng mà nở một nụ cười trên môi, không dấu nổi sự căng thẳng, mặt mày tái nhợt đi.Vĩ liếc nhẹ, mặt cậu không còn biểu cảm gì.

Cả hai cùng nhau thực hiện phần cao trào cuối, cùng phần lên highnote của Cường thật sự đã tạo ra màn trình diễn mãn nhãn người xem, không mấy ai thực sự để í đã có sự cố diễn ra trên sân khấu.

- Cậu sao vậy?

Cường dịu giọng hỏi sau khi cả hai đã bước xuống khỏi sân khấuVĩ như người điếc, mặc kệ câu hỏi của Cường miệng vẫn tu ừng ực chai nước trong tay.

-Chính cậu bảo tớ có gì cũng phải chia sẻ, không chịu đựng một mì...

- CẬU ĐANG LÀM ĐIỀU NGƯỢC LẠI ĐẤY ?

- Vĩ quát to khiến Cường đang tiến đến cũng giật mình mà lùi lại đằng sau, tay bấu chặt vào chiếc quân âu như không tin vào tai mình?

- Rõ ràng cậu vẫn còn nhớ tôi nói với cậu là không được gánh vác một mình vậy mà vẫn cố chấp xử lí sự cố mặc kệ bản thân sao ?

Rõ ràng cậu có thể mặc xác tôi và tiếp túc hoàn thành tốt phần của mình mà?

Tại sao không làm như vậy đi, đừng sống bao dung quá đáng như vậy chứ ?

Tone giọng Vĩ không cao, ngược lại trầm thấp, những lời cậu nói ra chả khác nào đang rạch một vết thương vào người đối diện.

Vĩ cũng biết điều ấy, rất rõ là đằng khác, không dám xưng mày tao như thường lệ nữa, vì nó biết lúc nóng giận thì điều ấy gây ra sát thương lớn thế nào.

Cường không nói thêm câu gì nữa, cúi gằm mặt bỏ đi để lại Vĩ trong căn phòng trống trải một mình.

Bóng cậu đi xa dần xa dần rồi khuất hẳn, còn tên "khốn nạn" vừa mắng nhiếc cậu cũng chỉ nhìn chứ không đuổi theo.

Đến khi thực sự không còn nhìn thấy nữa, Vĩ mới hoàn hồn trở lại.

Sai rồi, cậu biết mình đã sai rồi.

Đáng lý ra không nên nặng lời đến vậy, cậu thừa biết Cường bỏ bê bản thân, hàng ngày hàng giờ hao tổn công sức vào cơ hội lần này nhiều đến thế nào, cậu cũng thừa biết rằng anh đứng ra che chắn cho mình trong tình huống khẩn cấp như thế là hoàn toàn hợp lí.

Nhưng khi nghĩ đến cái cảnh Cường mặt mày xám xịt đi trên sân khấu chẳng hiểu lí do vì sao cậu lại không thể kìm lòng mà mắng Cường.

Cảm thấy hối hận rồi?

Vò mạnh chai nước trong tay ném xuống sàn, Thế Vĩ ôm đầu mà vò tóc.

Cái cảm giác hối lối chết mẹ gì thế này?

Trước giờ vốn luôn cao ngạo tự tin đến thế, bây giờ lại phải cúi gằm mặt xuống chẳng dám ngẩng lên, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt người ấy, chẳng dám đi tìm để nói ra một lời xin lỗi... hèn, cậu hèn thật.

Nhưng biết phải làm sao đây, có trách thì chỉ trách cậu biểu đạt cảm xúc quá bộc phát, quá trẻ con.

Chỉ biết nghĩ gì làm nấy mà không quan tâm đến cảm nhận của đối phương.

Có trách thì cũng chỉ trách cậu thương con mèo này quá rồi ?

Hongtrabanhbao
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom