Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ

Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 390: Lê Đình Chi: Ở Đâu Không Hợp?




Lê Cửu nhẹ cười một tiếng, khoanh tay trước ngực, “Có gì mà không hợp?”

“Giờ hai người đã như vậy rồi, dù có không hợp thì cũng phải hợp thôi.”

“……” Tề Vân Thư bất đắc dĩ nhìn Lê Cửu.

Lê Cửu nhún vai, “Đó là sự thật, nếu để ông nội và ba biết, chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh ấy, tôi không đùa đâu.”

Lê lão gia từng nói thẳng rằng, nếu người nhà họ Lê ai dám làm bậy ngoài kia, sẽ trực tiếp đánh gãy chân và đuổi ra khỏi nhà.

Nhớ lại lần Lê lão gia phát hiện Lê Hồng có một đứa con riêng là cô, ông giận đến mức đánh Lê Hồng mấy lần, lưng gần như đầy vết thương, bắt quỳ trước tổ tiên mấy ngày, suýt nữa thì quỳ đến tàn phế, phải nằm viện nửa tháng mới hồi phục.

Nếu không phải Lê Vân và Tô Tố mỗi ngày ba lần như điểm danh đến cầu xin Lê lão gia, thì Lê Hồng chắc chắn đã bị đuổi ra khỏi nhà.

Đây cũng là lý do khi cô vào nhà họ Lê, Lê Hồng – người được coi là cha trên danh nghĩa của cô, lại không ưa cô, thậm chí ghét bỏ và thù hận.

Nếu Lê lão gia biết Lê Đình Chi và cô còn chưa xác định quan hệ mà đã xảy ra chuyện kia, bất kể lý do là gì, một trận đòn là không tránh khỏi.

“Đừng thấy ông nội già rồi mà khi động thủ còn có thể đánh người nửa sống nửa chết.” Lê Cửu nói.

“……

Cô có thể đừng vui mừng trên sự đau khổ của người khác được không?

Tôi đã đủ phiền lòng rồi, cô còn thêm dầu vào lửa?”

Nếu không phải cô không đánh lại, Tề Vân Thư chắc chắn muốn bóp cổ cô.

Làm gì mà lại hại người như vậy?

Cố ý làm cô thêm phiền phải không?

Lê Cửu cong môi cười, ánh mắt tràn đầy ý cười, “Cô chỉ cần đồng ý với anh ấy là được rồi?

Lúc đó ông nội đừng nói là động thủ, còn phải khen anh ấy nữa.”

“……”

“Tránh xa tôi ra!” Tề Vân Thư hét lên.

Sau khi trêu chọc cô, Lê Cửu cuối cùng cũng nghiêm túc hơn một chút, “Nói thật đi, cô nghĩ thế nào?”

Tề Vân Thư thở dài một tiếng, “Chỉ là… thật bất ngờ, đầu óc tôi rất rối.”

Giữa cô và Lê Đình Chi thực sự có chút mập mờ, nhưng chỉ ở mức chút chút, sự cố bất ngờ này đột ngột đưa hai người lại gần nhau, như một quả sét đánh trúng đầu, khiến cô choáng váng, không biết phải làm sao.

“Đừng nói chuyện này nữa, cô đến tìm tôi rốt cuộc là vì chuyện gì?”

Tề Vân Thư cảm thấy thái dương đập thình thịch, quyết định không nghĩ về những chuyện phiền toái này nữa.

Nghe cô hỏi vậy, Lê Cửu mới nhớ đến mục đích của mình khi đến đây.

“Tôi có một vấn đề muốn hỏi cô.”

“Hỏi đi.”

“Dạo này tôi có chút không ổn.” Lê Cửu nói.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Tề Vân Thư thay đổi, ngồi thẳng lưng hơn, “Cụ thể là gì?”

Lê Cửu gật đầu, “Gần đây tôi cảm thấy buồn ngủ ngày càng nhiều, thậm chí có lúc ở bất kỳ đâu cũng có thể ngủ được.”

Đây là điều khiến cô lo lắng nhất.

Tính cảnh giác của cô rất cao, dù ở môi trường nguy hiểm hay yên tĩnh, cô luôn giữ một sợi dây cảnh giác, nhưng loạt thay đổi gần đây dường như báo hiệu hệ thống cảnh báo của cơ thể cô đang gặp vấn đề.

“Sao lại như vậy…” Tề Vân Thư cau mày, lẩm bẩm.

Cô ngước lên nhìn Lê Cửu một cách kỳ lạ, hỏi: “Gần đây cô không ăn gì lạ chứ?”

Lê Cửu lắc đầu, “Không.”

“Thuốc tôi đưa cô thì sao?

Có uống đều không?”

“Có.”

“Thật kỳ lạ…

Theo lý thì không nên vậy.”

Tề Vân Thư không thể hiểu nổi, cô kê đơn cho Lê Cửu đều dựa trên tình trạng của cô ấy, không thể nhanh chóng mất hiệu quả như vậy.

Tần suất buồn ngủ tại sao lại tăng lên?

“Có thể là do tôi thường xuyên dùng thuốc, dẫn đến cơ thể có kháng thuốc, tác dụng của thuốc bị giảm dần?” Lê Cửu đoán.

Tề Vân Thư liếc cô một cái, “Vấn đề này tôi đã tính đến, liều thuốc tôi kê cho cô đều được tăng dần để đảm bảo hiệu quả.”

Lê Cửu cũng nhíu mày, rốt cuộc là sao?

“Vậy đi, tôi sẽ kiểm tra toàn diện cho cô.” Tề Vân Thư nói.

Bây giờ chỉ còn cách kiểm tra toàn diện để xem rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.

Lê Cửu gật đầu, “Được.”

Nói xong, cô đứng dậy định đi.

Tề Vân Thư giật mình, “Cô đi đâu?”

Lê Cửu dừng lại, quay đầu nhìn cô, “Cô định kiểm tra cho tôi ngay bây giờ?”

Cô chỉ lên lầu.

Tề Vân Thư lúc này mới nhớ ra ai đó còn đang ở đây.

Tề Vân Thư: “……

Cô về trước đi, để tôi giải quyết xong đã.”

Ánh mắt Lê Cửu lóe lên tia chế giễu, đùa giỡn, “Vậy nhanh lên nhé, ông nội gần đây đang lo lắng cho chuyện hôn nhân của anh trai tôi đó.”

“……”

Sau khi Lê Cửu đi, Tề Vân Thư hít một hơi sâu, đứng dậy lên lầu.

Tìm một vòng, không thấy bóng dáng Lê Đình Chi, ánh mắt cô thoáng qua sự nghi hoặc, không biết nghĩ gì, sắc mặt thay đổi, vội vàng bước đến phòng ngủ.

Mở cửa ra nhìn, mặt cô lập tức xanh lè.

Người đàn ông cao lớn đang cúi người tập trung xử lý hiện trường vụ án tối qua của hai người, biểu cảm nghiêm túc như đang đối diện với một vụ án rất quan trọng.

Thấy Tề Vân Thư vào, anh ngẩn ra một lúc, hỏi: “Lê Cửu đi rồi?”

Tề Vân Thư mặt mày cứng đờ, không chút cảm xúc, “Anh đang làm gì vậy?”

“……”

Lê Đình Chi biểu cảm đột nhiên trở nên ngượng ngùng, lắp bắp nói: “Tôi, tôi dọn dẹp chút…”

Tề Vân Thư cảm thấy mặt mình nóng lên, vừa xấu hổ vừa tức giận, “Không cần, cứ vứt đi.”

Dù có giặt sạch, cô cũng không thể nào nhìn thẳng vào chiếc giường và căn phòng này nữa.

“……

Cũng được.”

Dù sao cũng là phòng của cô.

Tề Vân Thư điều chỉnh lại tâm trạng, ổn định hơi thở, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất có thể nói với anh: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc chút đi.”

Hai phút sau, dưới lầu, Tề Vân Thư và Lê Đình Chi ngồi đối diện nhau, không nói một lời.

Tề Vân Thư là người phá vỡ sự im lặng trước, thở dài một tiếng, “Tối qua…”

“Lời tôi nói cô suy nghĩ xong chưa?”

Không ngờ, cô vừa mở miệng, Lê Đình Chi đã lập tức phản hỏi, chặn lại những lời cô định nói tiếp.

“Tôi…” biểu cảm của cô có chút khó xử.

Lê Đình Chi thấy cô như vậy, tưởng mình ép cô quá, biểu cảm dịu đi một chút, giọng ôn hòa, “Tôi không có ý ép cô, cô có thể từ từ nghĩ, một thời gian nữa trả lời tôi cũng được.”

“……”

Tề Vân Thư khẽ dừng lại, nội tâm đấu tranh một chút, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ của mình, “Tôi cảm thấy… chúng ta có thể không hợp.”

Nghe vậy, Lê Đình Chi ánh mắt tối sầm, mím môi, ánh mắt phức tạp, không biết đang nghĩ gì.

Không khí lặng im trong chốc lát, một lúc sau, anh cuối cùng cũng lên tiếng: “Chỗ nào không hợp?”

Tề Vân Thư: “……”

Cô biết trả lời sao đây?

“Anh từng sống trong núi cùng tôi một thời gian, biết tôi là người thế nào, cũng biết thân phận của tôi, chúng ta, thật sự không hợp.”

Cô là Quỷ Y, định mệnh phải đối mặt với nhiều thế lực phức tạp, tương lai sẽ đối mặt với vô số nguy hiểm, chỉ cần một sai lầm nhỏ là có thể rơi vào vực sâu, chưa kể thân phận của cô còn nhiều điều hơn thế, nếu ở bên anh, có nghĩa là sẽ kéo anh vào hoàn cảnh nguy hiểm này.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 391: Cõng Cô Đi Nghỉ Một Chút




Anh là đại thiếu gia nhà họ Lê, và cô không cùng đường với anh.

Có thể cô thực sự có chút tình cảm với anh, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi.

Nếu tiến xa hơn, sẽ có nhiều rắc rối hơn.

Chuyện đêm qua chỉ là một sự cố, không thể tiếp tục nữa.

Lê Đình Chi kéo nhẹ khóe miệng, ánh mắt trầm xuống, “Thân phận?

Em lấy cái này để đánh lừa tôi sao?”

Anh hiểu rõ tính cách của cô, nếu không có tình cảm với anh, sau khi xảy ra chuyện tối qua, tại sao người đầu tiên cô nghĩ đến lại là anh?

Bây giờ những lời cô nói, anh một chữ cũng không tin.

Tề Vân Thư dừng lại, cúi xuống, “…

Em không đánh lừa anh, em nói nghiêm túc.”

Lê Đình Chi toàn thân càng thêm lạnh lùng, gương mặt điển trai như bị bao phủ bởi mây đen, anh mở miệng, giọng nói không chấp nhận phản đối, “Tôi cũng nói nghiêm túc.”

“Chuyện tối qua, bất kể vì lý do gì, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

Tề Vân Thư nhìn anh đầy phức tạp, cuối cùng thở dài một hơi, “Không cần đâu, tối qua… thực ra chỉ là sự cố, em nghĩ, quên đi thì hơn.”

Đó là giải pháp tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra cho cả hai người.

Lê Đình Chi: “Quên không được.”

Tề Vân Thư: “…”

“Em biết tính cách của tôi, đã nói chịu trách nhiệm với em thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

Lê Đình Chi nhìn cô đầy kiên định, ý tứ không cần nói cũng rõ.

Anh đã lường trước việc sau khi chuyện này xảy ra cô sẽ lạnh nhạt với anh, đã chuẩn bị tinh thần để kiên trì theo đuổi.

Nếu giữa họ không xảy ra chuyện gì, anh sẽ không cứng rắn như vậy.

Nhưng đã thành sự thật, cô là của anh rồi, làm sao có thể buông tay.

Tề Vân Thư nhức đầu bóp trán, cảm thấy hai người họ không cùng tần số, “Em không cần anh chịu trách nhiệm.”

“Vậy tôi cần em chịu trách nhiệm.”

Lê Đình Chi tự nhiên tiếp lời cô.

“…”

Tề Vân Thư ngây người, ánh mắt nhìn anh, đầu óc bỗng nhiên bị đứng hình, miệng mở ra nhưng không biết nói gì.

Cô không ngờ anh lại nói ra những lời kinh khủng như vậy.

Thấy Tề Vân Thư ngẩn người tại chỗ, Lê Đình Chi nở nụ cười, tâm trạng lập tức phấn chấn, thân hình cao lớn nghiêng về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cho đến khi có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đen láy của cô, anh khẽ cười nói: “Bác sĩ Tề, tôi cần em chịu trách nhiệm.”

“…”

Tề Vân Thư nhíu mày, người nghiêng về phía sau, cố gắng tránh ánh mắt của anh.

“Tối qua tôi cứu em, không chỉ mình em chịu thiệt thòi, đến mức này rồi, chẳng lẽ em muốn phủ nhận?”

Lê Đình Chi nhướng mày, không để cô thoát khỏi, tiếp tục truy vấn.

Ánh mắt anh như thể ngưng tụ thành thực thể, không thể tránh né, Tề Vân Thư không cách nào tránh được, chỉ có thể mím môi, gượng gạo thốt ra hai từ.

“…

Không.”

Quả thực, để cứu cô, anh cũng đã hy sinh bản thân…

Điều này cô không thể phủ nhận.

Nghe thấy lời này, nụ cười của Lê Đình Chi càng sâu, “Vậy thì tốt, tôi cứ tưởng em ăn sạch sẽ rồi không nhận nợ, thì ra là tôi hiểu lầm.”

Tề Vân Thư: “…”

Không biết có phải cô bị ảo giác không, nhưng từ sau tối qua, anh dường như cởi bỏ lớp vỏ bọc, trở nên xấu xa và lì lợm.

Nghe Lê Cửu nói, trong một khoảng thời gian dài, Lê Đình Chi cũng như vậy, chẳng lẽ đàn ông đều như nhau?

Khi cô đang suy nghĩ mông lung, Lê Đình Chi nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy mình ra ngoài đã quá lâu, đến lúc phải quay về.

“Tôi phải đi rồi.”

Anh nói.

Thấy cô vẫn đờ đẫn, ánh mắt anh ánh lên tia cười, nhân lúc cô không để ý, nhanh chóng cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi cô.

Đôi mắt đen của Tề Vân Thư mở to.

“Em hãy suy nghĩ kỹ lời tôi nói, tôi sẽ chờ câu trả lời từ em, hy vọng em sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.”

Nói xong, anh quay người ra khỏi phòng khám.

Trong phòng khám, chỉ còn lại mình Tề Vân Thư, cô nhìn theo bóng dáng anh rời đi cho đến khi biến mất, mới thu hồi ánh mắt, bất lực ngồi xuống ghế, vẻ mặt đầy mâu thuẫn và buồn bã, cảm thấy đầu óc mình như nổ tung.

Chuyện gì thế này!



Bên kia, Kỳ Mặc Vi cuối cùng cũng thỏa mãn sau khi dạo phố.

Ra khỏi trung tâm mua sắm, có lẽ là thấy Kỳ Tư Cẩn xách nhiều đồ giúp cô quá vất vả, cô mới nhớ tới gọi quản gia tới, để mang hết đống đồ cô mua về nhà.

“Thế còn tiểu thư và cậu hai thì sao?”

Quản gia sau khi cho đồ lên xe, thấy họ không có ý định lên xe, kính cẩn hỏi.

Kỳ Mặc Vi phẩy tay, “Không cần đâu, chú Lý, chú về trước đi.”

“Chuyện này…”

Quản gia nhìn về phía Kỳ Tư Cẩn với ánh mắt khó xử.

Với tính cách hay gây rối của tiểu thư nhà họ, nếu để cô một mình ở ngoài, sợ sẽ xảy ra chuyện.

Kỳ Tư Cẩn lập tức hiểu ý ông, nói: “Chú cứ về trước, tôi sẽ trông cô ấy.”

Quản gia yên tâm, mỉm cười, “Vậy chúc cậu hai và tiểu thư vui vẻ.”

Kỳ Mặc Vi bĩu môi nhìn theo bóng dáng quản gia rời đi, bực bội nói: “Chú Lý nghĩ tôi là con nít sao?

Ra ngoài còn cần người trông chừng?”

Kỳ Tư Cẩn cười khẩy, không nể nang nói: “Không biết ai mỗi lần đều để mình bị dính vào rắc rối đến mức phải vào đồn cảnh sát.”

“…”

Kỳ Mặc Vi trừng mắt nhìn anh, không thèm để ý tới anh, bực bội quay đầu bỏ đi.

Kỳ Tư Cẩn nhếch môi cười, bước theo cô.

“Muốn đi đâu chơi?”

“…

Chưa nghĩ ra.”

“Chưa nghĩ ra mà đi nhanh thế?”

“…

Muốn tránh xa anh ra không được sao?”

Kỳ Mặc Vi bước càng lúc càng nhanh, muốn bỏ anh lại phía sau.

Cô tức giận đi được vài bước, quay đầu lại nhìn, anh vẫn theo sát phía sau, không cách nào bỏ lại được.

Ngược lại, hôm nay cô mang giày cao gót, đi một lát chân đã bắt đầu mỏi.

Kỳ Mặc Vi: “…”

Thấy cô dừng lại, Kỳ Tư Cẩn thắc mắc hỏi: “Sao không đi nữa?”

“…”

Kỳ Mặc Vi tức giận ngồi thụp xuống, giận dỗi nói: “Không đi nữa, mệt chết đi được.”

“Đi được vài bước đã không nổi, cô nên rèn luyện thể lực.”

Kỳ Tư Cẩn giọng nói đầy chê bai, nhưng ánh mắt như vô tình nhìn quanh, đột nhiên ánh mắt thoáng thấy vài bóng dáng lén lút phía sau, ánh mắt lóe lên.

Anh bước tới trước mặt cô, trong ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh cúi người xuống, chỉ vào lưng mình, nói: “Lên đi.”

Kỳ Mặc Vi lập tức ngẩn ra, “Hả?”

Kỳ Tư Cẩn quay đầu cau mày nói: “Ngốc à?

Lên đi, tôi cõng cô đến quán cà phê phía trước nghỉ ngơi.”

Kỳ Mặc Vi ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy không xa có một quán cà phê.

Dạo phố lâu như vậy, cô cũng đói và khát.

Cô ừ một tiếng, chậm rãi leo lên lưng anh.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 392: Các Người, Muốn Chơi Ai?




“Chào mừng quý khách… ờ…”

Vừa bước vào quán cà phê, nhân viên phục vụ với khuôn mặt tươi cười chào đón nhiệt tình, nhưng khi nhìn thấy tư thế của họ thì rõ ràng khựng lại một chút, trong mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.

Đây là một đôi tình nhân sao?

Tình cảm cũng tốt quá nhỉ?

Anh chàng thật cưng chiều cô gái!

Còn chưa kịp thầm ngưỡng mộ trong lòng, đã nghe Kỳ Tư Cẩn lạnh giọng hỏi: “Có bàn không?”

Nhân viên phục vụ ngay lập tức như bị gió lạnh thổi qua, giọng nói của anh khiến cả người cô run lên, đáp: “Có, có chứ, mời đi lối này.”

Cô dẫn họ đến một chỗ cạnh cửa sổ, tầm nhìn khá rộng, vừa vặn có thể nhìn thấy người qua lại trên đường.

Kỳ Tư Cẩn thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng đặt Kỳ Mặc Vi xuống, rồi nói với nhân viên phục vụ đang ngẩn ngơ: “Một ly Americano đá, cho cô ấy một ly Cappuccino.”

Nhân viên phục vụ trong đầu toàn là “Wow, anh chàng đẹp trai quá, cô gái cũng xinh đẹp quá”, “Họ thật xứng đôi”, “Đôi tay này thật đẹp”, bỗng nghe anh nói vậy, cô giật mình tỉnh lại, “Ồ ồ ồ, vâng, xin chờ một lát.”

Kỳ Mặc Vi tiếp lời: “Làm ơn cho tôi một cái pudding xoài nữa, cảm ơn.”

“Vâng, xin chờ một chút.”

Kỳ Tư Cẩn nhướng mày nhìn cô, cô ngượng ngùng nói: “Đi mua sắm lâu quá, đói rồi.”

Thấy anh cứ nhìn cô chằm chằm, mặt Kỳ Mặc Vi dần đỏ lên, ngay lập tức nói: “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy ai đi mua sắm đói bao giờ à?”

Kỳ Tư Cẩn hừ lạnh một tiếng, “Thực sự chưa thấy ai đi mua sắm mà đói đấy.”

“…”

Kỳ Mặc Vi tức giận nói: “Đi bộ cũng mệt đấy, biết không?”

Kỳ Tư Cẩn nhướng mày, bỗng nhiên nói với nhân viên phục vụ không xa: “Nhân viên phục vụ, cho tôi một phần pudding xoài nữa, cô ấy trả tiền.”

“Vâng, thưa anh.”

Kỳ Mặc Vi lập tức mở to mắt nhìn anh, không thể tin nổi, “Dựa vào đâu tôi phải trả tiền?”

“Tôi đã đi cùng cô bao lâu nay, cầm cái này lại mang cái kia, còn cõng cô đi xa như vậy, tôi cũng mệt lắm, cô không nên trả tiền sao?”

Kỳ Tư Cẩn lý luận rõ ràng với cô.

Kỳ Mặc Vi cứng họng không biết nói gì: “…”

Bên ngoài quán cà phê, không xa ở góc đường, một nhóm người đàn ông lạ mặt ngồi xổm, ánh mắt chăm chú nhìn vào vị trí của Kỳ Mặc Vi trong quán cà phê, mắt không chớp, sợ cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt.

“Mau, báo cho ông chủ biết, đã tìm thấy cô gái đó rồi.”

Một người đàn ông vỗ vai người bên cạnh nói.

Người đó nghe vậy, lập tức lấy điện thoại ra liên lạc, “Alo?

Ông chủ, đã tìm thấy cô gái đó rồi.”

“Tìm thấy rồi?”

Người được gọi là ông chủ lúc này đang nằm trên ghế dài trong phòng bao, bên cạnh có hai cô gái trẻ quỳ gối xoa bóp chân cho ông ta, trán ông ta có một vết sẹo dài đáng sợ, dù đã lành nhưng vẫn trông rất đáng sợ, có thể tưởng tượng ông ta đã trải qua nguy hiểm như thế nào.

Tuy nhiên, điều này không ngăn cản ông ta nhìn hai cô gái bằng ánh mắt dâm tà, bàn tay thô bạo tùy ý s* s**ng trên cơ thể họ.

Vừa hưởng thụ sự phục vụ của các cô gái, ông ta vừa hung hăng nói: “Nhìn kỹ cho tôi, một khi con đ* đó rời khỏi, lập tức bắt nó về cho tôi!”

Dám động đến ông ta, xem ra cô ta chán sống rồi!

Người gọi điện do dự một chút, nói: “Nhưng thưa ông chủ, đó là người nhà họ Kỳ, nếu chúng ta động vào, hậu quả sẽ…”

Kỳ gia là một trong hai gia tộc lớn ở Đế Kinh, nghe nói Kỳ Mặc Vi là người con gái cưng của ông cụ Kỳ, nếu động đến cô ấy, Kỳ gia chắc chắn sẽ không bỏ qua.

“Sợ gì chứ?!”

Người được gọi là ông chủ nhổ một bãi nước bọt, mắng: “Chỉ là một đứa con nuôi của Kỳ gia thôi, thật sự nghĩ mình là tiểu thư nhà giàu sao?

Khốn nạn!

Tương lai cũng chỉ là món hàng liên hôn của Kỳ gia, là con đ* bị người ta chơi đùa!”

Ánh mắt ông ta đầy sự ác độc, cười nhạo không chút kiêng dè: “Trước khi cô ta bị người ta chơi đùa, tao muốn nếm thử mùi vị của cô ta trước, các người, mau bắt cô ta về cho tao!

Nếu không làm được… Hừ!”

Người đó rùng mình, lo lắng vô cùng.

Ông chủ này là bạn của ông chủ họ mới quen không lâu, dù mới quen nhưng bản lĩnh của ông ta thì không ai dám xem nhẹ, hầu như không ai dám đụng vào ông ta, ngay cả ông chủ của họ cũng phải nể vài phần.

Nhưng không ngờ mấy ngày trước, ông chủ này chơi bời ở quán bar của ông chủ họ lại bị một cô gái đánh, cô gái ra tay rất mạnh, dùng mảnh chai rạch một vết dài trên mặt ông ta, còn gọi cảnh sát đến, bị giam mấy ngày mới được thả ra.

Biết cô gái đó là con gái của ông cụ Kỳ, ông chủ không muốn gây chuyện với Kỳ gia, bảo ông chủ này nhịn nhục, bề ngoài ông ta đồng ý, nhưng sau lưng lại phái họ theo dõi Kỳ Mặc Vi, tìm cơ hội bắt cô về.

Ông ta đã nhắm trúng khuôn mặt của Kỳ Mặc Vi, bắt về làm gì thì không cần nói cũng biết.

Trong lòng họ đều thầm kinh ngạc trước sự táo bạo của ông ta, nhưng không thể không nghe lời, chỉ có thể tìm cơ hội hành động.

“Lão đại, ông chủ bảo chúng ta nhanh chóng bắt người về.”

Người đó cúp điện thoại rồi nói.

“Tao cũng muốn nhanh, nhưng phải tìm được cơ hội chứ.”

Người được gọi là lão đại chửi một tiếng, “Thằng nhóc đó cứ bám theo con nhỏ, làm sao ra tay?”

Họ đã bám theo Kỳ Mặc Vi từ khi cô ra khỏi trung tâm thương mại, nhưng suốt thời gian qua không tìm được cơ hội, tất cả đều là do Kỳ Tư Cẩn.

Nhìn thời gian mà ông chủ quy định càng ngày càng gần, người đàn ông được gọi là lão đại nghiến răng nói: “Đợi!

Tao không tin hai đứa nó có thể ở cạnh nhau suốt!”

Trong quán cà phê, Kỳ Mặc Vi không chút để ý đến hình tượng thục nữ, cũng không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh, ngấu nghiến ăn pudding, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Kỳ Tư Cẩn, thấy trước mặt anh pudding vẫn chưa động đến, mắt nheo lại nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì.

Cô đưa tay ra trước mắt anh, “Này, nhìn gì thế?

Sao không ăn đi?”

Kỳ Tư Cẩn bỗng nhiên đứng lên, giọng nghiêm nghị: “Cô ở đây đợi, đừng đi đâu, tôi sẽ quay lại ngay.”

Nói xong, anh bước ra ngoài.

Kỳ Mặc Vi không hiểu gì, “Này!

Anh đi đâu thế?”

Tuy nhiên, Kỳ Tư Cẩn đã ra khỏi quán cà phê, không nghe thấy cô nói.

“Thật là… Kỳ lạ.”

Cô sờ mũi, cúi đầu tiếp tục ăn.

“Này, gã đó đi rồi!”

Người được gọi là lão đại mắt tinh nhìn thấy Kỳ Tư Cẩn rời đi, lập tức phấn khích nói.

Những người khác cũng vui mừng, “Tốt quá lão đại, chúng ta mau ra tay đi!”

“Đồ ngốc, ban ngày ban mặt làm sao ra tay?

Phải lừa cô ta đến chỗ vắng… Như vậy, Khỉ, mày trông bình thường sẽ không ai nghi ngờ, mày vào trong lừa cô ta ra, sau đó chúng ta hành

động.”

Lão đại cười gian.

“Con khốn đó khiến chúng ta chịu khổ lâu thế này, lát nữa bắt được, chúng ta phải chơi đùa một phen rồi mới giao cho ông chủ.”

“Lão đại vạn tuế!”

“Lão đại sáng suốt!”

Đang vui mừng, bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng tràn lên.

Ngay sau đó, một giọng nói nguy hiểm, đầy sát khí vang lên ở góc phố vắng vẻ.

“Các người, muốn chơi ai?”


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 393: Đánh Một Con Chó Điên


Xem danh sách chương



Tiếng reo hò và cười cợt dừng lại đột ngột, mọi người như bị bóp nghẹt cổ, mắt mở to, cứng đờ quay lại.

Nếu Kỳ Mặc Vi có mặt ở đây, chắc chắn cô sẽ kinh ngạc vô cùng, bởi vì lúc này Kỳ Tư Cẩn như biến thành một người khác, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo tàn ác, đôi mắt màu vàng nhạt ánh lên những tia sáng quỷ dị đầy nguy hiểm.

Nửa thân mình của anh ẩn trong bóng tối, tỏa ra một sự nguy hiểm vô tận, khiến người khác không khỏi rùng mình, một nỗi sợ hãi vô hình bỗng dâng lên trong lòng, cảm giác như băng giá thấm vào tận xương tủy.

“Đại, đại ca, anh ta, anh ta sao lại ở đây?”

Một người trong đám nhìn thấy Kỳ Tư Cẩn, hồn vía như bay mất.

Người mà mới giây trước còn ở quán cà phê xa xa, bây giờ lại xuất hiện ngay trước mặt họ, dù là ban ngày cũng khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.

Người được gọi là đại ca cũng bị dọa đến mức tim ngừng đập, đồng tử co lại, máu trong cơ thể như đông lại, lông tóc dựng đứng, nghe thấy người kia hỏi vậy, nuốt khan một cái, cố che giấu nỗi sợ: “Không, không biết.”

So với việc lo lắng Kỳ Tư Cẩn là người hay ma, hắn càng lo hơn về việc anh đã nghe được bao nhiêu từ cuộc trò chuyện của họ.

Đây là một vấn đề đáng sợ.

Mặc dù họ có gan âm mưu với Kỳ Mặc Vi, nhưng không có nghĩa là dám đối đầu trực diện với người nhà họ Kỳ.

Nếu thật sự có gan đó, họ đã không phải lén lút theo dõi Kỳ Mặc Vi, đợi cơ hội ra tay, mà đã trực tiếp cướp giữa đường.

Mấy tên tay sai này cộng lại cũng không đáng để người nhà họ Kỳ tốn một ngón tay xử lý, thế mà lại dám có ý đồ với Kỳ Mặc Vi, thậm chí còn định ra tay với cô, đúng là không biết lượng sức.

Khi nhìn thấy Kỳ Tư Cẩn, mọi ý nghĩ táo bạo trong đầu hắn đều biến mất, chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: chạy, nhất định phải chạy thoát.

Với thực lực của họ, đối đầu với Kỳ Tư Cẩn, vị nhị thiếu gia nhà họ Kỳ, tuyệt đối không có một chút cơ hội chiến thắng!

“Sao còn đứng đó, mau chạy!”

Hắn lập tức hét lên, chưa đợi những người khác kịp phản ứng, đã quay đầu bỏ chạy trước.

Bây giờ không chạy, chờ chết sao?

Hắn liếc nhìn đám người còn đứng ngẩn ra, thầm chửi rủa.

Đồ ngốc!

“Đại ca?”

Những người khác thấy hắn chạy đầu tiên, chưa kịp phản ứng, đều đứng ngơ ngác.

Nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều hiện lên sự bối rối.

“Bây giờ làm sao?”

Có người không biết phải làm gì hỏi.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, không kịp nghĩ gì nhiều.

“Còn làm gì nữa?

Tấn công đi!

Tao không tin anh ta mạnh đến mức nào!”

Người kia nhổ một bãi nước bọt, đại ca nhát gan, hắn không sợ!

Nói xong, hắn rút dao găm mang theo, dồn hết sức lao vào Kỳ Tư Cẩn.

Có người đi đầu, những người khác cũng rút vũ khí, xông lên.

Tuy nhiên, chỉ trong vài giây, tất cả bọn họ đã bị Kỳ Tư Cẩn đá ngã, gãy mấy cái xương sườn, đau đến mức không bò dậy nổi.

Chỉ trong chốc lát, tiếng r*n r* đau đớn vang lên khắp nơi.

Kỳ Tư Cẩn cười lạnh hai tiếng, giẫm lên lưng kẻ lao vào anh đầu tiên, đầu mũi chân nhấn mạnh, lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như bị chọc tiết.

“Không có não, nhưng gan không nhỏ.”

Kỳ Tư Cẩn giọng đầy châm chọc và khinh miệt, “Chủ của các người phái các người tới đây, là xem thường ai?

Hả?”

Chữ cuối cùng âm thanh đột ngột mạnh mẽ, đồng thời, chân anh lại nhấn mạnh.

Kẻ kia gần như đau đến ngất đi, hối hận đến xanh ruột, tại sao lại liều lĩnh như vậy, biết anh ta giỏi thế này, đã theo đại ca chạy cùng rồi.

Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.

“Tha, tha mạng!”

Hắn dồn hết sức, cố gắng nói ra hai chữ qua kẽ răng, mắt mở to, như sắp rớt ra ngoài.

“Tha mạng?”

Kỳ Tư Cẩn nở nụ cười lạnh, khóe miệng càng lạnh hơn, “Tao thấy chúng mày vừa rồi bàn tán rất vui vẻ?

Nào, kể tao nghe, chúng mày định chơi ai?”

Anh cúi đầu, giọng nhẹ nhàng, như đang trò chuyện bình thường, nhưng trong mắt lại không có chút nhiệt độ.

Thêm vào cảnh tượng trước mắt, anh như một con quỷ đến đòi mạng, đáng sợ kinh khủng.

“Không không không!”

Người trên đất vội vàng phủ nhận, sợ rằng chậm một giây mình sẽ bị xé xác, lắc đầu liên tục, “Chúng tôi không định chơi ai, chúng tôi chơi chính mình, chơi chính mình…”

Kỳ Tư Cẩn nhướng mày, hỏi lại: “Ồ?

Vậy à?”

“Đáng tiếc, tao không điếc, cũng không mù.”

Kỳ Tư Cẩn lạnh nhạt nói.

Dù hắn có bào chữa thế nào, kết quả vẫn không thay đổi.

Anh đá một cú, khiến hắn như một con diều đứt dây bay ra, đập vào tường cứng, phát ra tiếng rên đau đớn, ngất lịm ngay.

Kỳ Tư Cẩn nhìn đám người nằm la liệt trên đất, nhấc chân bước qua, ánh mắt nhìn về phía con ngõ nhỏ mà tên đại ca đã chạy, khóe miệng hiện lên một nụ cười chế giễu.

“Cho rằng vậy là có thể chạy thoát?”

“Ngây thơ.”

Anh ra nước ngoài khi mới mười tám tuổi, trước đó, tất cả các ngõ ngách của Đế Kinh gần như anh đều quen thuộc, đặc biệt là những con hẻm phức tạp như thế này, anh biết rõ từng lối ra.

Dù đã nhiều năm trôi qua, nơi này không hề thay đổi, muốn thoát khỏi anh, đúng là mơ mộng viển vông!



Trong quán cà phê, Kỳ Mặc Vi chán nản ngồi nhấm nháp thìa, nhìn đĩa đã trống trơn trước mặt, lại nhìn ly pudding đối diện còn nguyên, thở dài, đã nói là sẽ quay lại ngay mà?

Cô đã ăn hết một ly pudding rồi, mà chưa thấy bóng dáng anh đâu.

Anh rốt cuộc đã đi đâu rồi?

Kỳ Mặc Vi buồn bực nghĩ.

Cô quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng Kỳ Tư Cẩn, thở dài bất lực, thôi, mình cũng chưa no, gọi thêm một phần nữa, vừa ăn vừa đợi anh vậy.

Cuối cùng, khi cô ăn đến nửa ly pudding thứ hai, Kỳ Tư Cẩn như nhớ ra còn cô đang đợi, gọi điện cho cô.

Kỳ Mặc Vi nhíu mày, mắt đầy giận dữ, nhận cuộc gọi liền hỏi: “Anh chạy đi đâu rồi?”

Không biết anh đang ở đâu, tín hiệu điện thoại rất kém, chỉ nghe thấy những tiếng ồn ào lộn xộn, cô nhíu mày, hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Bao lâu như vậy, anh đã đi đâu?

Đầu dây bên kia dừng lại, như đang tìm chỗ có tín hiệu tốt hơn, một lát sau, anh mới lên tiếng: “Xin lỗi, tôi quên mất là em còn ở đó.”

Lúc này anh vừa cầm điện thoại, vừa đá vào đầu gối của tên chạy trốn, khiến hắn quỳ phịch xuống đất.

Đuổi theo tên này qua ba con phố, không ngờ lại càng lúc càng xa quán cà phê, thậm chí quên mất còn Kỳ Mặc Vi đang đợi.

Kỳ Mặc Vi nghe rõ những âm thanh lạ lùng bên kia, nghi hoặc hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Không có gì, chỉ đánh một con chó điên thôi.”

Anh nói.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 394: Ông Ngô




Kỳ Mặc Vi không hiểu gì, hỏi lại: “Hả?”

“Ở đây tôi đang bận chút việc, không về được.

Tôi đã bảo chú Lý đến đón cô rồi, mau về nhà, đừng lang thang lung tung.”

Dù những kẻ theo dõi cô đã bị giải quyết, Kỳ Tư Cẩn vẫn không yên tâm để cô một mình ở đó.

Kỳ Mặc Vi còn muốn hỏi tại sao, nhưng anh đã cúp máy.

“…”

Kỳ Mặc Vi nhìn màn hình điện thoại bị ngắt kết nối, ba vạch đen rơi xuống trán.

Nói chuyện chỉ nói nửa chừng là sao chứ?

Kỳ Tư Cẩn cất điện thoại, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông bị anh đá ngã xuống đất, nói: “Còn chạy nữa không?

Sao không chạy nữa?”

Người đàn ông nằm bẹp trên đất, khuôn mặt đầy vết bầm tím, trên trán còn có một vết thương đang chảy máu, đều là do tự anh ta va vào khi bị Kỳ Tư Cẩn đuổi theo.

Lúc này, ánh mắt anh ta nhìn Kỳ Tư Cẩn như nhìn thấy ma quỷ.

Dù anh ta có chạy thế nào, người này luôn đuổi kịp ngay lập tức.

Anh ta là ác quỷ sao?

“Nói đi, ai sai các người theo dõi Kỳ Mặc Vi?” Kỳ Tư Cẩn đi đến trước mặt anh ta, từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Người đàn ông quay đầu đi, không định mở miệng khai báo.

“Không nói?”

Kỳ Tư Cẩn nhướng mày tỏ vẻ hứng thú, khóe môi nhếch lên, rất tốt, anh thích nhất là những kẻ cứng miệng.

Ngay lập tức, anh giơ chân đá vào ngực người đàn ông, gần như đá bay nửa mạng sống của anh ta.

Máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng, nhỏ giọt xuống đất, như những bông hoa mai đỏ rực nở rộ.

“Phụt… khụ…”

Người đàn ông bị đá đến mức trước mắt tối sầm, cơ thể như tan rã, nằm bẹp trên mặt đất như bùn nhão.

Kỳ Tư Cẩn không có ý định dừng lại ở đó, anh bước tới, nắm lấy tóc người đàn ông, buộc anh ta ngẩng đầu đối diện với mình.

Anh giơ ngón trỏ xương xẩu chỉ vào khoảng trống không xa, mỉm cười nói: “Nhìn thấy không?

Xung quanh đây không có camera giám sát, nếu tôi muốn giết anh, không ai có thể cứu anh.”

Sát khí trong giọng nói anh chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng lại nồng nặc đến mức khiến người đàn ông run lên.

Kỳ Tư Cẩn thả lỏng tay, thân thể anh ta mất đi điểm tựa, vô lực trượt xuống đất.

“Còn không nói?”

“Nói!

Tôi nói!” Người đàn ông tham lam hít một hơi, vội vàng mở miệng, sợ rằng chậm một giây sẽ không thể nói ra được.

Anh ta nói, anh ta sẽ nói hết, được chưa?

Nhị thiếu gia nhà họ Kỳ này đúng là ác quỷ!

Ánh mắt người đàn ông nhìn Kỳ Tư Cẩn đầy sợ hãi.

Mọi người đều nói tam gia nhà họ Kỳ là đáng sợ nhất, bất kể thủ đoạn hay sức mạnh đều khiến người ta phải kính nể.

Nhưng người trước mặt này còn đáng sợ hơn, nếu đối diện với Kỳ Cảnh Từ còn có chút kính trọng, thì khi đối diện với anh ta chỉ còn lại kinh hoàng.

Như một con quỷ sống.

“Là, là ông Ngô.

Lần trước ở quán bar, ông ta bị Kỳ tiểu thư đập vỡ đầu, muốn trả thù, nên sai chúng tôi tìm cơ hội bắt cô ấy về.” Người đàn ông run rẩy khai báo tất cả sự thật với Kỳ Tư Cẩn.

“Ông Ngô?”

“Là bạn của ông chủ chúng tôi, thế lực rất lớn, ngay cả đại ca của chúng tôi cũng phải nể ông ta ba phần.” Người đàn ông giải thích.

Kỳ Tư Cẩn cười lạnh một tiếng, “Dám động đến người nhà họ Kỳ, gan ông ta cũng lớn đấy.”

Có lẽ nghe thấy sát khí trong giọng nói của Kỳ Tư Cẩn, người đàn ông toàn thân run lên, lắp bắp nói: “Ông, ông Ngô nói, Kỳ Mặc Vi…

Kỳ tiểu thư chỉ là con nuôi nhà họ Kỳ, sau này sẽ là công cụ liên hôn của nhà họ Kỳ với gia tộc khác, nên động đến cô ấy cũng không sao…”

Nhìn thấy sắc mặt Kỳ Tư Cẩn càng lúc càng đen, người đàn ông bị khí thế của anh làm cho run rẩy, lập tức im lặng.

“Công cụ liên hôn?

Hừ!”

Kỳ Tư Cẩn xoay xoay chiếc nhẫn cổ khắc hoa văn trên ngón cái, khóe miệng nở một nụ cười rực rỡ: “Ông Ngô phải không?

Tôi thật muốn xem, rốt cuộc là ai, lại dám tự tin về chuyện nhà họ Kỳ như vậy.”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 395: Gan Của Anh Cũng Lớn Đấy




Người đàn ông thoáng chút kinh hoàng, thần sắc lập tức hoảng hốt.

Ý của anh ta là gì?

Chẳng lẽ muốn tìm ông Ngô sao?

Không, không được, như vậy ông Ngô sẽ g**t ch*t anh ta mất!

Tuy nhiên, Kỳ Tư Cẩn không cho anh ta cơ hội từ chối, trực tiếp kéo người đi.

Trong quán bar ồn ào hỗn loạn, vô số nam nữ đảo lộn ngày đêm, điên cuồng giải tỏa cảm xúc, thể hiện sự phản kháng trong lòng.

Trong phòng VIP trên lầu, ông Ngô ung dung cầm ly rượu, cười tà quấy rối người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.

Rầm một tiếng.

Cánh cửa phòng bị đạp mạnh, phát ra tiếng động lớn.

Rượu trong tay ông Ngô văng ra khắp người, người phụ nữ bên cạnh cũng hoảng sợ hét lên.

Ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt trở nên cực kỳ u ám, khi nhìn thấy người mà Kỳ Tư Cẩn kéo theo, rõ ràng trong thoáng chốc hơi chững lại, tim đập mạnh, nảy sinh cảm giác bất an, ánh mắt cảnh giác nhìn anh ta, giận dữ nói: “Anh là ai?”

Kỳ Tư Cẩn cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, mang theo hơi thở xâm lược, khiến người ta không thể trực diện đối mặt.

Anh ta ném người đang kéo trong tay xuống chân ông Ngô, người này bị kéo qua đường, sợ đến mức ngất xỉu.

Trước đó, để khai thác thông tin về ông Ngô, người này bị đánh bầm dập, toàn thân đầy thương tích, trông thật kinh khủng, như thể đã chết.

Hai cô gái trẻ thường chỉ ngồi trong quán bar, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, lập tức hét lên chói tai.

Ông Ngô nhận ra người đang nằm bất tỉnh chính là kẻ được phái đi bắt Kỳ Mặc Vi, lập tức hoảng sợ.

Tiếng hét của hai cô gái khiến ông ta suýt mất hồn, càng thêm bực bội, tát mỗi người một cái, quát: “Im miệng!”

Hai cô gái ôm mặt, đáng thương nhìn ông ta.

“Cút hết ra ngoài!”

Lúc này, Kỳ Tư Cẩn trông chẳng có vẻ gì là dễ dàng đối phó, hoàn toàn đến đây để gây sự.

Nếu còn ở lại, họ có thể bị liên lụy, có khi mất mạng.

Nghe ông Ngô quát, bình thường họ chắc chắn không vui, nhưng lúc này, họ nhanh chóng chạy ra ngoài.

Kỳ Tư Cẩn nhìn theo bóng dáng hai cô gái rời đi, nụ cười lạnh lùng hiện lên nơi khóe miệng, “Ông Ngô đúng là biết hưởng thụ nhỉ?”

Ông Ngô toàn thân căng thẳng, ánh mắt đầy cảnh giác, “…Anh rốt cuộc là ai?”

Nếu ngay cả ông ta cũng không biết, thì ai đã cho anh ta gan dám khiêu khích nhà họ Kỳ?

Kỳ Tư Cẩn cười lạnh ngồi đối diện ông ta, thản nhiên vắt chân, ánh mắt mang theo chút chế giễu: “Ông Ngô dám phái người theo dõi người nhà họ Kỳ, mà lại không nhận ra tôi?”

Mặt ông Ngô lập tức biến sắc, ánh mắt từ cảnh giác chuyển sang kinh hãi, lập tức bật dậy.

Có thể gọi Kỳ Mặc Vi là cô nhỏ, chỉ có…

“Nhị thiếu gia Kỳ?”

Lúc này, đầu óc ông Ngô trống rỗng, toàn thân bị sốc không thể phản ứng, tay run rẩy, biểu lộ sự kinh hoàng trong lòng.

Trong thế hệ trẻ nhất của nhà họ Kỳ, Kỳ Tư Cẩn là người khó lường nhất, cũng khó đối phó nhất, tính cách được nuôi dưỡng tùy tiện, muốn làm gì thì làm.

Chỉ cần không quá đáng, người nhà họ Kỳ sẽ không can thiệp.

Không ngờ người được phái đi theo dõi Kỳ Mặc Vi lại đụng phải Kỳ Tư Cẩn.

Bề ngoài ông Ngô không tỏ ra gì, nhưng trong lòng đã mắng thầm đám người dưới đất và mấy tên vô dụng đã bị bắt đi.

Thành sự không đủ, bại sự có thừa!

Không những không bắt được người, lại rước về một mối họa lớn!

Kỳ Tư Cẩn cười nhạt, câu nói tiếp theo suýt làm ông ta sợ đến vỡ mật, “Ông Ngô, nghe nói ông rất hứng thú với người nhà họ Kỳ, còn đặc biệt phái người theo dõi?”

“Không không không!

Tôi không có!”

Ông Ngô kinh hoàng, sợ hãi cực độ nói: “Nhị thiếu gia… Chắc chắn có hiểu lầm ở đây?”

Kỳ Tư Cẩn nhướng mày, “Ý ông là, tôi đã vu oan cho ông?”

Anh ta cười lạnh khinh miệt, chỉ vào người nằm dưới đất, “Người này tự xưng là thuộc hạ của ông, khai hết những việc ông giao, ông còn chối sao?”

“Bịa đặt!

Đây là vu khống!” Ông Ngô kích động giải thích: “Nhị thiếu gia, đừng tin lời những người này, họ là bọn côn đồ đã mâu thuẫn với tôi, giờ bôi nhọ tôi.”

Ông ta muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đám người này, gỡ mình ra khỏi chuyện này.

Nhưng ông ta nghĩ Kỳ Tư Cẩn là người ngu sao?

Ánh mắt Kỳ Tư Cẩn lóe lên sự chế giễu, thản nhiên nói: “Họ nói thật hay giả, tôi tự có cách đánh giá.”

Nói cách khác, không phải ông ta nói một hai câu là xong.

“Nếu ông thực sự bị oan, đơn giản thôi, lấy bằng chứng ra.”

Sắc mặt ông Ngô thay đổi, mắt giật giật, lấy bằng chứng thế nào đây?

Vốn là ông ta phái người theo dõi Kỳ Mặc Vi.

Chứng minh mình trong sạch, dĩ nhiên không có.

Ông Ngô cúi đầu, ánh mắt u ám, im lặng không nói gì.

Kỳ Tư Cẩn nhìn ông ta, khóe môi nhếch lên, chậm rãi đứng dậy, vận động cổ tay, giọng bình tĩnh: “Nếu ông không có bằng chứng, vậy có nghĩa là họ nói đúng?”

Anh ta cười nhạt nhìn ông Ngô, nhưng ánh mắt không có chút ý cười, toàn thân toát lên khí lạnh áp đảo, “Ông Ngô, dám động đến người nhà họ Kỳ, gan của ông cũng lớn đấy?”

Mồ hôi trên trán ông Ngô tuôn ra như mưa, nhìn Kỳ Tư Cẩn bước từng bước lại gần, chân mềm nhũn, chỉ có thể lùi dần, tựa vào tường làm điểm tựa.

“Không… không, nhị thiếu gia, có cho tôi trăm cái gan tôi cũng không dám!”

Đồng tử ông Ngô đầy sự kinh hãi, cửa phòng đóng kín, nơi này lại trang bị thiết bị cách âm cao cấp, nghĩa là, Kỳ Tư Cẩn có làm gì cũng không ai biết.

Ông ta nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Vả lại, nhà họ Kỳ có địa vị gì, tôi đâu phải ngu, theo dõi Kỳ tiểu thư, chẳng phải tìm chết sao?”

Ánh mắt Kỳ Tư Cẩn sáng lên, cười nhẹ hỏi lại: “Sao ông biết, họ theo dõi cô nhỏ của tôi?”

Anh vừa rồi hình như chưa đề cập đến tên của Kỳ Mặc Vi?

Vậy ông Ngô làm sao biết đám người đó theo dõi Kỳ Mặc Vi mà không phải anh?

Rõ ràng chỉ có một câu trả lời.

Ông Ngô lập tức cứng đờ, biểu hiện trên mặt thay đổi không ngừng, suýt cắn lưỡi.

Vừa rồi trong lúc căng thẳng, hình như ông ta tự khai ra điều gì?
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 396: Kỳ Cảnh Từ: Đáng Đời




Kỳ Tư Cẩn đứng từ trên cao nhìn xuống ông Ngô, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, dùng hết sức đá vào bụng ông ta.

Ông Ngô hự lên một tiếng, thân thể dán chặt vào tường rồi trượt xuống.

Kỳ Tư Cẩn túm lấy cổ áo ông Ngô kéo lên, đôi mắt màu vàng nhạt phát ra hơi lạnh, nhìn chằm chằm ông ta, không chút nhiệt độ.

Anh ta nở một nụ cười hiểm ác, “Động vào cô nhỏ của tôi, ông coi thường ai vậy?”

Anh ta dùng tay khác ấn đầu ông Ngô đập mạnh vào tường, ánh mắt lóe lên sát ý khiến người khác sợ hãi.

Ông Ngô chưa kịp giải thích đã ngất xỉu.

“Chậc, vô dụng!”

Kỳ Tư Cẩn cười lạnh một tiếng, đá thêm một cái, nhưng người trên đất đã ngất đi, không có phản ứng gì.

Với loại rác rưởi này, ai đã cho hắn gan dám động đến người nhà họ Kỳ?

Kỳ Tư Cẩn đứng dậy, nheo mắt nhìn quanh phòng.

Những nơi bẩn thỉu thế này không nên xuất hiện ở Đế Kinh, sớm nên bị phá hủy.

Anh ta lấy điện thoại ra, gọi cho cảnh sát.

“Alo, 110 phải không?

Tôi muốn báo án.”



Cuối cùng, cảnh sát nhanh chóng đến, nhưng lại đưa Kỳ Tư Cẩn về cùng.

Mặc dù anh ta là người báo án, nhưng ông Ngô bị anh ta đánh gần chết, cảnh sát cũng khó xử, đành làm theo quy trình.

Trong đồn cảnh sát, Kỳ Tư Cẩn ngồi đó, thái độ điềm tĩnh, trước mặt có một ly trà, chẳng giống người bị bắt chút nào.

“Khụ…

Nhị thiếu gia, tình hình anh cũng biết rồi, chúng tôi không muốn khó xử, nên anh hãy kể lại chi tiết sự việc được không?”

Viên cảnh sát trẻ ngồi trước mặt anh ta bỗng nhiên ho khan, giọng hơi lo lắng nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc.

Kỳ Tư Cẩn dù thường xuyên ở nước ngoài, nhưng với khuôn mặt này, ở Đế Kinh gần như không ai không nhận ra anh ta.

Thực tế, người bắt anh ta về đồn cũng lo lắng, mặc dù bắt được người, nhưng không dám đối xử như tội phạm, chỉ muốn phục vụ chu đáo.

Viên cảnh sát trẻ thở dài.

Nhìn vào hiện trường trong phòng ai cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

Kết quả giám định thương tích của ông Ngô càng chứng minh điều đó.

Kỳ Tư Cẩn ra tay quá mạnh.

Đánh người xong, anh ta còn không đi, thản nhiên ngồi trong phòng uống rượu khi họ đến.

Chỉ có thể diễn tả bằng một từ, kiêu ngạo.

Anh ta làm cảnh sát vài năm, chưa từng gặp ai kiêu ngạo đến vậy.

Đây cũng là lý do khiến anh ta lo lắng khi đối diện Kỳ Tư Cẩn.

Ai biết được vị nhị thiếu gia này có bực mình mà phá luôn đồn cảnh sát không?

May mắn thay, Kỳ Tư Cẩn tỏ ra rất hợp tác, thậm chí có thể gọi là hòa nhã, kể lại toàn bộ sự việc.

Viên cảnh sát trẻ nghe xong: “…

Hết rồi à?”

Kỳ Tư Cẩn gật đầu, “Hết rồi.”

Viên cảnh sát trẻ: “…

Được rồi, chúng tôi sẽ nhanh chóng xác minh, xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

Không ngờ anh ta suýt đánh ông Ngô thành tàn phế rồi còn tố cáo quán bar đen vì lý do này.

Ông Ngô bị chó hôn hay bị lừa đá vào đầu, hay là bị chó hôn rồi bị lừa đá?

Dám động đến Kỳ Mặc Vi được ông bà Kỳ nâng niu, còn gì mà ông ta không dám?

Viên cảnh sát trẻ tỏ ra ngớ ngẩn, không hiểu sao có người thiếu não đến vậy.

Cả giới thượng lưu Đế Kinh đều biết nhà họ Kỳ yêu quý Kỳ Mặc Vi thế nào, họ cũng nghe qua.

May mắn thay, tên ngốc này chưa thành công, nếu không nhà họ Kỳ không lật tung Đế Kinh mới là lạ?

Dù sự việc không lớn, nhưng đồn cảnh sát vẫn thông báo cho nhà họ Kỳ, gọi điện cho Cảnh Nhất – không gọi đến biệt thự vì Kỳ Tư Cẩn đã dặn trước.

Dù ông bà Kỳ hay Kỳ Mặc Vi đều không nên biết chuyện này.

Còn cha mẹ anh ta, suốt năm 365 ngày thì 360 ngày không thấy mặt, bận nghiên cứu gì đó, không có thời gian quan tâm anh ta.

Suy đi tính lại, chỉ còn Kỳ Cảnh Từ.

Cảnh Nhất nhận điện thoại, tưởng mình nhận được cú lừa.

Nhị thiếu gia vì suýt đánh người tàn phế mà vào đồn cảnh sát?

Đùa à?

Nhị thiếu gia trông yếu ớt mà có thể đánh người đến mức đó, hơn nữa tính anh ta có thể tự mình ra tay đánh người?

Thật là trò cười.

Nhưng sự thật là vậy, dù bất ngờ thế nào, Cảnh Nhất cũng phải tin.

Cúp máy, anh ta ngay lập tức báo cho Kỳ Cảnh Từ.

Lúc này, Kỳ Cảnh Từ đang ngồi trong văn phòng, an ủi Lục Thanh Nhiên đang mặt mày u ám ngồi đối diện.

Lục Thanh Nhiên sáng sớm đã đến văn phòng anh ta, trông thảm hại, mặt mày như ai nợ tiền.

Kỳ Cảnh Từ mới từ châu S về, chưa biết chuyện gì xảy ra, liền thấy kỳ lạ.

Lục Thanh Nhiên vốn vô tư, có chuyện gì khiến anh ta thành ra thế này?

Nguyên nhân dĩ nhiên là vì tình duyên không thuận lợi, lại bị Ninh Phong mắng mỏ.

Nghe toàn bộ câu chuyện, Kỳ Cảnh Từ lập tức cảm thấy kỳ lạ, nhìn Lục Thanh Nhiên như nhìn kẻ ngốc.

“Cậu trêu chọc cô ấy, bị đánh xong còn bám lấy cô ấy, giờ muốn theo đuổi cô ấy?”

Kỳ Cảnh Từ nhìn anh ta đầy ghét bỏ.

Quá ngu ngốc, không thể cứu nổi.

Không phải Ninh Phong không ưa cậu, nếu là anh ta, anh ta đã đấm chết cậu rồi.

“…” Lục Thanh Nhiên vốn đã buồn bực nay càng buồn hơn, “Anh có thể đừng thêm dầu vào lửa được không?”

Kỳ Cảnh Từ lập tức rắc thêm gia vị, thản nhiên nói: “Đáng đời.”

“…”

Lục Thanh Nhiên hoàn toàn mất tinh thần.

Đúng lúc đó, Cảnh Nhất gõ cửa, đến gần Kỳ Cảnh Từ thì thầm kể về chuyện của Kỳ Tư Cẩn.

Kỳ Cảnh Từ dừng tay, nheo mắt lại, “Nó đang ở đâu?”

Cảnh Nhất nói: “Vẫn ở đồn cảnh sát.”

Lục Thanh Nhiên mơ hồ nhìn họ, không biết chuyện gì xảy ra, “Có chuyện gì vậy?”

Kỳ Cảnh Từ liếc mắt, không tránh né, kể luôn: “Kỳ Tư Cẩn vừa đánh người vào đồn cảnh sát.”

“Phụt!”

Lục Thanh Nhiên không nhịn được, cười phá lên.

Thứ lỗi cho anh, đây là chuyện nghiêm trọng nhưng anh không nhịn được cười.

Kỳ Tư Cẩn cũng có ngày hôm nay!

Lục Thanh Nhiên cười không dừng được, tay đập đùi hai cái, làm Cảnh Nhất cũng ngạc nhiên.

Cười rõ ràng như thế, nếu nhị thiếu gia ở đây, hai người chắc chắn sẽ đánh nhau.

Lục Thanh Nhiên cười đã rồi, chợt nhận ra một vấn đề, “Sao nó không gọi ông Kỳ hay bà Kỳ, mà lại gọi anh?”

Kỳ Cảnh Từ nhướng mày, nói: “Có lẽ nó nghĩ… tôi là người chú đáng tin hơn?”

Lục Thanh Nhiên: “…”

Không phải đâu, anh nên tự biết mình chứ?

Nếu anh là người chú đáng tin, thì trên đời không có ai không đáng tin cả.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 397: Chưa thấy ai muốn chết đến vậy




Nhưng những lời này hắn không dám nói ra, chỉ có thể trong lòng thầm oán trách, nếu nói ra, thì câu chuyện sẽ khác, có lẽ hắn sẽ phải nằm ra khỏi phòng làm việc này.

Kỳ Cảnh Từ đứng lên, nhấc áo khoác định đi, nhưng đột nhiên bị Lục Thanh Nhiên gọi lại.

“Đợi chút, tôi cũng đi.”

Cơ hội xem kịch hay thế này sao có thể bỏ lỡ?

Kỳ Cảnh Từ nhướng mày, “Cậu không còn buồn nữa?”

Lục Thanh Nhiên vẫy tay, cười đầy ý đồ xấu, “Không, không, xem Kỳ Tư Cẩn bị cười nhạo quan trọng hơn.”

Cảnh Nhất: “…”

Xác định nhị thiếu gia lát nữa gặp cậu sẽ không đánh nhau ngay tại đó chứ?

Trên đường đến đồn cảnh sát, Lục Thanh Nhiên trong đầu tưởng tượng ra nhiều kiểu dáng của Kỳ Tư Cẩn, đang thầm cười, nhưng đến nơi rồi mới phát hiện, đây đâu giống người bị vào đồn?

Thái độ kiêu ngạo như một đại gia, ngược lại những cảnh sát trẻ kia từng người một đều cẩn thận, như thể nợ anh ta tám trăm vạn vậy.

Lục Thanh Nhiên: “…”

Sao có vẻ không giống như tưởng tượng?

Kỳ Tư Cẩn vốn dĩ đang nhàm chán nghịch hoa văn trên cốc giấy, mắt hạ xuống, hàng mi đen che khuất ánh mắt, phối hợp với gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, thêm phần u uất.

Ánh mắt anh ta thoáng nhìn thấy Kỳ Cảnh Từ và những người khác, ánh mắt lóe sáng, đặt cốc giấy xuống, đứng dậy, quét một lượt qua Lục Thanh Nhiên phía sau Kỳ Cảnh Từ, nheo mắt, đoán được ý định của hắn đến đây, nhưng không nói gì, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Tam thúc.”

Kỳ Cảnh Từ nhìn anh ta một cái, ừ một tiếng, giọng điệu mang ý nghĩa không rõ: “Giỏi nhỉ, đánh người đến vào đồn rồi.”

Câu này vừa dứt, chưa đợi Kỳ Tư Cẩn nói gì, một cảnh sát bên cạnh vội vàng cười giải thích: “Tam gia ngài hiểu lầm rồi, thực ra nhị thiếu gia làm việc tốt, qua điều tra, người đó là chủ của một quán bar đen, thường ngày làm nhiều chuyện bẩn thỉu, nhị thiếu gia là người dũng cảm báo cáo quán bar, chỉ là… có thể ra tay hơi mạnh.”

Lục Thanh Nhiên nghe vậy, không nhịn được cười ra tiếng: “Dũng cảm?

Hắn?

Anh đùa à?”

Hắn cười nhìn Kỳ Tư Cẩn, trong mắt đầy vẻ chế giễu.

Tính cách của Kỳ Tư Cẩn, hắn rõ ràng nhất, gặp chuyện gì cũng không liên quan mình, dũng cảm báo cáo cái quái gì?

Nói hắn dũng cảm báo cáo một quán bar đen, đùa sao?

Đừng nói Lục Thanh Nhiên, ngay cả Kỳ Cảnh Từ cũng nhướng mày, có chút không tin Kỳ Tư Cẩn sẽ quản chuyện này.

“…”

Kỳ Tư Cẩn mặt không biểu cảm liếc Lục Thanh Nhiên một cái, sau đó nói với Kỳ Cảnh Từ: “Người đó muốn bắt cóc cô nhỏ…

Mặc Vi, bị con bắt tại trận.”

Bình thường anh ta đúng là không thích quản chuyện, nhưng lần này liên quan đến Kỳ Mặc Vi, thì không thể không quan tâm.

Báo cáo quán bar làm to chuyện, chắc chắn sẽ kinh động đến Kỳ Cảnh Từ, nếu ông ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ không thờ ơ, vậy thì ông Ngô và người đứng sau ông ta sẽ không còn ngày yên ổn.

Đây cũng là lý do anh ta để cảnh sát báo cho Cảnh Nhất thay vì biệt thự.

Chỉ cần Kỳ Cảnh Từ ra tay, nhất định sẽ tiêu diệt tận gốc, không để lại hậu quả.

Như vậy, mượn tay Kỳ Cảnh Từ, không cần anh ta tự mình ra tay, cũng không lo lắng bị lộ sơ hở.

Kỳ Cảnh Từ ánh mắt sâu thẳm, nhíu mày hỏi: “Con nói gì?”

“Người đó phái một nhóm côn đồ theo dõi cô nhỏ, nếu hôm nay không có con đi cùng cô ra ngoài mua sắm, có lẽ đã…”

Kỳ Tư Cẩn không tiếp tục nói, chỉ nói đủ để hiểu.

Quả nhiên, khí áp quanh Kỳ Cảnh Từ lập tức giảm mạnh, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh, cười nhạt.

“Chưa thấy ai muốn chết đến vậy.”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 398: Cháu của anh thật là tính toán khôn khéo




Lục Thanh Nhiên khẽ kêu lên một tiếng, “Gan cũng to thật, cả cái giới này ai mà không biết ông cụ Kỳ yêu thương Mặc Vi như thế nào, hắn ta chắc là người ngoài hành tinh mới đến?”

Theo thứ bậc, Lục Thanh Nhiên và Kỳ Tư Cẩn cùng một bậc, mặc dù thường ngày xưng anh gọi em với Kỳ Cảnh Từ, nhưng tính ra vẫn phải gọi một tiếng chú, có điều bậc này hắn cũng không mấy quan tâm.

Kỳ Tư Cẩn nghe vậy nhún vai, “Ai mà biết được?”

Loại người như ông Ngô gan lớn mà đầu óc thì không có, anh đã lâu rồi không gặp qua.

Kỳ Cảnh Từ trao đổi ánh mắt với Cảnh Nhất, người kia lập tức hiểu ý, đi theo cảnh sát làm thủ tục.

Sau khi mọi việc được xử lý xong, vài người ra khỏi đồn cảnh sát, lên xe, Cảnh Nhất đưa cho Kỳ Cảnh Từ một bản báo cáo thương tật.

“Ông chủ, đây là báo cáo thương tật của ông Ngô.”

Lục Thanh Nhiên nhíu mũi, “Lấy cái này làm gì?”

Mặc dù nói vậy, hắn vẫn tò mò nhìn vào.

Ngay sau đó, vẻ mặt Lục Thanh Nhiên bị thay thế bằng sự kinh ngạc.

“Trời ạ!

Hai tay hai chân, ba xương sườn cộng thêm xương sống…

A Cẩn, anh làm người ta thành phế nhân rồi, chậc, còn đánh đối xứng nữa.” Lục Thanh Nhiên không nhịn được cảm thán.

Từ bản báo cáo này có thể thấy, Kỳ Tư Cẩn lúc đó đã ra tay mạnh đến mức nào.

Chậc chậc, một từ để diễn tả, thê thảm không nỡ nhìn.

Mức độ thương tật này, dù cuối cùng pháp luật không xử phạt hắn, hắn cũng không còn khả năng tiếp tục làm điều ác, hoặc nói đúng hơn, không còn khả năng tự đi lại.

Kỳ Cảnh Từ nhìn qua một lượt, nhướn mày, ánh mắt lướt qua Kỳ Tư Cẩn đầy hứng thú.

Ra tay nhanh gọn, thủ đoạn tàn nhẫn.

Bình thường thì không nhận ra, nhưng anh ta thật sự có năng lực này.

Kỳ Cảnh Từ thong thả đặt báo cáo lại vào túi, nhàn nhã liếc nhìn Kỳ Tư Cẩn, giả vờ vô tình hỏi, “Ra tay khá nhanh gọn, xem ra khá quen thuộc, ở nước ngoài không ít lần làm rồi?”

Kỳ Tư Cẩn cứng đờ trong chốc lát, vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ ngốc nghếch, “Tam thúc đùa rồi, con ở nước ngoài làm sao có thể thường xuyên làm chuyện này?”

Chuyện này thì quả thật thường xuyên làm, nhưng chủ yếu là nhiệm vụ, và mỗi lần ra tay chắc chắn có máu đổ.

Lần này anh đã nhẹ tay, nhưng không ngờ ông Ngô lại yếu đuối đến vậy, không dùng nhiều lực đã thành như vậy, trách ai được?

Không ngờ Kỳ Cảnh Từ chỉ dựa vào một bản báo cáo thương tật đã nhận ra những điều này, ánh mắt cũng quá sắc bén rồi.

Kỳ Tư Cẩn không khỏi rùng mình.

Cứ tiếp tục như thế này, danh tính của anh có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ bị lộ, lúc đó hậu quả… không dám tưởng tượng.

Kỳ Cảnh Từ nhướn mày, thấy anh giả ngốc, cũng không tiếp tục truy hỏi, mà hỏi, “Mặc Vi có biết chuyện này không?”

Kỳ Tư Cẩn lắc đầu, “Con giấu cô ấy, cô ấy cũng không phát hiện.”

“Ông cụ và bà cụ thì sao?”

“…

Con chỉ nói với mình tam thúc.”

Kỳ Cảnh Từ ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh, “Ta không biết cháu với ta lại có tình cảm tốt như vậy.”

Chuyện này mà lại nghĩ đến anh đầu tiên.

“…”

Kỳ Tư Cẩn im lặng một lúc lâu, thở dài nói, “Thật ra cũng không hẳn, chủ yếu là sợ ông cụ và bà cụ lo lắng nên chỉ nói với tam thúc.”

Hơn nữa, anh biết Kỳ Cảnh Từ sẽ có cách dễ dàng giải quyết mọi chuyện này.

Nghe đến đây, Lục Thanh Nhiên không nhịn được cười.

“Hóa ra là cậu coi tam thúc như công cụ à?”

Hắn cười nhìn Kỳ Cảnh Từ, giọng đầy vui mừng, “Cháu của anh tính toán khôn khéo thế, anh không có phản ứng gì sao?”

Giọng điệu của hắn rõ ràng là để gây chia rẽ, mặt Kỳ Tư Cẩn đen lại.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 399: Anh có muốn đến không?




Kỳ Tư Cẩn tức giận liếc nhìn Lục Thanh Nhiên, người kia cười khiêu khích.

Kỳ Tư Cẩn: “…” Thôi, không chấp với hắn làm gì.

Kỳ Tư Cẩn lườm một cái, rồi quay sang nói với Kỳ Cảnh Từ: “Người họ Ngô này có hậu thuẫn, mấy chuyện này hắn không phải chỉ làm một lần, tam thúc, nhớ điều tra kỹ nhé.”

Kỳ Cảnh Từ gật đầu.

Vừa định nói gì đó, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Kỳ Cảnh Từ cúi xuống nhìn, thấy là Lê Cửu, mặt mày lập tức rạng rỡ, giọng nói cũng trở nên ôn hòa, “Alo, Tiểu Cửu, có chuyện gì không?”

Kỳ Tư Cẩn và Lục Thanh Nhiên không kịp phòng bị, giọng nói ngọt ngào của Kỳ Cảnh Từ khiến cả hai nổi da gà.

Đặc biệt là Kỳ Tư Cẩn, thần sắc phức tạp, nhìn điện thoại trong tay Kỳ Cảnh Từ, trong lòng thầm nghĩ không biết Lê Cửu làm cách nào chịu đựng nổi tính cách ngấm ngầm này của tam thúc.

Thực tế, Lê Cửu cũng chịu không nổi, cô rùng mình, khóe miệng co giật, vô lực nói: “Anh bình thường chút đi.”

Từ sau khi hai người xác định quan hệ, Kỳ Cảnh Từ càng ngày càng không có giới hạn, khiến cô hận không thể trở về thời gian chưa xác định quan hệ.

Khi đó tuy hắn cũng dính người, nhưng không đến mức này.

Kỳ Cảnh Từ cười nhẹ, giọng nói trở nên bình thường hơn, nhưng vẫn dịu dàng một cách kỳ lạ, “Có chuyện gì không?

Nhớ anh à?”

“…”

Lê Cửu im lặng một lúc, mắt lóe lên vẻ gian xảo, “Nếu em thật sự nhớ anh thì sao?

Anh có ngay lập tức xuất hiện trước mặt em không?”

Kỳ Cảnh Từ cười tít mắt, toàn thân tỏa ra niềm vui, khiến hai quý tộc độc thân bên cạnh cảm thấy ê răng.

“Em ở đâu?”

“Quán bar nhảy nhót, anh có muốn đến không?” Lê Cửu cười mỉm, cố tình trêu chọc hắn.

“…”

Nụ cười trên môi Kỳ Cảnh Từ dần tắt, sắc mặt lập tức đen lại, hỏi: “Em đi một mình?”

“Không phải, ai lại đi nhảy một mình chứ?

Tất nhiên là với bạn bè rồi.”

“…

Là nam hay nữ?” Giọng nói của Kỳ Cảnh Từ mang theo chút ghen tuông khó nhận ra, hoàn toàn khác so với lúc trước.

Lê Cửu cười, “Tất nhiên là các anh chàng rồi.”

“…

Tiểu Cửu, em hiện tại đã có bạn trai rồi.” Kỳ Cảnh Từ giọng nói trầm thấp.

“Em biết mà, nên mới gọi điện báo anh một tiếng.”

Lê Cửu nhấp một ngụm cocktail, chân mày giãn ra.

Quả nhiên, con người vẫn cần thả lỏng một chút.

Kỳ Cảnh Từ: “…”

Cơn giận từ người hắn tỏa ra khiến không khí trở nên lạnh lẽo.

Lục Thanh Nhiên và Kỳ Tư Cẩn nhìn nhau, đều thấy sự bối rối trong mắt đối phương.

Cảm xúc thay đổi nhanh chóng như vậy, đang làm gì đây?

Có lẽ đàn ông đang yêu đều khó hiểu như vậy sao?

Kỳ Tư Cẩn thở dài một hơi, lắc đầu, không để ý đến sự khác thường của hắn nữa, lấy điện thoại ra, lướt We.

Chat.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên màn hình, bất ngờ nhìn thấy bức ảnh Lê Cửu đăng lên một phút trước, còn kèm theo dòng chữ: Đang nhảy nhót ở quán bar.

Kỳ Tư Cẩn im lặng: “…”

Anh ngẩng đầu nhìn Kỳ Cảnh Từ, lặng lẽ bấm like cho Lê Cửu.

Trong quán bar, âm nhạc chói tai vang dội khắp nơi, nam nữ hòa lẫn vào nhau nhảy nhót, khuôn mặt đầy say mê và hưởng thụ.

Lê Cửu cầm ly cocktail không có độ cồn cao, chia sẻ vị trí cho Kỳ Cảnh Từ, “Đến nhanh nhé, các anh chàng đang chờ để gặp anh đấy.”

Kỳ Cảnh Từ: “…”

Kỳ Cảnh Từ: “Chờ anh.”

Nói xong, hắn bảo Cảnh Nhất quay đầu xe.

Lê Cửu: “???” Đến thật sao?

“Anh thực sự muốn đến?” Lê Cửu không nhịn được cười, “Này này này, không cần phải thế đâu, em chỉ chơi một lát thôi.”

Hắn là lọ dấm sao?

Ngay cả việc cô chơi một chút cũng không được?

Ai ngờ Kỳ Cảnh Từ lại nói: “Cần chứ.”

Lê Cửu: “…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back