Dịch Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ

Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 380: Nếu không, sẽ không có chỗ đứng cho MZ


Xem danh sách chương



Nếu Đơn Minh Hy vì muốn lật đổ Lê Hồng mà phải luôn nhẫn nhịn tại Lê thị, thì kế hoạch này thà bỏ đi còn hơn.

Nhẫn nhịn?

Người do Lê Cửu đích thân dạy bảo mà hiểu cái gì là nhẫn nhịn sao?

Thật là nực cười!

Cho dù Đơn Minh Hy có làm trời làm đất ở Lê thị, cũng có cô chống lưng, anh ta cứ việc thoải mái mà hành động.

“Nghe rõ chưa?”

Lê Cửu lạnh lùng nói.

Đơn Minh Hy co rụt cổ lại, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Lê Cửu mới hài lòng mà tha cho anh ta.

Kỷ Hoài đứng bên cạnh nhìn hai chị em đối thoại mà không khỏi cảm thán.

Nhìn đi, sự khác biệt giữa người với người đôi khi còn lớn hơn cả sự khác biệt giữa người với heo.

Rõ ràng đều là tổng tài, nhưng anh lại không thể thoải mái nói ra những lời bá đạo như “Lê thị tùy em phá, phá hỏng thì tôi giúp em xử lý” như Lê Cửu.

Vì cô là ông trùm thực sự đứng sau, còn anh chỉ là một kẻ làm thuê.

Nghĩ đến đây, Kỷ Hoài không khỏi thở dài.

Quả nhiên, giữa các tổng tài cũng có sự phân cấp.

Như Lê Cửu, đích thị là cấp độ bạo quân nữ hoàng.

“Chị, vậy em đi trước nhé?”

Đơn Minh Hy nói xong liền muốn rời đi.

“Khoan đã.”

Lê Cửu gọi anh lại.

Đơn Minh Hy tưởng cô còn điều gì muốn nói, liền hỏi: “Sao vậy chị?”

Chỉ thấy Lê Cửu đột nhiên trầm ngâm, mở lời: “Em… có muốn gặp ông nội không?”

Đơn Minh Hy cơ thể cứng đờ.

Câu hỏi này, trước đây anh đã nghĩ tới, nhưng không dám suy nghĩ nghiêm túc.

Anh và mẹ đến Đế Kinh cũng là nhờ Lê Cửu, nếu không thì bây giờ hai mẹ con họ chỉ có thể sống mòn mỏi ở cái nơi nghèo nàn kia.

Thời gian đầu mới đến Đế Kinh, anh rất bài xích cả gia đình Lê, nghĩ rằng cả nhà họ Lê không có ai tử tế.

Nhưng sau thời gian ở MZ, cùng với thái độ của ông cụ Lê đối với Lê Cửu, anh dần dần thay đổi suy nghĩ, nhận ra rằng gia đình họ Lê không phải ai cũng giống Lê Hồng.

Dần dần, khi thấy ông cụ Lê yêu thương Lê Cửu, trong lòng anh cũng cảm thấy chua xót.

Anh cũng là cháu của ông, nhưng ông lại không hề biết đến sự tồn tại của anh.

Cảm giác đó, vừa đắng cay vừa đau nhói, không biết nói sao cho rõ.

Nhưng anh không thể đòi hỏi quá nhiều, những gì anh có hiện giờ đã hơn gấp bội so với quá khứ, phải biết đủ.

Mặc dù vậy, trong lòng anh vẫn khao khát được nhận lại ông nội.

Lê Cửu nghĩ đến điều này nên mới hỏi.

Cô không phải là người nhà họ Lê, thân phận này sớm muộn cũng phải trả lại cho Đơn Minh Hy, sớm một chút hay muộn một chút cũng không sao.

Quan trọng hơn, hiện giờ ông cụ Lê đối xử với cô càng tốt, cô càng cảm thấy có áp lực tâm lý.

Tốt hơn hết là tìm thời điểm thích hợp để nói ra sự thật, tránh cho sau này cô rời đi mà cảm thấy đã lừa dối tình cảm của ông, khiến bản thân không yên lòng.

Đơn Minh Hy cắn môi, suy nghĩ một lúc, nói: “Thôi, chờ thêm chút nữa.”

Chờ đến khi anh hoàn toàn lật đổ Lê Hồng, mới quang minh chính đại đứng trước mặt ông nội, dõng dạc nói rằng anh là cháu của ông.

“Chị biết em đang nghĩ gì, thực ra không cần phải thế.

Ông sẽ không nói gì em chỉ vì thân phận của em đâu.”

Lê Cửu nói.

“Em biết,” anh nói, “nhưng em vẫn muốn sau khi đòi lại công bằng thì mới nhận ông, hơn nữa…”

Đơn Minh Hy biểu cảm có chút khó xử.

“Sao vậy?”

Lê Cửu hỏi.

“Chị, Lê Hồng dù sao cũng là con trai ruột của ông.

Nếu chúng ta đối phó với ông ta, liệu ông có…” anh không nói tiếp.

Lê Cửu nhướng mày, hóa ra anh lo lắng điều này?

“Yên tâm, ông nội không phải là người không phân biệt được đúng sai.”

Ngược lại, nhìn tình hình hiện tại, ông còn có ý định “diệt trừ thân thích” nữa kìa.

MZ và Lê thị đối đầu, gây náo loạn khắp Đế Kinh, dù ông cụ Lê có không quan tâm đến mấy chuyện này, cũng không thể không biết gì.

Huống hồ, trong Lê thị có không ít cổ đông lâu năm đã từng cùng ông cụ Lê dốc sức xây dựng sự nghiệp, tình cảm sâu đậm, ai cũng không thể so sánh được.

Tình cảnh hiện tại của Lê thị, họ lại không hề có động thái gì, thậm chí còn không có vẻ gì là lo lắng, rõ ràng là đã được ai đó báo trước.

Mà người đó là ai, không cần nói cũng hiểu.

Ông cụ Lê đã biết rõ tình hình của Lê thị nhưng vẫn để mặc nó phát triển, chắc chắn là có kế hoạch của riêng mình.

Vì vậy, bất kể Đơn Minh Hy muốn làm gì Lê Hồng và Lê thị, đều không có vấn đề gì.

Đơn Minh Hy gật đầu như hiểu như không, tổng kết lại: “Vậy tức là, em muốn làm gì thì cứ làm?”

“Ừ.”

Khóe miệng Đơn Minh Hy nở một nụ cười vui vẻ, bao nhiêu bức bối trong lòng cuối cùng cũng tan biến.

“Vậy thì, chị, em đi chuẩn bị làm việc đây?”

Đơn Minh Hy lúc này phấn khích không thôi.

Lê Cửu vẫy tay, bảo anh đi nhanh.

“Chậc chậc, boss, có lúc thật ghen tỵ với hai người.”

Sau khi Đơn Minh Hy rời đi, Kỷ Hoài giọng điệu chua chát nói.

Lê Cửu nhướng mày hỏi lại: “Chẳng lẽ cậu cũng muốn làm em trai tôi?

Thế thì cậu cần một quá khứ bi thảm, tôi nhận em trai, từ trước đến nay chỉ nhận người kiểu Long Ngạo Thiên.”

“…”

Kỷ Hoài miệng co giật, “Chỉ Đơn Minh Hy như vậy, Long Ngạo Thiên?”

Boss đang nói đùa quốc tế gì vậy.

Anh ta có điểm nào giống Long Ngạo Thiên chứ?

Lê Cửu: “Anh ta là một trường hợp ngoại lệ.”

Quả thật là ngoại lệ, nếu không nhờ mẹ của Đơn Minh Hy vô tình cứu cô một mạng năm đó, giờ này họ có lẽ vẫn là người dưng nước lã.

“Được rồi… nhưng boss, chúng ta ra tay với Lê thị như vậy thực sự không sao chứ?

Dù ông cụ Lê đã biết, nhưng nếu cuối cùng lật đổ Lê Hồng, Lê thị không cứu được thì sao?”

Kỷ Hoài đưa ra lo ngại của mình.

Cách mà ông cụ Lê đang sử dụng thực ra rất nguy hiểm, bởi không ai biết được giọt nước tràn ly sẽ là khi nào, nếu Lê thị thực sự rơi vào tình trạng không thể cứu vãn, ông có muốn cứu cũng không kịp.

Lê Cửu không nói gì, đi đến bên cửa sổ lớn, nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập bên dưới.

“Kỷ Hoài.”

“Hử?”

“Cậu thấy SR mạnh không?”

“Mạnh.”

Tự nhiên là mạnh, có thể cùng MZ xếp vào top ba thế giới, thực lực của SR không cần bàn cãi.

“Cậu nghĩ trước đây Lê thị có mạnh không?”

“…Mạnh.”

Trước đây, Lê thị trong nước có thể nói là hàng đầu, gần như cùng với SR độc chiếm toàn bộ ngành công nghiệp của Đế Kinh.

Lê Cửu mỉm cười, “Vậy cậu có biết, hiện giờ SR và Lê thị trước đây chỉ là một phần nhỏ của tài sản nhà Lê và nhà Kỳ.”

“…”

“Nhà Lê và nhà Kỳ là những gia tộc đỉnh cao của đế quốc, hai chữ ‘đỉnh cao’ không chỉ đơn thuần chỉ về lịch sử lâu đời của họ, mà còn là tài sản tích lũy qua hàng trăm năm, đủ để họ sở hữu kh

ối tài sản khổng lồ.”

“…”

“Thực ra, nếu không vì mấy thế hệ gần đây của nhà Lê và nhà Kỳ không muốn dính dáng đến mấy chuyện này, có lẽ cả Đế Kinh cũng không có chỗ đứng cho chúng ta như SR.”

Bởi vì, hai nhà Lê và Kỳ hợp lại, đủ sức mạnh như một đế quốc.

Kỷ Hoài kinh ngạc không thôi, “Thật, thật vậy sao?”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 381: Làm sao con để cha đối mặt với tổ tiên?




Có vẻ như anh vẫn chưa hiểu đủ về nhà họ Lê và nhà họ Kỳ.

Ánh mắt Lê Cửu lóe lên, trong mắt hiện lên một cảm xúc không rõ ràng.

Với tình hình hiện tại của Lê thị, Lê Hồng đã không còn khả năng xoay chuyển tình thế, vậy ông nội tiếp theo sẽ làm gì đây?

“Kỷ Hoài.”

“Vâng?”

“Động thái đối với Lê thị tạm thời chậm lại, không cần gấp.”

Kỷ Hoài nghi hoặc: “Tại sao?”

Khóe môi Lê Cửu nhẹ cong: “Thứ nhất, ép quá sẽ phản tác dụng.

Thứ hai, tôi cảm thấy không yên tâm.

Ông nội đến giờ vẫn chưa có động thái gì với Lê Hồng và Lê thị, có thể ông đang chuẩn bị một kế hoạch lớn hơn.”

Nếu kế hoạch này chỉ nhằm vào Lê Hồng thì còn dễ nói, nhưng nếu nhằm vào MZ, thì thực sự phải cẩn thận.

Thủ đoạn của ông cụ Lê, khi xưa không ai là không sợ.

Nếu ông đích thân ra tay, có thể ngay cả cô cũng khó mà đối phó được.

“Vâng.”

Nhà họ Lê, trong thư phòng.

Ông cụ Lê nhẹ nhàng nâng cổ tay, vung bút trên giấy, viết vài dòng, nét bút mạnh mẽ, đầy khí phách.

Ông nâng lên nhìn kỹ, mắt nheo lại, hài lòng gật đầu.

“Bố,”

Lê Trầm đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một tập tài liệu, “Đây là thông tin về MZ mà bố yêu cầu.”

Ông cụ Lê đặt bút xuống, đẩy kính lão lên, nhận lấy tài liệu và chăm chú đọc.

“Gần đây MZ ngày càng gia tăng áp lực lên Lê thị, hội đồng quản trị đã bắt đầu có lời ra tiếng vào.

Bố, có cần phải tạm thời đối phó để làm dịu tình hình không?”

Lê Trầm hỏi.

Ông cụ Lê lắc đầu: “Không cần, bảo mấy chú bác của con hãy yên lặng, đừng mất bình tĩnh.”

Ông xem qua tài liệu từ đầu đến cuối, hỏi: “Đây là tất cả?”

“Chưa đủ, trụ sở chính của MZ ở M Châu, thông tin khó mà tra được, hiện tại chỉ có bấy nhiêu.”

Ông cụ Lê thở dài: “Một chi nhánh thôi mà dám ngang ngược như vậy, người đứng sau MZ tính cách khá quyết liệt.”

Mới chân ướt chân ráo đặt chân lên Đế Kinh, đã liên tiếp ra tay với SR và Lê thị, một lần đắc tội hai ông lớn của Đế Kinh, gây ra biết bao sóng gió.

Những ngày gần đây, các giới không ngừng đồn thổi, làm cho người ta không thể yên.

Ông cụ Lê nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mắt nheo lại, mạnh quá thì dễ gãy.

Phong cách làm việc của MZ mạnh mẽ quyết liệt, không chừa đường lui, điều này khiến đối thủ không thể thở, không thể đối phó.

Nhưng ở một khía cạnh nào đó, cách làm này rủi ro cực lớn, có thể nói là đang múa trên lưỡi dao sinh tử, chỉ cần sơ suất là mất trắng.

Giống như lần này, thủ đoạn đối với Lê thị khiến Lê Hồng không còn sức để đối phó, chỉ biết quanh quẩn trong tình trạng bế tắc như một con ruồi không đầu.

Lê Trầm nhíu mày, gật đầu: “Nghe nói MZ năm xưa trỗi dậy nhờ vào những thủ đoạn quyết liệt và mạnh mẽ, đội ngũ theo MZ từ đầu được bên ngoài gọi là ‘những kẻ điên đánh cược cả mạng sống’.”

Các thành viên cốt cán của MZ, hầu như đều theo người đứng sau MZ từ đầu, mỗi lần giao đấu với đối thủ đều mang tính chất sống còn, đánh cược tất cả.

Nhưng điều kỳ lạ là, cách làm liều lĩnh của họ, ngược lại khiến MZ tiến lên như vũ bão, chỉ trong vài năm đã đứng vào top ba thế giới.

Phương pháp thành công của họ, mặc dù khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng vì rủi ro quá lớn và hại nhiều hơn lợi, không ai dám thử.

Lê Trầm nghĩ một lúc, nói: “Dù không rõ vì sao MZ vô cớ nhắm vào Lê thị, nhưng cũng phải sớm có chuẩn bị.

Vì nếu thực sự đối đầu, chúng ta chưa chắc đã thắng.”

Ông cụ Lê gật đầu: “Đó cũng là lý do tôi bảo con đi điều tra.”

Nhà họ Lê đã quen với việc kín tiếng, những tâm lý tranh đua đã sớm bị mài mòn bởi cuộc sống an nhàn lâu dài.

Nếu lúc này gặp đối thủ mạnh, có thể sẽ không biết cách đối phó, giống như Lê Hồng hiện giờ.

Nhắc đến Lê Hồng, ông cụ Lê chợt nhớ ra, hỏi: “Lê Hồng dạo này thế nào?”

“Vẫn như trước, anh ta đang gấp rút bù đắp những thiếu hụt trước đây, nhưng MZ liên tục theo sát, khiến anh ta rối ren như một mớ bòng bong.”

Lê Trầm báo cáo tình hình, tiện thể nói thêm: “Hôm qua anh ta có đến tìm con.”

“Ồ?”

Ông cụ Lê ngẩng đầu, “Anh ta tìm con làm gì?

Nhờ con giúp đỡ?”

Lê Trầm gật đầu: “Đúng vậy.”

“Hừ!”

Ông cụ Lê hừ lạnh, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, “Bây giờ anh ta mới nhớ đến con?

Khi tranh giành Lê thị với con, anh ta không thấy tình anh em có nghĩa lý gì.”

Lê Trầm cười gượng: “Bố, thực ra anh ta có tranh hay không, con cũng không định nhận Lê thị, con không có tài quản lý công ty.”

Vừa dứt lời, anh lập tức nhận được cái nhìn lạnh lùng từ ông cụ Lê.

“Con có tài hay không, bố là người rõ nhất.

Con có thực sự muốn tiếp nhận Lê thị hay không, bố cũng biết, không cần giải thích.”

Con trai do ông một tay đào tạo, ông sao có thể không rõ?

Lê Trầm cười gượng, không nói gì thêm.

Ông cụ Lê đặt tài liệu sang một bên, cầm bút tiếp tục viết, vừa viết vừa hỏi: “Năm xưa con không muốn tiếp nhận Lê thị là vì Ôn Văn, bây giờ thì sao?”

Ôn Văn đã mất nhiều năm, anh cũng đã đi du lịch khắp thế giới, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện lúc sinh thời của cô.

Hiện tại anh quyết định không đi nữa, không có lý do gì để từ chối trách nhiệm của mình.

Lê Trầm thân hình khựng lại, ánh mắt lóe lên một tia u tối, cười khổ: “Bố, tại sao bố cứ nhất quyết chọn con?

Lê Đình Chi và Mục Dã đều đã lớn, có khả năng tự lập, hơn nữa còn có Tiểu Cửu, bố chẳng đã cho cô ấy mười phần trăm cổ phần của Lê thị rồi sao?”

Các thanh niên trẻ đầy nhiệt huyết, chính là lúc có thể cống hiến nhiều nhất, còn tốt hơn anh nhiều, tại sao chỉ bám lấy anh không buông?

“Đừng lôi mấy đứa nhỏ ra.”

Ông cụ Lê cười khẩy, không chút do dự vạch trần ý đồ của anh, “Con chỉ là lười quản những việc phiền phức này, đừng lấy cớ.”

“…

Vâng, vâng, vâng, con sai rồi.”

Không ngờ ý đồ dùng con cháu làm lá chắn của mình lại bị nhìn thấu, Lê Trầm không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

Ông cụ Lê nói: “Con tưởng bố chưa từng nghĩ đến việc chọn một đứa trong số chúng nó tiếp nhận nhà họ Lê sao?

Nhưng con nhìn xem, trong số chúng nó có ai tính cách phù hợp không?”

Tiếp nhận nhà họ Lê, không chỉ tiếp nhận sản nghiệp, mà còn là gia tộc.

Vinh nhục của gia tộc nhà họ Lê mấy trăm năm, đều đặt trên vai một người, không còn nghi ngờ gì, người đó phải đặc biệt thận trọng và điềm tĩnh, mới có thể đảm đương trọng trách này.

Mà người có những đức tính này, chỉ có Lê Trầm.

Lê Đình Chi tính tình tuy điềm đạm, nhưng không có lòng kế thừa sự nghiệp gia đình.

Mục Dã thì hành động quá nóng vội, hoàn toàn không phù hợp.

Tiểu Cửu… cô ấy có vài phần phù hợp, nhưng ông nhìn ra, cô không có tham vọng này.

Ông cũng không muốn dùng gia tộc nhà họ Lê để trói buộc cô.

Vì thế suy đi tính lại, Lê Trầm vẫn là người phù hợp nhất.

Ông cụ Lê thở dài: “A Trầm, bố không ép con, nhà họ Lê sản nghiệp rộng lớn như vậy, không có ai có thể giao phó, trong lòng bố cảm thấy không yên.

Hiện tại bố còn minh mẫn, cố gắng quản lý tốt nhà họ Lê, nhưng nếu một ngày nào đó bố không còn nữa thì sao?

Nhà họ Lê mấy trăm năm lịch sử, chẳng lẽ để đứt đoạn trong tay bố sao?”

“Con bảo bố làm sao đối mặt với tổ tiên?”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 382: Đừng làm ồn đến Vân Nhi




Ông cụ Lê thở dài một hơi, quay lại nhìn con trai, giọng nói trầm ngâm: “Một ngày nào đó, cha cũng sẽ không còn sức nữa.

Nếu đến lúc đó mà không có ai kế thừa, thì thật sự là cha có lỗi với tổ tiên.”

Lê Trầm đau đầu xoa xoa thái dương, “Chúng ta đang nói về MZ, sao lại kéo đến chuyện của con rồi?”

“MZ hiện tại ra tay với Lê thị, đã thu hút sự chú ý rộng rãi.

Nếu Lê thị không thể đối phó, có thể sẽ gây ra hoảng loạn.”

Dù sao, MZ tiến vào Đế Kinh đã gây ra một cơn bão lớn trong các thế lực lớn nhỏ của Đế Kinh.

Bây giờ họ lại làm trò này, không tránh khỏi người ta suy đoán rằng MZ muốn từ từ chiếm lĩnh Đế Kinh.

Ông cụ Lê thấy Lê Trầm vẫn không muốn tham gia vào những vấn đề này, thở dài một tiếng, không nói gì thêm, tiếp tục câu chuyện theo ý của Lê Trầm, coi như bỏ qua chủ đề này.

“Yên tâm, nếu người của MZ thông minh một chút, sẽ không làm như vậy.”

Lê Trầm thắc mắc: “Tại sao?”

“Nếu khuấy động nước Đế Kinh, phá vỡ sự cân bằng đã tồn tại lâu nay, sẽ không chỉ ảnh hưởng đến lợi ích của vài gia đình.

Nếu MZ phạm phải sự phẫn nộ của tất cả, dù có đứng trong top ba thế giới, các gia tộc của Đế Kinh cũng sẽ không nể mặt.”

“Nhưng cách làm việc của MZ luôn là không biết sợ, không bao giờ nghĩ đến những điều này.”

Lê Trầm nói.

“Con nói đúng, nhưng có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Ông cụ Lê đẩy kính, “Nếu người đứng sau MZ còn hiện diện, họ mới dám không kiêng nể như vậy.”

Mặc dù ông chưa hiểu rõ về MZ và người đứng sau đó, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm của ông, người đứng sau MZ chắc chắn là một tồn tại cực kỳ phi thường.

Ông ta như có một loại vận may bất bại, giúp MZ chưa bao giờ thất bại lần nào.

“Người này rất thông minh và cũng rất nguy hiểm.”

Ông cụ Lê nói: “Nếu ông ta còn hiện diện, tình hình hiện tại có lẽ phải suy tính lại.”

Lê Trầm gật đầu, đúng là như vậy.

“Dù sao đi nữa, cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng.”

Ông cụ Lê suy tư một lúc rồi nói: “A Trầm, con đi tìm mấy chú bác, nói chuyện riêng với họ, tìm hiểu thêm về chi tiết MZ ra tay với Lê thị.”

“Được.”

Lê Trầm gật đầu rồi rời đi.

Ông cụ Lê thở dài một hơi, ngồi lại xuống ghế, mắt dán chặt vào bức tranh chữ trước mặt, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, tại một biệt thự cao cấp ở Đế Kinh.

Lê Hồng vừa kết thúc một buổi tiệc, tay khoác chiếc áo vest, người nồng nặc mùi rượu, mắt đỏ ngầu, lảo đảo bước vào nhà.

“Ah Hồng!

Sao lại uống say như thế này?”

Từ Tố thấy vậy lập tức tiến lên, đón lấy chiếc áo khoác của anh ta, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, không nhịn được mà nhăn mày, khó chịu nói: “Đã bảo là đừng uống nhiều như vậy mà!”

Mấy ngày nay, lần nào anh ta cũng say mèm trở về, có vài lần còn say đến không biết trời đất gì, được người khác dìu về.

Lần này lại như vậy!

“Tránh ra!”

Lê Hồng lảo đảo bước đi, đầu óc choáng váng, nghe thấy cô ta lải nhải, không kiên nhẫn đẩy mạnh cô ra.

Từ Tố đang chuẩn bị ra ngoài, mang giày cao gót, bị anh ta đẩy mạnh suýt ngã, ngay lập tức tức giận hét lên: “Anh làm gì vậy?

Bị điên à?”

Uống nhiều như vậy cô còn chưa nói gì, anh ta dám đẩy cô?

Lê Hồng đầu óc đang đau nhức, tâm trạng cực kỳ bực bội, gương mặt lạnh lùng âm trầm, “Tâm trạng tôi không tốt, tránh xa tôi ra!”

Mất bao nhiêu công sức tìm kiếm nhà đầu tư đều phản đối, dự án đang nắm trong tay lại tan vỡ, nghĩ đến việc uống nhiều rượu như vậy mà cuối cùng lại không được gì, Lê Hồng hận đến mức muốn giết người.

“Xì!

Ai thèm quan tâm anh!”

Từ Tố vốn dĩ đã cực kỳ không hài lòng với việc anh ta về muộn và nồng nặc mùi rượu, lúc này thấy anh ta không thèm để ý, cô ta cũng không cần làm khó dễ.

Ngay lập tức, cô ta vứt áo khoác của anh ta sang một bên, lấy chiếc túi xách hàng hiệu mới mua, quay lưng bước ra ngoài.

Lê Hồng thấy cô ta tối khuya còn ăn mặc lộng lẫy, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, lập tức hỏi: “Cô đi đâu?”

Từ Tố chỉnh lại quần áo, nói hờ hững: “Đi chơi với bạn một lát.”

“Muộn thế này còn đi?”

“Thì sao?

Anh chẳng phải cũng về muộn thế này à?”

Lê Hồng quát lớn: “Tôi và cô không giống nhau!

Tôi cũng vì cái nhà này!”

Từ Tố nhíu mày, quay đầu cảnh cáo anh ta, “Anh nhỏ tiếng thôi!

Vân Nhi còn đang nghỉ ngơi trên lầu đấy.

Nó bây giờ cần giấc ngủ đủ, đừng làm ồn đến nó!”

Nghe nhắc đến Lê Vân, giọng Lê Hồng lập tức nhỏ đi, hỏi: “Hôm nay Vân Nhi thế nào?”

“Vẫn vậy, chẳng ăn uống được gì.

Nhưng không sao, khi tôi mang thai nó cũng thế, bình thường.”

Lê Hồng nhớ ra điều gì đó, mặt mày không vui hỏi: “Nhà họ Lục không ai đến à?”

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại càng bực mình.

“Chẳng ai đến!

Nhà họ Lục toàn lũ vô ơn, tên Lục Thiếu Kỳ làm cho con Vân có thai xong bỏ mặc, còn Lục Thời Khiêm, dù đứa bé trong bụng Vân là cháu của ông ta, cũng chẳng thèm ngó ngàng.

Là cái loại người gì chứ!”

Từ Tố biểu cảm khinh bỉ rõ ràng.

“Từ khi Vân đến nhà họ Lục, trở về lúc nào cũng ủ rũ, rõ ràng là bị bắt nạt.

Hừ!

Nhà họ Lục thật coi thường nhà họ Lê!”

Lê Hồng nghe vậy, mặt lập tức biến sắc, “Cô nói thật chứ?”

Nhà họ Lục thật sự không muốn nhận Vân sao?

“Còn giả gì nữa?

Lúc Vân trở về, mặt đầy nước mắt tôi thấy rất rõ.”

Từ Tố lúc đó trong lòng đau xót, chỉ muốn mắng chửi Lục Thiếu Kỳ cả tổ tiên mười tám đời của hắn, hoàn toàn không còn hình ảnh trước kia dạy con gái dùng thủ đoạn với hắn.

Lê Hồng giận dữ nói: “Nhà họ Lục thật quá đáng!”

“Con trai họ chiếm tiện nghi của Vân, giờ còn muốn phủi tay?

Làm gì có chuyện đó!

Ngày mai chúng ta đến nhà họ Lục một chuyến.”

Từ Tố nhíu mày, Vân đã đến đó, nhưng nhà họ Lục cực kỳ không hoan nghênh họ, cô ta không muốn đến đó để bị làm nhục.

“Nếu anh muốn thì tự đi, tôi không có thời gian.”

Nói rồi, cô ta bỏ lại một câu lạnh nhạt, bước lên xe rời đi.

Lê Hồng đứng đó, dùng đầu óc còn chút tỉnh táo suy nghĩ về việc gặp nhà họ Lục.

Nếu nhà họ Lục đồng ý chịu trách nhiệm với Vân, thì có khi anh ta có thể mượn thế của nhà họ Lục để cứu Lê thị.

Đến lúc đó, anh ta sẽ cho hội đồng quản trị một bài học!

Lê Hồng khinh thường cười lạnh một tiếng, lảo đảo lên lầu về phòng.

Lúc này, trong phòng ngủ của Lê Vân ở tầng hai, đèn đầu giường vẫn sáng, căn phòng tối tăm chỉ có chút ánh sáng mờ mờ, trông rất đáng sợ.

Lê Vân không ngủ như Từ Tố nói, mà ngồi dựa vào đầu giường, căng thẳng cắn móng tay, ánh mắt

lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trước mặt.

Bỗng dưng, điện thoại rung nhẹ.

Mặt Lê Vân lập tức biến sắc.



Chúc các bạn vui vẻ!
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 383: Tỏ Tình




Lê Vân nắm chặt điện thoại, nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.

Mắt cô khẽ run lên, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống.

——[Lê tiểu thư, nếu không muốn người khác biết chuyện cô làm hôm đó, tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo lời tôi.]

Đây rõ ràng là một lời đe dọa.

Rõ ràng, Lê Vân đã bị người đó nắm giữ bằng chứng.

Cô nắm chặt điện thoại đến trắng bệch các khớp ngón tay, không kiềm chế được cơn giận, ném mạnh điện thoại vào tường đối diện.

Bốp!

Điện thoại vỡ tan tành, mảnh vụn rơi đầy sàn.

May mà phòng có cách âm, cộng thêm Lê Hồng đã say mèm, vừa vào phòng đã ngủ như chết, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh gì.

“Đồ khốn kiếp!” Cô giận dữ mắng.

Dám đe dọa cô?

Ai cho hắn gan trời vậy chứ?!

Ánh mắt Lê Vân lóe lên tia lạnh lẽo.

Rõ ràng là cô quá mềm lòng, lúc đó lại để lại một mối nguy hại như vậy, biết thế lúc đó giải quyết hắn luôn cho xong, đâu có phiền phức như bây giờ!

Trong lòng cô tràn đầy hối hận vì sự bất cẩn của mình, sắc mặt Lê Vân càng lúc càng u ám, hận không thể lập tức tìm người đó mà băm vằm hắn ra thành từng mảnh.

Không được, không thể bị động như vậy.

Cô buộc mình phải bình tĩnh lại.

Cô phải nghĩ ra cách, trừ khử mối nguy này.

Suy nghĩ một lúc, trong đầu Lê Vân bỗng lóe lên một ý tưởng.

Khóe miệng cô nở một nụ cười độc ác.

Sao cô lại quên cô ta nhỉ?

Với tư cách là chị gái, cô ta chắc chắn sẽ rất vui lòng giúp cô giải quyết rắc rối này, phải không?

Lê Cửu!

Lê Cửu lúc này không hề biết mình đã bị Lê Vân để mắt đến.

Sau khi dặn dò Kỷ Hoài những việc cần chú ý, cô nhận được cuộc gọi của Kỳ Cảnh Từ.

“Khi nào em về?”

Lê Cửu khẽ nhíu mày, “Anh ở đâu?”

“Cảnh Viên.”

“Ừ, biết rồi, em sẽ về ngay.”

Kỳ Cảnh Từ cúp máy, nhìn lướt qua phòng khách tối om và lạnh lẽo, gương mặt không vui chút nào.

Anh cứ tưởng Lê Cửu sẽ về trước anh, nhưng không ngờ cô lại bận hơn anh?!

Thế nên, khi Lê Cửu về đến nơi, cô nhìn thấy Kỳ Cảnh Từ ngồi trên sofa, mặt lạnh lùng, khí thế băng giá tỏa ra khắp nơi.

“Em đi đâu vậy?”

Kỳ Cảnh Từ hỏi với giọng đầy trách móc.

Lê Cửu cởi áo khoác, đặt lên giá, bước tới ngồi bên cạnh anh, đặt chân lên đùi anh một cách tự nhiên, tìm một tư thế thoải mái, nhướng mày hỏi: “Anh nói gì?”

“…”

Kỳ Cảnh Từ cúi mắt, lặng lẽ dùng áo bọc lấy đôi chân trắng nõn của cô, nói: “Không có gì.”

Lê Cửu hài lòng nhắm mắt lại, “Em chợp mắt một lát, khi nào ăn thì gọi em.”

Không ngờ, Kỳ Cảnh Từ thấy cô định ngủ lại cau mày, “Ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh, về phòng ngủ đi.”

“Không muốn.”

Lê Cửu bướng bỉnh hừ vài tiếng, “Xa quá, không muốn đi.”

Thực ra, từ phòng khách đến phòng ngủ của cô cũng chỉ cách vài bước chân.

Kỳ Cảnh Từ ánh mắt tràn đầy bất lực, anh bế cô lên.

Lê Cửu bị bất ngờ, không vui mở mắt, nhìn anh với ánh mắt đầy oán trách.

“Nghe lời, về phòng ngủ.”

Nói xong, anh bế cô về phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn kỹ càng, dịu dàng nói: “Ngủ ngon, giờ thì ngủ đi.”

“…”

Lê Cửu nằm trên giường nhìn anh vài giây, rồi rúc vào chăn, quay lưng lại với anh, như đang giận dỗi.

Kỳ Cảnh Từ tuy bất lực, nhưng sức khỏe là quan trọng nhất, hơn nữa cơ thể cô vốn không tốt, trong những chuyện này, anh không muốn “chiều hư” cô.

Lê Cửu chôn đầu vào chăn, đợi anh đi ra mới ngồi bật dậy, chống cằm suy nghĩ.

Vừa rồi, cô có đang giận dỗi không?

Nhận ra điều này, Lê Cửu cũng thấy khó tin.

Cô giận cái gì chứ?

Tại sao mình lại càng ngày càng trở nên như vậy?

Không hiểu mình giận vì cái gì.

Chỉ là Kỳ Cảnh Từ không cho cô ngủ trong lòng anh thôi mà, có gì to tát đâu.

Tại sao cô lại giận?

Thật kỳ lạ!

Lê Cửu nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây.

Kể từ lần cô phát bệnh trước mặt Kỳ Cảnh Từ, mối quan hệ giữa họ dường như trở nên không thể diễn tả bằng lời.

Nói là bình thường thì đôi lúc lại có vẻ mờ ám, nói là không bình thường thì anh lại có vẻ rất thản nhiên, như thể cô nghĩ nhiều quá.

Quan trọng hơn là, cô bỗng nhận ra, họ đã nắm tay, hôn hít, ôm ấp nhau, dường như đã vi phạm quy tắc đã đặt ra khi mới đính hôn, mà không chỉ một lần.

Lê Cửu bỗng thấy: “…”

Chuyện quan trọng thế này, cô lại giờ mới nghĩ ra?

Dạo này cô để cho Kỳ Cảnh Từ tùy tiện động tay động chân như vậy sao?

Nhớ lại trước kia nếu có nam nhân nào cố tiếp cận cô sẽ nhận hậu quả ra sao, Lê Cửu càng nhíu mày sâu hơn.

Đây là chuyện gì thế?

Cô có nên xem xét lại mối quan hệ giữa mình và Kỳ Cảnh Từ không?

Nhìn tình hình hiện tại, mối quan hệ giữa họ thực sự rất không bình thường.

Cô luôn làm việc dứt khoát, không bao giờ dây dưa, trong chuyện này cũng vậy.

Lê Cửu im lặng một lúc lâu, cuối cùng mở cửa bước vào thư phòng của Kỳ Cảnh Từ.

“Cửu Cửu?

Không phải em đi ngủ sao?”

Kỳ Cảnh Từ vốn đang định xem hết đống tài liệu, thì Lê Cửu đẩy cửa bước vào, làm anh giật mình.

“Có chuyện gì à?”

Lê Cửu nhìn anh một cách khó hiểu, môi mím lại, bước đến gần anh.

“Không có gì, chỉ muốn xác nhận một việc.”

Kỳ Cảnh Từ khó hiểu: “Việc gì?”

Lê Cửu đứng trước mặt anh, cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, sau đó nhanh chóng rời đi.

Trong đầu Kỳ Cảnh Từ ngay lập tức trống rỗng: “…”

“???”

“!!!”

Kỳ Cảnh Từ sững sờ.

Kỳ Cảnh Từ ngỡ ngàng.

Kỳ Cảnh Từ như nổ tung.

Lúc đó, đầu anh như bùng nổ, như pháo hoa ngày lễ, nổ tung khắp nơi, cả trái tim cũng bay lên trời.

Lê Cửu sau khi làm một việc kinh hoàng như vậy lại rất bình thản, gật đầu: “Ừ, xác nhận xong rồi.”

Nói xong, cô quay lưng rời đi, dứt khoát, không hề do dự.

Trong tích tắc, Kỳ Cảnh Từ chộp lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo lại, khiến cô ngã vào lòng anh.

Ngón tay ấm áp lướt qua cổ tay mịn màng của cô, nơi bị anh chạm vào như bốc cháy, Lê Cửu trong tư thế hơi khó chịu ngồi trên đùi anh, mi mắt khẽ run, cúi đầu.

Kỳ Cảnh Từ đột nhiên cảm thấy căng thẳng không lý do, giọng nói nghẹn lại: “Em có ý gì?”

Lê Cửu im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn anh, trong mắt chỉ có hình bóng anh, ánh mắt rất nghiêm túc, thì thầm:

“Không có gì, chỉ là đột nhiên nhận ra, em hình như rất thích anh.”



Chúc vui vẻ!
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 384: Tỏ Tình (tiếp)




Kỳ Cảnh Từ: “……”

Kỳ Cảnh Từ lại ngớ người ra.

Anh sững sờ, lực nắm tay Lê Cửu cũng dần nới lỏng.

Nhưng lần này, Lê Cửu không vội rời khỏi lòng anh, mà ánh mắt cô lại vô cùng nghiêm túc nhìn anh.

“Em… nói lại lần nữa?”

“……”

Lê Cửu thở dài, hai tay nâng khuôn mặt anh, làn da mát lạnh khiến anh tỉnh táo hơn nhiều.

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, từng chữ một nói rõ ràng: “Em nói, em nghĩ rằng mình hình như thích anh.”

Nói xong, cô buông tay, tự nhủ: “Ừm… có lẽ nên bỏ từ ‘hình như’ đi.”

Lần này, Kỳ Cảnh Từ đã nghe rõ.

Trong khoảnh khắc đó, anh không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, vừa hồi hộp, vừa vui mừng, vừa hạnh phúc, còn có một chút cảm giác phức tạp.

Những lời này, đáng lẽ anh phải là người nói ra trước chứ?

Nhưng lúc này, niềm vui và sự phấn khích lớn lao đã che lấp tất cả cảm xúc khác của anh, anh gần như không thể kiềm chế được, lập tức ôm chặt lấy Lê Cửu, như muốn hòa cô vào xương tủy của mình.

“Cửu Cửu, anh cũng thích em!”

“Đã thích từ lâu lắm rồi.”

“Thích em rất rất nhiều.”

“Anh yêu em.”

Như muốn trút hết lòng mình, Kỳ Cảnh Từ không kìm nén được nữa, giọng anh run rẩy, nói ra hết những tình cảm sâu kín bấy lâu, đôi tay ôm cô run lên, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Lê Cửu nhìn anh, cười khẽ: “Em biết mà.”

Cô biết mà.

Cô biết anh thích cô, cô biết anh yêu cô, cô luôn biết.

Những lời ngọt ngào có thể lừa dối, hành động có thể lừa dối, nhưng ánh mắt thì không.

Trong đôi mắt anh, từ đầu đến cuối, chỉ chứa đựng hình bóng của cô, và chỉ duy nhất cô.

Khác biệt duy nhất lần này là, cô có thể nói với anh rằng cô cũng thích anh, anh không còn phải đơn phương nữa.

Kỳ Cảnh Từ cười ngây ngốc.

Cười như một đứa trẻ, như một cậu nhóc nhận được kẹo.

Khuôn mặt vốn điển trai tuyệt mỹ, giờ lại giống như một kẻ ngốc, chỉ còn lại nụ cười ngớ ngẩn.

Lê Cửu cũng không nhịn được, bật cười theo.

Hai người cứ thế nhìn nhau cười ngốc nghếch suốt mười phút.

Cuối cùng, Lê Cửu vì bụng đau không cười nổi nữa mới dừng lại, còn Kỳ Cảnh Từ vẫn mỉm cười nhìn cô.

“……”

Lê Cửu bị nhìn đến không thoải mái, quay đầu sang chỗ khác, giơ tay che mắt anh, khẽ ho một tiếng: “Đủ rồi, đừng nhìn nữa.”

Kỳ Cảnh Từ gạt tay cô ra, mỉm cười nói: “Nhìn không đủ.”

“……”

“Không chỉ muốn nhìn, mà còn muốn hôn em.”

Kỳ Cảnh Từ cúi đầu, đặt trán lên trán cô, hơi thở ấm áp, dịu dàng hỏi: “Cửu Cửu, anh có thể hôn em không?”

Lê Cửu: “……”

Lê Cửu lần đầu tiên trong đời cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Khụ, hóa ra tỏ tình xong cũng sẽ thấy ngại ngùng.

Cô vốn tưởng rằng, da mặt mình đủ dày để khi tỏ tình với Kỳ Cảnh Từ không có phản ứng gì.

Là cô quá tự tin rồi.

Kỳ Cảnh Từ thấy cô mãi không đáp, liền nhướng mày, không nói thêm gì, trực tiếp cúi xuống hôn cô.

“Ưm…”

Lê Cửu nhíu mày, tên này, lại như lần trước, cắn mạnh như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Muốn ăn cô chắc?

“Ưm… Kỳ… anh… nhẹ…”

Lê Cửu trong mắt đầy sự bất lực.

Được rồi, bây giờ cô thậm chí không thể nói một câu hoàn chỉnh.

Kỳ Cảnh Từ không để ý cô nói gì, hai tay ôm chặt eo cô để tránh cô rơi xuống, bá đạo chiếm lĩnh môi cô.

Nụ hôn kéo dài hơn mười phút.

Đến khi Lê Cửu cảm thấy môi mình sưng lên rồi, anh mới chịu buông tha cô.

Kỳ Cảnh Từ ôm cô vào lòng, giọng trầm thấp đầy từ tính gọi tên cô: “Cửu Cửu…”

Lê Cửu sờ môi mình, hít một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt đầy trách cứ nhìn anh: “Anh là chó à?”

Môi cô bị anh hôn đến rách da rồi.

Kỳ Cảnh Từ vẫn mỉm cười, cố ý hỏi: “Ở đâu?”

Lê Cửu chỉ vào môi mình.

Anh cúi xuống, khẽ chạm môi cô.

“Bây giờ đã đỡ chưa?”

Lê Cửu: “…… Chưa đỡ.”

Anh lại định cúi xuống, nhưng lần này bị cô nhanh tay ngăn lại và cảnh cáo: “Không được hôn, nếu anh còn hôn nữa em sẽ giận đấy.”

Lời này thật sự có tác dụng, Kỳ Cảnh Từ lập tức không dám càn quấy nữa.

Hai người cứ thế yên lặng ôm nhau một lúc lâu.

“Cửu Cửu,”

Kỳ Cảnh Từ đột nhiên lên tiếng.

Lê Cửu tựa vào lòng anh, khẽ nhắm mắt, nghe thấy liền đáp: “Ừm?”

Kỳ Cảnh Từ hôn lên trán cô, hỏi: “Sao đột nhiên lại tỏ tình với anh?”

Lê Cửu: “Nghĩ thông suốt rồi thì nói thôi.”

Khóe miệng Kỳ Cảnh Từ lại không thể kìm được mà cong lên vui sướng, nhưng anh nhanh chóng ép xuống.

“Nhưng, chuyện này đáng lẽ anh phải nói trước chứ?”

Lẽ ra, là anh hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Lê Cửu trước, nên lời tỏ tình phải do anh nói ra trước chứ, sao thực tế lại đảo ngược thế này?

Lê Cửu cười nhạt, “Ai bảo anh lề mề chậm chạp chứ?”

Đâu giống cô, hiểu rõ lòng mình là nói ngay.

Kỳ Cảnh Từ: “……”

Kỳ Cảnh Từ bất lực nhìn cô, “Anh chỉ sợ dọa em thôi.”

Với EQ của Lê Cửu trước kia, nếu anh tỏ tình thật, cô sẽ biểu diễn cho anh xem cảnh tuyệt giao ngay tại chỗ.

Anh dám mạo hiểm mà tỏ tình không?

Lê Cửu khẽ hừ, dùng ngón tay chạm vào xương quai xanh tinh tế của anh, “Em đã sớm biết lòng anh rồi, biết không?”

Chỉ là cô luôn giả vờ không biết mà thôi.

Kỳ Cảnh Từ nheo mắt nhìn cô, “Vậy là trước kia em giả vờ ngốc nghếch?”

“……”

Lê Cửu cười, “Anh không phải cũng giả vờ như ranh giới rõ ràng với em sao?”

Ai giả vờ giỏi hơn ai chứ?

Kỳ Cảnh Từ: “……”

Kỳ Cảnh Từ: “Đủ rồi, chuyện này dừng ở đây.”

Nhanh chóng kết thúc cái hành vi bóc mẽ quá khứ này.

Lê Cửu nhướng mày, thuận theo lời anh, “Vậy em có thể chuyển sang chủ đề khác không?”

Kỳ Cảnh Từ: “Chủ đề gì?”

“Em đói rồi, khi nào ăn cơm?”

“……”

Kỳ Cảnh Từ lập tức im bặt.

Lê Cửu nheo mắt nguy hiểm, “Anh chưa nấu cơm hả?”

Đáp lại cô là một khoảng lặng.

Lê Cửu: “……”

OK, fine, tối đầu tiên có bạn trai, nhưng anh lại không chuẩn bị bữa tối cho cô.

Tuyệt lắm, cô đột nhiên muốn đổi bạn trai rồi.

Kỳ Cảnh Từ cố gắng giải thích: “Lúc chúng ta ở nước ngoài, dù có người đến dọn dẹp nhưng thực phẩm thì không có chuẩn bị sẵn.”

Chủ yếu là không biết họ khi nào về, chuẩn bị nhiều thực phẩm cũng lãng phí.

Ban đầu Kỳ Cảnh Từ từ góc độ tiết kiệm suy nghĩ vấn đề, nhưng

bây giờ nhìn thấy vẻ mặt không vui của bạn gái đại nhân, anh lập tức hối hận một triệu lần vì sao mình không làm một bá tổng xa xỉ lãng phí.

Lê Cửu bĩu môi, có chút thất vọng, “Thôi, em gọi đồ ăn ngoài vậy.”

Nói xong, cô định từ trên người Kỳ Cảnh Từ xuống, nhưng lại bị anh ôm chặt không chịu buông tay.

Lê Cửu quay đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn anh.

“Cửu Cửu, bạn trai em đã biết nấu cơm, làm sao có thể để em gọi đồ ăn ngoài chứ?”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 385: Cùng nhau đi chợ




Lê Cửu bị sự dính lấy bất ngờ của anh làm không biết phải làm sao, “Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ?”

Không để cô gọi đồ ăn ngoài, nhà lại không có nguyên liệu, chẳng phải là để cô nhịn đói sao?

Nhưng Kỳ Cảnh Từ sao có thể để người yêu mình đói bụng?

Điều đó chắc chắn là không thể.

Anh thả tay đang ôm eo Lê Cửu ra, chuyển sang nắm chặt tay cô, mỉm cười nói: “Đi thôi, ra ngoài mua đồ ăn.”

Lê Cửu không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, “Bây giờ?”

Bên ngoài tối om, đã khuya lắm rồi, ai lại đi chợ vào giờ này?

Không sợ người ta nói mình có vấn đề sao.

Vả lại, Kỳ Cảnh Từ, người mà thường ngày như không ăn khói lửa nhân gian, biết chọn đồ ăn sao?

Đề xuất này nhìn thế nào cũng thấy không đáng tin.

Nhưng Kỳ Cảnh Từ lại không nghĩ vậy, bây giờ anh mới chính thức trở thành người yêu hợp pháp của cô, không còn phải che giấu tình cảm của mình nữa, lòng anh đã vui mừng đến nỗi không biết đâu là bắc, đâu là nam, hào hứng không biết phát tiết thế nào, chỉ muốn lúc nào cũng ở bên Lê Cửu.

Chuyện cùng nhau đi chợ sao anh có thể bỏ qua được?

Dù Lê Cửu không muốn, Kỳ Cảnh Từ vẫn kéo cô ra ngoài.

Nhưng trước khi đi, cô đã quyết định rất sáng suốt – tiện tay lấy một chiếc khẩu trang đeo vào.

Hai người không đi xa, chỉ đến siêu thị gần Cảnh Viên.

Vì siêu thị này nằm gần khu vực Cảnh Viên nên mức độ cao cấp cũng gấp đôi so với các nơi khác.

Khách hàng phần lớn là những cậu ấm cô chiêu bất chợt muốn trải nghiệm tự tay nấu nướng.

Kỳ Cảnh Từ nắm chặt tay Lê Cửu như sợ cô chạy mất, vừa nhìn vào các kệ hàng vừa chọn lựa, thỉnh thoảng lại hỏi nhân viên vài câu, trông khá có trình độ.

Lê Cửu nhướng mày, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.

Không biết là ánh mắt của cô quá có trọng lượng hay là Kỳ Cảnh Từ rất nhạy cảm với ánh nhìn của cô, sau một lúc bị nhìn chằm chằm, anh đặt bó rau xuống, ánh mắt bất đắc dĩ quay lại nhìn cô, hỏi: “Sao em cứ nhìn anh mãi vậy?”

Lê Cửu ngạc nhiên khẽ kêu lên vài tiếng, ánh mắt cô như đang nhìn thấy một điều mới lạ từ anh, “Em không ngờ anh lại có kỹ năng này.”

Thật đáng nể, Kỳ Cảnh Từ của tôi, từ việc xử lý các vụ án hàng chục tỷ của SR mà mặt không biến sắc, bây giờ lại có thể chuyên tâm mua đồ ăn ở đây, đúng là kỹ năng không bao giờ bị áp lực.

Lê Cửu vốn không phải là người tự phụ, nhưng cô cũng tự tin vào khả năng của mình.

Nếu nói về tài năng và trí tuệ, số người có thể ngang hàng với cô trên thế giới rất ít, gần như không có.

Và Kỳ Cảnh Từ là một trong số đó.

Bây giờ, cô lại càng thêm khâm phục anh – vì cô không biết chọn đồ ăn.

Với một người chỉ biết ăn mà không biết nấu, việc nhận ra loại rau mình hay ăn đã là điều rất khó khăn.

Kết quả là, Kỳ Cảnh Từ lại như một chuyên gia, trong chốc lát đã chọn được một đống đồ ăn.

Rõ ràng trước đây anh cũng như cô, không biết gì về việc này, giờ đây lại khiến người khác phải nhìn với ánh mắt mới.

Kỳ Cảnh Từ cười, ý nghĩa sâu xa: “Kỹ năng của anh còn nhiều hơn thế này, em muốn biết không?”

“……” Lê Cửu bị che mặt chỉ lộ ra đôi mắt đen thẳm, đột nhiên đen lại một chút, đá mạnh vào anh một cái.

Kỳ Cảnh Từ nhận cú đá chắc nịch của cô, không đau không ngứa, ngược lại còn ôm cô vào lòng, cử chỉ càng thêm thân mật.

“Mẹ anh vài năm trước đam mê nấu nướng, bữa cơm hàng ngày của chúng ta gần như đều do bà tự tay nấu.

Bà là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, đến nguyên liệu cũng phải tự mình chọn.”

Nói đến đây, Kỳ Cảnh Từ dừng lại một chút, ánh mắt lộ ra vẻ bất lực, “Vì vậy, anh trở thành người giúp việc.”

Thời đó, mỗi ngày anh đều bị mẹ kéo đi xách đồ, dần dần bị ảnh hưởng mà học được kỹ năng hoàn toàn không phù hợp với thân phận quý tộc của mình.

Lê Cửu không nhịn được, cười khẽ, “Theo mẹ đi mua đồ vài lần đã học được, đúng là thiên phú cao cường.”

Kỳ Cảnh Từ: “……”

Cảm ơn, nhưng thiên phú này anh không cần.

Nhưng bây giờ lại rất tiện lợi, có kỹ năng chọn đồ này, sau này nấu ăn cho Lê Cửu cũng dễ dàng hơn.

Vậy nên cũng đáng, không lỗ.

Khi thanh toán, một quý bà ăn mặc sang trọng phía trước nhìn thấy, mỉm cười trêu: “Hai vợ chồng trẻ ra ngoài mua đồ à?”

Bình thường bà rất ít khi ra ngoài, cũng ít tham gia các buổi tiệc xã giao của giới thượng lưu, tuy có nghe danh Kỳ tam gia nhưng chưa từng thấy mặt.

……

Hơn nữa, trong truyền thuyết Kỳ tam gia sao có thể như một cậu nhóc ngốc nghếch dẫn bạn gái đi mua đồ?

Thường ngày quý bà này rất giỏi nấu nướng, liếc qua một cái là biết họ chọn toàn đồ tốt, rõ ràng là người thường xuyên đi chợ.

Lê Cửu cảm thấy ngượng ngùng, ánh mắt lảng tránh.

Không ngờ Kỳ Cảnh Từ lại rất tự nhiên, mỉm cười với quý bà, “Đúng vậy.”

“……”

Quý bà nghe vậy, nếp nhăn ở khóe mắt cười càng thêm sâu, ánh mắt không giấu được vẻ hoài niệm.

Trẻ trung thật tốt, đầy sức sống, yêu đương cũng phải mãnh liệt, đáng ngưỡng mộ.

Bà nhìn Lê Cửu và Kỳ Cảnh Từ đứng cạnh nhau như một đôi thiên tiên, không khỏi nhớ đến những kỷ niệm với chồng mình, miệng cười càng rộng, “Chàng trai trẻ, hãy trân trọng người trước mắt nhé, cô gái này trông có phúc lắm đấy.”

Quý bà từ trước tới nay rất tin vào phong thủy, tướng số, và cũng có phần am hiểu.

Dù Lê Cửu đeo khẩu trang không thấy rõ mặt, nhưng chỉ nhìn đôi mắt sáng trong của cô là biết sau này phúc khí sẽ dồi dào.

Lê Cửu khựng lại, ánh mắt phức tạp, nhìn bà, cảm ơn.

Từ khi nhớ đến, những người hiểu rõ về cô đều cho rằng cô mệnh khắc kỵ, định sẵn số phận gian nan, đây là lần đầu tiên gặp người nói cô phúc dày.

Kỳ Cảnh Từ nhận ra sự khác thường của cô, nắm tay cô chặt hơn, như muốn truyền thêm sức mạnh, mặt vẫn không đổi, cũng cảm ơn quý bà.

Quý bà gật đầu, đáp lại một tiếng không có chi, thanh toán xong quay đi.

Khi trở về nhà, vừa bước vào cửa, Kỳ Cảnh Từ đã lấy đồ trong tay Lê Cửu, nói: “Cảm ơn Cửu Cửu đã giúp anh xách đồ, em chờ chút nhé, đồ ăn sắp xong rồi.”

Lúc thanh toán, Kỳ Cảnh Từ đột nhiên linh cảm, không biết trúng phải cái gì, quay lại lấy thêm nhiều thứ cùng thanh toán.

Vì đồ quá nhiều, anh không thể cầm hết, Lê Cửu đã tốt bụng xách giúp anh một đoạn đường, nhưng cô lại không thấy điều đó khó khăn chút nào.

Quả nhiên, người đang yêu não bộ đều không bình thường.

Lê Cửu nghĩ như vậy.

Giống như Kỳ Cảnh Từ mua nhiều đồ, nhưng thực ra hai người chỉ ăn hết một phần ba.

Đúng là hành vi khó hiểu của loài người.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 386: Bá Tổng và Bà Tổng cũng có sự khác biệt




Giống như Kỳ Cảnh Từ nói, bữa ăn quả thực nhanh chóng hoàn thành.

Chỉ là vì cô nhất thời buồn ngủ, không biết từ lúc nào đã ngủ trên ghế sofa, đến khi Kỳ Cảnh Từ lay tỉnh mới nhận ra mình đã ngủ quên.

Trên người Kỳ Cảnh Từ còn vương vấn mùi dầu mỡ chưa tan, giọng nói rõ ràng rất bất đắc dĩ, “Đã nói rồi không được ngủ ở đây mà.”

Kết quả là cô coi lời anh như gió thoảng bên tai.

Lê Cửu dụi dụi mắt mơ màng, nói: “Không định ngủ, không biết sao lại thiếp đi mất, không phải cố ý.”

Gần đây không biết có phải do mới trở về nước, cơ thể không thích ứng, cô cảm thấy rất mệt mỏi, ban ngày liên tục ngáp.

Ban đầu định đến thăm Kỳ Vân Thư, nhưng lại bị Kỳ lão phu nhân gọi về nhà, sau đó lại phải đến MZ gặp Đơn Minh Hi, cứ thế mà quên mất.

Ngày mai vậy.

Lê Cửu nghĩ.

Tuyệt đối không thể để trì hoãn thêm nữa.

Hiện tại bất kể là ở Đế Kinh, hay ở s洲, hoặc bất kỳ nơi nào khác, đều chỉ là sự yên tĩnh tương đối trước cơn bão lớn, không ai biết khi nào tình hình cân bằng này sẽ bị phá vỡ, cô ở trong tình trạng mệt mỏi này, thật sự quá bị động.

Kỳ Cảnh Từ trong lúc cô mơ màng đã mang bữa ăn nóng hổi đến trước mặt cô, nói: “Đói lắm rồi nhỉ, ăn đi khi còn nóng.”

Lê Cửu im lặng chớp mắt, ánh mắt bỗng sáng lên.

Tay nghề nấu nướng của anh rõ ràng đã cải thiện nhiều so với ở s洲.

“Anh nấu ăn giỏi thật.” Cô không keo kiệt lời khen ngợi.

Không ngờ Kỳ Cảnh Từ lại mặt dày thuận theo lời khen của cô mà khen mình, “Ừ, anh cũng thấy mình giỏi.”

“……”

Lê Cửu cúi đầu uống một ngụm canh, không chút hình tượng nào đảo mắt trắng.

Người ta nói rằng khi ăn no thì nghĩ đến… à không!

Là khi ăn no thì muốn ngủ, Lê Cửu vừa nãy đã liên tục ngáp, lúc này càng cảm thấy mí mắt nặng trĩu, gần như không chịu nổi nữa.

Kỳ Cảnh Từ dọn dẹp xong bát đũa thì nhìn thấy cô như vậy, liền cởi tạp dề, tiến lên ôm ngang cô.

Đến cửa phòng ngủ, anh dừng lại, nhìn vào hai cánh cửa trước mặt, do dự một chút, rồi quyết định ôm Lê Cửu về phòng của mình.

Đặt cô xuống nhẹ nhàng, anh hôn lên trán cô, ánh mắt dịu dàng đắm đuối.

“Ngủ ngon.”

Sáng sớm hôm sau, khi một tia nắng lọt qua cửa sổ chiếu vào mặt Lê Cửu, hàng mi dài và dày của cô khẽ run, rồi mở mắt mơ màng.

Sau khi tỉnh dậy, cô chớp mắt, nhận ra đây là phòng của Kỳ Cảnh Từ, nhưng anh không còn ở đó.

Nâng cổ tay lên xem giờ.

Ừ… 9 giờ sáng.

Anh chắc hẳn đã ở văn phòng SR xử lý công việc rồi.

Khi cô rửa mặt xong bước ra khỏi phòng ngủ, phát hiện bữa sáng vẫn còn trên bàn, trên đó có dán một mảnh giấy ghi chú.

“Nhớ hâm nóng lại, đừng ăn đồ lạnh.”

“……”

Lê Cửu nhăn mặt, ném mảnh giấy đi, rồi cầm một chiếc bánh bao lên cắn một miếng.

Lười hâm nóng, ăn đồ lạnh vậy.

Đang ăn, điện thoại bỗng nhiên reo lên.

“Alo?”

“Nhóc Cửu, dậy chưa?”

Bên kia điện thoại, giọng điệu nghi ngờ nhưng chắc chắn.

Lê Cửu: “……”

Người này là giun đũa sao, ngay cả khi nào cô thức cũng biết?

Thấy cô không nói gì, Kỳ Cảnh Từ nhếch môi cười, chiếc bút máy đắt tiền xoay một vòng trên tay, cười nói: “Có phải… đang ăn bữa sáng anh chuẩn bị không?”

Anh nhướng mày, chiếc bút máy trên ngón tay đột nhiên dừng lại.

“Để anh đoán xem, nhóc Cửu, có phải em đang ăn đồ lạnh không?”

“……”

Lê Cửu mặt không cảm xúc nuốt miếng bánh bao cuối cùng, cầm ly uống một ngụm nước.

“Anh là giun đũa sao?”

Kỳ Cảnh Từ cười khẽ, “Ừ, giun đũa của riêng em.”

Lê Cửu suýt nữa nghẹn.

“Sáng sớm, anh bình thường chút đi!” Cô nghiến răng nói.

“Được thôi, để anh làm lại lần nữa, chào buổi sáng, bạn gái thân yêu, muốn một nụ hôn chào buổi sáng không?”

“……

Biến.” Lê Cửu ngắn gọn và thô bạo nói một từ.

Kỳ Cảnh Từ cười mắt cong cong, nhưng không biết nghĩ gì, đột nhiên thở dài, “Thật tiếc, nếu không vì công việc tồn đọng quá nhiều không giải quyết hết, thật muốn ở nhà với em.”

Lê Cửu đảo mắt, “Ai bảo anh ở s洲 kéo dài lâu như vậy?”

Nếu không phải vì cô đột nhiên phát bệnh, anh có lẽ còn ở đó lâu hơn.

Kỳ Cảnh Từ nghe vậy, lập tức có chút oan ức: “Nhóc Cửu, anh ở đó lâu là vì giúp em mà?”

Nếu không phải gặp Lê Cửu ở s洲, anh đã xong việc và trở về rồi, không cần kéo dài lâu như vậy.

Lê Cửu híp mắt lại, giọng nguy hiểm, “Ồ?

Ý anh là tất cả là lỗi của em?”

“……

Tất nhiên là không.” Kỳ Cảnh Từ lập tức giải thích, “Là anh tự nguyện giúp em.”

Lê Cửu hừ nhẹ, ăn xong bữa sáng, lấy khăn giấy lau miệng, “Được rồi, anh làm việc đi, Vi Vi hẹn em đi mua sắm, không nói nữa.”

Nói xong, liền cúp điện thoại.

Kỳ Cảnh Từ nhìn điện thoại, lập tức chìm vào im lặng: “……”

Mình đang bận xử lý công việc ở công ty, họ lại đi mua sắm?

Mặt anh đen lại.



Nếu biết Lê Cửu là boss thực sự của MZ, mỗi ngày rảnh rỗi không việc gì làm, chắc anh sẽ sụp đổ hơn nữa.

Đôi khi, bá tổng và bá tổng cũng có sự khác biệt.

“Nhóc Cửu, ở đây!”

Trước cửa trung tâm mua sắm, Kỳ Mặc Vi mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt đứng đó, mái tóc đen mềm mại buông xõa, khí chất đặc biệt dịu dàng và thanh tao.

Thấy Lê Cửu, cô lập tức vui mừng vẫy tay, khí chất thanh tao biến mất.

Kỳ Tư Cận đứng sau cô, bất đắc dĩ xoa trán, quả nhiên, dù ăn mặc thanh lịch thế nào cũng không che giấu được tính cách nghịch ngợm của cô.

Lê Cửu nhìn thấy Kỳ Mặc Vi từ xa, nhướng mày, bước về phía cô.

Đến gần, cô khá ngạc nhiên khi thấy Kỳ Tư Cận giống như một vệ sĩ đi theo Kỳ Mặc Vi, hỏi: “Sao đi đâu Vi Vi cũng có anh ta theo vậy?”

Kỳ Mặc Vi bĩu môi, khoác tay Lê Cửu, lườm Kỳ Tư Cận, “Nhóc Cửu, đừng để ý đến anh ta, gần đây anh ấy như phát điên, em đi đâu anh ấy theo đến đó.”

“……”

Kỳ Tư Cận nhìn cô một cái, cô lập tức rút lui sau lưng Lê Cửu.

Lê Cửu nhìn ánh mắt anh, ánh mắt lộ vẻ hỏi thăm.

Chuyện gì vậy?

Ánh mắt Kỳ Tư Cận lóe lên, làm một động tác tay không ai thấy.

Lê Cửu ánh mắt thay đổi, khí áp có chút thấp.

Kỳ Mặc Vi đứng bên cạnh cô, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, không tự chủ rụt cổ lại, “Sao tự nhiên thấy lạnh?

Em mặc ít quá à?”

Thời tiết bên ngoài thật khó đoán.

Cô bĩu môi, quay lại kéo Lê Cửu, “Nhóc Cửu, chúng ta vào trong đi.”

Lê Cửu gật đầu, đi bên cạnh cô, mắt không ngừng liếc nhìn Kỳ Tư Cận.


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 387: Hạn chót hoàn thành nhiệm vụ




Vào trong trung tâm mua sắm, Kỳ Mặc Vi như thể bị phát điên, hớn hở mua sắm, hoàn toàn quên mất hai người phía sau.

Lê Cửu và Kỳ Tư Cận đi cùng nhau, Lê Cửu hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Kỳ Tư Cận lắc đầu, ánh mắt rơi vào Kỳ Mặc Vi phía trước, “Không phải chuyện lớn, chỉ là gần đây cô ấy bị người theo dõi.”

“Hử?”

Chuyện này phải kể từ vài ngày trước, Kỳ Mặc Vi khi đến quán bar đã cứu một nữ nhân viên phục vụ bị quấy rối và đánh người đàn ông đó thành bán thân bất toại.

Người đàn ông đó ngay lập tức bị bắt giam, lo sợ Kỳ lão phu nhân và Kỳ lão gia biết được sẽ lo lắng, cuối cùng Kỳ Tư Cận đã đến đồn cảnh sát để đón cô ấy về.

Lê Cửu hỏi: “Chuyện này có gì lớn đâu?”

Kỳ Tư Cận cười khổ, “Người đứng sau quán bar đó không phải là kẻ lương thiện, và người bị cô ấy đánh lại có mối quan hệ thân thiết với chủ quán bar.

Những ngày gần đây có nhiều người không rõ lai lịch đang điều tra hành tung của cô ấy.”

Vì lo lắng, nên dạo này Kỳ Tư Cận mới phải theo sát cô ấy.

Lê Cửu nheo mắt lại, “Ai mà gan lớn thế, dám động vào người nhà họ Kỳ?”

Nếu không phải liên quan đến Kỳ Mặc Vi, anh thậm chí không quan tâm đến những người này.

Lê Cửu cười nhạt, “Tôi còn tưởng lão tứ tàn nhẫn, bụng đen đã trở thành người tốt rồi.”

“Đừng đùa em nữa, lão đại.” Kỳ Tư Cận, người vốn lạnh lùng, ngay lập tức tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Ai đùa với cậu?”

Lê Cửu đút tay vào túi, quay lại nói: “Sau khi cậu về nước, tính cách thay đổi nhiều đến mức tôi suýt không nhận ra.

Nếu không phải cậu gọi tôi là lão đại, tôi còn tưởng cậu bị đánh tráo rồi.”

Nói đến chuyện này, Kỳ Tư Cận cũng không biết nói sao.

“Không thể trách em được, lão đại.

Lần này em về nước, tam thúc ở nhà Kỳ nhiều hơn, nếu không giả vờ tốt một chút, sớm muộn cũng bị phát hiện.”

Kỳ Cảnh Từ không phải người dễ đối phó.

Nếu có bất kỳ điều gì bất thường trước mặt anh ta, anh ta sẽ ngay lập tức nhận ra.

Lần trước, khi chạy bộ vào buổi sáng, câu nói đột ngột của anh ta, mặc dù Kỳ Tư Cận đã tạm thời lấp l**m qua, nhưng đến giờ vẫn còn lo lắng.

Sự nhạy bén đó khiến anh ta hãi hùng, nếu không phải không cảm nhận được bất kỳ dao động tinh thần nào từ Kỳ Cảnh Từ, anh ta suýt nghĩ anh ta là người có năng lực đặc biệt.

“Trước đây em thường ở nước ngoài, tiếp xúc không nhiều với tam thúc.

Dù thỉnh thoảng có về cũng ít gặp anh ấy, nhưng lần này, gần như ngày nào cũng phải ở trước mặt anh ấy, nói thật là em run lắm.” Kỳ Tư Cận nói.

Lê Cửu cười lạnh hai tiếng, “Cậu là dị năng giả cấp 2s, mà lại sợ tam thúc sao?

Xem cậu có chút bản lĩnh nào không?”

Do trong trung tâm mua sắm đông người, chữ “dị năng giả” được Lê Cửu nói nhỏ lại, nhưng Kỳ Tư Cận vẫn nghe rõ sự chế giễu trong lời nói của cô.

Kỳ Tư Cận: “……”

Không có cách nào khác.

Thực sự là do bị Kỳ Cảnh Từ chỉnh sửa nhiều lần từ nhỏ, dù bây giờ đã mạnh hơn, nhưng bóng ma tâm lý vẫn còn, khi đối mặt với Kỳ Cảnh Từ, chân anh ta vẫn mềm nhũn, điều này không thể tránh được.

“Lão đại, tam thúc chỉ tỏ vẻ ôn hòa trước mặt cô, nên cô không cảm nhận được sự đáng sợ của anh ấy.” Kỳ Tư Cận nói.

Chỉ cần trước mặt Lê Cửu, bất kể Kỳ Cảnh Từ có lạnh lùng đến đâu với người ngoài, thì trước cô ấy anh ấy vẫn là gió xuân hóa mưa, dịu dàng đến kỳ lạ.

Lê Cửu lạnh lùng nhìn anh ta, “Tôi không mù, cũng không ngốc.

Cậu nghĩ tôi không nhận ra sao?”

Cô đã nói rồi, Kỳ Cảnh Từ là người duy nhất mà cô từng gặp có thể sánh ngang với cô, bất kể anh ấy có phải là người có năng lực đặc biệt hay không.

Anh đối xử đặc biệt với cô, cô đều biết, nhưng điều đó không cản trở cô nhìn thấu bản chất thật của anh.

Nghe vậy, Kỳ Tư Cận im lặng một lúc, được rồi, cô nói gì thì là vậy.

“Vậy nên cậu thích đi theo Vi Vi” Lê Cửu đổi chủ đề, hỏi.

“……Ừ.” Kỳ Tư Cận nuốt nước bọt, ánh mắt có chút lảng tránh.

Lê Cửu cười lạnh trong lòng, thật sự nghĩ cô dễ bị lừa sao?

“Tôi cảm thấy cậu đang lấy cớ để trốn tránh nhiệm vụ tập luyện thì có.” Cô nheo mắt lại, từ từ hỏi từng chữ.

“……”

“……

Không có đâu, lão đại, em không nghĩ vậy mà.” Kỳ Tư Cận cãi lại một cách không đáng tin.

“Hừ!”

“……”

Lê Cửu khẽ cười lạnh từ trong mũi, không nói thêm gì nữa.

Không khí đột nhiên trở nên ngượng ngập.

Kỳ Tư Cận cảm thấy tình huống của mình có chút nguy hiểm.

Đúng vậy, thực ra nói gì thì nói, anh ta chỉ muốn trốn tránh nhiệm vụ tập luyện lần này.

Lý do không phải là gì khác, chỉ vì những năm gần đây nhiệm vụ không nhiều, thân thể dưỡng được thoải mái, đã quen với sự dễ chịu, không muốn tiếp tục làm việc vất vả.

Ban đầu anh ta chỉ muốn tranh thủ trốn một chút, không ngờ Lê Cửu lại nhìn thấu ngay, thật sự rất khó xử.

Kỳ Tư Cận cảm thấy vô cùng buồn bã.

Thật là một sai lầm, thật sự là một sai lầm.

Ngàn tính vạn tính không tính đến việc Lê Cửu lại hiểu anh ta đến thế.

Nếu nói người hiểu rõ Kỳ Tư Cận nhất trên thế giới này, không phải là cha mẹ anh ta, cũng không phải là hai lão gia Kỳ gia, càng không phải Kỳ Cảnh Từ hay Kỳ Mặc Vi, mà là Lê Cửu.

Lê Cửu và anh ta quen biết ít nhất cũng đã mười mấy năm, đối với những mưu mô trong bụng anh ta cô đều hiểu rõ.

Bình thường vì anh ta tính toán người khác, đưa ra kế hoạch rất giỏi, nên anh ta đã trở thành quân sư và mưu sĩ trong đội.

Đội hai trong hiệp hội bị người ta chê cười là gian xảo, nhiều mưu mô, phần lớn là nhờ công của anh ta.

Nhưng dù thế nào, nếu dùng mưu kế với cô, anh ta vẫn còn non lắm.

Dù gì thì quen biết lâu như vậy, cô hiểu anh ta rất rõ.

Giọng nói của Lê Cửu bình tĩnh, giọng điệu nhàn nhạt: “Tôi hạn cho cậu trong một tuần phải hoàn thành nhiệm vụ tập luyện, và nộp luôn bản kiểm điểm năm nghìn chữ.”

Chơi mưu kế với cô, không làm khổ cậu ta mới lạ.

Gương mặt vốn luôn giữ nguyên một biểu cảm của Kỳ Tư Cận lập tức trở nên đau khổ, “Tại sao lại phải viết kiểm điểm?”

“Cậu không muốn?”

Bản năng sinh tồn nhiều năm nói với anh ta, lúc này câu trả lời đúng tuyệt đối không phải là khẳng định.

“……

Tất nhiên không phải.”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 388: Làm Sao Bắt Được Anh Ấy?


Xem danh sách chương



“Thôi nào, tôi chỉ muốn hỏi chuyện của hai người,” Lê Cửu cười nhẹ, đôi mắt vẫn ánh lên sự tò mò.

“Làm sao hai người lại đến với nhau được?”

“Đừng có hỏi chuyện này nữa,” Tề Vân Thư lẩm bẩm, mặt đỏ lên như trái cà chua.

Cô cố gắng che giấu sự xấu hổ nhưng không thành.

“Tôi thật sự không thể hiểu được,” Lê Cửu trêu chọc.

“Anh ấy là anh tôi mà.”

“Được rồi, nếu cô đã muốn biết,” Tề Vân Thư thở dài, quyết định kể lại câu chuyện.

“Chúng tôi gặp nhau trong một lần anh ấy đến kiểm tra sức khỏe.

Ban đầu chỉ là những cuộc trò chuyện ngắn, nhưng dần dần…

Anh ấy bắt đầu quan tâm đến tôi hơn.”

“Ồ, quan tâm hơn kiểu gì?” Lê Cửu nhướng mày.

“Anh ấy bắt đầu hỏi thăm về công việc, về cuộc sống của tôi,” Tề Vân Thư kể tiếp.

“Dần dần, chúng tôi trở nên thân thiết hơn.

Một ngày nọ, anh ấy đến tìm tôi và nói rằng anh ấy thích tôi từ lâu rồi.”

“Anh ấy tỏ tình trước à?” Lê Cửu cười khẽ.

“Thật không ngờ anh tôi lại chủ động như vậy.”

“Đúng vậy,” Tề Vân Thư gật đầu.

“Tôi cũng bất ngờ lắm.

Nhưng sau đó, mọi chuyện tiến triển rất tự nhiên.”

“Thật lòng mà nói, tôi vui vì anh ấy tìm được một người như cô,” Lê Cửu nói, ánh mắt chân thành.

“Anh ấy là người tốt, nhưng cũng rất cô đơn.”

Tề Vân Thư nhìn Lê Cửu, ánh mắt cảm kích.

“Cảm ơn cô.

Tôi sẽ cố gắng làm anh ấy hạnh phúc.”

“Chắc chắn rồi,” Lê Cửu gật đầu.

“Cô là người phù hợp nhất với anh ấy.”

Sau khi nghe câu chuyện của Tề Vân Thư, Lê Cửu cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Dù bất ngờ, nhưng cô rất vui mừng cho anh trai và Tề Vân Thư.

Hai người họ thực sự là một cặp đôi hoàn hảo.

“Được rồi, tôi không làm phiền hai người nữa,” Lê Cửu cười.

“Nhớ chăm sóc tốt cho anh ấy nhé.”

Tề Vân Thư gật đầu, nhìn theo Lê Cửu rời đi.

Cô cảm thấy một niềm vui lan tỏa trong lòng, biết rằng mình đã tìm được người mà cô yêu và được sự ủng hộ từ gia đình anh ấy.


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 389: Tôi Và Anh Ấy Không Hợp




Tề Vân Thư bị Lê Cửu ngắn gọn ba câu chặn họng, không nói nên lời, mặt mũi hơi ngượng ngùng ngồi đó, thề rằng đời này chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế.

Cô trong lòng mắng Lê Đình Chi một trận, ngẩng đầu lên cười cười, định lừa gạt qua chuyện, “Cô tới tìm tôi có chuyện gì à?”

Lê Cửu mặt không biểu cảm: “Tìm cô để hỏi xem cô và anh trai tôi lúc nào thì quen nhau.”

“……”

Tề Vân Thư gục ngã: “Tôi xin cô, đừng hỏi nữa có được không!”

Cô cầu xin, đừng hỏi nữa, cho cô chút mặt mũi, cô không chịu nổi cái này đâu!

Nghĩ đến những việc ngớ ngẩn mình đã làm, cô hận không thể lập tức quay lại tự tử luôn.

“Không được.”

“……”

Một lát sau, Tề Vân Thư lúng túng lẩm bẩm mấy chữ từ kẽ răng, “Chỉ là…… vậy thôi.”

Một câu nói mơ hồ, âm thanh nhỏ xíu.

“Ừm?” Lê Cửu nhướng mày, ánh mắt đầy ý vị sâu xa.

Tề Vân Thư hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, quyết tâm nói hết ra: “Lần trước tôi… tôi nghiên cứu ra một loại thuốc mới, vốn định tự mình thử nghiệm tính năng, kết quả là……”

Kết quả thử sai thuốc.

Nguyên nhân là do hai đứa nhóc nghịch ngợm xé nhãn dán trên chai thuốc của cô và dán nhầm chỗ.

Nói đến đây Tề Vân Thư chỉ muốn b*p ch*t hai đứa nhóc đó.

Chơi gì không chơi, lại đi nghịch thuốc trong phòng thí nghiệm của cô?

Thuốc trong phòng thí nghiệm của cô thường được phân loại rõ ràng, gần như mỗi chai thuốc đều có nhãn riêng để tiện sử dụng trong các thí nghiệm.

Nhưng không ngờ Đồng Đồng và A La không biết dùng cách gì mà lẻn vào phòng thí nghiệm của cô, làm rơi nhãn của mấy chai thuốc, để tránh bị phát hiện, hai đứa vội vàng dán lại – tất nhiên là dán nhầm chỗ.

Cô làm thí nghiệm lúc đó quá tập trung, không phát hiện ra sự thay đổi nhỏ này, trực tiếp lấy lên dùng.

Ai ngờ, không cẩn thận, cô lại uống phải… loại thuốc đó!

Lê Cửu cau mày, cầm lấy tách trà trên bàn vừa uống vừa hỏi: “Loại thuốc nào?”

“……” Tề Vân Thư: “Thuốc k*ch d*c.”

“Phụt ——”

Lê Cửu không kịp đề phòng phun một ngụm nước ra ngoài.

“Gì, cái gì?” Lúc này đây, biểu cảm trên khuôn mặt cô xuất hiện từng vết nứt, không thể tin nổi hỏi lại lần nữa.

Tề Vân Thư cảm thấy mình sắp chết rồi, ngu ngốc mà chết, đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, “Hai đứa nhóc đó dán nhãn của loại thuốc k*ch d*c mà chúng chế ra nhầm với nhãn của loại thuốc mới mà tôi nghiên cứu.”

Cô vừa uống vào miệng đã thấy không ổn, nhưng không ngờ thuốc mà hai đứa nhóc chế ra lại mạnh đến vậy, gần như ngay lập tức chiếm lấy ý thức của cô.

Nếu không phải vì định lực của cô lớn, ép buộc mình giữ tỉnh táo, có lẽ đã mất kiểm soát từ lâu rồi.

Lê Cửu mắt co giật dữ dội, “Tôi nhớ cô không phải là người trăm độc bất xâm sao.”

“……

Loại thuốc đó có tính là độc không?”

“……”

Có lẽ không tính.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.

Vậy nên, những chuyện phía sau cũng không cần phải đoán nữa.

Tề Vân Thư có thể bình yên ngồi đây, hoặc là có người giúp cô tìm giải dược, hoặc là… khụ, ai hiểu thì hiểu.

Nhưng mà, đường đường là Quỷ Y, bình thường chắc sẽ không rảnh rỗi nghiên cứu giải dược của thuốc k*ch d*c.

Còn về việc tại sao Quỷ Y sau khi trúng thuốc lại gọi Lê Đình Chi đến, cô không muốn biết nữa.

Lê Cửu khẽ ho một tiếng, ngón tay áp lên môi, hơi cúi đầu xuống.

Tề Vân Thư nghiến răng, cô ấy đang nhịn cười, cô ấy nhận ra rồi!

Chuyện này đừng nói Lê Cửu, ngay cả trước đây đặt vào thân cô, cô cũng sẽ không ngần ngại mà cười nhạo mình.

Đường đường là Quỷ Y, khiến vô số người nghe đến đã sợ vỡ mật, một tay nắm giữ nghệ thuật độc dược siêu phàm… kết quả lại bị lật thuyền trong mương, ngã vì hai đứa nhóc.

Lê Cửu vốn định nhịn cười, càng nghĩ càng không thể nhịn, cuối cùng bật cười ha hả, không thể dừng lại.

“Hahaha lão thất, cô thật là… tôi muốn biết Đồng Đồng và A La bây giờ thế nào rồi?”

Hai thiên tài nhỏ này gây ra chuyện lớn như vậy, theo tính cách của Tề Vân Thư, tha cho chúng mới lạ.

Nhắc đến bọn chúng, Tề Vân Thư cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn có thể thế nào?

Bị tôi ném về dược lô rồi.”

Hai đứa nhóc này, lần này không trừng trị chúng tử tế thì cô không mang họ Tề!

Thật sự là càng ngày càng không biết trời cao đất dày là gì!

Ngay cả loại thuốc đó mà cũng dám làm ra, còn cái gì mà bọn chúng không dám làm?

Lê Cửu thấy cô tức đến mức bảy khiếu bốc khói, vội nói: “Đừng tức giận nữa, từ một góc độ nào đó, chuyện này cũng có thể coi là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?” Tề Vân Thư trợn to mắt, “Cô nghĩ đây là chuyện tốt sao?”

Chuyện này dính dáng gì đến chữ “tốt” sao?

Bây giờ cô sầu chết mất rồi!

Lúc uống nhầm thuốc, đầu óc mơ mơ màng màng không tỉnh táo, không biết thế nào lại gọi cho Lê Đình Chi, buồn cười là, người rất ít khi liên lạc lại đúng lúc đó nhận cuộc gọi.

Sau đó ý thức của cô chỉ dừng lại ở cảnh mình gặp anh ta là nhào lên.

Tỉnh dậy sau đó, khỏi cần nói, cảnh tượng không dám nhìn.

Rõ ràng là một hiện trường gây án.

Cả căn phòng khắp nơi đều có chứng cứ của cô gây án, muốn chối cũng không mở miệng được.

Cô gần như không dám nhìn Lê Đình Chi.

Ban đầu định nói chuyện rõ ràng với anh ta, kết quả là mới nói được một nửa, không biết thế nào lại bị anh ta ép lên tường hôn.

Sau đó thì bị Lê Cửu thấy.

Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt Tề Vân Thư tái mét, biểu cảm gần như tuyệt vọng, trong lòng chửi rủa chính mình.

Tại sao cô không nhịn được chứ?

Tại sao cô lại không nhịn được chứ?

Thật là không muốn nhớ lại.

Lê Cửu cố nén ý cười trên khóe môi, phân tích cho cô: “Anh trai tôi thích cô, ai cũng thấy rõ, chỉ là bình thường gần như không có thời gian để tiếp xúc với cô, bây giờ thì hay rồi, tiến độ của hai người trực tiếp được kéo dài.”

“……

Chó má!” Tề Vân Thư buột miệng nói tục, kéo dài tiến độ cái quái gì chứ!

Hiện tại cô thấy Lê Đình Chi đã thấy toàn thân xấu hổ rồi.

Lê Cửu nhướng mày, hỏi: “Hai người đã thế này rồi, anh trai tôi không có chút biểu hiện nào sao?”

Mặc dù cô và Lê Đình Chi ít khi tiếp xúc, nhưng theo hiểu biết của cô, tính cách của người này vừa cứng vừa thẳng, xảy ra chuyện như vậy, anh ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.

Tề Vân Thư đau khổ nói: “Anh ta nói, tôi cứu anh ta một mạng, anh ta cứu tôi một mạng, coi như hòa nhau, bảo tôi đừng bận tâm.”

Cô dừng lại một chút, uể oải nói tiếp: “Sau đó anh ta nói, anh ta thích tôi, hỏi tôi có muốn cho anh ta một cơ hội không.”

Lê Cửu không nhịn được cười, đưa ngón tay cái về phía Lê Đình Chi.

Quá tuyệt.

Trước tiên là biến chuyện mình giúp cô giải độc thành chuyện báo ân, sau đó mới mở miệng tỏ tình, chỉ là để cô không có gánh nặng tâm lý, chỗ nào cũng nghĩ cho cô.

“Vậy nên, cô nghĩ sao?” Lê Cửu hỏi.

“Vẫn chưa nghĩ xong.” Tề Vân Thư xoa trán, vẻ mặt đau đầu.

“Hử?

Tại sao?”

Lê Cửu có chút ngạc nhiên, cô nghĩ Tề Vân Thư cũng có tình cảm với Lê Đình Chi, trải qua chuyện này, quan hệ của hai người có tiến triển là điều tốt, sao bây giờ xem ra, có vẻ không như cô nghĩ?

Tề Vân Thư mím môi, đôi mắt đầy phức tạp, “Tôi và anh ấy… không hợp.”
 
Back
Top