Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ

Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 100: Chỉ…động tay động chân




Kỳ Mặc Vi cứng đờ người quay đầu, nhìn Lê lão gia.

Quả nhiên, thấy ngay gương mặt xanh mét của Lê lão gia.

Dưới ánh sáng của đèn pin, trông ông càng đáng sợ.

Lê lão gia đã nổi giận đến mức không thể diễn tả được, ông gầm lên với hai người đang nằm trên đất, “Các con đang làm gì vậy?!”

Giọng nói của ông đầy uy lực, vang dội như sấm, như thể có thể xuyên qua tầng mây.

Có thể thấy ông tức giận đến mức nào.

Lê Cửu: “…”

Kỳ Cảnh Từ: “…”

Hai người nhìn nhau một cái, nhanh chóng đứng dậy.

Lê Cửu phủi bụi trên người, đầu óc rối bời, một mớ hỗn loạn.

Ai đó hãy nói cho cô biết, sao Lê lão gia lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Lại còn mang theo một đoàn người như vậy?

Lê Cửu lúng túng, “Ông…ông nội, sao ông lại ở đây?”

Lê lão gia không biết phải nói gì nữa, ông run rẩy giơ tay, đau đớn hỏi, “Các con!

Các con vừa làm gì?”

Lê Cửu mắt nhìn chỗ khác, chột dạ: “Không làm gì, chỉ là…đánh nhau thôi.”

Kỳ Mặc Vi nghe vậy xen vào một câu, “Yêu tinh đánh nhau?”

Lê Cửu: “…”

Kỳ Cảnh Từ: “…”

Lê lão gia: “…”

Mọi người: “…”

Lê Cửu tức giận nhìn Kỳ Mặc Vi.

Cô muốn xé nát miệng cô ấy!

Chưa đủ loạn sao?

Lê lão gia suýt nữa nghẹn họng.

May mà Kỳ lão gia đỡ ông một cái.

Kỳ lão gia nheo mắt nhìn Lê Cửu và Kỳ Cảnh Từ.

Quần áo của Lê Cửu lộn xộn, đầy nếp nhăn, trên trán lấm tấm mồ hôi, tóc tai rối bời.

Không còn chút hình tượng nào.

Kỳ Cảnh Từ thì thảm hại hơn, bị Lê Cửu đè dưới đất, áo sơ mi trắng tinh khiết đã nhuốm bẩn, cúc áo trên cổ bị giật đứt.

Cổ áo hơi mở, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, trông có phần tà mị quyến rũ.

Nhìn giống như vừa bị ai đó lăn lộn qua.

Hai người này thật là…không biết giữ gìn!

Để người khác nhìn thấy, còn ra thể thống gì?

Kỳ lão gia hừ lạnh, nói, “Hai đứa, theo ta vào phòng khách.”

Nơi này thật không thích hợp để nói chuyện.



Trong phòng khách.

Lê lão gia ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt lạnh lùng nhìn hai đứa cháu trước mặt.

Không khí trở nên nghiêm trọng.

Bên cạnh ông, Kỳ lão gia tuy cũng không vui vẻ gì nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.

Những người khác vẫn còn trong trạng thái hồn lìa khỏi xác, chưa hồi phục lại.

Đặc biệt là Lục Thanh Nhiên.

Anh không thể ngờ rằng, tối nay lại gặp nhiều cú sốc đến vậy!

Đầu tiên là Lê Cửu chính là cô gái năm đó.

Sau đó là chứng kiến cảnh Kỳ Cảnh Từ bị Lê Cửu đè dưới đất.

Anh cảm thấy mình hơi hoa mắt.

Người duy nhất cảm thấy vui vẻ là Kỳ lão phu nhân.

So với sự ngạc nhiên của những người khác, bà rất hài lòng với những gì mình thấy.

Kỳ lão phu nhân nhìn Lê Cửu với ánh mắt yêu thương, như nhìn con dâu tương lai.

Có vẻ như buổi tiệc sinh nhật này thật sự rất đáng giá.

Nhìn tiến độ này xem.

Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, thể hiện rõ trên khuôn mặt.

Chỉ có Lê Cửu và Kỳ Cảnh Từ là vẫn tỏ ra thản nhiên.

Lê lão gia hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.

“Tiểu Cửu, chuyện này là sao?

Con và Tiểu Từ…”

Lê lão gia nhìn Kỳ Cảnh Từ với ánh mắt phức tạp.

Đứa trẻ này, cũng được ông nhìn từ nhỏ đến lớn.

Con trai của người bạn già, từ nhỏ đã là con nhà người ta, xuất sắc mọi mặt.

Tuy tính cách lạnh lùng nhưng năng lực, phẩm chất và ngoại hình đều không chê vào đâu được.

Nhưng không ngờ, có một ngày nó lại dính vào cháu gái của mình!

Hơn nữa còn là chính mình đưa cháu gái đến bên cạnh nó!

Nghĩ đến đây, lòng Lê lão gia dậy sóng.

Như thể tự tay ông đưa cây cải trắng tươi ngon của nhà mình lên bàn cho con heo này.

Nhìn thấy ánh mắt của Lê lão gia ngày càng kỳ lạ, Lê Cửu lập tức ngắt lời ông: “Ông nội!

Không phải như ông nghĩ đâu!”

“Vậy thì thế nào?”

Lê Cửu đau đầu xoa xoa thái dương, muốn qua chuyện này cho xong, bèn nói: “Con và tam gia…à không, tam thúc, chỉ muốn thử sức thôi.”

“Cái gì?”

Kỳ lão phu nhân đột nhiên nhìn Kỳ Cảnh Từ, giận dữ nói: “Lão tam!

Con đánh nhau với Tiểu Cửu?!”

“Con…”

Kỳ Cảnh Từ vừa định giải thích, nhưng Kỳ lão phu nhân đã đập mạnh tay lên bàn trà, hoàn toàn không để ý đến hình tượng dịu dàng của mình.

“Con là đàn ông mà lại đánh nhau với con gái, con có còn mặt mũi không?!”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 101: Thật có chuyện trùng hợp đến vậy!




“Tiểu Cửu theo vai vế còn phải gọi con một tiếng chú, con lại bắt nạt con cháu như vậy?”

Kỳ Cảnh Từ: “…”

“Bình thường sự tu dưỡng của con đâu rồi?

Hả?

Con lại ra tay với một cô gái yếu đuối như Tiểu Cửu?”

Kỳ Cảnh Từ: “…”

Kỳ Mặc Vi: “Phụt—”

Không kìm được, bật cười thành tiếng.

Kỳ lão phu nhân lập tức chuyển ánh mắt giận dữ sang cô.

Kỳ Mặc Vi vội vàng cúi đầu, tránh ánh nhìn của bà.

Nhưng trong lòng vẫn cười không ngớt.

Cô gái yếu đuối?

Thật xin lỗi, cô thực sự không thấy được điều đó liên quan gì đến Lê Cửu.

“Cháu…”

Kỳ lão gia nắm tay, đặt lên môi nhẹ ho một tiếng, nói: “Được rồi, Hàn Thanh, em bình tĩnh chút.”

Kỳ lão phu nhân lúc này mới nhận ra dáng vẻ của mình có phần mất bình tĩnh.

Bà vội ngồi xuống, nhìn mọi người nở một nụ cười áy náy, nói: “Xin lỗi, tôi bị đứa trẻ này làm cho tức giận quá.”

“Không sao.” Lê lão gia nói.

Ông vẫn hiểu rõ tính cách của Kỳ lão phu nhân.

Điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu.

Chỉ có mấy đứa nhỏ chưa từng thấy Kỳ lão phu nhân phát giận mới bị sốc một lúc.

Sau màn này, Lê lão gia mới tạm quên đi những lời mình định nói.

“Chuyện là…”

Ông nhìn sang Lê Cửu, hỏi: “Ý con là đây chỉ là một hiểu lầm?”

Lê Cửu gật đầu.

“Vậy quần áo của Tiểu Từ thì sao?”

Vừa rồi bọn họ đều thấy, Kỳ Cảnh Từ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, nằm cạnh Lê Cửu.

Áo vest ngoài bị vứt trên mặt đất.

Nam nữ đơn độc, quần áo xộc xệch.

Làm sao mà không nghĩ lệch đi?

Kỳ Cảnh Từ đột nhiên ho khẽ một tiếng, giải thích: “Đó là áo vest của con dùng để trải lên đất ngồi.”

Lê lão gia trầm ngâm một lát, nói: “Có vẻ như, thực sự là hiểu lầm.”

Lê Cửu và Kỳ Cảnh Từ cùng thở phào, nghĩ rằng chuyện này cuối cùng cũng qua.

Nào ngờ Lê lão gia đột nhiên cười lạnh, “Con nghĩ ông dễ bị lừa vậy sao?

Nói đi, hai đứa rảnh rỗi không có việc gì làm chạy ra đó làm gì?”

Lê Cửu: “… Con thấy trong viện quá ồn ào, muốn tìm chỗ yên tĩnh.”

Kỳ Cảnh Từ: “Con cũng muốn hít thở không khí.”

“Nếu vậy, tại sao lại đánh nhau?”

Lê Cửu nói: “Ông nội, con đã nói rồi, tam thúc muốn…”

Lời còn chưa nói xong, Lê lão gia đã cắt ngang, “Muốn thử sức con?”

Lê Cửu gật đầu.

Lê lão gia hừ lạnh, “Ít nói đi, con chỉ có chút công phu mèo ba chân, Tiểu Từ làm sao có hứng thú.”

Lê Cửu: “…”

Ông thật là ông nội ruột của con!

Kỳ Cảnh Từ nói: “Lê lão, thực ra kỹ năng của cô ấy… cũng không tệ.”

Lê Cửu liếc nhìn anh một cái.

Không tệ?

Hừ!

Nhưng cô vẫn gật đầu đồng tình: “Đúng đúng.”

Không thì còn thế nào nữa?

Nói thật ra là cô nhìn Kỳ Cảnh Từ không vừa mắt, muốn đánh anh một trận?

Nói ra chắc chắn sẽ khiến Lê lão gia tức chết!

Kỳ lão gia ngồi im không nói gì, nhìn hai người họ một người nói một người theo, đột nhiên trong đầu ông hiện ra một ý tưởng.

“Thành thật khai báo, các con có phải… đang hẹn hò không?”

Lê Cửu ho khan một chút.

Cô không thể tin được nhìn Kỳ lão gia, “Ông nội?”

Sao ông lại có ý nghĩ nguy hiểm như vậy?

Kỳ Cảnh Từ cũng kinh ngạc một lúc, trong mắt lóe lên một tia bất ngờ, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, giải thích: “Ba, ba nghĩ nhiều rồi.”

“Thật sự là ba nghĩ nhiều hay các con làm nhiều?”

Kỳ lão gia đặt mạnh tách trà xuống bàn.

“Thứ nhất, các con không ở trong viện, lại chạy ra nơi không người.”

Kỳ Cảnh Từ há miệng, muốn giải thích, nhưng Kỳ lão gia ngắt lời.

“Nếu nói các con muốn yên tĩnh, thì trong nhà to như vậy, chỗ nào mà không có?

Sao lại phải ở cùng nhau?”

“Thứ hai, Tiểu Cửu nói cô ấy và lão tam đánh nhau chỉ để thử sức, nhưng theo như ta biết về con…”

Kỳ lão gia liếc nhìn Kỳ Cảnh Từ, nói tiếp: “Tính lão tam làm sao có thể nhàn rỗi đến mức thử sức với người khác, nếu là trước đây, chắc chắn sẽ không thèm quan tâm.”

Kỳ Cảnh Từ cúi đầu, không nói gì.

“Thứ ba, cảnh tượng mà chúng ta vừa thấy… các con đừng nói là trùng hợp, ai đánh nhau lại có thể trùng hợp nằm cùng nhau như vậy?

Còn là trong tư thế thân mật?”

Lê Cửu che mặt.

Dù ông có tin hay không.

Nhưng thực sự có chuyện trùng hợp đến vậy!
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 102: Đính hôn




Kỳ lão gia vừa nói xong, Lê lão gia cũng cảm thấy có lý.

“Lê Cửu, các con thực sự đang yêu nhau sao?!”

Lê Cửu quả quyết phủ nhận: “Không.”

Cô và Kỳ Cảnh Từ yêu nhau?

Làm sao có thể!

Kỳ lão phu nhân cười: “Tiểu Cửu, con đừng xấu hổ nữa.”

Lê Cửu nghi hoặc nhìn bà, xấu hổ?

Cô có vẻ gì là xấu hổ sao?

Kỳ lão phu nhân lại nói: “Ta đã nghe Mặc Vi nói rồi, trước đây con không phải còn muốn làm bạn gái của lão tam sao?”

Lời này vừa thốt ra, không gian bỗng chốc yên lặng.

Tiếng kim rơi cũng nghe thấy.

Lê Cửu cứng đờ quay đầu, liếc nhìn Kỳ Mặc Vi.

Cô ta lập tức nhìn lên trời, tránh ánh mắt của cô.

Nội tâm gần như tan vỡ.

Mẹ ơi, mẹ đừng hại con như thế chứ!

Đã hứa sẽ là nhóm trợ công nho nhỏ mà?

Sao lại bán đứng con?

Lê lão gia hít mấy hơi mà không hít được.

Ông nắm lấy ngực, trông như không thở nổi, khó khăn mở miệng: “Tiểu Cửu, con nói rõ ràng cho ta!”

Lê Cửu: …

Lê Cửu không biết phải giải thích thế nào.

Cô chỉ muốn đánh Kỳ Mặc Vi một trận.

Thấy cô không nói gì, Lê lão gia lại nói: “Mặc Vi, con nói đi!”

Kỳ Mặc Vi bị điểm danh bất ngờ, theo phản xạ ngồi thẳng người.

Rồi cô cảm thấy ánh mắt muốn giết người của Lê Cửu đang dán vào mình.

Kỳ Mặc Vi muốn khóc nhưng không có nước mắt.

“Lê lão gia, chuyện này…”

Nếu cô nói ra, e là không sống nổi hôm nay.

Nhưng Lê lão gia vẫn đang chờ cô mở miệng, cô đành nói: “Thực ra con cũng không biết rõ chi tiết, chỉ là lần trước khi đi đấu giá, tam ca vừa thấy Lê Cửu liền nói…”

Kỳ Mặc Vi cẩn thận liếc nhìn Kỳ Cảnh Từ.

Anh ta cụp mi mắt, lông mi đen dày che đi ánh mắt, không biết đang nghĩ gì.

Kỳ Mặc Vi nuốt nước bọt.

Hôm nay nếu nói sai lời, e là đắc tội cả hai đại nhân vật.

Tiểu mệnh tiêu rồi!

“Anh ta nói gì?” Kỳ lão gia đột nhiên hỏi.

Thò đầu cũng chết, rụt đầu cũng chết.

Kỳ Mặc Vi liều mình, nhắm mắt lại, nói thẳng: “Tam ca nói…

Lê Cửu vừa gặp anh ta đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, muốn hẹn hò với anh ta.”

“……”

Lời vừa dứt, tất cả đều im lặng.

Lục Thanh Nhiên đứng chết lặng tại chỗ.

Kỳ Cảnh Từ lông mi khẽ run.

Kỳ lão phu nhân cười tươi không khép miệng lại được.

Kỳ lão gia cầm tách trà cũng nghiêng đi.

Lê lão gia…

Đau tim.

Ông nhìn Lê Cửu, người không biết phải biểu lộ cảm xúc gì, đau lòng nói: “Con, con sao lại háo hức như thế?”

Lê Cửu: “…”

Dù ông không tin nhưng cô thực sự chỉ muốn trêu chọc anh ta thôi.

Nói ra chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Trêu chọc tam gia?

Thật đúng là gan trời!

Cô xoa xoa thái dương, bất lực giải thích: “Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.”

Nhưng dù Lê Cửu có giải thích thế nào, Lê lão gia cũng không còn muốn nghe nữa.

Ông và Kỳ lão gia cùng Kỳ lão phu nhân vào phòng sách, không cho họ biết, bàn bạc một lúc lâu.

Cuối cùng đưa ra một quyết định khiến cô muốn phun máu.

“Đính hôn?”

Lê lão gia gật đầu.

Lê Cửu cảm thấy mình có chút khó thở.

Hai ông cụ vào phòng sách bàn bạc cả buổi, vừa ra ngoài đã bảo cô và Kỳ Cảnh Từ đính hôn.

Tin tức này như một quả bom nổ tung.

Làm cô ngơ ngác.

Sao mọi chuyện lại đi đến bước này!

Họ vừa vào phòng sách đã bàn bạc những gì?

Lục Thanh Nhiên và Kỳ Mặc Vi hoàn toàn không nói nên lời.

Kỳ Cảnh Từ cũng nhíu mày, không hài lòng.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sâu xa của Kỳ lão gia, anh lại nuốt lời vào bụng.

Lê Cửu rất phản cảm chuyện này.

Vừa định từ chối, Lê lão gia đã kéo cô lại.

“Lão Kỳ, muộn rồi, tôi và Tiểu Cửu về trước.”

Nói xong, Lê lão gia liền đưa Lê Cửu rời đi.

“Ông nội, chuyện này…”

Trên xe, Lê Cửu ngồi cạnh Lê lão gia, đầy nghi hoặc, không biết hỏi gì.

Cô và Kỳ Cảnh Từ tuyệt đối không thể đến mức đính hôn, hai ông cụ rốt cuộc nghĩ gì?

Lê lão gia thở dài, vuốt nhẹ đầu cô.

“Tiểu Cửu, ngoan, ông nội đều vì tốt cho con, Tiểu Từ… là một đứa trẻ tốt.”

Lê Cửu mím chặt môi đỏ, “Nhưng ông nội, con không thích anh ta.”

Lê lão gia chỉ cười không nói, đột nhiên hỏi: “Tiểu Cửu, còn nhớ ngày con trở về, ông dẫn con đi gặp vị cao tăng đó không?”

Lê Cửu gật đầu.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 103: Kế hoạch đưa lên lịch trình




Hai năm trước, cô đến Lê gia, mang theo kết quả xét nghiệm ADN của mình và Lê Hồng, chứng minh thân phận của mình.

Cô vẫn nhớ rõ ánh mắt không thể tin nổi của Lê Hồng và khuôn mặt trắng bệch của mẹ con Từ Tố.

Cùng với đó là ánh mắt kinh ngạc pha lẫn áy náy của Lê lão gia.

Sau đó, Lê lão gia đưa cô về bên cạnh, chính thức công bố thân phận của cô ra ngoài.

Không lâu sau, Lê lão gia dẫn cô một mình lên một ngôi chùa trên núi, gặp một vị cao tăng nổi tiếng.

Chỉ gặp một lần, Lê lão gia đã đuổi cô ra ngoài, tự mình nói chuyện với vị cao tăng đó suốt một thời gian dài.

Về nội dung cuộc trò chuyện, cô không biết.

Chỉ là, tại sao lại nhắc đến vị cao tăng đó vào lúc này?

Lê lão gia nói: “Vị cao tăng đó sau khi gặp cháu thì nói với ta, cháu có mệnh mang sát, là tướng cô độc suốt đời.”

Lê Cửu khẽ động lông mày, thu ánh mắt xuống, im lặng không nói.

Trong mắt cô có một chút ánh sáng lấp lánh.

Mệnh phạm sát, cô độc suốt đời?

Cô cười lạnh trong lòng, đúng là…

Quá chính xác!

Lê lão gia cười nhẹ: “Ta cũng không tin, nhưng lời của vị cao tăng đó luôn rất chính xác…”

“Ông nội.”

Lê Cửu lạnh lùng mở miệng: “Bây giờ nói chuyện này làm gì?”

“Lúc đó, vị cao tăng đó nói Tiểu Từ có khí chất đế vương.”

“Ta đã nghĩ, để cháu và cậu ấy tiếp xúc nhiều, có thể giảm bớt sát khí trong mệnh.”

Lê Cửu cười nhạt, “Ông nội, thời đại này rồi, còn tin vào mấy thứ này sao?”

“Tất nhiên không chỉ có thế, tình hình của Lê gia… cháu cũng biết.”

Lê lão gia giọng có chút nặng nề.

“Cha cháu không ưa cháu, A Thẩm lại thường xuyên vắng mặt, ta lo nếu một ngày nào đó ta không còn nữa, sẽ không ai bảo vệ cháu.”

Ánh mắt Lê Cửu khẽ động, lông mi khẽ run, trong lòng có chút xúc động.

Từ ngày cô đến Lê gia, Lê lão gia luôn đối xử chân thành với cô.

Không ngờ ông lại lo lắng cho cô đến mức này.

“Ông nội, sẽ không có ngày đó.” Lê Cửu nói.

Dù có ngày đó, Lê Hồng cũng không thể làm gì cô.

“Ai biết được?”

Lê lão gia thở dài nhẹ nhõm.

“Cha cháu mấy năm nay hành động rất lớn, các vị giám đốc cũ của công ty đã bị ông ấy thu hút, những người trước đây theo ta cũng đã bị ông ấy loại bỏ, sợ rằng ông ấy muốn đẩy ta ra ngoài.”

“Những cổ phần ta đã cho cháu, tuy không nhiều nhưng rất quan trọng, ông ấy có thể sẽ chú ý đến cháu.”

“Tuy bề ngoài ông ấy không dám làm gì cháu dưới sự giám sát của ta, nhưng ai biết được ông ấy sẽ làm gì trong bóng tối.”

Người con trai đó của ông, quá lạnh lùng, quá vô tình.

Lê Cửu là sai lầm của ông khi còn trẻ, nhưng ông không hề hối hận.

Ông chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha.

Nếu không có ông, ông thậm chí sẽ không nhận đứa con gái này.

Ôi trời!

Lê lão gia thở dài đau khổ.

Tình thân chẳng lẽ lại thua quyền lực và lợi ích sao?

Lê lão gia đau khổ nhắm mắt lại.

“Tiểu Cửu, Tiểu Từ là một chỗ dựa tốt, có cậu ấy bảo vệ, ta mới yên tâm.”

Mấy năm nay sức khỏe ông giảm sút, ở công ty hầu như đã nghỉ hưu.

Hiện tại Lê Hồng nắm quyền lực trong công ty, nếu thực sự muốn làm gì Lê Cửu, sợ rằng ông cũng không thể ngăn cản.

Ông chỉ có thể làm hết sức để bảo vệ Lê Cửu.

Lê Cửu mắt nhìn xuống, “Ông nội, cháu hiểu rồi.”

Ông làm vậy là để tìm cho cô một chỗ dựa.

Cô là con riêng, nếu có Lê gia chống lưng, người khác sẽ e dè cô ba phần.

Ngay cả Lê Hồng, cũng không dám động đến cô.

Mặc dù cô không cần chỗ dựa, cũng không cần Kỳ Cảnh Từ bảo vệ, nhưng để Lê lão gia yên tâm.

Hôn ước này, cứ tạm thời như vậy.

Sau này, cô sẽ tìm cách giải quyết.

Dù sao cô cũng sẽ không ở lại Đế Kinh mãi.

Người không thuộc về nơi này, sớm muộn gì cũng phải trở về nơi nên đến.

Xe yên tĩnh, không ai nói gì.

Không khí có chút ngột ngạt.

Lê Cửu tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng lại suy nghĩ chuyện khác.

Lê Hồng sao?

Hành động rõ ràng như vậy, tưởng cô mù sao?

Không sợ tham lam mà nghẹn chết, dã tâm lớn như vậy, cẩn thận mạng mỏng như tờ giấy.

Xem ra…

Kế hoạch của cô, đã đến lúc đưa lên lịch trình rồi.

Hy vọng khi sự thật được phơi bày, ông nội sẽ không trách cô.

Lê Cửu thở dài nhẹ nhàng, mở mắt, một tay đỡ đầu, nhìn cảnh vật lùi dần bên ngoài cửa sổ.

Sau khi đến Đế Kinh, ngày càng nhiều chuyện vượt ra ngoài tầm kiểm soát của cô.


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 104: Sư tỷ chính là gia đình của tôi




Ai mà ngờ được, cô đến Đế Kinh với ý định nghỉ ngơi an dưỡng, vậy mà lại có thêm một vị hôn phu?

Hai ông già ấy lại có thể dễ dàng định đoạt hôn sự giữa hai nhà như vậy.

Hoàn toàn không hỏi ý kiến của người trong cuộc.

Lê Cửu thật sự không biết nói gì, chuyện này mà để người khác biết, chẳng phải sẽ cười đến rụng răng sao?

Cô, Lê Cửu, cứ thế bị đẩy lên sân khấu.

Chợt, Lê Cửu nghĩ đến điều gì đó, hơi nhíu mày.

Nếu như nói ông nội Lê là để tìm cho cô một chỗ dựa, nên mới để cô đính hôn với Kỳ Cảnh Từ.

Vậy thì còn ông nội Kỳ thì sao?

Nếu muốn tìm vợ cho Kỳ Cảnh Từ, chẳng phải trong toàn Đế Kinh có rất nhiều danh môn thục nữ để chọn sao?

Chọn cô – một đứa con riêng làm con dâu, không sợ bị người ta cười nhạo sao?

Sao lại cứ phải chọn cô?

Lê Cửu nghĩ mãi cũng không ra, cuối cùng đành bỏ qua, ngả lưng ra chiếc giường mềm mại.

Để sau này tính vậy.

Hôn sự này Kỳ Cảnh Từ chắc chắn cũng không đồng ý.

Để anh ta tự lo đi.

Nếu có thể hủy hôn, thì cô đúng là ngồi mát ăn bát vàng, không cần tốn sức cũng giải quyết được rắc rối.

……

Tại một nơi hẻo lánh ở nước ngoài.

Lê Đình Chi đang đứng trước một bàn thí nghiệm, không biểu cảm nhìn vào những thiết bị tinh vi trước mắt.

Anh mặc một chiếc áo phông cũ, trông có vẻ hơi rộng, nhưng cơ bắp khỏe mạnh của anh lại khiến chiếc áo căng lên, tỏa ra sức hấp dẫn của nam giới.

Quần thì lỏng lẻo, dài quá mức, anh đành cắt bớt một đoạn, để lộ cặp chân rắn chắc màu da bánh mật.

Bộ quân phục cũ đã rách nát không thể mặc được nữa, bộ này là do Tề Vân Thư đi xuống làng mượn người ta.

Qua vài ngày dưỡng thương, chân anh đã có thể đi lại, nhưng vẫn chưa thể vận động mạnh.

Nên Tề Vân Thư đành giao cho anh việc lau chùi các dụng cụ trong phòng thí nghiệm.

Điều khiến Lê Đình Chi ngạc nhiên là trong căn nhà gỗ đơn sơ giữa rừng sâu này, lại có những thiết bị tinh vi và quý giá như vậy.

Hơn nữa đều là những thiết bị mới nhất.

“Ngơ ngẩn làm gì?

Mau lau đi.”

Đồng Đồng xách một thùng nước bước vào, nhúng chiếc khăn vào thùng cho ướt.

Cậu bé đến giúp đỡ theo lệnh của sư tỷ, tiện thể giám sát Lê Đình Chi, tránh để anh chạm vào những thứ không nên chạm.

Lê Đình Chi vẫn đứng yên, chỉ nhìn cậu bé.

Đồng Đồng ngẩn ra, nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh… không biết lau sao?”

Lê Đình Chi khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Đồng Đồng khó hiểu, vậy là biết hay không biết đây?

Lê Đình Chi chỉ vào bàn thí nghiệm, nói: “Lau, tôi biết, nhưng những thứ này, tôi không biết.”

Đồng Đồng suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra ý của anh.

“Anh nói là lau dọn thì biết, nhưng không biết cách xử lý những thiết bị này?”

Lê Đình Chi gật đầu.

Đồng Đồng nghe vậy, cảm giác mình thật tài giỏi, vỗ ngực tự hào: “Anh tránh ra, xem tôi làm đây!”

Lê Đình Chi lùi lại vài bước.

Đồng Đồng vắt khăn hơi khô, cầm thiết bị trên bàn thí nghiệm lên, cẩn thận lau chùi, vừa làm vừa hướng dẫn: “Này, nhìn kỹ chưa?”

Lê Đình Chi gật đầu.

Ánh mắt anh chợt nhìn thấy những chai lọ trên kệ bên kia của bàn thí nghiệm.

Anh đưa tay chỉ vào những thứ đó, hỏi: “Đó là gì vậy?”

Đồng Đồng liếc nhìn, nói: “Ồ, đó là thuốc mà sư tỷ nghiên cứu, anh đừng đụng vào, nguy hiểm lắm.”

“Có độc à?”

Đồng Đồng rụt cổ lại, nhớ lại lần trước, sống lưng cậu bỗng lạnh toát.

“Không chỉ có độc, mà có thể còn phát nổ nữa.”

Lê Đình Chi nhướn mày, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Những thứ này, nhìn không lớn, mà sức công phá mạnh như vậy sao?

Thấy anh vẫn còn ngẩn ngơ, Đồng Đồng kéo áo anh, “Đừng ngẩn ra nữa, mau làm việc đi, không xong sẽ không được ăn trưa đâu.”

Trong tay anh là chiếc khăn lau, Lê Đình Chi cười khổ.

Nhìn bóng lưng của Đồng Đồng, anh không nhịn được hỏi: “Đồng Đồng, cậu… luôn sống ở đây à?”

“Đúng vậy, tôi lớn lên ở đây.”

“Thế gia đình cậu đâu?”

Đồng Đồng nở nụ cười tươi, nói: “Sư tỷ, sư phụ và A La chính là gia đình của tôi.”

Thấy Lê Đình Chi ngạc nhiên, cậu lại nói: “Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi, vừa sinh ra đã bị vứt ở chân núi, là sư phụ và sư tỷ nhặt về nuôi lớn, với tôi, họ chính là gia đình của tôi.”

“Thế cậu không sợ sao?” Lê Đình Chi hỏi.

Đồng Đồng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Sợ gì cơ?”

Lê Đình Chi: “Sư tỷ của cậu chế tạo ra độc dược, đều là những thứ lấy mạng người, cậu không sợ bị thương sao?”

.


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 105: Giải thưởng dành cho cô


—-

Đồng Đồng cười và nói: “Sao phải sợ chứ, dù có bị thương thì sư tỷ cũng sẽ giúp tôi giải độc mà.”

“Trong mắt người ngoài, sư tỷ có thể xấu xa, nhưng với tôi, sư tỷ là người tốt nhất thế giới.”

Đồng Đồng tuy còn nhỏ, nhưng không phải là không biết gì.

Trước đây, có những bệnh nhân lên núi tìm sư tỷ để chữa bệnh, khi nghe đến tên sư tỷ, ánh mắt họ đầy sợ hãi.

Trong mắt họ, sư tỷ có lẽ giống như ác quỷ.

Lê Đình Chi ngạc nhiên nhìn Đồng Đồng, rồi bật cười, xoa đầu cậu bé.

“Ai nói sư tỷ cậu xấu chứ?

Trong mắt tôi, sư tỷ ấy giống như thần tiên vậy.”

Mắt Đồng Đồng sáng lên, “Thật không?”

“Thật mà.” Lê Đình Chi nói.

Dù sao đi nữa, trên thế giới này, người có thể kết hợp nhuần nhuyễn giữa y thuật và độc thuật như sư tỷ ấy chắc chẳng có người thứ hai.

“Đúng vậy, sư tỷ ấy là tuyệt vời nhất!”

Gương mặt Đồng Đồng rạng rỡ với nụ cười.

“Anh là bệnh nhân đầu tiên nói sư tỷ ấy là thần tiên.”

Lê Đình Chi nhướn mày, “Ồ?”

“Sau khi được sư tỷ ấy chữa khỏi, người ta hoặc là chạy ngay vì sợ chị ấy hạ độc, hoặc là lạnh lùng vô cảm, chẳng có chút biết ơn nào.”

Đồng Đồng cúi đầu, giọng nói đầy uất ức, “Dù sư tỷ ấy cứu họ chỉ là một giao dịch, nhưng dù sao cũng đã cứu mạng họ mà?

Vậy mà họ chẳng có chút biết ơn nào, hừ!

Đúng là lũ vong ân bội nghĩa!”

Lê Đình Chi bật cười.

Chuyện này không lạ, danh hiệu Quỷ Y khiến nhiều người sợ hãi hơn là biết ơn.

Hơn nữa, giao tiền chữa bệnh xong, chuyện sau này không liên quan gì đến nhau, đó là quy tắc của Quỷ Y.

Như vậy, bất kể sư tỷ ấy cứu ai, có ân oán gì, cũng không liên quan.

Hôm nay cứu cậu, ngày mai cứu kẻ thù của cậu cũng được.

Chỉ cần cậu trả đủ tiền.

“Đúng rồi Đồng Đồng, từ sáng đến giờ tôi không thấy bác sĩ Tề đâu, cô ấy đi đâu rồi?” Lê Đình Chi hỏi.

Nghe vậy, khuôn mặt Đồng Đồng tối lại một chút, lẩm bẩm, “Hôm nay là ngày giỗ của sư phụ, sư tỷ ấy đi thăm mộ sư phụ rồi.”

Nơi trống trải nào đó ở sườn núi sau.

Một tấm bia đá đứng lặng lẽ.

Trước bia đá có đặt những bông hoa bách hợp và vài chén rượu.

Gió nhẹ thổi qua, hương rượu hòa cùng hương hoa len vào mũi.

Tề Vân Thư quỳ trước bia đá, ánh mắt trầm lắng, trong đôi mắt ẩn chứa sự nhớ thương.

“Sư phụ, con đến thăm người đây.”

Nói xong, mọi thứ lại chìm vào im lặng, không ai trả lời, nhưng Tề Vân Thư vẫn tiếp tục tự nói.

“Sư phụ, gần đây con sống rất tốt, người không cần lo lắng.

Đồng Đồng và A La cũng đã lớn, con định thời gian tới sẽ đưa chúng ra ngoài, cho chúng đi học như những người bình thường.”

Tề Vân Thư thì thầm.

Dù biết người không nghe thấy, nhưng vẫn muốn nói cho người nghe.

Kể từ khi người đi, trong lòng con như mất đi một mảnh, trống rỗng.

……

“Tiểu thư, có bưu phẩm cho cô.”

Bình Bình đứng trước cửa phòng của Lê Cửu, gõ cửa.

Lê Cửu mở cửa, nhận lấy, “Cảm ơn.”

Quay vào trong, cô đặt bưu phẩm lên bàn, dùng dao nhỏ cắt lớp bọc.

Chiếc cúp vàng chói lóa suýt làm cô chói mắt.

Lê Cửu chống cằm, đầu lưỡi chạm vào hàm trên, suy nghĩ một lúc, rồi gửi một tin nhắn.

[Cửu: Anh có ý gì đây?]

[A Lục: Tôi vừa đoạt giải thưởng vàng tại liên hoan phim, tặng cô đấy.]

[Cửu: Tôi cần cái này làm gì?]

[A Lục: Chẳng phải cô từng nói cần một chiếc cúp để đựng hoa quả sao?

Cái này vừa đẹp.]

Lê Cửu: ……

Lê Cửu im lặng nhìn chiếc cúp, nó quả thực giống như một cái đĩa đựng hoa quả.

Ai thiết kế cái này vậy?

Giải thưởng vàng tại liên hoan phim lại giống như cúp Olympic.

[Cửu: Anh cũng tin lời khi tôi say à?]

[A Lục: Tặng rồi thì nhận đi.

Hơn nữa, tôi có rất nhiều cúp, không để hết được.]

[Cửu: Vậy vứt cho tôi?]

[A Lục: Tôi đã đến Đế Kinh rồi.]

Chuyển chủ đề quá lộ liễu.

[Cửu: Rồi sao?]

[A Lục: Muốn ra ngoài chơi không?]

[Cửu: Không.]

[A Lục: Thôi được… Tôi đi tìm anh trai, lát nữa trò chuyện với cô sau.]

Lê Cửu cất điện thoại, nhìn chiếc cúp, suy nghĩ xem nên xử lý nó như thế nào.

“Tiểu thư, ăn cơm thôi.”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của dì Chu.

“Biết rồi.”

Lê Cửu đặt chiếc cúp vào ngăn kéo.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 106: Khách không mời mà đến




Xuống lầu, ông nội Lê và Lê Trầm đã ngồi sẵn ở bàn ăn chờ cô.

“Ông nội, bác cả.”

Lê Cửu kéo ghế ngồi xuống, người hầu dâng lên bát đũa.

Ông nội Lê đặt tờ báo xuống, nói: “Tiểu Cửu, lát nữa đi với ông đến nhà họ Kỳ.”

“Đến nhà họ Kỳ làm gì?”

Lê Trầm thắc mắc hỏi.

Ông nội Lê nói: “Bàn bạc về chi tiết lễ đính hôn giữa Tiểu Từ và Tiểu Cửu.”

“Khụ…”

Lê Trầm sặc, ánh mắt dịu dàng hơi mở to, trong mắt tràn đầy sự không tin tưởng.

“Đính hôn?”

Ông quay sang nhìn Lê Cửu, “Tiểu Cửu sắp đính hôn rồi?

Chuyện này từ khi nào, sao bác không biết?”

Mấy ngày nay về nhà, ông chưa từng nghe nói Lê Cửu có vị hôn phu nào cả?

Ông nội Lê thản nhiên nói: “Hôm qua.”

Hôm qua?

Ông nội Lê kể lại chuyện tối qua.

“Bố, chuyện này… có hơi vội vàng quá.”

Lê Trầm nhíu mày, ánh mắt không tán thành, “Đây là chuyện quan trọng cả đời của Tiểu Cửu, bố à, quyết định như vậy có phải quá hấp tấp không?”

Hơn nữa, Tiểu Cửu dường như cũng không có tình cảm gì với Kỳ Cảnh Từ.

Ông nội nghĩ gì vậy?

“Đúng là có chút vội vàng, nhưng Tiểu Cửu và Tiểu Từ rất xứng đôi, tôi thấy hôn sự này không tồi.” Ông nội Lê nói.

“Dù có xứng đôi, thì đính hôn cũng phải có tình cảm hai bên chứ, không thì Tiểu Cửu sao có thể hạnh phúc.”

Lê Trầm vẫn không thể chấp nhận.

Ông nội Lê hừ lạnh: “Ai nói họ không có tình cảm?

Tôi thấy tình cảm họ tốt lắm.”

Lê Cửu cười nhạt, lặng lẽ gắp cơm ăn, không nói gì.

“Nhưng bố…”

Lê Trầm nhíu chặt mày, vẫn muốn phản đối, nhưng bị ông nội Lê cắt ngang.

“Được rồi, A Trầm, tôi hiểu ý của anh, anh chẳng phải lo lắng Tiểu Cửu và Tiểu Từ không có tình cảm, sau này sẽ có vấn đề sao?”

Lê Trầm gật đầu.

Ông nội Lê thở dài: “Tôi không phải ông già cổ hủ, ép buộc hai đứa với nhau, tôi chỉ muốn để chúng thử xem, tình cảm có thể bồi đắp.”

Ông nội Lê liếc ông một cái: “Còn nữa, anh lo quản lý hai đứa con trai của mình cho tốt, đều đã lớn rồi mà vẫn chưa mang về cho tôi đứa cháu dâu nào!”

Lê Trầm khẽ ho, “Bố, tình cảm của người trẻ chúng ta đừng nên can thiệp.”

“Vậy anh cũng đừng can thiệp vào chuyện của Tiểu Cửu.”

Lê Trầm nói khẽ: “… Bố, Tiểu Cửu là con gái, không giống như con trai, con lo cô ấy sẽ chịu thiệt thòi.”

Ông nội Lê giận dữ: “Chẳng lẽ anh lo tôi sẽ bán cháu gái mình sao?”

Lê Trầm vội nói: “Không, tôi không có ý đó.”

Ông nội Lê hừ lạnh.

Lê Trầm cúi đầu, tuy trong lòng vẫn không thoải mái nhưng cũng không nói thêm gì.

“Bố, anh cả, mọi người đều ở đây à.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, bầu không khí chợt lạnh đi.

Lê Trầm đặt đũa xuống, nhìn người mới đến với vẻ không hài lòng: “Anh đến làm gì?”

Lê Hồng mặc vest lịch lãm, cà vạt thắt chặt, trông gọn gàng.

Lê Vân sau lưng ông cũng mặc vest, khuôn mặt trang điểm tinh tế.

Nhìn có vẻ hai cha con chuẩn bị đi làm.

Chỉ là không biết đột nhiên đến nhà cũ làm gì.

Lê Hồng mỉm cười: “Anh cả, tôi nghe nói anh về rồi, đến thăm anh.”

Lê Trầm cười lạnh, vẻ mặt không còn dịu dàng, “Thăm tôi?

Ngày đầu tiên tôi về, anh ở đâu?”

Lê Hồng hơi sượng mặt, cười gượng: “Mấy ngày nay công ty bận quá, thực sự không có thời gian.”

Ông nội Lê đột nhiên xen vào: “Nếu không có thời gian thì đi làm đi.”

Lê Vân hơi không hài lòng: “Ông nội, ông nói gì vậy, bố con đặc biệt dành thời gian để ở bên ông.”

Ông nội Lê: “Không cần.”

Mặt Lê Vân đã không giữ nổi nụ cười, nhưng Lê Hồng mặt dày hơn nhiều.

Ông kéo con gái ngồi xuống, nói: “Bố, tôi dạo này bận quá không đến thăm bố, hôm nay sẽ ở đây ăn một bữa cơm với bố.”

Hai người ngồi xuống, bầu không khí trên bàn ăn càng thêm kỳ quặc.

Không ai nói gì, chỉ nghe tiếng va chạm của bát đũa.

Cuối cùng vẫn là Lê Hồng không chịu nổi, đặt đũa xuống, nhìn Lê Cửu hỏi: “Tiểu Cửu, dạo này sống tốt chứ?”


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 107: Nói Chuyện Với Em


—–

Lê Cửu gắp một con tôm hầm dầu, nói: “Rất tốt.”

Lê Hồng nói: “Thế thì tốt, gần đây ba không có thời gian quan tâm đến con, nếu con có chuyện gì, cứ nói với ba.”

“Không cần.”

Lê Vân không nhìn nổi nữa, nói: “Chị, sao chị có thể vô lễ như vậy?

Ba cũng chỉ là quan tâm chị thôi.”

Lê Cửu cầm khăn giấy lau tay, cảm thấy hơi buồn nôn, không kiên nhẫn nói: “Khi ăn không nói, khi ngủ không nói, nghe qua chưa?

Có quy tắc hay không?”

Nghe vậy, Lê Vân tức giận, cô ta lại nói mình không có quy tắc?

“Chị—”

Vừa định nổi giận thì bị Lê Hồng ngăn lại.

“Được rồi, Vân Nhi, chị con nói đúng, ăn cơm yên tĩnh.”

Lê Vân nhìn Lê Hồng, đối diện với ánh mắt hơi có ý nghĩa của ông ta, những lời muốn nói đành nuốt xuống bụng.

“Lê Cửu, em gái con cũng không có ý gì, đừng chấp với nó.”

Lê Cửu không để ý đến ông ta, chỉ uống cháo.

Không biết có phải do tâm trạng hay không, Lê Cửu cảm thấy bát cháo này không còn thơm ngon như lúc nãy.

“Lê Cửu, nghe nói con đang ở bên cạnh Kỳ Tam Gia?”

Lê Hồng lại hỏi.

“Phải, sao vậy?”

Lê Hồng quan sát sắc mặt của cô, “Vậy con và Tam Gia… quan hệ thế nào?”

“Quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, ba nói sao?”

Lê Hồng nhíu mày, hỏi: “Quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường?

Nhưng sao ba nghe nói, con và anh ta đang yêu nhau?”

Nói xong, Lê lão gia tử đặt đũa mạnh xuống bàn.

“Ta nói sao tự dưng vô sự đến đây, hóa ra là nhắm vào Lê Cửu!”

Không khí đột ngột hạ xuống điểm đóng băng.

Lê Trầm cũng đặt đũa xuống.

Bữa cơm này chắc chắn không thể ăn tiếp rồi.

Lê Vân thấy Lê lão gia tử có chút giận, vội vàng ra mặt hòa giải: “Ông nội, ba cũng chỉ muốn hiểu thêm về chị thôi.”

“Hiểu thêm?”

Lê lão gia tử như nghe được chuyện cười, “Nếu ông ta thật sự muốn hiểu, ngày Lê Cửu về đã nên đưa nó về nhà, không phải để nó ở lại đây với ta.”

Sắc mặt Lê Hồng có chút khó coi, nể mặt cha mình, ông ta cũng không dám nổi giận.

“Ba, con biết mình sai rồi, bây giờ con cũng muốn gần gũi với Lê Cửu hơn, bù đắp cho nó.”

Lê Trầm đột nhiên lên tiếng, giọng điềm tĩnh: “Nhị đệ, đây là chuyện nhà của đệ, ta vốn không nên nói nhiều, nhưng nếu đệ thật lòng muốn bù đắp cho Lê Cửu, thì hãy thể hiện chút thành ý đi.”

Lê Hồng nhíu mày, nói: “Đại ca, vậy còn chưa đủ thành ý sao?”

Lê Trầm suýt nữa cười phá lên.

Cùng mẹ sinh ra, mà đầu óc Lê Hồng sao mà kém cỏi thế!

Coi họ là ngốc sao?

“Được, vậy ta sẽ nói với đệ từ góc độ người ngoài.”

Lê Trầm hắng giọng, “Trước tiên, là vấn đề thân phận của Lê Cửu.

Từ khi nó về đến giờ, người ngoài đều biết nó là con gái của đệ, dù cha đã thừa nhận cháu gái này, nhưng đệ chưa bao giờ công nhận nó, đây là điều đệ gọi là bù đắp sao?”

Lê Hồng suy nghĩ một lúc, nở nụ cười tự cho là rất hiền từ với Lê Cửu, nói: “Là lỗi của ba, ba sẽ ngay lập tức công khai thân phận của con.”

Lê Cửu muốn ói.

Cô rất muốn nói một câu, xin đừng!

Cô không muốn có người cha như vậy, ngay cả trên danh nghĩa cũng không muốn!

Lê Trầm tiếp tục nói: “Tiếp theo, là cổ phần của Lê Cửu trong công ty…”

Nói xong, anh ta liếc nhìn Lê Hồng.

Quả nhiên, sắc mặt của ông ta trầm xuống.

“Cha ngay ngày Lê Cửu về đã cho nó một số cổ phần trong công ty, để nó có thể hưởng cổ tức của Lê thị.”

“Nhưng mấy ngày trước ta hỏi Lê Cửu, tài khoản của nó chưa bao giờ nhận được bất kỳ khoản cổ tức nào, vì vậy ta muốn hỏi, là Lê thị đã đến mức không có thu nhập, hay đệ giữ lại cổ tức của Lê Cửu?”

Lê lão gia tử nghe vậy giận dữ: “Gì?

Lê Hồng, đệ thực sự giữ lại cổ tức của Lê Cửu?”

Lê Hồng vội vàng giải thích: “Con, con không cố ý, ba, con cũng chỉ nghĩ nó chỉ là một sinh viên, không cần nhiều tiền như vậy.”

“Sinh viên?

Lê Vân cũng là sinh viên mà?

Ta thấy nó tiêu tiền không hề hà tiện, đệ cho nó tiền tiêu vặt cũng rất nhiều.”

Lê Trầm lạnh lùng nói.

Lê Vân đột ngột bị nhắc đến, sắc mặt cứng đờ.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 108: Tôi Là Vị Hôn Thê Của Anh Ấy


—–

Lê Hồng nghiến răng, ông ta hiểu ra rồi.

Lê Trầm đang thay Lê Cửu ra mặt, tính sổ với ông ta.

Nhưng không may là Lê lão gia tử cũng đứng về phía anh ta, ông ta chỉ có thể nuốt cơn giận này.

Lê Hồng nghiến răng, nói: “Anh cả, những gì anh nói tôi đều hiểu rồi, tôi sẽ sửa.”

Sau đó, ông ta tỏ vẻ xin lỗi Lê Cửu: “Xin lỗi con, Lê Cửu, ba trước đây làm không tốt, sau này ba sẽ cố gắng làm một người cha tốt.”

Lê Cửu tiếp tục phớt lờ ông ta, khiến ông ta trong lòng bực bội.

Lê Trầm dường như hài lòng gật đầu, ôn tồn nói: “Ừ, em biết là tốt rồi.

Ngoài ra, còn một điều quan trọng nhất…”

Lê Hồng đã không kiên nhẫn nữa, sao lại còn điều gì nữa?

Tuy nhiên, ông ta không dám thể hiện ra mặt.

Dù sao, mục đích hôm nay ông ta đến vẫn chưa đạt được.

“Đó là công bằng, nhị đệ, em có hai cô con gái, phải đối xử công bằng, không để Lê Cửu cảm thấy em thiên vị.”

Lê Hồng trợn mắt, “Anh cả, em không thiên vị mà!”

“Không thiên vị?”

Lê Trầm chỉ vào Lê Vân, hỏi: “Vậy tại sao cô ấy có thể vào thực tập tại Lê thị, còn Lê Cửu thì không?”

“Chuyện này… Vân Nhi là nhờ vào nỗ lực của mình để vào Lê thị.”

Lê Trầm cười, “Nỗ lực của mình?

Trong thời gian ngắn như vậy đã làm quản lý?

Nhị đệ, em nghĩ anh ở xa đế đô lâu nên không biết gì à?”

Sắc mặt Lê Hồng có chút khó coi.

Lê lão gia tử cũng lên tiếng: “Đúng vậy, Lê Vân là sinh viên, nên dành nhiều thời gian và tâm huyết vào việc học.”

Lê Vân bí mật nắm chặt tay, móng tay c*m v** lòng bàn tay, để lại một dấu vết.

“Ông nội, việc học của cháu không bị bỏ bê, bình thường cháu đều học rất chăm chỉ.”

Lê lão gia tử nhíu mày, “Sinh viên thì phải có hình mẫu của sinh viên, bây giờ cháu thế này là sao, vừa học vừa làm, cháu có thể đảm đương hết không?”

“Nhưng mà…”

Lê Vân không phục, muốn biện bạch.

Lê lão gia tử lại không cho cô cơ hội nói, “Chờ cháu tốt nghiệp xong rồi vào Lê thị, cháu bây giờ vội cái gì?”

“Lê Hồng, Lê Vân không hiểu chuyện, em cũng theo nó làm càn!”

“Cô ấy chưa tốt nghiệp đã làm quản lý, người dưới quyền sẽ nghĩ sao?”

Lê Hồng thấy Lê lão gia tử tức giận, cười gượng nói: “Đúng, đúng, ba nói đúng, là con suy nghĩ không thấu đáo, trước đây Vân Nhi nói muốn thực tập một thời gian, con đã đồng ý với nó.”

Lê Vân suýt nữa bẻ gãy móng tay.

Lão gia tử tại sao lại thiên vị như vậy, cái Lê Cửu đó có gì tốt!

Cô không thể vào Lê thị, còn Lê Cửu thì có thể vào SR?

“Ông nội, chị còn đang làm thư ký ở SR, chị ấy cũng đang đi học mà?”

Lê lão gia tử nhíu mày, “Đó là Kỳ Cảnh Từ chủ động yêu cầu Lê Cửu theo anh ta học một thời gian, bên trường học tôi đã xin phép nghỉ cho cô ấy rồi.”

“Vậy sao.”

Lê Vân quét ánh mắt ghen tị về phía Lê Cửu.

Tại sao chị ta có thể học bên cạnh Tam Gia?

Chị ta xứng đáng sao!

Lê Hồng: “Nếu vậy, Vân Nhi, ngày mai con không cần đến công ty nữa, về trường học đi.”

Lê Vân cảm thấy trong cổ họng có một luồng khí tanh ngọt dâng lên.

Bây giờ cô chỉ muốn đập phá mọi thứ để phát tiết.

Trời biết cô đã cầu xin Lê Hồng bao lâu mới được vào Lê thị.

Kết quả lại bị lão gia tử một câu đánh về nguyên trạng.

Sao có thể không hận?

Dù vậy, cô cũng không dám làm càn trước mặt Lê lão gia tử, chỉ có thể nói: “…Vâng.”

Lê Vân lại nở một nụ cười đầy ý nghĩa, nói với Lê Cửu: “Chị thật giỏi, có thể khiến Tam Gia đích thân yêu cầu chị theo anh ta học.”

Lê Cửu thản nhiên liếc cô ta một cái, không để ý đến sự mỉa mai trong lời nói của cô ta.

“Kỳ Tam Gia muốn làm gì, không ai can thiệp được.”

Ngụ ý là, Kỳ Cảnh Từ tự mình yêu cầu cô theo anh ta.

Nếu không, cô dù có nói gì, Kỳ Cảnh Từ cũng sẽ không đồng ý.

Lê Vân hận đến nghiến răng, qua kẽ răng nói ra một câu, “Chị và Tam Gia quan hệ thật là… không bình thường nhỉ!”

Bốn chữ cuối, cô ta nhấn mạnh giọng điệu.

Lê Cửu ừm một tiếng, ngước nhìn cô ta, ánh mắt không mang chút tình cảm nào.

“Dù sao, tôi cũng là vị hôn thê của anh ấy.”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 109: A Cửu, Tôi Sai Rồi


—–

Một câu nói khiến Lê Vân và Lê Hồng sững sờ.

“Gì, gì cơ?”

Lê Vân mắt mở to, khuôn mặt lập tức tái nhợt, không thể chấp nhận được sự thật này.

Lê Cửu cô ta… sao có thể bám lấy Kỳ Cảnh Từ?

Chỉ là một đứa con riêng, sao có thể?

Sự kinh ngạc của Lê Hồng không kém gì Lê Vân.

Ông ta nhận được tin tức, tối qua tại nhà họ Kỳ, Lê lão gia tử có ý định tác hợp cho Lê Cửu và Kỳ Cảnh Từ.

Hơn nữa, sau khi ra khỏi nhà họ Kỳ, tâm trạng của Lê lão gia tử rất vui vẻ.

Điều này làm ông ta lo lắng, vì vậy ông ta muốn tự mình đến dò hỏi.

Không ngờ lại nghe được tin tức chấn động từ miệng Lê Cửu.

Lê Hồng không thể tin hỏi Lê lão gia tử: “Ba… chuyện này là thật sao?”

Lê lão gia tử dùng khăn giấy lau tay, đứng dậy, giọng điệu không vui: “Không thật thì là giả à?”

“Lê Hồng, đừng tưởng tôi không biết ông đang tính toán gì, tôi nói cho ông biết, hôn sự của Lê Cửu và Kỳ Cảnh Từ là do tôi và lão Kỳ sắp xếp, ông đừng có ý đồ xấu.”

“Ba, ba nói gì vậy, Lê Cửu là con gái của con, con cũng chỉ là quan tâm đến con bé—”

“Lê Cửu không liên quan đến ông!”

Lê lão gia tử đột nhiên cao giọng, làm mọi người giật mình.

“Tôi nói cho ông biết, Lê Hồng, Lê Cửu là cháu gái của tôi, không liên quan đến ông, nếu ông trước đây không nhận nó, bây giờ cũng đừng cố gắng gần gũi!”

“Nó hôn nhân với ai là chuyện của nó, ông đừng như con đỉa bám vào!”

Bị Lê lão gia tử mắng cho một trận, dù mặt dày như Lê Hồng cũng không chịu nổi, mặt mày tái xanh.

“Ba, con…”

Lê lão gia tử không kiên nhẫn ngắt lời ông ta, “Tôi và Lê Cửu phải đi nhà họ Kỳ, ông cũng đừng ở đây làm gì, công ty bận thì đừng rảnh rỗi đến đây.”

Nói xong, ông dẫn Lê Cửu rời đi.

Lê Hồng đứng tại chỗ, mặt mày thay đổi liên tục.

Lê Trầm nhìn ông ta, thở dài, “Tự lo liệu đi.”

Nói xong, anh cũng lên lầu.

Lê Vân kéo tay áo Lê Hồng, lo lắng hỏi: “Ba, bây giờ phải làm sao đây?”

Lê Hồng cắn chặt môi, khuôn mặt đen như mực.

“Ông nội con dành cho Lê Cửu sự yêu thương vượt quá dự đoán của ba.”

Lê Vân cắn răng, tất nhiên cô biết.

Người phụ nữ đó, từ khi vào nhà, không biết dùng yêu thuật gì, khiến Lê lão gia tử đặc biệt thiên vị.

“Lão gia tử thật là… một lòng vì Lê Cửu!”

Ánh mắt Lê Hồng u ám, mây đen tích tụ, khuôn mặt trở nên dữ tợn.

Nhưng chỉ trong chốc lát, ông ta đã kiểm soát được biểu cảm của mình, dịu dàng nói với Lê Vân: “Yên tâm đi, ba sẽ xử lý, con về nhà trước đi.”

Lê Vân bặm môi, khó xử hỏi: “Vậy… con về công ty hay về trường?”

“Về nhà trước đã.”

……

Nhà họ Kỳ.

Trên tầng hai của phòng tập gym, liên tục vang lên những tiếng la hét thê lương, nghe mà rợn tóc gáy.

Những người giúp việc thỉnh thoảng đi ngang qua phòng tập nghe thấy tiếng kêu này, liếc nhìn cánh cửa đóng kín, sau đó nhanh chóng cúi đầu rời đi.

Sợ rằng chỉ cần chậm một bước, họ sẽ bị giết vì biết quá nhiều.

Lê Cửu tháo găng tay, dùng khăn lau mồ hôi trên trán.

Cô dùng mũi chân đá nhẹ Kỳ Mặc Vi đang nằm vật vã dưới chân, không thể đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nói: “Đứng dậy, tiếp tục.”

Kỳ Mặc Vi toàn thân đau nhức, ngay cả nâng tay cũng không có sức, yếu ớt nói: “A Cửu, tha cho tôi đi…”

A a a a a!

Biết thế này đã không để miệng nói lung tung nữa!

Tại sao lại đắc tội với A Cửu chứ!

Cô ấy không dám nói lung tung nữa.

Lê Cửu hừ lạnh, “Tay chân của cô làm sao mà yếu đến mức không thể chịu nổi ba chiêu của tôi.”

Kỳ Mặc Vi khóc ròng trong lòng, đại ca, ba chiêu của chị là muốn lấy mạng tôi!

Sức mạnh của chị và tôi có cùng đẳng cấp không?

Hả?

“A Cửu, tôi sai rồi, sẽ không dám nữa hu hu hu hu…”

Kỳ Mặc Vi bắt đầu giả vờ tội nghiệp, mắt chớp chớp, cố gắng dùng vẻ đáng yêu để lừa dối.

Nhưng không có tác dụng, Lê Cửu đeo lại găng tay, kéo Kỳ Mặc Vi dậy, bắt đầu một vòng “giáo dục” mới.
 
Back
Top Bottom