Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ

Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 110: Sớm Đánh Chết Anh


—–

Mười phút sau, Lê Cửu đã xả giận xong.

Kỳ Mặc Vi nằm trên đất, mắt trống rỗng đờ đẫn, âm thầm suy nghĩ về cuộc đời mình.

Những giọt nước mắt bây giờ có phải là do não cô ấy bị ngấm nước khi quyết định tự làm khổ mình trước đây không?

Hai người bước ra khỏi phòng tập, một người thần thái rạng rỡ, một người mặt mày bầm dập.

Cả hai đối mặt với Kỳ Cảnh Từ.

“Tam ca… hu hu…”

Kỳ Mặc Vi tội nghiệp giơ tay chào anh.

Vốn dĩ định cười một cái, nhưng chỉ vừa nhếch môi đã kéo căng vết thương, đau đến mức cô nghiến răng nhăn mặt.

Chết tiệt Lê Cửu!

Dám động đến khuôn mặt xinh đẹp như hoa của cô.

Thật là không có lương tâm!

Kỳ Cảnh Từ đôi mắt xám nhạt nhìn cô từ đầu đến chân, tỏ vẻ chán ghét: “Vô dụng.”

Kỳ Mặc Vi: …

Hu hu hu, trái tim đau quá, cảm giác như bị thứ gì đó xuyên qua.

Lê Cửu đôi mắt đào hoa tinh tế khẽ chớp chớp, nhướng mày một chút: “Tam gia, nói chuyện chút không?”

Kỳ Cảnh Từ gật đầu.

Hai người vào thư phòng, Lê Cửu đóng cửa lại, vào thẳng vấn đề: “Anh có ý kiến gì về hôn ước mà hai ông cụ đã định?”

Kỳ Cảnh Từ ngồi xuống, hai chân giao nhau, cử chỉ thanh tao quý phái.

Nghe vậy, đôi mắt phượng hơi híp lại, đường viền hàm căng ra, như đang suy nghĩ.

Một lúc lâu, đôi môi mỏng hé mở: “Không đơn giản.”

Lê Cửu nhếch môi, búng ngón tay: “Đúng vậy.”

Hai ông cụ tuyệt đối không phải là những người hành động hấp tấp.

Dù Kỳ lão phu nhân luôn có thiện cảm với cô.

Nhưng cũng không đến mức hai ông cụ nhanh chóng đề nghị đính hôn như vậy.

Trước đó Lê lão gia tử nói cô tin tưởng, có thể một phần muốn tìm cho cô một chỗ dựa, nhưng chắc chắn không phải toàn bộ.

Vì vậy, nhất định có nội tình gì đó.

Lê Cửu ngồi trên bàn, hai chân đung đưa, tư thế thoải mái.

Cô nghiêng đầu hỏi Kỳ Cảnh Từ: “Anh nói tại sao lại buộc chúng ta lại với nhau?”

Thiếu nữ thân hình mảnh mai ngồi trên bàn trước mặt anh, một hương thơm ngọt ngào bay qua đầu mũi, khiến lòng người ngứa ngáy.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đào hoa đen tuyền tinh tế không gợn sóng, lông mi dài cong nhẹ khẽ rung động, như cánh bướm sắp bay.

Kỳ Cảnh Từ cúi mắt xuống, che giấu sự bất thường trong mắt mình.

Khó nhận ra anh khẽ lùi người lại, nói: “Không biết.”

Lê Cửu trợn mắt, biết hỏi anh cũng vô ích.

“Haizz, thật xui xẻo, sao lại gặp phải chuyện này.”

Lê Cửu chống tay vào đầu, thở dài, vẻ mặt khổ sở.

Chỉ là đánh nhau với Kỳ Cảnh Từ một trận, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này.

Quá thảm.

Kỳ Cảnh Từ nhếch mép, nói: “Xui xẻo là tôi mới đúng, đánh nhau với cô một trận lại phải đính hôn, thật lỗ.”

Lê Cửu quay đầu, mắt đào hoa híp lại, giọng điệu nguy hiểm: “Anh nói gì?”

Cô hoạt động cổ tay, nói: “Kỳ Tam gia, anh muốn đánh nhau lần nữa không?”

Kỳ Cảnh Từ vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ngược lại còn tỏ ra thích thú nhướng mày nhìn cô, hỏi: “Cô chắc chứ?

Đánh nữa, có khi hai ông cụ sẽ ép chúng ta kết hôn luôn đấy.”

Lê Cửu: …

Đừng nói, cô tin thật đấy!

Mắt Lê Cửu thoáng hiện sự bực tức: “Họ rốt cuộc muốn làm gì?”

Kỳ Cảnh Từ điềm nhiên nói: “Không vội, đi từng bước một xem sao.”

Lê Cửu nhìn anh chằm chằm: “Anh biết gì phải không?”

Kỳ Cảnh Từ môi mỏng hé mở, nói ra hai chữ: “Không biết.”

“Vậy sao anh điềm nhiên thế.”

Kỳ Cảnh Từ đôi mắt lạnh lùng đối diện cô, ánh mắt bình thản: “Tôi không nên điềm nhiên sao?

Dù gì hai ông cụ cũng không hại chúng ta.”

Lê Cửu nhếch môi, khả năng chấp nhận của anh ta cũng mạnh đấy.

“Biết trước đánh một trận hậu quả thế này, tôi đã…”

Kỳ Cảnh Từ nhướng mày: “Cô sẽ không đánh nữa?”

Lê Cửu cười lạnh, mắt không cười nhìn anh: “Tôi sẽ sớm tìm nơi không người, đánh chết anh!”

Như vậy, sẽ không có chuyện đêm đó.

Kỳ Cảnh Từ: “Ừ, đúng là đáng tiếc, không cho cô cơ hội đó.”

Để cô sớm đánh chết tôi.

Lê Cửu: …
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 111: Kỳ Tam Gia Cũng Biết Ngại


—–

“…

Kỳ Cảnh Từ, có ai nói với anh rằng tính cách của anh thật sự rất tồi tệ chưa?”

“Bây giờ thì có rồi.”

Kỳ Cảnh Từ nhạt nhẽo nói.

Nghĩa là trước đây chưa có.

Lê Cửu bĩu môi, người này đúng là biết giả vờ.

Bên ngoài khoác một lớp vỏ lạnh lùng, người khác đều tưởng rằng anh lạnh lùng thờ ơ.

Thực ra trong xương tủy anh là một kẻ ác độc không có gì bằng.

Lại còn cực kỳ ghi hận!

“Haizz, tại sao lúc đó mình không bắt anh uống thêm chút nước tắm của mình nhỉ?”

Như vậy thì có thể khiến cô hả giận hơn một chút.

Lê Cửu nhìn Kỳ Cảnh Từ, trong lòng thầm nghĩ.

Kỳ Cảnh Từ sắc mặt đen lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

Cô còn dám nhắc đến chuyện đó?

Anh hừ lạnh một tiếng: “Nếu cô thực sự muốn đánh nhau, tôi có thể sẵn sàng.”

Lê Cửu khoát tay: “Thôi đi, chính anh nói nếu đánh nhau lần nữa thì có khi chúng ta sẽ bị ép kết hôn đấy.”

Kỳ Cảnh Từ từ họng phát ra một âm thanh: “Hừ!”

Lê Cửu híp mắt lại, ánh mắt dần dần trở nên nguy hiểm.

Cô nhìn chằm chằm vào Kỳ Cảnh Từ, như thể muốn nhìn xuyên qua anh.

Không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên khóe miệng cô nhếch lên, nở một nụ cười.

Cô nhảy từ trên bàn xuống, bước đến gần Kỳ Cảnh Từ, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Khoảng cách rất gần, gần đến mức anh có thể thấy rõ những sợi lông tơ nhỏ trên khuôn mặt trắng nõn của cô.

Đôi mắt đào hoa tinh tế không chớp mắt nhìn anh, khiến người ta không tự chủ được mà bị mê hoặc.

Kỳ Cảnh Từ thở hắt ra, mày khẽ nhíu lại, đôi mắt xám càng trở nên thâm trầm.

Anh không thích cô tiếp cận quá gần mình.

Khiến anh có cảm giác mất kiểm soát.

“Cô làm gì vậy?”

Lê Cửu xoa cằm, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt của Kỳ Cảnh Từ: “Khuôn mặt này cũng không tệ.”

“Hử?”

Kỳ Cảnh Từ nhíu mày, không hiểu nhìn cô.

Cô có ý gì?

Chợt nghe Lê Cửu tiếp tục nói: “Gương mặt đẹp như vậy, nếu sau này ngày nào cũng nhìn, cũng thấy khá là mãn nhãn.”

Kỳ Cảnh Từ: …

“Vả lại, Kỳ Tam gia thân giá bạc tỷ, gia thế nghịch thiên, hôn ước này, tôi cũng không thiệt thòi.”

Kỳ Cảnh Từ đôi môi mỏng khẽ co giật, ánh mắt nhìn Lê Cửu đầy kỳ quái: “Cô… có bị ma ám không?”

Vừa rồi còn tỏ vẻ khổ sở.

Sao bây giờ lại thoải mái như vậy?

Hơn nữa, trong mắt còn mang chút hưng phấn?

Kỳ Cảnh Từ nghi ngờ, có lẽ anh chưa điều tra kỹ về Lê Cửu.

Có thể người này bị rối loạn phân liệt nhân cách tiềm ẩn.

Lê Cửu lại nở một nụ cười đẹp đẽ, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mở ra, thốt lên một câu chấn động: “Anh đẹp trai, đính hôn với tôi anh không thiệt đâu, tôi nhan sắc cao, giá trị tài sản không kém anh, năm nay hai mươi, xuân xanh phơi phới, độc thân chưa có kinh nghiệm yêu đương…”

Cô nâng cổ tay mảnh khảnh lên, dùng ngón tay trỏ nhấc cằm anh, v**t v* qua lại, ánh mắt dịu dàng, mang theo sự nóng bỏng.

Kỳ Cảnh Từ khuôn mặt lạnh lùng khẽ cứng lại, cảm giác ngứa ngáy từ cằm truyền đến, nhất thời không biết nên biểu hiện gì.

Lê Cửu lại càng làm tới, cúi người gần hơn, khoảng cách giữa hai người càng thu hẹp, thổi nhẹ một hơi nóng vào tai anh.

Cảm nhận được cơ thể người này khẽ run lên, Lê Cửu từ từ nở nụ cười.

“Vì vậy…”

Cô thì thầm bên tai anh, giọng nói mờ ám, khiến người ta không ngừng liên tưởng.

“Gương mặt đẹp, có danh phận, dáng chuẩn như anh, anh có muốn… suy nghĩ về tôi không?”

Bùm!

Lê Cửu nhìn rõ ràng thấy vành tai Kỳ Cảnh Từ dần đỏ lên.

Anh đẩy cô ra, đứng bật dậy, vẻ mặt căng cứng, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu.

Anh cứng nhắc buông một câu: “Tự trọng.”

Sau đó liền đẩy cửa ra ngoài.

Ánh mắt Lê Cửu dõi theo anh rời đi.

Một lúc lâu sau, Lê Cửu phì cười, bật cười thành tiếng.

Ha ha ha, cuối cùng cô cũng tìm được điểm yếu của Kỳ Cảnh Từ rồi!

Không ngờ người này lại dễ bị trêu như vậy.

Vừa rồi cô không nhìn nhầm, Kỳ Cảnh Từ đã ngại ngùng phải không?

Đường đường là Kỳ Tam gia lạnh lùng kiêu ngạo cũng biết ngại sao?

Thật không thể tin được!

Lê Cửu ngồi vào chỗ mà Kỳ Cảnh Từ vừa ngồi, cười đến không ngừng được.


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 112: Vị Hôn Phu Thuần Khiết Lên Sàn


—–

Nghĩ đến hình ảnh Kỳ Cảnh Từ dường như bỏ chạy, Lê Cửu mỉm cười.

Thật nghĩ rằng tôi sợ anh sao?

Dạo này không tính toán với anh, anh thật nghĩ tôi là một quả hồng mềm sao?

Khi tôi ra ngoài lăn lộn, anh vẫn chỉ là một đứa nhóc thôi!

Lê Cửu nghĩ như vậy.

Vì những mâu thuẫn trước đây với Kỳ Cảnh Từ, mỗi lần gặp anh cô đều cắn răng nghiến lợi.

Trong đầu chỉ nghĩ đến việc đấm anh một trận, hoàn toàn không có suy nghĩ khác.

Vừa rồi, cô đột nhiên nhận ra.

Để trả thù Kỳ Cảnh Từ, không nhất thiết phải đấm anh ta?

Thưởng thức gương mặt lạnh lùng thường ngày của anh ta biến đổi chẳng phải thú vị hơn sao?

Nghĩ đến vừa rồi Kỳ Cảnh Từ mặt cứng ngắc đỏ tai.

A a a, thật là sướng không chịu được?

Điều này khiến cô tìm lại được một chút cảm giác vui vẻ khi trêu đùa người khác.

Haizz, nghỉ hưu lâu quá rồi, đến việc trêu đùa người khác cũng trở nên lạ lẫm.

Nhưng, chỉ cần trêu đùa Kỳ Cảnh Từ một chút đã thấy sướng như vậy.

Nếu sau này…

Đôi mắt tinh tế của Lê Cửu lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

“Tiểu Cửu, lại đây.”

Lê Cửu vừa từ trên lầu xuống, Lê lão gia đã vẫy tay gọi cô.

Lê Cửu đi đến bên cạnh ông, phát hiện Kỳ Cảnh Từ cũng có mặt.

Người này vừa thấy cô, cơ thể không tự giác căng cứng lại, như thể vẫn còn ám ảnh chuyện vừa rồi.

Đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc, khí chất xung quanh càng thêm áp lực, khiến người ta khó thở.

Anh nhìn thấy cô, ánh mắt hơi không tự nhiên.

Lê Cửu không tỏ vẻ gì, trong lòng thì cười thầm.

Kỳ Cảnh Từ à Kỳ Cảnh Từ, anh cũng có ngày này sao!

“Tiểu Cửu, ông và ông Kỳ đã bàn xong, lễ đính hôn của các con…”

Lê Cửu nhíu mày, nụ cười trong mắt dần tắt.

“Ông nội, không tổ chức lễ đính hôn được không?”

Lời này vừa nói ra, Lê lão gia và Kỳ lão gia đều ngớ người.

“Tiểu Cửu, con không muốn tổ chức sao?”

Lê lão gia hỏi.

Lê Cửu gật đầu, “Con không thích lắm.”

Lê lão gia nghe vậy, nói: “Được rồi, vậy không tổ chức nữa, chỉ cần thông báo tin đính hôn là được.”

Kỳ lão gia nhíu mày, không đồng ý: “Như vậy không tốt, cảm thấy ủy khuất cho Tiểu Cửu quá.”

Cô dâu tương lai của nhà họ Kỳ, làm sao có thể không có một lễ đính hôn?

Truyền ra ngoài người ta sẽ nghĩ sao về Tiểu Cửu?

Lê lão gia nói: “Tiểu Cửu không thích đối phó với những dịp như vậy, bỏ qua lễ đính hôn đi.”

“Vậy thì được, làm theo lời ông.”

Hai ông lão nhanh chóng đạt được đồng thuận.

Lê Cửu thừa dịp không ai chú ý đến cô, lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Kỳ Cảnh Từ.

Lê Cửu nở nụ cười tươi như hoa, chìa tay ra với Kỳ Cảnh Từ: “Sau này mong anh chỉ giáo nhiều.”

Kỳ Cảnh Từ nhìn bàn tay trắng nõn của cô, im lặng một lúc, chìa tay ra nắm nhẹ.

Không ngờ Lê Cửu lại nắm chặt lấy tay anh.

Kỳ Cảnh Từ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên đập vào mắt Lê Cửu.

Cô đắc ý nhếch môi, vẻ mặt như vừa thực hiện được mưu kế.

Ngón tay mảnh khảnh của cô không yên phận gãi nhẹ lòng bàn tay Kỳ Cảnh Từ, mang đến cảm giác ngứa ngáy.

Lê Cửu khẽ nghiêng người, tiếp tục nói nốt lời chưa xong: “Vị hôn phu đẹp trai.”

Sau này mong chỉ giáo, vị hôn phu đẹp trai.

Nhận ra lời của cô, Kỳ Cảnh Từ mặt mày lập tức cứng đờ.

Ngay lập tức anh dùng sức mạnh nhẹ nhàng hất tay Lê Cửu ra, hừ lạnh một tiếng, quay lưng rời đi, để lại câu: “Công ty có việc, tôi phải đi trước.”

Khiến hai ông lão cảm thấy khó hiểu.

Lê lão gia hỏi: “Tiểu Từ sao thế?”

Lê Cửu bình thản trả lời: “Công ty có việc chờ anh ấy, anh ấy vội về xử lý.”

Lê lão gia ừ một tiếng, nhưng luôn cảm thấy thần thái của Kỳ Cảnh Từ có gì đó kỳ lạ.

Lê Cửu nhìn theo bóng lưng rời đi của Kỳ Cảnh Từ, trong mắt không che giấu nổi sự hả hê.

Chậc chậc, tai lại đỏ rồi kìa.

Lê Cửu như vừa mở cánh cửa của thế giới mới, cả người hưng phấn như một cô gái b**n th**.

Trước đây sao cô không nhận ra Kỳ Cảnh Từ thuần khiết như vậy nhỉ?

Trêu chọc vị hôn phu lạnh lùng thuần khiết như thế này.

Thật đã quá!

Những ngày sắp tới, chắc chắn sẽ có nhiều niềm vui.





Tam gia, cầu nguyện cho anh, ngoài ra, tôi cũng phải hối lỗi, không biết làm sao mà mở chế độ trêu ghẹo của Lê gia lên.

Nhưng Lê gia đừng đắc ý, khi Tam gia luyện thành “không thể trêu”, cô sẽ bị lật thuyền đấy.

Lê Cửu:…
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 113: Khi muốn tranh thủ sự nổi tiếng, phải mở to mắt




Phong Hoa Giải Trí là một trong những công ty giải trí lớn nhất Đế Kinh, có SR đứng sau lưng làm hậu thuẫn, có thể nói là ông trùm của làng giải trí.

Các nghệ sĩ của Phong Hoa Giải Trí đã đạt được nhiều giải thưởng danh giá, đem lại không ít danh hiệu Ảnh đế và Ảnh hậu cho công ty.

Trong phòng họp tầng sáu, mọi người đều nín thở, không dám thở mạnh vì vị tổng giám đốc đang nổi giận.

“Ngô Tú Dung là chuyện gì đây?

Ai giải thích cho tôi nghe nào?

Hửm?”

Chỉ một chữ cuối cùng, giọng điệu tăng cao, mang theo vô hạn lạnh lẽo.

Ai cũng nghe ra được anh ta đang tức giận.

Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa mặc bộ vest trắng, khuôn mặt tinh tế, lông mày chứa đựng sắc xuân, phong lưu ngạo nghễ.

Với khuôn mặt này, anh ta đủ để đánh bại hàng loạt các ngôi sao hàng đầu hiện nay, nhưng khí thế và sự lạnh lùng tỏa ra từ anh ta không phải ai cũng chịu nổi.

Có lẽ, đây chính là cái gọi là khí chất bá tổng chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.

Một nhân viên nhỏ trong lòng thầm nghĩ.

“Tổng, tổng giám đốc, chúng tôi cũng không biết Ngô Tú Dung từ đâu xuất hiện…”

Tổng giám đốc bộ phận PR như muốn sụp đổ.

Cô ta giờ chỉ muốn g**t ch*t nữ diễn viên tên Ngô Tú Dung kia.

Trong làng giải trí, việc tranh thủ sự nổi tiếng của người khác là chuyện thường xảy ra, không có gì lạ.

Nhưng lần này Ngô Tú Dung lại dám tranh thủ sự nổi tiếng của em gái tổng giám đốc.

Ai mà không biết tổng giám đốc là một người anh trai cuồng em gái.

Năm xưa, bỏ qua việc thừa kế sản nghiệp của gia đình, vì nghe nói em gái muốn đi diễn, anh ta đã tự tay lập ra Phong Hoa Giải Trí, tạo dựng một chỗ đứng trong làng giải trí, chỉ để bảo vệ em gái.

Lần này Ngô Tú Dung dám vu cáo Bạch Mộ Dao ra vẻ ta đây ở phim trường?

Thật không thể tin được!

Khi nhìn thấy tin nóng đó, tổng giám đốc bộ phận PR suýt nữa đã chửi thề.

Tính tình của Bạch Mộ Dao, họ còn không rõ hay sao?

Người phụ nữ này rõ ràng đang gây chuyện!

Tuy nhiên, chưa kịp hành động gì, tổng giám đốc đã biết chuyện.

Rồi cả phòng PR bị triệu tập vào phòng họp, chịu đựng áp lực khủng khiếp từ tổng giám đốc.

“Lập tức nghĩ cách giải quyết cho tôi.”

Tổng giám đốc bộ phận PR lau mồ hôi trên trán, đáp: “Vâng, tổng giám đốc.”

Bạch Ngọc Tú đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài, để lại cả phòng người bị anh ta tra tấn suốt ba tiếng.

“Giám đốc, bây giờ phải làm sao?”

“Còn làm gì nữa, đăng bài đính chính, bảo các tài khoản marketing xóa bài, gửi thư cảnh cáo từ luật sư.

Ai cho cô ta mặt mà dám tranh thủ sự nổi tiếng của tiểu thư?”

Giám đốc bộ phận PR cười lạnh, ánh mắt đầy khinh thường.

Thời buổi này, muốn nổi tiếng cũng phải mở to mắt.

Ai mà cô ta cũng dám tranh thủ, không có não sao?

“Vâng.”

Các nhân viên nhỏ gật đầu, trong lòng thầm căm ghét Ngô Tú Dung vì đã khiến họ phải chịu đựng áp lực suốt ba tiếng đồng hồ.

Chưa đầy nửa tiếng sau, hướng gió trên mạng đã thay đổi.

[Bạch Mộ Dao v: Ôi, ôi, bánh phô mai của chị Chi làm ngon quá!

Mắt sáng long lanh.jpg. @Liễu Chi]

Kèm theo đó là hình ảnh một miếng bánh phô mai trông rất ngon.

Liễu Chi, chính là nữ diễn viên bị đồn rằng Bạch Mộ Dao ra vẻ ta đây ở phim trường.

Bài viết vừa đăng, ngay lập tức có người trả lời:

[Liễu Chi v: Tiểu Dao khách sáo rồi, lần đầu tiên làm, không ngon, xin thứ lỗi.

Ngại ngùng.jpg.]

Tin đồn tự sụp đổ.

Phía dưới là hàng loạt bình luận:

[Ôi trời, tiểu Dao cuối cùng cũng đăng bài, mẹ nhớ con chết mất!]

[Tôi đã biết tiểu Dao sẽ không ra vẻ ta đây, mấy người nói xấu nhìn thấy chưa?

Người ta quan hệ tốt lắm đó!]

[Không hiểu tại sao có người chỉ dựa vào một bức ảnh mờ mịt mà nhận không ra mặt đã nói tiểu Dao ra vẻ ta đây.]

[Ừm, có vẻ như Bạch Mộ Dao và Liễu Chi quan hệ cũng không tệ.]

[Tiểu Dao yêu dấu!

Tôi mãi mãi yêu và ủng hộ bạn!

Những kẻ nói xấu đã thấy chưa?

Đau mặt không?]
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 114: Em yêu muốn ăn gì?




[Người qua đường này, tôi có dự cảm rằng Bạch Mộ Dao lần này bị ai đó chơi xỏ.

Với bối cảnh hậu thuẫn của vị tiểu thư này, tôi muốn nói rằng các bạn ơi, chúng ta có thể sẽ chứng kiến một màn kịch hay.]

Nhìn thấy trên mạng tình hình đã lắng xuống, Bạch Mộ Dao mặt không cảm xúc đặt điện thoại xuống.

Cô đưa đôi chân trắng nõn lên ghế sofa, chọn một tư thế thoải mái nằm nghiêng, bế lấy chú búp bê nhỏ đang tự chơi dưới sàn, v**t v* nhẹ nhàng.

“Ôi, Cuộn Cuộn, em nói xem anh trai có cần thiết phải làm lớn chuyện như vậy không?

Mấy chuyện này để một vài ngày là lắng xuống mà.”

Người phụ nữ mặc chiếc váy trắng, dáng người yêu kiều, giày cao gót bị cô đá xuống đất, lúc này cô đang ngồi bó gối trên ghế sofa trong văn phòng.

Móng chân trắng nõn còn được sơn đỏ, đôi chân dài thẳng tắp, trơn mịn, khiến người khác phải ghen tị.

Bạch Mộ Dao đưa tay ôm Cuộn Cuộn lên, nhìn vào mắt nó.

Khuôn mặt trái xoan tinh xảo khẽ ngẩng lên, đôi mắt long lanh quyến rũ nhìn vào mắt Cuộn Cuộn, phản chiếu hình ảnh ngốc nghếch của chú mèo.

“Phì—”

Bạch Mộ Dao bật cười, nhận thấy Cuộn Cuộn không hài lòng, cô đặt nó xuống, đổi tư thế tiếp tục v**t v* mèo.

Hành động chậm rãi, tư thế lười biếng thoải mái.

So với Cuộn Cuộn trong lòng cô, rõ ràng người phụ nữ này mới giống một con mèo hơn.

Khi cô định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, cửa văn phòng bỗng bị đẩy ra.

Bạch Mộ Dao lập tức mở mắt, quay đầu nhìn người đến, đôi mắt nước tức thì sáng rực lên.

“Anh!”

Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, khiến tâm trạng của Bạch Ngọc Tú vui vẻ hơn.

Đôi mắt đào hoa chứa xuân sắc của anh cong lên, dịu dàng nhìn cô gái nằm trên ghế sofa.

“Tiểu Dao, chờ lâu rồi nhỉ?”

Bạch Mộ Dao lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế sofa, đáp: “Không có.”

Bạch Ngọc Tú tiến lại gần, xoa đầu cô an ủi: “Yên tâm đi, chuyện trên mạng đã giải quyết xong, em sẽ không bị ủy khuất nữa.”

Giọng nói của anh trầm thấp mang theo sức hút, khiến tai cô hơi ngứa.

Bạch Mộ Dao cúi đầu, nói: “Anh à, không cần làm vậy đâu, mấy chuyện này để vài ngày hết nóng là tự biến mất thôi.”

Bạch Ngọc Tú không nghĩ vậy, bảo bối nhà anh, bản thân còn không nỡ nói một câu nặng lời, sao có thể để mấy người không ra gì trên mạng mắng chửi?

Bạch Mộ Dao muốn vào giới giải trí diễn xuất, anh làm anh trai, tất nhiên tôn trọng nguyện vọng của em gái.

Nhưng anh cũng biết sự hỗn loạn trong giới này, nên mới lập ra Phong Hoa, để có thể làm chỗ dựa cho Bạch Mộ Dao.

Nếu để mấy tin đồn vu cáo đó không bị xử lý, thì anh còn có tác dụng gì?

“Anh không thể nhìn ai nói xấu em, dù chỉ một câu.”

Bạch Mộ Dao khóe miệng co rút, cô cảm thấy câu này rất có phong cách của một ông vua trời lạnh.

Thôi được rồi, anh muốn coi cô như trẻ con mà bảo vệ thì tùy anh.

Bạch Mộ Dao cười tươi, nắm tay Bạch Ngọc Tú, làm nũng: “Anh ơi, em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm nhé!”

“Được, bảo bối muốn ăn ở đâu?”

Bạch Mộ Dao suy nghĩ một lát, nói: “Em muốn ăn cơm anh nấu.”

Bạch Ngọc Tú đôi môi mỏng khẽ nhếch, đưa ngón tay chạm nhẹ lên trán cô, yêu chiều nói: “Được, vậy chúng ta về nhà, anh nấu cơm cho bảo bối.”

Đôi mắt Bạch Mộ Dao sáng lên, nghĩ đến tay nghề của anh, trong lòng không khỏi ch** n**c miếng.

“Được ạ!

Chúng ta mau về thôi!”

Cô đã không thể chờ được nữa!

Bạch Mộ Dao đưa hai tay đẩy anh ra khỏi cửa.

Bạch Ngọc Tú nhìn cô sốt sắng mà cười, ánh mắt đầy sự cưng chiều.

“Bảo bối muốn ăn món Trung hay món Tây?”

“Món Trung đi, ở nước ngoài toàn ăn món Tây đến phát chán rồi.”

Bạch Ngọc Tú nhìn Bạch Mộ Dao bên cạnh.

Đúng vậy, ra nước ngoài mấy tháng, người gầy đi không ít.

Tối nay phải nấu một bữa thịnh soạn để thưởng cho bảo bối nhà mình.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 115: Lục Thanh Nhiên, anh đến làm gì?




Trong bếp, Bạch Ngọc Tú nhanh tay thái rau, quanh eo thắt một chiếc tạp dề màu hồng không hợp chút nào với hình tượng của anh.

Chiếc tạp dề còn hơi nhỏ, rõ ràng không phải của anh.

Rau được bỏ vào chảo, phát ra âm thanh xèo xèo, không bao lâu sau, một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng khách.

Bạch Mộ Dao bị mùi thơm dụ dỗ, nằm bò bên cửa bếp, mắt nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Bạch Ngọc Tú.

Bụng cô phát ra tiếng k** r*n, Bạch Mộ Dao không thể chịu nổi, hỏi: “Anh ơi, khi nào thì xong, em đói muốn chết rồi.”

Bạch Ngọc Tú mỉm cười đáp: “Sắp xong rồi.”

Vì Bạch Mộ Dao là người nổi tiếng, phải giữ dáng, nên Bạch Ngọc Tú không nấu nhiều món mặn, nếu không chỉ có thể nhìn mà không được ăn, thật là cực hình.

Nhưng dù chỉ là món chay, với tay nghề của Bạch Ngọc Tú, cũng đủ làm Bạch Mộ Dao thèm thuồng.

Cô gắp một ít khoai tây xào dấm, không quan tâm nóng hay không, nhét ngay vào miệng.

“Ngon quá!”

Bạch Mộ Dao ôm mặt, biểu cảm đầy hưởng thụ.

Cô chớp mắt nhìn Bạch Ngọc Tú, tội nghiệp kể khổ: “Anh ơi, anh không biết đâu, mấy tháng ở nước ngoài, vì phải quay phim, ngày nào cũng chỉ ăn cà chua trộn dưa leo, lén ăn chút đồ ngoài cũng bị chị Vân mắng, khổ cực lắm.”

Bạch Ngọc Tú ngồi đối diện, cưng chiều nhìn cô: “Ban đầu là em muốn đi diễn, sao bây giờ?

Hối hận rồi?”

Bạch Mộ Dao cười nhẹ, đáp: “Sao có thể, em phải trở thành Ảnh hậu mà!”

“Nhưng em đã là Ảnh hậu từ lâu rồi mà?

Gần đây còn nhận giải thưởng nữa.”

Mục tiêu của Bạch Mộ Dao không dừng lại ở đó.

Trong đôi mắt long lanh của cô lóe lên ánh sáng kiên định: “Tương lai, em muốn đứng trên màn ảnh quốc tế.”

Đôi mắt đào hoa chứa xuân sắc của Bạch Ngọc Tú hiện lên sự dịu dàng: “Ừ, anh sẽ ủng hộ em.”

Hai người nhìn nhau cười.

Dưới ánh đèn ấm áp, người đàn ông với ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái trước mặt, nghe cô kể lể những chuyện vặt vãnh ở nước ngoài.

Không khí tràn ngập sự ấm áp.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, phá vỡ không khí đẹp đẽ.

Bạch Mộ Dao đứng dậy ra mở cửa, ánh mắt lóe lên khi nhìn thấy gương mặt lố bịch bên ngoài.

“Lục Thanh Nhiên?

Anh đến làm gì?”

Lục Thanh Nhiên cười hì hì đưa chai rượu vang cho Bạch Mộ Dao: “Nghe nói Tiểu Dao về rồi, anh trai đương nhiên phải đến thăm chứ!”

Nói rồi, anh ta không chút khách sáo lấy từ tủ giày một đôi dép lê mang vào.

Vừa bước vào cửa, anh ta ngạc nhiên nói: “Ồ!

Hai người đang ăn tối dưới ánh nến à?”

Bạch Ngọc Tú rất khó chịu với việc anh ta tự tiện đến, lúc này nghe anh ta nói, lông mày nhíu lại: “Anh có ý kiến gì?”

Lục Thanh Nhiên quen thuộc ngồi xuống bên bàn ăn, một loạt động tác trôi chảy, rõ ràng thường xuyên đến đây ăn chực.

“Tôi nào dám có ý kiến?”

Anh ta nhìn bàn ăn toàn món chay, thốt lên: “Này!

Sao toàn món chay thế này?

Chẳng lẽ gần đây giá thịt tăng cao, anh không mua nổi?”

Bạch Ngọc Tú đi lấy thêm một bộ bát đũa, nghe vậy liền hừ lạnh: “Tiểu Dao là người nổi tiếng, không thể ăn thịt, anh thích thì ăn, không thích thì cút!”

Anh ta làm món này vốn không phải cho Lục Thanh Nhiên ăn, còn dám chê?

Lục Thanh Nhiên: “Ăn, tất nhiên là ăn, Tiểu Dao, làm phiền em mở chai rượu này nhé?

Tối nay tôi phải chuốc say anh trai em!”

“Với tửu lượng của anh, sợ cuối cùng lại là anh tự chuốc say mình.”

Bạch Mộ Dao nói.

Cô cầm chai rượu lên, đi tìm dụng cụ mở nắp.

Lục Thanh Nhiên và Bạch Ngọc Tú đã bắt đầu trò chuyện rôm rả: “Lão Bạch, tôi kể cho anh một tin lớn nhé!

Về Tam ca, đảm bảo sốc!”

Bạch Ngọc Tú liếc nhìn anh ta: “Anh nói xấu Tam ca sau lưng, cẩn thận anh ấy nghe được thì ăn đòn.”

Lục Thanh Nhiên không để tâm: “Anh ấy còn bận tán tỉnh vị hôn thê của mình ấy chứ!”

“Vị hôn thê?”

Đôi mắt đào hoa của Bạch Ngọc Tú lúc này đầy kinh ngạc.

“Anh đừng đùa, Tam ca có vị hôn thê.

Từ khi nào?

Sao tôi không biết?”

Lục Thanh Nhiên chép miệng, nói: “Chuyện mới xảy ra tối qua, tôi tận tai nghe thấy lão gia định đoạt.”

“Người phụ nữ đó là ai?”

Lục Thanh Nhiên cười bí ẩn, nói ra một cái tên: “Lê Cửu.”

Tay Bạch Mộ Dao đang cầm dụng cụ mở nắp chai rượu khựng lại.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 116: Anh ấy sẽ trở về




Bạch Mộ Dao dừng động tác mở nút chai lại, nghe xong liền ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Nhiên.

“Lê Cửu?”

Bạch Ngọc Tú nhíu mày, cố gắng nhớ lại tất cả các tiểu thư danh giá ở Đế Kinh, nhưng chưa từng nghe qua cái tên Lê Cửu.

Lục Thanh Nhiên: “Là cháu gái của ông Lê, con riêng của Lê Hồng, luôn được ông Lê che giấu rất kỹ, ít khi xuất hiện.”

Nghe vậy, Bạch Ngọc Tú càng nhíu mày chặt hơn: “Nhà họ Kỳ lại để một đứa con riêng làm vị hôn thê của Tam ca?”

Bạch Mộ Dao mở nút chai, lấy ra hai ly rượu cao, rót rượu vào ly, đưa cho Bạch Ngọc Tú và Lục Thanh Nhiên.

Cô ngồi xuống, hỏi: “Lục Thanh Nhiên, anh nói thật chứ?

Tam ca tính cách gỗ đá như thế mà cũng đồng ý cuộc hôn nhân này?”

Lục Thanh Nhiên giả bộ thở dài đầy bí ẩn: “Không đồng ý thì sao?

Cũng đã bị ăn sạch sẽ rồi.”

“Khụ…”

Bạch Mộ Dao và Bạch Ngọc Tú đồng thời bị sặc.

“Ăn, ăn sạch sẽ?”

Bạch Mộ Dao không tin nổi hỏi, ánh mắt như nhìn thấy ma.

Lục Thanh Nhiên gật đầu: “Các cậu không biết đâu, lúc tôi và ông Kỳ đi bắt gian… à không, tìm người, thì thấy Lê Cửu đang đè Tam ca dưới thân.”

Bạch Mộ Dao hít một hơi lạnh.

Bạch Ngọc Tú cũng không tin nổi, phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được thông tin này, anh chỉ có thể nói: “Cô Lê Cửu này… thật không đơn giản.”

Lục Thanh Nhiên: “Ai nói không phải?”

Bạch Ngọc Tú cười nhẹ: “Tôi cũng muốn gặp cô ấy.”

“Thế nào, có hứng thú với cô ấy?”

Bạch Ngọc Tú lắc đầu: “Tôi chỉ muốn xem, người phụ nữ có thể đè Tam ca dưới thân trông thế nào.”

Bạch Mộ Dao bên cạnh lên tiếng: “Có thể trông thế nào?

Cũng đều là hai mắt một miệng chứ gì?”

Bạch Ngọc Tú và Lục Thanh Nhiên đồng loạt quay đầu nhìn cô.

Cô nhướn mày: “Tôi nói sai sao?”

Lục Thanh Nhiên: “…Cô nói đúng, nhưng cô Lê Cửu… à không, chị dâu nhỏ, đã vượt qua phạm trù ‘con người’ rồi.”

“Tại sao?”

Bạch Ngọc Tú hỏi.

Lục Thanh Nhiên thần bí kéo vai Bạch Ngọc Tú, ghé tai thì thầm vài câu.

Bạch Ngọc Tú lập tức kinh ngạc: “Thật sao?!”

Lục Thanh Nhiên gật đầu.

“Thật là… chậc chậc.”

Bạch Ngọc Tú cảm thán vài tiếng.

Bạch Mộ Dao không hiểu chuyện gì, nghi hoặc nhìn hai người họ.

“Các anh nói gì thế?”

Lục Thanh Nhiên: “Không có gì, chỉ là giải thích cho anh trai cô một chút về các chiến tích oai hùng của chị dâu nhỏ.”

Bạch Mộ Dao nhướn mày, hỏi với ý sâu xa: “Nghe lời anh nói, Lê Cửu rất lợi hại?”

Lục Thanh Nhiên cười lạnh: “Không chỉ lợi hại, mà còn rất dữ dội! Ồ không, là cực kỳ dữ dội!”

Bạch Mộ Dao giật giật mí mắt, nheo đôi mắt long lanh, ánh nhìn phức tạp không rõ ràng với Lục Thanh Nhiên.

Tiếp theo, cô nghe Lục Thanh Nhiên kể lể không ngớt về chiến tích của Lê Cửu: “Tôi chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào dữ dội như Lê Cửu, vừa gặp Tam ca đã hỏi ‘Anh đẹp trai, hẹn hò không?’ Trời ơi!

Các anh không thấy biểu cảm của Tam ca lúc đó, rất thú vị!”

Bạch Mộ Dao & Bạch Ngọc Tú: …

“Còn nữa, chị dâu nhỏ còn rất giỏi võ, dám đấu tay đôi với Tam ca, chậc!

Người dám đấu với Tam ca không phải người bình thường đâu!”

Bạch Ngọc Tú: …

“Quan trọng nhất là chị dâu nhỏ đẹp đến mức yêu nghiệt, khuôn mặt còn đẹp hơn cả diễn viên, độ nguy hiểm rất cao.”

Bạch Mộ Dao: …

Vậy Lê Cửu rốt cuộc đã làm gì mà khiến Lục Thanh Nhiên phải đánh giá cô bằng những từ như “dữ dội”, “không phải người”, “nguy hiểm rất cao”?

Bạch Mộ Dao mặt cười như không cười nhìn Lục Thanh Nhiên vẫn đang khoa tay múa chân kể chuyện không ngừng.

Cô đút tay vào túi, lặng lẽ dừng ghi âm.

Lục Thanh Nhiên nói không ngừng nghỉ, khiến Bạch Ngọc Tú mất kiên nhẫn, liền nhét một miếng thức ăn vào miệng anh ta, mới khiến anh ta im lặng.

“Đúng rồi, Tư Cảnh cái thằng nhóc thối đó sắp về rồi, khi đó tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc, gọi cả Tam ca và chị dâu nhỏ, chúng ta tụ tập một chút?”

Lục Thanh Nhiên nhai nhồm nhoàm, lẩm bẩm.

Bạch Mộ Dao ngạc nhiên, hỏi: “Tư Cảnh sắp về rồi?”

Lục Thanh Nhiên gật đầu: “Nghe nói vài ngày trước, ngày kia sẽ về đến nơi.”

Anh ta nhấp một ngụm rượu vang, lại tỏ vẻ nghiến răng nghiến lợi: “Rời đi hai năm, cuối cùng cũng biết trở về!”

Lục Thanh Nhiên nghiến răng ken két: “Theo như tôi hiểu cậu ta, lần này trở về chắc chắn là để làm chuyện lớn!”

Bạch Mộ Dao và Bạch Ngọc Tú liếc nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ sâu xa.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 117: Tất cả phải gọi tôi là chị




Từ sau ngày Lê Cửu trêu chọc Kỳ Cảnh Từ, anh ấy dường như cố ý tránh mặt cô.

Thậm chí, anh còn đặc biệt thông báo cho công ty, cho cô một kỳ nghỉ nhỏ, để cô có thể ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Lê Cửu cười khẩy.

Không ngờ Kỳ Cảnh Từ lại nhát gan như vậy.

Nhưng cũng tốt, cô có thể thoải mái ngủ một giấc.

Nhưng mong muốn này không thể thực hiện được.

“Không đi.”

Cửa phòng ngủ mở, Lê Mục Dã đứng tựa vào khung cửa như một con mèo mềm mại.

Nghe vậy, anh mím môi, xác nhận lại: “Em thật sự không đi?”

Lê Cửu nằm dài trên ghế, đeo một chiếc kính mắt đen, thư thái tận hưởng giấc ngủ.

“Nói không đi là không đi.”

Lê Mục Dã thở dài, “Đã ba ngày rồi, em đã ru rú ở nhà suốt ba ngày, em là nấm hay sao?”

Anh đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm màu nhạt ra.

Bầu trời xanh biếc như được rửa sạch, không một gợn mây.

Ánh nắng vàng rực rỡ rơi trên thảm cỏ, phản chiếu ánh sáng chói lóa.

“Nhìn xem, bên ngoài thời tiết tốt như vậy, ra ngoài chơi chút đi?”

Lê Cửu hơi nghiêng đầu, “Không đi.”

Thấy cô dù thế nào cũng không có ý định ra khỏi phòng, Lê Mục Dã gần như muốn khóc, “Lê Cửu, em là chị của anh được chưa?

Em xin chị, đi đi mà.”

“Bạn bè của anh đều muốn gặp em, anh đã hứa với họ rồi, đi chơi một chút thôi mà…”

Lê Cửu không thể chịu nổi nữa, ngồi dậy, tháo kính mắt ra.

“Vậy tại sao anh lại nói với họ về em?”

Lê Mục Dã ấp úng, co rúm cổ lại, trông có vẻ hối lỗi.

Lê Cửu nheo mắt lại, nhìn ánh mắt ngày càng lạnh lùng của cô, anh ngập ngừng: “Em nói lỡ lời.”

Sự việc bắt nguồn từ một lần anh tụ tập với nhóm bạn.

Đều là công tử nhà giàu ở Đế Kinh, thường có mối quan hệ tốt với anh.

Nghe nói anh đã trở về, họ liền tổ chức một buổi gặp mặt mời anh tới chơi.

Mọi người đã lâu không gặp, lần này ai cũng chơi hết mình, anh không nhịn được uống nhiều hơn.

“Nghe nói cậu có một cô em gái mới, trông thế nào?

Nghe nói là mỹ nhân, không bằng cho bọn tôi gặp chút?”

Người đó uống say, mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ, lời nói không còn chừng mực.

Lê Mục Dã dù cũng say, nhưng vẫn tỉnh táo phần nào.

Nghe vậy, anh lập tức cầm ly rượu ném vào anh ta.

“Cút đi!

Đừng có ý đồ với em gái tôi!”

Người đó bị ném, đầu đau nhức, nhận ra mình nói sai, không dám lên tiếng nữa.

Những người khác thấy Lê Mục Dã phản ứng mạnh, có chút ngạc nhiên.

“Mục Dã, không phải chứ, em gái?”

“Đúng vậy, Mục Dã, con gái riêng của chú hai, cậu lại thừa nhận cô ấy là em gái cậu?”

Giọng điệu đầy ngạc nhiên và một chút khinh thường.

Đều là công tử nhà giàu, đối với con riêng như vậy tự nhiên là chán ghét vô cùng.

Dù sao, họ ghét nhất loại người phá hoại gia đình mình, còn có thể tranh gia sản với mình.

Nghe Lê Mục Dã không có ác cảm với con riêng này, ngược lại còn bảo vệ cô, khiến họ có chút kinh ngạc.

Lê Mục Dã hừ một tiếng, “Con riêng gì chứ, ông nội tôi thừa nhận cô ấy, cô ấy chính là tiểu thư chính thống của nhà họ Lê, các cậu nói năng cẩn thận!”

Câu này vừa dứt, tất cả đều tròn mắt ngạc nhiên, lập tức tỉnh rượu một nửa.

“Mục, Mục Dã, cậu nói thật sao?”

Lê Mục Dã phỉ nhổ: “Đương nhiên là thật.”

Anh đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng, cơ thể loạng choạng, suýt nữa ngã.

Anh đá một cái vào ghế bên cạnh, kêu răng rắc, chiếc ghế gãy đôi.

Mọi người: “…”

Ánh mắt Lê Mục Dã lườm từng người, giơ tay chỉ vào họ, cảnh cáo: “Nghe cho kỹ đây, Lê Cửu là em gái tôi, từ nay trở đi, các cậu gặp cô ấy, đều phải gọi chị!”

Tất cả lập tức im lặng.

Phòng ồn ào bỗng yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gào thét từ phòng bên cạnh.

Lê Mục Dã thấy họ không nói gì, gầm lên: “Nghe rõ chưa!”

“Nghe, nghe rõ rồi.”

Mọi người yếu ớt đáp.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 118: Món quà gặp mặt khó quên suốt đời




Lê Mục Dã gật đầu hài lòng, sau đó mới ngồi trở lại chỗ của mình.

“Anh Mục Dã, vậy anh đưa em gái anh đến gặp bọn em đi?”

“Đúng rồi đó, bọn em không biết cô ấy, làm sao gọi chị được?”

Mọi người đều đồng tình, tỏ ra rất tò mò về Lê Cửu.

Lê Mục Dã mơ màng, đã gần như say mèm.

Nghe thấy lời họ, anh lẩm bẩm nhỏ: “Được, hức!

Chờ anh, hức!

Vài ngày nữa… anh sẽ đưa em ấy, hức! đến cho các cậu xem!”

Sau đó, anh hoàn toàn mất đi ý thức.

Khi tỉnh rượu, anh chỉ muốn tát mình vài cái.

Lê Cửu cũng muốn tát anh vài cái.

Người này uống rượu vào thì nói năng linh tinh cái gì vậy?

Gặp cô mà gọi chị?

Một đám công tử con nhà giàu chạy theo gọi chị như đám ngốc, thật mất mặt!

Vì vậy, dù Lê Mục Dã có năn nỉ thế nào, Lê Cửu vẫn lạnh lùng nói: “Không đi!”

Lê Mục Dã muốn khóc, thật muốn quay ngược thời gian để tát chết mình khi say rượu.

Nhưng bây giờ anh cũng không còn cách nào khác.

Tối qua, khi say, anh đã khen Lê Cửu lên tận trời, dùng hết mọi từ ngữ tốt đẹp.

Sau cái đêm đó, gần như cả giới con nhà giàu ở Đế Kinh đều rất tò mò về diện mạo thật sự của Lê Cửu.

Những người bạn thân của anh còn tồi tệ hơn, ghi lại video anh uống say rồi nhảy múa, và dọa sẽ phát video đó trong nhóm con nhà quyền quý của Đế Kinh, để tất cả mọi người chiêm ngưỡng “phong cách” của một trong bốn công tử Đế Kinh.

Lê Mục Dã nghiến răng, lòng đầy phẫn nộ, chỉ muốn xé xác bọn chúng.

Nếu video đó lan truyền, anh còn mặt mũi nào nữa?

Vì vậy, Lê Mục Dã không chút liêm sỉ, cố bám lấy Lê Cửu mà năn nỉ: “Em gái tốt, đi với anh đi mà.”

“Không đi.”

Lê Mục Dã hít một hơi sâu, mắt lóe lên sự quyết tâm: “Được rồi, em ép anh.”

Lê Cửu nhíu mày, cảm giác có điều không lành.

Quả nhiên, ngay sau đó, Lê Mục Dã quỳ phịch xuống đất.

Anh ôm chặt lấy chân cô, khóc lóc: “Cửu, em gái tốt, giúp anh đi, nếu bọn chúng thật sự phát video, anh không còn mặt mũi sống nữa!

Hu hu hu…”

Lê Cửu: “…

Buông ra.”

Lê Mục Dã càng ôm chặt hơn: “Không buông!”

Lê Cửu: “…”

Áp suất xung quanh Lê Cửu càng lúc càng thấp, gương mặt cô ngày càng lạnh lùng.

Lê Mục Dã không tự chủ được mà run lên.

Lê Cửu hít sâu một hơi, cố kiềm chế không đá chết anh.

Không hiểu sao, gen di truyền lại kỳ lạ thế này!

Người chú cả hiền lành rộng lượng như vậy, lại sinh ra đứa con như Lê Mục Dã?

Có lẽ bị trao nhầm rồi.

Lê Cửu nắm chặt tay, càng muốn đánh người hơn.

Cô nheo mắt lại, che giấu sự tức giận, nói: “Được, em sẽ đi với anh.”

Lê Mục Dã vui mừng: “Thật chứ?”

Lê Cửu mỉm cười thân thiện: “Đương nhiên.”

Dù sao hôm nay cũng không ngủ được nữa.

Đúng lúc để xả giận.

Bọn họ tò mò muốn gặp cô phải không?

Được thôi, cô sẽ làm họ thỏa mãn.

“Anh Mục Dã.”

Lê Cửu lên tiếng.

“Hả?”

“Bạn anh có bao nhiêu người?”

Cô cần ước lượng trước.

“Khoảng chục người, nhưng…”

“Ừ?

Nhưng gì?”

Lê Mục Dã gãi đầu, ngại ngùng nói: “Nhưng họ nói nhiều quá, lại thêm mắm thêm muối khi kể về em, giờ thì có lẽ tất cả giới con nhà giàu Đế Kinh đều muốn gặp em.”

Lê Cửu cười: “Vậy à… thì gọi hết đi.”

Lê Mục Dã: ???

Lê Mục Dã: “…

Hả?”

Anh ho khan, “Nhưng, nhưng làm vậy thật sự ổn chứ?”

Lê Mục Dã nhíu mày, lo lắng rằng nếu quá đông người, có thể sẽ gặp rắc rối.

Lê Cửu: “Không sao.”

Số lượng người không quan trọng.

Bọn họ không phải tò mò sao?

Không phải muốn thấy mặt thật của cô sao?

Được thôi, cô sẽ cho họ một món quà gặp mặt khó quên.

“À, đúng rồi, anh Mục Dã.”

Lê Cửu đột nhiên gọi.

Lê Mục Dã: “Hả?

Sao vậy?”

“Gần đây có câu lạc bộ đấm bốc nào lớn không?”

Lê Mục Dã: “…

Có.”

“Ừ, vậy chúng ta sẽ tụ tập ở đó.”

Lê Mục Dã: …

Không hiểu sao, anh lại có cảm giác không lành.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 119: Lần tới lại tụ họp


Xem danh sách chương



Sau đó, Lê Cửu đi gặp đám bạn của Lê Mục Dã.

Chi tiết cụ thể không cần nói, chỉ biết khi rời khỏi câu lạc bộ, Lê Cửu ung dung bước đi phía trước, miệng ngậm một cây kẹo m*t, tay đút túi quần.

Đằng sau cô, là một đám thiếu gia nhà giàu mặt mũi bầm dập, đều tỏ vẻ sợ hãi.

“Lão, lão đại, chị muốn hút một điếu không?”

Một người run rẩy đưa điếu thuốc, vẻ mặt cẩn trọng, mặt mày thâm tím, đến mẹ đẻ cũng khó nhận ra.

Lê Cửu liếc mắt nhìn anh ta, hỏi: “Cậu, gọi tôi là gì?”

Người đó suýt khóc, nói: “Cửu, Cửu gia…”

Lê Cửu gật đầu, dịu dàng xoa đầu anh ta, như xoa đầu con chó cưng, nói: “Ngoan, cháu à, ông đây không hút thuốc.”

Người đó: “…”

Mọi người: “…”

Lê Mục Dã đi phía sau, gương mặt đờ đẫn, không thể chấp nhận nổi những gì vừa xảy ra.

Ai đó nói cho anh biết, em gái anh sao tự nhiên biến thành quái vật rồi?

Tay không đánh người biết không?

Một chiêu kết thúc biết chưa?

Một địch mười, đánh bại hết tất cả biết không?

Lần gặp mặt này, thực sự là mãi mãi không quên.

Có lẽ cả đời cũng không quên được.

Hiện tại anh vẫn còn nhớ hình ảnh vừa rồi.

Em gái nhìn như yếu đuối của anh đứng trên võ đài, đeo găng tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người, nói: “Người ta bảo tình bạn của đàn ông được xây dựng qua đánh nhau, nếu các cậu muốn làm bạn với tôi, thì lên đi.”

Và rồi… không còn gì nữa.

Lê Cửu vui vẻ.

Mọi người khóc lóc.

Anh thì đờ đẫn.

Cuối cùng, bạn bè không kết được, lại thu thêm một đám tiểu đệ.

Nhìn thấy Lê Cửu được một đám tiểu đệ vây quanh, Lê Mục Dã giật giật khóe miệng.

Sau này anh vẫn nên đối xử tốt với cô hơn, không thì lúc chết cũng không biết chết thế nào.

Lê Cửu bỗng nhớ ra gì đó, quay lại hỏi đám người phía sau: “À, tôi nghe nói có người quay video Lê Mục Dã?”

Tất cả mọi người rụt lại.

Mấy người quay video sắp khóc.

Họ vội vàng giải thích: “Không, không phải, bọn em không cố ý, Cửu gia nghe bọn em giải thích!”

Lê Cửu đưa tay ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Đưa đây.”

Lê Mục Dã thấy vậy, lòng cảm động.

Xem đi, vẫn là em gái tốt, còn nghĩ đến chuyện thay anh xử lý.

Mấy người quay video ngoan ngoãn đưa điện thoại ra, đưa cho Lê Cửu.

Sau đó cúi đầu, giống như những con chim cút chờ bị xử lý.

Đang lúc Lê Mục Dã nghĩ rằng cô sẽ dạy dỗ mấy người kia, thì Lê Cửu chỉ liếc qua, rồi trả điện thoại lại cho họ.

Mấy người đó không hiểu, “Đây là…”

Lê Cửu: “Lát nữa gửi bản sao video cho tôi.”

Mấy người: ???

Mọi tiểu đệ: …

Lê Mục Dã: !!!

Lê Cửu: “À, còn nữa, nếu các cậu muốn đăng video lên cũng được, dù sao video là của các cậu quay, quyền quyết định thuộc về các cậu.”

Mấy người: …

Lê Mục Dã: ??

Mấy người nhìn thoáng qua Lê Mục Dã đang giận dữ, yếu ớt nói: “Cửu gia, thế này không ổn đâu…”

Dù sao cũng là anh trai của cô mà.

Lê Cửu: “Cho anh ta một bài học, để anh ta biết là đàn ông ra ngoài đừng uống nhiều quá, nếu bị lợi dụng cũng là đáng đời!”

Lê Mục Dã: …

“Quan trọng là, ai bảo anh ta làm phiền giấc ngủ của tôi?”

Mọi người: …

Vậy nên đây mới là lý do chính đúng không?

Lê Mục Dã: …

Cái này không phải em gái ruột!

Lê Cửu không để ý đến ánh mắt đau khổ của Lê Mục Dã, duỗi lưng, đi đến chiếc siêu xe của mình, mở cửa, nói với đám tiểu đệ: “Tôi đi trước, sau này có thời gian lại tụ họp.”

Nghe thấy hai chữ “tụ họp”, tất cả đều rùng mình.

Giây tiếp theo, tất cả cúi chào chín mươi độ, cung kính tiễn biệt: “Cửu gia đi cẩn thận!

Chúng em sẽ luôn sẵn sàng!”

Lê Cửu gật đầu, đóng cửa xe, nhấn ga, xe như mũi tên lao đi, để lại đám khói xe và…

Lê Mục Dã đứng đó ăn khói.

Lê Mục Dã: …
 
Back
Top Bottom