Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 500: Chương 500



Khương Vệ Bình vừa lấy số đo vừa nói: “Trước kia tôi có học may vá, nhưng kỹ năng may cũng không tới đâu, chỉ sợ may không được đẹp, nếu có chỗ nào không được thì anh cũng tạm chấp nhận nhé.”

Hứa Quý Thuận vội vàng nói: “Nếu là cô may thì chắc chắn là đẹp lắm.”

Khương Vệ Bình mở to mắt nhìn anh ấy, cô ấy đang đo chiều dài vai cho anh ấy, vai anh ấy rất rộng, lại còn rắn chắc và an toàn, còn rộng hơn vai của Lưu Thiếu Thông nhiều, ước chừng cũng cao hơn Lưu Thiếu Thông.

Cô ấy nhớ trước kia mẹ cô ấy đã từng nói, đàn ông vai rộng rất yêu thương vợ, vai của cha cô ấy cũng rất rộng, cho nên đã yêu thương mẹ cô ấy suốt nửa đời người.

Từ góc độ này, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy cái ót của Hứa Quý Thuận, rất nhanh chóng, cô ấy lại cúi đầu tiếp tục đo.

Sau khi đo vai thì còn phải đo vòng n.g.ự.c và vòng eo.

Cô ấy lấy thước dây vòng một vòng ngang n.g.ự.c anh ấy, nhìn con số và nhớ kỹ.

Lại tiếp tục di chuyển thước dây dần dần xuống dưới, đo vòng eo của anh ấy, chỉ là cô ấy còn chưa kịp đo thì tay cô ấy đã lập tức bị một bàn tay to lớn khác bao bọc lấy.

Cố Diệp Phi

Là tay của Hứa Quý Thuận.

Bàn tay anh ấy rắn chắc, lòng bàn tay còn có một ít mồ hôi.

Khương Vệ Bình hoàn toàn khiếp sợ, ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Hứa Quý Thuận.

Chỉ thấy Hứa Quý Thuận nhìn cô ấy bằng ánh mắt thâm tình, nói: “Vệ Bình, em cũng biết con người của anh, anh sẽ không nói những lời dễ nghe, cho nên những lời hoa hòe loè loẹt anh cũng không nói, điều anh muốn nói là nếu em nguyện ý ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Nửa đời sau, chỉ cần anh có canh uống thì ít nhất sẽ cố gắng để em có thịt ăn, cũng sẽ xem con gái em như con ruột mà nuôi dưỡng.”

Khương Vệ Bình nghe những lời này, sắc mặt lập tức trở nên nóng ran.

Cô ấy giãy giụa rút tay ra khỏi tay Hứa Quý Thuận, cắn môi, nhỏ giọng nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi may quần áo cho anh chứ không có ý gì khác, chỉ là vì anh đã giúp tôi không ít việc, tôi lại không biết nên cảm ơn anh như thế nào, bây giờ đúng lúc tôi đến học may ở chỗ thợ may Tạ, thế nên tôi đã nghĩ đến việc may cho anh hai cái áo……”

Cô ấy cho rằng Hứa Quý Thuận đã hiểu lầm ý của cô ấy, dù sao thì việc một người phụ nữ chủ động mua vải may quần áo cho đàn ông, nghe thôi cũng đủ khiến người khác hiểu lầm rồi.

Chỉ là Hứa Quý Thuận không phải vì việc này mà hành động như thế.

Anh ấy nghiêm túc nói: “Anh biết, anh đều biết hết, nhưng mà Vệ Bình à, em biết không, những lời này anh đã giấu kín trong lòng mười năm rồi, hôm nay anh nói ra không phải là thừa nước đục thả câu, cũng không có ý ép buộc em phải đồng ý.”

“Trước kia là do anh quá hèn nhát, không sớm nói với em những lời này, đợi đến khi em lấy chồng rồi anh mới bắt đầu hối hận. Anh đã bỏ lỡ em một lần rồi, bây giờ anh không muốn lại bỏ lỡ em thêm một lần nữa. Em trở về hãy suy nghĩ lại thật cẩn thận, khi nào nghĩ kỹ rồi thì trả lời cho anh một câu là được, 3 năm, 5 năm, 10 năm…… Anh đều có thể chờ em.”

Thật sự trước khi Hứa Quý Thuận nói ra những lời này, Khương Vệ Bình hoàn toàn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Chỉ là bây giờ đối mặt với vẻ chân thành tha thiết của Hứa Quý Thuận, cô ấy không biết phải làm thế nào. Cô ấy muốn nói gì đó nhưng lại không có cách nào mở miệng, môi cô ấy run rẩy, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Tôi đo xong rồi.” Rồi cô ấy xoay người rời đi.

Hứa Quý Thuận nhìn bóng dáng như muốn bỏ trốn của Khương Vệ Bình, vẻ mặt anh ấy càng trở nên nghiêm túc. Những lời anh ấy nói không phải là để hù dọa Khương Vệ Bình, mỗi câu anh ấy nói ra đều xuất phát từ tận đáy lòng, anh ấy nói sẽ chờ đợi thì nhất định sẽ chờ đợi cô ấy.

Bao lâu cũng không quan trọng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 501: Chương 501



Gần đây tâm trạng Lưu Ái Đệ không tốt lắm, bởi vì cô ta và nhà mẹ đẻ đã xảy ra chuyện bất hòa.

Chuyện là thế này, Lưu Ái Đệ thấy bụng càng lúc càng lớn, trong nhà cô ta không cần làm việc gì cả, thế nên khi có chút thời gian, cô ta cũng tranh thủ về nhà mẹ đẻ một chuyến.

Hai ngày trước cô ta về nhà mẹ đẻ, mẹ cô ta có hỏi thăm về chuyện Khương Tuệ Tuệ tìm người yêu. Lưu Ái Đệ còn tưởng rằng mẹ mình biết người nào đó tốt nên định giới thiệu cho em chồng, vì thế đã nói cho mẹ cô ta nghe. Nào ngờ đến cuối cùng mẹ cô ta lại nói muốn gả em chồng cô ta cho em trai cô ta.

Lưu Ái Đệ lập tức nhìn về phía cậu em trai đang ngồi móc khoé chân ở cửa nhà, móc khoé chân rồi lại còn đưa lên mũi ngửi, suýt chút nữa thì nôn ra.

Cô ta nhìn mẹ, lần đầu tiên cô ta dám trừng mắt với mẹ khi nói chuyện: “Mẹ, mẹ nói câu này mà không thấy mắc cở chút nào sao? Em trai con là người có đức hạnh gì trong lòng mẹ còn không rõ sao? Mẹ xem nó là bảo bối, vậy nên mẹ cho rằng trong mắt người khác nó cũng rất tốt đẹp sao? Còn muốn hẹn hò với em chồng con? Mẹ cảm thấy con trai của mẹ xứng sao? Mẹ có kêu nó soi gương lại chưa? Đúng thật là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga.”

Mẹ của Lưu Ái Đệ liền tức giận đến mức tái mặt.

Cố Diệp Phi

Nhà họ Lưu có bốn cô con gái và một cậu con trai, bốn cô con gái lớn lên đều khá xinh đẹp, chỉ có duy nhất cậu con trai thứ tư là khá tệ. Lại còn ham ăn biếng làm, có tiếng làm biếng khắp làng trên xóm dưới.

Nhưng mẹ cô ta lại cố tình để mắt cao hơn đầu, một hai nhắm tới em chồng cô ta.

Mẹ của Lưu Ái Đệ nghe xong những lời này, nếu là trước kia nhất định phải lấy kìm sắt bẻ răng Lưu Ái Đệ, chỉ là bây giờ bụng cô ta đã lớn, lại còn được nhà họ Khương đối xử tốt như vậy. Thầm nghĩ nếu đánh Lưu Ái Đệ thì cũng không quan trọng, nhưng nếu đụng tới đứa bé trong bụng cô ta thì hỏng rồi, khi đó người nhà họ Khương nhất định sẽ tìm bà ta để đòi lại công bằng!

Mặc dù trong lòng bà ta tức giận vì Lưu Ái Đệ nói con trai bảo bối của bà ta không đáng giá một xu, nhưng vẫn cố gắng nuốt cục tức này xuống.

Chỉ hùng hổ đuổi Lưu Ái Đệ ra ngoài.

Lưu Ái Đệ cũng kiên cường, hét lên rằng bà ta không cho tới thì cô ta cũng không thèm, nói bà ta cứ tiếp tục cưng chiều đứa con trai bảo bối kia đi, nhưng mà tuyệt đối đừng dòm ngó đến em chồng cô ta, bởi vì cậu ta không xứng!

Chính vì chuyện này mà sau khi trở về nhà, Lưu Ái Đệ vẫn còn giận vài ngày. Mãi cho đến hôm nay, cô ta vẫn còn lầm bầm: “Thật đúng là không biết xấu hổ, mấy lời như thế mà cũng dám nói ra, em chồng của tôi là ai chứ? Cho rằng loại người nào cũng xứng đôi sao?”

Khương Tuệ Tuệ ở bên cạnh nghe thấy thì muốn bật cười, cô không thở phì phì giống như Lưu Ái Đệ, ngược lại còn khuyên cô ta: “Được rồi chị dâu, chị cũng đừng tức giận như thế, tức giận sẽ ảnh hưởng sức khỏe, như thế sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng.”

“Đúng đúng đúng, cô nói đúng, tôi không nên tức giận, tôi tức giận vì bọn họ là không đáng đúng chứ? Nhưng mà tôi…… Nhưng trong lòng tôi không nuốt trôi cục tức này thì phải làm sao? Cô nói thử xem, cái này sao có thể coi là một chuyện nhỏ được hả?”

“Còn nhắn nhủ với người khác tiện thể nói với tôi để tôi về nhà một chuyến, kết quả lại là vì muốn nói với tôi một chuyện như thế đấy. Đâu phải cô chưa thấy qua đứa em trai kia của tôi, nó lớn lên trông thật khó coi, làm gì có chỗ nào xứng với cô đâu chứ?”

“Có xứng hay không xứng gì thì tôi cũng không có ý định hẹn hò với anh ta đâu, bọn họ cũng chỉ suy nghĩ một chút rồi thôi, không sao đâu chị.” Khương Tuệ Tuệ nói xong rồi lại rót cho Lưu Ái Đệ một ly trà lạnh, thời tiết này nóng nực lại còn đang tức giận, đúng là muốn phát hỏa mà.

Trà lạnh này là do cô tự pha, uống vào sẽ có vị ngọt nhẹ, lại có tác dụng giải nhiệt, hương vị cũng không khác mấy so với Vương Lão Cát pha.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 502: Chương 502



Lưu Ái Đệ uống ừng ực một hơi hết nửa ly trà lạnh, lửa giận trong lòng cũng được tiết ra không ít, nhưng vẫn cố chấp nói: “Không được, nghĩ thôi cũng không được.”

Câu này hoàn toàn khiến Khương Tuệ Tuệ bật cười, người chị dâu này của cô vốn dĩ là người có tính cách ngang ngược vô lý, nhưng đó cũng coi như là phong cách riêng của cô ta.

Hơn nữa chị dâu nghĩ cho cô như thế, trong lòng cô cảm thấy rất vui.

“Được rồi, tôi không nói chuyện với chị nữa, tối qua tôi đã vẽ một ít mẫu quần áo, đợi chút nữa còn phải đi qua đưa cho chị Phương Hoa, chị ấy mới nhận được mấy đơn hàng, chị hai mới vừa học may quần áo, cũng chưa được nhanh nhẹn lắm, không thể để chậm trễ thời gian.” Khương Tuệ Tuệ nói.

Lưu Ái Đệ vội vàng nói: “Cô bận thì cứ lo việc của mình đi, không cần để ý đến tôi, để tôi nằm ở đây một lát, chút nữa tôi đi cuốc đất trồng rau rồi hái vài thứ về chúng ta nấu bữa tối. Như thế không phải tốt hơn sao? Tại sao phải ở đây tức giận như vậy, mẹ và Vệ Quân đều không cho tôi ra vườn làm việc, tôi đang thấy rất nhàm chán đây này.”

Khương Tuệ Tuệ mím môi không nói gì.

Chị dâu này của cô chính là người như vậy, đã quen chịu khổ, bây giờ để cô ta ngồi rảnh rỗi, trong lòng cô ta thật sự rất khó chịu. Chỉ là để người sắp sinh vác cái bụng to ra vườn làm việc mà được hay sao?

Đừng nói là người nhà bọn họ không yên tâm, tuy nói còn hơn một tháng nữa mới tới ngày sinh, nhưng không phải là không có người bị sinh non.

Hơn nữa lúc trước khi mang thai, chị dâu cũng đã đi thu hoạch lúa mạch, ít nhiều làm ảnh hưởng đến thai nhi rồi, tuy bây giờ công việc không còn bận rộn như vậy nữa, nhưng cũng phải chú ý một chút mới được.

Cô ta muốn làm gì thì cứ để cô ta làm, nếu không thì đừng để cho cô ta nhàn rỗi, bằng không cô ta sẽ lại lầm bầm nói tại sao khi đó chị dâu cả sinh thì không cần làm việc, cô ta muốn mau sinh để còn được ra đồng làm việc nữa.

Cố Diệp Phi

Tuy nhiên Khương Tuệ Tuệ nghĩ thế nào thì đều hiện rõ lên khuôn mặt, tóm lại cô là người không giỏi giấu chút tâm tư nào trong lòng, Lưu Ái Đệ xem như cũng là người đơn thuần, cái gì cũng thể hiện ra mặt, khiến người khác liếc mắt một cái là có thể hiểu rõ. Chỉ cần người một nhà hòa thuận thì không còn gì sánh bằng nữa.

Khương Tuệ Tuệ đi ra sân, vừa lúc nhìn thấy một chiếc sọt nhỏ đựng đặc sản vùng núi được đặt trước cửa.

Bên trong có dã hương(), củ mài, còn có ít nấm và măng…… Cô ngẩng đầu, đang muốn nhìn xem là ai mang tới, cũng may người mang đồ tới vẫn chưa đi mất, cô liếc mắt nhìn qua thì thấy bóng dáng cô độc của một cô gái.

[
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 503: Chương 503



Khương Tuệ Tuệ đợi cô gái trả lời, lại chờ cô gái dùng tay ra hiệu. Cô ấy ra hiệu cũng rất đơn giản, Khương Tuệ Tuệ vừa nhìn đã lập tức hiểu được. Mà thật ra Khương Tuệ Tuệ nhìn có hiểu hay không cũng không quan trọng, cô ấy không nói tiếng nào mà chỉ giơ tay ra hiệu, vậy thì không phải là chứng minh cô ấy không biết nói sao?

Khương Tuệ Tuệ không ngờ lại còn có chuyện như vậy, trong nháy mắt lại càng đồng cảm với cô gái trước mặt.

Cô thở dài, đoán ra chắc là cô gái này có thể nhìn khẩu hình miệng của cô mà hiểu ý. Vừa nãy cô gọi cô gái, không phải cô gái không để ý tới cô, hay là đang quá nhập tâm suy nghĩ, mà sự thật là cô ấy không nghe thấy thôi.

Cũng không biết rốt cuộc có phải là do lỗ tai cô ấy không nghe thấy nên dẫn tới không nói được hay không, nếu chỉ là lỗ tai dẫn tới không nói thì dễ rồi. Thời đại này đã tồn tại ốc nhĩ, chỉ cần có thể mang ốc nhĩ, cô ấy có thể nghe thấy thanh âm.

“Những củ mài ở trước cửa nhà tôi là do cô đưa tới sao? Cô đặc biệt tới cảm ơn tôi phải không? Đồ của cô, tôi sẽ nhận lấy. Tôi tên là Khương Tuệ Tuệ, tên cô là gì? Cô có biết viết tên của mình không?” Khương Tuệ Tuệ vì muốn cô gái hiểu mà lúc nói chuyện cô đã nói rất chậm từng chữ một.

Cô gái nghe xong thì gật gật đầu, sau đó nhặt một nhánh cây ngay bên cạnh, ngồi xổm xuống rồi viết lên mặt đất mấy chữ - Triệu Xuân Hạnh.

Cô ấy chưa từng đọc sách, mấy chữ này là khi đưa đón em trai Triệu Hổ Tử, cô ấy đứng bên ngoài nghe giảng bài, bị giáo viên nhìn thấy. Giáo viên là người tốt, biết cô ấy cũng muốn đọc sách, nên có khi sẽ cho phép cô ấy ở bên cạnh nghe giảng bài, sau đó còn dạy cô ấy viết tên của mình.

Chẳng qua chữ cô ấy viết xiêu xiêu vẹo vẹo nên không được đẹp cho lắm. Nhưng mỗi một nét cô ấy đều viết cực kỳ nghiêm túc.

Cố Diệp Phi

Viết rồi cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ.

“Triệu Xuân Hạnh sao?” Khương Tuệ Tuệ cảm thấy tên này nghe khá quen tai, hình như cô đã nghe qua ở đâu rồi. Cô cau mày suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới hôm đó Hàn Tiến Bộ ở lại nhà bọn họ một đêm, Hàn Tiến Bộ và cha cô đã nói về một cô gái tên Triệu Xuân Hạnh, là một người câm, lại còn luôn bị đánh, đặc biệt đáng thương.

Hóa ra lại chính là cô ấy, đúng thật là rất đáng thương.

Thân hình vừa nhỏ vừa gầy, trên người chẳng có được bao nhiêu thịt, càng làm nổi bật cặp mắt to tròn, đen láy. Sắc mặt trắng bệch, đây là biểu hiện rõ rệt nhất cho sự thiếu dinh dưỡng.

Triệu Xuân Hạnh viết tên của mình xong, tiếp tục khoa tay múa chân ra hiệu. Lúc này mức độ khó tăng lên, Khương Tuệ Tuệ cố gắng quan sát hết sức, cũng may, dựa vào sự thông minh tài trí của mình, cô cũng đại khái hiểu được ý của Triệu Xuân Hạnh, ý của cô ấy chính là nói cha mẹ đã không còn đánh cô ấy nữa, cô ấy rất biết ơn cô.

“Những gì ngày đó tôi nói đều là những điều tôi nghĩ trong lòng, nam nữ vốn dĩ bình đẳng với nhau, mẹ cô cũng là phụ nữ, bà ấy càng nên tôn trọng phụ nữ mới phải. Bà ấy nói cái gì mà lúc sinh cô ra thì nên bóp c.h.ế.t cô đi, vậy nếu lúc bà ấy còn nhỏ cũng bị bóp c.h.ế.t như vậy thì bây giờ bà ấy có thể nói với cô câu đó không?” Khương Tuệ Tuệ nghiêm túc nói.

Triệu Xuân Hạnh chớp chớp mắt nhìn cô, khi Khương Tuệ Tuệ nói những lời này, từ trước đến giờ cô ấy không hề nghĩ ngợi quá nhiều. Chợt nghe qua thì cảm thấy rất khó tưởng tượng, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hình như cũng có chuyện như vậy.

Không thể dùng giới tính để đánh giá về giá trị của một con người, nam thì sao mà nữ thì sao?

Khương Tuệ Tuệ thấy Triệu Xuân Hạnh nghiêm túc lắng nghe thì tiếp tục nói: “Mấy thứ kia cô tặng tôi thì tôi đều sẽ nhận lấy, nhưng mà tôi không thể nhận quà của cô mà không trả lại gì cả, cho nên tôi cũng có ít đồ cho cô.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 504: Chương 504



Cô đi từ xa đến đây, chắc là đói bụng rồi phải không? Đợi tôi một chút, tôi sẽ lấy cho cô ít đồ.”

Nói xong, Khương Tuệ Tuệ xoay người đi vào trong nhà, cô cũng chỉ ở cách cửa nhà vài chục bước nên rất gần. Vừa đi vừa dặn Triệu Xuân Hạnh: “Cô tuyệt đối đừng bỏ đi nhé, nhất định phải chờ tôi đó.”

Triệu Xuân Hạnh xưa nay luôn rất nghe lời, Khương Tuệ Tuệ kêu cô ấy chờ thì cô ấy tuyệt đối sẽ không đi đâu cả.

Không bao lâu, Khương Tuệ Tuệ cầm mấy cái bánh bao đi ra, trong tay còn cầm một tách trà, bên trong là trà trái cây. Cô đưa bánh bao cho Triệu Xuân Hạnh: “Đây, cho cô, mau ăn đi, bánh này toàn là nhân thịt, nhân là do tôi làm, còn vỏ bánh là mẹ tôi làm, thơm lắm.”

Triệu Xuân Hạnh nhìn nhìn mấy cái bánh bao trắng trắng trước mắt, nuốt nước miếng ừng ực, nhưng lại không dám đưa tay ra lấy.

Khương Tuệ Tuệ biết trong lòng cô ấy đang nghĩ như thế nào, Triệu Xuân Hạnh vốn sống trong khổ cực, khi có người đối xử tốt với cô ấy, ngược lại cô ấy sẽ cảm thấy không chân thật. Chỉ là có cái gì đâu mà không chân thật? Một cô gái giống như cô ấy thật sự khiến người khác cảm thấy đau lòng.

Đầu thai nhầm vào một gia đình tệ bạc, có cha mẹ lòng dạ hiểm độc, không ai thương cô ấy, bọn họ chỉ biết thương bản thân.

“Ăn đi.” Khương Tuệ Tuệ trực tiếp nhét bánh bao vào miệng Triệu Xuân Hạnh.

Triệu Xuân Hạnh chỉ có thể cắn một miếng, ánh mắt bỗng chốc sáng lên. Vừa nhai vừa nuốt với tốc độ thật nhanh, ăn xong miếng trong miệng, lại cắn tiếp một miếng, cuối cùng nhận lấy bánh bao, cắn từng miếng từng miếng rất ngon.

Vốn dĩ là do cô ấy không bao giờ được ăn thịt, chứ đừng nói là bánh bao nhân thịt. Cho dù đã từng được ăn qua bánh bao nhân thịt, nhưng cũng chưa từng ăn qua bánh bao nhân thịt ngon như vậy.

Bánh bao nhân thịt đi vào trong miệng, vừa thơm vừa ngon khiến cô ấy hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi vào trong, nhân thịt thơm, vỏ bánh bao mềm mềm dai dai, lại còn nóng hổi, thật sự rất ngon.

Khương Tuệ Tuệ mỉm cười nhìn cô ấy: “Ăn chậm một chút, không ai cướp của cô đâu, cô ăn nhanh như vậy sẽ ảnh hưởng đến dạ dày đó. Đây đây, uống miếng nước đi.”

Thấy Triệu Xuân Hạnh ăn hết mấy cái bánh bao nhân thịt, Khương Tuệ Tuệ vội vàng đưa tách trà trong tay cho cô ấy.

Triệu Xuân Hạnh cũng sắp nghẹn tới nơi rồi, nhanh chóng nhận lấy tách trà rồi uống vài hớp. Đợi đến khi nước trà trôi tới cổ họng, lúc này cô ấy mới cảm nhận được trà mà cô ấy vừa uống thơm ngon đến mức nào, trà vừa ngọt, lại còn mang theo mùi hương hoa quả, cái hương vị này cô ấy cảm thấy rất quen thuộc, chắc hẳn là cô ấy đã từng ăn qua rồi.

Chỉ là đồ ăn ngon như vậy, tại sao cô ấy lại có thể đã từng ăn qua được chứ?

Khương Tuệ Tuệ thấy ánh mắt mê hoặc của cô ấy, cô lập tức giải thích: “Trà này tôi có bỏ thêm mứt trái cây, là loại được phơi tám tháng, cho nên cô cảm thấy hương vị rất quen thuộc đúng không?”

Lúc này Triệu Xuân Hạnh mới hiểu rõ tại sao cô ấy lại cảm thấy mình đã từng ăn qua món này. Hóa ra là vì trong nước có cho rất nhiều mứt trái cây. Ánh mắt cô ấy tràn đầy vẻ thần kỳ, nhìn Khương Tuệ Tuệ, cảm thấy hôm nay bản thân mình thật sự đã tiếp thu thêm được rất nhiều kiến thức.

Được ăn bánh bao nhân thịt thơm ngon, lại còn được uống nước trà ngọt như vậy, dường như cả người đều trở nên thăng hoa. Triệu Xuân Hạnh cũng không phải khổ như thế nữa.

“Đi, chị đưa em đến nơi này.” Khương Tuệ Tuệ kéo tay Triệu Xuân Hạnh đi về phía trước.

Cố Diệp Phi

Triệu Xuân Hạnh đột nhiên bị một bàn tay mềm mại thon dài chạm vào, cô ấy cúi đầu nhìn nhìn. Bàn tay Khương Tuệ Tuệ trông rất tinh tế, rất trắng sáng, không giống tay cô ấy. Cô ấy làm việc quanh năm suốt tháng, vì thế bàn tay cũng to hơn người bình thường, trên tay đầy rẫy vết thương hở miệng và những vết sẹo cũ, tất cả đều là do thường ngày làm việc mà có.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 505: Chương 505



Cô ấy không nhịn được mà giật giật ngón tay, cẩn thận chạm chạm vào da thịt non mềm của Khương Tuệ Tuệ, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và cảm thán.

Cứ như vậy, hai người cùng nhau đi tới nhà họ Tạ.

Cố Diệp Phi

Gần đây Tạ Phương Hoa rất bận rộn, nhưng mà càng bận càng vui, dẫu sao thì càng bận lại càng chứng tỏ các cô kiếm được càng nhiều tiền.

“Bận rộn đến vậy sao?” Khương Tuệ Tuệ vừa mới đi tới cửa, cô đã nói vọng vào bên trong.

Tạ Phương Hoa còn chưa kịp ngẩng đầu đã tiếp tục tất bật với công việc đang dang dở, dẫm lên máy may, trả lời: “Không đâu, gần đây đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều, may mắn có Vệ Bình tới giúp đỡ, nếu không một mình tôi nhất định không thể lo liệu quá nhiều việc vậy được.”

“Tôi cũng đâu có làm được gì nhiều, chẳng qua chỉ là trợ thủ cho cô mà thôi.” Khương Vệ Bình vội vàng ngẩng đầu lên nói, nhìn thấy cô gái phía sau Khương Tuệ Tuệ thì ngẩn người, cô gái theo sau nở một nụ cười tươi tắn.

Tạ Phương Hoa lúc này cũng tạm gác lại việc đang làm, máy may dừng lại, cô ấy ngẩng đầu lên.

Khương Tuệ Tuệ giới thiệu: “Để em giới thiệu với các chị một chút, đây là một người bạn mà em mới vừa quen, tên là Triệu Xuân Hạnh.”

Tạ Phương Hoa vội vàng đi tới, nhìn Triệu Xuân Hạnh cười cười, lại đi rót cho hai người mỗi người một cốc nước: “Em gái Xuân Hạnh, lại đây.”

Triệu Xuân Hạnh thẹn thùng cười cười, đi theo Khương Tuệ Tuệ rồi cùng nhau ngồi xuống, nhìn các cô may quần áo.

Khương Tuệ Tuệ kêu Triệu Xuân Hạnh ngồi xuống trước, còn cô đi đến bên cạnh Tạ Phương Hoa, nói: “Chị Phương Hoa, cái váy lần trước chị may cho em đã xong chưa?”

Cái váy kia đã may xong từ lâu rồi, lúc trước vẫn luôn tất bật với công việc nên Khương Tuệ Tuệ cũng không hỏi đến.

Tạ Phương Hoa nói: “May xong rồi, cái váy kia của cô vốn dĩ là gần hoàn thành rồi, tôi sợ cứ để đó rồi sẽ quên mất nên đã dành ra một chút thời gian may váy cho cô trước. Đang định hôm nay khi cô đến đây đưa bản vẽ sẽ để cô mặc thử xem sao, cái váy này của cô là kiểu mới, trông rất đẹp, lần trước có một cô gái ở binh đoàn nghệ thuật tới đây tìm tôi may quần áo, nhìn thấy cái váy kia của cô thì đã lập tức nói muốn may một cái váy giống như vậy.”

Lúc Tạ Phương Hoa nói chuyện cũng không dừng việc đang làm, tay chân vô cùng nhanh nhẹn.

Còn động tác của Khương Vệ Bình thì không được nhanh nhẹn như vậy, cho nên cô ấy không nói chuyện với mọi người, nhưng cô ấy vẫn để ý lắng nghe.

“Thật vậy sao? Mọi người thích thì tốt rồi.” Khương Tuệ Tuệ nói: “Chị Phương Hoa, chị để cái váy kia ở đâu rồi?”

“Ở trên xấp vải ở bên trái, cô cẩn thận tìm xem, để ở ngay trên thôi nên sẽ dễ dàng thấy được ngay.” Tạ Phương Hoa nói.

Khương Tuệ Tuệ vội vàng đi tìm, rất nhanh đã tìm được cái váy. Đầu tiên cô ướm thử lên người. Cái váy này màu hồng phấn, thật sự đây cũng là lần đầu tiên cô mặc màu sắc như vậy, nhưng cô có làn da trắng nõn, cho nên dù mặc màu sắc nào cũng đều khá là xinh đẹp.

Cái váy màu hồng phấn này cũng rất hợp với cô, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Chỉ là Khương Tuệ Tuệ thậm chí còn không mặc thử lên người mình, mà cô đưa cái váy cho Triệu Xuân Hạnh ở bên cạnh, nói: “Xuân Hạnh, cô mặc thử xem.”

Triệu Xuân Hạnh mở to hai mắt, đứng lên từ trên ghế, vẻ mặt không dám tin. Cô ấy không dám mặc, cái váy đẹp như vậy, chất liệu lại còn thoải mái như thế, sao cô ấy có thể mặc được? Cô ấy vội vàng lắc đầu, xua tay từ chối.

Nhưng Khương Tuệ Tuệ lại kiên trì muốn cô ấy mặc, nói: “Cô mau mặc thử cho tôi xem đi, tôi tự mặc thì sẽ không nhìn được có đẹp hay không, coi như cô giúp tôi đi.”

Cuối cùng thì Triệu Xuân Hạnh đã đồng ý thử, cô ấy cho rằng Khương Tuệ Tuệ chỉ kêu cô ấy thử một chút xem có đẹp hay không, đợi sau khi thử xong thì cái váy này vẫn là của Khương Tuệ Tuệ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 506: Chương 506



Cô ấy sợ làm dơ cái váy mới, cũng không dám cởi bộ quần áo có vài chỗ chắp vá trên người ra, cứ như vậy mà trực tiếp tròng vào.

Thân hình cô ấy mảnh khảnh, cho dù bên trong còn mặc một bộ quần áo, thì cũng không có vẻ gì là mập mạp.

Sau khi mặc xong rồi, Triệu Xuân Hạnh nhìn Khương Tuệ Tuệ với đôi mắt sáng ngời, chờ đợi cô đáp lại.

Khương Tuệ Tuệ nhíu nhíu mày, nói: “Cô vẫn nên cởi bộ quần áo bên trong thử đi, như vậy sẽ dễ đánh giá hơn.”

Tạ Phương Hoa cũng nói cô ấy có thể vào trong phòng thay quần áo. Vì thế Triệu Xuân Hạnh đi vào phòng thay quần áo, còn Tạ Phương Hoa và Khương Vệ Bình khi nghe Khương Tuệ Tuệ nói thì đã hiểu, chắc hẳn Khương Tuệ Tuệ có ý muốn tặng cái váy này cho Triệu Xuân Hạnh.

Dù sao thì quần áo trên người Triệu Xuân Hạnh cũng đã quá cũ rồi.

Chờ đến khi Triệu Xuân Hạnh thay quần áo xong, Khương Tuệ Tuệ không cho cô ấy cởi ra, nói là cái váy này đặc biệt hợp với cô ấy, nói cô ấy cứ mặc như vậy đi. Còn bộ quần áo đã quá cũ và quá rách nát rồi thì đừng mặc nữa.

“Nếu cha mẹ cô có hỏi tới thì cô nhớ nói là người ở tổ chức tặng cho cô, bây giờ cấp trên không cho trọng nam khinh nữ, nhìn thấy quần áo trên người cô rách nát như vậy nên đã tặng cho cô một cái váy mới.” Khương Tuệ Tuệ nói với cô ấy.

Triệu Xuân Hạnh vừa nghe vừa cúi đầu.

Đợi đến khi cô ấy ngẩng đầu lên, hai mắt đã chứa đầy nước mắt. Cô ấy nắm chặt hai tay, cuối cùng quỳ xuống trước mặt Khương Tuệ Tuệ.

Cô ấy cảm thấy Khương Tuệ Tuệ rất tốt bụng, trên thế giới này không có ai đối xử với cô ấy được tốt như vậy.

Khương Tuệ Tuệ vội vàng đỡ cô ấy dậy, cau mày, lau đi những giọt nước mắt ở khóe mắt cô ấy, nói: “Đừng khóc, cũng đừng quỳ, cô hãy nhớ kỹ những lời tôi nói với cô đây, cô không được quyền lựa chọn gia đình của mình, đây không phải là lỗi của cô, cơ thể có khiếm khuyết nho nhỏ cũng không quan trọng, chỉ cần đầu óc linh hoạt thì không cần lo là không sống nổi.”

Cố Diệp Phi

Triệu Xuân Hạnh nhìn Khương Tuệ Tuệ, mạnh dạn gật đầu.

Thật ra khi Khương Tuệ Tuệ nói với cô ấy những lời này, trong lòng đã có ý muốn cô ấy cùng gia nhập với các cô. Cô nói, tương lai nhất định sẽ mở rộng công việc làm ăn này, chắc chắn sẽ mở một xưởng may quần áo, đến lúc đó điều cần nhất chính là thợ.

Còn Triệu Xuân Hạnh, mặc dù lỗ tai không nghe được, nhưng lại là một người thông minh, có thể đoán được hôm đó cô và Tạ Phương Hoa nói chuyện kia chỉ là vì muốn cứu cô ấy, còn nghe ngóng được chỗ ở của cô, cô cảm thấy có thể cho cô gái này một cơ hội.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ làm việc, cuối cùng thì số quần áo lần trước binh đoàn đặt may cũng đã làm xong, những đơn đặt hàng khác đã có thể làm dần dần được rồi.

Bình thường đi đưa quần áo đến binh đoàn đều là một tay Khương Tuệ Tuệ đi. Bởi vì Tạ Phương Hoa và Khương Vệ Bình đều bận may quần áo, Khương Vệ Bình còn đang phải chăm con nhỏ, hơn nữa Khương Tuệ Tuệ đến binh đoàn đưa quần áo thì còn có thể thường xuyên gặp được Tống Thời Thanh, cũng coi như là chuyện tốt.

Vì chuyện này, trước đó vài ngày, Khương Tuệ Tuệ đã tự mình vào thành mua một chiếc xe đạp, về sau có thể chạy chiếc xe đạp mới này đến binh đoàn. Bởi vì chiếc xe đạp 28 Đại Giang của nhà đại đội trưởng thật sự quá lớn, Khương Tuệ Tuệ đạp về một chuyến mà đau hết cả chân.

Thế nhưng hôm nay Khương Tuệ Tuệ phải đi vào thành, cho nên hôm nay chỉ có một mình Tạ Phương Hoa đến binh đoàn giao quần áo.

Đi thì đi thôi, nhưng xui thay là nửa đường xe đạp lại gặp trục trặc, không thể nào chạy được nữa. Tạ Phương Hoa thầm nghĩ cái xe đạp này mới mua tại sao lại đột nhiên bị hỏng như vậy? Chẳng lẽ mua phải hàng dỏm rồi sao? Không đâu, tốt xấu gì cũng là mua ở cửa hàng bách hóa lớn mà, không có chuyện như vậy đâu.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 507: Chương 507



Từ trước đến nay ngoại trừ hai lần đi chiếc xe đạp 28 Đại Giang của đại đội trưởng ra thì cô ấy không có chạy xe đạp nào khác, thế nên cô ấy cũng không hiểu biết nhiều về máy móc của xe đạp cho lắm, không biết phải sửa như thế nào.

Lúc này vừa phải mang theo một bao quần áo mới may mà xe lại còn bị hư giữa đường, thời tiết thì nóng như lửa đốt, cô ấy chỉ có thể chậm rãi đẩy xe đạp từ từ đi về phía trước, đến bên một thân cây to.

Cố Diệp Phi

Con đường này thường xuyên có người qua lại, nói không chừng chút nữa sẽ có người biết sửa xe đạp.

Tạ Phương Hoa bận nghĩ một hồi mà lại không chú ý tới, bên chân cô ấy có một con rắn màu xanh đậm đang nằm cuộn tròn, chắc là nó đang nghỉ tạm dưới bóng cây. Tạ Phương Hoa đột nhiên xuất hiện đã quấy nhiễu tới con rắn này, tính tình loài rắn vốn dĩ đã dữ tợn và độc ác, khi bị công kích nó lại càng dữ hơn nữa.

Con rắn kia duỗi cái đầu dài và há to miệng, nhắm thẳng tới mắt cá chân của Tạ Phương Hoa mà hung hăng cắn xuống.

“A……” Cảm giác đau đớn khiến Tạ Phương Hoa thét lên chói tai, cô ấy nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống, chỉ kịp thấy một con rắn màu xanh đậm bò sột soạt qua đám lá cây, từ từ biến mất. Còn ở mắt cá chân cô ấy để lại hai dấu răng thật nhỏ.

Con rắn này nếu không có độc thì còn may, nhưng nếu có độc thì phải nhanh chóng đến sở y tế chích ngừa mới được.

Chỉ là bây giờ Tạ Phương Hoa cũng khó mà nhấc chân lên nổi dù chỉ là một bước.

Ngay lúc Tạ Phương Hoa không biết nên làm thế nào cho phải thì đằng trước đột nhiên có tiếng động: “Mọi người giữ chặt một chút, sau khi đem mấy thùng xăng này về binh đoàn chúng ta thì năng suất làm việc sẽ tăng cao, mọi người cũng sẽ được nhẹ nhàng hơn một ít.”

“Được rồi!” Tiếp theo sau đó chính là tiếng của một nhóm thanh niên trẻ tuổi.

Tạ Phương Hoa cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, hình như cô ấy đã nghe qua ở đâu đó rồi. Đợi đến khi bọn họ tới gần, cô ấy mới phát hiện ra người đi đầu kia là Kỳ Huy Hoàng.

Kỳ Huy Hoàng nhìn thấy Tạ Phương Hoa thì cũng sửng sốt. Nhưng sau khi phát hiện bên cạnh cô ấy còn có chiếc xe đạp và một bao quần áo thì liền hiểu ra cô ấy đến binh đoàn để giao quần áo.

Mấy ngày nay không biết có phải Tạ Phương Hoa cố ý trốn tránh anh ấy hay không mà đã mười ngày liên tiếp rồi đều là Khương Tuệ Tuệ tới binh đoàn giao quần áo. Khó khăn lắm mới đến phiên Tạ Phương Hoa tới một lần như vậy, anh ấy nhất định phải hỏi rõ ràng mới được, rốt cuộc cô ấy có suy xét lại cẩn thận hay chưa.

“Các người đi trước đi, chút nữa tôi sẽ tới.” Kỳ Huy Hoàng ra lệnh cho mấy chiến sĩ binh đoàn.

Lúc những người đó rời đi còn lưu luyến từng bước, thì thầm bàn luận xem đội trưởng của bọn họ và nữ đồng chí kia rốt cuộc là có quan hệ gì.

Đợi đến khi những người đó đi rồi, Kỳ Huy Hoàng mới đến gần Tạ Phương Hoa, hỏi: “Đến binh đoàn giao quần áo sao?”

“Ừ.” Tạ Phương Hoa căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Kỳ Huy Hoàng, chỉ cắn môi cúi đầu, nhẹ giọng trả lời.

“Ngẩng đầu lên đi, nhìn tôi mà nói chuyện.” Kỳ Huy Hoàng không thể chấp nhận bộ dạng này của Tạ Phương Hoa, giọng điệu anh ấy có chút nghiêm túc như đang ra lệnh.

Ngày thường anh ấy đã quen ra lệnh với các binh sĩ cấp dưới, thế nên lúc này nói chuyện với Tạ Phương Hoa, anh ấy cũng không tự giác được mà dùng giọng điệu đó, chỉ là sau khi nhận ra thì từ tốn nói: “Vậy tại sao cô lại không tiếp tục đi?”

Tạ Phương Hoa ngẩng đầu lên, nói: “Xe hỏng rồi, không chạy được nữa.”

Cô ấy vừa nói xong thì Kỳ Huy Hoàng nhanh chóng ngồi xổm xuống xem xét chiếc xe đạp, đối với phương diện này thì anh ấy rất lành nghề, chỉ trong chốc lát đã phát hiện ra vấn đề, nói: “Xe hư nhưng thật ra không hư, chỉ là xe mới thì thường có tật xấu, dây xích xe này còn mới quá, đợi chạy được một thời gian lâu rồi thì sẽ càng dùng càng tốt, cũng sẽ không phát sinh tình trạng như hôm nay.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 508: Chương 508



Anh ấy lại tiếp tục mân mê vài cái, dùng tay cầm chân bàn đạp xoay vài vòng, quả nhiên là có thể khởi động lại.

Anh ấy suy nghĩ rồi tiếp tục nói: “Kỳ thật con người cũng giống như vậy, không nhất định cứ mới là tốt, nói không chừng cũ lại càng tốt, cũng không dễ bị rớt dây xích nữa đâu.”

Tạ Phương Hoa làm bộ nghe không hiểu ý anh ấy muốn nói gì, cô ấy nhặt túi quần áo lên đặt lên yên sau xe đạp.

Kỳ Huy Hoàng là người thẳng tính, cũng không muốn giấu diếm, dứt khoát trực tiếp hỏi cô ấy: “Chuyện lần trước tôi nói cô suy xét, cô suy xét như thế nào rồi?”

Tạ Phương Hoa cắn cắn môi.

Kỳ Huy Hoàng tiếp tục nói: “Cô đừng khẩn trương, trong lòng cô nghĩ sao thì cứ nói, cô có nói không hay tôi cũng không phê bình cô đâu.”

Tạ Phương Hoa cảm thấy anh ấy không thể hiểu được, tự dưng lại hỏi đến chuyện kêu cô ấy suy xét, vấn đề là cô ấy căn bản không biết rốt cuộc anh ấy muốn cô ấy phải suy xét cái gì?

Chuyện ngày hôm đó nếu nói toạc ra thì không phải một cô gái như cô ấy mới là người chịu thiệt hay sao? Cô ấy còn chưa bám lấy anh ấy đòi hỏi phải chịu trách nhiệm, vậy thì tại sao anh ấy cứ ép buộc cô ấy phải suy xét.

Chỗ mắt cá chân cô ấy vẫn còn đau, thời tiết lại nóng bức, nếu không phải Kỳ Huy Hoàng giúp cô ấy sửa xe đạp thì chắc là cô ấy sẽ bực đến phát điên mất. Cô ấy trả lời với vẻ tức giận: “Anh cứ nói muốn tôi suy xét rồi lại suy xét, rốt cuộc anh kêu tôi suy xét cái gì? Có cái gì hay ho mà phải suy xét? Tôi không muốn suy xét.”

Dù là con thỏ thì đến lúc nóng nảy cũng sẽ cắn người, cô ấy lại không phải là cấp dưới của anh ấy, hà cớ gì cứ luôn nói chuyện với cô ấy với giọng điệu của một lãnh đạo, cô ấy mắc nợ anh ấy hay sao?

“Cô!” Kỳ Huy Hoàng bị lời nói của Tạ Phương Hoa làm cho tức giận mất rồi.

Anh ấy hít thở sâu mấy hơi, đi qua đi lại vài bước, lúc này mới cắn răng nói: “Tôi chờ một câu trả lời của cô nửa tháng trời, thế mà cô lại nói như vậy…… Đúng là muốn khiến tôi tức c.h.ế.t mà. Được rồi, cô không muốn thì tôi cũng không ép buộc cô, cô cho rằng lâu như vậy rồi mà tôi không có vợ là vì không tìm được ai hay sao? Đó là do tôi không muốn tìm mà thôi, cô đừng nghĩ không có ai muốn lấy tôi……”

Hình như muốn giữ một chút tôn nghiêm cuối cùng nên anh ấy đã nói hai câu như thế.

“Được rồi, cô lên xe đi.” Vốn dĩ Kỳ Huy Hoàng định tự mình đạp xe chở Tạ Phương Hoa đi, thế nhưng cô ấy đã nói quá rõ ràng, không chút khách sáo, lại không hề giữ lại chút mặt mũi nào cho anh ấy, hiển nhiên là không hề có một chút ý tứ nào với anh ấy.

Nói thật, trong lòng Kỳ Huy Hoàng cũng rất buồn bực, anh ấy vẫn luôn cảm thấy bản thân có điều kiện khá tốt, không hút thuốc lá, không tiêu tiền hoang phí, cũng không thường xuyên uống rượu, tính tình có hơi nóng nảy một chút, nhưng tuyệt đối không phải loại đàn ông ra tay đánh phụ nữ, nếu có gia đình, chắc chắn sẽ để cho vợ quản lý tiền bạc hết.

Anh ấy chủ động nói với cô ấy những lời đó, mà cô ấy lại coi thường anh ấy.

Tính đi tính lại, thấy bản thân không thể tiếp tục chịu mất mặt, Kỳ Huy Hoàng xoay người muốn rời đi.

Nhưng anh ấy vừa mới đi được hai bước đã nghe thấy tiếng rên siết của Tạ Phương Hoa. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ mắt cá chân Tạ Phương Hoa có hai vết m.á.u thật nhỏ, anh ấy liếc mắt nhìn một cái đã nhìn ra là bị rắn cắn.

Cố Diệp Phi

Lúc này anh ấy bất chấp mọi thứ, nhanh chóng xoay người lại khẩn trương hỏi Tạ Phương Hoa: “Cô bị rắn cắn sao? Là rắn gì cắn cô? Có độc hay không? Bị rắn cắn mà cô không biết nói với tôi sớm hơn một chút hay sao?”

Anh ấy hỏi liên tiếp mấy câu, có thể nhìn ra được anh ấy đang rất sốt ruột.

Kỳ thật lúc này Tạ Phương Hoa cũng rất ngốc, cô ấy nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, ngũ quan cân đối, ngoài việc mặt mũi có hơi tối sầm lại một chút thì thật sự trông cũng khá đẹp trai.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 509: Chương 509



Lại còn là một đội trưởng, là người đàn ông mà chỉ cần nghĩ thôi cô ấy cũng không dám, cho nên cô ấy vẫn luôn không nghĩ đến phương diện này.

Trước đó vài ngày, chỉ là đơn thuần cảm thấy gặp mặt Kỳ Huy Hoàng sẽ cảm thấy xấu hổ, thế nên đều để Khương Tuệ Tuệ giao quần áo đến.

Tuy Kỳ Huy Hoàng kêu cô ấy ‘suy xét’, nhưng cô ấy cũng không nghĩ Kỳ Huy Hoàng muốn ở bên cạnh cô ấy. Nhưng với những lời Kỳ Huy Hoàng nói ra lúc này, cô ấy lại không phải kẻ ngốc, thế nên cũng xem như hiểu được là anh ấy có ý gì, anh ấy là muốn cô ấy suy xét xem có muốn ở bên anh ấy hay không?

Trong lòng cô ấy vô cùng lộn xộn, không biết nên làm gì bây giờ.

Đúng lúc Kỳ Huy Hoàng lại hỏi cô ấy về vấn đề khác, cô ấy thất thần đáp: “Lúc ấy tôi không nhìn thấy rõ, chỉ thấy là một con rắn màu xanh lục, cũng không biết có độc hay không……”

“Rắn màu xanh lục? Chắc không phải là Trúc Diệp Thanh chứ?” Sắc mặt Kỳ Huy Hoàng thay đổi, Trúc Diệp Thanh là loài rắn có độc, nếu Tạ Phương Hoa thật sự bị Trúc Diệp Thanh cắn, vậy thì phải nhanh chóng hút độc ra mới được.

Cố Diệp Phi

Trong hoàn cảnh này, Kỳ Huy Hoàng cũng không suy nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên của anh ấy chính là ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy chân Tạ Phương Hoa, cởi giày trên chân cô ấy ra, đưa miệng hướng tới mắt cá chân của cô ấy, hé miệng bắt đầu m*t vào.

m*t vào một chút rồi lại nhổ m.á.u đen trong miệng ra, hút và nhổ vài lần liên tục, lúc này mới đưa tay lau vết m.á.u nơi khóe miệng.

“Như vậy chắc là không sao rồi.” Kỳ Huy Hoàng nói.

Biểu hiện của anh ấy đặc biệt tự nhiên trong khi Tạ Phương Hoa xấu hổ đến đỏ bừng mặt, không những như thế, lồng n.g.ự.c cô ấy còn đập thịch thịch thịch như muốn nhảy thẳng ra ngoài, cảm giác như sắp ngất đến nơi rồi.

Khi môi Kỳ Huy Hoàng đụng vào mắt cá chân cô ấy, có một loại cảm giác tê tê dại dại khiến cô ấy mềm nhũn cả người, suýt chút nữa là không thể đứng vững.

Cô ấy cắn chặt môi, nhìn vào ánh mắt long lanh của Kỳ Huy Hoàng, cảm thấy có chút mờ mịt. Đôi môi cô ấy hơi hé mở, hơi thở dồn dập.

Trên môi Kỳ Huy Hoàng còn vương chút m.á.u của cô ấy, trong lòng cô ấy rất cảm động vì hành động cứu cô ấy mà không màng đến an nguy bản thân của Kỳ Huy Hoàng, cô ấy cũng vô cùng lo lắng cho Kỳ Huy Hoàng.

Nếu thật sự con rắn cắn cô ấy là Trúc Diệp Thanh, vậy Kỳ Huy Hoàng hút độc cho cô ấy như thế, rất có thể cô ấy không sao, ngược lại anh ấy trúng độc thì phải làm thế nào bây giờ?

“Anh, anh mau lấy nước súc miệng đi, mau nhổ hết m.á.u trong miệng ra đi, tuyệt đối không được nuốt xuống đó.” Tạ Phương Hoa đưa bình nước cô ấy mang theo đưa cho anh ấy.

Kỳ Huy Hoàng cũng không nghĩ nhiều, rót nước rồi súc miệng vài lần sau đó đều phun ra.

Tạ Phương Hoa nắm lấy vạt áo, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào anh ấy, một lúc lâu rồi mà tâm trạng vẫn không thể khôi phục lại như cũ.

Trước kia qua lời kể của Khương Tuệ Tuệ, cô ấy chỉ biết thích một người là cảm giác rất tốt đẹp, chỉ là từ trước đến nay cô ấy chưa từng trải nghiệm, hiện giờ nhìn Kỳ Huy Hoàng trước mặt, cô ấy cảm thấy……

Có lẽ giờ này khắc này, cô ấy đã cảm nhận được đôi chút.

Sau khi súc miệng xong, Kỳ Huy Hoàng đưa lại bình nước cho Tạ Phương Hoa, hỏi: “Chân cô còn có thể đi được không?”

“Hả? Tôi……” Trong lòng Tạ Phương Hoa đang suy nghĩ về chuyện khác, bất thình lình bị Kỳ Huy Hoàng mở miệng hỏi, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy không kịp phản ứng lại. Nhưng ngay sau đó cô ấy lập tức hét lên: “A....”

Nguyên nhân là do Kỳ Huy Hoàng thấy cô ấy cứ ấp a ấp úng trả lời quá chậm, nghĩ là chân cô ấy đau nên cũng không tiện đi lại. Thế nên đã dứt khoát bế ngang người cô ấy lên rồi đặt lên yên sau xe đạp, tự mình ngồi lên yên trước, quay đầu lại nhìn cô ấy, nói tiếp: “Chân cô bị thương không tiện đạp xe, để tôi đạp xe đèo cô đi, đợi chút nữa tôi đưa cô đến y tế, để bác sĩ kiểm tra xem còn có vấn đề gì không.”
 
Back
Top Bottom