Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 490: Chương 490



Mười mấy ngày nay thật sự không phải anh tới binh đoàn để phụ giúp cắt lúa mạch, mà là tới tìm suối nước nóng.

Nước từ trên núi mang theo vị ngọt nhẹ, mát lạnh, sau khi uống thì cảm thấy rất thoải mái. Tuệ Tuệ quẹt vệt nước trên môi, hỏi: “Sao cái gì anh cũng có chuẩn bị hết vậy, là do anh đã sớm đoán được em sẽ đến binh đoàn tìm anh, cho nên đã chuẩn bị trước hết rồi đúng không?”

Nếu không cô cũng không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Ai ngờ Tống Thời Thanh lại nói: “Suối nước nóng này là do Kiêu Dương phát hiện, những bông hoa đó cũng là do cậu ấy rải hạt giống vào mấy tháng trước. Nghe nói là muốn sau khi hẹn hò với Diệp Mạn Đình sẽ đưa cô ấy đến đây, nhưng tốc độ của cậu ấy quá chậm, không theo kịp chúng ta, cho nên đã bị chúng ta giành trước.”

“Phụt……” Khương Tuệ Tuệ bật cười thành tiếng.

Không ngờ tới suối nước nóng này ấy vậy mà lại là do Thẩm Kiêu Dương phát hiện, cô liền hiểu ra, Tống Thời Thanh mới đến binh đoàn hơn mười ngày, làm sao may mắn đến mức có thể tìm được chỗ hay ho như thế này.

Hóa ra là bọn họ hớt tay trên của Thẩm Kiêu Dương.

Tuy nhiên cũng là do Thẩm Kiêu Dương thật sự có lòng muốn để cho bọn họ đến đây, nếu hôm nay không có Khương Tuệ Tuệ đẩy thuyền cho bọn họ, không biết đến khi nào anh ấy và Diệp Mạn Đình mới thể hiện tâm ý cho nhau biết.

Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh trò chuyện với nhau, từ từ chuyện Tiểu Nguyệt đã mập hơn, đến chuyện A Hoa mà bọn họ mua đã lớn như thế nào rồi.

“Bây giờ Tiểu Nguyệt đã mập lên rất nhiều, con bé rất thích em, mỗi lần em ôm con bé, con bé đều cười với em. Nhưng mà có đôi lúc Nữu Nữu thấy em ôm Tiểu Nguyệt thì sẽ có chút ghen tỵ, anh có biết con bé nói nhỏ với em điều gì không? Con bé nói cô út thích Tiểu Nguyệt, cũng phải thích Nữu Nữu nữa, sau đó còn đòi em ôm, con bé mãi mới chịu đi chơi với bọn trẻ con sát bên nhà, ha ha ha……”

Nhớ tới chuyện này, Khương Tuệ Tuệ lại cảm thấy buồn cười, cô nâng nâng cằm, vẻ mặt đầy tự hào: “Anh xem, lớn lên xinh đẹp cũng có chỗ tốt, mọi người đều rất thích em.”

Tống Thời Thanh sớm đã quen với chuyện cô mặt dày, nhưng vẫn đồng lòng phối hợp nhịp nhàng.

Vào lúc Khương Tuệ Tuệ nói chuyện, anh để cô dựa vào tảng đá, hướng về phía suối nước nóng, anh giúp cô gội đầu. Đây là lần đầu tiên anh giúp con gái gội đầu, động tác có chút lạ lẫm, nhưng lại vô cùng ôn nhu, vì anh sợ làm đau Tuệ Tuệ.

Khi còn nhỏ, anh từng tận mắt chứng kiến cha giúp mẹ gội đầu, khi đó anh cũng không dám tin, cha mình là một đoàn trưởng nghiêm túc, thế nhưng lại còn có một mặt khác, tự tay giúp mẹ anh gội đầu.

Anh lén hỏi cha tại sao lại giúp mẹ gội đầu, cha anh nói, chuyện này có là gì đâu, đàn ông thì nên âu yếm giúp phụ nữ gội đầu.

Cố Diệp Phi

Tóc Tuệ Tuệ vừa dài vừa nhiều, nhưng mà lần trước cô đã cắt một lần rồi, tóc vẫn còn dài ngang lưng.

Tuệ Tuệ cũng không nghĩ Tống Thời Thanh sẽ gội đầu cho mình, ngay từ đầu có hơi giật mình, nhưng mà rất nhanh sau đó cô đã kịp thích ứng. Được ngâm trong suối nước nóng, lại còn có người hầu hạ, thật là thoải mái quá đi....

Cô tiếp tục nói: “Sức khỏe của ông bà nội rất tốt, anh không cần lo lắng cho họ, anh ở đây một mình phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Bây giờ càng ngày càng có nhiều người tìm tới chị Phương Hoa để may quần áo, chị hai em cũng bắt đầu hỗ trợ, em thấy chị ấy học được cách may quần áo cũng khá tốt, sau này chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng bận rộn hơn, một mình chị Phương Hoa nhất định là không lo xuể ……”

“Tống Thời Thanh……” Khương Tuệ Tuệ kêu lên.

“Ừ.” Tống Thời Thanh lên tiếng.

Tuệ Tuệ quay đầu lại nhìn anh, hai người lẳng lặng đối diện nhau, Tuệ Tuệ mỉm cười trước: “Ngày mai em về rồi, anh đừng có nhớ em nhé, em sẽ tìm cơ hội đến thăm anh.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 491: Chương 491



Tống Thời Thanh giúp Tuệ Tuệ vuốt lại tóc, sau đó cười cười: “Được.”

Nhưng làm sao anh có thể không nhớ đến cô, mỗi ngày anh đều nhớ, mười lần, trăm lần.

……………………

Tống Thời Thanh đã chuẩn bị sẵn quần áo, anh lấy theo một chiếc áo sơ mi trắng, quần áo của Khương Tuệ Tuệ đều đã ướt sũng, anh khoác áo lên người cô.

Quần áo Khương Tuệ Tuệ đã bị ướt, lức còn ngâm ở suối nước nóng thì không sao, nhưng nếu lên bờ mà lại mặc quần áo ướt sũng như vậy, bị gió thổi qua nhất định sẽ sinh bệnh.

Cho nên Tống Thời Thanh kêu cô cởi váy ra trước, rồi thay áo sơ mi trắng của anh, anh đốt một đống lửa ngay bên cạnh, rồi hong khô quần áo của hai người.

Chiếc áo sơ mi của Tống Thời Thanh được Tuệ Tuệ mặc trên người, dài qua khỏi m.ô.n.g cô, chiếc áo dài đến nửa đùi. Nhưng mà cô cũng không dám động đậy, bây giờ quần áo và nội y của cô đều đã được cởi ra hết, nếu cô động đậy thì sẽ bị lộ ra ngay.

Nhìn Tống Thời Thanh thuần thục giặt quần áo cho cô, còn giặt cả đồ nhỏ của cô……

Khương Tuệ Tuệ: “……”

Đột nhiên lỗ tai hơi nóng lên một chút, là có chuyện gì đã xảy ra vậy?

Sau khi giặt quần áo xong, bắt đầu hong khô trước đống lửa. Quần áo được may từ chất liệu mỏng, không bao lâu đã được hong khô, thay váy xong, Tuệ Tuệ tùy ý nắm tay Tống Thời Thanh, hai người cùng nhau quay trở về.

Đây quả nhiên là một đêm khó quên, vì suối nước nóng, cũng vì suýt chút nữa bọn họ đã xảy ra quan hệ. Tuệ Tuệ nghĩ, cô sẽ nhớ rõ buổi tối hôm nay, những ngày kế tiếp không được gặp Tống Thời Thanh, cô sẽ nhớ vô cùng.

Ánh trăng sáng chiếu xuống mặt đất, bóng dáng hai người dần dần được kéo dài, Khương Tuệ Tuệ giẫm một chân lên chiếc bóng của Tống Thời Thanh, cười nói: “Giẫm anh này!”

Tống Thời Thanh để cô tùy ý đùa giỡn, sau đó cúi xuống đặt một nụ hôn lên má cô, cũng nói: “Hôn em này.”

Khương Tuệ Tuệ đưa tay che lấy gò má, vui vẻ mà cười.

Cố Diệp Phi

Lúc bọn họ quay trở về binh đoàn là đã hơn 10 giờ rồi, Tống Thời Thanh đưa Khương Tuệ Tuệ đến cửa ký túc xá, sau khi tận mắt nhìn thấy cô đi vào, anh mới trở về ký túc xá.

Sau khi ngâm suối nước nóng, cả người đều vô cùng thoải mái, Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau lúc có hồi chuông rời giường, Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa cũng theo nhóm nữ lính văn nghệ cùng nhau rời giường. Thu dọn một vài thứ để chuẩn bị về đại đội.

Nhóm nữ lính văn nghệ đều rất luyến tiếc các cô, mời các cô lần tới lại đến chơi.

Mới sáng sớm Tống Thời Thanh đã phải đi cắt lúa mạch, nhưng vẫn tranh thủ tới tiễn Khương Tuệ Tuệ, chẳng qua thời gian đã trễ nên không thể ở lại lâu. Điều đáng nói nhất chính là đội trưởng Kỳ cũng đi theo Tống Thời Thanh tới.

Có đội trưởng Kỳ ở đây, Tống Thời Thanh không tiện nói chuyện với Khương Tuệ Tuệ, chỉ dặn dò các cô trên đường nhớ cẩn thận một chút, sau khi đến nơi thì hãy gọi điện thoại cho anh, không cần lo anh sẽ không có thời gian nghe, chắc chắn sẽ có người nhận điện thoại, đến lúc đó anh hỏi thăm lại một chút là được.

Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết, cũng dặn dò anh phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Ngược lại là Kỳ Huy Hoàng, anh ấy không chú ý đến Tống Thời Thanh và Khương Tuệ Tuệ đang nói gì với nhau, anh ấy cứ mãi nhìn Tạ Phương Hoa vẫn luôn tránh né phía sau Khương Tuệ Tuệ, nói: “Những lời tôi nói với cô, cô nhớ suy xét cẩn thận.”

cái, trong lòng cảm thấy kỳ quái, cô ấy căn bản không biết anh ấy kêu cô ấy suy xét chuyện gì, nhưng cô ấy cũng không dám hỏi lại, cô ấy không dám hỏi trước mặt Khương Tuệ Tuệ bọn họ, chỉ có thể tùy tiện gật gật đầu.

Chỉ là cuộc đối thoại mơ hồ của bọn họ càng khiến Khương Tuệ Tuệ tràn ngập nghi hoặc, cô cảm thấy có hơi kỳ quái, hai người bọn họ trông đâu có vẻ gì là quen biết nhau?

Bọn họ đã quen nhau trước rồi sao?

…………………………
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 492: Chương 492



Đợi sau khi các cô lên đường, Khương Tuệ Tuệ mới không nhịn được mà hỏi: “Chị Phương Hoa, trước kia chị có quen với đội trưởng Kỳ sao?”

Tạ Phương Hoa không nghĩ Khương Tuệ Tuệ lại hỏi câu này, tinh thần cô ấy hơi rối loạn, chiếc xe đạp trong tay cô ấy loạng choạng một chút, may mắn cô ấy đã kịp thời bình tâm trở lại.

“Sao vậy?” Thình lình xảy ra loạng choạng nên Khương Tuệ Tuệ đã ôm lấy eo Tạ Phương Hoa, vội vàng hỏi.

Tạ Phương Hoa lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, vừa rồi có một cục đá.”

Lại nói: “Trước kia tôi không quen biết liên đội trưởng Kỳ.”

Nếu trước kia không quen biết, vậy thì hôm qua mới bắt đầu biết nhau sao? Tại sao đội trưởng Kỳ lại đột nhiên nói những lời đó với Tạ Phương Hoa? Cái gì mà suy xét? Suy xét cái gì chứ?

Khương Tuệ Tuệ hỏi: “Vậy tại sao anh ấy lại kêu chị suy xét, chị Phương Hoa, anh ấy kêu chị suy xét cái gì vậy?”

Tạ Phương Hoa thở dài, cô ấy biết Tuệ Tuệ hỏi những câu đó là quan tâm cô ấy, nhưng cô ấy thật sự không muốn kể ra chuyện tối qua, cô ấy rất ngượng ngùng.

Cô ấy chỉ có thể nói: “Tôi cũng không biết anh ấy kêu tôi suy xét cái gì……”

Đó cũng là lời nói thật, cô ấy thật sự không biết.

Khương Tuệ Tuệ không hoài nghi những gì Tạ Phương Hoa nói, cô yên lặng phân tích. Cuối cùng đưa ra kết luận: “Nói như vậy, dựa theo kinh nghiệm của em, chị Phương Hoa, rất có khả năng đội trưởng Kỳ thích chị, muốn hẹn hò với chị.”

“Sao có thể?” Tạ Phương Hoa buột miệng thốt ra.

Cái này thì Khương Tuệ Tuệ lại không thể xác định chắc chắn, cô trầm ngâm nói: “Nói như vậy cũng đúng, Thẩm Kiêu Dương nói anh ấy là chiến hữu của đội trưởng Thẩm, vậy thì đội trưởng Kỳ này chắc cũng có tuổi rồi, thoạt nhìn khoảng chừng 30 tuổi, những người ở tuổi này chắc cũng đã có gia đình rồi……”

Tạ Phương Hoa nói tiếp: “Hình như anh ấy chưa có gia đình……”

Tối qua trong lòng cô ấy thật sự rất hoảng hốt nên đã nói bóng nói gió dò hỏi Tiểu Mai một vài điều về Kỳ Huy Hoàng. Chẳng qua cô ấy không dám hỏi rõ, mà chỉ nhắc tới một chút, thế nhưng dường như Tiểu Mai biết cô ấy muốn hỏi điều gì, cho nên đã kể hết mọi chuyện cho Tạ Phương Hoa biết.

Bao gồm cả chuyện đội trưởng Kỳ chưa có vợ....

Chỉ là không biết tại sao Tạ Phương Hoa vẫn không thể tin được, Kỳ Huy Hoàng sẽ vì vậy mà cưới cô ấy.

“Làm sao chị biết?” Ánh mắt Khương Tuệ Tuệ trở nên sáng ngời, lộ ra vẻ chế nhạo: “À, chị Phương Hoa, có lẽ nào chị cũng thích đội trưởng Kỳ sao? Chị còn nói không biết đội trưởng Kỳ kêu chị suy xét chuyện gì, chắc chắn giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó mà không thể cho người khác biết……”

“Không…… Tôi không có…… Tuệ Tuệ, cô đừng đoán mò…… Với lại, anh ấy là đội trưởng, sao có thể nhìn trúng một người như tôi được……” Tạ Phương Hoa đỏ bừng mặt, cắn môi không tự tin nói.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ hừ một tiếng, nói: “Vậy cũng chưa chắc, chị Phương Phỉ, chị cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi thiếu tự tin. Đội trưởng thì làm sao? Không phải anh ấy cũng rất tốt sao? Chị Phương Hoa, chị thử nhìn chị đi, chị không những lớn lên xinh đẹp, mà tính cách lại còn ôn nhu hiền huệ, còn có tay nghề may quần áo, nếu tôi mà là đàn ông, tôi cũng muốn cưới chị nữa là.”

“Tuệ Tuệ, cô đừng nói như vậy, cô khen như vậy khiến tôi thấy ngại lắm……” Tạ Phương Hoa bị Khương Tuệ Tuệ làm cho đỏ mặt.

Hai người vui cười suốt cả đoạn đường về, Khương Tuệ Tuệ khẳng định chắc nịch rằng đội trưởng Kỳ thích Tạ Phương Hoa.

Đúng lúc này, phía sau bọn họ có tiếng chuông xe đạp vang lên, tiếp theo có người kêu lên: “Đồng chí Tiểu Khương, đồng chí Tiểu Khương, chờ một chút! Chờ một chút!”

Người xuất hiện là đoàn trưởng Chu.

Hôm qua sau khi xem phim xong, ông ấy không tìm được Khương Tuệ Tuệ, sau đó lại gần đến giờ tắt đèn, ông ấy mới nghĩ hay là để hôm nay đến ký túc xá binh đoàn nghệ thuật tìm Khương Tuệ Tuệ.

Chỉ là ông ấy đâu ngờ đến, buổi sáng lúc ông ấy đến tìm thì Tiểu Mai nói rằng Khương Tuệ Tuệ đã đi rồi.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 493: Chương 493



Ông ấy không muốn vụt mất cơ hội tìm gặp cô thế nên đã nhanh chóng chạy xe đạp đuổi theo.

Tạ Phương Hoa dừng xe lại, hai người nhảy xuống xe đạp, đoàn trưởng Chu cũng thở hổn hển rồi ngay lập tức bước xuống từ xe đạp, ông ấy ném xe đạp sang một bên, vội vàng nói: “Đồng chí Tiểu Khương, chào cô, tôi là đoàn trưởng binh đoàn nghệ thuật, họ Chu.”

“Xin chào đoàn trưởng Chu, đây là……” Khương Tuệ Tuệ thấy đoàn trưởng Chu đưa tay ra, cô cũng đưa tay ra, hai người bắt tay nhau.

Chẳng qua cô có chút khó hiểu không biết đoàn trưởng Chu đuổi theo đến đây là muốn làm gì? Là tức giận chuyện ngày hôm qua cô lên sân khấu biểu diễn thay Diệp Mạn Đình sao? Đặc biệt tìm đến để gây phiền phức cho cô sao?

Nhưng mà nhìn không giống vậy cho lắm, hơn nữa thông qua quan sát phản ứng của khán giả thì buổi biểu diễn ngày hôm qua của cô cũng khá thành công mà. Hơn nữa cô lên sân khấu biểu diễn chỉ là giúp đỡ chứ không hề thu phí, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?

Khương Tuệ Tuệ đang nghĩ thầm trong bụng thì nghe thấy đoàn trưởng Chu nói ra ý đồ mà ông ấy đến đây: “Là thế này, đồng chí Tiểu Khương, chuyện hôm qua tôi đã nghe Tiểu Mai nói rồi. Cũng đã thưởng thức buổi biểu diễn ngày hôm qua của cô, tôi cảm thấy cô rất có tài năng, cho nên tôi muốn mời cô đến binh đoàn nghệ thuật của chúng tôi.”

Gì cơ? Mời cô đến binh đoàn nghệ thuật sao?

Khương Tuệ Tuệ chớp chớp mắt: “Cái này sao……”

“Những chuyện khác cô không cần lo lắng, có tôi đảm bảo, chắc chắn là cô có thể đến đó.” Đoàn trưởng Chu trực tiếp nói ra luôn, vì ông ấy sợ Khương Tuệ Tuệ đang lo lắng về chuyện khác, dù sao thì bây giờ không phải tất cả mọi người ai cũng đều có thể vào được binh đoàn nghệ thuật, nhóm nữ lính văn nghệ cũng là những người tương đối nổi tiếng.

Nhưng mà, ngay sau đó ông ấy lại nghe Khương Tuệ Tuệ nói: “Cái đó…… Thật ngại quá đoàn trưởng Chu, thật sự cá nhân tôi không có ý muốn vào binh đoàn nghệ thuật…… Đoàn trưởng Chu đừng nghĩ nhiều, đương nhiên là tôi rất kính nể những người quân nhân, chẳng qua tôi cảm thấy đôi khi con người tôi khá lười nhác, không thích hợp chịu sự quản lý của quân đội cho lắm, sợ đến lúc đó không thích nghi được sẽ khiến đoàn trưởng Chu thất vọng.”

Những lời đó đều là lời khách sáo, thật sự chỉ là cô cảm thấy việc gây dựng sự nghiệp kiếm tiền với Tạ Phương Hoa thích hợp hơn……

Không có cách nào khác, ai cũng có chí hướng riêng, cô cũng không ngoại lệ. Có thể tự mình làm chủ kiếm tiền, như vậy chẳng phải tốt hơn đến binh đoàn nghệ thuật sao……

Có tiền không phải tốt hơn sao?

Mặc dù đoàn trưởng Chu nói đã thưởng thức buổi biểu diễn của Khương Tuệ Tuệ và thấy cô có tài năng, nhưng nghe cô nói như vậy, ông ấy cũng không biết phải nói gì thêm.

Chẳng qua lúc trở về, ông ấy vẫn nói: “Vậy được rồi, nhưng mà đồng chí Tiểu Khương, khi nào cô có ý muốn đến binh đoàn nghệ thuật, có thể tìm tôi bất kỳ lúc nào, những lời hôm nay tôi nói với cô thì tôi sẽ vĩnh viễn giữ lời.”

Không thể không nói đoàn trưởng Chu là người rất tốt, Khương Tuệ Tuệ mím môi, còn rất ngại ngùng, bởi vì đoàn trưởng Chu có thể sẽ không đợi được cô đâu……

Khổ thật đấy.

Sau khi nhìn theo bóng dáng đoàn trưởng Chu rời đi trong cô đơn, Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa tiếp tục lên đường, nhưng các cô còn chưa đi được xa, đã nhìn thấy phía trước có ba người đang đi tới, một đôi vợ chồng trung niên và một cô gái trẻ tuổi.

Cố Diệp Phi

Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô gái trẻ lại khóc. Mà hình như lại không dám khóc lớn tiếng, cứ cố gắng nuốt uất ức vào trong, ai ngờ người phụ nữ trung niên bên cạnh không những không an ủi, mà ngược lại còn giơ tay tát cô ấy một cái, còn dùng ngón tay chọc vào trán cô ấy.

Xong rồi còn chống nạnh hùng hổ: “Mày đúng là đồ ăn hại, cũng không biết tao đẻ mày ra được ích lợi gì, nếu lúc trước biết sinh ra một đứa ăn hại như mày, thì tao đã bóp c.h.ế.t mày rồi, để cho mày sống sót chỉ mang lại tai họa cho cả nhà.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 494: Chương 494



Một kẻ câm như mày lớn lên thì được ích lợi gì? Kẻ câm như mày thì có thể gả cho ai? Ai mà chịu cưới một kẻ câm như mày? Đem mày cho người ta thì người ta cũng không thèm! Thế mà lại có một kẻ ngốc như vậy sao? Có lý nào lại tình nguyện đưa cho nhà chúng ta 50 nhân dân tệ tiền lễ hỏi!”

“Cả nhà chúng ta làm hơn một năm cũng không thể kiếm được 50 nhân dân tệ! Vậy mà mày thì hay rồi, chẳng qua cha của hắn chỉ mới đi qua đi lại quan sát mày một chút, thế mà mày còn dám cắn người ta, tao phải đánh cho mày một trận, tao đánh c.h.ế.t mày!”

Người phụ nữ trung niên càng nói càng tức giận, xuống tay càng lúc càng nặng, tiếp theo là nhìn quanh bốn phía, hình như là muốn tìm nhánh cây để đánh con gái. Chỉ là chỗ này không có nhánh cây, cái cây gần nhất cũng cách chỗ này mười mấy hai mươi bước chân, bà ta lười đi xa như vậy, trực tiếp nhặt một cục đá trên mặt đất, định đập lên người con gái.

Trông dáng vẻ của người con gái này chắc hẳn ngày thường cũng không hiếm khi bị mắng, bị đánh, lúc này cô ấy chỉ biết cúi đầu khụt khịt mũi, cả thân mình run lên bần bật, cũng không biết phản kháng như thế nào.

Đây là lần đầu tiên Khương Tuệ Tuệ nhìn thấy cảnh bạo lực gia đình như thế này.

Mặc dù cô biết rằng quan niệm trọng nam khinh nữ vẫn luôn tồn tại, đặc biệt là vào những năm này, lần trước mẹ của Lưu Thiếu Thông muốn đem Tiểu Nguyệt mới sinh ra cho người khác, đã khiến Khương Tuệ Tuệ rất tức giận.

Cảnh tượng trước mắt hiển nhiên một lần nữa khiến Khương Tuệ Tuệ biết thêm về những người trọng nam khinh nữ.

Cục đá to như vậy mà đánh vào đầu con gái, đây không phải là muốn cô ấy c.h.ế.t hay sao?

Hành động như thế còn là người hay sao?

Không thể nào chấp nhận được!

Khương Tuệ Tuệ tức giận đến phát run, cô nắm chặt nắm tay. Cũng may cô còn có miệng quạ đen, có thể thu phục được người phụ nữ này.

Chỉ thấy cục đá trong tay người phụ nữ trung niên đột nhiên rơi xuống đất ngay dưới chân bà ta. Sự đau đớn khiến cho người phụ nữ trung niên hét lên một tiếng, sau đó nhe răng trợn mắt cởi giày ra xem chân thế nào.

Giày vừa được cởi ra, đã thấy ngón chân bị dập đến mức m.á.u me đầy chân, da thịt hở ra ngoài, thoạt nhìn cũng thấy rất đau.

Người phụ nữ trung niên hùng hổ, cảm thấy đây đều là lỗi sai của con gái, còn muốn đánh cô ấy, kết quả bị vướng chân, chân trái dẫm chân phải, lại ngã nhào trên mặt đất. Ngã một cái khiến cho bùn đất bám đầy trong miệng.

Bà ta “phụt phụt” vài tiếng, nhổ hết đất đỏ trong miệng ra.

Muốn bò dậy nhưng lại không đứng dậy được, bà ta lại mắng con gái: “Đứa ăn hại này mày bị mù à? Không thấy tao bị ngã sao? Còn không nhanh lại đỡ tao dậy? Đẻ ra cục xương chó còn tốt hơn là đẻ ra mày!”

Lần nào cũng thế, chỉ có những lúc như thế này, Triệu Xuân Hạnh mới cảm thấy cô ấy không nghe được cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất lúc cô ấy bị mẹ mắng, cô ấy có thể thấy bớt khó chịu hơn một chút. Thậm chí cô ấy cũng không nhìn vào miệng của mẹ mình, bởi vì cô ấy không muốn biết mẹ cô ấy đang dùng những từ ngữ dơ bẩn gì để mắng chửi cô ấy.

Cố Diệp Phi

Tuy nhiên cô ấy cũng nhanh chóng đưa tay ra kéo mẹ lên.

Nhưng mà cho dù không nhìn vào miệng của mẹ, cô ấy cũng đoán được mẹ mình sẽ nói những gì. Nếu cô ấy không lập tức kéo mẹ lên, có thể cô ấy sẽ lại phải chịu một trận đòn nữa.

Quả nhiên, sau khi Triệu Xuân Hạnh kéo Trương Thiên Bình lên, Trương Thiên Bình lại còn hùng hổ hơn rất nhiều, bà ta đưa tay bấu lấy cánh tay Triệu Xuân Hạnh một cách đầy hung hăng.

Cánh tay trắng nõn của Triệu Xuân Hạnh lập tức bầm tím lên một mảng, da cô ấy trắng là do trời sinh, cho dù thường xuyên làm việc dưới trời nắng gắt cũng khó có thể phơi đen được làn da trắng này.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 495: Chương 495



Làn da như vậy quả thật khiến Khương Tuệ Tuệ vô cùng ngưỡng mộ, bởi vì da cô không phải loại phơi nắng cũng khônng đen, phải có biện pháp bảo vệ da, còn phải sử dung kem chống nắng thì mới có thể duy trì được độ trắng của da thịt.

Trở lại chuyện chính, điều đáng nói chính là cái tên Trương Thiên Bình này vốn dĩ là vợ chồng ông bà Trương lấy đặt cho con trai, nhưng kết quả lại sinh ra con gái.

Những người trong nhà mẹ đẻ của Trương Thiên Bình cũng trọng nam khinh nữ, ngay từ nhỏ Trương Thiên Bình đã chịu không ít bất công chỉ vì vấn đề trọng nam khinh nữ, thật sự có một số người, bản thân mình chịu khổ nhiều quá rồi lại muốn trút lên người khác, thậm chí sinh ra và lớn lên trong một gia đình như thế, tư tưởng của bà ta đã thay đổi một cách vô tri vô giác, đối với bà ta mà nói, đàn ông thật sự cao quý hơn phụ nữ.

Cho nên khi chồng bà ta uống rượu say rồi đánh bà ta, mặc dù đau nhưng bà ta lại cảm thấy đàn ông đánh phụ nữ là chuyện rất bình thường, nhà người khác cũng như vậy.

Đứa con trai Triệu Hổ Tử là do bà ta đứt ruột đẻ ra, ở trong nhà không cần làm bất cứ việc gì, chỉ cần làm tốt chuyện ăn chuyện mặc là được rồi, còn chuyện học có hay không cũng không sao.

Còn Triệu Xuân Hạnh, bà ta nuôi lớn cô ấy đã xem như là ban ơn cho cô ấy lắm rồi, bà ta chỉ trông chờ đến lúc gả Triệu Xuân Hạnh đi, lấy về một chút tiền lễ hỏi cho con trai bà ta để dành cưới vợ.

Người phụ nữ này có tư tưởng thật tệ hại, đáng sợ nhất chính là, bà ta còn cảm thấy đây đều là bình thường, mọi người đều phải có suy nghĩ giống bà ta mới đúng.

………………

Triệu Xuân Hạnh bị bấu vào tay vô cùng đau đớn, nhưng cô ấy không dám hé răng.

Cố Diệp Phi

Cô ấy cắn cắn môi, cô ấy biết năm nay bản thân đã mười tám tuổi rồi, theo lý mà nói là phải gả cho người ta rồi. Cô ấy biết bản thân là một người câm, không ai nguyện ý cưới một người câm về nhà làm vợ, thế nên cô ấy phải chuẩn bị tốt một chút nếu muốn được gả đi.

Cho dù nhà người đó có nghèo đến mức không có chỗ ở, nhưng chỉ cần đối phương có thể đối xử tốt với cô ấy thôi thì cô ấy cũng nguyện ý.

Nhưng cô ấy chưa từng nghĩ tới, mẹ cô ấy lại muốn gả cô ấy cho một kẻ ngốc, tên ngốc đó còn liên tục ch** n**c dãi, lại còn gọi cô ấy là chị. Những điều đó còn chưa đáng nói, điều đáng nói nhất chính là cha của tên ngốc đó, ông ta cứ nhìn cô ấy chằm chằm bằng ánh mắt thèm khát, giống như bọn họ không phải cưới vợ cho con trai, mà là cưới vợ cho ông ta.

Triệu Xuân Hạnh sợ hãi, cô ấy lập tức xoay người bỏ chạy.

Sau đó chính là cảnh tượng cô ấy bị mẹ đuổi theo đánh một trận, thế nhưng Triệu Xuân Hạnh không hề hối hận khi bị đánh, nếu bắt cô ấy gả vào gia đình kia thì cô ấy tình nguyện bị đánh cho đến chết.

Tạ Phương Hoa thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng tức giận không thể chịu được. Mặc dù cha cô ấy cũng bị xem là phần tử xấu, cũng thuộc dạng tệ nạn, nhưng ít nhất cha cô ấy chưa bao giờ trọng nam khinh nữ, lúc nào cũng đối xử với cô ấy rất tốt, cô ấy chính là đứa trẻ lớn lên trong sự nuông chiều.

Thế nên sau này cô ấy có chịu khổ vì cha thì cô ấy cũng chưa bao giờ than trách ông ấy nửa lời.

Bây giờ nhìn thấy Trương Thiên Bình đối xử với con gái ruột của bà ta như vậy, vừa mắng chửi vừa đánh đập, lại còn dùng những lời lẽ khó nghe như thế. Chân mày Tạ Phương Hoa cau lại, cô ấy dừng xe, quay đầu nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ, dường như đang muốn dò hỏi ý cô.

Hai người cũng đã là bạn được mấy tháng rồi, cũng được xem như là tâm linh tương thông.

Tạ Phương Hoa vừa liếc mắt nhìn qua một cái, Khương Tuệ Tuệ đã lập tức đoán được ý nghĩ trong lòng cô ấy, cô nói: “Chị Phương Hoa, chị cũng thấy không chịu được đúng không? Chúng ta có thể như vậy…… Đến lúc đó liền có thể……”

Khương Tuệ Tuệ thì thầm vào tai Tạ Phương Hoa.

Tạ Phương Hoa càng nghe thì hai mắt càng mở to, cảm thấy đây đúng là một ý kiến hay.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 496: Chương 496



Khương Tuệ Tuệ bước xuống xe đạp, Tạ Phương Hoa cũng không chạy xe nữa mà chuyển thành đẩy xe.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Khương Tuệ Tuệ nói: “Trung ương bắt đầu điều tra về vấn nạn ‘trọng nam khinh nữ’, văn bản cũng đã soạn xong cả rồi, nghe đâu là nếu bắt được người trọng nam khinh nữ đều sẽ đưa đi lao động cải tạo hết. Nếu tình tiết nghiêm trọng hơn, ví dụ như là đánh đập con cái, đến lúc đó bị công an bắt về cũng sẽ bị đánh đập y như vậy, nghe nói ở huyện chúng ta còn dự tính xung phong làm mẫu gương về vấn đề trọng nam khinh nữ này.”

“Lần trước lãnh đạo mở cuộc họp cũng đã đề cập tới rồi, đặc biệt là ở những vùng nông thôn lạc hậu, càng phải nghiêm khắc xử lý hơn nữa, những địa phương đó có rất nhiều người trọng nam khinh nữ. Đương nhiên, mỗi người đều có một lần hối cải để có cơ hội làm lại con người mới, lần đầu tiên bị bắt gặp sẽ tiến hành giáo dục tư tưởng, nếu lần thứ hai vẫn còn như vậy, bị bắt được nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”

Sau khi nghe xong, Phương Hoa gật gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cũng có nghe nói về chuyện này, Chủ tịch đã từng nói phụ nữ cũng có thể làm lãnh đạo, nam nữ đều giống như nhau. Nếu ai dám trọng nam khinh nữ, vậy không phải là đang đối nghịch với tư tưởng của Chủ tịch hay sao?”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến gần chỗ đám người Triệu Xuân Hạnh.

Những lời các cô nói đều lọt vào tai Trương Thiên Bình không sót một chữ nào, ngay từ đầu khi nói những điều đó, bà ta cũng không biết là thật hay giả, nhưng sau khi các cô nói đến hai chữ ‘Chủ tịch’, bà ta liền sợ tới mức chân bước đi cũng lảo đảo, hai chân đều trở nên mềm nhũn. Khẩu hiệu phụ nữ có thể làm lãnh đạo không phải bà ta chưa từng nghe nói qua, vậy xem ra đó chính là sự thật rồi……

Cố Diệp Phi

Bà ta muốn nhanh chóng chạy đi, kết quả lại bị Khương Tuệ Tuệ cản đường.

Khương Tuệ Tuệ nhìn sắc mặt trắng bệch của bà ta, nói: “Đồng chí, vừa rồi hình như tôi nhìn thấy bà mới đánh chửi con gái? Những lời tôi vừa nói bà đều nghe thấy chứ? Đây là lần đầu tiên tôi bắt gặp làm như vậy, tôi sẽ không bắt bà đến Cục Công An, nhưng nếu lần sau lại để tôi nhìn thấy, nhất định sẽ bắt bà đi lao động cải tạo, nghe rõ chưa?”

Trương Thiên Bình sợ tới mức toát mồ hôi lạnh liên tục.

Nãy giờ cha của Triệu Xuân Hạnh vẫn không nói gì, đến lúc này ông ta vội vàng giải thích: “Tiểu đồng chí, tôi không có đánh con gái tôi, cô muốn bắt thì bắt một mình bà ấy đi, bà ấy thích đánh con gái lắm, còn không cho con gái ăn cơm no, thật sự quá hung dữ, quả thật là cái mụ già la sát này.”

Khương Tuệ Tuệ nhìn bộ dạng hèn nhát của người đàn ông, trong lòng tức giận đến bật cười. Loại người này chính là loại vô dụng điển hình chỉ biết ức h.i.ế.p người nhà, ra ngoài rồi thì một chút bản lĩnh cũng không có, về nhà thì lại bắt đầu hung hăng với vợ con.

Tuy nhiên ngoài mặt cô vẫn giữ vẻ nghiêm túc, cô lạnh mặt nói: “Ông thấy vợ mình đánh con gái mà cũng không biết ngăn lại, cũng không tố cáo để người khác ngăn cản, đây là tội bao che. Sau này nếu ông còn như vậy cũng sẽ bị bắt đi lao động cải tạo.”

Người đàn ông sợ hãi, ông ta đúng là kẻ ham ăn biếng làm, nhưng ông ta thực sự chưa từng đánh Triệu Xuân Hạnh.

Ông ta cảm thấy mình bị Trương Thiên Bình liên lụy, cắn chặt răng, dự định trở về sẽ dạy cho bà ta một bài học thích đáng.

Sau khi bị Khương Tuệ Tuệ giáo dục tư tưởng một trận, vợ chồng nhà họ Triệu thề sau này sẽ không bao giờ đánh con gái nữa, sẽ không trọng nam khinh nữ nữa.

Đợi sau khi bọn họ đi xa, Tạ Phương Hoa tiếp tục đèo cô trên xe đạp về đại đội, cô ấy nói: “Tuệ Tuệ, sao em lại nghĩ ra cách này thế, vừa rồi người đó sợ tới mức toát mồ hôi đầy đầu, nhìn cũng buồn cười quá đi mất.”

“Nhưng mà……” Nói đến đây, Tạ Phương Hoa lại cảm thán một câu: “Nếu những gì chúng ta vừa nói đều là sự thật thì tốt quá rồi, nếu ai trọng nam khinh nữ, thì sẽ lập tức bị bắt đi lao động cải tạo, xem bọn họ còn ai dám làm như vậy nữa không.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 497: Chương 497



Đúng vậy, nếu là như vậy thì tốt rồi, Khương Tuệ Tuệ cũng nghĩ trong lòng như vậy.

Nam nữ vốn dĩ là nên bình đẳng, đàn ông không tôn trọng phụ nữ thì thật là đáng giận, nhưng phụ nữ không tôn trọng phụ nữ thì lại càng đáng giận hơn nữa. Vốn dĩ đều là con người với nhau, sao lại phải phân biệt cấp bậc làm gì!?

Chẳng qua Khương Tuệ Tuệ hiểu rõ, có lẽ một khoảng thời gian ngắn tiếp theo vợ chồng nhà họ Triệu sẽ vì cái gọi là ‘chính sách’ trên kia mà không dám trọng nam khinh nữ, nhưng cũng chỉ là vì sợ hãi chính sách mà thôi, chứ không phải thật sự muốn đối xử tốt với con gái.

Đợi đến khi bọn họ phát hiện ra bọn họ bị lừa, có lẽ sẽ lại tiếp tục đối đãi với Triệu Xuân Hạnh giống như trước kia.

Nhưng đây cũng là cách tốt nhất mà Khương Tuệ Tuệ có thể nghĩ ra vào lúc này, cũng không biết khi nào bọn họ có thể phát hiện ra bọn họ bị lừa, tốt nhất là kéo dài càng lâu càng tốt, thường thì ở nông thôn này, nguồn tin tức luôn bị tắc nghẽn và chậm trễ, chắc sẽ không quá sớm để bọn họ biết được không hề có chính sách này.

……………………

Vốn dĩ hai người định cùng nhau đến nhà đại đội trưởng bằng xe đạp, nhưng mà sau khi tới nơi thì mới phát hiện trong nhà đại đội trưởng không có ai cả, Khương Tuệ Tuệ đành phải đem xe đạp về nhà.

Chiếc 28 Đại Giang rất nặng, đàn ông tương đối thích đạp xe, thân hình Khương Tuệ Tuệ lại khá nhỏ nhắn, đạp xe này sẽ không tiện lắm. Cũng may hai nhà cách nhau không quá xa, kiên trì đạp một chút thì cũng đã đến.

Tối qua Khương Tuệ Tuệ đã gọi điện thoại cho Phương Quế Chi, cho nên người nhà họ Khương đều biết sáng nay cô sẽ trở về, Nữu Nữu đã chờ cô ở cửa. Bây giờ cô bé càng ngày càng quấn quít cô nhỏ, tối qua cô nhỏ không về nhà, cô bé cứ hỏi mãi tại sao cô nhỏ còn chưa về, luôn hỏi Lý Tú Cầm rốt cuộc khi nào cô nhỏ mới trở về.

Sau khi biết được sáng sớm hôm sau cô nhỏ sẽ trở về, cô bé đã rời khỏi giường từ sớm, chạy ra cửa chờ Khương Tuệ Tuệ.

Cho nên khi Khương Tuệ Tuệ vừa về đến cửa nhà đã nhìn thấy Nữu Nữu.

Nữu Nữu gặp được cô nhỏ, hưng phấn nhảy dựng lên: “Cô nhỏ, cô nhỏ đã về rồi!”

Trong nhà lại ló ra một cái đầu nhỏ, nói: “Cô nhỏ đã về rồi!”

Đúng lúc Phương Quế Chi và Lưu Ái Đệ đang ở trong sân lựa đậu que, nghe thấy Nữu Nữu nói, cũng bỏ mớ rau trong tay xuống, đi tới cửa nghênh đón.

Khương Tuệ Tuệ dừng xe đạp lại, Phương Quế Chi giúp cô đem xe đạp vào, Khương Tuệ Tuệ nói: “Vốn dĩ muốn đến nhà đại đội trưởng, vậy mà không có ai ở nhà, thế nên con đã đạp xe về.”

“Nghe nói mới sáng sớm đã ra ngoài, cũng không biết là đi đâu.” Lưu Ái Đệ lên tiếng, cô ta rất thích hỏi thăm mọi người xung quanh, cho nên tin tức của cô ta là nhạy bén nhất.

“Thế nào, đến binh đoàn chơi có vui không?” Phương Quế Chi hỏi.

Câu hỏi này khiến Khương Tuệ Tuệ nhớ lại tối hôm qua cô và Tống Thời Thanh đã có tình cảm mãnh liệt dưới nước, điều đó khiến cô đỏ mặt. Vội vàng che giấu cảm xúc nóng rát và bức bối trong lòng đi, vẫy vẫy tay như cây quạt, nhấp môi nói: “Cũng vui lắm ạ.”

Đương nhiên là chơi vui rồi, được ngâm suối nước nóng, còn có…… Khụ khụ khụ.

Nữu Nữu mở to đôi mắt đen láy, ánh mắt tràn đầy vẻ hâm mộ: “Nữu Nữu cũng muốn đi theo……”

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ xoa đầu Nữu Nữu, nói: “Đợi Nữu Nữu lớn thêm một chút, cô nhỏ sẽ đưa cháu đi cùng.”

Mấy người bọn họ nói nói cười cười vài ba câu rồi lại đi vào trong, bữa sáng của người nhà họ Khương hầu như là cơm trắng, Phương Quế Chi cố ý để dành lại cho Khương Tuệ Tuệ một chút, bà ấy kêu cô đi chuẩn bị bữa sáng trước. Ở nhà sẽ làm bánh bao nhân đậu, đúng lúc trong nhà có một ít đậu đỏ, Khương Tuệ Tuệ lấy hết đậu đỏ nghiền nhỏ để làm nhân bánh bao.

Cho đậu đỏ nghiền vào bánh bao sẽ tăng thêm độ ngọt, vừa thơm vừa mềm.

Tống Thời Thanh viết thư về cho ông bà nội, nhờ Khương Tuệ Tuệ mang tới.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 498: Chương 498



Khương Tuệ Tuệ đem thư đến cho bọn họ, còn kể cho bọn họ nghe một ít chuyện về binh đoàn, nói cho bọn họ biết đội trưởng của Tống Thời Thanh là bạn chiến hữu của cha anh, căn bản là rất chiếu cố anh, để cho bọn họ thấy yên tâm hơn.

Bà nội Tống nhận lấy bức thư, lại bị ông nội Tống cướp lấy, ông ấy vội vàng lấy kính ra mang vào, bắt đầu đọc thư, vừa đọc vừa nói cho bà Tống biết Tống Thời Thanh viết gì trong thư.

Bà Tống thấy trong thư nói tất cả đều tốt, anh còn cùng Thẩm Kiêu Dương hoàn thành công việc, trong lòng đã yên tâm hơn rất nhiều. Lại hỏi: “Tuệ Tuệ, thức ăn ở binh đoàn thế nào? Thời Thanh có gầy đi không?”

À……

Khương Tuệ Tuệ cẩn thận nhớ lại cảm giác tối hôm qua lúc cô sờ vào n.g.ự.c Tống Thời Thanh, lắc đầu nói: “Bà nội, bà cứ yên tâm đi, thức ăn ở đó rất ngon, anh ấy sẽ không gầy đi đâu ạ.”

....

Bọn họ ngồi trong sân ăn bánh bao và uống trà trái cây thì cửa sân bị mở ra, có hai người đi tới, đó là đại đội trưởng và Ngưu Thúy Phân.

Chắc là bọn họ vừa trở về, ở bên ngoài trời đang rất nóng, hai người đổ mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt cũng đỏ lên trông thấy. Trong tay bọn họ còn cầm theo một hộp sữa mạch nha và hai bình rượu trắng, cùng với một ít điểm tâm.

Nhìn thấy bọn họ, Phương Quế Chi cho rằng bọn họ tới là muốn lấy xe đạp, vội vàng chỉ chỉ chiếc xe đạp bà ấy dựng trong góc sân: “À, là đại đội trưởng tới đấy sao? Là tới lấy xe đạp đi phải không? Vừa nãy Tuệ Tuệ mang xe đạp đến nhà mọi người, nhưng mà không phải mọi người không có ở nhà sao? Vậy nên con bé đã mang xe đạp trở về đây rồi.”

Cố Diệp Phi

Nói xong thì nhìn đến mấy món đồ trong tay bọn họ, nói: “À, mọi người đi huyện mua được không ít đồ dùng nha.”

Nào ngờ đại đội trưởng lại dúi mấy món đồ trong tay vào tay bà ấy, nói: “Vừa nãy tôi bị gọi vào huyện họp, cả nhà vợ chồng anh trai của vợ tôi đều bị cắt chức điều tra, đã điều tra ra bọn họ tham ô, chắc là sẽ bị đưa đi lao động cải tạo. Chuyện lần này có liên lụy rất lớn, rất nhiều người có quan hệ với bọn họ đều bị cắt chức điều tra.”

Nói xong, đại đội trưởng nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đang ung dung ăn bánh bao, tiếp tục nói: “May mắn nhờ có Tuệ Tuệ nói với tôi chuyện này, lúc ấy nhà tôi đã lập tức cắt đứt quan hệ với nhà họ Ngưu, nếu không…… Chỉ sợ vị trí của tôi cũng khó giữ được rồi.”

Ngưu Thúy Phân cũng tiếp lời, vô cùng ngượng ngùng mà nói: “Đúng vậy đúng vậy, quả thật ít nhiều nhờ có Tuệ Tuệ nhà chị, lúc ấy tôi còn chưa tin lời con gái chị nói đâu, bây giờ ngẫm lại đều nghĩ mà sợ……”

Khương Tuệ Tuệ vừa ăn bánh bao vừa nghe ngóng động tĩnh bên này, nhướng nhướng chân mày. Ngày mà nhà họ Ngưu sụp đổ tới muộn hơn so với cô tưởng tượng, nhưng cũng có thể do số người liên lụy tương đối nhiều cho nên mới bị chậm trễ một chút.

Nhìn vẻ mặt lấy lòng của Ngưu Thúy Phân, cô cong cong khóe môi, không phải cô đã nói rồi sao, đến lúc đó tự Ngưu Thúy Phân sẽ hiểu rõ mọi chuyện.

Con người luôn là như vậy, khi mọi chuyện còn chưa xảy ra sẽ luôn khinh thường sự nhắc nhở của người khác, đợi đến khi chuyện xảy ra rồi mới thật sự cảm thấy đã được người khác cứu một mạng.

Lúc ấy Khương Tuệ Tuệ cũng nghĩ để xem hành động của bọn họ thế nào, nếu Ngưu Thúy Phân cứ nhất quyết không tin, vậy cô cũng không quản được, dù sao thì khuyên răn người khác cũng là chuyện rất khó.

Cũng may đại đội trưởng là người biết suy nghĩ, đây cũng xem như là phúc của bọn họ.

Phương Quế Chi còn nhớ lúc ấy khi Khương Tuệ Tuệ gặp Ngưu Thự Quang về, hình như có nói qua một chuyện như vậy, tuy nhiên bọn họ cũng không để trong lòng, chủ yếu là do tác phong cá nhân của Ngưu Thự Quang có vấn đề, thế nên sau đó cũng không chú ý đến nữa.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 499: Chương 499



Không ngờ thật sự có chuyện như thế xảy ra.

Tuy nhiên bà ấy vẫn không chịu nhận lấy quà tặng, chỉ lắc đầu nói: “Đây cũng là nhờ đại đội trưởng hoàn thành tốt công việc, Tuệ Tuệ nhà chúng tôi chỉ là nhắc nhở một chút mà thôi, không có gì quan trọng cả, thế nên mấy thứ này chúng tôi không thể nhận được.”

Ngưu Thúy Phân tiếp tục nói: “Quế Chi, chị hãy nhận lấy đi, đây là những thứ nên thuộc về mọi người. Chị biết không? Bởi vì việc này, không những lão Tô nhà tôi không bị liên lụy, mà còn được thăng chức, cấp trên nói là muốn thăng ông ấy lên làm ở huyện.”

“Vậy đúng là chuyện quá tốt rồi.” Phương Quế Chi nói.

Mọi người ai cũng biết đại đội trưởng vẫn luôn muốn đến huyện làm việc, chẳng qua vẫn luôn không được điều đi. Lúc trước Ngưu Thúy Phân cho Ngưu Thự Quang biết là Khương Tuệ Tuệ giật dây, cũng là muốn mượn quan hệ này để anh họ bà ấy tiến cử chồng bà ấy vào huyện.

Nào ngờ bên trọng bên khinh, nhà họ Ngưu sụp đổ, ngược lại chồng bà ấy trong họa gặp được phúc, tất cả những chuyện này ít nhiều cũng là nhờ Khương Tuệ Tuệ.

Cuối cùng, Phương Quế Chi vẫn nhận lấy quà tặng, dù sao thì đại đội trưởng đã được thăng chức, nếu bọn họ không chịu nhận lấy thì hình như không được hay cho lắm.

“Chúc mừng đại đội trưởng.” Khương Tuệ Tuệ cũng nói.

Lưu Ái Đệ hỏi: “Vậy cấp trên nói khi nào thì sẽ vào huyện?”

Ngưu Thúy Phân giải thích chắc cần phải mất một khoảng thời gian ngắn nữa, bởi vì gần đây trong huyện xảy ra vài chuyện tương đối rúng động, đợi sau khi mọi chuyện đều được xử lý ổn thỏa thì mới đến nhậm chức. Tuy nhiên mọi chuyện đã được quyết định hết rồi, bọn họ cũng không nôn nóng, cứ như vậy đợi đến lúc nhậm chức là được rồi.

Cuối cùng trong khoảng thời gian này, đại đội trưởng cũng sẽ tiếp tục hoàn thành tốt công việc.

Bên kia, Khương Vệ Bình cầm dây thước đo vòng eo đến nhà họ Hứa.

Lần trước vào thành cô ấy đã mua cho Hứa Quý Thuận một thước vải, dự định may cho anh ấy một chiếc áo ngắn. Chỉ là cô ấy không biết số đo của Hứa Quý Thuận, nên muốn đến đo một chút, đúng lúc hôm nay cô ấy có thời gian rảnh thế nên đã lập tức đi ngay.

Đúng lúc Hứa Quý Thuận cũng ở nhà, nghe tiếng gõ cửa, nhưng cái bào trên tay vẫn không dừng lại, anh ấy không hề quay đầu nhìn qua.

Anh ấy đâu biết rằng người đang đứng ngoài cửa kia chính là người trong lòng anh ấy luôn nhớ mong ngày đêm. Động tác mềm mượt như nước chảy mây trôi bắt đầu cứng đờ lại, cái bào suýt chút nữa cũng va vào tay anh ấy.

Khương Vệ Bình vội vàng nhắc nhở: “Này, anh phải cẩn thận chút chứ, đừng để tay bị thương!”

Giọng nói của cô ấy rất êm tai, so với Khương Tuệ Tuệ thì còn nhẹ nhàng và mềm mỏng hơn nhiều, cũng ôn nhu hơn vài phần, âm sắc cũng rất thoải mái.

“Ấy ấy, không sao không sao.” Hứa Quý Thuận vội vàng cất cái bào đi, tay anh ấy cũng không bị thương xíu nào. Nhìn Khương Vệ Bình, trong lòng anh ấy đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, vội vàng đi vào lấy cho Khương Vệ Bình một tách trà, đưa cho cô ấy, hỏi: “Cô khát nước rồi phải không?”

Khương Vệ Bình mở to mắt nhìn anh ấy, một người đàn ông cao lớn thô kệch nhưng khi nói chuyện dường như là đang rất ngượng ngùng. Hơn nữa lời nói cũng quá là kỳ lạ, với người bình thường thì khi nhìn thấy có người đến nhà, câu đầu tiên sẽ hỏi luôn là tới để làm gì, chỉ có anh ấy là hỏi cô ấy có phải khát nước rồi không?

Cố Diệp Phi

Tuy nhiên đúng thật là cô ấy cũng đang khát, cô ấy cầm tách trà lên uống vài ngụm, phát hiện bên trong có đường trắng, ngon ngọt rất dễ uống.

Cô ấy đưa lại tách trà cho Hứa Quý Thuận, nói: “Tôi…… Hai ngày trước tôi có vào thành, tôi có mua cho anh một thước vải, dự định may cho anh hai chiếc áo để mặc. Nhưng mà tôi lại không biết số đo của anh, cho nên muốn đến đây đo cho anh trước.”

“À, vậy cô cứ tới đo đi.” Hứa Quý Thuận nghe cô ấy nói như vậy, đương nhiên là cảm thấy cực kỳ vui sướng, vội vàng giơ tay ra phối hợp, đợi cô ấy lấy số đo.
 
Back
Top Bottom