Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 460: Chương 460



Những nữ thanh niên có học trong binh đoàn đều đúng như lời Khương Tuệ Tuệ nói, bọn họ có lương cao và sẵn sàng tiêu tiền, thấy bộ quần áo Tạ Phương Hoa đang mặc trông đẹp nên không cần hỏi giá mà đã muốn may quần áo luôn.

Bọn họ còn nói gần đây đang bận rộn thu hoạch lúa mì nên có thể đưa nhiều tiền hơn một chút để Tạ Phương Hoa chuẩn bị nguyên liệu.

Những người có thể đến binh đoàn nói chung đều là người có điều kiện tốt, ngoài tiền lương ra bọn họ còn có tiền và đồ vật do gia đình gửi đến để trợ cấp, cho nên cũng không để ý đến một ít tiền mua quần áo.

Lúc đầu trò chuyện rất vui vẻ, Tạ Phương Hoa nghĩ lần này nhất định sẽ có rất nhiều đơn hàng, kết quả...

Tạ Phương Hoa nhìn người đàn ông mặc quân phục ngồi cùng bàn, sợ hãi nuốt nước miếng, siết chặt hai bàn tay lại, bất lực không biết đặt chỗ nào.

Tim cô ấy đập thình thịch, cân nhắc xem vị sĩ quan này sẽ dạy bảo cô ấy như thế nào.

Người đàn ông này khoảng 30 tuổi, trông rất phong độ nhưng da hơi ngăm đen. Lúc này, anh ấy đang nhìn chằm chằm vào Tạ Phương Hoa, nhìn như vậy khiến cô ấy sởn cả tóc gáy.

Cô ấy chủ động nhận lỗi: “Sĩ quan, tôi, tôi sai rồi…”

Cô ấy không biết có thể nói với những thanh niên trí thức đó về việc tự may quần áo hay không, nhưng gặp phải tình huống như thế này thì xin lỗi trước không bao giờ là sai.

Người đàn ông thấy cô ấy có thái độ nhận lỗi rất tốt, sau khi biết hoàn cảnh của cô ấy thì cũng không làm khó mà nói: “Được rồi, cô biết lỗi rồi thì không có việc gì, sau này không được làm như vậy nữa.”

Tạ Phương Hoa không ngờ người đàn ông này nhìn qua thì rất dọa người nhưng lại dễ nói chuyện như vậy, cô ấy còn đang nghĩ bản thân thật xui xỏe, không ngờ anh ấy lại để cô ấy đi dễ dàng như vậy. Cô ấy ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, bắt gặp ánh mắt của anh ấy rồi ngượng ngùng xấu hổ quay đi.

Vội vàng nói lời cảm ơn: “Cám ơn sĩ quan!”

Người đàn ông sửa lại cho cô ấy: “Đừng gọi tôi là sĩ quan, tôi là đại đội trưởng của đại đội bảy, họ Kỳ, cô gọi tôi là đội trưởng Kỳ là được. "

"Vâng, đội trưởng Kỳ." Lúc trước Tạ Phương Hoa không biết Kỳ Huy Hoàng là trung đội trưởng hay đại đội trưởng nên cô ấy chỉ có thể gọi anh ấy một tiếng ‘sĩ quan’, nhưng bây giờ thì đã biết rồi, cô ấy nhanh chóng gọi anh ấy một tiếng 'đội trưởng Kỳ'. Cô ấy cúi đầu, đứng thẳng người, cả người khẽ run.

Vừa nhìn đã biết đây là một công dân tốt rồi.

Thấy cô ấy như vậy, Kỳ Huy Hoàng nhịn không được mà buồn cười lắc đầu, nói: "Tiểu đồng chí này, sao cô lại sợ hãi như vậy? Không lẽ trong mắt cô tôi là hổ ăn thịt người hay sao?"

“Không không không, không phải thưa đại đội trưởng… Tôi không nghĩ anh là người như vậy...” Tạ Phương Phi sợ hãi, vội vàng lắc đầu giải thích.

Càng giải thích thì càng tệ hơn.

“Được rồi, không cần giải thích nữa, ngồi xuống uống ly nước đi.” Nói xong, Kỳ Huy Hoàng rót cho Tạ Phương Hoa một ly nước, ra hiệu bảo cô ấy ngồi xuống.

Cố Diệp Phi

Tạ Phương Hoa có chút sững sờ, nhưng thấy vẻ mặt của Kỳ Huy Hoàng không giống như giả tạo, cô ấy sững sờ ngồi xuống đối diện với Kỳ Huy Hoàng.

Sau khi uống một ngụm nước, trái tim vốn đang đánh chiêng trống của cô ấy cuối cùng cũng đã ổn định hơn rất nhiều.

Cô ấy nhịn không được mà lén quan sát đội trưởng Kỳ, thật ra đây là lần đầu tiên cô ấy ngồi đối mặt với một người như đội trưởng Kỳ. Trước đây cô ấy rất sợ những người này, chỉ cần bọn họ nói một câu thôi cũng đủ để khiến gia đình cô ấy mất hết tất cả rồi.

Cha cô ấy năm đó cũng vậy, cũng vì một câu nói từ cấp trên mà trở thành một phần tử xấu, thành kẻ phản loạn...

"Cô không cần phải sợ tôi như vậy, tôi sẽ không ăn thịt cô đâu."Kỳ Huy Hoàng thấy Tạ Phương Hoa lén lút nhìn mình, không nhịn được mà nói: "Vừa rồi cô nói cô đến đây với bạn, sau khi cô gặp lại bạn, có thể nói với cô ấy một chút, hôm nay ở chỗ chúng tôi có một buổi biểu diễn văn nghệ, đến buổi tối còn chiếu phim điện ảnh, nếu mọi người cảm thấy hứng thú thì có thể xem xong văn nghệ và phim rồi hãy trở về.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 461: Chương 461



Còn có biểu diễn văn nghệ và chiếu phim để xem sao?

Trong lòng Tạ Phương Hoa có chút d.a.o động.

Cô ấy cắn môi, nói: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn đại đội trưởng."

"Vậy được rồi, cô ra ngoài tìm bạn đi." Kỳ Huy Hoàng nói với Tạ Phương Hoa.

Đến khi ra khỏi văn phòng, Tạ Phương Hoa vẫn còn có hơi choáng váng, cô ấy không ngờ bản thân sẽ nói chuyện với đại đội trưởng, thậm chí còn uống nước do đại đội trưởng rót cho cô ấy.

Đại đội trưởng Kỳ này thực sự khác với các cán bộ trong ấn tượng của cô ấy, anh ấy không hung dữ cũng không ăn thịt người, lại còn rất thân thiện nữa.

Cô ấy mím môi cười cười, quay người rời đi, đi tìm Khương Tuệ Tuệ để hỏi xem cô có muốn ở lại xem văn nghệ và xem phim rồi mới quay về hay không.

Khương Tuệ Tuệ tìm thấy Tạ Phương Hoa ở cách ký túc xá nữ không xa, Tạ Phương Hoa nói với Khương Tuệ Tuệ việc cô ấy bị đội trưởng Kỳ gọi đến văn phòng để giáo dục tư tưởng, nói đội trưởng Kỳ không cho phép thì cô ấy không dám đi.

Khương Tuệ Tuệ suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Không sao, chúng ta đừng đi, để anh ấy đi đi." Khương Tuệ Tuệ chỉ vào Thẩm Kiêu Dương.

“Em sao?” Thẩm Kiêu Dương chỉ vào mũi của mình, rốt cuộc thì cũng ý thức được người chị dâu đang nói tới thật sự là anh ấy.

Cố Diệp Phi

"Đúng vậy, Kiêu Dương, nói thật cho anh biết, tuy tôi mới quen biết anh, dù mới nói chuyện được vài câu nhưng tôi có thể thấy được tài năng của anh ở trong lĩnh vực này, tôi tin việc để anh đi làm việc này là quyết định đúng đắn, ngoại trừ anh thì không ai có thể làm tốt hơn được." Khương Tuệ Tuệ nhìn Thẩm Kiêu Dương, nói với vẻ rất nghiêm túc.

“Đến đây đi, Kiêu Dương, anh nghe tôi nói này, anh có thể làm được!”

Thẩm Kiêu Dương: “…”

Mặc dù không biết chị dâu đang nói cái gì, nhưng sao anh ấy cảm giác như chị ấy đang khen ngợi mình ấy nhỉ? Được chị dâu khen thì còn gì vui bằng nữa...

Cứ như vậy, Thẩm Kiêu Dương lên đường hoàn thành nhiệm vụ của Khương Tuệ Tuệ một cách vẻ vang. Có đến mười mấy nữ thanh niên trí thức nói muốn may quần áo mới, hơn nữa còn có mấy đơn hàng lúc trước do Tạ Phương Hoa lôi kéo được, lần này đến binh đoàn bọn họ đã nhận được tổng cộng hai mươi mấy đơn hàng, cũng coi như là xứng đáng với chuyến đi này.

Sau khi chuyện này được giải quyết xong, Tạ Phương Hoa nhớ lại những gì đại đội trưởng Kỳ đã nói với cô ấy, hỏi Khương Tuệ Tuệ: "Đúng rồi, Tuệ Tuệ, trước đó đội trưởng Kỳ đã nói với tôi là hôm nay ở binh đoàn có biểu diễn văn nghệ, buổi tối còn có cả chiếu phim, nếu không thì chúng ta xem một chút rồi quay về sau có được không?"

Không nghĩ đến Tạ Phương Hoa cũng muốn xem, Khương Tuệ Tuệ mỉm cười, nắm lấy tay Tạ Phương Hoa, nói: "Đây cũng là điều tôi đang định nói."

Buổi biểu diễn văn nghệ sẽ được tổ chức vào buổi chiều.

Thẩm Kiêu Dương quen biết một số đồng chí nữ trong đoàn nghệ thuật, vì vậy khi bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, anh ấy đã lẻn vào hậu trường.

Về phần Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa, dưới sự dẫn dắt của Tống Thời Thanh, bọn họ đã sớm ở dưới sân khấu để chiếm lấy một vị trí tốt.

Thẩm Kiêu Dương vừa đi vào hậu trường thì đã túm lấy một nữ đồng chí hỏi: "Đồng chí, Diệp Mạn Đình của nhóm mọi người đâu?"

Nữ đồng chí đã trang điểm nhưng trên mặt vẫn không giấu được vẻ lo lắng. Cô ấy ngẩng đầu liếc nhìn qua Thẩm Kiêu Dương, biết Thẩm Kiêu Dương quen biết Diệp Mạn Đình, cô ấy cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp nói: “Cổ họng Diệp Mạn Đình bị hỏng rồi, bây giờ chắc là đang đến phòng khám để lấy thuốc, không biết uống thuốc vào có đỡ hơn không, hôm nay cô ấy có một tiết mục hát đơn, nếu giọng không đỡ thì bây giờ cũng không biết phải làm sao."

“Diệp Mạn Đình bị bệnh ư?” Thẩm Kiêu Dương nhíu nhíu mày.

Phản ứng đầu tiên của anh ấy là đến trung tâm y tế để tìm Diệp Mạn Đình, nhưng anh ấy cũng chú ý đến người đồng chí nữ nói hôm nay Diệp Mạn Đình có một tiết mục hát đơn, nếu như không có cách nào để cổ họng có thể khá lên được thì hôm nay nhất định sẽ không thể biểu diễn, đến lúc đó nên để ai hát đây?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 462: Chương 462



Bây giờ chỉ có thể hy vọng Diệp Mạn Đình sẽ khỏe lại sau khi uống thuốc, mặc dù nghe nói là tình trạng đang khá tệ.

Ngay khi Thẩm Kiêu Dương chuẩn bị đến trung tâm y tế để tìm Diệp Mạn Đình, người đồng chí nữ đã đi cùng Diệp Mạn Đình đến trung tâm y tế để lấy thuốc vừa bước vào, cô ấy tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Thẩm Kiêu Dương và người đồng chí nữ đó.

Thuận miệng nói: "Đúng vậy, chắc là tối qua Mạn Đình ngủ bị cảm lạnh, rõ ràng sáng nay cô ấy không sao, không hiểu sao đến chiều giọng cô ấy lại khàn đặc như vậy. Vừa rồi tôi đi cùng cô ấy đến trung tâm y tế, bác sĩ nói hôm nay cô ấy nhất định là không thể hát được, cô ấy lo lắng đến mức sắp khóc, không có mặt mũi nào để đi đến đây, nói là rất xin lỗi mọi người.”

“Ca sĩ giỏi nhất trong đoàn nghệ thuật là Mạn Đình, giọng cô ấy khàn thì không ai có thể thay thế được. Bây giờ chỉ có thể loại bỏ phần tiết mục hát đơn của cô ấy hoặc đổi thành tiết mục khác... Nhưng trước đó cũng không tập luyện, có thể đổi thành tiết mục gì được đây...”

Nói đến đây, các đồng chí nữ lại có hơi đau đầu.

Thẩm Kiêu Dương đã nghĩ ra một biện pháp hay, trước đó Tống Thời Thanh đã nói giọng của Khương Tuệ Tuệ rất hay, mà sau khi Thẩm Kiêu Dương thực sự nghe thấy giọng của Khương Tuệ Tuệ, anh ấy cũng cảm thấy nó rất hay.

Khi bọn họ đi trên đường, Thẩm Kiêu Dương đã ồn ào bảo Khương Tuệ Tuệ hát vài câu, giọng hát của cô chắc chắn là hay hơn Diệp Mạn Đình.

Bây giờ cổ họng của Diệp Mạn Đình đang không ổn nên cô ấy không thể biểu diễn, vừa hay chị dâu lại có thể hát hay như vậy, anh ấy nghĩ có lẽ Khương Tuệ Tuệ có thể thử sức một lần.

Nhưng anh ấy chưa nói qua việc này với Khương Tuệ Tuệ, bây giờ anh ấy không thể nói chắc chắn được, vì vậy anh ấy chỉ có thể nói với hai nữ đồng chí: "Có lẽ là tôi sẽ tìm người thay thế Mạn Đình, mọi người ở đây chờ tôi một chút, tôi sẽ đến ngay."

"Hả?" Hai người đồng chí nữ nhìn nhau không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Thẩm Kiêu Dương có thể tìm được người có thể thay thế Diệp Mạn Đình để hát đơn sao? Bọn họ không dám quá tin tưởng, phải biết rằng Diệp Mạn Đình giống như trụ cột trong đoàn nghệ thuật của bọn họ vậy, cô ấy có một giọng hát hay và là người đầu tiên vừa hát vừa nhảy.

Hơn nữa, người mà Thẩm Kiêu Dương nhắc đến có lẽ đều là người của binh đoàn, so với những người trong đoàn nghệ thuật thì đãi ngộ trong binh đoàn sẽ không tốt bằng. Nếu người đó có thể hát hay như Diệp Mạn Đình, tại sao lại không đến đoàn nghệ thuật mà lại đến binh đoàn để làm công việc vất vả như vậy?

Hai người đồng chí nữ nhìn nhau, cả hai đều không để tâm đến lời nói của Thẩm Kiêu Dương. Đúng là Thẩm Kiêu Dương nhiệt tình và rất dễ nói chuyện, nhưng có thể là do nhiệt tình quá nên là đã bị lừa gạt, cho nên bọn họ không tin trong binh đoàn sẽ có người hát hay hơn Diệp Mạn Đình.

Cố Diệp Phi

"Cô thấy những gì Thẩm Kiêu Dương nói là thật hay giả? Trong binh đoàn thật sự có người hát hay hơn Diệp Mạn Đình sao?"

“Cô thật đúng là ngốc, nếu có người hát hay như vậy thì sao binh đoàn nghệ thuật của chúng ta không nhận người này? Không phải là nữ thanh niên trí thức này muốn thu hút sự chú ý của Thẩm Kiêu Dương nên cố ý nói bản thân hát hay sao?”

“Cô cũng biết Thẩm Kiêu Dương thích nghe Diệp Mạn Đình hát nhất rồi còn gì, luôn miệng khen giọng cô ấy rất hay, người đó nhất định đã nghĩ rằng chỉ cần nói mình hát hay là có thể thu hút sự chú ý của Thẩm Kiêu Dương, khiến Thẩm Kiêu Dương cũng thích cô ấy.”

“Như vậy thì thật là không biết xấu hổ, để xem Thẩm Kiêu Dương bảo cô ấy hát thì cô ấy phải làm sao. Nhưng nếu không ai có thể hát thay Diệp Mạn Đình, vậy thì tiết mục hát đơn kia cuối cùng vẫn phải huỷ bỏ sao?”

“Đây là chuyện ngoài ý muốn, chắc sẽ không sao đâu, hơn nữa không phải buổi tối còn chiếu phim sao? Có lẽ sẽ không có ai để ý đâu...”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 463: Chương 463



Từ trong hậu trường đi ra, Thẩm Kiêu Dương lần lượt đi qua đám người đang đi chiếm chỗ, cuối cùng cũng tìm được chỗ của mấy người Tống Thời Thanh.

Khương Tuệ Tuệ đã từng tham dự nhiều bữa tiệc ở đời sau, nhưng bây giờ cô chỉ đến để xem biểu diễn trong binh đoàn, môi trường này đối với cô cũng không đến nỗi tệ. Ngồi giữa Tạ Phương Hoa và Tống Thời Thanh, cô rất tự nhiên mà nói chuyện với Tống Thời Thanh.

Chỉ có Tạ Phương Hoa, đây là lần đầu tiên cô ấy đến nơi này, trước đây cô ấy thậm chí còn chưa bao giờ đến rạp chiếu phim. Vì vậy khi ngồi ở đây, cô ấy nhịn không được mà đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn các chiến sĩ binh đoàn mặc quân phục trò chuyện cười nói rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Cô ấy vô tình cúi đầu xuống.

Giống như cô ấy sợ bị những người này phát hiện ra cô ấy chỉ là một đứa con của kẻ phản loạn, đang trà trộn vào hàng ngũ những người lính của binh đoàn của bọn họ.

Cố Diệp Phi

Trên thực tế, trong lòng cô ấy rất tự ti, nhưng đã tiến bộ hơn rất nhiều kể từ khi tiếp xúc với Khương Tuệ Tuệ. Nếu như là trước đây, chỉ sợ cô ấy còn không dám tiến vào binh đoàn dù chỉ là nửa bước.

Bây giờ cô ấy đã đủ can đảm để vào binh đoàn, một mình đến gặp các nữ thanh niên trí thức để giới thiệu trang phục, lúc này cô ấy còn ngồi đây, cùng với toàn thể chiến sĩ của binh đoàn xem biểu diễn văn nghệ.

Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh đang nhỏ giọng nói chuyện, nhưng Tạ Phương Hoa lại nhìn thấy Thẩm Kiêu Dương, vẫy vẫy tay với anh ấy, gọi một tiếng: "Thanh niên trí thức Thẩm, chúng tôi ở đây."

Nghe thấy câu gọi đó, Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh cũng nhìn sang, thấy Thẩm Kiêu Dương đang đi đến chỗ bọn họ.

Tống Thời Thanh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, nói: "Ngồi ở đây đi, chúng tôi đã chiếm chỗ này cho cậu rồi."

Thẩm Kiêu Dương vội vàng xua tay, nói: "Không vội ngồi, anh Thời Thanh, em có chuyện muốn mượn chị dâu."

Vừa dứt lời, sắc mặt Tống Thời Thanh vốn ôn hòa đã trở nên tái mét. Ánh mắt anh sắc bén, không hài lòng nhìn Thẩm Kiêu Dương, chờ đợi lời giải thích của anh ấy.

Nếu như là người khác nói lời ‘đại nghịch bất đạo’ như ‘mượn chị dâu’ này, nói không chừng có thể anh đã trực tiếp giáo huấn đối phương cách làm người rồi.

Tạ Phương Hoa cũng rất ngạc nhiên trước những lời nói đáng kinh ngạc của Thẩm Kiêu Dương, thanh niên trí thức này có vẻ dễ gần, nhưng những lời nói ra lại có chút vấn đề, mở miệng đã nói với với Tống Thời Thanh để ‘mượn’ Tuệ Tuệ, nói như vậy rất dễ làm người ta hiểu lầm.

Khương Tuệ Tuệ nhướng mày, chờ đợi những lời tiếp theo của Thẩm Kiêu Dương, nhưng cô thực sự muốn biết Thẩm Kiêu Dương muốn 'mượn' cô để làm gì.

Thẩm Kiêu Dương tiếp tục nói: "Anh Thời Thanh, bất kể như thế nào thì lần này anh cũng phải đồng ý với tôi. Việc này cực kỳ gấp gáp. Hơn nữa nói không chừng lần này chị dâu tôi mà thành công thì có thể gia nhập binh đoàn nghệ thuật đấy."

Tống Thời Thanh không biết tại sao anh ấy lại nói như vậy, nhưng dựa theo suy đoán, trong lòng anh đã đoán được đại khái Thẩm Kiêu Dương muốn 'mượn' Tuệ Tuệ để làm gì rồi.

Anh hỏi: “Cho nên cậu muốn chị dâu biểu diễn trên sân khấu sao?”

“Đúng vậy.” Thẩm Kiêu Dương nói: “Binh đoàn nghệ thuật nói Diệp Mạn Đình bị hỏng giọng nên không thể biểu diễn tiết mục hát đơn, vừa hay không phải là chị dâu hát rất hay sao? Cho nên tôi muốn chị dâu lên sân khấu thay Mạn Đình, chị dâu thấy như vậy có được không?"

Vẻ mặt Thẩm Kiêu Dương mong chờ nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ. Anh ấy đã từng nghe thấy chị dâu hát, tuy hát một bài hát mà anh ấy chưa từng nghe qua, lời bài hát có hơi kỳ quái nhưng vẫn rất là hay, nếu như chị dâu có thể lên sân khấu hát một bài thì tốt rồi.

Khương Tuệ Tuệ nhìn Thẩm Kiêu Dương, có chút do dự chần chờ.

Thành thật mà nói, kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ tiếp tục vào năm tới, Khương Tuệ Tuệ đã nghĩ về sự phát triển của bản thân trong tương lai. Thi đại học, tự kinh doanh, mở xưởng kiếm tiền, cô nhất định không có ý định trở thành lính văn nghệ trong binh đoàn nghệ thuật.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 464: Chương 464



Mặc dù ở thời đại này có thể tham gia quân đội là một loại vinh dự hàng đầu, nhưng đối với Khương Tuệ Tuệ thì tiền vẫn thực tế hơn nhiều.

Nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của Thẩm Kiêu Dương, Thẩm Kiêu Dương hết lần này đến lần khác gọi cô là 'chị dâu', cô thực sự không nỡ từ chối.

Cố Diệp Phi

Nói đến cùng cũng chỉ là giúp một việc thôi mà? Trước đây cô cũng từng giúp qua nhiều người, sau khi suy nghĩ một chút, Khương Tuệ Tuệ vẫn gật gật đầu đồng ý.

“Nếu như biểu diễn thì có thể, nhưng không cần gia nhập vào binh đoàn nghệ thuật đâu, con người tôi đã quen lười biếng, không chịu được sự quản lí của quân đội. Nhưng tôi có chuyện muốn nói trước, tuy đã đồng ý với anh, chỉ là nếu như là tiết mục mà tôi không biết thì tôi sẽ không hát, dù cho có thương lượng thì cũng không giúp được gì đâu." Khương Tuệ Tuệ nói.

Thật trùng hợp, vừa lúc Khương Tuệ Tuệ có thể hát tiết mục đơn ca.

Bởi vì hậu trường là nơi chuẩn bị, lại có rất nhiều lính nữ biểu diễn văn nghệ, Thẩm Kiêu Dương dẫn theo quá nhiều người đến đó thì sẽ không tốt, cho nên Thẩm Kiêu Dương chỉ mang theo Khương Tuệ Tuệ vào hậu trường.

Về phần Tống Thời Thanh và Tạ Phương Hoa, bọn họ đang đợi ở phía trước, vừa hay có thể ở đó để chiếm chỗ cho mọi người.

"Tuệ Tuệ, nếu em không muốn đi cũng không sao, anh sẽ nói với Thẩm Kiêu Dương." Tống Thời Thanh nhỏ giọng thì thầm vào tai Khương Tuệ Tuệ.

Anh sợ Khương Tuệ Tuệ đồng ý vì Thẩm Kiêu Dương là bạn của anh nên cô ngại không dám từ chối.

Khương Tuệ Tuệ lắc đầu, nói: "Không có việc gì, em sẽ đi cùng anh ấy vào hậu trường xem trước."

Trên thực tế, cô đồng ý với Thẩm Kiêu Dương để cứu hiện trường, tuy là có lý do Thẩm Kiêu Dương là anh em tốt của Tống Thời Thanh, nhưng cũng có lý do khác. Cô đã học múa và thanh nhạc từ khi còn nhỏ, khi còn nhỏ cô đã tham gia rất nhiều buổi biểu diễn, giành được rất nhiều giải thưởng, xuất hiện trên sân khấu nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ xuất hiện trên sân khấu vào những năm thập niên 70.

Trong lòng cô dù ít dù nhiều cũng muốn đi thử một lần, sau này nói không chừng sẽ trở thành một đoạn ký ức quý giá.

"Vậy thì được, anh và thợ may Tạ sẽ ở đây đợi em." Tông Thời Thanh thấy vẻ mặt của Khương Tuệ Tuệ rất thoải mái và nhẹ nhàng nên cũng không nói thêm gì nữa.

Ngược lại, Tạ Phương Hoa thực sự rất mong chờ được nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ biểu diễn trên sân khấu, khi cô ấy biết Khương Tuệ Tuệ sẽ biểu diễn thay cho Diệp Mạn Đình, cô ấy tỏ ra phấn khích lôi kéo Khương Tuệ Tuệ, nói: "Tuệ Tuệ, đến lúc đó cô nhất định không được khẩn trương, tôi và thanh niên trí thức Tống ở dưới khán đài đều sẽ cổ vũ cho cô."

Mặc dù cô ấy đã quen biết Khương Tuệ Tuệ lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nghe thấy Khương Tuệ Tuệ ca hát, cô ấy rất mong chờ.

"Ừm, tôi biết rồi." Khương Tuệ Tuệ mỉm cười với Tạ Phương Hoa, cô cũng không phải là người dễ bị luống cuống. Trước kia mỗi khi thi đấu, các thí sinh khác đều run sợ hoặc liên tục đi vệ sinh trước khi lên sân khấu, riêng cô thì luôn ngồi im chờ đợi.

Đi theo Thẩm Kiêu Dương vào hậu trường, Thẩm Kiêu Dương gọi hai nữ lính văn nghệ lúc nãy lại, chỉ vào Khương Tuệ Tuệ, nói: “Cô ấy chính là người mà tôi đã nói có thể thay thế Diệp Mạn Đình để lên sân khấu biểu diễn.”

Hai nữ lính văn nghệ vốn dĩ đã chuẩn bị tốt cho việc vạch trần lời nói dối của nữ thanh niên trí thức này ở trước mặt Thẩm Kiêu Dương rồi, còn dám nói là có thể hát hay hơn Diệp Mạn Đình để thu hút sự chú ý của Thẩm Kiêu Dương, nhưng quái lạ thật, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ, cả hai người họ đều rất kinh ngạc.

Khương Tuệ Tuệ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, mái tóc dài buông xõa, để lộ gò má sáng như ngọc. Khuôn mặt của cô chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng, thực sự có cảm giác môi không bôi son mà vẫn đỏ, lông mày không kẻ mà vẫn đậm.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 465: Chương 465



Tại sao trước đây bọn họ lại chưa từng thấy qua thanh niên trí thức này vậy?

Nhưng cho dù đối phương có xinh đẹp đến đâu thì cũng không có nghĩa là cô sẽ hát hay, có thể nói là không thể có ai hát hay như Diệp Mạn Đình. Hai nữ lính văn nghệ này vẫn quyết vạch trần bộ mặt thật của 'nữ thanh niên trí thức' này trước mặt Thẩm Kiêu Dương.

“Cô thật sự có thể hát hay như những gì Thẩm Kiêu Dương nói sao?” Nữ lính văn nghệ đánh giá Khương Tuệ Tuệ.

Cố Diệp Phi

Một nữ lính văn nghệ khác nói: “Thẩm Kiêu Dương, không phải chúng tôi không tin anh, nhưng khi lên sân khấu thì sẽ phải biểu diễn trước mặt mấy đồng chí chiến hữu, nếu như có chuyện gì thì đó là sẽ lỗi của binh đoàn nghệ thuật chúng tôi. Vì vậy, chúng tôi muốn đích thân nghe đồng chí nữ này hát một câu xem như thế nào."

Mặc dù bọn họ không tin Khương Tuệ Tuệ có thể hát hay như Diệp Mạn Đình, cũng quyết tâm xem Khương Tuệ Tuệ bị chê cười, nhưng khi bọn họ nói chuyện thì sẽ không quá gằn giọng, tất cả đều nói với giọng điệu bình thường, không có cố ý làm khó ai cả.

Thật ra, nếu như đồng chí nữ mà Thẩm Kiêu Dương tìm thấy này thật sự có thể hát hay thì tốt, đến lúc đó nói không chừng binh đoàn nghệ thuật sẽ có một luồng gió mới, nhưng nếu thật sự là nói dối thì cũng đừng trách bọn họ trào phúng giễu cợt cô.

Thẩm Kiêu Dương còn chưa kịp trả lời, nhưng Khương Tuệ Tuệ đã mỉm cười với hai nữ lính văn nghệ, nói: "Đó là tất nhiên rồi, nhưng mọi người cứ yên tâm, nếu tôi không nắm chắc thì tôi sẽ không dám đi theo Kiêu Dương để đến đây."

Hai nữ lính văn nghệ nghe thấy Khương Tuệ Tuệ gọi Thẩm Kiêu Dương 'thân mật' như thế, bọn họ càng chắc chắn hơn về mối quan hệ của hai người họ là không bình thường.

“Nếu không thì cô hát cho chúng tôi nghe một đoạn đi.” Nữ lính văn nghệ nói.

Các tiết mục biểu diễn của binh đoàn nghệ thuật hầu hết là những bài nhạc đỏ, dõng dạc hùng hồn. Ngoại trừ quốc ca, Khương Tuệ Tuệ không nghe những bài hát này nhiều chứ đừng nói đến việc hát chúng.

Cũng thật trùng hợp, bài hát mà Diệp Mạn Đình sẽ biểu diễn lần này là bài hát yêu thích của ông bà ngoại Khương Tuệ Tuệ, khi cô còn nhỏ, mỗi lần đến kì nghỉ hè hay nghỉ đông mà về quê với ông bà ngoại, cô đều có thể nghe thấy bài hát này khi ông ngoại mở đài.

Giai điệu không dõng dạc hùng hồn như những bài hát khác mà có phần dịu dàng hơn. Lời bài hát đại khái là nói về nỗi nhớ quê, nỗi nhớ nhà của những người lính nhưng bọn họ vẫn sẵn sàng bám trụ nơi biên cương của Tổ quốc.

Trên thực tế, Khương Tuệ Tuệ đã không nghe bài hát này trong một thời gian dài sau khi ông bà qua đời. Nhưng khi nữ lính văn nghệ yêu cầu cô hát một đoạn, cô vừa mở miệng, lời bài hát tự động hiện ra trong đầu cô.

Cô như được trở lại khi còn bé, nhìn ông ngoại ngồi trên ghế tựa, trên tay cầm chiếc quạt đuôi mèo, ngồi trên ghế dựa vừa nghe những bài hát trên máy ghi âm, vừa ngâm nga theo giai điệu.

Bà ngoại lấy quả dưa hấu lớn đang ngâm trong giếng ra, cắt thành từng lát rồi đặt vào bát trái cây, gọi cô: “Tuệ Tuệ, đến ăn dưa hấu.”

“Dạ, bà ngoại, cháu đến đây.”

……………………

Bài hát này ban đầu là một bài hát để bày tỏ nỗi nhớ quê hương, Khương Tuệ Tuệ đã thay thế vào chính bản thân cô, điều này càng khiến nó trở nên phong phú và dạt dào tình cảm hơn. Ngay từ đầu cô đã hát rất hay, cộng thêm cảm xúc, khả năng cao là còn hay hơn cả Diệp Mạn Đình.

Ngay cả hai nữ lính văn nghệ vốn dĩ muốn chê cười cô, nhưng khi nghe xong cũng phải đứng ngây ngốc tại chỗ. Cũng chính từ giờ phút này, bọn họ nhận ra có lẽ những gì Thẩm Kiêu Dương nói đều là sự thật, căn bản là không hề nói dối là hát hay hơn Diệp Mạn Đình chỉ để thu hút sự chú ý của Thẩm Kiêu Dương.

Bởi vì những điều này đều là sự thật, giọng hát của người đồng chí nữ này thực sự hay hơn Diệp Mạn Đình.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 466: Chương 466



Cho đến khi âm tiết cuối cùng rơi xuống, ánh mắt của nữ lính văn nghệ mới lộ ra vẻ tán thưởng.

Thẩm Kiêu Dương hỏi: "Như thế nào? Hát cũng không tệ lắm đúng không?"

Cố Diệp Phi

Nữ lính văn nghệ nhanh chóng đưa tay về phía Khương Tuệ Tuệ, Khương Tuệ Tuệ thấy vậy cũng đưa tay ra bắt tay với nữ lính văn nghệ.

Chỉ thấy nữ lính văn nghệ có chút hưng phấn, nói: “Cô hát hay thật đó, nói thật thì khi Thẩm Kiêu Dương nói với chúng tôi là có một người như cô, chúng tôi cũng không tin tưởng lắm, nhưng bây giờ nghe thấy thì mới biết tất cả đều là thật."

Dù sao đoàn trưởng bọn họ cũng là người quý trọng nhân tài, nếu đoàn trưởng biết còn có hạt giống tốt như vậy chưa gia nhập binh đoàn nghệ thuật của bọn họ, e rằng bản thân đoàn trưởng cũng sẽ không tin.

Được sự đồng ý của những người lính văn nghệ, việc Khương Tuệ Tuệ biểu diễn thay Diệp Mạn Đình cứ như vậy mà được quyết định.

Có tổng cộng năm chương trình sẽ được biểu diễn, chương trình đầu tiên là hợp xướng, hai nữ lính văn nghệ cũng nằm trong số đó, vì vậy bọn họ phải chuẩn bị sẵn sàng để lên sân khấu. Bọn họ sợ Khương Tuệ Tuệ không biết trang điểm nên đành để Khương Tuệ Tuệ đợi ở đây trước, chờ bọn họ biểu diễn xong sẽ đến trang điểm cho cô.

Dù sao thì giữa tiết mục đầu tiên và tiết mục cuối cùng vẫn còn cách nhau tận ba tiết mục, trang điểm một chút chắc là đủ rồi.

Lúc sau khi Khương Tuệ Tuệ đợi bọn họ lên sân khấu, cô ngồi trên ghế và nhìn một số người đang trang điểm ở bên cạnh, khuôn mặt cô cứng đờ.

Trên thực tế, khi lần đầu tiên nhìn thấy hai nữ lính văn nghệ đó, trong đầu cô chỉ có hai từ “cạn lời”.

Chẳng qua là có nhóm nữ lính văn nghệ ở đây nên cô không tiện nói gì, nhưng bọn họ trang điểm kiểu gì vậy không biết, ấn tượng đầu tiên của cô về họ là quá lớn.

Khuôn mặt được tô phấn loè loẹt giống như đ.í.t khỉ, lông mày được vẽ rậm như hộp bút chì màu của Shin-chan, miệng thì đỏ chót như thể mới nhúng vào một chậu m.á.u đỏ vậy. Mặc dù trang điểm lên sân khấu cần phải trang trọng hơn so với trang điểm thường ngày, nhưng như vậy cũng quá là cường điệu đi.

Quả thật là một lời khó mà nói hết được.

Khuôn mặt xinh đẹp ban đầu trở nên xấu xí hơn rất nhiều vì những lớp trang điểm này. Người ta nói những lính nữ của binh đoàn nghệ thuật đều là những người xinh đẹp, nhưng khi Khương Tuệ Tuệ thấy bọn họ trang điểm như vậy thì cũng chỉ biết thở dài mà thôi.

Bảo cô đợi họ trang điểm cho sau khi bọn họ rời sân khấu, chậc chậc, vẫn là thôi khỏi đi thì hơn...

Khương Tuệ Tuệ định tự mình trang điểm, trước đây khi phát sóng trực tiếp, cô luôn tự trang điểm, kỹ năng trang điểm của cô không tồi, mặc dù dụng cụ trước mặt cô còn khá thô sơ, nhưng vẫn đủ để cô trang điểm ra một khuôn mặt hoàn hảo.

Cô có nước da trắng nên bỏ qua bước lót nền, cô vẽ lông mày trước, lông mày cô có dáng chuẩn nên không cần tỉa lông mày, chỉ cần kẻ theo dáng lông mày là được. Sau đó là phấn mắt, chì kẻ mắt...

Cô không biết thời này có mấy thứ như lông mi giả hay không, ở đây cũng không có lông mi giả, nhưng không sao, lông mi của cô vốn dĩ đã rất dài rồi. Hơn nữa gắn mi giả chủ yếu là để mắt trông to hơn thôi, mắt cô đã đủ to rồi, có gắn thêm mi giả hay không thì cũng không khác biệt lắm.

Linh hồn của trang điểm là đánh phấn mắt, tất nhiên là phải đậm, nếu không khán giả phía dưới sẽ không nhìn rõ.

Khương Tuệ Tuệ có một khuôn mặt xinh sẵn rồi, chỗ cần chỉnh sửa lại không nhiều, tốc độ của cô cũng nhanh, khi nhóm nữ lính văn nghệ thứ hai lên sân khấu, nhóm nữ lính văn nghệ thứ nhất xuống thì cô đã trang điểm xong.

Vì thế nên hai nữ lính văn nghệ vừa hát xong đã vội vàng sốt ruột chạy tới, đang định ra tay trang điểm cho Khương Tuệ Tuệ thì nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ trang điểm xong hết rồi: "..."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 467: Chương 467



Hai người nhìn Khương Tuệ Tuệ rồi lại nhìn nhau.

Tục ngữ có câu không có so sánh thì sẽ không có đau thương, trong đầu hai vị nữ lính văn nghệ lúc này chính là suy nghĩ đó. Cũng không biết Khương Tuệ Tuệ trang điểm như thế nào nhưng dù sao đi chăng nữa cũng đẹp hơn hai người họ nhiều.

Vì thế, hai người từ một lòng tính toán sẽ hoá trang cho Khương Tuệ Tuệ thành một nhân vật nào đó, lại chuyển sang thỉnh giáo Khương Tuệ Tuệ xem nên trang điểm như thế nào mới là tương đối đẹp.

Từ trang điểm tới kỹ xảo ca hát, rồi lại đến phương diện ăn mặc, Khương Tuệ Tuệ thậm chí còn mượn cơ hội này quảng cáo với bọn họ về tiệm may, hai vị nữ lính văn nghệ bàn tán sôi nổi, tỏ vẻ nhất định sẽ trở về ủng hộ cô.

Bọn họ không chỉ muốn quay lại ủng hộ mà còn có ý định giới thiệu với nhiều người để tới ủng hộ nữa.

Các nữ lính ăn nghệ cũng giống nữ thanh niên trí thức vậy, sự khác biệt duy nhất chính là họ thích trang điểm nữa, chỉ cần binh đoàn nghệ thuật còn tồn tại thì công việc làm ăn của cô sẽ càng tốt hơn nữa.

Khương Tuệ Tuệ phảng phất thấy được một số tiền lớn chuẩn bị chạy vào trong túi mình, cô nhoẻn miệng cười.

Vì muốn tránh trường hợp khi lên sân khấu mà mắc vệ sinh thì thật là xấu hổ, cho nên họ đều sẽ đi vệ sinh một lần trước khi lên sân khấu.

Thấy thời gian cũng sắp đến, nhóm nữ lính văn nghệ của binh đoàn nghệ thuật cũng không quấy rầy Khương Tuệ Tuệ nữa, để cô đi vệ sinh trước đã, sau khi quay lại sẽ thay trang phục biểu diễn, thế là cũng kịp giờ lên sân khấu luôn.

Khương Tuệ Tuệ không muốn đi vệ sinh, cô muốn nhân lúc còn chút thời gian sẽ ra ngoài một lát, hít chút không khí mới mẻ, nơi này đông người mà không gian lại nhỏ, nên cô có cảm giác hơi ngột ngạt.

Khương Tuệ Tuệ không đi xa, cô chỉ quanh quẩn trong khoảng không gian từ bên dưới sân khấu đến cổng ra vào, chỉ cần mở cửa ở đây là gió từ bên ngoài sẽ thổi vào, thoải mái hơn rất nhiều. Cô bất giác nhón chân, ngoái nhìn về phía trước.

Cố Diệp Phi

Giữa dòng người chen chúc xô đẩy nhau, gian nan lắm cô mới nhìn thấy Tạ Phương Hoa và Thẩm Kiêu Dương.

Chỉ là vị trí của Tống Thời Thanh lại trống không.

Khương Tuệ Tuệ cau mày, trong lòng không khỏi nghi hoặc, Tống Thời Thanh đang ở đâu? Tại sao lại không nhìn thấy anh? Những lúc như thế này không thể bắt đầu cảm thán không có điện thoại di động đúng là quá bất tiện, nếu có điện thoại di động ở đây, cô có thể trực tiếp nhắn tin WeChat hỏi thử xem anh đang ở đâu là được rồi.

Thấy thời gian cũng không còn sớm, Khương Tuệ Tuệ vứt bỏ suy nghĩ về Tống Thời Thanh ra sau đầu, xoay người quay trở về rồi tính sau.

Nhưng cô vừa bước được một bước thì phía sau cô đột nhiên xuất hiện một cánh tay thon dài, cơ bắp cuồn cuộn, chẳng khác nào sắt thép. Cánh tay của người đó hơi dùng sức, kéo cô vào trong lòng ngực.

Phản ứng đầu tiên của Khương Tuệ Tuệ là giãy giụa một chút, không nghĩ ra là ai đã ăn gan hùm mật gấu, giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở chỗ đông người mà dám động tay động chân với cô, bên trong có các chiến sĩ binh đoàn đang ngồi chờ sẵn, chỉ cần cô hét lên một tiếng, chỉ sợ những chiến sĩ binh đoàn đó chỉ cần mỗi người một ngụm nước bọt thôi cũng có thể khiến người này c.h.ế.t đuối rồi.

Nhưng sau khi cảm nhận được cảm giác quen thuộc, Khương Tuệ Tuệ lập tức đoán được người phía sau cô là ai.

Cô không còn giãy giụa nữa, để tùy ý người kia một tay ôm lấy eo cô, một tay dắt lấy tay cô, hai người đi tới một nơi không có ai khác. Đây là phòng thay đồ dự phòng, nếu lúc nào đó có buổi biểu diễn lớn mà phòng thay đồ không đủ dùng thì sẽ có người tới đây thay quần áo.

Nhưng lần này cũng không được xem là buổi biểu diễn lớn, phòng thay đồ vậy là đủ dùng rồi, cho nên chỗ này ngoại trừ bọn họ ra cũng không có ai khác.

“Em đang tìm anh sao?” Tống Thời Thanh nhẹ nhàng hỏi.

Đầu anh hơi cúi xuống, ghé vào tai Khương Tuệ Tuệ để nói chuyện. Lúc anh nói chuyện, hơi thở phà vào tai Khương Tuệ Tuệ, tê tê dại dại, khiến Khương Tuệ Tuệ rùng mình.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 468: Chương 468



Vành tai là n** m*n c*m nhất của Khương Tuệ Tuệ, Tống Thời Thanh vô cùng hiểu rõ điều này, cho nên mỗi lần nói chuyện anh luôn áp sát vào vành tai cô để nói.

Mà mỗi lần như vậy cô cũng sẽ giống như bây giờ, thân mình trở nên mềm mại hơn hẳn, chỉ hận không thể đu cả người trên người anh.

Chẳng qua chút nữa Khương Tuệ Tuệ còn phải lên sân khấu biểu diễn, cho nên chỉ một lát sau Tống Thời Thanh đã ngẩng đầu lên, không tiếp tục nói chuyện vào vành tai cô nữa. Tống Thời Thanh đi từ phía sau Khương Tuệ Tuệ đến trước mặt cô, anh cúi đầu nhìn cô.

Anh canh thời gian tới tìm cô, không ngờ vừa khéo cô cũng đang tìm anh.

Khương Tuệ Tuệ khịt khịt mũi, âm thanh vô cùng nhẹ nhàng. Cô ngẩng đầu nhìn Tống Thời Thanh, đưa tay nhéo lấy hông anh một cái, cắn răng nói: “Này thì làm em giật cả mình.”

Sức lực của cô rất nhẹ, nói là nhéo nhưng thật ra chẳng khác nào là sờ. Đã hơn mười ngày không gặp nhau, cảm xúc của hai người họ vẫn giống như trước kia.

Tống Thời Thanh nhẹ giọng nói: “Có anh ở đây, không cần sợ.”

Lại hỏi: “Lần đầu tiên em lên sân khấu, có cảm thấy tự tin không?”

Khương Tuệ Tuệ căn bản không phải là người yếu đuối, chỉ là lúc này nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Tống Thời Thanh, cô đột nhiên muốn làm nũng với anh một chút, vì thế nên cô đã cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Không tự tin lắm.”

Lúc nãy Khương Tuệ Tuệ nói cô có thể thử xem sao, cho nên người dẫn chương trình đã giới thiệu là đơn ca, nếu bây giờ giễu cợt chút thì cũng không có vấn đề gì. Tống Thời Thanh chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi cô: “Không sao đâu em, đợi đến khi em lên sân khấu, cứ xem như những người khác đều không tồn tại, em chỉ cần nhìn anh là được rồi, anh sẽ ở dưới sân khấu chờ em, em cứ xem như là buổi tối hôm đó, chỉ có hai người chúng ta, như vậy em sẽ……”

....Không còn sợ nữa.

Tống Thời Thanh còn chưa kịp nói hết câu, chỉ thấy trên gương mặt nhút nhát của Khương Tuệ Tuệ hiện lên một nụ cười, khóe môi đỏ thắm hơi cong lên. Cô kiễng chân, duỗi tay câu lấy cổ Tống Thời Thanh, dành tặng anh một nụ hôn.

Đã quen biết Tống Thời Thanh một thời gian lâu như vậy, hành động thân mật nhất mà hai người bọn họ từng có chính là hôn môi, lần nào Tống Thời Thanh cũng chỉ làm đến đó mà thôi, những chuyện vượt mức hơn anh sẽ không làm với Khương Tuệ Tuệ.

Cho dù anh đã nhận định Tuệ Tuệ sẽ là vợ tương lai của anh, nhưng chỉ cần hai người chưa đăng ký kết hôn, anh sẽ không thật sự chạm vào cô, chuyện kia anh sẽ không làm. Đây là điểm mấu chốt, cho nên mặc dù cũng có những lúc lửa nóng trong người anh đang hừng hực, nhưng anh vẫn có thể chịu đựng được.

Chỉ có hôn môi là điều an ủi duy nhất đối với anh.

Hai người thường xuyên thân mật, Khương Tuệ Tuệ cũng từ giai đoạn tay mơ ban đầu mà dần học được một ít kỹ năng giống như bây giờ.

Cô nhân dịp Tống Thời Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi mềm mại của cô bao trọn lấy đôi môi của Tống Thời Thanh, trên người Tống Thời Thanh toát lên một mùi hương cỏ xanh, vô cùng tươi mát dễ ngửi, Khương Tuệ Tuệ cực kỳ thích.

Cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục lướt qua rồi thâm nhập vào trong khoang miệng anh.

Cô m*t lấy cánh môi anh, thuận thế đưa chiếc lưỡi nhỏ thơm tho của mình vào trong miệng anh……

Động tác của cô vô cùng lưu loát, đến Tống Thời Thanh còn phải cảm thán trò giỏi hơn thầy. Tống Thời Thanh bị cô bé tiểu yêu tinh này trêu chọc đến mức c**ng c*ng cả thân người, giống như một chiếc bụng nhỏ sắp phát nổ. Cổ họng anh phát ra tiếng th* d*c, khiến Khương Tuệ Tuệ cực kỳ hứng thú.

Cố Diệp Phi

Cô đu lên n.g.ự.c anh, kéo đôi tay Tống Thời Thanh đang ôm eo cô chuyển qua trước n.g.ự.c cô……

Nhưng mà, chỉ một giây sau, cô nghịch ngợm lùi lại vài bước, nhanh chóng rời khỏi vòng tay ôm ấp của Tống Thời Thanh. Cô tươi cười xán lạn, nhìn Tống Thời Thanh nhướng nhướng mày.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 469: Chương 469



Đương nhiên là Tống Thời Thanh không cam lòng.

Thấy Tuệ Tuệ rời đi như vậy, anh tiến lên một bước, lại thấy Khương Tuệ Tuệ đưa ngón trỏ lên miệng, làm động tác yêu cầu anh đừng lên tiếng, sau đó cô chỉ chỉ ra bên ngoài, ý bảo anh không được phát ra động tĩnh.

Tống Thời Thanh nhíu mày, trước khi bọn họ bước vào đây anh đã cẩn thận quan sát, gần đây không có người, chẳng lẽ là có người tới sao? Trong lúc anh còn đang nghĩ đợi chút nữa nếu có người tới thì nên làm gì bây giờ, lại thấy Khương Tuệ Tuệ bụm môi, phụt cười một tiếng, vẻ mặt có chút càn rỡ.

Cô nói: “Anh à, em nợ anh một nụ hôn nhé.”

Dừng lại một chút, cô đưa ngón cái lên xoa xoa vết son môi nơi khóe miệng, thỏa mãn nói: “Nhưng mà bây giờ, có nhiêu lấy nhiêu.”

Tống Thời Thanh: “……”

Lồng n.g.ự.c anh phập phồng, nếu không phải bây giờ đã không còn kịp nữa thì nhất định anh sẽ ôm Tuệ Tuệ vào ngực, sau đó lật cả người cô ra, rồi ở trên hung hăng hôn cô vài cái.

Cô quả đúng là một tiểu yêu tinh biết tra tấn người khác, sau khi khiến cả người anh nóng ran, lại rời bỏ anh mà đi.

“Sắp tới lượt em lên sân khấu rồi, em phải đi trước đây.” Khương Tuệ Tuệ nhìn Tống Thời Thanh, nói: “Chút nữa trước khi anh đi ra ngoài nhớ lau mặt nhé, trên mặt anh…… Có dấu son môi của em.”

Nói xong câu này, Khương Tuệ Tuệ quay đầu lại lần nữa nhìn Tống Thời Thanh cười cười, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Cố Diệp Phi

Chỉ là chưa được bao lâu cô lại chạy vào, chạy đến bên cạnh Tống Thời Thanh, ‘chụt’ một cái trên má anh, nhỏ giọng nói: “Được rồi, em biết bây giờ anh rất khó chịu, cùng lắm thì lần sau em sẽ không trêu đùa anh nữa.”

Sắc mặt Tống Thời Thanh vẫn không có gì thay đổi.

Khương Tuệ Tuệ lại nói: “Đợi buổi tối em sẽ cho anh gần gũi được không?”

Lúc này sắc mặt của Tống Thời Thanh vẫn như thường.

Khương Tuệ Tuệ cắn cắn môi, quả thật là một tên đàn ông đáng ghét mà.

Sau khi Khương Tuệ Tuệ đi tới cánh gà, trên sân khấu, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu.

Các nữ lính văn nghệ đang hấp tấp vì không tìm thấy cô ở đâu, cuối cùng cũng thấy cô quay trở lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ n.g.ự.c nói: “Trời ạ, cô đi đâu thế, vừa rồi thật sự khiến tôi sợ muốn chết, tôi kêu Tiểu Mai vào nhà vệ sinh bên kia tìm cô mà cũng không tìm được, tôi còn tưởng cô không muốn hát nên đi mất rồi.”

Nữ lính văn nghệ tên Tiểu Mai cũng phụ họa theo: “Thật sự là khiến chúng tôi sợ hãi một phen rồi, cô hát hay như vậy, nếu cô đi mất thì tôi thật sự không biết nên làm sao mới được nữa.”

Khương Tuệ Tuệ cười cười tỏ vẻ hối lỗi, nói: “Thật ngại quá, tôi thấy ở trong này hơi buồn nên ra ngoài hít chút không khí cho thoáng.”

“Không sao không sao, chỉ cần cô trở về thì tốt rồi.” Tiểu Mai nói: “Đến lượt cô lên sân khấu rồi, cô mau chuẩn bị một chút đi.”

Nói xong, cô ấy dường như chú ý tới Khương Tuệ Tuệ đã bị trôi son môi, lộ ra vẻ nghi ngờ. Tại sao son môi lại bị trôi đi hết thế này?

Khương Tuệ Tuệ không chút hoang mang mà nói: “À, không có gì đâu, vừa rồi tôi mới uống nước nên son môi bị lem, để tôi tô lại ít son môi rồi lên sân khấu.”

Lúc này Tiểu Mai mới phản ứng lại, thì ra là do uống nước mới thành ra như vậy.

Tô lại son môi, Khương Tuệ Tuệ xuất hiện trên sân khấu giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô lên sân khấu, cho nên cô cũng không cảm thấy khẩn trương. Vì cô hát ca khúc thể hiện nỗi nhớ quê nhà của quân nhân nên để hợp với hoàn cảnh, cô cũng mặc trang phục của quân nhân.

Như thế đây là lần đầu tiên Khương Tuệ Tuệ mặc trang phục quân nhân, cô đứng thẳng trên sân khấu. Đầu tiên cô cúi đầu chào mọi người dưới sân khấu, ánh mắt dò tìm Tống Thời Thanh.

Phía dưới là dòng người chen chúc xô đẩy, nhưng Khương Tuệ Tuệ căn bản không cần dùng quá nhiều sức lực đã nhanh chóng tìm được Tống Thời Thanh. Anh ngồi dưới sân khấu, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc dường như không gian này chỉ còn lại hai người bọn họ. Mọi thứ xung quanh đều ảm đạm u ám, chỉ có hai người bọn họ là lộng lẫy rực rỡ.
 
Back
Top Bottom