Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 440: Chương 440



"Vâng ạ, ông nội. Sau khi cháu đến binh đoàn, ông và bà nội ở nhà cũng phải nghỉ ngơi thật tốt nhé." Tống Thời Thanh nói.

“Cháu không cần lo lắng cho ông bà, ông bà ở đây sống rất tốt.” Bà nội Tống vội vàng nói.

Phương Quế Chi cũng nói: “Đúng vậy, Tiểu Tống, đừng lo lắng, ông bà cháu ở nhà chúng tôi sẽ không có việc gì đâu, nếu có chuyện thì chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ.”

Sống trong nhà họ Khương thực sự là một điều tốt. Ít nhất là khi Tống Thời Thanh đến binh đoàn, ông bà anh vẫn được người nhà họ Khương để ý hộ, Tống Thời Thanh cũng yên tâm.

Đã gần đến lúc Tống Thời Thanh phải đi rồi.

Anh nhìn thoáng qua căn phòng của Khương Tuệ Tuệ lần cuối, thấy nửa khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tuệ Tuệ lộ ra qua khe cửa khi cánh cửa được đẩy ra, hai người nhìn nhau. Tống Thời Thanh thấy Khương Tuệ Tuệ vẫy vẫy tay với anh, nói bằng khẩu hình miệng: “Tạm biệt, phải nhớ đến em.”

Anh gật gật đầu.

Anh sẽ nhớ cô, không chỉ ba lần một ngày, anh sẽ nghĩ về cô mười lần, một trăm lần.

Ngoại trừ Đàm Thiên Vĩ và Trương U, tất cả những thanh niên trí thức ở xã Nguyệt Phượng Loan đều cùng nhau đến binh đoàn, từ xã Nguyệt Phượng Loan đến binh đoàn mất khoảng hai hoặc ba giờ.

Sau khi đến binh đoàn, mọi người lần lượt xếp hàng theo hiệu lệnh, người hướng dẫn đứng ở hàng đầu dặn dò một số điều cần chú ý khi vào binh đoàn.

Rất nhiều thanh niên trí thức ở đây đều đã từng đến binh đoàn trợ giúp nên cũng không có nhiều điều cần giải thích, chủ yếu là nói qua với những người lần đầu tiên đến binh đoàn giúp đỡ như Tống Thời Thanh.

Bọn họ cần phải cắt lúa mì trong binh đoàn, sau khi thu hoạch lúa mì, bọn họ phải trồng lúa nước, sau khi cấy lúa xong, bọn họ có thể trở về xã của mình.

Tuy là binh đoàn nhưng những thanh niên trí thức đến đây vẫn phải làm công việc đồng áng như bao người khác. Điều tốt là lương của bọn họ cao và chế độ đãi ngộ tốt, lương của những thanh niên trí thức được xếp vào nhóm có lương tốt, được nhận mười nhân dân tệ một tháng nếu làm tốt, thanh niên trí thức nào làm không tốt thì cũng đựoc nhận tiền nhưng chỉ được nhận hai, ba nhân dân tệ thôi, nhưng binh lính của binh đoàn có thể được nhận bốn mươi, năm mươi nhân dân tệ là chuyện thường.

Quần áo, vật dụng nhu yếu phẩm hàng ngày,... đều do binh đoàn phát cho, thỉnh thoảng còn có thể ăn một bữa thịt.

Những thanh niên trí thức đến đây giúp đỡ đều nhảy vào để xếp hàng, ước gì có thể giúp đỡ lâu một chút, tốt nhất là đừng quay lại xã nữa.

………

Sau khi người hướng dẫn sắp xếp chỗ ở cho mọi người, bảo mọi người giải tán, hôm nay bọn họ có thể đi dạo xung quanh và tìm hiểu sơ qua về môi trường, bọn họ sẽ bắt đầu làm việc vào ngày mai.

Ngay khi đội ngũ bắt đầu giải tán, Tống Thời Thanh đã bị vỗ vai từ người phía sau.

Tống Thời Thanh không cần quay lại cũng đoán được ai đang vỗ vai mình. Ngoại trừ Thẩm Kiêu Dương thì còn có thể là ai?

Cố Diệp Phi

Quả nhiên là Thẩm Kiêu Dương mặc áo sơ mi trắng, tóc chải chia ngôi ba bảy, thậm chí còn dùng keo để định hình, ăn mặc rất bảnh bao. Thẩm Kiêu Dương đã thích ăn diện từ nhỏ rồi, luôn chú ý đến ngoại hình của bản thân, đương nhiên cũng rất ưa nhìn, ít nhất là trước khi Tống Thời Thanh đến, Thẩm Kiêu Dương đã là một thành viên nổi tiếng của binh đoàn rồi.

Nhưng sau khi Tống Thời Thanh đến thì cũng không thể nói như vậy nữa.

Nhìn thấy Tống Thời Thanh, trên mặt anh ấy tràn đầy vui mừng, vỗ vai anh còn chưa đủ, thậm chí còn ôm Tống Thời Thanh một cái, nói: "Anh Thời Thanh, sao anh lại tới đây? Anh có thể tới đây thật sự là tốt quá!"

Dưới sự nhiệt tình của Thẩm Kiêu Dương, Tống Thời Thanh khẽ cau mày, gần như vô hình lùi lại một bước, giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Thẩm Kiêu Dương.

Trước đây anh không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ kể từ khi anh ôm Khương Tuệ Tuệ, anh không muốn ôm bất cứ ai khác ngoài Khương Tuệ Tuệ nữa.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 441: Chương 441



Đàn ông cũng không được.

Tống Thời Thanh nói: "Đại đội trưởng của tôi đã sắp xếp cho tôi đi theo. Đúng rồi, Kiêu Dương, bà nội nhờ tôi mang cho cậu món đùi gà khô, để tôi đưa cho cậu."

“Bà nội đối xử với tôi tốt quá, vẫn luôn nhớ đến tôi.” Thẩm Kiêu Dương nói, sau đó đặt tay lên vai Tống Thời Thanh một cách rất tự nhiên: "Đi nào, anh Tống, chúng ta hãy về ký túc xá của anh trước, thu dọn đồ đạc xong xuôi, sau đó tôi sẽ đưa anh đi dạo, nếu hôm nay anh không đi dạo, ngày mai anh sẽ không thể đi phụ giúp được đâu, đừng nhìn điều kiện trong binh đoàn tốt, bình thường làm việc rất là mệt mỏi.”

Thật ra Tống Thời Thanh không sợ mệt. Khi anh ở xã Nguyệt Phượng Loan, anh phải làm việc đồng áng và săn bắn, anh không cảm thấy mệt mỏi.

Anh đẩy bàn tay đang đặt trên vai của Thẩm Kiêu Dương xuống, nhưng Thẩm Kiêu Dương lại cứ cố chấp lấy tay đặt lên vai anh một lần nữa, anh chỉ có thể để anh ấy tùy tiện để tay lên.

Thẩm Kiêu Dương là con trai của chú Thẩm, hai người bọn họ lớn lên cùng nhau, cũng từng nhìn thấy m.ô.n.g trần của nhau rồi, ôm vai ôm lưng là việc bọn họ đã làm từ nhỏ nên cũng không có gì to tát.

Ký túc xá có một chiếc giường lớn dùng để nằm chung, Thẩm Kiều Dương chọn cho Tống Thời Thanh một chiếc giường tốt nhất, đặt đồ đạc của anh xuống, hai anh em liền rời đi.

Tống Thời Thanh hỏi: "Cậu dẫn tôi đi đâu?"

Thẩm Kiều Dương nói: "Lát nữa đến đó anh sẽ biết."

Sau khi băng qua một cánh đồng cỏ xanh mướt, bọn họ đến một con sông nhỏ. Thẩm Kiêu Dương vừa đến đây đã bắt đầu c** q**n áo, thấy Tống Thời Thanh còn đang ngây người không ra tay, vội vàng nói: “Anh Thời Thanh, anh còn ngẩn ngơ làm gì, mau c** q**n áo ra chúng ta cùng nhau tắm rửa, nhìn anh xem, đi đường lâu như vậy, quần áo trên người anh đã ướt đẫm mồ hôi rồi.”

Đây là sự thật, nhóm thanh niên trí thức đã đi bộ lâu như vậy, hôm nay trời rất nóng, bọn họ đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Nhưng thật ra Thẩm Kiều Dương gọi Tống Thời Thanh tới đây tắm rửa là còn có một nguyên nhân khác.

Thấy Tống Thời Thanh không lập tức c** q**n áo ra, vẫn đang đứng nhìn bốn phía nhìn chung quanh, Thẩm Kiêu Dương vội vàng thúc giục: “Anh Thời Thanh, anh đừng lo lắng, nơi này bình thường có rất ít người lui tới, anh c** q**n áo đi tắm đi, không sao đâu."

Hơn nữa, đàn ông bọn họ khi tắm rửa cũng không phải là cởi hết quần áo, vẫn mặc trên người một chiếc quần đùi nên không có gì là to tát.

Sau khi nghe những lời của Thẩm Kiêu Dương, Tống Thời Thanh không ngượng ngùng nữa, dứt khoát cởi áo sơ mi ra, để lộ bộ n.g.ự.c cường tráng, anh trực tiếp đi xuống nước.

Mà Thẩm Kiêu Dương đã chú ý đến Tống Thời Thanh khi Tống Thời Thanh đang c** q**n áo của anh, khi nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn trên n.g.ự.c anh, anh ấy không nhịn được mà nuốt nước miếng, sau đó nhìn xuống cơ n.g.ự.c của chính mình. Anh ấy cũng có cơ ngực, nhưng không thể so sánh với dáng người của Tống Thời Thanh.

Trước mặt Tống Thời Thanh, thân hình mà anh ấy luôn tự hào đột nhiên khi so sánh lại không bằng một góc của anh, Thẩm Kiêu Dương liền bĩu môi.

Cố Diệp Phi

Sau khi Tống Thời Thanh xuống nước, nước sông làm ướt hoàn toàn cơ thể tr*n tr** của anh, Thẩm Kiêu Dương lại đặt ánh mắt của mình vào g*** h** ch*n của Tống Thời Thanh. Mặc dù Tống Thời Thanh vẫn mặc chiếc quần dài bên ngoài, nhưng khi chiếc quần dài bị ướt bên bờ sông, Thẩm Kiêu Dương vẫn nhìn thấy ‘cục lớn’ g*** h** ch*n của Tống Thời Thanh...

Khụ khụ.... Nó to quá.

Rồi anh ấy nhìn xuống em trai mình...

Mẹ kiếp!

Thẩm Kiêu Dương tức giận quay đầu đi, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Tống Thời Thanh vẫn đang tắm rửa, nhưng lúc này anh chú ý đến khuôn mặt của Thẩm Kiêu Dương và cách anh ấy nhìn g*** h** ch*n anh rồi lại nhìn em trai của anh ấy, sau đó thậm chí còn thở dài một tiếng.

Tống Thời Thanh hiểu ý của anh ấy, ho khan một tiếng, không nói nên lời: “Thẩm Kiêu Dương, cậu đang suy nghĩ cái gì trong đầu thế?”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 442: Chương 442



Thẩm Kiêu Dương cười cười, có chút ngượng ngùng xấu hổ mà gãi gãi sau đầu, nói: “Anh Thời Thanh, anh đã quên lúc nhỏ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Khi chúng ta còn nhỏ, có thể là anh đã quên rồi, nhưng tôi vẫn nhớ. Khu nhà chúng ta từng có hơn chục đứa trẻ. Khi đó, mọi người làm ầm ĩ muốn chọn ra một người đội trưởng mới được. Sau này, có người nói ai lớn hơn sẽ là đội trưởng. Và thế là hơn chục đứa trẻ chúng ta tìm một chỗ xếp thành vòng tròn và c** q**n ra....”

“Lúc đó, ngoại trừ hai người nhà họ Chu, tất cả chúng tra đều trạc tuổi nhau nên cũng không khác nhau lắm, ngoại trừ anh... So với chúng tôi thì của anh còn lớn hơn một chút!"

Cố Diệp Phi

Khi nói về việc trong quá khứ, Thẩm Kiêu Dương trông rất phấn khích.

Tống Thời Thanh thì giật giật khóe miệng, không nói nên lời: “…”

Thẩm Kiêu Dương còn tiếp tục nói: “Anh Thời Thanh, thật lòng mà nói, lúc đó tôi có chút không phục, bởi vì tôi rất muốn làm đội trưởng của nhóm người đó. Sau này tôi vẫn luôn nhớ đến chuyện này, trong lòng tự hỏi em trai của anh bây giờ lớn đến mức nào, liệu chúng ta có thể so sánh với nhau hay không."

“Ai da!” Anh ấy vỗ vỗ mặt nước, một mảng bọt nước nổi lên: “Bây giờ tôi thực sự phục anh rồi, anh Thời Thanh, anh thật là lợi hại, không biết chị dâu tương lai của tôi có chịu nổi anh hay không…”

Nói đến đây, Thẩm Kiêu Dương giơ ngón tay cái lên với Tống Thời Thanh. Anh ấy thực sự bội phục Tống Thời Thanh từ tận đáy lòng, loại chuyện này là bẩm sinh, anh ấy thậm chí còn không thể không ghen tị được với anh.

Tống Thời Thanh: "..."

Biểu cảm của Tống Thời Thanh không chút thay đổi mà nhìn Thẩm Kiêu Dương, nói thật, nếu không phải Thẩm Kiêu Dương đã lớn lên cùng anh từ nhỏ lớn, hơn nữa tình cảm của hai người bọn họ còn như anh em ruột thịt, chỉ sợ bây giờ anh đã túm cổ Thẩm Kiêu Dương, sau đó dìm đầu anh ấy xuống nước để anh ấy tỉnh táo lên rồi.

Thằng nhóc này càng lớn càng không đứng đắn, trong miệng nói nhảm cái gì vậy!?

Nhưng mà, anh đã suy nghĩ cẩn thận về câu cuối cùng của Thẩm Kiêu Dương, 'Tôi không biết chị dâu tương lai của tôi có thể chịu nổi anh hay không'. Không hiểu sao, rõ ràng là anh không thích những gì Thẩm Kiêu Dương nói, nhưng trong đầu anh lại nhịn không được mà nghĩ đến Khương Tuệ Tuệ.

Tuệ Tuệ cô ấy... Khụ... Khụ...

Tống Thời Thanh lắc lắc đầu, xua đi mọi suy nghĩ không lành mạnh trong đầu, anh thật sự sắp bị Thẩm Kiêu Dương dạy hư rồi. Ngâm mình trong nước lạnh cảm giác thật tốt, nhưng hiện tại Tống Thời Thanh thật sự không muốn tiếp tục tắm rửa cùng với Thẩm Kiêu Dương nữa, nếu không thì không biết sẽ còn bị Thẩm Kiêu Dương nhìn trúng chỗ nào hay không.

Cảm giác rất là kì lạ.

Anh lên bờ rồi mặc quần áo vào. Anh vừa mặc xong quần áo, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét của một cô gái: “A, Thẩm Kiêu Dương, mấy người đang làm gì vậy?!”

Tống Thời Thanh giật mình ngẩn ra, còn tưởng rằng bản thân đã mặc quần áo rồi, mặc dù quần đã trở nên trong suốt sau khi bị nước làm ướt, nhưng lúc nãy anh lại mặc lộn quần của Thẩm Kiêu Dương vào, hiện tại không bị lộ chỗ nào cả, điều này khiến anh thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thẩm Kiều Dương thì khổ rồi, vốn dĩ chỉ lộ nửa thân trên, nhưng khi bị nữ đồng chí này gọi đến, anh ấy vội vàng sợ hãi đứng lên, ngay cả nửa th*n d*** cũng lộ ra ngoài.

Cũng may cái quần của anh ấy không trong suốt lắm, thứ không nên nhìn vẫn chưa bị người ta nhìn thấy.

Nhưng khi một đồng chí nữ đột nhiên nhìn thấy một đồng chí nam chỉ mặc mỗi q**n l*t, cú sốc mà cô ấy nhận được cũng rất lớn. Cô ấy vốn dĩ là tới đây để giặt quần áo, hiện tại thì không giặt quần áo nữa, liền xoay người bỏ chạy.

Tống Thời Thanh nhìn Thẩm Kiêu Dương, người vẫn còn trần như nhộng đang nhìn bóng lưng của người đồng chí nữ rời đi, ho khan một tiếng, nhắc nhở nói: “Còn không nhanh mặc quần áo vào đi, đợi một đồng chí nữ khác đến đây đánh giá cơ thể của cậu hay sao?”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 443: Chương 443



Một lời đánh thức người trong mộng, Thẩm Kiêu Dương sực tỉnh lại, nhanh chóng đi lên bờ, mặc áo khoác xong mới phát hiện ra Tống Thời Thanh đã mặc quần áo của mình.

Anh ấy che chiếc q**n l*t ướt đẫm của mình lại, nhìn Tống Thời Thanh mà đầu hàng: “Anh Thời Thanh…”

Cuối cùng, Tống Thời Thanh vẫn trả lại chiếc quần cho Thẩm Kiêu Dương.

Hai người nằm trên cỏ, đợi quần áo khô ráo rồi mới đi về. Cũng may quần áo mùa hè tương đối mỏng, phơi nắng một chút là sẽ khô.

Hai người gối tay nằm trên cỏ, từ khi chính sách ‘lên núi xuống thôn quê’ ra đời, Thẩm Kiêu Dương đến binh đoàn làm chiến sĩ, còn Tống Thời Thanh thì được đưa xuống xã Nguyệt Phượng Loan.

Tuy hai người ở cách nhau không quá xa nhưng cũng không có nhiều cơ hội để gặp nhau, đã lâu lắm rồi mới được nằm thoải mái trên bãi cỏ như bây giờ.

Gió nhẹ thổi qua, mang theo một tia lành lạnh.

Thẩm Kiêu Dương quay lại nhìn Tống Thời Thanh, hỏi: "Anh Thời Thanh, anh nghĩ người đồng chí nữ vừa rồi như thế nào? Cô ấy là ca sĩ chính của binh đoàn nghệ thuật. Giọng hát của cô ấy thực sự là rất tuyệt vời, cô ấy hát rất hay."

Nói thật, Tống Thời Thanh căn bản là không để ý đến cái đồng chí nữ kia, anh không nhìn xem dáng vẻ cô ấy như thế nào, cũng không để ý thanh âm có hay hay không.

Nhưng anh cảm thấy rằng không ai có giọng hát hay hơn Tuệ Tuệ.

Khi Tuệ Tuệ nói chuyện, giọng nói của cô mềm mại như sáp, tinh tế và ngây thơ, đó là giọng nói hay nhất mà anh từng nghe. Nó giống như một tiếng chuông, rõ ràng và lanh lảnh, giống như một con chim vàng anh hót trong núi...

Tống Thời Thanh lắc đầu, nói: "Tôi nghĩ nó rất bình thường."

Thẩm Kiêu Dương đột ngột ngồi dậy, hỏi: "Bình thường sao? Không lẽ anh đã từng nghe thấy giọng ai khác hay hơn rồi à?"

Tống Thời Thanh liếc mắt nhìn anh ấy một cái, nói: "Ừ."

"Là ai vậy?" Thẩm Kiêu Dương bắt đầu có hứng thú, anh ấy thật sự không tin là sẽ có người có giọng hát hay hơn Diệp Mạn Đình.

Tống Thời Thanh nói: "Chị dâu tương lai của cậu."

Thẩm Kiêu Dương vốn dĩ đã nghĩ kĩ rồi, nếu ai đó nói rằng có người có giọng nói hay hơn Diệp Mạn Đình, anh ấy sẽ không phục, cho dù người nói điều này là Tống Thời Thanh, người mà anh ấy tôn trọng nhất. Anh ấy cũng định đợi Tống Thời Thanh kể về người này, nhất định phải so người này với Diệp Mạn Đình xem giọng nói của ai hay nhất.

Nhưng trăm triệu lần anh ấy cũng không ngờ rằng điều mà Tống Thời Thanh thốt ra lại là "chị dâu tương lai của cậu".

Thẩm Kiều Dương trợn tròn mắt, sau đó sắc mặt thay đổi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác: "Anh Thời Thanh, anh đã tìm được bạn đời rồi sao? Là người ở đâu vậy? Người đó lớn lên đẹp hay không đẹp? Anh cũng không coi trọng người anh em này rồi, tìm được đối tượng thì cũng nên mang đến đây giới thiệu cho người anh em này quen biết qua một chút chứ, nhưng anh vẫn luôn là người có mắt nhìn xa xăm, chị dâu tương lai của tôi nhất định là người rất ưa nhìn…”

Cố Diệp Phi

Thẩm Kiêu Dương ngồi trên cỏ, vừa nhổ cỏ vừa nói.

Tống Thời Thanh phát ra tiếng "ừm" từ giọng mũi, đáp lại: "Rất đẹp."

Tống Thời Thanh càng nói lời này, Thẩm Kiều Dương càng cảm thấy khó chịu. Anh ấy ném tất cả cỏ nhổ được trên tay đi, nói: "Vậy thì tôi phải nhanh lên. Anh đã hơn tôi về mọi thứ kể từ khi anh còn là một đứa trẻ, bây giờ anh đã tìm được một người bạn đời trước tôi. Ít nhất là về vấn đề sinh con, tôi phải đi trước anh mới được…”

Tuy là nói như vậy, nhưng Thẩm Kiêu Dương cũng rất vui khi biết rằng Tống Thời Thanh đã có người mình thích, những gì anh ấy nói chỉ là một trò đùa giữa những người bạn thân với nhau. Tất nhiên, nếu anh ấy thực sự có thể đánh bại Tống Thời Thanh trong việc sinh con thì càng tốt.

Tống Thời Thanh cười lạnh một tiếng, nói: "Nói như vậy là cậu đã có người mình thích đúng không?"

“Đúng vậy.” Nói đến việc này, Thẩm Kiêu Dương lại hào hứng nói: “Là người vừa rồi tôi vừa mới nói với anh, cô ấy tên là Diệp Mạn Đình, tôi sớm đã để ý đến cô ấy rồi, chỉ là không biết trong lòng cô ấy đang suy nghĩ như thế nào.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 444: Chương 444



Vốn dĩ còn muốn chờ một chút rồi mới đi giải thích rõ ràng với cô ấy chuyện này, nhưng bây giờ phải nắm chặt thời gian nhanh lên một chút.”

Tống Thời Thanh đứng dậy khỏi bãi cỏ, anh vỗ vai Thẩm Kiêu Dương: "Cố lên."

Đại đội thứ nhất xã Nguyệt Phượng Loan.

Trên thực tế, khi phụ nữ ở nông thôn sinh con, rất ít người trong số bọn họ sẽ ngồi yên trong suốt thời gian ở cữ. Lấy chồng tốt, gặp mẹ chồng tốt, còn có thể ở cữ mười ngày nửa tháng, gặp gia cảnh không tốt thì làm việc đến khi sinh, sinh xong lại tiếp tục làm việc. Đã có trường hợp có người trực tiếp sinh con ở bên bờ ruộng.

Nếu Khương Vệ Bình tiếp tục ở lại nhà họ Lưu, có lẽ cô ấy cũng sẽ có kết cục như thế này.

Nhưng vì nhà họ Lưu trọng nam khinh nữ và muốn vứt bỏ đứa trẻ, Khương Vệ Bình đã sống trong gia đình nhà mẹ đẻ của mình kể từ khi cô ấy quyết định sẽ ly hôn với Lưu Thiếu Thông, nhà họ Khương có nhiều sức lao động, Khương Vệ Bình trở về cũng chỉ là có thêm một đôi đũa, một cái chén, trong nhà lại vì vậy mà trở nên náo nhiệt, hoạt bát hơn, mọi người đều rất là vui vẻ.

Khương Vệ Bình cũng ở cữ khoảng một tháng, cô ấy chăm sóc cơ thể rất tốt.

Bây giờ cô ấy đã hết thời gian ở cữ, điều đầu tiên Khương Vệ Bình phải làm là đến gặp Lưu Thiếu Thông để đi làm giấy chứng nhận ly hôn. Nhưng Khương Tuệ Tuệ lo lắng cho chị hai của mình nên quyết định đi cùng cô ấy.

Quả nhiên, khi Lưu Thiếu Thông nhìn thấy Khương Vệ Bình thì không cho họ được sắc mặt tốt, sau khi biết được mục đích đến của Khương Vệ Bình, anh ta lại càng cười lạnh một tiếng.

Cố Diệp Phi

Anh ta ngồi trên ghế như một miếng thịt trên bếp, nhìn Khương Vệ Bình, nói gằn từng câu từng chữ một: "Khương Vệ Bình, cô cho rằng tôi là ai? Cô dan díu với người đàn ông khác còn đến trường quậy phá, khiến cho danh tiếng của tôi bị mất hết, bây giờ cô muốn phủi m.ô.n.g đi lấy giấy chứng minh ly hôn với tôi, cô nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy hay sao? Cô đã đội nón xanh cho tôi, cô cho rằng tôi có lòng tốt để cho cô và người đàn ông đó ở bên nhau như vậy à? Cô nghĩ rằng tôi ngu ngốc đúng không?"

Khương Vệ Bình tái mặt vì tức giận khi nghe những lời khó nghe của Lưu Thiếu Thông.

Cô ấy cắn môi, nhìn chằm chằm Lưu Thiếu Thông nói: "Lưu Thiếu Tông, anh đừng nói nhảm, tôi và Hứa Quý Thuận hoàn toàn không phải là mối quan hệ như anh nghĩ! Tôi không có vô liêm sỉ như anh, kết hôn rồi còn qua lại với người khác!”

“Tôi đã tận mắt thấy cô với người đàn ông kia ở cùng với nhau, người đàn ông kia còn vì cô mà đánh tôi, cô còn không thừa nhận hay sao? Như thế nào? Hôm nay cái người đàn ông kia không tới à?" Lưu Thiếu Thông bất chấp tất cả, cũng không quan tâm đến ‘đạo đức’ của một người làm giáo viên của mình.

Trước đây, Lưu Thiếu Thông tự xưng mình là một người đọc sách, không giống những người ở nông thôn, khi nói chuyện sẽ văn nhã hơn, và không th* t*c. Đây cũng là nguyên nhân ngay từ đầu Khương Vệ Bình đã sẵn sàng cưới Lưu Thiếu Thông, lúc đầu Khương Vệ Bình cũng rất hài lòng về anh ta.

Ai mà ngờ được...

Khương Vệ Bình run người lên vì tức giận, Khương Tuệ Tuệ không thể chịu đựng được nữa, liền nói: "Lưu Thiếu Thông, đừng nghĩ rằng chị hai tôi cũng xấu xa như anh. Hơn nữa, hôm nay chúng tôi đến đây để tìm anh đi làm giấy chứng nhận ly hôn, tốt nhất là anh nên nhanh chóng đi làm giấy chứng nhân ly hôn với chị hai tôi đi, nếu không thì anh cũng không cần ra vẻ mình là một giáo viên nữa đâu."

“Cô nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt Lưu Thiếu Thông thay đổi: "Cô còn muốn uy h.i.ế.p tôi hay sao?"

Khương Tuệ Tuệ cười cười, nhướng mày nói: "Đúng vậy, tôi đang uy h.i.ế.p anh, không lẽ anh không nhận ra hay sao? Sao giống như tôi đã từng nghe qua đâu đó về việc anh và giáo viên Mã ở trường học...
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 445: Chương 445



Dù sao thì anh cũng rất thân thiết với nữ giáo viên kia mà đúng không? Hai người có quan hệ không bình thường đúng không? Ồ, anh nói xem, nếu tôi đi nói với hiệu trưởng về việc này, anh còn có thể giữ được công việc giáo viên dạy học này nữa hay không?"

Việc này là Khương Vệ Bình đã nói với cô trước khi ra ngoài vào hôm nay.

Lại nói, chuyện này đã xảy ra mấy tháng trước, khi đó Khương Vệ Bình đến trường học đưa đồ ăn cho Lưu Thiếu Thông, nhưng vừa bước tới cửa văn phòng đã nhìn thấy Lưu Thiếu Thông đang ôm cô giáo Mã đó.

Cô giáo Mã đó nghe nói là một góa phụ, chồng của cô ta đã c.h.ế.t năm đầu tiên khi cô ta mới kết hôn.

Mặc dù Trung Quốc đã được giải phóng, nhưng nhiều vùng nông thôn vẫn còn lưu giữ một số phong tục còn sót lại từ trước. Ví dụ, sau khi một người đàn ông chết, một người phụ nữ có thể tái hôn, nhưng điều kiện tiên quyết để tái hôn là để tang người đàn ông đã c.h.ế.t trong ba năm, nghĩa là trong vòng ba năm, người phụ nữ không được hẹn hò hoặc kết hôn với người đàn ông khác.

Cô giáo Mã vẫn đang trong thời gian để tang.

Sau khi Khương Vệ Bình nhìn thấy như vậy, cô ấy đã hỏi Lưu Thiếu Thông chuyện gì đang xảy ra, giữa anh ta và cô giáo Mã có cái gì mờ ám với nhau hay không. Nhưng Lưu Thiếu Thông lại ngụy biện rằng chỉ là cô giáo Mã bị hạ đường huyết và chóng mặt nên suýt ngã, anh ta chỉ giúp cô giáo Mã một chút mà thôi.

Những gì Lưu Thiếu Thông nói vào thời điểm đó là nói thật, cũng không quá hai ngày, Khương Vệ Bình được phát hiện là có thai. Sau khi có con, Khương Vệ Bình không còn lo lắng về điều đó nữa, cô ấy chỉ muốn sinh đứa trẻ thật tốt mà thôi.

Cố Diệp Phi

Nhưng bây giờ sau khi suy nghĩ lại, cô ấy cảm thấy vấn đề đó có thể không đơn giản như những gì mà cô ấy đã nghĩ vào lúc đó.

Cũng là bởi vì sau khi mang thai, cô ấy cảm thấy dường như Lưu Thiếu Thông càng ngày càng lạnh nhạt với cô ấy. Vì mang thai nên vợ chồng không thể sinh hoạt vợ chồng, Lưu Thiếu Thông chưa từng yêu cầu cô ấy chuyện này, lúc đó cô ấy còn nghĩ rằng Lưu Thiếu Thông rất quan tâm đến mình.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, có lẽ Lưu Thiếu Thông cũng không phải là không muốn, mà là anh ta đã đi làm loại chuyện đó với những người phụ nữ khác.

Lúc này, sau khi Khương Tuệ Tuệ nói như vậy, Khương Vệ Bình vẫn nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Lưu Thiếu Thông. Chỉ cần Lưu Thiếu Thông không có chút chột dạ nào, như vậy có nghĩa là Lưu Thiếu Thông với vị giáo viên họ Mã kia không có xảy ra chuyện gì cả.

Quả nhiên, sau khi nghe những lời của Khương Tuệ Tuệ, khuôn mặt của Lưu Thiếu Thông trở nên hơi mất tự nhiên. Nhưng anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khương Tuệ Tuệ, cô đừng có mà ở đây ngậm m.á.u phun người nữa! Chị gái cô không biết giữ mình mà đi qua lại với người đàn ông khác, vì giúp chị gái mà cô lại đổ nước bẩn lên người tôi, cô cho rằng mọi người sẽ tin lời cô nói hay sao?"

“À, phải rồi. Vậy thì chúng ta cứ chờ đó mà xem.” Khương Tuệ Tuệ đã nhìn thấy hết khoảng khắc cư xử và biểu cảm không thích hợp của Lưu Thiếu Thông, trong lòng đã có ý định từ trước.

Đối với một tên tra nam như Lưu Thiếu Thông, cô chỉ mong anh ta c.h.ế.t đi. Nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là yêu cầu Lưu Thiếu Thông ngoan ngoãn đi làm giấy chứng nhận ly hôn với chị hai cô, chỉ cần ly hôn xong, chị hai cô sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ Lưu nữa, bọn họ muốn đối phó với Lưu Thiếu Thông như thế nào cũng được.

"Bây giờ anh mạnh miệng cũng không sao, nhưng anh có thực sự chắc chắn khi anh vụng trộm với cô giáo Mã đã không có ai nhìn thấy hay không? Cùng lắm thì tôi sẽ làm lớn chuyện này lên, để tôi xem anh còn có thể mạnh miệng đến khi nào!” Khương Tuệ Tuệ cong môi nở một nụ cười, vẻ mặt vô cùng chắc chắn.

Nghe như vậy xong, trong lòng Lưu Thiếu Thông có chút khó hiểu.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 446: Chương 446



Thực ra, anh ta không chắc liệu khi bản thân ở cùng với cô giáo Mã thì có ai nhìn thấy hay không. Có mấy lần anh ta và giáo viên Mã thân mật với nhau, suýt chút nữa bị người khác nhìn thấy, về sau những người đó đều cư xử rất tự nhiên, làm như không thấy, nhưng thật sự là không thấy hay sao?

Lưu Thiếu Thông không chắc chắn lắm.

Nhìn Khương Tuệ Tuệ, người rất tự tin trước mặt anh ta, anh ta có chút lúng túng sợ hãi. Anh ta chỉ có thể nghiến răng nói: "Ý của cô là bây giờ chỉ cần tôi đi nộp giấy ly hôn với chị hai của cô, cô sẽ không tiết lộ chuyện này ra đúng không?"

"Đúng vậy." Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, sau đó nói: "Còn điều này nữa, anh phải ký vào thỏa thuận này đi."

Lưu Thiếu Thông nhìn một lượt các thỏa thuận, sau đó đập tờ giấy thỏa thuận xuống bàn: "Ý cô là gì, sau khi tôi ký cái này thì đứa trẻ sẽ không còn liên quan gì đến tôi nữa là có ý gì? Dù sao đi nữa, đứa trẻ cũng là m.á.u mủ ruột thịt của tôi, chẳng lẽ sau khi tôi ly hôn với Khương Vệ Bình thì con bé không phải là con của tôi nữa hay sao?"

Tuy nói như vậy nhưng Khương Tuệ Tuệ đã đoán ra rất rõ ràng suy nghĩ của Lưu Thiếu Thông.

Những gì mà anh ta nói không có nghĩa là anh ta muốn giữ đứa nhỏ lại, anh ta là một người đàn ông gia trưởng, trọng nam khinh nữ, sau khi ly hôn với Khương Vệ Bình, anh ta nhất định sẽ tái hôn, đến lúc đó sẽ có cơ hội sinh đứa con khác, anh ta nói như vậy là để lấy cớ tranh thủ chút lợi ích cho mình mà thôi.

Thấy Khương Vệ Bình cau mày, Khương Tuệ Tuệ lắc đầu với cô ấy, nhìn cô ấy ý bảo cô ấy tạm thời hãy cứ bình tĩnh.

Cô nói với Lưu Thiếu Thông: "Dù sao thì gia đình anh cũng không thích con gái, vậy tại sao anh lại đi tranh giành con cái làm gì? Hơn nữa, khi chị hai tôi ly hôn với anh, anh có thể cưới cô giáo Mã. Đến lúc đó anh muốn có bao nhiêu con mà không được. Nếu anh không đồng ý với điều kiện này thì tôi cũng không biết khi nào anh có thể cưới cô giáo Mã đó, anh có chắc cô ấy sẽ chờ đợi anh không?”

Sau khi Lưu Thiếu Thông nghe cô nói xong, ánh mắt xoay chuyển: “Muốn tôi ký cũng được, nhưng cô phải đồng ý một điều kiện, sau khi tôi ký vào bản thỏa thuận này và đi xin giấy chứng nhận ly hôn với Khương Vệ Bình, mấy người phải cùng tôi đến trường và nói rõ với hiệu trưởng rằng chúng tôi không trọng nam khinh nữ, không có ném đứa nhỏ đi."

Chậc... Chậc... Có thể đưa ra một yêu cầu không biết xấu hổ như vậy, anh ta thực sự là người đầu tiên dám làm điều đó.

Trong lòng Khương Tuệ Tuệ khinh thường Lưu Thiếu Thông, nhưng vẫn gật gật đầu đồng ý, nói: "Tất nhiên là được rồi, chỉ cần anh thực hiện những gì anh đã hứa, chúng tôi sẽ thực hiện những gì chúng tôi đã hứa."

“Cô sẽ không nói dối tôi đúng không? Nếu cô nói dối tôi, khi tôi ký thỏa thuận và lấy giấy chứng nhận ly hôn, nếu mấy người không đi thì phải làm sao bây giờ?” Lưu Thiếu Thông không quá yên tâm về Khương Tuệ Tuệ, Khương Tuệ Tuệ này trông thông minh hơn Khương Vệ Bình nhiều, không có gì đảm bảo rằng cô sẽ không làm ra một chuyện như vậy.

Cố Diệp Phi

"Không được, cô hãy thề ở ngay trước mặt tôi đi, nói lời mà không giữ lấy lời, vĩnh viễn cô sẽ không bao giờ kết hôn được."

Người trong tiểu thuyết và trên TV động một chút là bắt đầu thề, giống như việc thề thật sự rất hữu dụng, mỗi khi nhìn thấy có tình tiết như vậy, cô có chút không nói nên lời.

Nhưng cô vẫn đồng ý ngay: “Được, tôi thề.”

Cô thậm chí đã tìm được đối tượng, tại sao lại phải lo lắng sẽ không gả được cho ai?

Sau khi Lưu Thiếu Thông nhận được sự bảo đảm của Khương Tuệ Tuệ, anh ta đã ký thỏa thuận, sau đó đi theo Khương Vệ Bình để xin giấy chứng nhận ly hôn.

Có vẻ như anh ta sợ Khương Tuệ Tuệ và Khương Vệ Bình sẽ lật lọng không làm những gì đã nói, vì vậy Lưu Thiếu Thông đã nhắc nhở bọn họ ngay khi bọn họ đi ra ngoài, đừng quên rằng vẫn còn một việc phải hoàn thành.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 447: Chương 447



Khương Tuệ Tuệ cũng không có ý định lật lọng lời nói của mình, trực tiếp đi theo Lưu Thiếu Thông đến trường học để tìm hiệu trưởng.

Khi đến trường học, Khương Tuệ Tuệ thực sự làm theo lời Lưu Thiếu Thông, nói rằng mọi việc chỉ là một hiểu nhầm, không có chuyện mẹ của Lưu Thiếu Thông đem cho đứa trẻ sơ sinh. Trước đây là do bọn họ quá xúc động nên mới nói ra mấy chuyện như vậy.

Khi hiệu trưởng biết được việc này, ông ấy cho rằng bản thân đã đổ lỗi nhầm cho Lưu Thiếu Thông và bày tỏ sự quan tâm với anh ta. Hiệu trưởng rót cho ba người mỗi người một cốc nước đun sôi để nguội, bảo bọn họ ngồi xuống uống một tách trà, vốn dĩ là muốn thuyết phục Lưu Thiếu Thông và Khương Vệ Bình, vợ chồng thì đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, không gì là không cho qua được, sau này có thể chung sống tốt với nhau.

Không ngờ ông ấy còn chưa nói xong đã nghe nói Khương Vệ Bình và Lưu Thiếu Thông ly hôn rồi, ông ấy chỉ có thể nuốt xuống những lời còn lại.

Lợi dụng lúc mọi người không chú ý, Khương Tuệ Tuệ đã ném một viên thuốc nhỏ vào cốc nước của Lưu Thiếu Thông. Viên thuốc nhỏ tan ngay khi chạm vào nước, nó không màu, không mùi, không ai có thể biết được.

Tận mắt nhìn thấy Lưu Thiếu Thông uống nước, lúc này Khương Tuệ Tuệ mới nói với hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, tôi đã nói xong chuyện của mình, giáo viên Lưu còn có lời muốn nói."

“Hả? Giáo viên Lưu còn có chuyện gì muốn nói sao?” Hiệu trưởng nhìn Lưu Thiếu Thông hỏi.

Lưu Thiếu Thông cảm thấy kỳ quái, anh ta không còn gì để nói. Nhưng vừa định nói mình không còn gì để nói, anh ta chợt phát hiện ra giống như bản thân không khống chế được miệng mình, đột nhiên mở miệng nói: “Hiệu trưởng, tôi muốn nói rằng, tôi thật sự không phải người tốt, tôi đã lợi dụng lúc Khương Vệ Bình mang thai, tôi đã ở bên cạnh cô giáo Mã của trường chúng ta..."

Nghe những lời này bằng tai của chính mình, Lưu Thiếu Thông mở to đôi mắt không thể tin được, anh ta cố gắng im lặng, nhưng anh ta có làm thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể ngậm miệng lại được.

Sau khi giải thích rõ ràng hết mọi chuyện, anh ta tê liệt đổ gục xuống ghế như thể toàn thân mất hết sức lực.

Khương Vệ Bình bối rối không hiểu tại sao, nhìn Lưu Thiếu Thông như một kẻ ngốc, tự hỏi liệu não anh ta có bị hỏng hay không. Trước đó, anh ta đặc biệt yêu cầu bọn họ không được kể chuyện mẹ anh ta đem cho đứa trẻ, để anh ta không bị sa thải. Nhưng bây giờ anh ta lại chủ động nói với hiệu trưởng chuyện giữa anh ta và cô giáo Mã, đây chẳng phải là tự lấy đá đập vào chân mình hay sao?

Tương tự như vậy, khi cô ấy nghe những lời của Lưu Thiếu Thông, cô ấy cảm thấy một trận ghê tởm ở trong lòng.

Đúng vậy, chỉ có ghê tởm, không có đau lòng. Cô ấy ghê tởm một người đàn ông như Lưu Thiếu Thông, sao lại vô liêm sỉ đến mức quan hệ với người phụ nữ khác khi cô ấy đang mang thai.

Mà sau khi Khương Tuệ Tuệ lắng nghe những lời của anh ta, cô làm ra dáng vẻ khiếp sợ, không thể tin được mà nhìn Lưu Thiếu Thông.

Cô thậm chí còn kích động đứng dậy khỏi ghế, lao đến chỗ Lưu Thiếu Thông, giơ tay tát mạnh vào mặt anh ta hai cái.

Vừa tát, cô vừa đỏ mắt nhìn Lưu Thiếu Thông, tức giận mắng: “Lưu Thiếu Thông, anh là đồ cặn bã, đồ vô liêm sỉ! Tôi thật không ngờ anh lại là loại người này! Chị tôi sinh con cho anh mà anh lại dây dưa với những người phụ nữ khác ở sau lưng chị gái tôi, anh có còn là con người hay không?!”

Trên mặt Lưu Thiếu Thông bị ăn hai cái tát, hai má anh ta trở nên nóng rát.

Cố Diệp Phi

Giờ khắc này, anh ta cảm giác không cách nào khống chế được bản thân, giống như con người trước đây của anh ta đã biến mất, thân thể của anh ta bị người nào đó mê hoặc, vào đúng lúc này thì tác dụng của thuốc đã dần hết công dụng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 448: Chương 448



Anh ta tức giận muốn hộc máu, muốn hỏi Khương Tuệ Tuệ chuyện gì đang xảy ra, cô đang làm cái quái gì vậy, muốn giải thích với hiệu trưởng rằng đó không phải là sự thật, nhưng trước khi anh ta có thể mở miệng, Khương Tuệ Tuệ đã đạp mạnh vào g*** h** ch*n anh ta.

Cô mắng: “Tôi cho anh biết thế nào là xấu hổ này, để xem sau này anh còn tìm phụ nữ như thế nào nữa!”

“Ôi....” Chưa kịp nói ra lời giải thích, khắp người Lưu Thiếu Thông đã bị cơn đau bao vây. Mặt anh ta đỏ bừng lên vì đau, mồ hôi lấm tấm trên trán, anh ta che miệng và kêu lên một tiếng thảm thiết.

Nghe những gì Lưu Thiếu Thông nói, ban đầu hiệu trưởng rất tức giận, muốn gọi cô giáo Mã, người có liên quan đến việc này, để hỏi xem chuyện như vậy có thực sự xảy ra hay không, đương nhiên ông ấy đã xác định là có chuyện như vậy. Nếu không thì ai lại ngu ngốc đến mức tự đi hắt nước bẩn vào bản thân mình?

Nhưng ông ấy còn chưa kịp gọi cho cô giáo Mã, ông ấy đã thấy cô gái nhỏ trông thanh tú lịch sự nho nhã nhưng lại vô cùng kiều diễm và xinh đẹp bỗng như biến thành một người khác, đầu tiên là tát Lưu Thiếu Thông hai cái, sau đó lại hướng về phía Lưu Thiếu Thông, đạp thật mạnh vào chỗ g*** h** ch*n anh ta... Sức mạnh đó...

Hiệu trưởng cũng là đàn ông mà không khỏi rùng mình, cho dù không có phế thì trong khoảng nửa năm cũng không thể...

Mà mặc dù Khương Vệ Bình rất ngạc nhiên bởi phản ứng của Khương Tuệ Tuệ. Bởi vì cô ấy đã nói với Khương Tuệ Tuệ về điều này trước khi ra ngoài, nên trong lòng cô có lẽ đã chuẩn bị sẵn. Nhưng những gì Khương Tuệ Tuệ thể hiện bây giờ dường như đây là lần đầu tiên cô nghe nói về việc như vậy, hơn nữa cô còn...

Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Khương Vệ Bình đã phản ứng lại.

Điều này là do em gái cô ấy cố tình giả vờ, chỉ để thay cô ấy trút giận và dạy cho tên cặn bã Lưu Thiếu Thông này một bài học.

Tính sổ với Lưu Thiếu Thông xong, Khương Tuệ tuệ hít một hơi thật sâu, đưa tay vuốt thẳng mái tóc hơi rối của mình, mỉm cười với hiệu trưởng, người đã bị hành động của cô làm cho khiếp sợ há hốc mồm đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng vào miệng.

Cô nhẹ nhàng nói: "Hiệu trưởng, vì những bông hoa của tổ quốc chúng ta, ngài phải sa thải một người có tư cách đạo đức bại hoại như Lưu Thiếu Thông. Người như anh ta làm sao có thể làm giáo viên cho bọn trẻ? Nếu như bọn trẻ mà học theo như anh ta thì phải làm sao bây giờ?"

"Hiệu trưởng, ngài có nghĩ như vậy không?" Nói xong lời cuối cùng, Khương Tuệ Tuệ chớp chớp mắt với hiệu trưởng với một nụ cười khéo léo trên khuôn mặt.

Cố Diệp Phi

Hiệu trưởng nuốt nước miếng, cho dù Khương Tuệ Tuệ ở trước mặt ông ấy có xinh đẹp đến đâu, ông ấy cũng không có tâm trạng để thưởng thức. Quả nhiên, mỹ nữ có độc là nói rất đúng, cô gái nhỏ này thoạt nhìn thanh tú yếu ớt, nhưng thực ra lại rất lợi hại...

Ông ấy vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, cô nói không sai, chờ một chút tôi sẽ sa thải Lưu Thiếu Thông ngay.”

Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, cười nói: "Như vậy là tốt rồi, tôi biết hiệu trưởng có thể phân biệt đúng sai. Nhưng hiệu trưởng, ngài đừng quên, một cây không làm nên non, cô giáo Mã đó cũng không phải là một người tốt, hiệu trưởng, ngài đừng quên mất cô ấy, hiệu trưởng ngài nói đi?"

"Đúng vậy, đúng vậy, cô yên tâm đi, cả hai người bọn họ đều sẽ bị sa thải." Hiệu trưởng nói.

Cuối cùng, Khương Tuệ Tuệ và Khương Vệ Bình được chính hiệu trưởng đưa đến tận cổng trường.

Khương Tuệ Tuệ không sợ rằng hiệu trưởng sẽ lật lọng, bởi vì ông ấy không cần phải làm vậy.

Thứ nhất là xã Nguyệt Phượng Loan cách xã Hồng Tinh cũng không xa, cô có thể đến trường bất cứ lúc nào để tìm hiểu xem Lưu Thiếu Thông và cô giáo Mã đó có bị đuổi việc hay không.

Thứ hai là nếu hiệu trưởng không đồng ý sa thải hai giáo viên có tác phong có vấn đề ra khỏi trường, nếu phụ huynh học sinh biết được chuyện này, sợ rằng sau này không có phụ huynh nào dám cho con đến trường học nữa.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 449: Chương 449



Chỉ còn lại có hai người Khương Vệ Bình và Khương Tuệ Tuệ, bọn họ chưa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng hiệu trưởng mắng mỏ từ văn phòng hiệu trưởng, có lẽ là mắng Lưu Thiếu Thông và cô giáo Mã đó.

Hai chị em nhìn nhau một cái rồi đi về phía nhà mình.

Khương Tuệ Tuệ nắm lấy cánh tay của Khương Vệ Bình, vui vẻ nói: "Chị hai, hôm nay chị đã lấy được giấy chứng nhận ly hôn với tên cặn bã đó, chị lại nhìn em đánh nhau tính sổ với anh một trận, xem như có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi đi. Quan trọng nhất là, chị hai sau này sẽ là người độc thân, vì vậy chị có thể tìm một người cha dượng cho Tiểu Nguyệt bất cứ lúc nào."

Lời trong lời ngoài của cô đều có ý tứ cả, tâm ý của Hứa Quý Thuận đối với chị hai cô đều đã viết rõ trên mặt, cũng không biết chị hai cô rốt cuộc là có hiểu hay không.

Cố Diệp Phi

"Tuệ Tuệ, em đang nói cái gì vậy? Chị vừa mới ly hôn, sau này chỉ muốn ở bên Tiểu Nguyệt, hai mẹ con ở bên nhau là được, chị không muốn suy nghĩ đến những chuyện khác." Lời nói của Khương Tuệ Tuệ khiến Khương Vệ Bình có chút ngượng ngùng và xấu hổ.

Cô ấy lại hỏi: "Vui thì vui, nhưng chị cảm thấy có hơi kỳ quái về chuyện này, tại sao Lưu Thiếu Thông lại tự mình nói ra như vậy?"

Suy nghĩ lại thì thật sự là rất kỳ lạ, trước kia anh ta còn sợ bọn họ đem chuyện này nói ra cho hiệu trưởng biết, cho nên mới đồng ý cùng bọn họ đi lấy giấy chứng nhận ly hôn, nhưng sau khi gặp hiệu trưởng, tự bản thân anh ta lại chủ động lên tiếng nói ra, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.

Khương Vệ Bình không biết, nhưng Khương Tuệ Tuệ lại biết rất rõ ràng.

Sở dĩ Lưu Thiếu Thông nói như vậy là vì cô đã đổi điểm thưởng lấy viên thuốc sự thật, sau đó bỏ những viên thuốc sự thật vào cốc nước của Lưu Thiếu Thông trong khi không ai để ý. Lưu Thiếu Thông đã uống nước được pha thêm viên thuốc sự thật, đương nhiên là anh ta sẽ nói ra những việc xấu xa mà bản thân đã làm rồi.

Nhưng mà, Khương Tuệ Tuệ không thể nói với Khương Vệ Bình những việc này, vì vậy cô chỉ có thể nói: "Ai mà biết được, có lẽ lương tâm của anh ta đã bị cắn rứt. Nhưng những điều này không có liên quan gì đến chúng ta, chị hai, chúng ta hãy trở về nhanh đi, đã ra ngoài lâu như vậy rồi, có lẽ bây giờ Tiểu Nguyệt cũng đã tỉnh giấc rồi, đang khóc lóc đi tìm mẹ đấy."

“Ai nha, sao chị lại quên mất việc này nhỉ, vậy chúng ta về nhanh lên đi, về nhà còn phải cho con bé b.ú sữa nữa.” Khương Vệ Bình nghĩ đến con gái thì liền đặt việc của Lưu Thiếu Thông ra sau đầu.

Hai chị em nắm tay nhau đi nhanh về nhà, nhưng khi mới đi đến xã Nguyệt Phượng Loan, bọn họ đã nhìn thấy Hứa Quý Thuận đang ở đó.

Khương Tuệ Tuệ lôi kéo ống tay áo của Khương Vệ Bình, thì thầm vào tai cô ấy: "Chị hai, chị nhìn xem, người phía trước là ai kìa?"

Trên thực tế, Khương Tuệ Tuệ không cần phải nhắc nhở, Khương Vệ Bình đã nhìn thấy Hứa Quý Thuận trong nháy mắt. Nói thế nào nhỉ, bạn cùng lớp gặp nhau trên đường cũng phải chào hỏi, chưa kể Hứa Quý Thuận đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều từ khi cô ấy có xích mích với Lưu Thiếu Thông.

Làm nôi cho Tiểu Nguyệt, bí mật đưa trứng cho cô ấy và còn giúp cô ấy thu dọn quần áo lúc trời mưa nữa.

"Hứa Quý Thuận? Anh sẽ đi làm việc tại xã Hồng Tinh đúng không?" Khương Vệ Bình hỏi Hứa Quý Thuận khi bọn họ đến gần. Chỉ là hôm nay Hứa Quý Thuận không mang theo một cái túi đựng đồ mộc, ngoại trừ một cái túi xách trên tay, xem ra cũng không phải là đi làm.

Khương Vệ Bình không biết nhiều về những điều này, vì vậy cô ấy cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.

Hứa Quý Thuận sửng sốt một lúc, thản nhiên nói: "Ồ, đúng vậy."

Sau đó, anh ấy nhét chiếc túi trong tay vào cánh tay Khương Vệ Bình, nói: "Cái này, cái này là cho em bé của cô. Hôm nay tôi lên thành phố nên đã mua nó, tôi cũng không biết nó có phù hợp hay không…”

Hứa Quý Thuận gãi gãi đầu, trông cực kỳ chất phác và thành thật.

Ngoại trừ nước da hơi ngăm một chút, Hứa Quý Thuận lớn lên rất đẹp trai, mắt một mí to và sống mũi thẳng. Ít nhất theo ý kiến của Khương Tuệ Tuệ, Hứa Quý Thuận trông đẹp mắt hơn nhiều so với tên cặn bã Lưu Thiếu Thông kia.
 
Back
Top Bottom