Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 450: Chương 450



"Cái này tôi không thể nhận... Hứa Quý Thuận, anh đã giúp tôi rất nhiều, thật ra lúc đầu tôi cũng không giúp anh được bao nhiêu, hơn nữa tôi cũng không hề nghĩ đến việc anh sẽ báo đáp tôi, anh thật sự không cần phải làm như vậy, anh đem bộ quần áo này về nhà cất giữ cho kỹ đi, sau này kết hôn sinh con, có thể mặc cho con của mình, hoặc là cho con của người thân mặc.” Khương Vệ Bình nói.

Khương Tuệ Tuệ ở bên cạnh nghe vậy thì muốn bật cười, chị hai của cô không nhận ra rằng thầy Hứa này đang muốn làm cha dượng của Tiểu Nguyệt.

Hứa Quý Thuận lắc đầu, nói: "Mẹ tôi đã c.h.ế.t và tôi không có người thân."

Khương Vệ Bình khá ngượng ngùng xấu hổ khi không cẩn thận mà đề cập đến chuyện buồn của Hứa Quý Thuận. Cô ấy đang định an ủi Hứa Quý Thuận thêm vài câu, nhưng Hứa Quý Thuận lại lợi dụng sơ hở này bỏ đi mà không lấy quần áo, anh ấy là đang nhất quyết muốn tặng cho cô ấy rồi.

Cố Diệp Phi

Nhìn bóng lưng của Hứa Quý Thuận, Khương Tuệ Tuệ khuyên nhủ: "Được rồi chị hai, anh ấy muốn đưa cho chị thì chị cầm lấy đi. Chị xem, thầy Hứa cũng nói anh ấy không có người thân, cho nên không thể đưa bộ quần áo này cho người khác, đối với việc để lại cho con của anh ấy thì còn hơi sớm, anh ấy đã quá lớn tuổi mà vẫn chưa kết hôn kia mà.”

Không còn cách nào khác, Khương Vệ Bình chỉ có thể nghe lời Khương Tuệ Tuệ rồi cất quần áo đi.

Có hai bộ quần áo, độ dài khá vừa vặn, lúc Hứa Quy Thuận mua quần áo chắc hẳn là đã hỏi thăm qua rồi. Nhìn người đàn ông này cao lớn thô kệch là vậy, nhưng làm việc gì cũng rất cẩn thận, sẽ không ngu ngốc đến mức mua quần áo của đứa trẻ một tuổi cho Tiểu Nguyệt vừa được sinh ra.

Khương Vệ Bình nhìn bóng lưng Hứa Quý Thuận rời đi, thở dài cảm thán nói một câu: "Đúng vậy, anh ấy cũng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi. Năm đó, tất cả học sinh trong lớp bọn chị đều đã kết hôn, nhưng anh ấy là người duy nhất chưa kết hôn, cũng không biết anh ấy nghĩ như thế nào, chẳng lẽ là do ánh mắt của anh ấy quá cao nên không nhìn trúng ai hay sao?"

Khương Tuệ Tuệ không nhịn được mà cười khi nghe câu nói của chị hai.

Cô nhìn về phía Khương Vệ Bình với ý trêu chọc trong ánh mắt, ghé vào tai Khương Vệ Bình, nói nhỏ: “Chị hai, chị có bao giờ nghĩ rằng thầy Hứa đã đến tuổi này rồi mà vẫn chưa kết hôn, không phải vì anh ấy có tiêu chuẩn cao, mà là bởi vì anh ấy đã có người mà bản thân thích, vẫn luôn chờ đợi người đó hay không?”

Có lẽ anh ấy không nghĩ đến việc kết hôn, là bởi vì anh ấy vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được Khương Vệ Bình, cho nên mới không muốn kết hôn với người phụ nữ khác, có lẽ sau một thời gian nữa anh ấy sẽ phải buông tay thôi.

Nhưng trời cao có mắt, cho bọn họ có cơ hội ở bên cạnh nhau, Lưu Thiếu Thông là một kẻ cặn bã, Khương Vệ Bình và Lưu Thiếu Thông đã ly hôn rồi...

Khương Vệ Bình không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Khương Tuệ Tuệ, đôi mắt cô ấy có chút mờ mịt và sững sờ.

Sau đó lại nghe thấy Khương Tuệ Tuệ tiếp tục nói: "Chị hai, chị không cảm thấy thầy Hứa không đơn giản là đang trả ơn chị hay sao? Chị hai, hiện tại chị cũng đã ly hôn với Lưu Thiếu Thông, chị có bao giờ nghĩ đến việc tìm cho Tiểu Nguyệt một người cha khác hay không?"

Khương Vệ Bình không ngờ Khương Tuệ Tuệ sẽ nói như vậy, vì vậy cô ấy vội vàng nói: "Tuệ Tuệ, em đừng nói nhảm, nếu em mà còn nói như vậy, chị sẽ không nói chuyện với em nữa đâu."

Khương Tuệ Tuệ biết rằng chị hai của cô là một người da mặt mỏng, hơn nữa hôm nay chị hai mới làm giấy chứng nhận ly hôn với tên vặn bã Lưu Thiếu Thông, nếu bây giờ phát triển mối quan hệ với Hứa Quý Thuận nhanh quá thì cũng không tốt, e rằng đến lúc đó sẽ lại bị Lưu Thiệu Thông trả đũa.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 451: Chương 451



Hơn nữa, cô đoán rằng chị hai của cô thực sự không nhìn ra tình cảm của Hứa Quý Thuận dành cho cô ấy.

Nghĩ đến đây, Khương Tuệ Tuệ lại liếc mắt nhìn thoáng qua Hứa Quý Thuận đang chậm rãi đi về phía trước. Chị hai của cô là một người thích giấu suy nghĩ trong lòng, còn Hứa Quý Thuận này thậm chí còn lợi hại hơn, anh ấy hoàn toàn như một cái hũ nút.

Đoán rằng hai người này còn phải cố gắng rất nhiều mới có thể kết giao với nhau. Chậm một chút cũng không sao...

Khương Tuệ Tuệ mím môi, khẽ cười thành tiếng: "Được rồi, được rồi, em không nói nhảm nữa là được mà."

Mặc dù Khương Tuệ Tuệ nói rằng cô sẽ ngậm miệng lại, nhưng Khương Vệ Bình không thể nhịn được mà quay đầu lại, liếc nhìn thoáng qua hướng mà Hứa Quý Thuận đang rời đi. Cuối cùng cô ấy vẫn thu hồi ánh mắt, nhìn bộ quần áo nhỏ trong tay, trong lòng tràn đầy suy nghĩ.

Hứa Quý Thuận thực sự rất tốt, nhưng cô ấy không có thời gian để suy nghĩ về những thứ đó, cô ấy chỉ muốn nuôi dạy con gái mình một cách đàng hoàng. Về phần tìm người đàn ông khác để kết hôn, nếu như đối phương không thể coi con gái của cô ấy như con của mình, thế thì cho dù cả đời không lấy chồng nữa, cô ấy cũng sẽ sẵn sàng chấp nhận điều đó.

Sáng sớm hôm nay, cảnh sát đã đến ngôi làng.

Những cảnh sát đó trực tiếp đến tìm gặp đại đội trưởng, sau đó chở đại đội trưởng đến đồn cảnh sát trong thành phố. Những người xung quanh và dân làng có chút sợ hãi, bọn họ còn cho rằng đại đội trưởng đã làm chuyện phạm pháp gì.

Kết quả là sau khi nghe ngóng được, hóa ra cảnh sát đã bắt được Khương Đắc Lợi và yêu cầu đại đội trưởng đến để xác định danh tính của ông ta.

Gia đình Khương Đắc Lợi không có thư từ ủy ban thôn nên bọn họ không thể đi xa được, nhưng vì không có thư chứng minh nên cảnh sát không thể quá chắc chắn về danh tính của Khương Đắc Lợi, vì vậy đại đội trưởng cần phải đến để xác định danh tính.

Nhưng mà theo cách nói của cảnh sát, những người bị bắt không ai khác chính là Khương Đắc Lợi và gia đình của ông ta. Sau khi biết tin, mọi người đều rất vui mừng, Khương Đắc Lợi xứng đáng bị như vậy.

Lưu Ái Đệ rất vui khi biết tin này, vội vã về nhà để nói với Khương Tuệ Tuệ và những người khác. Lưu Ái Đệ đang mang thai gần bốn tháng và bụng cô ta đã phình to. Nhưng cô ta có thân hình cường tráng, cho dù bụng có lớn hơn một chút, cô ta vẫn đi đứng rất nhanh nhẹn.

Chẳng qua Khương Vệ Quân thấy cô ta liều lĩnh như vậy thì vẫn sẽ nói với cô ta vài câu, dặn dò cô ta cần phải cẩn thận hơn một chút.

Gần đây Lưu Ái Đệ thích ăn đồ chua, vừa vặn đang đợt mận chín, mấy ngày trước Khương Vệ Quân đã mua một túi lớn mang về. Chỉ là mận mới chín hầu như không có vị ngọt, chua đến mức không ai có thể ăn được ngoại trừ Lưu Ái Đệ, nhưng Lưu Ái Đệ lại ăn chúng một cách rất ngon.

Người ta đều nói ăn chua bầu con trai mà ăn cay thì bầu con gái, Lưu Ái Đệ cảm thấy rằng cô ta đang mang thai con trai.

Chỉ là hôm nay sau khi ăn mận hơn mười ngày, Lưu Ái Đệ liên tục kêu rằng cô ta bị đau răng, nói rằng mận mà Khương Vệ Quân mua không tốt, bởi vì ăn chúng nên cô ta mới bị đau răng.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ thấy một nửa khuôn mặt của cô ta hơi sưng lên, có lẽ là do viêm lợi hoặc răng bị sâu rồi.

Cô đề nghị đưa Lưu Ái Đệ đến trung tâm y tế để kiểm tra răng miệng, nhưng có nói như thế nào thì Lưu Ái Đệ vẫn không chịu đi, cô ta rất sợ đến trung tâm y tế.

Chính vì Khương Tuệ Tuệ đã đe dọa cô ta bằng đứa con trong bụng, như vậy thì Lưu Ái Đệ mới miễn cưỡng đi theo Khương Tuệ Tuệ đến trung tâm y tế.

Vừa đến trung tâm y tế, Lưu Ái Đệ đã bị tư thế nằm làm cho sửng sốt khiếp sợ, cô ta nằm ở trên ghế, nha sĩ muốn dùng đèn pin chiếu vào răng cô ta, trông có vẻ rất dọa người.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 452: Chương 452



"Em gái... Đây là bọn họ đang muốn làm gì vậy... Tôi có cảm giác như bản thân là một con lợn đang chờ bị làm thịt khi nằm trên đó vậy..." Lưu Ái Đệ nắm lấy ống tay áo của Khương Tuệ Tuệ, cô ta có chút run rẩy.

Khương Tuệ Tuệ bị lời nói của Lưu Ái Đệ làm cho buồn cười, an ủi cô ấy vài câu: "Chị dâu ba, đừng căng thẳng như vậy, chỉ kiểm tra răng một chút mà thôi, cái gì mà bị bắt làm thịt, nếu chị không nằm xuống như thế này thì sao bác sĩ có thể kiểm tra răng của chị được?"

Cuối cùng, dưới sự an ủi của Khương Tuệ Tuệ, Lưu Ái Đệ vẫn nằm xuống.

Sau khi bác sĩ kiểm tra răng của cô ta thì lắc lắc đầu: “Lần này chỉ là viêm lợi thôi, sau này nếu không chú ý vệ sinh răng miệng thì răng sẽ bị sâu, sau này mỗi ngày sáng tối đều phải đánh răng. Còn nữa, lợi của cô đã hơi viêm rồi, là nhiễm trùng nấm, tôi kê đơn thuốc cho cô, khi về nhớ uống nhé.”

Sau khi được bác sĩ kiểm tra, Lưu Ái Đệ đứng dậy khỏi ghế, hỏi bác sĩ: "Nhiễm trùng nấm là gì? Tôi đang mang thai, uống thuốc này có được không?"

“Không có việc gì, thuốc này là dạng chất lỏng, cô ngậm ở trong miệng khoảng 30 giây sau đó nhổ ra là được.” Bác sĩ nói.

Trên thực tế, trung tâm y tế chỉ mới mở một phòng khám nha khoa và trước đây nó không tồn tại. Từ khi mở phòng khám răng, bác sĩ mới thấy rất nhiều người ở nông thôn không có thói quen đánh răng, nhất là một số người lớn tuổi, răng họ đã hỏng hết rồi.

Răng của con người rất quan trọng, mọi người phải chăm sóc chúng thật tốt.

Lưu Ái Đệ cũng bắt đầu đánh răng mỗi sáng và tối giống như Khương Vệ Quân kể từ khi cô ta đến khám nha sĩ. Kể từ khi bắt đầu chăm chỉ đánh răng, cô ta cũng ăn uống tốt và tăng cân rõ rệt.

Gần đây Tạ Phương Hoa vẫn rất bận rộn, Khương Tuệ Tuệ chưa bao giờ sử dụng máy may, mặc dù cô muốn giúp cô ấy, nhưng loại máy may này bây giờ không dễ học, cho nên Khương Tuệ Tuệ rất có tâm nhưng cũng không giúp gì được.

Ngược lại, sau khi Khương Vệ Bình biết chuyện này, cô ấy nói rằng cô ấy đã học một chút nghề may khi còn là một thiếu nữ, nhưng cô ấy chắc chắn không giỏi bằng Tạ Phương Hoa. Nhưng nếu Tạ Phương Hoa quá bận rộn, cô ấy có thể qua đó để giúp đỡ một chút.

Tiểu Nguyệt còn nhỏ, đứa trẻ trong tháng này cần ngủ khoảng hai mươi tiếng mỗi ngày, ngày thường Khương Vệ Bình có rất nhiều thời gian. Cô ấy muốn làm một số công việc ở nhà, nhưng có Phương Quế Chi và bà nội Tống đều ở nhà nên không để cô ấy làm việc đó, vì vậy cô ấy phải tự mình tìm công việc khác.

"Em gái, nếu không em nói với thợ may Tạ một chút được không? Chị có thể giúp em." Khương Vệ Bình nói: "Chỉ là nếu lúc đó có gì không hiểu, chị sẽ nhờ cô ấy dạy chị, em gái, em cứ nói rõ với cô ấy là chị tự nguyện giúp đỡ, không lấy tiền là được.”

Em gái đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều, Tạ Phương Hoa và em gái là đối tác làm việc của nhau, khi cô ấy làm việc cho Tạ Phương Hoa thì cũng là cô ấy đang giúp đỡ em gái của mình. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ về chuyện tiền bạc cả.

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy rằng chuyện này là khả thi, vì vậy cô đã đến thảo luận với Tạ Phương Hoa. Tạ Phương Hoa thực sự quá bận rộn vào thời điểm này, cô ấy rất vui khi Khương Vệ Bình có thể đến giúp đỡ, nhưng cô ấy không đồng ý với ý kiến của Khương Tuệ Tuệ rằng tiền lương của Khương Vệ Bình sẽ bị trừ vào số tiền hoa hồng của cô.

"Tuệ Tuệ, tính toán như vậy là không được, chị hai cô đến giúp cũng không sao, nhưng tiền phải trừ từ của hai chúng ta, làm sao tôi có thể để cho cô trả một mình được?" Tạ Phương Hoa nói.

Cố Diệp Phi

"Tôi biết trong lòng cô suy nghĩ gì, cô cảm thấy khối lượng công việc của cô ít hơn của tôi, thấy tôi mỗi ngày đều bận rộn mà cô cũng không giúp được tôi, cảm thấy rất có lỗi đúng không?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 453: Chương 453



Tuệ Tuệ, cô nhất định đừng nghĩ ngợi nhiều, nghĩ kỹ lại đi, nếu không có cô tham gia thì công việc kinh doanh của tôi sẽ không tốt như vậy, một lý do khác khiến mọi người tìm đến tôi để may quần áo là do cô thiết kế rất đẹp. Hơn nữa, cô cũng biết bây giờ một tháng chúng ta có thể kiếm bao nhiêu tiền, nhiều tiền như vậy thì tôi mệt mỏi một chút cũng đáng.”

Điều này đã được phân chia ngay từ đầu, Khương Tuệ Tuệ đã vẽ các bức tranh thiết kế, cô ấy làm quần áo, tiền vẫn phải được tính như trước.

Thêm một người sẽ thêm một phần sức, bọn họ cần phải mở rộng nhóm này, nhưng bọn họ cũng cần tăng lượng đơn hàng, đồng thời mở rộng quy mô lớn hơn. Nếu không thì sau khi bận rộn một thời gian mà không có đơn hàng nào, Khương Vệ Bình sẽ không có việc gì để làm khi rảnh rỗi, điều này là không thể chấp nhận được.

Cuối cùng thì Khương Tuệ Tuệ vẫn quyết định lên thành phố để mua một chiếc máy may cho chị hai của mình.

Vào ngày chuẩn bị ra ngoài, ba người Khương Tuệ Tuệ, Khương Vệ Bình và Tạ Phương Hoa đều mặc quần áo mới do Khương Tuệ Tuệ thiết kế.

Phong cách của Tạ Phương Hoa thoạt nhìn trông trang nghiêm và đoan trang, của Khương Vệ Bình là cổ điển và đơn giản, còn của Khương Tuệ Tuệ là phong cách kiểu Pháp mà cô luôn yêu thích bấy lâu nay.

Khi ba người bọn họ đi cùng nhau, nó trở thành một khung cảnh tuyệt đẹp.

Từ lúc bọn họ bước ra khỏi nhà, đã có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía bọn họ. Đây là lần đầu tiên Khương Vệ Bình ra ngoài và bị nhiều người nhìn như vậy, cô ấy có chút xấu hổ kéo tay áo của Khương Tuệ Tuệ, thì thầm vào tai cô: "Tuệ Tuệ, rất nhiều người đang nhìn chúng ta."

Khương Tuệ Tuệ quay sang cười với cô ấy, nói: “Không sao đâu, chị hai, yên tâm đi, chúng ta tới đây là để cho người khác nhìn mà.”

Bọn họ bây giờ đã tương đương với việc làm người mẫu rồi, người ta nhìn thấy bọn họ mặc quần áo, càng để ý thì sẽ càng có nhiều người tìm đến bọn họ để làm quần áo.

Cố Diệp Phi

Ai mà không thích quần áo đẹp? Nếu ai đó thực sự yêu thích bộ quần áo bọn họ đang mặc, người ta chắc chắn sẽ chủ động hỏi ngay.

Quả nhiên, khi bọn họ mua máy khâu xong rồi đến nhà hàng do nhà nước điều hành để ăn tối, một số người đã hỏi bọn họ mua quần áo ở đâu. Bất cứ khi nào ai đó đến hỏi về quần áo, Khương Tuệ Tuệ đều trực tiếp đưa danh thiếp ra.

Trên danh thiếp là địa chỉ của Tạ Phương Hoa do cô viết tay, trên đó cũng đánh dấu thống nhất giá cả, để không ai sợ giá cao mà xấu hổ hỏi giá. Chỉ cần người khác nhìn thấy giá cả, thấy rằng phù hợp là liền có thể trực tiếp đến may quần áo.

Chuyến đi này, Khương Tuệ Tuệ đã viết tổng cộng 50 danh thiếp, cuối cùng đã đưa tất cả chúng ra ngoài.

Điều quan trọng nhất là những danh thiếp này không phải do tự bản thân Khương Tuệ Tuệ đưa ra, mà là sau khi có người hỏi thì Khương Tuệ Tuệ mới đưa chúng ra.

Như vậy, trong số năm mươi người này, ít nhất sẽ có 90% đến tìm Khương Tuệ Tuệ để may quần áo, bởi vì nếu những người không muốn may quần áo sẽ không có ý tưởng này, bọn họ sẽ không chủ động yêu cầu Khương Tuệ Tuệ đưa danh thiếp cho.

Nếu 50 người này lại giới thiệu cho bạn bè và người thân của họ một chút, đến lúc đó nhiều người sẽ đến tìm bọn họ để may quần áo.

Khương Tuệ Tuệ chắc chắn sẽ mở rộng lĩnh vực kinh doanh này, khi chính sách cho phép, cô phải là người đầu tiên mở một nhà máy tư nhân ở thành phố Giang Châu này.

Sau khi ăn xong, Khương Vệ Bình đề xuất đi đến công ty cung ứng và tiếp thị, ban đầu Khương Tuệ Tuệ nghĩ rằng Khương Vệ Bình muốn mua thứ gì đó cho Tiểu Nguyệt, nhưng cô thấy rằng cô ấy đã mua một mảnh vải màu nâu, dài hai thước.

Nhà máy vận tải của Khương Đắc Thắng sẽ phát đồng phục nhà máy, ông ấy hiếm khi có thời gian để mặc quần áo bình thường, việc mua vải của Khương Vệ Bình không phải là dành cho Khương Đắc Thắng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 454: Chương 454



Khương Vệ Quốc và Khương Vệ Quân đều đã kết hôn có vợ để may quần áo riêng cho, nên Khương Vệ Bình sẽ không may quần áo cho hai người này.

Về phần tên cặn bã Lưu Thiếu Thông, Khương Vệ Bình nghe thấy tên của anh ta thôi cũng thấy bẩn tai, như vậy cũng chỉ còn lại một mình Hứa Quý Thuận.

Trong lòng Khương Tuệ Tuệ biết rõ, nhưng vẫn cố ý hỏi: "Chị hai, chị mua vải làm gì, may quần áo cho cha sao?"

Khương Vệ Bình đỏ mặt, ngượng ngùng xấu hổ nói: "Không phải... Cha nói bây giờ ông ấy không thể mặc quần áo mới, chị định may cho cha một bộ quần áo mới vào dịp Tết Nguyên đán, chị định dùng mảnh vải này để may quần áo cho Hứa Quý Thuận..."

"Ồ... thì ra là như vậy." Khương Tuệ Tuệ "Ồ", nhưng lại cố ý kéo dài âm thanh cuối cùng, giống như có ý trêu chọc: "Là vậy sao, thầy Hứa đã làm cho Tiểu Nguyệt một chiếc nôi mới lại còn mua quần áo nữa, chị hai cũng nên đáp lại. Lần trước nhìn thấy bộ quần áo anh ấy đang mặc đã sờn rách hết rồi, đã đến lúc phải thay cái mới, thế này thì sao, chị hai, sau khi trở về em sẽ thiết kế một bộ quần áo, sau đó chị có thể may cho thầy Hứa theo kiểu dáng mà em thiết kế."

Bọn họ hiện đang sản xuất nhiều quần áo nữ hơn, nhưng đàn ông cũng cần mua quần áo, cô cũng có thể thiết kế chúng.

"Như vậy thì thật là tốt quá." Khương Vệ Bình cười nói.

Sau khi trở về từ thành phố, Khương Vệ Bình sợ Tiểu Nguyệt đói bụng nên đi về trước. Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa mang chiếc máy may mới về nhà của Tạ Phương Hoa.

Tính theo ngày, Khương Tuệ Tuệ đã không gặp Tống Thời Thanh hơn một tuần.

Cô rất nhớ anh, nhưng cô thậm chí còn không có lấy một tấm ảnh. Trong thời đại liên lạc bất tiện này, không có điện thoại di động để liên lạc với nhau. Vì vậy, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi gần đây, cô dự định đến binh đoàn gặp Tống Thời Thanh.

Cô kéo Tạ Phương Hoa: "Chị Phương Hoa, ngày mai chúng ta sẽ đến binh đoàn được không? Lần này quảng cáo được rất tốt. Nghe nói thanh niên trí thức trong binh đoàn được trả lương rất cao, bọn họ chắc hẳn sẽ rất sẵn lòng may quần áo, chúng ta đi tuyên truyền một chút, có lẽ hiệu quả sẽ còn tốt hơn lần đi vào thành phố này."

Tạ Phương Hoa rót ly nước cho hai người, cô ấy khát nước nên uống hết ly nước.

Nghe Khương Tuệ Tuệ nói, cô ấy ngạc nhiên hỏi: "Ngày mai đi luôn sao? Nhưng hôm nay chúng ta vừa đưa danh thiếp cho nhiều người như vậy, chẳng phải sẽ có nhiều người đến may quần áo của chúng ta hay sao? Nếu không chúng ta..."

Lời còn chưa nói xong, dường như Tạ Phương Hoa chợt nhớ ra chuyện gì, cô ấy đột nhiên nói: "Được, sáng mai chúng ta đi."

Lúc đầu cô ấy không phản ứng gì, sau đó cô ấy nhận ra rằng Tống Thời Thanh đã ở trong binh đoàn được khoảng mười ngày. Chắc hẳn là hai người bọn họ đã rất nhớ nhau vì đã lâu không gặp nhau.

Tống Thời Thanh không thể đến đây, nhưng Khương Tuệ Tuệ thì có thể đến đó.

Cố Diệp Phi

Đương nhiên, Khương Tuệ Tuệ cũng hiểu tại sao Tạ Phương Hoa đột nhiên chuyển chủ đề, vẻ mặt đáng thương ban đầu của cô trong nháy mắt trở nên vui vẻ. Khóe miệng lộ ra nụ cười, cô vươn tay nắm lấy cánh tay Tạ Phương Hoa, cười nói: "Tôi biết chị Phương Hoa là tốt nhất."

“Cô chỉ biết nói ngọt thôi.” Tạ Phương Hoa thấy Khương Tuệ Tuệ cười thì cũng cười theo, cô ấy nói: "Nhưng cũng đừng vui mừng quá sớm, danh sách mà tôi đã hứa với em gái của thanh niên trí thức Lục vẫn chưa được hoàn thành. Tôi phải làm xong bộ quần áo cuối cùng trong danh sách vào ngày hôm nay thì tôi mới có thể đi cùng cô đến binh đoàn vào ngày mai."

Lễ kỷ niệm của trường của Lục Vinh sắp bắt đầu, ngày mai cô ấy phải may xong quần áo để gửi cho Lục Hân.

Khương Tuệ Tuệ vội vàng hỏi: "Còn lại bao nhiêu, chị có cần tôi giúp đỡ hay không?"

Tạ Phương Hoa bị dáng vẻ lo lắng của cô làm cho buồn cười, nói: "Tôi không cần cô giúp đỡ, chẳng phải Vệ Bình đã đến giúp tôi hai ngày trước rồi hay sao?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 455: Chương 455



Cho nên cũng không còn lại nhiều lắm, hôm nay tôi nhất định có thể làm xong, cô chỉ cần trở về đi ngủ sớm một chút, ngày mai có tinh thần tốt nhất để đi gặp người yêu."

“Người yêu cái gì chứ, chị Phương Hoa đừng nói nhảm.” Mặc dù Khương Tuệ Tuệ thường trêu chọc Tống Thời Thanh khi hai người ở riêng với nhau, nhưng cô cũng sẽ rất xấu hổ khi bị Tạ Phương Hoa trêu chọc như vậy.

Trên khuôn mặt trắng như sứ của cô có chút ửng hồng, nhưng trong đầu cô lại không nhịn được mà nghĩ đến Tống Thời Thanh. Hôm nay là ngày thứ mười một Tống Thời Thanh đến binh đoàn, nhưng mà ngoại trừ lúc Tống Thời Thanh có gọi cho cô khi anh đến binh đoàn vào ngày đầu tiên, còn lại anh không gọi cho cô thêm một lần nào nữa.

Cô không phải là đang trách anh không liên lạc với cô, thật ra lúc trước khi anh gọi điện cho cô, Tống Thời Thanh cũng nói rằng anh phải nghe lời tắt đèn đi ngủ mỗi ngày trong binh đoàn, không phải là anh không muốn liên lạc với cô, nhưng anh không có thời gian.

Hôm nào anh đi gặt lúa ngoài đồng về, những người trong ủy ban thôn đều nghỉ làm, anh gọi cũng không ai bắt máy.

Khương Tuệ Tuệ âm thầm nghiến răng, nếu mọi người đều có điện thoại di động thì tốt rồi.

Đêm hôm qua cô còn mơ thấy anh, bọn họ ngồi trên bãi cỏ bên sườn đồi, cùng nhau ngắm sao trên trời, đom đóm bay giữa không trung. Ngay cả khi hai người họ không làm gì, cô cũng thấy hạnh phúc.

Cố Diệp Phi

"Vậy tôi không quấy rầy chị nữa, chị Phương Hoa, chị đã vất vả rồi, ngày mai tôi sẽ đến cửa nhà chị sớm một chút để chờ chị." Khương Tuệ Tuệ nghĩ đến ngày mai có thể gặp được Tống Thời Thanh, trong lòng cô rất là vui vẻ, thầm cảm ơn Phương Hoa đã hiểu cho cô.

Tạ Phương Hoa mỉm cười trả lời: "Được rồi, cô đi về trước đi."

Sáng sớm hôm sau, Khương Tuệ Tuệ dậy rất sớm.

Mấy ngày trước khi thu hoạch lúa mì, mỗi ngày cô đều dậy rất sớm, nhưng gần đây đại đội được nghỉ, cô lại trở về trạng thái ngủ nướng ban đầu. Hôm nay là lần đầu tiên cô dậy sớm như vậy.

Nhưng mà khi Khương Tuệ Tuệ trở về vào tối hôm qua, cô đã nói với mọi người trong gia đình rằng hôm nay cô sẽ đến binh đoàn, vì vậy Phương Quế Chi đang đun nước trong bếp nên cũng không ngạc nhiên, ngược lại, bà ấy còn rót cho cô một ít nước ấm và bảo cô đến đó rửa mặt.

Khương Tuệ Tuệ không cần khăn để rửa mặt, vì vi khuẩn và bọ ve rất dễ phát triển trong khăn sau một thời gian dài sử dụng, nếu dùng nó để lau mặt thì ngược lại mặt sẽ càng bẩn hơn.

Cô lấy một nắm nước bằng đôi tay mềm mại của mình, nhiệt độ nước vừa phải. Bất luận là xuân hạ thu đông, Khương Tuệ Tuệ đều luôn rửa mặt bằng nước ấm, nước ấm là nhiệt độ thích hợp nhất, nhưng bất kỳ nước quá nóng hay quá lạnh đều không tốt cho da.

Sau khi rửa mặt xong, Khương Tuệ Tuệ lại đi ăn một chén cháo. Cháo đặc biệt mềm dẻo, có vị ngọt từ gạo. Cô cảm thấy thật tuyệt vời khi bây giờ chỉ cần uống một bát cháo là có thể nếm được vị ngọt trên đời, trước kia cô từng rất coi trọng việc 'ăn ngon'.

Sau khi thu hoạch lúa mì, mỗi hộ gia đình sẽ được phát rất nhiều lúa mì và đập lúa mì thành bột, đủ cho cả nhà ăn trong một thời gian dài.

Bà nội Tống biết Khương Tuệ Tuệ sẽ đến binh đoàn, vì vậy bà ấy đã chuẩn bị mười cân bột mì, muốn Khương Tuệ Tuệ mang đến cho Tống Thời Thanh.

Khương Tuệ Tuệ không nhận lấy bột, mà nói: "Bà nội, cháu nghe nói binh đoàn ở bên kia ăn cơm ở căn tin, mọi người không cần tự mình nấu đồ ăn, đồ ăn trong binh đoàn rất ngon, anh Tống ở bên kia nhất định sẽ không phải chịu ủy khuất, bột mì này để lại cho mọi người ăn đi ạ."

Bà nội Tống nghe xong cũng đồng ý, tất cả người trong binh đoàn đều ăn cơm ở căn tin, Tống Thời Thanh sẽ không bị đói. Chỉ là bà ấy quá lo lắng cho đứa trẻ, vì vậy bà ấy đã nghĩ đến việc nhờ Khương Tuệ Tuệ mang một ít bột mì tới, hy vọng rằng bọn họ có thể cải thiện bữa ăn của mình.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 456: Chương 456



Nhưng nếu không gửi bột mì thì cũng không có gì để gửi.

Cuối cùng, bà nội Tống chỉ đưa bức thư tối qua bà ấy và ông nội Tống đã viết cho Khương Tuệ Tuệ và bảo cô mang đến chỗ Tống Thời Thanh. Trong thư cũng không viết gì lớn lao cả, tất cả chỉ là nói với anh rằng anh cứ ở đó làm việc cho tốt, bảo anh yên tâm, bọn họ ở nhà họ Khương rất tốt.

Tạ Phương Hoa đã làm xong đơn đặt hàng, bọn họ mượn chiếc xe đạp 28 Đại Giang từ nhà của đại đội trưởng và đạp xe đến binh đoàn, thời gian đi sẽ ít hơn bình thường và bọnhọ không cần phải đi bộ, như vậy cũng sẽ dễ dàng hơn.

Nếu không thì phải mất hai giờ để đi đến binh đoàn, Khương Tuệ Tuệ cảm thấy rằng bàn chân của cô nhất định sẽ có vết phồng rộp.

Khi đến binh đoàn, suy nghĩ của Khương Tuệ Tuệ dường như đã bay xa, mặc dù cô nói rằng mục đích đến lần này là để thu hút khách hàng, nhưng thực tế điều quan trọng nhất là để gặp Tống Thời Thanh.

Tạ Phương Hoa nhìn thấy sự nôn nóng của cô, liền nói: "Tuệ Tuệ, cô đến chỗ của thanh niên trí thức Tống đi, tôi có thể tự mình đi kiếm khách hàng."

Cô ấy đã nhiều lần nhìn thấy cảnh Khương Tuệ Tuệ thu hút khách hàng, việc đó thực sự là không khó. Khương Tuệ Tuệ rất đẹp, mặc quần áo do cô thiết kế có thể thu hút sự chú ý của người khác ngay cả khi cô không cần nói gì, thời điểm đến được đó, cô ấy chỉ cần đưa danh thiếp mà Khương Tuệ Tuệ đã chuẩn bị từ lâu cho những người đó là được.

"Thật vậy không? Chị Phương Hoa, chị ở một mình sẽ không sao chứ?” Mặc dù Khương Tuệ Tuệ rất muốn đi tìm Tống Thời Thanh, nhưng cô vẫn có hơi lo lắng cho Tạ Phương Hoa.

Tạ Phương Hoa lắc đầu nói: "Không có việc gì, cô cứ đi đi, tôi có thể làm một mình được."

Lúc này trời đã quá giấc trưa, đúng lúc thời gian nghỉ ngơi.

Sự xuất hiện của Khương Tuệ Tuệ khiến tất cả nam thanh niên trí thức trong binh đoàn đều nhìn theo, không ai biết cô gái nhỏ đột nhiên xuất hiện này là ai, chỉ cảm thấy cô giống như một tiên nữ, mặc một bộ váy dài, tóc xõa ngang vai, đuôi tóc hơi uốn.

Nước da của cô trắng nõn như sứ, đôi mắt hẹp và đen như có những vì sao lấp lánh, nhìn rất đẹp.

Cố Diệp Phi

Những nam thanh niên trí thức đi ngang qua Khương Tuệ Tuệ đều ngẩn người, lo nhìn chằm chằm vào Khương Tuệ Tuệ mà quên quay đi chỗ khác, cũng quên rằng ánh mắt của bọn họ như vậy là có hơi bất lịch sự.

Bọn họ thấp giọng nghị luận, người này là ai vậy?

Khương Tuệ Tuệ tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy Tống Thời Thanh đâu, cô không quen thuộc với binh đoàn, nếu cô cứ tìm xung quanh như một cái đuôi không đầu như vậy, không biết đến khi nào cô mới có thể tìm thấy Tống Thời Thanh.

Cô tình cờ nhìn thấy ba hoặc năm thanh niên trí thức đang tụ tập với nhau cách đó không xa, bọn họ cũng đang nhìn cô. Cô suy nghĩ một lúc rồi đi về phía nhóm nam thanh niên trí thức đó.

Ngay khi cô vừa bước một bước, đã có một sự xôn xao khá lớn trong nhóm nam thanh niên trí thức. Tất cả bọn họ đều có thể thấy rằng Khương Tuệ Tuệ đang đi về phía bọn họ, nhưng lại không rõ tại sao Khương Tuệ Tuệ lại đi về phía bọn họ. Mặc dù bọn họ không thể hiện ra trên khuôn mặt, nhưng đều hy vọng rằng Khương Tuệ Tuệ đang đến tìm chính mình.

Ngay khi Khương Tuệ Tuệ đến gần bọn họ, cô mím môi và nở một nụ cười. Dù sao cô cũng phải hỏi người khác xem Tống Thời Thanh đang ở đâu, đương nhiên phải lễ phép và khách sáo một chút.

Khi cô cười, những nam thanh niên trí thức cảm thấy trái tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng. A.... Chết mất, đây là người đẹp tuyệt sắc của thế gian sao, cô không cười đã cảm thấy cô xinh đẹp vô địch rồi, khi cô cười lại càng thêm tuyệt đẹp hơn nữa, không được không được!!!

"Xin chào mọi người, tôi muốn hỏi một chút, mọi người có nhìn thấy thanh niên trí thức Tống, Tống Thời Thanh không?" Khương Tuệ Tuệ hỏi rất lịch sự. Giọng nói của cô nhẹ nhàng và ngọt ngào, từng chữ từng chữ lọt vào tai mọi người.

Nhưng mà... Thanh niên trí thức Tống... Tống Thời Thanh sao?

Bọn họ ngay lập tức nhận ra người mà Khương Tuệ Tuệ nói là người mà bọn họ biết.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 457: Chương 457



Theo lý mà nói, Tống Thời Thanh chỉ là một thanh niên trí thức đến binh đoàn để giúp đỡ, bọn họ không quen biết nhau cho lắm, nhưng nghe nói Thẩm Kiêu Dương và thanh niên trí thức Tống này có quan hệ rất tốt, cho dù Tống Thời Thanh mới gia nhập vào binh đoàn chừng mười ngày, nhưng lại biểu hiện rất tốt, thậm chí còn được huấn luyện viên khen ngợi.

Đại đội trưởng của bọn họ dường như cũng có mối quan hệ không đơn giản với Tống Thời Thanh.

Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, tất cả bọn họ đều nhớ tên Tống Thời Thanh.

Cố Diệp Phi

Hiện tại dù bọn họ muốn quên cũng không thể quên, bởi vì cô gái nhỏ trước mắt khiến bọn họ mất tập trung, trông như tiên nữ nhưng lại đến đây để tìm Tống Thời Thanh.

Mối quan hệ của bọn họ là gì? Cô là đối tượng của thanh niên Tống sao?

Các nam thanh niên trí thức suy đoán qua loa trong lòng, mỗi người chỉ hận bản thân không phải người mà Khương Tuệ Tuệ đang tìm. Một trong những thanh niên trí thức trước đây tình cờ gặp được Tống Thời Thanh, vì vậy anh ấy nói với Khương Tuệ Tuệ: "Dường như tôi đã nhìn thấy anh ấy dạo gần đây. Anh ấy đang ở cánh đồng lúa mì bên kia kìa, cô đến đó tìm anh ấy thử xem."

Nói xong lại sợ Khương Tuệ Tuệ không tìm thấy, vội hỏi: "Cô có thể tìm thấy được không? Có cần tôi đưa cô đến đó không?"

Khương Tuệ Tuệ nhìn theo hướng ngón tay của nam thanh niên trí thức và nhìn về phía xa xa, ở đây thấy rõ theo mọi hướng nên rất dễ tìm. Vậy nên cô lắc đầu nói: "Không cần, tôi có thể tự tìm được, cảm ơn anh."

Nói xong lời này, cô lại mỉm cười với bọn họ, rồi quay người đi theo phương hướng mà nam thanh niên trí thức chỉ.

Gió hơi hơi khẽ thổi, mái tóc đen bồng bềnh của cô khẽ tung bay, làn váy tung bay như sóng, cô vui vẻ bước từng bước về phía người mình nhớ nhung.

Nhóm nam thanh niên trí thức nhìn theo bóng lưng của cô một lúc, cuối cùng cũng tản ra. Đẹp đến đâu thì cũng không phải là đối tượng của bọn họ, bọn họ chỉ có thể nhìn mà thôi.

Khương Tuệ Tuệ có trực giác nhạy bén về phương hướng, cô không hề đi sai đường và đã nhanh chóng tìm thấy cánh đồng lúa mì. Chỉ là cánh đồng lúa mì của binh đoàn lớn hơn rất nhiều so với đại đội của bọn họ, rộng ít nhất gấp mười lần cánh đồng lúa mì của đại đội, Khương Tuệ Tuệ lẩm bẩm, không có gì lạ khi những thanh niên trí thức trong binh đoàn không thể hoàn thành nhiều việc như vậy, binh đoàn phải kêu gọi những thanh niên trí thức ở nơi khác đến để phụ giúp.

Nhìn thoáng qua, cánh đồng lúa mì vàng óng này dài vô tận, như thể đang ở trong một đại dương vàng vậy. Với một cánh đồng lúa mì lớn như thế, cô nên tìm Tống Thời Thanh ở đâu đây?

Khương Tuệ Tuệ có chút lo lắng, nhưng cô dường như có một tâm ý tương thông, đột nhiên quay đầu sang bên phải, thấy một chỗ được dựng lên bằng rơm trên cỏ, một người đang nằm dưới bóng của đống rơm, anh đang nằm trên bãi cỏ xanh, hai tay ôm đầu, không biết là ngủ thật hay chỉ đang chìm trong suy nghĩ gì nữa.

Khương Tuệ Tuệ liếc mắt nhìn thoáng qua một cái là đã nhận ra người đàn ông đó là Tống Thời Thanh.

Trên mặt cô vui vẻ, vốn định gọi Tống Thời Thanh, nhưng lại kịp thời dừng lại. Cô nhẹ nhàng đi về phía Tống Thời Thanh, muốn đánh úp anh từ phía sau và khiến cho anh bất ngờ.

Nhưng mà, trước khi đi đến bên cạnh Tống Thời Thanh, cô đã vô tình giẫm phải một cành cây khô, có một tiếng "rắc", đó là tiếng cành cây khô bị gãy vang lên.

Hai chân cô khựng lại, vào lúc này, hai mắt Tống Thời Thanh đột nhiên mở ra, anh quay đầu nhìn sang. Sau khi nhìn thấy người trước mắt, vẻ lãnh đạm trong mắt anh liền biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là tràn đầy dịu dàng, đồng thời cũng rất khó tin.

Anh dụi dụi mắt, như thể cảm thấy mọi thứ trước mắt chỉ là ảo giác mà thôi.

Khương Tuệ Tuệ thích thú với vẻ ngoài đáng yêu và ngốc nghếch của Tống Thời Thanh, cô mím môi để nén lại nụ cười, hơi hếch cằm lên, kiêu ngạo đi đến trước mặt Tống Thời Thanh, duỗi hai tay ra như rắn nước, khoác lên vai Tống Thời Thanh, kiễng mũi chân, thì thầm bên tai anh: "Anh làm sao vậy? Không nghĩ tới em sẽ đến hay sao?"
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 458: Chương 458



Giọng nói của cô vẫn nũng nịu như trước, lọt vào trong tai anh khiến trái tim anh khẽ run lên.

Anh chắc chắn rằng những gì trước mặt anh không phải là ảo giác, Tuệ Tuệ đã thực sự đến gặp anh.

Anh không nhịn được mà dùng hai tay ôm chặt lấy Khương Tuệ Tuệ, như thể anh muốn hòa nhập cô vào m.á.u thịt của chính mình. Anh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn không lớn bằng lòng bàn tay của anh, nhìn trái nhìn phải, như muốn nhìn thấu cô vậy. Thấy khuôn mặt không hề gầy đi mà ngược lại còn có phần tròn trịa hơn một chút, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đồng thời anh cũng cảm thấy có chút phức tạp, anh vốn sợ rằng anh đến binh đoàn thì Tuệ Tuệ nhớ anh nên sẽ gầy đi, không ngờ rằng cô không những không gầy đi mà còn béo lên.

Anh thực sự rất yên tâm, đồng thời có hơi đau lòng một chút...

"Tuệ Tuệ..." Giọng nói của Tống Thời Thanh khàn khàn, anh không hỏi tại sao Khương Tuệ Tuệ lại đến đây, bởi vì anh biết, nhất định là Tuệ Tuệ rất nhớ anh.

Trên thực tế, làm sao mà anh lại không nhớ cô cho được?

Tống Thời Thanh chưa bao giờ nghĩ về bất cứ ai như thế này trước đây, khi anh nằm trên giường, nhìn vào màn đêm đen tối, khuôn mặt của Khương Tuệ Tuệ đều xuất hiện ở trong tâm trí anh. Nụ cười của cô, sự quyến rũ của cô và cách cô dụ dỗ anh khi cô trêu chọc anh, nó cứ quay đi quay lại trong tâm trí anh hàng nghìn lần mỗi ngày.

Hôm nay tình cờ được nghỉ buổi chiều, nghe nói rằng sẽ được xem biểu diễn.

Nếu không phải tất cả mọi người đều phải có mặt, Tống Thời Thanh nhất định sẽ lựa chọn quay về nhà một chuyến, cho dù cả đi cả về mất hơn bốn giờ, anh cũng có thể ở bên cạnh Tuệ Tuệ một lát.

Đáng tiếc là anh không thể đi, vì vậy anh chỉ có thể gọi điện cho Tuệ Tuệ, nhưng khi anh gọi đến ủy ban thôn, kế toán Lưu trả lời rằng Tuệ Tuệ không có ở đó. Anh không biết Tuệ Tuệ đã đi đâu, nhưng anh không bao giờ nghĩ đến việc Tuệ Tuệ sẽ đến binh đoàn để gặp anh.

Người mà ngày đêm bản thân nghĩ đến đang ở ngay trước mặt, Tống Thời Thanh cảm thấy trong lồng n.g.ự.c nóng ran. Anh cúi người xuống, muốn hôn lên đôi môi mềm mại đó của cô.

Đúng lúc này, một bóng người từ đống rơm phía sau đi ra, người đàn ông còn chưa kịp nhìn rõ tình huống trước mắt, chỉ biết là Tống Thời Thanh ở đây, liền mở miệng nói: "Anh Thời Thanh, anh thật là, có kí túc xá để ngủ sao lại không ngủ, lại chạy đến đây để ngủ, đợi một chút..." Nói đến đây, Thẩm Kiêu Dương cũng bắt đầu chú ý đến Khương Tuệ Tuệ rồi.

Khương Tuệ Tuệ được Tống Thời Thanh ôm vào trong ngực, ngay sau khi hai người nghe thấy được giọng nói của Thẩm Kiêu Dương thì rất nhanh đã tách nhau ra, Khương Tuệ Tuệ lùi lại một bước, đưa tay vuốt thẳng mái tóc dài của mình, ngước mắt lên nhìn khuôn mặt hoang mang của Thẩm Kiêu Dương.

Thẩm Kiêu Dương không bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh ấy không nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào Khương Tuệ Tuệ, ngay cả khi anh ấy đang rất hoang mang, trong lòng anh ấy thầm nghĩ, tại sao anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy nữ thanh niên trí thức này, có gì đó không đúng lắm? Một người lớn lên xinh đẹp như vậy mà sao anh ấy lại không để ý đến...

Cố Diệp Phi

Nghĩ đến đây, Thẩm Kiêu Dương đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt như hai mũi d.a.o găm đang nhìn chính mình, khiến cho sống lưng anh ấy lạnh toát. Ngẩng đầu lên, quả nhiên, phát hiện được ánh mắt lạnh như băng của Tống Thời Thanh đang nhìn anh ấy, cảm giác như thể hàng ngàn mũi d.a.o đang chĩa về phía này, trực chờ thời cơ thích hợp để đ.â.m anh ấy một nhát vậy.

Thẩm Kiêu Dương rùng mình run lập cập, đột nhiên nhớ rằng Tống Thời Thanh đã nói với anh ấy vào ngày đầu tiên anh đến, rằng anh đã có đối tượng. Thẩm Kiêu Dương đột nhiên tỉnh táo lại, chỉ vào Khương Tuệ Tuệ, lắp bắp hỏi: "Cô... Cô chính là chị dâu sao?"
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 459: Chương 459



Anh ấy đoán rằng tiêu chuẩn của Tống Thời Thanh rất cao, cho nên chị dâu của anh ấy nhất định là không đến nỗi tệ, nhưng có làm cách nào thì anh ấy cũng không nghĩ đến rằng cô lại đẹp như vậy.

Thẩm Kiêu Dương đã thích ăn diện từ khi còn nhỏ rồi, anh ấy thích bản thân mình đẹp trai, anh ấy cũng thích những người lớn lên xinh đẹp. Nhưng đối với những người ưa nhìn, nhiều nhất anh ấy cũng chỉ thích theo kiểu thưởng thức, giống như lúc này đối với Khương Tuệ Tuệ.

Khương Tuệ Tuệ là chị dâu của anh ấy và là đối tượng của anh Thời Thanh, anh ấy sẽ không dám và không có bất kỳ ý định xấu nào.

Khương Tuệ Tuệ rất hài lòng với danh hiệu 'chị dâu' này, cô hào phóng tha thứ cho ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Kiêu Dương khi anh ấy nhìn cô trước đó, mỉm cười với anh ấy, sau đó đưa tay ra, nói: "Xin chào, tôi họ Khương, tôi tên là Khương Tuệ Tuệ, tôi tin rằng anh Thời Thanh đã nói với anh về tôi."

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ cư xử rất duyên dáng, hào phóng, khí chất của cô còn tốt hơn nhiều so với những người đồng chí nữ trong đoàn nghệ thuật.

Thẩm Kiêu Dương nhanh chóng đưa tay ra bắt tay Khương Tuệ Tuệ, nói: "Chào chị dâu, em tên là Thẩm Kiêu Dương, bạn thời thơ ấu của anh Thời Thanh, hai anh em chúng em lớn lên cùng nhau, sau này chị có thể gọi em là Kiêu Dương là được."

Thẩm Kiêu Dương nhiệt tình giới thiệu bản thân, nhưng anh ấy không chú ý rằng ánh mắt của Tống Thời Thanh đang nhìn vào bàn tay mà anh ấy và Khương Tuệ Tuệ đang nắm, sắc mặt vốn đã không quá đẹp của anh đột nhiên trở nên thêm phần khó nhìn hơn, trầm lặng như mặt nước bên hồ.

“Khụ khụ.” Tống Thời Thanh ho khan một tiếng, gần như vô hình cúi người về phía trước, nắm tay Khương Tuệ Tuệ, hất tay Thẩm Kiêu Dương ra.

Thẩm Kiêu Dương lúc này mới hoàn hồn phản ứng lại, ngượng ngùng cười cười nói: “Anh Thời Thanh, chị dâu thật vất vả mới đến đây được một chuyến, lát nữa rủ chị dâu cùng đi xem biểu diễn đi!”

Vừa nói, anh ấy vừa nhiệt tình giới thiệu với Khương Tuệ Tuệ: “Chị dâu, chị vừa mới đến đây nên còn không biết, hôm nay vừa hay binh đoàn của bọn em có chương trình biểu diễn để xem. Ở đây có Diệp Mạn Đình của binh đoàn nghệ thuật, cô ấy hát rất hay, chị dâu, chị nhất định phải đi nghe một chút. Sau khi xem biểu diễn xong còn có thể xem phim, ai da, bảo sao hôm nay binh đoàn lại trông náo nhiệt như vậy chứ, cứ như là ăn tết vậy, thì ra là do chị dâu đến nên cố ý tổ chức để đón chào.”

Thẩm Kiêu Dương có một kiểu ăn nói rất ngọt ngào, rất được lòng người đối diện, có thể nói chuyện khiến cho Khương Tuệ Tuệ bật cười.

Tống Thời Thanh cũng thực sự muốn Khương Tuệ Tuệ ở lại xem phim cùng với anh, nhưng anh vẫn phải hỏi ý kiến của cô: "Em có muốn ở lại xem phim không?"

Khương Tuệ Tuệ suy nghĩ một lúc, gật gật đầu đồng ý: "Có thể, nhưng hôm nay em đi cùng với chị Phương Hoa, em phải thương lượng với chị ấy về chuyện này một chút. Ai nha, suýt chút nữa là em quên mất một việc, hai người cùng đi với em đi."

“Đi đâu vậy?” Tống Thời Thanh hỏi.

“Anh đi đến đó sẽ biết.” Khương Tuệ Tuệ nắm tay anh rồi kéo anh đi về phía trước.

Với ý tưởng nhờ Tống Thời Thanh và Thẩm Kiêu Dương giúp cô quảng cáo, Khương Tuệ Tuệ đã gọi hai người bọn họ đi theo. Nhưng sau khi cân nhắc rất nhiều, cô quyết định giao công việc này cho một mình Thẩm Kiêu Dương, thứ nhất, Thẩm Kiêu Dương dẻo miệng biết nói chuyện, thứ hai là... Cô luyến tiếc không muốn để Tống Thời Thanh nói chuyện với những người đồng chí nữ khác.

Nghĩ như vậy xong, Khương Tuệ Tuệ càng siết chặt cánh tay của Tống Thời Thanh hơn.

Ở bên kia, Tạ Phương Hoa vốn đang nói chuyện về việc may quần áo với các nữ thanh niên trí thức trong ký túc xá, đột nhiên nghe thấy một giọng nói nghiêm túc của một người đàn ông từ bên ngoài.

“Đồng chí nữ này, hình như cô không phải là người của binh đoàn chúng tôi phải không?”
 
Back
Top Bottom