Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 430: Chương 430



“Thật đúng là đồ tiểu tiện nhân, cô còn dám cãi tôi ư? Để xem hôm nay tôi tính sổ với cô như thế nào!” Bà Tử không nghĩ đến một người bị đánh ba gậy cũng không dám hé răng nửa lời như Tạ Phương Hoa, bây giờ lại dám cãi bà ta, thật là đã ‘ăn gan hùm mật gấu’ rồi đây, vậy mà còn dám nói với bà ta mấy lời như vậy.

Bà ta cắn chặt răng, đôi mắt xếch lên nhìn chằm chằm cô ấy, giơ hai tay lên muốn xông tới đánh nhau với Tạ Phương Hoa.

Nhưng mà ngay khi cái tát của bà ta sắp chạm vào mặt Tạ Phương Hoa, chân bà ta đột nhiên bị trẹo, bà ta bị đổi hướng và ngã về phía chiếc máy may.

Bà Tử cố gắng hết sức để đứng yên, nhưng bà ta vẫn ngã nhào vào chiếc máy may, sau đó là một tiếng hét lên đau thấu tim. Hóa ra khi bà Tử bị ngã thì đã đạp nhầm vào bàn đạp của máy khâu, còn thò tay vào dưới kim máy....

Bà ta đã không thể kiểm soát được cơ thể của mình nên đã đạp mạnh vào máy may, đôi tay của bà ta trở thành bộ quần áo đang chờ được may, từng chiếc kim giáng xuống tay bà ta, khi bà Tử dừng lại, trên mu bàn tay bà ta đã có cả chục lỗ đang chảy máu.

Mười ngón tay có đường mạch m.á.u nối liền với trái tim, vết thương nhìn qua không đặc biệt nghiêm trọng, nhưng rất là đau!

Bên cạnh đó, bà Tử là một thợ may và kiếm tiền bằng cách may quần áo. Bây giờ tay bà ta bị thương, cũng không thể may quần áo để kiếm tiền được nữa, chỉ sợ sau này toàn bộ xã Nguyệt Phượng Loan đều sẽ đến tìm Tạ Phương Hoa để may quần áo mất.

Bà Tử đây là đang tự mang phiền muộn và nỗi đau đớn vào mình.

Khương Tuệ Tuệ nhìn vào 300 điểm vừa được khen thưởng trong giao diện trao đổi của cô thì bản thân rất hài lòng với nó. Với tốc độ này, sẽ không bao lâu nữa là cô có thể đổi lấy một không gian rồi.

Sau khi có không gian, tất cả phần thưởng của cô có thể được đặt trong không gian, giúp tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Tạ Phương Hoa không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, bà ta bị thương tại chỗ của cô ấy, bất luận như thế nào thì cô ấy cũng phải giúp đỡ một tay. Tuy nhiên, khi vừa đến gần bà Tử, bà Tử đã nhìn cô ấy chằm chằm bằng ánh mắt muốn ăn thịt người.

“Cút đi, cô không cần phải giả nhân giả nghĩa ở đây làm gì! Tạ Phương Hoa, cô dám đẩy tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô yên!" Bà Tử chịu đựng đau đớn mà chửi bậy.

Tạ Phương Hoa lúng túng, cô ấy chưa từng chạm vào bà Tử, là bà ấy tự mình vô tình ngã xuống.

Đúng lúc này, Khương Tuệ Tuệ tiến vào từ ngoài cửa, vừa lắc lắc đầu, vừa phát ra âm thanh 'chậc chậc' để bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với da mặt dày của bà Tử: "Thím Tử, thím bị kim đ.â.m vào tay hay là kim đ.â.m vào não mất rồi? Nghe những gì mà thím nói này, tại sao lại nói là chị Tạ Phương Hoa đẩy thím? Vừa rồi tôi đã thấy rõ ràng là thím tự ngã xuống, đúng không? Nói như thế nào thì dù sao thím cũng là người có tuổi rồi, cũng cần phải có chút mặt mũi mà sống chứ đúng không?"

Cố Diệp Phi

Bà Tử không ngờ rằng sẽ có người khác chứng kiến, vốn dĩ bà ta muốn nhân cơ hội này để tống tiền Tạ Phương Hoa, nhưng có vẻ như bà ta đã không đạt được ý nguyện rồi.

Mồm mép của Khương Tuệ Tuệ rất lợi hại, bà Tử không thể nói lại được cô, tay bà ta bị thương nặng nên đang rất đau đớn, đến nỗi bà ta chỉ có thể bỏ đi trong tuyệt vọng. Nhưng trước khi rời đi, bà ta đã đe dọa Tạ Phương Hoa, bảo cô ấy hãy cứ chờ đấy.

Khương Tuệ Tuệ khẽ hừ nhẹ một tiếng, khóe môi cong lên nhìn bà Tử đang khập khiễng rời đi, chỉ biết chờ đợi, chẳng lẽ chờ bà ta thất bại hay sao?

Sau khi bà Tử rời đi, Tạ Phương Hoa vuốt ngực, lẩm bẩm rằng thật tốt khi Khương Tuệ Tuệ đến rất đúng lúc.

Nếu không thì cô ấy thực sự không biết phải làm thế nào để đối phó với những người như bà Tử.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 431: Chương 431



Từ nhỏ đến lớn, cô ấy đã không nhận được một sự hỗ trợ nào từ những người xung quanh, vì địa vị của cô ấy nên bị bắt nạt là chuyện bình thường, bất cứ ai trong đại đội đều có thể giẫm đạp lên cô ấy, cô ấy đã quen với việc yếu đuối, ngay cả khi cô ấy muốn học cách để trở nên cứng rắn, nhưng tính cách của cô ấy khi sinh ra đã là như vậy rồi.

Nếu Khương Tuệ Tuệ không xuất hiện ngay lúc này, cô ấy đã bị bà Tử tống tiền ngay. Chỉ là cô ấy sẽ không cho nhiều, cùng lắm là sẽ cho một ít tiền thuốc men và chi phí chữa bệnh.

Tạ Phương Hoa rót nước vì Khương Tuệ Tuệ đã làm cô ấy cảm động.

Sau đó hai người đã nói về đơn đặt hàng mới nhất.

Khương Tuệ Tuệ lắng nghe trong khi suy nghĩ về sự phát triển trong tương lai. Nếu muốn kiếm thật nhiều tiền, chắc chắn là nếu chỉ mở một tiệm may thì sẽ không đủ, cô đã nghĩ ra rồi, khi chính sách cho phép, bọn họ có thể chung tay mở xưởng may quần áo, cô có thể thiết kế quần áo, mặc dù cô không phải là nhà thiết kế chuyên nghiệp, nhưng sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học bắt đầu vào năm tới, cô có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, sau đó học chuyên ngành thiết kế thời trang.

Tạ Phương Hoa có tay nghề, bọn họ cùng nhau bắt kịp làn sóng khởi nghiệp của thập niên những năm 80, nhất định là có thể thành công.

Nhưng mà, Khương Tuệ Tuệ đã không nói với Tạ Phương Hoa về những suy nghĩ này vào lúc này. Rốt cuộc thì chính sách hiện tại vẫn không cho phép làm như vậy, đợi thêm hai năm nữa rồi nói sau.

Khương Tuệ Tuệ đưa cho Tạ Phương Hoa một túi bánh mì kẹp mà cô đã đổi từ hệ thống trước đó, có khoảng mười cái trong một túi.

Tạ Phương Hoa nghe Khương Tuệ Tuệ nói xong thì mở túi lấy một chiếc bánh mì kẹp từ bên trong ra, cô ấy chỉ cắn một miếng mà đã cảm nhận được hương vị mềm mại, dẻo và ngọt hết sức choáng ngợp, chiếc bánh mì kẹp được nhét trở lại vào n.g.ự.c Khương Tuệ Tuệ, cô ấy nói: "Tuệ Tuệ, bánh mì này quá ngon, nhất định là rất đắt tiền đúng không? Nhà cô cũng có nhiều người như vậy, tốt hơn là cô nên mang về nhà đi, tôi chỉ ăn một cái là được rồi."

Cô ấy có mối quan hệ tốt với Khương Tuệ Tuệ, còn biết rằng Tuệ Tuệ đối xử rất tốt với cô ấy, cô đã đặc biệt tặng nó cho cô ấy, nhưng cô ấy thực sự rất ngượng ngùng xấu hổ khi nhận nó.

Ai ngờ, Khương Tuệ Tuệ lại nhét bánh mì trở lại, nói: "Không phải học trò của cha tôi đã đến thăm ông ấy hay sao? Anh ấy đã mang bánh mì này đến đây. Chúng tôi vẫn còn rất nhiều ở nhà, chị có thể yên tâm ăn nó."

Nghe Khương Tuệ Tuệ đã nói như vậy, Tạ Phương Hoa không còn cách nào khác ngoài việc nhận lấy nó.

Ăn xong chiếc bánh mì kẹp trên tay, cô ấy đi lấy một mảnh vải màu đỏ thẫm ra, sờ vào rất mịn và thoáng khí. Cô ấy nói: "Gần đây không phải mọi người thường đến chỗ tôi để may quần áo sao, vì vậy tôi đã nhờ người chọn một ít nguyên liệu tốt cho cô, cô có thấy màu sắc của nó rất đẹp hay không?" Nói xong, Tạ Phương Hoa đặt nguyên liệu lên người Khương Tuệ Tuệ rồi khua tay múa chân.

Làn da của Khương Tuệ Tuệ trắng như sứ, nếu cô mặc quần áo làm từ chất liệu có màu đỏ thẫm này sẽ trông giống như một viên ngọc bích chói loá vậy.

Tạ Phương Hoa rất hài lòng, nói: "Nhìn đi, tôi biết cô mặc màu này rất đẹp. Tôi đã mua nguyên liệu này ở thành phố phía nam. Tôi nghe nói rằng một số thành phố ở đó, rất nhiều người mặc quần áo làm từ vải màu sáng này."

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ mím môi rồi nắm lấy tay Tạ Phương Hoa.

Đây đúng là người chị em tốt, dù có bận rộn đến đâu thì trong lòng bọn họ vẫn luôn nhớ về nhau, cô như vậy và Tạ Phương Hoa cũng như vậy.

Sau khi ra khỏi nhà họ Tạ, Khương Tuệ Tuệ đi đường vòng đặc biệt trên đường về nhà để đi đến cánh đồng phơi ngũ cốc.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 432: Chương 432



Lúc này đã hơn tám giờ tối, trời đã tối, đường quê những năm 70 không có đèn đường. Người ở đây khi đi ra ngoài vào buổi tối đều mang theo đèn pin, trong tay Khương Tuệ Tuệ cũng cầm theo đèn pin, tia sáng chiếu rọi con đường tối tăm, cô chuẩn bị đi tới bên cạnh Tống Thời Thanh.

Cánh đồng phơi lúa khá rộng, phủ đầy lúa mì ẩm ướt.

Tống Thời Thanh đang ngồi trên một khoảng trống, Khương Tuệ Tuệ đã nhìn thấy anh từ xa.

Chỉ là cô đến đây không đúng lúc, bên cạnh Tống Thời Thanh còn có một người khác, và người đó là đại đội trưởng, người đang nói chuyện với anh về điều gì đó.

Khương Tuệ Tuệ không thể đi tiếp vào lúc này, vì vậy cô chỉ có thể nhìn Tống Thời Thanh từ xa, dự định quay về trước đã rồi tính.

Cố Diệp Phi

Mà Tống Thời Thanh đã cảm nhận được sự xuất hiện của Khương Tuệ Tuệ, ánh mắt của anh rơi vào một nơi sáng sủa cách đó không xa. Nhìn Khương Tuệ Tuệ quay lại đi về phía nhà.

"Tiểu Tống? Tiểu Tống?" Đại đội trưởng gọi tên anh.

Tống Thời Thanh không rời mắt cho đến khi nhìn bóng dáng Khương Tuệ Tuệ đi xa, anh mới hoàn hồn lại: "Đại đội trưởng, chú nói đi."

"Ồ, tôi vừa nói với cháu về việc của ông nội cháu, lần này tôi..."

Khương Tuệ Tuệ quay về nhà, sau khi mọi người chìm vào giấc ngủ, cô lại đi ra ngoài.

Lần này cô đến sân phơi lúa mì, nhưng giờ này cũng không có ai ra ngoài đi dạo để tiêu hóa thức ăn sau khi ăn no nữa, vì đã hơn mười giờ tối rồi, thời này cũng không có hoạt động vui chơi giải trí gì nên mọi người đi ngủ sớm để sáng mai dậy sớm cho khỏe.

Đèn nhà nào cũng tắt, cả xã Nguyệt Phượng Loan chìm trong tĩnh lặng.

Khương Tuệ Tuệ nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa, cô đi bộ đến sân phơi ngũ cốc với chiếc đèn pin.

Trên sân phơi lúa mì, Tống Thời Thanh một tay cầm đèn pin, tay kia xem tập thơ. Muốn canh giữ lúa mì thì phải thức cả đêm, ngồi không thì không được mà phải coi cái gì đó cho đỡ buồn ngủ và nhàm chán.

Ngày nay có rất nhiều tiểu thuyết nước ngoài được coi là những thứ độc hại, Tống Thời Thanh chỉ có thể đọc các tuyển tập thơ.

Dù đang đọc sách nhưng anh vẫn luôn cảnh giác với tình hình xung quanh. Rốt cuộc thì Khương Tuệ Tuệ mới chỉ cầm đèn pin đi tới mà đã bị anh phát hiện ra.

Tống Thời Thanh đóng sách lại, trầm giọng quát: “Ai đó?”

Ban đêm tối tăm như vậy mà dám lén lút tới đây, có lẽ là một tên trộm muốn trộm lúa mì. Nếu để Tống Thời Thanh bắt được, anh sẽ không dễ dàng buông tha.

Chỉ là đèn pin của Tống Thời Thanh đang chiếu vào người đang đi đến gần, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, xõa tóc hai bên vai. Bởi vì ánh sáng quá chói mắt, cô đưa tay che mắt, hơi nghiêng đầu sang một bên, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

Nhưng dù chỉ lộ nửa khuôn mặt, Tống Thời Thanh liếc mắt một cái đã nhận ra Khương Tuệ Tuệ ngay lập tức.

“Tuệ Tuệ?” Lúc này Tống Thời Thanh nhìn thấy cô thì rất là kinh ngạc, giọng điệu có hơi không xác định được rõ vì sao.

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy vô cùng ủy khuất, cô vẫn chưa chợp mắt cho đến tận bây giờ, chẳng phải là sợ Tống Thời Thanh một mình canh giữ ban đêm sẽ buồn chán, cho nên đợi đến khi mọi người ngủ say mới lẻn ra ngoài canh đêm cùng với anh hay sao?

Anh thì hay rồi, lại còn hung dữ với cô, còn cầm đèn pin chiếu vào người cô, nhất định là coi cô như kẻ trộm.

Đôi môi đỏ tươi của cô mấp máy, thanh âm cực kỳ tinh tế: “Anh làm gì vậy, mau tắt đèn pin đi, mắt em suýt nữa bị anh chiếu mù rồi, thật đúng là chán ghét mà.”

Lúc cô nói chán ghét, giọng điệu có hơi cao vút lên, bộ dạng hết sức ngây thơ, trông cô rất xinh đẹp và đáng yêu.

Trái tim của Tống Thời Thanh mềm nhũn đi khi nghe thấy như vậy.

Chỉ sau khi Khương Tuệ Tuệ nhắc nhở, anh mới nhận ra rằng bản thân vẫn đang chiếu đèn pin vào cô, vì vậy nên anh bực bội tắt đèn pin đi. Bình thường anh phản ứng rất nhanh, nhưng lần này anh thực sự không ngờ rằng Khương Tuệ Tuệ sẽ xuất hiện ở đây vào lúc này, không phải rõ ràng là anh đã thấy cô đi về nhà trước đó rồi hay sao?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 433: Chương 433



Tại sao cô lại đến đây một lần nữa?

"Tại sao em lại đến đây?" Tống Thời Thanh tùy ý đút đèn pin vào túi quần, đi đến bên cạnh Khương Tuệ Tuệ, đưa tay về phía cô.

Khương Tuệ Tuệ nhăn cái mũi lại, đưa tay vào lòng bàn tay của Tống Thời Thanh một cách rất tự nhiên, lại nhét chiếc túi nhỏ mà cô đang mang vào cái tay bên kia của anh.

Giọng điệu tinh tế ngây thơ: "Em nhớ anh, sợ anh canh giữ một mình vào ban đêm sẽ nhàm chán, lại sợ anh sẽ đặc biệt nhớ em, cho nên không cần anh nói, em liền tự mình đi đến đây rồi này."

Cố Diệp Phi

Giống như một đứa trẻ đang đợi người lớn khen ngợi vậy.

Hừm, Tống Thời Thanh luôn nói rằng cô không ngoan, nhưng cô rõ ràng cảm thấy rằng bản thân cô là người ngoan nhất.

Tống Thời Thanh nhìn không chớp mắt cô gái nhỏ thân yêu trước mặt, không vội vàng đáp lại lời cô nói. Thay vào đó, anh đưa tay ra và nhéo nhéo lòng bàn tay cô, như vậy thì mới nhanh chóng sưởi ấm cho bàn tay hơi lạnh của cô được.

Giọng nói của anh khàn khàn, anh bày tỏ ý cười trong ánh mắt: "Tuệ Tuệ của anh là ngoan nhất."

Khương Tuệ Tuệ hếch cằm lên, ý muốn nói với anh rằng đó là lẽ đương nhiên rồi.

Nhưng có lẽ là cô đã vui mừng quá sớm rồi, bởi vì Tống Thời Thanh đã nói: "Nhưng mà tấm lòng của em như vậy là được rồi, trời bên ngoài lạnh lắm, em vừa mới bị cảm lạnh nên không thể bị lại một lần nữa được, như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ, nghe lời anh mà mau về nhà đi, anh chỉ ở lại một đêm thôi, đợi em tỉnh ngủ là anh sẽ về nhà."

“Lần trước không phải là anh đã nói với em, chờ sau khi thu họach lúa mì xong anh sẽ dẫn em vào trong huyện thành chơi hay sao? Tối nay em ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh đưa em đến đó có được không?"

Tống Thời Thanh nhẹ giọng dỗ dành, Khương Tuệ Tuệ mặc ít quần áo nên tay cô rất lạnh.

Nhưng Khương Tuệ Tuệ bắt đầu giở trò, bất kể Tống Thời Thanh nói gì, cô nhất quyết phải ở lại với Tống Thời Thanh. Tống Thời Thanh mà dỗ dành cô thì cô sẽ càng làm nũng với anh.

Cô lắc lắc ống tay áo của Tống Thời Thanh, nói: "Em đã rất khó khăn mới lẻn ra ngoài được. Khi em đến đây, anh không bảo em ngồi xuống mà lại đuổi em đi. Sao anh có thể như vậy? Hay là anh không hề nhớ em dù chỉ một chút có đúng không? Nói cho em biết đi, có phải là anh không nhớ em đúng không?"

Cô giở trò bắt anh phải trả lời.

Tống Thời Thanh bất đắc dĩ thở dài: "Anh nhớ em."

Cho dù bọn họ có thể gặp nhau mỗi ngày, nhưng anh vẫn nhớ cô. Anh không thể khống chế được mà luôn nghĩ đến cô, nghĩ đến việc cô cư xử như một đứa trẻ với anh, thậm chí còn nghĩ đến dáng vẻ chơi xấu của cô nữa.

“Chính là như vậy rồi.” Trên mặt Khương Tuệ Tuệ nở nụ cười, chỉ chỉ vào cái túi trong tay Tống Thời Thanh, nói: “Hơn nữa em còn mang theo một ít đồ tốt đến đây, chúng ta có thể nhóm lửa, đến lúc đó thì sẽ không lạnh nữa, nhân tiện có thể nướng chút gì đó để ăn, còn phải ở lại lâu như vậy thì phải tìm việc gì làm, nếu không thì sao mà có thể nhịn được đến sáng chứ.”

Thấy Khương Tuệ Tuệ kiên trì như vậy, Tống Thời Thanh cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người nắm tay nhau đi đến ghế đẩu, Tống Thời Thanh nhấc đồ trong túi lên nhìn, mới phát hiện có một hộp diêm, thịt chân giò hun khói thái lát, những thứ anh bắt được trên núi rồi đưa cho nhà họ Khương là nửa con gà rừng.

Tất cả chúng đều do Khương Tuệ Tuệ xử lý, còn được xâu lại với nhau bằng những thanh tre.

Tống Thời Thanh đi tới khu xung quanh tìm một ít lá thông để đốt lửa, cùng với một ít củi khô, cô nhanh chóng nhóm lửa. Sau khi bắt đầu lên lửa rồi thì trời thực sự không còn lạnh như ban nãy nữa.

Ở đây chỉ có một chiếc ghế đẩu, Tống Thời Thanh bảo Khương Tuệ Tuệ ngồi lên đó, nhưng Khương Tuệ Tuệ từ chối ngồi lên, cô đẩy Tống Thời Thanh ngồi xuống ghế, ghé vào tai anh nói: “Em có cách cho cả hai chúng ta cùng ngồi, anh có muốn thử không?”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 434: Chương 434



Tống Thời Thanh gật gật đầu, chờ cô nói tiếp. Ai mà ngờ, ngay sau đó, Khương Tuệ Tuệ ngồi trên đùi anh, hai tay khoác lên vai anh, vẻ mặt đắc ý, cô nhướng mày nhìn anh nói: "Anh xem, không phải chúng ta đều có thể ngồi rồi hay sao?"

Như vậy cũng đúng, nhưng cô cũng quá lớn gan và chủ động rồi. Tống Thời Thanh đưa tay nhéo nhẹ má cô, muốn dạy dỗ cô sau này không được chủ động như vậy nữa, nếu là người khác... Nhưng vừa nghĩ đến từ 'người khác', một cảm giác khó tả trào dâng trong lòng khiến anh bồn chồn.

Từ nay về sau, Tuệ Tuệ chỉ có anh là người đàn ông của cô, làm sao mà có người đàn ông khác được?

Anh nuốt lời vừa tới bên miệng nhưng lại không nói ra, gật đầu nói: “Ừ.”

Cố Diệp Phi

Tuy rằng hành động của Tuệ Tuệ đúng là có đôi lúc quá lộ liễu, nhìn cô trông có vẻ không phải là người quá chủ động như vậy. Nhưng điều mà Tống Thời Thanh không thể phủ nhận là anh rất thích sự trêu chọc của cô.

Vì bọn họ thích nhau và anh thích điều đó, vậy thì có làm sao đâu?

Lúc này vẫn còn sớm, bọn họ mới ăn tối cũng chưa lâu, định đợi lát nữa mới ăn thịt nướng.

Khương Tuệ Tuệ ngồi trên người của Tống Thời Thanh, tư thế của cô lúc đầu có chút không thoải mái, cô di chuyển cơ thể để tìm một tư thế thoải mái, sau đó ngồi im lặng ở trong vòng tay của Tống Thời Thanh, không di chuyển thêm xíu nào nữa. Tống Thời Thanh cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sự trêu chọc của Tuệ Tuệ vừa dễ chịu vừa tra tấn người ta, cơ thể anh đang trở nên cứng ngắc và khó chịu, may mà cuối cùng cô cũng chịu dừng lại.

Khương Tuệ Tuệ lấy tập thơ ban nãy anh đang đọc ra, lật đến trang mà Tống Thời Thanh đã xem trước đó. Tập thơ có tên là "Mãn Giang Hồng". Trong "Mãn Giang Hồng", có một câu mà Khương Tuệ Tuệ ấn tượng nhất - cô nhanh chóng tìm thấy nó trong sách, những ngón tay tròn trĩnh được cắt tỉa của cô chỉ vào câu đó, đọc với giọng ấm áp: "Bao nhiêu việc cũng đừng vội..."

Khi đang thì thầm, giọng của Tống Thời Thanh cũng tham gia vào chung với cô. Anh vòng cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ của mình quanh cơ thể nhỏ nhắn của cô, ngâm cho cô nghe bài thơ lãng mạn nhất trên thế giới.

“Có bao nhiêu việc luôn vội vàng, trời đất xoay chuyển, thời gian gấp gáp, vạn năm quá dài, chỉ mong sớm chiều.”

………………

Ánh trăng ôn hòa dịu dàng chiếu xuống, đắm chìm trên người bọn họ. Ánh lửa khẽ nhảy múa, phản chiếu trong đôi mắt sáng ngời của bọn họ, giữa đất trời, hai người ở đây đang ôm lấy nhau, như thể lúc này thời gian đã ngừng lại.

Thứ duy nhất có thể tượng trưng cho vòng quay của thời gian là ngọn lửa tí tách trước mặt bọn họ và tiếng ếch nhái trên đồng lúa.

Thịt nướng phát ra tiếng 'xèo xèo', sau khi chuyển từ màu đỏ m.á.u sang màu vàng cháy là có thể ăn được. Tuy nhiên, Khương Tuệ Tuệ không ăn nhiều lắm, cô không bao giờ có thói quen ăn khuya, thịt cô mang đến đây là đặc biệt cho Tống Thời Thanh ăn, lần trước khi thu họach lúa mì cô cảm thấy rằng Tống Thời Thanh dường như đã gầy đi.

Sau khi ăn thịt nướng xong, Tống Thời Thanh cuối cùng vẫn từ chối yêu cầu của Khương Tuệ Tuệ là đến để canh giữ ban đêm với anh.

Sau khi Khương Tuệ Tuệ đến đây được hơn một giờ, anh xoa xoa đầu cô, nói: "Đi thôi, anh sẽ đưa em trở về."

Trên thực tế, Khương Tuệ Tuệ cũng đã nghĩ về vấn đề này, chắc chắn là cô không thể thực sự ở lại qua đêm với Tống Thời Thanh, đến lúc đó cô nhất định phải về sớm, nếu không sáng hôm sau người đổi ca nhìn thấy cô thì không hay.

Nhưng điều mà cô nghĩ đến là cô có thể ở cùng với Tống Thời Thanh đến năm, sáu giờ sáng trước khi rời đi.

Nhưng bây giờ có vẻ như nó không khả thi lắm. Ở đây chỉ có một chiếc ghế đẩu, cô không thể ngồi mãi trên đùi Tống Thời Thanh qua một đêm đúng không?

Vì vậy, khi Tống Thời Thanh nói như thế, Khương Tuệ Tuệ đã không khăng khăng tiếp tục đòi ở lại cùng anh nữa.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 435: Chương 435



Cô nhảy xuống khỏi vòng tay của Tống Thời Thanh, ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh.

Hai chân Tống Thời Thanh có phần tê tê lại, anh “A” lên một tiếng, sau đó đưa tay xoa xoa chân của mình. Khương Tuệ Tuệ nhìn thấy như vậy, cô quỳ xuống rồi đưa tay ra xoa bóp chân cho anh.

"Không cần, anh tự làm được." Tống Thời Thanh nắm lấy tay cô.

Đã muộn như vậy rồi, Tống Thời Thanh không thể yên tâm để Khương Tuệ Tuệ quay về một mình, vì vậy anh đã tự mình đưa cô quay trở lại.

Hai người nắm tay nhau đi trên con đường yên tĩnh. Tống Thời Thanh cầm trong tay một chiếc đèn pin, tia sáng từ chiếc đèn pin phát ra chiếu sáng con đường phía trước.

Khương Tuệ Tuệ thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tống Thời Thanh một cái, khi ánh mắt của Tống Thời Thanh nhìn qua, cô sẽ quay đầu đi như thể đang bịt tai trộm chuông, giả vờ như bản thân không hề nhìn anh.

Cố Diệp Phi

Nhưng cô vẫn bị Tống Thời Thanh phát hiện.

Tống Thời Thanh mỉm cười hỏi cô: "Em đang nhìn gì vậy?"

Khương Tuệ Tuệ mím môi nói: "Em đang nhìn anh."

Anh rất là đẹp trai, ngày nào cô cũng nhìn vậy mà vẫn không cảm thấy đủ.

“Vào đi thôi, ngủ sớm một chút đi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh dẫn em đi vào trong thành phố chơi.” Đến trước cửa nhà họ Khương, Tống Thời Thanh dừng lại, quay sang nói với Khương Tuệ Tuệ.

Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Được ạ.”

Sau đó lại ngẩng mặt lên, liền thấy Tống Thời Thanh nhướng mày, giống như không hiểu ý của cô. Cô nhăn mũi, duỗi ngón tay như củ hành tây chọc chọc gò má của cô, nói: "Hôn em đi."

Hai người bọn họ đã yêu nhau hơn một tháng rồi, không phải là chưa từng hôn qua, nhưng mỗi khi bọn họ hôn nhau là khi cả hai không thể kiểm soát nó. Giống như bây giờ, đây là lần đầu tiên Khương Tuệ Tuệ nói 'hôn em đi' một cách rõ ràng như vậy.

Đồng tử của Tống Thời Thanh hơi co lại, anh nhìn xuống gò má trắng như sứ dưới ánh trăng của Khương Tuệ Tuệ. Anh hôn nhẹ lên má cô một cái. Như thể con chuồn chuồn khẽ chạm vào làn nước trong suốt, nhẹ nhàng nhưng vẫn rất nóng bỏng.

Khương Tuệ Tuệ mím môi, mỉm cười với Tống Thời Thanh, sau đấy còn vẫy vẫy tay nói: "Vậy em vào nhà đây...”

Nói xong lời này, thực sự không chần chừ gì nữa, cô xoay người lặng lẽ mở cửa sân để đi vào nhà. Sau khi đóng cửa sân, chỉ để lại một khe hở nho nhỏ, cô lộ ra nửa khuôn mặt, nói với Tống Thời Thanh: "Anh nhanh quay về đi."

Tống Thời Thanh gật gật đầu, chờ đến khi Khương Tuệ Tuệ đóng cửa lại hoàn toàn, anh nghe thấy tiếng cô lùi ra xa, cho đến khi không còn tiếng động nào nữa thì anh mới xoay người rời đi.

Không giống như khi anh đưa Khương Tuệ Tuệ trở lại, lần này anh đi bộ rất nhanh, đến sân phơi ngũ cốc trong thời gian chưa đến một phút.

Chỉ là sau khi đến sân phơi lúa, anh phát hiện có gì đó không ổn. Nhìn thoáng qua, anh phát hiện ra lúa mì đã bị thiếu, mảnh còn thiếu trên mặt đất ước tính nặng khoảng hai mươi cân. Ai đó chắc chắn đã đánh cắp lúa mì khi anh đang đưa Khương Tuệ Tuệ trở lại.

Ai là người đã ăn trộm nó?

Tống Thời Thanh cũng không vội vàng vì lúa mì bị trộm, bởi vì anh biết lúc này mà cứ sốt ruột thì sẽ không giải quyết được vấn đề, biện pháp là anh cần phải nhanh chóng bắt được kẻ trộm lúa mì.

Trên thực tế, có thể dễ dàng đoán được rằng người dân địa phương của xã Nguyệt Phượng Loan khó có thể làm những việc như ăn trộm lúa mì. Trước đây, lúa của đại đội bị trộm, nhưng người bị bắt sau đó không phải ở đại đội của bọn họ mà là người của một xã khác.

Anh nhớ cách Đàm Thiên Vĩ nhìn anh khi anh bước xuống sân khấu trong cuộc họp tuyên dương ngày hôm qua. Trong mắt Đàm Thiên Vĩ tràn đầy hận thù, đúng vậy, anh ta nhất định là rất hận cô, vốn tưởng rằng bản thân có thể vào Đại học Công nông binh, nhưng hóa ra, anh ta sẽ phải sống ở đây cả đời.

Vì thế Đàm Thiên Vĩ cũng nghĩ đến việc trả thù Khương Tuệ Tuệ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 436: Chương 436



Chẳng qua là Tống Thời Thanh đã bắt đầu đề phòng anh ta từ sớm, còn chưa kịp thực sự trả thù Tuệ Tuệ, Tống Thời Thanh đã đi tính sổ với anh ta rồi. Rốt cuộc thì anh đã cảnh cáo anh ta rằng nếu anh ta dám làm điều gì tồi tệ với Khương Tuệ Tuệ, thì anh ta sẽ không thể sống một cuộc sống bình yên ở xã Nguyệt Phượng Loan, anh sẽ tống anh ta vào phòng giam đến hết đời.

Đàm Thiên Vĩ rất sợ anh kể từ sau vụ đó, trong một thời gian dài, anh ta thực sự không dám đánh chủ ý lên Khương Tuệ Tuệ nữa.

Về phần tại sao hôm nay lại đến trộm lúa mì, anh đại khái cho rằng vì chuyện xảy ra lần đó, Tống Thời Thanh cũng không nghĩ tới anh ta sẽ dám làm gì nữa, dù sao thì anh ta cũng đã sống thành thật lâu như vậy rồi mà.

Khi những người bình thường gặp phải tình huống như vậy, có lẽ bọn họ sẽ thực sự làm theo những gì Đàm Thiên Vĩ nghĩ, bọn họ sẽ không nghi ngờ gì đến anh ta.

Nhưng Tống Thời Thanh không phải người bình thường, anh lập tức xác định người đó là Đàm Thiên Vĩ.

Anh không vội bắt người nên lại ngồi xuống ghế đẩu, đợi đến sáng ngày hôm sau sẽ đích thân đến bắt Đàm Thiên Vĩ phải ra mặt.

Sáng sớm hôm sau, ngay khi đại đội trưởng vừa mới thức dậy, Tống Thời Thanh đã một tay nắm cổ áo Đàm Thiên Vĩ, còn tay kia cầm một bao lúa mì đến đứng trước cửa.

Đàm Thiên Vĩ vừa mới bị đánh, hai mắt thâm quầng và sưng tấy hết cả lên, khắp người đều có dấu chân của Tống Thời Thanh.

Trên thực tế, khi đại đội trưởng nhìn thấy như thế này, trong lòng ông ấy cũng đã đoán được là đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ấy vẫn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tống Thời Thanh không nói, nhưng Đàm Thiên Vĩ đã chủ động trước.

Cố Diệp Phi

Trước đây anh ta đã từng chịu khổ dưới tay Tống Thời Thanh, anh ta là một thanh niên trí thức đến từ phía nam, anh ta không cao lớn bằng Tống Thời Thanh ở phía bắc, và sức ăn của anh ta cũng chỉ ở mức trung bình, cho nên hoàn toàn không phải là đối thủ của Tống Thời Thanh. Lần trước anh ta đã bị đánh nên anh ta thực sự không dám khiêu khích Tống Thời Thanh nữa.

Nhưng tại cuộc họp khen thưởng của Tống Thời Thanh ngày hôm qua, đại đội trưởng đã gọi anh ta đến cuộc họp để giáo dục anh ta như một hình mẫu giảng dạy tiêu cực.

Trong lòng anh ta thấy rất khó chịu, nhưng anh ta chỉ có thể tức giận mà thôi. Ai mà biết rằng trong bữa tối ngày hôm qua, Trương U, người vốn kiêu ngạo và không bao giờ nhìn thẳng mặt anh ta đã tìm đến anh ta để nói chuyện.

Bảo anh ta hoàn toàn có thể làm cho Tống Thời Thanh tức giận, nếu anh ta lấy trộm một ít lúa mì trong khi Tống Thời Thanh đang canh giữ lúa mì, sau đó giấu lúa mì trong nhà họ Khương, nói rằng Tống Thời Thanh đã lấy trộm, chẳng phải Tống Thời Thanh sẽ trở thành một người canh giữ rồi tự lấy cắp hay sao?

Trương U đã hứa sẽ đưa cho Đàm Thiên Vĩ mười nhân dân tệ sau khi mọi việc được hoàn thành.

Mười nhân dân tệ lận đó!

Mặc dù Đàm Thiên Vĩ sợ Tống Thời Thanh nhưng anh ta đã nghiến răng đồng ý vì tiền. Tối hôm qua, anh ta sợ không có cơ hội ra tay, ai biết lúc anh ta đi ra sân phơi lúa, Tống Thời Thanh cũng không có ở đó, cũng không biết là đi vệ sinh hay lười biếng trốn việc.

Nhưng cũng vừa hay, anh ta đã trộm lúa mì một cách rất suôn sẻ.

Nhưng sau khi cầm được lúa mì trong tay, anh ta có chút hối hận, không nỡ ném nhiều lúa mì như vậy vào cửa nhà họ Khương. Vì vậy, anh ta đã mang lúa mì trở lại, để không bị phát hiện, anh ta đã đặc biệt gói tất cả lúa mì vào trong bao gối của bản thân.

Vốn tưởng rằng như vậy sẽ tránh cho người ta phát hiện ra, ai ngờ sáng nay còn chưa tỉnh lại, Tống Thời Thanh đã dùng một chân đạp gãy cửa, kéo anh ta lên đánh cho một trận, anh cũng không cần phải tốn thời gian đi tìm, anh đã biết ngay trong cái vỏ gối đó là có lúa mì ở trong.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 437: Chương 437



Vì vậy mọi việc đã trở thành như thế này.

Đàm Thiên Vĩ nói với đại đội trưởng những gì đã xảy ra, còn khai ra Trương U: "Đại đội trưởng, Trương U thực sự đã xúi giục tôi làm việc này, cô ấy đã bảo tôi làm như vậy..."

Mặc dù anh ta là một người đàn ông, nhưng bây giờ khi anh ta nói chuyện, anh ta đang khóc nức nở, anh ta thực sự sợ hãi trước trận đòn của Tống Thời Thanh.

Tống Thời Thanh có sức lực quá lớn, một đ.ấ.m giáng xuống người anh ta, khiến anh ta cảm giác bản thân sắp lên trời tới nơi, cùng diêm vương kề vai sát cánh.

Do đó, cả Đàm Thiên Vĩ và Trương U đều phải nhận hình phạt xứng đáng.

Cố Diệp Phi

Về phần Tống Thời Thanh, đại đội trưởng nói: "Tiểu Tống, gần đây cháu có biểu hiện rất tốt, ngày hôm qua binh đoàn tới tìm tôi nói hôm nay muốn để thanh niên trí thức ở đại đội chúng ta đi trợ giúp quân đoàn, cháu cũng đi theo đi."

Tống Thời Thanh ngẩn người sửng sốt.

Lực lượng thanh niên trí thức trong binh đoàn không đủ, nhiều khi phải đi hỏi các xã xung quanh mượn người để giúp. Chỉ là với địa vị của Tống Thời Thanh, những chuyện tốt đẹp như vậy thì sẽ không đến lượt anh.

Nhưng bây giờ, đại đội trưởng thực sự đã chủ động đưa ra chuyện này.

Đây là chuyện không thể ngờ được, vì quả nhiên là một chuyện tốt, nếu như Tống Thời Thanh không chịu đồng ý, anh sẽ bị cho là người ngu ngốc. Nhưng Tống Thời Thanh nhớ rằng tối qua anh đã hứa với Khương Tuệ Tuệ rằng hôm nay anh sẽ đưa cô đến thành phố chơi, vì vậy anh đã không đồng ý ngay lập tức.

Đại đội trưởng chỉ cảm thấy rằng là do anh quá vui mừng nên mới vậy, liền nói: "Được rồi, cháu trở về thu dọn một chút đi, lát nữa quân đoàn sẽ cử người tới đón mọi người."

Về phần hai người Đàm Thiên Vĩ và Trương U, bọn họ nhất định là không thể đi, không những không đi được mà còn phải báo cáo chuyện này với cấp trên, nếu những thanh niên trí thức làm như vậy, sau này có chính sách gì thì chắc chắn sẽ không được hưởng.

Khi Tống Thời Thanh trở lại nhà họ Khương, Lưu Ái Đệ vừa mới quay trở lại sau khi nhổ hai củ cải trắng lớn ở ngoài ruộng, nhìn thấy Tống Thời Thanh, cô ta mở miệng nói: "Này, thanh niên trí thức Tống đã về rồi sao? Khi tôi đi nhổ củ cải trong ruộng rau, tôi nghe thấy thanh niên trí thức Lục nói binh đoàn lại đến đây để mượn người của xã chúng ta đúng không? Thanh niên trí thức Tống, cậu không muốn vào binh đoàn hay sao? Đi binh đoàn rất tốt, nghe nói lương hàng tháng của binh lính trong binh đoàn là mấy chục nhân dân tệ, quần áo cũng được phát miễn phí……”

Đang nói chuyện, Lưu Ái Đệ như nhớ ra điều gì, vỗ trán lẩm bẩm: “Ôi, nhìn tôi kìa, tôi quên mất có thể là cậu không đi được, thực sự xin lỗi, tôi không phải cố ý nói chuyện này với cậu..."

Lưu Ái Đệ sợ cô ta nói như vậy sẽ khiến Tống Thời Thanh cảm thấy khó chịu, nhưng cô ta càng nói thì lại càng sai.

Tống Thời Thanh lắc đầu, không thèm để ý mà chỉ thờ ơ nói: "Không sao đâu chị dâu, chỉ là vừa rồi đại đội trưởng có nói với tôi, lần này tôi có thể đi binh đoàn."

Nhưng anh không biết nên mở miệng nói chuyện với Khương Tuệ Tuệ như thế nào, cho dù anh biết Tuệ Tuệ là một cô gái rất tốt, chỉ cần anh nói ra, cô nhất định sẽ hiểu cho anh.

"Thật vậy không? Đó là một mối quan hệ tốt, là chuyện rất tốt, vậy tại sao cậu vẫn tỏ ra không vui, sao không cười lên một chút đi?" Lưu Ái Đệ nghe thấy như vậy, ngay cả khi người có thể đi binh đoàn không phải là cô ta, cô ta cũng sẽ trở nên vui vẻ, nhưng chính bản thân Tống Thời Thanh, với vẻ mặt nghiêm nghị như vậy, như thể anh đang không được vui cho lắm.

Cô ta chợt nhớ ra Tống Thời Thanh không phải là người thích cười, cho nên nghĩ như vậy cũng có lý. Cô ta vui vẻ bước vào nhà với củ cải trong tay, bắt đầu hét lên ngay khi vừa bước vào cửa: "Bà nội Tống, bà nội Tống, gia đình bà đang có chuyện tốt!"
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 438: Chương 438



Giọng của Lưu Ái Đệ rất lớn, khi cô ta hét lên, tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy lời cô ta nói.

Bà nội Tống đi từ trong nhà ra, hỏi: "Có chuyện gì tốt sao?"

Lưu Ái Đệ vội vàng đáp: "Vừa rồi thanh niên trí thức Tống có nói lần này cậu ấy có thể đi binh đoàn để giúp đỡ, thanh niên trí thức ở xã chúng ta đi giúp đỡ binh đoàn ít nhất cũng phải ở lại hai tháng, cháu nghe nói có thể nhận lương mấy chục nhân dân tệ một tháng, đây không phải là chuyện tốt hay sao?"

Bà nội Tống nghe đến đây thì thực sự đã nở một nụ cười, nhìn về phía người đàn ông vừa bước vào phòng là Tống Thời Thanh, tỏ vẻ mong đợi hỏi: "Thời Thanh, đây có phải là sự thật không?"

Tống Thời Thanh gật gật đầu, nói: "Đó là sự thật, bà nội."

Nói xong lời này, ánh mắt anh dừng lại ở người đang đứng cách đó không xa, Khương Tuệ Tuệ đang đứng ở trước cửa, trong ánh mắt anh tràn ngập vẻ tội lỗi.

Khương Tuệ Tuệ cũng đang nhìn anh, nhưng ánh mắt cô lại tràn đầy niềm vui. Cô cũng không phải là người vô lý, mặc dù cô rất mong chờ được đi chơi với Tống Thời Thanh, nhưng anh có thể đến binh đoàn thì cô càng vui hơn.

Cố Diệp Phi

Đi binh đoàn không đơn giản là có thể tăng thêm một chút tiền lương, quan trọng hơn là trong nguyên tác, sau khi Tống Thời Thanh đi binh đoàn đã từ từ chứng minh bản thân, dẫn đến nhà họ Tống có thể sửa lại án sai sớm hơn một chút.

Đây quả thực là một chuyện tốt.

Sau khi bà nội Tống nhận được lời khẳng định, bà ấy vội vã vào nhà và thu dọn quần áo của Tống Thời Thanh. Về phần Lưu Ái Đệ, cô ta cũng đi rửa củ cải. Thừa dịp mọi người không chú ý, Tống Thời Thanh đi theo Khương Tuệ Tuệ vào phòng, đóng cửa lại, ánh mắt hai người nhìn nhau.

Tống Thời Thanh còn chưa mở miệng, Khương Tuệ Tuệ đã nói trước: "Anh có thể đi binh đoàn là chuyện tốt, sao lại không vui thế?"

Mặc dù hỏi như vậy, nhưng trong lòng cô chắc chắn là đã hiểu tại sao Tống Thời Thanh lại có vẻ không vui rồi.

Tống Thời Thanh còn chưa kịp trả lời, cô đã tiếp tục nói: "Không phải là hôm qua anh hứa với em là hôm nay sẽ dẫn em đi thành phố chơi nhưng lại không thể đi đúng không? Chuyện này thì có gì mà quan trọng, đi binh đoàn quan trọng hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào thành phố chơi mà."

“Được rồi, vui vẻ lên một chút đi, khi anh quay lại, anh hãy đưa em đến đó, hơn nữa không phải là binh đoàn cũng có ngày nghỉ hay sao, vì vậy anh có thể đến đây và đưa em đến đó trong kỳ nghỉ."

Khương Tuệ Tuệ mím môi rồi lại mỉm cười, không có chút nào là không vui vì hôm nay sẽ không được anh dẫn vào thành phố để đi chơi.

Nghe được những lời này, trong lòng Tống Thời Thanh cảm thấy ấm áp.

Anh vòng tay ôm lấy Khương Tuệ Tuệ, tựa cằm lên vai cô, nói: "Anh sẽ quay lại gặp em khi anh được nghỉ."

Đi đến binh đoàn chắc chắn là một chuyện tốt, nhưng nó cũng có nghĩa là anh sẽ vắng mặt trong một thời gian dài, không thể gặp được Khương Tuệ Tuệ. Anh sẽ nhớ cô rất nhiều.

Khương Tuệ Tuệ nhăn mũi lại, lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn anh và nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: "Điều đó là cần thiết. Hơn nữa, sau khi anh đến binh đoàn, anh phải nghĩ đến em mỗi ngày và nhớ đến em mỗi ngày. Một lần... Không, phải là ba lần một ngày, một lần vào buổi sáng, một lần vào buổi trưa, một lần vào buổi tối, nhớ thiếu một lần cũng không được, anh có nghe không?” Đôi tay cô chống hông, khuôn mặt cô thì vô cùng thanh tú và kiều diễm.

Chính vì như vậy, trong lòng Tống Thời Thanh đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bị dáng vẻ của cô trêu cho không nhịn được cười. Anh gật gật đầu, phối hợp với cô: “Ừm, anh đã nghe hết rồi.”

Vừa dứt lời, Khương Tuệ Tuệ đã tiến lên một bước, đặt tay lên vai anh, kiễng chân đưa nửa khuôn mặt lại gần.

Cô nói: “Hôn em đi.”

Tống Thời Thanh cúi người xuống hôn lên má cô.

Khuôn mặt cô nhẵn nhụi và mềm mại, có chút ửng hồng, bởi vì nụ hôn của anh mà trở nên nóng bỏng. Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 439: Chương 439



Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập cùng hơi thở của hai người, đó là sự tương phản rõ ràng nhất với tiếng nói chuyện rộn rã của người nhà họ Khương, người nhà họ Tống ở bên ngoài.

Bên ngoài, Lưu Ái Đệ đang nói chuyện với bà nội Tống: "Được rồi, được rồi, bà nội, cháu nghe nói binh đoàn có tất cả mọi thứ ở đó, vì vậy bà không cần mang những thứ này cho thanh niên trí thức Tống đâu, đến đó sẽ được phân phát hết mọi thứ."

.....

"Được rồi, bà nội chắc hẳn đã sớm thu dọn hành lý, mau đi ra ngoài đi. Đi ra ngoài cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy." Khương Tuệ Tuệ cảm nhận được sự ấm áp ở trên mặt, đưa tay lên sờ sờ sau đó thúc giục anh.

Tống Thời Thanh không lập tức rời đi mà lại ôm Khương Tuệ Tuệ nói: "Tuệ Tuệ, sau khi gia đình anh được sửa lại án sai, chúng ta hãy lập tức đi lấy giấy đăng ký kết hôn. Trước đây khi không ngủ được, anh luôn nghĩ, sau khi gia đình anh được sửa lại án sai, điều đầu tiên anh sẽ làm là gì?"

“Sẽ đi tìm những người nhân cơ hội làm nhục nhã người khác để gây rắc rối? Hay đi tìm bác cả, để cho bác ấy biết bản thân đã sai lầm như thế nào? Nhưng bây giờ anh mới hiểu được, đó không phải là những điều mà anh muốn làm nhất. Điều đầu tiên anh muốn làm là cưới em sau khi gia đình anh được sửa lại án sai, để em trở thành người vợ hợp pháp của anh và để mọi người biết rằng, anh Tống Thời Thanh đây thích Khương Tuệ Tuệ, chúng ta ở bên nhau đã lâu rồi.”

Khương Tuệ Tuệ cứ như vậy mà để Tống Thời Thanh ôm eo cô từ phía sau, n.g.ự.c anh áp vào lưng cô, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh trong lồng ngực.

Anh hiếm khi nói những lời này với cô, bây giờ những lời này lại từng chữ từng chữ lọt vào tai Khương Tuệ Tuệ.

Cô quay đầu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Tống Thời Thanh, nói từng câu từng chữ hết sức dịu dàng: "Em sẽ đợi anh trở về.”

Trong khi mọi người trong sân đang bận rộn với công việc của mình, Tống Thời Thanh đã ra khỏi phòng của Khương Tuệ Tuệ.

Vừa đi ra không bao lâu, anh đã nhìn thấy bà nội Tống ôm một cái bọc đi ra, sau khi nhìn thấy anh, bà ấy tỏ vẻ kỳ quái mà hỏi anh: "Thời Thanh? Vừa rồi cháu đi đâu vậy? Sao bà không tìm được cháu?"

Ánh mắt Tống Thời Thanh liếc nhìn chỗ khác, cuối cùng đáp xuống trên người Khương Tuệ Tuệ, người đang đứng ở chỗ khe cửa và nhìn về phía này. Anh trợn mắt nói dối: "Cháu đi vệ sinh một chút, bà ơi, bà đã thu dọn đồ xong chưa?"

Bà nội Tống cũng không nghĩ nhiều, đưa gói đồ cho Tống Thời Thanh, nói: "Đóng gói hết rồi, có một số thứ thì Ái Đệ nói đến binh đoàn sẽ được phát, vì vậy bà đã không chuẩn bị cho cháu. Đúng rồi, bà đã nhét vào túi của cháu một ít đùi gà khô. Chẳng phải con trai của chú Thẩm, Thẩm Kiêu Dương, cũng ở trong binh đoàn hay sao? Lần trước nó còn đến xem nhà chúng ta, lần này cháu đi đến đó, nhất định phải mang cho nó một ít đồ mới được."

“Đi đến bên kia, mọi việc đều phải nghe theo lãnh đạo, không được gây chuyện…….” Cho dù sau này nhà của bọn họ bị lục xoát phải xuống nông thôn, từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa bao giờ rời xa bà nội Tống, bây giờ Tống Thời Thanh sẽ phải đến binh đoàn, mặc dù nơi đó cách xã Nguyệt Phượng Loan không quá xa, nhưng anh cũng chỉ có thể quay về vào ngày nghỉ.

Cố Diệp Phi

Đây cũng là lần đầu tiên ba ông bà cháu bọn họ phải cách xa nhau, bà nội Tống cảm thấy có chút bất đắc dĩ cũng là chuyện đương nhiên.

Tống Thời Thanh gật gật đầu nói: "Bà nội, cháu không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa, những gì bà nói cháu cũng tự biết rồi mà, bà cứ yên tâm đi."

Ông nội Tống cũng ở bên cạnh nói: "Đúng vậy, bà yên tâm đi, cũng đừng nói nhiều như vậy làm gì. Thời Thanh cũng đã trưởng thành rồi, trong lòng thằng bé biết nên làm gì. Thời Thanh, ông nội rất yên tâm về cháu, cháu đến binh đoàn phải làm việc cho tốt đấy nhé."
 
Back
Top Bottom