Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 320: Chương 320



Tạ Phương Hoa cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng chào và bảo bọn họ vào nhà: "Nhanh vào đi, nhanh vào đi, nhưng sao hai người đến sớm như vậy, tôi còn tưởng rằng một lúc nữa hai người mới đến. Không phải đấy chứ, tôi còn chưa làm xong đồ ăn.”

“Không có việc gì, không có việc gì, chúng tôi có thể giúp chị làm mà.” Khương Tuệ Tuệ cười nói.

"Không cần không cần, hai người ngồi nghỉ ngơi một lát đi, tôi có thể tự mình bận rộn được mà." Tạ Phương Hoa cười lắc đầu, rót một ly nước đun sôi cho Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh: "Khát nước rồi đúng không, uống chút nước đi."

Khương Tuệ Tuệ nhấp một ngụm nước từ tách trà, Tống Thời Thanh gật gật đầu cảm ơn với Tạ Phương Hoa.

Sau khi uống nước, Khương Tuệ Tuệ thì thầm với Tống Thời Thanh: "Anh ngồi chờ ở đây một lúc đi, em đi giúp chị Phương Hoa nhặt rau."

"Anh cũng sẽ giúp.” Tống Thời Thanh nói.

"Không cần, nếu như anh đi giúp thì chị Phương Hoa sẽ càng thêm xấu hổ." Đôi tay mảnh khảnh của Khương Tuệ Tuệ đặt lên vai Tống Thời Thanh, giọng điệu trêu chọc nói: "Em đoán chị Phương Hoa đã sớm đoán được quan hệ của chúng ta, em sẽ đi thăm dò chị ấy một chút."

Sau đó, Khương Tuệ Tuệ cười rạng rỡ với Tống Thời Thanh, quay người và bước nhanh vào sân, nói với Tạ Phương Hoa: "Chị Phương Hoa, để em giúp chị nhặt rau."

Tạ Phương Hoa ngẩng đầu lên, di chuyển giỏ rau đến trước mặt Khương Tuệ Tuệ, mang cho cô một cái ghế đẩu để cô ngồi lên.

Khương Tuệ Tuệ ngồi trên ngế đẩu và thuần thục giúp nhặt rau. Loại rau này có tên là mã lan đầu, là một loại rau dại hoang trong ruộng, vào mùa này mọc rất nhiều trên bờ ruộng, sau khi hái về thì nhặt đi rồi thái nhỏ xào với một ít mỡ heo, hương vị rất ngon.

Nếu ở nhà có sẵn hạt khô, cũng có thể cắt một ít cho vào thì ăn sẽ ngon hơn.

"Tuệ Tuệ, đừng nghĩ rằng tôi nói nhiều, tôi sẽ hỏi trực tiếp." Tạ Phương Hoa nói: "Cô và thanh niên trí thức, hai người có phải là..."

Trước khi cô ấy có thể hỏi, Khương Tuệ Tuệ đã 'phụt' một tiếng cười. Cô hỏi lại: “Có phải hay không là như thế nào?”

“Có phải hai người đã ở bên nhau rồi đúng không?” Tạ Phương Hoa hỏi.

Khương Tuệ Tuệ cũng không có ý định giấu cô ấy, vì vậy khi Tạ Phương Hoa hỏi, cô thành thật gật gật đầu: "Vâng, đúng vậy, nhưng chị Phương Hoa, tôi không hiểu lắm, chị quan sát như thế nào mà biết vậy, chúng tôi cũng không thể hiện ra, làm sao mà chị lại có thể lập tức nhận ra?"

Bọn họ đứng trước cửa, chỉ trong nháy mắt là Tạ Phương Hoa có thể biết được, Khương Tuệ Tuệ rất bội phục.

Tạ Phương Hoa nói: "Tôi là con của kẻ phản loạn, không có chút ánh mắt thì sao có thể sống được? Đặc biệt là mấy năm trước, vừa nhìn đã thấy liền sợ hãi tất cả mọi người, hơn nữa hôm nay hai người không giống như trước."

“Không giống như thế nào?" Khương Tuệ Tuệ hỏi.

"Ánh mắt thanh niên trí thức nhìn cô không đúng. Lúc trước khi nhìn cô, ánh mắt của cậu ấy rất kiềm chế, là kiểu cậu ấy thích nhưng lại giả vờ lạnh nhạt như không có chuyện gì. Nhưng bây giờ thì khác, ánh mắt cậu ấy nhìn vào cô... Nói thế nào nhỉ, không còn gò bó khắc chế như trước nữa." Tạ Phương Hoa phân tích rõ ràng.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ đặt đầu mã lan đầu trong tay xuống và giơ ngón tay cái lên: "Chị Phương Hoa, chị cũng thực sự là rất tuyệt vời, tôi có thể nhận thấy điều đó."

Nói xong, Khương Tuệ Tuệ lại quay đầu nhìn thoáng qua Tống Thời Thanh, lẩm bẩm: "Để tôi nhìn cho kỹ, rốt cuộc thì không khắc chế đến mức nào…”

Khi cô nhìn về phía Tống Thời Thanh, Tống Thời Thanh tình cờ cũng đang nhìn cô. Ánh mắt của hai người chạm nhau, lưu lại trong không khí một lúc, chỉ trong khoảnh khắc này, Khương Tuệ Tuệ dường như cảm nhận được những tia lửa và tia chớp trong không khí.

Tạ Phương Hoa nói đúng, dường như sau khi Tống Thời Thanh bày tỏ tình cảm với cô, khi nhìn cô, ánh mắt anh luôn tràn ngập tình yêu.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 321: Chương 321



Anh đã kiềm chế quá lâu, bây giờ cuối cùng thì anh cũng có thể bộc lộ cảm xúc của mình, cho dù sau này anh sẽ kiềm chế bản thân trước mặt người ngoài, nhưng ít nhất là hôm nay, chỉ hôm nay thôi, anh sẽ bắt đầu làm càn.

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy trái tim mình tan chảy bởi sự ấm áp, với một nụ cười trên khóe miệng, cô nháy mắt với Tống Thời Thanh, sau đó đặt hai tay lên đầu và làm một cử chỉ hình trái tim với anh.

Hành động này lọt vào mắt Tạ Phương Hoa đang xem ở một bên, mặc dù cô ấy không hiểu hành động của Khương Tuệ Tuệ là có ý gì, nhưng cách hai người nhìn nhau rõ ràng có nghĩa là bọn họ thích nhau.

Sau đó, ánh mắt của cô ấy rơi vào đôi môi đỏ tươi và đầy đặn của Khương Tuệ Tuệ.

Đôi môi của Khương Tuệ Tuệ lúc này hơi đỏ và sưng lên, mặc dù Tạ Phương Hoa chưa bao giờ hẹn hò, nhưng dù sao cô ấy cũng vẫn là một cô gái ở độ tuổi đôi mươi, cô ấy đã vô tình đụng phải một cặp đôi khi hẹn hò đã trốn sau một cái cây và hôn nhau.

Chưa ăn thịt heo thì chưa thấy heo chạy bao giờ hay sao, đối với mấy chuyện này thì cô ấy còn có chút hiểu biết.

"Còn nữa, hôm nay, môi của cô cũng không giống bình thường." Tạ Phương Hoa tiến lên, lại ghé vào tai Khương Tuệ Tuệ để thì thầm: "Nói cho tôi biết đi, có phải hai người đã hôn nhau hay không?"

Cố Diệp Phi

Không nghĩ đến vậy mà lại bị Tạ Phương Hoa nhìn ra ngay lập tức, theo phản xạ, Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng đưa đôi tay mềm mại lên che lấy môi, chỉ lộ ra một cặp mắt đen lúng liếng, nhìn Tạ Phương Hoa và oán trách nói: “Chị Phương Hoa, sao chị còn có thể nhìn ra chuyện này… Chị nói đi, chị còn nhìn ra chuyện gì nữa…”

Nhìn thấy cô như vậy, Tạ Phương Hoa không nhịn được mà cười lắc đầu nói: "Dù nhìn ra cái gì đi chăng nữa cũng không quan trọng, như cô nói đó, cũng không nhìn ra thêm gì nữa."

Nói đến đây, cô ấy dừng lại một chút, thần sắc đột nhiên trở nên có chút ngưng trọng, nghiêm túc nói: “Tuệ Tuệ, tôi lớn hơn cô mấy tuổi, cô lại gọi tôi môt tiếng là chị, là người làm chị, tôi cũng phải giải thích cho cô một chút. Đừng nghĩ rằng tôi đang cằn nhằn. Tôi rất ủng hộ khi cô và thanh niên trí thức Tống ở bên cạnh nhau. Nhưng có một điều cô phải nhớ. Bất cứ khi nào mà cô không kết hôn, cô phải cẩn thận đề phòng cậu ấy, cô không thể cùng cậu ấy đi đến bước cuối cùng, có hiểu không?”

Khi nói ra những lời này, cô ấy cư xử như một người chị thân thiết.

Khương Tuệ Tuệ không phải là một kẻ ngốc, ngay cả khi những gì Tạ Phương Hoa nói không rõ ràng, Khương Tuệ Tuệ cũng hiểu. "Bước cuối cùng" mà Tạ Phương Hoa nói là l*m t*nh.

Về điểm này, mặc dù Khương Tuệ Tuệ được sinh ra trong một thời đại tương lai rộng mở, nhưng cô có thể hiểu quan điểm của người khác rằng hạnh phúc là trên hết, và cũng đồng ý với quan điểm của một số người rằng lần đầu tiên phải để dành cho đến ngày cưới.

Đối với Khương Tuệ Tuệ, cô chưa bao giờ trải qua quan hệ tình yêu, cô cũng không suy nghĩ kỹ về điều đó. Nhưng cô cảm thấy loại chuyện này nhất định phải chờ cả hai bên chuẩn bị xong mới làm, còn là khi nào thì cô cũng không biết.

Nhưng Tạ Phương Hoa lo lắng có chút không cần thiết, Khương Tuệ Tuệ nghĩ, đối với một người như Tống Thời Thanh, trước đây anh hôn cô là do cô chủ động, nếu không thì cô sẽ không biết anh còn có thể chịu đựng đến lúc nào đâu.

Cô không cần đề phòng anh, mà là Tống Thời Thanh đề phòng cô mới đúng.

Dù trong lòng nghĩ thế nào, cô vẫn gật gật đầu nói: "Được rồi, chị Phương Hoa, chị có nói gì thì tôi cũng sẽ ghi nhớ kĩ, tôi sẽ đề phòng anh ấy."

Hai người vừa nói vừa cười, nhặt rau xong nên chuẩn bị đi xào rau. Khương Tuệ Tuệ nói rằng cô sẽ nấu ăn, nhưng Tạ Phương Hoa bảo cô đi nghỉ ngơi, vì vậy Khương Tuệ Tuệ phải đi làm việc khác.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 322: Chương 322



Cô lấy một ít trứng và một ít bột mì từ chỗ Tạ Phương Hoa, dự định hôm nay sẽ làm một phôi bánh đơn giản cho bánh sinh nhật của Tạ Phương Hoa.

Bây giờ có bán bánh kem, chúng không có ở các thành phố nhỏ, nhưng bánh gà thì rất phổ biến. Phôi bánh tương tự như bánh gà, khi Tạ Phương Hoa hỏi Khương Tuệ Tuệ là học làm bánh lúc nào, cô nói rằng cô đã học nó từ hai người phục vụ trong quán cơm quốc doanh.

Quá trình này cũng đơn giản, nhưng khi đánh lòng trắng trứng, tay của Khương Tuệ Tuệ rất đau.

Tống Thời Thanh thậm chí còn không cần gọi, anh đi thẳng từ sân đến bếp, xắn tay áo, để lộ cánh tay đầy sức mạnh, nhận lấy chiếc máy đánh trứng đơn giản mà cô đang tạm thời làm, nói: "Em đi sang kia nghỉ ngơi một lát đi, để anh làm."

Lúc này, Tạ Phương Hoa đang rửa nồi ở bên ngoài, trong bếp chỉ có Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh. Khương Tuệ Tuệ tiến lại gần Tống Thời Thanh và hôn lên má anh một cái.

Hô hấp của Tống Thời Thanh đột nhiên ngừng lại, anh cau mày nói: "Thợ may Tạ còn ở bên ngoài, đừng lộn xộn."

Ông nội Tống Thời Thanh và cha anh đều là quân nhân, Tống Thời Thanh lớn lên trong một gia đình như vậy, mưa dầm thấm đất, anh cũng có đặc điểm của người quân nhân.

Ví dụ như lúc anh nói lời này, mặc dù rõ ràng đã mềm giọng, nhưng vẫn có chút giống như là đội trưởng đang nói với một binh lính dưới trướng khi người đó không nghe lời.

Khương Tuệ Tuệ bĩu môi, nhưng cũng không kiềm chế lại, cô cố ý đến gần anh hơn, xoa tai anh và nói với một giọng nói nũng nịu: "Chị Phương Hoa ở bên ngoài và chị ấy không nhìn thấy em hôn anh..."

Nói đến đó, cô đổi chủ đề, đầu lưỡi cô l.i.ế.m nhẹ vành tai của Tống Thời Thanh, không phục mà nói: "Em càng muốn nghịch hơn."

đ** l*** **t *t đụng chạm khiến cả người Tống Thời Thanh cứng đờ, vành tai anh nhanh chóng nóng lên.

Khương Tuệ Tuệ thở ra bên tai anh, cố nén một nụ cười và nói giọng khiêu khích: "Không lẽ anh không thích em hôn anh hay sao? Anh không thích em ở gần anh đúng không? Lúc trước không biết là ai đã ôm em, hôn em, lại còn hôn mạnh mẽ như vậy... khiến môi em đỏ bừng... ngay cả chị Phương Hoa cũng nhìn ra, đúng rồi chị ấy còn dặn em phải cảnh giác với anh, đừng để anh lợi dụng chiếm tiện nghi của em. Em... Ừm... Ừm..."

Nó xong lời cuối cùng, Khương Tuệ Tuệ đột nhiên lại thút thít một tiếng, cô mất cảnh giác, Tống Thời Thanh ngay lập tức lật người cô lại, nằm trên đôi chân cong lên của anh.

Khương Tuệ Tuệ cắn môi và hỏi: "Tống Thời Thanh, anh đang làm gì vậy?"

Sau đó, cô bị bàn tay rộng và dày của Tống Thời Thanh tát hai cái ‘bạch bạch’ vào mông. Trên thực tế, sức đánh của Tống Thời Thanh rất nhẹ, anh căn bản không muốn đánh cô, chỉ là thấy cô hung hăng như vậy, lại khiêu khích anh nên mới cố ý hù dọa cho cô sợ hãi mà thôi.

Khương Tuệ Tuệ bị đánh hai phát vào mông, mặc dù không đau nhưng trong lòng cô có cảm giác khó chịu và xấu hổ khó giải thích được.

Cô xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, vừa tức giận vừa khó chịu, nắm chặt hai tay, cố gắng thoát khỏi từ trên đùi Tống Thời Thanh.

Nhưng với đôi tay và đôi chân mảnh khảnh của mình, làm sao cô có thể khỏe như Tống Thời Thanh, vùng vẫy một lúc lâu, cô vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của anh.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ thẹn đến mức đỏ mặt, lại vô cùng ủy khuất: "Tống Thời Thanh, anh dám đánh em, anh dám đánh em sau khi chúng ta mới xác định quan hệ sao,, em sẽ không để yên cho anh..."

Ngay khi cô vừa nói xong, cô cảm thấy trời đất đảo lộn trong giây lát, bởi vì rất nhanh cô đã bị thả xuống dưới đất từ trên đùi của Tống Thời Thanh. Nhưng chân cô vẫn không thể chạm đất, bởi vì Tống Thời Thanh ôm lấy eo thon mềm mại của cô, một tay ôm lấy eo cô rồi ôm cả người cô lên.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 323: Chương 323



"Em còn đùa nghịch nữa sao?" Ánh mắt Tống Thời Thanh thâm thúy nhìn chằm chằm người khả ái trong n.g.ự.c là Khương Tuệ Tuệ, thanh âm có chút khàn khàn, khi nói chuyện, thanh âm rõ ràng không thấy được, nhưng như thể từng chữ đều lấp lánh, nổ lách tách và nở thành pháo hoa.

Cơ thể của hai người áp chặt vào nhau, trái tim của Khương Tuệ Tuệ đập dữ dội.

Không biết vì sao, cô đột nhiên mất đi khí thế trước đây, nhưng cô không muốn Tống Thời Thanh nhìn thấy bản thân lộ ra vẻ yếu ớt, vì vậy cô cắn răng hừ hừ nói: "Sẽ còn tiếp tục."

Sắc mặt Tống Thời Thanh trầm xuống, sau đó vươn tay nhéo một cái ở trên khuôn mặt trắng nõn như sứ của cô, giọng điệu ôn nhu và có chút bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là không biết nghe lời."

Sau khi làm phôi bánh kem, Khương Tuệ Tuệ bảo Tạ Phương Hoa lấy lọ mứt mâm xôi mà cô mang đến lần trước, cô phết đều mứt mâm xôi lên phôi bánh, cứ như vậy, một chiếc bánh sinh nhật đơn giản, hay còn gọi là bánh trứng đã được hoàn thành.

Lấy ra một cây nến đỏ và đặt nó ở một bên thay vì cắm trên bánh, thắp nến bằng một que diêm.

Lúc này đã là buổi chiều, bên ngoài trời vẫn còn sáng, Khương Tuệ Tuệ đi kéo rèm đóng cửa lại, trong phòng trở nên tối om, chỉ còn lại có ngọn nến đỏ sáng ngời.

Cố Diệp Phi

Tạ Phương Hoa đứng trước ngọn nến, ước nguyện theo sự thúc giục của Khương Tuệ Tuệ, sau đó thổi tắt ngọn nến.

Cũng không vội ăn bánh, đồ ăn đã dọn sẵn, ba người ngồi vào bàn và định ăn. Tạ Phương Hoa nói: "Chờ đã, hôm nay là một ngày vui, để tôi đi lấy chút đồ để chúc mừng."

Sau đó, cô ấy đứng dậy, đi về phía căn phòng phía sau, một lúc sau đi ra với một cái lọ trên tay, nói: "Cái này là rượu gạo cha tôi tự nấu, vốn định đợi đến khi tôi kết hôn sẽ lấy ra uống, nhưng mà..."

Cô ấy dừng một chút, hít hít mũi lắc đầu nói: "Hôm nay là một ngày tốt. Nhân ngày tốt lành thì không nói nữa, chúng ta hãy uống một chút rượu cho vui đi."

"Chị Phương Hoa, chị sẽ uống rượu sao?" Khương Tuệ Tuệ thật sự không nghĩ đến, ngày thường Tạ Phương Hoa là người rất nhu nhược, chỉ thiếu điều viết lên trên mặt dòng chữ 'Mọi người đến bắt nạt tôi đi’, vậy mà lại uống rượu, lại còn là rượu gạo...

Nghĩ ngợi một hồi, ánh mắt cô rơi xuống vò rượu, cũng không biết tửu lượng có cao hay không, cô cũng chỉ uống được bia hoa quả... Có thể uống được không đây...

"Cũng được, không thể uống quá nhiều, nhưng uống một ít cũng không sao." Tạ Phương Hoa nói, rót cho Tống Thời Thanh và Khương Tuệ Tuệ hơn một nửa ly rượu gạo: "Hôm nay không chỉ là sinh nhật của tôi, mà còn là một ngày tốt đối với hai người, chúng ta nhất định phải ăn mừng, nào, chúng ta đã làm được rồi. Hi vọng lần sau khi uống rượu sẽ là uống rượu trong lễ cưới của hai người."

Nói xong, Tạ Phương Hoa không hề mập mờ nữa, nói đi đôi với làm, nâng chén lên và ngửa đầu uống cạn hết rượu gạo trong chén.

Sau đó, như thể không có chuyện gì xảy ra, cô ấy dốc ngược ly rượu đưa cho Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh xem: "Tôi rất vui, cảm ơn hai người đã đến chúc mừng sinh nhật tôi, tôi thực sự rất vui."

Khương Tuệ Tuệ nhìn thấy thì nghẹn họng trân trối: "..."

Lợi hại, thực sự là rất lợi hại.

Tống Thời Thanh dường như nhìn thấy sự do dự của Khương Tuệ Tuệ, vì vậy anh đưa tay cầm lấy ly rượu trước mặt cô, không phải nói rằng cô không được phép uống nó, dù sao thì Tạ Phương Hoa cũng đã uống, bọn họ cũng phải uống một chút mới được.

Vì vậy, anh chỉ đổ một nửa số rượu trong chén của Khương Tuệ Tuệ vào ly của anh, ly của anh thì đã được rót đầy. Khương Tuệ Tuệ vội vàng lấy chén của cô lại và nói: "Được rồi, được rồi, chút rượu như vậy em vẫn có thể uống được mà."

Tạ Phương Hoa có thể uống hết nửa cốc lớn như vậy trong một lần, có nghĩa là rượu này có số độ cũng không cao, cô có thể khong uống nhiều được, nhưng uống một ít thì cũng không sao.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 324: Chương 324



Vì vậy, Khương Tuệ Tuệ đã nâng ly và nói với Tạ Phương Hoa: "Chị Phương Hoa, tôi cũng sẽ không nói nhiều nữa. Ngàn lời nói đều nằm trong ly rượu này, chị cũng đã uống rồi thì tôi cũng không thể không uống."

Nói xong, Khương Tuệ Tuệ thẳng cổ, ngẩng đầu lên và uống hết rượu trong ly.

Sự thật chứng minh, cô thực sự quá ngây thơ.

Cũng không biết loại rượu này mạnh cỡ nào, dù sao thì khi Khương Tuệ Tuệ uống xong liền cảm thấy có chút choáng váng. Mặt cô đỏ bừng, liếc nhìn Tạ Phương Hoa đang ở bên cạnh, rồi nhìn Tống Thời Thanh, thấy hai người bọn họ không có phản ứng gì, giống như thứ bọn họ vừa uống không phải là rượu gạo mà là nước.

Ánh mắt cô thu hồi lại, cầm đũa lên và định gắp rau, sau đó “cách” một tiếng... Thân người Khương Tuệ Tuệ khựng lại một chút và khẽ nấc lên. Cô vội vàng lấy tay che miệng, có hơi ngượng ngùng xấu hổ, cười nói: "Không, thực sự xin lỗi... Không, tôi không nhịn được..."

Nói xong, cô lại híp mắt, mím môi, cười ngây ngô: "Ha ha ha ha ha ha..."

Tạ Phương Hoa nhìn Khương Tuệ Tuệ, sau đó nhìn Tống Thời Thanh, có chút không hiểu mà hỏi: "Thanh niên trí thức Tống, Tuệ Tuệ... Cô ấy uống say rồi phải không?"

Đây cũng là lần đầu tiên Tống Thời Thanh thấy Khương Tuệ Tuệ uống rượu, bọn họ uống cùng nhau nên anh không biết tửu lượng của cô như thế nào.

Trên thực tế, nhìn thấy vẻ mặt của Khương Tuệ Tuệ khi nhìn thấy rượu, anh đã đoán được rằng là cô không uống được tốt cho lắm, vì vậy anh đã chủ động rót hơn một nửa số rượu của cô cho anh.

Tuy nhiên, anh không ngờ rằng khả năng uống rượu của Khương Tuệ Tuệ lại kém như vậy...

Mới chỉ uống một chút mà cô đã vậy rồi.

Cố Diệp Phi

Tống Thời Thanh chưa kịp trả lời, Khương Tuệ Tuệ đã ngẩng mặt lên, xua tay và nghiêm túc nói: "Không, không có gì... Em, em vẫn có thể uống... Hôm nay không phải nên vui hay sao... Sinh nhật của chị Phương Hoa, em và Tống Thời Thanh ở bên nhau... Ha ha ha... Em cũng rất vui..."

Nói đến đây, cô lấy tay che miệng lại cười khúc khích, rõ ràng là thực sự rất vui từ tận đáy lòng.

Cô cắn môi, vỗ vai Tạ Phương Hoa, lớn tiếng nói: “Chị Phương Hoa… Chúc chị sinh nhật vui vẻ… À đúng rồi, quà sinh nhật tôi cũng đã chuẩn bị cho chị… Cái này… Cái này là kem làm trắng da... Sau khi dùng xong thì da mặt có thể trắng lên..."

Mấy người Khương Tuệ Tuệ có thể đến chúc mừng sinh nhật với cô ấy, Tạ Phương Hoa đã rất vui mừng, cô ấy không ngờ rằng Khương Tuệ Tuệ sẽ chuẩn bị một món quà cho cô ấy, thế là cô ấy vội xua tay từ chối không muốn nhận: “Không cần, Tuệ Tuệ, tôi không cần quà gì hết, mọi người có thể đến đây ăn sinh nhật với tôi là tôi đã vui rồi.”

Đây là lần đầu tiên kể từ khi cha cô ấy qua đời, cô ấy mới tổ chức sinh nhật của mình sôi nổi như vậy.

Không ngờ, Khương Tuệ Tuệ lại không làm theo, nhất định phải nhét kem làm trắng vào cánh tay của Tạ Phương Hoa: "Không được, chị phải nhận nó, chị phải nhận nó..."

Chiếc lọ dùng để đựng kem làm trắng đã được Khương Tuệ Tuệ đổi, vì vậy nên nó không thành vấn đề.

Tạ Phương Hoa không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận lấy.

Khương Tuệ Tuệ lại nhìn Tống Thời Thanh đang ngồi bên cạnh cô, với ánh mắt sáng ngời, đưa tay ra, nắm lấy hai má của Tống Thời Thanh mà véo, lẩm bẩm: “Tống Thời Thanh, anh, anh có biết không, em rất thích anh… Em thích anh nhiều đến nỗi hận không thể cắn anh một miếng... May mắn thay... May mắn thay, ánh mắt anh tốt nên cũng thích em... Ha ha ha, hôm nay em thực sự rất vui... Em... Em... Ợ..."

Nói xong lời cuối cùng, Khương Tuệ Tuệ lại ợ một lần nữa.

Nhưng bàn tay đang ôm má của Tống Thời Khanh vẫn không nỡ buông ra, cô bóp trái bóp phải không bỏ xuống được, trên mặt vẫn mang nụ cười ngốc nghếch.

Tống Thời Thanh: "..."

Tạ Phương Hoa cũng không dám nhìn, muốn cười mà không dám cười, chỉ có thể cúi đầu, nghiêng mặt nhỏ giọng nói: “Thanh niên trí thức Tống, hình như Tuệ Tuệ đã thật sự say rượu rồi..."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 325: Chương 325



"Tôi không có uống say! Tôi thật sự không có say! Tôi rất tỉnh táo!" Khương Tuệ Tuệ phồng má, không muốn bị nói là say. Cô đưa hai ngón tay ra trước mặt, rồi sau đó hỏi chính mình: "Cái này là số mấy?"

"Là hai! A ha ha ha, tôi nói đúng, tôi không có say!" Khương Tuệ Tuệ vui vẻ cười rộ lên, còn có chút tự hào. Tuy rằng tửu lượng của cô hơi thấp, nhưng cũng không phải là đặc biệt tệ, cho nên cô mới không có say...

Nhìn cô như vậy, Tống Thời Thanh đã đoán được cô say thật rồi. Tạ Phương Hoa không bao giờ nghĩ rằng một ly rượu gạo nhỏ sẽ thành như thế này. Cô ấy cũng khá ngượng ngùng xấu hổ, nếu biết Khương Tuệ Tuệ không thể uống rượu, cô ấy đã không rót rượu cho Khương Tuệ Tuệ.

Theo ý của Tạ Phương Hoa, nếu Khương Tuệ Tuệ say, tốt hơn hết là nên để Khương Tuệ Tuệ ngủ ở chỗ cô ấy một giấc, nếu thật sự không được nữa thì đêm nay ở lại chỗ của cô ấy rồi mai dậy nói chuyện sau.

Nhưng Khương Tuệ Tuệ không chịu hợp tác, cô say cũng không làm cho người ta bớt lo, khi Tạ Phương Hoa đi ra ngoài rửa bát đĩa, cô nói muốn đi cùng cô ấy, cô nói rằng cô sẽ giúp đỡ, nhưng thực tế là cô chỉ đang gây rắc rối và còn làm vỡ một cái bát.

Tống Thời Thanh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước tới và nhấc Khương Tuệ Tuệ lên vai.

Hôm nay là sinh nhật của Tạ Phương Hoa, Khương Tuệ Tuệ đã say như vậy thì ở lại sẽ chỉ thêm phiền, vì vậy anh đơn giản là đưa cô về.

Khương Tuệ Tuệ đột nhiên mất trọng tâm khi bị cõng trên vai, ban đầu cô vùng vẫy vài lần, nhưng cuối cùng dường như đã thỏa hiệp, cô dùng hai tay nắm chặt cổ áo của Tống Thời Thanh để đảm bảo rằng cô sẽ không ngã xuống, việc còn lại là tùy anh.

Thấy vậy, Tạ Phương Hoa giật mình, đứng trước mặt Tống Thời Thanh, nhỏ giọng nói: "Thanh niên trí thức Tống, cậu... Cậu định mang Tuệ Tuệ đi đâu..."

Tống Thời Thanh biết trong lòng Tạ Phương Hoa đang nghĩ gì, kết hợp với những gì Khương Tuệ Tuệ đã nói với anh trước đây, anh biết điều đó mà không cần đoán. Nhưng anh sẽ không vì điều này mà không vui, ngược lại, anh rất vui vì Khương Tuệ Tuệ có một người bạn như Tạ Phương Hoa.

Cố Diệp Phi

Nhưng anh vẫn phải giải thích: "Thợ may Tạ, cô yên tâm, tôi Tống Thời Thanh không phải là loại người lợi dụng người khác, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Tôi thích Tuệ Tuệ, nhưng tôi hoàn toàn không có ý xấu với cô ấy. Hôm nay là sinh nhật của cô, cô ấy say sẽ chỉ thêm phiền, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà trước. Bà nội tôi có thể pha trà giải rượu. Trước đây, khi ông nội tôi uống say, ông ấy luôn uống trà giải rượu do bà nội tôi làm. Nếu không thì với cái dạng này của cô ấy ngày hôm nay, dù hôm nay cô ấy có ngoan ngoãn thì mai cũng không có cách nào để ra đồng cắt lúa mì."

Đúng rồi, Tạ Phương Hoa gần như đã quên mất việc này, hôm nay là lễ hội Tết Đoan Ngọ, ngày mai mọi người sẽ đồng tâm hiệp lực kết hợp sức mạnh để cùng nhau cắt lúa mì.

Tống Thời Thanh ngày thường thì sẽ nói vài lời trước mặt Khương Tuệ Tuệ, hiếm khi nói trước mặt người khác trừ khi cần thiết. Đây là lần đầu tiên Tạ Phương Hoa nghe Tống Thời Thanh nói một đoạn dài như vậy, đại khái là hơn trăm chữ ấy nhỉ?

Cô ấy cảm thấy những gì Tống Thời Thanh nói là có lý, nếu hôm nay Khương Tuệ Tuệ không uống canh giải rượu thì ngày mai đầu cô nhất định sẽ rất khó chịu. Ngày mai là ngày đầu tiên thu hoạch lúa mì, mỗi khi đến thời điểm này, đại đội trưởng sẽ từ dễ dãi vô tư mà thay đổi khác hoàn toàn, trừ khi cần thiết, không thì sẽ không có ai được phép nghỉ phép.

Tạ Phương Hoa nhìn Tống Thời Thanh và Khương Tuệ Tuệ, người đang phản đối vì bị nâng lên, rất khó chịu trên vai anh, sau khi do dự trong lòng, cuối cùng thì cô ấy cũng chọn tin tưởng vào Tống Thời Thanh.

Trên thực tế, cô ấy cũng có thể thấy được Tống Thời Thanh cũng thực sự thích Khương Tuệ Tuệ.Báo cáo nội dung vi phạm
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 326: Chương 326



Nhân phẩm của Tống Thời Thanh cũng có thể được đảm bảo từ những gì mà anh biểu hiện ra trong ngày thường. Nếu anh thực sự là loại người có ý xấu, anh sẽ không lạnh lùng trược tiếp bỏ đi khi một nữ thanh niên trí thức cố ý tiếp cận anh.

"Được, vậy đi trên đường nhớ cẩn thận một chút." Tạ Phương Hoa gật gật đầu dặn dò.

Lúc này đã hơn bảy giờ tối, bên ngoài trời đã tối, nhưng lúc này khó tránh khỏi sẽ có vài người đi ngoài đường, tuy rằng không nhiều, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.

Nếu ai đó nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ bị Tống Thời Thanh cõng trên vai như thế này, đừng nói đến việc Tống Thời Thanh có bị hiểu nhầm là lưu manh hay không, cho dù anh không bị hiểu lầm là lưu manh, dáng vẻ này của hai người mà bị thấy được thì cũng ảnh hưởng không tốt.

Tống Thời Thanh gật gật đầu, thanh âm trong trẻo nói: "Được, tôi biết một con đường nhỏ, trên con đường đó không có ai đi, cho nên sẽ không có người nhìn thấy."

“Được.” Tạ Phương Hoa gật gật đầu, tiễn Tống Thời Thanh ra ngoài cửa, nhìn theo bóng lưng của bọn họ.

Cuối cùng vẫn là nhịn không được, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Thanh niên trí thức Tống... Cái kia... Tuệ Tuệ vẫn còn nhỏ... Cậu hãy nhường cô ấy, đừng đánh cô ấy..."

Tống Thời Thanh ngây người sững sờ một lúc, sau đó mới nhận ra, chẳng lẽ Tạ Phương Hoa đã nhìn thấy lúc Khương Tuệ Tuệ quậy phá trong bếp và anh lấy cớ đánh vào m.ô.n.g cô rồi hay sao?

Tống Thời Thanh: "..."

Tuy ngày thường Tống Thời Thanh vốn dĩ rất bình tĩnh, lúc này lại có chút không bình tĩnh nổi. Khi đó, anh rõ ràng đã để ý thấy Tạ Phương Hoa đang rửa rau nên mới nhân cơ hội này để thu thập Khương Tuệ Tuệ, trấn áp tinh thần cao độ của cô và bảo cô đừng nghịch ngợm như vậy.

Anh làm sao biết được khi hai người đang ân ái lại bị Tạ Phương Hoa nhìn thấy...

Cố Diệp Phi

Trong lòng anh vô cùng hỗn loạn, sóng gió cuồn cuộn, nhưng vẫn quay đầu lại, gật gật đầu với Tạ Phương Hoa, trên mặt cũng vẫn là biểu cảm như thường, lạnh nhạt trả lời một câu: "Được.” Sau đó sải bước về phía con đường với Khương Tuệ Tuệ đang trên vai.

Thấy bọn họ đã đi xa, lúc này Tạ Phương Hoa mới đóng cửa sân lại.

Quả thực, rất ít người đi con đường này, vì vậy Tống Thời Thanh không gặp bất kỳ ai khác trên đường đi.

Nhưng khi đi đến giữa chừng, Khương Tuệ Tuệ đột nhiên bắt đầu trở nên không trung thực. Thân thể của cô bắt đầu giãy giụa, vặn vẹo xoay qua xoay lại trên vai Tống Thời Thanh, trước n.g.ự.c cô căng phồng, nếu không xoay qua xoay lại còn được, nếu xoay qua xoay lại thì hai bầu n.g.ự.c của cô sẽ cọ vào trên người Tống Thời Thanh.

Tống Thời Thanh có sức lực rất lớn, Khương Tuệ Tuệ có thân hình gầy gò, ngoại trừ nơi đáng lẽ phải đầy đặn thì chỗ khác của cô đều gầy và không có da thịt. Đối với Tống Thời Thanh, mang Khương Tuệ Tuệ về nhà chỉ mất khoảng hai mươi phút, căn bản vẫn rất nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, vào lúc này, mồ hôi trên trán anh đột nhiên túa ra, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Lồng n.g.ự.c như có lửa đốt, nóng lòng không chờ nổi mà muốn trút xuống. Thân hình anh dừng lại, cau mày và nắm lấy hai cánh tay như củ sen của Khương Tuệ Tuệ.

Làn da của cô mịn màng và mềm mại, khi chạm vào nó, dường như toàn bộ cơ thể cô sẽ tan ra.

Nhưng Tống Thời Thanh vừa mới nắm lấy cánh tay của Khương Tuệ Tuệ, sau khi cô không thể cử động tay, hai cái chân mảnh khảnh của cô lại bắt đầu giãy giụa. Một chiếc dép trong lúc giẫy giụa rơi ra, để lộ đôi bàn chân trắng hồng của cô, dưới ánh trăng trong veo dịu dàng, nó trắng giống như đang phát sáng.

Cô cảm thấy miệng bản thân khô khốc, liên tục hừ hừ trong miệng, muốn đi xuống dưới nhưng cánh tay lại bị ai đó nắm lấy, cô chỉ có thể dùng chân đá tên người xấu đã tóm lấy mình.

Đột nhiên, không biết chân đã đụng phải thứ gì, có hơi hơi phồng lên, lại còn mềm nhũn, nhưng lại giống như đang từ từ cứng lên...
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 327: Chương 327



"Hừ." Tống Thời Thanh cau mày, ánh mắt nhất thời trở nên tối sầm.

Không chậm trễ nữa, anh lại ôm Khương Tuệ Tuệ từ vai vào trong vòng tay của mình, khàn giọng nói: "Không được lộn xộn nữa."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Khương Tuệ Tuệ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy cảm thấy buồn ngủ nhưng cô vẫn cố hết sức mở mí mắt ra, nheo đôi mắt hoa đào mê người kia nhìn người trước mặt. Tầm nhìn của cô không rõ ràng mà khá mơ hồ, nhưng may mắn thay, cô có thể nhận ra người trước mặt mình chính là Tống Thời Thanh.

Cô thút thít nức nở một tiếng, ủy khuất mà nói: "Tống Thời Thanh... Em khát nước..."

Tình cờ gần đó có một con suối trên núi, Tống Thời Thanh tìm một tảng đá và bảo Khương Tuệ Tuệ ngồi ở đây trong khi anh đi lấy nước cho cô.

Nhưng hai tay của Khương Tuệ Tuệ giống như rắn nước, ôm lấy cổ anh và không chịu buông tay ra. Tống Thời Thanh không có biện pháp nào khác, đành phải nhẹ nhàng dỗ dành: "Không phải là em muốn uống nước hay sao? Anh đi lấy nước cho em. Nghe lời anh, ngoan ngoãn buông tay ra nhé."

Anh thường nói chuyện với giọng trí thức, giữa những thanh niên trí thức trong đại đội, anh đã có tiếng là không dễ ở chung, nhiều người ngại không dám nói chuyện với anh. Chỉ khi nói chuyện với Khương Tuệ Tuệ, anh mới có thể nói với giọng dịu dàng như thế này.

Sau khi nghe thấy như vậy, Khương Tuệ Tuệ trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cô rút tay ra khỏi cổ của Tống Thời Thanh. Chỉ là khi cô thu tay lại, đầu ngón tay vô tình lướt qua hầu kết của anh, hầu kết của Tống Thời Thanh lăn lộn, thân thể cứng ngắc, nhưng lúc này lại tràn đầy dụ hoặc.

Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, nhưng lời nói của cô vẫn có chút không rõ ràng: "Vậy anh nhớ quay lại sớm một chút..."

Quả thật là Tống Thời Thanh làm theo lời cô nói, anh đi và quay lại rất nhanh, rất nhanh sau đó anh đã quay lại với một ít nước được hứng trên lá cây. Không có nhiều nước, nhưng nó đủ để Khương Tuệ Tuệ uống làm dịu cơn khát.

Tống Thời Thanh cầm những chiếc lá bằng cả hai tay, Khương Tuệ Tuệ mấp máy môi để giữ những chiếc lá và uống từng giọt nước suối trên núi. Uống xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cả người cũng không còn nóng như vậy nữa, vươn đầu lưỡi l.i.ế.m l**m bờ môi ẩm ướt, cảm thấy khá đã thèm và thỏa mãn.

Trong mắt Tống Thời Thanh nhìn thấy cảnh này, anh cảm thấy dưới bụng căng lên.

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy nhẹ nhõm khoan khoái, còn anh là người bị tra tấn.

Anh tự nhận bản thân không phải là lưu manh, trước khi gặp Khương Tuệ Tuệ, anh thậm chí còn không nhìn những người đồng chí nữ trong đại đội lấy một cái. Nhưng rồi anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần gặp được Khương Tuệ Tuệ, anh sẽ không còn giống như là anh nữa, Khương Tuệ Tuệ đối với anh là một người tràn đầy sức hấp dẫn c.h.ế.t người.

Chừng nào Khương Tuệ Tuệ còn ở bên, đôi mắt của anh sẽ luôn hướng về phía cô.

Chỉ cần Khương Tuệ Tuệ chạm vào anh, giống như bây giờ, toàn bộ cơ thể anh dường như bị xé nát. Cơ thể anh giống như một con thú hung dữ, gầm lên và hành hạ mỗi tấc trên cơ thể anh.

Mỗi lần, anh chỉ có thể dập tắt suy nghĩ tồi tệ đó bằng cách dựa vào khả năng tự kiểm soát tuyệt vời của bản thân.

Cố Diệp Phi

Là một người đàn ông, anh phải thừa nhận rằng khi đối diện với người phụ nữ mà anh yêu, anh muốn cô. Tuy nhiên, anh hiểu rõ rằng anh sẽ không thực sự chạm vào Khương Tuệ Tuệ cho đến khi anh có được giấy chứng nhận với Khương Tuệ Tuệ và hai người bọn họ có quan hệ vợ chồng hợp pháp.

Nhưng trước khi kết hôn, anh phải sửa lại án sai trước, thứ tự này không thể lộn xộn. Bây giờ anh đã ở cùng với Khương Tuệ Tuệ, kế hoạch ban đầu đã bị phá vỡ, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của anh.

"Uống đủ chưa? Còn muốn nữa không?" Tống Thời Thanh nhìn đi chỗ khác hỏi.

Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu: "Ừ, Tống Thời Thanh, chúng ta... Đi đâu vậy?"
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 328: Chương 328



Sau khi uống nước suối lạnh trên núi và hưởng gió thổi một lúc, Khương Tuệ Tuệ đã tỉnh táo hơn một chút. Cô chỉ nhớ bản thân mình đã uống một chút rượu gạo liền cảm thấy say, sau đó không biết Tống Thời Tình nói cái gì mà liền bế cô rời đi.

Cô muốn hỏi, nhưng lại không có sức lực, lại muốn ngủ, nên căn bản lười không thèm hỏi.

Lúc này cô cũng đã tỉnh táo hơn không ít nên mới hỏi.

"Đưa em trở về nhà của anh, em uống say, hôm nay không uống chút canh giải rượu thì ngày mai sẽ rất dễ bị đau đầu, khi thu hoạch lúa mì thì thân thể sẽ chịu không nổi." Tống Thời Thanh nói.

Nói xong, anh nhịn không được mà liếc nhìn Khương Tuệ Tuệ một cái, trong mắt mang theo sự buộc tội như một người cha già, nhưng anh không dám dùng giọng điệu gay gắt mắng mỏ cô, sợ cô lại bị nói không vui.

Tống Thời Thanh nói: "Không ngờ em uống rượu tệ như vậy, chỉ với một ít rượu gạo mà đã có thể say như vậy..."

Anh còn chưa nói xong, Khương Tuệ Tuệ đã bĩu môi mếu máo, ủy khuất mà nhỏ giọng phản bác: "Tại sao anh có thể trách tửu lượng của em thấp... Em cũng không ngờ rằng chỉ với chút rượu gạo này lại có thể say như vậy... Được rồi... Em thừa nhận rằng tửu lượng của em thấp, nhưng hôm nay không phải vì em vui hay sao?"

Nói đến đây, cô càng ngày càng bạo gan hơn, từ cúi đầu chuyển sang ngẩng cao đầu, vừa nói vừa nghiêm túc đếm ngón tay: "Thứ nhất, hôm nay là sinh nhật của chị Phương Hoa, thứ hai, người mà em nhớ thương cuối cùng thì hôm nay em cũng lấy được, thứ ba, hôm nay chúng ta còn hôn nhau... Không lẽ hôm nay không đáng giá để ăn mừng hay sao?"

Cô hơi nâng khuôn mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay lên, hợp tình hợp lý tự tin hỏi.

Đôi môi đỏ mọng dưới ánh trăng càng thêm quyến rũ.

Tống Thời Thanh không nhịn được mà cúi người xuống, lại gần hôn nhẹ lên môi cô một cái, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Đáng giá."

Cố Diệp Phi

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, anh thật sự không khống chế được nên mới hôn xuống. Nhưng bây giờ Khương Tuệ Tuệ đã say, điều quan trọng nhất là anh phải nhanh chóng đưa cô trở về, vì vậy anh không muốn trì hoãn trên đường.

Nhưng Khương Tuệ Tuệ thì không như vậy, ngay khi môi anh chạm vào môi Khương Tuệ Tuệ, cô đã vươn tay lên cổ anh, vòng tay ôm lấy cổ anh. Bàn tay không xương yếu ớt nhẹ nhàng v**t v* làn da đang tiếp xúc với không khí dần dần nóng lên của anh.

Cô không để anh rời đi nhanh như vậy, khi anh định rút tay ra, cô đã cắn một cái trên môi anh. Chỉ là cô cũng không dùng nhiều sức, cô rất cẩn thận, dùng sức rất nhẹ. Rút lại hàm răng trắng nõn, trong miệng nhỏ giọng nói: "Không được, không được đi..."

Lúc trước chính là Tống Thời Thanh đã chủ động hôn cô, nụ hôn làm người cô mềm nhũn thành vũng bùn, suýt chút nữa không đứng vững trên người anh. Vì vậy, cô phải tìm cách phản công, lần này, cô phải chủ động mới được.

Thanh âm của cô có chút hổn hển: "Đừng nhúc nhích, em muốn hôn anh..."

Nói xong lời này, cô hơi hé miệng ngậm lấy môi của Tống Thời Thanh, nhẹ nhàng m*t vào. Cô không có thiên phú như Tống Thời Thanh, dù cô đã cố gắng hết sức nhưng cô vẫn còn ngây ngô, nhưng để không bị Tống Thời Thanh đánh giá thấp, cô vẫn rất tích cực.

Trên thực tế, Tống Thời Thanh làm sao có thể coi thường cô, bị cô chạm nhẹ vào một cái, thân thể của Tống Thời Thanh sẽ căng thẳng đến cực điểm.

Khương Tuệ Tuệ hôn lông mày của Tống Thời Thanh, cho đến cả hầu kết của anh, nụ hôn của cô nóng bỏng và dịu dàng, Tống Thời Thanh vòng tay qua eo cô, cuối cùng nói: "Chúng ta hãy quay về đi."

Nếu tiếp tục hôn nữa thì không thể kiểm soát được bản thân mình nữa.

Nhà họ Tống.

Tống Thời Thanh đẩy cánh cửa sân ra với Khương Tuệ Tuệ trên lưng và bước vào sân.

Sau khi bà nội Tống ở trong nhà nghe thấy động tĩnh, bà ấy bước ra ngoài và nói: "Là Thời Thanh đã về đúng không?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 329: Chương 329



Bánh chưng đã được chuyển đến chưa, Tuệ Tuệ có thích nó không?"

Vừa nói xong lời này, bà nội Tống đã bước vào trong sân. Nhìn thấy Tống Thời Thanh cõng một người trên lưng, bà ấy không khỏi kinh ngạc, còn chưa kịp nhìn xem Tống Thời Thanh cõng ai trên lưng, đã nghe thấy Khương Tuệ Tuệ ngọt ngào nói: “Bà nội, bánh chưng bà làm ăn rất ngon, cháu rất thích..."

Bà nội Tống vội vàng chạy tới, nhìn Khương Tuệ Tuệ rồi lại nhìn Tống Thời Thanh, trong một khoảng thời gian ngắn không biết chuyện gì đang xảy ra, hỏi: "Tuệ Tuệ, đây là làm sao vậy? Không lẽ là chân của con bé lại bị trật hay sao? Bây giờ bà nội đi lấy thuốc ngay."

Bà nội Tống đang định quay người đi lấy thuốc thì nghe thấy Tống Thời Thanh nói: "Bà nội, Tuệ Tuệ không có bị thương, cô ấy uống say rồi."

Sau khi nghe những gì Tống Thời Thanh nói, bà nội Tống đã chú ý đến, thật ra là bà ấy đã ngửi thấy mùi rượu từ trên người Tống Thời Thanh và Khương Tuệ Tuệ.

Bà ấy có chút không hài lòng mà liếc nhìn Tống Thời Thanh một cái, giọng nói đầy ý trách móc: "Tuệ Tuệ uống say sao? Tại sao lại uống say? Rốt cuộc đã uống bao nhiêu rồi? Thời Thanh, Tuệ Tuệ là con gái, làm sao cháu có thể uống rượu với con bé? Bà đã dạy cháu như vậy hay sao?"

Vừa nói, bà ấy vừa đỡ Khương Tuệ Tuệ ra khỏi lưng Tống Thời Thanh, nói với giọng điệu yêu thương: "Tuệ Tuệ, cháu không sao chứ? Cháu có đau đầu không? Bà nội đi nấu canh giải rượu cho cháu. Sau khi uống xong canh giải rượu thì cháu sẽ không đau đầu nữa. Trước đây, khi ông nội Tống uống nhiều rượu, bà nội sẽ nấu cho ông ấy.”

Khương Tuệ Tuệ lè lưỡi, nhìn bà nội Tống quan tâm cô, lại nhìn Tống Thời Thanh bị hiểu lầm nhưng cô cũng không vội giải thích, hướng về phía bà nội Tống yếu ớt nói: “Bà nội... Kỳ thực cháu cũng không uống nhiều... Chỉ là, mới uống một chút mà thôi... Hơn nữa, Tống Thời Thanh thật sự không có rót rượu cho cháu, vì hôm nay cháu rất vui, hôm nay là sinh nhật của bạn cháu, tự cháu muốn uống... Nhưng mà không ngờ rằng cháu sẽ say chỉ sau một hoặc hai ly... Khụ khụ..."

Nói xong câu cuối cùng, cô có chút ngượng ngùng xấu hổ mà ho khan một tiếng, cái này, cái này có hơi mất mặt xấu hổ rồi.

Bà nội Tống khi nghe thấy vậy mới nhận ra, hóa ra là do khả năng uống rượu của Khương Tuệ Tuệ quá kém. Bà ấy cũng không nói gì, để Tống Thời Thanh đỡ Khương Tuệ Tuệ vào phòng rồi ngồi xuống, bà ấy trực tiếp đi nấu canh giải rượu.

Nấu canh giải rượu cũng không mất nhiều thời gian, sau khi bà nội Tống mang canh giải rượu đến, Khương Tuệ Tuệ đã uống cạn.

Mặc dù lúc đầu uống vào không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng tác dụng của canh giải rượu chủ yếu là giảm đau đầu vào ngày hôm sau.

Sau khi uống hết canh giải rượu, Khương Tuệ Tuệ mím môi và mỉm cười với bà nội Tống: "Cảm ơn bà nội."

“Đứa nhỏ này, sao còn khách sáo với bà nội làm gì, sao rồi, có dễ chịu hơn không?” Bà nội Tống đã sớm coi Khương Tuệ Tuệ như cháu gái của mình.

Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, nói với cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào: "Đã tốt hơn nhiều rồi ạ!"

Cố Diệp Phi

Bởi vì bây giờ thời gian đã không còn sớm, bà nội Tống cũng không nghĩ đến việc giữ Khương Tuệ Tuệ ngồi một lúc, bảo Tống Thời Thanh đưa Khương Tuệ Tuệ về nhà. Khương Tuệ Tuệ nghĩ đến Khương Vệ Bình thật vất vả mới về nhà được một chuyến nên cũng không nói gì, sau khi tạm biệt ông nội Tống và bà nội Tống, cô được Tống Thời Thanh đưa về nhà.

Trước khi ra ngoài, Khương Tuệ Tuệ đã giải thích với Phương Quế Chi rằng trước tiên cô sẽ đến nhà họ Tống để đưa bánh chưng, sau đó đến nhà họ Tạ để cùng Tạ Phương Hoa tổ chức sinh nhật cho cô ấy, vì vậy mọi người không cần phải đợi cô về ăn tối.

Lúc này khi cô quay về, Phương Quế Chi cũng sẽ không lo lắng bởi vì bà ấy biết cô đã đi đâu.

Khi Khương Tuệ Tuệ trở về nhà, cô phát hiện ra rằng Khương Vệ Bình đã không còn ở nhà nữa.
 
Back
Top Bottom