Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 300: Chương 300



Ông nội lúc trước cũng thực sự là bất công, tại sao ông ấy không để con đính hôn với anh Hồng Binh? Tại sao lại để Khương Tuệ Tuệ đính hôn với anh Hồng Binh? Ông nội chưa bao giờ thích chúng ta... Ông ấy không cho chúng ta bất cứ thứ gì..."

Thấy Khương Thúy Thúy nhắc đến ông nội Khương, vẻ mặt của bà Khương nhanh chóng thay đổi.

Trương Cúc Hoa nằm trên giường, nghĩ ra một ý tưởng: "Được rồi, được rồi, nếu con muốn lấy Lâm Hồng Binh thì lấy cậu ta đi, không cần lễ hỏi cũng không sao."

Bà Khương nhíu nhíu mày: "Còn tiền cưới vợ của Dược Tiến thì làm sao?"

Khương Dược Tiến là em trai của Khương Thúy Thúy, kém Khương Thúy Thúy hai tuổi và cũng sắp đến tuổi cưới vợ.

Trương Cúc Hoa nói: "Không phải vẫn còn tiền lương của Khương Đắc Thắng hay sao? Mẹ, lần này quay về anh ấy vẫn chưa đưa tiền cho chúng ta, không lẽ chúng ta không được đòi hay sao?"

Có Trương Cúc Hoa nhắc nhở, bà Khương mới nhớ đến tiền lương tháng này còn chưa lấy, sợ đám người Khương Đắc Thắng lợi dụng chuyện này không chịu đưa tiền cho bọn họ, nên trong nhà chỉ còn lại hai người là Khương Thúy Thúy và Trương Cúc Hoa, bà Khương dẫn đầu, còn có cả Khương Đắc Lợi và Khương Dược Tiến, ba người đi đến nhà họ Khương để đòi tiền lương.

Khi gia đình bọn họ hùng hổ đến cửa gia đình nhà họ Khương, nhà họ Khương đang chuẩn bị làm bánh chưng.

Lá dong được rửa sạch sẽ, gạo nếp cũng đã chuẩn bị xong. Gia đình nhà họ Khương thích ăn bánh vị ngọt, vì vậy Khương Tuệ Tuệ đã cố tình làm mứt táo ngọt từ một số quả táo khô ở nhà và gói chúng trong bánh chưng.

Nhưng Khương Tuệ Tuệ đang nghĩ về những gì bà nội Tống đã nói với cô lần trước rằng Tống Thời Thanh thích ăn bánh chưng mặn, vì vậy cô đã đặc biệt cắt một ít thịt chân giò hun khói và gói trong bánh bao, cho thêm một ít nước tương vào gạo nếp để làm bánh chưng thì khi ăn vào hương vị sẽ còn ngon hơn.

Bánh chưng sau khi nấu chín ăn vào sẽ rất ngon, Tống Thời Thanh nhất định là sẽ thích nó.

Nghĩ đến lúc những chiếc bánh chưng này sẽ bị Tống Thời Thanh ăn sạch, Khương Tuệ Tuệ nhếch mép cười, ngay cả động tác làm bánh chưng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng đạp cửa, Khương Dược Tiến gân cổ hét lớn: "Mở cửa, mau mở cửa! Bác cả, bà nội cháu tới đòi tiền lương của bác!"

Lưu Ái Đệ đặt bánh chưng trong tay xuống, buông ống tay áo xuống, nói với Khương Đắc Thắng và Phương Quế Chi: "Cha, mẹ, việc này hai người đừng động vào, để con đi giải quyết cho.”

Chuyện này để Khương Đắc Thắng và Phương Quế Chi đi giải quyết thì cũng không tốt, không bằng để cô ta đi, dù sao cô ta cũng không sợ người khác nhìn thấy thì chê cười.

Khương Tuệ Tuệ cũng đứng dậy, đi theo sau Lưu Ái Đệ, nói: "Chị dâu, tôi sẽ đi với chị."

Cả vợ và em gái đều đã đi, vì vậy Khương Vệ Quân tất nhiên cũng phải đi theo và cả ba người bọn họ đi về phía cổng sân.

Nữu Nữu muốn xem náo nhiệt, Lý Tú Cầm nhìn cô bé lắc đầu nói: "Nữu Nữu ngoan, cùng mẹ giúp bà nội làm bánh chưng, bà cố đang ở bên ngoài, Nữu Nữu đừng đi."

Bà cố chính là chỉ bà Khương, ở đây gọi mẹ của ông nội là ‘bà cố’.

Cố Diệp Phi

Nữu Nữu vừa nghe nói bà Khương ở đó, liền sợ tới mức vội vàng thu mình vào trong lòng Lý Tú Cầm, không dám ra ngoài. Bà cố rất hung dữ và rất thích chửi người khác.

Sau khi hồi hộp lo lắng qua đi, cô bé nhịn không được mà lo lắng cho cô nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, kéo ống tay áo Lý Tú Cầm để hỏi: “Mẹ, bà cố sẽ không mắng cô nhỏ đúng không? Con sợ bà cố mắng cô nhỏ..."

"Không sao đâu, có chú ba và thím ba ở đó, bà cố không dám mắng cô nhỏ đâu." Lý Tú Cầm an ủi Nữu Nữu.

Nữu Nữu nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, cô bé thật sự lo lắng cô nhỏ sẽ bị mắng, cô bé thích nhất cô nhỏ, không muốn cô nhỏ bị mắng.

.....
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 301: Chương 301



Cửa sân.

Lưu Ái Đệ tháo chốt cửa xuống và đẩy cửa ra ngay lập tức. Khương Dược Tiến nhất thời không chú ý, bị cửa đập vào mũi, ầm một tiếng, lực tác động không rõ ràng mấy.

Khương Dược Tiến hú lên một tiếng, lấy tay bịt mũi rồi hét lên: "Mũi của cháu chảy m.á.u rồi bà ơi, chảy m.á.u mũi rồi..."

Bà Khương nhìn thấy đứa cháu trai yêu quý nhất của mình chảy m.á.u mũi, tức giận muốn đánh Lưu Ái Đệ: “Lưu Ái Đệ, cô ăn gan hùm mật gấu rồi, còn dám đánh Dược Tiến chảy m.á.u mũi! Vệ Quân, cháu còn không nhanh đi quản vợ mình đi, hay còn muốn bà nội của cháu quản vợ cho cháu à?!"

Bà Khương chưa bao giờ giúp Phương Quế Chi chăm sóc con cái, vì vậy bọn nhỏ và bà Khương cũng không thân thiết.

Lúc này, Khương Vệ Quân nhất định phải đứng về phía vợ mình, trả lời: "Bà nội, Ái Đệ không có đánh Dược Tiến, cháu có thể thấy rõ ràng là Dược Tiến vô tình va vào tấm ván cửa, sao bà lại có thể đi trách Ái Đệ?"

Bà Khương bị chọc tức mà phải nghẹn vào: "Cha cháu đâu? Gọi cha ra đây cho mau lên, tháng này còn chưa đưa tiền lương cho mẹ mình sao, trốn trốn tránh tránh, có phải không muốn đưa hay không?"

Lưu Ái Đệ thấy người đàn ông của mình đứng về phía mình, hừ với bọn họ một tiếng: "Lương cái gì? Không có mà nhỉ? Cha tôi nói, không những không chỉ tháng này, mà là tháng sau, tháng sau nữa, về sau cũng không đưa tiền nữa, mấy người cũng đừng có mà nghĩ tới nữa!"

Bà Khương nghiến răng một cái, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ hằn học và ác độc. Được lắm, Khương Đắc Thắng thực sự lại có ý nghĩ như vậy, thật sự là không muốn đưa tiền lương.

Khương Đắc Lợi thấy Lưu Ái Đệ nói chuyện khó chịu nên muốn xông lên cho Lưu Ái Đệ một đòn.

Nhưng ông ta lại bị trẹo chân và đ.â.m một cái vào tấm ván cửa, giống hệt với nơi mà Khương Dược Tiến đã đ.â.m vào, ngay sau đó, mũi của Khương Đắc Lợi cũng bắt đầu chảy máu.

Khương Tuệ Tuệ đứng ở cuối cùng, nghe thấy âm thanh máy móc của hệ thống, không thể nhịn được mà che miệng phá lên cười 'phụt' một tiếng. Cô không cố ý nhịn cười, tiếng cười của cô rất lanh lảnh, giống như tiếng chuông ngân vậy.

Đám người bà Khương nhìn thấy như vậy, sự tức giận đã bị phá vỡ.

Nhìn thấy con trai và cháu trai đều bị thương, bà Khương không còn cách nào khác, chỉ còn cách ngồi xuống đất vừa khóc vừa gào hét: "Mọi người đến đây phân xử đi. Tôi gả vào nhà họ Khương nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, nhưng cuối cùng thì tôi cũng không có cái gì, nhà ở cũng không phân cho tôi, vị trí công nhân chính thức trong nhà máy vận tải cũng không cho Đắc Lợi nhà tôi...”

“Trước khi phân nhà, Khương Đắc Thắng đã hứa rất rõ ràng, nói rằng sau này nó sẽ đưa cho tôi nửa số tiền lương mỗi tháng, nhưng bây giờ lại hối hận không muốn cho... Quá bắt nạt người khác... Tôi làm sao có thể sống như thế này được đây..."

Một người già cũng khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi đang ngồi dưới đất khóc như một đứa trẻ lên ba, vừa vặn bây giờ là ngày nghỉ, tất cả mọi người đều ở nhà, rất nhanh đã thu hút rất nhiều người đến xem.

Bà Khương không sợ mất mặt xấu hổ, bà ta đã già rồi, không có gì phải xấu hổ.

Bà ta biết Khương Đắc Thắng và Phương Quế Chi là người coi trọng mặt mũi, nếu bọn họ không ra gặp bà ta, bà ta sẽ khiến cho bọn họ mất mặt, để xem rốt cuộc bọn họ có ra hay không!

Quả nhiên, Khương Đắc Thắng đang ở trong phòng không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy khỏi ghế đẩu, ông ấy định đi ra ngoài, nhung lại bị Phương Quế Chi giữ lại, Phương Quế Chi thở dài: "Bà ấy cố ý khiêu khích ông đi ra ngoài, ông bị thương lại còn đi ra ngoài nghe chửi, đừng đi, tôi sẽ đi."

Cố Diệp Phi

Nói xong, bà ấy chuẩn bị rời đi.

Nhưng Khương Đắc Thắng lắc đầu, nói: "Việc này như vậy là không được, tôi trốn tránh cũng không phải biện pháp hay, tôi sẽ đi ra nói rõ ràng với bà ấy."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 302: Chương 302



Vì vậy, hai vợ chồng cùng nhau đi ra cổng sân, vừa mới đi đến đã thấy Lưu Ái Đệ đang chống nạnh hai tay, hét to: "Tại sao không đưa nó cho mấy người, trong lòng mấy người không biết hay sao? Toàn bộ gia đình mấy người đã làm ra việc ghê tởm như vậy mà vẫn còn muốn tiền của chúng tôi à? Tại sao da mặt mấy người lại có thể dày như thế? Tôi có cho con ch.ó một miếng xương, lần sau con ch.ó nhìn thấy tôi thì nó sẽ biết vẫy đuôi với tôi."

“Mấy người thì sao? Mấy người không giúp đỡ chúng tôi thì thôi, còn đi phá hoại hôn sự của em chồng tôi, hại em chồng tôi bị mọi người hiểu nhầm! Mấy người đang làm cái gì vậy? Chúng tôi có thể dễ dàng cho mấy người ức h.i.ế.p hay sao? Mấy người không đơn giản chỉ là ức h.i.ế.p người khác mà là mấy người muốn ép người ta đến chết!"

Vừa nói, Lưu Ái Đệ cũng bắt đầu bắt chước dáng vẻ của bà Khương, vỗ vỗ đùi khô khốc kêu lên: “Mọi người đến phán xét đi, nhà chú hai bọn họ thật đúng là ức h.i.ế.p người khác, em chồng tôi cũng thật là thảm... Chưa nói đến việc bị cướp mất đối tượng, còn phải bị người ta hãm hại, em chồng tôi sao lại có số phận khổ như vậy..."

Còn cố nén ra một giọt nước mắt, nhân tiện nháy mắt với Khương Tuệ Tuệ trong khi không ai chú ý.

Khương Tuệ Tuệ biết ý của cô ta, cô ta chỉ muốn cô cùng diễn với cô ta mà thôi. Nhưng cô cau mày, đau khổ nhăn mặt một hồi lâu, nước mắt cũng không thể trào ra, đành phải lấy tay che mặt, người khác nhìn vào còn tưởng rằng cô đang khóc, nhưng thật ra là cô đang cười thầm.

Phương Quế Chi cũng tưởng rằng con gái đang khóc, vì vậy đau lòng đi tới ôm lấy Khương Tuệ Tuệ, nhẹ giọng dỗ dành: "Tuệ Tuệ, đừng đau khổ nữa, có cha mẹ ở đây, cha mẹ sẽ không để người khác bắt nạt con nữa."

Khương Đắc Thắng ban đầu là nổi nóng, lúc này nhìn thấy con gái khóc, trong lòng càng đau hơn. Ông ấy hối hận, ông ấy hối hận lúc trước khi phân nhà, lẽ ra ông ấy không nên hứa mỗi tháng sẽ đưa cho gia đình Khương Đắc Lợi nửa tháng lương, ông ấy rõ ràng biết rõ bà Khương là người như thế nào, nhưng vì những gì cha ông ấy đã làm mà cảm thấy áy náy với bọn họ.

Trên thực tế, suy cho cùng thì liên quan gì đến ông ấy, liên quan gì đến người nhà của ông ấy! Chẳng lẽ chỉ vì muốn làm cho bản thân tốt hơn mà con gái ông ấy phải bị oan uổng hay sao?

Nếu đúng như vậy, ông ấy thà để bản thân cảm thấy khó chịu còn hơn để con gái mình phải chịu chút ủy khuất!

Khi bà Khương nhìn thấy Khương Đắc Thắng đi ra, bà ta nghĩ rằng phải làm gì đó, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất với sự hỗ trợ của Khương Đắc Lợi, bất chấp bụi bẩn trên người, một mặt đầy nước mắt nước mũi, bà ta nắm lấy bàn tay không bị thương của Khương Đắc Thắng.

Vừa khóc vừa gào: "Đắc Thắng, năm đó những gì con đã hứa hẹn với mẹ thì con không thể quên, cha con đối xử với mẹ con chúng ta không tốt, con cũng không thể bội bạc!"

Nhưng Khương Đắc Thắng lại rút tay ông ấy ra, nói: “Mẹ à, vậy thì hãy mau nói cho tộ biết đi, cha tôi đối xử với hai người không tốt thì tôi nhất định phải đối xử tốt với bà và Đắc Lợi hay sao, còn một phen nước mắt nước mũi nói với tôi cái gì mà không có công lao thì cũng có khổ lao, nhưng mà có thật sự coi tôi là con trai hay không? Bà đối xử với tôi như thế nào thì không cần tôi phải nói nhiều, trong lòng bà tự hiểu rõ, nhưng từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ trách móc bà, dù sao thì Đắc Thắng mới là đứa con do bà sinh ra.”

Bà Khương cũng không phải là đối xử không tốt với Khương Đắc Thắng, nhưng những gì bà ta đối xử tốt với Khương Đắc Thắng, tất cả là để lấy lòng ông nội Khương.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 303: Chương 303



Khi ông nội Khương trở về sau một chuyến hành trình dài, bà Khương đối xử với Khương Đắc Thắng chỉ hận không thể hái tất cả các vì sao trên bầu trời cho ông ấy. Nhưng ngay khi ông nội Khương rời đi, bà Khương lại phớt lờ Khương Đắc Thắng.

"Nhưng đừng luôn nói cho tôi biết cha tôi là người như thế nào. Cha tôi là cha tôi, tôi là tôi, mấy năm nay cha tôi đối xử với bà và Đắc Lợi không tốt lắm, tôi thừa nhận tôi cũng đã đền bù cho mẹ con hai người nhiều năm như vậy rồi. Nhưng mấy người phải biết đủ, mấy người đã quá đáng rồi, tôi không thể chịu đựng được. Nếu bà thực sự cảm thấy rằng cha tôi có lỗi với bà, thì hãy nói thẳng với cha tôi sau khi bà đi xuống và để ông ấy ở dưới đất bù đắp cho bà thật tốt!"

Phụt.... Lần này Khương Tuệ Tuệ thực sự không thể kìm nén được nữa, cô không thể giả vờ khóc nữa, vì vậy cô liền phá lên cười. Miệng của cha cô cũng quá lợi hại, kêu bà Khương chui xuống đất tìm ông nội bù đắp là có ý gì, đây không phải là nguyền rủa bà ấy c.h.ế.t sớm một chút hay sao?

Tại sao trước đây cô không biết rằng cha mình cãi nhau lợi hại như vậy?

Rõ ràng là bà Khương không ngờ Khương Đắc Thắng sẽ nói ra như vậy, bà ta sửng sốt ngây người. Sau khi phản ứng lại, bà ta lại bắt đầu khóc và lăn lộn trên mặt đất.

"Mọi người nghe này, đây là điều mà một con người nên nói hay sao? Đây là nguyền rủa tôi c.h.ế.t sớm... Tôi không muốn sống nữa, để tôi c.h.ế.t đi... Lúc trước có người khuyên tôi không nên gả, nhưng tôi nhất quyết không nghe, bây giờ tôi mới biết mẹ kế khó làm... Người đàn ông tôi lấy không tốt với tôi thì thôi, lại còn nuôi ra một con sói mắt trắng..."

Đúng lúc này, lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo như núi mùa xuân: "Ông nội Khương vì sao lại không đối xử tốt với bà, trong lòng bà phải là người hiểu rõ nhất mới đúng."

Khương Tuệ Tuệ rất nhạy cảm với giọng nói của Tống Thời Thanh, khi cô nghe thấy âm thanh đầu tiên, cô biết đó là giọng nói của Tống Thời Thanh.

Mọi người cũng theo tiếng nói mà nhìn lại, thấy Tống Thời Thanh đang đỡ bà lão Thẩm ở trong đại đội, đi từ phía sau đám đông ra phía trước. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hai người bọn họ, cũng có người bị lời nói của Tống Thời Thanh làm cho khó hiểu.

Cái gì mà bà Khương mới là người phải hiểu rõ nhất mới đúng, ở đây còn có cái bí mật gì không muốn để ai biết hay sao?

Chuyện xảy ra là khi anh ở dưới chân núi thì gặp được bà lão Thẩm, chồng của bà lão Thẩm mất sớm, sau đó con trai bà ấy cũng qua đời, bà ấy vẫn luôn cô đơn lẻ loi một mình. Thông thường, mặc dù mọi người trong đại đội sẽ quan tâm đến một chút, nhưng bà ấy cũng ngượng ngùng xấu hổ khi làm phiền mọi người.

Hôm nay không phải là rảnh nên không ngồi yên được, định xuống chân núi kiếm củi đốt về, nhưng mắt cá chân bị bong gân nên không thể gánh củi về được. Bà ấy tình cờ gặp được Tống Thời Thanh, Tống Thời Thanh đã giúp bà ấy cõng củi trên lưng và giúp đưa bà ấy xuống núi.

Kể từ khi Tống Thời Thanh chuẩn bị sửa lại án sai, những việc như việc tốt của Lôi Phong anh đã thường xuyên làm. Anh phải tự đặt mình là một hình mẫu của những đứa trẻ có thể giáo dục được thì anh mới có thể thu hút sự chú ý của các nhà lãnh đạo bên trên, việc sửa lại án sai mới có thể tiến lên một bước.

Sau khi đến thôn, lại nghe thấy có người nói có chuyện xảy ra trước nhà họ Khương, bà Khương đang ầm ĩ đòi tiền lương nhưng Khương Đắc Thắng không chịu đưa.

Cố Diệp Phi

Mặc dù bà lão Thẩm và bà nội không đi tham gia cuộc vui với người khác, nhưng lại thấp giọng thì thầm một câu: “Muốn tôi nói sao, tôi thấy cũng không nên đưa làm gì, người khác không biết chuyện gì xảy ra nhưng tôi thì biết.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 304: Chương 304



Bà Khương là người không biết kiềm chế, mới gả đến nhà họ Khương đã không rõ ràng với những người đàn ông khác, đứa con trai mà bà ấy sinh ra không phải là con của ông Khương, vì vậy nên ông Khương chịu đối xử tốt với bà ấy mới là lạ..."

Tống Thời Thanh không có ý định hỏi thăm những chuyện của nhà họ Khương, nhưng anh cảm thấy chuyện này nhất định phải để người nhà họ Khương biết, đặc biệt là để cho cha của Khương Tuệ Tuệ biết, nếu không ông ấy sẽ luôn hiểu lầm rằng cha mình có lỗi với hai mẹ con bà Khương, khiến bọn họ được một tấc lại muốn tiến lên một thước.

Vì thế Tống Thời Thanh mới xin bà lão Thẩm đi đến nhà họ Khương để nói rõ ràng và vạch trần bộ mặt thật của bà Khương.

Ngay từ lúc đầu, bà lão Khương cũng không muốn, trong nhà bà ấy chỉ có một góa phụ là bà ấy, trước đây bà ấy không dám nói ra chuyện này là vì sợ bị gia đình Khương Đắc Lợi trả thù, bây giờ bà ấy lại càng không dám.

Nhưng thấy rằng Tống Thời Thanh đã giúp bà ấy, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, bà ấy vẫn quyết định đi cùng Tống Thời Thanh.

Khi cả hai đến nơi, tình cờ nhìn thấy bà Khương đang lăn lộn trên mặt đất, một câu mắng Khương Đắc Thắng là 'sói mắt trắng'.

Một số người xung quanh không biết sự thật, thậm chí còn đứng về phía bà Khương, nói cái gì mà: “Khương Đắc Thắng thực sự không nên làm như vậy, mấy người Trương Cúc Hoa đã làm sai quá mức, nhưng bà Khương thì đã làm cái gì? Lại nói, dù sao bà ấy cũng là mẹ và đã nuôi nấng ông ấy, mẹ kế cũng là mẹ. Nếu cứ thế này thì sau này ai dám làm mẹ kế của người khác nữa....”

Lúc này mới có câu nói vừa rồi của Tống Thời Thanh.

Bà Khương bị lời nói này của Tống Thời Thanh dọa sợ giật mình một cái, đến mức quên cả khóc.

Cố Diệp Phi

Sau đó bà ta mới tức giận mắng: "Thằng nhóc con của kẻ phản loạn này, đừng có mà ở đó nói hươu nói vượn, tôi làm sao mà lại có lỗi với nhà họ Khương? Những năm này tôi làm trâu làm ngựa cho nhà họ Khương, nuôi nấng Khương Đắc Thắng nên người, trong lòng tôi có gì phải sợ?"

Bà lão Thẩm được Tống Thời Thanh đỡ tiến lên một bước và nói với bà Khương: “Khương Đắc Lợi không phải là con trai của anh Khương, bà cho rằng anh Khương c.h.ế.t rồi thì việc này sẽ không có ai biết sao? Khi đó tôi đã tận mắt nhìn thấy bà và người anh họ của bà không trong sạch... Sao bà có thể nói bản thân không có lỗi gì với anh Khương được chứ?”

Vừa nói ra như vậy, mọi người như bị vứt lên trên chảo nóng, hoàn toàn muốn nổ tung.

Khương Đắc Lợi không phải con của ông nội Khương mà là do bà Khương lén lút ở bên ngoài nên mới được sinh ra. Khó trách mấy năm nay ông nội Khương không ưa hai mẹ con bà Khương, giao cả chức vụ lẫn nhà cửa cho Khương Đắc Thắng, thì ra là còn có chuyện như vậy!

Như vậy thì mọi chuyện đều dễ hiểu hơn rồi.

"Đắc Thắng.." Phương Quế Chi nhìn khuôn mặt xanh xao của người đàn ông của mình, biết rằng ông ấy cũng đang tức giận, vì vậy bà ấy vội vàng gọi một tiếng.

Thân người Khương Đắc Thắng run lên vì tức giận, ông ấy đã sống nhiều năm như vậy mà bây giờ ông ấy mới chỉ biết được chuyện này từ trong miệng người khác.

Lúc đầu ông ấy trách cha mình, cho rằng cha ông ấy không có trách nhiệm, nếu đã lấy mẹ kế cho ông ấy, tại sao không thể đối xử tốt một chút với người ta? Ông ấy nghĩ rằng nếu cha ông ấy đối xử với mẹ kế và em trai tốt hơn một chút thì mẹ kế đã có thể thân thiết với ông ấy hơn.

Nhưng làm sao ông ấy lại biết có chuyện như vậy, tội nghiệp cha ông ấy cả đời bị cắm sừng, lại còn phải lo cho cảm nhận của ông ấy nên mới không ly hôn với bà Khương.

Khó trách khi ông ấy còn nhỏ, cha ông ấy đã ôm ông ấy vào và hỏi mấy lần: "Đắc Thắng, mẹ này đối xử tốt với con chứ? Con còn muốn có mẹ mới không?"
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 305: Chương 305



Mỗi khi cha ông ấy hỏi câu này, ông ấy liền bắt đầu khóc, một nửa là do bà Khương dạy, một nửa là do ông ấy thực sự không muốn bà Khương và Khương Đắc Lợi rời đi.

Mặc dù ông ấy là mẹ kế nhưng khi ông ấy mới một tuổi thì bà Khương mới gả đến, khi bà Khương mới gả đến cũng đối xử rất tốt với ông ấy.

Ông ấy đã mất một người mẹ, nên ông ấy cũng không muốn người mẹ này không còn nữa.

Bị hỏi mấy lần, khi Khương Đức Thắng còn bé đều nói như vậy, sau đó cha ông ấy cũng không hỏi nữa, cho đến khi c.h.ế.t cũng không đuổi hai mẹ con bà Khương đi.

Khương Đắc Thắng quay người và đi đến phía sau cửa, với lấy một cây chổi, lao về phía trước và giơ chổi về hướng hai mẹ con Khương Đắc Lợi. Hai bên thái dương nổi gân xanh, ông ấy gầm lên: "Cút, cút khỏi đây, đừng có đến nhà chúng tôi nữa! Từ nay nhà chúng tôi không có quan hệ gì với bà!"

Mọi người chỉ chỉ chỏ chỏ hơn nữa lại bị Khương Đắc Thắng xua đuổi, khiến cho bà Khương chỉ có thể để Khương Dược Tiến và Khương Đắc Lợi đỡ mình dậy rồi hoang mang bỏ chạy, nhà bọn họ lại trở thành trò cười lớn nhất ở xã Nguyệt Phượng Loan.

Khương Đắc Thắng bị thương, nhưng hôm nay ông ấy lại bị tức giận như vậy, Phương Quế Chi đỡ ông ấy vào nhà nghỉ ngơi, khi chuẩn bị đi thì nói với Khương Tuệ Tuệ rằng hãy cảm ơn Tống Thời Thanh.

Mặc dù rất đau lòng khi nói với mọi người về việc này, nhưng giấu nó đi sẽ khiến gia đình bà Khương càng đắc ý. Suy cho cùng, người bị mất mặt là bà Khương, không ngẩng đầu lên được cũng chính là bà ta.

Cố Diệp Phi

Mọi người xem náo nhiệt gần như đã giải tán, người nhà họ Khương đều đã vào trong nhà, vừa vặn có người đi cùng đường với bà lão Thẩm nên đỡ bà lão Thẩm về nhà, chỉ còn lại có hai người Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh.

Tống Thời Thanh bước tới bên cạnh Khương Tuệ Tuệ, cúi đầu nhìn cô, khàn giọng nói: “Vừa rồi hình như tôi hơi bốc đồng, có lẽ bà lão Thẩm không nên nói trước mặt nhiều người như vậy, chú Khương, ông ấy..."

Lúc đó, mũi tên đã lên dây và phải được b.ắ.n đi. Anh nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ lấy tay che mặt và giống như đang khóc nên chỉ nghĩ đến muốn đem người đuổi đi mà không quan tâm đến cảm xúc của Khương Đắc Thắng.

Nhưng Khương Tuệ Tuệ lại lắc đầu và ngắt lời anh.

Cô ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt đen trắng nhưng không thấy chút trách móc nào.

Cô nói từng câu từng chữ: "Không phải, anh làm rất đúng. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy. Những người như bọn họ, nếu không công khai kể ra những việc đáng xấu hổ mà bọn họ đã làm trước mặt mọi người, thì cũng không biết bọn họ sẽ làm ầm lên đến khi nào.”

“Hơn nữa, chúng tôi cũng không phải là những người xấu hổ khi nói ra chuyện này. Cha tôi là bởi vì lúc trước không nghe được chút tin tức nào, bây giờ đột ngột nghe thấy tin như vậy nên trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp nhận được mà thôi. Hơn nữa, đây cũng là cách tốt nhất để người gia đình đó câm miệng không phải sao?"

Khi cô nói chuyện với Tống Thời Thanh, giọng nói của cô mềm mại và dễ chịu lạ thường, giống như tiếng suối chảy trên núi, giống như tiếng kêu dịu dàng của chim vàng anh. như tiếng nói dịu dàng trong không trung như mây trên trời.

Từng lời từng chữ thấm vào lòng người trước mặt.

Trên thực tế, không biết từ lúc nào mà giọng điệu của Khương Tuệ Tuệ đối với Tống Thời Thanh càng trở nên dịu dàng hơn. Giọng nói của cô tuy rằng trước đây vẫn như cũ, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không giống nhau, khi đối mặt với anh, cô đã mất đi một chút kiêu ngạo, chỉ còn lại một loại ỷ lại quyến rũ.

Tống Thời Thanh nhìn cô gái xinh đẹp và quyến rũ trước mặt, sự dịu dàng trong mắt anh không thể che giấu được.

Khương Tuệ Tuệ đã thay đổi, vậy tại sao anh không thể thay đổi?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 306: Chương 306



Từ một thanh niên trí thức lạnh lùng từ chối người ta cách xa ngàn dặm, luôn nghiêm mặt và tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, giờ đây anh ước chỉ cần có Khương Tuệ Tuệ ở bên, ánh mắt anh sẽ mãi mãi dõi theo cô.

Nếu không phải thân phận hiện tại của anh không thích hợp, anh hận không thể nâng niu Khương Tuệ Tuệ trong lòng bàn tay.

"Ừ." Tống Thời Thanh gật gật đầu, chỉ cần Khương Tuệ Tuệ không buồn vì chuyện hôm nay là được.

"Nhìn anh đi, nhất định là đã vội vàng đi tới đây, toàn thân đều đổ đầy mồ hôi rồi kìa." Khương Tuệ Tuệ chú ý đến trên trán và chóp mũi của Tống Thời Thanh, từng hạt mồ hôi chậm rãi trượt xuống theo đường nét trên khuôn mặt kiên nghị cùng với gợi cảm, nó ở trên cằm anh, và nó sắp rơi xuống làm ướt vạt áo anh.

Khương Tuệ Tuệ lấy chiếc khăn tay ra, kiễng chân lên và lau mồ hôi trên cằm anh, động tác nhẹ nhàng như thể đang đối xử với một bảo vật vô cùng quý giá vậy. Lại lau mồ hôi trên trán và chóp mũi, cho đến khi mặt anh sạch sẽ thì mới có ý định dừng lại.

Nhưng mà khi cô rút tay lại, cô nhận thấy hầu kết của Tống Thời Thanh đang lăn lộn, và vùng da cô chạm vào đột nhiên nóng lên khi cô rút tay lại. Lúc này, bầu không khí đột nhiên trở nên rất ái muội.

Khương Tuệ Tuệ ho nhẹ một tiếng, nghĩ rằng có lẽ đây là thời điểm thích hợp để nói ra, vì vậy cô luyện tập những gì mình muốn nói ở trong lòng một lần.

Cô không muốn chơi trò mèo vờn chuột, anh đuổi tôi bắt với Tống Thời Thanh nữa, hôm nay thấy Tống Thời Thanh dịu dàng với cô hơn một chút, lại nghĩ đến ngày mai Tống Thời Thanh có nhìn trộm cô hay không. Cô lại muốn thẳng thắn.

Cô muốn nói với Tống Thời Thanh rằng cô đã thích anh từ rất lâu rồi.

Cô cũng muốn hỏi anh, anh có thích cô không?

Nhưng cô vừa mới mở miệng gọi tên Tống Thời Thanh, khóe mắt lại thoáng thấy một cái đầu nhỏ từ cửa sân đi ra. Trên đầu nhỏ có hai b.í.m tóc, khi quay đầu lại một chút thì b.í.m tóc sẽ lủng lẳng, thật dễ thương và đáng yêu.

Khương Tuệ Tuệ: "..."

Cố Diệp Phi

Với tâm lý không thể dạy dỗ điều xấu cho trẻ con, Khương Tuệ Tuệ đột ngột nuốt xuống những lời định nói. Cô ngoắc ngoắc tay với cái đầu nhỏ, gọi: “Nữu Nữu, cháu trốn sau cánh cửa làm gì?”

Nữu Nữu liền từ từ lộ ra toàn thân ở sau cánh cửa, chớp chớp đôi mắt to đen láy, nhìn rất đáng yêu.

Cô bé nhìn cô nhỏ, rồi lại nhìn chú Tống cao lớn, nói với giọng trẻ con: “Cô nhỏ, thím ba nhờ cháu nói khi nào cô nói chuyện với chú Tống xong thì vào làm bánh chưng, nếu không thím ấy sẽ không gói xong hết được bánh chưng."

Khi trước đó bọn họ làm bánh chưng, Khương Tuệ Tuệ nói rằng cô sẽ tự làm bánh chưng cho nhà họ Tống, vì vậy Lưu Ái Đệ mới bảo Nữu Nữu đến gọi cô.

Khương Tuệ Tuệ nhìn Tống Thời Thanh rồi lại nhìn Nữu Nữu, mặc dù tỏ tình không thành nhưng cô cũng không tức giận mà có chút bất đắc dĩ. Cô ra hiệu cho Nữu Nữu và nói: "Lại đây, cô nhỏ ôm một cái."

Sau khi nghe thấy như vậy, Nữu Nữu lộc cộc chạy đến, đứng yên trước mặt Khương Tuệ Tuệ và đưa hai bàn tay nhỏ bé của mình về phía cô, trong tư thế chờ đợi một cái ôm.

Khương Tuệ Tuệ cúi xuống bế Nữu Nữu lên, mỉm cười và đưa tay véo mặt cô bé. Từ khi cô đến đây, cảm giác Nữu Nữu ăn uống ngày càng tốt hơn, cô bé tăng cân rất nhiều, da mặt cũng có nhiều thịt hơn, sờ trên tay cũng càng ngày càng thoải mái.

Cô chỉ vào Tống Thời Thanh và nói: "Nữu Nữu mau chào đi."

Nữu Nữu để cô nhỏ véo má, sau đó ghé sát vào người cô nhỏ ngửi ngửi, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Trên người cô nhỏ thơm quá, cô bé thích mùi trên cơ thể cô nhỏ nhất.

Sau khi nghe Khương Tuệ Tuệ nói, Nữu Nữu nheo mắt và mỉm cười với Tống Thời Thanh, sau đó gọi một cách giòn giã: "Chú nhỏ!"

Ý của Nữu Nữu rất đơn giản, Tống Thời Thanh trước đó đã nói rằng anh thích những người lười biếng, cô nhỏ của cô bé rất thích hợp.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 307: Chương 307



Vừa rồi cô bé lại nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ lau mồ hôi cho Tống Thời Thanh, từ góc độ của cô bé, khoảng cách giữa hai người bọn họ rất gần, như thể bọn họ đang hôn nhau.

Trước đây cô bé đã từng thấy mẹ lau mồ hôi cho cha và hôn cha. Vì vậy, theo ý kiến của cô bé, mối quan hệ giữa Tống Thời Thanh và Khương Tuệ Tuệ cũng giống như mối quan hệ giữa cha mẹ cô bé, cô bé đã có một người cô và một người chú, vì vậy đối tượng của cô nhỏ tất nhiên phải gọi là chú nhỏ.

Nữu Nữu tuy còn nhỏ nhưng trong lòng lại rất rõ ràng.

Nghĩ đến đây, cô bé không khỏi có chút tự hào, hất cằm tròn trịa lên, như muốn nói: “Xem đi, Nữu Nữu rất thông minh, Nữu Nữu không cần cô nhỏ dạy dỗ mà cũng vẫn biết cách gọi mọi người."

Nhưng Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh, những người nghe thấy "chú nhỏ" của Nữu Nữu lại đồng thời sửng sốt, ánh mắt bọn họ chạm nhau, bọn họ nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương, nhưng bọn họ không có một chút phản kháng nào.

Khương Tuệ Tuệ đang định giải thích một chút thì cô nghe thấy giọng nói của Lý Tú Cầm: "Nữu Nữu, gọi linh tinh cái gì vậy!? Gọi là chú Tống!"

Vừa nói, cô ấy vừa đi đến chỗ Khương Tuệ Tuệ và ôm Nữu Nữu.

Nữu Nữu có chút buồn bực, bĩu môi sửa miệng mẹ: "Là chú nhỏ."

“Nói hươu nói vượn, ai bảo con không nghe lời, ai bảo con không nghe lời…..” Sắc mặt Lý Tú Cầm trầm xuống, vỗ nhẹ trên m.ô.n.g Nữu Nữu vài cái: "Nếu còn gọi bậy nữa, sau này mẹ sẽ không cho con cưỡi ngựa gỗ nữa."

Sau khi dạy cho Nữu Nữu một bài học, cô ấy nói xin lỗi với Tống Thời Thanh: "Thật xin lỗi thanh niên trí thức Tống, Nữu Nữu vẫn còn nhỏ nên không biết gì, lời của trẻ con không biết suy nghĩ, cậu đừng để trong lòng."

Tống Thời Thanh lắc đầu: "Không sao đâu."

Làm sao anh có thể không để trong lòng, khi nghe thấy "chú nhỏ", anh thậm chí còn muốn trực tiếp bày tỏ tấm lòng của mình với Khương Tuệ Tuệ, để bọn họ không cần phải dày vò nữa.

"Tuệ Tuệ, em đã nói chuyện xong với thanh niên trí thức Tống chưa? Mẹ bảo em vào đi." Lý Tú Cầm hỏi Khương Tuệ Tuệ.

Khương Tuệ Tuệ phục hồi tinh thần lại, chỉ có thể gật gật đầu nói: "Vâng, mọi chuyện đã xong rồi."

Nói xong cái gì, một câu nên nói còn chưa kịp nói, nghĩ đến lại muốn tức giận...

“Vậy thì tôi sẽ quay về trước.” Tống Thời Thanh mỉm cười với Khương Tuệ Tuệ và Lý Tú Cầm, bắt gặp đôi mắt đen láy của Nữu Nữu, Nữu Nữu cười rạng rỡ với anh, rồi lặng lẽ gọi anh một tiếng.

Không có âm thanh nào được phát ra, nhưng Tống Thời Thanh có thể thấy rõ rằng những gì Nữu Nữu nói là 'tạm biệt chú nhỏ'.

Tống Thời Thanh, người trước đây không có hứng thú với trẻ con, đột nhiên cảm thấy rằng thật tuyệt nếu sau này anh có thể có một cô con gái với Khương Tuệ Tuệ.

Sinh ra một cô con gái giống như cô, mắt đen láy, mũi nhỏ và thẳng, giọng nói thanh tú, cô bé sẽ ngã vào vòng tay anh, trên người nồng nặc mùi sữa.

Mang theo suy nghĩ như vậy, Tống Thời Thanh quay người rời đi.

Đi được một lúc, đột nhiên anh quay lại như có cảm ứng trong lòng, Lý Tú Cầm đã bế Nữu Nữu vào cổng sân, chỉ còn lại Khương Tuệ Tuệ đứng ở cửa vừa vặn quay đầu lại nhìn anh.

Nhận thức của hai người phù hợp với nhau, bọn họ không thể nhịn được mà nhếch khóe miệng và mỉm cười với nhau.

Mặc dù một số chuyện không nói ra miệng, nhưng đối phương đều cảm nhận được.

Ngày mồng năm tháng Năm, Tết Đoan Ngọ.

Sáng sớm, Khương Vệ Bình đến.

Khương Vệ Bình gả vào xã Hồng Tinh ở bên cạnh, khoảng cách giữa hai xã tuy không xa mấy, nhưng mà sang tháng là cô ấy sẽ sinh, một người che cái bụng to đi sang đây, người nhà họ Khương thấy đều không yên tâm, cũng không hiểu sao người nhà họ Lưu lại có thể để như vậy.

Cố Diệp Phi

"Con nói một chút đi, tại sao con lại đến đây một mình, Thiếu Thông đâu? Tại sao nó không đi cùng con?" Vừa nhìn thấy Khương Vệ Bình ở cổng sân, Phương Quế Chi đã nhanh chóng đến đỡ Khương Vệ Bình.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 308: Chương 308



"Cha, mẹ, em gái, vốn là Thiếu Thông nói sẽ cùng con trở về, nhưng mà trường học xảy ra chuyện, cho nên anh ấy không thể tới được." Khương Vệ Bình nhìn lướt qua đám người, khi đang muốn nói chuyện cùng với Khương Tuệ Tuệ, cô ấy thấy tay của cha được quấn băng, vì vậy cô ấy vội vàng hỏi: "Cha, tại sao tay cha lại bị thương vậy?”

"Không có việc gì, con đừng suy nghĩ lung tung, mẹ và cha con sợ con lo lắng nên mới không gọi điện nói chuyện này cho con." Phương Quế Chi sợ Khương Vệ Bình lo lắng sẽ không tốt cho đứa trẻ, vì vậy bà ấy đã nhanh chóng trả lời.

Khương Đắc Thắng cũng nói: "Mẹ con nói đúng, cha không sao, con đừng suy nghĩ lung tung."

Khương Tuệ Tuệ đi pha cho Khương Vệ Bình một cốc nước mứt: “Chị hai, chị có khát nước không? Lại đây uống một ly nước đi."

Bà bầu vốn dĩ rất dễ khát nước, hơn nữa Khương Vệ Bình đi bộ lâu như vậy nên tự nhiên sẽ khát nước. Cô ấy mím môi cười cười, đón lấy cốc trà Phương Quế Chi đưa tới, nhấp một ngụm, uống xong không nhịn được mà nhấp thêm một ngụm nữa.

Cho đến khi uống hết nước trong ấm trà, cô ấy mới kinh ngạc hỏi: "Em gái, em cho gì vào nước này vậy? Sao lại ngọt như vậy? Uống vào có vẻ rất sảng khoái."

“Đây là em gái con lấy quả mâm xôi tháng năm làm mứt trái cây.” Phương Quế Chi chắc chắn rằng Khương Tuệ Tuệ đã bỏ mứt mâm xôi vào nước khi nghe những gì Khương Vệ Bình nói.

Khương Tuệ Tuệ cũng nói: "Chị hai, nếu chị thích, khi chị quay về có thể lấy một ít."

"Em gái nhỏ cũng có thể làm mứt trái cây sao?" Khương Vệ Bình sẽ không bao giờ nghĩ đến bản thân mới có mấy tháng không thấy em gái, em gái vậy mà sẽ làm mấy thứ này.

Cố Diệp Phi

Cả nhà bọn họ đều rất yêu thương em gái, trước khi Khương Vệ Bình kết hôn, Khương Vệ Bình đã giúp Khương Tuệ Tuệ làm rất nhiều việc giữa hai chị em, Khương Vệ Bình cũng rất yêu thương Tuệ Tuệ.

Khương Đắc Thắng trả lời: "Đúng vậy, không chỉ có thể nấu món này mà em gái của con cũng nấu ăn rất ngon."

Khương Vệ Bình nghe thấy vậy, nói: "Vậy thì con sẽ phải thử tay nghề nấu ăn của em gái."

"Được, lát nữa em sẽ nấu ăn cho chị, chị hai, trước tiên chị hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé." Khương Tuệ Tuệ che miệng mỉm cười, mặc dù đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Khương Vệ Bình, nhưng không biết như thế nào, dường như cô đã hòa nhập với thế giới này, thực sự đã trở thành Khương Tuệ Tuệ của thế giới này.

Mặc dù kinh nghiệm trải qua trước đây của cô thuộc về nguyên chủ, nhưng cô cũng thích Khương Vệ Bình từ tận đáy lòng.

"Thật vậy sao? Vậy thì chị có lộc ăn rồi." Khương Vệ Bình nắm lấy tay Khương Tuệ Tuệ, trên mặt nở nụ cười vì em gái đã trưởng thành.

Sau khi Khương Tuệ Tuệ đi ra ngoài, Phương Quế Chi lại nói về câu hỏi trước đó: "Sắp đến lúc con sinh rồi, vì vậy hãy cẩn thận, nếu dọc đường xảy ra sự cố thì sao? Con đã quên những gì mẹ đã nói với con hay sao? Lúc đó mẹ mang thai đứa con đầu lòng, cái gì cũng không hiểu, sau này suýt chút nữa đã sinh ra anh trai con ở trên đường, may mắn có người đưa mẹ đến trung tâm y tế nên mới không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra."

Khương Vệ Bình nhìn Phương Quế Chi, ánh mắt né tránh: “Mẹ, con nhớ hết những gì mẹ nói, vốn dĩ ban đầu Thiếu Thông cũng nói sẽ về cùng con, nhưng sau đó trường học nói có chuyện nên anh ấy không về được.”

Người đàn ông mà cô ấy gả là giáo viên trường tiểu học xã Hồng Tinh.

"Đừng nói chuyện thay nó, hôm nay là Tết Đoan Ngọ, trường học có thể không cho nghỉ hay sao? Nó không tới là bởi vì mẹ chồng con không cho nó tới đúng không? Mẹ chồng con quả thực là người vô lý. Nếu mẹ mà biết trước nó có một người mẹ như vậy, bất kể thế nào, mẹ cũng không thể để con gả vào nhà họ Lưu." Nói về điều này, Phương Quế Chi lại hối hận không thôi.

Cuộc hôn nhân của Khương Vệ Bình là lời bà mối nói.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 309: Chương 309



Hai chị em Khương Vệ Bình và Khương Tuệ Tuệ lớn lên trông giống nhau. Khương Vệ Bình trông cũng rất xinh đẹp. Khi cô ấy đến xã Hồng Tinh để tìm bạn học chơi, Lưu Thiếu Thông đã yêu cô ấy. Nhà họ Lưu liền đưa người đến nhà làm mai.

Khi làm mai thì nói ba hoa chích chòe, nói rằng Lưu Thiếu Thông là một giáo viên trong trường, anh ta có đạo đức và ngoại hình tốt. Kết quả là sau khi kết hôn, nhà họ Khương mới biết được mẹ của Lưu Thiếu Thông rất khó đối phó, rất hay làm khó người khác.

Nhưng con gái đã gả đi rồi, còn có thể làm gì khác đây?

"Mẹ đừng lo cho con. Sinh con rồi mẹ chồng sẽ không ghét con như trước nữa đâu. Ở xã con có người lấy chồng như con rồi tình huống tương tự, sau này thì tốt lên..." Khương Vệ Bình nhướng mày và vươn tay nắm lấy tay Phương Quế Chi.

Phương Quế Chi cảm thấy đau khổ và khó chịu khi nghe những lời của con gái nói. Bà ấy muốn hỏi, nếu cô ấy sinh con gái thì sao? Nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra miệng nữa.

Sau khi nấu cơm xong.

Cả nhà ngồi xuống và bắt đầu ăn. Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, vì vậy phải trông giống như một ngày lễ. Đem cắt một miếng thịt chân giò hun khói vẫn đang ướp và nấu chân giò hun khói, lấy củ khoai lang mà tìm thấy trên núi làm một ít canh khoai và táo đỏ, lại có lòng lợn xào.

Khương Đắc Thắng lấy rượu thuốc quý của mình ra và muốn uống cùng hai con trai.

Vốn dĩ ban đầu Phương Quế Chi không cho ông ấy uống, nhưng Khương Đắc Thắng khăng khăng rằng rượu thuốc không được coi là rượu, nhưng khi nói chỉ uống hai ly rượu, Phương Quế Chi nói không thể uống quá nhiều thì cũng thôi.

Trong bữa ăn, mọi người thuận tiện giải thích cho Khương Vệ Bình lý do Khương Đắc Thắng bị thương.

Sau khi ăn xong, Lưu Ái Đệ lại lấy bánh chưng mới hấp ra, nhưng mọi người cũng không ăn nhiều, nhưng sức ăn của Khương Vệ Bình vào cuối thai kỳ trở nên rất lớn, cô ấy đã ăn bánh chưng sau khi ăn một bát cơm lớn.

Cô ấy ăn bánh chưng nhân thịt chân giò hun khói do Khương Tuệ Tuệ gói, cô ấy nói ăn rất ngon, nếu không phải Phương Quế Chi ngăn cản cô ấy, nói rằng ăn nhiều sẽ khó tiêu hóa đến lúc đó sẽ khó chịu, có lẽ cô ấy sẽ phải ăn thêm cái khác.

Sau khi ăn cơm xong, mấy người phụ nữ nhà họ Khương Tụ tập lại một chỗ cắn hạt dưa nói chuyện phiếm. Nhưng phần lớn cuộc nói chuyện là về gia đình mẹ chồng của Khương Vệ Bình, mọi người đang cố gắng nói cho Khương Vệ Bình biết phải làm gì trong nhà họ Lưu để có được chỗ đứng vững chắc.

Khương Tuệ Tuệ nói: “Chị, em sẽ chuẩn bị một số quần áo mới cho cháu trai của em, chị không cần phải chuẩn bị quá nhiều."

Khương Vệ Bình lắc đầu: "Không cần đâu, em gái, trẻ em lớn nhanh, em làm quần áo mới làm gì? Mặc quần áo cũ nhà người khác bỏ lại, vài ngày nữa chúng sẽ lớn, không cần thiết phải may quần áo mới."

"Không thể nào, dù sao em cũng muốn may quần áo mới cho cháu trai nhỏ của mình." Khương Tuệ Tuệ bĩu môi, cô nghiêng người hỏi Phương Quế Chi xem đứa bé sẽ cao bao nhiêu khi nó mới được sinh ra, và quần áo sẽ làm lớn bao nhiêu.

Phương Quế Chi và những người khác cũng biết rằng Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa đã hợp tác làm quần áo gì đó. Hình như là Khương Tuệ Tuệ vẽ và Tạ Phương Hoa làm chúng, bọn họ cũng không hiểu lắm, chỉ nghe Khương Tuệ Tuệ nói qua là có thể kiếm được ít tiền, bọn họ cũng nhìn thấy người trong thành đến tìm Tạ Phương Hoa may quần áo nên cũng không hỏi nhiều.

Cố Diệp Phi

Bụng Khương Vệ Bình vốn đã rất lớn, bụng to nên khi làm việc thì có rất nhiều việc đều không tiện, đặc biệt là lúc cởi giày, chân có hơi sưng lên.

Khương Tuệ Tuệ chạm vào bụng của Khương Vệ Bình, Khương Vệ Bình cười nói: "Bây giờ chắc nó đã ăn no và sắp đi ngủ, ngày thường nếu chị sờ sờ nó, nó sẽ đá rất mạnh và rất có sức lực, có khi chị đang ngủ cũng đá khiến chị tỉnh giấc."
 
Back
Top Bottom