Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 310: Chương 310



“Sức lực lớn đến vậy sao? Xem ra đó là một đứa con trai béo khỏe rồi.” Khương Tuệ Tuệ cười khẽ một tiếng, áp sát vào bụng Khương Vệ Bình nói: “Cháu trai, sau này cháu phải ngoan một chút biết chưa, mẹ cháu mang thai cháu rất vất vả, cháu đừng có nghịch ngợm như vậy. Khi tháng sau mẹ cháu sinh cháu ra, cháu nên cố gắng hơn một chút, đừng để mẹ cháu phải chịu đựng quá nhiều.”

Vừa nói, Khương Tuệ Tuệ lại đặt tai lên bụng Khương Vệ Bình, giả vờ lắng nghe câu trả lời của đứa cháu nhỏ. Rất nhanh, cô ngồi thẳng dậy, che miệng cười nói: "Chị, vừa rồi cháu trai nhỏ của em đã trả lời em, nói nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Nữu Nữu vốn là bị Lý Tú Cần ôm trong lòng, hiện tại nghe Khương Tuệ Tuệ nói, vội vàng giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Lý Tú Cầm, bò đến bên người Khương Vệ Bình, nghiêng người thì thầm: “Cô lớn, cô nhỏ, cháu cũng muốn nghe, cháu cũng muốn nghe em trai nói.” Nói xong lại đưa đầu đến gần bụng Khương Vệ Bình, cô bé cũng phải nghe.

Lý Tú Cầm sợ cô bé vẫn là đứa trẻ nên không hiểu chuyện, vô ý va phải Khương Vệ Bình thì không hay, vội vàng kéo cô bé lại: “Nữu Nữu, mau trở về đây, cẩn thận coi chừng làm tổn thương em trai.”

Ai ngờ Nữu Nữu sẽ bẹp miệng nói: "Mẹ, con sẽ không như vậy đâu, con sẽ nói rất nhỏ và di chuyển nhẹ nhàng, vì vậy con sẽ không làm phiền em trai của con."

Cô bé lắng nghe một lúc, sau đó ngẩng đầu lên và mỉm cười với Khương Tuệ Tuệ: "Cô nhỏ, cháu cũng nghe thấy tiếng của em trai."

Trẻ con từ trước đến nay luôn dễ thương, sau khi Khương Vệ Bình sinh con, mặc dù là con gái đã có chồng nhưng đứa trẻ này cũng là cháu trai của gia đình nhà họ Khương, có thể coi là thêm một người cho gia đình bọn họ, đến lúc đó nhất định sẽ rất vui, toàn bộ mọi người trong gia đình đều nhịn không được mà nở nụ cười.

Ngược lại, Nữu Nữu còn đang nghĩ đến em trai đang ngủ, cho nên cô bé đưa ngón tay trỏ nhỏ nhắn che miệng, ‘suỵt’ một tiếng, nói: “Nhỏ giọng một chút đi ạ, đừng đánh thức em trai."

Khi nói đến việc sinh nở, Khương Tuệ Tuệ nhịn không được mà hỏi một câu: "Chị ơi, chị đến bệnh viện để sinh con hay sao? Chị đến bệnh viện để sinh em bé đi, mọi người không yên tâm khi chị sinh con tại nhà."

Thời buổi này vẫn có rất nhiều người sinh con tại nhà, nhưng nếu có việc gì xảy ra thì sẽ không thể cứu chữa kịp. Sinh con là người phụ nữ sẽ đi qua một vòng địa ngục, cô không thể để chị gái mình mạo hiểm tính mạng.

Khương Vệ Bình ngẩn người sửng sốt một lúc, che giấu sự thất vọng trong mắt, sau đó nói: "Đến lúc đó thì lại nói, bây giờ vẫn còn sớm."

Cố Diệp Phi

Mẹ chồng cô ấy khi chưa thấy được đứa trẻ mà cô ấy sinh ra là con trai hay con gái thì nhất định sẽ không cho cô ấy đi đến bệnh viện sinh con, nếu như mà sinh ra con gái thì chắc chắn sẽ rất mệt.

Để không làm người trong nhà lo lắng, Khương Vệ Bình chuyển chủ đề và nói: "Tuệ Tuệ, em rất thích trẻ con đến thế, khi nào thì em sẽ sinh một đứa con vậy?"

Khương Tuệ Tuệ vốn muốn hỏi một chút, nhưng không nghĩ đến chị gái lại hỏi cô việc này . Không biết như thế nào, đột nhiên lại nghĩ đến Tống Thời Thanh. Nếu sinh con, cô sẽ sinh ra một cậu bé dễ thương như Tống Thời Thanh khi còn nhỏ...

Đến buổi trưa, Khương Vệ Bình cảm thấy hơi buồn ngủ nên Phương Quế Chi bảo cô ấy vào phòng của Khương Tuệ Tuệ để nghỉ ngơi một chút.

Khương Tuệ Tuệ vội vàng nói rằng cô sẽ thu dọn phòng, vì vậy cô đã nhanh chóng quay trở lại phòng trước.

Đồ vật mà hệ thống khen thưởng đều bị cô giấu ở trong tủ khóa lại, chìa khóa giấu ở trên người cô nên sẽ không có người phát hiện, chỉ là ngày thường cô không thích gấp chăn, ngủ một mình cũng không sao.

Hôm nay Khương Vệ Bình đến đây, cô có chút ngượng ngùng xấu hổ nên mới muốn đi dọn dẹp trước.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 311: Chương 311



Trở lại trong phòng, Khương Tuệ Tuệ đầu tiên là gấp chăn bông lại, sau đó định thu dọn tất cả quần áo trên giá treo và cất vào tủ. Chiếc móc áo này là do Khương Vệ Quân làm theo bản vẽ của cô, nó được cô đặc biệt sử dụng để đựng những bộ quần áo mà cô thường mặc. Những bộ quần áo này được gấp lại trong tủ, khi lấy ra mặc thì quần áo chắc chắn sẽ có nếp gấp, khi treo lên sẽ không có nếp gấp.

Đây cũng là thói quen của cô từ trước đến nay.

Khi đi thu dọn quần áo, khóe mắt cô thoáng thấy một chiếc áo sơ mi trắng. Phản ứng đầu tiên của cô là có hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức ý thức được, chiếc áo sơ mi này là áo của Tống Thời Thanh!

Váy của cô bị trầy xước vào ngày hôm đó, vì vậy Tống Thời Thanh đã đưa quần áo của anh cho cô. Khi đó, cô định gửi nó cho Tống Thời Thanh sau khi giặt sạch, nhưng sau đó cô lại bận việc khác nên quên mất.

Cố Diệp Phi

Quan trọng nhất là sau đó Tống Thời Thanh cũng không có nói với cô chuyện này, cho nên cô cũng quên mất việc này.

Chiếc áo này không được để chị hai phát hiện ra, để mọi người không hỏi đông hỏi tây khi thấy. Cô chưa bao giờ thích người khác xen vào chuyện tình cảm của mình, cô luôn cảm thấy mình thích là một chuyện, còn nếu gia đình cô phát hiện ra thì có can thiệp hay không lại là chuyện khác.

Bây giờ cô và Tống Thời Thanh còn chưa có chính thức ở bên nhau, nếu gia đình cô phát hiện và trực tiếp thúc giục bọn họ cưới thì phải làm sao? Rồi chẳng phải tình yêu ngọt ngào mà cô tưởng tượng sẽ không còn nữa hay sao?

Trong khi suy nghĩ, Khương Tuệ Tuệ gấp chiếc áo sơ mi lại, định cất chúng vào tủ quần áo với quần áo của cô. Nhưng khi cô đang gấp áo, một mảnh giấy màu đỏ đột nhiên rơi ra khỏi áo.

Khương Tuệ Tuệ cau mày, nghi ngờ nhặt tờ giấy đỏ lên, mở ra và sững người lại ngay tại chỗ.

Mảnh giấy đỏ này rõ ràng là mảnh giấy mà ông lão cắt giấy đã làm sai khi cô đi chợ cùng với Tống Thời Thanh. Trên tấm giấy cắt lớn màu đỏ, hai người bọn họ tựa vào nhau, trên đỉnh đầu có khắc bốn chữ lớn - trăm năm bên nhau.

Trong lòng Khương Tuệ Tuệ tràn đầy kinh ngạc, cô không bao giờ ngờ rằng khi Tống Thời Thanh đi mua một tờ báo, anh cũng đã mang tờ giấy cắt màu đỏ này về. Cô thậm chí không nghĩ rằng Tống Thời Thanh đã bắt đầu thích cô từ lúc đó.

Những ký ức về việc hai người bọn họ ở bên nhau lại hiện về trong tâm trí cô, sau một lúc cô mới nhận ra rằng Tống Thời Thanh đã sớm có cô trong trái tim anh. Chỉ là anh che giấu quá kỹ, mà cô cũng chưa từng nghĩ tới, cho nên cũng luôn không có phát hiện ra.

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy trái tim mình sắp tràn ngập đầy bong bóng màu hồng, nhịp tim đập đều đặn, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tống Thời Thanh, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của anh, kiễng mũi chân ghé vào tai anh để nói và hỏi anh tại sao anh thích cô mà không nói ra từ sớm.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Khương Vệ Bình: "Em gái, em dọn dẹp xong chưa? Chị vào được không? Kỳ thực cũng không có gì cần dọn dẹp, hai chúng ta cùng nhau lớn lên, trước đây phòng của em đều do chị dọn dẹp, tại sao bây giờ em lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ vậy?"

Nói xong, cửa ‘kẽo kẹt’ một tiếng bị đẩy ra, Khương Vệ Bình bước vào.

Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng nhét tờ giấy cắt lớn màu đỏ vào túi, cô đặt chiếc áo sơ mi trắng vào tủ và khóa nó lại.

Khương Vệ Bình nhìn căn phòng dọn dẹp sạch sẽ và mỉm cười: "Không phải nó đã được dọn dẹp sạch sẽ hay sao? Chị còn tưởng rằng nó sẽ bừa bộn như căn phòng trước đây của em."

Khương Tuệ Tuệ thè lưỡi: “Nhất thời ôm chân phật, vừa nãy mới dọn dẹp, chị , chị lên giường nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật tốt đi.”

“Ừ, chị đi ngủ một lúc nhé, gần đây càng ngày càng mệt, không làm cái gì cũng thấy mệt mỏi.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 312: Chương 312



Khương Vệ Bình c** q**n áo bên ngoài ra và treo chúng trên ghế.

Cô ấy thật sự rất buồn ngủ, nằm trên giường không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

Khương Tuệ Tuệ ngồi bên giường nhìn chị gái một lúc, hai chị em bọn họ trông rất giống nhau, Khương Vệ Bình cũng rất xinh đẹp, thật tiếc là cô ấy đã không có một cuộc hôn nhân tốt.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ nhớ lại vẻ mặt của cô ấy khi cô hỏi Khương Vệ Bình rằng cô ấy có đến bệnh viện để sinh con không, và trong lòng cô gần như đã biết điều gì đang xảy ra.

Cô vẫn lo lắng cho chị gái, không biết chị gái có tiền trong tay hay không, với đức hạnh của người nhà họ Lưu, chị gái cô phải có tiền trong tay mới được.

Vì vậy, cô lấy ra hai xấp tiền từ trong chiếc rương nhỏ của mình và nhét chúng vào túi của Khương Vệ Bình.

Thở dài bước ra ngoài và đóng cửa lại. Cô lấy hơn một nửa số bánh chưng ngọt do bản thân làm bỏ vào giỏ tre, nói với Phương Quế Chi một tiếng rồi đến nhà họ Tống đưa bánh chưng.

Kể từ sau vụ việc của Khương Đắc Thắng và sự giúp đỡ của Tống Thời Thanh lần đó, mối quan hệ giữa nhà họ Tống và nhà họ Khương ngày càng tốt đẹp, nhà họ Khương đã ngầm đồng ý rằng Khương Tuệ Tuệ sẽ thân thiết với nhà họ Tống.

Không lâu sau khi rời khỏi nhà, Khương Tuệ Tuệ đã gặp Lâm Hồng Binh.

Trên thực tế, kể từ ngày hôm qua khi Lâm Hồng Binh phát hiện ra rằng hắn ta đã hiểu lầm Khương Tuệ Tuệ, hắn ta đã luôn hối hận. Sau khi về nhà, hắn ta đã hỏi mẹ tại sao lại muốn cùng với Khương Thúy Thuý đi nói dối hắn ta, tại sao bọn họ lại chia rẽ hắn ta và Tuệ Tuệ.

Ngay từ đầu Triệu Anh Lai còn dám nói vài câu rằng bà ấy không thích Khương Tuệ Tuệ, bà ấy thích Khương Thúy Thúy nhiều hơn, nhưng sau đó, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt đau khổ của Lâm Hồng Binh, bà ấy cũng bị dọa sợ, chỉ có thể nói rằng Khương Thúy Thúy đã nói với bà ấy, bà ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Hồng Binh càng thêm hối hận, lúc đầu những gì bà ấy nói rất thuyết phục, nhìn thấy tận mắt, nhưng bây giờ bà ấy lại nói rằng bà ấy không biết chuyện gì đã xảy ra.

Hắn ta thật ngu ngốc, khi nghe được những tin đồn này, đáng lẽ hắn ta nên hỏi Tuệ Tuệ chuyện gì đang xảy ra ngay lập tức, chứ không phải vì oán hận và ghen tuông trong lòng mà ở cùng với Khương Thúy Thúy.

Lúc này, chỉ cần hắn ta nghĩ đến nỗi buồn của Tuệ Tuệ khi bị hắn ta hiểu lầm, hắn ta cảm thấy đau lòng đến mức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bản thân.

Khương Thúy Thúy đến bên hắn ta và liên tục khóc lóc với hắn ta, nói rằng cô ta đã sai, nhưng hắn ta chỉ nói một câu, giữa bọn họ là không thể, người hắn ta thích vẫn luôn là Tuệ Tuệ, hắn ta không có khả năng sẽ cưới cô ta.

Hắn ta đã cả đêm không về nhà, vì vậy hắn ta đã đứng trước cửa nhà họ Khương, hắn ta muốn Khương Tuệ Tuệ thấy được sự hối hận của hắn ta, hiểu rằng hắn ta thực sự biết bản thân đã sai, hy vọng rằng Tuệ Tuệ có thể tha thứ cho hắn ta và chấp nhận hắn ta một lần nữa.

Nhưng cửa nhà họ Khương không bao giờ mở vào đêm đó, hắn ta cũng không hề nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ.

Bộ quần áo thứ hai đã bị ướt đẫm, hắn ta về nhà thay quần áo, ăn sáng, ngủ một giấc rồi quay lại.

May mắn thay, cuối cùng hắn ta cũng đã gặp được Khương Tuệ Tuệ.

Khương Tuệ Tuệ mặc chiếc váy dài màu vàng tươi bắt mắt đó và đôi giày da màu mơ trên đôi chân của cô, cô bước đi rất nhanh nhẹn, giống như một con bướm đang bay lượn.

Lâm Hồng Binh cảm thấy bản thân mình thực sự là có mắt như mù, Tuệ Tuệ tốt như vậy, nếu không phải hắn ta tự mình làm điều đó, bây giờ Tuệ Tuệ đã sớm trở thành vợ của hắn ta rồi.

"Tuệ Tuệ." Lâm Hồng Binh đi từ dưới gốc cây ra và đứng trước mặt Khương Tuệ Tuệ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 313: Chương 313



Hắn ta đã không ngủ cả đêm, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt hốc hác và có một ít râu xanh mới mọc trên cằm.

Khương Tuệ Tuệ bị giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột, nhịn không được mà kêu lên một tiếng.

Sau khi nhìn rõ người trước mặt, trái tim đang treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng được thả lỏng, nhưng vẻ chán ghét trên mặt lại không hề che giấu. Cô đặt đôi tay mảnh khảnh lên n.g.ự.c mình, v**t v* bộ n.g.ự.c của mình, giễu cợt nói: "Lâm Hồng Binh, anh là ma quỷ hay sao? Anh đột nhiên xuất hiện là muốn hù c.h.ế.t tôi có phải không?"

Lâm Hồng Binh không hề để lời chế nhạo của Khương Tuệ Tuệ ở trong lòng, giờ phút này hắn ta chỉ có sự hối hận đối với Khương Tuệ tuệ, cảm thấy phải xin lỗi cô rất nhiều.

Hắn ta mím môi ngập ngừng nói: "Tuệ Tuệ, anh biết bản thân anh sai rồi, là lỗi của anh, anh đã làm chuyện sai trái, khiến em phải chịu ủy khuất... Đáng lẽ anh không nên dễ dàng nghe lời mẹ nói như vậy..."

Vừa nói, Lâm Hồng Binh vừa ‘thình thịch’ quỳ xuống trước mặt Khương Tuệ Tuệ: "Tuệ Tuệ, em có biết không? Trong tim anh vẫn luôn có em, và anh chưa bao giờ bỏ rơi em. Hãy tha thứ cho anh, chúng ta kết hôn cùng nhau có được không? Tiểu đội của anh, tất cả mọi người đều biết anh trở về là để cưới em, hơn nữa anh đã nộp đơn lên trung đoàn trưởng, chỉ cần chúng ta kết hôn, em có thể theo anh theo quân..."

Đối với mỗi một câu nói của Lâm Hồng Binh, cái cau mày của Khương Tuệ Tuệ càng sâu hơn.

Cô không biết nếu là nguyên chủ thì cô ấy có tha thứ hay không, nhưng khi nguyên chủ bị từ hôn, trái tim của cô ấy đã c.h.ế.t lặng, lựa chọn nhảy sông tự vẫn. Nguyên chủ thích Lâm Hồng Binh, hai người bọn họ đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ rồi đính hôn, vốn là tràn đầy vui mừng chờ người mình thích quay về cưới mình, nhưng cuối cùng lại nhận được một kết quả như vậy.

Nhưng Lâm Hồng Binh muốn được tha thứ chỉ bằng cách quỳ xuống và khóc lóc như thế này thôi sao? Cái khỉ gì vậy, dưới đầu gối nam nhân có vàng, nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, những thứ này có thể so sánh với mạng người hay sao?

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy những lời của Lâm Hồng Binh quả thật là rất buồn cười, tha thứ cho hắn ta ư? Dựa vào cái gì vậy?

Cố Diệp Phi

Đặc biệt là những lời tự cho là thâm tình của Lâm Hồng Binh thậm chí còn ghê tởm hơn. Khi hắn ta ở bên cạnh Khương Thúy Thúy, trong lòng còn nhớ cô là có ý gì? Để làm gì? Điều đó có nghĩa là thể hiện tình cảm của hắn ta thâm tình như thế nào sao? Nó sẽ chỉ khiến Khương Tuệ Tuệ càng cảm thấy ghê tởm hơn mà thôi.

Khương Tuệ Tuệ thờ ơ lạnh nhạt nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt cô, đã rơi nước mắt đầy mặt, trong lòng cô không có bất kỳ cảm xúc nào. Cô vốn là muốn trực tiếp rời đi, nên trong lòng thầm nói có chuyện gì thì nói nhanh đi.

Vì vậy, cô lạnh lùng nói: "Lâm Hồng Binh, anh có biết tôi ghét nhất điểm gì ở anh không? Anh không phân biệt đúng sai mà đã nghe theo ý kiến của người khác, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho nguyên... Không cho tôi nói."

"Anh nói anh thâm tình, vậy thì càng thêm chứng tỏ rằng anh rất cặn bã, lúc kết giao với Khương Thúy Thúy tại sao lại còn nhớ đến tôi? Lúc trước anh bởi vì cô ta nói vài câu mà ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho tôi, bây giờ lại hối hận ư? Anh có thể ra dáng đàn ông hay không, đối xử tốt với bất kỳ người phụ nữ nào mà anh có thể đối xử tốt với họ, đừng nghĩ đến việc một chân đạp hai thuyền, bắt cá hai tay và cả ngày lang thang giữa hai người phụ nữ, anh cho rằng mình là Thư Hoàn sao?”

[
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 314: Chương 314



Lâm Hồng Binh cũng không biết Khương Tuệ Tuệ đang ám chỉ 'Thư Hoàn' là ai, nhưng vào thời điểm như thế này, hắn ta cũng sẽ không chú ý đến nó.

Hắn ta vừa xấu hổ và hổ thẹn khi bị Khương Tuệ Tuệ mắng, thực ra hắn ta làm sao mà có thể không biết bản thân không đúng, lúc trước hắn ta rõ ràng đã hạ quyết tâm lấy Khương Thúy Thúy, nhưng trong lòng hắn ta vẫn luôn nghĩ về Khương Tuệ Tuệ. Đây không phải việc mà hắn ta có thể khống chế được...

Hắn ta muốn giải thích, nhưng lại cái gì cũng không nói ra được, chỉ có thể không ngừng nghẹn ngào cầu xin: "Tuệ Tuệ, em có thể tha cho anh không, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa được không... Anh cam đoan từ nay về sau trong lòng anh sẽ chỉ có một mình em, không bao giờ giống như lúc trước."

Khương Tuệ Tuệ trợn trắng mắt: “Anh không hiểu những gì tôi nói hay sao? Anh nghĩ rằng tôi nói điều này bởi vì tôi thích anh đúng không? Anh có hiểu không, dù mắt tôi có mù thì tôi cũng không thể thích anh.”

Nhưng Lâm Hồng Binh chỉ nghĩ rằng Khương Tuệ Tuệ đang nói những lời tức giận: “Tuệ Tuệ, đừng tức giận, anh biết trong lòng em vẫn có anh, trước đây chúng ta rất tốt, em sẽ không có khả năng thay lòng đổi dạ."

Khương Tuệ Tuệ không nói nên lời, lần này cô thực sự không muốn nói thêm gì với Lâm Hồng Binh nữa, xoay người rời đi.

Đúng vào lúc này, Tống Thời Thanh mang theo một chồng bánh chưng đi tới đây. Thứ anh đang cầm trên tay là bánh chưng mặn do bà nội Tống làm, lần trước bà nội Tống nghe Tuệ Tuệ nói là cô thích ăn bánh chưng ngọt, những bánh chưng này đều là làm cho Khương Tuệ Tuệ ăn.

Cố Diệp Phi

Ở nhà vừa mới nấu xong bánh chưng, bà nội đã bảo anh gửi một ít đến nhà họ Khương. Anh không ngờ sẽ lại gặp cảnh tượng như vậy ở đây.

Tống Thời Thanh từ trước đã sớm đoán trước rằng Lâm Hồng Binh sau khi biết được sự thật sẽ đến tìm đến Khương Tuệ Tuệ, nhưng khi nhìn thấy hắn ta vào lúc này, sắc mặt anh lập tức tối sầm lại, đôi môi mỏng mím chặt.

Anh bước nhanh chân hơn, đi đến trước mặt Khương Tuệ Tuệ, cau mày hỏi: "Tuệ Tuệ, cô không sao chứ?"

Nhìn thấy Tống Thời Thanh, vẻ tức giận trên mặt Khương Tuệ Tuệ lập tức biến mất không còn dấu vết, sau đó nhìn anh mỉm cười. Đôi mắt hoa đào kia tràn đầy dịu dàng và ngọt ngào, ngọt ngào đến mức tưởng chừng như muốn ngọt c.h.ế.t người.

Cô cũng tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Tống Thời Thanh, hai người đối diện nhau, gần đến mức không khí bắt đầu nóng lên.

Khương Tuệ Tuệ vươn cánh tay mảnh khảnh của mình nắm lấy cánh tay của Tống Thời Thanh, hất cằm kiêu ngạo như một con thiên nga trắng, nhìn Lâm Hồng Binh, gằn từng câu từng chữ: "Lâm Hồng Binh, anh nghĩ rằng lời tôi nói chỉ là lời nói khi tức giận thôi hay sao? Vậy thì để tôi nói cho anh một lần. Như tôi đã nói với anh lần trước, người tôi thích là Tống Thời Thanh, anh đừng có ở đây tự mình đa tình, quay về cưới Khương Thúy Thúy của anh đi."

Dừng một chút, cô lại tiếp tục nói: "Còn nữa, đối với một người như anh, cả đời này anh cũng sẽ không tìm được người bản thân thực sự yêu, cuối cùng anh sẽ chỉ có thể độc thân suốt quãng đời còn lại mà thôi."

Đây cũng là miệng quạ đen mà cô dành cho Lâm Hồng Binh, không phải cô chưa từng nghĩ tới việc sử dụng kỹ năng miệng quạ đen ngăn cản Lâm Hồng Binh trở thành một trung đội trưởng, nhưng có một điều cần phải nói, Lâm Hồng Binh ngoài trừ ở việc tình cảm có lỗi với nguyên chủ, sở dĩ hắn ta có thể trở thành một trung đội trưởng hoàn toàn là dựa vào bản thân hắn ta.

Năm ngoái hắn ta đã được đề bạt làm trung đội trưởng khi có lũ lụt, hắn ta đã bất chấp hiểm nguy cứu hơn chục người đưa bọn họ qua sông đến nơi an toàn.

Vì vậy, Khương Tuệ Tuệ nghĩ rằng đây là hình phạt thích hợp nhất cho Lâm Hồng Binh. Nếu hắn ta làm sai ở mặt tình cảm vậy thì hãy trừng phạt hắn ta về mặt tình cảm.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 315: Chương 315



Con người là động vật sống có tình cảm, cả đời cũng không tìm được người thực sự yêu thương, dù kết hôn rồi cũng phải đối mặt với người mình không yêu, trong mấy chục năm nữa, cho đến khi qua đời, Lâm Hồng Binh sẽ không bao giờ có được tình yêu nữa.

"Tuệ Tuệ, em...." Sau khi Lâm Hồng Binh nhìn thấy Tống Thời Thanh, không muốn bị anh nhìn thấy bản thân hắn ta đang chật vật, vì vậy liền đứng lên từ dưới đất. Hắn ta trơ mắt nhìn Khương Tuệ Tuệ thân mật ôm cánh tay của Tống Thời Thanh, hai người bọn họ đứng ở đó, trai tài gái sắc, đẹp như tranh vẽ.

Cố Diệp Phi

Thấy hắn ta vẫn sững sờ ngơ ngác đứng ở đó, trong mắt đầy vẻ không thể tin được, Khương Tuệ Tuệ hừ một tiếng: "Làm sao? Anh vẫn không tin tôi à?"

Nói xong, cô đột nhiên rút tay ra khỏi tay Tống Thời Thanh, sau đó kiễng mũi chân lên hướng đến bên má Tống Thời Thanh, để lại một nụ hôn nhẹ lên nơi có lúm đồng tiền bên má trái của anh.

Nụ hôn của cô vô cùng dịu dàng nhưng cũng rất nóng bỏng, nóng đến mức như muốn bốc cháy. Từng tấc da thịt của Tống Thời Thanh đều nóng lên, thân thể anh cứng đờ ở đó, thậm chí còn quên mất phải phản ứng.

Nhưng trong lòng anh biết rõ, đôi môi đỏ mọng của cô gái nhỏ yêu dấu đã in trên má anh.

Chiếc lưỡi hồng nhỏ mềm mại ướt át của cô lộ ra, cô l.i.ế.m nhẹ lúm đồng tiền của anh. Hơi thở của cô tràn ngập chóp mũi anh, mỗi một tấc trên cơ thể anh đều đang gào thét và gầm rú.

Nụ hôn kéo dài không lâu, Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng lùi lại một bước và kết thúc nụ hôn trên má.

Từ lúc Khương Tuệ Tuệ chủ động hôn Tống Thời Thanh, Lâm Hồng Binh đã có một biểu cảm tuyệt vọng trên khuôn mặt, cuối cùng hắn ta cũng hiểu rằng mối quan hệ giữa hắn ta và Khương Tuệ Tuệ đã không thể quay lại như trước dù cho hắn ta có quỳ xuống xin lỗi, cuối cùng thì hắn ta cũng nhận ra rằng hắn ta và Khương Tuệ Tuệ thực sự không thể quay lại được nữa.

Những gì Khương Tuệ Tuệ nói là sự thật, cô thực sự thích là Tống Thời Thanh, người là con của kẻ phản loạn.

Cơ thể của Tống Thời Thanh trở nên nóng bỏng, sự tự chủ mà anh luôn tự hào sắp bị tan rã và hoàn toàn sụp đổ. Anh ước mình có thể ôm lấy Khương Tuệ Tuệ vào lòng và hôn lên đôi môi dịu dàng non nớt của cô.

Nhưng mà anh vẫn nhịn xuống, nhìn chằm chằm vào Khương Tuệ Tuệ với đôi mắt sâu thẳm dường như đang bốc cháy, gọi với giọng khàn khàn: "Tuệ Tuệ ..."

Khương Tuệ Tuệ lấy ra tờ giấy cắt màu đỏ từ trong túi, từ từ mở ra và đưa nó đến trước mặt Tống Thời Thanh. Đôi mắt sáng ngời kia nhìn Tống Thời Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên định: "Em lấy cái này ra từ trong túi của anh, người trên đó là hai chúng ta, còn có bốn chữ 'Trăm năm bên nhau', anh đừng có nói là anh không biết."

Cô tiến lên trước một bước, cả hai gần đến mức hơi thở của nhau phả vào mặt đối phương. Cô đưa tờ giấy cắt đến trước mặt Tống Thời Thanh: "Ngày hôm đó anh đã lấy lại tờ giấy cắt khi nhân lúc đi mua báo. Nhưng tại sao anh lại lấy lại? Bởi vì anh thích em phải không?"

"Tống Thời Thanh, nếu như anh thích em, tại sao anh lại không nói ra, sợ em không thích anh hay sao? Vậy bây giờ em nói cho anh biết, em cũng thích anh, muốn cùng anh ở bên nhau đến đầu bạc răng long, trăm năm bên nhau." Khương Tuệ Tuệ nói từng câu từng chữ.

Nhưng ngay sau đó, thân thể mềm mại của cô liền bị vòng tay rộng rãi ấm áp mà an toàn của Tống thời Thanh ôm vào trong lòng. Hai tay anh ôm lấy cơ thể cô, khuôn mặt tinh xảo khéo léo kia đột nhiên phóng đại trước mặt cô.

Trong lòng Khương Tuệ Tuệ đập thình thịch, cô sợ hãi tới mức lùi lại một bước, Tống Thời Thanh tiến lên một bước, cúi người xuống, dùng đôi môi lạnh lẽo của anh phủ lên đôi môi mềm mại đỏ tươi của cô.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 316: Chương 316



Mặc dù đây là lần đầu tiên anh hôn một cô gái, nhưng dường như trời sinh anh đã có thiên phú về loại chuyện này, nụ hôn nóng bỏng và mang tính săn mồi, anh hung hăng hôn lên chóp môi trái tim của cô gái nhỏ.

Đôi môi của cô gái nhỏ ngọt ngào và mềm mại, chuyển từ ấm áp sang nóng bỏng.

Từ lúc đầu cô vốn dĩ là người chủ động mà bây giờ lại chuyển thành bị động, giống như bị choáng váng, cô trở thành một con búp bê rối, thân thể mềm nhũn đến mức biến thành một vũng bùn, chỉ có thể dựa vào người Tống Thời Thanh để chống đỡ, như vậy mới có thể miễn cưỡng để bản thân cô không tê liệt ngã xuống đất.

Nụ hôn này khác với nụ hôn của Khương Tuệ Tuệ, nụ hôn của Tống Thời Thanh kéo dài và nồng nhiệt, anh hận không thể nuốt chửng đối phương và hòa đối phương vào m.á.u thịt của mình.

Tống Thời Thanh không dừng lại cho đến khi Khương Tuệ Tuệ thực sự thở không nổi, đặt tay lên n.g.ự.c của Tống Thời Thanh mà th* d*c, có chút chống cự. Anh vẫn ôm cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ, nhưng buông đôi môi mềm mại của cô ra, ghé vào tai cô thì thầm: "Có đi mà không có lại thì quá là mất lịch sự."

Thật vất vả Khương Tuệ Tuệ mới có thể hít thở trở lại, khi Tống Thời Thanh vừa nói chuyện, hơi thở ấm áp của anh phả vào vành tai cô, thân thể cô không nhịn được mà rùng mình lên một lần nữa.

Nghe được lời nói của Tống Thời Thanh, sắc mặt cô đỏ bừng, vươn tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh một cái, nhẹ giọng nói: "Anh còn nói nữa!"

Tống Thời Thanh vươn tay dùng bàn tay to rộng của anh nắm lấy nắm đ.ấ.m của cô, giọng điệu kiên quyết nói: "Tuệ Tuệ, anh thích em, anh thích em đến mức nghĩ về em mỗi đêm và anh không thể ngủ được khi nghĩ về em."

Khương Tuệ Tuệ lắng nghe những lời nói dịu dàng của Tống Thời Thanh, vui vẻ đến mức không cần nói có bao nhiêu đắc ý. Cô cũng có chút lòng hư vinh nhỏ, trong nguyên tác người đàn ông khinh thường không quan tâm tới tất cả những người phụ nữ, giờ phút này ở trước mặt cô, anh bày tỏ tấm lòng mình với cô, trong lòng cô không hiểu sao lại dâng lên một chút tự hào.

Cô bĩu môi hỏi: "Vậy em hỏi anh, anh thích em từ khi nào?"

Tống Thời Thanh không nghĩ về vấn đề này, nhưng thực sự đã bị câu hỏi của Khương Tuệ Tuệ làm cho nghẹn. Anh bắt đầu thích cô từ khi nào? Anh lắc đầu và trả lời: "Anh không nhớ rõ."

"Vậy tại sao anh lại không nói sớm hơn?" Khương Tuệ Tuệ mím môi, môi cô hơi đỏ và sưng lên vì nụ hôn của Tống Thời Thanh, cô oán hận một cách không vui: "Nếu như anh nói sớm hơn, em đã không phải suy nghĩ mỗi ngày về cách làm sao để anh thích em. Anh có biết mỗi lần đến gần anh, em đều muốn lại thân cận với anh, nhưng lại sợ rằng anh sẽ không thích em, em sợ anh sẽ giận em." Nói xong, cô bĩu môi trông có chút đáng thương.

Hừ, nếu cô biết anh thích cô thì đã hôn anh từ lâu rồi, sao còn đợi đến lúc này.

Như nghĩ tới điều gì, cô lại nói: "Nếu hôm nay em không hôn anh, anh còn định giấu em hay sao?”

Tống Thời Thanh nắm lấy tay như ngọc của Khương Tuệ Tuệ. Anh cụp mắt xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Khương Tuệ Tuệ rồi gật gật đầu: "Đúng vậy."

Cố Diệp Phi

Nếu không phải Khương Tuệ Tuệ đột ngột hôn anh, nếu không phải anh không kiềm chế được bản thân mà hôn người mình yêu, chỉ sợ anh sẽ không thổ lộ tình cảm của bản thân với cô sớm như vậy. Kế hoạch của anh vẫn chưa thực hiện được, hiện tại bọn họ ở bên nhau, anh sợ sẽ ảnh hưởng đến cô.

“Thật đúng là!” Khương Tuệ Tuệ tức giận quay đầu đi, hai má hơi phồng lên, trên mặt tràn đầy tức giận. Cô hừ một tiếng: "Tại sao? Anh không sợ em đối tốt với người khác hay sao?"

"Sợ chứ." Tống Thời Thanh nói.

Thanh âm của anh có hơi khàn khàn, nhưng lại cực kỳ gợi cảm: “Nhưng anh cũng sợ sau khi ở bên em sẽ ảnh hưởng đến em, em sẽ đi theo anh, chịu chỉ trích của người khác, nghĩ đến việc như vậy, Tuệ Tuệ, anh không thể chịu đựng được."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 317: Chương 317



Nói xong lời cuối cùng, Tống Thời Thanh ôm Khương Tuệ Tuệ vào lòng và ôm cô thật chặt bằng cánh tay của mình.

Giữa hai người chỉ có một lớp quần áo mỏng, Khương Tuệ Tuệ thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Tống Thời Thanh. Nghe được lời nói của Tống Thời Thanh, trong lòng cô có chút không thoải mái, nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay anh, sau đó dùng hai tay ôm lấy mặt anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh chằm chằm.

Từng câu từng chữ: "Nhưng em cam tâm tình nguyện."

Nói xong lời này, Khương Tuệ Tuệ lại kiễng mũi chân lên lần nữa, chủ động hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh, vươn đầu lưỡi ra l.i.ế.m l**m. Mặc dù cô đã xem rất nhiều bộ phim truyền hình Hàn Quốc và có một người bạn ngày nào cũng đổi bạn trai mới, nhưng cô lớn đến như vậy, đây là lần đầu tiên cô hôn người khác.

Cô không có tài năng thiên phú như Tống Thời Thanh, nụ hôn của cô rất ngây ngô, nhưng thậm chí nó còn khiêu khích hơn. Cô từng chút từng chút một đoạy lấy, đến lúc làm cho Tống Thời Thanh nóng bừng cả người, không thể nhịn được nữa, đảo khách thành chủ, đè Khương Tuệ Tuệ dưới thân, dùng sức hôn cô.

Đúng vào lúc này, khóe mắt Tống Thời Thanh nhìn thấy một bóng người từ xa đi tới. Bóng người kia nhìn qua có chút quen mắt, hình như là Lưu Phú Quý.

Mặc dù lúc này bọn họ đang hôn nhau ở sau một cái cây, nhưng không thể tránh khỏi việc bọn họ bị phát hiện nếu Lưu Phú Quý đến gần.

Vì vậy, Tống Thời Thanh vừa ôm Khương Tuệ Tuệ lên trong khi hôn, và đi ra sau bức tường của ngôi nhà bên cạnh để che giấu hai người bọn họ.

Hai chân đột nhiên rời khỏi mặt đất, Khương Tuệ Tuệ nhất thời không để ý, sợ đến mức kêu lên một tiếng: "A..."

Cố Diệp Phi

Mãi cho đến khi Tống Thời Thanh đặt cô xuống đất, trái tim của cô mới dần rơi xuống. Cô nhíu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì vậy…”

Âm tiết cuối cùng có một đoạn kết dài, quyến rũ khó tả. Khuôn mặt trắng nõn vốn có của cô trở nên ửng hồng, đôi môi vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, mái tóc hơi rối, giữa lông mày và mắt có một chút sương mù, khiến người ta mê mẩn.

“Có người tới.” Trong cổ họng Tống Thời Thanh lăn lộn.

"Có người sao? Đó là ai vậy?" Đôi mắt của Khương Tuệ Tuệ mở to, lúc này cô mới nhớ đến việc bọn họ vẫn còn ở bên ngoài, không phải nơi để bọn họ làm càn. Nếu là đối với đời sau, có lẽ sẽ không quan trọng lắm, nhưng dù sao vẫn là những năm bảy mươi, nếu bị mọi người thật sự nhìn thấy thì sẽ ảnh hưởng không tốt lắm.

Mặt Khương Tuệ Tuệ càng trở nên đỏ hơn, lấy đôi tay che mặt, thò đầu ra ngoài nhìn, lại phát hiện ra bên ngoài không có ai. Cô nghĩ rằng chính Tống Thời Thanh đã nói dối cô, vì vậy cô nhanh chóng quay đầu đi và nói một cách tức giận: "Rõ ràng là không có ai, anh đang nói dối."

Ngay cả Lâm Hồng Binh, người vẫn còn ở đây trước đó đã nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ hôn lên má Tống Thời Thanh ở trước mặt hắn ta, không thể chấp nhận được, cô quay người bỏ đi. Giờ phút này, bọn họ trốn sau bức tường vô cùng kín đáo, sẽ không bị bất kỳ người nào phát hiện ra.

“Đã đi rồi.” Tống Thời Thanh bất đắc dĩ nói.

Anh đặt tay lên vai Khương Tuệ Tuệ, nhìn thẳng vào cô, rồi thở dài, nói với giọng thương lượng: "Tuệ

Tuệ, để anh nói với em một chuyện, việc chúng ta ở bên nhau trong khoảng thời gian này có thể giữ bí mật, không nói với người khác có được không?"

nhầm không, Tống Thời Thanh đã nói gì? Để cô giữ bí mật mối quan hệ của bọn họ? Hành động này là có ý gì? Một bên anh muốn ở bên cô, một bên thể hiện là anh vẫn còn độc thân ở trước mặt mọi người, anh muốn ăn trong bát nhìn trong nồi hay sao?

Khương Tuệ Tuệ cau mày, cắn môi và kéo tay của Tống Thời Thanh ra khỏi vai cô, hầm hực tức giận hỏi: "Tại sao anh lại muốn giữ bí mật? Anh còn muốn hẹn hò với người khác hay sao?"
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 318: Chương 318



Phụ nữ đang yêu rất nhạy cảm, đặc biệt là Khương Tuệ Tuệ, người vừa mới thiết lập một mối quan hệ, hôn nhau một lúc thì đã bị Tống Thời Thanh ngay lập tức đề nghị giữ bí mật mối quan hệ của bọn họ.

Không có gì sai khi cô lại đột nhiên tức giận.

Tống Thời Thanh biết cô khó chịu nên nhanh chóng nhẹ nhàng dỗ dành cô, cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, trong mắt tràn đầy tự trách. Anh lắc đầu giải thích: “Tuệ Tuệ, em đừng nóng giận, nghe anh nói trước đi, anh chỉ muốn ở bên một mình em, từ khi yêu em đến giờ anh cũng đã nghĩ đến anh sẽ chỉ cưới em thôi."

“Anh sợ sau khi mọi người biết hai chúng ta ở bên nhau sẽ làm ảnh hưởng không tốt đến em và gia đình em, rốt cuộc thì ông nội anh vẫn mang thân phận kẻ phản loạn, mọi người ở xã Nguyệt Phượng Loan đa số đều rất tốt, nhưng vẫn có người coi thường chúng ta. Tuệ Tuệ, anh không muốn em bị coi thường như anh.”

Cô gái nhỏ yêu dấu của anh, anh ước gì bản thân có thể hái tất cả sao trên trời xuống cho cô, sao anh có thể để cô đi theo anh rồi chịu ủy khuất được?

Nói đến đây, Tống Thời Thanh ôm Khương Tuệ Tuệ vào lòng, thở dài và thì thầm vào bên tai cô: “Nhưng em đừng lo, gần đây anh đang chuẩn bị sửa lại án sai, trên báo cũng đã thấy tin tức của rất nhiều người sửa lại án sai, anh tin tưởng không bao lâu nữa ông nội của anh sẽ được sửa lại án sai."

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của Khương Tuệ Tuệ bằng đôi mắt sâu thẳm của chính mình, thật tâm cầu xin cô: "Trước đó, Tuệ Tuệ, đừng nói với người khác về việc chúng ta ở bên nhau có được không?"

Trên thực tế, sau khi Tống Thời Thanh bắt đầu giải thích, Khương Tuệ Tuệ đã tin anh. Làm sao cô có thể không tin anh được? Lúc đầu khi cô chất vấn anh, chỉ là cô đột nhiên trở nên nhạy cảm mà thôi.

Càng nghe đến cuối, cô càng cảm nhận được sự bất đắc dĩ xuất phát từ đáy lòng của Tống Thời Thanh, rõ ràng là loại tình cảm chân thành, nếu có thể, anh ước gì mọi người đều biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng anh chỉ có thể che giấu vì lợi ích của cô.

Chỉ có một mình cô khó chịu hay sao?

Không, cô tin rằng Tống Thời Thanh còn cảm thấy khó chịu hơn cô khi anh nói những lời này.

Cô có thể hiểu rằng Tống Thời Thanh đang làm điều đó vì lợi ích của cô, mặc dù cô không thực sự quan tâm đến điều đó. Ngay từ đầu cô đã không để ý đến thân phận của anh, thậm chí cô còn cẩn thận suy nghĩ, nếu ngay từ đầu không biết Tống Thời Thanh sau này sẽ thành danh, liệu cô có còn thích anh hay không?

Câu trả lời của cô là có, cô vẫn sẽ làm.

Vì vậy, cô gật gật đầu, kiễng chân lên và để lại một nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên lông mày và môi của Tống Thời Thanh, cô mím môi cười, nắm tay Tống Thời Thanh và nói: "Thành thật mà nói, em không quan tâm đến lời bình luận của người khác, nhưng em có thể hiểu tại sao anh lại làm như vậy. Tống Thời Thanh, em đồng ý với anh, cho đến khi ông nội Tống sửa lại án sai, em sẽ không chủ động nói với người khác về mối quan hệ của chúng ta."

Nói xong, cô lại nở một nụ cười ranh mãnh: "Nhưng em sẽ nói trước, nếu người khác tự mình nhìn ra manh mối thì sẽ không liên quan gì đến em."

Tống Thời Thanh gật gật đầu, nhìn thấy lông mày nghịch ngợm của cô, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào mũi cô một chút, giọng điệu có hơi cưng chiều: "Được."

Hai người đi ra từ sau bức tường, Khương Tuệ Tuệ hỏi: "Anh cầm theo nhiều bánh chưng như vậy làm gì?"

Cố Diệp Phi

Tống Thời Thanh nói: "Đây là những chiếc bánh chưng ngọt do bà nội làm cho em ăn. Vừa mới nấu nó, bà nội sợ để nguội ăn không ngon nên bảo anh mang đến đây cho em."

Khương Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, nhặt cái rổ tre mà cô đã để sang một bên đưa cho Tống Thời Thanh xem bánh chưng trong giỏ tre và nói: "Đây, anh nhanh nhìn xem, đây là những chiếc bánh chưng mặn do em làm cho anh ăn."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 319: Chương 319



Nói xong, hai người nhìn nhau và mỉm cười.

Đây là trường hợp của tình cảm chân thành, bọn họ nhớ đến đối phương, bà nội Tống biết cô thích ăn bánh chưng ngọt nên đã đặc biệt làm riêng bánh chưng ngọt cho cô. Mà Khương Tuệ Tuệ biết rằng Tống Thời Thanh thích ăn bánh chưng mặn, vì vậy cô đã làm bánh chưng mặn.

Tình cảm từ trước đến nay luôn dành cho nhau.

Tống Thời Thanh lấy ra một chiếc bánh chưng từ trong giỏ tre của Khương Tuệ Tuệ, bóc bỏ lá dong, cắn một miếng, gật gật đầu nói: "Ngon lắm, dù em làm thế nào thì cũng rất ngon."

Khương Tuệ Tuệ nghe thấy như vậy, trong lòng ngọt ngào như vừa ăn phải đường, nhưng ngoài miệng vẫn còn bướng bỉnh, cô bĩu môi nói: "Làm bánh chưng không cần kỹ xảo gì, bánh chưng của người khác cũng sẽ có mùi vị giống như vậy mà thôi."

“Không giống nhau.” Tống Thời Thanh vừa ăn bánh chưng vừa nói.

"Tại sao lại không giống nhau?" Khương Tuệ Tuệ chân thành đặt câu hỏi.

"Em làm thì ăn càng ngon hơn." Tống Thời Thanh vô hình khiêu khích.

Khương Tuệ Tuệ cắn cắn môi và nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh cũng thực sự có bản lĩnh, chỉ mới một lúc mà miệng lưỡi đã lanh lợi như vậy." Vừa nói, cô vừa vươn tay lấy một chiếc bánh chưng từ tay Tống Thời Thanh, nói: "Vậy em cũng sẽ ăn một cái."

Trong khi hai người ăn bánh chưng, cả hai đã đến một ngã ba đường, Khương Tuệ Tuệ đề nghị bọn họ không quay lại hai bên mà đi thẳng đến nhà của Tạ Phương Hoa. Hôm nay là sinh nhật của Tạ Phương Hoa, cô đã hứa sẽ cùng Tạ Phương Hoa tổ chức sinh nhật cho cô ấy, vốn dĩ cô định đến nhà họ Tống đưa bánh chưng sau đó đi đến nhà họ Tạ.

Bây giờ cô gặp phải Tống Thời Thanh trên đường, vậy thì dứt khoát đi đến đó luôn đi.

Tống Thời Thanh không phản đối quyết định này của cô.

Khương Tuệ Tuệ nói: "Nhưng em phải nói với anh một điều. Cho dù chúng ta không nói, chị Phương Hoa cũng có thể đoán ra được mối quan hệ của chúng ta."

Cố Diệp Phi

Giống như thể cô đã nhớ đến chuyện gì, đứng yên không đi nữa, nghiêng người nhìn Tống Thời Thanh, hỏi: "Em hỏi anh, lần trước khi chúng ta ngồi trên xe bò trở về, anh đã nói rằng cúc áo của anh bị rơi ra. Có thật như vậy không? Cúc áo của anh thực sự rơi ra, hay là bởi vì anh... cố ý xé rách, chỉ để được ngồi ở bên cạnh em?"

Hiện tại hai người đã biết tâm ý của nhau, Tống Thời Thanh cũng không có ý định giấu giếm,nếu Khương Tuệ Tuệ đã hỏi, anh cũng trả lời trực tiếp: "Là anh đã cố tình xé nó ra."

"Thật đúng là như vậy, xem ra chị Phương Hoa đã không nói sai. Hừ, nếu như chị Phương Hoa không nói cho em, em còn không biết đâu."

Không biết anh lại thích cô nhiều như vậy.

Khi hai người đến nhà họ Tạ, Tạ Phương Hoa đang rửa rau.

Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Tạ Phương Hoa đặt công việc đang làm xuống, vội vàng đi ra mở cửa. Ngay khi cánh cửa mở ra, cô ấy nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh đang đứng ở cửa.

Cả hai lặng lẽ đứng đó, như thể bọn họ sinh ra là để dành cho nhau.

Tạ Phương Hoa nhìn Khương Tuệ Tuệ rồi lại nhìn Tống Thời Thanh, không hiểu sao cô ấy lại luôn cảm thấy giữa hai người bọn họ có gì đó không thích hợp. Nhưng nếu phải nói không thích hợp chỗ nào thì hoàn toàn không nói ra được.

"Chị Phương Hoa, chị có ngốc không? Em với thanh niên trí thức Tống đến đây để chúc mừng sinh nhật của chị." Khương Tuệ Tuệ nhìn thấy ánh mắt của Tạ Phương Hoa qua lại trên người cô và Tống Thời Thanh, cô biết rằng Tạ Phương Hoa có thể đã nhận ra điều gì đó không thích hợp.

Cô biết rằng khi hai người thích nhau, bọn họ không thể che giấu tình cảm đó với người khác, Tống Thời Thanh vẫn còn muốn che giấu, quả thật là lạy ông tôi ở bụi này.

Nhưng cô đã chuẩn bị sẵn là Tạ Phương Hoa có thể nhìn ra được, nên cũng không để ý lắm, rất tự nhiên tiến lên một bước, vươn tay nắm lấy cánh tay Tạ Phương Hoa.
 
Back
Top Bottom