Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 280: Chương 280



Lưu Ái Đệ nghe thấy vậy đã nổi giận: "Nói chuyện không tốt về cha của chúng ta sao? Bọn họ đã nói những gì?"

Ngày hôm sau, ở bệnh viện huyện.

Bác sĩ nói hôm nay Khương Đắc Thắng có thể xuất viện, nhưng sau khi xuất viện, ông ấy còn phải đi kiểm tra định kỳ, sắp tới cũng không thể đi làm ở nhà máy vận tải.

Dù sao thì làm việc ở nhà máy vận tải cũng không tốt được như những nơi khác, lái xe phải hết sức cẩn thận, tay ông ấy còn không linh hoạt nên không thể đi làm được.

Đối với việc này, Khương Đắc Thắng cũng không cần quá lo lắng, phúc lợi của công nhân trong các nhà máy quốc doanh trong thời đại này rất tốt, vào ngày thứ hai sau khi ông ấy nhập viện, giám đốc nhà máy đã cử người đến thăm ông ấy và tặng thuốc bổ cho ông ấy, cũng nói với ông ấy về việc sắp xếp công việc, nói với ông ấy rằng đừng lo lắng về công việc, chỉ cần ông ấy dưỡng bệnh thật tốt là được.

Trước khi xuất viện, Hàn Tiến Bộ và cha mẹ của anh ấy cũng đã đến bệnh viện để gặp Khương Đắc Thắng, còn mang theo một giỏ trái cây, bên trong có táo, lê và chuối.

Trái cây thời buổi này cũng là thứ quý hiếm, khan hiếm, nhà ai ăn được trái cây thì coi như là rất có điều kiện.

Cha của Hàn Tiến Bộ là giám đốc của nhà máy chế biến thịt, lương của ông ấy đương nhiên là cao hơn so với công nhân nhà máy bình thường, điều kiện gia đình không quá tốt nhưng cuộc sống như bọn họ vẫn rất không tồi ở thời đại này.

Bọn họ xin lỗi Khương Đắc Thắng vì việc của Hàn Tiến Bộ, đồng thời giải thích rằng cấp trên đã cử người đến kiểm tra nhà máy vào ngày hôm qua, nên bọn họ thực sự không thể rời đi, nếu không thì đáng lẽ bọn họ phải đến vào ngày hôm qua.

Sau đó lại lấy ra một xấp tiền, nhìn thoáng qua thì cũng phải có đến mấy chục đồng, muốn đưa cho Khương Đắc Thắng để thể hiện sự xin lỗi.

Nhưng cho dù có đưa cái gì thì Khương Đắc Thắng cũng từ chối.

Lần này Hàn Tiến Bộ đến đây cũng là muốn gặp lại Khương Tuệ Tuệ, nhưng lần này anh ấy không gặp được ai, vì vậy anh ấy chỉ có thể quay về với cha mẹ mình trong sự mất mát.

Sau khi nhìn thấy cha mẹ của Hàn Tiến Bộ rời đi, Khương Đắc Thắng nháy mắt ra hiệu với Phương Quế Chi: "Có vẻ như Tiến Bộ thực sự thích Tuệ Tuệ nhà chúng ta, bà xem việc này..."

Nhưng ông ấy chưa nói xong hết câu, Phương Quế Chi đã lắc đầu và nói: "Cái này tôi có thể nhìn ra, nhưng tôi cũng đã nói cho ông rồi, tôi đã đồng ý với Tuệ Tuệ, sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm cá nhân của con bé, ông cũng đừng nói tốt cho học trò ở trước mặt con bé nữa, chuyện của mấy đứa nhỏ thì để mấy đứa nhỏ tự mình giải quyết đi."

Ý của Khương Đắc Thắng khi nói điều này thực sự là ông ấy muốn Phương Quế Chi giúp đỡ tác hợp hai đứa, thấy ý định của Phương Quế Chi vững chắc như vậy, ông ấy cũng không nói thêm gì được.

Cố Diệp Phi

Ngược lại, Khương Vệ Quân không nhận ra rằng Hàn Tiến Bộ để ý đến em gái mình, khi nghe thấy điều này, hắn ta lập tức trở nên kích động: "Cái gì? Cha, mẹ, ý hai người là Tiến Bộ thích Tuệ Tuệ ư? Sao con nhớ hình như Tiến Bộ còn nhỏ tuổi hơn so với Tuệ Tuệ mà?"

Nói đến đây, hắn ta lại âm thầm lắc lắc đầu: “Theo con thấy, hai người bọn họ không quá thích hợp, em gái thì con biết, con bé cần tìm một người trưởng thành và ổn định hơn. Tiến Bộ còn quá trẻ, không đủ ổn định...”

"Được rồi, được rồi, nói con nhiều chuyện còn chối là không phải, vậy thì Lâm Hồng Binh cũng trưởng thành và ổn định, tại sao cuối cùng anh ta lại đi cưới người khác? Thật là."

Khương Đắc Thắng tức giận mỗi khi nghĩ đến Lâm Hồng Binh, con gái ông ấy xinh đẹp như hoa vậy mà tên khốn Lâm Hồng Binh đó lại muốn từ hôn, thật là loại người khiến người khác phải ghê tởm.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 281: Chương 281



Khương Vệ Quân bĩu môi, hắn ta không thể đắc tội với người cha bị thương của mình, vì vậy hắn ta nhanh chóng ngừng nói.

Khương Đắc Thắng lại hỏi: "Vậy con nói cho cha biết, em gái của con thích hợp với ai? Ai là người ổn trọng?"

Khương Vệ Quân nghĩ tới nghĩ lui, nhưng không biết vì sao, hình ảnh của Tống Thời Thanh đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn. Hắn cảm thấy rằng em gái nhỏ và Tống Thời Thanh đứng cạnh nhau thật sự rất xứng đôi.

Tống Thời Thanh là một học sinh trung học, lớn lên cũng rất đẹp trai, đứng đó thì trông giống như một bức tranh, còn ai trong đại đội của bọn họ có thể đẹp trai hơn Tống Thời Thanh nữa đây?

Ngoại trừ thân phận của ông nội anh có vấn đề thì không còn gì khác để nói đến.

Khương Vệ Quân thấy cha mình khăng khăng yêu cầu làm rõ, vì vậy liền nói thẳng: "Con thấy thanh niên trí thức Tống và em gái rất phù hợp. Thanh niên trí thức Tống rất chín chắn và ổn định. Không chỉ có học vấn mà lớn lên người cũng rất đẹp trai."

Khương Đắc Thắng nghe vậy thì cũng suy nghĩ một cách cẩn thận. Ông ấy có ấn tượng tốt về Tống Thời Thanh và rất thưởng thức đứa trẻ này.

Theo ý kiến của ông ấy, nếu nhà họ Tống không gặp chuyện thì còn không biết Tống Thời Thanh sẽ có triển vọng như thế nào trong tương lai và sao anh có thể có quan hệ gì với mấy người bọn họ được.

Ông ấy không nghĩ về Tống Thời Thanh không phải vì ông ấy không thích địa vị của Tống Thời Thanh là con của kẻ phản loạn.

Trên thực tế, việc của nhà họ Tống ngoại trừ có ảnh hưởng không tốt đối với cán bộ thì việc của nhà họ Tống đối với bọn họ là trung hạ bần nông thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Người nhà bọn họ không có ai đi trên con đường làm quan, sợ cái gì?

Nhưng ông sợ nhà họ Tống coi thường nhà họ, sợ Tống Thời Thanh coi thường con gái mình, lúc đó gây chuyện lại bị chê cười, người không dễ chịu vẫn là con gái ông ấy, con bé là bảo bối trong lòng ông ấy.

Vì vậy Khương Đắc Thắng xua xua tay và nói: "Vậy thì không được, người ta có thân phận là gì, chúng ta có thân phận là gì? Nếu sau này nhà bọn họ được sửa lại án sai và tất cả đều trở về thành phố tiếp tục làm quan lớn, em gái con làm sao xứng đôi được với người ta? Nếu người ta không cần em gái con nữa thì phải làm sao? Không được, không được đâu."

Nghĩ đến đây, Khương Đắc Thắng lại liên tục lắc đầu.

Tuệ Tuệ nhà bọn họ đã phải chịu tổn thương một lần rồi, bọn họ không thể để cô phải tổn thương thêm lần nữa.

Cố Diệp Phi

Khoảng một giờ sau, Khương Đắc Thắng và những người khác về đến nhà.

Vừa mới bước tới cửa nhà, Khương Đắc Thắng đã ngửi thấy mùi thịt. Mùi thơm ngon lập tức lôi kéo con sâu tham ăn trong bụng ra, ông ấy ngửi ngửi hít hít cái mũi và hỏi Phương Quế Chi: "Quế Chi, thịt này là ai nấu? Tại sao nó lại thơm như vậy? Không lẽ là do vợ của Vệ Quốc nấu sao?"

Lưu Ái Đệ nấu ăn không giỏi nên Khương Đắc Thắng loại trừ ra, nếu không phải Lưu Ái Đệ thì sẽ là Lý Tú Cầm.

Muốn hỏi ông ấy tại sao không nghĩ đến người đó là Khương Tuệ Tuệ? Đó là bởi vì từ trước đến nay, ông ấy chưa bao giờ ăn những món ăn do con gái ông ấy nấu, và ông ấy không biết rằng những món ăn do Khương Tuệ Tuệ nấu lại thơm và ngon như vậy.

Phương Quế Chi nhìn vẻ mặt ông ấy và biết ông ấy sẽ không nghĩ ra được, nói: "Con gái nhỏ của ông đã nấu nó."

"Cái gì? Là Tuệ Tuệ nấu à?" Khương Đắc Thắng có vẻ bị sốc, nhanh chóng đẩy cửa ra bằng bàn tay không bị thương của mình, nói: "Vậy thì tôi phải nhanh đi ăn thử xem."

Vừa đẩy cửa ra, Nữu Nữu đang cưỡi con ngựa gỗ nhỏ, liền nhảy xuống khỏi ngựa gỗ, vui mừng reo lên: "Ông nội về rồi, ông nội về rồi!"

Khương Đắc Thắng đi đến chỗ Nữu Nữu, ông ấy sờ sờ đầu của Nữu Nữu, còn muốn ôm lấy Nữu Nữu, nhưng Phương Quế Chi đã ngăn ông ấy lại, bà ấy không đồng ý nói: "Ông đã quên những gì bác sĩ đã nói khi xuất viện hay sao?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 282: Chương 282



Bây giờ mặc kệ là tay bị thương hay tay không bị thương, ông đều không thể dùng sức."

Nữu Nữu rất hiểu chuyện nên tránh sang bên cạnh, khuôn mặt khả ái đáng yêu làm ra dáng vẻ nghiêm túc: “Ông nội, đợi khi nào vết thương của ông khỏi thì ông ôm Nữu Nữu nhé!”

"Ai da, được được được, chờ vết thương ông nội khỏi ông sẽ ôm Nữu Nữu." Khương Đắc Thắng mỉm cười đồng ý.

Hai anh em Khương Vệ Quốc và Khương Vệ Quân đi thu dọn đồ đạc, Khương Tuệ Tuệ đi từ trong bếp ra, gọi cha mẹ cô: "Cha, mẹ, hai người về rồi sao? Vừa đúng lúc con đã nấu xong canh xương hầm rồi. Mọi người chờ một lát, con và chị dâu ba xuống dưới dọn lên, chúng ta có thể ăn ngay rồi."

“Ai da, được rồi, không cần vội, cha cũng không đói, Tuệ Tuệ, con cứ từ từ thôi.” Khương Đắc Thắng nhìn người đứng ở cửa nhà bếp, ống tay áo hơi xắn lên, để lộ nửa cánh tay như củ sen, tay cầm nồi và thìa, Khương Tuệ Tuệ nở nụ cười trên miệng.

Trong lòng ông ấy lại cảm khái rất nhiều.

Tuệ Tuệ nhà ông ấy lớn lên với vẻ ngoài xinh đẹp, miệng cũng ngọt, cái gì cũng giỏi, từ nhỏ đã được hai vợ chồng nâng niu như bảo bối trong lòng bàn tay. Đối với một cô gái tốt như vậy, Lâm Hồng Binh thậm chí còn từ bỏ hôn ước để kết hôn với Khương Thúy Thúy, hắn ta đúng thật là có mắt không tròng!

Đừng nhìn Khương Đắc Thắng đối xử rất nghiêm khắc với hai đứa con trai của mình, nhưng ông ấy lại là một nô lệ thực sự đối với con gái mình. Ở thời đại mà chủ nghĩa gia trưởng trọng nam khinh nữ cực kỳ nghiêm trọng, thật khó để tìm được một người chiều chuộng con gái như ông ấy.

Phương Quế Chi vừa rót nước, làm ướt khăn mặt và đến lau mặt cho Khương Đắc Thắng. Nhưng Khương Đắc Thắng không chịu để bà ấy làm, còn lẩm bẩm rằng ông ấy chỉ bị thương một tay, còn tay kia thì không sao, sao bây giờ lại làm như ông ấy bị tàn phế vậy, mặt cũng phải để người khác rửa cho.

Ông ấy nhanh chóng lấy lại khăn rồi tự lau mặt.

Phương Quế Chi nói: “Vừa rồi khi ở trong xe bò, không biết ai còn kêu đói không chịu được, về nhà phải ăn cơm ngay lập tức, sao bây giờ lại không đói bụng nữa?”

Nói như vậy cũng đúng, bởi vì buổi sáng phải xuất viện về nhà nên bọn họ không đến bệnh viện lấy cơm để ăn nữa. Bây giờ mới hơn tám giờ sáng. Vẫn còn sớm, nhưng Khương Đắc Thắng không có chút thức ăn nào trong bụng, trên đường về ông ấy cứ nhắc mãi là đói bụng, vậy mà vừa nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ, ông ấy lại bảo không nói bụng, bảo cô cứ làm từ từ.

Bị vạch trần, biểu cảm Khương Đắc Thắng ngượng ngùng xấu hổ: "Bà thì biết cái gì? Nếu tôi giục Tuệ Tuệ, con bé vội vàng rồi vô tình bị bỏng thì sao? Tôi đói một lúc cũng không sao.”

Trong lúc hai vợ trồng đang lẩm bẩm nói chuyện với nhau, ba người Khương Tuệ Tuệ, Lưu Ái Đệ và Lý Tú Cầm đã rửa mặt xong.

Cố Diệp Phi

Cả gia đình cũng đã rửa tay và ngồi vào bàn ăn để ăn mì.

Khương Tuệ Tuệ đẩy bát mì lớn nhất có xương ống lớn đến trước mặt Khương Đắc Thắng và nói: "Cha, cha bị thương ở xương cốt, cha cần phải bồi bổ nó. Loại canh nấu từ xương ống này là tốt nhất, cha ăn nhiều một chút nhé."

Thịt trên xương không nhiều, nhưng khi ăn mùi vị lại thơm ngon lạ thường. Hôm nay Khương Tuệ Tuệ dậy sớm và bắt đầu nấu canh xương, lúc này thịt trên xương đã được luộc chín mềm, ăn vào sẽ tan ra trong miệng, nhưng thứ ngon nhất trong xương chính là phần tủy xương bên trong.

Cầm xương ống lên, sau đó m*t lấy tủy xương mềm bên trong, ăn đến nỗi trong miệng đầy thịt, hương vị này ngon đến mức hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.

Còn có món mì nữa, sợi cũng dai, ăn kèm nước dùng ninh từ xương và rắc thêm hành lá nhà trồng thì ngon tuyệt.

Khương Đắc Thắng cắn một miếng lớn, vội vàng nói: "Mì do Tuệ Tuệ nấu rất ngon, thậm chí còn ngon hơn cả mì mà cha đã ăn trong quán vơm quốc doanh."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 283: Chương 283



"Nếu cha thích thì ăn nhiều thêm một chút đi. Vẫn còn một ít mì, lát nữa con sẽ đi lấy." Thấy cha ăn một cách thích thú, Khương Tuệ Tuệ không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.

Trong nhà vẫn còn một ít bột mì, sau khi tách lúa mì ra có thể chia lại, cho nên hôm nay ăn nhiều hơn một chút cũng không sao. Điều quan trọng nhất là lúc này Khương Đắc Thắng vẫn còn là người bệnh, vì vậy ông ấy không thể ăn ít được.

Lưu Ái Đệ cũng liên tục ăn mấy ngụm mì mà không thấy nóng, đến khi trong bụng có đồ ăn, cô ta vội vàng nói: “Cha, nếu muốn khen thì không thể chỉ khen mỗi em gái được. Đúng là em gái nấu mì, nhưng cha có biết ai đã đi mua xương không?”

“Thật ra là hôm nay lúc trời còn chưa sáng, con đã đi sang xã Hồng Tinh để mua, hôm qua con nghe người trong xã nói bọn họ muốn mổ heo, Tuệ Tuệ nói cha bị thương đến xương cốt nên phải ăn xương, không phải nói là ăn gì bổ nấy hay sao? Con sợ rằng đi chậm sẽ không mua được xương ngon khi đến đó, kết quả người xã Hồng Tinh chê xương ít thịt nên căn bản là không có ai thèm mua cả." Lưu Ái Đệ cười nói.

Bởi vì Khương Đắc Thắng bị thương, khi Khương Tuệ Tuệ nói rằng cô muốn mua xương thì Lưu Ái Đệ đã không chút phản đối nào mà xung phong nhận việc đi mua xương.

Trong bát của Khương Tuệ Tuệ không có nhiều mì và cô vốn dĩ cũng không ăn uống nhiều, mặc dù cô thong thả ung dung ăn mì chậm nhưng cũng không thể chịu được số lượng ít nên cô là người ăn hết trước.

Nghe Lưu Ái đệ nói xong, cô cũng cười trả lời: “Chị dâu ba nói rất đúng, còn có mì này cũng do chị dâu làm, nếu không con cũng không làm ra được sợi mì dai như vậy.”

"Còn có chuyện như vậy sao, xem ra cha phải khen cả vợ của của Vệ Quân nữa." Khương Đắc Thắng nói.

"Còn có chị dâu cả, chị dâu cả cũng giúp chúng con, cha cũng nên khen ngợi chị ấy đi."

Lưu Ái Đệ nói, lại nhớ tới lời Khương Tuệ Tuệ nói với chính mình ngày hôm qua, cô ta trợn tròn mắt nói: "Cha, mẹ, con phải nói, mấy người bà nội và chú hai cũng thật là, lần này cha bị thương nằm viện, bà nội và chú hai cũng không đi bệnh viện xem cha bị thương như thế nào, bọn họ thật vô tâm, mỗi tháng bọn họ còn phải lấy nửa tháng lương của cha chúng ta, theo con mà nói, cho bọn họ mấy người bạch nhãn lang này nửa tháng lương cũng thật là không đáng."

Ai mà dám nói không đúng được, thậm chí có cả người trong thôn đến bệnh viện thăm Khương Đắc Thắng, nhưng bà Khương và Khương Đắc Lợi không đến bệnh viện thăm Khương Đắc Thắng, như vậy thì không thể nào chấp nhận được.

Nhưng thật không may, bọn họ thực sự đã làm được việc như vậy.

Thực ra chuyện này không cần Lưu Ái Đệ nói, người nhà họ Khương ai cũng đều biết rõ. Nhưng khi Lưu Ái Đệ nói ra thì lại khác, Khương Vệ Quân ho khan một tiếng, kéo tay áo vợ ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa.

Tuy nhiên, Lưu Ái Đệ hoàn toàn không chú ý đến biểu hiện của hắn, kéo ống tay áo của cô ta ra khỏi tay Khương Vệ Quân, tiếp tục nói: "Hơn nữa, con cũng nghe từ em chồng rằng cô ấy đã nghe thấy thím hai và bà già Triệu Anh Lai đó nói chuyện với nhau, nói xấu về nhà chúng ta, nói rằng cha chúng ta đáng bị như vậy, và còn hy mọng cha thật sự xảy ra chuyện thì mới tốt.”

“Triệu Anh Lai cũng nói rằng tốt nhất là nếu cha xảy ra chuyện gì, thì để mấy người nhà thím hai cướp đi vị trí công nhân chính thức trong nhà máy vận tải cho con trai của thím hai."

Nói đến đây, Lưu Ái Đệ không nhịn được mà nghiến chặt răng.

Cố Diệp Phi

Nhìn xem, đây còn là nói tiếng người hay sao? Cũng may lúc đó cô ta không có ở đó, nếu không cô ta thật sự là sợ nhịn không được sẽ xông tới đánh gãy răng hai bà già này!

Không ngờ đến Lưu Ái Đệ lại đột nhiên nói đến chuyện này, Khương Đắc Thắng và Phương Quý Chi hai người nhìn nhau không nói gì.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 284: Chương 284



Khương Vệ Quân nhăn mặt, nghiến răng nói một câu: “Được rồi Ái Đệ, em bớt nói vài câu sẽ không có ai coi em là đồ câm đâu.”

Lưu Ái Đệ bĩu môi, lẩm bẩm một tiếng: “Chuyện vốn dĩ là như vậy.”

Nhưng cô ta cũng không nói thêm gì nữa.

Thật ra Khương Đắc Thắng biết bà Khương không thích ông ấy cho lắm, nhưng ông ấy cũng không có gì để nói, dù sao thì bà Khương cũng là mẹ kế của ông ấy.

Mẹ của Khương Đắc Thắng mất sớm và c.h.ế.t vì khó sinh do tư thế bào thai không đúng khi sinh ra ông ấy, sau đó khi Khương Đắc Thắng mới hơn một tuổi, cha ông ấy đã cưới bà Khương, chủ yếu là để giúp chăm sóc ông ấy ở nhà.

Khi đó, Khương Đắc Thắng vẫn còn trẻ, nhưng với tính tình của cha ông ấy, cho dù ý định ban đầu của họ là như vậy, thì cũng sẽ là một người sẽ đối xử tốt với vợ mình.

Không đến hai năm sau, bà Khương sinh ra Khương Đắc Lợi.

Nhưng điều kỳ lạ là, ông nội Khương dường như không thích đứa con trai nhỏ này, mỗi khi nhìn thấy Khương Đắc Lợi, ông ấy không bao giờ cho sắc mặt tốt, và ông ấy sẽ cho Khương Đắc Thắng bất cứ điều gì ngon mà ông ấy mang về nhà, cho đến sau này, cũng không có gì ngạc nhiên khi Khương Đắc Thắng được giao cho vị trí công nhân chính thức trong nhà máy vận tải.

Khương Đắc Thắng chưa bao giờ có thể hiểu tại sao cha mình lại bất công như vậy, rõ ràng tất cả đều là con trai của ông ấy. Khi ông ấy còn nhỏ, mọi thứ ở nhà đều dành cho ông ấy, có đồ ngon thì cho ông ấy ăn, quần áo mới thì ông ấy mặc, Khương Đắc Lợi chỉ nhặt lại những bộ quần áo cũ của ông ấy để mặc.

Sau đó, khi cha ông ấy qua đời, lúc bà Khương muốn phân nhà, bà ấy đã khóc lóc với ông ấy rằng từ khi bà ấy lấy cha ông ấy thì chưa từng có ngày nào được sống tốt, hiện tại bà ấy cũng không nhận được thứ gì, ngay cả vị trí công nhân chính thức cũng thuộc về Khương Đắc Thắng.

Kết hôn với cha ông ấy nhiều năm như vậy cho dù không có công lao thì cũng có vất vả, ông ấy không thể nhẫn tâm như cha mình không cho bà ấy thứ gì.

Mặc dù Khương Đắc Thắng không thích bà ấy vì chuyện của Khương Tuệ Tuệ, nhưng khi ông ấy nghĩ về những đau khổ mà bà Khương và con trai bà ấy đã phải chịu khi cha ông ấy còn sống, có lẽ đó là cách để bù đắp cho sự hà khắc của cha ông ấy đối với hai mẹ con bà Khương, từ nhỏ trong lòng ông ấy đã băn khoăn việc đó nên đã đồng ý đưa cho bọn họ một nửa số tiền lương mỗi tháng.

Khi Lưu Ái Đệ nói, Lý Tú Cầm thấy sắc mặt của Khương Đắc Thắng thay đổi, cô ấy nhanh chóng chuyển chủ đề nói: “Chúng ta vẫn chưa nói với em hai về vết thương của cha, lát nữa con có nên gọi điện thoại báo trước cho cô ấy một tiếng hay không? Nếu không ngày mai cô ấy sẽ bị dọa sợ mất.”

Phương Quế Chi lắc đầu nói: “Không cần, chờ ngày mai con bé đến thì nói sau, vết thương của cha con cũng không nghiêm trọng. Nếu bây giờ gọi điện cho con bé, con bé không thấy được người, khéo có khi lại suy nghĩ nhiều, khoong biết lại lo lắng thành cái dạng gì, có chuyện gì thì để mai con bé qua rồi nói.”

Ở đây có một phong tục là con gái gả ra ngoài phải quay về nhà mẹ đẻ ăn tết Đoan Ngọ, vì vậy chị hai của Khương Tuệ Tuệ, Khương Vệ Bình, sẽ đến đây vào ngày mai.

Khương Vệ Bình mang thai vào cuối năm ngoái và ước tính cô ấy sẽ sinh vào tháng sau.

Cố Diệp Phi

Sau khi Lý Tú Cầm nhắc đến một câu như vậy, cả nhà đều chuyển chủ đề sang người Khương Vệ Bình, Lý Tú Cầm nói: "Không biết em hai sẽ sinh con trai hay sinh con gái."

Khương Tuệ Tuệ nhéo khuôn mặt tròn trịa đáng yêu của Nữu Nữu khi cô bé đang ngồi bên cạnh ngoan ngoãn ăn mì, cô cười nói: “Sinh một cô con gái cũng rất tốt, sinh một cô con gái đáng yêu như Nữu Nữu vậy, như vậy con rất thích."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 285: Chương 285



Phương Quế Chi sau khi nghe xong liền mỉm cười và tức giận nói: "Nếu con thích thì con nên nhanh chóng tìm đối tượng để sinh cho mẹ một cháu gái nhỏ. Nếu để mẹ nói, đứa con đầu lòng của chị gái con thì tốt hơn là sinh con trai, mẹ chồng của con bé nhìn có vẻ hơi gia trưởng trọng nam khinh nữ, nếu chị con sinh con gái, sợ chị con ở nhà sẽ không sống nổi."

Người mẹ là người đau lòng con nhất, Phương Quế Chi tất nhiên là muốn đặt mình vào vị trí của con gái để suy nghĩ.

Khương Tuệ Tuệ bĩu môi, muốn chỉ trích thói xấu gia trưởng trọng nam khinh nữ, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại kiềm chế không nói. Bây giờ có nhiều người gia trưởng trọng nam khinh nữ nên cô cũng chỉ lo được xung quanh địa bàn gia đình mình.

Lý Tú Cầm nói: "Bụng của em hai nhô cao, khác hẳn với lúc con mang thai Nữu Nữu, con nghĩ đứa bé này có thể là con trai."

Sau khi ăn mì xong, Lưu Ái Đệ và Lý Tú Cầm đi rửa bát đĩa, Phương Quế Chi gọi Khương Tuệ Tuệ đến, chia một nửa số táo, chuối và lê trong giỏ trái cây và đặt chúng vào giỏ tre của mình.

Đưa nó cho Khương Tuệ Tuệ và nói: "Tuệ Tuệ, con hãy mang những thứ này đến nhà của thanh niên trí thức Tống đi."

Khương Tuệ Tuệ nhận lấy cái giỏ và nở nụ cười gật đầu: "Dạ, được."

Khi Khương Tuệ Tuệ đến nhà họ Tống, nhà họ Tống đã mở cửa sân, bà nội Tống đang ngồi ở trong sân phơi nắng.

Ánh nắng chói chang chiếu lên người bà cụ, mái tóc đen trắng hỗn hợp được xõa xoã ra, có lẽ bà ấy vừa gội đầu xong, đang đợi phơi khô rồi mới buộc lại.

Khương Tuệ Tuệ đi đến cổng sân và gọi vào trong: "Bà ơi, cháu đến để gặp bà này."

Giọng nói của cô ngọt ngào lạ thường, cộng với khuôn mặt xinh đẹp này, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta thích rồi. Bà nội Tống đã phơi nắng được một lúc nên bà ấy hơi buồn ngủ và suýt chút nữa là ngủ thiếp đi.

Cố Diệp Phi

Bất ngờ nghe thấy giọng nói của Khương Tuệ Tuệ, bà ấy nhanh chóng ngước mắt nhìn sang, thấy Khương Tuệ Tuệ đang đi về phía bà ấy với một cái giỏ tre trên tay. Khi đến gần hơn, bà ấy mới thấy trong giỏ còn có một ít lê, táo và chuối.

Không đợi bà nội Tống hỏi, Khương Tuệ Tuệ đã nói: "Bà ơi, đừng bảo cháu lấy lại những trái cây này mang về. Đây là nhiệm vụ mà mẹ cháu giao cho cháu, nếu bà không chịu nhận, cháu sẽ rất khó xử khi quay về giao nhiệm vụ. Ở nhà cháu vẫn còn một ít, cái này là mang một ít đến đây cho bà và ông nội Tống ăn thử."

Sau đó, cô lại liếc mắt nhìn quanh một lượt và hỏi: "Mấy người ông nội Tống đâu rồi ạ?"

Những gì bà nội Tống định nói thì đều bị Khương Tuệ Tuệ giành nói trước. Bà ấy chỉ có thể giận liếc nhìn cô một cái, trên mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng Khương Tuệ Tuệ đã nói như vậy nên bà ấy chỉ còn cách nhận trái cây.

Thấy Khương Tuệ Tuệ hỏi về ông nội Tống và những người khác, bà ấy nói: "Ông nội Tống của cháu đã ra ngoài đi dạo một chút. Lần trước không phải cháu đã nói với ông ấy rằng nên ra ngoài đi dạo sau khi ăn xong để tiêu hóa thức ăn, làm như vậy thì thân thể mới tốt lên được hay sao? Đừng nhìn lúc đó ông ấy không nói gì nhiều, nhưng ông ấy thực sự nhớ kĩ những gì cháu nói. Mấy ngày hôm nay, mỗi khi ăn cơm xong, ông ấy đều phải ra ngoài đi dạo một chút."

"Vốn dĩ là ngày nào bà cũng đi cùng ông ấy, nhưng hôm nay bà vừa mới gội đầu xong nên không đi cùng ông ấy được."

Bà nội Tống đi tìm dây buộc tóc, định cột lại mái tóc khô của bà ấy, lại vừa nói: "Thằng nhóc Thời Thanh đó đã đi lên núi. Thằng bé nói rằng kể từ lần trước thằng bé bắt được trâu rừng, cái bẫy mà thằng bé làm trên núi đã không bắt được con mồi nào nữa, vì vậy thằng bé muốn đổi sang nơi khác."

Nghe thấy Tống Thời Thanh không có ở nhà, Khương Tuệ Tuệ cảm thấy trong lòng mình có chút mất mát.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 286: Chương 286



Khi Phương Quế Chi bảo cô đến nhà họ Tống để đưa trái cây, lý do chính khiến cô rất vui là sau khi đến nhà họ Tống, cô có thể nhìn thấy Tống Thời Thanh.

Mặc dù bọn họ mới chỉ gặp nhau ngày hôm qua.

Kể từ khi Tạ Phương Hoa nói những lời đó với cô, cô ngày càng chắc chắn rằng Tống Thời Thanh cũng thích cô. Cô là người tương đối thẳng thắn trực tiếp, cô cảm thấy hai người đã thích nhau thì nên mở lòng với nhau, cho đối phương biết tình cảm của người còn lại.

Cô đã tìm kiếm cơ hội trong hai ngày qua, nghĩ rằng không bằng nói rõ với Tống Thời Thanh.

“Vâng.” Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, nhận lấy dây buộc tóc và lược từ tay bà nội Tống, nói: “Bà ơi, để cháu chải tóc cho bà.”

Cố Diệp Phi

Tuy tóc bà nội Tống bạc nhiều nhưng chất lượng tóc rất tốt. Sờ lên cảm thấy mềm mại và dẻo dai. Cô cầm lấy chiếc lược sừng trâu, chải đầu rồi dùng dây chun buộc lại.

Ánh nắng mặt trời len lỏi qua bóng cây hắt lên người hai người, mọi thứ xung quanh trở nên thật dịu dàng. Tình huống này đẹp như một bức tranh.

Một bên vừa buộc tóc cho bà nội Tống, một bên Khương Tuệ Tuệ vừa nói: “Bà ơi, tóc bà mượt thật đấy.”

Bà nội Tống cười khẽ lắc đầu: “Bà già rồi, không thể giống trước đây nữa, tóc của bà trước đây dày và dài, bây giờ thì khắp nơi đều là tóc bạc rồi."

Khuôn mặt nhỏ của Khương Tuệ Tuệ nhíu lại, lắc đầu nói: "Bà nội mới là không già."

Sau khi chải tóc xong, Khương Tuệ Tuệ lại lấy một quả táo khác. Màu đỏ của quả táo ở thời đại này là màu đỏ đặc, không giống với loại quả được bán trong cửa hàng hoa quả sau này, rất nhiều quả đều có sáp, khi ăn táo nhất định phải gọt bỏ vỏ, nếu không ăn vào sẽ dính một ngụm sáp.

Khi muốn ăn táo, tốt nhất không nên gọt vỏ mà nên ăn cả vỏ. Bởi vì có nhiều vitamin, khoáng chất và chất xơ trong vỏ táo hơn trong thịt táo.

Cô cũng không định gọt vỏ táo mà là đi tới bếp trước, múc một thìa nước từ trong bình nước ra, rửa qua rửa lại quả táo cho sạch sẽ, tìm một cái thớt và một con d.a.o làm bếp, đặt lên trên bàn. Táo được cắt thành miếng nhỏ, thuận tiện hơn khi ăn.

Cô không kìm lòng được nên trong khi cắt quả táo đã ăn một miếng nhỏ trước.

Được, hương vị cũng khá ổn, rất ngọt, nhiều nước và có chút xốp, không phải loại táo đặc biệt giòn. So với táo giòn, Khương Tuệ Tuệ thích ăn táo có phần hơi xốp một chút, một ưu điểm khác của táo xốp là người già răng kém, ăn táo xốp thì sẽ dễ nhai hơn.

Sau khi cắt táo xong, Khương Tuệ Tuệ đặt chúng vào một cái bát nhỏ và mang ra ngoài: "Bà ơi, bà ăn thử đi, những quả táo này khá ngọt."

Bà nội Tống nghe Khương Tuệ Tuệ nói liền lấy một miếng táo cho lên miệng, vừa cắn một cái, trong ánh mắt lóe lên, cười nói một câu: "Thật là ngọt quá đi."

Vẻ mặt của bà ấy khiến Khương Tuệ Tuệ có chút buồn bã, bà nội Tống trước đây đã từng sống như thế nào, hiện tại bà ấy đang sống như thế nào? Bà ấy thậm chí đã rất lâu rồi không được ăn trái cây.

Bà nội Tống sau khi ăn hai ba miếng thì ngừng ăn, nói rằng bà ấy sẽ ăn sau khi ông nội Tống và Tống Thời Thanh quay lại, bà ấy nên để dành một ít táo ngon như vậy cho bọn họ.

Nhắc đến ông nội Tống, bà nội Tống mới nhớ đến một chuyện, đó là miếng thuốc dán mà Khương Tuệ Tuệ nhờ Tống Thời Thanh mang về ngày hôm qua.

Bà nội Tống nắm tay Khương Tuệ Tuệ, đôi bàn tay già nua đầy nếp nhăn đó nhẹ nhàng v**t v* đôi tay gầy guộc không xương của Khương Tuệ Tuệ, hai người thân thiết với nhau như bà nội và cháu gái ruột.

"Đúng rồi Tuệ Tuệ, bà còn có một việc muốn cảm ơn cháu. Miếng thuốc dán mà cháu nhờ Thời Thanh gửi đến hôm qua, ông nội Tống của cháu hôm nay đã dán rồi. Ông ấy nói sau khi dán vào, thắt lưng của ông ấy cảm thấy không tệ lắm, hơn nữa hiệu quả còn rất tốt.” Bà nội Tống nói.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 287: Chương 287



Khương Tuệ Tuệ đã đoán được rằng những thứ được hệ thống gửi đến chắc chắn là đồ tốt, nhưng lúc này bà nội Tống nói như vậy cô vẫn không nhịn được mà vui mừng: "Thật sự như vậy sao, điều đó thực sự là quá tốt."

Bà nội Tống lại nói thêm: "Tuệ Tuệ, bà nội lại muốn nhờ cháu giúp một việc, sau khi cha cháu có thể đi làm, nếu còn có thể mua loại thuốc cao dán này, phiền ông ấy mang thêm cho chúng ta một ít được không?"

“Đương nhiên là được rồi, bà nội, cái này có gì mà làm phiền với không làm phiền.” Khương Tuệ Tuệ vội vàng không ngừng gật đầu.

Khương Tuệ Tuệ ban đầu muốn đợi Tống Thời Thanh trở lại, sau đó tận dụng để nói chuyện cởi mở và thành thật với anh, nhưng chờ đến trưa, Tống Thời Thanh vẫn chưa quay lại, vì vậy cô phải đi về trước.

Cố Diệp Phi

Dù sao hai nhà cũng gần nhau, lần này không hỏi được thì lần sau hỏi lại.

Sau khi tạm biệt bà nội Tống, Khương Tuệ Tuệ đi bộ về nhà. Khi cô chuẩn bị về đến nhà, cô tình cờ gặp Lưu Ái Đệ trên đường, Lưu Ái Đệ vừa mới giặt quần áo trở về, sau khi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ, cô ta nhanh chóng chạy đến bên người Khương Tuệ Tuệ và đi cùng cô.

“Vừa rồi đại đội trưởng đã thông báo, cô có nghe thấy không?” Lưu Ái Đệ hỏi.

Khương Tuệ Tuệ lắc đầu: "Tôi không chú ý đến nó, thông báo cái gì vậy?"

“Nghe nói trưa mười hai giờ tập trung ở sân phơi thóc, tất cả người trong đại đội chúng ta đều phải đến đó, nghe nói tháng này sẽ bình chọn người lao động tiêu biểu và công bố danh sách được giới thiệu với các trường Đại học công nông binh lần này." Lưu Ái Đệ nói.

Thật ra lúc thông báo, cô ta đang giặt quần áo bên bờ sông, cô ta cũng không nghe thấy gì, lúc trở về cô ta mới nghe thấy người khác nói.

Lúc này, cô ta tình cờ gặp em chồng nên mới hỏi: "Tôi biết về Đại học công nông binh, nhưng còn người lao động tiêu biểu thì sao? Từ lúc nào mà đại đội chúng ta có người lao động tiêu biểu vậy?"

Lưu Ái Đệ không hiểu, nhưng Khương Tuệ Tuệ thì có, cô hiểu rất rõ.

Khóe miệng cô cong lên một nụ cười quyến rũ, cô thầm nghĩ rằng cuối cùng cũng đến lúc phải giải quyết mối thù với Khương Thúy Thúy và những người khác.

Lưu Ái Đệ thấy cô em chồng im lặng không nói lời nào, lại đột nhiên nở một nụ cười thâm hiểm, nhìn qua có vẻ rất dọa người. Cô ta đưa tay xoa xoa chỗ da gà trên người, cau mày nói: "Em gái, sao cô chỉ cười như vậy mà không nói chuyện, như vậy trông thật đáng sợ. Nói chuyện đi..."

Khương Tuệ Tuệ hoàn hồn lại và nhìn Lưu Ái Đệ một chút, nụ cười trên môi lại như gió xuân.

Cô nhướng nhướng mày nhìn Lưu Ái Đệ, cười nói: “Người lao động tiêu biểu, đúng như tên gọi, là người làm việc siêng năng nhất, nhất định là do đại đội trưởng tự mình tuyển chọn. Không phải thông báo sẽ tập hợp mọi người để họp sao, đến lúc đó chị sẽ biết, gấp gáp làm gì."

Nói xong lời này, Khương Tuệ Tuệ bước đi nhanh chóng, mở cửa sân và bước vào.

Lưu Ái Đệ gần như là bị cái nhướng mày của Khương Tuệ Tuệ làm cho mất hồn, cô ta trơ mắt không quay lại cho đến khi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ bước vào cửa.

Cô ta lắc đầu lẩm bẩm: "Không hiểu sao cô gái này lại lớn lên xinh đẹp như vậy..."

Nói xong, cô ta lại vỗ trán một cái, lập tức nhận ra: "Người làm việc siêng năng nhất? Chẳng lẽ là mình sao?"

Đang nghĩ ngợi, Lưu Ái Đệ cảm thấy cũng có thể, mừng rỡ xông vào phòng, kéo Khương Vệ Quân đang ngủ trên giường lên, kêu kêu quát quát nói: "Vệ Quân, Vệ Quân, để em nói cho anh biết chuyện này, em sắp được chọn làm người lao động tiêu biểu!"

Khương Vệ Quân đã ở bệnh viện chăm sóc Khương Đắc Thắng trong hai ngày qua, và hắn ta vẫn còn buồn ngủ khi quay trở về, hắn ta cau mày trước tiếng ồn của Lưu Ái Đệ, quay người tiếp tục ngủ, lẩm bẩm vài câu: "Cái gì mà người lao động tiêu biểu..."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 288: Chương 288



Lưu Ái Đệ đập vào trán hắn một cái: "Thật ngu ngốc, anh thậm chí còn không biết người lao động tiêu biểu là gì! Nó có nghĩa là một người chăm chỉ và có năng lực. Không lẽ em không chăm chỉ hay sao, em không thể làm hay sao? Người lao động tiêu biểu lần này nhất định phải là em!"

Nghĩ đến đây, Lưu Ái Đệ càng thêm chắc chắn. Thấy Khương Vệ Quân chỉ biết ngủ không chia sẻ niềm vui với mình, cô ta lại làm theo thói quen mím môi ậm ừ của em chồng nên cũng ậm ừ một tiếng.

Trước tiên ra sân phơi quần áo đã giặt sạch, sau đó chạy vào trong nhà, lôi chiếc váy mới mà cô ta mặc khi kết hôn với Khương Vệ Quân, thay vào và chờ đến lúc lên trước toàn bộ đại đội để nhận thưởng.

Cô ta chính là người lao động tiêu biểu! Thật là vinh dự! Tinh thần và vẻ bề ngoài nhất định phải thật tốt mới được!

Đến khi giữa trưa, sân phơi lúa đã chật kín người. Ngoại trừ Trương Cúc Hoa và Triệu Anh Lai nằm liệt giường và không thể đến vì bị chó cắn, tất cả mọi người của đại đội thứ nhất xã Nguyệt Phượng Loan và những thanh niên trí thức đều đã đến đông đủ.

Khương Đắc Thắng cũng đến, mặc dù trên tay ông ấy vẫn quấn băng, nhưng chỉ cần ông ấy chú ý cẩn thận không để bị người khác va vào thì sẽ không có gì to tát.

Khi mọi người nhìn thấy Khương Đắc Thắng, rất nhiều người đã tiến tới an ủi với ông ấy, nói rằng ông ấy là một người tốt thì sẽ được ông trời phù hộ, không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi.

Khương Đắc Thắng cảm ơn sự quan tâm của từng người một, nhưng Khương Đắc Lợi đứng từ xa quan sát, không tiến tới nói chuyện với ông ấy.

Khương Tuệ Tuệ đứng bên cạnh Phương Quế Chi, nhưng ánh mắt của cô lại xuyên qua đám đông, và rơi vào trên người Tống Thời Thanh, người đang đứng ở cuối đám đông.

Bọn họ là người trong xã nên đứng ở phía trước, còn người nhà của Tống Thời Thanh là bị trừng phạt nên đứng ở phía sau.

Hôm nay Tống Thời Thanh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, viền áo dính một ít bùn đất, Khương Tuệ Tuệ đoán rằng anh đã vội vã đến đây ngay sau khi xuống núi.

Bà nội Tống cũng nhìn thấy vết bùn trên vạt áo của anh, đưa tay vỗ nhẹ vào quần áo của anh, không biết đã nói cái gì. Tống Thời Thanh lắc đầu với bà nội Tống, ý bảo bà ấy đừng bận rộn nữa, tự mình lấy khăn thấm mồ hôi rồi vỗ nhẹ vào quần áo.

Bùn là bùn khô, vỗ vài cái là sạch sẽ rồi.

Ánh mắt của anh cũng lướt qua đám đông, dừng lại ở thân hình quyến rũ và động lòng người nhất. Cô vẫn mặc chiếc áo dài màu vàng rực rỡ, với chiếc eo thon thả và chỉ cần dùng một tay là có thể ôm hết.

Khi anh nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh.

Ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung, dây dưa quấn lấy nhau.

Cố Diệp Phi

Theo như những gì Tống Thời Thanh có thể nhìn thấy, dường như không có đám đông ồn ào nào ở đây, khung cảnh xung quanh giống như đã mờ đi, chỉ còn chỗ cho khuôn mặt thanh tú trắng như sữa đó. Cô dường như đã nhận ra ánh mắt của anh, khóe miệng nhếch lên, trong mắt lộ vẻ vui mừng.

Tuy Tống Thời Thanh ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào như ăn kẹo.

Đúng lúc này, Lưu Ái Đệ, người đang đứng bên cạnh Khương Tuệ Tuệ, đưa tay ra, vỗ vai Khương Tuệ Tuệ, hạ giọng và thì thầm vào tai cô: "Em gái nhỏ, nhìn bộ quần áo tôi đang mặc này thế nào? Nó cũng không tệ lắm đúng không? Khi tôi lên sân khấu để nhận thưởng thì có đủ trang trọng không?”

Khương Tuệ Tuệ phải định thần lại và nhìn về phía Lưu Ái Đệ bên cạnh.

Quần áo của Lưu Ái Đệ là màu xanh xám, trông không bắt mắt lắm, nhưng còn rất mới, thoạt nhìn được bảo quản rất tốt.

Nhưng không quan trọng là cô ta mặc quần áo gì, Khương Tuệ Tuệ thấy cũng thật kỳ lạ, cô không biết tại sao Lưu Ái Đệ khi nghe tin về việc người lao động tiêu biểu, cô ta lại nhất định cho rằng là bản thân cô ta được thưởng vậy chứ?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 289: Chương 289



Khương Tuệ Tuệ sợ lát nữa Lưu Ái Đệ nghe được người lao động tiêu biểu không phải cô ta thì sẽ rất thất vọng, nên khi ở nhà cô đã nhắc nhở cô ta không nên quá tự tin.

Nhưng Lưu Ái Đệ hoàn toàn không hiểu cô muốn bày tỏ điều gì, cô ta vẫn rất đắc chí tự mãn.

Khương Tuệ Tuệ thấy bất đắc dĩ: "Chị dâu, chị có chắc chắn rằng chị sẽ là người được chọn hay không?"

Lưu Ái Đệ gật gật đầu và nói chắc chắn: "Đương nhiên, nếu không phải tôi thì còn có thể là ai? Không lẽ tôi không đủ siêng năng hay sao? Khi còn là con gái thì tôi là người siêng năng nhất trong mười dặm tám thôn!"

Khương Tuệ Tuệ không nói thêm gì nữa, bây giờ còn có thể biết nói cái gì, Lưu Ái Đệ đã chắc chắn như vậy thì cô cũng chỉ biết chiếc váy này rất đẹp, cô ta mặc vào rất trang trọng, so với những quần áo mà cô ta mặc thường ngày thì đẹp hơn nhiều.

Lưu Ái Đệ được em chồng xinh đẹp nhất trong cả nhà khen thì trong lòng thấy rất vui vẻ.

Ánh mắt của Khương Tuệ Tuệ rơi vào đội thanh niên trí thức và thấy Đàm Thiên Vĩ đang đứng ở phía trước. Có lẽ anh ta đã nhận được tin tức từ Khương Thúy Thúy, biết được trong danh sách của đại đội trưởng, cho dù đó là người lao động tiêu biểu hay một vị trí trong Đại học công nông binh thì cũng đều là của anh ta.

Hôm nay anh ta cũng đặc biệt dọn dẹp một chút, mặc bộ quần áo mới nhất, trông anh ta đẹp hơn bình thường rất nhiều. Anh ta đứng thẳng lưng, như thể anh ta là người chiến thắng.

Ngoài ra, đối với hai vị trí hôm nay, anh ta đã chuẩn bị rất nhiều. Anh ta đã bắt đầu chuẩn bị cho việc này từ hơn hai tháng trước. Hủy hoại thanh danh của một cô gái nhỏ, khiến cô gái nhỏ phải nhảy sông tự tử, còn anh ta thì vui vẻ đi học đại học.

Khương Tuệ Tuệ nghĩ về việc này, một tia chế nhạo hiện lên trong mắt cô.

Lúc này, Trần Chí Mẫn và Lục Xu từ đội thanh niên trí thức nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ, bọn họ vẫy vẫy tay với Khương Tuệ Tuệ và nhịn không được mà kêu lên một tiếng: "Tuệ Tuệ!"

Khương Tuệ Tuệ hồi phục lại tinh thần, mím môi và mỉm cười với hai người bọn họ.

Khi bọn họ định nói thêm điều gì đó, đại đội trưởng đã đến. Đại đội trưởng cầm trong tay một cái loa phóng thanh, hướng về phía đám người ồn ào ở dưới mà nói: "Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút đi!"

“Lần này tôi triệu tập mọi người đến đây để mở cuộc họp chủ yếu là để nói về hai việc, việc thứ nhất là ngày mai lễ hội Tết Đoan Ngọ kết thúc, chúng ta sẽ trở lại với làn sóng cách mạng. Chúng ta phải giữ vững tinh thần và chiến đấu không sợ khó, không sợ khổ vì vụ thu hoạch lúa mì!"

Cố Diệp Phi

Giọng nói của đại đội trưởng vang lên qua loa truyền đến tai mọi người.

Mọi người nín thở lắng nghe.

"Mọi người đều biết rằng giông bão rất có thể xảy ra vào thời điểm thu hoạch lúa mì hàng năm. Chúng ta không biết thời tiết năm nay sẽ như thế nào, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nhân lúc thời tiết còn tốt thì nahnh chóng thu hoạch, thu họach lúa mì sớm một chút thì cũng có thể yên tâm, sau khi chúng ta đóng thuế, mỗi hộ có thể sẽ có nhiều hơn một chút, mọi người có thể làm được không!"

“Có thể!” Nói đến việc có thể phân phát thêm cho mỗi hộ một ít lúa mì, tất cả mọi người đều rất vui mừng, từ “có thể” to đến mức lấn át cả giọng nói của đại đội trưởng khi đã dùng loa.

Nói một số từ mang tính cách mạng trước mỗi bài phát biểu để truyền cảm hứng cho mọi người cũng là một chiêu phổ biến được các nhà lãnh đạo sử dụng. Như vậy, đại đội trưởng nói xong những lời này, liền bắt đầu nói sang chuyện khác, cũng là tiêu điểm của ngày hôm nay.

Đại đội trưởng nói: "Một vấn đề khác đã được quyết định khi các trưởng ban của chúng ta tổ chức một cuộc họp với nhau.
 
Back
Top Bottom