Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 200: Chương 200



Thùng của bọn họ không lớn, nói là hai thùng ốc, nhưng thực ra tổng cộng không có bao nhiêu. Nhặt hết thịt ốc, chỉ còn đủ để xào một bát ốc.

Để ăn ốc, nhiều người chọn cách nấu trực tiếp cùng với vỏ ốc, món ốc xào rất ngon, dù ăn chơi hay ăn nhậu thì vẫn rất ngon.

Cố Diệp Phi

Nhưng Khương Vệ Quốc và Khương Vệ Quân không uống rượu, và Khương Đắc Thắng vẫn chưa quay lại, vì vậy Khương Tuệ Tuệ quyết định vứt bỏ vỏ và ăn thịt bên trong.

Nhưng công việc này có thể khá rắc rối và phải mất rất nhiều công sức chỉ để nhặt thịt ốc.

Khương Tuệ Tuệ còn phải làm những việc khác, vì vậy cô đã giao nhiệm vụ vinh dự này cho Lưu Ái Đệ. Ban đầu Lưu Ái Đệ có chút không vui, cô ta vừa mới giặt quần áo xong, đang định nghỉ ngơi một chút sau đó ra đầu thôn tán gẫu gì đó với mấy người phụ nữ trong thôn.

Nhưng ngay khi Khương Tuệ Tuệ nói rằng thức ăn ngon sẽ được chuẩn bị vào ban đêm, cô ta đã bị thuyết phục. Không có cách nào, ai bảo cô ta thích ăn đồ ăn do Khương Tuệ Tuệ nấu làm gì.

Tuy Nữu Nữu còn nhỏ nhưng không hề nhập nhằng trong công việc, cô bé khiêng cái ghế dựa ra rồi ngồi lên, muốn nhặt thịt ốc cùng với Lưu Ái Đệ.

Khương Tuệ Tuệ ăn gian để không bị mất mặt quá nhiều, cô vẫn còn hơi ngượng ngùng xấu hổ nên lặng lẽ gọi Nữu Nữu vào phòng, nhét vào tay cô bé một thanh sô cô la Thụy Sĩ do hệ thống thưởng.

Lớp giấy kẹo bọc bên ngoài sô cô la rất đẹp mắt đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của Nữu Nữu. Đôi mắt to của cô bé sáng ngời, cô bé nắm chặt sô cô la trong tay hơn, không hiểu: "Cô nhỏ, đây là cái gì vậy?"

Vừa nói, cô bé vừa không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Kể từ khi cô nhỏ bắt đầu nấu ăn ở nhà, mỗi khi Nữu Nữu nghĩ đến cô nhỏ, cô bé luôn nghĩ đến những món ăn ngon. Ngay cả khi cô bé đang mơ, thì cũng chính là mơ cô nhỏ đang làm đồ ăn ngon cho cô bé.

Vì vậy, bất cứ khi nào cô nhỏ cho cô bé một cái gì đó hiếm, cô bé sẽ đoán xem nó có ngon không.

Khương Tuệ Tuệ giúp cô bé bóc lớp giấy gói kẹo, để lộ lớp sô cô la đen bên trong, bên trên có rắc thêm một ít hạt phỉ nhỏ.

Nữu Nữu hiển nhiên chưa từng nhìn thấy sô cô la nên không nhận ra, cô bé cau mày nhìn cục đen đen này, trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang khó hiểu: “Cô nhỏ, đây là cục phân sao?”

“Không phải đâu...." Mặc dù Khương Tuệ Tuệ đoán rằng Nữu Nữu chưa bao giờ ăn sô cô la, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng cô gái nhỏ này sẽ coi sô cô la là những viên phân. Cô bị Nữu Nữu trêu chọc, vươn ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cô bé, nhẹ giọng giải thích: “Cái này gọi là sô cô la.”

“Sô… cô…la sao ạ?” Trong mắt Nữu Nữu lộ ra vẻ nghi hoặc cực lớn.

"Đúng vậy, nó ăn rất ngon, cháu có thể thử nó." Khương Tuệ Tuệ cầm sô cô la và đưa nó đến miệng của Nữu Nữu.

Nữu Nữu có chút do dự, bởi vì trong trí nhớ của cô bé 'sô cô la' này rất giống với cục phân. Nhưng khi sô cô la đến miệng, cô bé ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc, cô bé vẫn tin tưởng cô nhỏ, nghĩ rằng cô nhỏ sẽ không bao giờ lừa cô bé ăn phân, vì vậy cô bé mở cái miệng nhỏ nhắn ra cắn một miếng.

Chỉ cắn một miếng, cô bé đã hoàn toàn bị choáng ngợp bởi hương vị của món 'sô cô la' này.

Vị của loại sô cô la này ngọt dịu, không đắng, ở giữa có nhân chảy ra, vị êm dịu lan tỏa nơi chóp mũi, thưởng thức bằng cả vị giác. Trong mắt cô bé có tia sáng, nhịn không được lại cắn một miếng, ánh sáng lộ ra chút miễn cưỡng.

“Cô nhỏ, sô cô la này ăn rất ngon.” Nữu Nữu hưng phấn mà nói.

Nó rất ngon, thậm chí còn ngon hơn cả bánh đào mà bà nội mua cho cô bé!

Khương Tuệ Tuệ sờ sờ đầu nhỏ của cô bé, lấy thêm hai viên nhét vào trong túi nhỏ của cô bé.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 201: Chương 201



Khương Tuệ Tuệ dặn dò một câu: "Cô nhỏ của cháu không có nhiều sô cô la ở đây, cô chỉ lấy một ít, bây giờ cô sẽ đưa cho cháu hai viên, và cháu có thể giữ chúng cho riêng mình, được chứ?"

Nữu Nữu gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, lấy sô cô la trong túi ra và đặt một viên vào lòng bàn tay của Khương Tuệ Tuệ, mỉm cười và khoe hàm răng đen nhuộm sô cô la: "Nữu Nữu chỉ cần ăn một viên là được, viên còn lại để cho cô nhỏ ăn."

Đây là lý do tại sao Khương Tuệ Tuệ thích Nữu Nữu. Nữu Nữu được giáo dục tốt là một đứa trẻ rất ngoan và hiểu chuyện. Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng cô bé khác những đứa trẻ mà Khương Tuệ Tuệ đã thấy trước đây, đôi khi mọi người không nhất thiết phải ghét những đứa trẻ, những gì bọn họ không thích chỉ là những đứa trẻ hư mà thôi.

Đối với một thiên thần nhỏ như Nữu Nữu, Khương Tuệ Tuệ sẽ nhớ đến cô bé bất cứ khi nào cô có thứ gì đó ngon.

Cô xoa tóc Nữu Nữu, cuối cùng là bỏ hai viên sô cô la vào túi, vỗ nhẹ rồi thu dọn quần áo. Mặc dù một số quần áo mà Nữu Nữu đang mặc là đồ của chị dâu ruột của Lý Tú Cầm để lại, cũng không phải quần áo mới, nhưng cô bé trông rất gọn gàng.

"Không sao, cô nhỏ ăn no rồi, Nữu Nữu ăn thêm hai cái vẫn được mà." Khương Tuệ Tuệ kiên nhẫn nói.

Nữu Nữu không nói gì, nhưng trước khi đi ra ngoài, cô bé quay lại và làm động tác giữ bí mật với Khương Tuệ Tuệ: "Nữu Nữu sẽ không nói với người khác rằng cô nhỏ có đồ ăn ngon ở đây đâu."

Đây không phải là điều mà Khương Tuệ Tuệ đã dạy dỗ, đối với cô mà nói, cô cũng đã suy nghĩ kỹ về vấn đề này, tuy rằng ngày nay sô cô la không dễ mua, nhưng dù sao thì vẫn có thể mua được. Nếu ai đó trong gia đình hỏi, cô sẽ chỉ nói rằng cô đã mua nó từ thanh niến trí thức Trần và những thanh niên trí thức gần đó.

Cố Diệp Phi

Nếu như hệ thống thật sự khen thưởng cho cô thứ mà thời đại này không có, cô nhất định sẽ chú ý đến, không để cho người khác phát hiện ra chúng.

Nữu Nữu là một đứa trẻ rất thông minh, nếu đã nói sẽ không nói chuyện này cho người khác biết thì cô bé nhất định sẽ ngậm miệng kín như bưng.

Đặc biệt là đối với Lưu Ái Đệ.

Nhìn thấy Nữu Nữu ở trong phòng Khương Tuệ Tuệ lâu như vậy, Lưu Ái Đệ cảm thấy kỳ lạ và hỏi: "Nữu Nữu, cháu đang làm gì trong phòng của cô nhỏ vậy? Làm gì mà lâu như thế?"

Nữu Nữu theo bản năng đưa tay ra lau miệng của cô bé, cuối cùng mới nhớ ra khi đi ra, bản thân đã lau miệng sạch sẽ, đảm bảo không còn dấu vết, liền liếc mắt nhìn chằm chằm vào hai viên sô cô la tròn xoe trong túi.

Cô bé quay mặt đi, xoay người gắp thịt ốc sên: “Không có gì ạ.”

Lưu Ái Đệ không tin, đi tới buôn chuyện, thấp giọng hỏi: “Nói cho thím biết đi, cô nhỏ lại đưa cho cháu đồ ăn ngon phải không? Mau nói cho thím ba biết đi."

Nữu Nữu nhíu mày, nghiêm túc nhìn Lưu Ái Đệ, giọng trẻ con nói: "Thím ba, thím là người lớn rồi, thím đừng tham ăn như vậy chứ ạ!"

Trong bếp, Khương Tuệ Tuệ đang rửa sạch quả mâm xôi.

Đổ tất cả số mâm xôi hôm nay hái được vào nồi, sao cho đầy một nồi. Đầu tiên là Khương Tuệ Tuệ sẽ nhặt từng cọng xanh ra, ngâm quả mâm xôi đỏ vào chậu, ngấm đủ nước thì vớt ra.

Cô dự định sẽ chế biến những quả mâm xôi này thành mứt mâm xôi, vì sau khi làm mứt không chỉ tiện lợi trong việc bảo quản mà còn có thể ngâm nước để uống.

Cách làm mứt trái cây rất đơn giản, sau khi rửa sạch sẽ thì cho vào nồi đun từ từ, tuy nhiên cô phát hiện ra một vấn đề, đường trắng ở nhà hình như đã dùng gần hết.

Mặc dù quả mâm xôi đủ ngọt nhưng sau khi đun thành mứt có thể sẽ không đủ ngọt, tốt nhất nên cho thêm một ít đường.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 202: Chương 202



Nghĩ trong đầu, Khương Tuệ Tuệ bước ra khỏi bếp, định hỏi hai chị dâu xem bọn họ có còn đường không.

Nhưng vừa bước ra ngoài, cô đã nhìn thấy Phương Quế Chi vừa từ ruộng rau trở về. Đúng lúc cô trực tiếp hỏi Phương Quế Chi: "Mẹ, mẹ còn đường không?"

Công việc đã xong, nhưng trên mảnh đất riêng ở nhà vẫn còn một số việc phải làm, vì vậy Phương Quế Chi đã đi làm cùng con trai hai ngày nay.

Phương Quế Chi dùng nước lạnh rửa mặt, nói: "Ngày hôm qua mẹ đã dùng hết đường trắng rồi, nếu con muốn thì ngày mai cha con sẽ trở về, lát nữa gọi điện thoại kêu ông ấy mang về cho con một ít."

Sau khi Khương Vệ Quân nghe thấy điều này, liền vội vàng đổ nước lạnh mà Lưu Ái Đệ đã rót cho mình vào bụng, cảm thấy toàn thân thoải mái.

Hắn ta vội vàng nói: "Em gái, chúng ta còn một ít đường trắng, em có thể đi lấy... A!! Ái Đệ, em dùng chân đạp anh làm gì?"

Nói đến câu sau âm lượng đột nhiên cao lên. Nhíu mày khó hiểu nhìn Lưu Ái Đệ, hắn ta không hiểu tại sao vợ mình đang tốt mà sao tự nhiên lại dùng chân đạp hắn làm gì.

Cố Diệp Phi

Vừa rồi khi hắn trở về, không phải là vợ đã rất nhiệt tình rót nước cho hắn uống hay sao? Chuyện gì xảy ra vậy?

Lưu Ái Đệ gần như thay đổi sắc mặt sau khi người đàn ông của mình nói, người đàn ông vô tâm này, cô ta đã giấu một ít đường trắng trong nhà, và tất cả đều bị hắn ta dùng phung phí.

Cô ta bĩu môi, có chút không vui mà nói: "Sao không để em chồng chờ ngày mai cha mua đường cát trắng cho em ấy đi? Gần đây không biết có chuyện gì, đêm nào miệng cũng đắng, lúc nào cũng muốn uống thứ gì đó ngọt. Đúng vậy, nếu không có đường trắng, em sẽ không thể ngủ ngon vào ban đêm."

Điều này có nghĩa là cô ta từ chối đưa đường trắng cho Khương Tuệ Tuệ.

Khương Tuệ Tuệ hiểu tính cách của Lưu Ái Đệ, cô nói: "Miệng đắng có thể là do nóng trong người. Tôi dùng đường trắng để làm mứt. Sau khi làm nó xong, chị có thể lấy một ít và uống với mứt mỗi ngày, tốt hơn là pha nước với đường trắng."

Chỉ một câu này đã thu hút sự chú ý của Lưu Ái Đệ.

Đôi mắt cô ta chợt sáng lên, cô ta nuốt nước miếng xuống và hỏi: "Mứt mà cô nói có ngon không?"

"Đương nhiên là ăn ngon rồi, chị dâu ba, chị nghĩ lại xem, có lúc nào mà đồ ăn tôi làm là không ngon không?" Nhìn thấy biểu hiện của Lưu Ái Đệ như vậy, Khương Tuệ Tuệ biết rằng đường trắng đã là của mình, và cô có thể tùy ý sử dụng nó.

Phải nói rằng chị dâu thứ ba này khó đối phó thì cũng khó đối phó thật, đôi khi miệng của cô ta như một khẩu s.ú.n.g máy, và cô ta thích nhặt đồ, vì vậy cô ta luôn không thích cô.

Nếu nói cô ta dễ đối phó thì cũng rất dễ đối phó, chỉ cần dùng chút thức ăn dụ dỗ một chút là được.

Đây là sự quyến rũ của đồ ăn cho người tham ăn.

Quả nhiên, Lưu Ái Đệ vừa nghe nói ăn rất ngon, lập tức nói: “Vậy cô chờ một chút, tôi lập tức đi lấy đường trắng cho cô.”

Nói xong, cô ta cũng không cần ai thúc dục mà tự bản thân đi nhanh về phòng.

Không lâu sau, cô ta lấy ra một túi đường trắng nhỏ, cười đưa cho Khương Tuệ Tuệ: "Tổng cộng cũng không nhiều lắm, tôi mang cho cô, lát nữa mứt của cô mà chuẩn bị xong thì cô nhất định phải đưa cho tôi thêm một phần đấy nhé."

Đây là sự thật, trong tay cô ta không có nhiều phiếu đường, nửa cân đường trắng này đã được mua từ hơn hai tháng trước, lúc mua ở cửa hàng về cô ta cũng không nỡ dùng.

Do gần đây, miệng lúc nào cũng đắng nên đêm nào cô ta cũng phải uống chút nước đường mới có thể ngủ được, tổng cộng là nửa cân đường mà dùng hết khoảng hai lạng, đến giờ còn lại khoảng ba lạng.

Ít thì ít thật, nhưng vị của quả mâm xôi chua nhiều hơn ngọt nên ít đường cũng không sao.

Khương Tuệ Tuệ nhận lấy đường trắng, đột nhiên có thể nhìn thấy một "sự đáng yêu" của Lưu Ái Đệ, và không thể nhịn được mà cười: "Được rồi."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 203: Chương 203



Dù sao lần này bọn họ đã hái đủ quả mâm xôi, vì vậy có đưa cho Lưu Ái Đệ một ít cũng không thành vấn đề. Hơn nữa cô đã nghe Tống Thời Thanh nói rằng sau khi hái vào tháng Năm thì sẽ có vào tháng Sáu và tháng Chín, dù sao thì quả mâm xôi này cũng coi như là có quanh năm, chờ ăn xong thì tháng sau lại hái nhiều thêm một chút là được.

Ở nông thôn có rất nhiều loại quả dại, món 'quả mận dê' lần trước nếu không phải là 'quả mận dê' ít thịt và có hạt, chế biến sẽ phiền phức hơn thì cô cũng muốn hái về làm món mứt.

Khương Tuệ Tuệ nghĩ về điều đó, lần sau sẽ hỏi Tống Thời Thanh một cách cẩn thận, để xem có những loại trái cây dại nào khác thích hợp để làm mứt.

Điều đặc biệt hiếm có trong gia đình này là hai người là em chồng và chị dâu chung sống hòa thuận với nhau. Nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ và Lưu Ái Đệ luôn cãi nhau rất nhiều, bây giờ cả hai người lại cười ha hả, Khương Vệ Quân không thể kìm lòng được mà cuoiongây ngô rồi xoa xoa cái mũi.

Cố Diệp Phi

Sau khi Phương Quế Chi rửa mặt xong, bà ấy đi vào bếp để nhìn xem Khương Tuệ Tuệ có cần giúp gì hay không.

Khương Tuệ Tuệ đang làm sườn heo chua ngọt trong khi đun mứt. Ngay từ đầu cô đã không giỏi trong việc nhóm lửa cho lắm, cũng không biết dùng ống bễ, phải nhờ Phương Quế Chi châm lửa ở bên cạnh, hiện tại cô đã có thể tự mình làm mọi việc có trật tự.

Cô có thể hơi yếu đuối mỏng manh, nhưng trong xương cốt cô luôn rất có động lực.

Sau khi làm món sườn heo hấp bột lần trước, Khương Tuệ Tuệ biết được qua phản hồi của cả nhà rằng mọi người thích sườn xào chua ngọt hơn sườn heo hấp bột, vì vậy cô dự định sẽ làm phần sườn còn lại thành món sườn xào chua ngọt.

Đó là lý do tại sao cô muốn tìm thêm một ít đường, mặc dù vẫn còn một ít đường ở trong bếp. Đường trắng trong bếp phải dùng để làm sườn xào chua ngọt.

Phương Quế Chi hỏi: "Con gái à, con có muốn mẹ giúp con cái gì hay không?"

Thân thể Khương Tuệ Tuệ đã sớm tốt lên trong những năm gần đây và hiếm khi bị bệnh, nhưng với tư cách là một người mẹ, việc yêu thương cô con gái nhỏ đã trở thành thói quen, và đôi khi bà ấy chỉ không muốn nhìn thấy con gái mình quá mệt mỏi mà thôi.

Khương Tuệ Tuệ quay đầu lại và mỉm cười với Phương Quế Chi, mím môi, khuôn mặt thanh tú đầy dịu dàng. Cô lắc đầu: "Mẹ, không sao đâu. Con có thể làm một mình. Mẹ vừa đi làm ruộng về, mẹ nên nghỉ ngơi thật tốt đi."

Phương Quế Chi nghe lời nói này xong thì trong lòng thấy rất ngọt ngào, nhưng bà ấy lại lắc đầu và nói: "Không còn nhiều việc lắm, chỉ gieo chút hạt cải dầu cuối cùng thôi. Còn có anh cả và anh hai của con ở đây, mẹ chỉ giúp một tay thôi. Đúng rồi, khoai lang đỏ và lạc mùa đông nhà chúng ta trồng hình như chín rồi, mẹ có mang một ít về, để mẹ đi lấy."

Nói xong, bà ấy lại đi ra ngoài, mang lạc và khoai lang đỏ đã đặt sau cổng sân lại đây.

Cả khoai lang đỏ và đậu phộng đều mọc dưới đất nên khi phát triển sẽ dính rất nhiều đất. Cạnh mảnh đất riêng của nhà họ Khương có một cái hồ nhỏ, lúc Phương Quế Chi mang về nhà đã rửa qua ở trong hồ, nên lúc này nhìn qua cũng không có nhiều đất, chỉ là có hơi ẩm ướt.

Phương Quế Chi bóc từng hạt đậu phộng và đặt chúng vào một cái chậu, nói rằng bà ấy sẽ nấu đậu phộng vào ngày mai hoặc lúc nào đó sẽ chiên chúng. Còn khoai lang đỏ, bà ấy trực tiếp cho một củ vùi vào lửa, vùi dưới bồ hóng để khoai không bị cháy sém.

Hôm nay, ngoài làm món sườn xào chua ngọt và thịt ốc xào, Khương Tuệ Tuệ còn xào rau dại. Loại rau dại này gọi là 'qua loa tiêm', mùa này có ở khắp nơi từ miền núi đến đồng bằng, khi xào với mỡ lợn hoặc dầu ăn có vị giòn, mềm, ngon thậm chí còn ngon hơn cả cải thảo nhà trồng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 204: Chương 204



Sốt mâm xôi có màu sắc sặc sỡ hơn, dùng thìa khuấy đều, đặc quánh và ngọt, nhìn rất ngon.

Sau khi làm mứt xong, khoai lang đỏ cũng được nướng xong.

Phương Quế Chi lôi củ khoai lang đỏ ra khỏi đống tro tàn, dùng tay bóp nó và thấy rằng nó đã mềm. Củ khoai tuy đã trốn trong tro tàn nhưng lớp vỏ vẫn còn hơi nóng.

Phương Quế Chi nhặt khoai lang đỏ và ném nó trên mặt đất nhiều lần, không chỉ để vỗ nhẹ lớp tro trên vỏ, mà còn để khoai lang đỏ nhanh nguội hơn.

Sau khi lớp tro trên vỏ khoai đã rơi gần hết, bà ấy mới lại nhặt lên lần nữa, đôi tay dùng sức một chút để bẻ củ khoai thành hai nửa.

Thịt khoai màu vàng cam vẫn còn bốc khói nhìn qua có vẻ rất ngon.

Mùi khoai lang đỏ nướng rất thơm, nhất thời lan tỏa khắp gian bếp. Mặc dù bị mùi của sườn heo chua ngọt lấn át, nhưng Khương Tuệ Tuệ ngay lập tức ngửi thấy mùi thơm của khoai lang đỏ.

Với cô, có lẽ sức cám dỗ của món khoai lang đỏ nướng lớn hơn.

Vừa đúng lúc cô đã lấy mứt ra khỏi nồi cho vào chậu, để nguội, món ăn đã chín, trong nồi chỉ còn một canh cà chua đang nấu, phải đợi thêm một lúc nữa để nấu xong.

Khương Tuệ Tuệ đặt thìa xuống, bước nhỏ đến bên Phương Quế Chi, ngồi ở bên cạnh chiếc ghế gấp và nói với giọng điệu làm nũng: "Mẹ, con cũng muốn ăn khoai lang đỏ nướng."

Cô nhìn chằm chằm vào khoai lang đỏ nướng trong tay Phương Quế Chi, đôi mắt háo hức trông mong, trong đôi mắt đó như có nước mùa thu và chúng quyến rũ nhất khi hơi nhếch lên.

Mái tóc dài của cô được buộc thành một viên tròn trên đầu, thiếu một chút phong cách đồng quê và thêm một chút ngọt ngào, trông cô đẹp như một yêu tinh lạc vào núi. Trong số những người con của Phương Quế Chi, Khương Tuệ Tuệ là người trông giống bà ấy nhất và cũng xinh đẹp nhất.

Bà ấy mỉm cười đưa một nửa khoai lang đỏ nướng cho Khương Tuệ Tuệ, trong mắt có chút bất đắc dĩ: "Con gái, mẹ thật sự không biết nên nói gì về con. Khoai lang đỏ nướng có gì ngon? Chúng ta lúc ăn không đủ no phải ăn nó chống đói, suýt chút nữa đã nôn ra. Trong một khoảng thời gian, mẹ cảm thấy hơi buồn nôn khi nhìn thấy khoai lang đỏ. Nếu không phải nhờ vào cha con khi đó đã nói khoai lang đỏ có thể được dùng để nấu thành cơm khi ăn hết gạo và bột mì ở trong nhà, mẹ thậm chí cũng không muốn nhìn thấy nó dù chỉ một chút.”

Nói xong, Phương Quế Chi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đang cầm một củ khoai lang đỏ nướng trên tay, cẩn thận tỉ mỉ bóc một ít vỏ ra, sau đó cắn một miếng nhỏ, trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn, giận dỗi nói: "Con thật là ngược đời, mấy ngày nay trong nhà ăn thịt thì không thấy con thích đến như vậy, nhưng khi ăn khoai lang đỏ nướng lại rất thích."

Cố Diệp Phi

Dù sao thì ngoài Khương Tuệ Tuệ và Nữu Nữu, không có người thứ ba nào trong gia đình nhà họ Khương thích khoai lang đỏ nướng như vậy. Vì vậy Phương Quế Chi tính toán định ăn khoai lang đỏ sau khi nướng chúng, nhưng bà ấy không ngờ Tuệ Tuệ lại thích chúng đến như vậy.

Khương Tuệ Tuệ khi ăn uống rất tinh tế nho nhã, nó không liên quan gì đến môi trường mà cô đang ở, nó đã được nuôi dưỡng hình thành từ khi cô còn nhỏ.

Khoai lang đỏ nhà trồng rất ngọt, hơn nữa loại khoai này vừa chín tới, kích thước vừa phải, sau khi nướng sẽ không có xuất hiện hiện tượng thịt khoai bị khô, thay vào đó là phần thịt mềm, khi ăn phần giữa sẽ có cảm giác bùi bùi, mềm và thơm, ăn vào miệng là cảm nhận được ngay độ dẻo và thơm.

Khương Tuệ Tuệ hít một hơi, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hài lòng.

Nơi cô sống hiếm khi thấy cửa hàng bán khoai lang đỏ nướng nên thỉnh thoảng cô sẽ mua một ít khoai lang đỏ qua mạng về dùng lò nướng để nướng.

Với người thời này, khoai lang đỏ có thể chỉ là thứ dùng thay cơm vì trong nhà không đủ gạo, bột mì. Nhưng đối với những người trong thế giới của Khương Tuệ Tuệ mà nói, khoai lang đỏ nướng vẫn có sức hấp dẫn rất lớn.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 205: Chương 205



Đặc biệt là vào mùa đông tuyết rơi, nếu có thể bắt gặp một quầy hàng chuyên bán khoai lang đỏ nướng trên đường, mua một củ khoai lang đỏ nướng, bẻ làm đôi, vừa ăn vừa thỏa mãn trong khi ngửi thấy mùi khoai lang đỏ nướng êm dịu, cảm giác sẽ rất tuyệt.

Sau khi ăn miếng cuối cùng của nửa củ khoai lang đỏ nướng trong tay, Khương Tuệ Tuệ đưa mắt nhìn nửa còn lại mà Phương Quế Chi đang cầm, chớp mắt đầy khao khát.

Cô mím môi, giống như mèo cắp cá: "Nhưng mà con chỉ thấy khoai lang đỏ nướng ăn rất ngon."

"Được, được, con thích thì ăn một nửa còn lại nữa cũng được, nhưng nếu không ăn được thêm nữa thì đừng ăn, lát nữa còn phải ăn cơm, đừng chỉ ăn khoai lang đỏ mà đã no rồi."

Trong lòng Phương Quế Chi thì khoai lang đỏ cũng không phải là thứ tốt, huống chi là so với mì và thịt, cho nên bà ấy hi vọng con gái có thể tiết kiệm chút bụng để ăn đồ tốt.

Thấy Phương Quế Chi đồng ý cho mình ăn thêm một nửa, Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng cầm khoai lang đỏ nướng đến, đôi lông mày tươi cười của cô nhíu lại thành trăng lưỡi liềm trên bầu trời, giống như thể cô đã thu thập tất cả các vì sao, tỏa sáng rực rỡ và chói mắt.

Cô cắn một miếng khoai lang đỏ, hơi nóng nhưng khoai lang đỏ ăn khi còn nóng là ngon nhất. Cô nhai kỹ, nuốt miếng khoai lang đỏ trong miệng, ngoan ngoãn gật gật đầu: "Vâng, con biết rồi."

Tuy đã nói lời như vậy, Khương Tuệ Tuệ vẫn cảm thấy mình không thể ăn được gì khi bữa ăn được dọn ra, vì vậy cô chỉ ăn mỗi thứ một chút.

Khương Vệ Quân quan tâm hỏi cô có phải không khỏe không mà sao hôm nay lại ăn ít như vậy.

Khương Tuệ Tuệ giải thích rằng trước đó cô đã ăn một củ khoai lang đỏ nướng và không thể ăn thêm nữa, nhưng Lưu Ái Đệ, nhìn vào nửa chiếc bánh bao hấp của Khương Tuệ Tuệ, nhếch mép nhận lấy và tỏ vẻ ngây ngô cười ha ha: "Này, này, nếu em chồng không thể ăn được nữa, vậy thì để tôi ăn hộ một nửa bánh hấp cho, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, gần đây khẩu phần ăn của tôi thực sự là có hơi nhiều..."

Khương Tuệ Tuệ không trực tiếp cắn bánh hấp khi ăn, mà cô xé bằng tay và đưa lên miệng nên nửa chiếc bánh hấp còn lại rất sạch sẽ.

Mọi người đều có đủ thức ăn, và không ai tranh giành nửa cái bánh bao với Lưu Ái Đệ, vì vậy bọn họ đều không nói gì.

Khương Tuệ Tuệ không quan tâm, nhưng cảm thấy xấu hổ khi để Lưu Ái Đệ ăn những gì còn lại của cô. Nhưng thấy Lưu Ái Đệ có vẻ rất vui nên cô cũng không nói gì.

Cô nói đại loại như: "Mọi người ăn từ từ thôi, để em xuống bếp xem mứt thế nào rồi." Cô bước ra khỏi phòng chính và đi vào bếp.

Sốt mâm xôi đã nguội, Khương Tuệ Tuệ dùng đũa gắp một ngụm nhỏ, cho vào miệng và từ từ thưởng thức. Vị chua ngọt hòa quyện vào nhau, tạo nên một sự hòa quyện rất phù hợp, vì mứt được đun trực tiếp từ quả mâm xôi nên không có chất phụ gia nào, chỉ có nguyên liệu thật, hương vị là thật.

Hương vị vẫn rất tốt.

Khương Tuệ Tuệ rất hài lòng, cô mang những chiếc lọ cỡ trung bình mà cô đã chuẩn bị trước đó và đổ đầy vào chúng. Sau đó, cô chia phần còn lại thành bốn phần, và trong bốn phần đó, hai phần được chia nhiều hơn một chút.

Hai phần này là cho Lưu Ái Đệ và Lý Tú Cầm, bởi vì Lưu Ái Đệ góp đường nên cô cũng hứa sẽ cho cô ta nhiều hơn một chút, nếu cô đã hứa thì bản thân Khương Tuệ Tuệ đương nhiên sẽ làm, về phần của Lý Tú Cầm là bởi vì cô ấy còn có con gái. Cô đã đoán được Nữu Nữu nhất định sẽ thích sốt mâm xôi, vì vậy cô đã cho thêm một ít.

Quả nhiên, Khương Tuệ Tuệ vừa chia đều mứt mâm xôi, vừa định dùng thìa nhỏ cạo một ít mứt còn sót lại trong chậu và lén lút ăn.

Khi cô quay lại để lấy thìa, cô đã thấy một cái đầu nhỏ trên cửa bếp.

Cố Diệp Phi

Nhìn kỹ một chút, ngoại trừ Nữu Nữu ra thì còn có thể là ai?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 206: Chương 206



Cô thấy Nữu Nữu lộ nửa đầu đi tới, hai con mắt to tròn không chớp nhìn chằm chằm vào Khương Tuệ Tuệ, Khương Tuệ Tuệ cũng quay đầu nhìn cô bé, vẫy tay với cô bé và nhẹ nhàng nói: "Nữu Nữu, lại đây."

Sau đó cô bé mới để lộ cả người, có chút ngượng ngùng mà nói: “Cô nhỏ, Nữu Nữu cũng muốn ăn mứt trái cây.”

Bình thường Nữu Nữu ăn cơm rất chậm, cả nhà gần như đã ăn xong thì cô bé mới có thể ăn xong. Nhưng hôm nay, khi cô bé nghe tin cô nhỏ đi làm mứt, vì muốn ăn trộm đồ ăn ngon của cô nhỏ, cô bé đã biểu hiện vượt xa ngày thường, ăn xong cơm rất nhanh.

Vì điều này mà cô bé còn được cha mình là Khương Vệ Quốc và Lý Tú Cầm khen ngợi.

Khương Tuệ Tuệ đoán rằng Nữu Nữu chắc chắn đến gặp cô để xin mứt trái cây để ăn, vốn dĩ tuổi nhỏ chính là rất tham ăn, và cô sẵn sàng cho Nữu Nữu đồ ăn ngon. Vì vậy, cô đưa một thìa mứt đã cạo ra khỏi thìa cho Nữu Nữu, mứt có màu đỏ, lỏng như nước và có màu sắc đặc trưng, chỉ nhìn bề ngoài thì có vẻ là mùi vị nhất định sẽ rất ngon.

Chỉ là, Nữu Nữu không có trực tiếp ăn, mà là thẹn thùng ngượng ngùng cười cười, cầm lấy thìa đưa đến trước mặt Khương Tuệ Tuệ để ở bên miệng, dứt khoát nói: "Cô nhỏ, cô ăn một miếng trước đi, Nữu Nữu ăn sau."

Khương Tuệ Tuệ sờ sờ đầu nhỏ của Nữu Nữu, lắc đầu nói: "Không có sao đâu, trước khi cháu đến cô nhỏ đã lén nếm thử rồi, ăn rất ngon, Nữu Nữu ăn đi."

Lúc này, Nữu Nữu mới đút một thìa mứt đầy vào miệng, cẩn thận thưởng thức.

Vị chua chua ngọt ngọt được trẻ con ưa thích nhất, Nữu Nữu lập tức bị món mứt này thuyết phục, đôi mắt to híp lại thành một cái khe, giống như một con mèo vừa ăn xong cá khô vậy.

Cố Diệp Phi

Cô bé dường như không đã nghiền và l.i.ế.m sạch một chút mứt còn sót lại trên thìa.

Sau đó, cô bé nói với Khương Tuệ Tuệ bằng một giọng điệu sùng bái: "Cô nhỏ, cô giỏi thật đấy, cô có thể làm nhiều món ăn ngon như vậy, Nữu Nữu rất hạnh phúc khi có cô làm cô nhỏ của Nữu Nữu."

Để thể hiện tình yêu nội tâm của cô bé dành cho Khương Tuệ Tuệ và những món ăn do cô làm, cô bé cố tình lặp lại mỗi lời khen hai lần.

Khương Tuệ Tuệ được khen ngợi đến nỗi cô phải quay mặt đi và mỉm cười một cách ngượng ngùng. Cô đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nữu Nữu: "Nói đi, miệng cháu ăn mấy cân đường mà sao miệng lại có thể nói chuyện ngọt ngào đến vậy hả?”

…………..

Sau khi chơi đùa với Nữu Nữu một lúc, Khương Tuệ Tuệ đã nói với gia đình mình một tiếng, cô cầm lọ mứt đã chuẩn bị sẵn và hộp cơm bằng nhôm đi ra ngoài.

Hộp cơm nhôm dùng để đựng món sườn xào chua ngọt hôm nay cô mới làm.

Món bò bít tết mà Tống Thời Thanh gửi cho nhà bọn họ lần trước không còn nhiều lắm, hôm nay cô liền nấu hết, sau khi nấu xong, cô cho một ít vào hộp cơm nhôm định gửi sang cho nhà họ Tống.

Phương Quế Chi biết về điều này và ủng hộ cô làm như vậy.

Theo ý kiến của bà ấy, lần trước Tống Thời Thanh đã đánh trâu rừng, cho dù nhà bọn họ có giúp một chút cũng chỉ là chút sức mà thôi. Tống Thời Thanh rất lịch sự, anh đã cho nhà bọn họ nhiều thịt trâu như vậy, nhà bọn họ cũng phải lịch sự lại, lấy xương sườn từ nhà bọn họ gửi đến, sau khi nấu tốt thì mang sang cũng không có vấn đề gì.

Hôm nay không cần đi làm, nhà họ Khương ăn cơm sớm hơn bình thường một chút.

Khi Khương Tuệ Tuệ ra ngoài, trời đã bắt đầu tối. Mây tím trên bầu trời và ánh hoàng hôn đổ xuống bao phủ toàn bộ xã Nguyệt Phượng Loan trong ánh sáng rực rỡ, xung quanh dường như có màu đỏ cam, ấm áp và nhìn rất dễ chịu.

Trên bầu trời là những chú chim sẻ trở về nhà, ríu rít kết bạn với nhau mà đi.

Gió chiều nhẹ nhàng thổi qua, biến thành ôn nhu nhất, xuyên qua thân thể của Khương Tuệ Tuệ, xoay người lại, mái tóc mềm mại trên trán cô bị gió thổi tung, giống như tiên nữ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 207: Chương 207



Từ nhà họ Khương đi đến nhà họ Tống mất khoảng hai mươi phút đi bộ, dọc đường đi ngang qua rất nhiều nhà, khói bếp lượn lờ, tất cả mọi người đang nấu cơm chuẩn bị bữa tối.

Gia đình nhà họ Tống cũng hoàn toàn không phải ngoại lệ.

Khi Khương Tuệ Tuệ đến, bà nội Tống vừa chuẩn bị xong bữa ăn và mang ra khỏi bếp.

Ông nội Tống, người thường trông có vẻ hơi nghiêm túc và ít nói, lúc này cũng dọn một món ăn đi theo bà nội Tống, để bà nội Tống nói nhảm như chim cút: “Thật là, ông đã bao nhiêu tuổi rồi, ngay cả một đôi tất cũng phải để tôi tìm cho ông. Bây giờ thì hay rồi, thịt khét cháy hết. Tôi sẽ xem xem ông có ăn được không.”

Sự việc là như thế này, bà nội Tống đang nấu ăn. Lúc đó, ông nội Tống cảm thấy chân ông ấy lạnh nên ông ấy định đi tìm một đôi tất để mang. Nhưng khi ông ấy đi tìm tất, ông ấy chỉ tìm thấy hai chiếc tất khác nhau không cùng đôi.

Nếu như là thời còn trẻ, ông ấy sẽ không quan tâm hai chiếc tất có phải là một đôi hay không, ông ấy sẽ cứ trực tiếp đeo vào, dù sao đi tất rồi cũng phải đi giày, ở bên trong thì không ai nhìn thấy.

Nhưng sau khi kết hôn với bà nội Tống nhiều năm như vậy, ông ấy đã bị bà nội Tống cải tạo từ lâu, đồng thời cũng hình thành thói quen đi một đôi tất.

Vì vậy, ông ấy đã đi tìm bà nội Tống và nhờ bà ấy tìm tất cho ông ấy.

Bà nội Tống yêu cầu ông ấy đợi một lúc, nhưng ông ấy nói rằng chân mình rất lạnh và không thể đợi thêm nữa, ông ấy sẽ bị cảm nếu chờ thêm nữa.

Bà nội Tống không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi tìm tất cho ông ấy. Cuối cùng thì tất cũng được tìm thấy, nhưng đồ ăn lại bị cháy, đây là cảnh tượng mà Khương Tuệ Tuệ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy.

Chỉ là mặc dù Khương Tuệ Tuệ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô gần như có thể nghe thấy hết những gì bà nội Tống nói, vì vậy cô đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Cô hơi kinh ngạc khiếp sợ, phần lớn trong nguyên văn đều nói về con đường sự nghiệp của nam chính Tống Thời Thanh, rất ít đề cập đến gia đình của anh, Khương Tuệ Tuệ biết thân phận và lai lịch của ông nội Tống và bà nội Tống, đại khái cũng biết một số tính cách của bọn họ.

Nhưng những gì trong đó là khi Tống Thiết Sơn còn trẻ, ông ấy đã tham gia chiến trường đánh giặc, đã từng đổ m.á.u và g.i.ế.c qua mấy tên tiểu quỷ, ông ấy là một người đàn ông có tính tình hơi cứng đầu như sắt đá, cho nên đôi khi không có ông ấy thì một số đồng đội thường gọi ông ấy là con lừa bướng bỉnh.

Cố Diệp Phi

Mà tính tình của Tống Thời Thanh có chút tương tự như Tống Thiết Sơn, cho nên sau khi quyết định một việc gì đó thì ngay cả chín con trâu cũng không thể kéo lại.

Làm sao Khương Tuệ Tuệ có thể tưởng tượng được rằng "con lừa bướng bỉnh" và "người đàn ông sắt đá" trong sách lại thành thật để bà nội Tống nói như vậy.

Đặc biệt là cái đầu cúi gằm này, cầm đồ ăn tức giận mà không dám lên tiếng, tại sao lại lộ ra vài phần đáng yêu như thế này?

Ngay cả vào thời điểm này, Khương Tuệ Tuệ đã suy nghĩ cẩn thận, nếu Tống Thời Thanh cũng kết hôn và sinh con, liệu anh có giống như ông nội Tống khi ở tuổi này hay không?

Không khỏi cảm thấy có hơi buồn cười.

Khương Tuệ Tuệ không thể kìm lại được và khẽ cười khúc khích với vẻ mặt dịu dàng trong vô thức.

Tiếng cười này đã thu hút ánh mắt của ông nội Tống và bà nội Tống, ông nội Tống không ngờ hậu bối Khương Tuệ Tuệ lại nhìn thấy dáng vẻ bản thân ông ấy bị mắng, cô gái nhỏ này hình như còn đang 'cười nhạo' ông ấy? Thật là mất mặt quá đi.

Ông ấy, Tống Thiết Sơn năm đó dù sao cũng từng ra trận g.i.ế.c địch, sau đó đã đạt được vị trí thủ trưởng. Mặc dù bây giờ ông ấy đã bị hạ chức, nhưng ông ấy cũng không thể bị mất mặt như vậy trước tiểu nha đầu này được.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 208: Chương 208



Ông ấy tức giận mà liếc nhìn bà nội Tống một cái, lẩm bẩm: "Không phải chỉ là rau xào cháy thôi sao, có gì lớn đâu, rau nấu cháy thì không ăn được hay sao? Khi ở chiến trường năm đó, chúng ta không có gì để ăn cả, còn không có cả nước để uống và phải uống cả nước tiểu nữa đấy!"

Nói xong lời này, ông ấy cũng không giống như con chim nhỏ đi theo sau bà nội Tống nữa mà bưng đồ ăn trực tiếp đi vào nhà chính.

Bà nội Tống bị ông ấy chọc tức một hồi, tức giận nói: “Đến tất ông cũng phải bảo tôi tìm cho ông, ông nói thật có đạo lý, rau xào cháy mà có thể ăn thì một mình ông đi mà ăn, thật là."

Bà nội Tống cũng không coi Khương Tuệ Tuệ là người ngoài, vì vậy sau khi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đến, bà ấy vẫn có thể che đậy cuộc cãi vã của mình với ông nội Tống. Sau khi nói xong, bà ấy mỉm cười đi đến chỗ Khương Tuệ Tuệ và nói với Khương Tuệ Tuệ: "Tuệ Tuệ, sao cháu lại đến đây? Cháu đã ăn cơm chưa?"

Khương Tuệ Tuệ thực sự không có cười nhạo ông nội Tống, cô chỉ cười sau khi tưởng tượng Tống Thời Thanh cũng sẽ là dáng vẻ như thế này trong tương lai. Lúc này, cô liều mạng muốn nhịn cười, nhưng dù thế nào cũng không thể nhịn được, chỉ có thể mím môi, cố gắng không bật cười thành tiếng.

"Bà nội, cháu vừa mới ở nhà ăn xong, vừa rồi cháu nghe bà nói rau củ sơ ý nấu quá chín đúng không ạ? Vậy cũng vừa đúng lúc, hôm nay cháu nấu thêm một ít sườn nên cũng mang một ít đến đây cho mọi người ăn thử. Vốn dĩ còn sợ mọi người sẽ không ăn hết, nhưng bây giờ cháu không sợ nữa rồi." Khương Tuệ Tuệ mở hộp cơm nhôm ra, để lộ sườn heo chua ngọt bên trong.

Vừa mở nắp hộp cơm nhôm ra, mùi thơm của sườn xào chua ngọt đã tỏa ra, lấn át mùi thịt.

Sau khi nói xong, Khương Tuệ Tuệ lại đưa chiếc lọ nhỏ trong tay cho bà nội Tống: "Còn đây, đây là mứt, cháu làm bằng quả mâm xôi, có vị chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon, bình thường có thể coi nó như một món ăn vặt, hoặc bà có thể dùng nó để ngâm trong nước để uống."

Khương Tuệ Tuệ nói rất tự nhiên, và không cảm thấy có gì sai khi đến mang đồ ăn cho nhà họ Tống.

Hơn nữa theo quan điểm của cô, bất kể là xương sườn hay quả mâm xôi, đều là do Tống Thời Thanh đưa cho cô, cô chỉ chế biến một chút rồi gửi cho bọn họ, vậy thì có vấn đề gì?

Tuy nhiên, theo quan điểm của bà Tống, bà ấy đã bị cảm động.

Dệt hoa trên gấm thì dễ, nhưng rất khó để đưa than trong ngày tuyết rơi. Hồi trước khi bà ấy gả vào nhà họ Tống, khi đó nhà họ Tống phồn hoa thật đông đúc, sau này trong nhà xảy ra chuyện, những người từng thân thiết với nhà bọn họ, ngoại trừ một số ít thì tất cả đều muốn cầm d.a.o trực tiếp cắt đứt quan hệ với người nhà bọn họ vì sợ bị liên lụy.

Không phải bà nội Tống không hiểu những người đó, lúc đó phong trào rất kịch liệt, không ai muốn bị liên lụy hết.

Nhưng trong số bọn họ, có rất nhiều người mà bà ấy đã đối xử chân thành và dành cho rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng bây giờ bọn họ lại không tốt bằng Khương Tuệ Tuệ, một cô bé mà bà ấy vừa gặp.

Trong lòng bà nội Tống có nhiều cảm xúc lẫn lộn, bà ấy thở dài, thả một tay ra để nắm lấy lòng bàn tay của Khương Tuệ Tuệ và xoa bóp nó.

Đây là biểu hiện yêu thương của bà ấy dành cho Khương Tuệ Tuệ, bà ấy thở dài: "Cháu nhìn cháu xem, muốn đến đây thì cứ đến, sao phải luôn mang theo đồ làm gì. Nhà cháu đông người, cháu lấy về chia cho mọi người ăn, chúng ta dùng không hết, lần trước Thời Thanh mang thịt trâu về còn rất nhiều."

Tình cảm giữa người với người là cho nhau, nhiệt tình đổi lấy nhiệt tình.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ cũng thực sự thích bà nội Tống, bà nội Tống có hơi giống bà ngoại của cô, biểu cảm và giọng điệu của bọn họ rất giống nhau.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 209: Chương 209



Sau khi mẹ cô qua đời, cô lớn lên bên cạnh bà ngoại, và sau khi bà mất đi, cô thực sự không có người thân nào nữa.

Cô nắm lấy tay bà nội Tống, đến gần bà nội Tống, trìu mến nói: "Bà nội, những miếng sườn và mâm xôi này là do Tống Thời Thanh đưa cho cháu, cháu cũng chỉ là chế biến thêm một chút mà thôi, hơn nữa ở nhà cháu vẫn còn rất nhiều. Bà ơi, bà cũng đừng khách sáo với cháu, lần sau cháu sẽ không mang theo gì nữa, cháu đơn giản là đến gặp bà, được không ạ?"

Khi Khương Tuệ Tuệ nói, đôi mắt cô lấp lánh, tràn đầy chân thành, cô thân thiết với bà nội Tống, dường như là cháu gái ruột của bà ấy vậy.

Cả đời bà nội Tống sinh được hai người con trai, hai người con trai đều sinh được một người con trai, bà nội Tống đã mong có cháu gái từ lâu. Bây giờ bà ấy có Khương Tuệ Tuệ, trong lòng bà ấy cảm thấy thật ngọt ngào.

"Được, được, vậy những thứ này bà nội đều sẽ nhận lấy. Nhưng mà cháu phải nhớ kỹ lời nói, lần sau đến đừng mang theo đồ vật nữa, cháu có thể thường xuyên tới thăm bà nội, bà nội đã rất vui vẻ rồi."

"Được ạ." Khương Tuệ Tuệ gật đầu.

Bà nội Tống mời cô: "Bà vừa mới nấu cơm xong, bằng không cháu ở lại ăn thêm chút đi. Thời Thanh đi lấy củi rồi, đoán chừng sẽ trở lại ngay bây giờ."

Vừa nói dứt lời, cửa sân đóng hờ đã bị đẩy ra. Trong lúc đó, Tống Thời Thanh vác trên vai một bó củi khô lớn, theo thói quen nói: “Bà nội, cháu đã về rồi.” Sau khi nhìn thấy người đứng bên cạnh bà nội Tống, anh sửng sốt một lúc, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, nhưng là vô cùng bí mật.

Chỉ có bản thân anh biết anh vui như thế nào khi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ ở nhà mình.

Khương Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm vào bộ n.g.ự.c thẳng tắp của Tống Thời Thanh, bởi vì anh đã đưa cho bản thân cô chiếc áo sơ mi trắng mà anh mặc bên ngoài vào buổi sáng, nên lúc này trên người anh chỉ mặc một chiếc áo ngực. Chiếc áo n.g.ự.c được kéo căng bởi những cơ bắp cuồn cuộn và khỏe khoắn, lộ rõ những đường nét uyển chuyển trên cơ thể anh.

Những ngón tay trắng nõn như ngọc của cô khẽ nhúc nhích, cô nhớ tới lúc trước chính tay mình đã vô tình chạm vào n.g.ự.c Tống Thời Thanh.

Cảm giác... nó có vẻ là rất tốt!

Khụ.... Khụ....

Phát hiện rằng bà nội Tống và ông nội Tống vẫn còn ở đó, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cười lộ ra tám chiếc răng với Tống Thời Thanh một cách rất nghiêm túc: "Xin chào thanh niên trí thức Tống."

Khóe miệng Tống Thời Thanh giật giật một chút, nhưng anh vẫn rất phối hợp mà nói: "Xin chào, đồng chí Khương."

Bà nội Tống nhìn hai người bọn họ như vậy, vừa tức giận lại vừa buồn cười, quen nhau lâu như vậy rồi mà vẫn xưng hô như người mới quen vậy.

Bà ấy nói với Tống Thời Thanh: "Hôm nay Tuệ Tuệ sẽ ăn tối ở nhà chúng ta, cháu đi rửa mặt trước rồi mặc quần áo vào đi, nhìn cháu hiện tại ăn mặc chả ra gì cả.”

Cố Diệp Phi

Tống Thời Thanh bị bà nội Tống nhắc nhở, cúi đầu xuống nhìn vào cánh tay trần của anh, sau đó nhìn Khương Tuệ Tuệ một lần nữa. Tại sao anh lại ăn mặc như vậy, cô không phải là người biết rõ hơn ai hết hay sao.

Khương Tuệ Tuệ bĩu môi, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Tống Thời Thanh và đi theo bà nội Tống vào nhà ăn tối.

Đi đến bàn ăn tối, đợi Tống Thời Thanh đến rồi mới ăn.

Trong thời đại ngày nay, khi hầu hết mọi người ăn cơm ở nhà, thường sẽ có một người bưng cơm cho mọi người, như vậy sẽ công bằng hơn, ai cũng dọn cơm như nhau.

Nhưng nhà họ Khương lại không có quy củ như vậy, bởi vì Khương Đắc Thắng có công việc tốt, hàng tháng đều được trả lương, cuộc sống cũng không tính là vất vả, mặc dù những tháng gầy yếu vẫn phải sống bằng ngũ cốc phụ, nhưng cái bụng vẫn được no.

Tống Thời Thanh giúp bưng cơm cũng không phải vì lý do này, mà bởi vì anh là cháu trai của hai người trưởng bối, cho nên mỗi khi ở bên cạnh, anh đều sẽ chủ động bưng cơm cho hai vị trưởng bối.
 
Back
Top Bottom