Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 180: Chương 180



Thấy họ tin tưởng bản thân mình, Tạ Phương Hoa cũng không nói lời từ chối nào, cô ấy mỉm cười nhận lấy và nói rằng sau khi bọn họ mua vải, cô ấy sẽ may cho bọn họ đầu tiên và may cho bọn họ càng sớm càng tốt, để cho bọn họ có thể nhanh chóng mặc quần áo mới.

Khương Tuệ Tuệ mời Trần Trí Mẫn và Lục Hân đến nhà cô ăn tối, nhưng bọn họ thấy hơi xấu hổ. Hôm nay bọn họ đã mua kem làm trắng da của cô bằng giá rẻ, còn phiền cô mang đến tiệm may nhà họ Tạ, nếu muốn cảm ơn thì bọn họ mới là người phải cảm ơn cô, phải đưa cho cô thứ gì tốt mới đúng, sao bọn họ còn dám không biết xấu hổ mà đến làm phiền nhà cô ăn cơm.

Chỉ là bọn họ không có trực tiếp nói như vậy, chỉ là nói ở nơi ở của thanh niên trí thức tiền ăn hàng ngày đều chia đều cho mọi người, còn có một ít thịt bò rừng mua lần trước, hôm nay chuẩn bị nấu, sẽ quá lãng phí nếu bọn họ không quay trở về.

Nơi ở thanh niên trí thức và nhà của Khương Tuệ Tuệ lại ngược hướng nên bọn họ không đi cùng nhau.

Tạ Phương Hoa ngăn Khương Tuệ Tuệ lại và đặt tất cả số tiền vừa nhận được vào lòng bàn tay của Khương Tuệ Tuệ.

Nói: "Tuệ Tuệ, cô cầm đi, bộ váy này là cô vẽ bản thiết kế, tôi dựa theo bản vẽ của cô làm ra, cho nên tiền nên chia đều cho hai chúng ta, tiền đặt cọc này cô cầm lấy trước, phần còn lại tôi sẽ lấy."

Khương Tuệ Tuệ hiển nhiên là không ngờ Tạ Phương Hoa sẽ làm như vậy, mười ba tệ lận đó, nếu kiếm bằng điểm làm việc, phải làm việc trong một hoặc hai tháng.

Nhưng sau khi nghĩ về những gì Tạ Phương Hoa đã nói, cô cảm thấy rằng những gì Tạ Phương Hoa nói cũng là một cách tốt để kiếm tiền. Lần này, cô có thể trả lại tất cả số tiền vì ngượng ngùng xấu hổ, nói rằng đó chỉ một vài bức vẽ, không có vấn đề gì.

Nhưng còn tương lai thì sao?

Cố Diệp Phi

Nếu cô không chịu lấy tiền, sau này Tạ Phương Hoa nhất định sẽ không thể không biết xấu hổ mà lại nhờ cô vẽ thêm mấy bản thiết kế, có thể một số khách hàng muốn mặc kiểu dáng quần áo mới sẽ bị mất dần đi.

Thay vào đó, sẽ tốt hơn nếu cả hai người hợp tác với nhau làm ăn.

Nhưng mà, Khương Tuệ Tuệ vẫn cho rằng tỷ lệ một nửa trên một người là quá nhiều, cô cũng không được coi là một nhà thiết kế chuyên nghiệp, những phong cách này được thiết kế ra là bởi vì cô đã từng mua rất nhiều quần áo, hầu hết đều là quần áo cao cấp nên gu thẩm mỹ rất tốt, nếu cô tùy tiện thiết kế thì cũng có thể thiết kế ra những bộ quần áo đẹp.

Cô lấy mười tệ từ đó ra và trả lại phần còn lại.

Đôi mắt đẹp có thể thu hút c.h.ế.t người kia nhìn chằm chằm Tạ Phương Hoa, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở nói: “Chị Phương Hoa, chúng ta hợp tác làm ăn không thành vấn đề, nhưng tôi không thể đồng ý chia một nửa với chị. Nói thật, tôi không mất nhiều thời gian để vẽ một bản thiết kế, hơn nữa tôi cũng không phải là người chuyên nghiệp. Có thể may quần áo từ những gì tôi đã vẽ thực sự phụ thuộc nhiều hơn vào tay nghề của chị. Nếu không có tay nghề của chị, nói không chừng nếu đổi thành người khác thì làm cũng không tốt."

“Hơn nữa tôi vẽ sẽ không mất nhiều thời gian, chị làm quần áo sẽ mất nhiều thời gian hơn so với tôi, nếu để tôi lấy một nửa, tôi sẽ cảm thấy bản thân lợi dụng chị.”

Giọng nói của cô rất tinh tế nũng nịu, nhưng những gì cô nói, mỗi câu nói đều là vì lợi ích của Tạ Phương Hoa.

Cô biết rằng không hề dễ dàng với Tạ Phương Hoa, khó khăn không nằm ở chỗ cô không thể kết hôn ở tuổi hai mươi lăm.

Là phụ nữ thời đại mới, nhiều cô gái 25 tuổi vẫn đang đi học. Hai mươi lăm tuổi rõ ràng là thời điểm bông hoa đang nở rộ, là thời điểm quyến rũ nhất trong đời người phụ nữ, làm sao có thể gọi là gái già?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 181: Chương 181



Hơn nữa cô cho rằng không lấy chồng cũng không có gì không tốt, sao nhất định phải giống như đại đa số phụ nữ thời đại này, lấy chồng sớm, sau đó sinh ra một đống con, trở thành một bà thím già mới tốt hay sao?

Đương nhiên là cô không dùng gậy lật thuyền chở người, dù sao thời đại ngày nay người ta không ý thức được việc tránh thai, mang thai là sinh ngay, sau đó sinh ra một đống.

Có người vì thích mà làm, có người vì mang thai mà phải sống, do thời thế gò bó nên không ai cho rằng chuyện này có vấn đề gì.

Cô chỉ muốn nói rằng cách sống của mỗi người khác nhau, kết hôn có chỗ tốt của việc kết hôn, không kết hôn có cái tốt của việc không kết hôn, cô chỉ muốn bày tỏ rằng cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân giống người khác, cảm thấy việc Tạ Phương Hoa hai mươi lăm tuổi mà chưa lấy chồng thì không có gì phải mất mặt hết.

Cô cảm thấy khó khăn của Tạ Phương Hoa là người thân của Tạ Phương Hoa đều đã chết, cô ấy không có người thân nào khác, người trong xã cũng vì hoàn cảnh gia đình mà cố ý tránh mặt cô ấy, có lẽ nhiều lúc cô ấy sẽ cảm thấy rất cô đơn.

Đối với loại cô đơn này thì cô có cảm giác sâu sắc, trước khi đến thế giới này, cô cũng cảm nhận được loại cô đơn này mỗi ngày.

Tuy cha cô còn sống khỏe mạnh, nhưng có lẽ còn không bằng khi ông ấy không còn nữa, ông ấy thờ ơ không quan tâm đến cô, chỉ quan tâm đến người vợ và đứa con trai út mà ông ấy đã kết hôn sau này.

Cô còn tốt hơn so với Tạ Phương Hoa một chút, bởi vì cô có bạn bè, hơn nữa còn có khá nhiều bạn bè.

Nhưng sự náo nhiệt đi qua, chỉ có lại một mình cô thì càng cảm thấy cô đơn hơn.

Cô cảm thấy rằng cô và Tạ Phương Hoa là đồng bệnh tương liên, vì vậy cô có thể hiểu được những tâm tư của cô ấy. Trong thâm tâm cô, cô đã coi Tạ Phương Hoa như một người bạn rất tốt.

Cố Diệp Phi

Đương nhiên, Tạ Phương Hoa cũng coi cô là một người bạn tốt, bởi vì là người bạn tốt, cho nên hai người đều không muốn đối phương phải 'chịu thiệt'.

Vì vậy, Tạ Phương Hoa không nhận số tiền mà cô đưa, mà là nói: “Tuệ Tuệ, cô cứ coi như là tôi muốn hợp tác làm ăn lâu dài với cô, tôi cố tình đưa cho cô nhiều hơn một ít, vì vậy hãy lấy một nửa đi. Mặc dù tôi đã dành nhiều thời gian hơn cô để làm, nhưng cô có thể thiết kế quần áo, tôi lại chỉ có thể làm theo những thiết kế mà cô vẽ ra."

Khi Tạ Phương Hoa nói chuyện, dáng vẻ rất ung dung thong thả, rõ ràng là người lớn lên ở Giang Châu lại mang theo chút khí chất của cô gái phương nam, tuy không quyến rũ như Khương Tuệ Tuệ nhưng lại rất có ý tứ.

Cô ấy nói: "Nói đến cùng thì nếu không có thiết kế của cô, hai nữ thanh niên trí thức vừa rồi có lẽ đã không đến gặp tôi để may quần áo. Hơn nữa cô lớn lên xinh đẹp, bình thường mặc quần áo do tôi làm, đó chính là một bản hiệu sống sờ sờ. Tuệ Tuệ, cô đừng nghĩ rằng cô không làm nhiều như tôi, hai người chúng ta, chỉ cần thiếu một người là sẽ không thể làm được."

Tạ Phương Hoa mím môi, mỉm cười và đưa tay ra để nắm lấy tay Khương Tuệ Tuệ.

Khương Tuệ Tuệ mỉm cười, cô cũng cầm lấy tay cô ấy.

Cuối cùng cũng gật gật đầu, nhếch đôi môi mỏng, giọng ấm áp nói: “Được, vậy tôi sẽ nghe lời chị.”

Nói đến đây, cô chợt nhớ tới một chuyện hôm qua bản thân đã quên: “Đúng rồi, nhìn tôi mất trí này, tôi suýt chút nữa quên mất một chuyện. Chị Phương Hoa, hôm qua không phải tôi đã đi chợ hay sao? Hai nữ nhân viên phục vụ trong quán cơm quốc doanh nói rằng chiếc váy màu vàng mà tôi mặc rất đẹp, bọn họ cũng muốn may mỗi người một chiếc. Tôi đã nói chờ lần sau đi chợ, chúng ta sẽ đi cùng nhau để đo kích cỡ cho bọn họ.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 182: Chương 182



"Cô nhìn xem, tôi đã nói mà, cô chính là bảng hiệu sống sờ sờ, bây giờ lại không phải là sẽ có người tìm đến cửa may quần áo hay sao?" Tạ Phương Hoa cười nói.

Giống như nhớ tới cái gì, hạ giọng hỏi: "Tôi nghe người ta nói hôm qua cô cũng không phải đi chợ, mà là đi gặp cháu họ của thím Ngưu, thế nào? Có nhìn trúng hay không?"

Tạ Phương Hoa chỉ biết một mà không biết hai, còn không biết rằng việc đó đã không thành công, vấn nghĩ rằng có thể thành công, vì vậy lúc này cô ấy mới cố tình trêu chọc Khương Tuệ Tuệ.

Cố Diệp Phi

Nhưng lại nghe thấy Khương Tuệ Tuệ nói: "Chị Phương Hoa, tin tức của cũng đã quá chậm đi. Tôi đã nói với nhóm ba cô sáu bà hàng xóm đã hỏi tôi ngày hôm qua rằng tôi không thích người ta rồi.”

Nếu như là người khác, có lẽ sẽ có chút không vui, nhưng Khương Tuệ Tuệ làm sao lại để ý đến chuyện này, việc không vui không bao giờ tồn tại.

"Tại sao cô lại không thích người ta? Người đó lớn lên quá xấu hay sao?" Tạ Phương Hoa vội vàng hỏi.

Khương Tuệ Tuệ lắc đầu và nói ngắn gọn về những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Về việc Tống Thời Thanh đánh Ngưu Thự Quang để 'cứu cô’, cô thậm chí còn không nói với Phương Quế Chi và những người khác mà lại nói với Tạ Phương Hoa.

Tạ Phương Hoa nghe thấy vậy đã vô cùng sợ hãi, nếu Khương Tuệ Tuệ không phải đang hoàn hảo đứng trước mặt cô ấy vào lúc này, cô ấy sợ rằng bản thân sẽ không thể nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ nữa.

Cô ấy xoa xoa ngực, thở phào nhẹ nhõm: "May mà cô không sao. Tại sao đi xem mắt thôi mà còn xảy ra đánh nhau. Nhưng mà... Nghe cô nói như vậy, hình như quan hệ của cô với thanh niên trí thức Tống không phải như người bình thường, cô nói cho tôi biết đi, hai người có phải là..."

Tạ Phương Hoa nói, giọng điệu đột nhiên trở nên ái muội, lộ ra dáng vẻ 'giữa hai người nhất định là có bí mật không thể để cho ai biết'.

Vốn dĩ Khương Tuệ Tuệ rất thẳng thắn, cô có thể nói rõ ràng rằng mặc dù cô luôn thích thiết kế nhân vật của Tống Thời Thanh, nhưng cho dù là bây giờ, Tống Thời Thanh vẫn luôn là nhân vật yêu thích nhất của cô ở trong sách.

Dù giờ đây người trong sách đã trở thành người thật nhưng tình cảm của cô dành cho Tống Thời Thanh vẫn không hề giảm sút. Thậm chí, trong những ngày vừa qua ở bên cạnh Tống Thời Thanh, cô còn không phân biệt được là bản thân thích anh khi anh chỉ là một nhân vật trong sách, hay cô thực sự thích anh với tư cách là một con người.

Nhưng ngoài sự yêu thích của cô dành cho Tống Thời Thanh, giữa cô và anh thực sự là không có mối quan hệ bất thường nào, đúng không?

Nhưng không biết vì sao, dưới con mắt nhìn chăm chú của Tạ Phương Hoa, trái tim Khương Tuệ Tuệ đập lệch nhịp khi cô nghĩ đến tất cả những lúc cô và Tống Thời Thanh ở cùng nhau.

Không thể phủ nhận rằng khi cô gặp nguy hiểm, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là Tống Thời Thanh. Khi Tống Thời Thanh xuất hiện, cô cũng sẽ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Khi ở bên cạnh Tống Thời Thanh, cô cũng sẽ không kìm được mà muốn lại gần anh, cô thích nghe anh nói chuyện, cho dù đôi khi anh hơi cau mày khi cô làm không tốt.

Nhưng điều này có nghĩa là mối quan hệ giữa hai người bọn họ là không bình thường hay sao?

Khương Tuệ Tuệ cũng không biết nữa.

Nếu Tạ Phương Hoa không hỏi, có lẽ cô đã không nghĩ nhiều về điều đó.

Nhưng bây giờ bị Tạ Phương Hoa hỏi và cô bắt đầu nhìn thẳng vào trái tim của chính mình. Cô cảm thấy rằng hình như bản thân cô thích Tống Thời Thanh rồi thì phải? Kiểu thích đó dường như đã vượt qua sự thích ngay từ đầu của cô khi chỉ thích Tống Thời Thanh như một nhân vật trong sách?

Điều khiến cô thích thú là anh đã thay đổi từ một nhân vật trong sách từ lâu thành Tống Thời Thanh ngoài đời thực như bây giờ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 183: Chương 183



Nghĩ đến đây, trái tim của Khương Tuệ Tuệ nhịn không được mà đập lỡ một nhịp. Cô không biết nó tốt hay xấu. Cô cũng khá sợ hãi bản thân sẽ yêu Tống Thời Thanh, bởi vì cô không biết tình cảm của Tống Thời Tình đối với cô như thế nào, vốn dĩ tính tình cô hơi kiêu ngạo, cho dù thích một người thì cũng muốn đối phương phải mở miệng trước.

Chẳng lẽ cô ấy cũng cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ 'không bình thường' sao? Như thế nào là không bình thường?

Nhưng trong nguyên tác đã viết rất rõ ràng, Tống Thời Thanh sẽ không dễ dàng động lòng với bất kỳ người phụ nữ nào. Anh là một người có nhiều dự định lớn, anh sẽ làm nên sự nghiệp lớn trong tương lai, có lẽ… trong lòng anh căn bản là không hề có cô.

Nhưng mà trong lòng anh thật sự không có hình bóng cô hay sao? Khương Tuệ Tuệ nghĩ về một số chi tiết về cách mà bọn họ ở chung với nhau trong những ngày này, cô cảm thấy rằng có lẽ với Tống Thời Thanh thì cô không giống như những người khác.

Nhưng rốt cuộc khác nhau như thế nào thì khó nói.

Sau khi nghĩ về điều đó, Khương Tuệ Tuệ định thần lại, cô lập tức đỏ mặt và một đám mây bay qua đôi má sáng bóng như ngọc của cô, hơi có chút ngại ngùng.

Cô chuyển chủ đề: "Chị Phương Hoa, chị đừng có trêu chọc tôi nữa. Đúng rồi, món sườn lần trước tôi đưa cho chị nấu có ngon không? Thế nào, ăn ngon không?"

Tống Thời Thanh cho nhà bọn họ hai miếng xương sườn, tuy nhà bọn họ đông người, nhưng bọn họ cũng không thể ăn hết chúng trong vài ngày. Xương sườn không giống như thịt chân trâu, có thể được tẩm ướp và sấy khô để làm chân giò hun khói hoặc thịt trâu khô.

Bây giờ thời tiết ngày càng nóng, sợ nó sẽ bị hỏng nếu để lâu, vì vậy Khương Tuệ Tuệ đã mang cho Tạ Phương Hoa một vài cân.

Tạ Phương Hoa biết Khương Tuệ Tuệ đang thay đổi chủ đề nói sang chuyện khác, nhưng nếu Khương Tuệ Tuệ không muốn nói, cô ấy cũng sẽ không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.

Nghe theo lời cô, cô ấy quay đầu lại, gật đầu nói: "Ừm, tôi làm theo phương pháp cô dạy, thật sự là ăn rất ngon, thật không biết sau này ai sẽ cưới cô về nhà, người đó nhất định là rất may mắn, cô lớn lên xinh đẹp như vậy lại còn nấu ăn rất ngon. Chỉ cần tôi là đàn ông, tôi nhất định sẽ cưới cô."

Khương Tuệ Tuệ nhoẻn miệng cười, trong mắt có chút tinh nghịch nói: “Chị không phải đàn ông thì tôi cũng vẫn sẽ đồng ý sống với chị, hiện tại chị hãy cưới tôi đi.”

Tạ Phương Hoa cũng cười, duỗi ngón tay chỉ chỉ vào chóp mũi Khương Tuệ Tuệ: “Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định là sẽ có rất nhiều người thích cô, tôi sẽ không tranh giành với những người đó đâu.”

Sau khi thời kì trồng cây kết thúc, xã thông báo cho các đại đội có ba ngày nghỉ, cho mọi người có thời gian nghỉ ngơi thật tốt, sau ba ngày nghỉ thì mọi người sẽ bắt tay vào việc thu họach lúa mì.

Khi đó chúng ta phải nâng cao tinh thần, thể hiện tinh thần cách mạng không sợ gian khổ không sợ chết, đấu tranh với thiên nhiên để thu hoạch lúa mì!

Khương Tuệ Tuệ luôn tự giặt quần áo của mình, ngày thường không phải thời gian được nghỉ, cô sẽ giặt chúng trực tiếp ở nhà bằng nước do anh trai của cô lấy về. Bây giờ cô có thời gian, cô bỏ quần áo vào một cái chậu gỗ, lấy một miếng xà phòng và đi ra sông để giặt quần áo.

Cố Diệp Phi

Cô cố ý chọn thời gian khác với thời gian của Lưu Ái Đệ, buổi chiều Lưu Ái Đệ sẽ đi giặt quần áo, nếu không thì khi Lưu Ái Đệ thấy cô dùng nhiều xà phòng để giặt quần áo như vậy thì chắc chắn sẽ bắt đầu cằn nhằn mất.

Kể từ khi Phương Quế Chi nói tất cả mọi việc ở lần trước, Lưu Ái Đệ đã thành thật trong một thời gian và cô ta không đối đầu với cô nữa.

Đối với điều này, Khương Tuệ Tuệ vừa vui mừng vừa có chút tiếc nuối, bởi vì Lưu Ái Đệ không khiêu khích cô, điều đó có nghĩa là hệ thống cực phẩm miệng quạ đen của cô không thể sử dụng được, và cô sẽ không thể nhận được phần thưởng từ hệ thống.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 184: Chương 184



Nhưng cái mừng nhiều hơn cái tiếc, dù sao gia đình cũng hạnh phúc hòa thuận thì ai chẳng thích?

Hôm nay Khương Tuệ Tuệ vẫn mặc một chiếc quần ống rộng lưng cao và áo ba lỗ tay dài cổ tròn do Tạ Phương Hoa sửa, trông không có gì đặc biệt nhưng lại tôn lên tất cả những ưu điểm trên dáng người của cô lên gấp nhiều lần, thậm chí trông eo càng thon và chân càng dài hơn.

Nói tóm lại thì khi cô mặc bộ đồ này bước ra ngoài, cô chắc chắn là cô gái xinh đẹp nhất ở xã Nguyệt Phượng Loan này.

Khương Tuệ Tuệ tùy ý buộc tóc thành búi tròn, nhặt chiếc chậu gỗ lên và đặt nó vào eo, và cố định nó bằng cái tay kia, sau đó đi về phía dòng sông.

Con sông nơi cô sẽ giặt quần áo chảy qua toàn bộ xã Nguyệt Phượng Loan, đại đội thứ nhất của bọn họ nằm ở đầu nguồn, từ nhà bọn họ đi bộ đến mất khoảng mười phút.

Chuyện này cũng không có là gì, dù sao cô cũng đã đi xuyên đến đây một thời gian, đi đâu cũng đã quen với việc đi bằng hai chân. Chỉ là cô không bao giờ ngờ rằng Khương Thúy Thúy và Lâm Hồng Binh cũng đang ở đó.

Phản ứng đầu tiên của cô là muốn rời đi, nhưng nghĩ lại, cô không nợ bọn họ cái gì, vậy tại sao cô phải trốn tránh bọn họ? Nếu phải trốn tránh thì bọn họ mới là người cần trốn tránh mà đúng không?

Từ xa, cô nhìn thấy Khương Thúy Thúy và Lâm Hồng Binh bên bờ sông, Lâm Hồng Binh đang ngồi trên một tảng đá, sau khi Khương Thúy Thúy giặt quần áo xong, cô ta đã giật lấy quần áo của hắn ta, mặc kệ sự phản đối của Lâm Hồng Binh.

Cô ta cười nói: "Anh Hồng Binh, tháng sau chúng ta sẽ kết hôn rồi, em gần như là người của anh rồi, sao anh còn khách sáo với em như vậy? Sau này em sẽ làm công việc giặt giũ này cho anh, em sẽ chăm sóc anh thật thoải mái và dễ chịu, anh không cần phải làm gì cả. Bây giờ anh là trung đội trưởng, sao anh lại có thể tự giặt quần áo được? Lỡ như có người nhìn thấy rồi chê cười anh thì sao?"

Lâm Hồng Binh chỉ có thể nói: “Khi bọn anh ở trong quân đội, mọi người luôn tự giặt quần áo của mình. Ngay cả đại đội trưởng và trung đoàn trưởng của anh cũng tự giặt quần áo của bản thân. Thúy Thúy, anh có giặt quần áo hay không cũng không liên quan gì đến việc anh có phải là một trung đội trưởng hay không. Sau này đừng nói những điều như vậy nữa, để người khác nghe thấy sẽ không tốt.”

Khương Thúy Thúy có tâm cơ như thế nào thì rốt cuộc cũng chỉ là một người tốt nghiệp tiểu học.

Cô ta nghĩ rằng trung đội trưởng đã là một quan chức lớn, sau khi Lâm Hồng Binh trở thành trung đội trưởng, việc giặt tự quần áo sẽ rất mất mặt. Không chỉ như vậy, ngay cả ở xã Nguyệt Phượng Loan, rất ít đàn ông tự mình giặt quần áo.

Nhưng cô ta biết rằng bản thân đến được với Lâm Hồng Binh cũng không dễ dàng, vì vậy cô ta luôn làm theo những gì Lâm Hồng Binh nói, cố gắng tạo ra cảm giác rằng việc Lâm Hồng Binh lấy cô ta là rất xứng đáng.

Cố Diệp Phi

Cô ta siêng năng và nhanh nhẹn trong công việc, có thể đánh bại Khương Tuệ Tuệ vài con phố.

Đừng tưởng cô ta không biết, mấy ngày nay Khương Tuệ Tuệ vẫn làm việc với Tống Thời Thanh đó, nói là cô làm hết việc rồi, nhưng thực ra cô cũng chẳng làm được bao nhiêu việc.

“Được, vậy em sẽ không bao giờ nói nữa.” Khương Thúy Thúy không vì bị Lâm Hồng Binh nói mà không vui, ngược lại còn cười cười nói: “Sau khi chúng ta kết hôn, em sẽ đi theo quân được không?”

Nói xong, Khương Thúy Thúy đặt chiếc áo đang giặt trên tay của Lâm Hồng Binh xuống, nhìn Lâm Hồng Binh đầy mong đợi.

Lâm Hồng Binh nhìn khuôn mặt của Khương Thúy Thúy, mặc dù Khương Thúy Thúy và Khương Tuệ Tuệ là chị em họ, nhưng gen của mẹ Khương Thúy Thúy, Trương Cúc Hoa thực sự là quá mạnh, Khương Thúy Thúy lớn lên trông giống Trương Cúc Hoa ít nhất là bảy phần.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 185: Chương 185



Đương nhiên là Khương Thúy Thúy may mắn không thừa hưởng đôi mắt tam giác của Trương Cúc Hoa.

May mắn thay, cô ta có một đôi mắt to tròn động lòng người, vì vậy cô ta không giống Trương Cúc Hoa, cũng chính vì đôi mắt của cô ta mà Lâm Hồng Binh đã xúc động khi cô ta khóc vào ngày Lâm Hồng Binh trở về.

Nhưng nếu so sánh với Khương Tuệ Tuệ, thì đó chính là một trời một vực.

Nghe những lời của Khương Thúy Thúy nói, Lâm Hồng Binh đột nhiên sững sờ hoảng hốt trong giây lát.

Trong đầu hắn ta, khuôn mặt của Khương Tuệ Tuệ chồng lên khuôn mặt của Khương Thúy Thúy trước mặt hắn ta, điều này khiến hắn ta cảm thấy người trước mặt bản thân dường như là Khương Tuệ Tuệ.

Nhưng trong thâm tâm hắn ta biết rất rõ rằng người trước mặt hắn ta không phải là Khương Tuệ Tuệ.

Hắn ta rất buồn bã đau khổ, rõ ràng là hắn ta đã quyết định cưới Khương Thúy Thúy, nhưng những ngày này...

Đặc biệt là sau khi hắn ta nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ ôm cánh tay của Tống Thời Thanh và nở một nụ cười ngọt ngào, ấm áp như vậy với Tống Thời Thanh, hắn ta đã không ngừng mơ về Khương Tuệ Tuệ.

Hắn ta nhịn không được mà suy nghĩ, nếu Khương Tuệ Tuệ không làm điều có lỗi với hắn ta thì tốt biết mấy.

Nhưng tất cả mọi thứ đều không thể quay trở lại như ban đầu được nữa…

"Anh Hồng Binh? Anh có chuyện gì vậy?" Khương Thúy Thúy trở nên nôn nóng lo lắng khi đến nửa ngày mà cô ta vẫn không nhận được câu trả lời từ Lâm Hồng Binh. Anh Hồng Binh không muốn cô ta theo quân hay sao? Nhưng nghe nói chính sách theo quân hiện nay rất tốt, người nhà hàng tháng còn có thể được trợ cấp, đây không phải là chuyện tốt hay sao?

Lâm Hồng Binh lấy lại tinh thần và gật gật đầu: "Được."

Đúng lúc này, Khương Tuệ Tuệ đã đến gần.

Cô vừa đi vừa phàn nàn về độ buồn nôn của hai người bọn họ. Đặc biệt là những gì Khương Thúy Thúy đã nói, nghe một chút thì cái gì mà: "Sau này em sẽ làm công việc giặt giũ này cho anh, em sẽ chăm sóc anh thoải mái và dễ chịu, anh không cần phải làm gì cả. Bây giờ anh là trung đội trưởng, sao anh lại có thể tự giặt quần áo được? Lỡ như có người nhìn thấy rồi chê cười anh thì sao?”

Cho rằng bản thân đang sống trong thời kì phong kiến hay sao? Cho dù sau này công cuộc cải cách mở cửa không tốt bằng, ít nhất cũng là Tân Hoa Quốc, triều đại Đại Thanh cũng đã sụp đổ không biết bao nhiêu năm.

Trung đội trưởng thì làm sao, trung đội trưởng không có tay không biết giặt quần áo sao? Cô ta lại còn phục vụ thoải mái và dễ chịu, cô ta thực sự nghĩ bản thân là một bà già trong xã hội cũ phải không?

Cố Diệp Phi

Khó trách Lâm Hồng Binh thích Khương Thúy Thúy, thủ đoạn của Khương Thúy Thúy thực sự rất khó để người bình thường học được.

Khi chỉ còn cách hai người chừng một hai mét, cô vô tình dẫm phải một cành cây khô. Có một tiếng 'răng rắc' rất sắc nét.

Hai người phía trước nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ.

Một tia không thích lóe lên trong mắt Khương Thúy Thúy, điều này dễ dàng bị Khương Tuệ Tuệ bắt gặp.

Cô mím môi đỏ mọng, khẽ hừ một tiếng, quay mặt sang một bên trợn mắt không thương tiếc, Khương Thúy Thúy có tư cách gì mà không thích cô? Nói rõ ràng xem, ai là kẻ vô liêm sỉ đi cướp đàn ông và hủy hoại thanh danh của người khác trước?

Về phần Lâm Hồng Binh, khi nhìn thấy cô, hắn ta lộ ra một ánh mắt rất khó hiểu.

Điều này làm cho Khương Tuệ Tuệ càng không thể chịu nổi, tại sao tên tra nam cấu kết với em vợ của mình lại có biểu hiện như thể hắn ta là nạn nhân vậy? Cũng quá là bạch liên hoa đi.

[
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 186: Chương 186



Cô sốt ruột không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày, tìm một chỗ cách xa hai người bọn họ, đặt chậu gỗ xuống, định giặt quần áo ở đây. Ngân nga một bài hát, coi như hai người cách đó không xa không tồn tại.

………

Ở nông thôn lúc này, hai dụng cụ nói chung không thể tách rời khi giặt giũ là: que giặt và ván giặt.

Mỗi lần Lưu Ái Đệ giặt quần áo, Khương Tuệ Tuệ đều thấy cô ta lấy quần áo lên, thoa một ít xà phòng rồi liều mạng chà chà xoa xoa lên ván giặt rồi dùng que giặt gõ gõ.

Cô đang tự hỏi liệu những miếng vá quần áo đó có phải là do Lưu Ái Đệ giặt bị rách chứ không phải mặc bị rách đúng không?

Vì vậy ngay cả khi không có máy giặt hoàn toàn tự động, cô vẫn sẽ tự giặt quần áo. Bây giờ đồ dùng thiếu thốn, quần áo của cô mềm nhẹ, cô không muốn bị Lưu Ái Đệ giặt hỏng, sau này chỉ có thể mặc quần áo có miếng vá đi ra ngoài.

Cô ít đổ mồ hôi hơn, lại hay thay quần áo hàng ngày, sau khi xoa xà phòng, cô xoa nhẹ tay rồi rửa lại bằng nước sạch.

Giặt một bộ quần áo cũng không mất nhiều thời gian, sau khi giặt bằng xà phòng lần đầu tiên, cô múc một thau nước vào chậu, ngâm quần áo vào đó một lúc. Sau khi ngâm đủ, chỉ cần giặt sơ qua là sẽ rất sạch.

Dòng sông ở đây chưa bị ô nhiễm nhiều, rất trong xanh, thậm chí có thể nhìn thấy cả sỏi cuội, tôm cá dưới đáy sông. Nước hơi lạnh, nhưng bây giờ thời tiết đang trở nên nóng hơn nên cũng không cảm thấy lạnh.

Trong lòng Khương Tuệ Tuệ ngứa ngáy, cô cố ý tìm một nơi mà Lâm Hồng Binh và Khương Thúy Thúy không nhìn thấy, bị một tảng đá lớn chặn lại, cô cởi giày ra, để lộ đôi bàn chân mềm mại hồng hào bóng loáng.

Sau đó xắn ống quần lên vài lớp, lộ ra đôi chân thon dài trắng hồng. Những đường nét của đôi chân cô rất đẹp, và chúng dường như trắng phát sáng dưới ánh mặt trời.

Sau khi chắc chắn quần không bị nước sông làm ướt, cô ngồi trên tảng đá ngâm chân xuống nước, lúc đầu cảm thấy có chút hơi lạnh lẽo nhưng sau khi quen dần thì cảm thấy rất dễ chịu. Cô đung đưa chân thoải mái, thỉnh thoảng tạt một chút bọt nước.

Mặt trời đang đổ xuống, cô vươn những ngón tay ra như muốn đón lấy ánh mặt trời.

Bên sông có một cánh đồng hoa lau, bây giờ đúng lúc đến mùa hoa lau nở. Khi gió thổi qua, hoa lau theo gió đung đưa, hoa lau trắng như tuyết theo gió bay về phía trước, trắng xóa như tuyết rơi.

Khương Tuệ Tuệ ngây người nhìn khung cảnh cách đó không xa, thực sự là bị ấn tượng. Cô không bao giờ nghĩ rằng có một phong cảnh đẹp như vậy ở đây. Cũng chính từ lúc này, cô hoàn toàn cảm thấy thập niên 70 không có gì không tốt, ngoại trừ việc hơi lạc hậu, nhưng nó cũng khiến cô chân chính cảm nhận được thế nào là cuộc sống.

Thỉnh thoảng có tôm cá bơi qua vờn dưới chân cô, hơi ngứa ngáy, cô nhịn không được mà cười ra một tiếng trong trẻo như tiếng chuộng bạc kêu.

Khi Tống Thời Thanh đến, anh đã nhìn thấy cảnh như này.

Giống như một bức tranh cuộn, chậm rãi mở ra, đẹp không thể diễn tả hết, làm người khác say đắm. Anh đi về phía bức tranh cuộn, thậm chí không nỡ quấy rầy, lúc này, chiếc chậu mà Khương Tuệ Tuệ đặt trên đá bất ngờ bị lật úp, quần áo trong chậu rơi xuống sông, sắp bị dòng sông dìm xuống, bị cuốn trôi từ từ.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ nghe thấy động tĩnh, cô vội quay đầu nhìn sang, tim cô nhảy dựng, không còn tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp nữa, vội vàng đi vớt quần áo.

Bên kia, khi Lâm Hồng Binh đang nói chuyện với Khương Thúy Thúy, tâm trí anh ta không khỏi lang thang, và từ khóe mắt anh ta không ngừng chú ý đến Khương Tuệ Tuệ đang ở rất xa với bọn họ, mặc dù từ bên cạnh anh ta, anh ta chỉ có thể nhìn thấy tảng đá lớn.

Tuy nhiên, anh ta thấy chậu của Khương Tuệ Tuệ bị lật và quần áo của cô sắp bị sông cuốn trôi nên anh ta không thể ngồi yên.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 187: Chương 187



Phớt lờ không để ý đến câu hỏi của Khương Thúy Thúy "Anh Hồng Binh, anh sẽ mặc quân phục trong ngày cưới của chúng ta hay sao?", anh đứng dậy, sải bước đi nhanh tới và định nhặt lại quần áo giúp cô.

Không ngờ, một người khác còn nhanh hơn anh ta.

Tống Thời Thanh đi vài bước đến bờ sông, đặt giỏ cá để đựng cá trong tay xuống, đi hai ba bước xuống sông và nhặt tất cả quần áo của Khương Tuệ Tuệ lên. Lúc cầm chiếc cuối cùng lên, bởi vì hình thù quá kỳ lạ chưa từng thấy qua, trong lòng anh cảm thấy có chút tò mò nên nhịn không được nhìn thêm vài lần, tay còn s* s**ng một chút.

Rất mềm mại.

Nhưng chiếc quần ao này có hình dạng giống như hai vỏ sò, anh không thể nghĩ ra nó có thể mặc ở đâu.

Khương Tuệ Tuệ rõ ràng không ngờ rằng Tống Thời Thanh sẽ đột ngột đi tới, khi cô nhìn thấy Lâm Hồng Binh đứng dậy và định nhặt quần áo của mình, cô cảm thấy có chút chán ghét khi nghĩ rằng Lâm Hồng Binh sẽ chạm vào quần áo của mình.

Nếu đúng như vậy, cô thà vứt bỏ đống quần áo này còn hơn mặc lại.

Ngay khi cô định mở miệng bảo Lâm Hồng Binh đừng chạm vào quần áo của cô, Tống Thời Thanh đã đi tới.

Chỉ là... Cô chớp chớp đôi mắt ướt át, nhìn thấy thứ mà Tống Thời Thanh đang cầm trong tay chính là đồ lót của mình, khuôn mặt cô nhịn không được mà đỏ bừng.

Cái đồ lót này cũng là do hệ thống khen thưởng, thời đại này không có loại đồ lót này, cái đồ lót này là đồ mới chưa mặc, đây là lần đầu tiên giặt.

Nhưng điều kỳ lạ là ngượng ngùng xấu hổ thì ngượng ngùng xấu hổ, nhưng cô không cảm thấy mâu thuẫn vì nó. Cô không cảm thấy rằng sau khi Tống Thời Thanh chạm vào đồ lót của cô thì cô không thể mặc nó nữa.

Cô ho nhẹ một tiếng, đi tới bên cạnh Tống Thời Thanh, thấp giọng hỏi: "Thanh niên trí thức Tống, thứ anh đang cầm là đồ lót của tôi."

Giọng cô nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, tinh tế và dịu dàng, như làn gió rót vào tai Tống Thời Thanh, triền miên và nóng bỏng.

Sau khi nghe rõ ràng những lời của Khương Tuệ Tuệ, đôi mắt của Tống Thời Thanh tối sầm lại và đôi môi mím chặt của anh càng mím chặt hơn. Lộc cộc, cổ họng lăn lộn, ngay sau đó, cánh tay cầm q**n l*t nổi gân xanh lên, như thể ngượng ngùng xấu hổ, nhưng cũng có vẻ như rất k*ch th*ch, và anh đang ăn mừng.

Đồ lót lạnh lẽo trên tay dính đầy nước dường như đang bốc cháy.

Tống Thời Thanh nhanh chóng ném chiếc đồ lót vào trong chậu, ho nhẹ một tiếng rồi quay mặt sang một bên, không nhìn vào đôi mắt trong veo của Khương Tuệ Tuệ ở đối diện.

Nhưng Khương Tuệ Tuệ rõ ràng nhận thấy rằng tai của Tống Thời Thanh đã đỏ lên.

Cố Diệp Phi

Đột nhiên cô không nhịn được mà muốn cười, Tống Thời Thanh đỏ mặt, ngược lại rất đáng yêu. Cảm giác muốn cười này đè nén sự ngượng ngùng xuống, cô không nhịn được mà bật cười khúc khích một tiếng.

Sự trêu chọc trên khuôn mặt cô khiến Tống Thời Thanh muốn dạy cho cô một bài học, lật cô lại, đè cô lên đùi anh, sau đó vỗ mạnh vào m.ô.n.g cô vài cái để cho cô biết anh lợi hại như thế nào.

Đúng lúc này, giọng nói của Khương Thúy Thúy truyền đến: "Anh Hồng Binh, vừa rồi anh muốn đi nhặt quần áo cho chị Tuệ Tuệ phải không? Anh đã nhìn thấy rồi, dáng vẻ này của cô ấy khác gì hồ ly tinh quyến rũ người khác, khi không có anh, không biết cô ấy đã quyến rũ đàn ông như thế nào!"

Lời nói này lọt vào tai Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh, Khương Tuệ Tuệ không quan tâm, dù sao cô cũng đã quen với điều đó, cô mím môi hừ một tiếng.

Có gì sai khi cô xinh đẹp giống như hồ ly tinh? Cho dù là hồ ly tinh, cô cũng không trở thành tiểu tam tranh giành đàn ông của người khác, đúng không? Cô không thể tập trung vào việc kết giao với một mình Tống Thời Thanh hay sao?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 188: Chương 188



Nhưng thật ra sắc mặt Tống Thời Thanh lại trầm xuống, ánh mắt lạnh như d.a.o rơi vào trên người Khương Thúy Thúy, hai bàn tay mảnh khảnh dưới cánh tay siết chặt của anh nắm chặt thành quyền, hiển nhiên là đang tức giận.

Khương Thúy Thúy không hiểu sao lại rùng mình run lập cập, trong lòng chột dạ, nhưng nghĩ đến việc có Lâm Hồng Binh ở đây, không lẽ cô ta còn sợ Tống Thời Thanh, một đứa con của kẻ phản loạn hay sao?

Khi nhìn về phía Lâm Hồng Binh, vẻ mặt cô ta lại là vẻ hận sắt không thành thép.

Cô ta nghĩ rằng chỉ cần danh tiếng của Khương Tuệ Tuệ bị hủy hoại và cô ta chủ động hơn một chút, cô ta sẽ có thể nắm chắc trái tim của Lâm Hồng Binh. Rõ ràng là cô ta đã làm được rồi, Khương Tuệ Tuệ không biết sống chết, hơn nữa cô ta còn không biết kiềm chế bản thân sau khi cùng Đàm Thiên Vĩ lan truyền những chuyện đó, hiện tại lại còn dính líu đến một đứa con của kẻ phản loạn, chẳng phải ông trời đang giúp cô ta hay sao?

Nhưng tại sao Lâm Hồng Binh gần đây càng ngày càng trở nên mất tập trung khi ở bên cô ta?

Khương Thúy Thúy đang rất nóng nảy, cô ta đã lên kế hoạch cho tất cả những điều này, cô ta sắp có thể kết hôn với Lâm Hồng Binh, nhưng Khương Tuệ Tuệ lại giống như âm hồn không tan.

Trong mắt cô ta hiện lên sự tức giận, trong lòng cô ta nguyền rủa Khương Tuệ Tuệ rằng cô nên c.h.ế.t đi.

Đúng lúc này, cô ta bất ngờ trượt chân, sau đó cả người đều rơi xuống sông.

Nơi mà Khương Tuệ Tuệ chọn là nơi con sông tương đối nông, nhưng con sông ở đây lại tương đối sâu. Khương Thúy Thúy không biết bơi nên sau khi rơi xuống nước, cô ta chỉ có thể vùng vẫy không ngừng, há miệng cầu cứu nhưng lại uống vào mấy ngụm nước.

Lâm Hồng Binh ban đầu bị hành động của Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh làm cho đỏ mặt, nhưng sau khi nghe thấy động tĩnh, anh ta không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng cởi áo trên nhảy xuống sông cứu người.

Cố Diệp Phi

...

Mặt khác, Khương Tuệ Tuệ cũng không chú ý nhiều đến nhiều như vậy. Bởi vì, sở dĩ Khương Thúy Thúy rơi xuống sông chính là bởi vì cái miệng quạ đen của cô.

Chỉ là cô biết Lâm Hồng Băng biết bơi, hơn nữa sông ở đây không đủ sâu để người lớn c.h.ế.t chìm, cho nên cô mới dám nói như vậy. Sau khi nhìn thấy Khương Thúy Thúy được Lâm Hồng Binh cứu lên bờ, cô đem ánh mắt đã nhìn đi chỗ khác.

Lần này hệ thống tặng cho cô một hộp sô cô la Thụy Sĩ làm phần thưởng, bộ quần áo cô mặc hôm nay không có túi, phần thưởng đại khái là trực tiếp đặt ở trong phòng cô, cô cũng không để ý lắm.

"Anh tới câu cá hay sao?" Khương Tuệ Tuệ nhìn cần câu và giỏ cá mà Tống Thời Thanh để qua một bên.

Tống Thời Thanh gật gật đầu, "Ừ."

Sau khi Khương Thúy Thúy làm ầm lên vừa rồi, đôi tai của anh đã trở lại màu sắc ban đầu. Mặc dù anh vẫn không được tự nhiên và thoải mái vì anh vừa véo đồ lót của Khương Tuệ Tuệ, thậm chí nghĩ đến sự đụng chạm mềm mại, anh vẫn cảm thấy hơi mất tập trung.

Nhưng khả năng điều chỉnh của anh cực kỳ mạnh, và anh che giấu sự khó chịu không được tự nhiên này rất tốt.

Sau khi Khương Tuệ Tuệ giặt xong quần áo lần này, cô không dám đặt chậu gần sông nữa, cô đặt nó xa hơn một chút, và đặt nó rất ổn định, để nó không đến mức rơi xuống sông một lần nữa .

Cô đi đến chỗ Tống Thời Thanh đang định câu cá, ngoan ngoãn đứng bên cạnh quan sát anh.

...

Bên kia, sau khi Khương Thúy Thúy rơi xuống sông, ngoại trừ uống mấy hớp nước bị sặc ra, vấn đề cũng không có gì nghiêm trọng.

Chỉ là quần áo của cô đều ướt sũng, cô ta giống như một con gà rơi vào nồi canh. Mái tóc màu vàng linh tinh do thiếu dinh dưỡng dính vào trán, giá trị nhan sắc so với lúc trước thấp hơn một chút.

Cô ta ôm lấy Lâm Hồng Binh và thút thít khóc, kể lể nói rằng cô ta rất sợ hãi.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 189: Chương 189



Cuối cùng, Lâm Hồng Binh không còn cách nào khác là cõng cô ta trên lưng và đưa cô ta về nhà.

Lúc này, chỉ còn lại hai người Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh bên bờ sông.

Gió nhẹ, mây lặng, lau sậy tung bay, mọi thứ đều thật đẹp.

Đột nhiên cần câu có chút động tĩnh, đây là lần đầu tiên Khương Tuệ Tuệ bình tĩnh lại và xem một người câu cá. Cô lập tức nín thở hồi hộp, sợ rằng tiếng thở của cô sẽ xua đuổi con cá đi.

Đôi tay trắng nõn mảnh khảnh kia vẫn đang vẫy vẫy, ra hiệu cho Tống Thời Thanh có cá sắp cắn câu, mau cầm cần câu lên.

Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô, Tống Thời Thanh không nhịn được cười khẽ một tiếng, trong lòng sinh ra một chút ý muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nghĩ tới mà thôi.

Sở dĩ anh không nhấc cần câu lên ngay là vì lần đầu tiên con cá đớp mồi chỉ là thử sức, nếu lúc này anh vội vàng giơ cần lên rất có thể con cá sẽ chạy mất.

Sau khi đợi một lúc, con cá cảm thấy không có gì nguy hiểm và mất cảnh giác, khi nhấc cần lên lần nữa, khả năng cao là con cá sẽ bị mắc câu.

Quả nhiên, sau khi anh nhấc cần câu lên, đã câu được một con cá to bằng bốn ngón tay.

Cố Diệp Phi

Khuôn mặt của Khương Tuệ Tuệ cho thấy niềm vui khi được giải tỏa sau căng thẳng, cuối cùng cô cũng dám mạnh dạn thở ra. Lập tức, cii hít sâu một hơi, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Cuối cùng cũng bắt câu được một con cá, nhưng nó làm tôi sắp ngạt thở, nêu không nhanh nhấc cần câu lên, tôi suýt chút nữa là hít thở không thông."

Cô dẩu môi lên nói, giọng điệu có chút ủy khuất. Nhưng cũng không khiến người ta chán ghét, chỉ cảm thấy là cô rất đáng yêu.

Trong mắt Tống Thời Thanh vô thức tràn ngập cưng chiều sủng nịnh, quay đầu nhìn về phía cô. Chỉ thấy n.g.ự.c cô phập phồng và nhô lên do thở mạnh, khuôn n.g.ự.c căng phồng, tràn đầy quyến rũ.

Anh vội vàng cuống quýt ngoảnh mặt đi, lại bắt gặp đôi môi hồng nhuận mềm mại của cô chỉ khẽ mím lại như đang chờ được dưỡng ẩm, đôi mắt nâu nhạt kia ươn ướt, dịu dàng như nước.

Quên đi, mọi bộ phận trên người cô đều hấp dẫn c.h.ế.t người đối với Tống Thời Thanh, tốt hơn là anh nên đi xem cá.

Thứ anh bắt được là một con cá trích đang nhảy nhót một cách liều lĩnh sau khi anh bỏ vào giỏ cá. Tuy nhiên, cho dù nó có nhảy nhót giãy giụa thế nào đi chăng nữa thì cũng chạy không khỏi nắng và sẽ trở thành một món ăn trên đĩa.

Khương Tuệ Tuệ ngồi xổm xuống để nhìn con cá, và không nhịn được mà chọc chọc vào nó, con cá thậm chí còn nhảy lên lợi hại hơn.

Thay vì ái ngại sợ hãi, cô lại nói: "Làm thịt kho tàu soa? Hay là nấu canh trong? Hay chiên thành cá khô?"

...

Bao năm qua, nhà nào muốn ăn cá đều ra đây bắt cá, thật ra cũng không có quá nhiều cá trên sông. Lúc đầu câu được một con cá lớn là một loại may mắn, nhưng đợi một lúc sau, cần câu lại không nhúc nhích.

Tống Thời Thanh nhìn Khương Tuệ Tuệ ở một bên, người đã có chút buồn chán, và hỏi: "Cô có muốn đi hái quả mâm xôi tháng nam không? Tôi sẽ đưa cô đến đó."

Đôi mắt của Khương Tuệ Tuệ sáng lên, cô không thể chờ đợi được mà đứng dậy, và vui vẻ hân hoan nhảy nhót trả lời "Tôi muốn!"

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa của cô ấy nhăn lại thành một quả bóng, biểu cảm của cô ấy chuyển từ vui vẻ trở nên ủy khuất. Giống hồ cảm thấy có chút mất mặt, ôm mặt, thấp giọng nói một câu: "Tôi... Tôi ngồi xổm đã lâu, chân tê rần..."

Tống Thời Thanh: "... "

Anh thầm nghĩ, thật là một người yếu đuối.

Bất đắc dĩ ngồi xổm xuống bên cạnh cô, anh dùng tay bịt chân cô lại. Tay anh có chút lạnh, Khương Tuệ Tuệ thậm chí còn xuyên qua lớp quần áo hơi co rút lại, sau đó bất lực nhìn anh bằng đôi mắt đáng thương như một con vật nhỏ, thấp giọng hỏi: "Thanh niên trí thức Tống? Anh đang làm gì vậy?"
 
Back
Top Bottom