Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 190: Chương 190



"Xoa xoa chân cho cô, xoa xong sẽ không bị tê nữa." Tống Thời Thanh kiên nhẫn giải thích.

Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, như thể đang nghĩ về điều gì đó, lại nhỏ giọng nói: "Anh có nhận ra điều gì không? Anh không còn hung dữ với tôi như trước nữa."

Cố Diệp Phi

Tống Thời Thanh đang xoa chân cho cô thì đột nhiên động tác dừng lại, sau đó hỏi: “Trước kia tôi đối xử với cô rất hung dữ?”

“Đúng vậy!” Khương Tuệ Tuệ Gật gật đầu như gà mổ thóc, giống như thấy bản thân diễn tả chưa đủ chính xác, cô còn đưa tay ra thể hiện một động tác rất nhiều, nghiêm túc mà nói, “Hung dữ như vậy.”

Tống Thời Thanh: "..."

Có không? Tại sao anh không cảm thấy như vậy?

Cô yếu đuối như, nếu anh thực sự hung dữ với cô, làm sao có thể như thế này? Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ anh trở nên thực sự hung dữ, và sợ rằng sau khi trải qua một lần, cô sẽ bỏ chạy và không bao giờ dám gặp lại anh.

Cô ấy quá yếu đuối đến nỗi anh chỉ có thể ôm cô trong lòng bàn tay.

"Nhưng bây giờ anh đã thay đổi rất nhiều, và đôi khi anh còn cười với tôi. Mặc dù khi anh xụ mặt nghiêm túc cũng rất đẹp trai, nhưng tôi nghĩ anh trông đẹp hơn khi cười lên. Khi anh cười, anh có một lúm đồng tiền nhỏ, anh có biết không ?" Khương Tuệ Tuệ hỏi.

Cô rất nghi ngờ bản thân Tống Thời Thanh không biết anh có má lúm đồng tiền, dù sao phong cách của anh là luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Hơn nữa khi cô đọc nguyên tác, trong phần mô tả ngoại hình của tác giả về Tống Thời Thanh, cũng không đề cập đến việc Tống Thời Thanh khi cười có một má lúm đồng tiền.

Vì vậy, khi cô nhìn thấy nó lần đầu tiên, cô giống như phát hiện ra một kho báu.

Một kho báu chỉ thuộc về một mình cô.

"Tôi biết." Tống Thời Thanh không nghĩ tới Khương Tuệ Tuệ sẽ nói chuyện này, anh sửng sốt một chút, theo sau đó gật đầu.

Anh được thừa hưởng chiếc má lúm đồng tiền này từ mẹ mình, mẹ của anh, bà ấy cũng có một chiếc lúm đồng tiền nhỏ như vậy trên má trái.

Khương Tuệ Tuệ nhìn Tống Thời Thanh đang xoa chân cô, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, nhưng vì Tống Thời Thanh đang cúi nửa đầu nên cô chỉ có thể nhìn thấy một nửa đường viền của anh. Đôi môi luôn mím lúc này đã thả lỏng, môi dưới dày hơn môi trên, dáng môi đẹp.

Sau khi cô trở về từ chỗ của Tạ Phương Hoa vào ngày hôm qua, cô đã nghĩ tới nghĩ lui cả đêm. Cô đã bắt đầu thỏa hiệp, cô thừa nhận rằng bản thân cô thích Tống Thời Thanh.

Nhưng đồng thời cô càng thêm buồn bã hơn, đêm qua cô đã lầm bầm mắng tác giả cả một buổi tối.

Thực sự, tại sao lại thiết lập cho Tống Thời Thanh là một người không có hứng thú với phụ nữ, chẳng lẽ là vì tác giả không tìm được bạn gái trong hiện thực, cũng không muốn nhân vật dưới ngòi bút của mình tìm được đối tượng?

Nếu Tống Thời Thanh không phải là loại nhân vật không hiểu được việc tình cảm, có lẽ hai người bọn họ đã sớm đạt được kết quả như mong đợi, thậm chí có thể còn đã có con.

Sau khi Khương Tuệ Tuệ phàn nàn xong, cô bắt đầu nghĩ xem bản thân nên tấn công Tống Thời Thanh như thế nào.

Nhưng cô luôn cảm thấy rằng cô sẽ không khó để tấn công quyến rũ Tống Thời Thanh, bởi vì trong những ngày ở bên cạnh Tống Thời Thanh, cô cảm thấy rõ ràng rằng Tống Thời Thanh rất khác với những gì được viết trong sách. Ít nhất, Khương Tuệ Tuệ nhớ đến mọi điều nhỏ nhặt mà khi bọn họ ở cùng nhau, Tống Thời Thanh vẫn luôn rất tốt với cô.

"Được rồi, cô đứng lên đi dạo một chút thử xem." Tống Thời Thanh đứng lên, đối với Khương Tuệ tuệ nói.

Sau khi Khương Tuệ Tuệ nghe thấy như vậy, với sự hỗ trợ nâng dậy của Tống Thời Thanh, cô đã thử đi hai bước và phát hiện ra rằng đôi chân của mình thực sự không cảm thấy tê một chút nào. Trên mặt cô lộ ra vẻ vui mừng, khóe miệng còn có nụ cười: “Thật sựu tốt, anh thật là lợi hại.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 191: Chương 191



Mặc dù Khương Tuệ Tuệ có chút yếu đuối, nhưng cái miệng nhỏ nhắn của cô dường như được bôi mật ong, từ lúc bắt đầu, câu nói nhiều nhất với Tống Thời Thanh là 'anh thật là lợi hại'.

Cùng với đôi mắt lấp lánh của cô, nó thực sự khiến mọi người cảm thấy như bản thân họ là anh hùng của cô.

“Đi thôi, ta dẫn cô đi hái quả mân xôi tháng năm.”

……….

Tống Thời Thanh dẫn đầu, đi về phía nam của dòng sông.

Khương Tuệ Tuệ đi theo phía sau Tống Thời Thanh, con đường ngày càng khó đi, người đến đây ngày càng ít, cỏ mọc rất tươi tốt. Cũng may, Tống Thời Thanh đi ở phía trước mở đường cho cô, dùng tay không nhổ cỏ dại.

Nếu không, nếu nó vô tình chạm vào làn da của Khương Tuệ Tuệ, da cô chắc chắn sẽ chảy máu.

Sau khi vượt qua con đường khá khó đi này, hiện ra trước mắt là một cánh đồng cỏ, xung quanh đồng cỏ mọc rất nhiều mâm xôi, treo trên dây leo như những vì sao.

Khương Tuệ Tuệ kích động phấn khích 'a' một tiếng, không cần Tống Thời Thanh nói, cô nhanh chân chạy qua bên kia.

Tống Thời Thanh nhịn không được mà nhắc nhở một câu: "Trên đó có gai, cô cẩn thận một chút."

Cố Diệp Phi

Quả mâm xôi ở đây thật sự rất nhiều, một tảng lớn rồi lại một tảng lớn, không biết Tống Thời Thanh làm sao tìm được một nơi tốt như vậy, hơn nữa còn có không có phát hiện ta. Nếu tất cả những quả mâm xôi ở đây được hái về, đoán rằng sẽ được vài cân đúng không?

Quả mâm xôi có vị chua ngọt, nhưng nếu sau thời gian này mà không hái những quả mâm xôi này xuống thì nó sẽ tự động rụng xuống và biến thành bùn đất.

Để bảo quản tốt hơn, Khương Tuệ Tuệ dự định sẽ hái tất cả những quả mâm xôi này và làm mứt mâm xôi, sau này nếu muốn ăn thì có thể lấy ra ăn, cũng có thể uống khi pha với nước, cũng sẽ có vị chua chua ngọt ngọt.

Thật vậy, như Tống Thời Thanh đã nói, trên cây quả mâm xôi có rất nhiều gai nhỏ, nếu không cẩn thận có thể bị gai đ.â.m vào. Khương Tuệ Tuệ rất cẩn thận hái được mấy quả, chọn một vài quả bỏ vào miệng, vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng và đi thẳng vào tim phổi.

“Thật nhọt nha.” Cô nói một tiếng, có chút bối rối hoang mang, “Nhưng hôm nay tôi không mang theo thứ gì để đựng quả mâm xôi, làm sao bây giờ?”

“Dùng cái này đựng.” Chỉ thấy trong tay Tống tHời Thanh cầm một loại lá cây rất to, trước đây Khương Tuệ Tuệ chưa từng thấy loại lá này, cũng không biết gọi nó là lá gì, dựa theo kích thuớc, nó có thể lớn bằng lá sen.

Nhân lúc trong khi Khương Tuệ Tuệ đang hái quả mâm xôi, Tống Thời Thanh đã hái một vài chiếc lá lớn này và tùy tiện gấp chúng lại vài cái. Khương Tuệ Tuệ thậm chí còn không nhìn thấy rõ anh đã xếp những chiếc lá như thế nào, những chiếc lá đã trở thành một chiếc túi nhỏ cỡ cái bát, vừa vặn dùng để đựng quả mâm xôi.

Khương Tuệ Tuệ nhìn thấy rất bội phục, cô chạy những bước nhỏ chạy đến, nhận lấy chiếc túi nhỏ bằng lá cây và nghiêm túc nói một câu: "Anh thực sự rất lợi hại."

Vốn dĩ tính cánh Tống Thời Thanh rất ổn trọng, nhưng không biết vì sao, khi nghe thấy Khương Tuệ Tuệ khen ngợi, trong lòng anh không hiểu sao lại cảm thấy rất thỏa mãn. Dù không nghĩ việc làm một chiếc túi nhỏ bằng lá cây là chuyện gì to tát nhưng đây vẫn là thứ anh đã học được từ những người già ở trong xã.

Tuy nhiên, bất cứ khi nào Khương Tuệ Tuệ khen ngợi anh bằng giọng điệu như vậy, anh luôn rất hưởng thụ.

Khương Tuệ Tuệ vừa ăn vừa hái, nhưng cuối cùng, cũng không được bao nhiêu. Ngược lại, Tống Thời Thanh chỉ trong thời gian ngắn đã hái được cả một túi đầy. Đặt chiếc túi đầy sang một chỗ, anh lại mang theo một túi lá nhỏ, bên anh đã hái gần hết, nên anh đến chỗ Khương Tuệ Tuệ để hái.

Khương Tuệ Tuệ quay lại liếc mắt nhìn anh một cái, thấy anh đã hái nhiều như vậy, nhưng cô chỉ hái được non nửa túi, cô không khỏi có chút thẹn thùng xấu hổ, thè lưỡi, cảm thấy hiệu suất của bản thân thực sự quá chậm, vì vậy cô tăng tốc tay lên, cũng không trộm ăn nữa.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 192: Chương 192



Hai người rất gần nhau, Khương Tuệ Tuệ là một động vật trực quan và có yêu cầu cực cao về ngoại hình, ngay cả khi hái quả mâm xôi, cô cũng thích chọn những quả đẹp mắt. Nếu có một chút khuyết điểm, cô cũng sẽ không thích lắm.

Cô tình cờ nhìn thấy một quả mâm xôi mọng nước, tròn trịa, đỏ au, nhìn thoáng qua cũng đoán được vị ngọt nên đưa tay hái. Nhưng cô không ngờ rằng Tống Thời Thanh cũng định hái quả mâm xôi đó, tay hai người chạm vào nhau, nóng như thiêu như đốt.

Khương Tuệ Tuệ co rúm tay lại một chút, cố ý xoa xoa lòng bàn tay anh, sau đó thừa dịp Tống Thời Thanh xuất thần, nhanh chóng hái quả mâm xôi bỏ vào chiếc túi lá nhỏ mà cô ôm trên ngực.

Trên mặt cô nở một nụ cười đắc thắng, giong điệu vui vẻ nói: "Tôi đã hái được rồi."

Nhưng mà tục ngữ nói vui quá hóa buồn, Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng cảm nhận được ý trong đó. Bởi vì vừa mới bỏ quả mâm xôi vào túi, trong lúc cúi đầu xuống, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy thứ gì đó bên cạnh chân mình, nhìn kỹ thì thấy một con rắn to bằng hai ngón tay đang nằm trên mặt đất.

Khi cô nhìn con rắn, con rắn cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen nhỏ như hạt đậu trông rất ghê người.

Khương Tuệ Tuệ sợ hãi, đến mức cô thậm chí không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, vì vậy cô đã nhào vào vòng tay của Tống Thời Thanh. Hai chân cô kẹp chặt lấy anh như gấu koala, cơ thể hai người áp chặt vào nhau, bộ n.g.ự.c căng phồng mềm mại của cô rung động trong lồng n.g.ự.c của Tống Thời Thanh.

Cố Diệp Phi

Trong giọng nói của cô có chút khóc nức nở thút tha thút thít, vô cùng ủy khuất nói: "Tống Thời Thanh, có rắn, có rắn a... anh mau đuổi con rắn đi được không, tôi rất sợ..."

Thân người cô co rúm lại và hơi hơi phát run lên, lần này cô không cố ý giả vờ để ‘quyến rũ’ Tống Thời Thanh, cô thực sự là bị dọa sợ rồi.

Tống Thời Thanh liếc nhìn thoáng qua 'con rắn' mà Khương Tuệ Tuệ nói, bất đắc dĩ: "Hãy nhìn lại đi, nó không phải là một con rắn, đó là một con thằn lằn bốn chân, đó là một con tắc kè, và nó sẽ không cắn cô đâu."

Khương Tuệ Tuệ quay đầu lại và lắc đầu như trống lắc, cảm giác 'con rắn' ở bên cạnh vừa rồi rất chân thật, đến bây giờ tim cô vẫn đập dữ dội nên cô mới không cần nhìn.

"Không, tôi không nhìn nó đâu, thằn lằn cũng là rắn... Anh... Anh nhanh đuổi nó đi đi..." Khương Tuệ Tuệ vùi mặt vào hõm vai Tống Thời Thanh, nhỏ giọng nói đồng thời ôm chặt lấy cổ anh, dáng vẻ nếu không đuổi đi thì cô sẽ không xuống được.

May mắn thay, Tống Thời Thanh có đủ sức mạnh và đủ khỏe để Khương Tuệ Tuệ trèo lên trên người anh.

Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ khi cô đột nhiên nhảy lên, hai người đều sẽ ngã xuống, làm sao có thể chống đỡ lâu như vậy.

Tống Thời Thanh không có cách nào khác, chỉ có thể bước lên hai bước để đuổi con thằn lằn bò đi. Anh sợ Khương Tuệ Tuệ sẽ té xuống khỏi người anh, nên anh thả một tay đỡ lấy vòng eo thon thả của cô, hai người áp chặt vào nhau, mỗi lần tiến lên một bước, đối với Tống Thời Thanh mà nói, đó là một cực hình.

Trong tiết trời chớm hè, ai nấy đều mặc quần áo mỏng nhẹ, mặc như không mặc, cứ thế ôm nhau thật chặt, giống như ôm nhau một cách thật lòng.

Tống Thời Thanh là một người đàn ông, đây đúng là tuổi mà anh hay bị xúc động.

Cô gái anh thích đang nằm trong vòng tay anh, hương thơm ngọt ngào như sáp trên cơ thể cô tràn ngập trên chóp mũi anh, và hơi nóng của hai người hòa vào nhau, khiến cho cơ thể anh ngày càng nóng hơn.

Một giọt mồ hôi rơi xuống trượt xuống má của Tống Thời Thanh, rơi xuống má của Khương Tuệ Tuệ, trộn lẫn với nước mắt của cô, giống như hai người đang hòa m.á.u thịt vào nhau.

Khương Tuệ Tuệ thực sự đã khóc, cô đã lớn từng này rồi, ngoại trừ lần trước miệng quạ đen với Trương Cúc Hoa, đây vẫn là lần đầu tiên cô lại gần một con rắn như vậy, và đuôi rắn đã leo lên chân cô.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 193: Chương 193



Nó gần đến mức con rắn có thể leo lên người cô ngay trong giây phút tiếp theo.

Mặc dù Tống Thời Thanh đã nói với cô, đó chỉ là một con thằn lằn. Nhưng thằn lằn cũng giống như rắn vậy!

Cô gái nhỏ trong lòng Tống Thời Thanh làm nũng không chịu xuống, khiến anh chỉ còn cách đi đến bên cạnh con thằn lằn và làm động tác đuổi nó đi.

Thằn lằn cũng khá sợ con người và không hung dữ như rắn lục. Vừa rồi nó bị hành động của Khương Tuệ Tuệ làm cho sợ hãi, và sau khi phản ứng lại nó đã bỏ chạy ngay lập tức.

“Tôi đã đuổi nó đi, hiện tại cô có thể đi xuống rồi.” Tống Thời Thanh nói.

Nếu Khương Tuệ Tuệ thật sự không xuống khỏi người anh, anh sợ rằng bản thân mình sẽ không thể khống chế được và mất kiểm soát.

Lúc này thân thể anh gần như trong trạng thái hoàn toàn căng thẳng, toàn thân cứng ngắc, mặc dù anh đã tận lực khắc chế, nhưng cũng không biết lúc nào sẽ thất bại.

Khương Tuệ Tuệ lấy bàn tay mảnh khảnh không xương che khuôn mặt non nớt của mình, sau khi nghe Tống Thời Thanh nói, trong lòng cô cảm thấy hơi bất an, chỉ dám xòe giữa hai ngón tay để lộ nửa con mắt, mím đôi môi đỏ mọng, giống như đang làm nũng vậy, âm thanh kéo dài nói: "Thật không? Anh, anh không được phép nói dối tôi."

"Tôi sẽ không bao giờ nói dối người khác." Tống Thời Thanh nói giọng khàn khàn.

Anh sẽ càng không nói dối cô.

"Vậy thì tốt... Vậy thì anh thả tôi xuống đi..." Không phải Khương Tuệ Tuệ không tin tưởng Tống Thời Thanh, ngược lại, cô rất tin tưởng anh. Cô hỏi câu này là vì hỏi một cách thuận miệng mà thôi.

Khi cơ thể cô chuyển động, Tống Thời Thanh rõ ràng cảm nhận được sự mềm mại trên n.g.ự.c cô cũng theo đó mà đè ép một chút. Cổ họng anh lăn lộn, đôi mắt anh sâu thẳm, như thể đang bốc cháy.

“Trước hết là cô hãy thả lỏng chân ra.” Tống Thời Thanh bất đắc dĩ nói.

Ngay từ đầu, không phải anh ôm cô không chịu buông ra, mà là Khương Tuệ Tuệ dính chặt lấy anh như kẹo mạch nha.

Khương Tuệ Tuệ: "..."

Sau khi được Tống Thời Thanh nhắc nhở, cô cuối cùng cũng nhận ra rằng sau khi bị con rắn làm cho sợ hãi, cô đã bất chấp mà bổ nhào cả cơ thể lên người của Tống Thời Thanh, còn không quan tâm mà dùng hai chân quấn lấy eo anh.

Lúc này tư thế của hai người quá mức ái muội, đôi tay mảnh khảnh của cô vòng qua cổ anh, hơi thở của hai người đều ở bên tai đối phương, nếu bình tĩnh lại, bọn họ có thể cảm nhận được tim mình đang đập cực nhanh.

Trên mặt Khương Tuệ Tuệ ngượng ngùng xấu hổ, khuôn mặt có vài phần ảo não.

Cố Diệp Phi

Cô dám thề rằng cô thực sự không cố ý nhân cơ hội này để chiếm tiện nghi của Tống Thời Thanh, cô đã sợ hãi đến mức không thể suy nghĩ về điều gì hết, đó không phải là... Một sai lầm hay sao...

Cô không khỏi nhớ về một phần cốt truyện mà cô đã thấy trong cuốn sách... Cốt truyện này kể về Tống Thời Thanh, người này sau khi trở thành một doanh nhân giàu có, có một người muốn hợp tác với anh nên đã cử một người phụ nữ đến khách sạn nơi Tống Thời Thanh đang ở.

Tống Thời Thanh đã làm gì vào thời điểm đó? Đối mặt với người phụ nữ ăn mặc mỏng manh, anh thậm chí còn không nháy mắt lấy một cái, trực tiếp gọi vệ sĩ đến, ném người phụ nữ kia ra khỏi khách sạn, sau đó kêu cảnh sát đưa cô ta đi.

Về phần người đưa người phụ nữ đó tới còn thê thảm hơn, thương lượng hợp tác không thành thì thôi, còn phải chịu khổ bị anh chèn ép, công ty rất nhanh liền phá sản.

Kể từ đó về sau, có một luật bất thành văn trong ngành.

Để làm hài lòng Tống Thời Thanh, cử một người phụ nữ đến là cách ngu ngốc nhất, bởi vì Tống Thời Thanh hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ. Hơn nữa, anh là một người thích sạch sẽ và ghét sự đụng chạm thân mật với phụ nữ.

Khương Tuệ Tuệ: "..."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 194: Chương 194



Thân người cô không hiểu sao mà co rúm lại một chút, sợ rằng mọi thứ sẽ trở nên bất lợi và kế hoạch làm quen sẽ thất bại, hành vi vô ý của cô lần này cũng sẽ khiến Tống Thời Thanh bất mãn với cô.

Cô ngoan ngoãn buông hai chân đang quấn quanh lấy eo của Tống Thời Thanh xuống trước, sau đó mới chậm rãi đặt chân xuống đất, hai tay ôm cổ anh cũng được buông ra, trong lúc không cẩn thận mà vô ý chạm vào n.g.ự.c anh.

Ngực anh căng cứng, cơ bắp cuồn cuộn. Dưới lớp áo sơ mi trắng ấy, thấp thoáng như ẩn như hiện rất thu hút.

Khương Tuệ Tuệ: "..."

Cô nhanh chóng rút tay về, đồng thời cảm thấy không nói nên lời, nghĩ rằng bản thân mình lần này thì xong rồi.

Trong khoảng thời gian này, cô đã vất vả để thay đổi được ấn tượng của Tống Thời Thanh đối với cô, nhưng không ngờ hôm nay lại bị con thằn lằn c.h.ế.t tiệt đó quấy rầy làm thất bại trong gang tấc.

Mặt mày cô ủ rũ xuống, với vẻ mặt "tội ác tày trời", đôi môi hồng nhuận mím lại, nghiêng một góc bốn mươi lăm độ nhìn về phía Tống Thời Thanh.

Về phần vì sao nhất định phải ở góc bốn mươi lăm độ, bởi vì cô nhìn thấy một câu không chính thống ở thời đại sau này, giống như nhìn lên góc bốn mươi lăm độ sẽ khiến khuôn mặt trông có vẻ buồn hơn, cho dù là buồn như thế nào.

Cô chớp chớp mắt, đáng thương vô cùng khi nhìn Tống Thời Thanh: "Tôi, tôi vừa rồi chỉ là....” Thực sự không phải cố ý, anh đừng tức giận có được không?

Nhưng mà cô còn chưa nói xong, liền thấy Tống Thời Thanh nhíu mày tinh xảo như đao khắc, giọng nói khàn khàn: "Đừng nhúc nhích."

“Hả?” Khương Tuệ Tuệ như lọt vào trong sương mù, mắt thấy Tống Thời Thanh định vươn tay ra, trong lòng cô không khỏi đập mạnh.

Vừa rồi không phải cô đã thừa nhận bản thân mình sai hay sao? Cô nói mình không cố ý lợi dụng anh, tuy rằng anh quả thực giống y như gu thẩm mỹ của cô khi lớn lên, mặc dù anh có vẻ rất hấp dẫn với cô, nhưng cô cũng biết bản thân mình không thể vội vàng ăn đậu hũ nóng, cho nên cô đành phải ăn từ từ mới được...

Khụ khụ....

Nhưng Tống Thời Thanh giống như không tha thứ cho sự 'nhận sai' của cô. Hơn nữa, nếu anh thực sự tha thứ cho cô, tại sao anh lại có biểu hiện như vậy? Với khuôn mặt này, anh trông nghiêm túc như thể có ai đang nợ anh tiền vậy!

Khương Tuệ Tuệ cũng có chút tức giận, lồng n.g.ự.c phập phồng phập phồng, cô thầm nghĩ thà cá c.h.ế.t lưới rách đi, dù sao thì sau lần này, có lẽ là cô sẽ bị Tống Thời Thanh ghét bỏ, sao không nói thẳng ra là từ lâu cô đã tham lam thân thể của anh, cô làm vậy là do cố ý, để xem anh có thể làm gì cô.

Cố Diệp Phi

Đúng lúc này, Tống Thời Thanh cởi chiếc áo sơ mi trắng đang mặc bên ngoài ra, để lộ chiếc áo n.g.ự.c màu trắng bên trong. Hầu hết mọi người trong thời đại này đều mặc nó như thế này, với áo n.g.ự.c kiểu tay đua bên trong và áo sơ mi bên ngoài.

Khương Tuệ Tuệ nhìn cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo sơ mi, không kìm được mà dùng ánh mắt quét qua người anh, đoán rằng là anh cũng phải có cơ bụng sáu múi.

Xuống chút nữa… Khụ khụ… Khương Tuệ Tuệ không được tự nhiên mà dời ánh mắt đi, không dám nhìn tiếp, nhưng trong lòng vẫn lẩm bẩm: Tống Thời Thanh quả thật là một cục hormone di động.

“Mặc vào đi.” Thấy ánh mắt cô lén nhìn mình, Tống Thời Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, cô gái nhỏ này đang nghĩ cái gì vậy.

Nhưng ánh mắt vừa rồi của cô... Phải chăng cô rất hài lòng với dáng người của anh?

Nghĩ đến đây, Tống Thời Thanh ho nhẹ một tiếng, lại đứng thẳng người, dáng vẻ mạnh mẽ tràn đầy sức sống. Anh thuộc loại dáng người mặc quần áo vào thì trông gầy, c** q**n áo ra thì có thịt, trải qua nhiều năm săn đuổi với con mồi trên núi, thân thể của anh đã trở nên nhanh nhẹn hơn.

Khương Tuệ Tuệ không chú ý đến động tác nhỏ của Tống Thời Thanh, mà chỉ nhìn quần áo anh đưa cho, không biết anh làm như vậy là có ý tứ gì, vì vậy cô bĩu môi nói: "Tôi, tôi không lạnh."
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 195: Chương 195



Tống Thời Thanh: "..."

Anh chỉ chỉ vào sau lưng cô nói: "Quần áo của cô có vết rách, nhất định là vừa rồi khi cô nhìn thấy con thằn lằn, thành ra chiếc áo này đã bị trầy xước ngoài ý muốn. Khi cô quay về thì mặc quần áo của tôi vào đi, nếu không... Nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô."

Anh cũng sẽ không vui.

Vết cắt không lớn, chỉ dài bằng ngón tay, nhưng thứ lộ ra là làn da trắng như ngọc của Khương Tuệ Tuệ. Đi bộ từ bờ sông về nhà họ Khương mất khoảng mười phút, trên đường đi không biết sẽ gặp bao nhiêu người?

Lúc này, Khương Tuệ Tuệ mới quay đầu lại và nhìn về phía sau lưng cô, sau đó cô mới nhận ra rằng thực sự có một cái lỗ trên quần áo của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, có chút đau lòng, bộ quần áo này là do Tạ Phương Hoa sửa cho, không biết cô ấy còn có thể cứu được hay không.

Nhưng sau khi đau lòng, cô có phần hơi kinh ngạc, vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi của Tống Thời Thanh khiến cô còn tưởng rằng anh đang tức giận, không ngờ lại là bởi vì quần áo của cô bị xé rách.

Lại còn nhiệt tình c** q**n áo của bản thân cho cô mặc nữa chứ?

Nói như vậy thì anh không có vẻ là đang rất tức giận.

Có vẻ như một thiết lập trong sách viết hơi khác so với thực tế.

Nghĩ lại, lúc trước cô bị bong gân mắt cá chân, Tống Thời Thanh cũng cõng cô ở trên lưng, tuy rằng Tống Thời Thanh tự nguyện cõng cô, nhưng lại khác với lúc cô chủ động quấn lấy anh như bạch tuộc vừa rồi.

Cô mặc quần áo của Tống Thời Thanh vào, mùi cỏ trong trẻo xộc vào mũi, thật là sảng khoái dễ chịu, cô không khỏi hít thêm vài hơi, trong lòng cảm thấy thư thái thả lỏng hơn một chút.

Sau khi ăn vài quả mâm xôi để giảm bớt sự kinh ngạc, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên và cười rạng rỡ với Tống Thời Thanh: "Cảm ơn anh nha."

Tống Thời Thanh cúi đầu nhìn đôi môi đỏ mọng của cô gái nhỏ, đôi môi đỏ mọng vốn có lại càng thêm chói mắt vì bị dính nước quả mâm xôi. Với một chút nước quả mâm xôi trên môi, cô trông cực kỳ quyến rũ.

Nhưng cô hoàn toàn không biết điều đó, nheo hai mắt lại nở một nụ cười.

Cố Diệp Phi

Tống Thời Thanh đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng cô, khàn giọng nói: "Đừng cử động, quanh miệng cô có thứ gì đó bẩn."

Khương Tuệ Tuệ cho rằng đó là một loại sâu bọ đáng sợ nào đó, vì vậy cô nhanh chóng nín thở vì sợ hãi. Ngoan ngoãn thành thật đứng ở nơi đó, căng thẳng chờ đợi Tống Thời Thanh lau đi 'thứ dơ bẩn' ở khóe miệng.

Những ngón tay ấm áp chạm vào sự mềm mại tinh tế, sau đó tách ra ngay lập tức.

"Đó là cái gì vậy? Nó có phải là một con bọ cắn người không?" Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng kích động hỏi.

Tống Thời Thanh duỗi ngón tay vừa chạm vào khóe miệng cô ra: "Là nước quả mâm xôi."

Khương Tuệ Tuệ: "..."

Cô còn tưởng rằng đó là một con sâu bọ gì đó, không ngờ khi bản thân ăn quả mân xôi bị dính nước quả lên miệng mà cô lại không biết gì. Trên mặt cô hơi ngượng ngùng xấu hổ, quay người sang chỗ khác tiếp tục hái quả mâm xôi.

Tuy nhiên sau khi cô quay người lại, điều cô không nhìn thấy là Tống Thời Thanh đưa ngón tay dính nước quả mâm xôi trên miệng cô cho vào miệng khẽ l**m, thật là ngọt quá đi.

Họ hái tổng cộng bốn túi mâm xôi lớn trước khi bỏ cuộc, lấy quần áo và mâm xôi về trước, về phần Tống Thời Thanh thì phải ở lại câu cá.

Khương Tuệ Tuệ đi bộ về nhà, nhưng không gặp ai khi đi trên đường.

Về đến nhà, cô cất mấy túi mâm xôi trước, sau đó treo quần áo đã giặt lên cho khô, rồi vội vã trở vào phòng thay quần áo sạch.

Cầm trên tay chiếc áo sơ mi trắng của Tống Thời Thanh, cô tự hỏi không biết lần sau giặt xong có nên gửi cho anh luôn hay không.

Đúng lúc này, trong sân vang lên giọng nói non nớt của Nữu Nữu: “Cô nhỏ, chúng ta cùng nhau ra bờ sông bắt ốc đi!”

Bắt ốc sao?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 196: Chương 196



Điều này thu hút sự chú ý của Khương Tuệ Tuệ, cô 'à' một tiếng, gấp chiếc áo sơ mi trắng của Tống Thời Thanh ngay ngắn bên cạnh chiếc gối đầu giường của mình, sau đó mở cửa và bước ra ngoài.

Chỉ thấy Nữu Nữu hôm nay mặc một chiếc quần đùi ôm dài đến đầu gối, chân đi dép nhựa, tay trái cầm một chiếc thùng gỗ nhỏ, dáng vẻ chuẩn bị để sẵn sàng đi bắt ốc.

Một bên, Lưu Ái Đệ đang xách một thùng quần áo, làm cho hai cô cháu bọn họ phải hét lên gọi và đuổi theo, khi có quá nhiều người giặt đồ, bọn họ sẽ không thể có được một chỗ ngồi tốt.

Khương Tuệ Tuệ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nữu Nữu và nhanh chóng đi theo.

Hôm nay Lý Tú Cầm phải quay về bên nhà mẹ đẻ cô ấy có việc, vì vậy cô ấy đã để Nữu Nữu ở nhà. Nhưng mọi người đang nghỉ ngơi, có rất nhiều người trông chừng bọn trẻ nên điều đó không quan trọng nữa.

Cố Diệp Phi

Khi đến bờ sông, Khương Tuệ Tuệ rất ngạc nhiên khi thấy rằng Tống Thời Thanh vẫn chưa rời đi. Mặc dù Lưu Ái Đệ mang theo một thùng quần áo lớn, nhưng cô ta đi nhanh hơn nhiều so với cô và Nữu Nữu, khi bọn họ đến nơi, Lưu Ái Đệ đã trò chuyện với Tống Thời Thanh.

Tất nhiên, đồng chí Lưu Ái Đệ là người nói nhiều hơn, mà Tống Thời Thanh chỉ là người im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, không lạnh lùng nhưng cũng không quá nhiệt tình.

Ngược lại, Lưu Ái Đệ lại có ấn tượng tốt với Tống Thời Thanh vì Tống Thời Thanh đã ‘nhìn mặt mũi của cô ta’ mà hào phóng gửi cho nhà bọn họ rất nhiều thịt trâu.

Cô ta vẫn luôn như vậy, cô ta có một trái tim nhân hậu, và cô ta sẽ không cố ý xa lánh Tống Thời Thanh vì cho rằng Tống Thời Thanh là con của kẻ phản loạn.

Vừa giặt quần áo, Lưu Ái Đệ ở một bên vừa cười hỏi: "Tiểu Tống, hình như năm nay cậu cũng 21, 22 tuổi đúng không? Đã đến lúc tìm đối tượng rồi phải không? Sao tôi thấy cậu không có chút nóng nảy nào vậy? Người trong thành phố các cậu kết hôn tương đối muộn hay sao? Nhưng vì cậu đã đến xã Nguyệt Phượng Loan của chúng tôi, cậu cũng phải nhập gia tùy tục. Hãy nhìn xem, tất cả mọi người trong đại đội của chúng tôi trạc tuổi cậu, bọn họ đều đã kết hôn rồi, và một số người trong số bọn họ đã có con, cho dù đã kết hôn hay chưa thì cũng đã định việc hôn nhân rồi.”

"Nếu cậu chưa có đối tượng thì hãy để tôi giới thiệu cho cậu một người nhé?" Lưu Ái Đệ nổi lên tâm tư muốn làm bà mối: “Nhà tôi có một người em họ nhìn cũng khá ngay thẳng, điều kiện gia đình có chút nghèo khó, nhưng tính đến ba đời đều là nông dân trung lưu nghèo có gốc rễ tốt, bọn họ sẽ không nói không thích địa vị cao của nhà cậu, nếu cậu cảm thấy được, lần sau tôi sẽ dẫn cô ấy đi gặp cậu nhé?”

Lưu Ái Đệ càng nói càng hăng say.

Em họ của cô ta kém cô ta hai tuổi, năm nay cô ta đã hai mươi hai tuổi, đã thành gái già, lấy chồng không dễ, nếu không cô ta đã không giới thiệu cô ấy với Tống Thời Thanh.

Nhưng ở phương diện khác, cô ta cũng không nói nhảm, mặc dù mập hơn một chút nhưng nhìn vẫn rất xinh đẹp, em họ cô ta cũng không tệ.

...

Khương Tuệ Tuệ gần như muốn nghẹt thở khi nghe những lời này.

Lưu Ái Đệ bị điên rồi hay sao? Tại sao lại muốn giới thiệu đối tượng với Tống Thời Thanh?

Ngay khi Khương Tuệ Tuệ không nói nên lời và muốn Lưu Ái Đệ từ bỏ việc giới thiệu em họ của cô ta với Tống Thời Thanh để hẹn hò, đã nghe thấy Tống Thời Thanh đã hỏi: "Xinh đẹp không? Xinh đẹp như thế nào? Cô ấy trông có xinh đẹp như Khương Tuệ Tuệ hay không?

Khương Tuệ Tuệ: "..."

Không biết vì sao, khi cô nghe thấy câu này, phản ứng đầu tiên của cô là có chút vui mừng, ý của Tống Thời Thanh là khi anh muốn tìm bạn đời, anh sẽ lấy cô làm tiêu chuẩn sao? Đối phương nhất định phải đẹp như bản thân cô thì anh mới thích à?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 197: Chương 197



Nhưng nghĩ kĩ lại thì trong lòng lại có chút không vui. Nói như vậy, Tống Thời Thanh có một ý khác là nếu em họ của Lưu Ái Đệ xinh đẹp hơn cô thì anh sẽ lập tức đồng ý hả? Vậy thì tại sao không hẹn hò với cô đi? Là do dáng người của cô không đủ đẹp hay giọng nói của cô không đủ ngọt ngào sao?

Khóe miệng hơi nhếch lên của Khương Tuệ Tuệ khẽ mấp máy, như thể có một hòn đá bị chặn trong trái tim cô, cô ngột ngạt đến mức không thể thở được. Nó cũng giống như bị móng mèo cào, tóm lại là nó rất khó chịu.

Bên kia, Lưu Ái Đệ bắt đầu trả lời: "Tôi nói các cậu đều là những người trẻ tuổi, các cậu quá chú trọng đến vẻ bề ngoài. Em họ tôi tuy không xinh đẹp bằng em chồng nhưng so với em chồng tôi thì cần mẫn chăm chỉ hơn nhiều. Để tôi nói cho cậu biết, cô ấy siêng năng như hồi tôi còn trẻ vậy.”

“Nhớ đến năm đó khi tôi còn chưa gả chồng, khi còn là một cô gái ở nhà, tôi thường làm việc cùng với cô ấy. Nếu cậu mà kết hôn với em họ tôi thì cậu có thể bớt gánh nặng hơn một chút. Quả thật, em chồng tôi lớn lên xinh đẹp, gương mặt kia cũng không biết lớn lên như thế nào, tại sao lại khiến nhiều người yêu thích như vậy. Nhưng lớn lên xinh đẹp cũng không thể ăn thay cơm được, huống chi theo tôi thì em chồng của tôi lười biếng như vậy, cậu nhất định sẽ không thích."

Sau khi Khương Tuệ Tuệ nghe điều này xong thì không thể không trợn tròn mắt, Lưu Ái Đệ khen em họ của cô ta là tốt, nhưng không cần phải đẩy cô làm bàn đệm, phải không?

Cố Diệp Phi

Cô ho nhẹ một tiếng, vừa định dùng miệng quạ đen nói Lưu Ái Đệ một chút, lại nghe thấy giọng nói mát lạnh của Tống Thời Thanh: "Không sao, tôi chỉ thích lười một chút mà thôi."

Chỉ một câu mà làm cho Khương Tuệ Tuệ sững người tại chỗ.

Cô có hơi không thể tin được mà chớp mắt, nhớ lại lời Tống Thời Thanh vừa nói.

Anh nói anh thích lười sao? Nếu làm tròn lên, có nghĩa là Tống Thời Thanh thích cô phải không?

Trong lòng Khương Tuệ Tuệ vui mừng khôn xiết, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý không thể che giấu được.

Nhưng mà mừng rỡ không được bao lâu, lại nghĩ nói như vậy cũng kỳ quái quá, sao anh lại thích lười biếng như vậy? Có ai thực sự nghĩ vậy hay không?

Sau đó, cô nghĩ lại một chút và nhận ra rằng có lẽ anh không quan tâm đến người em họ mà Lưu Ái Đệ đang nói đến, vì vậy anh đã cố tình đưa ra một câu nói như vậy để tránh mất lòng.

Lưu Ái Đệ hiển nhiên cũng rất giật mình kinh ngạc, e rằng đây là lần đầu tiên trong đời cô ta nghe thấy chuyện như vậy. Bây giờ có nhà ai sống dễ dàng đâu? Muốn kiếm điểm lao động thì phải làm việc, cưới con dâu cũng phải muốn cưới người chăm chỉ, ai lại cưới một người lười biếng?

Tống Thời Thanh này sợ rằng anh có một cái đầu không bình thường, phải không? Anh thậm chí còn nói rằng anh thích lười biếng.

Một câu này chặn đường Lưu Ái Đệ không còn gì để nói, cô ta bĩu môi không đáp lời nữa, tiếp tục hự hự mà đi giặt quần áo.

Nữu Nữu được Khương Tuệ Tuệ dẫn đến bờ sông, đôi mắt to tròn của cô bé đảo một vòng, sau đó cô bé quay về phía Tống Thời Thanh, nói với giọng trẻ con: "Chú, thím ba nói cô nhỏ của cháu là lười nhất, chú, chú thích cô nhỏ của cháu đúng không?!"

Phụt...

Khương Tuệ Tuệ không bao giờ nghĩ rằng Nữu Nữu sẽ nói ra lời như vậy, đến khi cô ý thức được, đưa tay che miệng Nữu Nữu thì đã quá muộn, Nữu Nữu đã nói ra những gì cô bé muốn nói.

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy rằng cô sắp nghẹt thở, hít thở không thông, ngay cả khi Nữu Nữu muốn trở thành một người hỗ trợ, chúng ta cũng phải chú ý đến từ ngữ chứ có đúng không? Cô lười nhất là có ý gì...

Cô có lười đến thế sao!!!?

Cô... Cô cũng không lười đến mức như vậy mà phải không...
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 198: Chương 198



Tống Thời Thanh quay đầu nhìn hai cô cháu bọn họ, khóe miệng nhếch lên, mặc dù không trả lời nhưng lại liêc mắt nhìn Khương Tuệ Tuệ một cái đầy ẩn ý.

Trên thực tế, khi Khương Tuệ Tuệ đến, anh đã nhìn thấy và anh đã cố tình nói điều này cho cô nghe. Ngay từ ngày đầu tiên quen biết cô, anh đã biết cô lười biếng, yếu đuối và mặt dày, nhưng dù biết cô là người như vậy thì anh vẫn đem lòng yêu cô.

Anh thích tính hay cau có, lười biếng của cô và cách cô mím đôi môi đỏ mọng thì thầm.

Bức thư lần trước của anh còn chưa được trả lời, và anh không biết sẽ mất bao lâu. Một mặt, anh sợ bản thân hiện tại nếu thổ lộ tình cảm với cô, sẽ trở thành gánh nặng của cô, mặt khác, anh lại hận không thể không bộc lộ tình cảm của mình với cô ở mọi nơi.

Như anh vừa nói, có lẽ sự "lười biếng" của Khương Tuệ Tuệ là điều mà người khác không thích, nhưng anh thích điều đó, nếu anh thích cô, anh sẽ thích mọi thứ về cô và sẵn sàng chiều chuộng cô.

Khương Tuệ Tuệ đỏ mặt và bắt gặp ánh mắt của Tống Thời Thanh. Thấy anh cười như không cười và nhìn cô chằm chằm, cô tưởng anh đang cười nhạo bản thân mình, vừa xấu hổ vừa bực mình, hừ một tiếng quay đầu đi.

Lưu Ái Đệ nghe thấy Nữu Nữu nói, cau mày quở trách: "Con nít thì biết gì, cháu đang nói cái gì vậy, thím ba không cho cháu bắt ốc nữa bây giờ!"

Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, chỉ vào cái hố nông nhỏ gần Lưu Ái Đệ, và nói với Khương Tuệ Tuệ: "Cô nhỏ, cháu sẽ bắt ốc ở đây."

Cố Diệp Phi

Sau đó, cô bé chỉ vào cái hố nông gần chỗ Tống Thời Thanh: "Cô nhỏ, cô đi bắt ốc ở đó, hôm nay chúng ta sẽ thi xem ai bắt được nhiều ốc nhất có được không ạ?"

Khương Tuệ Tuệ liên tục gật gật đầu, ra hiệu đồng ý. Đùa giỡn cái gì, tuy trên phương diện làm việc thì cô đều không so được với người khác trong nhà, nhưng ngay cả Nữu Nữu mà cô còn không thể đánh bại hay sao?

Đây là do tiểu cô nương Nữu Nữu muốn so tài cùng với cô, nếu đã tham gia thi đấu thì nhất định phải nghiêm túc, dù sao thì cô cũng sẽ không bao giờ nhẹ tạy với Nữu Nữu chỉ vì cô bé mới ba tuổi.

Cô ho nhẹ một tiếng, làm rõ lời nói của mình: "Nữu Nữu, nếu như cháu muốn thi đấu bắt ốc với cô nhỏ, nếu thua thì Nữu Nữu cũng đừng khóc, được không? Nếu có thể thì chúng ta bắt đầu đi."

Nữu Nữu trợn tròn đôi mắt to, ngơ ngác gật đầu, dứt khoát trả lời: "Vâng, Nữu Nữu sẽ không khóc! Vậy nếu cô nhỏ thua, cô nhỏ cũng không được phép khóc!"

"..." Khương Tuệ Tuệ sau khi nghe Nữu Nữu nói xong, không khỏi giật giật khóe miệng, trên mặt có chút không nhịn được.

Vậy trong mắt mọi người, cô vô dụng đến mức nào? Ngay cả Nữu Nữu cũng nghĩ có thể đánh bại được cô sao? Vì lý do này, Khương Tuệ Tuệ đã quyết tâm rằng cô phải giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi bắt ốc lần này!

Cô cháu hai người mỗi người mang theo một cái xô nhỏ, sẵn sàng thả vào đó!

“Bắt ốc” tuy gọi là “bắt ốc” nhưng kỳ thực nước sông rất trong, nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy ốc bên dưới, chỉ cần vớt chúng bỏ vào xô là được.

Khương Tuệ Tuệ xắn ống quần lên đến đầu gối, để lộ một nửa làn da trắng nõn. Lúc đầu, cô nghĩ đối thủ chỉ là một củ cải ba tuổi, không tốn sức cũng có thể giành ngôi đầu nên khi bắt ốc, cô luôn chọn những con to và đẹp mắt hơn. Ai ngờ, không lâu sau, Nữu Nữu hét lên từ trong trên không trung với cô: "Cô nhỏ, cháu đã bắt được nửa thùng ốc và bắt được một con cua, cô bắt được bao nhiêu?"

Bản thân Khương Tuệ Tuệ chỉ bắt được một phần ba thùng ốc, trong một thời gian ngắn, cô có chút không nói nên lời.

Không phải Nữu Nữu thực sự chỉ là một đứa trẻ ba tuổi sao? Sao lại bắt ốc giỏi như vậy? Bây giờ mới được bao lâu? Tại sao lại bắt được nhiều như thế?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 199: Chương 199



Cô đỏ mặt, xấu hổ vì số ốc mình bắt vào còn ít hơn của Nữu Nữu, chỉ có thể mặt dày bĩu môi nói: “À, ừm, cô nhiều hơn cháu một chút, nếu không thì chúng ta không thi đấu nữa có đựoc không? Cô nghĩ là chúng ta bắt cũng khá tốt, tại sao nhất định phải thi đấu với nhau? Cảm giác rất nhàm chán.”

Ai ngờ ngày thường Nữu Nữu rất thân với cô, cô nói cái gì thì là cái đó, vậy mà hôm nay nhất định phải một hai thi đấu với cô.

Được rồi, có vẻ như hôm nay không thi đấu là không được.

Cô chỉ có thể ngừng theo đuổi những con ốc có vẻ ngoài đẹp đẽ và chăm chỉ bắt ốc ngay khi nhìn thấy, nhưng cô đã đi sau ngay từ đầu, và việc vượt qua bây giờ có vẻ là không thực tế.

Hơn nữa, trước đây hình như cô đã đánh giá thấp Nữu Nữu, tuy Nữu Nữu còn trẻ nhưng so với cô thì cô bé đã đi bắt ốc nhiều lần hơn, kinh nghiệm cũng nhiều hơn.

Cô bĩu môi, lát nữa chỉ có thể chuẩn bị bị Nữu Nữu cọ xát trên mặt đất.

Đúng lúc này, Tống Thời Thanh đang câu cá trên bờ cầm một cái giỏ tre đi tới.

Liếc nhìn vào trong cái xô của Khương Tuệ Tuệ , anh nói với giọng bất đắc dĩ: "Không phải cô nói rằng đã bắt được một nửa thùng ốc rồi hay sao? Tại sao cô thậm chí còn không thể so được với một đứa trẻ vậy?"

Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng động tác trên tay thì lại thiên vị. Anh đổ tất cả ốc trong giỏ tre vào thùng gỗ của Khương Tuệ Tuệ, cùng với hai con cá trích nhỏ.

Khương Tuệ Tuệ vốn bị lời nói của anh làm cho đỏ mặt, bĩu môi vừa định oán trách, lại thấy anh rót cho mình nhiều ốc như vậy, liền ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Cô hừ một tiếng: "Không phải là ngày đầu tiên anh biết tôi, tại sao như vậy không lẽ anh không biết? Tôi làm việc lười biếng và chậm chạp."

Đang nói, cô lại thong thả ung dung lấy từ dưới sông lên một con ốc vừa phải, không lớn cũng không nhỏ, những con ốc sạch vỏ được từ từ cho vào thùng.

Ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thời Thanh, ánh mắt của cô đầy ác ý: "Không phải anh vừa nói thích những người lười biếng sao? Bây giờ anh lại không thích hả?"

Vốn dĩ Khương Tuệ Tuệ lớn lên trông rất quyến rũ, cô không thường trêu trọc bất cứ ai nên không sao, nhưng nếu cô thực sự muốn trêu chọc ai đó, thì đó thực sự là một sự câu hồn đoạt phách. Giống như giờ phút này, đôi mắt đào hoa của cô gợn sóng, chỉ một ánh mắt, liền như muốn đoạt đi linh hồn của người ta.

Tống Thời Thanh sững sờ một lúc, cơ thể cứng đờ.

Một lúc sau, cổ họng anh lăn lộn, đôi mắt sâu thẳm, anh nói giọng khàn khàn: "Tôi thích."

Lần này đến lượt Khương Tuệ Tuệ sửng sốt. Lời nói của Tống Thời Thanh dường như có ma lực, chui vào tai Khương Tuệ Tuệ như mọc cả rễ, giọng nói quyến rũ, cộng với đôi lông mày tinh xảo như khắc bằng dao, Khương Tuệ Tuệ thừa nhận rằng bản thân mình thực sự đã bị quyến rũ.

Có lẽ đây là câu nói huyền thoại của việc đi trêu người lại bị trêu lại.

Cô cảm thấy giờ phút này bản thân như giẫm phải bùn mềm ở dưới chân, thân thể mềm nhũn, chỉ ước giây lát nữa là có thể ngã quỵ xuống đất.

Vừa đúng lúc Lưu Ái Đệ giặt quần áo xong, nhìn về phía này, lớn tiếng nói: “Được rồi, quần áo của tôi đã giặt xong rồi, hai cô cháu đừng so đấu với nhau nữa, mau thu dọn đi, chúng ta quay về thôi.”

Điều này hoàn toàn đã giải cứu Khương Tuệ Tuệ.

Nhưng khi cô rời đi, ánh mắt cô dán chặt vào trên người Tống Thời Thanh. Cụm từ 'thích' mà Tống Thời Thanh vừa nói dường như là một lời nguyền, đọng lại trong lòng cô rất lâu.

Cô không nghĩ ra được, Tống Thời Thanh thật sự thích như lời anh nói hay là cố ý nói để mát lòng?

...

Cố Diệp Phi

Cuối cùng, với sự hợp tác và gian lận của Tống Thời Thanh, Khương Tuệ Tuệ đã giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi bắt ốc. Tiểu Nữu Nữu không biết cô nhỏ đã lừa gạt cô bé, nghe cô nhỏ nói hôm nay cô sẽ nấu thịt ốc, liền nhảy cẫng lên, tung tăng vui vẻ đi về.
 
Back
Top Bottom