Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 80: Chương 80



Kể từ khi Tống Thời Thanh phát hiện ra con trâu rừng này vào đêm qua, anh đã theo dõi nó. Ban đêm quá tối, suýt chút nữa đã đánh mất nó, đến sáng hôm sau, anh đi dọc theo vết m.á.u mới tìm lại được, một đường chiến đấu đến bây giờ.

Vốn dĩ Tống Thời Thanh cả đêm không ngủ, tinh thần có chút uể oải, không dám đảm bảo có thể thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t trâu rừng, đem nó mang về hay không. Nhưng khi anh nhìn thấy con trâu lao về phía Khương Tuệ Tuệ, suýt chút nữa giẫm nát cô dưới chân, anh không biết sức lực từ đâu mà ra, chộp lấy sừng trâu và anh hạ gục con trâu rừng xuống đất một cách nhanh chóng.

Tuy nhiên, con trâu đã không thể chịu đựng được nữa sau khi ồn ào cả đêm qua, nó đã bị Tống Thời Thanh đ.â.m vào một dao, nó có thể chịu đựng được đến bây giờ là rất lợi hại rồi.

Sau khi ngã xuống đất, lúc này nó còn chưa c.h.ế.t hẳn, còn đang giãy giụa đứng dậy. Tống Thời Thanh còn chưa kịp lấy lại hơi, anh đã nhanh chóng rút d.a.o rựa c.h.é.m vào cổ con trâu rừng, lần này con trâu rừng thực sự đã không nhúc nhích được nữa.

Tuy nhiên, vào lúc này, từ khóe mắt của Tống Thời Thanh, anh nhìn thấy một bóng người đứng sau gốc cây, trên tay cầm một khẩu s.ú.n.g và b.ắ.n về hướng con trâu rừng.

Khương Tuệ Tuệ không biết về điều đó, cô có chút lo lắng cho Tống Thời Thanh, cô đến để xem anh có bị thương ở đâu không: "Tống Thời Thanh, anh, anh không sao chứ?"

Từ góc độ này... Tống Thời Thanh đã rất sợ hãi và lao tới đỡ lấy Khương Tuệ Tuệ, ôm lấy cô, nhưng cả hai đều ngã xuống đất dưới tác động của quán tính, lăn vài vòng rồi mới dừng lại.

Cùng lúc đó, cách đó không xa vang lên một tiếng súng, 'bang' một tiếng, rất nhiều động vật đang ở trên ngọn cây giật mình bay ra xa.

Tống Thời Thanh ôm chặt lấy Khương Tuệ Tuệ, cố gắng dùng cơ thể của bản thân mình để chặn cành cây và gai. Cơ thể trong n.g.ự.c anh ấm áp và mềm mại như ngọc, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại trong n.g.ự.c anh, mùi hương hoa hồng từ cơ thể của Khương Tuệ Tuệ tràn vào lỗ mũi anh và biến thành một ngọn lửa nóng bỏng, làm anh bỏng rát.

Khương Tuệ Tuệ không có bất kỳ sự chuẩn bị nào cho một sự cố khác, cuộn tròn trong vòng tay rộng lớn của Tống Thời Thanh, hét lên và bám vào n.g.ự.c người đàn ông, như thể vào lúc này, chỉ cần cô ôm chặt lấy người đàn ông đang ôm mình thì cô sẽ được an toàn.

Cuối cùng cũng dừng lại.

Vào thời điểm cuối cùng khi Tống Thời Thanh chuẩn bị va vào gốc cây, anh đã dùng cơ thể của mình để chặn cho Khương Tuệ Tuệ, với âm thanh va chạm dày đặc, anh phát ra một tiếng lầm bầm như thể bị bóp nghẹt. Nhưng trên người có quá nhiều vết thương, khiến anh có chút tê dại.

Khương Tuệ Tuệ lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên nhìn xung quanh và phát hiện ra rằng cô vẫn ở trong rừng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang ôm cô.

Cố Diệp Phi

Bốn mắt nhìn vào nhau.

Khương Tuệ Tuệ vô tình chạm vào cơ thể nóng bỏng của Tống Thời Thanh khi anh giơ tay lên, giống như sợ hãi, cô lùi lại và kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Trong mắt cô hiện lên vẻ hoảng sợ như một con vật nhỏ, xen lẫn trong đó là một chút ủy khuất.

Thật sự là cô đang rất ủy khất, cô lên núi chỉ là muốn hái nấm và măng rừng, sao đột nhiên gặp phải một con trâu rừng, sau đó lăn mấy vòng trên mặt đất.

Mặc dù Tống Thời Thanh đã cẩn thận bảo vệ Khương Tuệ Tuệ, nhưng cô vẫn bị trầy xước trên cánh tay.

“Đau quá…” Đôi môi Khương Tuệ Tuệ mềm mại khẽ mấp máy, vươn cánh tay đưa vết thương tới trước mắt Tống Thời Thanh, tỏ vẻ đáng thương nói: “Da bị trầy xước…”

Trên cánh tay trắng như ngó sen có hai vết thương, vết thương tưởng như bình thường trên cơ thể người khác nhưng dường như nghiêm trọng gấp hàng chục lần trên cơ thể Khương Tuệ Tuệ, làn da trắng nõn và m.á.u đỏ tươi tạo thành sự tương phản rõ rệt nhất.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 81: Chương 81



Một giọt m.á.u đỏ tươi tràn ra từ miệng vết thương, đỏ như hạt trân châu.

Cổ họng Tống Thời Thanh bắt đầu ngứa ngáy, hai mắt tựa hồ đỏ như máu. Thân thể mềm mại như bùn của cô gái nhỏ dính chặt lấy từng tấc từng sợi trên người anh, nóng đến mức anh sắp tan chảy.

Không biết là do đầu óc bị hỏng hay sao, nhưng khi giọng điệu quyến rũ của Khương Tuệ Tuệ nói rằng tay cô lại chảy máu, Tống Thời Thanh ngẩng đầu lên, nhắm vào cánh tay trắng như củ sen của cô, thè ra chiếc lưỡi mềm mại ướt át, giọt m.á.u đỏ thẫm đã được l.i.ế.m sạch.

Lộc cộc, hầu kết của anh lăn lộn, không khí nóng bỏng với sự gợi cảm.

Khương Tuệ Tuệ hoàn toàn choáng váng vì cảm giác tê dại trên cánh tay, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên giống như hồ ly, nhưng lúc này cô tràn đầy kinh ngạc. Vừa rồi Tống Thời Thanh l.i.ế.m tay cô sao?

Cánh tay trắng nõn nóng ẩm, ánh mắt Khương Tuệ Tuệ khẽ mơ hồ, cô cắn môi hỏi: "Tống Thời Thanh, anh đang làm cái gì vậy?"

Tống Thời Thanh l.i.ế.m vết m.á.u còn sót lại ở khóe miệng, nhìn chằm chằm cô với đôi mắt như chim ưng, nói bằng giọng khàn khàn: "Làm như vậy sẽ không chảy m.á.u nữa."

Khương Tuệ Tuệ vừa e thẹn vừa xấu hổ, đây là lần đầu tiên cô thấy người ta hành động lưu manh mà nói một cách đường hoàng như vậy.

Đúng lúc này, Lý Tú Cầm và Lưu Ái Đệ nghe thấy tiếng ồn ào đã nhanh chóng chạy đến, đừng nhìn Lưu Ái Đệ là người thường gây rắc rối với Khương Tuệ Tuệ, nhưng một khi chuyện đã xảy ra, cô ta đến còn nhanh hơn cả Lý Tú Cầm.

Cô ta vội vàng hỏi: “Khương Tuệ Tuệ, Khương Tuệ Tuệ, cô không sao chứ?”

Vừa rồi bọn họ nghe thấy tiếng s.ú.n.g nổ, em chồng bình thường nhu nhược yếu ớt như vậy sẽ không có chuyện gì chứ?

Giọng nói của Lưu Ái Đệ đã đánh thức cả Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh cùng một lúc, Khương Tuệ Tuệ cố gắng đứng dậy, nhưng cô không còn sức lực, sau khi đứng dậy một lúc, cô lại ngã xuống đè lên người của Tống Thời Thanh.

Tống Thời Thanh kêu lên một tiếng, anh đỡ cơ thể của Khương Tuệ Tuệ: "Nếu tôi không bị b.ắ.n c.h.ế.t thì tôi cũng sẽ bị cơ thể cô đè chết."

Khương Tuệ Tuệ đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ trong lòng.

Đồ đàn ông thối tha, không lẽ là cô muốn như vậy hay sao? Không phải là bởi vì cô bị dọa nên quá sợ hãi, chân mềm nhũn, còn chưa hồi phục lại đấy sao?

Trong lòng mắng còn chưa đủ, cô còn vươn tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c Tống Thời Thanh một phát.

Tống Thời Thanh nắm lấy cổ tay cô, Khương Tuệ Tuệ không thể không cố gắng rút tay ra khỏi cái chạm nóng bỏng: “Anh muốn làm gì?”

“Giúp cô đứng dậy." Tống Thời Thanh nói, ngay sau đó anh liền kéo Khương Tuệ Tuệ đang ở trên người anh lên.

Khương Tuệ Tuệ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cô dựa vào một cây lớn và thở hổn hển, cô hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi cảm thấy như mình nghe thấy tiếng s.ú.n.g vậy?"

Tống Thời Thanh nhìn qua bụi cây, chỗ người đàn ông ngồi xổm bên cạnh con trâu rừng, lạnh giọng đáp: "Có người dùng s.ú.n.g b.ắ.n con trâu rừng, vừa đúng lúc cô đi qua, nếu không phải tôi kịp thời kéo cô xuống thì cô đã bị b.ắ.n rồi."

Nói thì có vẻ đơn giản, nhưng Khương Tuệ Tuệ với tư cách là người liên quan, cô đã sợ hãi khi nghĩ về nó.

Nếu không có Tống Thời Thanh, có lẽ là cô đã c.h.ế.t rồi!

Cô quay đầu nhìn về hướng con trâu rừng, phát hiện người đàn ông ngồi xổm bên cạnh con trâu rừng trông rất quen, hình như là Lâm Hồng Binh?

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Cố Diệp Phi

Đúng lúc này, Lưu Ái Đệ cũng đi tới, nhìn thấy con vật khổng lồ trước mặt Lâm Hồng Binh, cô ta cũng không nghĩ nhiều về điều đó, cho rằng hắn ta vừa mới b.ắ.n c.h.ế.t con trâu rừng.

Mặc dù cô ta rất buồn vì việc bị từ hôn của em chồng, khiến em chồng không có biện pháp gả ra ngoài sớm, Lâm Hồng Binh thật may mắn khi g.i.ế.c được một con trâu rừng, nhưng đây không phải là lúc để lo lắng về điều đó. Cô ta phải tìm hiểu xem em chồng mình đã xảy ra chuyện gì.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 82: Chương 82



“Lâm Hồng Binh, anh có thấy em chồng tôi đâu không?” Lưu Ái Đệ nói bằng giọng điệu lạnh lùng khách khí.

Nói đùa thôi, nhà họ Lâm bây giờ là cái gai trong lòng cô ta, cái gai đ.â.m vào thịt cô ta, cô ta không chống nạnh mắng mỏ với nhà họ Lâm thì thôi, làm sao có thể cho bọn họ sắc mặt tốt được?

Ban đầu Lâm Hồng Binh đang định đánh giá con trâu rừng, mặc dù con trâu rừng đã ngã xuống ngay sau khi hắn ta bắn, nhưng khi nhìn kỹ hơn thì hắn ta phát hiện ra rằng mình đã b.ắ.n trượt, và viên đạn hoàn toàn không trúng vào phần chí mạng của con trâu rừng.

Ngược lại, một vết d.a.o khác có thể là nguyên nhân dẫn đến cái c.h.ế.t của con trâu rừng.

Nghe những lời của Lưu Ái Đệ, Lâm Hồng Binh nhớ rằng khi hắn ta bắn, hắn ta dường như nhìn thấy những bóng dáng khác bên cạnh con trâu rừng? Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn ta nhìn không rõ, vừa chú ý tới bóng người, hắn ta đã nổ súng, lúc đó còn sợ chính mình có sơ ý b.ắ.n trúng người khác hay không?

Mặc dù hắn ta đang cầm một khẩu s.ú.n.g săn chuyên dùng để săn bắn, nhưng nó có lực sát thương không nhỏ nên khá nguy hiểm. Trước đây có người đi săn b.ắ.n trong núi nhưng lại g.i.ế.c nhầm người, không phải là chưa từng có trường hợp như vậy.

Nhưng khi hắn ta bước tới thì chẳng có ai cả.

Lúc này hắn ta mới thấy yên tâm, chỉ cần không đụng phải bất kỳ người nào thì tốt, về bóng người lúc trước rất có khả năng bị hoa mắt, hơn nữa nơi này bụi gai mọc nhiều thành cụm, hoa mắt cũng là chuyện bình thường.

Nhưng lời nói của Lưu Ái Đệ đã nhắc nhở hắn ta, không lẽ là lúc trước hắn ta đã nhìn nhầm, thực sự có một người đứng bên cạnh con trâu rừng, và người đó là Khương Tuệ Tuệ sao?

Cố Diệp Phi

Trái tim của Lâm Hồng Binh đột nhiên co giật, chỉ cần hắn ta nghĩ rằng bản thân mình có thể đã vô tình đánh trúng Khương Tuệ Tuệ, trái tim hắn ta đã co rút và nhói đau. Cho dù hắn ta không còn quan hệ gì với cô nữa, cho dù cô đã trở thành một người ngang ngược và sa đọa trong mắt hắn ta, hắn ta cũng không muốn để chuyện như vậy xảy ra.

Hắn ta sợ đến mức vội vã đi tìm Khương Tuệ Tuệ.

…………

Khương Tuệ Tuệ cách bọn họ không xa, nhưng bị bụi cây chặn lại. Lúc này, cô đi từ trong bụi cây ra: “Chị dâu cả, chị dâu ba, em ở đây.”

Lý Tú Cầm vội vàng chạy tới đỡ cô, cẩn thận nhìn cô mà đánh giá: “Em chồng, em không sao chứ?"

Khương Tuệ Tuệ lắc lắc đầu: "Không có vấn đề gì lớn."

Ý nghĩa thể hiện trong lời nói rất rõ ràng, vấn đề không lớn, điều đó có nghĩa là đã xảy ra chuyện.

Lâm Hồng Binh không biết liệu mình có làm Khương Tuệ Tuệ bị thương hay không, nhìn thấy mái tóc của cô rối tung lên, không hiểu sao trong lòng có chút lo lắng.

Dù sao thì hắn ta cũng đã từng đính hôn với Khương Tuệ Tuệ, hai người đã cùng nhau lớn lên từ khi còn nhỏ, ngay từ đầu hắn ta đã thích Khương Tuệ Tuệ và nghĩ rằng mình có thể cưới Khương Tuệ Tuệ về làm vợ.

Trước đây khi Khương Tuệ Tuệ ở cùng với Khương Thúy Thúy, hắn ta chưa bao giờ rời mắt khỏi Khương Tuệ Tuệ mỗi khi nhìn hai chị em họ bọn họ.

Tuy rằng hiện tại mọi việc không thể giải quyết, hơn nữa hắn ta cũng có chút ghét bỏ Khương Tuệ Tuệ 'đắm mình trụy lạc()', nhưng vô luận như thế nào, hắn ta cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ làm tổn thương cô như vậy.

[
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 83: Chương 83



Khương Tuệ Tuệ không thể nhịn cười sau khi nghe điều này.

Chưa kể, miễn là những nỗ lực vu khống của Lưu Ái Đệ không được sử dụng cho cô, cô có vẻ khá vui vẻ. Cho nên có chị dâu miệng lưỡi sắc bén cũng tốt, ít nhất là có thể giúp cô vu khống người khác.

Sau khi cười hả hê, Khương Tuệ Tuệ hừ một tiếng và tức giận liếc xéo Lâm Hồng Binh một cái.

Lặp lại lời đồng chí Lưu Ái Đệ: "Đúng vậy, chị dâu, chị nói đúng. Anh còn là một người quân nhân. Tôi thực sự không biết làm thế nào mà anh lại trở thành một trung đội trưởng được. Nếu không phải thanh niên trí thức Tống đã cứu tôi vừa rồi thì e là tôi đã bị b.ắ.n c.h.ế.t rồi!"

Nói xong lời này, mọi người chú ý tới Tống Thời Thanh vừa mới từ sau bụi cây đi ra, trên người là quần áo rách nát, trên làn da trần có vài vết sẹo, lại còn thâm tím tái.

Sự xuất hiện của Tống Thời Thanh, ánh mắt quan tâm và ngưỡng mộ của Khương Tuệ Tuệ đối với Tống Thời Thanh đã khiến Lâm Hồng Binh mang một khuôn mặt khó chịu.

Phải biết rằng Tuệ Tuệ trước đây sẽ chỉ có biểu hiện như vậy đối với hắn ta.

Lòng ghen tị khiến Lâm Hồng Binh tức giận, chỉ có thể buông lại một câu khô khốc: "Nếu không có chuyện gì thì không sao, nhưng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình. Sau khi g.i.ế.c con trâu rừng này, tôi sẽ cho gia đình mọi người một miếng thịt trâu để tạ lỗi."

Thỏa thuận này là một món hời!

Đôi mắt nhỏ của đồng chí Lưu Ái Đệ hiện lên một tia sáng, cô ta đồng ý mà không nói một lời.

Nhưng sau khi nghe những gì Lâm Hồng Binh nói, Khương Tuệ Tuệ nghĩ rằng điều đó thật nực cười. Lâm Hồng Binh vừa nói gì? Sau khi g.i.ế.c trâu rừng, hắn ta sẽ tặng gia đình mình một miếng thịt trâu coi như là xin lỗi?

Đây không phải là quá không biết xấu hổ hay sao?

Cô đã tận mắt nhìn thấy Tống Thời Thanh g.i.ế.c c.h.ế.t con trâu rừng này! Lâm Hồng Binh có mặt mũi nào mà nói mấy lời như thế? Nhặt của hời thì cũng không thể làm như vậy được?

"Lâm Hồng Binh, anh nói mấy lời này mà không thấy chút xấu hổ nào hay sao? Trong lòng anh không lẽ lại không biết bản thân mình có g.i.ế.c con trâu rừng này hay không? Đừng nói với tôi là anh không biết?" Khóe miệng của Khương Tuệ Tuệ nhếch lên một nụ cười chế nhạo.

Lâm Hồng Binh đã không nhận ra ý nghĩa của những lời nói đó.

Tống Thời Thanh đi đến trước mặt con trâu rừng, chỉ vào con trâu c.h.ế.t trên mặt đất, gằn giọng từng câu từng chữ mà nói: "Con trâu rừng này là tôi đã g.i.ế.c nó."

Lý Tú Cầm và Lưu Ái Đệ, những người không chứng kiến sự thật đều có chút bối rối.

Lý Tú Cầm nói: "Em chồng, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Không phải Lâm Hồng Binh đã b.ắ.n c.h.ế.t con trâu rừng này sao?"

Lưu Ái Đệ cũng hỏi: "Đúng rồi, nói rõ cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra đi.”

Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp to bằng một bàn tay của cô đầy nghiêm túc, không hề giả tạo: "Đương nhiên là Lâm Hồng Binh không g.i.ế.c con trâu rừng này. Trước khi anh ta có thể b.ắ.n nó, con trâu rừng này đã bị thanh niên trí thức Tống g.i.ế.c c.h.ế.t rồi."

Cố Diệp Phi

“Có chuyện như vậy sao?” Lưu Ái Đệ nghe xong lời này, cười lạnh một tiếng, càng thêm khinh thường Lâm Hồng Binh: “Trời ạ, có chuyện như vậy, Lâm Hồng Binh, sao anh lại như vậy không biết xấu hổ như thế chứ?”

Lâm Hồng Binh đỏ mặt, vừa rồi hắn ta đang kiểm tra con trâu rừng. Khi xem xét vết thương của con trâu rừng, quả thực phát hiện ra rằng có vài vết d.a.o trên người con trâu rừng. Mà phát s.ú.n.g hắn ta b.ắ.n chỉ trúng vào chân con trâu rừng nên không thể nào g.i.ế.c được nó. Nhưng đúng là sau khi b.ắ.n xong, con trâu mới ngã xuống nên hắn ta không nghĩ ngợi gì nhiều.

Nếu chuyện này xảy ra với người khác, hắn ta có thể sẽ rời khỏi ngay lập tức, nói rằng đây là một sự hiểu lầm. Nhưng hắn ta nhìn Tống Thời Thanh với khuôn mặt lạnh lùng, và cả Khương Tuệ Tuệ, bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy cô nghiêng về phía Tống Thời Thanh.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 84: Chương 84



Trong lòng hắn ta như nghẹt thở, mặc dù biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bây giờ hắn ta cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận con trâu rừng này không phải do hắn ta giết, huống chi là dễ dàng nhường con trâu rừng này cho Tống Thời Thanh.

Hắn ta muốn cạnh tranh với Tống Thời Thanh.

"Tôi đã b.ắ.n con trâu xong thì nó liền ngã xuống đất. Ai biết được là ai đã g.i.ế.c nó. Khương Tuệ Tuệ có thể nói là Tống Thời Thanh đã giết, nếu tôi nói tôi đã g.i.ế.c con trâu rừng này thì sao?" Hắn ta cắn chặt không buông.

Khương Tuệ Tuệ sắp bị người đàn ông này làm cho buồn cười: "Lâm Hồng Binh, đây có phải là điều mà quân đội của anh đã dạy cho anh hay không? Thật là hay nha."

Đúng lúc này, Tống Thời Thanh nói: "Con trâu rừng này đã bị rơi vào bẫy săn của tôi tối qua. Tôi đ.â.m vào bụng nó, nhưng nó không c.h.ế.t ngay lập tức, tôi đã theo dõi từ tối qua đến hôm nay, sau đó tôi lấy con d.a.o này để đ.â.m nó.”

Anh cầm chiếc rìu nhuộm m.á.u đỏ tươi trong tay.

Chỉ vào hai vết thương trên người con trâu rừng, anh phân tích từng vết: “Trâu rừng bị đứt cổ nên mới chết. Nhưng khi anh b.ắ.n thì trượt, chỉ trúng vào chân con trâu rừng. Hay là như vậy, anh cho rằng vết thương trên cổ con trâu rừng không đủ để g.i.ế.c nó, và điều làm cho nó c.h.ế.t thực sự là do vết thương ở trên chân nó à?"

Khương Tuệ Tuệ nhìn Tống Thời Thanh, người đang phân tích cẩn thận nghiêm túc, nói rõ ràng và chỉ ra những chỗ không hợp lí, không nói mấy điều thừa thãi.

Đây chính là điểm hấp dẫn của Tống Thời Thanh, sau khi cải cách và mở cửa trong tương lai, anh sẽ cống hiến hết mình cho làn sóng kinh doanh và nổi lên từ hàng ngàn doanh nhân, dựa vào những đặc điểm đặc biệt này trong anh.

Cho đến khi cuối cùng trở thành một thế hệ tài phiệt, đứng ở đỉnh cao chói lọi nhất.

Mặc dù Tống Thời Thanh lúc này vẫn chỉ là "con của kẻ phản loạn" đang đứng ở thôn tân thủ, và mặc dù quần áo anh đang mặc đã rách nát, nhưng theo cách nhìn của Khương Tuệ Tuệ, anh là người hấp dẫn cô nhất, là một tồn tại c.h.ế.t người.

Lúc này, Khương Tuệ Tuệ không thể nhịn được mà muốn vỗ tay và rắc hoa.

Lâm Hồng Binh đã không nói nên lời khi bị hỏi, bởi vì những gì Tống Thời Thanh nói là sự thật, và hắn ta không có cách nào để bác bỏ nó, nếu hắn ta tiếp tục nói thêm gì nữa, chỉ sợ thân phận của một người quân nhân này sẽ xấu hổ vì hắn ta.

Ngay khi bầu không khí đặc biệt yên tĩnh và Lâm Hồng Binh không thể tìm thấy lời nào để đáp lại, chỉ có thể kết thúc bằng cách rời đi trong tuyệt vọng, cha mẹ của Lâm Hồng Binh đã đến.

Lần này khi lên núi, cha mẹ của Lâm Hồng Binh đi cùng, hai ông bà già đi hái nấm, Lâm Hồng Binh đi tìm con mồi để săn.

Cả hai đều rất tin vào tài thiện xạ của con trai mình nên khi nghe tiếng s.ú.n.g đầu tiên, bọn họ cảm thấy chắc chắn con mình đã b.ắ.n trúng con mồi nên vội vã đi tìm theo tiếng súng.

Mẹ của Lâm Hồng Binh, Triệu Anh Lai, tuy đã già nhưng chạy khá nhanh, khi nhìn thấy con trâu rừng lớn nằm trên mặt đất, bà ta vui mừng đến mức ném cả chiếc giỏ tre đựng nấm trên tay đi.

Ôi chúa ơi! Bán con trâu to như vậy thì được biết bao nhiêu là tiền!

Trong lúc nhất thời, bà ta vui sướng đến mức khóe miệng kéo dài ra sau tai, vui vẻ nói: "Hồng Binh, con thật là giỏi, con thật không hổ danh là con ngoan của mẹ, hơn nữa, chỉ với một phát b.ắ.n là có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một con trâu rừng lớn như vậy, cha nó, nhanh lên, lại đây nhìn xem, thịt này chắc đấy, ông đừng ngẩn người nữa, mau xuống núi kêu người giúp mang con trâu này về nhà đi!"

Cố Diệp Phi

Cha của Lâm Hồng Binh, Lâm Vĩnh Căn là người khá trung thực, kém xa vợ. Kể từ khi Triệu Anh Lai kết hôn với Lâm Vĩnh Căn, bà ta đã gánh vác làm chủ cả gia đình. Sau ngần ấy năm, Triệu Anh Lai bảo Lâm Vĩnh Căn đi về phía đông thì ông ấy sẽ không bao giờ đi về phía tây.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 85: Chương 85



Lần này Triệu Anh Lai la hét muốn từ hôn, ngay cả khi Lâm Vĩnh Căn không hoàn toàn đồng ý với điều đó, ông ấy cảm thấy rằng những điều không rõ ràng giữa Khương Tuệ Tuệ và Đàm Thiên Vĩ không phải dựa trên lời nói của người khác, ít nhất phải có bằng chứng, nhưng khi Triệu Anh Lai lên tiếng, ông ấy sẽ không dám lên tiếng bất cứ một lời nào.

“Được, được, tôi đi ngay đây.” Lâm Vĩnh Căn gật đầu, dự định xuống núi kêu thêm người lên đây phụ giúp.

Tuy nhiên, bọn họ lại nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của Tống Thời Thanh nói: "Tôi đã g.i.ế.c con trâu rừng này."

Lâm Vĩnh Căn sững sờ tại chỗ, nụ cười trên khuôn mặt của Triệu Anh Lai biến mất không trông thấy.

Triệu Anh Lai tức giận mà nói: "Cái quái gì vậy? Cậu không phải là con của kẻ phản loạn ở làng của chúng ta hay sao? Tại sao cậu lại nói rằng bản thân đã g.i.ế.c c.h.ế.t con trâu rừng này? Tôi nghe rõ ràng rằng con trâu rừng này là con trai tôi, Hồng Binh đã dùng s.ú.n.g b.ắ.n chết!"

Lưu Ái Đệ cười ha ha vài tiếng: "Tại sao vậy nhỉ? Làm phiền thím ngày thường không nên chỉ dùng lỗ tai mà nên dùng cả mắt để xem. Khó trách thím suốt ngày làm loạn nói cô em chồng tôi và thanh niên trí thức Đàm không trong sạch, nói dối không chớp mắt, còn làm loạn muốn từ hôn! Lần này tôi xem như đã hiểu, những gì thím nghe được là sự thật à? Vậy thì nếu tôi nói rằng nửa đêm tôi nghe được thím đi gian díu với người đàn ông khác thì thím có nhận hay không?"

Sau khi nói điều này, Khương Tuệ Tuệ đã bí mật giơ ngón tay cái lên cho Lưu Ái Đệ, thật là quá lợi hại.

Cách duy nhất để đối phó với những người vô lý như Triệu Anh Lai là dựa vào người như đồng chí Lưu Ái Đệ.

Nghe vậy, Triệu Anh Lai tức giận đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Lưu Ái Đệ, con mẹ mày, cô đang nói cái gì vậy hả?! Ai nửa đêm ra ngoài gian díu với đàn ông? Có tin là tôi xé nát cái miệng rộng của cô ra hay không!?”

“Sao? Nói đến đúng chỗ đau của thím hay sao? Mỗi thím được nói xấu em chồng tôi nhưng tôi không được nói thím à? Em chồng tôi là một cô gái trong sạch không lẽ danh tiếng không quan trọng bằng danh tiếng của một người như thím hay sao? Khi thím mở miệng nói xấu về em chồng tôi, tại sao thím không nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay?”

Cố Diệp Phi

Xét về hình thể, Lưu Ái Đệ lớn hơn Triệu Anh Lai gấp hai lần, làm sao cô ấy có thể sợ Triệu Anh Lai chứ?

Ngay cả khi Lâm Hồng Binh có mặt, chẳng phải sẽ có Tống Thời Thanh ở bên bọn họ hay sao?

Cô ta đứng thẳng lưng, xắn tay áo đi tới, bộ dạng như muốn đánh nhau, dáng vẻ ta đây không sợ: "Tôi vừa mới nói hôm nay có chuyện gì sao? Triệu Anh Lai nửa đêm ra ngoài gian díu với người đàn ông khác vào tối hôm qua, tôi đều đã nhìn thấy, mọi người nghe này, Triệu Anh Lai nửa đêm đi gian díu với người khác!"

Lâm Hồng Binh rất tức giận khi mẹ của hắn ta bị nói như vậy, nhưng là một người đàn ông, hắn ta thực sự không thể đối đầu với Lưu Ái Đệ, một người đàn bà đanh đá, vì vậy hắn ta chỉ có thể nghiến chặt răng.

Tỏ vẻ tức giận nói: "Lưu Ái Đệ! Tôi thấy cô là chị dâu của Khương Tuệ Tuệ, nên tôi sẽ không thèm chấp nhặt với cô, nhưng mẹ tôi là một người lớn tuổi. Là một người hậu bối, làm sao cô có thể mở to mắt và nói bậy bạ, đổ nước bẩn lên người mẹ tôi như vậy? Người không biết thì sẽ thật sự tin vào lời này, mẹ tôi sau này làm sao có thể làm người nữa?!"

Lâm Hồng Binh tức giận đến đỏ mặt tía tai, ôm chặt s.ú.n.g trong tay hắn ta, nhìn khá là đáng sợ, nhìn thấy hắn ta như vậy, Lưu Ái Đệ thực sự bị dọa, vì vậy cô ta không dám tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa nữa.

Chính Khương Tuệ Tuệ đã đứng ra bảo vệ Lưu Ái Đệ: "Lâm Hồng Binh, tôi không liên quan gì đến anh, nên anh không cần phải nhìn mặt tôi, anh sợ mẹ anh bị hắt nước bẩn thì sau này sẽ không thể làm người nữa, vậy còn tôi thì sao? Tôi có thể làm người nữa được hay không?”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 86: Chương 86



Nói xong, cô lại cười chế giễu: “Quên đi, tôi nói với anh những chuyện này làm gì, dù sao thì anh vẫn sẽ tin những gì mẹ anh và Khương Thúy Thúy nói, thật đúng là lãng phí thời gian.”

Lâm Hồng Binh sững sờ nhìn Khương Tuệ Tuệ, đôi mắt tò mò đầy vẻ nghiên cứu.

Khương Tuệ Tuệ nói lời này là có ý gì? Ý của cô là giữa cô và Đàm Thiên Vĩ không có gì sao? Mẹ hắn ta và Khương Thúy Thúy đang vu khống cô hay sao? Làm sao lại có khả năng như vậy? Tại sao mẹ hắn ta lại phải nói dối hắn ta?

Lâm Hồng Binh: "Ý của cô là gì?"

Nhìn thấy linh hồn của con trai mình sắp bị Khương Tuệ Tuệ cướp đi, Triệu Anh Lai kéo Lâm Hồng Binh lại, bày ra vẻ tức giận: "Ai u, đứa con trai ngu ngốc của tôi, nghe cô ta nói lung tung ở đó làm gì, cô ta có dám thừa nhận những điều cô ta đã làm hay không? Bây giờ điều quan trọng nhất đối với chúng ta là con trâu rừng này! Con trâu rừng này nặng hàng trăm cân, đáng giá rất nhiều tiền! Hồng Binh, con hãy nói cho mẹ biết, con có b.ắ.n c.h.ế.t con trâu rừng này hay không? Trâu của nhà chúng ta không thể bị người khác cướp đi!"

Cho dù Triệu Anh Lai không có ngắt lời, Khương Tuệ Tuệ cũng không buồn giải thích bất cứ điều gì với Lâm Hồng Binh.

Tại sao phải giải thích nhiều như vậy? Có còn cảnh Lâm Hồng Binh phát hiện ra bản thân mình đã bị hiểu lầm, sau đó hối hận về sai lầm của hắn ta và lại theo đuổi chính mình hay sao? Chỉ để lại một câu và để Lâm Hồng Binh tự đoán.

Không phải Khương Thúy Thuý đang tự cho rằng mình có thể kê cao gối mà ngủ sao? Bà ta chắc chắn sẽ kiếm việc để mà cho cô ta làm.

Lâm Hồng Binh vẫn đang đợi Khương Tuệ Tuệ giải thích, nhưng Khương Tuệ Tuệ không có gì để nói. Triệu Anh Lai liên tục hỏi, nhưng Lâm Hồng Binh chỉ có thể nói: "Mẹ, con không g.i.ế.c con trâu rừng này."

Triệu Anh Lai giống như một quả bóng xì hơi, bà ta không còn gì để nói.

Cố Diệp Phi

Nhưng sau khi đi rồi, bà ta không kìm lòng được mà chạy lại nhổ nước miếng vào mặt Khương Tuệ Tuệ: "Hừ, cái con tiểu hồ ly bị dịch hạch đeo bám này, ông trời nhất định sẽ che chở cho mày!"

Lưu Ái Đệ tức giận: "Bà già c.h.ế.t tiệt, bà đang gọi ai là hồ ly tinh vậy?"

Khương Tuệ Tuệ nhìn Triệu Anh Lai từ trên xuống dưới, nói thẳng: "Điều bà nói là, ông trời nhất định sẽ sáng mắt ra để trừng phạt những người hay nói điêu, hắt nước bẩn lên người khác!"

Sau khi gia đình Lâm Hồng Binh rời đi, Lưu Ái Đệ vui vẻ nhìn con trâu rừng lớn trên mặt đất, cười nói: "Thật là kỳ lạ, phải nói rằng tôi không g.i.ế.c con trâu rừng này, nhưng khi tôi biết con trâu này không phải do Lâm Hồng Binh giết, làm sao tôi có thể vui mừng như vậy được nhỉ?"

Nói xong, cô ta lại liếc mắt nhìn Tống Thời Thanh một cái, thấy thân hình anh cao lớn vạm vỡ, liền nói đùa: "Ngày thường nhìn không ra được, người trẻ tuổi như cậu vậy mà vẫn có chút tài năng. Nhưng cậu chắc chắn không thể tự mình dắt trâu xuống núi, phải không? Thế này thì sao, tôi sẽ gọi Vệ Quân và bác cả nhà tôi lên giúp cậu.”

Trước khi Tống Thời Thanh có thể trả lời, cô ta đã vội vàng đi xuống núi gọi người.

Về việc tại sao đồng chí Lưu Ái Đệ lại nhiệt tình như vậy, một là vì hôm nay cô ta thấy rất vui khi mắng Triệu Anh Lai. Ai bảo con trai Triệu Anh Lai đã từ hôn với em chồng của cô ta làm gì? Cô ta và người nhà họ Lâm sẽ không bao giờ có thể hòa thuận với nhau.

Thứ hai là nghĩ nếu nhà bọn họ giúp mang trâu rừng xuống cho Tống Thời Thanh, như vậy vô luận như thế nào, Tống Thời Thanh nhất định phải cho bọn họ mấy miếng thịt trâu rừng chứ đúng không?

Sau khi Lưu Ái Đệ xuống núi, Lý Tú Cầm nói rằng cô ấy sẽ đi lấy giỏ tre lại đây.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 87: Chương 87



Trước khi nghe thấy tiếng súng, bọn họ đã đến tìm Khương Tuệ Tuệ mà không màng đến việc mang giỏ tre trên lưng, bây giờ Khương Tuệ Tuệ đã ổn, tại sao bọn họ không đi lấy giỏ tre về? Trong giỏ tre có một nửa nấm bào ngư, nấm linh sam và nửa còn lại là măng rừng!

Lý Tú Cầm rời đi không bao lâu, Khương Tuệ Tuệ đã nghe thấy một giọng nói từ hệ thống: "Chúc mừng ký chủ, miệng quạ đen đã thành công và phần thưởng lần này là một ống thuốc mỡ.”

Thuốc mỡ ư?

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ biết rằng đây là khen thưởng do miệng quạ đen thành công của Triệu Anh Lai đưa cho cô, nhưng cô có chút khó hiểu tại sao lại được thưởng thuốc mỡ. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra tại sao hệ thống lại thưởng cho cô thuốc mỡ rồi.

Nếu như trước đó cô không nhìn rõ vết thương của Tống Thời Tình là do quá bối rối, thì bây giờ cô có thể nhìn thấy rõ ràng rành rành.

Quần áo bị cành cây xé rách, trên da trần có vài vết máu. Trong khi đó, vết thương trên cánh tay to bằng móng tay của cô chẳng là gì cả.

Chắc là đau lắm, Khương Tuệ Tuệ nghĩ thầm trong lòng.

Cô lấy thuốc mỡ đi đến bên cạnh Tống Thời Thanh, sau khi nhìn kỹ, cô phát hiện ra rằng nó nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng. Vết thương trên cánh tay bị thứ gì đó cắt ra, da thịt bị xé toạc, m.á.u chảy ra đã khô lại.

Khương Tuệ Tuệ cắn môi và vươn tay nắm lấy bàn tay đang rút lại của Tống Thời Thanh: "Đừng cử động, anh đang bị thương."

Tống Thời Thanh thờ ơ nhìn vết thương, động vật trên núi rất cảnh giác và không dễ bắt. Mỗi lần lên núi bắt thứ gì, anh nhất định sẽ bị thương, mấy năm nay anh cũng đã hình thành thói quen.

Dù sao thì một thời gian sau khi đóng vảy sẽ ổn thôi, không có gì to tát cả.

Anh thậm chí cũng không nhíu mày lấy một cái: “Không sao đâu, lát nữa sẽ khỏi thôi.”

“Anh không bôi thuốc sẽ để lại sẹo, đừng cử động, để tôi bôi thuốc cho anh.” Tuệ Tuệ cau mày và bôi thuốc cho Tống Thời Thanh, ai nói đàn ông có sẹo thì không quan trọng? Thật đáng tiếc khi một cơ thể xinh đẹp như vậy lại có vết sẹo...

Vì không có tăm bông nên Khương Tuệ Tuệ chỉ có thể bóp thuốc mỡ lên tay trước, sau đó dùng đầu ngón tay chậm rãi xoa lên miệng vết thương. Động tác của cô rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm đau Tống Thời Thanh, sau khi lau vết thương xong, cô lại gần thổi vài hơi.

Cả người Tống Thời Thanh cứng ngắc đứng ở xa xa, cúi đầu nhìn cô gái trước mặt đang nghiêm túc bôi thuốc, đôi môi anh đào căng mọng hơi mím, cánh tay như bị lông vũ v**t v*, tê dại, phải nói là rất ngứa.

Lộc cộc.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ đến cảnh hai người lăn lộn với nhau lúc trước, toàn thân liền nóng bừng.

Nghĩ tới những gì bà nội đã nói với anh: "Cô ấy thích cháu sao? Bà nội nói cho cháu biết, nếu cháu cũng thích cô ấy, cháu có thể nói với bà nội, nếu cô ấy không ghét chúng ta, chúng ta nhanh đi cầu hôn đi."

Trước đây, anh cảm thấy những gì bà nội nói là điều không thể, nhưng bây giờ trong lòng anh lại cảm thấy khác. Trong những ngày qua tiếp xúc với Khương Tuệ Tuệ, cô không tức giận vì cô tin tưởng vào anh và khi anh ôm cô vừa rồi.

Anh tự nghĩ, Khương Tuệ Tuệ có thực sự thích anh không?

Cô có sẵn sàng kết hôn với anh hay không?

Khi Khương Tuệ Tuệ đang điều trị vết thương thứ ba, Tống Thời Thanh không thể nhịn được mà hỏi: "Khương Tuệ Tuệ, cô ..."

Trước khi anh có thể hỏi, Lý Tú Cầm đã trở lại với một cái sọt trên lưng. Nhìn thấy em chồng đang bôi thuốc cho một người đàn ông là Tống Thời Thanh, cô ấy vội vàng gọi cô và nói: “Em chồng, giỏ tre của em đâu rồi? Làm mất rồi hả?"

Khương Tuệ Tuệ liếc nhìn thoáng qua Lý Tú Cầm một cái, trả lời: "Em không biết đã để nó ở đâu rồi, chị dâu, đợi một chút, em đi tìm ngay đây."

Nói xong, cô quay đầu lại hỏi Tống Thời Thanh: "Vừa rồi anh muốn hỏi tôi cái gì?"

Sau khi bị ngắt lời, Tống Thời Thanh đột nhiên không thể hỏi lại.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 88: Chương 88



Anh vốn là một người rất tự cao kiêu ngạo, nếu không thì anh đã không tự trải qua năm năm, cho dù cuộc sống có gian khổ đến đâu, anh cũng sẽ không bao giờ đi gặp người bác cả đi đầu trong việc lục xoát nhà của ông bà mình để giữ lấy chức vụ.

Anh lắc đầu: "Không có gì."

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ cũng không nghĩ nhiều về điều đó, đặt thuốc vào tay anh và nói: "Tôi đã lau tất cả những nơi trên lưng mà anh không thể chạm tới, anh nhìn xem còn chỗ nào chưa bôi thuốc thì tự mình bôi thuốc đi. Trước tiên là anh nên bôi thuốc này đi, hiệu quả rất là tốt đó. Mỗi ngày chỉ cần xoa ba lần là được."

Hệ thống cho thì hiệu quả nhất định là rất phi thường rồi, nhưng Khương Tuệ Tuệ không biết nó tốt như thế nào, ba lần một ngày là điều cô tùy tiện nói, dù sao thông thường thì dường như là ba lần một ngày.

Sau khi giải thích điều này, cô vội vã đi tìm chiếc giỏ tre của cô.

Cô cũng đã hái được nửa giỏ toàn là nấm, thế nên đừng để mất chúng!

Tống Thời Thanh cầm thuốc mỡ mà cô đưa trong tay, ánh mắt anh rơi vào lưng cô. Nhìn cô bước từng bước thật cẩn thận về phía trước, trong lòng anh dâng biết lên bao cảm xúc lẫn lộn.

Không thể không thừa nhận rằng mặc dù Khương Tuệ Tuệ hơi yếu đuối một chút, nhưng cô thực sự khá dễ mến và làm cho người ta thấy thích.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Lý Tú Cầm, nhưng trong lòng cô ấy lại dâng lên một khả năng.

Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng tìm thấy chiếc giỏ tre mà cô đã đánh rơi trên mặt đất, một số nấm rơi ra đã bị cô dẫm nát trong lúc hoảng sợ, nhìn thấy vậy cô liền đau lòng, cô đã ôm xác nấm và nói một cách tiếc thương: "Bọn mày thật là thật đáng thương, lẽ ra bọn mày có thể hy sinh trở thành thức ăn và làm thành những món ăn ngon, nhưng bây giờ…”

“Chao ôi…” Sau khi thở dài, cô giả vờ khóc rất thảm thiết.

Sau khi nhìn thấy Lý Tú Cầm đến, cô lập tức trở lại bình thường. Lý Tú Cầm nói với cô: "Anh cả và anh thứ ba của em đang đến đây, chúng ta hãy nhanh chóng đến và cùng nhau xuống núi đi. Thanh niên trí thức Tống đã g.i.ế.c một con trâu rừng lớn như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ bán nó nếu không ăn hết. Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ mua một ít."

"Được ạ." Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu, trong lòng đã nghĩ xem đến lúc đó nên nấu món gì rồi.

Khi hai anh em Khương Vệ Quốc và Khương Vệ Quân được Lưu Ái Đệ gọi đến, bọn họ không tin lời mô tả phóng đại của đồng chí Lưu Ái Đệ, có ai có thể tay không g.i.ế.c được một con trâu rừng chứ? E rằng là đã trộm một con trâu con ấy.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy nó, tất cả đều mở to mắt. Quả thật là một chàng trai tốt, một con trâu rừng lớn đến như vậy kia mà!

Hai người lần lượt giơ ngón tay cái với Tống Thời Thanh, vỗ vỗ bả vai anh: "Thật là giỏi, cậu thật sự đã làm được!"

Sau khi tùy tiện tán gẫu vài câu, ba người cùng nhau nhấc con trâu lên, một trong ba người nhấc đầu trâu lên, một người khác nhấc thân con trâu, người kia nhấc đuôi trâu lên. Bọn họ đều là những nông dân đã quen với công việc nặng nhọc, không có kỹ năng gì khác, nhưng bọn họ vẫn còn sức lực, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy và đi xuống núi.

Về phần Lưu Ái Đệ thì xuống núi gọi người, cô ta cũng không lên nữa, mà ở lại nhà tiếp tục làm việc.

Lý Tú Cầm và Khương Tuệ Tuệ đi phía sau những người đàn ông, cô ấy nắm lấy tay Khương Tuệ Tuệ, khi chạm vào làn da mịn màng như sữa của cô, cô ấy hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, chỉ thì thầm: "Em gái nhỏ, chị dâu muốn hỏi em, em với thanh niên trí thức Tống rất thân quen hay sao?"

"Vẫn không hẳn là thân quen lắm, có chuyện gì vậy ạ?" Khương Tuệ Tuệ liếc nhìn thoáng qua Lý Tú Cầm, chờ đợi những lời tiếp theo.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 89: Chương 89



Nhưng có thể đoán được, nhất định cô ấy sẽ nói rằng Tống Thời Thanh là con của kẻ phản loạn, vì vậy cô ấy đã bảo cô đừng lại gần anh quá. Nhưng hầu hết mọi người ngày nay đều có loại tâm lý này, và Khương Tuệ Tuệ sẽ không thấy không vui vì Lý Tú Cầm đã nói với cô như vậy, cùng lắm thì cô sẽ chỉ đồng ý với cô ấy một cách qua loa.

Thật bất ngờ, Lý Tú Cầm thực sự không nói gì về điều này.

“Không có gì, chị dâu chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi.”

Lý Tú Cầm cười nói: “Chỉ là lần trước mẹ đã nói với chị, bà ấy đã nhờ người ta tìm cho em một người bạn đời mà thôi, gia cảnh hình như rất tốt, hơn nữa còn đang làm kế toán trong một khách sạn nhà nước. Hôm qua còn cầm một bức ảnh của em mang đến nhà thím Ngưu. Người ta ước tính rằng điều này có thể thành công. Mẹ nói rằng bà ấy muốn nói với em khi sự việc được giải quyết thỏa đáng, nhưng chị muốn nói với em trước một chút, để trong lòng em có sự chuẩn bị. Đừng chê chị dâu nói nhiều nhé."

“Phụt…” Khương Tuệ Tuệ nghe xong thì có hơi không biết phải nói sao, không phải lúc trước cô đã nói với mẹ là cô không muốn kết hôn trong thời gian này rồi sao? Tại sao mẹ cô lại lén lút tìm đối tượng cho cô ở sau lưng cô?

Nhưng nghĩ lại lại thấy buồn cười, nghĩ trước đây cô luôn được đàn ông săn đuổi ráo riết mà giờ bị giảm sút đến mức mẹ cô phải nhờ người tìm bạn đời cho cô.

Nhưng cô hoàn toàn không có ý định đi xem mắt, cô đã nghĩ đến việc hỏi Phương Quế Chi xem đã có chuyện gì.

Mẹ cô không bao giờ đề cập đến nó với cô.

Về phần Lý Tú Cầm, nếu Khương Tuệ Tuệ nói với cô ấy rằng cô còn quá trẻ và không muốn kết hôn, cô ấy có thể sẽ phải "thuyết phục" cô trong một khoảng thời gian rất lâu, vì vậy cô không định nói quá nghiêm túc với cô ấy. Rốt cuộc thì năm nay Lý Tú Cầm mới hơn hai mươi hai tuổi một chút, Nữu Nữu đã hơn ba tuổi, kết hôn với Khương Vệ Quốc khi cô ấy mới mười tám tuổi.

Năm nay Khương Tuệ Tuệ sẽ tròn mười chín, và nếu cô cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ trở thành cái mà bọn họ gọi là 'cô gái già'.

Dù sao thì cũng chỉ cần thu phục được Phương Quế Chi ổn định, cô nửa đùa nửa thật nói: "Thật không vậy? Tìm đối tượng cho em sao? Tại sao mẹ không nói với em? Đẹp trai không? Em có tầm mắt rất cao, nếu mà lớn lên không đẹp trai thì em sẽ không thích."

Nói xong, cô cố ý giả như vô tình liếc nhìn Tống Thời Thanh đang đi phía trước, để khiến cô thích, bất kể nói thế nào, người đó nhất định phải có khuôn mặt giống Tống Thời Thanh.

Cố Diệp Phi

Lý Tú Cầm chỉ nghĩ rằng Khương Tuệ Tuệ đang nói đùa, liền nói: "Em vẫn còn trẻ, em vẫn còn nhìn mọi thứ một cách quá phiến diện. Để kết hôn, điều quan trọng là tìm một người tốt với em.”

“Vậy anh cả đối xử tốt với chị như thế nào?” Khương Tuệ Tuệ quay đi và đưa chủ đề này quay về Lý Tú Cầm và anh trai Khương Vệ Quốc của cô.

Lý Tú Cầm đỏ mặt: “Anh cả của em là người trung thực và tốt với tất cả mọi người.”

“Vậy anh ấy tốt với chị à?” Thấy Lý Tú Cầm đỏ mặt, Khương Tuệ Tuệ nghiêng người và tiếp tục trêu chọc cô ấy.

Nhưng cô không chú ý rằng sau khi nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, Tống Thời Thanh đi ở phía trước có một sắc mặt u ám và có chút nghẹn trong cổ họng. Niềm vui khi bắt được một con trâu rừng tan thành mây khói và biến mất không thấy tung tích.

Khương Vệ Quốc ở phía trước nghe thấy những lời của Khương Tuệ Tuệ, bất đắc dĩ lắc đầu bất lực: "Em gái nhỏ, một cô gái như em hỏi những điều này làm gì? Em không thấy xấu hổ hả?”

Khương Tuệ Tuệ cười một tiếng, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc kêu: "Đây là chuyện thường xảy ra thôi, xem anh khẩn trương như thế nào này!"
 
Back
Top Bottom