Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 70: Chương 70



Nhưng cô ta còn chưa nói xong, Lâm Hồng Binh đã mắng cô ta: "Thúy Thúy, không được nói hươu nói vượn! Làm một quân nhân là bảo vệ quốc gia, mọi người cười cũng được, tôi rất vui khi làm cho mọi người vui vẻ, không có gì sai với điều đó. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình là trung đội trưởng thì sẽ thế nào, vì vậy sau này đừng nói những điều như vậy nữa.”

Đây là sự thật, chính Lâm Hồng Binh, một người ngay thẳng, không bao giờ nghĩ mình chỉ là một trung đội trưởng thì sẽ thế nào, hắn ta rất hòa đồng với các đồng đội trong quân đội.

Khi vừa rồi Khương Thúy Thúy nói điều này, hắn ta muốn ngăn cô ta lại, nhưng hắn ta bị nghẹn và cổ họng vẫn khó chịu đến mức không thể nói nên bây giờ hắn ta đã chậm lại, và phản ứng đầu tiên của hắn ta là mắng Khương Thúy Thúy.

Theo ý kiến của hắn ta, Khương Thúy Thúy ở đâu cũng tốt, nhưng điều này không tốt. Cô ta không nên luôn cho rằng hắn ta là trung đội trưởng thì sẽ lợi hại hơn, bởi vì ai cũng là đồng đội như nhau, hắn ta thì không có gì đặc biệt.

Khương Thúy Thúy bị nói, nhưng Lâm Hồng Binh đã nói trước mặt Khương Tuệ Tuệ, trong lòng cô ta nghẹn một cục tức, nhưng tất cả sự thù hận đều đổ dồn lên người Khương Tuệ Tuệ.

Khi đối mặt với Lâm Hồng Binh, cô ta gật gật đầu, như thể cô ta biết mình đã sai: "Được rồi, anh Hồng Binh, em biết, lần này là em sai, em thấy người khác cười nhạo anh nên em nóng lòng nói sai, sau này em sẽ không làm điều này nữa."

Khương Tuệ Tuệ nghĩ thật buồn cười khi nhìn cô ta như một bông sen trắng, rõ ràng trong đôi mắt cô ta tức giận đến mức sắp bùng cháy, nhưng cô ta vẫn cố tình nói những lời như vậy, thật đúng là lợi hại, không có gì lạ khi cô ta có thể cướp đi người đàn ông của chị họ mình.

Cô khẽ mỉm cười, không nhìn hai người bọn họ nữa, quay người định rời đi, lại phát hiện Tống Thời Thanh còn chưa đi, vẫn ở chỗ cũ chờ cô.

Cô nhẹ nhàng bước nhanh về phía trước, đi cùng với Tống Thời Thanh: "Còn chưa đi nữa sao?”

Tống Thời Thanh liếc xéo cô một cái: "Chờ cô đấy."

Nếu Lâm Hồng Binh và Khương Thúy Thúy dám làm gì cô, anh sẽ bảo vệ cô.

Nhưng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, xem ra cô hoàn toàn không sợ hai người bọn họ.

Sinh ra tay chân thon thả yếu đuối, không biết cô lấy đâu ra gan lớn như thế.

Nghĩ đến như vậy, Tống Thời Thanh khẽ cười một tiếng.



Phương Quế Chi đi trả lại dụng cụ, mà Tống Thời Thanh đã cầm cuốc của Khương Tuệ Tuệ để đi cất dụng cụ, vì vậy cô đã đợi Phương Quế Chi.

Tống Thời Thanh đặt cái cuốc vào giỏ, quay người chuẩn bị rời đi thì thấy mẹ của Khương Tuệ Tuệ đang nói chuyện với vợ của đại đội trưởng khi thu dọn công cụ.

Cố Diệp Phi

Phương Quế Chi: "Thúy Phân, lần trước tôi nhờ mọi người làm chút chuyện đã xảy ra như thế nào rồi? Có tin tức gì không?"

Ngưu Thúy Phân: “Tôi còn chưa nói ra, nhưng không biết tên tiểu tử đó nghe được tin tức từ đâu, nói tác phong của Tuệ Tuệ nhà chị không tốt, và nếu con bé không rõ ràng với những nam thanh niên trí thức, anh ấy sẽ không sẵn sàng buông tay. Nói cho tôi biết sự thật, giữa Tuệ Tuệ nhà chị và thanh niên trí thức Đàm, rốt cuộc thì…"

Lời còn chưa nói xong, Phương Quế Chi đã ngắt lời giữa chừng.

Tuy Phương Quế Chi không thích mắng chửi người khác, nhưng bây giờ bà ấy nhịn không được mà chửi vài câu: "Đừng nghe những kẻ ngồi lê đôi mách đó đánh rắm! Tôi biết rất rõ con gái mình, con bé không thể làm được chuyện như vậy. Hơn nữa, ai nói ra chuyện này, gọi cô ta ra ngoài, tôi đối chất với cô ta, hỏi cô ta có thật sự nhìn thấy con gái tôi làm chuyện đáng xấu hổ hay không, nếu không có bằng chứng mà nói bậy, cho dù tôi có tốt tính đến đâu, tôi cũng phải xé miệng cô ta ra!"
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 71: Chương 71



Ngưu Thúy Phân có chút ngượng ngùng xấu hổ: "Ôi, chị đừng tức giận như vậy, tôi tin Tuệ Tuệ nhà chị, không phải là vì nghe được lời đàm tiếu nên anh họ của tôi nhờ tôi hỏi hay sao? Nếu thật sự không có gì, tôi nhất định sẽ nói chuyện với bọn họ.”

“Nếu việc này mà thành, hai nhà chúng ta sẽ trở thành thân thích.”

Ngưu Thúy Phân cười cười: “Tuệ Tuệ gả sang đó sẽ chỉ hưởng phúc thôi, mẹ chồng thì làm ở trung tâm bách hóa, bố chồng là cán bộ quốc gia, cháu trai tôi thì làm ở khách sạn lớn của nhà nước, cả nhà ăn cơm quốc gia, người khác cầu mà không được."

Theo lý mà nói, với điều kiện của cháu họ, Ngưu Thúy Phân không có khả năng sẽ để mắt đến một nhà có điều kiện như nhà họ Khương.

Nhưng mà lại không chịu được cháu trai của bà ấy đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, điều kiện lấy con dâu duy nhất là phải xinh đẹp. Bà mối đã giới thiệu cho anh ta vài đối tượng, nhưng khi gặp nhau, anh ta cho rằng bọn họ lớn lên chưa đủ xinh đẹp.

Lúc này mới có Ngưu Thúy Phân trở thành bà mối của Khương Tuệ Tuệ.

Khi Phương Quế Chi nghe thấy điều này, làm sao bà ấy có thể không vui? Nhà họ Lâm từ hôn thì sao? Chẳng lẽ cô con gái lớn xinh đẹp tuyệt trần của nhà họ không lấy được chồng hay sao?

Nếu con bé có thể kết hôn với cháu trai của Ngưu Thúy Phân, điều đó có thể tốt hơn là kết hôn với Lâm Hồng Binh.

Cố Diệp Phi

Bà ấy cười nói: "Vậy thì nhờ cô tốn thêm chút tâm tư. Lát nữa khi người đàn ông nhà tôi trở về, nếu như mang về được thứ gì tốt, tôi nhất định sẽ đưa cho cô."

“Nhất định rồi, nếu việc này thành công, tôi cũng sẽ không khách khí.” Ngưu Thúy Phân đùa giỡn nói, lại hỏi: “Đúng rồi, chỗ chị có ảnh chụp của Tuệ Tuệ hay không? Để tôi mang ảnh chụp qua, biết đâu sau khi cháu tôi nhìn thấy ảnh chụp thì mọi chuyện lại thành.”

“Có, có, đợi lát nữa ăn tối xong tôi sẽ mang sang cho cô." Phương Quế Chi đồng ý với một nụ cười.

Hai người bọn họ ngừng nói chuyện.

Tống Thời Thanh nghe vào trong tai những lời này, trong lòng giật mình, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu, lại không biết tại sao lại tức giận.

Những ngón tay mảnh khảnh cuộn tròn thành một quả bóng, thể hiện sự không vui trong lòng anh.

Nhưng nếu những người khác phù hợp với Khương Tuệ Tuệ, điều đó có liên quan gì đến anh? Anh lắc đầu xua đi cảm giác lạ lùng trong lòng.

Vừa cất xong nông cụ và đi đến, đúng lúc nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đang ôm cánh tay của mẹ cô, hai mẹ con bọn họ đang nói cười vui vẻ, bọn họ không biết đang nói về chuyện gì.

Nghe cuộc trò chuyện trước đó, Tống Thời Thanh luôn cảm thấy rằng bọn họ đang nói về cháu trai của Ngưu Thúy Phân, vì vậy anh mím chặt môi, khuôn mặt vô cảm ngày càng lạnh lùng và cứng rắn, trông thật đáng sợ.

Khi Khương Tuệ Tuệ quay đầu lại, cô nhìn thấy Tống Thời Thanh đang đi cách bọn họ không xa, cô chào anh: "Thanh niên trí thức Tống!"

Nhưng Tống Thời Thanh quay đầu đi như không nghe thấy cô, đặt con d.a.o bên thắt lưng bước nhanh đi về phía trước.

Anh đã đặt bẫy ở một nơi ẩn nấp trên núi, đêm nào cũng lên núi xem có bắt được con mồi hay không. Lý do tại sao anh gặp được Khương Tuệ Tuệ ngày hôm qua cũng là vì anh vừa mới xuống núi.

Khương Tuệ Tuệ bối rối không hiểu được trước sự thờ ơ đột ngột của Tống Thời Thanh, người đàn ông này bị làm sao vậy? Lúc trước còn không sao, nhưng anh giúp cô đi trả mỗi cái cuốc, tại sao đột nhiên... dường như biến thành một người khác vậy.

"Con và thanh niên trí thức đó rất quen thuộc hay sao?" Phương Quế Chi hỏi.

Trong toàn bộ Nguyệt Phượng Loan, chỉ có một số ít người gọi Tống Thời Thanh là 'thanh niên trí thức', chứ không phải 'con của kẻ phản loạn'. Ở nơi này, loại ‘con của kẻ phản loạn’ có địa vị cao trong gia đình này là đối tượng bị mọi người bài xích.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 72: Chương 72



Nhưng con người có thiện có ác, không thể phủ nhận toàn bộ, giống như ở Nguyệt Phượng Loan cũng có người nhiệt tình, cho dù chỉ có một ít, bọn họ cũng đã dang tay giúp đỡ khi gia đình nhà họ Tống gặp khó khăn.

Khương Tuệ Tuệ gật đầu: "Ừm, con và anh ấy hiện đang làm cùng một miếng đất. Mẹ đừng nhìn anh ấy thường tỏ ra lạnh lùng và không thích nói chuyện, như thể anh ấy muốn ăn thịt người, nhưng anh ấy thực sự khá nhiệt tình. Anh ấy đã giúp con làm tất cả công việc mà con không thể hoàn thành."

Phương Quế Chi vừa nghe lời này, ấn tượng đối với Tống Thời Thanh tốt hơn một ít: “Như vậy thì tốt, nhưng chúng ta không thể chiếm chỗ tốt của cậu ấy được, sau này nếu nhà chúng ta có đồ tốt thì gửi cho nhà bọn họ một ít đi."

Cuộc sống của nhà họ Tống không hề dễ dàng, thử nghĩ mà xem, hai vị trưởng lão nhà họ Tống đã già, bà nội Tống chưa bao giờ làm việc đồng áng, ông nội Tống ban đầu có thể làm một số công việc đồng áng. kiếm được điểm lao động, nhưng sau đó có vẻ như sức khỏe của ông ấy không được tốt. Gánh nặng gia đình trong nhà dồn hết lên một mình vai Tống Thời Thanh.

Mặc dù Phương Quế Chi nói như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ lại liền nhắc nhở: "Nhưng con cũng nên chú ý khi tiếp xúc với cậu ấy. Đừng quá gần, kẻo bị những người phụ nữ lắm lời đó đàm tiếu trong cuộc sống, điều này sẽ hủy hoại danh tiếng của con một lần nữa. Mẹ đã rất tức giận khi nghe điều đó."

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ nhìn Phương Quế Chi, nhăn chiếc mũi nhỏ và dựng đứng của cô.

Cô khẽ hừ nhẹ một tiếng nói: "Mặc kệ bọn họ, bọn họ thích nói gì thì nói, lời đồn thì cũng không phải sự thật, người ngay thẳng không sợ mấy lời đó. Nếu không thể gặp được người tốt, mặc kệ chúng ta gặp ai thì bọn họ cũng sẽ nói mà thôi. Hôm nay con nói chuyện với thanh niên trí thức Tống, bọn họ nói rằng con với thanh niên trí thức Tống không trong sạch rõ ràng, ngày mai con không nói chuyện với thanh niên trí thức Tồng, bọn họ sẽ nói rằng trong lòng con có quỷ, con chột dạ. Cứ đi con đường của riêng mình và hãy để bọn họ nói."

Khương Tuệ Tuệ khi còn trẻ. Cô xinh đẹp và cô thường bị những bạn nữ ghen tị với cô hãm hại khi cô còn đi học.

Những người không ưa nhìn được như cô cũng sẽ nói về cô, và các bạn nam thích cô rồi tỏ tình đều bị từ chối cũng sẽ nói sau lưng cô, nếu cô quan tâm đến từng người thì thật là mệt mỏi.

Điều quan trọng nhất là sống tốt cuộc sống của chính mình, hãy để bọn họ nói về điều đó. Miễn là bọn họ không nói trước mặt cô và để cô nghe thấy, cô sẽ không quan tâm.

Sau khi Phương Quế Chi nghe xong, bà ấy vốn định nói điều gì đó, nhưng sau khi nghĩ lại, dường như những gì con gái nói là khá hợp lý. Sau đó, bà ấy có cảm giác chợt nhận ra, bà ấy cho rằng con gái mình đã thực sự trưởng thành rồi.

………

Trở về nhà, đó là thời gian nấu ăn yêu thích của Khương Tuệ Tuệ.

Khương Tuệ Tuệ thực sự thích nấu ăn, vì vậy cô không cảm thấy mệt mỏi, khi về đến nhà, cô lấy đuôi cá đã ướp ra, cắt lát và cắt làm đôi, lần này không cần phải chiên cá lên, chỉ cần cho vào nồi hấp vài phút là được.

Sau đó lấy lọ ớt ngâm ra, lấy ra bảy tám quả ớt ngâm, cắt nhỏ để dùng dần.

Những quả ớt ngâm này đều do Phương Quế Chi ngâm bằng loại ớt do chính bà ấy trồng trên mảnh đất của nhà, có thể ăn trực tiếp trong bữa ăn. Nó không cay lắm, có vị chua cay, ăn rất ngon.

Mặc dù mẹ của Khương Tuệ Tuệ đến từ Thượng Hải, bà ấy không bao giờ ăn cay nhưng bà ấy vẫn chấp nhận ăn ớt giống như cha cô.

Dùng d.a.o đập dập đầu tỏi, hớt bọt, sau khi dầu trong chảo nóng thì cho tỏi băm nhuyễn vào nhanh, mùi thơm sẽ tỏa ra nhanh chóng, sau đó cho ớt ngâm chua xắt nhỏ vào xào thơm một chút là được, lúc đầu hơi cay nồng, nhưng không lâu sau đó sẽ được bao phủ bởi mùi thơm của ớt và tỏi băm.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 73: Chương 73



Vớt đuôi cá đã hấp chín ra, rưới ớt đã chiên lên trên, ớt đỏ rực và đuôi cá mềm khiến người ta ăn rất ngon miệng.

Đuôi cá thực chất là phần có hương vị đậm đà nhất trong cả con cá, thịt mềm thơm ngon, ăn một miếng đuôi cá tươi mềm với một miếng ớt ngâm, chậc chậc, ngon tuyệt.

Cá chuối không có nhiều xương cá ở đuôi cá, khi ăn cũng không quá mức phiền toái. Những chiếc đuôi cá đều được thái mỏng, ở giữa mỗi lát được rưới nước sốt tươi sánh đặc, sau đó chấm với một ít ớt ngâm chua là đã có thể thưởng thức một bữa tiệc k*ch th*ch vị giác.

Lần này Nữu Nữu không la hét đòi ăn cá nữa, còn nhỏ sẽ không ăn được cay. Vì vậy, lần này Khương Tuệ Tuệ hấp tổng cộng hai món sữa trứng, đặc biệt làm cho Nữu Nữu.

Nữu Nữu nhìn cái đuôi cá với ớt băm nhỏ thơm quá, muốn ăn nhưng lại không dám ăn, có chút đáng thương, Khương Tuệ Tuệ nhìn thấy, vươn tay gõ gõ mũi của cô bé, cười nói với một câu: “Ngày mai là ngày lễ, cô nhỏ làm bánh trôi nước nhân đậu nếp cho Nữu Nữu được không?”

Khương Tuệ Tuệ có thể làm nhiều hơn, không chỉ cá và sữa trứng, cô có thể làm được nhiều món ăn khác nữa.

Chỉ một câu nói đã kéo Nữu Nữu ra khỏi sự thất vọng. Đôi mắt to sáng ngời của đứa trẻ tràn đầy kinh ngạc, cô bé vội vàng gật đầu, hai b.í.m tóc trên đầu cũng đung đưa.

“Được ạ, cô nhỏ là tốt nhất!”

Khương Tuệ Tuệ ngồi xổm xuống, áp nửa khuôn mặt về phía cô bé: “Vậy thì Nữu Nữu hôn cô nhỏ đi.”

Nữu Nữu vội vàng trao một nụ hôn ngọt ngào, hình như là do bị tài nấu nướng của Khương Tuệ Tuệ thu phục. Phải biết rằng bình thường Nữu Nữu sẽ không hôn ai cả, thậm chí là cả mẹ của mình là Lý Tú Cầm.

Món đầu cá xắt hạt tiêu làm lần này cũng được mọi người ưa chuộng, ngoại trừ Lưu Ái Đệ.

Không phải Lưu Á Đệ không thích ăn, ngược lại, mỗi ngày cô ta đều đi làm, buổi tối đều rất mong chờ tài nấu nướng của em chồng. Chỉ là từ buổi sáng cô ta đánh răng bằng bàn chải đánh răng của Khương Tuệ Tuệ, răng cô ta lại đau dữ dội.

Cố Diệp Phi

Không, bây giờ nó vẫn còn rất đau.

Khi ăn vào buổi trưa, cô ta đã nói với Khương Vệ Quân về điều đó một cách khó chịu. Khương Vệ Quân yêu cầu cô ta đến trung tâm y tế để bác sĩ xem có vấn đề gì và liệu cô ta có nên kê đơn thuốc hay không.

Nhưng cô ta lại bĩu môi: "Còn biết làm sao đây? Nhất định phải dùng bàn chải đánh răng của em gái anh để đánh à?! Lại còn quý giá như vậy, em còn tưởng là đồ gì tốt, không ngờ cái đồ hư này dùng một chút đã khiến răng em đau, em nghĩ sau này không chải cũng không đau nữa, đi bệnh viện kê đơn thuốc sẽ tốn bao nhiêu tiền đây, không cần phải tốn tiền vô lý như vậy.”

Tuy Khương Vệ Quân không đồng ý với việc vợ mình cho rằng mình bị đau răng do dùng bàn chải đánh răng của em gái nhỏ, nhưng thấy vợ mình như vậy, hắn nghĩ chắc cũng không đau lắm nên cũng không nói gì thêm.

Dù sao thì khi cô ta thật sự chịu không nổi cơn đau nữa, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ chủ động đến bệnh viện mà thôi.

Nếu cứ thuyết phục cô ta bây giờ, cô ta chắc chắn sẽ không nghe theo.

Về phần Lưu Ái Đệ, cô ta cũng nghĩ rằng cơn đau răng của bản thân mình sẽ không kéo dài, nhưng cô ta không ngờ rằng nó sẽ không hồi phục vào ban đêm, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến hoạt động bình thường của cô ta khi ăn uống.

Hôm nay nhà họ Khương ăn bánh bao,Phương Quế Chi đã hấp xong vào buổi sáng trước khi đi làm, buổi tối chỉ cần hâm nóng là được.

Lưu Ái Đệ đang cầm bánh bao bột mì không đủ mềm, nhìn chiếc đuôi cá xắt nhỏ với ớt trên bàn, cô ta nuốt nước miếng, chiếc đũa chạm vào đuôi cá mấy lần liền thu lại. Khi bị đau răng, ăn một miếng ớt, nó rất chua và đau đớn.

Cô ta thích ăn một ít, nhưng cô ta không thích ăn mà phải sẵn sàng chịu cực hình như vậy chỉ vì một miếng.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 74: Chương 74



Nhưng... cảm giác không được ăn đồ ăn ngon đang ở ngay trước mắt mình, thật là quá tàn nhẫn!!!!

Khương Tuệ Tuệ nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn với Lưu Ái Đệ, đoán rằng cô ta có thể không ăn được đồ cay vì bị nguyền rủa khi bị đau răng.

Ngày thường cô cũng không dùng nhiều đến cái hệ thống này, mặc dù đã nhận được không ít thưởng từ hệ thống, nhưng cô cũng không biết quá nhiều quy tắc ở trong đó. Ví dụ khi cô nguyền rủa bệnh đau răng của Lưu Ái Đệ, nhưng cô không biết thời hạn là bao lâu.

Vậy đó, Khương Tuệ Tuệ nghĩ thầm.

Ai đã khiến Lưu Ái Đệ khó chịu đến mức phải dùng bàn chải đánh răng để đánh răng, đó là lỗi của chính cô ta.

Nghĩ đến đây, Khương Tuệ Tuệ lại cắn một miếng thịt cá, ăn với ớt xắt nhỏ và canh chua nóng với cơm, gạo nếp biến thành màu nước sốt, hương vị càng nồng, cắn một miếng rất ngon.

Lộc cộc, đồng chí Lưu Ái Đệ không thể không nuốt một ngụm nước bọt khác, cô ta lại nhìn vào bát sữa trứng trước mặt Nữu Nữu, món sữa trứng mịn màng và thơm phức được rắc thêm một ít hành lá xanh mướt, trông thật hấp dẫn.

Lưu Ái Đệ vẫn nhớ rằng khi cô ta ăn sữa trứng vào tối qua, nó tan chảy trong miệng, mịn màng và tươi mát.

Lại nuốt một ngụm nước bọt xuống, đồng chí Lưu Ái Đệ vươn móng vuốt về phía bánh trứng: "Nữu Nữu, cháu còn nhỏ như vậy, nhất định là không được ăn nhiều, thím ba ăn hộ cháu một chút nhé?"

Nữu Nữu mở miệng, cô bé trợn tròn mắt nhìn, thấy cô ta có vẻ như không biết xấu hổ, thím ba muốn ăn canh trứng của cô bé mà lại làm bộ giống như tới giúp cô bé ăn, cô bé kinh ngạc, sợ hãi, vội lắc lắc đầu: “Thím ba, Nữu Nữu có thể tự ăn hết được mà!”

"Vớ vẩn! Một bát canh trứng lớn như vậy, cháu còn nhỏ sẽ ăn hết được sao? Thím ba không tin! Cho thím ba ăn đi!"

Cố Diệp Phi

Nói xong, Lưu Ái Đệ phát huy trình độ da mặt dày không biết xấu hổ định vươn tay ra ngoài để lấy món trứng sữa trước mặt Nữu Nữu.

Nhìn thấy cảnh này, vợ chồng của Lý Tú Cầm và Khương Vệ Quốc không thể kìm lòng được nữa.

Nhưng Lưu Ái Đệ là vợ của em trai Khương Vệ Quốc, Khương Vệ Quốc với tư cách là anh cả, quá xấu hổ để nói bất cứ điều gì về cô ta trước mặt nhiều người.

Về phần Lý Tú Cầm, mẹ chồng vẫn chưa nói, mặc dù không hài lòng nhưng cô ấy vẫn kiên nhẫn chờ mẹ chồng và em chồng mở lời.

Quả nhiên, trước khi bàn tay của Lưu Ái Đệ chạm vào bát sữa trứng, Phương Quế Chi đã dùng đũa gõ vào nó một cách không thương tiếc.

Phương Quế Chi lạnh mặt nói: “Không biết xấu hổ khi giành giật thức ăn của một đứa trẻ ba tuổi hay sao?!”

Bị một cái tát, đồng chí Lưu Ái Đệ lập tức đau đớn rút tay về. Trong một thời gian, cô ta cảm thấy tủi thân ủy khất, cảm thấy mẹ chồng bất công, thương chị em chồng thì không nói, lại còn thương dâu hơn, đối xử với nhà chị dâu còn tốt hơn cô ta, trước khi kết hôn, cô ta đã có địa vị thấp nhất trong gia đình, và sau khi kết hôn, địa vị của cô ta trong nhà chồng vẫn là rất thấp.

Bởi vì răng rất đau, cô ta chỉ có thể há to miệng hét lên: "Mẹ, mẹ thiên vị, tại sao con lại không thể ăn trứng?"

Khương Tuệ Tuệ trả lời một câu: "Mẹ không nói chị không được ăn trứng, nếu chị thực sự muốn ăn nó thì chị có thể tự làm nó, tôi đã hấp sữa trứng rồi, nhưng tôi không muốn đưa nó cho chị.”

Nói xong, Khương Tuệ Tuệ lại nhướng mày với Lưu Ái Đệ, mỉa mai khoe khoang một cách quang minh chính đại.

Ai bảo Lưu Ái Đệ luôn đối nghịch chống lại cô làm gì?

Đồng chí Lưu Ái Đệ răng yếu, không ăn được đồ ngon thì cũng không sao, nhưng bị em chồng không biết bao giờ mới lấy chồng nói thì câm nín, tay cầm bánh bao hấp, cho vào miệng cô ta một cách giận dữ, sau đó cắn một miếng.

Rít rít, đau răng quá đi!
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 75: Chương 75



Tống Thời Thanh về nhà và ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó anh đeo một chiếc rìu nhỏ bên hông và định lên núi.

Trước khi đi ra ngoài, bà nội Tống đứng ở cửa viện nói: "Buổi tối lên núi cẩn thận một chút, mặc kệ có bắt được mồi hay không, trở về sớm một xíu, bà nội sẽ để cửa cho cháu."

Kể từ khi Tống Thời Thanh bắt đầu đi săn trong núi, bà nội Tống sẽ nói với anh câu này mỗi khi anh ra ngoài vào ban đêm, không có ngoại lệ.

Cố Diệp Phi

Tống Thời Thanh nghe mãi không chán, lần nào cũng nghiêm túc đồng ý nói: "Vâng, cháu biết rồi, bà nội không cần lo lắng cho cháu, nếu cháu về muộn, nhất định là đã gặp phải con mồi. Bà nội đi ngủ sớm đi."

Mặc dù bà nội Tống đã đồng ý nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Nhưng lo lắng có ích lợi gì, nếu không phải dựa vào Tống Thời Thanh thỉnh thoảng lên núi săn một ít con mồi đem bán, thỉnh thoảng đổi lại một ít tiền, cuộc sống của gia đình bọn họ sẽ như thế nào đây?

Bà nội Tống thở dài, chính bọn họ là người đã liên lụy đứa trẻ này.

Về phần Tống Thời Thanh, anh thoải mái lên núi, đi thẳng đến nơi anh thường đặt bẫy săn trên núi.

Anh đã đến khu vực này nhiều lần, và anh đã quen thuộc với nó đến mức không thể quen thuộc hơn. Hơn nữa, là một người đàn ông, anh cũng rất dũng cảm, và anh không sợ lên núi vào ban đêm.

Mặc dù lúc này gió núi thổi qua, cành cây đung đưa, bóng cây lốm đốm, mọi thứ xung quanh trông thật u ám âm trầm.

Kể từ lần cuối bắt chuột tre ở đây bằng bẫy săn, đã mấy ngày liền không có con vật nào đến đây, anh băn khoăn không biết mùi m.á.u có phải đã báo động con mồi hay không, nên bọn chúng đã đi đường vòng, đang định đặt bẫy săn ở một hướng khác.

Vốn dĩ lần này tới đây anh cũng không có ý định bắt con mồi gì, chỉ là kiểm tra theo lệ thường mà thôi. Nhưng lần này, vừa đến nơi, anh đã nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề.

Là một con mồi rất lớn, có thể là lợn rừng, trâu rừng hoặc là sói.

Nhưng khả năng xuất hiện của sói thấp hơn hai khả năng trước, bởi vì sói luôn thích đến và đi theo đàn, nếu một con sói bị thương và rơi vào bẫy, nhất định sẽ có những con sói khác chờ sẵn xung quanh. Nhưng khi anh đến, anh không thấy bất kỳ con sói nào khác.

Tống Thời Thanh đang suy nghĩ về điều đó khi đến gần cái bẫy, và quả nhiên, đó là một con trâu rừng khổng lồ đã rơi vào bẫy.

Vì kích thước của mình, nó thậm chí còn không thể nhét vừa cái bẫy mà Tống Thời Thanh đã đào, để lại một nửa cơ thể vẫn ở bên ngoài. Tống Thời Thanh lấy ra chiếc rìu được ghim ở thắt lưng của mình và đ.â.m vào bụng con trâu, lúc đầu con trâu còn kêu gừ gừ, nhưng sau đó nó không nhúc nhích gì được nữa.

Tống Thời Thanh lúc này mới lấy ra sợi dây gai mình mang theo, một đầu buộc vào chân sau của con bò, đầu còn lại buộc vào eo của mình, anh nghiến răng lấy hết sức kéo ra.

Bởi vì một nửa con thân trâu ở bên ngoài, nên không tốn nhiều sức để kéo lên, dựa vào sức mạnh của cây, Tống Thời Thanh đã thực sự kéo lên một con trâu nặng sáu bảy trăm cân.

Tuy nhiên, anh còn chưa kịp cởi dây trói thì đã thấy con trâu vốn đã 'chết' vùng vẫy đứng dậy, rồi chạy như điên về phía trước.

Tống Thời Thanh bị con trâu dắt cả người ném đi, dây gai còn buộc quanh eo, cứ như vậy bị con trâu kéo đi, đi vào núi sâu...

Con trâu rừng vô cùng sợ hãi. Để trốn thoát, nó đi điên cuồng chạy về phía trước mà không quan tâm thứ gì, nó chạy trốn tứ phía.

Cơ thể của Tống Thời Thanh bị trói bằng một sợi dây gai, trong lúc chạy trốn khỏi trâu, cả người anh bị ném xuống đất, trên cây, gai chạy khắp người để lại những vệt máu, anh nhăn mặt đau đớn.

Anh nghiến răng nghiến lợi, sau khi con trâu chạy chậm lại một chút, anh liền nhân cơ hội chộp lấy sợi dây gai đang trói anh. Tay kia giữ chặt chiếc rìu, anh dùng hết sức c.h.é.m về phía sợi dây gai.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 76: Chương 76



Sáng hôm sau, Khương Tuệ Tuệ phân phát bàn chải đánh răng mà hệ thống thưởng cho cô, phát cho mỗi người một cái.

Tất nhiên, đồng chí Lưu Ái Đệ không nằm trong số đó, bàn chải đánh răng của cha Khương Tuệ Tuệ đã bị Phương Quế Chi cất đi.

Lưu Ái Đệ không dám đánh răng bằng bàn chải đánh răng sau khi đánh răng ngày hôm qua, nhưng cô ta rất không vui khi thấy mọi người có một chiếc còn mình thì không.

Lẩm bẩm trong miệng: "Không phải nói nuôi con gái là nuôi cho nhà người khác hay sao, mua nhiều bàn chải đánh răng như vậy tốn hết bao nhiêu tiền? Tiền trong nhà đều bị cô tiêu hết rồi."

Phương Quế Chi thấy cô con dâu thứ ba lại bắt đầu gây rắc rối, bà ấy quay lại: "Tôi đã nhờ Tuệ Tuệ mua nó và tôi không thể quyết định tiêu tiền của mình như thế nào nữa hay sao? Vệ Quân, con mau xem vợ của con, mẹ vẫn chưa c.h.ế.t mà nó đã muốn tranh giành quyền quản lý trong nhà rồi.”

Khương Vệ Quân đã biết về vấn đề của vợ mình từ lâu, cô ta không hề có ý xấu, nhưng cô ta chỉ là không bỏ được cái thói hôi hám nói nhiều, suốt ngày nói một mồm, nói đi nói lại, không nói được lời hoa mỹ nên khiến người khác không vui.

Hắn đưa tay kéo Lưu Ái Đệ, nhỏ giọng không vui nói: “Đau răng cũng không thể nói chuyện nhiều.”

Nhưng Lưu Ái Đệ lại thu tay về, khịt mũi một cái, xoay người rời đi.

Ngược lại, Lý Tú Cầm mỉm cười và cố gắng làm dịu mọi thứ: "Mẹ, em dâu thứ ba chính là người như vậy, em ấy là người thẳng thắn nghĩ sao nói vậy. Đừng giận cô ấy, và em chồng cũng vậy, em đừng chấp nhặt với em dâu ba. Em và mẹ yêu thương mọi người, trong lòng chị và anh cả đều biết, chị vẫn còn chưa biết cách dùng bàn chải đánh răng này, em có thể dạy cho chị được không?"

Khương Vệ Quân cũng vội vàng nói: "Chị dâu nói đúng, mẹ, em gái, mọi người đừng chấp nhặt với Ái Đệ, cô ấy là một người có miệng xấu nhưng rất tốt bụng."

Cố Diệp Phi

Đây là lý do tại sao Phương Quế Chi, cũng là con dâu, nhưng lại thích Lý Tú Cầm hơn. Biết làm việc, miệng ngon ngọt, ai lại không thích một cô con dâu như vậy?

Khương Tuệ Tuệ cũng có ấn tượng tốt với người chị dâu mới ở chung vài ngày này, cô đã bỏ đi chút khó chịu với Lưu Ái Đệ ở sau lưng và đi dạy mọi người cách đánh răng bằng bàn chải đánh răng.

"Nữu Nữu, con cũng phải chải nhẹ nhàng từ trên xuống dưới giống như cô nhỏ của con, không được quá mạnh, cũng không được chải theo chiều ngang, sẽ làm hỏng men răng. Chỉ cần chải như vậy trong khoảng hai phút thôi. Nếu thời gian chải quá ngắn thì cũng vô dụng."

Nữu Nữu không hiểu nên ngơ ngác hỏi: "Cô nhỏ, men răng là gì? Ăn được không? Trên răng cháu còn có men răng hay sao? Sao cháu không biết?"

Lý Tú Cầm ở một bên hướng dẫn Nữu Nữu làm, vừa tức giận vừa buồn cười: “Con càng ngày càng tham, cái gì cũng muốn ăn."

Khương Tuệ Tuệ cũng cảm thấy buồn cười trước thuộc tính mèo tham lam ngây thơ và đáng yêu của Nữu Nữu, cô lắc đầu, ngồi xổm xuống và nhìn Nữu Nữu ngang hàng: “Men là lớp trên răng có thể bảo vệ răng, cháu không thể ăn nó. Nào, Nữu Nữu. Bóp một ít kem đánh răng vào bàn chải đánh răng, cô nhỏ sẽ dạy cháu cách đánh răng.”

Lấy Nữu Nữu làm ví dụ, Khương Tuệ Tuệ phụ trách dạy Nữu Nữu, và mấy người lớn đang lắng nghe bên cạnh, vốn dĩ cũng không phải việc gì khó, nói một lần là mọi người cũng biết nên làm như thế nào.

Thấy Khương Vệ Quân đang đánh răng một cách mạnh mẽ, Lưu Ái Đệ vội vàng chạy tới và nói: "Vệ Quân, tại sao anh vẫn đánh răng? Không phải em đã nói với anh rồi sao? Dùng cái bàn chải đánh răng này đánh răng sẽ khiến răng đau, răng em đến bây giờ vẫn còn đau đây này."

Khương Vệ Quân đánh răng xong, hắn lắc đầu nói: "Nếu đúng như lời em nói, chẳng phải những thanh niên trí thức trong trại thanh niên trí thức đó đều bị đau răng hay sao?
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 77: Chương 77



Anh thấy bọn họ còn rất tốt, em bị đau răng không liên quan gì với bàn chải đánh răng. Anh nghĩ em gái anh mua bàn chải đánh răng hoạt động rất tốt, và miệng rất thoải mái sau khi đánh răng. Nếu em cảm thấy thực sự đau, anh sẽ đưa em đến trung tâm y tế để kê đơn thuốc sau khi ăn sáng. Đừng giữ khư khư làm gì, tiết kiệm được chút tiền này thì em có thể xây một ngôi nhà mới với một ít tiền này hay không?"

Trước kia không phải bọn họ không đánh răng, nhưng đánh răng của bọn họ chỉ giới hạn trong việc súc miệng hoặc là dùng khăn lau qua hàm răng, làm sao mà sạch được bằng dùng bàn chải đánh răng!

Còn có tuýp 'kem đánh răng' của em gái, không biết làm bằng gì, mùi rất thơm, đánh răng xong cả khoang miệng đều trở nên rất dễ chịu.

Thấy người đàn ông của mình không nghe lời mình, Lưu Ái Đệ hừ một tiếng và tức giận phì phì bỏ đi.

Bên kia, Phương Quế Chi lôi kéo Khương Tuệ Tuệ, nhân lúc xung quanh không có ai, nhỏ giọng hỏi: “Tuệ Tuệ, hôm qua mẹ chỉ cho con một tệ thôi, sao con lại mua nhiều bàn chải đánh răng như vậy? Một tệ không đủ đúng không? Nói cho mẹ biết hết bao nhiêu tiền, mẹ sẽ hoàn lại số tiền đó cho con.”

Không tốn đồng nào để có được bàn chải đánh răng, nhưng Phương Quế Chi nhất quyết đưa nó cho cô ngày hôm qua, cô không muốn, nhưng Phương Quế Chi vẫn nhất quyết bỏ tiền vào túi, vì vậy cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận nó.

Làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà đòi thêm tiền?

Cô vội lắc đầu, nói những lời đã chuẩn bị sẵn: "Mẹ, không tốn bao nhiêu. Bàn chải đánh răng này con mua của đám thanh niên trí thức, lúc bọn họ xuống nông thôn đã chuẩn bị nhiều lắm, không dùng hết nên mới bán cho con với giá rẻ."

Phương Quế Chi tin lời cô, vì vậy bà ấy không hỏi thêm câu nào nữa mà nói với cô: "Nếu con không có đủ tiền tiêu thì hãy nói với mẹ. Đừng nghe những gì chị dâu thứ ba của con nói, cái gì mà sinh con gái là sinh con cho người khác, con là do chính mẹ sinh ra tại sao lại là nuôi con cho người ta? Đó là do cha mẹ con bé đối xử không tốt với nó, và con bé cảm thấy khó chịu khi thấy mẹ đối xử tốt với con.”

“Đừng ghét chị dâu thứ ba của con, nhà bọn họ ở xã của chúng ta nổi tiếng gia trưởng trọng nam khinh nữ, con bé đã có một khoảng thời gian khó khăn trước khi kết hôn. Sau khi cưới anh trai thứ ba của con và mẹ đã đối xử với nó như chị dâu cả của con. Mẹ con không phải là mẹ chồng độc ác nên không thể làm mấy chuyện như hành hạ con dâu. Nhưng vấn đề của bản thân con bé rất nghiêm trọng, luôn không được yêu thích, và con bé luôn cho rằng mẹ quá tốt với con."

“Tuy nói số tiền anh cả và anh ba con kiếm được mấy năm nay đều do mẹ giữ, nhưng mẹ không hề động vào số tiền đó. Số tiền mẹ cho con là do cha con kiếm được, và mẹ có thể tiêu số tiền cha con kiếm được một cách tùy thích. Mẹ thích ai thì mẹ cho người đó tiền, mẹ thích con nên mẹ cho con tiền tiêu thôi."

Phương Quế Chi không bao giờ coi con gái mình như người ngoài cuộc, và bà ấy luôn nói những gì mình nghĩ trong đầu.

Nói điều này thứ nhất là để trấn an cô rằng cô không cần quan tâm đến những gì Lưu Ái Đệ nói, thứ hai, đó cũng là lý do mà Lý Tú Cầm nói, nói thẳng ra, bọn họ đều là người một nhà, bình thường cãi nhau cũng không sao, nhưng phải luôn nhớ rằng bọn họ là một gia đình, không thể thực sự ghét nhau.

Cố Diệp Phi

Bà ấy biết rằng con gái mình là một người nhạy cảm và sẽ hiểu sự thật này.

Có điều gì Khương Tuệ Tuệ mà không hiểu sao? Nói thật, tuy rằng cô không thích Lưu Ái Đệ ngoài miệng, nhưng mà trong thâm tâm Lưu Ái Đệ quả thật đúng là không tồi.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 78: Chương 78



Cô sẽ không để Lưu Ái Đệ làm bất cứ điều gì chỉ vì cô ta là chị dâu của mình, nhưng cô cũng không thể thực sự ôm hận. Nếu cần cãi nhau thì cãi, không cãi thì chị dâu em chồng sẽ thương yêu nhau.

"Hiểu rồi ạ, mẹ, trong lòng con hiểu rồi." Khương Tuệ Tuệ gật đầu, đáp lại một cách ngọt ngào: "Chúng ta đi làm bánh nếp đậu đi, Nữu Nữu chắc là không thể đợi được."

Và thế là hai mẹ con vào bếp với một nụ cười và bắt đầu làm bánh nếp nhân đậu.

Để làm bánh đậu nếp, cần phải để bột mì qua đêm, vì vậy Khương Tuệ Tuệ đã nhào bột gạo nếp và bột ngô với nước sôi vào đêm qua, rồi cho vào bếp để nấu. Không được bỏ qua bước làm vỏ bánh, nếu không bánh nếp sẽ không đủ dai, mất hồn.

Vào buổi sáng, Phương Quế Chi làm đậu đỏ đã ngâm qua đêm thành bột đậu, thứ bây giờ hoàn hảo để gói bánh đậu.

Nhào bột vài lần rồi cắt thành từng viên nhỏ, dùng tay nhào từng viên nhỏ thành khối bột dày, sau đó bọc nhân đậu vào bột, gói kín lại là được.

Nhà họ Khương có nhiều miệng ăn, một lúc làm không đủ ăn, Khương Tuệ Tuệ và Phương Quế Chi cùng nhau quấn bốn năm chục cái rồi bỏ cuộc, có điều gói thứ này rất là nhanh, không tốn bao nhiêu thời gian. Chỉ cần cho vào nồi và hấp.

Sau khi hấp, bánh nếp có màu vàng nhạt, khác với bánh hấp bình thường, bánh nếp nhân đậu đỏ mềm và dai hơn.

Phương Quế Chi thêm những miếng củ cải chua và ớt ngâm, mọi người ngồi xuống và bắt đầu ăn sáng.

Nữu Nữu đang ăn bánh đậu đỏ thơm dẻo dẻo, đôi mắt to nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, cô bé đang rất hạnh phúc, có cô nhỏ thật là tốt quá!

Sau khi ăn sáng, hai người đàn ông Khương Vệ Quốc và Khương Vệ Quân ở lại làm việc trên hai mảnh đất của chính bọn họ. Hạt cải dầu trên lữ đoàn đã được trồng, đậu tương cũng đã được trồng, chúng ta đừng quên gieo hạt của mình.

Về phần Khương Tuệ Tuệ và hai chị dâu, bọn họ dự định cùng nhau lên núi hái một ít nấm và măng rừng mùa xuân.

Người ta nói người dựa núi ăn núi, nước ăn nước. Xung quanh Nguyệt Phượng Loan có rất nhiều núi, trong núi có rất nhiều bảo vật, bây giờ là tháng năm, trên núi có nhiều loại nấm, có một ít măng dại mùa xuân, nếu may mắn có thể tìm được rất nhiều, có thể ăn chúng trong vài ngày.

Thế là ba chị dâu mỗi người xách một cái sọt tre nhỏ đi lên núi.

Nhưng hôm nay cả xã được nghỉ, ba người bọn họ không phải chỉ có một mình lên núi tìm đồ, sau khi lên núi, dọc đường lại gặp phải người trong thôn. Lúc bọn họ tới cũng không còn sớm, những nơi này đều đã tìm được trước đó, tìm mãi cũng không phát hiện được gì.

Cố Diệp Phi

Lưu Ái Đệ chỉ vào chỗ sâu ở phía bắc và nói: "Chúng ta hãy đến đó. Tôi biết một nơi có rất nhiều nấm, vẫn chưa có ai biết."

Thế là Lưu Ái Đệ đi đầu dẫn đường, Lý Tú Cầm và Khương Tuệ Tuệ theo sau, bọn họ đi một đường dài để tìm nấm, đi cả một quãng đường xa mà không biết gì.

Khương Tuệ Tuệ đi bộ hơi mệt, đặc biệt là đôi giày cao su mà cô đang đi bây giờ, đế giày cứng và mỏng, chân cô bắt đầu đau sau khi đi bộ quá nhiều. Thấy Lưu Ái Đệ vẫn đi về phía trước không biết mệt mỏi, cô phàn nàn: "Tại sao vẫn còn chưa đến?"

Lưu Ái Đệ liếc nhìn cô và thấp giọng lẩm bẩm: "Chỉ có cô là yếu đuối thôi."

Lý Tú Cầm vội vàng đi đến hòa giải: "Quên đi, quên đi. Bớt nói mấy câu đi, em chồng, em đi bộ cũng đã mệt, để chị tìm cho em một cành cây để chống, em sẽ dễ dàng đi lại hơn. Em ba, em cũng đừng ngại em chồng yếu đuối, hôm nay chúng ta đi bộ quá xa, chị cũng có hơi mệt."

May là Phương Quế Chi sắp xếp cho Lý Tú Cầm đi hái nấm với hai người bọn họ, nếu chỉ có Khương Tuệ Tuệ và Lưu Ái Đệ đi, bọn họ có thể sẽ xảy ra đánh nhau.

Nhưng may mắn thay là không mất nhiều thời gian
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 79: Chương 79



Tuy ngoài miệng Lưu Ái Đệ nói không ra lời hay nhưng cô ta chưa bao giờ nói dối.

Nơi cô ta đưa bọn họ tới thực sự có rất nhiều nấm và măng xuân, không giống như lúc trước bọn họ ở dưới chân núi, đào bới rất lâu mới có thể tìm được một hai cây nấm linh sam, còn có một số là đã bị người ta dẫm đạp.

Nơi này xưa nay chưa từng có người đi đến hái nấm, cũng không có đi xa, chạy lên đây muốn mang chút đồ hoang dã trở về, cũng sẽ không có người chú ý tới bọn họ, hơn nữa bởi vì ở sâu trong núi, bị cỏ cây che lấp nên ánh nắng chiếu đến tương đối ít, có hơi ẩm ướt.

Nấm thích môi trường ẩm ướt nên phát triển tốt.

Một mảnh lớn rồi lại một mảnh lớn.

Khương Tuệ Tuệ ngay lập tức xua tan chút bất mãn với đồng chí Lưu Ái Đệ trước đây, để cái sọt xuống và vui vẻ hái nấm.

Có nhiều loại nấm hơn ở đây, chẳng hạn như 'nấm hương' và 'nấm bào ngư', nấm hương trông giống như một chiếc ô và nấm bào ngư trông giống như một chiếc bánh nhỏ màu trắng hấp. Ngoài ra còn có một số loại nấm khác khó nhận biết hơn, nếu Khương Tuệ Tuệ gặp phải loại nấm mà không quen biết, cô sẽ hỏi Lý Tú Cầm có ăn được không, nếu ăn được thì cô sẽ hái về, không ăn được thì không hái.

Lý Tú Cầm thấy em chồng và Lưu Ái Đệ đang hái nấm nên đi sang một bên hái măng xuân, măng mùa xuân nấu lên có vị rất ngon, hương vị không thua kém gì so với nấm thường.

Khương Tuệ Tuệ đã phát sóng trực tiếp hơn một năm, nhưng đây là lần đầu tiên một mình lên núi hái nấm, trong lòng cô khá hiếm lạ, hơn nữa cô cũng không quá mệt mỏi, càng hái càng nhiều, cô càng làm việc chăm chỉ.

"Cô bé hái nấm mang theo một chiếc giỏ tre lớn. Cô ấy đi chân trần qua những cánh rừng và ngọn đồi vào buổi sáng sớm. Cô ấy hái được nhiều nấm nhất, nhiều như..." Cô vừa đi vừa ngân nga hát trên đường.

Cố Diệp Phi

Lúc này, trong bụi rậm trước mặt đột nhiên có động tĩnh.

Khương Tuệ Tuệ sững người sửng sốt trong giây lát, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, cô đã nhìn thấy một con trâu rừng đang điên cuồng lao về phía mình với hai chiếc sừng dài trên đầu.

Khương Tuệ Tuệ sợ đến mức tim đập loạn nhịp, não cô không thể suy nghĩ được nữa, cô lùi lại vài bước trong vô thức. Chiếc giỏ nhỏ mà cô đang cầm rơi xuống đất, một nửa giỏ nấm mà cô hái rơi vãi khắp trên đất.

Đang lúc cô còn chưa biết làm sao, một bóng người từ phía sau con trâu chạy ra.

Người đàn ông cau mày sau khi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ trước mặt con trâu, cô nhỏ nhắn như vậy, thật không thể tưởng tượng được nếu con trâu đá cô ngã thì sẽ như thế nào.

Không chút nghĩ ngợi, người đàn ông đeo chiếc rìu dính m.á.u vào thắt lưng, giang rộng hai tay và lao về phía con trâu rừng.

Nắm lấy hai chiếc sừng của con trâu rừng bằng cả hai tay và đánh nhau với nó.

Bộ quần áo anh mặc từ lâu đã rách nát, treo trên người như giẻ rách, để lộ bộ n.g.ự.c cường tráng và cánh tay nổi gân xanh, nghiến chặt răng để chống lại tác động của con trâu rừng.

Đối mặt với Khương Tuệ Tuệ đang c.h.ế.t lặng phía sau, anh trầm giọng nói: “Sao còn chưa chạy đi!”

Là Tống Thời Thanh.

Khương Tuệ Tuệ nhặt chiếc giỏ nhỏ chạy về phía sau, quay người chạy khỏi con trâu, sau đó lập tức quay đầu lại và nhìn về phía Tống Thời Thanh với vẻ mặt quan tâm.

Khuôn mặt như trái đào đó đã mất đi vẻ hồng hào vốn có và trông có chút tái nhợt. Khẽ nhíu mày, trên mặt cô tràn đầy lo lắng: “Tống Thời Thanh, cẩn thận!”

Khác với bình thường ôn nhu, chữ cuối cùng thậm chí còn bị đứt quãng âm thanh, nhưng lại rất êm tai.

Tống Thời Thanh quay lại liếc nhìn cô một cái, sau đó nhảy lên người con trâu đực, vòng tay ôm cổ con trâu rừng, dùng nhiều lực hơn, thậm chí còn ném con trâu rừng xuống đất.

Với một âm thanh 'đùng', Khương Tuệ Tuệ còn cảm thấy mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển.
 
Back
Top Bottom