Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bón Hành Cho Tra Nam - Tiểu Du Dương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,570
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOw9o4nEbgq9whK7gE2a8eZgXNIQO58x77EFSCxgVXRZjElqEPu2TmgI5aJrpPSapeoKLka1so4Z52hpnRKXAKp5WYgX-OyLP_GPDKkeIbeWMsNt3QpSTdU8qKF_fINldpDmi6JGF01WZo5lLHNAs1J=w215-h322-s-no-gm

Bón Hành Cho Tra Nam - Tiểu Du Dương
Tác giả: Tiểu Du Dương
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tiểu Du Dương

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Đoản Văn, Gia Đình, Sảng Văn

Team dịch: Lộn Xộn page

Giới thiệu

Tôi lớn hơn chồng mình 7 tuổi, nhưng chúng tôi rất hạnh phúc bên nhau.

Vào ngày kỷ niệm năm năm yêu nhau, anh ấy còn chuẩn bị bánh kem và hoa tươi cho tôi, nói rằng những năm về sau, mỗi năm đều sẽ ở bên tôi.

Kết quả là quay lưng đi, anh lại than thở với bạn bè.

【Phiền chết đi được, lớn tuổi như vậy còn đòi hỏi cái gì gọi là cảm giác nghi thức?】

【Aiz, cưới cô ấy đúng là điều tôi hối hận nhất, nghĩ đến chuyện bây giờ tôi mới 25, mà cô ấy đã 32 rồi, trong lòng tôi cứ như bị thiêu đốt, cảm giác làn da cô ấy chẳng còn chút đàn hồi nào nữa.】

【Tiến triển với cô em khóa dưới thế nào rồi ấy hả? Cút cút cút, chuyện của cô ấy sao có thể nói với các cậu được?】​
 
Bón Hành Cho Tra Nam - Tiểu Du Dương
Chương 1: Chương 1



Tôi lớn hơn chồng mình 7 tuổi, nhưng chúng tôi rất hạnh phúc bên nhau.

Vào ngày kỷ niệm năm năm yêu nhau, anh ấy còn chuẩn bị bánh kem và hoa tươi cho tôi, nói rằng những năm về sau, mỗi năm đều sẽ ở bên tôi.

Kết quả là quay lưng đi, anh lại than thở với bạn bè.

【Phiền c.h.ế.t đi được, lớn tuổi như vậy còn đòi hỏi cái gì gọi là cảm giác nghi thức?】

【Aiz, cưới cô ấy đúng là điều tôi hối hận nhất, nghĩ đến chuyện bây giờ tôi mới 25, mà cô ấy đã 32 rồi, trong lòng tôi cứ như bị thiêu đốt, cảm giác làn da cô ấy chẳng còn chút đàn hồi nào nữa.】

【Tiến triển với cô em khóa dưới thế nào rồi ấy hả? Cút cút cút, chuyện của cô ấy sao có thể nói với các cậu được?】

01

Tôi nhìn những tin nhắn đó, tim đau như cắt, nhưng đồng thời cũng thấy buồn cười.

Chẳng lẽ bây giờ tôi mới lớn tuổi hơn anh ta sao?

Mỗi năm đến ngày kỷ niệm, Triệu Yến đều chuẩn bị bánh kem và hoa tươi cho tôi.

Có khi tôi bận công việc mà quên mất, bảo anh đừng chuẩn bị, anh còn không vui, nói rằng con gái cần phải được dỗ dành.

Tất nhiên tôi cũng thấy ngọt ngào lắm.

Năm nay, anh vẫn chuẩn bị bánh kem và hoa tươi cho tôi như mọi khi.

Đáng tiếc là đúng lúc chúng tôi định gần gũi một chút thì điện thoại công việc lại gọi đến.

Không còn cách nào khác, tôi đành ngoan ngoãn đi xử lý tài liệu.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ai ngờ vừa mở máy tính lên đã phát hiện nó đang mở sẵn, WeChat của Triệu Yến cũng chưa thoát, thậm chí trong nhóm chat còn đang nhảy ra từng tin nhắn một.

Tôi hơi tò mò, liền nhấn vào khung trò chuyện.

Triệu Yến:

【Tốt quá, cô ấy đi làm rồi, lát nữa tôi sẽ giả vờ đi ngủ.】

Bạn A:

【Ây dô, Yến ca 25 tuổi đã không còn được rồi à?】

Triệu Yến:

【Phì, lão tử đây là chán ngấy rồi. Hơn nữa, cô ta trên giường cứng nhắc muốn chết, cái gì cũng không chịu thử, đổi lại là cậu, cậu không thấy ngán sao?】

Bạn A:

【Hahahaha, cũng phải ha.】

Bạn B:

【Vậy cậu với cô em khóa dưới tiến triển thế nào rồi? Có cứng nhắc như vậy không?】

Triệu Yến:

【Cút đi, còn nói nhảm nữa lão tử vả cho bây giờ.】

Bạn A:

【Ôi chao, nói đến vợ cậu mà cậu chẳng buồn bênh.】

Triệu Yến:

【Sao mà giống nhau được? Niên Niên thì nhỏ tuổi, lại đơn thuần. Còn Hứa Ninh thì già rồi, chắc chắn sẽ không để tâm đâu.】

……

Mấy người họ trò chuyện sôi nổi.

Còn tôi thì như rơi vào hầm băng.

Rõ ràng vừa nãy anh ta còn nhìn tôi đắm đuối, nói yêu tôi, nói rằng mỗi ngày đều càng yêu tôi hơn.

Nhưng thực ra, khi tôi đang cắt bánh kem, anh ta lại không hề kiêng dè mà bàn tán chuyện chăn gối của chúng tôi với người khác, giẫm đạp tôi xuống tận bùn đất, trong khi lại bảo vệ kẻ thứ ba một cách chặt chẽ.

02

“Bảo bối, anh buồn ngủ quá, ngủ ngon nhé.”

Sau khi trả lời xong tin nhắn trong nhóm, quả nhiên anh ta nói buồn ngủ, sau đó đứng dậy hôn nhẹ lên mặt tôi.

Chỉ là vì ánh mắt vẫn dán chặt vào điện thoại nên anh ta không phát hiện ra nước mắt tôi, cũng không nhìn thấy ánh mắt đầy đau khổ của tôi, cứ thế thẳng tiến về phía phòng ngủ.

Hời hợt đến cực điểm.

Nhưng trước đây, tôi lại nghĩ rằng, đó chẳng qua chỉ là sự nguội lạnh sau khi hết đam mê.

Hóa ra, là không còn yêu nữa rồi.

Bởi vì trước kia, chỉ cần tôi làm việc thêm một chút thôi, anh ta đã phải ngồi chờ bên cạnh, ánh mắt mong ngóng, rồi đưa nước, cắt trái cây đút tận miệng cho tôi.

Một phút cũng không muốn rời xa tôi…

“Cạch—”

Cửa phòng ngủ khép lại.

Nhưng trên màn hình, tin nhắn vẫn tiếp tục.

Anh ta nhắn cho một cô gái được lưu tên là “Niên Niên”.

【Bảo bối, hôm nay cũng rất nhớ em.】

【Bao giờ em về thế? Anh thật sự muốn ngay lập tức đến bên em, bảo bối, em sẽ không bị tên khốn nào đó cướp mất đâu nhỉ?】

【A, một tuần không gặp, anh sắp hóa đá vì chờ vợ rồi.】

Niên Niên:

【Huhu, em cũng nhớ anh, mai em về rồi.】

Triệu Yến:

【Tuyệt quá, mai anh đưa em đi Disney, rồi tối đến chỗ em.】

Niên Niên:

【Dạ dạ, mong quá.】

Triệu Yến:

【Anh còn chuẩn bị vài thứ thú vị nữa, hehe.】

Niên Niên:

【Aaaa, không thèm nói chuyện với anh nữa đâu.】

Nói xong, Triệu Yến gửi cho cô ta một bức ảnh.

Phông nền là trong phòng ngủ, trên giường đặt vài món “đồ chơi” khiến người ta hoa mắt.

Cô gái kia gửi một sticker biểu cảm thẹn thùng, rồi cũng gửi lại một bức ảnh.

Trong ảnh, cô ấy vừa tắm xong, khoác áo choàng tắm rộng, để lộ gương mặt xinh đẹp và xương quai xanh quyến rũ, lè lưỡi nháy mắt tinh nghịch.

Khe n.g.ự.c sâu hun hút cũng lộ rõ.

Triệu Yến lập tức nhắn lại:

【Tối mai chờ anh nhé.】

Niên Niên:

【Hứ, ai sợ anh chứ.】
 
Bón Hành Cho Tra Nam - Tiểu Du Dương
Chương 2: Chương 2



03

Hai người họ cứ thế qua lại trêu ghẹo nhau.

Còn tôi thì siết chặt con chuột, cố gắng giữ bình tĩnh.

Sau khi hít sâu vài hơi, tôi phát hiện cô gái này trông rất quen.

Lục lại nhóm chat kia, quả nhiên tôi đã thấy cô ta.

Hóa ra cuối năm ngoái, Triệu Yến đã từng khoe ảnh của cô gái này, nói rằng cô ấy còn chưa tốt nghiệp, thực tập ba tháng tại công ty, đặc biệt biết làm nũng, hoàn toàn là mẫu người anh ta thích.

Trong bức ảnh, cô gái ấy có đôi mắt tròn xoe, nụ cười ngọt ngào, tạo dáng tay chữ V bên mặt.

Phong cách ăn mặc cũng rất hợp thời, áo khoác bò kết hợp với váy hai dây, phần váy hơi xòe và nhún nhẹ, vừa vặn bị gió thổi bay, trông như một chú bướm chuẩn bị tung cánh.

Chiếc áo khoác bên trái trượt xuống đến tận ngực, để lộ bờ vai và chiếc cổ thon dài quyến rũ.

Tóc búi củ hành, trông vừa trẻ trung lại vừa tràn đầy sức sống.

Điều này cũng khiến tôi nhớ đến tháng Một năm nay.

Lúc đó, tôi và Triệu Yến đi mua quần áo, đột nhiên anh ta muốn tôi thử một chiếc váy hai dây tương tự.

Nhìn thấy lớp bèo nhún ấy, tôi khẽ nhíu mày.

Bởi vì đó vốn không phải phong cách của tôi, hơn nữa giữa mùa đông thế này, chẳng có dịp nào để mặc cả.

Nhưng anh ta lại tỏ ra cực kỳ mong muốn, thế nên tôi đành mua về và mặc thử.

Hôm ấy, anh ta nhiệt tình hơn hẳn, như lúc chúng tôi mới kết hôn, hết lần này đến lần khác.

Làm tôi hôm sau đau nhức toàn thân, suýt nữa thì không thể dậy nổi.

Thì ra lúc đó… anh ta coi tôi là cô gái này sao.

04

Trái tim tôi như bị siết chặt từng chút một qua từng dòng tin nhắn, đến mức nghẹt thở.

Năm năm tích lũy những điều đẹp đẽ.

Vậy mà để hủy hoại, chỉ cần một khoảnh khắc.

Dù anh ta không phải lúc nào cũng đăng nhập WeChat trên máy tính, lịch sử trò chuyện cũng đứt quãng.

Nhưng lượng thông tin đã đủ nhiều rồi.

Tháng Tám năm nay, vì sự thay đổi ở cấp trên, lãnh đạo trực tiếp của tôi từ chức, người mới đến lại vô cớ đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu tôi, còn cắt mất 100 nghìn tiền thưởng cuối năm của tôi.

Hắn ta muốn ép tôi nghỉ việc để thay người của mình, nhưng lại không muốn chi trả khoản bồi thường N+1.

Tôi rất không cam lòng.

Lúc ấy, Triệu Yến còn ở bên cạnh cùng tôi mắng chửi lãnh đạo, lại còn khuyến khích tôi nhảy việc.

Khi đó, tôi cảm động biết bao.

Nhưng thực ra, anh ta lại vui vẻ khoe khoang với mọi người rằng tôi đã “phế rồi”, thậm chí còn mắng tôi đáng đời, nói ai bảo tôi già rồi mà tâm cơ còn thâm sâu, dám mua nhà trước khi kết hôn và ký hợp đồng tài sản riêng.

Giờ thì gặp báo ứng rồi chứ còn gì…

Tôi tiếp tục kéo lên, thời gian quay về tháng Sáu năm nay.

Lúc đó, có một đối tác tỏ tình với tôi.

Tôi đã từ chối.

Kết quả là Triệu Yến tình cờ đứng cạnh, nhìn thấy tin nhắn.

Khi ấy, anh ta giận dỗi ôm chầm lấy tôi, còn bắt tôi xóa người đó đi, nói sợ tôi bị cướp mất.

Giữa ngày hè nóng bức, tôi đã đạp anh ta một cái, bảo anh ta tránh xa ra.

Anh ta ấm ức đi nấu cơm.

Tôi còn than thở với bạn bè về việc anh ta quá bám người, bạn tôi lại bảo tôi đang “khoe khéo”.

Nhưng anh ta thì lại đứng trong bếp nhắn với bạn bè rằng đối tác kia chắc mắt có vấn đề, đến cả phụ nữ ngoài ba mươi tuổi cũng không tha, đúng là đói khát lắm rồi.

Còn nói nghi ngờ tôi cố ý để anh ta biết, chỉ để chứng minh sức hút của mình.

Thật nhàm chán…

Tháng Năm năm nay, anh ta tặng tôi một bức tranh vẽ tay, trong đó là một gia đình ba người.

Tôi đã khóc nức nở.

Vì đầu năm ngoái, tôi bất ngờ mang thai.

Lúc đó nghĩ rằng đây cũng là duyên phận, nên tôi quyết định sinh con.

Anh ta vui mừng đến phát khóc, ôm tôi xoay vòng liên tục, còn phấn khích hơn cả tôi, sau đó lập tức cầu hôn, mua cả đống sách về thai kỳ để học.

Chúng tôi kết hôn.

Đáng tiếc, khi đi khám thai lại phát hiện không có tim thai, bắt buộc phải bỏ.

Mỗi đêm tôi đều khóc đến không ngủ được.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Triệu Yến cũng rất thương tôi, cứ thế thức cùng tôi, thậm chí ngày nào cũng hầm canh, ngâm chân cho tôi, thể hiện đúng dáng vẻ của một người chồng hoàn hảo.

Ngay cả mẹ tôi – người vốn không ủng hộ chuyện chúng tôi bên nhau – khi nhìn thấy những gì anh ta làm, cuối cùng cũng chấp nhận anh.

Vì thế, bức tranh này đối với tôi mà nói, thực sự vô cùng ý nghĩa.

Nhưng thực tế là, khi vẽ bức tranh đó, anh ta lại nhắn với bạn bè rằng tôi thật sến súa, có mỗi cái thai chưa thành hình thì làm quá lên để làm gì?

Đúng là xui xẻo thật.

Anh ta vốn dĩ không định kết hôn ở tuổi 24.

Kết quả, cái “đứa trẻ c.h.ế.t tiệt” đó đến rồi lại c.h.ế.t đi.

Đúng là đen đủi.
 
Bón Hành Cho Tra Nam - Tiểu Du Dương
Chương 3: Chương 3



05

“Cạch!”

Nhìn thấy câu nói đó, móng tay mới làm của tôi bấm vào con lăn chuột đến gãy, m.á.u lập tức rỉ ra.

Cái gì gọi là “xui xẻo”?

Cái gì gọi là “đen đủi”?

Là một người cha, sao anh ta có thể thờ ơ trước sự ra đi của con mình như vậy?

Anh ta còn là con người không?

Cơn giận của tôi bùng lên đến mức da đầu tê dại, hận không thể kéo anh ta dậy khỏi giường ngay lúc này và xé nát anh ta ra.

Nếu như ban đầu, tôi chỉ định ly hôn.

Thì bây giờ, tôi muốn anh ta phải trả giá.

Thế là, tôi đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Triệu Yến đã ngủ say, điện thoại đang sạc pin.

Tôi cầm lấy, mở khóa màn hình.

Mật khẩu vẫn là ngày sinh của tôi, chưa từng thay đổi.

Thật nực cười.

Tôi tìm thấy bảng lương của anh ta, số dư trong thẻ ngân hàng, còn thấy được toàn bộ thông tin của cô gái kia.

Cô ta tên là Lâm Hiểu Niên, nhỏ hơn Triệu Yến ba tuổi.

Bố mẹ sở hữu một công ty tài chính nhỏ, nhà ở một căn hộ rộng 200 mét vuông tại bến Thượng Hải.

Tôi tìm thấy tài khoản Douyin của cô ta, phát hiện đầy ắp những khoảnh khắc hàng ngày của cô ta và Triệu Yến.

Triệu Yến đúng là hào phóng thật.

Lễ Thất tịch tặng cô ta một chiếc túi Chanel hơn 50 nghìn tệ; Lễ Tình nhân tặng một mặt dây chuyền ngọc thạch đỏ của Van Cleef & Arpels hơn 20 nghìn tệ, Tết Nguyên đán còn gửi hẳn 13.140 tệ tiền lì xì.

Nhưng khi ở bên tôi, ngoài năm đầu tiên, những món quà còn lại đều là đồ thủ công.

Bánh kem tự làm, tượng điêu khắc tự học, tranh vẽ bằng tay.

Nực cười là khi nhận được những món quà đó, tôi thật sự rất cảm động, nghĩ rằng anh ta đặc biệt để tâm đến mình.

Tôi lại quên mất rằng, khi 20 tuổi, anh ta ngày nào cũng chỉ ăn bánh bao chấm dưa muối, nhưng vẫn cố gắng dành dụm tiền để tặng tôi một chiếc khăn quàng cổ LV.

Anh ta nói sợ tôi coi thường anh ta.

Tôi rất xót xa, sợ anh ta đi làm thêm sẽ ảnh hưởng đến việc học, nên đã ngăn cản anh ta.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, số tiền tiết kiệm được từ tôi, anh ta đều dồn hết cho kẻ thứ ba rồi.

Đúng là chịu chi thật.

Tôi lập tức sắp xếp tất cả ảnh chụp màn hình và thông tin, tải lên đám mây, sau đó ngay trong đêm tìm người điều tra Lâm Hiểu Niên.

06

“Ơ? Bảo bối, sao em dậy sớm thế?”

Trông anh ta có vẻ đã ngủ rất ngon.

Tôi nhìn anh ta đầy u ám, chỉ cảm thấy như đang nhìn một người xa lạ.

Nếu là tôi của những năm hai mươi mấy tuổi, chắc đã tức đến phát điên, nhất định phải đánh anh ta một trận ra trò, làm ầm ĩ lên cho tanh bành.

Nhưng làm thế thì sao chứ?

Kết cục cuối cùng cũng chỉ là ly hôn mà thôi.

Anh ta thậm chí có thể quay lưng lại, ung dung ở bên Lâm Hiểu Niên.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nếu họ còn thêu dệt thêm vài lời đồn đại, có khi còn ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của tôi.

Dù sao thì, thế giới này luôn khắt khe với phụ nữ hơn đàn ông.

Những gì tôi có bây giờ vẫn chưa đủ.

Vì vậy, tôi mỉm cười với Triệu Yến, như mọi ngày.

“Công việc hôm qua chưa làm xong, nên hôm nay dậy sớm một chút.”

“Anh đi công tác hôm nay, đã chuẩn bị hành lý chưa?”

Nói rồi, tôi bước về phía vali của anh ta, khiến anh ta giật mình nhảy dựng lên ngăn cản.

“Đừng động vào!”

Anh ta giật lấy chiếc vali, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của tôi, chột dạ nói:

“Ây da, bảo bối, hôm qua anh thu dọn xong hết rồi. Với lại, mấy chuyện này sao có thể để em vất vả được? Thôi nào, em đi rửa mặt đi, để anh làm bữa sáng cho em.”

“Ồ, được thôi.”

Tôi gật đầu, giả vờ như không nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của anh ta.

Thì ra… kỹ năng diễn xuất của anh ta cũng chẳng giỏi như tôi tưởng.

Anh ta sẽ chột dạ, sẽ sợ hãi, sẽ lén liếc nhìn tôi khi nhắn tin với kẻ thứ ba, để xem tôi đang làm gì.

Tôi bị lừa, chẳng qua vì tôi đã tin anh ta.

Dù sao thì, 27 tuổi là khoảng thời gian tôi yêu thuần khiết nhất, cũng là năm bố mẹ ép tôi kết hôn dữ dội nhất…

Từ nhỏ, gia đình tôi rất nghiêm khắc, thế nên yêu đương sớm gì đó hoàn toàn không liên quan gì đến tôi.

Đến khi học đại học, tôi lại càng vùi đầu vào thế giới game Otome, đừng nói đến đàn ông ngoài đời thật, ngay cả những nhân vật nam 2D, tôi cũng phải lựa chọn kỹ lưỡng.

Thế là cứ kéo dài mãi đến cái tuổi “nên lập gia đình”.

Cũng vào thời điểm đó, tôi gặp Triệu Yến, 20 tuổi, trong một quán cà phê.

Anh ta cao 1m87, làn da trắng trẻo, ánh mắt luôn chăm chú, toàn thân toát ra sự nhiệt huyết căng tràn của tuổi trẻ.

Giống hệt nam chính mà tôi thích.

Quan trọng nhất là, anh ta đỏ mặt, chủ động xin số điện thoại của tôi.

Sau đó là màn theo đuổi cuồng nhiệt, 24 giờ quấn quýt không rời.

Dù biết tôi lớn hơn anh ta bảy tuổi, anh ta cũng chẳng hề để tâm, còn nói tuổi tác không liên quan gì đến tình yêu, Tổng thống Pháp và vợ mình còn chênh nhau tận 24 tuổi cơ mà.

Cuối cùng, tôi bị ánh mắt rực lửa của anh ta làm rung động, đồng ý thử hẹn hò, rồi dần dần chìm đắm vào mối tình ấy.

Vì vậy, hình bóng của anh ta trong ký ức tôi mãi mãi dừng lại ở năm anh ta 20 tuổi.

Ấm áp và thuần khiết.

Chỉ là, lòng người dễ đổi thay.
 
Bón Hành Cho Tra Nam - Tiểu Du Dương
Chương 4: Chương 4



07

“Em không ôm anh một cái sao? Lần này đi công tác ba ngày lận đấy!”

Lúc này, anh ta kéo vali đứng ở cửa, bước đi rồi lại quay đầu nhìn, gương mặt đầy vẻ ấm ức.

Nhìn cứ như thật sự rất lưu luyến tôi.

Tôi mỉm cười trêu chọc anh ta:

“Vali anh còn chỗ không? Hay là để em cho thêm một bộ đồ ngủ nhé?”

“Khụ, không cần phiền vậy đâu.”

Anh ta tránh ánh mắt của tôi, vội vàng nhấn nút thang máy xuống.

Cửa thang máy khép lại, tôi cũng thu lại nụ cười.

“Đồ ngu.”

Tôi cười khẩy.

Thật muốn nhét mấy món đồ chơi anh ta chuẩn bị vào miệng anh ta quá.

Nhưng thôi, bẩn tay.

Thế là tôi bấm một chuyến thang máy khác, lên chiếc xe đã thuê sẵn từ trước, bám theo anh ta đến Disney.

Chờ khoảng một tiếng, Lâm Hiểu Niên cuối cùng cũng đến.

Hai người họ như một cặp tình nhân đang yêu cuồng nhiệt, ríu rít bên nhau xếp hàng, chơi trò bay lượn Horizon, ngồi tàu lượn của bảy chú lùn, còn chụp vô số bức ảnh kỷ niệm.

Khi pháo hoa rực sáng trên bầu trời, họ lại càng không kiềm chế được, ôm nhau hôn thắm thiết ngay chỗ cách tôi chưa đầy mười mét.

Nhưng nơi này, cũng là địa điểm tôi và Triệu Yến từng hẹn hò.

Nhìn màn hình đang quay video, tôi bỗng thấy hơi ngẩn ngơ.

Rốt cuộc là lòng người dễ đổi thay, hay vốn dĩ chưa từng tồn tại thứ gọi là chân tình?

Tôi không hiểu.

08

Khi bọn họ bước ra, tôi lập tức bảo tài xế lái xe đến ngay cạnh hai người, rồi hạ cửa kính xuống.

“Triệu Yến, chẳng phải anh đang đi công tác sao?”

“Em… Em sao lại ở đây?!”

Triệu Yến lập tức buông Lâm Hiểu Niên ra, tuy vẻ mặt còn khá bình tĩnh, nhưng cơ thể đã vô thức che chắn cho cô ta, như thể hiện sự bảo vệ.

Tôi giả vờ như không thấy, chỉ mỉm cười nói:

“Đi chơi với em gái ấy mà, nhưng mai nó và bạn bè còn ở lại thêm một ngày, nên em về trước. Còn anh thì sao? Không phải anh đi Bắc Kinh rồi à?”

“Chị ơi, chuyến công tác của anh Yến đột ngột bị hủy, đúng lúc bạn em cho leo cây, nên em rủ anh ấy đến đây chơi, chị sẽ không để ý đâu nhỉ?”

Giọng nói ngọt ngào của Lâm Hiểu Niên lập tức chen vào.

Tôi cười.

“Cô không biết tôi là ai à?”

Lâm Hiểu Niên đánh giá tôi từ trên xuống dưới, rồi hơi khoa trương che miệng:

“Ây da, chị là vợ anh Yến ạ? Xin lỗi xin lỗi, tại em thấy chị trang điểm hơi đậm nên tiện miệng gọi là ‘chị ơi’ thôi.”

“Là lỗi của em, chị đừng để tâm nhé.”

Đôi mắt cô ta đầy vẻ vô tội, có chút sợ hãi nhìn sang Triệu Yến.

Thấy vậy, Triệu Yến lập tức vội vàng hòa giải:

“Không sao, Hứa Ninh sẽ không để ý đâu, nhưng lần sau em chú ý lời nói một chút nhé.”

“Biết rồi mà, anh Yến ~”

Cô ta lè lưỡi tinh nghịch, khiêu khích nhìn tôi.

Nhìn hai người bọn họ tương tác với nhau, tôi khẽ mỉm cười:

“Đúng vậy, có gì mà để ý chứ, biết đâu được cô có sống được đến tuổi của tôi.”

“Chị nói gì cơ?”

Nụ cười trên môi Lâm Hiểu Niên cứng đờ.

Nhưng tôi hoàn toàn không để tâm đến cô ta, chỉ mở cửa xe, bảo Triệu Yến vào ghế sau, sau đó cũng ngồi vào trong và đóng cửa lại.

“Đã là đồng nghiệp, vậy cô ngồi ghế trước đi, tôi và A Yến sẽ đưa cô về.”

Nghe thấy hai chữ “A Yến”, sắc mặt Lâm Hiểu Niên trầm xuống, sau đó leo lên xe với động tác rất mạnh, đóng cửa “rầm” một cái.

Cô ta tức đến mức mắt ngấn lệ.

Tài xế giận mà không dám nói gì.

Triệu Yến cũng nhíu mày, thỉnh thoảng liếc nhìn cô ta, muốn nói gì đó nhưng lại sợ tôi phát hiện.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cuối cùng, Lâm Hiểu Niên đã bắt đầu lau nước mắt.

Đến nơi, cô ta thậm chí không chào một tiếng, vừa xuống xe đã chạy đi ngay.

Trước khi đi, còn hậm hực lườm tôi một cái.

Tôi mỉm cười nhìn Triệu Yến:

“Cô ấy sao vậy? Bị đau mắt à?”

Triệu Yến nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên chút bất mãn khi nhìn tôi, nhưng vẫn cố cười nói:

“Không biết nữa, chắc bị say xe thôi.”

“Cũng có thể.”

Tôi gật đầu, không nói thêm với anh ta câu nào nữa.

Anh ta thì suốt dọc đường cứ mải mê nhắn tin trên điện thoại, thỉnh thoảng lại thở dài.

Còn tôi, lúc này lại nhận được một tin nhắn bất ngờ, không khỏi cảm thán: Đúng là thời đại công nghệ thông tin.

Hoàn toàn không có sự riêng tư, tốc độ thu thập thông tin nhanh thật đấy.

Tôi quay sang liếc nhìn Triệu Yến, bỗng dưng cảm thấy hơi tội nghiệp cho anh ta.

Dù người bị đội mũ xanh là tôi, nhưng anh ta còn “xanh” hơn cả tôi. Đột nhiên tôi thấy vui hẳn lên, cảm giác này thật kỳ lạ.

Triệu Yến rõ ràng hiểu lầm ánh mắt của tôi, vội vàng giải thích:

“À… Anh với Niên Niên, à không, với Hiểu Niên chỉ là đồng nghiệp cũ, lần này gặp nhau cũng là tình cờ thôi, em đừng hiểu lầm.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, cười càng tươi hơn:

“Hiểu lầm gì chứ? Nhìn là biết cô ấy được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể để mắt đến anh được? Ha ha ha.”

Nụ cười của Triệu Yến tắt hẳn.

“Em có ý gì?”

Tôi nhún vai:

“Thì đúng vậy mà, bộ quần áo cô ấy mặc trên người cũng phải gần trăm nghìn, lại còn xinh đẹp, chắc chắn có không ít người theo đuổi, anh với mức lương chưa đến mười nghìn một tháng thì nuôi nổi sao?”

Thực ra, câu này là tôi cố tình chọc tức anh ta.
 
Bón Hành Cho Tra Nam - Tiểu Du Dương
Chương 5: Chương 5



Anh ta vốn rất sĩ diện, ghét nhất là bị người khác nói mình không có tiền.

Thậm chí, mỗi khi đám bạn xấu của anh ta nhắc đến chuyện lương của tôi cao, anh ta đều tìm cách lảng sang chuyện khác, nhạy cảm đến phát sợ.

Quả nhiên, vừa nghe xong, anh ta đã bùng nổ:

“Lương anh sớm tăng rồi, năm nay cũng gần ba trăm nghìn rồi đấy, sao mà nuôi không nổi?”

Tôi ngẩng lên nhìn anh ta.

“Ồ? Thế à? Vậy sao anh không nói cho em biết? Chẳng phải khi kết hôn đã thỏa thuận là tiền do em quản lý sao?”

Anh ta khựng lại, trong mắt lộ ra vẻ hối hận, chỉ có thể cứng rắn giải thích:

“À… Chuyện này… Anh thấy cũng không phải việc gì to tát, nên tạm thời chưa nói.”

“Ồ, không phải việc to tát à.”

Tôi cúi xuống.

Nhưng trước đây, khi còn là sinh viên, chỉ cần nhìn thấy đám mây trông giống hình trái tim, anh ta cũng phải gửi cho tôi xem, nhìn thấy một con ch.ó vàng bên đường cũng chụp lại gửi tôi, đến khi nhận được tiền làm thêm cũng lập tức đưa hết cho tôi.

Anh ta từng nói trong đầu lúc nào cũng nghĩ về tôi, nên không kiềm chế được mà muốn chia sẻ mọi thứ cùng tôi.

09

Đêm đó, Triệu Yến vắt óc tìm đủ mọi lý do để ra khỏi nhà, nhưng lần nào cũng bị tôi chặn lại.

Nhìn anh ta vò đầu bứt tai, trông chẳng khác gì đang chọc một con chó, cũng khá thú vị.

Cuối cùng, anh ta chuyển hết toàn bộ số tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng cho tôi.

Số tiền đúng bằng con số tôi đã thấy vào tối hôm trước.

Nhưng cũng phải thôi, anh ta đâu biết rằng tôi đã phát hiện ra chuyện anh ta ngoại tình, nên nghĩ rằng tiền này là của nhà, chỉ gửi tạm vào chỗ tôi.

Nhưng ngay sau khi nhận được tiền, tôi lập tức dùng toàn bộ để mua bảo hiểm.

Hợp tình hợp lý.

Anh ta vẫn chưa biết tôi đã tiêu hết số tiền đó, thấy cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải này, lại muốn chạy đi tìm Lâm Hiểu Niên.

Như thế sao được.

Bởi vì tình yêu mãnh liệt nhất chính là khi có người ra sức ngăn cản.

Vậy nên, tôi muốn khiến cả hai bọn họ phát điên.

Chỉ có như vậy, tôi mới đạt được lợi ích lớn nhất.

Thế là cuối tuần, tôi lại chặn Triệu Yến lại, bảo anh ta đi ăn với tôi.

Anh ta giãy giụa một hồi, cuối cùng đành hủy buổi hẹn với Lâm Hiểu Niên lần nữa.

Nhìn dáng vẻ bồn chồn lo lắng của anh ta, tôi khẽ nhếch môi.

Tôi đã cài phần mềm virus vào điện thoại của Triệu Yến, có thể xem toàn bộ nội dung cuộc gọi và tin nhắn của bọn họ.

Vì vậy, tôi biết, bề ngoài là Triệu Yến luôn dỗ dành Lâm Hiểu Niên.

Nhưng thực tế, người cần đối phương hơn lại là Lâm Hiểu Niên.

Bởi vì cô ta hình như có bệnh, không phải chửi bới gì cô ta đâu, mà thật sự là có bệnh.

Cô ta hoàn toàn không thể ở một mình.

Không có Triệu Yến, cô ta sẽ đi tìm người khác, chỉ là phần lớn đều là hạng tồi tàn, hoặc sau một đêm là biến mất.

Tất nhiên, quan trọng nhất là bây giờ đã có thêm một “đối thủ” – chính là tôi.

Trong thâm tâm, cô ta luôn nghĩ mình hơn tôi về mọi mặt, nhưng giờ đây Triệu Yến lại liên tục hủy hẹn với cô ta vì tôi.

Chuyện này khiến cô ta không thể tin nổi.

Đồng thời, Triệu Yến cũng khổ không nói nên lời.

Bởi vì dù có hạ thấp tôi đến mức nào, thật ra anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn.

Nói cho cùng, anh ta coi tôi như một đề tài để bàn tán, lại đang say mê Lâm Hiểu Niên nên mới ra sức chiều chuộng cô ta.

Nhưng đàn ông ấy mà, khi đối mặt với lợi ích, lại bình tĩnh một cách đáng sợ.

Hiện tại, anh ta đang ở trong căn nhà của tôi, nếu ly hôn, anh ta chỉ có thể chia được một nửa số tiền tiết kiệm.

Quá không đáng.

Số tiền đó chỉ vừa đủ để trả tiền đặt cọc cho một căn hộ ở ngoại ô.

Hơn nữa, Lâm Hiểu Niên chưa bao giờ nói rằng cô ta sẵn sàng lấy anh ta, nếu sau khi ly hôn mà chẳng được gì thì sao?

Thế nên, anh ta bực bội đến phát điên.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thậm chí còn bắt đầu than phiền với bạn bè rằng Lâm Hiểu Niên trẻ con, không hiểu chuyện, chẳng còn dễ thương như trước nữa.

Lâm Hiểu Niên thì ngày nào cũng nổi giận mắng Triệu Yến, nói anh ta bị điên, không chọn cô ta mà lại chọn một bà già.

Nhìn những dòng tin nhắn đó, tôi xoa cằm suy nghĩ.

Không được, phải thêm dầu vào lửa mới được.

Rác thì phải vứt vào thùng rác mới có thể yên tâm.

Thế là cuối tuần, tôi cố ý hẹn Triệu Yến đi chơi, còn bảo anh ta đăng ảnh lên trang cá nhân.

Anh ta định cài chế độ “Chỉ mình tôi”.

Nhưng tôi liền ngồi xuống cạnh anh ta, mỉm cười đăng luôn cho anh ta.

Sắc mặt anh ta tối sầm lại.

Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc Lâm Hiểu Niên sẽ phát điên hoàn toàn.
 
Bón Hành Cho Tra Nam - Tiểu Du Dương
Chương 6: Chương 6



10

Quả nhiên, đồ ăn còn chưa lên hết, Triệu Yến đã nhận sáu cuộc gọi thoại, hơn chục cuộc điện thoại khác.

Nhưng điện thoại vẫn không ngừng rung.

Lâm Hiểu Niên liên tục chất vấn anh ta có phải muốn quay về với gia đình không, có phải đang lừa cô ta không, có phải không còn yêu cô ta nữa không.

Thậm chí còn nói nếu Triệu Yến không gặp cô ta, cô ta sẽ tìm đến tôi.

Triệu Yến không chịu nổi nữa, nói với tôi công việc có vấn đề, liền ra hành lang nghe điện thoại.

Tôi vừa nghe cuộc trò chuyện của họ, vừa lướt xem tin nhắn hôm nay của hai người.

Cuối cùng, Lâm Hiểu Niên khóc lóc cúp máy.

Mười phút sau, Triệu Yến quay lại, trên người còn phảng phất mùi thuốc lá, cả người u ám đến cực điểm.

Nhìn bộ dạng của anh ta, tôi biết thời cơ đã chín muồi, bèn tỏ vẻ lo lắng:

“Vấn đề công việc nghiêm trọng lắm sao? Hay anh đi xử lý trước đi?”

Anh ta ngẩn ra, đôi mắt lập tức lóe lên tia sáng mạnh mẽ, thậm chí còn có chút cảm động.

“Được, anh… anh tối nay sẽ về nấu cơm cho em! Xin lỗi nhé, bảo bối!”

Anh ta kích động hôn lên mặt tôi một cái, rồi quay đầu chạy đi ngay.

Đợi đến khi bóng dáng anh ta biến mất hoàn toàn, tôi mới nhíu mày lấy khăn ướt trên bàn lau mặt.

Ghê tởm c.h.ế.t đi được.

Về nhà nhất định phải dùng nước muối sinh lý đắp mặt mới được.

11

Tối hôm đó, Triệu Yến quả nhiên không về.

Tôi cũng nhận được một bức ảnh.

Trong ảnh, hai người đang tr*n tr** quấn lấy nhau, vừa nhìn đã biết là ảnh chụp lén.

Chỉ là khuôn mặt của cô gái đã bị che mờ, nhưng mặt của Triệu Yến thì không.

Kèm theo đó là một dòng chữ:

【Bà già, từng tuổi này rồi còn bám lấy đàn ông, không biết xấu hổ. Nhưng làm sao bây giờ đây, anh ấy nói ở bên tôi sướng hơn.】

Tôi cười khẽ.

Cảm ơn đối thủ đã tặng quà.

Tôi lập tức chụp màn hình lưu lại, rồi ngon giấc đến sáng.

12

Sáng hôm sau, khi tôi đang ăn sáng được một nửa, Triệu Yến quay về.

Vừa nhìn thấy tôi, anh ta lập tức xin lỗi:

“Bảo bối, tối qua anh bận xử lý lỗi mệt quá nên gục trên bàn ngủ quên mất, em không giận chứ?”

Giọng điệu đầy vẻ đáng thương, trên xương quai xanh còn lộ ra dấu hôn.

Tôi phớt lờ hoàn toàn, chỉ mỉm cười xoa đầu anh ta, giống như những ngày trước đây.

Hồi đó, khi mới bên nhau, anh ta từng nói tôi hay xoa đầu anh ta như đang coi anh ta là một đứa trẻ, khiến anh ta rất không thích.

Vì anh ta không muốn làm một đứa trẻ, mà muốn trở thành người đàn ông bảo vệ tôi.

Nói câu đó, mặt anh ta đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.

Tôi khi ấy cũng ngượng chẳng kém.

Vậy nên sau khi ở bên nhau, tôi dần dần không còn xoa đầu anh ta nữa.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm.

Anh ta ngây người nhìn tôi.

Tôi nhẹ giọng nói:

“Vất vả rồi, mau đi ngủ bù đi.”

Anh ta nuốt khẽ một cái, nghiêng người lại gần tôi.

“Bảo bối, anh không mệt, lâu lắm rồi chúng ta chưa gần gũi…”

Tôi sững sờ.

Không ngờ, anh ta lại cúi xuống định hôn tôi, trong mắt còn lóe lên d*c v*ng.

Cùng lúc đó, một mùi hương ngọt ngào như kem sữa bao trùm lấy tôi – rõ ràng là mùi của Lâm Hiểu Niên.

Tôi lập tức lùi lại hai bước đầy ghê tởm, mặt tái mét.

Anh ta lo lắng hỏi:

“Bảo bối, em sao vậy?”

Nhưng tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến anh ta.

Chỉ cần nghĩ đến việc tối qua anh ta còn trên giường của người khác, bây giờ lại muốn quay về ngủ với tôi, tôi cảm thấy như bị một tấn ruồi nhặng vây kín lấy mình.

Tôi liền kiếm cớ bảo đói và muốn ăn gì đó.

Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng tôi ghê tởm anh ta, còn bảo tôi bớt đặt đồ ăn ngoài lại.

Không biết nói gì luôn.

Cũng may, như vậy cũng khiến anh ta lăn đi ngủ.

Nhìn chăn gối mà anh ta đang đắp, tôi quét mắt một vòng khắp nhà, xem lại từng món đồ liên quan đến anh ta.

Ừm, phải thay hết.

13

Sau ngày hôm đó, h*m m**n thắng thua của Lâm Hiểu Niên bùng cháy dữ dội, cô ta thậm chí bắt đầu bóng gió ám chỉ Triệu Yến ly hôn để cưới mình.

Tôi cảm động phát khóc.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cuối cùng! Cô cuối cùng cũng thông suốt rồi!

Tiểu tam mà không muốn leo lên chính thất thì không phải tiểu tam giỏi, mau mau ôm rác đi giùm cái!

Nhưng ai ngờ, Triệu Yến lại phát bệnh.

Rõ ràng trước đây chính anh ta là người nói muốn ly hôn, cưới Lâm Hiểu Niên về làm vợ, đá tôi ra khỏi nhà.

Lâm Hiểu Niên khi đó ngạo nghễ biết bao.

Nhưng bây giờ lại thành ra Lâm Hiểu Niên phát điên ám chỉ từng chút một, còn Triệu Yến thì lảng tránh.

Trong nhóm chat, có người bạn chúc mừng anh ta “Cuối cùng cũng thoát khỏi bà già đó”, kết quả là anh ta mắng bạn mình một trận, tức đến mức thằng bạn nhựa đó bảo anh ta bị bệnh, rồi cả hai xóa kết bạn luôn.

Tôi cũng thấy anh ta bị bệnh thật.

Để xem ai trong hai người họ không chịu nổi trước đây, tôi thì rất mong chờ nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Yến sau khi ly hôn đấy…

Cuối cùng, Lâm Hiểu Niên không chịu nổi nữa, trực tiếp hỏi Triệu Yến có muốn ly hôn không.

Cô ta sẵn sàng lấy anh ta.

Triệu Yến thoái thác, nói rằng bố mẹ cô ta chắc chắn sẽ không đồng ý.

Nhưng Lâm Hiểu Niên lại kiên quyết nói rằng họ sẽ đồng ý.

Vì… cô ta có thai rồi.
 
Bón Hành Cho Tra Nam - Tiểu Du Dương
Chương 7: Chương 7



14

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhìn thấy tin nhắn đó, tôi mừng đến mức mặt nạ dưỡng da rớt luôn, bật dậy kiểm tra ngay các phương án ly hôn, còn suy nghĩ xem sau khi ly hôn nên đăng ảnh lúc nào.

Đồng thời, phải tranh thủ được nhiều lợi ích nhất có thể.

Hí hí.

Nhưng không ngờ, Triệu Yến chẳng những không trả lời, mà còn thản nhiên về nhà nấu cơm cho tôi, trò chuyện với tôi như chưa có gì xảy ra.

Thật muốn điên lên mất!

Cái đồ đàn ông con trai, sao mà lề mề thế không biết?

Không lẽ không muốn ly hôn nữa?

Mẹ nó chứ, sao có thể vừa muốn ly hôn lại vừa không muốn ly hôn được?

Bản tính sinh ra là để chịu ngược đãi à…

Bề ngoài thì tôi vẫn cười nói với anh ta, nhưng trong lòng thì con nai nhỏ đã phát điên đến mức sắp húc c.h.ế.t tôi rồi.

Vậy mà anh ta vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn gắp cho tôi một miếng thịt bò.

Vừa lén lút vứt miếng thịt đi, tôi đã nghe anh ta lên tiếng.

“Hứa Ninh, anh…”

Anh ta im lặng một lúc, sau đó cười nói:

“Lúc nào rảnh mình đến quán cà phê gần trường xem nhé, đó là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Tôi tức đến cạn lời.

Không phải chứ, ly hôn cũng cần cảm giác nghi thức sao?

Nhưng anh ta cứ không chịu mở lời, tôi không muốn lãng phí thời gian, đành hẹn anh ta ngày mai gặp.

Anh ta đồng ý.

Thế là sau khi tan làm ngày hôm sau, tôi vui vẻ đi đến buổi hẹn.

15

Đến quán cà phê, tôi phát hiện nơi này đã được sửa sang lại hoàn toàn, nâng cấp thành quán cà phê mèo.

Cũng hay đấy.

Thế là tôi gọi một ly latte, bắt đầu vui vẻ trêu mấy con mèo.

Chơi được một lúc thì thấy có gì đó sai sai, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Triệu Yến đang đứng ngoài cửa sổ sát đất nhìn tôi.

Làm tôi giật cả mình.

Anh tưởng mình đẹp trai lắm chắc?

Đồ ngốc.

Thấy tôi phát hiện ra, anh ta cuối cùng cũng bước vào, giọng nói có chút buồn bã:

“Chỗ này thay đổi nhiều thật.”

“Ừ nhỉ.”

Tôi nở nụ cười giả tạo, trong lòng không ngừng mong đợi: Ly hôn! Ly hôn! Mau ly hôn!

Cuối cùng, anh ta cũng vào thẳng vấn đề.

“Bảo bối, mình sinh một đứa con đi.”

“Được… Cái quái gì cơ?”

Tôi vốn đã chuẩn bị cầm ly cà phê hắt thẳng vào mặt anh ta rồi.

Cố tình gọi ly nóng nữa chứ!

Kết quả, anh ta lại bảo tôi sinh con?

Đầu óc có vấn đề hả?

Biểu cảm của tôi hoàn toàn sụp đổ.

Vậy mà anh ta vẫn đắm đuối cầm tay tôi:

“Bảo bối, sau này mình sống thật tốt nhé, lần này anh nhất định sẽ chung thủy, em vẫn là tuyệt nhất.”

“Hả?”

Tôi cứng đờ người.

Đúng lúc này, một bàn tay cầm lấy ly cà phê của tôi, hắt thẳng vào mặt Triệu Yến.

Tuyệt vời!

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, liền thấy dáng vẻ rưng rưng nước mắt của Lâm Hiểu Niên.

“Triệu Yến, anh là đồ khốn!”

Mặt Triệu Yến bị bỏng đỏ bừng.

Nhưng có lẽ do da mặt dày nên không thấy đau, anh ta lập tức đứng dậy định kéo Lâm Hiểu Niên đi.

“Cô đến đây làm gì?”

Giọng anh ta cứng ngắc.

Lâm Hiểu Niên hất tay anh ta ra:

“Tôi đến tìm bố của con tôi, còn cần lý do sao?”

“Sao anh dám xóa tôi?”

“Khi trước, chính anh là người tặng quà nịnh nọt tôi, cầu xin tôi ngủ với anh, nói rằng anh hối hận vì đã cưới cô ta, chê cô ta già rồi, vậy mà bây giờ…”

“Bốp—”

Triệu Yến tát thẳng vào mặt Lâm Hiểu Niên, ánh mắt u ám:

“Câm miệng!”

Lâm Hiểu Niên khẽ cắn môi, rồi lại bật khóc.

“Có phải anh luôn lừa dối tôi, vốn dĩ chưa từng yêu tôi không?”

Trong mắt Triệu Yến lóe lên tia đau lòng, nhưng cuối cùng anh ta cũng không gạt cô ta ra, ánh mắt đầy phiền muộn.

Tôi thì hoàn toàn bàng hoàng:

“Chuyện này là sao?”

Triệu Yến siết chặt nắm đấm.

Lâm Hiểu Niên ngẩng cao cằm, lớn tiếng với tôi:

“Tôi đã có con với anh Yến rồi, hai người mau ly hôn đi!”

Nói xong, cô ta ôm chặt lấy cánh tay Triệu Yến, như thể kẻ chiến thắng.

Tôi loạng choạng lùi lại một bước.

Triệu Yến cúi đầu, không dám nhìn tôi.

“Xin lỗi, Hứa Ninh, chúng ta ly hôn đi.”

“Anh thật sự đã cố gắng quay về với gia đình, nhưng… anh phải có trách nhiệm với đứa bé.”

Giả tạo, tởm thật.

Tôi lập tức tát cho anh ta một cái thật mạnh, rồi ôm mặt chạy ra ngoài.

Mãi đến khi xe taxi chạy được vài chục mét, tôi mới bật cười.

Nhưng miệng thì cười… lòng lại thấy nhói …

Đồ đàn ông rác rưởi, uổng phí năm năm thanh xuân của tôi.

16

Về đến nhà, Triệu Yến nhắn cho tôi một đống lời lẽ vô nghĩa, kể lể những vất vả của anh ta suốt những năm qua.

Tóm lại là muốn tôi “đường ai nấy đi trong êm đẹp”, và cầu xin tôi trả lại 300 nghìn cho anh ta.

Nhưng tôi không đồng ý.
 
Bón Hành Cho Tra Nam - Tiểu Du Dương
Chương 8: Chương 8



Trong nửa tháng này, anh ta đã dọn đến ở hẳn nhà Lâm Hiểu Niên, còn liên tục đăng bài công khai trên mạng xã hội.

Có lẽ là cảm nhận được sự “tuyệt vời” của căn hộ 200 mét vuông ở bến Thượng Hải, nên khinh thường căn hộ nhỏ 80 mét của tôi, cuối cùng, anh ta cũng đồng ý ra đi tay trắng, chỉ cầu tôi nhanh chóng ly hôn.

Nhìn bản thỏa thuận ly hôn hoàn toàn có lợi cho mình, tôi cuối cùng cũng đặt bút ký tên.

Triệu Yến thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao lương anh ta cũng không tệ, hơn nữa bây giờ Lâm Hiểu Niên đã có thai, chắc chắn sẽ lấy anh ta.

Đến lúc đó, anh ta sẽ sống trong căn hộ rộng 200 mét vuông ở bến Thượng Hải, có cô vợ nhỏ ngọt ngào lúc nào cũng bám lấy, vài tháng sau còn được làm bố.

Đúng là kẻ chiến thắng trong cuộc đời.

Thậm chí còn cao ngạo nhắn tin cho tôi, nói rằng nếu sau này tôi cần giúp đỡ, có thể tìm anh ta.

Lâm Hiểu Niên cũng nhắn tới:

【Bà già, bà thua rồi.】

Chậc chậc chậc, hai kẻ thần kinh.

Tôi nhìn những tấm ảnh ghi lại thông tin vào khách sạn của Lâm Hiểu Niên, không nhịn được mà chậc lưỡi.

Trong số đó, không chỉ có Triệu Yến.

Bận rộn ghê nhỉ.

Một tay chơi sa cơ kết hợp với một con rùa xanh bị cắm sừng, đúng là tuyệt phối.

17

Ra khỏi cục dân chính, tôi chỉ cảm thấy không khí cũng trở nên trong lành hơn hẳn.

Lâm Hiểu Niên thì đang đứng đợi ở cửa.

Vừa thấy Triệu Yến, cô ta lập tức vui vẻ ôm lấy cánh tay anh ta.

Lúc này, bụng cô ta đã hơi nhô lên, khuôn mặt cũng đầy đặn hơn, trông tròn trịa hơn trước.

Triệu Yến cúi xuống đỡ lấy cô ta, cẩn thận từng li từng tí.

“Chậm thôi, đừng chạy.”

Lâm Hiểu Niên đắc ý liếc nhìn tôi một cái, làm nũng:

“Ôi chao, vợ cũ của anh vẫn còn ở đây kìa.”

Động tác của Triệu Yến hơi khựng lại.

Nhưng tôi chẳng buồn để ý, chuẩn bị rời đi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hành động đó khiến Lâm Hiểu Niên càng thêm đắc ý.

Cô ta tưởng tôi đang giả vờ, nên liền vui vẻ kéo Triệu Yến đi đăng ký kết hôn.

Nhìn hai người họ chính thức cầm giấy chứng nhận kết hôn, tôi cũng thấy sảng khoái, quay lưng xóa sạch mọi liên lạc với bọn họ, sau đó bán luôn căn nhà cũ.

Dù gì căn nhà đó cũng từng sống với Triệu Yến bao năm, thật sự quá ghê tởm.

May mà tôi mua nhà sớm, bán đi còn lãi được mấy trăm nghìn.

Căn hộ mới được trang trí theo đúng sở thích của tôi, vị trí cũng đẹp hơn.

Sau khi nhảy việc, lương của tôi cũng tăng gấp đôi.

Xem ra ly hôn thật đúng đắn, Triệu Yến chẳng những không “vượng phu” mà còn giúp tôi thăng hoa hơn.

Thế là cứ như vậy, thời gian trôi vèo qua.

Mãi đến khi lướt Douyin thấy được video tiệc mừng 100 ngày của con Lâm Hiểu Niên, tôi mới sực nhớ ra.

Đáng ghét thật, vốn dĩ định đợi cô ta vừa sinh xong là tung ra rồi.

Nhưng bây giờ cũng chưa muộn.

Tôi mở laptop, gửi toàn bộ tài liệu đã thu thập được trước đó cho Triệu Yến.

Cũng chẳng biết đứa bé có phải con anh ta thật không.

Dù sao tính theo thời gian thì, bố đứa bé cũng có thể là ba người còn lại…

Một tuần sau, tôi phát hiện Lâm Hiểu Niên đã xóa video tiệc mừng 100 ngày, xem ra hai người bọn họ đã cãi nhau to rồi nhỉ.

Thế là, tôi gửi tất cả bằng chứng Triệu Yến nhận hối lộ từ các bên đối tác cùng loạt ảnh chụp màn hình cho cô ta.

Chó cắn chó cũng phải ngang tài ngang sức mới vui chứ.

Một người nắm được chứng cứ ngoại tình của đối phương, một người lại nắm giữ sự sống còn trong sự nghiệp của đối phương.

Hoàn hảo.

Chuyện này là tôi tình cờ phát hiện khi lục lại thẻ ngân hàng của Triệu Yến trước đây.

Lá gan to thật, dám bỏ qua tiền mặt, chắc chắn không phải lần đầu.

Nếu việc này bị phát hiện, kết cục tệ nhất là Triệu Yến sẽ vào tù.

Còn kết cục tốt nhất ư?

Chính là Triệu Yến sẽ bị liệt vào danh sách đen.

Để phòng Lâm Hiểu Niên không biết cách làm, tôi còn cẩn thận đính kèm quy trình tố cáo chi tiết cho cô ta.

Chờ đợi màn chó cắn chó sắp diễn ra thôi.

Tất nhiên, món quà lớn nhất tôi dành cho Triệu Yến vẫn chưa trao tặng đâu.

Hê hê.

18

Bận quá.

Công việc mệt thật.

Nhưng may là, tiền thưởng cũng khá hậu hĩnh.

Tôi đi bộ về nhà, tâm trạng rất tốt.

Ai ngờ, ngay cổng khu chung cư lại thấy một người mặc vest, ôm bó hoa trong tay.

Trông hơi quen quen.

Hình như anh ta đang không ngừng giải thích gì đó với bác bảo vệ cao to.

Nhưng bác bảo vệ chẳng thèm nghe.

Tôi hạ kính xe xuống một chút để nghe lén, thì ra bác bảo vệ đang nói với anh ta rằng, phải có chủ nhà chủ động gọi điện xuống thì mới cho vào.

Ồ, là Triệu Yến à.

Cùng lúc đó, anh ta cũng vừa quay đầu nhìn thấy tôi.

Tôi hơi ngạc nhiên.

Vì trông anh ta vẫn còn khá ổn, xem ra khoảng thời gian này dù có khổ sở nhưng vẫn còn căn hộ cao cấp của Lâm Hiểu Niên và công ty tài chính của bố mẹ cô ta để bấu víu.

Giống như củ cà rốt treo trước mặt con lừa vậy.

Không ăn được, không chạm vào được, nhưng nghĩ đến nó thì cũng không đến nỗi “chết đói”…
 
Bón Hành Cho Tra Nam - Tiểu Du Dương
Chương 9: Chương 9



“Bảo bối, anh nhớ em quá.”

Nhìn thấy tôi, vành mắt anh ta lập tức đỏ hoe, tràn ngập vẻ ấm ức.

“Em dọn nhà rồi, còn chặn cả anh, anh hỏi địa chỉ của em từ bạn thân của em, muốn đến thăm em, nhưng cô ấy còn mắng anh một trận.”

“Ồ, chẳng lẽ không đáng bị mắng sao?”

Tôi cười khẩy, ánh mắt đầy chế nhạo, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.

Anh ta rất ngạc nhiên.

Bởi trong mắt anh ta, tôi yêu anh ta đến tận xương tủy, thậm chí khi biết anh ta có con với người khác, vẫn cố gắng “giành lấy số tiền tiết kiệm” để níu kéo anh ta.

Vì thế, anh ta đinh ninh rằng tôi là vì yêu sinh hận, trong mắt lại bừng lên tia hy vọng.

Còn tôi, chỉ nhìn anh ta và cảm thấy anh ta đúng là một vết nhơ.

“Đừng gọi tôi là ‘bảo bối’, anh xứng sao?”

Tôi lườm một cái, cúi đầu nhắn tin.

Thấy vậy, anh ta lại càng hăng hơn:

“Bảo bối… Anh biết là anh sai rồi, đã làm tổn thương em, nhưng lần này anh thật sự chỉ muốn xác nhận xem em sống có tốt không.”

“Dù không thể làm người yêu, chúng ta vẫn có thể làm bạn, được không?”

Nói rồi, anh ta đưa tay lau nước mắt.

“Rời xa em, anh mới nhận ra, em thật sự là người phụ nữ đối xử tốt nhất với anh, anh hối hận lắm, anh đúng là một thằng khốn.”

Anh ta lải nhải không ngừng.

Tôi liền ngắt lời, nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói:

[Hứa Ninh phế rồi, cô ta bị lãnh đạo mới đuổi việc, đáng đời, ai bảo già rồi mà tâm cơ còn thâm sâu, dám mua nhà trước khi kết hôn và ký thỏa thuận tài sản riêng, giờ thì gặp báo ứng rồi nhé.]

Triệu Yến sững sờ.

[Mẹ nó chứ, mấy ông ơi, đối tác của Hứa Ninh chắc chắn mắt có vấn đề, đến một bà hơn ba mươi tuổi như cô ta mà cũng không tha, đói lắm rồi hả?]

Sắc mặt Triệu Yến tái nhợt:

“Không phải… Không phải vậy đâu…”

[Hứa Ninh đúng là sến súa, có mỗi cái thai chưa thành hình mà ngày nào cũng khóc bắt lão tử phải dỗ, xui xẻo thật, lão tử vốn dĩ không muốn kết hôn ở tuổi 24, kết quả kết hôn rồi, đứa con c.h.ế.t tiệt kia lại c.h.ế.t luôn, đúng là đen đủi.]

“Đừng nói nữa!”

Triệu Yến ngắt lời tôi, toàn thân run rẩy.

“Em… Em biết từ khi nào? Có phải con đ* Lâm Hiểu Niên không?”

Trong mắt anh ta lóe lên sự hận thù.

“Anh đoán xem?”

Anh ta im lặng.

Vài giây sau, ánh mắt anh ta càng thêm đáng thương:

“Xin lỗi, lúc đó anh thật sự không nghĩ gì khi nói những lời đó, chỉ là… mọi người đều như vậy, anh không theo thì thấy lạc lõng, với lại… em thử nghĩ xem, anh đối với em không tốt sao?”

“Mỗi khi rảnh, anh đều nấu cơm cho em, bình thường em nói gì anh cũng không cãi lại, em bảo làm gì anh cũng làm.”

“Nhưng đôi khi anh cũng rất buồn, dù sao anh cũng là đàn ông, em quá mạnh mẽ, khiến anh cảm thấy mình không ngẩng đầu lên nổi trước mặt em, nên khi bàn tán về em, anh mới nói quá lên một chút. Tất nhiên, chuyện đứa bé đúng là anh sai, anh không nên nói mình xui xẻo…”

“Vậy ý anh là tất cả là lỗi của tôi chứ gì?”

Anh ta cúi đầu, các đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

Tôi biết, anh ta vốn dĩ không hề thấy mình sai.

Quả nhiên, vài giây sau, anh ta không nhịn được nữa, ném mạnh bó hoa về phía tôi.

Những cánh hoa rơi lả tả trước mắt tôi.

Bác bảo vệ lập tức ôm chặt lấy eo anh ta, kéo ra sau:

“Anh làm gì đấy! Tôi báo cảnh sát rồi!”

Nhưng Triệu Yến như phát điên, vẫn không ngừng vùng vẫy.

“M* kiếp! Có phải là em không! Người gửi ảnh cho tôi có phải là em không!”

“Em sớm đã biết Lâm Hiểu Niên là con đ*, cũng sớm biết đứa bé không phải con tôi, nhưng vẫn cố tình lừa tôi cưới con đ* đó!”

“Hứa Ninh! Em độc ác thật! Sao em có thể đối xử với anh như vậy!”

“Anh còn đưa hết tiền tiết kiệm cho em! Đây là cách em trả ơn anh sao?”

“Đồ đ*! Tất cả đều là đồ đ*!”

Anh ta như một con thú hoang mất kiểm soát.

Nhìn anh ta bị khống chế, tôi mỉm cười với anh ta.

“Đừng giận mà, tôi còn chuyện này chưa nói với anh đâu.”

“Công ty của bố mẹ Lâm Hiểu Niên đã thua lỗ từ lâu rồi, vẫn luôn dựa vào các khoản vay để duy trì.”

“Căn hộ cao cấp ở bến Thượng Hải cũng đã thế chấp, mấy ngày nay nợ nần chồng chất, sắp không trụ nổi nữa, sắp bị ngân hàng tịch thu rồi.”

“À đúng rồi, anh tưởng nhà họ Lâm không ký thỏa thuận tiền hôn nhân với anh là vì nể mặt anh sao? Ngốc thật, bọn họ muốn anh cùng gánh nợ đấy.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Cái… gì?”

Triệu Yến đờ đẫn nhìn tôi, từ từ khuỵu xuống, môi trắng bệch, run rẩy.

Đúng lúc này, giọng nói ấm áp của Cố Thanh Từ vang lên.

“Vui nhộn nhỉ.”
 
Back
Top Bottom