Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trèo Cao

Trèo Cao
Chương 20: Chương 20



Khi Sở Dập kéo tôi xuống xe, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Xong rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thậm chí đã nghĩ sẵn khi nhìn thấy Tưởng Nghiên Chu thì nên nói dối thế nào, giải thích ra sao về hành vi hôm nay, hoặc thậm chí làm thế nào để nhào vào lòng hắn, khóc lóc làm nũng để xoa dịu cơn giận.

Nhưng... ngoài dự đoán của tôi, Sở Dập chỉ kéo tôi lên xe của hắn, sau đó thảnh thơi ngồi cạnh, chăm chú cắt tỉa móng tay.

Hắn không bảo tài xế lập tức đưa tôi đến trước mặt Tưởng Nghiên Chu, cũng không nói rõ mục đích của hắn.

Thấy tôi ngồi ở một góc, căng thẳng đến mức đứng ngồi không yên, hắn lại cố ý trêu chọc, đôi mắt đào hoa cong cong, cười như không cười:

"Ơ kìa, không phải gan cô lớn lắm sao? Dám chạy trốn ngay trước mắt hắn, bây giờ sao lại thế này? Sợ rồi à?"

Vừa nói, hắn vừa ném chiếc bấm móng tay đi, nghiêng người sát lại gần, như thể muốn nhìn rõ trong mắt tôi có phải thật sự đang hoảng sợ hay không. Một lúc sau, hắn khẽ bật cười:

"Sợ cái gì? Tôi chỉ đến cứu vớt cô thôi mà."

Cứu cái đầu nhà anh! Trong miệng hắn không có câu nào đáng tin!

Tôi trừng mắt nhìn cái tên chẳng đứng đắn nổi một giây này, suýt nữa không nhịn được mà bật ra một câu th ô tục.

Sở Dập sửa sang lại móng tay xong, đưa lên miệng thổi nhẹ, sau đó từ từ nói:

" Mà hình như hắn cũng sắp đến rồi."

Hắn nhìn chằm chằm đầu móng tay của mình, giọng điệu chẳng mấy quan tâm:

"Hay là chờ xem xong trò hay rồi hẵng đi?"

Chết tiệt! Tên đồng bóng này!

Tôi sởn gai ốc khi nhìn thấy động tác của hắn, còn chưa kịp chửi thầm xong, bên ngoài xe đã truyền đến âm thanh huyên náo.

Sở Dập sớm đã dời tầm mắt ra cửa sổ, giọng thấp đến mức gần như không thể nghe thấy:

"Tới rồi."

---

Từ khoảnh khắc chiếc xe màu đen kia xuất hiện, tôi đã biết đó là Tưởng Nghiên Chu.

Quả nhiên, khi xe dừng lại, người bước xuống là hắn, cả người toát ra vẻ âm trầm tăm tối.

Có một giây, tôi không dám nhìn về hướng hắn đang đi tới.

Tôi sợ bọn họ đã sớm thông đồng với nhau, sợ hắn sẽ lập tức bước đến gõ cửa sổ xe, tóm lấy tôi. Nhưng... hắn không làm vậy.

Hắn đi thẳng vào nhà ga, dù bước chân có phần dồn dập, nhưng vẫn có vẻ bình tĩnh. Quần áo chỉnh tề, dáng vẻ thong dong, thậm chí còn có chút tự tin rằng mọi thứ vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn.

Hắn nhất định đang nghĩ, nếu lần này bắt được tôi, sẽ trừng phạt tôi như thế nào đây?

"Tưởng Nghiên Chu điềm tĩnh ghê ha?" Tôi nhìn Sở Dập, không hiểu hắn đang nói cái quái gì.

Nhưng hắn lại quay đầu, nhướng mày nhìn tôi:

" Cô không tin hắn đang diễn sao?"

Sở Dập cười gian như một con hồ ly, cúi sát lại gần tôi:

"Đánh cược không? Nếu tôi thắng, cô thay tôi nợ Tưởng Nghiên Chu một ân tình. Còn nếu tôi thua—"

Hắn cố ý ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:

" Tôi sẽ coi như chưa từng nhìn thấy cô hôm nay, thậm chí còn giúp cô giữ chân Tưởng Nghiên Chu. Thế nào?"

Thế nào cái gì mà thế nào!

Tôi không thèm đáp lại hắn, chỉ hồi hộp lo lắng quan sát nhà ga nhỏ phía trước. Một bàn tay đã sờ lên tay nắm cửa, chuẩn bị nếu có gì không ổn sẽ liều c.h.ế.t vùng chạy.

Thấy tôi không trả lời, Sở Dập cũng mất hứng thú, chỉ nhàm chán tựa vào ghế, mắt hướng về phía nhà ga.

Chẳng bao lâu sau, một trận ồn ào từ cổng nhà ga vang lên, có người hoảng loạn chạy tán loạn ra ngoài. Tôi nghe thấy bên trong vang lên những tiếng va chạm nặng nề.

Sở Dập nhướng mày, giọng đầy hứng thú:

"Bắt đầu rồi."

---

Tôi chưa bao giờ thấy Tưởng Nghiên Chu tức giận đến mức này.

Dù trước đây, khi hắn nổi giận với tôi trong căn phòng kia, cũng không thể so được với bây giờ.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Hình ảnh trước mắt hoàn toàn khác xa với Tưởng Nghiên Chu trong trí nhớ của tôi.

Không phải vì hắn có hành động gì quá đáng sợ, mà vì thần thái, dáng vẻ của hắn... quá thất thố, quá chật vật.

Bộ vest chỉnh tề giờ đã có chút xộc xệch, mái tóc có chút rối, cổ áo hơi mở rộng do động tác vội vàng.

Khuôn mặt vốn luôn xuất sắc đến mức không tì vết, giờ đây lại vặn vẹo vì tức giận, phẫn nộ, lo lắng... và có cả sợ hãi.

Hắn đang sợ hãi cái gì?
 
Trèo Cao
Chương 21: Chương 21



Tôi nhìn thấy hắn đi ra khỏi nhà ga, chẳng màng hình tượng, gào thét với những cấp dưới của hắn.

Cảnh tượng ấy khiến tôi mê mang.

Trong trí nhớ của tôi, ngay cả lần đầu tiên tôi bỏ trốn và bị bắt về, Tưởng Nghiên Chu cũng vẫn luôn giữ dáng vẻ chỉnh tề, thong dong.

Cũng chính bởi cái dáng vẻ ung dung đó, suốt bao năm qua, tôi vẫn luôn có cảm giác bản thân mãi mãi không thể thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.

Nhưng bây giờ… hắn lại có thể thất thố đến vậy.

Hắn... cũng sẽ sợ hãi sao?

---

Hình ảnh trước mắt giống như một kẻ điên đang phát cuồng.

Những người xung quanh chẳng biết nên nói là hoảng sợ hay đang xem náo nhiệt, nhưng Tưởng Nghiên Chu lại chẳng thèm để tâm.

Hắn lần lượt chạy đến từng chiếc xe màu đen đỗ ở ven đường, không chút do dự mở cửa xe, nghiêng người vào trong xem xét.

Bộ dạng quá mức thê thảm.

Thậm chí so với một người bình thường còn thảm hại hơn.

Không hiểu sao tôi đột nhiên ngẩn người.

Sở Dập chậm rãi lên tiếng:

"Tưởng Nghiên Chu thật sự rất giống cha hắn."

"Đáng thương giống nhau... ."

---

Trước khi chết, cha của Tưởng Nghiên Chu đã từng vuốt v3 vết thương đang chảy m.á.u trên cổ hắn, ánh mắt tràn đầy đau thương, nói:

"Nghiên Chu, ngàn vạn lần đừng yêu một người chủ động nhiệt liệt theo đuổi con."

"Nếu đã yêu, nhất định đừng để cô ấy biết."

"Bởi vì một khi biết, cô ấy sẽ không còn yêu con nữa."

Nhưng lúc này Tưởng Nghiên Chu nghĩ, cha hắn lừa hắn rồi.

Bởi vì dù hắn chưa từng để cô ấy biết, nhưng cô ấy vẫn rời đi.

---

Tưởng Nghiên Chu như kẻ điên, kéo lấy từng người qua đường, cẩn thận nhận diện từng khuôn mặt, cố chấp mở cửa từng chiếc xe thương vụ ven đường, tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc...

Rõ ràng cô đã nói thích hắn rất nhiều lần.

Đã đuổi theo hắn bao nhiêu năm.

Đã thổ lộ với hắn biết bao tình ý.

Vậy mà, bỗng một ngày, nói không thích là không thích nữa.

Muốn đi là đi.

Hắn thật sự, hoàn toàn không thể chấp nhận.

Tại sao hắn đột nhiên lại bị giống cha mình, bị người kia vứt bỏ. Rõ ràng là hắn yêu cô như vậy.

---

Năm đó, cha của Tưởng Nghiên Chu cũng là một nhân vật nổi bật tại trường X.

Bề ngoài xuất chúng, khí chất lạnh lùng, là người thừa kế đã được Tưởng gia định sẵn từ Trong thời gian học tập, ông không thiếu những người theo đuổi.

Là một người khó gần như vậy, suốt hơn hai mươi năm chưa từng bị ai chinh phục, thế mà đến năm tốt nghiệp lại bị một nữ sinh năm nhất bắt được.

Cô gái ấy xinh xắn, hoạt bát, theo đuổi hắn một cách nhiệt liệt, chói sáng như pháo hoa.

Chẳng mấy chốc, Tưởng Lâm Trạch – cha của Tưởng Nghiên Chu – đã sa vào mối tình đầu ấy, không thể tự thoát ra.

Suốt khoảng thời gian đó, người ta thường thấy hắn tay trong tay với cô bạn gái nhỏ của mình, đi khắp mọi nơi trong trường, vẻ mặt luôn tràn đầy cưng chiều và hạnh phúc. Mà rõ ràng hắn sắp tốt nghiệp, bận rộn đi thực tập ở công ty nhà hắn.

Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, hắn đã yêu cô đến tận xương tủy.

Thậm chí còn nghĩ rằng, đời này hắn chỉ muốn kết hôn với cô.

---

Nhưng tình yêu của cô gái ấy, cũng giống như pháo hoa.

Đến mãnh liệt, nhưng cũng tàn lụi rất nhanh.

Hắn chưa từng nghĩ rằng, người con gái mà hắn yêu đến tận xương tủy, sẽ phản bội hắn chỉ sau chưa đầy một năm.

Lúc biết cô mập mờ với hai người đàn ông khác, thấy cô hoảng hốt nhận sai, cố gắng kiềm chế cơn đau đớn xé nát trong tim, lựa chọn tha thứ.

Nhưng lần đó, hắn không chấp nhận bất kỳ sự thương lượng nào nữa.

Hắn cưỡng ép cô kết hôn với mình ngay khi cô vừa tròn hai mươi tuổi.

---

Thế nhưng, điều đáng tiếc nhất chính là—

Tình cảm của cô gái ấy, cũng nhanh chóng và ngắn ngủi như pháo hoa. Tới nhanh, tan cũng nhanh

Cô luôn say mê những cảm xúc mới mẻ.

Với cô, tình yêu có thời hạn.

Thứ tình cảm nhiệt liệt ngày xưa một khi hết hạn, nó sẽ trở thành đồ ăn thừa qua đêm, là thứ nên bị vứt bỏ ngay lập tức.

Tưởng Lâm Trạch đã nghĩ mọi cách để níu giữ cô.

Hắn cố gắng khiến cô hiểu rằng, hôn nhân là sự trung thành tuyệt đối với bạn đời.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Dù là thể xác hay tinh thần, cũng chỉ có thể thuộc về một người duy nhất.
 
Trèo Cao
Chương 22: Chương 22



Nhưng vô dụng.

Sau vô số lần thử đủ mọi cách, cuối cùng hắn cũng tuyệt vọng mà đưa ra kết luận này.

Khi còn học đại học, cô đã thích việc qua lại với các đàn anh, đàn em.

Sau khi tốt nghiệp, hắn sắp xếp cho cô vào công ty hắn làm việc, thì lúc đó lại là những khách hàng, đồng nghiệp.

Thậm chí ngay cả khi hắn bảo cô ở nhà làm một người vợ toàn thời gian, cô vẫn có thể làm quen được đủ kiểu đàn ông.

Bất kể là khi họ đang yêu, hay sau khi kết hôn, thậm chí sau khi con của họ ra đời.

Tưởng Lâm Trạch không phải chưa từng nghĩ đến ly hôn.

Nhưng lần nào cũng vậy—

Chỉ cần cô ta ôm lấy hắn, khóc lóc thảm thiết, thề rằng lần sau sẽ không tái phạm, hắn lại mềm lòng, lại thỏa hiệp.

Rồi sau đó, lại tái diễn lần tiếp theo.

Làm sao có thể yêu một người sâu đậm đến mức độ này?

Làm sao có thể mất hết tôn nghiêm đến mức này?

Hắn đã vô số lần tự chế giễu bản thân, nhưng lần nào cũng vậy—

Khi cô ta khóc, hắn lại trở thành một cái xác không hồn, im lặng chấp nhận lời xin lỗi.

Nhưng Tưởng Lâm Trạch biết rất rõ—

Hắn đang bắt đầu thay đổi.

Hắn trở nên b3nh hoạn, trở nên mất kiểm soát.

Hắn giống như một kẻ điên bắt đầu lén lút theo dõi, lặng lẽ quan sát hành trình của cô mỗi khi hắn không có ở bên cạnh.

Sau đó, mỗi lần phát hiện cô ngoại tình, hắn đều tự hại bản thân, đứng ngoài cửa chờ đợi từ trưa đến đêm, như thể hình phạt dành cho chính mình.

Thậm chí, hắn bắt đầu nghi ngờ cả huyết thống của con mình.

Mỗi lần cô ta ngoại tình, hắn lại kéo đứa trẻ đang khóc nức nở đến bệnh viện, lặp lại xét nghiệm ADN.

Mỗi lần nhìn thấy tờ kết quả không thay đổi, tâm trạng sắp điên cuồng của hắn mới tạm thời ổn định lại.

Cứ dây dưa như vậy đến năm 30 tuổi, hắn bắt đầu bí mật tu sửa căn nhà đặc biệt kia.

Bởi vì hắn luôn nghĩ—

Là do hắn cho cô quá nhiều tự do, cô mới trở nên như vậy.

Nếu như... hắn nhốt cô lại...

Cô nhất định sẽ trung thành với hắn.

Nhất định sẽ chỉ thuộc về hắn.

Nhưng căn nhà còn chưa kịp hoàn thành, thì một lần nữa hắn lại bắt quả cô ta ngoại tình.

Lần này, cô hốt hoảng muốn chạy trốn.

Hắn mất kiểm soát, đẩy nàng ngã xuống, đầu đập mạnh vào góc bàn trà.

Khoảnh khắc đó, hắn hoảng loạn.

Nhưng khi nhìn thấy m.á.u đỏ dần dần tràn ra, thấm ướt cả bàn chân hắn—

Hắn bỗng bình tĩnh đến lạ thường.

Hắn lấy ra lọ thuốc ngủ đã chuẩn bị từ lâu, nuốt gần hết.

Sau đó, bế đứa con đang run rẩy trên giường, đặt nó xuống giữa hắn và nàng.

Lưỡi d.a.o sắc bén đã vạch một đường lên chiếc cổ non nớt.

Nhưng ngay khi thấy đứa trẻ nhìn hắn bằng đôi mắt tuyệt vọng, không còn chút cảm xúc nào. Tinh thần hắn hỏng mất.

Lưỡi d.a.o sắc bén trong tay hắn đột nhiên rơi xuống đất.

Hắn đau đầu dữ dội.

Không chỉ là đầu—

Toàn thân hắn đều đau đớn.

Cổ họng như có thứ gì muốn trào ra ngoài.

Cuối cùng, hắn dùng chút sức lực cuối cùng, ôm chặt lấy t.h.i t.h.ể của vợ và con mình.

Như vậy... cũng tốt.

Vợ của hắn, cuối cùng cũng chỉ thuộc về hắn.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

-----

Tưởng Nghiên Chu không phải không biết yêu.

Hắn chỉ là không dám yêu.

Không dám nói hắn yêu cô.

Với hắn mà nói—

Tình yêu đồng nghĩa với phản bội.

Là lừa dối.

Là tra tấn lẫn nhau.

“... Vì sao anh lại kể tôi nghe những chuyện này?”

Lời vừa thốt ra, tôi mới phát hiện giọng mình thật khô khốc.

Sở Dập nhàm chán quay đầu, nhìn thẳng vào người đối diện, bất đắc dĩ nhún vai:

“ Tôi muốn cô có mềm lòng không.”

“Dù sao nhiều năm qua, tôi cũng chỉ thấy một người khiến hắn để tâm như vậy.”

“Bất kể là người, hay là vật.”

“Nhưng anh nói cho tôi những chuyện này cũng chẳng có ích gì. Hắn...”

“ Chuyện hắn nhốt cô lại sao, tôi biết.”

Sở Dập thấy sắc mặt người đối diện thay đổi, nhưng lại giả vờ như không nhận ra, chỉ bật cười khẽ.

“Tưởng Nghiên Chu vốn dĩ đã không bình thường. Từ nhỏ đến lớn, bọn tôi chưa bao giờ chơi với hắn. Ai cũng ngầm gọi hắn là đồ thần kinh. Là quái vật.”
 
Trèo Cao
Chương 23: Chương 23



Hắn hạ giọng, như thể đang thì thầm một bí mật.

"Nhưng mà cô đừng quên... Trong mối quan hệ giữa hai người, người phạm sai lầm trước là cô."

"Rốt cuộc, chính cô là người nói thích trước, là người lì lợm bám lấy hắn không buông, lại không chịu trả giá chút tình cảm nào, cuối cùng còn thản nhiên vứt bỏ hắn."

"Đừng nói là Tưởng Nghiên Chu – một kẻ điên – ngay cả cha hắn vốn là một người bình thường, cuối cùng cũng bị bức đến phát điên đây, đúng không?"

---

"Không phải..."

Cổ họng tôi khô khốc, giọng nói nghẹn lại.

Tôi không dám nhìn thẳng vào Sở Dập.

"Là vì... bọn họ nói Tưởng Nghiên Chu sắp đính hôn, nên tôi mới..."

"Mới vui mừng vô cùng?"

Sở Dập nói như thể đã chắc chắn điều đó.

"Chắc chắn là cô đã vui mừng đến phát điên khi cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận rời xa hắn, đúng không?"

"Nếu không...tại sao không tự mình đi hỏi hắn một câu, mà lại lập tức bỏ đi như vậy?"

---

"Không phải, tôi..."

Sở Dập nhìn người đang ngồi ở một góc ghế xe, lấy cớ mà không dám thừa nhận, đột nhiên cảm thấy mất đi hứng thú.

Hắn lười biếng ngả người ra sau ghế, kéo dài giọng:

" Chậc, cô nói xem, Tưởng Nghiên Chu có phải bị lừa cả tình lẫn tiền không nhỉ?"

"Dù sao thì tôi nghe nói, hồi còn học ở thị trấn nhỏ đó, chính hắn đã nuôi cơm cô ba bữa một ngày, thậm chí còn đóng học phí cho cô. Lên đại học cũng vẫn vậy."

"Nếu không phải cô lấy lý do là đuổi theo hắn, thì sau khi trượt đại học lần đầu tiên, cô liệu có tiếp tục học lại không?"

"...Tôi vẫn sẽ học."

Không khí trong xe đột nhiên trở nên nặng nề, đè nén tôi đến mức không thở nổi.

Nói xong câu đó, tôi cảm thấy bản thân gần như muốn gục xuống.

Sở Dập bĩu môi, không tiếp tục nói vầ chủ đề này nữa, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe sớm đã rời khỏi ga tàu – khi mà Tưởng Nghiên Chu đang phát điên.

Bây giờ, nó đang dừng lại trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ.

"Hắn sắp tìm thấy nơi này."

Đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, đến mức không kịp phản ứng khi nghe Sở Dập lên tiếng sau một lúc dài im lặng.

"Vậy nên..."

Sở Dập quay đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy để tâm.

"Cô vẫn quyết định rời đi sao?"

Nơi này không thể nhìn thấy Tưởng Nghiên Chu, nhưng tôi vẫn cảm giác như hắn đang đứng ngoài kia, chuẩn bị mở văng cánh cửa xe, kéo tôi ra ngoài.

Tôi im lặng hồi lâu, rồi khàn khàn nói:

"... Đúng vậy."

"Tôi không biết anh làm tất cả những chuyện này là vì điều gì."

Nhưng—

Ánh mắt tôi đột nhiên trở nên sắc bén, gần như cứng rắn đến quyết liệt.

"Hắn đã làm sai thì chính là làm sai."

"Tôi thừa nhận hành vi của mình không đúng, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận cách hắn giải quyết mọi chuyện."

"Vậy nên, hắn phải chịu trừng phạt của tôi."

"Còn tôi..."

Tôi mở cửa xe, không quay đầu lại.

"Tôi cũng sẽ chuộc tội, cho đến khi nhận được sự tha thứ của hắn."

---

Sau khi người kia rời đi, Sở Dập hạ kính xe, châm một điếu thuốc.

Hắn thực ra không thích hút thuốc lắm.

Nhưng nó sẽ giúp hắn lắng đọng lại, nghiêm túc suy nghĩ một số chuyện.

Trong làn khói thuốc, hắn nhớ đến người cha đã bị mẹ của Tưởng Nghiên Chu dụ dỗ, định bỏ vợ con mà đi.

Hắn nhớ đến sự hận thù mà bản thân dành cho Tưởng Nghiên Chu từ nhỏ.

Và cái loại hận thù tưởng chừng nhỏ bé đó, lại bùng lên mạnh mẽ nhất vào cái ngày hắn gặp lại Tưởng Nghiên Chu.

---

Tưởng Nghiên Chu, hắn có tư cách gì chứ?

Con của một kẻ đã khiến gia đình người khác tan vỡ...

Lại có thể đạt được hạnh phúc ư?

Không thể tha thứ.

---

Vậy nên—

Hắn ám chỉ với những kẻ bên cạnh mình, xúi giục họ nhằm vào người phụ nữ kia.

Hắn bảo người khác nói với cô rằng Tưởng Nghiên Chu là một kẻ không có cảm xúc, một con quái vật.

Hắn sắp đặt để cô nghe được tin tức về cuộc liên hôn kia. Dù Tưởng Nghiên Chủ đã cự tuyệt ngay từ đầu.

---

Chỉ là, sau này—

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Sau khi xuất ngoại, trải qua nhiều năm sống cô đơn nơi đất khách—

Có một đêm, hắn đột nhiên tỉnh giấc giữa khuya, nhớ lại tất cả những chuyện cũ.

Lúc đó, hắn mới nhận ra—

Bản thân không khác gì người cha tồi tệ của mình.

Một kẻ dơ bẩn và hèn hạ.

---

Vì vậy sau khi trở về nước, trong một lần tình cờ gặp lại cô—

Hắn gọi cô dừng lại.
 
Trèo Cao
Chương 24: Chương 24



Tôi đã rời đi sáu tháng.

Trong sáu tháng này, tôi lang thang khắp những vùng núi ở Tây Nam. Khi có nhà trọ, tôi dùng giấy tờ của chị họ để đăng ký ở lại; khi không có, tôi tìm đến những gia đình ven đường. Hầu hết họ đều hiền lành, sẵn lòng cưu mang người từ nơi khác đến.

Tôi không biết suốt những tháng qua Tưởng Nghiên Chu có tìm tôi hay không, cũng không suy nghĩ về điều đó.

Bởi vì trong những tháng ngắn ngủi này, chỉ riêng việc đắm chìm trong cảnh sắc thiên nhiên thôi cũng đã không đủ thời gian, huống hồ là để nhớ đến chuyện khác?

---

Ở vùng đất có núi non, đồi dốc, bình nguyên và cao nguyên này, đặc biệt là những dãy núi bị cho là cằn cỗi, lại hội tụ cảnh sắc mỹ lệ nhất.

Có 36 hồ nước trong veo với những sắc thái khác nhau, có thành cổ hai nghìn năm tuổi, có núi, có sông, có thành phố hòa quyện với nhau. Dù là bình minh hay hoàng hôn, cảnh vật nơi đây đều đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Người dân nơi đó không giàu có nhưng lại rất chất phác. Lúc ăn cơm, họ lúc nào cũng gắp đầy đồ ăn cho tôi.

Để rồi khi tôi quay về—

Cái vali của tôi đã nặng đến mức gần như không kéo nổi nữa.

---

Chỉ là…

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Khi tôi bấm chuông cửa, cửa mở ra, người đứng bên trong lại là một khuôn mặt tôi quen thuộc.

Lão quản gia già nua ấy vẫn với dáng vẻ không nói lời nào, cũng không có biểu cảm gì, chỉ hơi cứng người lại khi nhìn thấy tôi.

Cũng may—

Khi tôi giả vờ định quay đầu đi, kéo theo cái vali nặng nề của mình rời khỏi, ông ấy mở cửa ra.

---

Tôi chầm chậm kéo vali vào trong nhà.

Ngay sau đó, lão quản gia không biết đã đi đâu mất.

Tôi mất gần nửa tiếng để hổn hển kéo vali vào phòng, rồi ngồi trên sô pha phòng khách, lôi từng món đặc sản trong vali ra đặt trên bàn trà.

Lão già này thật là!

Không chịu giúp tôi lấy đồ, mất công tôi còn mang quà về cho ông ấy nữa!

Khi tôi vừa lẩm bẩm chửi thầm trong đầu, vừa sắp xếp quà, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ô tô phanh gấp.

Động tác trên tay tôi khựng lại.

Trong đầu tôi lập tức vẽ ra hình ảnh một người nào đó đang sốt ruột, hoảng loạn.

Nhưng khi hắn thực sự đẩy cửa bước vào—

Biểu cảm của hắn lại là một vẻ cố tỏ ra bình tĩnh.

---

"An Tuân! Em còn dám quay về à?"

Hắn bước nhanh đến trước mặt tôi, sắc mặt âm trầm, giọng nói như đang nghiến răng nghiến lợi.

"Ừ."

Tôi đặt đồ xuống bàn trà, phủi tay, đứng dậy bước đến gần hắn, mỉm cười:

"Em còn mang quà cho anh nữa đấy, có muốn xem không?"

---

"Em... Em đừng tưởng chỉ vậy là tôi sẽ bỏ qua cho em!"

Hắn có vẻ không ngờ rằng tôi lại có thái độ này, sắc mặt u ám pha lẫn ngây người, nhưng giọng điệu lại như đang cố tỏ ra tàn nhẫn.

"Ừ ừ."

Tôi chẳng hề để ý đến lời cảnh cáo của hắn, xoay người lấy một gói đặc sản trên bàn.

"Nhìn xem cái này nè, không phải khô bò đâu, mà là thịt dê đấy. Ngon lắm, nhưng hơi mỏi răng."

Tôi nhét túi thịt dê vào lòng hắn.

Hắn cầm lấy theo phản xạ, có chút ngơ ngác.

Tôi lại tiếp tục lôi thêm một túi nhỏ khác mua ở khu du lịch:

"Táo bên đó rất ngon. Em vốn mang theo mấy quả, nhưng trên đường đã ăn hết rồi, chỉ còn ít quả sấy khô..."

"Còn cái này, trang sức đắt quá trời, nhưng em nghi ngờ mấy cô bán hàng đó cố tình 'chặt chém' khách du lịch như em..."

---

"An Tuân, em đang lừa gạt tôi đấy à?"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt túi thịt khô, gân xanh nổi rõ lên vì dùng sức quá mạnh.

Tôi thở dài, xoay người đối diện với hắn.

Người trước mặt chỉ mất nửa tiếng đã chạy đến đây, so với trước kia gầy đi rất nhiều, đôi mắt đỏ ngầu đang hung tợn nhìn tôi, còn có quầng thâm rõ rệt.

Ngay cả cằm cũng lún phún râu, trông có vẻ lâu lắm rồi chưa cạo.

---

Tôi lẩm bẩm:

"Anh xấu đi rồi..."

Người trước mặt sửng sốt, ngay sau đó có vẻ muốn nổi giận.

Nhưng tôi đã nhào vào lòng hắn trước.

Hai tay tôi ôm lấy eo hắn, giọng nói khẽ khàng:

"Tưởng Nghiên Chu, em đã đi đến rất nhiều nơi đẹp lắm. Lần sau, chúng ta cùng đi nhé, được không?"

---

"Em..."

Hắn cứng đờ người lại, như thể vừa nghe thấy điều gì không thể tin nổi.

Tôi buông ra, ngẩng đầu nhìn hắn, hơi nhón chân lên—

Nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái.

Một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước.

Ngay sau đó, tôi rời khỏi hắn, mỉm cười nói:

"Tưởng Nghiên Chu, lần này em không có nhiều tiền nữa."

"Anh biết mà, giấu tiền trước mặt anh khó lắm."

"Vẫn còn nhiều nơi em chưa kịp đi, nhưng em hết tiền mất rồi..."
 
Trèo Cao
Chương 25: Chương 25 (Hoàn)



"Kẻ lừa đảo... Em lại muốn gạt tôi."

Tưởng Nghiên Chu lùi lại một bước, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Trên gương mặt hắn tràn đầy hoảng hốt và bất an, như thể sợ lại bị lừa gạt một lần nữa.

"Toàn là lời dối trá. Không bao lâu nữa, em lại sẽ bỏ tôi mà chạy..."

"Lần này em không chạy nữa." Tôi nói nhanh, mắt nhìn thấy người trước mặt cứng đờ từng chút một, không biết phải làm sao. Tôi lập tức nói tiếp:

"Về sau anh đi đâu, em liền đi đó. Dù có không danh không phận ở bên anh cả đời, em cũng chấp nhận."

"Không phải!"

Lần này, người đứng đối diện tôi lại trả lời rất nhanh. Hắn vốn đang cúi đầu nghe vậy liền nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén xinh đẹp trở nên đỏ hoe.

"Không phải không danh không phận..."

"Không phải sao?" Tôi thấy hắn như vậy, cố ý bước đến gần hơn, trêu chọc:

"Nhưng mấy năm nay, anh chưa từng cầu hôn em, cũng chưa từng tổ chức hôn lễ..."

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

"Lại càng chưa từng... nói rằng anh thích em."

Tôi càng đến gần, gần đến mức có thể nhìn thấy từng sợi lông mi hắn, hơi ẩm ướt, khẽ run rẩy. Không hiểu sao, giọng tôi cũng nhỏ dần.

" Tôi..."

Hắn hoảng hốt nhìn tôi, sau đó ngay lập tức lảng tránh ánh mắt.

"Tôi..."

"Tưởng Nghiên Chu."

Tôi gọi tên hắn.

Đợi đến khi hắn nhìn tôi, tôi mới mỉm cười, chậm rãi đưa tay đang giấu sau lưng ra trước mặt.

"Em còn có một món quà muốn tặng anh."

Trên bàn tay có chút đen đi của tôi là một chiếc hộp gỗ cổ xưa. Hắn nhìn theo động tác của tôi, còn tôi thì chậm rãi mở hộp ra.

"Em tìm được một ông lão có tay nghề rất giỏi để làm cái này. Gần như đã dùng hơn nửa gia sản của em rồi đó."

Tôi lấy ra một chiếc nhẫn, kéo bàn tay đang run rẩy của hắn, lồ|\|g chiếc nhẫn bạc lên ngón tay hắn.

"Không biết có bị hố hay không nữa..."

Tưởng Nghiên Chu không nói được gì nữa.

Hắn cảm thấy môi mình đang run, cả người cũng đang run...

Nhưng người đối diện vẫn không ngừng động tác.

Hắn nhìn thấy tôi lấy ra một chiếc nhẫn khác từ trong hộp, nhét vào tay hắn, rồi nhẹ giọng nói:

"Bây giờ đến lượt anh."

Hắn cảm giác tay mình đang phát run, run đến mức gần như không thể nắm chặt chiếc nhẫn nhỏ bé kia. Nơi vừa được đeo nhẫn cũng tê rần, như thể sắp mất hết cảm giác.

Hắn run rẩy đặt chiếc nhẫn lên giữa các ngón tay, từ từ đẩy vào. Nhưng khi vừa định hoàn thành động tác, tôi lại mỉm cười nhắc nhở:

"Không quỳ xuống một gối sao?"

Vì thế, hắn quỳ một gối.

Khi đầu ngón tay hắn sắp chạm vào bàn tay cô, đầu óc đã trì độn nghe thấy giọng nói dịu dàng vang lên:

"Mặc dù nhiều năm như vậy không có danh phận, nhưng vẫn là đeo vào ngón áp út đi."

Vì thế, hắn thật cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.

Hắn cảm thấy mình dường như không thể nhúc nhích nổi nữa. Mãi đến khi hắn khó khăn đứng dậy, vẫn ngơ ngác đứng đó, chẳng còn chút nào dáng vẻ cao ngạo của người đứng đầu nhà họ Tưởng.

Cuối cùng, vẫn là cô chủ động ôm lấy hắn.

Hắn chậm rãi giơ tay lên, ôm cô vào lòng. Trái tim hắn đập loạn nhịp, hỗn loạn đến mức hắn chẳng thể nghe rõ bất cứ thứ gì. Nhưng khi cố gắng lắng nghe, hắn rốt cuộc cũng nghe thấy cô nói:

"Muốn nói thích em sao?"

"... Muốn."

Giọng hắn rất nhỏ.

Vì thế, cô ấy khẽ cười:

"Vậy nói đi, em nghe đây."

"... Anh thích em."

Hắn siết chặt vòng tay, như muốn dùng nhập cô vào m.á.u thịt của mình.

"Ừm, em cũng vậy."

Tôi không phản kháng, cũng không từ chối. Giống như hắn, tôi cũng nhẹ giọng nhưng rất nghiêm túc đáp lại:

"Tưởng Nghiên Chu, em thích anh. An Tuân thích Tưởng Nghiên Chu."

Nhiều năm như vậy

vô thức đuổi theo hắn, đến cuối cùng, hóa ra không phải là vô nghĩa.

Thích anh. Yêu anh.
 
Back
Top Bottom