Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trèo Cao

Trèo Cao
Chương 10: Chương 10



Hắn chỉ dùng đôi mắt đẹp đẽ và khó đoán ấy nhìn tôi, im lặng trong giây lát, rồi hờ hững mở miệng:

"Cậu biết tên của tôi."

Chà, giọng nói rất dễ nghe.

"Nhưng tôi muốn chính miệng cậu nói ra." Tôi tiếp tục bám riết không tha.

Nhưng sau khi nói xong, hắn lập tức lách qua tôi, tiếp tục bước đi. Bất kể tôi có hỏi thế nào, hắn cũng không trả lời nữa.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Cứ như vậy, chưa đầy một tháng, chuyện tôi mặt dày bám riết lấy Tưởng Nghiên Chu lại một lần nữa lan khắp trường học và cả thị trấn.

Tôi đang cầm một chiếc ô cũ rách, dầm mưa đi về nhà.

Người ta nói tôi mặt dày, chẳng qua chỉ vì bọn họ không đủ can đảm để làm như tôi mà thôi. Họ ghen tị vì tôi có thể thoải mái tiếp cận hắn bất cứ lúc nào mà không cần kiêng dè.

Nhưng nói thật thì, tôi cũng thừa nhận mình rất phiền.

Vì tôi lớn hơn hắn một khóa, học ở tầng khác nên không có nhiều cơ hội quấy rối hắn trong giờ học. Nhưng ngoài giờ học thì khác, tôi gần như xuất hiện trước mặt hắn mọi lúc. Quanh quẩn bên cạnh hắn, ríu rít nói chuyện không ngừng. Kể cả khi tan học, dù phải đi đường vòng, tôi cũng nhất quyết đi theo hắn về tận nhà, rồi mới quay về.

Thậm chí có hôm sáng sớm tôi đã chạy tới trước nhà hắn chờ, phiền đến mức chính tôi cũng thấy quá đáng.

Có lẽ, tôi nghĩ nếu hắn đã phớt lờ tôi, vậy thì làm hắn phát điên cũng xem như một cách trả thù hắn đi. Đáng tiếc, hắn vẫn chẳng có chút quan tâm nào. Mà cũng may hắn không quan tâm—nếu là tôi, chắc tôi đã tự đánh mình một trận rồi.

Mưa rất to, may mà chiếc ô của tôi dù trông có vẻ cũ nát nhưng vẫn chưa đến mức bị dột nhiều quá, nên tôi cứ an tâm vừa gặm quả lê hái ngoài thị trấn, vừa chậm rãi đi.

Đi được nửa đường, tôi bỗng thấy một kẻ ngốc.

Dưới cơn mưa to như trút nước, người đó không hề che ô, cứ thế chậm rãi từng bước đi trên đường.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là Tưởng Nghiên Chu. Tôi thầm lẩm bẩm trong bụng: Đúng là người có tiền, sở thích cũng khác người. Nhưng tôi vẫn nhanh chóng ăn nốt miếng lê, ném hạt đi, rồi chạy về phía hắn.

"Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia... Ê, Tưởng Nghiên Chu!"

Hắn vẫn chẳng buồn đáp lại.

"Trời mưa mà cũng không che ô à? Nhà cậu không phải có người chuyên chăm sóc cậu sao? Sao không có ai đến đón cậu?"

Tưởng Nghiên Chu sống trong một căn biệt thự ba tầng ở ngoại ô thị trấn, trong nhà còn có người chuyên lo việc sinh hoạt hàng ngày cho hắn.

Tôi sải bước đến gần, hào phóng chìa ô ra che chung với hắn. Hỏi hắn mấy câu liền mà chẳng được câu trả lời nào, tôi chỉ đành thở dài, ném ra một câu cuối cùng:

"Cậu có muốn tôi đưa về không? Nếu không cậu sẽ bị cảm mất đấy."

Người hắn đã ướt sũng, những giọt nước mưa nặng hạt trượt xuống từ mái tóc đen ướt đẫm. Nhưng gương mặt hắn vẫn lạnh băng, đôi môi tái nhợt mím chặt, trông chẳng khác nào một cái xác không hồn, hoàn toàn thờ ơ với thế giới xung quanh.

Thật sự là khó chiều mà.

Tôi lại thở dài, nhét cán ô vào tay hắn, sau đó không chờ hắn kịp phản ứng, đã chạy thẳng ra ngoài mưa.

Vừa chạy, tôi vừa ngoái đầu hét:

"Cho cậu dù đấy, tự che đi nhé! Tôi không tiện đường, không tiễn cậu nữa đâu!"

Dứt lời, tôi chạy càng nhanh hơn, chẳng cho hắn cơ hội từ chối.

Không biết có phải tôi ảo giác hay không, nhưng tôi có cảm giác... hắn đang nhìn theo hướng tôi chạy đi.

Ánh mắt ấy trong suốt mà lạnh lẽo, khiến người ta không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
 
Trèo Cao
Chương 11: Chương 11



Cuối cùng, giấy chứng nhận được tìm thấy ở sau nhà.

Tưởng Nghiên Chu tức giận đùng đùng, hắn truy xét từng camera trên đường tôi trở về. Còn tôi, giả vờ hoảng loạn bất an, lẽo đẽo đi theo sau hắn lên lầu, nhưng trong lòng lại cười thầm.

Không ai có thể ngờ rằng, một người từng cao ngạo, đến cả cảm xúc cũng keo kiệt chẳng muốn bố thí cho ai, lại có một ngày d.a.o động cảm xúc dữ dội đến thế.

Nhưng cơn giận dữ bị tôi khơi mào này, cuối cùng lại bị chôn vùi bởi chính hắn. Trong video theo dõi, tôi chậm rì rì đi đến sau biệt thự, chậm rãi đốt hết giấy tờ dưới gốc cây.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Không chỉ Tưởng Nghiên Chu, ngay cả Sở Dập—kẻ vẫn luôn đi theo hóng chuyện—cũng thoáng sững sờ.

"Không ngờ cô cũng trở nên thông minh đấy." Không biết từ lúc nào, hắn đã đến sát bên cạnh tôi, cúi người nói nhỏ.

Tôi chỉ im lặng trợn mắt với hắn, chẳng buồn đáp lại. Rồi gom đủ dũng khí, tôi thử vươn tay nắm lấy bàn tay của Tưởng Nghiên Chu.

"Nghiên Chu..."

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi có cảm giác bàn tay kia hơi run.

Chưa kịp nói tiếp, người cao hơn tôi rất nhiều bỗng xoay người, mạnh mẽ ôm chặt tôi vào lòng.

"An Tuân... An Tuân... Là em trêu chọc tôi trước..."

"... Dựa vào cái gì em nói đi là đi..."

Tưởng Nghiên Chu trước nay ít biểu lộ cảm xúc, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng ít. Hồi trước, lúc tôi bám riết làm phiền hắn, chỉ cần nghe hắn mở miệng, tôi đã thấy thành tựu lắm rồi. Một câu của hắn, tôi có thể đáp lại mười câu. Khi ấy, hắn chỉ im lặng nhìn tôi, thấy tôi không định dừng lại, hắn lại cúi đầu kệ tôi.

Nhưng giờ đây, người từng kiệm lời kia lại ôm chặt tôi không buông, lẩm bẩm liên tục bên tai tôi.

Tôi bỗng nhiên trầm mặc, chỉ thất thần nhìn tấm rèm cửa khẽ lay động theo làn gió nhẹ ngoài cửa sổ.

---

Sở Dập cuối cùng cũng bị đuổi ra ngoài. Lúc đi, hắn còn làm bộ đáng thương, bám vào khung cửa, tỏ vẻ đáng thương xin xỏ:

" Cậu ít nhất cũng để tôi ăn trưa rồi hẵng đuổi chứ? Cơm đã dọn sẵn cả bàn rồi mà..."

Kết quả, hắn bị lão quản gia cũ kỹ đứng đắn bày ra vẻ mặt hiền lành kỳ quái “nhẹ nhàng” mời ra ngoài.

Thấy tên yêu tình kia bị vậy, tôi nhịn không được bật cười, suýt chút nữa phun hết ngụm canh trong miệng.

Đang luống cuống tay chân lau dọn chỗ nước canh b.ắ.n tung tóe, bên cạnh bỗng vang lên tiếng chiếc đũa đặt khá mạnh xuống bàn.

Hỏng rồi.

Tôi thầm nghĩ: Tên tiểu thiếu gia khó chiều này lại giận nữa rồi.

Quả nhiên, giây tiếp theo, hắn lạnh nhạt buông một câu:

"Tôi ăn no rồi."

Rồi không buồn quay đầu lại, hắn gọi quản gia:

"Lục thúc, bảo người dọn hết đồ ăn đi."

Nghe vậy, tôi chẳng hề hoảng, chỉ bình tĩnh ăn nốt phần cơm cuối cùng trong bát với canh rồi mới quay sang nhìn hắn. Hắn bảo ăn xong rồi thế mà vẫn ngồi đấy không nhúc nhích.

Lão quản gia vẫn đứng yên không định dọn, còn Tưởng Nghiên Chu thì khoanh tay, đôi mắt xinh đẹp nhưng lạnh lùng khẽ liếc nhìn tôi.

Tôi bất đắc dĩ, nhận lấy đôi đũa mới từ người hầu, nghiêng người giữ lấy khuỷu tay hắn.

"Nghiên Chu muốn ăn gì? Món măng xào hôm nay ngon lắm đấy, có muốn thử không?"

---

Trước kia, tôi chưa từng nghĩ rằng, một người trông cao ngạo như chó Dobermann—lúc nào cũng lạnh lùng, khó gần—lại không biết khi nào đã biến dị thành một con mèo.

Không chỉ ngạo kiều, mà còn đùng cái là giận, bất cứ khi nào không vui, hắn đều giương móng vuốt gây sự với tôi. Hơn thế nữa, hắn còn ngang ngược bắt tôi phải đoán suy nghĩ của hắn mọi lúc mọi nơi…
 
Trèo Cao
Chương 12: Chương 12



Sau một thời gian sống chung với Tưởng Nghiên Chu, tôi mới nhận ra rằng tên nhóc đáng ghét này thực sự không dễ ưa chút nào.

Lúc nào cũng lạnh như băng, mặc kệ người khác có cố gắng bắt chuyện thế nào, hắn cũng chẳng buồn để tâm. Nếu tâm trạng tốt hoặc bị tôi quấn lấy đến phát bực, hắn mới thờ ơ đáp lại một, hai câu.

Chưa đầy một tháng, cách xưng hô của tôi với hắn đã thay đổi từ “tiểu thiếu gia” thành “tên nhóc đáng ghét”, “nhãi ranh”, “tiểu quỷ”…

Có lẽ vì tính cách hắn thật sự quá khó chịu, chưa đầy một tháng mà số người theo đuổi hắn đã giảm hơn một nửa. Chỉ còn lại một nhóm nhỏ kiên trì vì nhan sắc của hắn hoặc vì những lý do khác. Tôi chính là kẻ mặt dày nhất trong số đó.

Nhưng tôi không có tiền để nịnh bợ hắn, nên chỉ có thể lượn lờ bên cạnh, dùng hành động để nhắc hắn rằng tôi vẫn còn đây.

Tan học liền chạy tới lớp hắn, hắn học thể dục thì tôi ngồi bên cạnh xem. Thỉnh thoảng, tôi mua cho hắn chai nước khoáng rẻ nhất, nếu hắn không nhận thì tôi cũng không cần đau lòng. Đến giờ ăn, tôi chạy đến căng tin lấy món hắn thích… Xem như đang hầu hạ tổ tông.

Nhưng sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy tên nhóc đáng ghét này được một tấc lại muốn tiến một thước.

Chuyện bắt đầu từ một buổi trưa nọ, sau hơn một tháng tôi đều đặn lấy cơm cho hắn. Hôm đó, tôi đưa đũa cho hắn xong thì tự mình ăn. Đến khi tôi gần ăn xong, hắn vẫn còn chậm rãi gẩy từng hạt cơm.

Cuối cùng, dù tôi tự nhắc bản thân rằng mình chỉ là một người theo đuổi, phải nhẫn nại vì mục đích, nhưng tôi thật sự không chịu nổi nữa.

Dù vốn không phải người có tính tình tốt, nhưng tôi vẫn cố nhịn hỏi:

"Rốt cuộc cậu làm sao vậy?"

Tên nhóc đáng ghét kia nhíu mày, nghi hoặc trả lời:

"Lần này cậu không giúp tôi gỡ xương cá."

Hóa ra là trách tôi không giúp hắn gỡ xương cá như mọi lần?!

Ngay khoảnh khắc đó, tôi thật sự muốn vứt hết mấy suy nghĩ ngớ ngẩn trước kia về việc “muốn kéo hắn xuống”. Đúng là một Lạt Ma, ai mà rước vào người thì đúng là xui xẻo!

Từ hôm đó, tôi mặc kệ hắn một tuần luôn.

Mãi cho đến—

Hai nữ sinh trang điểm rất thời thượng chặn đường tôi.

Tôi biết rõ mình không có nhân duyên tốt trong trường, nhưng bị đàn em năm dưới chặn đường thì đúng là hiếm có. Vì ý nghĩ yêu quý người nhỏ tuổi hơn và phụ nữ, tôi dừng lại xem bọn họ muốn gì.

Sau đó, tôi sẽ quyết định tùy theo tâm trạng mà quyết định—mắng khóc một người hay cả hai.

"A! Đây chẳng phải An đại tiểu thư sao? Sao hôm nay không quấn lấy Tưởng Nghiên Chu?"

Tôi nhướn mày nhìn nữ sinh vừa nói, trong lòng lặng lẽ trừ đi nữ sinh A hai điểm.

"Ôi trời, đừng gọi chị ta là tiểu thư, chị ta lại tưởng mình thật sự là đại tiểu thư mất."

Trừ tiếp nữ sinh B ba điểm.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟



Sau khi trừ tổng cộng mười điểm, tôi đang định mở miệng đáp trả thì phát hiện bọn họ định chơi trò áp chế bằng chiều cao, nhưng mang giày lót thêm cũng không hơn được tôi, họ đành khoanh tay trước n.g.ự.c để cố tỏ ra khí thế.

"Cho nên, chị đừng tưởng rằng Tưởng Nghiên Chu đối với chị đặc biệt là vì cậu ấy thích chị."

" Đúng rồi. Chị nghĩ cậu ấy thật sự muốn nói chuyện với chị, ở bên chị, ăn cơm với chị, là vì cậu ấy thích chị sao? Bây giờ chẳng phải cậu ấy cũng vứt bỏ chị rồi à?"

Tôi đột nhiên bật cười.

Hóa ra là ghen tị à?

Nhịn cười một lúc mà vẫn không nhịn được, tôi phất tay bỏ qua chuyện này, không sợ đo với họ, cũng tạm thời không chấp nhặt với tên nhóc khó hầu kia nữa.
 
Trèo Cao
Chương 13: Chương 13



Ngày hôm sau, sau khi Tưởng Nghiên Chu rời đi, tôi cũng ngoan ngoãn, thậm chí không bước chân ra khỏi trang viên, chỉ đến chiều mới ra ngoài dạo vài vòng trong vườn sau.

Nhìn ánh sáng đỏ nhấp nháy ở một góc – dấu hiệu của camera giám sát, tôi lặng lẽ thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như không biết.

Tên nhóc đáng ghét này, vẫn đa nghi như vậy.

Hắn nghĩ tôi ngốc đến mức nào chứ? Chẳng lẽ tôi lại không nhịn được mà đi lôi tang vật ra ngay ngày hôm sau khi hắn vừa mới điều tra?

Năm đó tôi vì muốn đỗ vào trường đại học B mà học lại một năm, từ học sinh kém lội ngược dòng thành học bá, chẳng lẽ là không thông minh sao?

Tôi đã đợi suốt nửa tháng, đến đúng ngày hắn phải tham gia một sự kiện mới cẩn thận đem giấy tờ tùy thân, cùng một ít tiền mặt, lén giấu vào rừng cây nhỏ bên con đường mà tôi hay đi dạo.

Trong nửa tháng này, tôi ra ngoài đi dạo không dưới ba lần. Tưởng Nghiên Chu cũng dễ dàng đồng ý hơn hẳn so với trước đây, ngay cả lão quản gia cũng không còn dùng ánh mắt âm trầm nhìn tôi nữa.

Chờ đến khi tôi giấu xong giấy tờ và tiền, tôi mới lững thững bước ra khỏi rừng cây.

Sở Dập – tên xui xẻo kia còn tưởng có thể lừa tôi? Nghĩ tôi vẫn dễ bị gạt như trước sao?

Ít nhất, khi tôi giả vờ khóc lóc cầu xin được xuống xe để đi vệ sinh ở cửa hàng ven đường, bọn họ dù tức đến tái mặt cũng không thể từ chối.

Lần này, tôi nhất định sẽ không thất bại.

Kỳ thật, tôi rất hối hận vì năm đó đã không nghe lời bọn họ nói.

Sau khi trở về thành phố B, dù đã rời đi hai, ba năm, Tưởng Nghiên Chu vẫn nhanh chóng trở thành trung tâm của giới con nhà giàu nơi đây. Số người muốn hẹn hò với hắn thì nhiều không kể xiết.

Thế nên, khi bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một kẻ lì lợm như tôi, người ta rất bất mãn và chế giễu.

Vì vậy, vào buổi tối hiếm hoi tôi không đi theo Tưởng Nghiên Chu, có người dùng điện thoại của hắn gọi cho tôi, bảo tôi đến đón hắn.

Khi tôi đến nơi, hắn đã say khướt.

Tưởng Nghiên Chu vốn không uống được nhiều rượu, cũng không thích uống rượu, nhưng tôi không ngu đến mức hỏi hắn vì sao lại say. Tôi chỉ nhận lấy đồ đạc của hắn, rồi đỡ người dựa vào tôi rời đi.

"Này... cái gì ấy nhỉ..."

Một người đang ngồi trên ghế dài, tay cầm ly rượu lắc nhẹ, cúi đầu như đang suy nghĩ rất nghiêm túc nên xưng hô tôi như nào. Nghĩ một lúc lâu, hắn mới giả vờ bỗng nhiên nghĩ ra:

"À! Là tiểu thư theo đuổi Tưởng Nghiên Chu chứ gì?"

"Làm bạn của Tưởng Nghiên Chu, là vì muốn tốt cho cô, chúng tôi vẫn muốn khuyên cô đừng bám lấy hắn nữa."

"Không có kết quả đâu."

"Dù sao thì, hắn là một con quái vật không có trái tim."

Trong quán bar ồn ào, nhạc bỗng chuyển sang giai điệu trầm lắng, ánh đèn vẫn tối, khiến tôi nghe rõ từng câu nhưng không nhìn rõ người nói.

Nếu có thể thấy rõ, tôi sẽ nhận ra có người định ngăn cản kẻ kia, nhưng lại bị một người khác giữ lại. Người đó chính là Sở Dập.

Tên cầm ly rượu mặc sơ mi trắng, ra vẻ đạo mạo, thấy Sở Dập chống lưng cho mình thì đắc ý, giọng điệu cũng kiêu căng hơn hẳn:

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

"Đừng trách chúng tôi không nhắc nhở cô nhé. Năm đó, ba của Tưởng Nghiên Chu c.h.é.m c.h.ế.t mẹ hắn, còn định kéo hắn cùng c.h.ế.t theo. Cuối cùng không biết vì sao lại đổi ý, chỉ rạch một vết trên cổ hắn, rồi tự sát ngay bên cạnh hắn. Khi đó hắn mới mười tuổi, nhưng dù những người khác đã chạy tới, hắn vẫn chỉ ngồi giữa vũng máu, bất động, bình tĩnh đến mức đáng sợ."

"Sau đó, khi bác của hắn muốn cướp tài sản của ba hắn để lại, ông ta giả vờ thương yêu cháu trai, tặng hắn một con chó. Ba năm sau, ngay trước mặt hắn, ông ta g.i.ế.c c.h.ế.t con ch.ó đó. Nhưng Tưởng thiếu gia cũng chẳng có bất cứ cảm xúc nào cả."

"Cho nên, ngay cả ba mẹ ruột và con ch.ó đã theo hắn ba năm cũng không thể khiến hắn có chút tình cảm nào, cô nghĩ mình có thể sao?"

Người dựa vào tôi im lặng như chết, còn kẻ ba hoa bên cạnh thì không ngừng nói.

Thấy hắn mãi không có ý định nhường đường, tôi liền vươn tay đẩy mạnh một cái.

Tên kia loạng choạng ngã xuống, cuối cùng cũng câm miệng, hắn khiếp sợ nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhìn đám người trước mặt, giơ ngón giữa, rồi đỡ lấy hơn nửa người của Tưởng Nghiên Chu đang dựa vào mình, lảo đảo rời đi.

Nực cười, bây giờ mới nói hắn không có trái tim thì có ích gì?

Mấy năm thanh xuân của tôi chẳng phải cũng đã lãng phí rồi sao?
 
Trèo Cao
Chương 14: Chương 14



Lúc đó, dù thể hiện rất bình tĩnh, nhưng khi về nhà, tôi thật sự đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Cuối cùng, tôi đi đến một kết luận khiến bản thân bừng tỉnh đại ngộ:

Không trách được tôi theo đuổi bao nhiêu năm mà vẫn không có kết quả, thì ra căn bản vấn đề không nằm ở tôi!

Hóa ra, từ trước đến nay, tôi vẫn cố gắng vì một mục tiêu vốn dĩ không thể đạt được ngay từ lúc bắt đầu.

Những tin tức này thật sự khiến tôi chán nản hồi lâu. Kiên trì nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị người khác nói rằng ngay từ đầu tôi đã đi sai hướng. Ai mà không cảm thấy uể oải cơ chứ?

Chỉ cần nghĩ đến điều đó, ngay cả ăn tôi cũng không muốn, chỉ ủ rũ chọc chọc mấy cọng rau xanh trên đ ĩa, chẳng còn hứng thú gì.

“Cậu làm sao vậy?”

Giọng nói trong trẻo, lạnh nhạt trời sinh vang lên từ phía đối diện. Tôi ngẩng đầu, nhìn người ngồi đối diện – Tưởng Nghiên Chu, có chút vô lực lầm bầu:

“Toàn là đồ chay, chẳng muốn ăn.”

Tưởng Nghiên Chu dừng tay cầm đũa một chút, ngẩng lên:

“Vậy tại sao không gọi món mặn?”

“Bởi vì không có tiền.” tôi buông đũa xuống, chống cằm nhìn Tưởng Nghiên Chu. Trong lòng thắc mắc rốt cuộc điều gì đã khiến một đứa nhóc tốt như vậy trở thành cái “quái vật không có tình cảm” trong miệng người đời.

“Nói dối.”

Giữa nhà ăn đại học đông đúc, hắn lại có thể ngồi ra khí chất cao cấp như đang ở một nhà hàng sang trọng. Tưởng Nghiên Chu lãnh đạm phản bác, ánh mắt dừng lại trên đ ĩa thức ăn của chính mình.

“Cậu vẫn luôn dùng thẻ cơm của tôi, sao có thể không có tiền?”

Nhìn cái tên chuyên phá đám này, tôi càng nghĩ càng tức, liền cầm đũa gắp sạch sườn trên đ ĩa của hắn, vừa gặm vừa hung dữ nghĩ:

"Phần sườn cuối cùng gắp cho hắn đúng là lãng phí, mình phải ăn sạch mới được!"

Khi nghe tin Tưởng Nghiên Chu sắp kết hôn với một tiểu thư đi du học về, còn môn đăng hộ đối nữa, tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng, tôi cũng có một lý do chính đáng để dứt bỏ những năm tháng lì lợm là l.i.ế.m của mình.

Ít nhất, trong mắt người ngoài, tôi không phải vì thất bại mà từ bỏ, mà là do khoảng cách thân phận giữa địch và ta quá lớn, tôi đã rất sáng suốt khi lựa chọn rời đi đúng lúc.

Thế nên, khi một “người bạn” ra vẻ quan tâm hỏi tôi có biết tin này không, tôi không kiềm chế được phấn khích mà nhắn tin cho Tưởng Nghiên Chu, hỏi hắn tối nay có rảnh không.

“Có.”

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng tôi cảm thấy hắn trả lời nhanh hơn bình thường một chút.

Năm 22 tuổi, Tưởng Nghiên Chu đã mất đi vẻ đẹp trung tính thời thiếu niên, thay vào đó là một khuân mặt góc cạnh hơn. Nhìn hắn bây giờ, trông như thể được ông trời ưu ái mà điêu khắc tỉ mỉ đến mức hoàn hảo.

Hắn không thích chủ động nói chuyện, vậy mà tối hôm đó, khi nhìn thấy tôi, hắn lại hiếm hoi mở miệng trước:

“Muộn thế này còn tìm tôi, có chuyện gì sao?”

Ánh mắt thanh niên sáng trong nhìn chằm chằm tôi, như thể không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào.

Dường như tôi còn chưa kịp nói, hắn đã biết tôi muốn nói gì, nên càng tập trung chú ý từng cảm xúc thay đổi trên khuôn mặt tôi.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

"Xem ra tin tức là thật rồi." tôi âm thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ do dự.

“Nghe nói… cậu sắp đính hôn với Phó tiểu thư?”

Tưởng Nghiên Chu nhướng mày, hiếm khi không giấu được cảm xúc, như muốn tìm kiếm điều gì đó từ tôi, ánh mắt hắn càng dán chặt hơn.

“Cậu nghe ai nói?”

“Đừng quan tâm ai nói, cậu chỉ cần trả lời có phải thật hay không là được!”
 
Trèo Cao
Chương 15: Chương 15



Hôm nay Tưởng Nghiên Chu bỗng nhiên nói nhiều hơn bình thường, tôi không khỏi có chút nôn nóng. Tôi chỉ muốn nhanh chóng nghe được đáp án xác thực từ hắn, sau đó nói ra câu mà tôi đã suy nghĩ rất lâu.

“Ông nội của tôi gần đây đúng là có ý tìm cho tôi một người bạn đời phù hợp.”

Không biết có phải do cảm xúc nôn nóng của tôi khiến hắn vui vẻ hay không, hắn hiếm thấy mà nở một nụ cười, ngay cả đôi lông mày lạnh lùng cũng phảng phất ý cười.

“Nhưng mà…”

“Nếu đã vậy!”

Tôi đã nghe được câu trả lời mình muốn, không cần nghe thêm gì nữa. Tôi vội vã cắt ngang hắn, nói ra điều mà tôi đã châm chước hồi lâu.

“Từ nay về sau, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.”

Người trước mặt như thể vừa nghe thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi. Ý cười đọng lại nơi đuôi lông mày, nhưng đôi mắt lại dần trở nên lạnh lẽo. Hắn mím chặt môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi, như muốn đọc từng suy nghĩ của tôi.

“Cậu nói gì? Nói lại lần nữa.”

Giọng hắn trầm thấp khác thường, thần sắc u tối. Tôi bỗng dưng có chút không dám nhìn thẳng vào hắn, vội cúi đầu, nhanh chóng nói tiếp:

“Tôi biết mấy năm qua đã mang đến cho cậu rất nhiều phiền toái.”

“Bây giờ có Phó tiểu thư rồi, tôi cũng không thể chen vào giữa hai người được.”

“Vì không muốn gây khó xử cho cậu và cô ấy, nên tôi—”

“Kẻ lừa đảo.”

Lúc này tôi mới hiểu, hóa ra một người không cần phải cao giọng nạt nộ, cũng có thể dễ dàng khiến người khác sợ hãi.

Ý cười trên gương mặt Tưởng Nghiên Chu hoàn toàn biến mất. Đôi môi hắn mím thành một đường thẳng lạnh lùng, hắn không cần tỏ ra hung ác, cũng đủ để khiến người ta hoảng loạn sợ hãi.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

“Chỉ là cái cớ mà thôi.”

“Dù là nói sợ gây khó xử hay nói thích ta trước đây—đều là giả.”

“Bởi vì bọn họ nói tôi là một quái vật không có tình cảm.”

Dưới ánh đèn mờ tối, hắn từng bước ép sát. Tôi cuống quýt muốn lùi về sau, nhưng vẫn bị hắn dễ dàng khống chế.

Tôi không dám nhìn vào mắt hắn, nhưng không thể ngăn giọng nói trầm thấp, u tối của hắn rót vào tai mình.

“An Tuân, cậu cũng muốn giống họ...vứt bỏ tôi, phải không?”

Tôi đã trốn về, bỏ lại bóng dáng im lặng đen tối kia lại phía sau.

Có lẽ, những lời này không nên do tôi nói ra. Dù gì, hắn mới là thiếu gia được lớn lên từ núi vàng bạc và sự nuông chiều của hàng ngàn người. Còn tôi, ở trong mắt người khác, chẳng qua chỉ là kẻ lì lợm bám theo hắn không biết xấu hổ mà thôi.

Nam nhân đều có lòng tự trọng như vậy đúng không?

Sự bất an này càng lớn hơn khi Tưởng Nghiên Chu không hề liên hệ với tôi suốt một tuần sau đêm đó.

Suốt cả tuần, tôi lo lắng rằng hắn có thể sẽ tức giận mà tìm người đến đánh tôi một trận, hoặc tệ hơn nữa—giống như trong những câu chuyện trên mạng—trực tiếp khiến tôi không còn chốn dung thân.

Nhưng may mắn thay, tôi vẫn bình an vô sự.

Cảm thấy mọi chuyện với Tưởng Nghiên Chu coi như đã kết thúc, tôi chấp nhận lời mời của một chàng trai ít tuổi hơn cũng là đàn em khoá dưới vào buổi tối sau tuần đó.

Cậu ta cùng bộ môn với tôi, bình thường tiếp xúc khá nhiều trong công việc. Tôi vốn chỉ định gặp cậu ta để bàn giao lại công việc sau khi nghỉ làm, nhưng sau một hồi suy nghĩ, tôi đồng ý lời mời đi ăn bên ngoài.

Nhưng điều tôi không ngờ chính là—địa điểm cậu ta chọn lại là một quán bar. Rõ ràng hắn nói là một nơi thanh tĩnh.

Đứng bên ngoài do dự hồi lâu, nghĩ đến chuyện bản thân cũng không phải chưa từng tới những nơi như thế này, tôi cắn môi, rồi vẫn quyết định bước vào.

Quả nhiên, mọi chuyện không khác so với những gì tôi đã dự liệu từ trước.

Hắn rõ ràng không hề có ý định bàn công việc.

Dưới sự cổ vũ của vài người bạn, cậu ta đỏ mặt mời tôi lên khu quầy ngồi. Tôi không tiện từ chối, đành phải đi theo phía sau.

“… Chị giỏi giang như vậy, nếu chịu quay đầu nhìn lại, nói không chừng sẽ tốt hơn một chút.”
 
Trèo Cao
Chương 16: Chương 16



Chàng trai vẫn còn chút ngây ngô, cách nói chuyện cũng rất khéo léo. Tôi cúi xuống nhìn bàn tay có chút căng thẳng của cậu ta, hắn đang nắm ly rượu, không biết phải giải thích thế nào về chuyện mình không phải không muốn quay đầu lại nhìn. Chỉ đành nhấp thêm một ngụm rượu trái cây màu sắc rực rỡ trong ly, giả vờ không hiểu ý của cậu ta.

“ Cậu quá lời rồi, chị chẳng có gì đặc biệt cả. Ngược lại, nghe nói không lâu trước đây cậu còn đại diện trường đi thi đấu và giành giải thưởng?”

Có lẽ hắn hiểu sai ý của tôi, mặt hắn dưới ánh đèn tối tăm mơ màng càng đỏ hơn. Giọng hắn kích động đứt quãng, ánh mắt mơ hồ nhìn khắp nơi nhưng không thể tập trung vào một điểm nào cả.

“Cảm... cảm ơn chị quan tâm. Chị bận như vậy mà vẫn để ý đến một cuộc thi nhỏ của em...”

Thật ra, tôi không biết gì về cuộc thi đó. Chỉ là cảm thấy cậu ta quá ồn ào, nói quá nhiều.

Tôi đã quen với việc khi ở bên Tưởng Nghiên Chu, phần lớn thời gian là tôi nói nhiều hơn. Hiện tại, bị với một người khác nói liên tục thế này lại làm tôi cảm thấy mất tự nhiên.

Không biết làm gì khác, tôi chỉ có thể lặng lẽ uống rượu, giả vờ như đang chăm chú lắng nghe.

Nhưng sau đó...

Sau đó...

Mọi thứ dần trở nên mơ hồ.

Trong cơn say nửa tỉnh nửa mê, có người nắm chặt cánh tay tôi. Tôi khó chịu muốn giãy giụa, nhưng khi cố gắng mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ.

Cậu đàn em khóa dưới nãy vẫn còn ngây ngô mà giờ ôm chặt tôi vào lòng. Khoảng cách giữa hai chúng tôi hoàn toàn không phù hợp với mối quan hệ xã giao bình thường. Tôi muốn đẩy cậu ta ra, nhưng thân thể mềm nhũn lại bị cậu ta siết chặt hơn.

" Chị yên tâm, em sẽ đưa chị về trường an toàn.”

Những người bạn bên cạnh cậu ta thấy tôi tỉnh lại, liền bắt đầu ồn ào, cổ vũ cậu ta. Khuôn mặt đỏ bừng của cậu ta dường như được tiếp thêm dũng khí, ánh mắt loé lên, thẹn thùng muốn tiến đến hôn tôi.

“Không—”

Nhưng còn chưa kịp chạm đến, một âm thanh từ bên cạnh vang lên, đập thẳng vào màng nhĩ tôi.

Trong tầm mắt là một chiếc ghế bị đập hỏng, sau đó một bàn tay xinh đẹp cầm lên phần còn sót lại, lại một lần nữa đập vào đàn em.

Cậu ta không kịp phản kháng, liền hỏi cũng chưa hỏi được câu nào, chỉ có thể lảo đảo tránh đi. Không gian vốn tràn ngập ánh đèn mập mờ và không khí ám muội hoàn toàn bị phá vỡ.

Mọi người hoảng loạn bỏ chạy, tiếng hét và tiếp vỡ nát vang lên khắp nơi.

Ngay lần đập thứ nhất, đàn em đã buông tôi ra.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy hắn.

Tưởng Nghiên Chu đứng đó, gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự hung ác, đôi mắt đỏ rực vì giận dữ. Hơi thở hắn dồn dập, thô bạo, giống như một con dã thú đang bị khiêu khích, chỉ chực xé xác kẻ dám xâm phạm lãnh địa của mình.

Hắn lại giơ tay lên, muốn đánh tiếp.

Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt tỉnh táo.

Không nghĩ nhiều, tôi lao về phía trước, gắt gao ôm chặt hắn.

“Tưởng... Tưởng Nghiên Chu! Bình tĩnh lại!”

Cơ thể hắn nóng rực vì vận động mạnh. Nhịp tim đập dồn dập ngay bên tai tôi, mạnh đến mức như muốn phá vỡ màng nhĩ.

Tôi không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ có thể liên tục lặp đi lặp lại:

“Bình tĩnh, bình tĩnh…”

Hắn khẽ cười, giọng điệu chậm rãi, u ám vang lên trên đỉnh đầu tôi.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

“Bình tĩnh?”

Tôi cảm giác hắn chầm chậm hạ chiếc ghế trong tay xuống, trong không khí vẫn còn vương mùi m.á.u tanh.

Hắn kéo tôi ra, ánh mắt đầy tơ m.á.u và phẫn nộ nhìn thẳng vào ánh mắt trốn tránh của tôi.

“Bình tĩnh? Làm sao tôi có thể bình tĩnh?”

“An Tuân, tôi cho cậu một tuần để suy nghĩ... để cậu đến tìm tôi và nói rằng cậu đổi ý.”

“Không phải để cậu ra ngoài tìm một thằng đàn ông khác.”

Cổ tay hắn bị rách, vết m.á.u vẫn rỉ ra. Hắn giơ tay lên, mạnh mẽ nghiền ngón cái lên môi tôi, mùi m.á.u khiến cảm quan của tôi trở nên vô cùng nhạy cảm

“Quả nhiên, cậu và mẹ tôi giống nhau...

Đều là những kẻ dối trá vĩnh viễn không biết hối cải.”

“Nhưng đáng tiếc, An Tuân—”

“Tôi sẽ không ngu xuẩn như cha tôi.”
 
Trèo Cao
Chương 17: Chương 17



Khi bị Tưởng Nghiên Chu kéo lên xe, tôi thậm chí còn không dám nói một lời.

Không gian nhỏ hẹp trong xe tràn ngập bầu không khí căng thẳng, giống như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể bùng nổ. Tôi co người trong một góc, mắt dán chặt xuống mũi giày của mình, không dám liếc nhìn người bên cạnh dù chỉ một lần.

Tôi không hiểu vì sao Tưởng Nghiên Chu lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này tối nay, cũng không dám truy hỏi ý tứ trong lời nói của hắn. Chỉ có thể cúi đầu như một chú chim cút, im lặng không nói gì.

Nhưng rồi, khi nhận ra hướng đi của xe ngày càng lệch khỏi quỹ đạo về trường học, tôi bắt đầu hoảng loạn.

“Tưởng... Tưởng Nghiên Chu, hình như đây không phải đường về trường.”

Bàn tay tôi vẫn bị hắn nắm chặt, lực siết mạnh đến mức đau rát, nhưng lần này tôi không dám giống như trước đây, không chút quan tâm vùng vẫy. Chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở:

“... Có phải tài xế không biết đường không?”

Người đàn ông nãy giờ vẫn nhìn thẳng phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì, rốt cuộc cũng quay đầu lại.

Sống lưng hắn thẳng tắp, đôi mắt hẹp dài hơn trước, đồng tử đen kịt sâu thẳm đến mức quái dị.

Chỉ trong nháy mắt, tôi như thể nhìn thấy Tưởng Nghiên Chu của năm 16 tuổi—khi hắn từng dùng đôi mắt vô cơ, không cảm xúc nhìn chằm chằm vào An Tuân đang lén lút ăn cắp đồ ven đường. Đôi mắt khi ấy khiến ngươi chật vật không dám nhìn lại.

“Không đi sai.”

Cùng với ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói của hắn cũng trầm xuống.

Hắn thu lại ánh nhìn, không thèm quan t@m đến tôi đang sợ hãi. Hắn chỉ nâng bàn tay nhỏ gầy của tôi lên, chậm rãi thưởng thức. Một lúc sau, từng chút, từng chút một, hắn đan mười ngón tay vào nhau với tôi, không để lại một kẽ hở nào.

“Trước đây, khi mẹ tôi quá ngang ngược không chịu nghe lời, cha tôi đã đặc biệt xây một căn nhà dành riêng cho bà ấy. Ông nói rằng, phải thay đổi bà ấy, để bà ấy hiểu rằng một người chỉ có thể trung thành với một người khác mà thôi.”

“Đáng tiếc, trước khi căn nhà ấy được xây xong, bà lại một lần nữa phạm sai lầm.”

Tưởng Nghiên Chu kéo tôi đang run bần bật vào lòng, ôm chặt đến mức gần như có thể nghiền nát xương tôi.

“Lần đó, cha rất tức giận. Ông biết mẹ sẽ không bao giờ thay đổi, thế nên... ông đã mang bà ấy đi cùng mình.”

“Bởi vì, chỉ có như vậy... bà ấy mới không còn cơ hội phạm sai lầm nữa.”

Bàn tay đan chặt vào tay tôi ướt đẫm mồ hôi.

Hắn dùng tay còn lại khẽ vuốt v3 khuôn mặt tôi, đầu ngón tay xinh đẹp chậm rãi lướt qua hàng mi, lướt qua đôi mắt tôi. Sau đó, dừng lại trên môi.

“Thế nên, căn nhà đó vẫn bị bỏ hoang cho đến bây giờ.”

“ Tôi cứ nghĩ rằng nơi đó sẽ mãi mãi không được sử dụng, bởi vì tôi sẽ không ngu ngốc như cha tôi—sẽ không để bản thân bị người phụ nữ chủ động bày tỏ tình yêu với mình lừa dối.”

Nhưng là…

Tôi chưa bao giờ thấy Tưởng Nghiên Chu nói nhiều đến vậy. Nhưng hắn càng nói nhiều, tôi càng cảm thấy sợ hãi.

Tôi muốn hắn dừng lại. Không cần nói nữa.

Nhưng chỉ cần vừa ngẩng đầu, đối diện với gương mặt đen tối và giọng điệu ôn nhu đến đáng sợ của hắn, tôi lại không thể thốt ra bất cứ lời nào.

“Nhưng mà, An Tuân, chính cậu lại là người tự mình bước vào.”

“Cậu liên tục trêu chọc tôi, mặc kệ tôi phớt lờ bao nhiêu lần cũng không có tác dụng.”

"Tôi đã nghĩ rằng cậu không giống mẹ tôi.”

Tưởng Nghiên Chu cúi đầu, trong đôi mắt đen kịt ấy không hề có lấy một tia ấm áp, nhưng khóe miệng hắn lại cong lên một nụ cười nhạt.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

“An Tuân, tôi đã từng nghĩ cậu không giống bà ấy. Cho nên, tôi đã trì hoãn việc hoàn thiện căn nhà đó, chờ đợi cậu đến tìm tôi và nói rằng cậu đổi ý.”
 
Trèo Cao
Chương 18: Chương 18



"Nhưng cậu chưa từng đổi ý."

Áp lực nghiền nát trên môi tôi rốt cuộc cũng rời đi, nhưng trong mắt hắn, tôi nhìn thấy nơi vừa bị hắn chà đạp càng thêm ửng đỏ. Thanh niên trước mặt không rời mắt, ánh nhìn ngày càng sâu thẳm.

Hắn cúi xuống thấp hơn, đôi môi bạc tình lướt nhẹ, m*t nhẹ, l.i.ế.m hôn môi tôi.

"A Tuân, tôi đã chờ một tuần. Căn nhà đó cuối cùng cũng được sửa xong rồi. Nhưng tôi vẫn không đợi được sự đổi ý từ cậu."

"Là cậu tự nhảy vào, A Tuân."

"Không thể trách tôi."

---

Không biết có phải là phần thưởng vì mấy ngày nay tôi ngoan ngoãn hay không, Tưởng Nghiên Chu thế mà bất ngờ quyết định đưa tôi ra ngoài vào thứ Bảy này.

Đây là chuyện hiếm thấy. Rốt cuộc, trong mấy năm qua, số lần tôi được bước chân ra khỏi khu biệt thự ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vậy nên, tôi thực sự rất phấn khích.

Sáng sớm đã tỉnh giấc nhưng lại ngủ không được. Tôi lăn qua lộn lại trên giường, cố ý tạo ra tiếng động, mong rằng có thể đánh thức Tưởng Nghiên Chu sớm hơn một chút.

Và đúng là hắn đã thức dậy sớm hơn nửa tiếng, nhưng hình như không hề hài lòng với sự háo hức của tôi.

Vì vậy, hắn đã ‘sửa chữa’ tôi một trận ngay trên giường với một khuôn mặt lạnh.

Kết quả là khi hai người thực sự bước xuống giường, còn muộn hơn thường ngày tận nửa tiếng.

Tôi ngồi bên mép giường, vừa xoa eo vừa nhìn hắn khoác lên bộ âu phục chỉnh tề, trong lòng không khỏi mắng thầm.

Có lẽ hắn cảm nhận được điều gì đó.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Khi tôi đang nghiến răng trợn mắt, dùng biểu cảm phong phú để thể hiện sự bất mãn trong lòng, hắn đột nhiên quay đầu lại.

Tôi giật mình vội thu lại vẻ mặt, lập tức đổi thành một nụ cười rạng rỡ.

Sau đó, dưới ánh mắt chỉ thị của hắn, tôi cố nén cái eo đau nhức mà bước xuống giường, ngoan ngoãn giúp hắn thắt cà vạt.

---

Khi hắn đưa tôi đến công viên giải trí, tôi thực sự muốn mở đầu hắn ra xem bên trong có bị hỏng hay không.

Nhưng đáng tiếc, tôi không dám.

Vậy nên, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo gương mặt lạnh lùng của hắn, giả vờ vui vẻ tham gia từng trò chơi một.

Dần dần, khi hai người cùng ngồi lên tàu lượn siêu tốc, tôi phát hiện sắc mặt của hắn bắt đầu tái nhợt.

Tôi chậc lưỡi, sau đó vui vẻ hét lên, tiếng hét hòa vào tiếng của cỗ máy chuyển động.

Ha ha ha ha, nhìn thấy tên quỷ này chịu khổ, thật là sảng khoái!

---

Địa điểm dùng bữa trưa vẫn rất phù hợp với thân phận của hắn—một nhà hàng xa hoa.

Nhưng thời gian chờ món ăn lại dài đến mức khiến tôi phát bực.

Cuối cùng, khi đồ ăn được dọn lên, tôi lại bất ngờ nhìn thấy một người không ngờ tới.

Thật ra, nói không ngờ thì cũng không hẳn.

Nhưng khi nhìn thấy cô gái bưng khay đồ ăn, cả người run rẩy đến mức suýt làm đổ bát canh, tôi nhận ra mình đã rất lâu rồi không gặp cô ấy.

Tưởng Nghiên Chu cũng nhận thấy sự vụng về của cô gái phục vụ, hắn khẽ nâng mi mắt nhìn về phía nàng một chút.

Sau đó, dường như đã xác nhận được gì đó, hắn lại quay sang nhìn tôi. Nhưng lần này, hắn không nói gì nữa.

Tôi cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Chỉ là khi đồ ăn được run rẩy đặt xuống trước mặt, tôi liền lập tức cầm đũa lên, vùi đầu ăn uống.
 
Trèo Cao
Chương 19: Chương 19



Sáng sớm hôm sau, Tưởng Nghiên Chu tìm đến chỗ ở này.

Lúc ấy, tôi đang ngủ một giấc khá ngon mà từ lâu chưa được ngủ. Khi mở mắt ra, điều đầu tiên tôi thấy chính là khuôn mặt lạnh lùng, không một tia biểu cảm của Tưởng Nghiên Chu.

Không biết hắn đã lấy số điện thoại của cậu mợ tôi từ đâu, sau đó, ngay trong đêm, hắn đã gọi đến chỗ chị họ tôi, Lương Tĩnh. Sáng hôm sau, cũng chính chị họ tôi là người vào thị trấn đón Tưởng Nghiên Chu.

Thậm chí, trước khi đi, chị ấy còn không yên tâm, liếc nhìn tôi vẫn đang say ngủ, rồi khóa ngoài cửa phòng lại.

Hình phạt cho việc bỏ trốn thực ra cũng không quá khắc nghiệt, chỉ là suốt nửa tháng, tôi gần như chỉ có thể nằm trên giường. Sau đó, bởi vì mặc cho hắn ép hỏi bao nhiêu lần rằng tôi có còn dám chạy trốn nữa hay không, tôi vẫn cắn răng không trả lời, không thỏa hiệp, nên cuối cùng, hắn đã nhốt tôi vào căn nhà kia.

---

Càng nói, tôi càng không biết mình đang nói những gì nữa, đơn giản chỉ muốn rời khỏi người đang cúi đầu, không ngừng lặp đi lặp lại câu "Thật xin lỗi" kia.

Nhưng đi được nửa đường, tôi bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, liền quay lại, thân mật khoác vai Lương Tĩnh, cười hì hì nói:

"Nếu chị thực sự cảm thấy áy náy, vậy giúp tôi một việc thế nào?"

---

Kế hoạch lần này được định sẵn vào khoảng thời gian Tưởng Nghiên Chu phải bay ra nước ngoài công tác một tuần.

Sáng hôm ấy, sau khi tiễn hắn ra sân bay, tôi chuẩn bị ra ngoài đi dạo. Nhưng còn chưa bước qua cổng biệt thự, đã bị lão quản gia cẩn trọng ngăn lại. Tôi bĩu môi, không nói gì, chỉ lặng lẽ xoay người lên lầu.

Thế nhưng, đến ngày hôm sau, tôi lại ra cửa, đắc ý chìa điện thoại ra trước mặt lão quản gia, mở đoạn tin nhắn trò chuyện giữa tôi và Tưởng Nghiên Chu.

Tôi còn giả vờ sợ lão quản gia không biết chữ, lớn tiếng đọc to nội dung tin nhắn:

"Một hạt cỏ không giống bình thường: Nghiên Chu thân ái, xin hỏi hôm nay tiểu kiều thê của anh có thể ra ngoài dạo phố, xua tan đi nỗi tương tư với Nghiên Chu được không?"

"Tưởng Nghiên Chu: Ừm."

Kết quả, tôi bị lão quản gia đuổi thẳng ra ngoài.

Hôm ấy, tôi thực sự giống như nghe lời Tưởng Nghiên Chu, ngoan ngoãn đi dạo một vòng rồi quay về. Sau đó, gần như mỗi ngày, tôi đều lặp lại trò cũ.

Cho nên, vào ngày cuối cùng của chuyến công tác, cũng chính là buổi sáng hôm Tưởng Nghiên Chu chuẩn bị quay về, tôi vẫn như thường lệ, nghênh ngang bước ra cửa dưới ánh mắt của lão quản gia.

Nhưng lần này, tôi sẽ không quay về nữa.

---

Chậm rãi đi đến rừng cây nhỏ, tôi nhanh chóng lấy ra giấy tờ tùy thân và tiền mặt đã chuẩn bị sẵn, dùng tốc độ nhanh nhất đón xe xuống núi, đến sân bay, mua một tấm vé sớm nhất bằng giấy tờ của chính mình.

Sau đó, tôi lập tức xoay người, bắt taxi đến một bến xe nhỏ ở thành phố B.

Thế nhưng, dù đã đến bến xe, tôi cũng không dám mua vé trực tiếp. Tôi vòng quanh nhà ga một lượt, dò hỏi những tài xế đang ôm khách xem họ định đi đâu, khi nào xuất phát.

Chờ đến khi tôi tìm được một chiếc xe chỉ thiếu một người nữa là có thể khởi hành, hơn nữa là đi hướng đến thành phố kế bên, tôi mới thoáng an tâm, leo lên xe.

Bên trong chiếc xe thương vụ nhỏ có mùi khá khó chịu. Bên ngoài xe tràn ngập tiếng rao bán ồn ào, bên trong thì nồng nặc mùi t.h.u.ố.c lá của đám đàn ông, xen lẫn tiếng trẻ con khóc ré lên rồi được mẹ dỗ bằng bình sữa.

Bị mùi xăng trong xe hun đến buồn nôn, tim tôi cũng đập mạnh đến mức khó chịu. Cảm giác bồn chồn càng lúc càng rõ rệt. Tôi đành nhắm mắt, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, tốt nhất là có thể chợp mắt một chút.

Mơ hồ nghe thấy có người bước lên xe. Trong xe ồn ào tiếng bất mãn của các hành khách khác " Tài xế, đủ người rồi, đừng đón nữa, đi thôi".

Vị trí bên cạnh tôi hơi trầm xuống, một hương thơm nhàn nhạt thoảng qua mũi tôi. Trong tiếng vui vẻ của tài xế, một giọng nói vang lên

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

"Ngại quá, tôi không đi, chỉ là lên tìm một người."

Khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay tôi bị nắm chặt. Tôi mở bừng mắt, đối diện ngay với đôi mắt đào hoa cong cong đầy ý cười của Sở Dập.

Hắn nghiêng đầu, nhếch môi cười khẽ, thong thả nói:

" Vì vậy xe ông phải tìm thêm hai người nữa mới có thể xuất phát."
 
Back
Top Bottom