Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 210: Chương 210



Yến Thu Xu không ngờ rằng trong khoảng thời gian trở về nhà, A Hoành lại trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, lúc ở Tiêu phủ, mặc dù được Đông Đông dẫn đi cùng, nhưng đó dù sao cũng không phải là nhà mình, người trước mặt cũng không phải là cha mẹ mình nên cậu ta vẫn luôn thận trọng, nhưng hiện tại đã trở về bên cạnh cha mẹ, cảm giác an toàn tăng mạnh, bản tính bên trong cũng đều lộ ra hết.

Nàng tươi cười nhìn cậu ta, A Hoành cũng chú ý tới ánh mắt đang đặt lên người mình, đưa mắt nhìn lại thì bắt gặp ánh mắt của nàng, cậu ta nhất thời đỏ mặt.

Đông Đông khẽ cười, cảm thấy A Hoành vẫn còn quá nhút nhát nên rất niềm nở chào hỏi: “Bá phụ, món khoai tây sợi này cũng rất ngon, người ăn thử đi!”

Xương Vương sững người, rốt cuộc ai mới là chủ nhà đây?

Nhưng mà sự nhiệt tình của đứa trẻ này làm hắn không nỡ phụ lòng, cầm đũa vươn tới gần món khoai tây sợi sốt chua cay.

Vừa rồi là nếm thử món khoai tây mềm vào bụng xong, giờ lại xuất hiện thêm khoai tây sợi sốt chua cay.

Nhưng khác với món khoai tây bào sợi xào do đầu bếp trong phủ làm, món khoai tây sợi sốt chua cay này có vị chua nhẹ, lại còn hơi cay, kèm theo đó là vị giòn của khoai tây, một chút bột cũng không có, ăn vào vô cùng ngon miệng.

Lúc ăn khoai tây nghiền, hắn vẫn chưa nghĩ đến việc muốn ăn cơm.

Nhưng khi ăn món này, hắn ăn liền một mạch, tay bưng bát cơm lên ăn lúc nào không hay, một ngụm cơm trắng với dư vị ngọt nhẹ ăn kèm với khoai tây sợi sốt chua ngọt cũng là một điều rất tuyệt.

Ăn xong, gắp đũa thứ hai của hắn lại trực tiếp đưa thẳng qua.

Thoáng nhìn thấy Đông Đông và A Hoành đang nhìn mình, Xương Vương cười nói: “Sao vậy? Còn sợ ta không thích sao?”

“Khụ khụ!” Hai người vội vàng thu hồi ánh mắt, cũng cầm đũa lên theo để gắp thức ăn.

Đông Đông ăn nhiều đến nỗi đôi má phúng phính đều căng phồng lên, một ngụm thức ăn, một ngụm cơm lại thêm một ngụm khoai tây nghiền, trông vô cùng ngon miệng.

Thật không ngờ khoai tây này nhìn có vẻ chẳng ra gì nhưng ăn vào lại thật sự rất ngon, bất kể là khoai tây chiên, khoai tây nghiền hay khoai tây sợi sốt chua cay!

Tiếc là ít khoai tây quá, không biết cho thêm nhiều khoai tây nữa thì sẽ nấu ra được món gì nhỉ?

Nghĩ đến đây, cậu bé lại oán trách trong lòng.

Mấy người dùng khoai tây mọc mầm làm đồ ăn thực sự là quá xấu xa rồi! Nếu không thì bây giờ cậu bé nhất định có thể ăn càng nhiều đồ ăn ngon!

*

“Ắt xì!”

Người thanh niên đang ngồi vững trên thềm câu cá hắt hơi một cái, khiến cho con cá vừa định cắn câu sợ hãi bơi đi mất, chỉ thấy sóng nước lay động một hồi, mặt nước lại trở về vẻ yên tĩnh.

Cung nữ hầu hạ thiếu niên vội vàng cầm lấy chiếc áo choàng chạy tới: “Điện hạ, trời nổi gió rồi, có hơi lạnh rồi, người choàng vào đi.”

“Không cần, mang đi đi.” Dáng vẻ thiếu niên uể oải đáp.

Hắn không thích ăn mặc nhiều như vậy, bị bao bọc đến mức hắn ta cảm thấy như đang bị trói buộc.

Nhưng cũng chính lúc bị quấy rầy này, hắn nhìn sắc trời, kì thực cũng đã khá muộn rồi, nếu không có đèn đường thì hiện tại hắn ta còn chả nhìn thấy cần câu đâu.

Suy cho cùng hắn ta đã ngồi ở đây suốt sau khi ăn bữa tối, điều mà hắn ta không nghĩ tới đó là, cho đến hiện tại vẫn chưa có một con cá nào cắn câu.

Hoài Vương có chút buồn bực, hắn ta dứt khoát vứt cần câu, đứng dậy đi vào thư phòng.

Cung nữ vội vàng chạy theo, nhưng hắn ta lại khua tay: “Không cần theo ta.”

Rồi hắn ta đi một mình về phía trước.

Đi một mạch đến một nơi tối đen, lúc này hắn ta mới mở miệng: “Có chuyện gì? Bên đó vẫn chưa có tin tức gì sao?”

“Bây giờ thuộc hạ sẽ đi điều tra một chuyến.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, như có như không, ngay sau đó là một loạt tiếng động của chim bay.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 211: Chương 211



Hoài Vương tiếp tục đi về phía thư phòng, sau khi hại hoàng huynh trúng độc, tuy vô ý nhưng hắn ta cũng phải viết một bức thư tạ tội, tự mình tạ tội trước, cho dù mấy người kia có nổi giận đi chăng nữa thì cũng không làm gì được mà chỉ có thể nói vài câu với hắn ta, dù sao hắn ta cũng là người mang khoai tây về, một loại lương thực ích nước lợi dân đến thế kia mà.

Nhưng mà lúc hắn vừa mới đi đến thư phòng, còn chưa kịp cầm bút lông lên, quản gia đã vội vàng chạy tới, giọng điệu gấp gáp nói: “Điện hạ, vừa rồi Xương Vương điện hạ phái người tới chuyển lời, nói rằng nếu như khoai tây điện hạ mang về có hiện tượng mọc mầm, đổi màu… Thì không ăn được nữa, nếu nhẹ thì sẽ bị nôn mửa, nặng thì là ngạt thở mà chết!”

“Thần nghe được vị công công chuyển lời nói Xương Vương đã dùng chuột làm thí nghiệm, tất cả những con chuột ăn khoai tây mọc mầm đều chết hết, bây giờ hắn đang vội đi nói sự việc này cho những người đã nhận được khoai tây rồi! Điện hạ, bữa tối hình như người cũng có ăn một chút, người có thấy chỗ nào khó chịu không, bây giờ nô tài liền đi truyền thái y ngay.”

Người quản gia cẩn thận hỏi, nhưng lại không nhận được câu trả lời nào từ người kia.

Nghe ông ta nói như vậy, sắc mặt người thiếu niên tiêu sái cao ngạo kia liền nhất thời thay đổi, vô cùng kinh ngạc và tức giận nhìn ông ta: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Xương Vương phái người tới chuyển lời rằng khoai tây có độc ư!?”

“Đúng vậy, chẳng qua là khoai tây mọc mầm mới có độc mà thôi, người yên tâm, khoai tây này vẫn là đồ tốt!” Quản gia buông lời an ủi mà không biết nguyên do.

“Rầm…” Ông ta vừa dứt lời, Hoài Vương đã đánh đổ hết tất cả giấy và mực bút nghiên ở trên bàn xuống, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin, bởi vì quá mức kích động nên ngũ quan dần trở nên vặn vẹo và u ám.

Sao có thể như thế được chứ?!

Hắn ta đã tốn rất nhiều thời gian mới thử nghiệm ra được những triệu chứng này, cũng vì chuyện này mà lãng phí rất nhiều thời gian, khiến hắn ta và Tiêu Hoài Nhã bỏ lỡ nhau, nhưng bây giờ khoai tây đã được mang đến kinh thành Đại Chu mấy ngày rồi?!

Hắn đã biết cả rồi sao?

Thậm chí đến các triệu chứng hắn đều biết hết ư?!

Người khác thì không biết, nhưng trong lòng Hoài Vương lại biết rất rõ, những triệu chứng mà Xương Vương nói đều là thật, nhưng khác biệt ở chỗ, hắn dùng người sống để làm thí nghiệm, đảm bảo liều lượng đủ để có thể khiến cho thân thể của một người đàn ông trưởng thành phải trở nên suy sụp...

Đêm nay lại là một đêm khiến cho rất nhiều người mất ngủ.

Vừa mới có được thứ thần vật là khoai tây, mọi người đều vắt óc suy nghĩ làm sao để nấu được món ngon, đang lúc làm ra được mỹ vị bỗng nghe được tin khoai tây này có độc, thật quá đả kích người khác rồi!

May mắn thay, chỉ có khoai tây mọc mầm là có độc, điều này khiến mọi người yên tâm.

Có điều cùng với việc an tâm, những người này lại phát hiện ra rằng, nhiều người trong số họ thực sự đã bị tiêu chảy sau khi ăn khoai tây mọc mầm!

Vốn nghĩ rằng đau bụng là do ăn những thứ khác, suy cho cùng đa số mọi người đều không sao, chỉ có một số ít có vấn đề, hơn nữa họ cũng không ăn nhiều, nếu chia ra thì một người chỉ ăn hai miếng, bụng cũng chỉ đau một chút là khỏi.

Không phải ai cũng có thể nhận được nhiều khoai như Xương Vương, còn có thể đãi khách, hơn nữa lại còn xui xẻo như vậy, khoai tây nấu ra phần lớn đều có vấn đề, còn để giữ lại làm giống thì đều là khoai tốt?

Thế là, củ khoai tây ban đầu gần như hoàn hảo, giờ đã trở thành một thứ có khuyết điểm.

Tình huống như vậy khiến cho Hoài Vương sáng sớm đã quỳ ở Kim Loan điện nhận lỗi với lão hoàng đế.

Nói rằng bản thân không ngờ việc chậm trễ trên đường quá lâu sẽ khiến khoai tây nảy mầm, càng không ngờ rằng khoai tây nảy mầm thế mà lại có độc.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 212: Chương 212



Hắn ta nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, hơn nữa hắn ta cũng không phải cố ý, cũng không có ai trách cứ hắn ta, ngược lại đều nói: “Hoài Vương điện hạ vẫn là có tấm lòng thương dân, chỉ là thời gian xuất hiện của vật này hãy còn ngắn, có nhiều thứ chúng ta vẫn chưa hiểu cũng là chuyện bình thường, nếu như điện hạ biết, Hoài Vương điện hạ nhất định đã nhắc nhở chúng ta rồi.”

“Lần này Xương Vương điện hạ phát hiện kịp thời, lão thần vẫn là nên cảm tạ điện hạ, nếu không, đứa con trai nhỏ của lão thần rất thích ăn khoai tây, e rằng nó cũng đã ăn hết mất rồi.”

“Bệ Hạ……”

Không ai trách cứ hắn ta, thậm chí họ còn xin tha tội cho Hoài Vương, có người còn cầu xin ban thưởng cho Xương Vương.

Lão hoàng đế nghe vậy thì cười nói: “Được rồi, trong lòng các ngươi, trẫm là loại người không biết phân biệt đúng sai hay sao? Ai tốt ai xấu chẳng lẽ trẫm không biết?”

“Đương nhiên là không phải, phụ hoàng anh minh uy vũ, phán đoán của người nhất định là đúng đắn nhất.” Ngũ hoàng tử Thuận Vương tươi cười ngoan ngoãn nói.

Ánh mắt Lão hoàng đế trở nên nhu hòa, thanh âm cũng trở nên ôn hoà hơn: “Chỉ có ngươi là biết nịnh nọt ta, các chư vị ái khanh không cần lo lắng, trẫm sẽ không trách lão Tứ, hắn có thể mang nhiều khoai tây từ phương xa về như vậy cũng là vì muốn cho bách tính Đại Chu có đủ cơm ăn, đó là chuyện tốt, cho dù thật sự có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến hắn, dù sao hắn cũng vội vàng trở về để dâng trình khoai tây, làm sao có thể đắn đo nhiều chuyện đến thế được?”

Vừa nói, Lão hoàng đế vừa nhìn sang Xương Vương: “Ngươi làm rất tốt, gặp phải sự cố phát sinh đã rất cẩn thận, hơn nữa có thể thử nghiệm ra khoai tây sau khi mọc mầm sẽ có độc cũng là một chuyện rất tốt.”

Xương Vương hành lễ nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng không biết chuyện này, là một vị khách nhân khi đến nhà đã nói với nhi thần, nàng ấy đã từng thấy qua loại cây này trong sách, trước đó nàng ấy cũng đã từng nghe nói qua, chỉ là ngày hôm qua mới thực sự được nhìn thấy nên sau đó mới nói lại với nhi thần, rằng khoai tây mọc mầm sẽ có độc.”

Lão hoàng đế nhướng mày, nghiêng người tỏ vẻ rất hứng thú: “Nàng ta còn biết những thứ gì khác nữa không?”

“Trong sách ghi chép không nhiều lắm, chỉ nói thần vật này mặc dù tốt, nhưng cũng có một khuyết điểm chí mạng, một khi gặp phải dịch bệnh, liền sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ vùng đất, dẫn đến cuối cùng không thu hoạch được gì. Vì vậy mặc dù thứ này cực kỳ tốt, cũng không nên tuỳ tiện trồng trọt với diện tích lớn, nhất định phải trồng trọt cẩn thận!” Xương Vương nhấn mạnh nói.

Sắc mặt Lão hoàng đế trầm xuống, sắc mặt Hoài Vương đứng bên cạnh cũng hơi thay đổi, hắn nhìn thật sâu vào vị huynh trưởng bên cạnh, trong lòng liền nhớ tới khách nhân kia.

Mà các đại thần nghe được câu trả lời này đều thất vọng không thôi: “Cái này không thể được trồng với diện tích lớn! Nếu không sẽ rất nguy hiểm!”

“Ta vốn tưởng rằng đó là thánh vật, không nghĩ tới việc nó cũng có khuyết điểm, cũng đúng thôi, làm sao có thể có thứ thật sự hoàn mỹ được.”

“Cũng may chúng ta đã phát hiện ra sớm, vẫn là nên đa tạ vị khách nhân kia!”

“Còn có nhược điểm như vậy sao?! Vậy nó chẳng phải là…”

Nghe được có một số đại thần đã trở nên lo lắng, Xương Vương vội vàng an ủi: “Tuy rằng một khi phát bệnh thì sẽ không thể trồng loại cây như khoai tây được nữa, bởi vì cực kỳ nguy hiểm, nhưng khi trồng trọt bình thường thì sẽ không dễ bị bệnh, chỉ cần chúng ta cẩn thận, đừng gieo trồng trên những cánh đồng phì nhiêu màu mỡ, có thể trồng khoai tây mà vẫn đảm bảo các loại cây trồng khác phát triển bình thường, còn có thể tăng cao năng suất cây trồng, nâng cao thu nhập cho bách tính.”

Các đại thần nghe xong những lời này đã cảm thấy được an ủi đôi chút.

“Cũng đúng, suy cho cùng chúng ta cũng chưa từng thật sự trồng qua thứ này, vẫn nên cẩn thận hơn một chút.”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 213: Chương 213



“Có thể nâng cao năng suất là tốt rồi, chỉ cần ra sức phát triển nông nghiệp, Đại Chu chúng ta vốn dĩ có nhiều đất đai, luôn có thể tìm được nơi thích hợp để trồng trọt, hơn nữa cũng sẽ không tổn hại đến đất ruộng!”

“Nói đúng lắm!”

Trong lúc thảo luận, mọi người đều đã đưa một số quy định, sắc mặt của lão hoàng đế cũng tốt lên rất nhiều, về cuối đời có thể có được một thần vật ích nước lợi dân như vậy, cho dù ông ta có hoang đường đến cỡ nào cũng sẽ được hậu thế ca tụng, ngay cả khi ông ta không cần nó, nhưng danh tiếng của ông ta trở nên tốt hơn đôi chút cũng là điều không tồi.

Ngay cả lão Chu Gia của ông ta cũng có thể truyền lại thêm được vài thế hệ nữa.

Lão hoàng đế mừng rỡ, hớn hở nói: “Vị khách nhân kia là ai? Có thể biết được chuyện tốt như vậy, lại còn biết khoai tây mọc mầm có độc, cũng có thể coi như đã cứu mạng rất nhiều người trong các ngươi rồi, rất đáng được ban thưởng!”

Xương Vương nói: “Vị nữ tử đó tên là Yến Thu Xu, là họ hàng xa của Tiêu gia, bởi vì trong nhà nàng không còn người thân thích nào khác, nên mới đến nhờ vả, lần này cũng là nhờ có nàng.”

Nụ cười trên mặt lão hoàng đế nhạt đi vài phần, lại là Tiêu gia.

Chẳng lẽ nhà họ Tiêu thật sự có thuật phong thủy nào đó, tìm đâu ra nhiều người có năng lực đến vậy?

Ý định ban thưởng ban đầu biến mất, lão hoàng đế nhàn nhạt nói: “Vậy thì phong làm hương quân đi...”

*

Sau đó lão hoàng đế liền cho hạ triều.

Còn có một cáo thị từ nha môn được gia nô khua chiêng gõ trống lan truyền khắp các đường phố và ngõ hẻm ở kinh thành. Thông báo cho người dân biết khoai tây là vật gì, chỗ nào tốt và chỗ nào không tốt.

Để sau này khi có đủ hạt giống, chúng sẽ được phân phát xuống để những người dân bình thường đều có thể trồng một cách cẩn thận.

Có điều, trong cáo thị này, không có bất kỳ cái tên nào khác được đề cập đến, chỉ nói rằng hương quân Đức An đã phát hiện ra chuyện này, Xương Vương đã thực hiện qua thí nghiệm, rất nhiều con chuột đã chết, cùng nhiều vấn đề khác.

Lão bách tính chìm vào hoan lạc còn chưa tới ba ngày đã nghe được tin xấu như vậy, họ khó chịu vô cùng.

Làm thế nào mà một thần vật tốt đến thế lại có thể có một nhược điểm như vậy nhỉ?! Mới hôm qua họ còn tha hồ tưởng tượng có thể dựa vào cái thứ thần kỳ này mà có một bữa ăn no mà không cần thắt lưng buộc bụng!

Đến nỗi khi ăn tối cũng chẳng có mấy người nuốt nổi cơm nữa.

Nhưng có người còn khó chịu hơn cả họ.

Đó chính là Hoài Vương.

Trong kế hoạch của hắn ta, chuyện khoai tây bị bệnh không cần thông báo với mọi người, bởi vì một khi nó thực sự phát bệnh rồi, thiên hạ nhất định sẽ loạn, đến lúc đó, ngôi vị của phụ hoàng hắn ta ắt hẳn sẽ không còn vững nữa.

Nếu như phụ hoàng mất sớm, ngôi vị được truyền lại cho người khác, chỉ cần không phải là mấy người huynh đệ của hắn ta, hắn ta đã có thể nói ra chuyện này, như vậy cũng có biện pháp để mà phòng ngừa.

Ai mà biết được, hiện tại trước khi mọi kế hoạch bắt đầu, nó lại đi theo một chiều hướng khác.

Lại có người sớm biết được điểm yếu của khoai tây, thậm chí còn hiểu rất rõ độc tính của nó đến mức hắn ta còn chưa kịp phòng bị, mọi tính toán đều vô ích, lại còn tạo thêm cho tên cẩu hoàng đế kia nhiều thành tích nổi bật đến vậy trong những năm cuối đời, thật sự... quá là khiến cho hắn ta không cam lòng!

Đôi mắt u ám của thiếu niên đen như mực, chẳng khác gì vực sâu không đáy, không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi sau khi nhìn thấy.

Đặc biệt lúc này đang là ban đêm.

Chu Trạch Cảnh đến thương lượng với hắn ta bước tiếp theo sau khi đầu độc Xương Vương thất bại.

Hai người mới nói đến vấn đề này, người trước mặt liền lộ ra vẻ mặt như vậy, khiến cho Chu Trạch Cảnh, người đã hợp tác với hắn ta nhiều năm cũng không khỏi rùng mình, bàn tay nắm chặt trên tay cầm ghế, nhẹ giọng nói: “Ngươi bình tĩnh đi, thất bại nhất thời cũng không nói lên được điều gì cả.”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 214: Chương 214



Hoài Vương lạnh lùng nói: “Bổn vương chỉ là đang tức giận.”

Chu Trạch Cảnh không nói gì, hắn cũng tức giận, nếu như sớm biết được sẽ như thế này, chi bằng ban đầu hắn tự làm, nếu không thì đã lợi cho Xương Vương, cũng lợi cho Tiêu Gia rồi.

Ai có thể ngờ rằng loại cây trồng này chưa từng xuất hiện trên lãnh thổ của Đại Chu, nhưng từ lâu đã được ghi chép lại.

Lại còn là do một người họ hàng đến nhờ vả nhà Tiêu Gia đã nói ra nữa chứ….

Làm xong chuyện này, chẳng những kế hoạch đầu độc Xương Vương thất bại, mà sau này Xương Vương phủ nhất định sẽ tăng cường phòng ngự, tiếp theo nếu hắn ta vẫn muốn ra tay, khả năng thành công là bằng không.

Nếu Xương Vương không chết, kế hoạch của bọn họ e rằng sẽ khó mà thực hiện.

Hoài Vương trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy, cứ để bổn vương đích thân ra tay tranh đoạt thiên hạ. Dù cho khoai tây có nhược điểm, nhưng lợi ích mà nó mang lại cũng đã đủ lớn, danh tiếng của bổn vương trong dân chúng cũng đủ rồi, hiện tại thứ ta còn thiếu chính là binh lực.”

Cổ họng Chu Trạch Cảnh khẽ động, hắn trầm mặc một hồi rồi nói: “Đại khái là ta đã nắm giữ được cấm quân, nhưng vẫn chưa đủ, nếu có thể lôi kéo được Tiêu gia thì mới là tốt nhất.”

Hoài Vương nhíu mày: “Căn bản là ta không tiếp xúc được, hơn nữa Tiêu Hoài Nhã sẽ không gả cho người khác, nếu thật sự như vậy, nàng ấy có lẽ sẽ trực tiếp cạo tóc xuất gia.”

Tiêu gia không phải là một gia đình dễ bị chi phối, Tiêu Hoài Nhã thì lại càng không, nếu kế hoạch gặp gỡ trong mưa lần đó diễn ra thuận lợi, thì chiêu này có thể khả thi, nhưng rõ ràng là nó không suôn sẻ, vậy nên về phần Tiêu gia là không thể được.

Chu Trạch Cảnh nói: “Vậy thì chỉ còn nữ tử của Hồng gia thượng thư bộ binh, tuy nhỏ hơn ngươi bốn tuổi, nhưng cũng không sao cả.”

Sau khi hai người thương lượng xong, Chu Trạch Cảnh nhanh chóng rời đi, tuyệt nhiên không đi đường chính mà lại trèo qua tường sân, cuối cùng biến mất ở một bên tường, Hoài vương nhìn chằm chằm phía sau, đột nhiên nở nụ cười đầy sự mỉa mai.

Thật sự nghĩ ai cũng sẽ thích được với ngai vàng hay sao?

Nếu không phải vì báo thù cho mẫu thân hắn ta, cả đời này hắn ta cũng sẽ không bao giờ trở lại kinh thành.

Hoàng cung thật đúng là bẩn thỉu!

Ký ức của hắn ta về hoàng cung chỉ có hình dáng của mẫu thân hắn khi bà qua đời, bà qua đời khi còn chưa đầy hai mươi tuổi, bà và Lục Quý Phi lần lượt đều có thai, nếu không phải trùng hợp, hắn ta và lão Lục cũng không thể sống sót.

Lục Quý Phi vừa vào cung đã được sủng ái, cũng vì khi đó địa vị không cao, nhưng gần như là người duy nhất nhận ân sủng, điều này khiến rất nhiều phi tần có địa vị cao đều bất mãn, sau vài năm, khi bà ta đã ngồi vững vị trí phi tần được ân sủng số một trong hậu cung, kể từ đó không còn đứa trẻ nào khác được sinh ra trong hậu cung nữa.

Bản thân Hoài Vương và lão Lục là những hoàng tử cuối cùng còn sống sót.

May mắn thay, khi Lục Quý Phi sinh ra Lão Ngũ thì lúc đó cơ thể đã yếu ớt, lại còn sinh nhiều bệnh, bà ta cũng không còn sức lực đi hành hạ những người khác nữa, cứ để họ sống sung túc đến một độ tuổi trải đời đôi chút, sau đó mới ra tay đối phó với họ.

Hắn ta và lão Lục sống sót dưới sự bảo vệ của thái hậu, nhưng mẫu thân của hắn ta thì không may mắn như vậy, hắn ta đã nhiều lần nhìn thấy mẫu thân mình bị Lục Quý Phi phạt quỳ, đầu gối đều đã bầm tím cả, rõ ràng thức ăn mà bà ăn có độc, nhưng lại không có một thái y nào dám nói ra sự thật.

Hắn ta chạy đến cầu xin phụ hoàng làm chủ, nhưng phụ hoàng lại chỉ thấy rất phiền, bảo hắn ta đừng làm loạn nữa.

Rõ ràng chứng cứ đã ở ngay trước mặt, nhưng lão già kia lại làm ngơ để bà ta làm mưa làm gió trong hậu cung, sau này ngay cả thái hậu cũng bị bà ta hại chết.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 215: Chương 215



Bà ta vẫn còn chưa hài lòng, một lòng muốn Lão Ngũ trở thành hoàng đế.

Nếu đã như vậy, hắn ta quyết không thể để bà ta đạt được những gì mình mong muốn.

Chỉ là Hoài vương chán ghét hoàng cung, khi về kinh, đêm nào hắn ta cũng nằm mơ thấy hình ảnh của mẫu thân và thái hậu lúc mất, thường xuyên bị làm cho kinh hãi mà tỉnh giấc, chỉ khi trong tâm có phật và mỗi ngày đều niệm kinh thì mới có thể khiến hắn ta yên tâm mà ngủ.

Vậy nên hắn ta không muốn ngai vàng, hắn ta chỉ muốn nước càng khuấy càng đục, không thể làm cho lão già kia sống tốt mỗi ngày, càng không thể để cho Lục Quý Phi sống sót!

Đại Chu triều đại này, những đứa con của lão già kia cũng đừng mong có thể lấy được nửa phần!

Hoài Vương vốn tưởng rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo, ai ngờ lại xuất hiện vật ngán đường như vậy? Chẳng lẽ nhà họ Tiêu thực sự được ai đó phù hộ và che chở sao?

*

“Ắt xì!” Yến Thu Xu hắt hơi một cái.

Đông Đông đang tập trung ăn đồ ngon cũng không ngẩng đầu lên, Uyển Nhi ngược lại bị doạ cho giật mình, đặt đũa xuống, lo lắng nhìn nàng: “A Xu tỷ tỷ, có phải tỷ bị ốm rồi không? Tối nay tỷ đã hắt hơi đến mấy lần rồi đấy!”

Yến Thu Xu xoa xoa mũi và hít một hơi, có hơi chột dạ nói: “Chắc không phải đâu.”

Nhưng có vẻ như là mũi nàng đang có gì đó nghẹn nghẹn…?

Uyển Nhi dùng vẻ mặt không tán thành mà nhìn nàng, đồng thời khéo léo dặn dò hạ nhân: “Mau đem đá xuống đi, đêm nay cũng không quá lạnh, không thể dùng băng đá nữa đâu.”

Yến Thu Xu tức khắc liền nước mắt tràn mi: “Uyển Nhi, không cần đâu mà...”

“Cần chứ sao không!” Uyển Nhi kiên định nói.

Yến Thu Xu thở dài một tiếng, bưng bát lên húp một ngụm mì lạnh, mì lạnh chua chua cay cay tràn vào miệng nàng, hơi lạnh kèm theo vị chua cay của ớt, vô cùng ngon miệng.

Bây giờ đã là tháng 5, đối với cổ đại mà nói là tháng 5 âm lịch, nếu tính theo dương lịch thì là tháng 6, tháng 7, vừa hay đang là lúc thời tiết nóng bức.

Nàng sợ nóng nên khi có điều kiện nàng liền bắt đầu dùng đá viên để giải nhiệt.

Có điều hai ngày nay cũng không tính là quá nóng, nàng còn dùng đá lạnh, buổi tối lại quên đắp chăn cho nên mới bị hắt hơi.

Uyển Nhi thì ngày càng hiểu chuyện, đã biết quan tâm chăm sóc cho nàng rồi.

Yến Thu Xu không thể không cảm thấy vui vẻ, nàng chỉ cảm thấy tiếc những viên đá của mình, nàng muốn ăn sinh tố, cũng muốn ăn kem nữa, nhưng nàng quá lười để động tay, kết quả là bây giờ ngay cả những viên đá cũng không còn nữa!

Nhìn thấy nàng như vậy, Uyển Nhi bất đắc dĩ: “A Xu tỷ tỷ, tỷ đã là người lớn, là người lớn thì càng phải biết kiềm chế hơn, hơn nữa, hiện tại tỷ cũng đã là hương quân rồi còn gì!”

Đúng vậy, mới sáng sớm mà thánh chỉ đã được truyền đến, kèm theo đó là phần thưởng của hoàng đế.

Mặc dù không nhiều, nhưng đối với Yến Thu Xu, đó đã là một bước lên trời.

Không biết có bao nhiêu người sẽ phải ngưỡng mộ nàng đây.

Mang thân phận của một Hương Quân, địa vị của nàng hiên tại đã không giống như lúc trước nữa, hạ nhân trong phủ đều kính trọng nàng hơn, vốn dĩ vẫn có ít nhiều nha hoàn có chút đề phòng, nghĩ rằng trong tương lai Yến Thu Xu nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ là dì của Tiêu Hoài Đình, mà nàng lại còn rất thân thiện với người ăn kẻ ở, điều đó khiến cho mọi người càng đoán già đoán non.

Bây giờ thân phận đã thay đổi, hiện tại không một ai dám đắc tội với nàng.

Nhưng Uyển Nhi lại thầm lẩm bẩm trong lòng, nữ nhân trước mắt này một chút cũng không giống hương quân! Nhìn rõ ràng hơn thì nàng vẫn chưa lớn lắm!

Yến Thu Xu có hơi bừng tỉnh, Hương Quân là một phong vị thời cổ đại.

Nàng không chỉ an cư lạc nghiệp ở thời đại này mà còn trở thành một hương quân, nếu may mắn, biết đâu nàng còn có thể được lưu danh vào sử sách thì sao?
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 216: Chương 216



Nghĩ tới đây, nàng nở nụ cười, nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Nhi, cố ý nói nhỏ: “Hương quân chỉ là một phong vị, không thể thay đổi được tính cách của ta.”

Uyển Nhi: “...”

Tiêu Bình Tùng cười toe toét, cũng nói theo: “Đúng đấy, muội như thế này đã rất là tốt rồi.”

Có thể được chơi chung với họ, nàng không có cảm giác khoảng cách nào cả.

Yến Thu Xu nháy mắt với cậu bé rồi cầm bát lên tiếp tục ăn.

Mì lạnh trong bát vốn trong suốt hơi mờ, do nhuộm phải màu của tương ớt nên nhìn chúng có vẻ đỏ hơn rất nhiều, lại thêm giấm vào, tổng thể lộ ra một màu nâu đỏ, còn có nếp đã nấu chín hấp thụ nước cốt bên trong, miếng dưa chuột giòn giòn ngon miệng, những sợi cà rốt ngọt nhẹ và non giòn, cùng một ít nấm mộc nhĩ.

Cắn xong miếng này, tất cả các loại hương vị dường như đều tập trung trong vòm miệng.

“Ngon quá đi!” Yến Thu Xu hài lòng ăn nốt miếng cuối cùng, liế.m miệng một cái: “Tay nghề của các đầu bếp trên phố ẩm thực càng ngày càng giỏi hơn rồi!”

Đông Đông cũng vừa mới ăn xong, trong miệng vẫn còn một ít thức ăn chưa kịp nuốt xuống, hai má phồng lên, nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thật sự rất ngon!

Món khai vị chua cay, vào trong miệng thì trơn tuột, còn có các nguyên liệu khác, có chút lành lạnh, trong cái đêm hè oi bức như này mà ăn được một món ăn như vậy quả là một loại hưởng thụ!

Muộn như vậy rồi nhưng hôm nay Yến Thu Xu lại không ngủ được nên đã gọi hết bọn trẻ lại cùng chúng ăn đêm, còn đồ ăn đêm thì là do nàng sai người đi mua ở phố ẩm thực.

Mấy tháng nay, phố ẩm thực ngày càng phồn hoa, rất nhiều cửa hàng ăn uống cao cấp đã chủ động vào cuộc, giá cả của những cửa hàng ăn uống trước kia vốn xa xôi vắng khách nay cũng đã không ngừng tăng lên.

Bởi vì bây giờ chỉ cần mọi người muốn ăn cái gì, phản ứng đầu tiên trong tiềm thức của họ là đi đến phố ẩm thực.

Tất nhiên là ở đó cũng có mì lạnh rồi.

Lần trước vì để làm các món mặn và chay, sau khi Yến Thu Xu làm ra tinh bột mì liền đã làm mì lạnh, sau đó giao lại cho Tiêu Hoài Khải, không lâu sau, bên đó cũng đã mở một cửa hàng mì lạnh.

Vì có quá nhiều người nên thời gian cấm đi lại ở kinh thành rất muộn, phố ẩm thực vẫn rực rỡ ánh đèn sau khi trời tối, tất cả đều đang mở cửa buôn bán, muốn ăn gì cũng đều có thể đi mua, chỉ là ở thời đại này thì thông tin liên lạc vẫn chưa phát triển, nên việc giao đồ ăn vẫn là một việc rất khó khăn.

Hiện tại chỉ có thể đặt đồ ăn bên ngoài thôi, nếu là loại giao tận nơi thì không thể, tuy nhiên cũng có những người chuyên môn làm chân sai vặt đi khắp hang cùng ngõ hẻm trên phố, có điều ai có người hầu ở nhà thì không cần, không có người hầu thì cũng thà tự mình đi thêm hai bước chứ rất hiếm khi có cơ hội dùng đến những chân chạy vặt, loại hình kinh doanh này xem ra vẫn rất khó để thực hiện.

Không giống như Yến Thu Xu mỗi ngày chỉ nấu ăn cho vài người, các đầu bếp trong Lễ hội ẩm thực đều cần phải nấu thức ăn cho rất nhiều người, hơn nữa sau khi họ tinh thông được một món, rồi lại ngày càng thành thạo hơn, hương vị tự nhiên của các món ăn họ làm sẽ ngày càng phù hợp với khẩu vị yêu thích của mọi người.

Ví dụ, đối với loại mỳ lạnh này, người dân ở kinh thành có khẩu vị không kén cho lắm, vì vậy tương ớt, giấm, muối,… được cho vào mỳ lạnh cũng không tính là quá nhiều, nhưng bây giờ là mùa hè, nếu trả tiền thì có thể ăn được một bát mì đá lạnh, hương vị vừa khéo rất hợp miệng và thực sự rất ngon!

Sau khi ăn uống no nê, bọn trẻ cũng đều đã rất hài lòng, chúng lần lượt trở về phòng mình dưới sự dẫn dắt của bảo mẫu.

Yến Thu Xu lười biếng duỗi người, nàng cũng chuẩn bị đi ngủ rồi.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 217: Chương 217



Chỉ là vừa đi đến bên giường, nhìn thấy tấm thiệp viếng thăm trên chiếc bàn ở đầu giường, động tác của nàng hơi do dự một chút, ngồi xuống giường, thuận tay cầm lấy tấm thiệp, nàng lại mở ra xem.

Đây chính là lý do tại sao nàng không thể ngủ được.

Tấm thiệp này là do Yến Thu Uyển gửi đến.

Yến Thu Uyển gửi thiệp mời, nhìn thoáng qua là có thể biết được ý đồ của nàng ta.

Nàng ta đã bắt đầu nghi ngờ.

Có lẽ là vì nghe nói tên nàng là Yến Thu Xu, tên của nàng chỉ khác với tên của nguyên chủ đúng một chữ, dường như đã cảm nhận được điều gì, lại thêm hai lần trước có gặp qua nhau, có lẽ nàng ta cũng nhận ra gì đó, dù sao bản thân cũng đã trải qua chuyện trọng sinh, việc người chết sống lại cũng không phải chuyện quá khó chấp nhận.

Nhưng có một chuyện, hiện tại Yến Thu Xu đang nương tựa vào Tiêu gia, lại vừa được Hoàng Thượng phong làm Hương Quân, thân phận cũng đã khác, nàng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể phái người đưa thiệp mời đến đây thăm dò thử một chút.

Yến Thu Xu nhìn thấy thiệp mời, thật ra nàng cảm thấy rất khó xử.

Nàng vẫn luôn tránh mặt Yến gia, nhưng nàng không ngờ rằng mình cũng bị liên lụy, lúc này đột nhiên bị người khác đoán được thân phận, nàng rất lo lắng, chẳng may có xảy ra vấn đề gì, như vậy sẽ làm liên lụy đến Tiêu gia.

Hơn nữa bây giờ nàng đã được phong làm Hương Quân, nếu xảy ra chuyện gì, có khi sẽ bị khép vào tội khi quân, như vậy cũng không được.

Nhưng ở đây ăn đến tận khuya, tâm trạng Yến Thu Xu trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tuy Yến gia mang tiếng là trưởng bối, nhưng bọn họ cũng không phải thân nhân thật sự của nàng, ở thời đại này không có kỹ thuật xét nghiệm huyết thống, chỉ cần nàng chết cũng không thừa nhận, hẳn cũng không có vấn đề gì đúng chứ?

Hơn nữa nàng cũng không thẹn với lương tâm chính mình, nguyên chủ bị bọn họ dồn vào con đường chết, xuyên không nhập vào cơ thể này cũng không phải mong muốn của nàng, không cần phải chột dạ, mà nàng cũng không có cảm tình gì với Yến gia, đối với nàng mà nói, bọn họ chỉ là một gia tộc trong tiểu thuyết mà thôi.

Nếu sau này bọn họ tự nhận mình là người tốt, lấy đạo hiếu để chỉ trích nàng, nàng cũng không để trong lòng.

Mẫu thân của nguyên chủ chỉ là người sinh ra cơ thể này, chỉ có thế mà thôi.

Lại nói tiếp, tháng mười hai âm lịch này chính là giỗ mẫu thân của nguyên chủ, hiện tại nàng đã có thôn trang của riêng mình, nàng cũng phải đến trang hoàng lại một chút, thắp hương tỏ lòng kính trọng.

Hơn nữa ngày mai nàng nhất định phải đến từ chối chuyện nạp thiếp này, nàng phải nói cho Tiêu phu nhân biết về thân phận thật sự của mình, nếu không bị phát hiện thì không sao, nhưng nếu thật sự bị phát hiện, sau này cũng không vì đột ngột mà không kịp trở tay.

Yến Thu Xu đã sắp xếp ổn thoả công việc của ngày hôm sau, nàng đặt thiệp mời xuống, nằm trên chiếc giường mềm mại như bông.

Đi ngủ thôi!

Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên đến đỉnh.

Yến Thu Uyển đang ngồi ăn bữa sáng, trước mặt là ổ bánh mì do nha hoàn đến phố ẩm thực mua về, một ổ bánh mì và cháo trắng, tuy ăn riêng bánh mì có hơi nhiều dầu mỡ, nhưng ăn cùng cháo trắng lại rất ngon.

Nàng ta thong thả ung dung ngồi ăn, nha hoàn bên cạnh đột nhiên tiến lên nói: “Tiểu thư, Đức An Hương Quân nói tiểu thư sắp xuất giá, công việc chắc chắn sẽ rất bề bộn, nàng sẽ không đến làm chậm trễ thời gian của tiểu thư, còn cho người gửi lời chúc phúc, chúc tiểu thư cùng Tấn Vương thế tử bên nhau đến răng long đầu bạc.”

Yến Thu Uyển đang ăn, nghe thấy vậy, trên mặt lộ vẻ không vui, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Nếu người này thật sự là Yến Thu Xu, nàng ta chắc chắn rằng nàng sẽ không dám gặp.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 218: Chương 218



Coi như có chút thay đổi về dung mạo, nhưng nàng ta không quan tâm, dù dung mạo nàng có thay đổi hay không, nàng ta vẫn luôn cảm thấy người này rất quen thuộc, điều này khiến nàng ta không thoải mái, chuyện lần đó ở Tiêu phủ khiến nàng ta luôn canh cánh trong lòng, không ngờ lại là Yến Thu Xu!

Nàng vẫn chưa chết!

Miệng nhỏ của Yến Thu Uyển cắn một miếng, bên ngoài xốp giòn có chút dầu mỡ, bên trong lại mềm mềm, có vị mặn vừa phải, còn mang theo mùi dầu hành thoang thoảng khiến nàng ta mê mẩn.

Món này thật kì lạ, nàng ta chưa từng được ăn qua.

Cũng không nhớ rõ tại sao một năm qua, ở kinh đô lại xuất hiện nhiều phố ẩm thực như vậy.

Hơn nữa nàng ta nghe được rằng, Yến Thu Xu đã vào Tiêu gia từ tháng tám năm ngoái, đến bây giờ đã được gần một năm. Từ lúc đó, Tiêu gia luôn cho ra nhiều món ăn mới mẻ, điều này cũng dẫn tới sự xuất hiện của phố ẩm thực.

Đồ ăn ở đó thực sự rất mới mẻ, dù kiếp trước nàng ta sống đến hơn 30 tuổi cũng chưa bao giờ thấy qua.

Tại sao Yến Thu Xu lại biết mấy thứ này?

Đáng ra nàng không thể biết!

Dù nàng ta và nàng đều trọng sinh như nhau, nhưng còn chưa đủ, vì nàng ta chỉ có vậy, trừ việc trọng sinh một lần, biết một số việc lớn sẽ xảy ra trong tương lai, biết tất cả mọi chuyện của nhà mẹ đẻ, cũng biết những di nương kia sẽ làm gì, những chuyện khác, nàng ta đều không biết.

Nhưng bây giờ, với sự xuất hiện của Xương Vương, chuyện nàng ta biết càng ngày càng ít, đã không thể giúp Chu Trạch Cảnh nhiều như trước, mấu chốt là ở chỗ, Yến Thu Xu chết đi mà tự nhiên sống lại, hơn nữa còn xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ như vậy……

Còn chuyển lời chúc phúc, chắc chắn không đơn giản chỉ là trọng sinh.

Yến Thu Uyển không khỏi suy nghĩ thêm.

Có lẽ trải nghiệm của Yến Thu Xu và mình không giống nhau, lại có lẽ vì chính mình mà cướp đi nhân duyên của nàng, ông trời đã bù đắp cho nàng rất nhiều thứ, chẳng hạn như làm ra ổ bánh mì này.

Bằng cách này, một con phố ẩm thực mới có thể xuất hiện.

Năng lực tốt như vậy lại đặt ở Tiêu gia thì thật sự quá lãng phí.

Nếu có thể……

Yến Thu Uyển nghĩ tới đây, nàng ta hơi hối hận vì sau khi trọng sinh đã cướp đi mối hôn sự của Yến Thu Xu, lỡ như kiếp trước Chu Trạch Cảnh có thể xưng đế là nhờ sự trợ giúp của Yến Thu Xu kia, còn lần này, chỉ sợ lành ít dữ nhiều…

Nghĩ đến đây, đối mặt với bữa sáng vô cùng ngon miệng trước mặt, nàng ta lại không nỡ ăn.

Rốt cuộc thì ông trời vẫn đối xử rất tốt với Yến Thu Xu!

Nàng ta đặt đũa xuống.

Nha hoàn bên cạnh thấy nàng ta chỉ ăn một chút điểm tâm cho bữa sáng như vậy liền nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, lát nữa người còn phải thêu áo cưới, tiểu thư không ăn no thì sẽ không có sức để thêu đâu ạ.”

Phần lớn các bộ phận của chiếc áo cưới đều là do chính tay Yến Thu Uyển thêu, những nữ nhân khác cũng vậy, đều tự tay thêu áo cưới cho chính mình, tay nghề thêu rất tốt, cũng là vì đến khi thành thân được người khác nhìn thấy chiếc áo cưới do chính tay mình thêu, khiến người khác càng xem trọng, đưa mình lên một bậc cao hơn.

Thân là thiếp, kiếp trước nàng ta đã chịu khổ đủ rồi, nên kiếp này, nàng ta đã quen với việc mạnh mẽ trong mọi công việc.

Nghe vậy, trái tim Yến Thu Uyển như đông cứng lại, nàng ta ngồi lại tiếp tục ăn, chỉ là trước đó còn cảm thấy hương vị không tệ lắm, hiện tại ăn vào lại cảm thấy chết lặng.

Tại sao Chu Trạch Cảnh lại thành thân với Yến Thu Xu, hắn ta lại có thể trở thành hoàng đế, vậy mà hiện tại còn lập hôn ước với nàng ta, trong chốc lát không tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra sau này!

Ngay cả mối quan hệ bất thành giữa Tứ hoàng tử và Tiêu Hoài Nhã kia cũng chưa hề xảy ra!
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 219: Chương 219



Nếu Tiêu Hoài Đình xảy ra chuyện, Tiêu gia nhất định sẽ ủng hộ Xương Vương chứ không phải Chu Trạch Cảnh, từ sau chuyện của Tam hoàng tử, cho đến bây giờ, mọi chuyện đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng ta.

Không thể để cho mọi chuyện lại trở nên mất kiểm soát một lần nữa.

Chỉ khi mọi thứ trở về điểm xuất phát, như vậy mới có thể bình yên vô sự.

Yến Thu Xu thích Chu Trạch Cảnh như vậy, tất nhiên bây giờ nàng cũng không quên, nếu Chu Trạch Cảnh cầu hôn, nàng nhất định sẽ đồng ý ư? Đến lúc đó, Tiêu gia sẽ ra sao? Phố ẩm thực sẽ chỉ thuộc về Chu Trạch Cảnh, ngoài phố ẩm thực ra, nhất định còn có nhiều thứ nàng ta không biết, nếu không làm sao thái tử bị phế truất lại có thể trở thành Xương Vương trong một đêm?

Yến Thu Uyển ăn xong, nàng ta lén lau nước mắt, đi vào thư phòng, trịnh trọng viết xuống một bài thơ.

Yến Thu Xu sở hữu năng lực thần kỳ như vậy, nhất định không thể từ bỏ.

Trải qua thời gian dài như thế, nàng ta rất tự tin vào địa vị của mình trong lòng Chu Trạch Cảnh, sẽ không thay đổi quá nhiều chỉ vì Yến Thu Xu, một khi đã như vậy, hy sinh một chút cũng không sao, nàng ta vẫn muốn làm nữ nhân tôn quý nhất!

Khi tin tức được đưa đến phủ Tấn Vương.

Lúc này, ở Tiêu gia, Yến Thu Xu đang nhận tội với Tiêu phu nhân.

Đương nhiên, nàng cũng không đến tay không, nàng vẫn mang theo bữa sáng đến, chính là món mì trộn tương.

Món mì này được làm rất đơn giản, chủ yếu chính là làm nước tương ngon, thái miếng thịt lợn thật dày, miếng thịt nạc cùng với mỡ đan xen, sau đó đem đi chiên ngập dầu, cho nấm vào, đầu tiên cho đường trắng, nước tương, dùng nước tương ngọt để làm món vịt nướng tương ngọt, cùng với hành, gừng, tỏi xào, sau đó cho thêm nước vào nấu một lúc.

Chỉ cần một lượng nhỏ nước tương là có thể làm được rất nhiều, Yến Thu Xu làm rất nhiều, nàng để lại một phần cho mấy đứa trẻ ở đây ăn, phần còn lại liền bưng đến cho Tiêu phu nhân.

Hôm nay không phải ngày mùng một, cũng không phải ngày mười lăm, nhưng người đến thỉnh an Tiêu phu nhân vẫn không ít, phu thê Tạ Thanh Vận, Tiêu Hoài Khải, Tống Minh Đại, cùng với Tiêu Hoài Ngọc và Tiêu Hoài Nhã.

Nhưng nàng luôn quay lại sau bữa sáng.

Khi Yến Thu Xu rời đi, mặc dù nàng vẫn chưa đến, nhưng những người lớn khác đều ở đó.

Thấy nàng tới đây, mọi người đều có chút kinh ngạc, trong lòng bọn họ, Yến Thu Xu là người một nhà còn thân thiết hơn Tiêu Hoài Ngọc, chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện, giọng điệu trầm thấp, nếu không phải lão phu nhân làm ăn tốt, rất có thể người này đều đã quên tất cả mọi người trong phủ này.

Tại sao sáng nay nàng lại cố ý đến đây?

Tạ Thanh Vận liền bỏ chiếc màn thầu vừa mới gắp xuống, cười nói: “A Xu, muội mau lại đây ngồi đi, cái hộp kia nhất định là có món ăn ngon, ta phải chờ mới được.”

Tiêu Hoài Khải thấy vậy cũng không ăn: “Ta đây cũng phải chờ.”

Tiêu Hoài Ngọc mím môi cười nói: “Sáng sớm nay Đông Đông đã đến đây kéo Uyển Nhi đi tìm ngươi, hắn còn nói từ bên kia đã ngửi thấy mùi hương của thức ăn do ngươi làm, hôm nay ngươi lại làm món ngon gì vậy?”

Vẻ mặt Yến Thu Xu có chút tự đắc, nàng ho nhẹ một tiếng nói: “Cũng không phải món gì lạ, chỉ là món mì trộn tương mà thôi.”

Trên phố ẩm thực có đủ loại món ngon, nàng cũng đưa cho Tiêu Hoài Khải công thức, nguyên liệu mà nàng biết, còn trực tiếp những món nào hay sắp xếp như thế nào là chuyện của hắn, nhưng có điều là về cơ bản thì chúng đều lần lượt xuất hiện.

Mì trộn tương của nàng cũng không có gì đáng ngạc nhiên, trên thực tế, mọi người đều đã ăn thử hết.

Tạ Thanh Vận lắc đầu: “Cái kia với cái này không giống nhau, nhất định phải ăn nhiều một chút!”
 
Back
Top Bottom