Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 200: Chương 200



Nàng lại đi loanh qua loanh quanh vài vòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa.

Yến Thu Xu nhanh chóng chạy đến lối vào của thôn trang, nhưng người đến là thị vệ của Tiêu gia: "Yến cô nương, kinh đô có chuyện vui! Bọn tiểu thiếu gia không tới được!”

“Hả? Chuyện vui gì?” Yến Thu Xu sửng sốt hỏi.

Trên mặt thị vệ cũng tràn đầy vui sướng, giọng run run nói: “Hoài Vương điện hạ du ngoạn trở về, phát hiện một loại quả tên là “Khoai tây”, nghe nói sản lượng cực kỳ cao, hiện tại bệ hạ đang triệu kiến các đại thần vào cung bàn bạc xem nên xử lý như thế nào, đến đại thiếu gia cũng được triệu kiến vào cung!”

Yến Thu Xu: “!!!”

Nàng đã ra ngoài từ sáng sớm, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy!

Khoai tây thực sự đã xuất hiện rồi! Cái tên cũng không hề thay đổi!

Có lẽ bởi vì đây là thế giới trong tiểu thuyết nên những thứ tác giả tạo ra cũng giống với thế giới thực, cái gì mà đường, mía, cải trắng, thảo dược v.v… gì đó đều không đổi tên.

Khoai tây, một thứ mà thế giới này không hề biết đến, cũng giống như tác giả, người viết ra thế giới này mà không ai biết đến.

Nhưng mà cái này không quan trọng.

Điều quan trọng là khoai tây tới rồi!!!!

Yến Thu Xu không đợi được nữa, trực tiếp lên xe ngựa, thúc giục bọn họ: "Mau trở về đi!"

Mã phu vừa rồi cũng hưng phấn không thôi, lúc này nghe thấy mệnh lệnh, trực tiếp hét lớn một tiếng: “Được, cô nương hãy ngồi cho vững!”

Sau đó liền vung roi, con ngựa ăn roi lập tức thống khoái chạy về phía trước.

Yến Thu Xu ngồi ở trong xe ngựa cũng bị lảo đảo theo, nàng suýt chút nữa là ngã nhào về phía trước.

Nhưng như vậy cũng không làm nụ cười trên khóe miệng nàng biến mất.

Chính là khoai tây! Tuyệt vời, khoai tây chiên, khoai tây nghiền, khoai tây bào chua cay, bánh khoai tây, bột khoai tây, các loại thịt kho tàu cùng với khoai tây!

*

Mã phu đang hết sức hưng phấn, xe ngựa không ngừng chạy nhanh về phía trước.

Nhưng với Yến Thu Xu mà nói từng giây từng phút đều là cực hình, cuối cùng cũng đến được Tiêu gia, nàng xách váy đi vào chủ viện, nhưng lúc đi vào nội viện lại tình cờ đụng phải Tiêu Hoài Khải.

"Đại thiếu gia? Thiếu gia đã trở về!" Yến Thu Thư kinh ngạc nói.

Tiêu Hoài Khải cười nói: “Ừ, ta đã trở về, vừa lúc ta có việc tìm cô nương.”

Yến Thu Xu hít sâu một hơi, khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn: “Có chuyện gì vậy? Thiếu gia mau nói đi.”

Tiêu Hoài Khải vẫy tay, người hầu đứng phía sau hắn liền tiến lên, lấy từ trong bao tải ra hai củ hình tròn, màu vàng đất, nhìn kỹ sẽ thấy có rất nhiều vết lõm mọc trên những củ đó.

"Cái này..." Hai mắt Yến Thu Xu sáng bừng lên, nhưng nàng không hiểu rõ ý hắn muốn nói là gì.

Chẳng lẽ thứ quý giá như vậy hắn lại tặng cho nàng sao?

Tiêu Hoài Khải nói: "Ta thấy củ này hơi giống với thứ trong bản vẽ mà cô nương đã đưa cho ta xem trước đó, nhưng ta không chắc, vì vậy ta tìm đến cô nương để hỏi một chút."

Bản vẽ ư...? À, là trước khi Tiêu Hoài Đình xuất chinh, nàng có nhờ chàng tìm giúp nàng một ít đồ.

Khoai tây, khoai lang đỏ, các loại ớt cay đều ở trong đó.

Nàng cũng thuận tiện đưa một bản cho Tiêu Hoài Khải, nếu có tìm thấy chúng ở đâu thì nhanh chóng đem chúng về.

Không ngờ lại bị Tứ hoàng tử Hoài Vương mang về trước!

Điều kỳ lạ là chuyện này rõ ràng không có trong cốt truyện!

Nhưng cái này không quan trọng, cốt truyện sớm đã thay đổi, dù thay đổi nữa thì có làm sao?

Yến Thu Xu chỉ tập trung vào thứ trước mặt, nàng nhận lấy, nhìn kỹ rồi chậm rãi nói: “Đúng là khoai tây mà ta đã nói. Củ này có sản lượng lớn, hơn nữa bề mặt nó có vô số mắt, có thể cắt ra trồng trong đất, chúng sẽ sinh ra rất nhiều khoai tây."

Ánh mắt nam tử ngồi trên xe lăn sáng lên, lồng ngực khẽ kích động.

Yến Thu Xu không chú ý tới, nàng hỏi: “Hiện tại thiếu gia có mấy củ?”

Tiêu Hoài Khải nói: "Hai củ, Hoài Vương điện hạ mang về không ít, nhưng phần lớn đều phải giữ lại làm hạt giống, chỉ có mấy đại gia tộc mới có thể lấy về hai củ, nói là hấp chúng lên ăn cũng rất ngon."
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 201: Chương 201



Yến Thu Xu hơi thất vọng, nàng nhìn khoai tây trong tay: “Vậy là phải trồng củ này sao?”

"Củ này là cho chúng ta ăn, nếu cô nương biết cách chế biến thì có thể dùng làm món ăn." Tiêu Hoài Khải thản nhiên nói: "Bệ hạ sẽ có lão nông đặc biệt gieo trồng, ước chừng mấy tháng nữa sẽ sinh ra rất nhiều, sau một thời gian, cả nước có thể tiết kiệm hạt giống."

Yến Thu Xu hận không thể nhảy cẫng lên, cầm hai củ khoai tây, thề thốt nói: "Người chờ một chút, bây giờ ta đi làm ngay. Đúng rồi, mặc dù củ này có sản lượng cao, nhưng nó rất mềm và yếu, một khi bị sâu bệnh thì rất dễ tạo thành đốm, không thể thu hoạch và cũng khó trồng trên quy mô lớn để làm thành món chính."

Sắc mặt Tiêu Hoài Khải trở nên nghiêm túc, giọng trầm xuống: “Chỉ đơn giản là một củ khoai tây mà lại có nhiều khuyết điểm đến thế sao?!”

Tiêu Hoài Khải cẩn thận ghi chú lại, dự định lần tới tiến cung sẽ nói với hoàng thượng một tiếng.

Yến Thu Xu vẫn đang chìm đắm trong sự phấn khích vì có được khoai tây, nghĩ đến nhược điểm của khoai tây, nàng nhất thời không nghĩ ra điều gì khác, cầm trên tay củ khoai tây, nàng không thể chờ đợi được nữa liền đi đến vườn của Tiêu phu nhân, chào hỏi Tiêu phu nhân rồi bắt đầu làm.

Những món ăn có thể làm từ khoai tây thật sự là quá nhiều!

Có quá nhiều sự lựa chọn trong đầu Yến Thu Xu, sau khi rửa khoai tây và gọt sạch vỏ, nàng vẫn là đang cảm thấy rối rắm. Cuối cùng lại nghĩ đến Đông Đông bọn họ vừa hay đang ở nhà, vậy thì làm khoai tây chiên đi.

Cắt khoai tây thành những miếng dài có kích thước phù hợp, cho vào nước sôi luộc sơ khoảng hai phút, cho muối vào trong nước sôi trước rồi sau đó nhanh chóng vớt ra cho vào nước lạnh.

Ở trong Tiêu phủ có không ít đá, hiện tại thời gian gấp rút, Yến Thu Xu chỉ có thể cho thêm mấy viên đá vào nước cho mau lạnh, cho khoai tây vào trong đó để ướp lạnh một chút, trong khoảng thời gian đó nàng đem nồi đi cọ rửa sạch sẽ.

Sau đó vớt khoai tây ra để ráo nước, bỏ vào một cái chậu, cho một ít tinh bột vào, đảo đều cho tinh bột bám đều vào từng miếng khoai tây, đến lúc này là có thể cho dầu ăn vào chảo sắt lớn rồi.

Đợi đến khi dầu nóng lên liền đổ các miếng khoai tây vào, đợi lượng nước bên trong bị bắn văng ra, bước này mất khá nhiều thời gian, cũng vào lúc này, Đông Đông, Uyển Nhi, Tiêu Bình Tùng, Tạ Thanh Vận cùng những người khác nghe tin đều chạy đến.

Bởi vì lần này nguyên liệu có chút quan trọng nên mọi người đều không dám đi vào, tất cả đều đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt mong chờ nhìn xem thành quả.

“Bình Tùng ca ca, đây chính là khoai tây sao?”

“Ngửi cũng chẳng thấy có mùi gì cả mà?”

“Có phải là sẽ không ngon không?” Đông Đông ngờ vực hỏi.

Trước đây, mùi thơm của những món ăn mà Yến Thu Xu làm ra nếu như nói không ngoa thì hương thơm của chúng thực sự có thể tỏa ra cả ngàn dặm, chỉ hận không thể khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng Tiêu gia bọn họ làm đồ ăn rất ngon.

Nếu không phải nhà họ Tiêu cao cửa lại “tự cô lập” trong nhiều năm, hàng xóm bốn bên không dám tuỳ tiện đến làm phiền thì ngưỡng cửa Tiêu gia sớm đã bị đạp vỡ cả rồi.

Chỉ duy nhất lần này, dường như không có mùi gì cả.

Ồ, không đúng!

Là một người thích ăn uống nên chiếc mũi của Đông Đông khá nhạy cảm, cậu bé ngửi ngửi rồi nhỏ giọng thì thầm: “Còn có mùi của dầu ăn nữa đấy!”

Cậu bé vốn sống trong một gia đình không thiếu thức ăn, nhưng lại không thích mùi vị quá béo, tại vì chúng thật là làm cho người ta cảm thấy phát ngán.

Yến Thu Xu nghe thấy rất buồn cười, nhưng nàng còn chưa kịp trả lời, Tạ Thanh Vận đã gõ vào đầu đứa trẻ kia: “Đừng nói bậy, đây có khi lại là đồ tốt có thể cứu mạng đấy!”

“Hả???” Đông Đông sửng sốt.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 202: Chương 202



Tạ Thanh Vận cười nói: “Mặc dù không biết thứ này có mùi vị như thế nào, nhưng sản lượng của nó rất cao, nếu người nghèo khổ trồng thứ này, trừ đi phần nộp lên cho triều đình, phần dư lại cũng còn không ít, bách tính sẽ không lo bị đói nữa.”

Đông Đông bày ra thần sắc ngay thẳng, ngoan ngoãn nói: “Vâng, Đông Đông biết rồi, thứ này nhất định là rất ngon!”

Uyển Nhi cũng nghiêm túc gật đầu: “Sẽ rất ngon! Những món ăn mà A Xu tỷ tỷ nấu đều rất ngon!”

*

Yến Thu Xu nhếch môi cười, nhìn thấy màu sắc khoai tây trong nồi đã chuyển sang màu vàng nhạt liền vớt chúng ra để ráo dầu, một lúc sau khoai tây nguội, nàng lại cho chúng vào chiên thêm lần nữa.

Lần này mất ít thời gian hơn nhiều, màu sắc của khoai tây thuận lợi chuyển từ vàng nhạt sang vàng óng.

Nàng nhanh chóng vớt ra, lần nữa để ráo dầu, đợi đến khi dầu gần ráo hết mới cho vào một chiếc bát lớn.

Cuối cùng là bỏ gia vị vào.

Không có tương cà, nhưng có muối tiêu, bột tiêu,… Yến Thu Xu chọn một ít và trộn đều, sau đó rắc vào trong bát, dùng hai tay cầm bát dùng lực lắc mạnh để bột của gia vị bám đều vào khoai tây chiên.

Đến bước này là có thể ăn được rồi!

Nàng vừa quay người liền bắt gặp mấy cặp mắt sáng lấp lánh kia, Yến Thu Xu mỉm cười: “Được rồi, đây là một trong những phương pháp làm khoai tây, bởi vì chỉ có hai củ khoai tây nên ta làm khoai tây chiên trước, để cho các người đều có thể ăn thử.”

Nàng vẫy vẫy tay, tất cả bọn họ đều bước vào.

Căn bếp vốn khá rộng rãi phút chốc trở nên đông đúc, hơn nữa lúc này trong bát lại xuất hiện thêm mấy cái tay, mỗi người cầm lên một miếng khoai tây chiên.

“Ôi! Cái này ngon quá!” Người phát ra câu cảm thán đầu tiên chính là Đông Đông.

Là một đứa trẻ, loại đồ ăn vặt như khoai tây chiên cậu bé hẳn là rất thích, lần đầu tiên cho vào miệng vốn vẫn còn hơi do dự, nhưng đến khi cắn một cái, lớp vỏ mỏng giòn kia vỡ ra, nhân bên trong mềm như khoai lang nướng, nhưng lại thiếu đi vị ngọt của khoai lang, hầu như đều là vị mặn.

Không có nhiều gia vị đi kèm, nhưng hương vị lại vừa phải, có chút mặn, có chút tê, có chút cay, cộng với hương vị tuyệt vời của cái thứ được gọi là khoai tây chiên này.

Sau khi ăn xong một miếng, Đông Đông lại nhanh chóng vươn tay ra lần nữa.

Tiêu phu nhân cũng lộ ra vẻ vui mừng hiếm có, ăn miếng khoai tây chiên trong miệng rồi gật đầu: “Mùi vị không tệ!”

Tiêu Hoài Khải vốn rất thận trọng, nhưng gương mặt ôn hoà kia cũng đã sống động hơn rất nhiều so với trước đây, hắn cắn từng miếng khoai tây nhỏ, tỉ mỉ thưởng thức hương vị vốn có của nó, có chút kinh ngạc nói: “Thứ này hình như không có quá nhiều mùi vị, có chút giống bột mì nhỉ?”

Bột mì cũng là loại giống vậy, nếu như không cho thêm bất cứ thứ gì thì màn thầu được làm ra chỉ có vị ngọt nhẹ.

Nhưng nếu cho thêm tương ớt thì sẽ có vị mặn cay, thêm đường trắng, đường nâu làm bánh thì sẽ là vị ngọt, thêm chút giấm lại là vị chua cay nồng.

Yến Thu Xu cũng nếm thử, đã lâu rồi nàng không ăn, mùi vị quen thuộc này tuy rằng không có tương cà, nhưng khoai tây chiên muối tiêu cũng rất ngon, nàng gật đầu: “Đúng vậy, nó có thể làm thành rất nhiều rất nhiều món ăn ngon!”

“Tiếc là quá ít rồi!” Tạ Thanh Vận nếm thử xong, nhìn thấy đồ ăn trong bát không còn nhiều thì cũng không ăn nữa, để lại cho đám trẻ con ăn.

Tiêu Hoài Khải cười nói: “Cũng may thứ này gieo trồng không cần tốn thời gian quá lâu, nghe nói một năm có thể trồng hai lần, nếu như nhiệt độ thích hợp thì có thể trồng quanh năm.”

Yến Thu Xu dùng sức gật đầu, lại nhắc nhở thêm: “Đúng vậy! Nhưng nó cũng rất yếu ớt, một khi xảy ra sơ suất thì sẽ không thể thu hoạch được, đến lúc đó thì càng thảm rồi.”

Mặc dù không biết lịch sử của các nước khác, nhưng nàng vẫn nhớ trong lịch sử đã từng có một đợt dịch bệnh do khoai tây gây ra, hại chết vô số người, hiện tại nơi đây vẫn chưa có phương pháp chữa trị vậy nên không được phép mở rộng diện tích trồng trọt.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 203: Chương 203



Tiêu Hoài Khải khẽ nhíu mày, đồng thời cũng có chút khổ não, đột nhiên trong ánh mắt hắn chợt lóe lên, hắn nhìn về phía nữ nhân trước mặt: “A Xu có vẻ hiểu biết khá nhiều về khoai tây, nếu như cô nương trồng thì thế nào?"

Yến Thu Xu vội vàng lắc đầu: “Ta chỉ biết ăn, không biết trồng, những gì ta biết được cũng chỉ là một chút kiến thức lý thuyết dễ hiểu mà thôi.”

Tiêu Hoài Khải tiếc nuối từ bỏ ý định này, đưa tay muốn lấy khoai tây chiên định thử thêm vài lần nữa.

Mùi vị này thật sự là rất ngon.

Chỉ là vừa giơ tay lên, hắn liền phát hiện khoai tây chiên trong bát chỉ còn lại một miếng, bàn tay nhỏ mũm mĩm của Đông Đông cũng đang với tới đó, hai tay va vào nhau, Đông Đông chột dạ rụt tay lại, ho nhẹ một tiếng rồi trịnh trọng nói: “Đại bá, người ăn đi.”

Tiêu Hoài Khải tức giận cười lớn: “Nhanh như vậy mà đã ăn hết rồi sao?!”

Uyển Nhi xấu hổ mím chặt môi, trốn ở sau lưng Yến Thu Xu nhỏ giọng nói: “Ngon quá nên ta lỡ ăn hết rồi….”

Đông Đông vội vàng gật đầu theo, ngược lại còn không hề cảm thấy xấu hổ.

Hai má Tiêu Bình Tùng hơi ửng hồng, trong tay vẫn còn cầm hai miếng khoai tây: “Ta vẫn chưa ăn xong, muốn để dành lại một ít cho mẫu thân.”

Tống Minh Đại vẫn chưa ra ngoài.

Từ sau lần bị khiển trách trước công chúng, nàng ta liền rất ít khi ra ngoài, thỉnh thoảng có ra ngoài nhưng cũng im lặng chẳng khác gì bức tượng, Tạ Thanh Vận thầm nói với Yến Thu Xu rằng nàng ta cứ luôn như vậy, trước đây điều đó mới là bất thường, vậy nên cũng không cần để tâm đâu.

Tiêu Hoài Khải xoa đầu cháu trai: “Đi đi.”

Tiêu Bình Tùng liền nhanh chóng chạy đi.

Tiêu Hoài Khải ăn miếng khoai tây chiên nguội cuối cùng dưới ánh mắt tiếc nuối không nỡ của Đông Đông, hắn lại nghĩ đến một chuyện: “Cách làm món khoai tây chiên này đối với người dân bình thường mà nói là chỉ sợ rằng khó mà thực hiện được.”

Dầu ăn cũng là một thứ hiếm có.

Yến Thu Xu giải thích: “Ngoại trừ cách làm này, còn có thể trực tiếp xào sợi khoai tây, thêm một ít giấm, một ít hạt tiêu với mộc nhĩ làm thành món khoai tây sợi xào chua cay. Chúng có rất nhiều cách ăn, chỉ là khi làm thành khoai tây chiên thì bọn trẻ sẽ càng thích hơn. Đợi khi có nhiều khoai tây rồi cũng có thể thêm nó vào tiệm gà rán, khẳng định sẽ có không ít người gọi món…”

Nói đến cách làm khoai tây, quả nhiên là nàng thuộc như lòng bàn tay, mười đầu ngón tay vẫn không đếm đủ.

Tiêu Hoài Khải cũng nghe đến sáng cả mắt, lẩm bẩm nói: “Quả thật là... một món đồ tốt!”

*

Còn không phải là đồ tốt đó sao?

Ngay cả những gia đình không biết nấu những món ăn như Yến Thu Xu đã làm ở đây, mang khoai tây về cũng có thể làm ra những món ăn rất ngon.

Có một số đầu bếp, một khi họ có nguyên liệu trong tay, họ căn bản đã có thể biết phải làm như thế nào rồi.

Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, sự xuất hiện của một nguyên liệu tưởng chừng như chẳng đâu vào đâu là khoai tây đã khiến cho người dân trong kinh thành rơi vào cuồng hoan, đặc biệt là những người nông dân sống ở nông thôn dựa vào nghề làm ruộng để mưu sinh lại càng vui mừng, đến nỗi họ sẵn sàng bỏ tiền ra mua thức ăn ở phố ẩm thực mang về ăn mừng.

Những gia tộc thượng lưu ở kinh thành, những người đã từng ăn qua khoai tây đều nhanh chóng và nhạy bén nhận ra loại nguyên liệu này sẽ mang lại những lợi ích vô cùng lớn.

Mọi người chạy đến hoàng cung đều vô cùng niềm nở.

Họ cố gắng lấy thêm nhiều khoai tây từ hoàng cung về làm giống, lúc quay về sẽ tự mình trồng trọt.

Tiêu Hoài Khải cũng không ngoại lệ, tuy nói Yến Thu Xu không giỏi gieo trồng nhưng dưới trướng hắn lại có rất nhiều người có năng lực, hơn nữa hiện tại đang làm ăn, hắn cũng có đầu óc kinh doanh, sao có thể bỏ qua cơ hội kinh doanh to lớn này?

Các đại thần tới lui quá nhiều, cũng không thể tùy tiện bãi nhiệm, cho nên lão hoàng đế lại mệt mỏi rồi sinh bệnh, sức khỏe ông ta vốn không tốt, sau chuyện của tam hoàng tử thì bệnh càng ngày càng nặng.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 204: Chương 204



Lần này có chuyện vui lớn, nhưng ông ta lại mệt mỏi khác thường, chỉ qua chưa đầy một ngày đã mệt đến nỗi nằm dài trên giường.

Nhưng ngay khi ông ta vừa nằm xuống, những người khác đều biến đi đâu mất cả.

Thay vào đó, bọn họ chuyển đến thăm hỏi Hoài Vương.

Là người mang khoai tây về, chắc chắn là hắn vẫn còn không ít khoai tây, đương nhiên là hắn không thể nào nộp hết lên cho triều đình mà không giữ lại cho mình một ít có đúng không?

Thế là số lượng thiệp viếng thăm được gửi tới phủ Hoài Vương lại càng nhiều vô kể.

Lễ vật cũng chất đống thành núi rồi.

Thế gia quý tộc thiếu gì chứ không thiếu tiền tài, có thể đổi lấy chút ích lợi cũng là chuyện tốt.

Vì để từ chối yêu cầu của mọi người, Hoài Vương xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc vì cười, mặt không chút biểu cảm, xua tay với giọng điệu mệt mỏi: “Truyền lại với họ rằng bổn vương mệt rồi, cho dù có ai đến thì cũng không gặp nữa.”

Trên thực tế, ngoài những người đến xin lấy khoai tây, còn có một phần nhỏ là đến vì cuộc hôn sự của hắn.

Là đứa con thứ tư, hắn với ba người ca ca có sự chênh lệch tuổi tác khá lớn, lại thích chạy nhảy bên ngoài vì vậy mà hắn vẫn chưa thành hôn, giờ đây chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, phụ hoàng đã nhắc đến vô số lần những lời khen ngợi hắn, hắn thân là vương gia, cũng không có cách nào gia phong thêm chức tước, vì vậy mới hứa hẹn rằng hai con trai của hắn có thể đồng thời kế thừa tước vị, nếu là con gái thì trực tiếp phong làm công chúa.

Loại vinh hiển này cực kỳ có lợi cho hậu thế, cũng khiến cho quần thần Đại Chu càng nguyện ý đem con gái gả cho hắn, chỉ cần sinh được con trai thì đã có thể làm vương gia, sinh con gái thì sẽ là công chúa. Quả thật quá là có lợi rồi!

Hoài Vương thật sự quá mệt mỏi để ứng phó, bỏ lại một câu như vậy liền muốn rời đi, nhưng lời vừa nói xong, quản gia liền bẩm báo: “Tấn Vương thế tử đến rồi, điện hạ, lần này người vẫn từ chối sao?”

Hoài Vương dừng một chút, nói: “Cho hắn vào đi.”

“Vâng.” Quản gia đáp lời, đi mời người vào, lúc đi ra ngoài liền thuận tay đóng cửa thư phòng lại.

Hoài Vương cau mày: “Không phải đã nói sau này chúng ta nên ít liên lạc lại rồi sao?”

Hiện tại Chu Trạch Cảnh là người của nhóm Lão Lục, tiếp xúc với hắn nhiều chỉ sợ sẽ làm dấy lên nghi ngờ.

Chu Trạch Cảnh cười nhẹ: “Điện hạ không cần phải lo lắng, lần này là Tuyên Vương bảo ta tới.”

“Vẫn còn muốn thêm nữa à? Không phải là ta đã cho hắn cả một giỏ rồi hay sao?” Hoài Vương cười chế giễu: “Thật đúng là lòng tham không đáy.”

“Đồ tốt như vậy, làm gì có ai có thể thoã mãn được chứ?” Chu Trạch Cảnh thở dài, thứ đồ tốt như thế này, thật quá đáng tiếc, nó tuyệt nhiên khi không lại xuất hiện sau khi hắn ta đăng cơ, mà ngược lại, nó lại khiến cho tuổi già lẩm cẩm của lão hoàng đế có thêm một công trạng lưu danh sử sách.

Hoài Vương nhẹ giọng nói: “Không thoả mãn cũng vô dụng, bổn vương đây thật sự không còn thứ đó nữa rồi.”

Nói đến đây, thần sắc của Chu Trạch Cảnh bỗng trở nên nghiêm túc: “Xương Vương bên đó đã thu xếp xong cả rồi chứ?”

“Đương nhiên là đã xong cả rồi.”

Hoài Vương bình tĩnh cười nói: “Lão Nhị vì dân quên mình, thí nghiệm tìm ra bộ phận có độc của khoai tây, có thể cứu vạn người dân tránh khỏi nỗi đau do ăn nhầm mà bị trúng độc. Đây là một chuyện tốt, đến lúc đó khẳng định sẽ có rất nhiều người biết ơn hắn và cả nhà của hắn.”

“Cả nhà sao?!” Chu Trạch Cảnh giật mình.

Hoài Vương hơi nhíu mày: “Tất nhiên rồi, đồ tốt như vậy, chắc chắn là Lão Nhị sẽ không ăn chúng một mình, để ta tính xem, phần khoai tây mà ta cho hắn cũng không nhiều, đêm nay hẳn là đã có thể ăn đến phần có vấn đề rồi.”

Chu Trạch Cảnh rất nhanh cũng đã bình tĩnh trở lại, trong ánh mắt hiện lên vài phần chờ mong.

*
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 205: Chương 205



Quả đúng như lời Hoài Vương đã nói.

Xương Vương không ăn một mình, sau khi ăn qua một bữa khoai tây, xác nhận vị của nó rất ngon, liền chủ động hỏi con trai mình: “Sao con không mời Đông Đông đến ăn cùng?”

Thân là hoàng tử, so với các đại thần, hắn đương nhiên là được ban phát cho nhiều hơn, thậm chí nếu sau này bọn họ có đòi hỏi thêm, hắn cũng vẫn như cũ có một phần đáng kể, chỉ cần ra ngoài giữ lại được một số củ khoai tốt để làm giống, thì những đãi ngộ khác đều không thành vấn đề.

Sau khi A Hoành nghe thấy lời đề nghị này, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ vốn đang chờ đợi của cậu ta lại càng thêm rạng rỡ, giọng nói đầy trong trẻo hồn nhiên và ngây thơ: “Dạ vâng! Thưa cha, vậy con cũng muốn mời Uyển Nhi, còn có cả Bình Tùng ca ca và cả A Xu tỷ tỷ nữa! Lúc trước đều là do một tay A Xu tỷ tỷ nấu ăn cho con, lần này con muốn mời tỷ ấy đến ăn cùng ạ!”

“Được, vậy để mẹ con đi mời người đến.” Thường Vương tươi cười gật đầu.

A Hoành lẽ ra nên gọi họ là phụ hoàng, mẫu hậu nhưng là vì từ nhỏ nơi cậu ta sống không có những quy củ như vậy, sau khi ra ngoài cậu ta cũng không nỡ đổi, cậu ta luôn cảm thấy rằng gọi cha mẹ như thế này sẽ càng thân mật hơn, Xương Vương cũng thuận theo ý cậu.

“Con đi đây!” A Hoành lanh lảnh nói, tung tăng chạy ra ngoài.

So với khi bị nhốt trong nhà, cậu ta hoạt bát hơn rất nhiều, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười.

Đương nhiên Xương Vương phi sẽ không đồng ý với yêu cầu này của cậu ta, trực tiếp sai nhũ mẫu thân cận của nàng ấy đi đưa thiệp mời.

Vào giữa giờ Thân (16 giờ) ngày hôm đó, Tạ Thanh Vận đưa Yến Thu Xu cùng ba đứa trẻ đến.

Đây là lần đầu tiên A Hoành mời bạn bè đến nhà làm khách, cậu ta tỏ ra thái độ như một người chủ nhà nhỏ, ăn mặc sạch sẽ và đẹp đẽ, đến để đón tiếp mọi người từ rất sớm.

Đợi đến khi mọi người đến rồi liền lập tức đưa họ đi dạo quanh nhà mình và giới thiệu với họ chỗ này để làm gì, chỗ kia để làm gì, cậu ta hưng phấn đến nỗi chiếc miệng nhỏ không ngừng nói chuyện.

Xương Vương Phi nhìn thấy con trai vui vẻ, trong lòng cũng rất vui, nụ cười trên khuôn mặt càng hiện rõ: “A Hoành là lần đầu mời bạn đến làm khách nên có chút kích động, còn nhớ lúc trước khi nó lần đầu tiên được Đông Đông mời đến nhà, nó đã vui đến mức đi đường cũng không biết đi thế nào, ngã lăn quay mấy lần ở trong nhà.”

“Mẫu thân!” A Hoành nghe lời “chế nhạo” của mẫu thân liền tức giận kêu lên.

Xương Vương phi ho nhẹ một tiếng, tỏ ý sẽ không trêu chọc con trai nữa.

Tạ Thanh Vận tiếp lời: “A Hoành vốn dĩ có tính cách đơn thuần thẳng thắn, điều đó là rất tốt.”

“Đúng vậy, Đông Đông cũng rất tốt, lúc trước nếu không phải cậu ấy...”

Hai người thì thầm nói chuyện, Yến Thu Xu cũng cùng chơi với A Hoành bọn họ, cảm thấy hai bên rất hòa hợp, nàng rất vui vì Tạ Thanh Vận cũng đã đến, nếu không bây giờ người đang kiên trì nói chuyện với Xương Vương phi chính là nàng rồi!

Đi được một lúc lâu, khi mấy đứa trẻ hơi mệt, A Hoành bảo chúng ngồi xuống trong đình nghỉ mát, nói đến chuyện hôm nay sẽ đãi chúng ăn món gì: “Khoai tây ngon lắm! chúng giòn giòn, các ngươi chắc chắn sẽ rất thích cho mà xem!”

Đông Đông nghe xong liền mở to mắt, kinh ngạc nói: “Khoai tây rõ ràng là bột mì mà…”

A Hoành: “Chúng rất giòn…”

“Bột…” Uyển Nhi xen vào nhấn mạnh nói: “A Xu tỷ tỷ làm cho bọn ta ăn rồi, chúng rất ngon, được gọi là khoai tây chiên, nó là bột!”

A Hoành lộ ra vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, thế nào mà cùng một thứ lại không làm ra cùng một hương vị?

Yến Thu Xu cười nói: “Khoai tây có rất nhiều cách ăn, hay là để ta vào bếp nấu cho các ngươi ăn thử nhé? Vì lần trước trong nhà chỉ có hai củ khoai tây, vậy nên không có quá nhiều món có thể làm, nếu nhà các ngươi có nhiều khoai tây, ta có thể nấu ra rất nhiều món ngon đó!”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 206: Chương 206



Hai mắt A Hoành liền sáng lên, dùng sức gật đầu: “Được! Được! Nhà đệ có rất nhiều khoai tây!”

Ý kiến được nhất trí, A Hoành đi nói lại điều này với Xương Vương phi, Xương Vương phi cảm thấy rất ái ngại, nhưng thấy Yến Thu Thư bằng lòng liền không ngăn cản nữa mà cùng đi với nàng.

Kỳ thật thời gian mà bọn họ đến cũng không sớm nữa, lại đi dạo trong Vương Phủ một lúc lâu, phòng bếp đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm, lúc bọn họ đi vào phòng bếp vừa vặn đụng phải người trong phòng bếp đang bê hai đĩa thức ăn ra phòng khách.

“Đã làm xong cả rồi chứ?” Yến Thu Xu hỏi.

Người hầu bưng thức ăn đáp: “Đã xong một phần, cô nương có gì muốn dặn dò sao?”

“Không có, không có.” Yến Thu Xu lắc đầu cười nói: “Bọn ta đi xem qua một chút.”

Người hầu thấy bọn họ không có việc gì, liền hành lễ rồi tiếp tục đi, Yến Thu Xu dẫn bốn đứa trẻ vào bếp, vì phải đãi khách nên tất cả mọi người trong bếp đều bận rộn, một số làm cánh gà, một số làm thịt lợn, rất ngăn nắp trật tự.

A Hoành nắm chặt tay, tiến lên hai bước, trầm giọng nói: “Có còn khoai tây không?”

Người đầu bếp đang thái rau sống lưng bỗng cứng đơ, vội vàng hành lễ, đứng dậy chỉ vào một cái giỏ ở trong góc nói: “Vẫn còn, tất cả đều ở trong cái giỏ này.”

Yến Thu Xu liếc nhìn, vừa rồi còn lại hai củ khoai tây, nàng đang định nhặt lên thì người đầu bếp kia đã đến giúp nhặt trước: “Cô nương muốn làm gì? Cứ căn dặn một tiếng là được rồi, nô tài sẽ đi làm.”

“Vậy ngươi đi gọt vỏ đi.” Yến Thu Xu nói.

Người đầu bếp đáp lời, cầm con dao và tìm một góc nào đó, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu gọt vỏ.

Nhân lúc này, Yến Thu Xu theo thói quen quan sát nhà bếp, nhưng nàng đã sửng sờ khi nhìn thấy vỏ khoai tây dưới chân của người đầu bếp kia.

“A Xu tỷ tỷ làm sao vậy?” Uyển Nhi lập tức chú ý tới, nắm chặt lấy tay nàng, lại còn có chút khẩn trương.

Yến Thu Xu mỉm cười, bước nhanh tới, người đầu bếp lo lắng đứng dậy: “Cô nương có việc gì sao?”

Yến Thu Xu không lên tiếng, nhặt vỏ khoai tây lên nhìn, vừa rồi nàng ở rất xa, chỉ nhìn thấy có một cái mầm trên vỏ khoai tây, bây giờ lại gần nhìn thấy thì trong lòng lại càng kinh ngạc, đúng thực là một cái mầm!

Có điều chỉ thấy phần ngọn, còn vị trí phần gốc lại chẳng thấy đâu, không biết có phải là đã bị giữ lại làm thức ăn rồi hay không.

Người đầu bếp có vẻ hơi sợ hãi: “Cô, cô nương, có phải là có vấn đề gì rồi không?”

Yến Thu Xu lắc đầu: “Không có gì, có điều những củ khoai tây này không ăn được, chúng có độc.” Nói xong, nàng lấy lại tinh thần và nhìn về phía Nam Kỳ, cung nữ đang hầu hạ bên cạnh A Hoành: "Nam Kỳ, ngươi mau ra sảnh trước mang tất cả những món ăn có liên quan đến khoai tây về đây, nếu khoai tây nảy mầm hoặc chuyển sang màu xanh thì đều không thể ăn được, sẽ bị ngộ độc, nặng hơn nữa là còn có thể gây chết người…”

Người đầu bếp: “???”

Lời nói của Yến Thu Xu đã thành công khiến người đầu bếp kia tái mặt, đồng thời cũng khiến cho khuôn mặt Nam Kỳ biến sắc, nhanh chóng chạy đi lấy lại hai món ăn đó.

Sau một hồi hỗn loạn, hai món ăn kia đã bị mang trở lại.

Quả nhiên đúng như Yến Thu Xu đã nghĩ, củ khoai tây nảy mầm kia đã được nấu thành món ăn và trộn lẫn với các củ khoai tây bình thường.

Chỉ có một điều ngoài ý muốn, món ăn mà đầu bếp nấu là các món xào, có nghĩa là chúng vẫn chưa được hầm trong thời gian dài.

Điều này khiến nàng phải suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Sau khi khoai tây nảy mầm, tại nơi nảy mầm sẽ sinh ra một loại độc tố gọi là solanine, nếu người ăn phải nhẹ thì sẽ bị tiêu chảy, nặng thì sẽ bị ngạt thở đến chết.

Nếu là một lượng nhỏ solanine, dùng nhiệt độ cao trong thời gian dài để tiêu diệt độc tố thì không có vấn đề gì, nhưng rõ ràng là đối phương cố ý xào qua mới hai lần đã cho ra khỏi nồi.

Vì vậy khoai tây mà A Hoành đã ăn trước đó cũng rất giòn.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 207: Chương 207



Xét đến thân phận của hoàng thất, Yến Thu Xu không thể không đưa ra các thuyết âm mưu, hơn nữa nàng còn cảm thấy rất có lý.

Đoán chừng người làm ra chuyện này cũng có thể coi là tốt, khoai tây trước mặt là loại tốt, thông thường mà nói, những người thận trọng hơn thì lần đầu tiên ăn sẽ không ăn quá nhiều thức ăn mà họ chưa từng thấy, sau khi nhận thấy mùi vị không tệ thì lần thứ hai họ mới có thể an tâm mạnh dạn mà ăn, đó cũng chính là lần này.

Vì vậy, trong hai món ăn này, khoai mọc mầm chiếm tỷ lệ rất lớn, ngoại trừ phần đầu mầm đã bị loại bỏ, phần gốc vẫn còn được giữ lại, nếu dùng đũa tuỳ ý bới móc một chút là có thể thấy dấu vết của sự nảy mầm trên một vài miếng khoai tây và màu sắc cũng không đồng nhất với màu của khoai tây bình thường.

Hai món ăn này đều làm rất ngon, một món xào với thịt, một món xào điều vị thêm ít hạt tiêu và bột ngô, bên cạnh còn có một khối khoai tây mới nấu chín, cả hai món đều được nấu rất ngon.

Đặc biệt là có rất nhiều loại rau nảy mầm vẫn có thể ăn được, chẳng hạn như giá đỗ tương và giá đỗ xanh, thực sự không thể ăn được, hiện tại công thức nấu ăn của Đại Chu ít lại càng ít, mà khoai tây lại là một nguyên liệu mới quý giá như vậy, cho dù là cả nhà Xương Vương một khi bắt gặp phải món ăn này thì cũng sẽ không nghĩ nhiều mà ăn luôn.

Nhưng trên thực tế, nếu ăn quá nhiều những thứ này, thật sự sẽ có vấn đề xảy ra, cho dù không chết thì thân thể cũng sẽ có vấn đề, dựa theo kỹ thuật y học của thời đại này mà nói, nửa phần đời còn lại căn bản sẽ là một con ma bệnh.

Nghe xong lời phán đoán của Yến Thu Xu, mọi người thất thần nhìn nhau, bốn đứa trẻ đều có chút sợ hãi dựa vào người Yến Thu Xu, Tạ Thanh Vận và Xương Vương phi.

Sau khi nghe tin, Xương Vương đặc biệt chạy tới, khuôn mặt tuấn tú kia càng tối sầm như nước đọng.

Thật không ngờ khoai tây lại có thể có độc!

Suy cho cùng, trong suy nghĩ của mọi người ở hiện tại, khoai tây chính là một vật rất thần kỳ, sản lượng lớn, củ to, mùi vị khá ngon, chỉ cần trồng ra là người dân sẽ hết đói, ai ngờ được rằng nó lại có thể độc chết người đâu chứ!

Yến Thu Xu cũng có chút chán nản, hôm qua nàng quá kích động nên đã quên mất tình tiết này, chỉ nói đến nhược điểm chứ không nói đến chỗ hung tàn của nó.

Yến Thu Xu nhẹ nhàng nói: “Nó có thể bảo quản được, nhưng một khi nó đổi màu và nảy mầm, xin đừng cố gắng ăn nó, để dành làm giống hoặc loại bỏ chỗ nảy mầm, đương nhiên cái gì không nên ăn thì đừng ăn, điện hạ có thể đem nó cho chuột ăn thử xem, có thể sẽ chứng minh được độc tính của nó.”

Xương Vương chậm rãi gật đầu, phất tay một cái, lập tức có người đem mầm khoai tây xuống, có lẽ là tìm chuột để làm thí nghiệm.

Đi kèm với động tác này, ngay cả những người làm ở nhà bếp vốn đã quỳ xuống từ lâu cũng hoàn hồn lại, kêu lên: “Vương gia xin tha mạng, tiểu nhân thật sự không biết gì cả!”

“Xin Vương gia tha cho, tiểu nhân chỉ là cảm thấy thứ này trân quý không dễ lãng phí, chưa từng nghe nói đồ mọc mầm thì không thể ăn, cho nên mới cắt bỏ chúng đi…” Người đầu bếp chuyên làm khoai tây dập đầu quỳ lạy đến nỗi trong chốc lát đầu đã bị sưng đỏ cả lên, giọng nói còn theo đó mà run run.

Xương Vương mắt hơi híp lại, liếc nhìn đám người kia một cái, chỉ vào mấy người phụ trách chính cùng phụ tá trong phòng bếp: “Mang bọn họ đi.”

“Vâng!” Thị vệ lập tức đáp lời.

Mấy người đầu bếp đều run rẩy vì sợ hãi, cố gắng muốn thanh minh, nhưng đều đã bị kéo xuống.

Phủ Xương Vương cũng giống như Tiêu gia, đều bị rất nhiều người nhòm ngó, loại chuyện này xem ra là ngoài ý muốn, nhưng ai biết được nội tình bên trong thế nào? Cần phải thận trọng mà đối đãi.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 208: Chương 208



Hiện trường yên lặng một lúc, mấy gia nhân trong bếp không bị điểm tên nhưng toàn thân vẫn toát ra mồ hôi hột, sợ mình bị nghi ngờ, lần lượt bày tỏ lòng trung thành: “Điện hạ, nô tài và người nhà đều ở Xương Vương phủ, nếu điện hạ xảy ra chuyện gì, nô tài và người nhà sẽ cùng chết theo chứ nhất định không làm ra chuyện tổn hại đến điện hạ!”

“Điện hạ, nô tài cũng vậy…”

“Được rồi!” Xương Vương thấp giọng hô một tiếng.

Tất cả mọi người đều im bặt, hai đứa trẻ Uyển Nhi với A Hoành có hơi nhút nhát cũng bị doạ đến mức cả người run lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Xương Vương bất đắc dĩ cười khổ, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, ta đặc biệt mời các ngươi tới đây là để thử món mới này, tối nay chắc là chỉ có thể tùy tiện ăn thứ gì đó rồi.”

Tạ Thanh Vận cười nói: “Không sao không sao, mọi người an toàn là trên hết.”

Yến Thu Xu do dự nói: “Điện hạ, hai củ khoai tây còn lại chi bằng cứ để ta nấu đi. Có thể mất một khoảng thời gian, nhưng hai củ khoai tây này cũng có thể làm ra được những món ăn khác nhau.”

Tuy khoai tây ít, nhưng số lượng người bọn họ ít hơn đôi chút so với Tiêu gia, mỗi người nếm thử một miếng cũng có thể coi như là một điều mới mẻ.

Có điều còn tưởng hôm nay có thể được ăn khoai tây thoải mái, không ngờ vòng qua vòng lại vẫn chỉ còn lại hai củ.

Xương Vương nhìn về phía phu nhân, Xương Vương phi lại nhìn A Hoành, thấy cậu ta có vẻ bị doạ sợ rồi, nhưng sau khi nghe Yến Thu Xu nói, trong mắt vẫn có chút chờ mong, liền nói: “Vậy làm phiền cô nương rồi, thật thất lễ quá, Yến cô nương xin đừng chê trách.”

“Không đâu, không đâu.” Yến Thu Xu lắc đầu, xắn tay áo đi vào phòng bếp, đồng thời vẫy tay gọi bốn đứa trẻ: “Đến đây giúp ta.”

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi kia đã khiến cho những đứa trẻ đang ngái ngủ một phen kinh ngạc đến mức không cần cha mẹ mở miệng đã tự động chạy đi, ân cần hỏi: “A Xu tỷ tỷ, đệ làm gì đây?”

“Tỷ tỷ, đệ đi lấy nước nhé?”

“Còn đệ sẽ đi đốt lửa!”

Sau khi Yến Thu Xu sắp xếp xong xuôi, nàng liền nhanh chóng cắt khoai tây, một củ thái nhỏ và một củ cắt thành sợi.

Khoai tây thái nhỏ thì hấp lên, khoai tây cắt sợi thì xào để làm thành món khoai tây sốt chua cay.

“Xèo…” Âm thanh phát ra khi cho nguyên liệu vào chảo dầu.

Căn bếp lại quay về vẻ bận vộn như trước đó, chút lạnh lẽo vừa rồi dường như đã biến mất.

Xương Vương và phu nhân, cùng với Tạ Thanh Vân đứng ở một bên nhìn bóng người trong phòng bếp, sự cảnh giác, nghi hoặc và lạnh lẽo đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng đều tan biến.

*

Khoai tây sợi sốt chua cay rất dễ làm, không cần xào quá lâu liền có thể vớt ra khỏi chảo.

Trọng điểm là khoai tây nghiền.

Yến Thu Xu lấy khoai tây nghiền đã hấp chín ra, bảo bốn đứa trẻ dùng thìa nghiền nát chúng cho đến khi mềm nhũn, trong khi đó nàng ở một bên làm nước sốt, làm nước sốt khoai tây nghiền không khó nhưng hiện tại lại không có dầu hào, thiếu đi một ít hương vị nên nàng đã dùng cách của riêng mình thay đổi thành một công thức đơn giản hơn.

Nêm muối, đường, một ít nước tương, tiêu, bột bắp, thêm nước rồi khuấy đều, sau đó cho hạt bắp đã luộc chín và hạt cà rốt vào, đổ vào nồi cùng lúc rồi đun lửa nhỏ cho đến khi chúng ở trạng thái sền sệt.

Nước sốt đã chuẩn bị xong, khoai tây nghiền bên kia cũng đã được bọn trẻ hợp tác khuấy thành bột, nhưng bột có hơi khô, lúc này cần cho một ít sữa nóng vào trộn đều, qua một lúc thì bột đã mềm hơn nhiều rồi.

Cuối cùng là cho nước sốt vào, trộn đều hỗn hợp một lần nữa rồi dựa vào số người ăn để chia ra từng phần nhỏ.

Rốt cuộc chỉ có một củ khoai tây, mặc dù nàng đã cho rất nhiều thứ vào nhưng khẩu phần ăn vẫn không được nhiều, mỗi người cũng chỉ có hai miếng.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 209: Chương 209



Sau khi phân chia xong là có người tới dọn đồ ăn, Yến Thu Xu chỉ cần dẫn bọn nhỏ đi ăn là được, vừa rời khỏi phòng bếp liền nhìn thấy ba người bên ngoài đang tươi cười nhìn bọn họ.

Yến Thu Xu ngây người, dáng vẻ này trông có vẻ kỳ lạ.

Nhưng rõ ràng đó là những gì cô ấy nghĩ.

Đông Đông và Uyển Nhi nhào vào vòng tay của Tạ Thanh Vận, nói dứt khoát: “Đại bá mẫu, chúng con vừa làm khoai tây nghiền đó! Cũng đã làm xong cho người rồi!”

Vẻ mặt Tạ Thanh Vận hết sức khoa trương: “Ai da, con đã nấu cho chúng ta rồi sao? Cảm ơn Uyển Nhi và Đông Đông.” Nói xong, nàng ấy nhìn về phía cậu thiếu niên đang ngại ngùng đi đến: “Cũng cảm ơn Bình Tùng nhé.”

Tiêu Bình Tùng cười thật thà, trong lòng cậu bé cảm thấy rất vui vẻ.

A Hoành thì hớn hở nhào vào lòng mẫu thân, vừa thân mật vừa tự hào nói: “Cha mẹ, con vừa mới giúp A Xu tỷ tỷ nấu ăn, ngon lắm đó ạ…”

Xương Vương cười nói: “Sao con biết được là rất ngon?”

A Hoành cười xảo trá, ngoắc ngoắc tay với phụ thân mình.

Xương Vương càng cười to hơn, phối hợp cùng con trai chơi một trò chơi nhỏ, hắn liền ngồi xổm xuống đất.

Chỉ thấy A Hoành đưa mấy đầu ngón tay đến bên cạnh tay hắn, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy ngón tay con có chạm vào khoai tây nghiền, con đã li.ếm thử một ít rồi, mùi vị rất ngon! Con vẫn còn chưa li.ếm sạch, cho cha thử này!”

Xương Vương: “...”

Nụ cười của hắn dần biến mất, hắn bắt đầu hoài nghi con trai mình đã học được những gì từ Đông Đông rồi vậy?

*

Món ngon cần phải được nếm đúng lúc, mượn cớ này, Xương Vương lấy khăn tay lau ngón tay trỏ còn dính một ít khoai tây nghiền của con trai mình, rồi nhanh chóng dẫn cậu ta ra sân trước.

Xương Vương phi che đi ý cười trên môi, chào hỏi Tạ Thanh Vận, Yến Thu Xu và những người khác: “Chúng ta cũng đi đi.”

Mọi người gật đầu tán thành rồi nhanh chóng bước đi.

Những món ăn khác trong phòng khách đều đã được chuẩn bị xong từ sớm, may mà đang là mùa hè, phần lớn đồ ăn được nấu ra đều là các món ăn lạnh nên vẫn có thể tiếp tục ăn.

Có điều, sau khi trì hoãn lâu như vậy, hứng thú của mọi người không còn cao như lúc đầu nữa, hàn huyên vài câu đơn giản xong, mọi người đã bắt đầu dùng bữa.

Khoai tây sốt chua cay là món ăn chính nên được bày ở giữa bàn, khoai tây nghiền thì được bày trong một cái bát nhỏ màu trắng, bên cạnh đũa của mọi người, đây cũng là món đầu tiên mà mọi người ăn.

A Hoành đã lâu không được ăn món do Yến Thu Xu nấu, cậu ta nhớ kinh khủng, khi có thể bắt đầu ăn, cậu ta lập tức cầm cái thìa lên, múc một thìa khoai tây nghiền bỏ vào miệng.

Ôi…. Khoai tây nghiền mềm mềm mang theo hương vị sữa quen thuộc, dư vị còn đọng lại trên đầu lưỡi, một ít vị mặn và một ít vị cay càng làm tăng thêm vị ngon cho nó.

Nhưng giữa môi và răng lại có thêm hương vị của mấy hạt ngô và hạt cà rốt, khiến cho vị không còn như ban đầu nữa mà là ngọt dịu hơn một chút.

Hạt ngô bị cắn ra, nước bên trong hạt trào ra và độ giòn của cà rốt khiến cậu ta thích thú.

Rõ ràng là các đầu bếp trong phủ đều đã học hỏi kỹ thuật nấu nướng của A Xu tỷ tỷ, thậm chí còn từng làm món cơm chiên hạt ngô cho cậu ta, đều là dùng ngô để làm nguyên liệu, nó làm cậu ta đột nhiên nghĩ đến nhưng khi ăn vào mùi vị lại hoàn toàn khác.

Cậu ta cảm thấy quả nhiên vẫn là đồ ăn do A Xu tỷ tỷ nấu sẽ ngon hơn!

“Cha, có ngon không?” Cậu ta hài lòng nở nụ cười, ánh mắt mong chờ nhìn phụ thân, muốn cùng với phụ thân chia sẻ niềm vui khi được thưởng thức món ngon.

Xương Vương vừa nuốt thức ăn trong miệng, hài lòng gật đầu: “Ngon lắm, A Xu tỷ tỷ của con nấu ăn thật là giỏi, nhìn thì đơn giản, nhưng nấu lên lại ngon đến không ngờ.”

“Đúng vậy!” A Hoành cười đắc ý.
 
Back
Top Bottom