Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 120: Chương 120



Cho nên ta nghĩ, có thể mời Yến cô nương đến ở trong phủ đệ mấy ngày có được hay không?”

*Phủ đệ: nơi ở của các vương tôn, hoàng tử, công chúa.

Yến Thu Xu: “???”

Chỗ ở hai ngày?

Yến Thu Xu dù thế nào cũng không ngờ tới có một ngày nàng lại có thể trở thành người dỗ trẻ.

Lại nhìn ánh mắt mong đợi của Xương Vương phi, rồi lại nhìn đôi mắt sáng rực của A Hoành cùng với ánh mắt hơi sáng lên của Chu Chiều Cần, nàng cảm thấy vô cùng áp lực.

Cái này… Có nhận hay không đều rất phiền não.

Nếu nhận thì phải tới một nơi xa lạ, lại còn là địa bàn của hoàng tộc. Ai cũng biết người của hoàng tộc cho dù phu thê Xương Vương có dễ chung sống nhưng những người khác lại không như vậy, hơi không cẩn thận thôi là có thể gây ra chuyện rồi. Nhất là nàng với Tiêu gia bên này, hết lần này tới lần khác lại không rõ thân phận, nếu mà có người nào không vừa mắt Tiêu gia, tìm nàng trút giận thì nàng cũng chẳng có cách nào.

Còn nếu không nhận, đứa nhỏ Chu Chiêu Cần này thay đổi quá nhiều, nếu chỉ là tình huống bình thường thì không thể nào đột nhiên gầy đi nhiều như vậy được, chắc chắn bên trong có ẩn tình khác. Hơn nữa nàng có chút lo không biết có phải đã đắc tội với người nào rồi không?

Nhưng không đợi Yến Thu Xu lên tiếng, Đông Đông đã nhanh chóng nhảy xuống ghế, lớn tiếng nói: “Không được!”

Giọng nói trong trẻo của tiểu hài tử rất lớn khiến tất cả những người lớn đang ngồi ở đây đều giật mình, tất cả mọi người đều nhìn qua.

Đông Đông đã lộc cộc chạy đến bên cạnh Yến Thu Xu, hoảng hốt bảo vệ nàng, lắc đầu kháng cự nói; “Không được! A Xu tỷ tỷ không được đi!”

Tiêu phu nhân: “…”

Bà đen mặt nói: “Đông Đông, tới đây, nói chuyện đàng hoàng!”

Đông Đông đứng bất động, cảnh giác nhìn người lớn, sợ bọn họ đưa người đi mất.

Tạ Thanh Vận che miệng cười khẽ, những người khác hoặc ít hoặc nhiều cũng lộ ra vài phần vui vẻ.

Hai phu thê Xương Vương cũng tức cười, lúc này A Hoành cũng giật giật tay áo Xương Vương phi, lắc đầu nói: “Nương, không muốn…”

Xương Vương phi lập tức xin lỗi: “Xin lỗi Đông Đông, là ta không tốt, không suy xét nhiều như vậy, ta không cướp A Xu tỷ tỷ của cháu đâu.”

Yến Thu Xu dở khóc dở cười, nhưng lại khẽ thở phào.

Đông Đông nghi ngờ nhìn nàng ấy, dường như đang phán đoán xem nàng ấy có nói thật không, sau khi xác nhận mới mím môi nhưng cũng không về luôn mà đứng dựa bên chân Yến Thu Xu.

Yến Thu Xu cười tủm tỉm xoa xoa đầu cậu nhóc, nhìn về phía Xương Vương phi, uyển chuyển từ chối: “Đa tạ Vương phi ưu ái, chỉ là tính cách A Xu nhát gan, cũng đã quen ở Tiêu gia rồi, chỉ có thể phụ sự nhờ vả của người.”

Nàng vừa dứt lời, tiểu nam hài luôn yên lặng cúi đầu không lên tiếng, đột nhiên hai giọt nước mắt rơi bộp xuống quần áo, khiến cho màu vải hai chỗ đó đậm hơn.

Xương Vương phi lòng đầy tiếc nuối, nhưng cũng không biết phải nói thế nào, thở dài một tiếng.

Tiêu phu nhân nhìn thấy rõ hai giọt nước mắt kia, bà thở dài một tiếng. Tuy bà hận Tam hoàng tử nhưng đứa bé này mới năm tuổi, cũng chỉ bằng Đông Đông, bà không thể tàn nhẫn bỏ mặc thằng bé được.

Dù sao thì chuyện của người lớn cũng không liên quan đến trẻ con. Bà khẽ cắn môi, nói: “Nếu Vương phi không để ý thì có thể để hai Hoàng tôn điện hạ ở lại Tiêu gia vài ngày. Dù sao hiện tại Tiêu gia cũng có nhiều hải tử, có thể chơi với bọn họ. A Xu thích nấu ăn, hai Hoàng tôn điện hạ cũng thích ăn, có lẽ cũng giống nhau.”

“Cái này…” Trong lòng Xương Vương phi khẽ động, đề nghị này tốt thì tốt thật đấy nhưng mà sợ hài tử không đồng ý.

Chỉ là tiểu nam hài vẫn luôn không lên tiếng, thấy nàng ấy nhìn qua thì giương đôi mắt long lanh lên, chậm rãi gật đầu.

Xương Vương phi thoải mái cười: “Thế thì A Cần, ta sẽ đi nói với Hoàng gia gia của cháu một tiếng. Nếu ông ấy đồng ý, ta sẽ đưa cháu tới.”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 121: Chương 121



“Tạ Nhị bá mẫu.” Chu Chiêu Cần xuống giường, cung kính hành lễ.

Chuyện này cứ như vậy mà được giải quyết, còn những chuyện còn lại Xương Vương phi cùng Tiêu phu nhân thương lượng với nhau, không liên quan đến Yến Thu Xu.

Nàng cầm lễ vật trở lại viện.

Vừa mở ra liền thấy bên trong là đủ các loại trang sức xinh đẹp quý giá nhưng không vượt cấp, nguyên một bộ gồm trâm, khuyên tai, ngọc bội!

Tình huống này tất nhiên bọn họ sẽ không cho bạc. Đối với gia đình giàu có mà nói thì cho bạc chính là sỉ nhục người ta, bọn họ không thiếu bạc.

Yến Thu Xu vui thích đứng trước gương đeo thử những món đồ trang sức này, trong lòng còn là thầm nghĩ nếu lấy tiền sỉ nhục nàng, thật ra nàng cũng không để ý đâu!

Đeo hết tất cả trang sức lên, trong chiếc gương được đánh bóng loáng xuất hiện một khuôn mặt tự phụ. Trâm cắm đầy đầu, xinh đẹp lại không rườm rà, rực rỡ xán lạn nhưng lại không chói mắt. Ngoại trừ bộ y phục trên người nàng không gánh nổi chỗ trang sức này còn lại vẫn rất đẹp.

Chỉ là có một điểm không tốt lắm.

Nàng cả ngày lanh quanh trong phòng bếp, nếu mà cúi đầu xuống, trân châu gì gì đó mà lỡ rơi xuống chảo dầu thì nàng nên tiếc chảo dầu hay tiếc trân châu đây?

Xoắn xuýt một hồi, Yến Thu Xu thở dài một tiếng lưu luyến không rời mà đặt những bảo bối này vào trong hộp, cất kỹ.

Lúc này Thủy Mỗi tiến tới hỏi thăm: “Cô nương, thôn trang bên kia đưa sữa bò tới, chúng ta lại không thể bỏ bên này mà đi được, nên xử lý thế nào ạ?”

Yến Thu Xu đang định trả lời, lời đến khóe miệng lại đổi qua một vấn đề khác: “Trong phủ còn băng dữ trữ không?”

“Còn không ít, người cần thì để nô tì đi lấy.” Thủy Mỗi gật đầu.

Yến Thu Xu lắc đầu: “Không cần không cần, chúng ta đi nấu sữa bò.”

Thủy Mỗi cho rằng chắc là làm giống như làm sữa Song Bì

, thế là vội vàng rời đi.

*Sữa Song Bì

Mà thứ Yến Thu Xu muốn làm là bơ, rất nhiều loại bánh ngọt phải có bơ ăn mới ngon. Mà kem tươi, thứ cần thiết nhất khi làm bánh ngọt cũng cần có bơ mới có thể làm được. Nếu có cái này, cửa hàng đồ ngọt trên phố mỹ thực cũng có thể khai trương rồi!

Cửa hàng đồ ngọt mà làm ăn tốt, tương lai còn có thể mở thêm quán trà sữa…

Nàng có thể nhận được tiền hoa hồng mà không cần phải tự mở cửa hàng, ngẫm lại liền thấy cuộc đời thật tươi đẹp.

Mồi nồi sữa bỏ lớn sau khi chuẩn bị xong liền trực tiếp đặt lên bếp đun nóng, trong khi đun còn phải khuấy không ngừng vì sợ sữa bò làm cháy nồi. Đợi đến khi sữa bò sôi liền nấu thêm một lúc nữa để tiệt trùng.

Đến giờ, Yến Thu Xu bê nồi xuống: “Để một bên đậy nắp lại, đợi nguội.”

“Dạ? Chỉ vậy thôi ấy ạ?” Thủy Mỗi buồn bực.

Yến Thu Xu nhướng mày cười: “Đương nhiên rồi, đơn giản lắm, đợi nó nguội rồi đặt băng xung quanh, ủ lạnh một đêm. Cái này chắc là hơi khó một chút, cần khá nhiều băng.”

“Không thành vấn đề, băng trong phủ rất nhiều, chuẩn bị cho cả một mùa hè, nếu không đủ thì có thể dùng băng tự làm.” Thủy Mỗi vô cùng tự tin nói.

Thiếu phu nhân của bọn họ đã nói, chỉ cần là đồ mà Yến cô nương muốn thì phải cố hết sức lấy được, băng với Tiêu gia cũng không phải thứ đồ gì quý giá.

Cũng đúng, có pháo hoa với đá tiêu thì làm băng cũng là chuyện bình thường thôi.

Yến Thu Xu an tâm: “Vậy thì cứ như thế đi, chắc là sáng mai sẽ có thành quả.”

Thủy Mỗi không ngờ là còn phải để qua đêm, đành phải tìm một chỗ để nồi trước, tránh để người khác chạm vào lại bị bỏng.

Yến Thu Xu lập tức vươn vai dãn gân dãn cốt một cái, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn tồi.

Đồ nướng với thịt xiên hôm qua đều có vị khá nặng, hôm nay phải làm chút đồ ăn thanh đạm. Tuy nàng đã không chế độ cay sao cho không quá cay nhưng người già là như thế, cứ lo sẽ nuôi khẩu vị mấy đứa trẻ thành nặng quá.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 122: Chương 122



Đúng lúc lần này thôn trang bên kia không ngừng đưa sữa bò tới, còn có cá tự nuôi nữa.

Yến Thu Xu nhìn trúng hai con cá vược.

Yên Thu Xu không thành thạo mấy việc giết mổ cá cho lắm, chỉ có thể giao cho Hứa ma ma. Sau khi làm cá xong nàng khía vài đao vào mặt ngoài của con cá rồi tẩm ướp gia vị rồi để khoảng một khắc.

Cắt hành với gừng ra trải lên bề mặt cá vược còn rưới lên một thìa rượu để vào trong nước sôi, lại cho thêm một thìa mỡ heo, để lửa lớn hấp trong thời gian khoảng một chung trà là được.

Món này vô cùng đơn giản nhưng cá vược ngon lại không thể cứ vậy mà ăn với cơm. Món chính không thể ăn được với cơm, thế là nàng lại làm thêm món bánh thịt chiên.

Chiếc bánh to bằng bàn tay được chiên vàng óng hai mặt, vớt ra liền dùng dao cắt thành hai nửa, còn có thể nghe được tiếng giòn rụm, bên trong lớp vỏ bánh giòn xốp là nhân thịt bò nhồi thơm lừng.

Xếp xong món bánh thịt rán, cá hấp cũng ra lò, đúng lúc dầu trong còn đang nóng, đợi cá vược được vớt ra liền trực tiếp rưới lên, “Xèo” một tiếng, hành tây nằm bên trên co lại, cá được xử lý vô cùng tốt nằm trong đĩa, từ vết dao cắt lộ ra thịt cả mềm mịn, mùi thơm cũng tỏa ra vào đúng lúc này. Không có mùi cá mà thay vào đó là mùi thịt cá thơm phức!

Yến Thu Xu thỏa mãn hít sâu một hơi, ngửi mùi thơm này, bưng phần của mình qua, còn dư lại thì để cho Thủy Mỗi với Hứa ma ma đưa cho những người khác. Đến bàn ăn còn đang cảm thản, mấy đứa nhóc Đông Đông lại không tới?

Thật ra không phải một ngày ba bữa bọn nhỏ đều đến, ví dụ như hôm nay cả sáng và trưa đều không tới.

Nhưng chắc chắn một ngày sẽ tới một lần, Đông Đông thì thường xuyên đến hơn một chút. Ngoại trừ bữa sáng thỉnh thoảng sẽ ăn với Tiêu phu nhân còn đâu thời gian còn lại đều đến chỗ của Yến Thu Xu, bởi vì mẹ cậu nhóc không có ở nhà.

Nhưng vừa mới cảm thán xong thì lại nghe thấy tiếng Đông Đông kêu to: “Oa! Thơm quá đi!”

“A Xu tỷ tỷ, muội đến rồi đây!” Uyển Nhi giòn tan gọi.

*

Yến Thu Xu tức cười, nhìn về phía Thủy Mỗi: “San ra một phần bánh rán thịt đi.”

“Vâng.” Thủy Mỗi cười mỉm gật đầu.

Chỉ là đợi đến khi hai đứa nhóc đến trước mặt, Yến Thu Xu lại không dễ nói chuyện như vậy nữa. Nàng nhíu mày, ra vẻ không vui nói: “Đến muộn vậy, không giúp được gì mà muốn ăn hả?”

Đông Đông vô cùng dẻo miệng, nắm chặt hai bàn tay nhỏ đấm lưng cho nàng: “Tỷ nấu cơm vất vả rồi, để đệ đấm bóp cho tỷ nha, còn có chỗ nào không thoải mái không?”

“À, bên này này.” Yến Thu Xu chỉ chỉ một bên khác.

Đông Động lập tức nháy mắt với tỷ tỷ.

Uyển Nhi chậm mất nửa nhịp nhưng vẫn lĩnh ngộ được, vô cùng khôn khéo tới đấm lưng cho nàng, giọng vừa mềm vừa ngọt: “A Xu tỷ tỷ, lực thế này được chưa?”

Thật ra chẳng có lực gì cả.

Hai đứa trẻ đều mềm nhũn nhưng Yến Thu Xu lại thấy rất vui, nàng hưởng thụ một lúc rồi liền mỗi tay ôm một nhóc: “Được rồi được rồi, cảm ơn Uyển Nhi với Đông Đông đã đấm lưng cho ta nha, ta mời hai nhóc ăn cơm.”

“Oa! Có thể ăn rồi!”

“Cảm ơn A Xu tỷ tỷ!”

Đông Đông vui vẻ tìm một chỗ ngồi xuống, Uyển Nhi thì ngồi bên cạnh Yến Thu Xu. Tuy cô bé không kêu la om sòm như cậu nhóc kia nhưng vẫn vô cùng vui vẻ. Lúc này Thủy Mỗi cũng bưng đồ ăn đã chuẩn bị xong qua.

Nửa bát cơm, nửa cái bánh thịt bò, còn có thêm cá hấp với một phần súp nấm.

Đồ ăn có vẻ thanh đạm, còn lâu mới hấp dẫn bằng thịt cá trước đó nhưng cẩn thận ngửi sẽ ngửi ra được một mùi thơm hấp dẫn khác. Đông Đông hít hít cái mũi nhỏ mới ngửi thấy được mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng: “Thơm ghê!”

“Con cá này ít xương, hai đứa có thể ăn được nhưng phải ăn từ từ, phái nhai kỹ một chút, biết chưa?” Yến Thu Xu nhắc nhở.

“Dạ!” Đông Đông dùng sức gật mạnh đầu, vươn đôi đũa qua.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 123: Chương 123



Chỉ tiếc là thịt cá kia trơn mềm quá, cậu bé vẫn còn chưa dùng đũa quá thạo nên không thể gắp được.

Yến Thu Xu liền gắp cho hai nhóc mỗi đứa một quả bong bóng cá, mình cũng gắp một miếng.

Còn cố ý ngâm thịt cá vào trong nước canh một chút rồi mới bỏ vào miệng. Nước canh còn chút vị mặt, thịt cá vô cùng trơn mềm đưa vào miệng giống như là một kiểu hưởng thụ cao cấp vậy. Có thêm tài nghệ nấu nướng của Yến Thu Xu, còn cá không chỉ không có mùi tanh mà còn ngon một cách lạ thường!

Xương cá không nhiều lắm, chỉ có xương sống ở giữa và xương lườn hai bên, thật ra ăn không cần phải nhả xương, đầu lưỡi mới chỉ cần khẽ chạm thôi mà thịt cá đã trôi xuống cổ họng.

Lúc này lại ăn thêm một miếng cơm, vị cơm ngọt ngào hòa quyện với vị mặn còn lưu lại trong miệng, không hề có chút xung đột nào mà lại còn làm tăng thêm hương vị.

Uyển Nhi ăn nhạt nên rất thích món cá hấp này, tiếc không nỡ dừng.

Đông Đông ăn hết hai phần, ăn xong vẫn nhớ là phải ăn nửa cái bánh thịt bò trong chén.

Nhìn nhân thịt nhồi bên trong tụ lại với nhau nhưng lại không hề bị khô cứng. Khẽ cắn, bên trong nhân thịt còn có nước canh, vỏ ngoài giòn xốp bị nước canh thấm vào nhanh chóng mềm xuống, hòa lẫn với vị mặn của nhân thịt bò thơm phức, ăn miếng nào là thỏa mãn miếng đấy.

“Bánh thịt bò này ăn ngon hơn!” Đông Đông tổng kết.

Uyển Nhi cũng ăn một miếng bánh, lắc đầu: “Ăn cũng ngon nhưng cá ngon hơn!”

Hai đứa liếc mắt nhìn nhau, không ai chịu ai. Thế là Đông Đông đảo mắt một vòng, nói: “Vậy tỷ đưa bánh thịt bò cho ta, cá của ta cho tỷ.”

Uyển Nhi chớp mắt: “Tại sao ta lại không thể ăn cả hai? Ta cũng thích bánh thịt bò mà.”

Đông Đông: “...”

Ý tưởng muốn ăn nhiều thêm một miếng không ngờ lại dễ dàng bị vạch trần như vậy. Cậu nhóc không cam lòng tiến đến bên tai Yến Thu Xu, nhỏ giọng nói: “Uyển Nhi tỷ tỷ không dễ lừa như trước nữa rồi!”

Yến Thu Xu híp mắt lại: “Trước kia đệ hay lừa Uyển Nhi?”

Đông Đông chột dạ cười hì hì, vùi đầu ăn một miếng lớn bánh thịt.

A, nhóc là nam nhi của Tiêu gia, tất nhiên là thích cảm giác ăn thịt ngập miệng hơn rồi!

Yến Thu Xu cười hừ một tiếng, cũng miếng lớn ăn bánh. Với tư cách là người lớn, nàng có nguyên một cái bánh thịt bò.

Làm người lớn thật tốt.

Nàng vui thích cười cười, lại gắp một miếng cá. Lần này nàng không ngâm cá vào nước canh mà ăn luôn, thiếu chút vị mặn nhưng lại cảm nhận được nhiều vị ngọt hơn. Hương vị thế này không cần ăn chung với cơm cũng rất ngon.

Ăn gần no rồi, Yến Thu Xu lại từng ngụm từng ngụm húp bát súp nấm nóng hổi. Không có nhiều vị nhưng lại đủ ngon, từng miếng súp trôi từ cổ họng xuống thực quản rồi lại tới dạ dày, rất ấm áp dễ chịu.

Ăn xong miếng cuối cùng, ba người ăn ý đồng thời cầm lấy khăn tay lau lau miệng. Yến Thu Xu đưa ra lời mời: “Đi tản bộ không?”

“Có ạ!” Đông Đông ôm bụng, thỏa mãn ợ một cái.

Uyển nhi cũng gật gật đầu: “Được ạ! Ăn xong đi một chút sẽ không béo như Đông Đông.”

Đông Đông: “…”

*

Chỉ là ba người còn chưa kịp rời khỏi viện đã thấy mấy người vội vàng chạy đến. Người chạy trước là một tiểu hài tử năm tuổi, đây rõ ràng là Chu Chiêu Cần.

Yến Thu Xu hít sâu một hơi, nhìn sắc trời một chút.

Bọn họ nhai kỹ nuốt chậm, ăn từ lúc trời còn sáng đến tận bây giờ sắc trời cũng đã tối mờ rồi.

Thế mà lại đưa Chu Chiêu Cần tới vào lúc này?!

Đợi đến khi tới gần, Yến Thu Xu mới phát hiện không chỉ đưa người tới mà Xương Vương phi cũng đích thân tới, trên mặt nàng ấy còn có chút áy náy, rất xấu hổ, giọng nói cũng lộ ra vẻ lúng túng: “Yến cô nương, ta đi hỏi phụ hoàng nhưng không thấy mặt, Quý phi nương nương nói nếu A Cần thích thì cứ để thằng bé ở Tiêu gia vài ngày xem sao. Còn để cho Lý ma ma đi theo chăm sóc.”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 124: Chương 124



Yến Thu Xu cớ có cảm giác Xương Vương phi vẫn chưa nói hết lời.

Bị thiếu không ít.

Dù sao vẻ mặt của Tiêu phu nhân với Tạ Thanh Vận cũng có vẻ không quá quan tâm.

Nhưng nếu nàng ấy đã như vậy thì tất nhiên Yến Thu Xu cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ cười: "Vương phi cứ việc yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức chăm sóc tốt tiểu điện hạ."

"Nếu không được thì cứ phái người đến tìm ta." Xương Vương phi vỗ vỗ tay nàng, nói khẽ, đáy mắt còn có vài phần hối hận. Tiêu phu nhân mềm lòng đưa ra đề nghị này, nàng ấy cũng rất thương đứa nhỏ A Cần này, cảm thấy đây là chuyện tốt, ai ngờ đến hậu cung lại không nhìn thấy lão hoàng đế mà lại gặp phải Lục Quý phi.

Lục Quý phi người này chỉ ước gì bọn họ làm ầm lên với Tiêu gia rồi tách ra thôi, thế là bà ta trực tiếp làm chủ thay hoàng đế đồng ý. Còn nói thỉnh thoảng sẽ để cho lão Ngũ qua xem, nếu chăm sóc tốt tất nhiên sẽ ban thường, còn nếu không chăm sóc tốt, nên phạt vẫn phải phạt.

Vốn là một ý tưởng tốt, nàng ấy thấy con mình qua ở vài ngày, dù xa phụ mẫu nhưng vẫn lên không ít cân. Lại nghĩ hay là cũng để cho Chu Chiêu Cần qua ở hai ngày, rời xa nơi thị phi kia một chút, làm dịu tâm trạng.

Nào ngờ Lục Quý phi vì vậy mà lại lôi Tiêu gia vào.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nhất là còn cần phải đưa ma ma theo. Xương Vương phi cũng ngăn cản nhưng trong hậu cung, Lục Quý phi có thể so với Hoàng hậu, lại được Hoàng đế sủng ái mà bà chỉ là một Vuong phi tất nhiên là không nói lại được. Nhất là dựa theo bối phận, đối phương còn là trưởng bối.

Bị chụp mũ lên đầu, nàng ấy cũng không thể làm gì được.

Bây giờ Xương Vương phi chỉ có thể mong trù nghệ tuyệt vời của Yến Thu Xu thật sự có thể chăm sóc tốt cho A Cần. Nếu không thì chỉ có thể để nàng ấy gánh cái tội này thôi.

Lúc đi ra Xương Vương phi vẫn còn thở dài.

Ngược lại vẻ mặt Tiêu phu nhân rất bình tĩnh, giọng điệu bình thản: "Chuyện này để ta gánh. A Xu, con không cần phải có gánh nặng tâm lý. Nếu có chuyện gì, bản phu nhân sẽ đi xử lý, dù sao ta cũng có cái danh Cáo Mệnh phu nhân, vẫn có chút mặt mũi.”

Tạ Thanh Vận lập tức kéo Yến Thu Xu qua một bên dặn dò mấy lời rồi mới rời đi với Tiêu phu nhân.

Đến khi không còn người ngoài, ánh mắt Tạ Thanh Vận thoáng nhìn về phía hoàng cung, nheo mày thấp giọng xùy một tiếng: “Xúi quẩy!”

Vẻ mặt Tiêu phu nhân nghiêm túc, thấp giọng nói: “Tay Lúc Quý phi càng ngày càng vươn dài rồi!’

Tạ thanh vận thở dài: “Tiếc cho Thuận Vương, hết lần này đến lần khác lại là con do bà ta sinh ra.”

*

Người lớn của Tiêu gia vừa đi khỏi.

Chu Chiêu Cần liền rụt rè chạy tới, nắm lấy tay áo Yến Thu Xu.

Tuy không nói gì nhưng chỉ cần thế này thôi cũng đã khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

Đông Đông vểnh miệng lên, có chút ghen tị nói: “Đây là A Xu tỷ tỷ nhà ta!”

Tiêu Bình Tùng thấy vậy, liếc nhìn đệ đệ nhà mình một cái, thấy cậu nhóc không vui trừng mình, cậu trừng lại càng hung hơn, không tiếng động uy h**p, không khách sáo uy h**p khách!

Đông Đông rất không phục, đáng lẽ ra phải như vậy.

Quan hệ của hai nhóc vốn đã không tốt, cho dù trước đó có tạm thời đình chiến, quan hệ của hai nhóc đã dịu hơn rồi nhưng còn lâu mới mức có thể chia sẻ A Xy tỷ tỷ! Câu ta cũng đâu phải A Hoành!

Nhưng chỉ một câu nói đó của cậu nhóc mà Chu Chiêu Cần ngẩn người, buông lỏng tay ra, hai tay béo mập giấu trong tay áo.

Thật sự không nắm nữa.

Lý ma ma phía sau hắn đen mặt, muốn nói gì đó nhưng lại có chút sợ hãi, mím chặt môi.

Đông Đông cũng trợn tròn mắt, tuy đã sớm biết Chu Chiều Cần không bình thường nhưng không ngờ lại không được bình thường tới mức này.

Cậu nhóc vội vàng cứng ngắc nói: “Cái kia… Ngươi cứ nắm đi, ta không nói nữa…”

Chu Chiêu Cần trầm mặc, rũ mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào làn váy của nữ tử bên cạnh, làn váy chuyển động, hắn cũng phải động.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 125: Chương 125



Dù cho trước đó Yến Thu Xu thật sự không có quá nhiều hảo cảm với hắn thì hiện giờ nhìn hắn như vậy nàng cũng không nhịn được mà thấy đau lòng. Nàng không thích trẻ con quá đầu gấu, những đứa nhóc như thế sẽ khiến nàng đau đầu.

Nàng thích kiểu lanh lợi như Uyển Nhi, cũng thích Đông Đông tinh quái nhưng lương thiện hiểu chuyện, thích Bình Ngộ kiêu ngạo lại hiểu lễ nghĩa, và tất nhiên cũng thích Tiêu Bình Tùng khờ khờ nhưng hiền lành.

Duy chỉ có Chu Chiêu Cần lưu lại ấn tượng đầu tiên cho nàng là ngang ngược bá đạo nên nàng không thích.

Không ngờ chưa được bao lâu đã thành dáng vẻ này!

Lại nhớ đến lời Tạ Thanh Vận nói với nàng trước khi đi, tâm trạng Yến Thu Xu không được tốt lắm.

Nàng ấy nói đứa nhỏ này tận mắt chứng kiến cảnh mẫu thân mình tự sát nên mới biến thành như vậy.

Khi trước Tam hoàng tử phi đã đi cầu xin Xương Vương phi, gửi gắm hắn cho nàng ấy, và đồng thời thề mình đã dạy dỗ tốt đứa trẻ này rồi, sau này chắc chắn hắn sẽ không trả thù bất kỳ ai vì nàng ta hay là vì Tam hoàng tử.

Sau đó nàng ta tự sát.

Chu Chiêu Cần đã sớm bị nàng ấy đưa đi nhưng dù sao thì cũng là mẫu tử liên tâm, bình thường đứa nhỏ này cũng không dính mẫu thân mấy nhưng chỉ duy nhất ngày đó, hắn sống chết gào khóc đòi đi tìm mẫu thân, ngay cả khi bị ma ma khỏe mạnh cản thì hắn cũng tránh thoát được, còn xông tới tận mắt nhìn thấy dáng vẻ trước khi chết của mẫu thân mình.

Sau đó hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác, còn yên lặng. Ngoại trừ lễ nghi cơ bản nhất ra thì hắn không hề nói bất cứ câu gì.

Vì thế mà Xương Vương phi vô cùng đau đầu, đi mời rất nhiều đại phu chuyên chữa bệnh cho hài tử, còn mời cả cao tăng tới nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Tam hoàng tử phi chết gây ra tác động rất lớn tới hắn.

Nhưng vì Tam hoàng tử phi cáo trạng phu quân của mình khiến Hoàng đế rất không thích người con dâu này. Ông có thể phế nhi tử mình nhưng con dâu thì không thể, cho dù Tam hoàng tử phi không tự tử thì cũng không sống nổi, hơn nữa lại còn có cả chuyện của Kiều gia nữa.

Thật ra nàng ta đã lợi dụng cái chết của mình để tìm kiếm sự che chở cuối cùng cho nhi tử của mình.

Nàng ta vừa chết, lão Hoàng đế đúng thật là không giận chó đánh mèo lên đứa trẻ. Chỉ là vốn ông muốn đón đứa trẻ này vào nội cung nhưng Chu Chiêu Cần vừa vào cung là lại không ngừng gào khóc, thế là ông đành phải bắt đắc dĩ để Xương Vương phi đưa đi mới xảy ra chuyện lần này.

Yến Thu Xu nghĩ tới những chuyện này, ngực quặn thắt khó chịu. Nàng hít sâu một hơi, nở nụ cười ngồi xổm xuống nói: “Nhị điện hạ, người đã ăn cơm chưa?”

Lúc này Lý ma ma, người vẫn luôn không nói gì, mặt không đổi sắc nói: “Nhị điện hạ vẫn chưa ăn gì cả, hay là Yến cô nương đi làm chút đồ gì ăn đi?”

Yến Thu Xu không để ý đến người này, tiếp tục chờ hắn trả lời.

Giống như phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của nàng, lông mi của tiểu nam hài run lên, ngước mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi lắc đầu.

Yến Thu Xu nắm tay hắn, gọi đám nhóc Đông Đông: “Đi thôi, chúng ta đi làm đồ ăn ngon, muốn ăn là phải đến giúp nha.”

Đông Đông nhanh chóng đuổi kịp: “Đệ cũng đi!”

“Dì Yến, ta cũng muốn.” Tiêu Bình Tùng nhanh chân đuổi kịp, vỗ vỗ ngực nói: “Ta sức lớn, dì Yến cần làm việc gì tốn sức thì cứ tìm ta.”

Uyển Nhi không muốn ăn nữa, buổi tối cô bé đã ăn no rồi, bây giờ không còn sức nữa, thế là cô bé chào tạm biệt Yến Thu Xu rồi yên lặng trở về.

Yến Thu Xu mang theo ba đứa bé vào phòng bếp.

Đêm hôm khuya khoắt, tìm đồ hơi khó, vì ánh nến không thể so với ánh nắng mặt trời được, màu sắc cũng khác biệt, Yến Thu Xu cũng không thích ở trong bếp vào lúc này. Nếu không phải vì Chu Chiêu Cần.

Nàng nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng xác định được nguyên liệu nấu ăn, hai bát cơm nguội, một bắp ngô, một chút cà rốt với chút nấm.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 126: Chương 126



Đầu tiên là để cho Hứa ma ma nhóm lửa, đợi chảo dầu nóng lên là có thể bắt đầu làm cơm rồi.

Còn chưa kịp nấu nướng gì, Lý ma ma đã chạy tới, cử chỉ đoan trang nhưng đôi mắt lại sắc bén như lưỡi dao, đảo mắt nhìn qua căn phòng bếp này cùng với nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị đặt trên bàn, nhíu mày: “Yến cô nương, người định để điện hạ ăn cơm thừa sao?”

Yến Thu Xu cười giả ý: “Thế theo ý của Lý ma mà là?”

“Đương nhiên là nấu lại cơm mới, sao có thể qua loa như thế!” Lý ma ma trách cứ, trong ánh mắt của bà ta cũng toàn là vẻ không đồng ý, dường như người này chẳng biết gì về lễ nghĩa, không tôn trọng hoàng tộc.

Yến Thu Xu cười tủm tỉm nói: “Nếu không thì bà vào nấu đi?”

Vẻ mặt Lý ma ma thay đổi, khí thế lập tức yếu đi rất nhiều. Bà ta không biết nấu cơm, nấu thế nào? Chưa kể đến bà ta có làm thì Nhị điện hạ cũng không thích ăn, giọng cũng yếu đi rất nhiều: “Nô tài là người Lục Quý phi chỉ định đến chăm sóc Nhị điện hạ, không làm được những việc này.”

Nụ cười trên mặt Yến Thu Xu vụt tắt, mặt không cảm xúc nói: “Nếu đã vậy thì đứng có nói gì hết, chỉ cần Nhị điện hạ nhà bà thích ăn là đủ rồi đúng không? Nếu đi nấu lại cơm thì chẳng phải cậu bé sẽ bị đói trong khoảng thời gian chờ đợi này sao? Hơn nữa có một số món chỉ có thể cơm nguội mới làm được!”

Hai cậu nhóc Đông Đông với Tiêu Bình Tùng cũng tò mò muốn hỏi tại sao dùng cơm nguội mới làm được đồ ăn ngon liền nhau một cái, đều thông minh không lên tiếng.

Lý ma ma cũng bị ánh mắt của nàng dọa sợ run lên, mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể nghẹn lại nhỏ giọng nói thầm: “Làm gì có ai thích ăn cơm thừa!”

*

Yến Thu Xu không để ý đến người bên ngoài, hơ tay trên chảo dầu lúc nãy cảm nhận nhiệt độ, thấy đã đủ độ nóng rồi liền đứng lên bỏ cà rốt các loại vào trước.

Vốn dầu này là nàng định dùng mỡ heo, mỡ heo mang đi rang cơm sẽ rất thơm.

Nhưng cân nhắc đến tình trạng của Chu Chiêu Cần, mấy ngày này tạm thời ăn chay với hắn vậy.

“Xèo! Xèo!” Dầu nóng gặp phải nguyên liệu nấu ăn phát ra những tiếng quen thuộc. Nhưng lần này không khí trong phòng bếp đang lâm vào cảnh tĩnh lặng đến quỷ dị dường như trong phút chốc đã có thêm sức sống, bầu không khí cũng dịu xuống.

Tiểu nam hài vẫn luôn căng thẳng đứng trong góc không ai chú ý tới cứ nhìn chăm chú vào bóng người đang bận rộn trước bếp lò, tinh tế yểu điệu, lại dường như nổi bật dưới ánh lửa, quanh thân tỏa ra ánh sáng ấm áp khiến hắn buông lỏng.

Hắn chớp mắt tham lam nhìn bóng người trước mặt, ánh nước trong mắt dần nhiều lên, cuối cùng tràn ra ngoài.

Hắn nhớ mẫu thân rồi…

Phòng bếp rất ấm áp, lửa cháy trong bếp lò, tiếng rang thức ăn trong chảo, Yến Thu Xu thuần thục đổ nguyên liệu nấu ăn vào, cuối cùng là hai bát cơm.

Ưu điểm của cơm nguội là nó tơi, không còn gì phù hợp hơn làm cơm rang. Cơm nguội đổ vào chảo nóng hơi đảo tay một chút, từng hạt gạo trắng tơi ra, hòa chung với màu vàng của hạt ngô, màu cam của cà rốt, màu xám trắng của nấm tạo thành một món cơm rang với màu sắc vô cùng đẹp mắt.

Tiêu Bình Tùng ngây người nhìn, hỏi: “Dì Yến, có phải vì cơm nguội dễ rang hơn không ạ?”

“Đúng rồi, Bình Tùng thật thông minh.” Yến Thu Xu khen ngợi.

Tiêu Bình Tùng xấu hổ gãi gãi đầu, tiếp tục xem.

Yến Thu Xu cho thêm vào trong chảo một thìa muối, tiếp tục đảo tay rang, thấy rang gần được rồi liền cho thêm một thìa xì dầu.”

Ngay lập tức biến cơm rang vốn có chút vàng thành một món màu nâu nhạt trông rất bắt mắt.

Mùi thơm dễ chịu cũng tỏa ra vào lúc này.

Thấy ổn rồi, Yến Thu Xu bảo Hứa ma ma không cần thêm lửa nữa, lại tiếp tục đảo tay thêm hai cái rồi múc cơm rang xì dầu ra. Trước khi múc nàng còn hỏi: “Bình Tùng, đệ ăn được bao nhiêu?”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 127: Chương 127



Thật ra lượng cơm của Tiêu Bình Tùng rất lớn, bình thường ăn cơm với Yến Thu Xu cậu đều ăn hết ba bát cơm còn thêm một bát rau. Tối nay cậu không đến nên nàng không biết cậu đã ăn bao nhiêu nhưng đã tới đây rồi thì chắc chắn là muốn ăn.

Tiêu Bình Tùng đã thấy thèm từ lâu rồi, thật ra tối nay cậu đã ăn no bảy phần rồi, nương cậu cảm thấy buổi tối nên ăn ít một chút nếu không đêm sẽ khó ngủ. Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy trong bụng chống trơn cứ như chưa được ăn gì vậy.

Cậu suy nghĩ một chút, nói: “Nhị điện hạ ăn không hết thì để lại cho ta!”

Đông Đông nóng nảy: “Đệ! Đệ cũng muốn nữa!”

Yến Thu Xu múc thêm trước một bát cơm nữa, tính toán lượng ăn lần trước của Chu Chiêu Cần rồi cân nhắc đến tâm trạng đang không tốt hiện tại của hắn, không múc cho hắn nhiều, chỗ còn lại nàng cố ý đổi qua một cái bát lớn, múc hết cho Tiêu Bình Tùng.

Đông Đông đang muốn lên tiếng một lần nữa nhấn mạnh sự tồn tại của mình, Yến Thu Xu đè cậu nhóc lại, nói: “Qua chỗ Bình Tùng ca ca của đệ đi, bảo đệ ấy cho đệ ăn hai phần, nhiều nhất là hai phần.”

Đông Đông: “Được rồi.”

Yến Thu Xu vỗ vỗ bụng cậu nhóc: “Cẩn thận vỡ bụng đấy!”

Mặt Đông Đông đỏ lên, ưu thương sờ sờ cái bụng của mình, sao mà nó no thế.

Yến Thu Xu bị dáng vẻ đó của cậu nhóc chọc cười, vừa quay đầu lại liền thấy bên môi tiểu nam hài đứng trong góc cũng lộ ra mấy phần vui vẻ.

Nàng thở phào.

Tuy phải chịu một đả kích rất lớn nhưng Chu Chiêu Cần không bị dọa sợ đến mức choáng váng. Hắn vẫn là đứa trẻ kia, chỉ là tính cách của hắn có chút thay đổi vì tác động của yếu tố bên ngoài thôi, chứ không phải là sự thay đổi từ trong nội tâm.

Nếu trấn an tốt, hắn sẽ dần tốt lên.

*

Chưa đến nửa canh giờ mà nhà hàng đã lại có người ngồi.

Ngồi bên cạnh Tiêu Bình Tùng là Đông Đông đang háo hức, bên còn lại là Chu Chiều Cần.

Mỗi người một phần cơm rang xì dầu, mỗi phần đều có hai cái thìa. Đông Đông đang muốn bàn điều kiện với ca ca để cậu nhóc được ăn hai phần trước thì Lý ma ma bên cạnh rất biết cách nắm bắt thời gian, hất hàm âm dương quái khí nói: “Yến cô nương, dựa theo quy củ thì nô tài phải thử độc cho tiểu điện hạ.”

Yến Thu Xu chỉ chỉ cái thìa kia, lạnh lùng nói: “Ở kia, tự thử.”

Ánh mắt Lý ma ma liếc xéo qua, trong lòng thay đổi: “Yến cô nương rất thông minh nhưng lại không quá tôn trọng điện hạ.”

Bà ta nói xong liền cầm thìa lên, múc một thìa, cơm rang tơi xốp, hạt cơm màu nâu nhạt hòa trộn với các loại rau củ, múc một thìa, trên chiếc thìa có chút màu sắc dưới ánh đèn lại hơi bóng loáng.

Lý ma ma khinh thường, làm từ cơm thừa thì có gì mà ngon?

Nhưng khi nhìn thấy thức ăn bên trên thìa, yết hầu bà ta khẽ nhúc nhích, lại có cảm giác thèm ăn. Tiếp theo bà ta há miệng đưa đồ ăn vào trong, đột nhiên ăn một món như vậy, độ mặn vừa phải ăn với cơm sẽ không quá mặn, nhấm nuốt hai cái, ngoại trừ vị từ cơm thì còn có cả nắm mềm, cà rốt giòn giòn cùng với vị ngọt của hạt ngô.

Ăn hết trong miệng, hương vị kia, dường như mỗi một miếng đều ngon đến lạ.

Thật sự thì… Hương vị rất ngon!

Vẻ mặt Lý ma ma nghiêm túc, cô nương này đúng là có chút tài năng!

Lúc Lý ma ma đang nghĩ thầm trong lòng thì Đông Đông cũng đã thành công ăn được một miếng cơm rang.

Mới ăn một miếng mà miệng đã bóng dầu, vừa thỏa mãn lại vừa buồn : “Hu hu hu, ngon quá đi mất!”

Tiêu Bình Tùng bất đắc dĩ nói: “Ta cho đệ thêm nữa nhé?”

Đông Đông rưng rưng lắc đầu, hai tay xoa bụng, muốn ép cái bụng nhỏ lại nhưng thất lại. Càng sờ cậu nhóc lại càng thấy bụng mình no hơn, chỉ có thể buồn bã thở dài: “Không cần, thật vô dụng, chí có chút đó mà cũng không ăn được.”

Tiêu Bình Tùng dở khóc dở cười, dứt khoát tự mình ăn hết.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 128: Chương 128



Quả nhiên cậu nhóc Đông Đông nói rất đúng, món cơm rang này quá ngon! Cậu cảm thấy mình có thể ăn được nữa!

Trên bàn cơm Chu Chiêu Cần cũng bắt đầu ăn, hắn cầm thìa lên, trước tiên là ăn một miếng nhỏ, trong cơm mặn thơm thỉnh thoảng còn ăn phải các loại củ quả.

Nhai nhai, hắn vô thức đặt lực chú ý lên chúng, xem một miếng của mình có thể ăn được hạt ngô ngon tuyệt kia không?

Miếng này mềm mềm, là một thứ nho nhỏ, thì ra là nấm.

Lại một miếng nữa, là cà rốt.

Ăn miếng cuối cùng, bỗng nhiên hắn cảm nhận được vị ngọt, Chu Chiêu Cần chớp mắt hai cái, hơi thở âm u quanh thân cũng bắt đầu trở nên sinh động, hắn ăn được hạt ngô rồi!

Lý ma ma nhìn Chu Chiêu Cần ăn ngon, chính bản thân bà ta cũng cảm thấy chưa đã thèm liế.m liế.m môi. Bỗng nhiên cái bụng thầm kêu ục ục mấy cái, bà ta nghĩ điện hạ chưa ăn cơm, bà ta bận trước bận sau đi theo đứa nhỏ này nên thật ra cũng chưa ăn gì cả. Lúc này Nhị điện hạ có đồ để ăn còn bà ta lại không có!

Vừa nãy ăn một miếng cơm rang, bây giờ trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị khiến bà ta chưa thỏa mãn, thậm chí còn muốn ăn nữa.

Lý ma ma hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Yến cô nương, không biết đồ ăn của lão thân đã được chuẩn bị chưa?”

Yến Thu Xu cười: “Không có.”

“Vậy thì làm phiền Yến cô nương đi chuẩn bị một chút, nô tài phải chăm sóc Nhị điện hạ, không thể trì hoãn được.” Lý ma ma mất tự nhiên nói: “Không cần cái khác đâu, cơm thừa như kia là được rồi.”

Yến Thu Xu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “E là phải để cho Lý ma ma thất vọng rồi. Ta ấy à, không phải ai ta cũng nấu cơm cho đâu, có muốn làm hay không là quyền của ta. Hơn nữa chỗ ăn cơm của hạ nhân là ở phòng bếp bên kia, bây giờ ma ma qua đó nói không chừng còn có thể có một bát cơm thừa đấy.”

Thủy Mỗi đúng lúc tiến lên, tỏ ý nói: “Lý ma ma, phòng bếp ở ngay sau viện rẽ phải, mời ngài.”

Lý ma ma: “…”

Khuôn mặt già của bà ta đỏ lên, trầm giọng nói: “Yến cô nương, lão thân là người Lục Quý phi đặc biệt sắp xếp đi theo chăm sóc Nhị điện hạ.”

“Đúng rồi, liên quan gì đến ta? Nếu không thì để cho Nhị điện hạ nhà bà chia cho bà một chút nhé?” Yến Thu Xu buông tay.

Một giây sau, hai tay Chu Chiêu Cần vô cùng phối hợp bưng bát lên, vùi đầu ăn nhanh hơn.

Lý ma ma vô cùng xấu hổ, giận dữ trừng nàng một cái rồi đi nhanh ra ngoài.

Trong nội cung.

Một nữ tử dung mạo xinh đẹp đang nửa nằm trên giường, nhìn nữ nhân có vẻ cũng đã hơn ba mươi tuổi, tuy dấu vết của tuổi tác hằn trên khóe mắt, nhưng những nơi khác lại được chăm sóc vô cùng tốt, trông vừa đoan trang lại quyến rũ, cung trang hoa lệ trên người được các cung nhân xử lý rất chỉnh tề. Dù lười biếng nhưng vẫn không lộ vẻ xộc xệch.

Thời tiết cuối tháng có chút lạnh, trong cung điện bày hai lò than, vừa vặn duy trì nhiệt độ trong phòng ở mức vừa phải, không nóng cũng không lạnh.

Một lát sau, nữ tử thoáng động đậy, cung nhân lập tức tiến lên giúp bà ta chuyển hướng, đồng thời sửa sang lại y phục.

Nữ tử thoải mái cong môi, đôi mắt phượng hẹp dài hơi mở ra, lười biếng nói: “Người bên Tiêu gia phản ứng thế nào?”

Giọng nói kia có vẻ lười biếng nhưng lại lộ ra sự uy nghiêm và lạnh lùng.

Cung nhân vội đáp: “Không nhìn ra được có gì khác biệt, trước giờ người Tiêu gia luôn không thích ra mặt. Mấy năm nay năm nào cũng vậy, người làm trong phủ cũng vẫn như trước.”

“Hửm?” Lục Quý phi híp mắt lại, giọng nói thâm trầm.

Sắc mặt cung nhân trắng bệch, sợ đến mức trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chỉ là nàng ta thật sự không biết có gì khác biệt. Trong đầu không ngừng chiếu lại tình huống mình thấy được, cuối cùng nàng ta cũng nghĩ ra được một điều: “Sáng sớm hôm nay có một hạ nhân đưa một bình sữa bò lớn đến Xương Vương phủ.”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 129: Chương 129



Vẻ mặt Lục Quý phi không hề thay đổi nói: “Là đặc biệt đưa qua?”

Cung nhân nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”

"Lão Ngũ đâu?”

Cung nhân nhắm mắt nói: "Điện hạ nói phủ đệ mới ngoài cung có rất nhiều chuyện phải làm, mùng một và mười lăm mỗi tháng sẽ trở lại thăm hỏi nương nương"

Đôi mắt Lục Quý phi lạnh lẽo, có chút buồn bực cắn cánh môi, lộ ra mấy phần oán khí, tức giận nói: “Tự đi quỳ một canh giờ đi.”

Cả người cung nhân run lên, lại dường như thở phào, thành thành thật thật đi ra ngoài quỳ. Tuy bị phạt nhưng còn hơn là treo một thanh đao trên đầu. Gần đây tính khí của nương nương càng ngày càng tệ, chủ yếu là do Xương Vương lại đắc thế, các hoàng tử khác đều được phong vương, không còn đãi ngộ đặc biệt như trước nữa.

Nhất là hiện giờ Ngũ hoàng tử phong vương, không thể lúc nào cũng tới hậu cùng được nữa. Không nhìn thấy nhi tử, Lục Quý phi lại càng khó chịu.

Mà vị nương nương này tâm trạng không tốt sẽ trừng phạt những cung nhân như bọn họ. Tuy không để bọn họ chết nhưng sẽ khiến cơ thể bọn họ bị thương, nhìn không vừa mắt là lại đổi, quanh đi quẩn lại trong nội cung không biết đã thay bao nhiêu cung nhân rồi nữa.

Nàng ta quỳ trên đất, những cung nhân đang bận rộn khác trong nội cung đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt đồng tình, nhưng cả đám không ai dám nói gì, bước chân ngày càng nhẹ hơn.

*

Tiết gia.

Thiếu niên lại một lần nữa lắc lư trở về từ thành Tây bên kia, dung nhan tuấn tú lại có vẻ như đang không được như ý, than thở suốt cả đoạn đường, hoàn toàn không để ý đến một phụ nhân đang đứng bên cạnh nhìn hắn.

Nữ nhân kia nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: “Tiết Gia Hà, sắp thi hội rồi mà ngươi cứ ra ngoài cả ngày là muốn làm gì đây hả?!”

Tiết Gia Hà dừng lại, chắp tay với nữ nhân kêu: “Nương à, con chỉ ra ngoài đi lòng vòng thôi.”

Tiết phu nhân bước đến gần, giễu cợt nói: “Lão Ngũ, ngươi là do ta sinh ra, chẳng lẽ ta còn không hiểu người chắc? Bên ngoài không có gì mà ngày nào người cũng chạy ra ngoài ấy hả? Thành Tây bên kia có thứ gì câu hồn ngươi đi mất rồi? Chắc là mấy cô nương của viện Câu Lan ——”

“Nương, người đừng có nói bừa!” Tiết Gia Hà xấu hổ lên giọng ngắt mấy lời có phần hơi quá đáng của mẫu thân hắn. Thế nhưng gương mặt đỏ bừng cùng với ánh mắt hơi lóe lên lại để lộ ra hắn đang chột dạ.

Tiết phu nhân chăm chú nhìn hắn, không bỏ lỡ một chút biến hóa nào, bà ta chần chờ nói: “Nếu không phải viện Câu Lan thì sao ngươi lại qua bên kia?”

Tiết Gia Hà không muốn nói thêm, chắp tay nói: “Nương à, người cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ dốc hết sức trong lần thi hội này, sẽ không bỏ lỡ đâu.”

Hắn nói xong liền muốn rời đi.

Tiết phu nhân vừa thấy nhi tử tức giận thái độ cũng mềm mỏng hơn, nhanh chân đuổi theo, dịu giọng dụ dỗ: “Gia Hà, nương chỉ là nhất thời tức giận việc con trốn ra ngoài, không để ý đến việc học thôi. Nếu con có chuyện gì thì cứ nói với nương, thích cô nương nhà nào, nương đi cầu hôn cho con…”

Tiết Gia Hà đột nhiên dừng bước, kinh hỉ nói: “Thật ạ?”

Ánh mắt Tiết phu nhân lấp lánh, cười nói: “Tất nhiên là thật, gia thế của cô nương kia thế nào?”

Tiết Gia Hà nhiệt tình hơn hẳn, lập lại lập tức tự dội một chậu nước lạnh, tỉnh táo lại, chần chờ nói: “Nếu không quá tốt thì sao?”

Tuy hắn biết vị cô nương kia sống ở Tiêu gia nhưng có nghe ngóng được một ít từ cháu trai, nàng không phải là người Tiêu gia, chỉ là khách thôi. Có thể ở lâu dài bên đó chắc là cũng có chút quan hệ nhưng với tình hình hiện tại của Tiêu gia, so với có chút quan hệ thì còn không bằng đề cho mẫu thân hắn vừa ý.

Làm nhi tử, hắn vẫn hiểu rất rõ tính tình mẫu thân mình.

Nụ cười của Tiết phu nhân không thay đổi, trong trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là như vậy, dịu dàng nói: “Cũng không phải là không được.
 
Back
Top Bottom