Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 110: Chương 110



Buổi tối, hắn nhờ đầu bếp làm cánh gà chiên giòn, ngày hôm sau là canh chua nóng, ngày thứ ba ...

Ngày thứ tư là một lá thư.

Trên phong thư đề hai chữ Đông Đông.

Phong thư rất dày, có lẽ là viết đến vài trang.

Đây là lần đầu hắn nhận được thư từ vị đệ đệ này, tiểu thiếu niên trước nay vẫn luôn trầm ổn hiếm khi lộ vẻ mừng rỡ rõ ràng như vậy.

Hắn vội vàng vứt những chuyện khác ra sau đầu, trong tay xuống, muốn đọc xem trong thư viết gì, khi mở phong thư ra, trong đầu hắn còn nghĩ đến khi viết thư hồi âm thì nên chọn quà gì để gửi sang bên kia, Đông Đông không thích học, vậy tặng mấy món ăn ngọt từ Nhạc Bình sang là được.

Tuy nhiên, khi hắn mở thư ra, hắn rơi vào im lặng.

Ngoại trừ lời chào thông thường ở phần đầu cho có lệ, phần còn lại đương nhiên phải là ... kể những gì cậu bé đã ăn những ngày qua???

Trong đó phần dài nhất vẫn là món thịt nướng cậu bé ăn khi đến dạo chơi trên thôn trang, tại sao còn sợ hắn không biết thịt nướng là gì, còn dùng nét vẽ non nớt kia vẽ hình ở dưới!

Sau khi đọc xong, Trầm Bình Ngộ lặng lẽ gạt bỏ tất cả những món ngon mà hắn vừa nghĩ trong đầu, hắn cầm một đống tác phẩm văn chương mình từng học, nhờ người gửi chúng, đồng thời nói thêm rằng khi hắn đến Tiêu gia vào cuối năm, hắn sẽ kiểm tra!

Dù Tiêu gia là gia đình võ tướng, bọn họ đều có tài có danh, thật sự là những người văn võ toàn tài.

Bình Châu là tướng quân tương lai, đương nhiên không thể bị tụt lại ở mặt này!

Nhưng sau khi làm xong tất cả những điều này, Trầm Bình Ngộ vẫn lấy lá thư kia ra đọc lại, nhìn chằm chằm vào hình vẽ mà hắn tự cho là xấu kia, hình vẽ thật sự rất xấu, hắn nhìn lại lần nữa, cuối cùng yết hầu khẽ cử động, liền gọi trù tử Trâu: “Ngươi có thể làm thịt nướng không?”

Vẻ mặt đối phương mờ mịt: “Thưa thiếu gia, Yến cô nương không dạy làm món này...”

Trầm Bình Ngộ nghĩ đến xiên thịt, bếp nướng, cách ướp gia vị mà trong thư nhắc đến, giọng điệu quyết đoán đáp: “Ta hướng dẫn ngươi, ngươi làm!”

*

Tạm không đề cập đến chuyện Trầm Bình Ngộ bị đệ đệ Đông Đông khiêu khích nên đã thật sự suy nghĩ đến việc làm thịt nướng.

Quay trở lại thời điểm thích hợp để ra ngoài dạo chơi hôm ấy.

Bữa tiệc nướng ngoài trời kết thúc mĩ mãn, một số người vốn cho rằng mình vẫn cần ăn cơm trưa cũng tỏ vẻ không thể ăn thêm được, Diêu quản gia vô cùng tiếc nuối, nhưng chỉ đành từ bỏ ý định làm một bữa ăn ngon khác cho họ.

Ăn uống no nê, mỗi người đều tự tìm việc gì đó để làm.

Họ ra ngoài chơi một chuyến, không thể ăn xong rồi về ngay, trên thôn trang này đều là thứ hay ho, đi xung quanh ngắm nghía cũng không phải ý tồi.

Vì vậy mọi người đi ra ngoài theo từng nhóm.

Lũ trẻ đi xem các loại động vật được nuôi trong làng, Tiêu phu nhân đã đến xem đồng ruộng bên kia, Yến Thu Xu vốn cũng muốn đi xem những con vật đó, ban đầu nàng đề nghị nuôi gà và cá, nhưng sau khi được Tiêu Hoài Khải góp ý, hiện tại trong thôn trang này còn nhiều thứ hơn thế.

Cũng không biết rốt cuộc diện tích lớn đến đâu mà có thể nuôi được nhiều như vậy?

Nhưng nàng chưa kịp bước đi, Tạ Thanh Vận đã gọi nàng lại, nàng ấy bước thêm hai bước rồi kéo tay Yến Thu Xu, nói: “A Xu, muội đi cùng ta ra ngoài một chút nhé?”

Yến Thu Xu do dự liếc nhìn Tiêu Hoài Khải, như vậy dường như không tốt lắm?

Làm bóng đèn thật sự rất đáng sợ!

Tạ Thanh Vận liền mắng: “Đừng lo lắng về chàng, chàng cũng không thích những chỗ ồn ào, ta lại không có ai nói chuyện cùng, chàng đi phía sau là được rồi.”

Tiêu Hoài Khải bị nhắc đến cũng bất đắc dĩ buông thõng tay, hắn nói: “A Xu, cô nương đi cùng đi, cơ thể này của ta cũng chẳng chịu được gió lạnh quá lâu, ta chỉ đi một lát rồi phải quay lại thôi.”

Nàng ngại từ chối, vì vậy nàng đành phải gật đầu.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 111: Chương 111



Diêu quản gia dẫn đầu đi trước, theo sau ông ấy là một nam tử trung niên trông rất nhã nhặn, lịch sự, Yến Thu Xu bị Tạ Thanh Vận kéo tay đi phía sau hai người kia, Tiêu Hoài Khải được một người hầu đẩy đi cuối cùng, đang đi, thấy một lối đi bên trái, bên đó có một thôn trang, khi còn cách thôn trang nọ vài trăm mét, đoàn người dừng lại.

Nữ tử bên cạnh chỉ vào một đồng cỏ hoang vu không người trước mặt nàng, sau đó lại chỉ vào thôn trang trông như được chăm chút cẩn thận bên kia, hỏi nàng: “A Xu, muội thấy chỗ này thế nào?”

Lại nói, chỗ này nhìn rất quen mắt, thì ra đây là thôn trang Yến Thu Xu và người môi giới từng đến trước đây.

Nhưng giá quá đắt, vì phải mua cả đất đai xung quanh, những hai nghìn lượng!

Yến Thu Xu không mua nổi, liếc mắt một cái liền quên mất, không ngờ bây giờ nàng ấy lại hỏi vấn đề này, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu nàng, nàng ngập ngừng hỏi dò: “Chắc đây không phải là thôn trang của Tiêu gia đâu nhỉ?”

Tạ Thanh Vận gật đầu nở nụ cười, xác nhận suy đoán của nàng và xin lỗi: “Ta vừa mới mua, A Xu, muội đừng nghĩ tỷ tỷ quản nhiều mấy chuyện này, chỉ là mấy ngày nay ta thấy muội hay ra ngoài nên mới hỏi, dù sao với quan hệ giữa chúng ta, muội muốn mua gì, cần gì liền nói trực tiếp với ta là được, việc gì phải tự mình đi xem như vậy? Hơn nữa, vị trí nơi này cũng tốt, thôn trang của chúng ta cũng ở gần đây, có chuyện gì chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. Ta đã mua rồi, tặng cho muội.”

Yến Thu Xu hít một hơi thật sâu, nàng ngây người.

Tặng, tặng một cái thôn trang?!

Khi nàng vẫn đang sững sờ, Diêu quản gia đã lấy ra một xấp giấy tờ với nụ cười thân thiện, ông ấy đưa cho nàng: “Yến cô nương, đây là khế ước bán thôn trang, còn có khế ước bán thân của vài người hầu, dù sao nơi này cũng không phải kinh đô, càng nhiều người sẽ càng an toàn.”

Sau đó ông liền chỉ vào nam nhân trung niên bên cạnh: “Đây là Cố quản gia.”

Cố quản gia chắp tay hành lễ, chậm rãi mở miệng: “Ra mắt Yến cô nương, trước đây nô tài là quản gia của một đại gia tộc, sau khi chủ nhân phạm tội, nô tài đến Tiêu gia, quản lí việc thu chi của Tiêu gia, nếu cô nương không chê, nô tài muốn làm quản gia cho cô nương, đảm bảo sẽ phụ trách thôn trang gọn gàng, ngăn nắp, chỉ cần cô nương cho nô tài một miếng ăn.”

Yến Thu Xu: “!!!” Nàng nhìn thôn trang, lại nhìn Diêu quản gia, rồi lại nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Tạ Thanh Vận khi nhìn mình, trái tim nhỏ bé của nàng run lên.

Đây là... cảm giác dựa dẫm vào phú bà sao?

Mọi chuyện đều sắp xếp xong xuôi cho nàng rồi?

Chuyện này rất tốt, tốt đến mức khiến nàng phát hoảng.

Yến Thu Xu không phải người thích nợ nần người khác, bình thường dù chỉ là những lễ vật như trang sức, sau khi nàng nhận, nàng sẽ làm điểm tâm gì đó mang đến đáp lễ, nhưng nếu là loại lễ vật thế này, nàng chỉ thấy quá đáng giá!

Yến Thu Xu khó khăn mở miệng, nàng miễn cưỡng từ chối: “Đa tạ ý tốt của Thiếu phu nhân, nhưng thứ này quá quý giá, muội không thể nhận được!”

Nhận rồi sẽ chột dạ.

“A Xu không cần ngượng ngùng, thật ra ta có một yêu cầu quá đáng.” Tiêu Hoài Khải ra hiệu, người hầu liền đẩy hắn đến bên cạnh hai người, hắn ngồi trên xe lăn, rõ ràng đang ngẩng đầu nhìn người ta, nhưng dáng vẻ lại rất bình tĩnh thản nhiên, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “A Xu đã nấu rất nhiều đồ ăn, kể từ khi mở cửa hàng món kho này, ta vẫn luôn nghĩ về phố ẩm thực mà A Xu cô nương nhắc đến.”

Yến Thu Xu nheo mắt, nàng không hề nghĩ đến kế hoạch về phố ẩm thực trước đây mình từng nhắc đến.

Lần trước nàng bị Tiêu Hoài Khải hỏi liên tục, không cẩn thận nàng lại làm lộ hết về ý tưởng này, nàng nghĩ rằng nếu cả con phố tràn ngập các loại mỹ thực, khi mọi người ở kinh đô nhắc đến ẩm thực, họ sẽ nghĩ đến con phố này ngay lập tức. Chỉ cần hương vị các món ăn ổn định, lượng khách đến đây chắc chắn rất khả quan.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 112: Chương 112



Tuy nhiên, nàng chỉ nói một câu, sau đó cũng không nhắc đến chuyện này nữa, nàng không ngờ người này vẫn nhớ rõ!

Tiêu Hoài Khải lại cười nói: “Bỏng, thịt heo khô, chân gà rút xương ... còn món thịt nướng hôm nay, ta nghĩ phố ẩm thực này thực sự là một ý tưởng phi thường, nhưng những thứ này đều do A Xu cô nương làm, chúng ta không thể sử dụng trực tiếp, không bằng lấy thôn trang này đổi lấy cơ hội hợp tác lớn hơn, biến phố ẩm thực thành hiện thực, không biết ý cô nương thế nào?”

Yến Thu Xu dùng tư duy kinh doanh không tốt của mình để đưa ra một phán đoán đơn giản, cơ hội làm ăn này có vẻ rất lời, nhưng mỗi lần nàng nấu ăn, không nói quá đâu, những công thức nàng dùng đều chỉ là tùy hứng dùng mà thôi.

Nàng lắc đầu: “Không cần, mọi người muốn dùng công thức nào cũng được, dù sao cũng có nhiều như vậy.”

Tiêu Hoài Khải bất đắc dĩ xòe tay: "Nhưng ta vẫn cảm thấy về sau chúng ta còn có thể tiếp tục hợp tác, cô nương nói nhiều công thức như vậy, nhất định còn có nhiều công thức hơn, sau này chắc chắn sẽ càng tốt hơn, vậy ta không đượ ưu tiên sao? Nếu A Xu không chấp thuận, ta cũng không thể yên tâm sử dụng những công thức này.”

Cũng có lý.

Dưới sự tấn công của hai người này, Yến Thu Xu choáng váng gật đầu : “Vậy...đa tạ Đại thiếu gia và Thiếu phu nhân.”

A a a, quả nhiên đi theo đại gia chắc chắn sẽ có thịt ăn!

Diêu quản gia lập tức nhét khế ước bán đất và những thứ khác vào tay nàng: “Tiểu nhân xin chúc phố ẩm thực của Đại thiếu gia và Yến cô nương sớm khai trương, buôn bán thuận lợi, phát đạt!”

Vì vậy, khi Yến Thu Xu được Tạ Thanh Vận dẫn về, tâm hồn nàng vẫn đang lơ lửng trên mây.

Vấn đề tài chính của nàng cứ như vậy được giải quyết, nàng thậm chí còn có thôn trang của riêng mình?

Nàng có thể cảm nhận được rằng những lời Tiêu Hoài Khải vừa nói đều chỉ để lừa dối nàng, nhưng lúc ấy suy nghĩ của nàng rối ren, nàng không ý thức được, chờ đến khi nhận một đống giấy tờ linh tinh, nàng nhìn kĩ mới phát hiện.

Thực ra những thứ này đã sớm sang tên nàng xong xuôi, nàng tận mắt nhìn thấy tên mình trên khế ước bán đất.

Bọn họ đã sớm quyết định từ lâu, vì vậy mới có chuyến đi đến thôn trang ngày hôm nay.

Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, nếu nàng đã nhận rồi, vậy nàng cứ nhận thôi.

Chỉ là sau này phải cố gắng hơn nữa, nghĩ xem có thể làm món ngon gì phù hợp ở thời đại này.

Ánh mắt của Yến Thu Xu nhanh chóng rơi xuống những hạt đậu tương đang phơi trong khoảng đất trống bên cạnh thôn trang, bước chân của nàng dừng lại.

“Có chuyện gì vậy?” Tạ Thanh Vận lên tiếng hỏi.

Yến Thu Xu đưa mắt nhìn Diêu quản gia: “Diêu quản gia, phiền ông đóng hai túi đậu tương, chúng ta muốn mang về phủ.” Nói xong, nàng mới nhìn về phía Tạ Thanh Vận: “Muội muốn làm món gì đó thật ngon!”

Tạ Thanh Vận nhìn đống đậu tương hết sức bình thường kia, giọng điệu ghen tị nói: “Làm sao muội có thể nghĩ ra được nhiều món như vậy? Thật lợi hại, ta thậm chí không biết làm thế nào.”

Ngay khi nàng vừa định thở dài, giọng nói lanh lảnh của trẻ con vang lên, ngắt lời nàng: “A Xu tỷ tỷ! Đệ vừa thấy một con bò đang được vắt sữa! Nhiều sữa quá!”

Mọi người vô thức liếc mắt sang bên kia.

Thân hình mũm mĩm của Đông Đông chạy ngay trước mặt bọn họ, cách đó hai bước là Uyển Nhi cũng đang đỏ mặt vì phấn khích, cùng với Chu Chiêu Hoành, và phía sau là Tiêu Bình Tùng đang bất đắc dĩ ôm hai chiếc thùng, cậu bé đang bước đi chậm rãi phía sau.

Bước chân thiếu niên trầm ổn, cậu bé ôm hai thùng sữa, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: “Đại bá, bá mẫu, Yến di.”

Từng đứa trẻ chạy đến, Đông Đông chạy thẳng đến chỗ Yến Thu Xu, Yến Thu Xu vội vàng đỡ lấy, cơ thể nàng bị va chạm, lắc lư một chút, nàng vừa kịp đứng vững lại, Uyển Nhi cũng bắt chước cậu bé, chạy lại đây, trên mặt nở một nụ cười tươi rói.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 113: Chương 113



Đối với tiểu cô nương, Yến Thu Xu mềm lòng hơn rất nhiều, sau đó nàng không nói gì, chỉ vươn tay, dịu dàng vu.ốt ve mái tóc dày mượt của Uyển Nhi.

Chu Chiêu Hoành đang lặng lẽ thở hổn hển bên cạnh, Tiêu Bình Tùng cũng đi tới, cậu bé đặt sữa xuống đất, cười nói: “Trong thôn trang thật sự có rất nhiều bò sữa.”

Diêu quản gia cười nói: “Đại thiếu gia để chúng nô tài nuôi rất nhiều bò, có lẽ trước đây chúng nô tài chưa quen tay, lượng sữa không nhiều. Nhưng mấy ngày gần đây, sữa trong phủ đều mang sang từ thôn trang bên này.”

Yến Thu Xu âm thầm bổ sung kế hoạch trong lòng, nàng nói: “Diêu quản gia, sữa này ông cũng chuẩn bị thêm cho ta, rất hữu dụng với ta.”

Diêu quản gia đương nhiên gật đầu liên tục: “Cô nương, bây giờ vịt và ngỗng ở thôn trang đã bắt đầu đẻ trứng, cô nương có muốn mang một ít về không?”

“Được!” Yến Thu Xu không bao giờ từ chối, đôi mắt nàng càng ngày càng sáng, như vậy có thể làm được rất nhiều đồ ăn ngon! Nàng lại nói thêm: “Tất cả đều được đưa trực tiếp đến viện của ta.”

Bình thường này cũng không hay đến đại trù phòng, chỉ sợ lại sơ ý quên mất, để hỏng những thứ này, như vậy thật sự rất lãng phí đồ tốt.

Diêu quản gia cẩn thận ghi lại, Tiêu phu nhân cũng vừa quay lại.

Đi chơi lâu như vậy, mọi người đều có chút mệt mỏi, liền dẹp đường hồi phủ.

Vừa lên xe ngựa, Thủy Mỗi liền quỳ xuống xe ngựa nhận sai: “Cô nương, nô tỳ không cố ý, mà là nha hoàn bên cạnh Thiếu phu nhân đến hỏi, hỏi cô nương ra ngoài khi nào, lại hỏi cô nương đi đâu, nô tỳ chỉ nói cô nương đến ra khỏi kinh thành, đi đến phía tây, Thiếu phu nhân đoán được, hỏi nô tỳ, có phải cô nương muốn mua nhà riêng hay không.”

Mặc dù bốn phía của kinh đô là phố thương nghiệp, nhưng mỗi nơi đều có những điểm đặc sắc riêng, do còn liên quan đến vị trí địa lý, có rất nhiều người môi giới tìm người mua nhà riêng ở khu vực phía tây ngoại thành.

Nàng thường xuyên đi sang khu vực này, rất có khả năng là đi mua nhà riêng.

Bị nha hoàn bên kia hỏi, Thủy Mỗi cũng không thể nói dối, phủ nhận rằng không phải, dù sao nàng ấy cũng là người Tiêu gia, vì thế nàng ấy liền nói cho nha hoàn, đối phương cũng nói lại với Thiếu phu nhân.

Yến Thu Xu mỉm cười bình tĩnh: “Ta không trách ngươi, ta không để bụng đâu.”

Chưa nói đến chuyện Thủy Mỗi vốn là người Tiêu gia, nhưng được phân công sang đây hầu hạ nàng, nàng ấy thật sự đã làm rất tốt.

Yến Thu Xu có thể nhìn thấy rõ ràng, nàng không ngại bị người khác biết, dù sao mua nhà cũng là chuyện tốt.

Nàng không dám nói với Tiêu gia là vì nàng xấu hổ, nàng vốn định dùng tiền mình dành dụm được để mua, tuy lúc này nhận được lễ vật quá đáng giá này, nàng có cảm giác được quan tâm mà nơm nớp lo sợ, thực ra đến tận bây giờ nàng vẫn tương đối mơ hồ, số tiền nàng dành dụm mấy tháng qua không thể dùng được rồi.

Nhưng nàng lại rất vui vẻ, tuy cảm giác không chân thật, nhưng ở giữa thế giới xa lạ này, vậy mà nàng còn có thể có nhà riêng.

Có nhà riêng, có địa bàn của riêng mình, như vậy mới thực sự là hòa nhập với thế giới này.

Tuy nhiên, Yến Thu Xu vẫn chưa có ý định rời khỏi Tiêu gia, phải đợi đến khi người Tiêu gia không cần nàng, nhưng có nhà rồi, những ngày lễ tết gì đó, nàng cũng có thể trở về nhà mình, chơi đùa thỏa thích!

Nàng bắt đầu suy nghĩ, nàng nên làm gì ở thôn trang của chính mình?

Chắc chắn phải nuôi gà, cá, ngoài ra còn phải nuôi thêm mấy chục con cừu, lợn, bò, bò sữa, hơn nữa còn phải làm đồ ăn, cũng không biết khi nào mới tìm được khoai lang, hay là nói với Đại thiếu gia một tiếng?

Có khoai lang rồi, có thể làm món mì cay nóng mà nàng thích nhất!

Ngoài mì chua cay nóng ra, nàng cũng có thể làm mì chua nóng siêu cay, nhưng món này không cay sẽ không ngon.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 114: Chương 114



Có thể giảm độ cay của những món khác dựa trên khẩu vị của người khác, nhưng riêng món này thì không được.

Đến lúc đó Đông Đông và mấy đứa nhóc chắc chắn sẽ ch.ảy nước mắt, nước mũi giàn giụa, tưởng tượng thôi cũng thấy hào hứng...

Ngay khi Yến Thu Xu đang thỏa sức tưởng tượng, khi nàng trở lại Tiêu gia, có bái thiếp được gửi đến.

Là Xương Vương phi gửi đến.

Lần này Xương Vương lập được công lớn, bọn họ không biết cụ thể, nhưng lão hoàng đế lại rất nhiệt tình với nhi tử này.

Ngay sáng hôm nay, khi bọn họ đang say sưa nướng thịt ở bên kia, thánh chỉ ban thưởng Xương Vương cũng được ban xuống.

Ngoài việc thưởng một mảnh đất phong màu mỡ, lão hoàng đế còn tiện tay ban cho Xương Vương phủ đệ của Kiều gia ở kinh đô, Kiều gia tham ô không biết bao nhiêu lần, ngoại trừ việc đưa tiền cho Tam hoàng tử, bọn họ nhất định sẽ giữ lại một ít cho chính mình.

Thoạt nhìn phủ đệ của Kiều gia không có gì khác biệt những phủ đệ bình thường, cách bài trí bên trong lại xa hoa, lộng lẫy, còn có rất nhiều thứ vượt ngoài những gì người ta có thể tưởng tượng được.

Hiện tại Kiều gia không còn, những thứ này có thể để các vị vương gia dùng.

Sau khi phủ đệ này được ban cho hắn, lão hoàng đế cũng nghĩ đến Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử. Sau khi các vị hoàng tử khác xuất cung đều được phong vương, lần lượt là Hoài Vương, Thuận Vương, Tuyên Vương.

Mỗi người đều được ban tặng đất phong, mảnh đất tốt nhất đương nhiên thuộc về Xương Vương, tiếp đến là Ngũ hoàng tử, Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử, kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng không quá tốt, nhưng cũng không tệ.

Triều đình bị sự kiện này chấn động, ai nấy đều đoán rằng lão hoàng đế đau lòng vì Tam hoàng tử nên mới ban thưởng cho tất cả các hoàng tử, nhưng sau này ai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế?

Hiện tại Thất hoàng tử mới chỉ được một tuổi, còn chưa biết có thể sống được đến nhược quán (

) hay không.

(*) nhược quán: tuổi 20.

Những người còn lại đều là công chúa.

Vì vậy, số hoàng tử sẽ kế thừa ngai vàng, thống nhất giang sơn chỉ có mấy người, ngay từ đầu Xương Vương đã không được tính đến. vậy nhưng cũng được phong vương, thể hiện rằng tước vị không xứng đáng với việc được đề cử, nhưng hiện tại cả bốn hoàng tử đều được phong vương, Xương Vương vừa lập được công lớn, lại từng làm thái tử, là trụ cột mười mấy năm, Ngũ hoàng tử Thuận Vương có mẫu phi là Lục quý phi thổi gió bên tai. Ngược lại, thế lực của hai hoàng tử còn lại đều yếu.

Hiện tại, các thế lực tứ phương đều đang gây sức ép.

Mà lúc này, điều đầu tiên hai phu thê Xương Vương nghĩ đến vẫn là nhi tử.

Là A Hoành đã phải trải qua quá nhiều khổ cực, ròng rã suốt năm năm qua cùng bọn họ.

Vì thế mới có bái thiếp này.

Đông Đông rất thất vọng: “A Hoành, ngươi phải về nhà sao?”

Tiêu Bình Tùng xoa đầu đệ đệ mình, tâm trạng cũng không tốt.

Uyển Nhi cắn môi, thì thầm: “A Hoành, ngươi không thể không đi sao?”

Tiểu hài tử này trạc tuổi cô bé, bình thường vẫn luôn quan tâm đến cô bé, Uyển Nhi có chút luyến tiếc.

Nghe đến đây, lúc đầu A Hoành vốn còn khá phấn khích, nhìn thấy cảnh này liền lắc đầu buồn bã: “Ta xin lỗi, Đông Đông, ta muốn nương của ta.”

Mặc dù ở đây rất vui vẻ, trong thời gian ngắn, cậu ta đã tăng cân rất nhiều, nhưng nỗi nhớ cha nương cũng ngày càng lớn hơn. Nếu không phải Nam Kỳ luôn luôn bôn ba khắp nơi chuyển thư của hai người cho cậu ta, buổi tối đọc cho cậu nhóc nghe, hẳn cậu nhóc đã trốn trong chăn mà khóc nức nở.

Bả vai Đông Đông rũ xuống, mặc dù cậu bé không bám lấy mẫu thân như vậy, chủ yếu là do nương của cậu bé quá nóng tính, từ nhỏ đã không ở bên cạnh cậu nhiều, nhưng cậu vẫn có thể hiểu được: “Vậy thì được.”

Yến Thu Xu không thể chịu được khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng liền xoa đầu từng đứa trẻ và cười nói: “Không sao, cũng không phải chúng ta sẽ không gặp lại nữa, sau này A Hoành sống ngoài hoàng cung, chúng ta có thể có thể đến thăm bất cứ lúc nào mà.”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 115: Chương 115



Đông Đông: “! Được nha!”

Uyển Nhi cũng bị sốc: “Thật sao?”

“Là thật!” Yến Thu Xu cười tủm tỉm và nói: “Nhưng bây giờ, chúng ta vẫn phải tặng A Hoành một món quà nhỏ làm quà chia tay.”

“Ăn! Ăn ngon!”

“Que cay!”

“Thịt giòn nhỏ!”

Lũ trẻ lần lượt giơ tay lên, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều là đồ ăn, chẳng lẽ là do ảnh hưởng của chính mình?

Yến Thu Xu che mặt trong xấu hổ, vậy mà lại nuôi thành một lũ ham ăn, nhưng lũ trẻ đã đề nghị như vậy, nàng liền gật đầu đồng ý: “Được rồi, chúng ta hãy làm món gì đó thật ngon.”

A Hoành trông rất vui vẻ, ánh mắt háo hức chờ mong nhìn nàng.

Đông Đông và những người khác cũng tò mò: “Là món gì vậy?”

Yến Thu Xu: “Thịt tăm!”

Mặc dù không biết mùi vị ra sao, nhưng lũ trẻ vẫn rất vui vẻ: “Được!”

*

Thịt tăm có thể là thịt gà, thịt cừu, thịt bò, thậm chí là thịt lợn.

Vừa khéo lần này nàng mang về rất nhiều thịt tươi từ thôn trang, nên nàng sẽ làm món này.

Thịt này được chiên ngập dầu, thời gian bảo quản cũng không ngắn, Là một món ăn nhẹ, thật sự không thể tốt hơn!

Yến Thu Xu nghĩ vậy, nàng nói: “Chúng ta phải làm ngay bây giờ!”

Nàng vốn chỉ thỉnh thoảng mới nghĩ đến món này, nhưng hiện tại nàng đã nói là làm, nước miếng gần như nhanh chóng chảy xuống, thật sự rất ham ăn, lúc này, nàng liền dẫn mấy đứa trẻ vào bếp.

“Thủy Mỗi, Hứa ma ma, hai người đến thái thịt.” Yến Thu Xu lấy ra hai lạng thịt, mình cầm một miếng thịt thứ ba.

Sau đó để bọn trẻ đến lấy tăm ở chỗ quản gia.

Yến Thu Xu không tìm được tăm, các tiểu bằng hữu khác thậm chí cũng không tìm được, trong viện của bọn họ không có.

Những đứa trẻ chạy ra ngoài như ong vỡ tổ, những âm thanh “rầm rầm xuỳnh...” bắt đầu vang lên. Tiếng thái thịt cũng dần vang lên.

Sau khi thái thịt, ra phải rửa sạch thịt rồi mới ướp, khi ướp cho thêm lòng trắng trứng gà và một ít dầu ăn vào.

Lúc này, Tiêu Bình Tùng dẫn theo đệ đệ, muội muội về, trên tay cầm rất nhiều tăm, Yến Thu Xu nói: “Bọn đệ đun sôi nước, cho tăm vào để tiêu độc!”

“Vâng!” Đông Đông hào hứng đáp lời.

Uyển Nhi đã định đi tìm nồi, Hứa ma ma và Thủy Mỗi đứng bên cạnh trông chừng bọn họ, để bọn họ không tự làm tổn thương chính mình.

Chờ nước sôi, tăm được đun sôi, tiêu độc xong, thịt cũng được ướp xong, Yến Thu Xu liền đưa cho bốn đứa trẻ trước mặt một mâm toàn thịt: “Mấy đứa dùng tăm xiên thịt đi.”

Giọng điệu Đông Đông có chút sợ hãi: “Lại phải xiên nữa?!”

“Có vẻ như Đông Đông không muốn giúp, ta chỉ đành tự mình làm.” Yến Thu Xu giả vờ tiếc nuối, muốn lấy thịt khỏi tay Đông Đông.

Đông Đông liền nhanh chóng giật lại: “Đệ muốn! A Xu tỷ tỷ, đệ làm, tỷ đã làm nhiều rồi, hẳn cảm thấy rất mệt, tỷ đi nghỉ ngơi trước đi.”

Yến Thu Xu cười khúc khích, nàng ngồi bên cạnh, bọn họ cùng nhau xiên thịt.

Thịt được cắt thành những miếng nhỏ, sau khi xiên xong, các nguyên liệu khác nhau được chất đống ở bên cạnh, nhưng chỉ còn một ít thịt với một cây tăm, thịt đã xiên xong có thể chất đầy một đĩa lớn, khỏi phải nói, nhìn rất hài lòng.

Khi dầu nóng lên, cho hành, gừng, tỏi, hạt tiêu, quế và các loại gia vị khác đã chuẩn bị sẵn vào, chiên ngập dầu, hương thơm nức mũi.

Khi xiên thịt gần chín, Yến Thu Xu đến bên bếp, Yến Thu Xu nhóm lửa, nàng đổ dầu vào.

Lúc này, theo yêu cầu của Yến Thu Xu, Thủy Mỗi cho gà vào, phát ra âm thanh xèo xèo, gà tăm được đổ nồi, đáy nồi lập tức dính đầy bột nhão, nhưng khi dùng muôi khuấy đều, thịt tăm lập tức tách ra khỏi nhau.

Cho hành, gừng, tỏi, hạt tiêu, quế và các loại gia vị khác đã chuẩn bị sẵn vào, chiên ngập dầu, hương thơm nức mũi.

Chiên một lúc, sau khi cố định lại thịt, lại vớt thịt ra, chờ thịt nguội đi, lại tiếp tục cho vào chiên.

Lần chiên thứ hai, chiên đến khi mặt ngoài hơi vàng là có thể vớt ra.

Sau đó là thịt bò, thịt cừu, cũng chiên theo trình tự như vậy.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 116: Chương 116



Sau khi chiên xong các loại thịt, để lại một ít dầu trong nồi, cho thìa là, vừng, dầu ớt vào đảo qua, sau đó lại cho thịt vào.

Thịt cừu vốn có mùi hôi, sau khi ướp xong như các loại thịt bình thường còn phải thêm rất nhiều gia vị khác để át đi mùi hôi vốn có.

Cuối cùng là rắc thêm bột thìa là, ba loại thịt tăm có hương vị khác nhau đã được vớt hết ra khỏi nồi, khi bày ra trước mặt mọi người, thịt vẫn còn nóng hổi.

Thịt gà có màu vàng cam, màu của thịt cừu đậm hơn một chút, thịt bò lại có màu đỏ, phía trên được rắc hạt mè trắng, mùi thơm cay nồng tỏa ra trong không khí, xộc vào mũi, mùi thơm của thịt dần mê hoặc lòng người.

Thịt được bày trên những chiếc sứ màu trắng bình thường, như vậy lại càng đối lập rõ ràng hơn với màu sắc rực rỡ của thịt. Thỉnh thoảng có một ít hạt tiêu trên thịt, chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được, vị chắc chắn sẽ rất ngon.

Đông Đông nhìn chằm chằm vào mấy đĩa thịt, cuối cùng cậu bé liên tục nuốt nước miếng: “Ừng ực!”

Tiêu Bình Tùng hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn thật thà liền khen ngợi rất chân thành: “Thực sự rất thơm!”

Uyển Nhi mở to đôi mắt tròn xoe, ánh mắt tràn đầy mong đợi, cô bé nhỏ giọng làm nũng: “A Xu tỷ tỷ, bây giờ muội có thể ăn được chưa?”

A Hoành không nói gì, nhưng ánh mắt đó đã nói rất rõ ràng rồi.

Muốn ăn muốn ăn!!

Yến Thu Xu nhướng mày, ra hiệu cho đám nhóc nhìn A Hoành, nàng cười nói: “Đây là quà chia tay chúng ta làm cho A Hoành, món này của A Hoành, nếu muốn ăn, mấy đứa phải hỏi A Hoành chứ.”

Nghe vậy, ba đứa trẻ cùng nhìn sang, chúng không lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi.

A Hoành không hé răng nửa lời, cậu ta ngẩn người nhìn thiếu nữ đang mỉm cười với mình, sau đó lại thấy ánh mắt như đang phát sáng của mấy hảo bằng hữu đang nhìn mình, cậu ta gật đầu thật mạnh, lớn tiếng nói: “Có thể ăn! Đa tạ A Xu tỷ tỷ!”

Sau khi nhận được sự đồng ý, ba đứa trẻ không đợi được mà ngay lập tức chìa tay ra.

Lúc này bọn chúng mới biết chiếc que xiên này dùng để làm gì.

Làm như thế này không sợ bỏng chút nào, vì que cũng đã nguội rồi, ngoại trừ việc lúc chạm vào que có chút dầu mỡ thì không còn điểm nào đáng lo, miếng thịt nằm vừa vặn ở ngay giữa cây tăm, mấy đứa nhỏ chỉ cần hé miệng là đã ăn được.

Cả thịt gà và thịt bò đều có vị cay, còn thịt dê thì thanh đạm hơn chút.

Đông Đông thích ăn cay nhất nên không chần chừ mà lập tức chọn thịt bò.

So với các loại thịt khác, thớ thịt của thịt bò dày hơn nhiều, kết cấu như vậy khó mà đạt được độ mềm, nhưng do được chiên ngập dầu nên lớp ngoài có hơi giòn, bên trong lại vẫn còn hơi tái, khi ăn vẫn có thể cảm nhận được độ mềm vừa phải.

Cắn một miếng, vị cay nóng tê tê đầy hấp dẫn ở đầu lưỡi tản ra trong khoang miệng, kết hợp với mùi thơm của hạt mè, các loại gia vị và độ giòn ngon của thịt, Đông Đông hít một hơi thật sâu, chảy hết cả nước miếng, lại ăn tiếp miếng nữa.

Uyển Nhi thì chọn thịt gà, cô bé thích nhất là đùi gà và cánh gà, miễn là thịt gà thì có là gì cô bé cũng thích, cắn vào một miếng, cô bé không giấu được vẻ vui sướng mà cong cong khóe môi: “Thịt gà ngon quá ạ.”

Chỉ là hương vị này so với khả năng ăn cay của cô bé có chút hơi quá sức. Nhưng thịt gà vốn đã mềm sẵn, cũng không cần phải nấu nướng quá lâu, phần ngoài da vàng giòn còn bên trong thì mềm ẩm thấm đẫm gia vị.

Thịt vừa nấu chín vào miệng đã muốn tan, cô bé ăn liên tục ba miếng thịt rồi mới nhai nuốt, trong miệng đọng lại vị cay rát của gia vị ướp thịt.

Mà bên này Tiêu Bình Tùng lại đang ăn thịt dê một cách say sưa.

Thịt dê thông thường sẽ có mùi hơi khó ngửi, khác hẳn với hai loại thịt kia, vì vậy với nhiều người, thịt dê thường ít khi được ưu ái, nhưng dù thế vẫn không ảnh hưởng đến hương vị tuyệt hảo của miếng thịt.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 117: Chương 117



Thịt được cắt mỏng đã làm giảm bớt đi một phần mùi hôi, vào miệng mềm mại dễ nhai, loại thịt này mềm hơn thịt bò, lại nhiều nước hơn thịt gà, ăn xong sẽ còn đọng lại chút mùi hương đặc trưng, nhưng ngần đó chưa đủ để khiến cậu từ bỏ niềm yêu thích với thịt dê.

A Hoành chờ Nam Kỳ thử độc xong, nhanh chóng lấy một cây thịt xiên bỏ vào trong miệng, dùng sức cắn một cái, cả xiên thịt đều đã nằm gọn gẽ trong miệng, A Hoành liền thở ra một hơi tràn đầy thỏa mãn.

Yến Thu Xu vừa mới ăn xong thịt gà, định đứng dậy để lấy thêm thịt dê, thấy bọn họ đều nhìn chằm chằm vào mấy xiên thịt của mình, nàng liền nhắc nhở: “Nếm thử mấy món khác đi, đều rất ngon đó.”

Bốn đứa trẻ gật đầu lia lịa, sau đó liền lập tức đổi đĩa thức ăn của mình với người khác.

Sau khi bọn nhỏ đều đã nếm thử hết các món, Yến Thu Xu đột nhiên đứng dậy, nhờ Thủy Mỗi đem ba đĩa thức ăn của bọn nhóc… cầm đi.

Bọn nhỏ: “???”

“A Xu tỷ tỷ” - Đông Đông lo lắng.

Uyển Nhi rất ngoan, sẽ không mở miệng đòi hỏi, nhưng cô bé lại sẽ dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn chằm chằm vào người ta, khiến ai cũng không kìm được mà mềm lòng.

Tiêu Bình Tùng lớn hơn nên không giỏi làm nũng như muội muội nhà mình, nhưng trong ánh mắt của cậu lại vẫn mang theo vẻ đáng thương.

A Hoành bày ra dáng vẻ kinh ngạc, ngay sau đó đã bình tĩnh li.ếm liế.m môi.

Yến Thu Xu cười nói: “Buổi trưa mấy đứa đã ăn nhiều thịt rồi, giờ chỉ cần nếm thử vị là được, nếu mà lại ăn nữa thì sẽ khó tiêu hóa đó.”

“A…”

Mấy đứa trẻ tiếc nuối than vãn.

Thật tốt là bọn nhỏ cũng hiểu chuyện, mặc dù có hơi buồn nhưng cũng không năn nỉ đòi thêm nữa.

Yến Thu Xu xoa đầu từng người một, yêu cầu Thủy Mỗi làm cho bọn chúng một chút canh rau để nguôi giận cũng như hỗ trợ tiêu hóa, sau đó bảo bà Xu chia thịt vào túi giấy thấm dầu rồi đưa chúng cho Nam Kỳ.

Cái này là cho A Hoành.

Ba người bọn Đông Đông đều đặt ánh mắt hâm mộ lên phần thịt kia.

Thật hạnh phúc.

Rõ ràng là chỉ có một người vậy mà lại có thể được tận ba phần thịt!

Đây là mặt tốt của việc không đi cùng đó hả?

Nén lại cảm giác tràn đầy hâm mộ trong lòng, Đông Đông xòe bàn tay ra đếm, có vẻ như khi Bình Ngộ ca ca rời đi, A Xu tỷ tỷ đã cho ca rất nhiều đồ ăn, khi mẫu thân cùng thúc thúc rời đi, A Xu tỷ tỷ cũng cho gửi tặng hai người rất nhiều, ngoài thịt khô còn có nhiều thứ khác nữa, tỷ ấy thậm chí không thèm chia phần cho Đông Đông.

Bây giờ đến là đến A Hoành.

Ngay khi cậu bé đang mải bận tâm đến những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình, A Hoành nhân lúc người lớn không để ý đã ghé vào tai cậu cười, thì thầm: "Tối nay đến chỗ của ta, ta sẽ lén cho đệ ăn cùng."

Đông Đông: "!!!"

Thấy cậu bé vui vẻ như vậy, A Hoành cũng rất hài lòng, đây là lần đầu tiên cậu ta được người khác ghen tị, thật muốn cho Đông Đông ăn hết, nhưng nghĩ đến lời A Xu tỷ tỷ nói, cậu ta lại nói thêm: “Không được ăn quá nhiều, nếu không dạ dày sẽ thấy khó chịu."

Đông Đông gật đầu lia lịa, che miệng vì quá phấn khích.

Hai người thỏa thuận xong, quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Bình Tùng cùng Uyển Nhi đang yên lặng nhìn bọn họ.

A Hoành ngớ ra, theo bản năng nói: "Suỵt! Cũng cho các ngươi ăn cùng nữa."

Hai người nghe vậy lập tức nở nụ cười thật tươi, lẳng lặng gật đầu, trong lòng vui sướng vì kế hoạch lần này đã thành công.

*

Làm sao mà Yến Thu Xu có thể không phát hiện ra chuyện này?

Nhưng những đứa trẻ này cũng rất biết chừng mực, nàng nói không được ăn quá nhiều, cho dù là bày những thứ này ra trước mặt chúng, chúng cũng không dám đụng đũa, cho nên thỉnh thoảng âm thầm thỏa mãn nhu cầu ăn uống của chúng, giả bộ như không thấy cũng không sao.

Dù sao nàng vẫn thu lại được chút ích lợi.

Nhưng ăn khuya thì bọn họ chỉ được phép ăn nhẹ thôi.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 118: Chương 118



Tối hôm đó, mấy đứa trẻ muốn ở lại chỗ của Yến Thu Xu để ăn tiếp đồ ăn ngon, nhìn bát cháo được đặt trước mặt mà khóc không ra nước mắt.

Ngay cả đường cũng không thèm cho vào cơ.

Yến Thu Xu không thích ăn cháo ngọt, nên nàng không làm sẵn, nàng muốn để bọn trẻ tự mình điều chỉnh khẩu vị.

"Cháo không có đường khó ăn lắm!"

"Phải! Không có đường thì không ngon nữa! A Xu tỷ tỷ, tỷ thật sự không cần cho thêm đường sao?"

Yến Thu Xu ôm bát cháo ngồi cách xa bọn họ: "Không cần!"

Tiêu Bình Tùng trông rất hiểu chuyện, nói: "Đừng ép A Xu tỷ tỷ, tỷ ấy mà ăn đường là sẽ mập lên đấy."

Uyển Nhi đã hiểu, nhanh nhảu nói: "Ồ, vậy ta nên ăn nhiều một chút, mẫu thân nói ta gầy."

A Hoành cũng gật đầu: "Vậy ta cũng ăn nhiều."

Chỉ có Đông Đông là tự mình dập tắt ý nghĩ muốn thêm một muỗng đường, tự thu mình lại yên lặng ngồi một góc, không nói thêm tiếng nào.

Uyển Nhi cười trộm một tiếng: "Đông Đông, ngươi không được ăn nữa, mập quá rồi!"

Thực ra thì mấy đứa nhỏ được ăn ngon, mặt bánh bao núng nính dễ thương, cũng không tính là béo.

Đông Đông ngượng ngùng lườm cô bé, tay bưng bát cháo húp ừng ực, tiện thể che kín khuôn mặt.

Tiêu Bình Tùng hỏi: "Đông Đông, ngày mai có muốn cùng nhau tập thể dục không?"

Đông Đông vội vàng đặt bát xuống, hùng hổ nhanh chóng chạy ra ngoài: "Không muốn, đệ đi đây! Sắp khai giảng rồi, đệ vẫn muốn chơi thêm!"

Tiêu Bình Tùng: “…”

*

Màn đêm buông xuống, tiểu đội nhỏ ăn vụng xong thì ai nấy lại lặng lẽ trở về nhà của mình.

Khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, cũng là lúc mà A Hoành phải tạm biệt Tiêu gia.

Xương Vương phi đã đến từ sáng sớm.

Nàng ấy là Vương Phi nên sẽ cần hành lễ trước. Bởi vậy đến khi nàng tới ắt sẽ có người thông báo trước. Tiêu phu nhân theo đúng phép tắc mang theo người ở trong phủ tiến đến nghênh đón, Yến Thu Xu cũng ở trong đó.

Xe ngựa dừng lại, Xương Vương phi được cung nhân đỡ xuống dưới, Tiêu phu nhân đi đầu hành lễ.

Bà vừa khuỵ gối, Xương Vương phi lập tức chạy tới đỡ bà lên.

Ngay sau đó, một nam tử trẻ tuổi khác có sắc mặt tái nhợt, gầy gò đi xuống, mọi người lại hành lễ, Xương Vương phi lại vội vàng chạy tới đỡ bọn họ.

Lúc này, Yến Thu Xu vốn tưởng rằng vậy là hết rồi, không ngờ phía sau lại xuất hiện thêm một cậu bé dáng vẻ trầm tĩnh lặng lẽ đi tới.

Sau khi Yến Thu Xu nhìn kỹ hơn, nàng nhận ra cậu bé này đúng thực là Chu Chiêu Cần.

Vì mẫu thân tự sát, y phục hắn mặc từ trên xuống dưới toàn bộ đều là màu đen, hai má hóp lại, gầy đi rất nhiều, khoảnh khắc được Xương Vương phi dẫn đi, hắn như một con rối bị giật dây, để mặc cho người ngoài điều khiển mình, trông vừa ngơ ngác lại ngốc nghếch.

Khi cung nhân bế hắn xuống xe ngựa, không cẩn thận đã để phần đầu đập vào thành xe ngựa, cung nhân cuống quít che đầu hắn lại, bởi vì Tiêu phu nhân và những người khác đang nói chuyện phía trước, tiếng động kia cũng không lớn lắm nên không ai phát hiện ra.

Chu Chiêu Cần vẫn im lặng, cứ như thể như chưa từng có cú va chạm kia.

Cung nhân vội vàng đặt hắn xuống, một bảo mẫu có dung mạo xinh đẹp đi tới đỡ hắn đến bên cạnh Xương Vương phi.

Chu Chiêu Cần lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút, nhưng vừa ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Yến Thu Xu đang đứng trước mặt, hốc mắt lập tức đỏ lên, bước chân run run, Xương Vương phi còn tưởng rằng hắn khó chịu, vội vàng đỡ lấy, hắn lại bất động thêm lần nữa.

Yến Thu Xu hít một hơi thật sâu, trong giây lát cảm nhận được một nỗi khiếp sợ.

Nhưng ngẫm lại, mọi chuyện quả thực đều là điều bất đắc dĩ.

Trong số các vị hoàng tử, Xương Vương là nhi tử thứ hai, có duy nhất một đứa con trai, do tai nạn năm năm trước nên hắn không có thêm con nối dõi, Tam hoàng tử chỉ kém hắn hai tuổi, một năm sau khi kết hôn thì sinh ra Chu Chiêu Cần.

Các phi tần khác tuy dù có mang thai nhưng những đứa trẻ ấy đều chết yểu…
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 119: Chương 119



Hoài Vương, Thuận Vương, Tuyên Vương so với các huynh trước nhỏ tuổi hơn rất nhiều, bọn họ không thành hôn, hoàng thất cũng không có tôn bối, chỉ có hai người này, một người bị phụ thân khinh thường, xem nhẹ, một người thì tính tình kiêu ngạo, ngang ngược.

Ai mà ngờ đứa trẻ đang đứng trước mặt còn rụt rè hơn cả A Hoành năm đó, điều này thật khiến người ta phải xót xa.

Tiêu phu nhân cũng thất thần đôi chút, nhưng nghĩ lại thấy thế giới rộng lớn như vậy, những chuyện như này có thể xảy ra với bất cứ ai, một lát sau, bà đã lại phản ứng rất nhanh, mời bọn họ ngồi trong phòng khách: “Vương gia, Vương phi, bên này, mời.”

"Tiêu phu nhân không cần khách khí." Xương Vương phi cũng rất mực phải phép với Tiêu phu nhân, còn đặc biệt hành lễ, bà nắm lấy tay con trai của mình, tay kia cũng không buông Chu Chiêu Cần ra, hai tay hai bên đều dắt theo hai hài tử, chậm rãi bước đi, ánh mắt rất ôn nhu, A Hoành nói vài câu, nhưng vẫn không quên nhìn sang phía Chu Chiêu Cần.

Yến Thu Xu vẫn luôn theo dõi bọn họ, trong lòng nàng cũng cảm thấy được an ủi đôi chút.

Hắn không có mẫu thân, cha hắn thì bị giam cầm, nhưng dù sao hắn cũng được Xương Vương phi chăm sóc, do với A Hoành năm đó thì hoàn cảnh quả thực tốt hơn rất nhiều.

Tạ Thanh Vận bước đi cũng không nhanh, nàng lui ra phía sau hai bước, đi cùng Yến Thu Xu, nhẹ giọng nói: "A Xu yên tâm, Vương phi là người lương thiện, nhất định sẽ đối tốt với Nhị hoàng tôn."

Yến Thu Thư cười mỉm, gật gật đầu.

Nàng có chút lo lắng, cũng không phải chuyện gì khác, Tam hoàng tử bị giam cầm cùng Thái tử nhưng bọn họ không giống nhau, hắn ta đã tạo phản, bị giáng xuống làm thường dân, sau đó bị tống giam, phạm tội rất nặng, nếu như không phải là nhi tử của hoàng đế, hắn ta chắc chắn đã sớm bị tru di cửu tộc.

Dưới tình huống như thế, Chu Chiêu Cần đã mất cả cha lẫn mẹ, nếu sau lưng có người muốn báo thù thì chắc chắn không thể động đến Tam hoàng tử, chỉ còn lại Chu Chiêu Cần, dù gì thì hắn cũng mới chỉ có 5 tuổi.

Dù sao thì đó cũng là chuyện của hoàng thất, không đến lượt nàng can thiệp.

Tuy nhiên, ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, một loạt suy nghĩ khác liền đổ ập xuống người Yến Thu Xu.

Tiêu phu nhân tiếp đãi người nhà Xương Vương, Yến Thu Xu yên lặng ngồi xuống uống trà, không hé miệng nói bất cứ lời nào.

Nàng không định nhúng tay vào mấy chuyện này.

Cho đến khi nghe có tiếng gọi:

"Yến cô nương."

Yến Thu Xu giật mình, ngẩng đầu lên thấy Xương Vương phi đang mỉm cười nhìn mình, đối mặt với ánh nhìn của Xương Vương phi, nàng có chút ngượng ngùng.

"Có chuyện gì sao, Vương phi?"

Xương Vương phi liếc nhìn hai đứa bé đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cảm kích nói: “Đa tạ Yến cô nương đã chăm sóc cho tiểu tử nhỏ A Hoành này, trông nó hoạt bát và mạnh mẽ hơn rất nhiều, dạo này ta bận quá, không tiện tới nói lời cảm tạ, nhân dịp hôm nay tới đây, ta có một món quà nhỏ, mong Yến cô nương nhận lấy.”

Nàng ấy nhìn ma ma đứng bên cạnh.

Ma ma đưa tay lên, ra hiệu cho cung nữ đưa đến một chiếc hộp gỗ lớn màu đỏ, ma ma đích thân giao nó cho Yến Thu Xu.

Yến Thu Xu không ngờ lại có chuyện này, nàng sững sờ đứng dậy, do dự nhìn về phía Tiêu phu nhân.

Thấy Tiêu phu nhân gật đầu, nàng mới mỉm cười, hành lễ rồi nhận lấy món quà: “Đa tạ Vương phi, ta thực sự thích A Hoành, hắn là một đứa trẻ hiểu chuyện, chăm sóc cũng không tốn nhiều công sức. Vương phi quả thực khách khí quá rồi.”

Thủy Mỗi nhanh tay đón lấy, giúp nàng cầm chắc món quà.

Xương Vương phi nhếch miệng cười, thấy nàng tiếp nhận liền vui vẻ nói: "Thật ra ta còn có một yêu cầu hơi chút quá đáng, nghe nói Yến cô nương rất giỏi chơi với trẻ con, A Hoành cũng rất thích ngươi, dạo gần đây cảm xúc của A Cần có chút đi xuống. Hiện giờ đã có phủ đệ* mới, tuy rằng an toàn nhưng ta thật sự có quá nhiều việc, không còn có thể chăm chút mọi thứ chu toàn được nữa .
 
Back
Top Bottom