- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
(Bl) Hãy Lựa Chọn Anh Hùng Của Bạn Thật Cẩn Thận (2)
Ngoại truyện 1.2
Ngoại truyện 1.2
Vậy là cuộc xung đột cấp bách nhất đã tạm thời được giải quyết, các Tinh Tú, ngoại trừ cừu con, đã chuẩn bị rời đi.
Chính xác hơn là quay về thế giới của các Tinh Tú. –Chúng ta bây giờ sẽ đi đánh thức các Tinh Tú đang say ngủ.
Dù thế giới này có thể vận hành mà không cần đến Thần, nhưng để điều phối một thế giới mới một cách toàn vẹn thì vẫn cần đến các Tinh Tú.
Sẽ mất rất thời gian nếu để họ tự tỉnh giấc, nên tốt hơn là chúng ta sẽ trực tiếp đi đánh thức họ. –Vả lại, chúng tôi... cũng cần phải xin lỗi các Tinh Tú đó nữa.
Vì sự ngạo mạn của chúng tôi mà họ đã bị tước đoạt sức mạnh và bị ép chìm vào giấc ngủ, chắc chắn họ đang tức giận lắm.
Hamal và Sheratan vừa giải thích vừa cựa quậy móng guốc trước.
Dáng vẻ đó trông hệt như lúc cừu con lén ăn hết bánh quy một mình hay gây chuyện rồi nhìn trộm sắc mặt của Shane.
Dĩ nhiên vì thân hình to lớn nên trông có phần khó ưa hơn, nhưng nghĩ đến việc cừu con khi lớn lên cũng có thể sẽ như vậy, cậu lại thấy có chút đáng yêu.
Rốt cuộc thì chúng cũng giống như cừu con cả thôi.
Shane thấy điều đó khá thú vị nên đã khẽ mỉm cười.
Dù rằng khi nghĩ đến quy mô của những tai họa mà chúng đã gây ra ở thế giới trước thì đây chẳng phải là tình huống đáng để cười chút nào.
Lũ cừu này, từ giờ sẽ không gây thêm rắc rối nữa chứ?
Nếu các Tinh Tú khác tích cực kiềm chế thì chắc chúng sẽ không thể tự mình hành động ngang ngược như trước nữa... –Cái tên Hamal đó, với con người thì cũng thôi đi, nhưng đặc biệt là với các Tinh Tú thì nghiệp quả của hắn đã chồng chất lắm rồi.
Chỉ riêng việc thanh toán hết đống đó thôi cũng đủ khổ sở rồi.
Chắc phải bị đày đọa ít nhất là vài tháng đấy. –Bởi vì hắn đã tước đoạt sức mạnh của các Tinh Tú rồi dùng hết vào việc thực hiện kế hoạch đáng ngờ của mình mà.
Dù là Tinh Tú hiền lành và dịu dàng đến đâu đi nữa thì đến nước này chắc cũng tức đến tận óc rồi phải không?
Mà, chúng tôi cũng chẳng làm gì tốt đẹp, nhưng ít nhất cũng không gây ra đại họa như Hamal nên chắc sẽ ổn thôi.
Alicia vừa lượn lờ xung quanh Hamal và Sheratan vừa nói kháy.
Lũ cừu có vẻ thấy khó chịu nên đã vung sừng định đuổi đi, nhưng lũ cá lại dùng thân hình nhỏ bé của mình lách qua lách lại và tiếp tục trêu chọc.
"Tụi bây cũng mặt dày thật đấy...
Chính mình cũng đã tẩy não các Triệu Hồi Sư để gây náo loạn còn gì." ―Đó là phương án thứ hai để đẩy lùi 'bóng tối' mà!
Mà, chúng tôi cũng không nghĩ rằng hành động lúc đó là hoàn toàn đúng đâu.
Chúng tôi cũng thấy có lỗi chứ bộ. —Dù vậy cũng đừng đày đọa quá!
Giờ thế giới đã ổn định rồi nên chúng tôi cũng sẽ thử sống tốt hơn một chút.
Vốn dĩ chúng tôi là những Tinh Tú tiếp thêm dũng khí cho mọi người đó.
Shane bật cười cay đắng vì quá đỗi vô lý, nhưng vẫn gật đầu.
Phải rồi, nếu từ bây giờ họ chấn chỉnh lại và tập trung vào vai trò vốn có của Tinh Tú thì cũng không đến nỗi tệ.
Lũ cá này dù xưa hay nay vẫn đáng ghét vô cùng, nhưng chúng đã nói như vậy thì cậu cũng mong chúng sẽ thực sự sống một cuộc đời lương thiện.
Cậu thầm cổ vũ cho chúng.
Đúng lúc đó, Hamal sải bước đến gần Shane rồi đưa đầu sừng về phía cậu.
Khi Shane vô thức nắm lấy chiếc sừng, một luồng khí ấm áp và dịu dàng đã lan tỏa ra từ đó.
Cảm giác như có một sức mạnh mới đang được truyền vào cơ thể cậu. –Ta sẽ mất khoảng một hai tháng để đánh thức các Tinh Tú khác dậy, nên trong khoảng thời gian đó sẽ khó có thể liên lạc được.
Sau đó thì cũng sẽ bận rộn điều phối thế giới nên chắc sẽ không thường xuyên xuống hạ giới được đâu.
"À, ra vậy...
Mà vừa rồi là gì thế?
Ngươi đã truyền gì cho ta phải không?" –Dù cậu đã từ bỏ thần tính, nhưng cậu vẫn là ân nhân của tất cả chúng ta.
Vì vậy, chúng ta sẽ để lại toàn bộ sức mạnh và sự gia hộ còn lại của mình cho cậu. –Nếu ngài cần sự giúp đỡ trực tiếp của chúng tôi, xin hãy liên lạc qua Mesarthim.
Sau khi đánh thức các Tinh Tú và có thể hành động, chỉ cần các vị gọi, chúng tôi sẽ lập tức đến ngay.
Hamal và Sheratan nói xong liền cúi đầu chào Shane một cách cung kính.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, Shane dang rộng vòng tay ôm chầm lấy hai chú cừu.
Chúng không còn to lớn như trước nữa nên cậu có thể ôm trọn chúng trong vòng tay.
Lần đầu tiên chạm vào, bộ lông và làn da của chúng có phần hơi thô ráp, nhưng ít nhất hơi ấm của chúng cũng ấm áp như cừu con.
Khi chúng lơ lửng bay lên trời cao, chú cừu máy vốn đang quanh quẩn bên cạnh Shane cùng cừu con cũng bay lên theo.
Những hạt màu đen như làn khói đen từ từ thoát ra khỏi người cừu con rồi bay theo sau cừu máy.
"Mày cũng đi cùng sao?" [Chính xác hơn là tất cả các model B của chúng tôi đều đi.
Chúng tôi cuối cùng đã trở thành 'bóng tối' và không thể quay lại làm Tinh Tú được nữa, nhưng 'bóng tối' cũng có những việc mà 'bóng tối' có thể làm.
Ít nhất là so với thế giới trước đây, những việc chúng tôi có thể làm đã nhiều hơn rồi.] Cừu máy vừa nói vừa nhún vai ra vẻ ta đây một cách kỳ lạ.
Mà cũng phải thôi.
Giờ đây 'bóng tối' và những cái bóng đều có vai trò riêng của mình.
Không chỉ đơn thuần là vai trò bị các anh hùng mang sức mạnh ánh sáng đánh bại, mà chúng sẽ nỗ lực vì sự ổn định và duy trì của thế giới ở một lĩnh vực khác với các Tinh Tú.
Dĩ nhiên, những cuộc chiến cục bộ giữa con người và 'bóng tối' sẽ không hoàn toàn biến mất.
Thế giới này vốn được tạo ra với tiền đề là con người và 'bóng tối' đối đầu nhau, nên dù có tái tạo lại thế giới bằng một bản thiết kế mới đi chăng nữa, cũng khó có thể khiến mối quan hệ của cả hai bên trở nên hoàn toàn thân thiết.
Nhưng nếu trong quá trình đó có sự giao lưu và tuần hoàn theo cách riêng của chúng, thì cũng không phải là chuyện quá tệ.
Nếu đó không phải là một cuộc chiến vô nghĩa bào mòn thế giới, mà là một cuộc chiến để giải quyết những mối hận thù mà chúng ta muốn phủ nhận rồi để mỗi bên có thể trưởng thành hơn một bước.
Vậy thì ít nhất chúng ta cũng đang đi theo một hướng tốt đẹp hơn trước đây.
Có 24 vạn thiết bị đầu cuối (model) đã tham gia vào việc tạo ra bản thiết kế của thế giới, nên chắc chắn 'bóng tối' và những cái bóng cũng sẽ tự mình làm tốt thôi.
Shane vẫy tay tiễn các Tinh Tú đang bay lên trời cao.
Các Tinh Tú bay vút lên như thể sẽ du hành vượt ra ngoài những đám mây, rồi cuối cùng cũng biến mất. –Cuối cùng thì chỉ còn lại một mình tôi ở hạ giới...
Tất cả đều đi hết rồi.
Cừu con nhìn theo bóng lưng của các Tinh Tú với vẻ mặt kỳ lạ, và khi họ hoàn toàn biến mất, nó liền leo lên ngồi trên vai Shane.
Đã khá lâu rồi cậu mới lại cảm nhận được hơi ấm nóng lan tỏa trên vai mình.
Vẻ mặt của cừu con vẫn bình thường như mọi khi, nhưng Shane đoán rằng trong lòng nó hẳn đang có một cảm giác buồn vui lẫn lộn.
Nhưng tại sao nó lại không đi theo mà ở lại?
Lẽ nào là vì đã có tình cảm với Shane chăng?
"Sao thế, mày cũng muốn đi cùng à?" –Cũng không hẳn ạ.
Vốn dĩ tôi cũng không biết thế giới của Tinh Tú là nơi như thế nào, và hơn hết, nếu lên đó chắc tôi sẽ phải làm việc quần quật đến mức đổ bệnh mất thôi...
Tôi thích cùng mọi người du hành ở thế giới này hơn!
Được ngắm nhiều thứ hay ho, được lăn lộn chơi đùa trên đồng cỏ, và được ăn nhiều món ngon nữa!
Chỉ vì để ăn chơi mà ở lại thôi sao.
Nếu là bình thường, chắc cậu đã véo má nó vì quá đỗi vô lý rồi, nhưng Shane chỉ cười và xoa đầu cừu con.
Đó là một quyết định sáng suốt.
Vốn dĩ nếu lỡ chân bước vào một công ty khởi nghiệp hay mới thành lập thì sẽ phải vất vả vô cùng để xây dựng lại hệ thống.
Cứ chơi thỏa thích khi còn có thể, rồi sau này khi hệ thống đã ổn định thì lẻn vào sẽ tốt hơn cho bản thân nó.
Hơn nữa, Mesarthim vẫn còn nhỏ.
Chơi nhiều, ăn nhiều và ngủ nhiều là đặc quyền của trẻ con.
Dù không biết chính xác vòng đời của Tinh Tú là như thế nào, nhưng cừu con còn chưa đầy một tuổi nên chắc chắn thuộc dạng nhỏ.
Thực tế thì nó cũng chẳng khác gì một đứa trẻ sơ sinh, nên việc được du hành thế giới một cách bình yên dưới sự chăm sóc của mọi người cho đến khi trưởng thành cũng là đủ rồi, phải không? —À, ờ, dĩ nhiên là vì tôi cũng thích ở cùng với ngài Shane nữa!
Thế giới của Tinh Tú chắc cũng không cô đơn hay gì đâu, nhưng nếu được cùng ngài Shane đi đây đi đó thì chắc chắn sẽ vui hơn nhiều!
Tôi không phải đang viện cớ muộn màng đâu...!
"Biết rồi, biết rồi mà.
Mesarthim của chúng ta ngoan lắm, được chưa?"
Dù có cù lét vào hông nó như để trêu chọc, Shane cũng vô cùng vui mừng khi được đi cùng cừu con.
Nếu không có hơi ấm và sức nặng của sinh vật nhỏ bé này, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy trống vắng lắm.
Từ lúc mới đặt chân đến thế giới trước cho đến bây giờ, họ đã luôn ở bên nhau, nên nếu cùng nhau du hành ở thế giới mới thì chắc chắn sẽ rất vui.
Và, không chỉ có chú cừu con này, mà cả những người khác nữa...
Trong lúc Shane đang xoa đầu cừu con, các anh hùng đã nhìn cảnh đó với vẻ mặt thanh thản.
Shane khẽ ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Meltier.
"Anh cũng sẽ đi du hành cùng tôi chứ?
Mel...
à, khoan đã."
Nhắc mới nhớ, bây giờ nên gọi tên Meltier như thế nào đây?
Dù Shane đã quen với cái tên Meltier, nhưng anh vẫn có tên thật.
Thấy Shane có chút do dự, Meltier mỉm cười và trả lời.
"Tôi thích cái tên Meltier hơn.
Tất nhiên tôi cũng không thể nào hoàn toàn từ bỏ tên thật Alkaid của mình... nhưng được gọi bằng một cái tên mới ở một thế giới mới cũng không tệ đâu ạ."
"Vậy sao?
Thế tôi gọi anh là Meltier được chứ?"
"Ngài làm vậy thì tôi lại càng vui mừng ấy chứ.
À, những vị khác cứ gọi theo ý muốn là được ạ.
Nếu muốn gọi bằng tên cũ thì cũng không sao."
Charoite khẽ gật đầu với vẻ mặt hơi phụng phịu, còn Farzan thì nhìn cảnh đó với ánh mắt đầy hứng thú.
Đang mỉm cười nhìn họ, Shane bỗng nhớ ra một điều có chút vướng bận trong lòng.
Cũng không phải là vấn đề quá nghiêm trọng, nhưng...
"À, phải rồi.
Nhân tiện thì Farzan, cậu định thế nào?
Giờ không có ma lực của tôi, cậu vẫn ổn nên cũng không còn lý do gì để phải đi theo tôi nữa.
Hay là cậu cũng dùng thời hạn một năm, rồi sau đó, cậu sẽ tính sổ với tôi...?"
"Hả?
Ngươi đang nói gì vậy.
Thời hạn đó là chuyện của bọn kia.
Dĩ nhiên là không có lý do gì để phải đi theo ngươi, nhưng cũng chẳng có lý do gì để không được đi cùng ngươi cả, đúng không?"
"Nói cũng phải nhỉ?"
"Chứ sao.
Mối lương duyên được kết nối bằng Triệu Hồi Thuật đã kết thúc, nhưng ngươi là đồng đội đã cùng ta du hành một thời gian dài mà?
Alkaid cũng vậy.
Nếu có những người bạn đồng hành tốt thì chẳng phải đó sẽ là một chuyến đi đầy vui vẻ sao?"
Farzan vừa nói vừa nhún vai.
Trong ánh mắt của cậu ta vẫn còn vương lại một sự hứng thú và tinh nghịch kỳ lạ.
"Vả lại, cả hai đều là những kẻ không đáng tin ở nhiều mặt nên nếu chỉ có hai người các ngươi đi cùng với nhau thì chắc chắn sẽ lại gây ra chuyện gì đó.
Mesarthim thì thay vì can ngăn, có lẽ sẽ bị cuốn vào rồi lại lăn lộn khắp nơi.
Vậy nên có ta đi cùng thì sẽ tốt hơn, không phải sao?"
"Chà, nói cứ như tôi với Meltier là một lũ gây rối không bằng...!
Mà còn cô Charoite thì sao?
Cô và ngài Ruziher sẽ thế nào?"
"Thằng nhóc đó hả?
Vốn dĩ ngoài việc cung cấp ma lực ra thì cũng chẳng có tác dụng gì khác.
Giờ vấn đề đó cũng đã được giải quyết rồi thì còn lý do gì để dính líu nữa?
Đương nhiên là phải theo bên này rồi."
Theo bên này sao?
Farzan đi cùng thì còn hiểu được, chứ đến cả Charoite cũng tham gia chuyến đi thì cậu không ngờ tới.
Shane bất giác quay đầu về phía Ruziher.
Ruziher đang cùng các Triệu Hồi Sư khác bàn bạc về công việc sau này nên không hề quan tâm đến Charoite.
Cậu có chạm mắt với Grace một lúc, nhưng người đó chỉ mỉm cười cảm ơn và khẽ cúi đầu chào.
Rõ ràng là cả hai không có một chút ý định nào muốn đưa Charoite đi cùng.
"Vậy, cô có lý do gì để theo tôi sao...?"
"Thật ra cũng chẳng có lý do gì để dính líu với ngươi cả, nhưng với tên Người dẫn đường kia thì có."
Bà ta vừa nói một cách thờ ơ vừa hất đầu về phía Meltier.
Nhắc mới nhớ, trông Charoite bây giờ không giống như đang phê thuốc.
Có lẽ Meltier đã dùng cách nào đó để gây ảnh hưởng đến bà ta.
Mà, nếu vì lý do đó thì đúng là Charoite nên đi theo phe này.
Để giữ được sự tỉnh táo, sự tồn tại của Meltier là vô cùng cần thiết đối với bà ấy.
"Nhắc mới nhớ, lúc tạo ra thế giới mới, nếu tiện tay cải thiện luôn thể chất của cô Charoite thì tốt rồi.
À, tôi không quên đâu.
Chỉ là lúc đó có quá nhiều việc phải lo nên không thể tập trung vào việc cải thiện thể chất của từng cá nhân được."
"Cũng không sao, nhưng đó chẳng phải là nói quên rồi còn gì?"
"Ơ, nghe lại thì đúng là quên thật, chỉ riêng việc tạo ra một thế giới theo đúng bản thiết kế thôi cũng đã quá sức rồi!
Dù lúc tạo ra thế giới chắc tôi cũng đã vô thức đưa vào một phương án cải thiện rồi, nhưng giờ lại không nhớ ra được phương án đó là gì..."
Dù đó là chuyện không đâu, Shane vẫn luống cuống viện cớ, nhưng Charoite chỉ nhún vai như thể chẳng có gì to tát.
Vốn dĩ bà ta cũng chẳng để tâm, nếu Shane không nói ra thì có lẽ bà ta cũng chẳng hề để tâm.
"Có phương án cải thiện sao?
Vậy thì may rồi.
Nhưng ta đi cùng không phải vì lý do đó đâu."
"Vậy, thì là vì sao ạ?"
"Để lúc ngươi không để ý thì đấm cho tên kia một phát vào bụng.
Tên đó vẫn chưa thanh toán xong nghiệp quả của mình đâu?
Đã biến người khác thành kẻ ngốc rồi bẻ cổ người ta thì cũng phải chuẩn bị tinh thần bị ăn đòn đi là vừa."
Charoite vừa nói vừa nhếch mép cười.
Nói là thật lòng thì lại có vẻ vui sướng, mà nói là đùa thì lại có vẻ nghiêm túc một cách kỳ lạ, nên Shane bất giác phải dang hai tay ra để che chở cho Meltier.
Không, không được giết người.
Dù gì thì ở thế giới này Meltier cũng chỉ có một mạng thôi!
Các anh hùng độc lập rồi thì tốt, nhưng họ không còn có thể hồi sinh nhờ sức mạnh của Triệu Hồi Sư nữa, nên nếu Meltier chết ở đây thì thật sự là hết đó trời!
Nhưng nỗ lực của Shane bỗng hoá hư vô, đến cả Farzan khi thấy cảnh đó cũng cười một cách hứng thú và tham gia vào.
"Phải rồi, ta cũng có hứng thú với việc thanh toán nghiệp quả đó đấy.
Dù Alkaid lúc đó là bất đắc dĩ, nhưng kết quả là hắn vẫn chưa trả được nợ mạng của chúng ta, đúng không?
Trên đời này còn có gì quý hơn mạng người chứ.
Ngươi nghĩ sao, hả?"
Thấy hai vị anh hùng cùng lúc mỉm cười đầy ẩn ý và tiến lại gần, Shane tái mét mặt.
Dù có nghĩ thế nào đi nữa, cậu cũng không thể nào can ngăn được cả hai cùng một lúc.
Vốn dĩ cả hai đều không phải là người có thể can ngăn là sẽ nghe lời, và Shane, người đã mất cả thần tính lẫn Triệu Hồi Thuật nên không còn chút sức mạnh nào, không có tự tin có thể bảo vệ được Meltier.
Nhưng người trong cuộc bị đe dọa (?) là Meltier lại chỉ mỉm cười một cách thích thú.
Thậm chí cậu còn nghi ngờ rằng anh đang vui vẻ nhìn bộ dạng luống cuống của Shane giống như những người đồng đội khác.
"Vâng, à.
Tốt quá rồi.
Nhờ vậy mà chúng ta đã có thêm một mục tiêu cho chuyến đi rồi, phải không?"
"...Có thêm mục tiêu sao?"
"Đúng vậy, thưa ngài Shane.
Không chỉ đơn thuần là ngắm nhìn thế giới, mà việc đặt mục tiêu là thanh toán nghiệp quả của tôi với những vị này và cả những người quen khi xưa đã cùng chinh phục Đại Mê Cung cũng không tệ, đúng không ạ?
Dù đó là tình thế bất đắc dĩ, nhưng tôi nhất định phải trả giá cho tội lỗi đã phản bội và cướp đi sinh mạng của mọi người."
Trước thái độ bất ngờ sảng khoái đó của anh, Shane tròn mắt.
Mà, nếu ở đây Meltier từ chối việc thanh toán thì cũng không hợp lý cho lắm.
Dù cho anh đã thất bại do vận rủi hay bất khả kháng, nhưng sự thật vẫn là Meltier đã không hề giải thích gì với đồng đội, đã thế còn lừa dối và giết chết tất cả họ vẫn không thay đổi.
Không chỉ các Triệu Hồi Sư hay các Tinh Tú.
Meltier cũng phải thanh toán nghiệp quả kéo dài từ thế giới trước.
Anh không hề chớp mắt trước lời đe dọa pha lẫn trêu đùa của đồng đội mà nhìn xung quanh.
"Nếu là ở thế giới trước thì còn có thể viện cớ, nhưng bây giờ thì không được nữa.
Nào là 'tôi không thể làm gì khác được', nào là 'thế giới đã như vậy rồi nên không còn cách nào khác nữa'...
Ở thế giới mới này, những lời bao biện như vậy sẽ không còn tác dụng nữa, nên từ bây giờ, tôi chỉ còn cách dốc toàn lực để thanh toán cho quá khứ mà thôi."
"...Nói cũng phải."
"Tôi không biết phạm vi 'anh hùng' mà ngài Shane đã hồi sinh là đến đâu, nhưng nếu trong số họ có những đồng đội đã cùng tham gia chuyến viễn chinh Đại Mê Cung, thì tôi cũng phải xin lỗi họ.
Nhắc mới nhớ, Hiberin đã biến đi đâu mất rồi."
"Chắc là đã đi cùng với cậu Chelet từ sớm rồi?
Lúc các Triệu Hồi Sư và các anh hùng đối đầu nhau cũng không thấy ông ta đâu."
Lần cuối cậu nhìn thấy vẻ mặt của Hiberin, ông ta đã không còn vẻ điên cuồng như trước nữa.
Có lẽ ông ta cũng đã lấy lại được lý trí vốn có của mình.
Ông ta rời đi là để cải thiện mối quan hệ với Triệu Hồi Sư của mình, hay là vì ngại đối mặt với Meltier nên đã bỏ trốn?
Dù là thế nào đi nữa, tốt nhất là nên giải quyết dứt điểm mối ân oán với vị anh hùng đó.
Hơn nữa, Shane cũng nợ vị anh hùng đó một ân tình.
Nếu không có 'lời tiên tri' của nhà tiên tri đó, có lẽ Shane đã không thể trở về hạ giới mà đã ở lại làm một vị Thần rồi.
Nhất định một ngày nào đó cậu sẽ gửi lời cảm ơn đến vị đó.
"Vậy, mục tiêu đã được quyết định rồi nhỉ.
Cho ngài Shane xem một thế giới mới, và tôi sẽ trả hết nghiệp quả của kiếp trước.
Chừng đó là đủ rồi, phải không?"
"Thêm một cái nữa.
Tìm phương án cải thiện để chữa thể chất của ta."
"Vậy cũng tốt.
Tôi cũng phải trả nợ tội lỗi trong quá khứ với ngươi, Charoite, nên tôi sẽ tích cực giúp đỡ."
"Ta cũng muốn thêm một cái nữa... nhưng mà, ừm, không biết nữa.
Ta cứ theo việc thanh toán nghiệp quả, và đi đây đi đó cùng các ngươi để ngắm những thứ thú vị thôi." –Vậy thì tôi cũng xin thêm một cái nữa ạ!
Thử hết tất cả các món ngon trên đời!
Và thế là, mục tiêu của chuyến đi đã được quyết định.
Theo hướng thanh toán quá khứ và chào đón những điều mới mẻ.
Shane cầu mong Meltier sẽ thanh toán được nghiệp quả trong quá khứ một cách suôn sẻ.
Cậu mong anh sẽ vượt qua được thất bại trong quá khứ và tiến thêm một bước nữa, đạt được sự trưởng thành của riêng mình.
Chỉ là, Shane vẫn chưa nhận ra.
Rằng cậu đang hành động như thể mình không hề liên quan gì đến việc 'thanh toán nghiệp quả', nhưng thực tế, cậu cũng có một vấn đề cần phải thanh toán từ thế giới trước.