Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl] - Có Thương Cậu Không?

[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 49: Cá chậu chim lồng


Đêm hôm gió thổi lạnh, tiếng ếch nhái ễnh ương kêu rân trời, Thường đứng trước cửa phòng cậu mợ ba không hiểu sao cảm thấy hơi bồn chồn không yên."

Cô chủ ơi, mở cửa cho con."

Cậu gõ cửa mấy tiếng rồi gọi, nhưng đứng được một hồi vẫn không thấy ai ra, cũng không có người trả lời mình."

Cô chủ ơi, con Thường nè, con mang thuốc tới."

Thường lại gọi thêm mấy lần, rốt cuộc cũng có tiếng bước chân vang lên, cánh cửa bị mở mạnh ra, cậu nhìn người phụ nữ đầu tóc bù xù, đôi mắt đỏ cạch sưng vù, quần áo nhăn nhúm trước mặt mà sững người."

Cô... cô chủ... có chuyện gì..."

"Vô đi."

Ngọc Diệp không có ý tiếp chuyện trước cửa, giọng cô khản đặc, lạnh nhạt quay người bước vào trong."

Cô chủ... chuyện gì vậy?"

Thường theo sau Ngọc Diệp, cảnh tưởng trong phòng càng khiến cậu không thốt lên nổi lời nào.

Trên sàn đồ đạc bừa bộn, ghế ngồi ngã nghiêng ngã ngửa, ngay cả mền gối chỗ trường kỷ cô chủ hay nằm cũng lung tung tan nát hết cả lên.

Ngọc Diệp không thèm quan tâm đến Thường, cô ngồi vào bàn trang điểm, vớ lấy cây lược gỗ đã gãy làm đôi, bắt đầu chậm rãi chải tóc.Thường càng nhìn càng sốt ruột, cậu chợt nhớ đến cậu ba Quý ở trong, vội vội vàng vàng chạy xộc vào.

Giường chiếu đúng là không khác gì bãi chiến trường bên ngoài, duy người vẫn luôn nằm ở đây thì không thấy đâu nữa."

Cô chủ, cậu ba đâu cô?"

Thường ôm khay thuốc, ngớ người bước ra hỏi.

Ngọc Diệp lúc này đã chải tóc gọn gàng xong, cô nhìn mình trong gương, bình tĩnh trả lời Thường:"Đi lấy vợ mới rồi."

"Dạ?"

Thường nghệt mặt ra không hiểu cô chủ vừa nói cái gì.

Ngọc Diệp mở hộc lấy một đôi bông tai khảm vàng đính hồng ngọc quý giá, vừa đeo vừa từ tốn giải thích:"Hồi trưa này bà má chồng tốt bụng của tao có ghé qua.

Bả kêu thương tao một mình chăm chồng, nên tháng sau sẽ rước thêm một người vào phụ."

Tay Thường đổ mồ hôi lạnh, cậu không nhịn được mà nói:"Nhưng mà cậu ba..."

"Mày đừng lo quá, má chồng tao tính toán hết rồi.

Việc lần này bà đã đi coi thầy, nghe nói là cao nhân đắc đạo không phải ai cũng gặp được, tốn của bà gần hết mấy rương hồi môn mới được thầy mách nước cho đó."

- Ngọc Diệp cười khẩy nói - "Vợ mới của cậu ba sinh ngày trăng tròn, tháng sau lại vừa tròn mười tám tuổi, đẹp gái, thầy nói cưới cổ về, bệnh của cậu ba sẽ mau chóng khỏi."

Thường bần thần nhìn cô chủ mình vẫn đang chải chuốt cho xinh đẹp trở lại.

Sau khi đeo vào chiếc nhẫn ngọc xanh, cô quay người ngoắc ngoắc Thường nhẹ giọng nói:"Thuốc của tao với cậu hả?

Mang qua đây cho tao."

Thường chậm chạp bước qua, Ngọc Diệp hơi nhíu mày hối:"Lẹ lên, nguội hết bây giờ."

Cậu mang thuốc qua cho cô, lúc Ngọc Diệp bưng chén lên uống thì Thường bắt đầu dọn dẹp lại phòng ốc một lượt.

Tiếng chén thuốc đặt xuống bàn, Ngọc Diệp lại tiếp tục nói chuyện với cậu:"

Sau này chỉ cần nấu thuốc cho tao.

Thuốc của cậu ba mai mày mang cho con Điệp để nó lo, mày không cần lo nữa."

"Dạ."

- Thường nhỏ giọng đáp.Cậu dựng một chiếc ghế lên, trong lòng muốn hỏi cô chủ có dự định gì không, nhưng rồi tự nhận ra đó là một câu hỏi ngu ngốc chừng nào.

Có câu "Lấy chồng phải lụy theo chồng", nếu có thể dự định chuyện sau này, thì Ngọc Diệp đã cao chạy xa bay từ cái ngày chồng mình vì chơi bời mà nằm liệt ra đó rồi."

Mà bây giờ mới để ý, mặt mũi mày bị làm sao vậy?"

- Ngọc Diệp chợt hỏi.Thường hơi giật mình, cậu đoán chuyện ban chiều vẫn chưa đến tai cô, bèn lựa lời nói dối:"Dạ lúc trưa đi mua thuốc trời mưa lớn trơn trượt quá nên con bị té."

Vừa dứt lời, cậu nghe tiếng Ngọc Diệp bật cười, cô hỏi:"Thường, mày theo tao được bao lâu rồi?"

Thường hơi ngẩn ra, cậu nghiêm túc lẩm bẩm tính rồi đáp:"Dạ nếu không tính từ hồi con mới vô làm ở nhà cô thì cũng được chín năm rồi."

"Chín năm.

Lâu vậy rồi à?"

- Ngọc Diệp hơi ngạc nhiên - "Vậy ra tao cũng không còn trẻ trung gì, đã không còn là thiếu nữ nữa rồi."

"Đâu có đâu, con thấy cô vẫn còn trẻ đẹp lắm mà."

- Thường buột miệng nói.Ngọc Diệp lại cười, cô lắc đầu, thở dài nói:"Mày vẫn khờ khạo như vậy.

Hèn gì đã theo tao đã chín năm rồi vẫn nói dối kém quá."

Thường hơi lúng túng, lỗ tai cậu đỏ lên vì bị bắt thóp.

Ngọc Diệp hỏi cậu:"Tụi hai Sẹo lại ăn hiếp mày à?"

"Dạ không có."

- Thường đáp.Ngọc Diệp lại chẳng thèm quan tâm đến Thường nói gì, cô cảm thán nói:"Tội nghiệp, phải tao không bắt mày theo, có khi giờ mày đã trả xong hết nợ, về phụng dưỡng ba má mày, sau này cưới một cô vợ cùng nhau quán xuyến nhà cửa rồi."

Ngọc Diệp đột nhiên nhắc đến ba mẹ khiến Thường không biết phải nói thế nào.

Thấy cậu im lặng, cô nói tiếp:"Cũng may mày chơi được với thằng tư, nếu sau này nó dẫn mày đi, nhớ xin nó cho về quê một chuyến, coi ổng bả thế nào.

Mày đi biền biệt lâu như vậy, hẳn ba má nhớ mày lắm."

"Vậy cô có nhớ ông bà chủ không?"

- Thường hỏi.Ngọc Diệp lại thở dài một tiếng, mắt cô buồn hẳn, tông giọng cũng xuống mấy phần:"Bây giờ nhớ thì có ích gì.

Cũng tao một hai cãi cha cãi mẹ đòi lấy chồng xa.

Má tao cũng mất vì nhớ con quá độ rồi, giờ tao còn như vầy, mặt mũi đâu mà gặp cha tao nữa."

Thường dọn dẹp xong hết đã gần nửa đêm, Ngọc Diệp vẫn ngồi một chỗ bần thần không nhúc nhích, Thường lo lắng khẽ mở miệng nhắc nhở:"Mền gối con đã đổi mới rồi, cô đi nghỉ sớm đi để mệt."

"Mày đi trước đi, tao ngồi đây lát nữa rồi tao nghỉ."

"Cũng khuya lắm rồi, có gì để mai mình tính, cô cứ đi ngủ trước đi."

Lòng Thường lo lắng không yên, cậu nắn ná không đi, cố khuyên nhủ vài câu."

Tao nói mày đi thì mày đi đi, đừng làm phiền tao nữa."

Ngọc Diệp lạnh giọng đuổi người, Thường chỉ đành thu gom chén thuốc, dặn dò cô thêm một câu rồi mới đi khỏi:"Vậy cô nghỉ sớm nha."

Thường ra khỏi phòng vẫn ngoảnh lại mấy bận rồi mới đi hẳn.

Trong phòng, Ngọc Diệp đợi không còn nghe âm thanh gì nữa, liền mở hộc tủ ra, chăm chăm nhìn mớ trang sức đầy ụ bên trong.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 50: Có đêm thơ thẩn một mình - Ở đây thức cả năm canh rõ ràng


Thường trở về phòng, chong đèn lên cho sáng, tìm lá thư của cậu tư Khanh gửi cho mình ra đọc lại lần nữa, lòng dạ nặng trĩu mới vơi đi phần nào.Cả ngày nay xảy ra nhiều chuyện, giờ cũng đã quá thời gian đi ngủ từ lâu.

Mình mẩy Thường ê ẩm, hai mắt cũng muốn díp lại với nhau, nhưng cậu nhớ mình đã hứa tối nay sẽ viết hồi âm cho Dương Khanh, bèn mau chóng xốc dậy tinh thần, lôi giấy viết ra bắt đầu hí hoáy viết."

Thưa cậu tư,Cậu có khỏe không?

Em đã nhận được thư của cậu rồi, em vẫn khỏe, nhà cửa vẫn ổn, cậu đừng lo lắng quá.

Đối với chuyện học hành, nhờ ơn cậu, ơn thầy Danh, em cảm thấy mình đang tiến bộ mỗi ngày, em chờ cậu về kiểm tra em nhé!Bây giờ cậu đang ở đâu vậy?

Thời tiết chỗ cậu có mưa nhiều như chỗ em không?

Dù thế nào thì cậu cũng phải cố gắng giữ gìn sức khỏe đó.

Em biết cậu kén ăn, lại đến xứ lạ, nhưng đồ ăn có không hợp thế nào thì cậu cũng không được bỏ bữa đâu.

Nếu cậu có bề gì, em xót cậu lắm.Về cậu út Lộc, em thấy cậu ấy đã thay đổi phần nào rồi, hôm nay cậu đã chịu nói chuyện với thầy, với em, còn đôi co với thằng Chất nữa.

Mặc dù cậu út vẫn chưa thể hiện ra nhiều, nhưng em nghĩ sớm muộn gì cậu út cũng chịu mở lòng ra, ngoan ngoãn học hành tử tế.Thằng Chất cũng đang theo em học, em cũng không dám nhận mình giỏi giang để dạy dỗ hay làm thầy ai cả, nhưng dạy nó đôi ba con chữ, vài phép toán thì chắc vẫn được.

Nó hơi lười, nay lại vào mùa mưa, tối còn tranh thủ đi câu đêm kiếm thêm, thành ra học hơi chậm.

Cậu biết không, em bắt chước cậu ngày trước, mỗi lần nó làm sai đều sẽ dùng thước khẽ vào tay nó."

Thường viết đến đây thì không nhịn được bật cười, cậu phát hiện mình muốn kể với cậu tư Khanh rất nhiều chuyện, càng viết càng dài.

Thường ngẫm cũng thấy mình ngộ, trước đây hai đứa ở cùng nhau không nói được mấy câu, Dương Khanh chăm chú làm việc của hắn, còn cậu lại vô thức ngắm nghía khuôn mặt tập trung của cậu tư Khanh, càng ngắm càng thấy đẹp trai.Mặt cậu đỏ lên, trái tim lại bắt đầu đập nhanh hơn.

Thường lắc lắc đầu, vuốt vuốt lồng ngực cho bình tĩnh lại rồi viết tiếp."

Chuyện nhà cửa lần trước cậu hỏi em, thật ra em cũng không suy nghĩ được gì..."

Thường ngưng lại một chút, cậu thấy hơi mắc cỡ, mắt ngó qua lá thư của Dương Khanh kế bên, cậu không biết tại sao một người bình thường khó chịu như cậu tư Khanh lại có thể viết ra những lời sến súa một cách trôi chảy như vậy.

Cậu cứ chấm ngòi viết xuống mấy lần, cuối cùng hít một hơi thật sâu mới gò chữ viết tiếp."... bởi vì chỉ nghĩ đến có thể được sống cùng cậu thôi là em đã hạnh phúc lắm rồi.

Hơn nữa cậu là người học cao hiểu rộng, mắt nhìn chắc chắn cũng tốt hơn kẻ quê mùa như em.

Ngôi nhà cậu tư xây, hẳn sẽ không có chỗ nào chê.Em chỉ nghĩ cậu tư của em kén ăn quá, hay là cậu để dành trong nhà một chỗ làm ao sen, vừa có thể nuôi cá, vừa có thể trồng sen, cạnh đó em sẽ gieo thêm ít hạt giống khác, đến mùa thì thu hoạch nấu cho cậu ăn.

Có được không cậu?"

Thường vô thức cong cong khóe môi, cậu tưởng tượng đến cảnh sau này Dương Khanh và cậu cùng sống chung một nhà.

Buổi chiều hắn trở về, cậu bắt con cá lớn trong ao làm thịt, còn hái ít hạt sen để ngày mai nấu cháo, sẵn tiện thu hoạch luôn mớ rau mát rượi nấu canh cho cậu tư Khanh ăn."

Đêm đã khuya, thư viết cũng dài, em dừng bút ở đây, mong sớm ngày nhận được hồi âm từ cậu.Mong cậu khỏe,Thường."

Thường nhìn chữ ký ngắn gọn dưới lá thư, tim cậu đập mạnh, cuối cùng lại nhấc viết đề thêm một dòng."

Tái bút: Em nhớ cậu nhiều lắm."

Thường đỏ mặt gấp gọn thư lại bỏ vào bao, lúc bò lên giường mang tai vẫn còn nóng hổi, tự hỏi không biết cậu tư Khanh sẽ thế nào khi nhận được thư của cậu.Lăn qua lăn lại một hồi, đầu nghĩ đến chuyện của Ngọc Diệp, đôi mắt sáng rỡ lại ảm đạm rầu rĩ.

Thật ra cậu cũng muốn kể chuyện này với Dương Khanh, nhưng sợ hắn phải lo lắng việc không đâu, nên cậu thôi.Sống chín năm ở nhà chủ Lý, Thường chợt cảm thấy kẻ giàu có chưa chắc gì đã sướng hơn phận tôi tớ như cậu.

Chủ Lý lẫn cậu ba Quý thì lắm của nhiều tật, cuối cùng kẻ chết người liệt.

Vợ lớn vợ bé của chủ người hóa điên, người đã chết, kẻ còn sống thì cứ mơ mơ màng màng tụng niệm ngày đêm, mù quáng cầu xin vận may từ phường buôn thần bán thánh.Buổi tối trằn trọc không ngủ được, nhưng buổi sáng gà vừa gáy thì mắt đã lập tức mở, Thường thấy hơi đau đầu, mấy chỗ bị bầm cũng âm ỉ đau.Mới sáng ra trời đã mưa rả rích, không khí ảm đạm khiến con người ta thêm uể oải.

"Làm gì dậy sớm vậy?"

Đương ra khỏi cửa thì Thường đụng phải Yến đang ngồi gác chân ăn cháo trong bếp, miệng cô cười tươi rói, ngoắc ngoắc tay rủ rê:"Qua đây ăn sáng với chị, mới nấu còn nóng hổi đó."

Thường không từ chối, cậu kéo ghế ngồi xuống, nhưng không định múc ăn."

Sức khỏe chị sao rồi?"

- Thường hỏi."

Khỏe re."

- Yến với tay múc một chén cháo đẩy qua cho cậu - "Yên tâm đi, chị mày không dễ chết vậy đâu."

Thường thở dài, nhìn chén cháo trắng thơm ngon mà cầm lòng không đặng, cũng bắt đầu múc ăn.

Cậu chợt nhớ đến chuyện thằng Chất nói lần trước, mắt ngó chừng Yến, ngập ngừng cất lời:"Ừm, lần trước thằng Chất thấy chị mua thuốc..."

"Ừ, tao mua để thuốc chết cái nhà này đó."

- Yến thản nhiên nói.Thường nghe mà giật mình, thấy mặt cậu xanh mét, Yến bật cười khanh khách nói:"Giỡn mà mày cũng tin nữa hả?

Tao bị đau nên mua thuốc uống thôi."

Thường thở phào, không hiểu sao lúc đó nhìn mặt Yến cậu thấy nó thật lắm.

"Sao hả?

Lại đồn tao mua thuốc phá thai à?"

- Yến vừa nhai một miếng củ cải muối vừa hỏi."

Đâu có đâu."

- Thường buột miệng nói."

Xạo."

- Yến cười nói - "Tao còn lạ gì nữa mà mày giấu.

Mà thiệt á, con người chứ có phải heo nái đâu, cứ hở ra đi mua thuốc là lại nói mua thuốc phá thai."

Thường im lặng không nói gì nữa.

Yến cũng vét sạch nồi cháo, đoạn cô hỏi:"Mày định chừng nào thì đi?"

"Dạ?"

- Tim Thường giật thót, cậu giả ngu hỏi - "Đi đâu chị?"

Yến cũng không thèm vạch trần cậu, cô đứng dậy, khẽ xoay xoay cần cổ trắng nõn rồi nói:"Đi mau đi, cái nhà sắp không ở nổi rồi, ở lại có khi chết mất xác đó."

"Dạ?"

- Thường ngớ ra nhìn cô."

Thôi, không rảnh nói chuyện với mày, nhớ rửa chén."

Yến lười biếng dặn dò một câu rồi đi mất, bỏ lại khuôn mặt không hiểu gì nhìn theo cô.__________Bé nhớ cậu tư rồi
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 51: Trên bộc trong dâu


Từ chỗ nhà bếp đến phòng học cũng khá xa, trên đường đi thi thoảng có đụng phải vài người nhưng không ai rảnh quan tâm tới ai, ấy vậy mà không hiểu sao Thường có cảm giác như có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Sáng nay cậu tới sớm hơn bình thường, bên trong vắng lặng.

Thường cất cặp sách rồi tranh thủ dọn dẹp một vòng cho sạch sẽ, xong xuôi đâu đó thì thầy Danh cũng vừa đến."

Trời vầy mà tới sớm ta."

Thầy nhìn lớp học đã sạch sẽ, phấn trắng cũng đã được xếp gọn gàng tươm tất."

Hôm qua bầm dập vậy mà sáng nay coi bộ sung sức dữ."

- Thầy cười cười ghẹo.Thường cũng cười chào thầy một tiếng, sau đó đưa cho thầy phông thư hôm qua mình viết, lễ phép trả lời:"Người như tụi em da thịt dày mà, ngủ một đêm sáng dậy là hết đau rồi thầy."

- Cậu lúng búng nói - "Cái này... em vừa viết xong tối qua, nhờ thấy gửi cho cậu tư giúp em.

Em cảm ơn."

Thầy Danh nhận phông thư, gật đầu ôn tồn nói:"Được rồi, để chiều tui gửi cho."

- Thầy cất phông thư vào cặp sách của mình, tiếp tục dặn dò - "Đừng có vậy mà ỷ y, cậu tư dặn tui coi chừng trò, trò có mệnh hệ gì tui không biết làm sao đền cho cậu ấy đâu."

"Dạ, em biết rồi."

- Thường hơi xấu hổ gãi gãi má - "Vậy nhờ thầy gửi thư giúp em."

Hai thầy trò câu được câu chăng một hồi, vừa đúng giờ học như mọi khi, Dương Lộc lầm lì bước vào, ngồi vào chỗ cũ, không thèm nói với ai tiếng nào.

Đặng Danh đã quá quen với cảnh này, chỉ hắng giọng một tiếng rồi bắt đầu bài học luôn."

Được rồi, trước khi học bài mới thì sửa bài cũ đã."

- Thầy viết đề lên bảng xong, đoạn thầy liếc nhìn về phía Thường hỏi - "Trò Thường đã làm chưa?

Nếu chưa thì bây giờ lên làm cũng được."

"A, dạ..."

Thường giật bắn người, cậu mãi ngó chừng Dương Lộc mà mất tập trung, lúc bị gọi tên mới vội lật lật sách.

Đặng Danh nhận ra cậu lơ đễnh thì hơi bực mình, nhưng nhớ lại hôm qua xảy ra nhiều chuyện liền hòa hoãn đôi chút, nhẹ giọng nhắc:"Trang mười hai."

"Dạ."

Thường rối rít lật, đương lúc cậu vẫn đang dò từng số ở trang sách bỗng có tiếng ghế xê dịch, Thường ngẩng đầu nhìn, thấy cậu út Lộc cứ thế hầm hầm đi thẳng lên bảng."

Trò Lộc sao vậy?"

- Thầy Danh đẩy kính mắt khó hiểu hỏi.Dương Lộc chẳng nói chẳng rằng cầm phấn bắt đầu viết viết khiến cả Thường lẫn thầy Danh ngớ người ra.

Sau khi hiểu cậu út Lộc đúng thật là đang giải bài, mắt Thường sáng rỡ, buột miệng khen:"Cậu út giỏi quá.

Bài này con còn chưa giải được."

Dương Lộc nhỏ giọng "hừ" một tiếng, nhanh chóng giải hết đề, sau đó còn lạnh lùng về chỗ ngồi.

Thầy Danh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, mặc dù không hiểu vì sao đứa học trò ương bướng này lại đổi nết, nhưng thầy vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, từ tốn cầm phấn qua sửa bài."

Sai hết trơn rồi."

- Thầy Danh sau một hồi gạch chán chê bèn kết luận.Thường nhìn mớ gạch đỏ trên bảng cũng câm nín.

Dương Lộc trừng mắt, tức tối lớn tiếng nói:"Hả?

Sao vậy được?

Thầy có chấm lộn không đó?

Tui giải y như trong sách chỉ mà."

"Đúng là trò làm theo công thức trong sách, nhưng trò không hiểu cốt lõi nên râu ông nọ cắm cằm bà kia, thành ra mới làm sai."

- Thầy Danh thở dài nói.Mặt Dương Lộc đỏ chét, miệng nó run rẩy, cuối cùng thẹn quá đập bàn chửi:"Tào lao quá.

Không học nữa."

Mắt thấy Dương Lộc lại sắp gục đầu xuống bàn ngủ, Thường vội lên tiếng khuyên lơn:"Cậu đừng nản, chỗ nào cậu chưa rõ thì để thầy giảng lại cho cậu nha."

Dương Lộc vẫn không nhúc nhích gì.

Thầy Danh nhìn nó chằm chằm, sau đó thầy bước tới đứng trước bàn nó, gõ gõ gáy sách kêu "cộp cộp" rồi nói:"Cũng biết mắc cỡ nữa sao?

Đã biết thì càng phải cố gắng hơn, không thì sau này còn phải mắc cỡ dài dài."

- Thầy đẩy mắt kính lên - "Bây giờ trò không biết thì học, tự ái cái gì, xấu hổ cái gì?

Người nhận trách nhiệm dạy dỗ trò mới phải mất mặt đây này.

Nếu vẫn còn muốn học thì mau ngẩng đầu dậy, tui dạy lại cho trò.

Còn cứ dàu dàu cái mặt kiểu đó tiếp thì thôi, coi như ta không có duyên phận làm thầy trò."

Đặng Danh nói xong, cậu út Lộc cũng từ từ ló đôi mắt nhỏ ra khỏi hai cánh tay nhìn thầy, miệng lí nhí nói:"Vậy thầy không được cười tui."

"Ai thèm cười cậu."

- Đặng Danh bất đắc dĩ đáp."

Cả mày nữa!"

Dương Lộc quay sang trừng gương mặt hớn hở của Thường khiến cậu lập tức cụp mắt xuống, đầu lắc lia lịa nói:"Cho vàng con cũng không dám."

Buổi học sáng kết thúc êm đẹp, vì Thường đang học rất tốt nên thầy Danh không nỡ để cậu học lại từ đầu như Dương Lộc mà cho cậu tự ngồi học bài tiếp một mình, chỗ nào không hiểu thì hỏi.

Thường thấy thầy có vẻ áy náy, cậu còn lên tiếng trấn an:"Thầy cứ lo cho cậu út đi, em không sao đâu.

Chỗ nào không hiểu thì em nhờ thầy chỉ, em vốn dĩ là người hầu theo cậu út thôi, được học như vầy là em quá trời biết ơn rồi."

Kết thúc buổi học sáng, Thường hí hửng ra khỏi lớp, chưa gì cậu đã nghĩ đến phải kể chuyện cậu út Lộc chịu học hành tử tế hôm nay cho Dương Khanh trong lá thư kế tiếp rồi.

Cậu vừa đi vừa ngân nga, tưởng tượng đủ mọi loại biểu cảm của cậu tư Khanh lúc trở về nhìn thấy được mọi chuyện hắn luôn lo lắng giờ đã tốt đẹp ra sao.Trời vừa tạnh ráo, thằng Chất đang lui cui bỏ cỏ cho bò ăn.

Thường ghé vào tiện tay phụ, quan tâm hỏi:"Mày sao rồi?

Còn đau không?"

"Ui, đau gần chết nè, mấy thằng quỷ nhỏ, sau này gặp lại coi tao có xử đẹp tụi nó không."

Thường bật cười, xem chừng nó khỏe re, cậu nói:"Mày sung vậy thì để dành sức lực học thuộc bài đi.

Tối nay tao kiểm tra nữa đó."

"Giỡn chơi hoài, te tua bầm dập vầy thư thư tao cho mấy bữa đi."

Mặt nó nhăn nhúm lại, nó thấy Thường hôm nay vui vẻ hơn mọi khi, không biết nghĩ gì, khuôn mặt nó bất giác hơi trầm xuống.

Thường thấy nó cứ lom lom dòm mình, cậu nhíu mày hỏi:"Sao vậy?

Bộ mặt tao có dính gì à?"

"Không."

- Thằng Chất hơi ngập ngừng, cuối cùng mới chịu nói ra - "Nghe nói hôm qua lúc tụi mình đang gây nhau với hai Sẹo, bà chủ cho người đến khiêng cậu ba Quý đi hả?"

Thường nghe nó hỏi xong cũng không cười nổi nữa, nhớ tới căn phòng tan nát hôm qua, vai cậu sụp xuống, nhỏ giọng "ừ" một tiếng."

Mợ ba nói bà chủ muốn cưới thêm vợ nhỏ cho cậu ba."

Chuyện này thằng Chất đã nghe loáng thoáng, nhưng nghe từ chính miệng Thường nói ra nó vẫn có chút không tin được, trợn mắt thốt lên:"Bị điên hả?"

Thường giật mình vội bịt miệng nó lại.

Cậu lo lắng nhìn ngó xung quanh một hồi, thấy không có ai mới thở phào, gằn giọng với nó:"Mày bớt cái miệng lại đi."

Chất gật đầu lia lịa, Thường mới buông tay ra.

Cậu thở dài một hơi:"Thật ra lúc nghe mợ ba nói tao cũng như mày.

Mợ kêu là bà chủ nghe theo thầy bà nào đó, kêu là cưới một cô vợ mười lăm tuổi sinh vào ngày rằm cho cậu ba để xung hỉ, tự khắc cậu ba nhất định khỏi bệnh."

Chất càng nghe càng cảm thấy hoang đường, nó nghiến răng nói:"Bệnh cậu ba Quý đã mời đủ thầy thợ từ đông sang tây rồi, thử bao nhiêu phương pháp thuốc men mà mấy năm có thay đổi gì đâu, tự dưng giờ kêu cưới vợ thì hết.

Mà một mình bà chủ mê tín thì thôi đi, không lẽ bên nhà gái cũng chịu?"

"Chuyện này thì tao không biết.

Chắc hai bên đã thỏa thuận gì đó..."

Thường rầu rĩ đáp.

Cậu tự nhiên nhớ tới chị mình cũng phải chịu cảnh cúi đầu đi theo thuyền người về chốn xa lạ, bề ngoài là con gái lớn tới tuổi lấy chồng, nhưng thực tế không khác gì một cuộc trao đổi hàng hóa cả.Thấy cậu không vui, thằng Chất cũng không nói tiếp nữa.

Nó an ủi cậu:"Thôi kệ đi, số ai nấy chịu.

Chuyện tới đâu hay tới đó, mày cũng không lo hết được.

Nghĩ thoáng một chút thì sau này chủ mày bớt nặng gánh vì chồng mình."

Thường cũng hy vọng Ngọc Diệp nghĩ thông suốt, không vì u uất mà đổ bệnh.Chẳng bao lâu sau đó, chuyện cậu ba Quý cưới vợ nhỏ không chỉ người trong nhà biết mà đã lan tận sang làng bên.

Mặc cho lời ra tiếng vào thế nào, một mình bà Kim Tuyến đứng ra lo liệu mọi việc, chuẩn bị sính lễ, trang trí nhà cửa từ trên xuống dưới, thậm chí còn gióng trống khua chiêng mở cửa phát tiền phát gạo làm từ thiện.

Ai muốn nhận đều phải mở miệng chúc phúc cho cuộc hôn nhân này, người ta cứ thế xếp cả một hàng dài từ sáng đến tận chiều tối.Thường nhìn sắc đỏ trong nhà rực rỡ bao nhiêu càng xót xa cho Ngọc Diệp bấy nhiêu.

Buổi tối mang thuốc đến cho cô, cô cũng không còn mở miệng nói chuyện với cậu nữa.

Đôi lần cậu thử cố bắt chuyện nói linh tinh, cô cũng chỉ ừ hử vài tiếng rồi đuổi cậu mau chóng đi về để cô ngủ.Hôm đó cách ngày cưới còn một hơn một tuần, Thường xong việc sớm nên tranh thủ nấu thuốc sớm hơn mọi khi, một phần muốn ở cạnh trò chuyện với cô chủ lâu hơn."

Chỗ này là phần trang sức còn lại của em.

Bán xong số này là chúng ta có thể cao chạy xa bay rồi."

"Em yên tâm, số lần trước anh đã bán xong hết rồi.

Đợi đến hôm đám cưới ai cũng bận rộn, tụi mình có đi đâu cũng không ai để ý tới."

Thường đứng trước cửa phòng, tay cầm khay thuốc siết chặt run rẩy, đoạn hội thoại cấm kỵ rót từng chữ vào tai cậu khiến cơ thể cậu đông cứng lại."

Nhất định hôm đó anh phải đưa em đi.

Đứa nhỏ trong bụng sắp được bốn tháng rồi, em không thể giấu được nữa đâu."

"Biết rồi biết rồi mà.

Hầy, bà già kia đúng là hết tình hết nghĩa, nhưng mà coi như cũng là ý trời tạo cơ hội cho chúng ta.

Anh cũng không chịu nổi cảnh chó chui gầm chạn này nữa."

Hai người bên trong nói chuyện rất lâu, một hồi sau Thường nghe giọng cô chủ mình nhắc nhở người kia phải đi vì có vẻ sắp đến lúc cậu mang thuốc đến.

Thường vội núp vào một góc gần đó, thời điểm cửa mở ra, cậu ló đầu nhìn lén.

Dù lúc nghe giọng cậu đã trăm ngàn lần cầu nguyện mình nghe lầm nhưng khi tận mắt chứng kiến dáng vẻ của kẻ đáng khinh kia, Thường gần như không còn sức lực nào nữa mà dần dần trượt xuống, miệng bụm chặt cố nuốt xuống sự kinh tởm dâng tràn trong cổ họng.Là dượng hai Khương.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 52: Ai ai gương vỡ khó hàn, Chỉ đứt khó nối người ngoan khó tìm


Trời sụp tối hẳn, Thường đứng đó mãi cho đến khi có vài giọt mưa lộp độp rơi xuống mái hiên nhà.

Một cơn gió lạnh lùa qua khiến cậu khẽ rùng mình, rồi cậu lê từng bước nặng nề đến trước phòng Ngọc Diệp.Cửa phòng quen thuộc mà ngày nào cũng nhìn không hiểu sao lúc này giống như một cánh cửa sắt nặng trịch giấu giếm chuyện dơ bẩn bên trong.

Thường không gõ cửa nổi, cổ họng cậu cũng đặc quánh nghẹn cứng.

Đương lúc cậu vẫn lom lom dòm nó thì "kẹt" một tiếng vang lên, Ngọc Diệp ngạc nhiên nhìn đứa hầu của mình."

Tới sớm vậy?

Mà sao không gọi tao?"

- Ngọc Diệp cất tiếng hỏi."

Dạ, hôm nay xong việc sớm, với con cũng vừa tới thôi."

Mắt Thường nhìn đi chỗ khác, lời nói dối thốt ra cũng không trôi chảy, nhỏ xíu, âm cuối gần như hòa vào tiếng mưa rơi rả rít."

Vào trong đi."

Ngọc Diệp nhìn cậu, gương mặt ra chiều đăm chiêu, cuối cùng đứng sang một bên chờ cậu bước vào.

Thường chậm chạp bước qua bậc cửa, cậu đặt khay thuốc xuống.

Tiếng bước chân phía sau càng gần, lòng cậu càng nặng nề, đầu cũng không ngẩng lên nổi."

Mày thấy rồi à?"

Ngọc Diệp kéo ghế ngồi xuống, mắt liếc chén thuốc nguội ngắt rồi lại nhìn sang cậu, thản nhiên cất lời.Thường mím chặt môi, hai bàn tay bấu chặt vào nhau, nhỏ giọng hỏi lại:"Dạ thưa...

ý cô là thấy gì?"

"Lại nữa."

- Ngọc Diệp một tay chống má, một tay múc nước thuốc lên rồi lại đổ xuống - "Đã nói bao nhiêu lần là mày nói dối dở lắm mà."

Từng câu chữ của Ngọc Diệp thốt ra khiến trái tim cậu như ngừng đập:"Sao hả?

Tao đáng khinh lắm phải không?"

- Ngọc Diệp hỏi.Thường nín thin, không đáp cô được nổi một chữ.

Tiếng thở dài vang lên trong căn phòng kín, Thường lén lút nhìn cô, liền chạm phải đôi mắt buồn tênh."

Mày còn nhớ tao là ai không?"

"Sao mà không nhớ được chứ."

Thường thầm nghĩ.

Đứa con gái độc nhất nhà họ Lê, xinh đẹp nhất vùng, mỗi một bước đi đều có kẻ hầu người hạ.

Ngày đó, khắp làng xa ngõ gần đều nói "Phước phần lắm mới lấy được cô làm vợ"."

Rồi bây giờ mày nhìn xem tao là ai?"

- Ngọc Diệp bật cười, nhưng ánh mắt lại chẳng có lấy một tia vui sướng - "Con dâu nhà họ Trịnh?

Mợ ba của một gia đình giàu có mà biết bao người mơ ước?"

Ngọc Diệp tự hỏi, cuối cùng không kìm chế được nữa, cô đứng bật dậy, lớn tiếng gào vào mặt Thường:"Thực chất tao chỉ là một con đàn bà giữ xác không hơn không kém!"

"Cô ơi..."

Thường hơi lùi về phía sau, mở miệng muốn nói, nhưng Ngọc Diệp nào cho cậu cơ hội đó, cô ôm lấy ngực mình, tức tưởi nói:"Mày nhìn đi, tao còn chưa được ba mươi tuổi mà trên đầu đã có tóc bạc.

Thường ơi, tao còn trẻ mà, tao còn đẹp mà, chẳng lẽ tao phải chịu cảnh ru rú trong cái nhà tù này, hầu hạ...

à không, bây giờ phải là cầu xin kẻ khác cho tao được cùng hầu hạ cái tên phế vật kia à?

Nó đau đớn lắm, mày có hiểu không hả?"

Thường siết chặt nắm tay, cậu biết người phụ nữ này đã khổ sở biết bao nhiêu, chính vì thế cậu lại càng không muốn cô bước từ vũng lầy này sang vũng lầy khác."

Nhưng mà..."

"Nhưng?"

- Ngọc Diệp nhíu mày - "Sao hả?

Đủ lông đủ cánh rồi?

Có thằng tư làm chỗ dựa, giờ muốn phản cả tao à?"

"Con xin cô, con nào dám."

- Thường mệt mỏi khuyên lơn - "Con biết cô khổ, nhưng dượng hai Khương là chồng của cô hai, hơn nữa, dượng không phải kẻ tử tế gì cho cam.

Cô có cùng cực thế nào, cũng đừng nên làm ra chuyện thế này."

Chát!Cái tát của Ngọc Diệp giáng xuống mặt Thường không một chút do dự.

Cậu loạng choạng lùi lại, hai tai ù đi, bên má nóng rát, nhưng tuyệt nhiên không kêu lấy một tiếng."

Mày nghĩ mày là ai mà dám lên mặt dạy đời tao?"

"Con không có..."

- Giọng cậu run lên, đau đớn nói - "Con chỉ lo cho cô thôi?"

"Lo cho tao?

Cái thứ như mày mà cũng lo được cho tao hả?"

- Cô bước tới, chỉ thẳng vào mặt Thường, từng chữ từng chữ lạnh lẽo - "Mày chỉ là con chó tao tiện tay cứu sống thôi, cuộc đời của mày, mày còn lo không nổi, ốc chẳng mang nổi mình ốc, còn nghĩ có thể gánh cả tao à?"

Thường hít sâu, khẩn thiết cất tiếng nói:"Coi như con xin cô đó, chuyện này thật sự sai trái, cái chuyện cô làm, nó chỉ mang thêm cho cô nỗi đau khổ khác mà thôi!"

"Câm miệng!"

Ngọc Diệp hét lên, quét tay hất đổ khay thuốc trên bàn, ly chén vỡ toang, nước tràn ra sàn nhà lạnh buốt.

Thường giật mình, giây phút cậu tưởng cô sắp nổi cơn tam bành đến nơi thì lại thấy cô khụy người xuống, ôm mặt khóc nức nở."

Cô chủ..."

Thường lo lắng bước đến gần, Ngọc Diệp tủi thân, vừa khóc rưng rức vừa nói:"Tao không chịu nổi, tao sống mà cứ như đã chết rồi.

Là người đó đã giúp tao nhận ra rằng mình vẫn còn sống, trái tim này vẫn đập, cõi lòng này vẫn còn có cái thổn thức trông chờ."

Cô ngẩng đầu lên, bàn tay lạnh lẽo túm lấy cánh tay Thường, giọng cô vỡ vụn theo tiếng mưa ngoài kia:"Thường, tao xin mày, mày làm một kẻ câm điếc đi, chỉ lần này thôi."

- Cô tuyệt vọng van lơn - "Tao không cần mày giúp, không cần mày hiểu.

Tao chỉ cần mày im lặng.

Sau này, tao với mày xóa sạch nợ nần, ơn nghĩa gì đó, một chút cũng không bắt mày chịu nữa."

Thường nhìn cô, trong lòng đau như cắt.Ngoài kia, mưa vẫn rơi, lạnh lẽo như lòng cậu lúc này.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 53: Mình về mình bỏ ta đây


Đầu tháng mười hai, tiết trời âm u lạnh lẽo, trên đường quê yên tĩnh lác đác vài người, tiếng động cơ hiếm hoi xuất hiện xứ này khiến người ta nổi cơn tò mò mà đứng lại nhìn.Dương Khanh ngồi bên trong xe đưa mắt ra ngoài, tưởng chừng như đang ngắm cảnh nhưng thực chất chẳng để gì lại trong mắt hắn.Việc đi theo thuyền đánh hàng vốn dĩ lúc đầu chỉ định khoảng nửa năm là xong, nhưng giữa đường gặp sự cố.

Trong đoàn có kẻ lén giao dịch hàng cấm không nằm trong danh sách, kết quả toàn bộ thuyền hàng lẫn người đều bị giữ lại điều tra, giằng co nhau cũng hơn bốn tháng trời vẫn chưa đâu vào đâu.Dương Khanh trong lòng vừa khó chịu vừa sốt ruột.

Khó chịu vì nếu tiếp tục bị giữ ở đây thêm nữa thì mọi sự dễ thành công cốc, sốt ruột vì ở đây không thể thư từ liên lạc gì, hắn sợ lâu quá không gửi thư khiến Thường ở quê nhà lo lắng, mà hắn cũng muốn biết tin tức của cậu như thế nào, chẳng hiểu sao lòng dạ hắn cứ bồn chồn, nhất là những hôm trời giông chớp giật.Khoảng giữa tháng tám, Dương Khanh được một người bạn cùng trường chỉ cách chạy chọt mới thoát được.

Mất một phần ba chỗ hàng, nhưng còn hơn là mất trắng, coi như bỏ số tiền mua bài học.Đoàn thuyền vừa cập bến nơi tiếp theo, Dương Khanh lập tức viết một lá thư báo bình an gửi đi.

Trước khi viết thư mới, hắn có mở lá thư của người thương mà hắn đã thuộc nằm lòng từng chữ, đọc đến cuối thư, phát hiện chỗ tên cậu bị nhòe mực từ lúc nào không hay.Lần này đã là chuyến cuối, hơn nữa còn vượt qua thời gian dự kiến hơn một tháng trời, cả đoàn cũng không định ở lâu, ai nấy đều trông mong về với gia đình mình.

Dương Khanh cũng dặn dò trong thư rằng hắn sắp về, không cần phải gửi hồi âm cho hắn nữa.Nói là sắp xong, tuy nhiên việc buôn bán phức tạp, cò cưa qua lại, tính toán về đến nhà cũng gần hết năm."

Hên là về kịp về trước tết đó, không chắc vợ con tui đá ra khỏi nhà."

- Một phú thương trên tàu cười nói - "Ông chủ Khanh chắc cũng nhớ vợ dữ lắm rồi?

Đợt này về có khi nhà thêm đứa nữa không chừng.

Xa nhau gần cả năm trời mà."

Lúc đó Dương Khanh không có đáp lời họ, nhưng trong lòng hắn hoàn toàn đồng tình, mặt mũi tươi tắn, khóe miệng cong cong.

Mấy ông chủ trên tàu đều nói rằng rất nể hắn, không ít đàn ông trên tàu này kể cả thằng quét dọn cũng tranh thủ kiếm chốn ăn chơi giải tỏa, duy chỉ có Dương Khanh một mực lo làm ăn, dù phải đến phường buôn phấn bán son vì công việc, cũng chỉ uống đôi ba ly rượu rồi thôi.

Nếu có ai đó quá đà muốn thử hay khích hắn có phải đàn ông không, hắn chỉ thật tình nói:"Chuyện tui có đàn ông hay không, chỉ cần một người biết là được rồi."

Lênh đênh trên thuyền hơn hai tháng, Dương Khanh không ngủ không nghỉ sắp xếp công việc lẫn hàng hóa sao cho ổn thỏa hết, sau đó lập tức lên xe trở về quê nhà.Xe về đến cổng làng vẫn còn sớm tinh mơ, Dương Khanh sờ vào túi áo trong, chỗ đó cộm lên một khối, là chiếc hộp đựng quà tặng cho người mà hắn ngày nhớ đêm mong.Xe dừng ở cổng trước, có một con ở mắt mũi nhập nhèm bước ra, vừa dụi mắt vừa hỏi:"Ai đó?"

"Thấy cậu tư mà không biết chào sao?"

Người tài xế ló đầu ra nói.

Con ở lập tức tỉnh cả ngủ, vừa cúi đầu vừa cảm thán:"Dạ... dạ cậu tư mới về..."

Dương Khanh nhíu chặt mày nhìn nó, bình thường hắn cũng đi rất lâu, người trong nhà tuồng như đã hoàn toàn quen với điều này, tuy có tỏ ra e dè nhưng chưa đến nỗi phải hoảng hốt không khác gì thấy quỷ thế này.

Linh tính mách bảo hắn chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi."

Tao đi bấy lâu, trong nhà có xảy ra chuyện gì không?"

- Dương Khanh nhìn nó hỏi."

Dạ... dạ..."

Con ở không trả lời được, cứ ấp a ấp úng, Dương Khanh càng khẳng định cảm giác chẳng lành của mình, hắn không thèm để ý nó nữa, nhanh chóng vào nhà.Bên trong vẫn không có gì thay đổi mấy, chỉ là quá im lìm.

Những kẻ ăn người ở gần đó vừa nhìn thấy hắn liền giật mình, lầm lũi cúi đầu lẩn mất."

Tao về phòng nghỉ trước.

Mày đi gọi thằng Thường, nói nó qua chỗ tao rồi hẵng đi hầu cậu út."

Dương Khanh kêu con ở vẫn đang rối rít theo sau hắn nãy giờ mà dặn dò, hắn định bụng cứ hỏi luôn cậu thay vì nói chuyện với mấy kẻ kì cục trong nhà này.

Nhưng hắn dứt lời một hồi vẫn không nhận được hồi đáp gì, cuối cùng không kìm được cơn giận mà nạt:"Bộ bị câm hết rồi hả?"

"Dạ con xin lỗi cậu tư."

Con ở kia sợ đến độ thiếu điều suýt quỳ xuống, lòng Dương Khanh cũng rơi theo cái cúi đầu của nó.

Hắn cố giữ bình tĩnh hỏi:"Ở nhà rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Thằng Thường đâu?"

"Dạ..."

Nó ậm a ậm ờ không trả lời.

Bàn tay Dương Khanh siết chặt, mất kiên nhẫn lớn tiếng hỏi lại lần nữa:"Tao hỏi là thằng Thường đâu?"

"Dạ!

Nó chết rồi cậu!"

Con ở không chịu nổi áp lực từ chủ, cuối cùng vẫn quỳ mọp xuống đất run rẩy đáp.Dương Khanh cảm thấy lỗ tai mình ù đi, cả người lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống cái đầu dưới chân mình, gằn giọng hỏi:"Mày vừa nói cái gì?"

"Dạ, xin cậu thương tình đừng đánh con.

Hồi chuyện xảy ra ai cũng bàng hoàng cả."

- Nó vừa khóc vừa nói một tràng không nghỉ - "Lúc cậu đi mới được mấy tháng, trong nhà phát hiện thằng Thường cùng mợ ba có quan hệ bậy bạ với nhau, sau đó còn lén lút ôm hết của nả chạy trốn ngay trong ngày cưới của cậu ba.

Giữa đường bị dượng hai Khương bắt được, hai kẻ không biết xấu hổ kia giết dượng chết tươi."

Cơ thể Dương Khanh lung lay, dạ dày hắn cuộn trào đau đớn, cố kìm chế cảm giác dợn lên ở cổ họng, đôi mắt hắn đỏ ngầu, giọng hắn lạnh lẽo:"Mày nói láo!"

"Dạ... con nào dám...

Sau đó... sau đó... con nghe nói cùng lúc đó cô hai tới, rồi không hiểu sao anh hai cũng dẫn người tới luôn...

Hai người kia sợ quá vội leo lên thuyền bỏ chạy..."

- Nó run giọng kể - "Anh hai cùng mọi người đuổi theo, hôm đó trời mưa lớn, nước sông chảy xiết, thuyền của thằng Thường với mợ ba ra tới giữa dòng thì lật úp... chỉ tìm được xác mợ ba thôi, còn xác thằng Thường không rõ bị cuốn đi đâu mất rồi..."

Gió lạnh luồn qua hành lang tối tăm, Dương Khanh đứng chết trân, cố gắng tiếp thu từng lời con ở kể, mỗi một câu một chữ tựa như lưỡi dao cùn cứa vào cơ thể hắn.Chết rồi?Thường chết rồi?Xác trôi đâu cũng chẳng rõ nữa?Một người đáng ra giờ này phải đứng trước mặt hắn, vừa cười vừa nói, gọi hắn tiếng "Cậu tư", lại bị nói là chết rồi, nghe có kì cục không cơ chứ?Ngực hắn thắt lại, tim hắn đau đến mức tưởng như đã bị móc ra khỏi lồng ngực.

Đau đến mức hắn muốn gào lên, muốn đập nát hết mọi thứ, nhưng rốt cuộc chỉ có thể đứng lặng đó."

Thằng Chất đâu?"

- Dương Khanh khàn giọng hỏi.Con ở cúi gằm mặt xuống, lí nhí trả lời:"Bị bắt giam rồi""Tại sao?"

Con ở cảm thấy đỉnh đầu mình sắp bị chọc thủng một lỗ lớn, lắp bắp đáp:"Dạ thưa cậu... lúc xảy ra chuyện, nó làm ầm lên, chửi cả nhà chủ không ra gì, còn đập phá đồ đạc, lao vào đánh luôn người trong nhà.

Người ta xông vô giữ nó lại, rồi anh hai sai người tống trói nó đi giao cho quan rồi."

Bên trên không có tiếng hỏi nữa, nó quỳ hồi lâu, lén lút ngẩng lên liếc trộm một cái.Ánh sáng mặt trời buổi sớm mai vẫn chưa tỏ, đôi mắt cậu tư Khanh đen thẫm như nước sông về đêm.

Không chút gợn sóng, nhưng lại sâu đến mức khiến người ta lạnh sống lưng.Nó khẽ rùng mình, không dám thở mạnh lấy một cái, đầu cúi rạp.

Đến khi ngẩng lên lần nữa, đã không thấy bóng cậu tư Khanh đâu._____________Nhắc lại: Tag truyện là HE aka Happy Ending nha.

Đảm bảo ngọt, yên tâm yên tâmYêu thích nhấn bình chọn + bình luận ủng hộ tui nhaCó gì recomend truyện phụ bé với ٩(◕‿◕)۶
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 54: Ở hiền sao chẳng gặp lành?


Bầu trời ngả ánh hoàng hôn ôm trọn lấy từng lá cây ngọn cỏ, phản chiếu xuống vũng nước đọng thứ sắc đỏ rực rỡ mà thê lương.

Dương Khanh im lặng đứng đó, nhìn chằm chằm vào cái người gầy gò đang lững thững bước ra.Tóc bết nó mồ hôi rũ rượi, đôi mắt lõm sâu, quầng thâm trĩu nặng, nghe đâu bị giam hơn ba tháng trời, không rõ hai Sẹo cho người ở đây thêm bao nhiêu tiền mà cậu tư Khanh cũng suýt không nhận ra thằng Chất hoạt bát lanh lợi hôm nào.Chất tựa như kẻ mất hồn, đôi mắt mờ mịt nhìn người trước mặt một hồi.

Mãi đến khi tiếng cửa phía sau lưng đóng sập lại, nó mới giật mình, miệng mấp máy hỏi:"Cậu tư?

Cậu tư Khanh phải không?"

Dương Khanh nhìn dáng vẻ của nó mà có chút không chịu nổi, hắn vốn tưởng bản thân đã chuẩn bị rất kỹ trước khi đi rồi, nhưng hóa ra chỉ là do hắn đã đánh giá lòng người quá kém."

Ừ, là tao đây?"

- Dương Khanh trầm giọng đáp.Chất hít sâu một hơi, lò dò bước đến trước mặt hắn, miệng nó không tin được lặp đi lặp lại:"Đúng thiệt là cậu tư rồi, đúng thiệt là cậu tư rồi..."

Nó khóc nghẹn, nước mắt giọt ngắn giọt dài, mếu máo nói:"Sao bây giờ cậu mới chịu về?"

Trong phòng, Dương Khanh thắp đèn, kéo ghế ngồi xuống, Chất không dám ngồi, nó đứng đó, lòng dạ trống rỗng nhìn căn phòng hiu hắt."

Ngồi đi."

- Dương Khanh ra lệnh."

Thưa cậu..."

- Chất có chút chần chừ."

Ngồi đi."

- Dương Khanh lặp lại, thứ ánh sáng yếu ớt phủ lên gương mặt hắn khiến nó trở nên nhợt nhạt - "Ngồi xuống rồi kể tao nghe mọi chuyện."

Lúc này, Chất mới không do dự ngồi xuống, đối diện với cậu tư Khanh, trái tim nó dần trở nên bình tĩnh, từ tốn cất lời:"Từ cái hồi cậu đi, sau đó có xảy ra vài chuyện, nhưng không đến nỗi nào...

Chỉ là sau đó..."

Đám cưới của cậu ba Quý chẳng mấy mà sắp đến, Chất vốn cũng không muốn quan tâm chuyện kỳ lạ của đám nhà giàu, nhưng Thường thì lại không khác gì người trên mây, mấy bận nó còn bắt gặp cậu đang lẩm bẩm một mình, khuôn mặt hoảng hốt lo sợ."

Con gặng hỏi nhiều lần rồi nhưng nó không chịu nói."

Chất thở dài bất lực.

Nó thật sự đã coi nhẹ mọi chuyện lúc ấy.Hôm đám cưới cậu ba, ai cũng đều bận rộn chạy tới chạy lui, Chất tìm hết cái nhà cũng không thấy bóng Thường đâu, hỏi ai cũng nói không biết."

Trời bữa đó chuyển mây đen, gió lớn thổi đổ hết đồ trang trí, tới tầm trưa lúc chuẩn bị rước dâu, tự dưng con thấy hai Sẹo nói to nhỏ với cái thằng ròm, xong rồi liền kéo mấy đứa to khỏe đi.

Linh tính mách bảo con có chuyện chẳng lành, liền lật đặt bám theo."

Nói đến đây, giọng Chất trở nên run rẩy, nó muốn rót nước uống cho trôi giọng, lại phát hiện ấm nước rỗng không, đành tiếp tục nuốt nước miếng mấy lần rồi mới kể tiếp:"Chỗ cây đa lớn cạnh hồ sen, dượng hai Khương nằm một đống ngay đơ, bụng dượng cắm một con dao phay lớn, dượng tắt thở rồi nhưng mắt dượng vẫn mở trừng trừng..."

Cô hai Kim Anh ở gần xác dượng, quằn quại khóc, tức giận chỉ vào mặt mợ ba đang sợ cứng người gần đó, chửi bới om sòm:"Tại mày, tất cả là tại mày, trời ơi, mày hại chết chồng tao rồi!"

Thường đương ở kế bên áo quần cũng toàn là máu, hai Sẹo dẫn người tới, lập tức ra lệnh:"Là tụi nó, là tụi nó ăn cắp đồ của chủ rồi bỏ trốn!

Mau bắt lấy hai kẻ lăn loàn làm ô uế nhà này."

Thằng Chất không kịp nghĩ gì, lập tức la lớn:"Chạy!

Mau chạy đi!

Lẹ lên."

Thường thấy cả đám người cao to hùng hục xông tới, lại thêm giọng thằng Chất vang lên văng vẳng, cậu vội vàng kéo Ngọc Diệp đứng dậy chạy đi."

Chạy ra bến Lỡ, ở đó có sẵn thuyền!"

Chất lao như một cơn gió cố gắng nói với theo.

Thường cũng theo lời nó ráng kéo chủ mình chạy một mạch ra bến Lỡ, đúng là có thuyền, có điều chỉ là thuyền nhỏ."

Không biết nó xui xẻo đến mức nào, sớm không mưa, muộn không mưa, lựa lúc nó vừa nhổ neo thì nổi giông.

Lớp gió, lớp sóng, thuyền bình thường còn không trụ nổi thì nói gì tới cái thuyền con dùng để đi câu ếch của con."

Lúc Thường chèo đi, đám hai Sẹo còn liều lĩnh nhảy xuống bơi theo, nhưng đến giữa dòng, nước chảy xiết, thuyền của Thường bị đánh lật úp, bọn chúng hoảng, lại cố gắng quay ngược vào bờ."

Lũ khốn nạn đó, dồn người ta đến chỗ chết xong rồi đến lúc xảy ra chuyện không một ai cứu họ cả."

Máu huyết trong người lần nữa sôi trào khi phải nhớ về cảnh tượng kinh hoàng hôm ấy, một lũ cầm thú đội lốt người đứng trân trân trên bờ, lạnh lùng nhìn con thuyền rơi vào giữa dòng xoáy.Chất không rõ mình đã lang thang ở con sông đó bao nhiêu ngày, nó chỉ nhớ sau cơn mưa dài dăng dẳng, rất nhiều người cùng nhau đến phụ giúp nhau trục xác.Xác mợ ba Ngọc Diệp kẹt giữa hai tảng đá lớn, người chết lạnh lẽo, mặt mũi trắng bệch, nó thấy mà hãi.Thế nhưng, đó là cơ thể duy nhất họ vớt được.

Ngoài mấy mảnh gỗ mục của con thuyền bị đánh vỡ nát ra, đến cả cái vạt áo rách của Thường cũng không tìm được."

Con đã tìm hết tất cả mọi ngóc ngách ở đó, con đã lặn tận đáy sông, đào bới từng lớp bùn đất, thậm chí là giở từng đám lục bình trôi dạt nhưng hoàn toàn không có gì cả.

Cứ như thằng Thường chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời này vậy."

Chất được người ta vớt lên trong tình trạng cơ thể đã mệt lả, tay chân lạnh toát.

Họ tốt bụng khuyên nhủ:"Chất, mày bỏ đi, coi như số nó vậy..."

Chất khó chịu ngồi bật dậy chửi:"Bỏ?

Bỏ cái khỉ gì?

Nó chết rồi mà không tìm thấy xác thì ai chôn nó?

Ai đốt cho nó một nén nhang?

Hay là mấy người muốn nó hóa cô hồn dật dờ, chết oan uổng vậy à?"

Không ai trả lời nó, toàn là ánh mắt ngao ngán xen lẫn thương hại.

Chất cảm thấy chịu không thấu, cuối cùng giữa cơn tuyệt vọng, nó chạy thẳng về nhà họ Trịnh.Đêm đó, cả nhà họ Trịnh trở nên náo loạn khi cánh cổng lớn bị đá tung.Chất lao vào sân, toàn thân ướt nhẹp, quần áo bám đầy bùn đất, mắt đỏ quạch, tóc tai bết lại như một con thú hoang.

Nó gào lên giữa khoảng sân rộng:"Lũ chó đẻ!

Tụi bây có còn là người không?!!"

Gia đinh nháo nhào, hai Sẹo từ trong nhà lao ra, trừng mắt nhìn nó."

Tao biết hết!

Tao biết hết tụi bây làm gì!

Chính tụi bây đã đẩy nó vào chỗ chết!"

Chất lao tới, vung nắm đấm thẳng vào mặt hai Sẹo, nhưng chưa kịp chạm tới đã bị đám gia đinh đè xuống đất, trói chặt tay chân.

Nó vẫn giãy giụa, miệng không ngừng gào lên:"Hai thằng chó!

Tao phải giết tụi bây!

Tao phải giết tụi bây!"

Nhưng Chất chẳng làm gì được."

Đêm đó, con bị bắt, người ta không thèm hỏi tội gì, chỉ nhận ít bạc của hai Sẹo, hành hạ con suốt mấy tháng trời."

Nó nhìn gương mặt lạnh tanh của cậu tư Khanh, chua xót nói:"Cậu mà về trễ xíu nữa, có khi con gặp được thằng Thường không chừng."
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 55: Người thương ơi hỡi người thương - Đi đâu mà để buồng hương lạnh lùng


Cậu tư Khanh vắng nhà bao lâu đã trở về, nhưng lần này khiến trong nhà một phen nháo nhào, kẻ nào kẻ nấy đều có tật giật mình, âm thầm tính toán đủ đường.Dương Khanh tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái, ngồi trong phòng chằm chằm vào chiếc hộp bọc gấm nhung hình chữ nhật, bên trong là cây viết máy đen bóng có khắc một chữ "Thường".

Hắn đã tưởng tượng ra đủ mọi tình cảnh khi mình trở về.

Có thể hắn sẽ lén lút đến chỗ Thường học, chỉ cần cậu vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hắn trước mặt.

Hoặc giả hắn đang ngồi trong phòng thế này, bỗng dưng có tiếng bước chân vội vã ngoài cửa vang lên, cả hai đều hồi hộp, đợi khi người thương bước vào, hắn sẽ lập tức ôm chầm lấy cậu bù cho những tháng ngày xa cách bấy lâu.Cộc!

Cộc!

Cộc!Âm thanh gõ cửa phá tan những huyễn hoặc trong đầu.

Tim Dương Khanh đập mạnh, mắt ngơ ngác nhìn ra phía ngoài, cuối cùng giọng nói của thằng Chất cũng hoàn toàn kéo hắn về hiện thực:"Cậu tư, con sợ cậu không muốn ăn gì nên kêu người nấu ít cháo ăn lót dạ trước."

"Ừ, để đó đi."

Chén cháo trắng nõn bốc hương thơm ngào ngạt, Dương Khanh múc một muỗng ăn thử, cảm thấy dở tệ, nhưng hắn vẫn cố ăn cho bằng hết, sau đó uống vội tách trà ấm để dằn cơn buồn ói xuống bụng.Chất đứng bên cạnh không dám nói tiếng nào, trạng thái của cậu tư Khanh bây giờ trông có vẻ vô hại nhưng nó lại có cảm giác như giây tiếp theo hắn có thể cầm dao đâm thẳng vào ai đó luôn.

Nó lén lút thở dài, thầm nghĩ thảo nào thằng Thường cứ tỏ ra sợ hắn đến thế."

Trong nhà xảy ra nhiều việc như vậy, cậu út với thầy Danh sao rồi?"

Dương Khanh dùng khăn chùi miệng, không nhanh không chậm hỏi nó.

Hắn nhớ đến lá thư Thường gửi có kể chuyện Dương Lộc đã chịu nói chuyện, còn nói chắc hẳn sớm muộn gì cậu út Lộc cũng sẽ ngoan ngoãn học hành.Thằng Chất não nề đáp:"Con cũng không rõ nữa.

Hồi xảy ra chuyện đến giờ, con vẫn chưa gặp lại hai người đó."

Dương Khanh nghe xong lại im lặng một hồi, thằng Chất không dám thở mạnh, nó không đoán nổi cậu tư Khanh đang suy tính điều gì.

Lát sau, Dương Khanh cầm lấy hộp gấm trên bàn mang đi cất vào hộc tủ rồi quay người ra khỏi phòng, hắn nói:"Tao qua chỗ thầy Danh xem thử, mày dọn dẹp xong thì đi nghỉ đi."

Bên ngoài trời đã tắt nắng, trên đường đi đụng phải kẻ nào kẻ nấy đều như chuột thấy mèo, chào hỏi vội vã xong là nhanh chóng lủi mất.

Gió thổi tóc hắn bay tán loạn, Dương Khanh hơi nheo mắt lại, khi mở ra lần nữa, trước mặt hắn không phải nhà ngói vườn trúc mà là căn phòng xập xệ không người ở.Trước cửa phòng cắm vài chân nhang cùng ít tàn tro của giấy tiền vàng bạc, hắn đưa tay đẩy cửa phòng, âm thanh "kẽo kẹt" lạnh sống lưng.Trong phòng bụi bặm, khắp nơi phủ đầy mạng nhện.

Dương Khanh đưa tay sờ vào cạnh bàn, vào ấm trà cũ, vào cái chén mẻ, chẳng mấy chốc, tay hắn cũng trở nên đen thui bẩn thỉu.

Cuối cùng hắn ghé vào giường ngồi, trên giường chỉ còn chiếc rương cũ mà Thường dùng để đựng đồ vật linh tinh, nhưng bây giờ nó hoàn toàn trống rỗng.

Trong phút chốc, Dương Khanh có cảm tưởng như nơi này từ trước đến nay chưa từng có ai ở cả.Hắn thấy tim mình đau đớn, lòng ngực nặng nề trì trệ, mỗi một nhịp thở đều rất khó khăn.

Đôi mắt hắn ngơ ngác tìm kiếm khắp phòng, cuối cùng nhìn thấy một quyển tập nằm trơ trọi trong một góc.Tựa như bắt được vàng, con ngươi hắn co cụm thành chấm nhỏ, tay ôm lấy ngực trái, lê từng bước qua nhặt lên."

Cho mày, sau này luyện chữ trong này."

"Trời, cậu tư giỡn chơi hoài, con học cho biết thôi, tập vở làm gì."

"Học hành thì phải có tập vở đàng hoàng chứ.

Viết trên đất xóa xong mất tiêu còn nhớ gì nữa."

"Con nhớ mà.

Với lại cái này tốn kém lắm, con không dám nhận đâu.

Ở đợ như con được cậu chủ đích thân dạy chữ cho là quý lắm rồi."

"Bây giờ một là mày cầm lấy và im miệng, hai là tao vả vô miệng mày rồi từ rày về sau khỏi chữ nghĩa gì nữa hết."

"Con nhận mà, cậu đừng đánh."

"Ngoan lắm.

Để thưởng cho mày, tao dạy mày ghi tên vào tập.

Tao đi học cũng phải đề tên để thầy cô biết."

"Nhưng mà cậu dạy có mình con mà cũng sợ nhầm với ai sao?"

"Mày nhiều chuyện quá, qua đây tao chỉ cho."

Khi ấy Thường vẫn chưa biết chữ nghĩa nhiều, Dương Khanh cầm tay cậu ghi chữ "Thường".

Viết xong Thường lại tò mò tên hắn viết thế nào, hắn liền cùng cậu nắn nót thêm chữ "Khanh".

Thường cười khúc khích nói:"Chết rồi, ghi như vậy thì biết là tập của con hay của cậu đây?"

"Xời, mày là người hầu nhà này tức là người hầu của tao, vậy thì đồ của mày cũng là của tao thôi."

"Ha ha, cậu nói cũng đúng ha."

Dương Khanh sờ sờ hai chữ "Thường - Khanh" trên quyển tập, mực đã nhòe đi ít nhiều, bên trong chi chít những thứ đầu tiên hắn dạy cậu.

Xem một hồi, mắt hắn bỗng mờ mịt không đọc nổi gì nữa, vài giọt nước rơi "lộp bộp" xuống trang giấy vàng ngà, khóe miệng nếm được mùi vị mặn chát, đưa tay sờ thử thì phát hiện gương mặt lẫn mi mắt đã ướt sũng tự bao giờ.Dương Khanh cúi quặp người, ôm siết quyển vở vào lòng như thứ trân quý còn sót lại trên cõi đời này minh chứng cho sự tồn tại về người hắn yêu say đắm, nhắc nhở hắn rằng thương đau là sự thật hiện hữu chứ chẳng phải cơn mộng mị hư ảo không lối thoát."

Thường, em nói đợi anh về, giờ anh đã về, còn em đi đâu mất rồi?"
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 56: Oan hồn, hồn hiện


Trời tháng mười hai se lạnh, lúc bước ra khỏi phòng, quần áo Dương Khanh đã hơi lấm bẩn, da thịt cũng lạnh buốt, tay cầm chặt quyển tập cũ."

Cậu tư..."

Trước cửa, thầy Danh không biết đã đến từ bao giờ, trông thầy già đi rõ, nếp nhăn nơi đuôi mắt hằn sâu, buồn rũ rượi.Dương Khanh nhìn thấy thầy, thoáng chốc ngạc nhiên, rồi lại bình thản, gật đầu với thầy:"Thưa thầy, thầy tới đây hồi nào vậy?"

"Cũng vừa mới tới thôi."

- Thầy Danh vờ như không thấy đôi mắt đỏ hoe của Dương Khanh - "Cả ngày nay lo dạy cậu út học, mãi mới hay tin cậu tư về, tui liền dẫn nó đi kiếm."

Dương Khanh ngó một cái đã thấy cái dáng nhỏ xíu của Dương Lộc ở phía sau thầy.

Hắn nhớ Thường kể trong thư cậu út đã thay đổi rồi, nhưng giờ phút này nó lại là đứa trông chẳng có gì khác so với hồi hắn rời đi cả.Ánh mắt hai người chạm nhau, Dương Khanh nghiêm giọng hỏi:"Cậu út, tui đi bấy lâu, cậu ở nhà học hành thế nào rồi?"

"Ai mượn anh quan tâm chứ."

Bị hỏi tới, cậu út cả người xù gai nhọn, khó chịu mà sẵn giọng với Dương Khanh.

Thầy Danh không cho là phải, lập tức chỉnh nó:"Cậu út, không được hỗn."

"Tui hỗn hồi nào..."

Dương Lộc ấm ức cãi lại, nhưng lời nó lộn xộn, nói lung tung một hồi, bả vai chợt run lên, thổn thức:"Tui đâu có hỗn đâu...

Tui đã nghe lời anh Thường, tui ngoan lắm rồi, ráng học rồi, ảnh hứa ảnh sẽ làm cái chong chóng mới cho tui nữa kìa..."

Hai tay nó siết chặt, mặt mũi nhăn nhúm, môi mím lại, mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn Dương Khanh, cuối cùng vẫn không nhịn được vỡ òa, vừa đánh thùm thụp vào người hắn vừa trách:"Sao bây giờ anh mới về?

Sao anh không đi luôn đi!

Anh Thường ảnh chết mất rồi còn đâu."

"Cậu út, đừng quậy."

Thầy Danh vội chạy qua kéo Dương Lộc ra, tay chân cậu út Lộc vẫn cố quơ quào lung tung, khóc lóc lạc cả giọng.Dương Khanh kéo nó lại, xoa xoa mái tóc đã rối tung của nó, khàn khàn nói:"Xin lỗi, anh về trễ."

Trời đêm đổ sương dày, Dương Khanh đặt Dương Lộc đã ngủ thiếp đi vì mệt lên giường.

Thầy Danh chong sáng đèn, rót ra hai tách trà nóng chờ hắn ngồi xuống."

Cậu về khi nào vậy?"

- Thầy hỏi."

Mới sáng sớm nay."

Dương Khanh hớp một ngụm trà, hắn hơi ho nhẹ, người cũng cảm thấy lạnh hơn.

Thầy Danh nhìn qua biểu cảm của hắn, trong lòng cũng xót xa không nói nên lời.

Hơn ai hết, thầy hiểu rõ tình cảm giữa Thường vừa Dương Khanh không chỉ là tình cảm chủ tớ.

Hai đứa trẻ này là bạn bè, là một phần quan trọng, là hơi ấm bao dung lẫn nhau dưới mái hiên lạnh lẽo nơi đây."

Thầy ở lại nhà này, có biết được thêm chuyện gì không?"

"Cậu tư nghĩ sao?"

- Thầy Danh thở dài - "Tui còn không hiểu nổi cách hành xử kì cục ở đây nữa là..."

Dương Khanh khẽ nhíu mày, thầy Danh tiếp lời:"Ngày xảy ra chuyện, Trong nhà phía trước vẫn linh đình rước dâu, phía sau thì cô hai khóc lóc bên xác chồng, còn ngoài sông người ta vẫn đội mưa tìm vớt xác hai kẻ bị kết tội gian dâm."

Dương Khanh siết chặt nắm tay, cố kìm chế sự khó chịu tràn trong cổ họng.

Thầy Danh đứng dậy, xoay người vào buồng trong:"Cậu ngồi đó chờ tui chút."

Thầy đi rất nhanh, lúc ra xách một cái túi vải lớn, thầy để trên bàn, vừa mở vừa nói:"Là chỗ di vật của trò Thường, trước khi chạy đi làm liều Chất nó đã gom lại đưa cho tui, cậu xem thử xem."

Dương Khanh lấy từng món trong túi ra đặt lên bàn, sau một hồi lục lọi cuối cùng chỉ có vài quyển sách tập và một cây viết chì cỏn con, hai bộ quần áo cũ kĩ bạc màu, mấy thứ linh tinh không đáng nhắc tới, ngoài ra chẳng còn gì đáng giá cả.

Hắn vươn tay định cầm một món lên, nhưng đầu đau, cơ thể lung lay sắp ngã, thầy Danh giật mình vội vòng qua đỡ lấy hắn."

Cậu có sao không?"

- Thầy rờ thấy tay hắn lạnh buốt, cả người run rẩy, vội trấn an - "Cậu bình tĩnh đi, hay là bây giờ khoan xem, để khi nào cậu bình tâm hơn thì mới coi."

"Tui không sao, do đi đường xa nên hơi oải người thôi."

Dương Khanh lấy lại nhịp thở, đôi mắt đâm chiêu nhìn qua một lượt những đồ trước mắt, thầy Danh thấy hắn không còn quá kích động mới kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn."

Đây là toàn bộ phải không thầy?"

- Dương Khanh đột nhiên hỏi.Thầy Danh cũng thành thật đáp lời hắn:"Chắc vậy, chỉ có tui cất cái túi này đến giờ.

Đâu có ai chạm tới nữa đâu."

"Vậy thầy có thấy cái đồng hồ quả quýt nào không?"

- Dương Khanh hỏi tiếp.Thầy khẽ nhíu mày, nghiêm túc nhớ lại:"Tui không thấy."

- Thầy lắc đầu - "Sao vậy cậu?"

Dương Khanh khó chịu đáp:"Cái đồng hồ đó là do tui tặng em ấy trước khi đi, bên ngoài mạ vàng, cũng là thứ đầu tiên tui mua bằng tiền mình kiếm được."

"Chẳng lẽ có ai đó nổi lòng tham lấy mất rồi."

- Thầy Danh buộc miệng nói."

Với tính của Thường thì em ấy nhất định không mang theo thứ đồ quý giá này bên người đâu."

- Dương Khanh trầm ngâm nói - "Gọi thằng Chất qua hỏi xem."

Dương Khanh nhờ một tên gia đinh gần đó đi gọi người, rất nhanh thằng Chất đã đến, nó còn cẩn thận đóng cửa lại rồi mới vào."

Cái đồng hồ vàng?

Dạ biết, con còn biểu nó mang đi cất đàng hoàng tránh chuyện rầy rà nữa mà."

Vừa chào hỏi xong đã bị Dương Khanh hỏi chuyện, đối với cái đồng hồ vàng quý giá lóa cả mắt kia thì nó có ấn tượng cực kỳ mạnh.

Trả lời cậu tư Khanh xong nó cũng nhận ra chuyện gì, giật mình nói:"Không lẽ mất rồi?"

Cơn giận dữ vừa dằn xuống chưa bao lâu lại bùng phát, nó nghiến răng nghiến lợi chửi:"Mẹ nó, chắc chắn là có thằng nào tham lam thó mất rồi!

Đúng là khốn nạn mà."

Dương Khanh không nói năng gì, nhưng mặt mũi đã trầm hẳn.

Thầy Danh nhìn mớ di vật còn sót lại không có lấy một món giá trị nào, không khỏi thở dài một hơi, thầm nghĩ đúng là đốn mạt chẳng khác nào lũ ma quỷ ăn tươi nuốt sống người khác, đã lấy mạng còn quơ luôn cả của không chừa thứ gì."

Hầy, không biết ngoài cái đó ra còn mất gì nữa không.

Cả cái phòng của nó chỉ có mỗi cái tráp đầu giường là nhiều đồ nhất..."

"Chuyện này để giải quyết sau đi."

- Dương Khanh lên tiếng, đưa tay cột lại túi vải chứa mớ di vật - "Ngày mai thằng Chất theo tao lên tỉnh một chuyến."

Chất không hiểu gì nhưng vẫn "dạ" một tiếng.Dương Khanh đứng dậy chào thầy, trước khi rời đi còn nói:"Cái nhà này, sợ là không ở lại được nữa..."__________Sắp có thông báo quan trọng về cậu tư với bé nha mấy bạn (*'艸)(艸`*)
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 57: Ở ăn chẳng lành, đọc kinh phải tội


Dương Khanh trở về phòng mình, chong sáng đèn, mở túi vải ra, lần lượt cầm lên từng món đồ một, sau khi xem xét xong thì sắp xếp tất cả ngay ngắn lại, động tác nhẹ nhàng cẩn thận như đang cầm bảo vật trân quý dễ vỡ nào đó.

Không biết vì sao nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết.Thời điểm vừa mới trở về, đường làng gồ ghề xốc nảy khiến mình mẩy Dương Khanh uể oải mệt mỏi.

Lúc nghe tin dữ về người thương, mỗi một bước đi tiếp theo tưởng chừng không khác gì đang đeo chì, dường như chỉ cần có ai đó xô nhẹ hắn sẽ lập tức bổ nhào ra đất không dậy nổi.Dương Khanh thẳng lưng ngồi suốt một đêm dài.

Gà gáy, hắn lục tục đứng dậy rửa mặt thay đồ, mở một trong những rương hành lý của mình, lựa chọn vài thứ, gói ghém cẩn thận rồi ra ngoài.Băng qua hành lang dài rộng, một khoảng vườn hoa rực rỡ là đến căn nhà phụ khí thế ngất trời lúc nào cũng tràn ngập khói hương, nơi bà chủ nhà họ Trịnh ngày ngày ăn chay niệm phật.Lúc hắn đến, bên trong đang vang lên tiếng mỏ đều đều tụng kinh, con Điệp mơ mơ màng màng quét dọn trước cửa, vừa nhìn thấy cậu tư Khanh, hai mắt ả trợn tròng tỉnh cả ngủ, lắp ba lắp bắp nói:"Cậu... cậu tư..."

Dương Khanh không thèm nhìn tới ả, xăm xăm bước qua, ả giật mình vội vọt lên phía trước cản lại:"Khoan đã, giờ bà chủ đang tụng kinh sáng, cậu chờ chút xíu con vô bẩm bà..."

"Không cần."

- Dương Khanh gằn giọng nói, ánh mắt sắc lẹm liếc ả - "Tránh ra."

Điệp sợ điếng người, không dám cãi nửa câu, đứng im để mặc Dương Khanh đẩy cửa bước vào.Trời còn chưa sáng hẳn, bên trong phòng chỉ có vài ngọn đèn thờ mờ ảo, bà Kim Tuyến mặc đồ lam, trước mặt bày kinh phật, tay phải gõ mõ, miệng liên tục tụng niệm.

Dương Khanh thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, tiếng gõ mõ cũng dừng lại."

Từ khi nào mà cậu trở thành một kẻ vô phép vô tắc như vậy?"

Bà Kim Tuyến lạnh lùng liếc mắt nhìn người đang gác chân ngồi gần đó, người kia lại không hề quan tâm gì, bình tĩnh đáp:"Nào có, tui đi lâu rồi mà không đến thăm hỏi ai mới là loại vô phép vô tắc chứ."

Bà Kim Tuyến thở hắt ra, cố dằn xuống cơn tức trong lồng ngực, mãi mới chịu đứng dậy bước qua ngồi đối diện hắn, ngón tay lần tràng hạt làm từ gỗ trầm hương quý giá, mở miệng hỏi:"Rồi sao?

Muốn thăm hỏi chuyện gì?"

"Có gì đâu... bộ bà không định mời khách đến nhà trà bánh gì à?"

Thái độ của Dương Khanh khiến bà Kim Tuyến tức điên, bà sẵn giọng gọi con Điệp vào bắt nó đi pha bình trà mới, sau đó trừng mắt nhìn hắn:"Mới sáng sớm mà cậu tư Khanh đã mất công đến đây thăm hỏi bà già này, đúng là vinh hạnh.

Sao, nghe nói cậu đi làm ăn lớn, chắc cũng kiếm được bộn rồi đúng không?"

"Cũng tàm tạm."

- Dương Khanh không thèm khiêm tốn đáp.Bà Kim Tuyến bật cười, giả lã nói:"Cậu tư Khanh đây giờ lớn mạnh rồi, khéo mà mấy năm nữa cả cái nhà này sẽ thuộc về cậu, rồi bà già này cũng phải ngửa tay xin cậu từng đồng để được ăn chút cơm chay đạm bạc."

"Lúc trước tui cũng định như vậy."

- Dương Khanh ra chiều trầm ngâm - "Nhưng mà giờ tui thấy không cần nữa, dù sao việc kinh doanh cũng cần nhiều vốn mà?"

Có vẻ bị chạm trúng vảy ngược, bàn tay bà Kim Tuyến siết chặt, khóe miệng run rẩy, cố giữ bình tĩnh mà rằng:"Chẳng lẽ cậu tư cạn tình cạn nghĩa như vậy à?

Dù sao cũng nhờ nhà này mà cậu tư mới có ngày hôm nay."

"Cạn tình cạn nghĩa?"

Hắn hơi ngừng lại, tim bà Kim Tuyến cũng hẫng một nhịp, đoạn hắn tiếp lời:"Nếu tui cạn tình cạn nghĩa, bà đã chẳng có cả một gian nhà riêng rộng lớn thế này.

Nếu tui cạn tình cạn nghĩa, bà đã chẳng một bên gắp cơm chay, một bên hại chết hết người này đến người khác."

"Cạch" một tiếng, tràng hạt trên tay rơi xuống đất, vừa lúc ấy con Điệp mang trà bánh vào, ả vội đặt đồ lên bàn rồi cúi xuống nhặt cho bà chủ.Bà Kim Tuyến vẫn cố kìm cơn giận đang bùng lên, nhưng miệng không chịu được mà đáp trả:"Cứ tưởng cho cậu học cao thì cậu sẽ ra dáng cậu tư nhà họ Trịnh một chút, nào ngờ vẫn xấc xược như vậy."

- Bà mỉa mai - "Cũng không trách cậu được, cậu đi lâu như vậy, cái gì cũng chỉ nghe qua miệng người khác, cậu có hiểu lầm bà già này thì ta cũng không có gì trách cậu cả."

Dương Khanh bật cười, cất tiếng nói:"Cậu tư nhà họ Trịnh?

Nhà họ Trịnh có còn cái gì đâu mà bà cứ nhắc mãi thế?"

Hắn rót một ly trà nóng, ngâm nga tiếp lời như thể đang kể một câu chuyện của một kẻ xa lạ nào đó:"Chồng bà chết, con trai bà nằm một chỗ, con gái bà thành góa phụ, giờ con dâu bà cũng mồ mả lạnh tanh rồi..."

"Mày...

đồ mất dạy!

Bị điên không khác gì mẹ mày cả!"

Bà Kim Tuyến giận dữ chửi lớn.

Cậu tư Khanh lại không khó chịu gì, hắn đặt chén trà xuống, vuốt thẳng nếp áo, lạnh giọng nói:"Đúng, tui bị điên.

Cho nên đừng có nói chuyện tình nghĩa gì với thằng điên này nữa."

Dương Khanh bước ra khỏi căn phòng sặc mùi nhang khói, hắn hít một hơi thật sâu để thứ không khí lạnh lẽo sáng sớm tràn ngập vào phổi, kéo cho đầu óc tỉnh táo trở lại."

Cậu tư."

Thằng Chất từ xa hớt hải chạy tới, nó thở hồng hộc, miệng liên tục xin lỗi:"Xin lỗi, con tới trễ."

"Không, là tao đi sớm thôi."

Dương Khanh hỏi nó:"Có biết hai Sẹo ở đâu không?"

Nhắc tới hai Sẹo, cái lưng đang cong xuống của Chất liền thẳng lên, nó bực bội đáp:"Người ta phải tự mình đi hỏi mối làm ăn ở tận bên bến Liễu, con nghe nói chắc phải độ hai bữa nữa mới về."

"Coi bộ cũng biết canh giờ lắm.

Vậy thì phải tranh thủ một chút để kịp đón anh hai chớ."

Hôm đó, cậu tư Khanh dẫn đứa hầu đi đâu mất, ai cũng tưởng cậu đi chút rồi về, ngờ đâu cậu lại đi một mạch hết ba ngày trời.________Em bé và cậu tư Khanh chắc chắn có một cái kết viên mãn.

Mọi người ủng hộ nha (❀>◞౪◟
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 58: Ăn miếng trả miếng


Cậu tư Khanh trở về chưa bao lâu, cứ tưởng hắn sẽ quậy tung cái nhà này vì cái chết của thằng Thường, ai ngờ đâu hắn đi biệt dạng ba ngày, nếu không phải con xế yêu của hắn vẫn còn nằm chình ình giữa sân nhà thì có khi ai cũng nghĩ hắn lại trở về xứ phố thị phồn hoa kia rồi."

Nghe bảo cậu tư lên tỉnh, trên đó có đoàn tài tử về, chắc cậu đi nghe."

Hai Sẹo nhấp một chén rượu, nghe thân tín kể chuyện mấy ngày nay hắn vắng nhà, con Hương ngồi bên cạnh, phụ trách gắp mồi bóp tay bóp chân, thi thoảng chen vào vài câu:"Kỳ lạ, không phải cậu tư với thằng Thường...

Sao giờ nó chết mà cậu vẫn vui vẻ đi nghe ca chứ?"

Hai Sẹo cười khinh khỉnh, trong mắt gã con Hương đúng là một ả đàn bà đần độn, hèn gì mãi cũng không dụ được thằng con riêng tự cho mình là giỏi kia."

Sau này người ta chỉ vào con chó mà nói đó là con gà chắc mày cũng tin luôn."

- Hai Sẹo nói - "Có đứa ngu mới tin mấy lời đồn vô căn cứ kia.

Mày nghĩ xem thằng đó dù gì vẫn là cậu tư Khanh nhà họ Trịnh, nó đi học ở đâu, đi làm ăn buôn bán đến đâu, người nó gặp nhiều ra sao?

Thằng Thường cuối cùng cũng chỉ là một đứa tôi tớ không hơn không kém, lúc nó còn thì cậu tư nể tình bạn cùng chơi hồi nhỏ, chứ nó chết rồi, mắc gì cậu tư phải vì loại đó mà phải đau buồn quỵ lụy chứ."

Con Hương im lặng, bởi ả là kẻ rõ ràng hơn hết về cái đêm oan nghiệt ấy, nhớ rõ sương đêm lạnh lẽo trước của phòng cậu tư Khanh đã thấm vào từng tất da thịt như thế nào.Giấc mơ trở thành mợ tư tan tành, nhưng cái làm ả điên tiết hơn cả là mối quan hệ thân thiết giữa cậu tư Khanh và Thường tuồng như chẳng chút lay động nào.

Bề ngoài trông cả hai không khác gì một đôi chủ tớ bình thường, nhưng ả rõ ràng hơn hết cậu tư Khanh luôn âm thầm bảo vệ bênh vực Thường.

Cho nên, lúc nghe hai Sẹo bảo Thường chết mất xác rồi, ả cảm thấy trái tim mình như ngừng đập.Ả mất ăn mất ngủ, cứ hễ nhắm mắt lại là thấy cảnh Thường mình mẩy ướt đẫm hiện về tìm, không thì ả sẽ bị cậu tư Khanh bắt trói, vừa chửi vừa đánh, mặc kệ ả có xin tha thế nào cũng bằng không.Cậu tư Khanh trở về, ả trốn biệt, chỉ dám hỏi thăm vài câu với mấy chị em làm cùng, nửa đêm còn lén lút ra bờ sông đốt vàng mã rồi khấn vái, xin Thường nếu có linh thiêng thì đi tìm hai Sẹo trả thù, chứ ả từ đầu đến cuối không hề có ý muốn hại chết cậu."

Nếu đã không muốn truy cứu thì càng tốt.

Còn mà muốn truy cứu, nhà này vẫn còn bà chủ, cậu tư Khanh cũng chỉ là đứa con hoang, không bằng không cớ, tao quyết không nhịn nó nữa đâu."

Hai Sẹo nhấp một chén, rượu chưa kịp trôi vào cổ họng thì bỗng một tên hầu ục ịch chạy ào tới, nét mặt kinh hoảng, lắp ba lắp bắp không thành câu:"Nguy... nguy... nguy rồi...Cậu tư...

Cậu tư về..."

Tên mập chưa nói hết câu, hai Sẹo bực mình muốn chửi, nhưng chưa kịp làm gì đã có một đám người mặt mũi lạ hoắc xông vào."

Gì đây?

Tụi bây là ai?

Sao dám tự tiện xông vào nhà người khác?"

"Đừng quan tâm, bắt hết tất cả lại đi."

"Mày..."

Thằng Chất từ giữa bước lên, hai Sẹo trợn mắt nhìn nó, gã ta nổi cơn tam bành, chỉ có điều chưa kịp làm gì liền bị hai người khác khống chế.

Gần như chỉ trong một cái chớp mắt, gã đã phải quỳ xuống nền gạch nóng hổi dưới mặt trời ban trưa.Cậu tư Khanh đã ngồi sẵn dưới mái hiên, nhàn nhã rót một tách trà thơm, nhưng không vội uống.

Hắn nhìn nhìn chăm chăm hai Sẹo tựa như đang nhìn loài giun dế dưới đất, một chút tình cảm cũng không có."

Cậu tư, rốt cuộc có chuyện gì?"

- Hai Sẹo giãy giụa cố thoát khỏi gọng kiềm, giận dữ chất vấn - "Nhà này dù sao cũng có luật lệ, bà chủ vẫn còn đó, cậu tự ý dẫn về một đám người lạ hoắc, còn để họ bắt tui mà không có lý do gì.

Cậu làm vậy thì sao người dưới họ nể họ phục cậu."

Chát!Hai Sẹo ăn trọn một cái tát trời giáng, gã ta trợn mắt không tin nhìn cái đứa vừa đánh mình, nghiến răng gằn từng chữ:"Thằng chó..."

"Câm miệng, cậu tư đã cho phép mày nói chưa mà mày dám nói!"

Thằng Chất hùng hổ chửi, siết chặt bàn tay đỏ chét, một cái tát tựa như chỉ châm ngòi thêm lòng thù hận chứ không tiêu tan được bao nhiêu nỗi căm ghét của nó với hai Sẹo."

Cậu tư!

Tui biết cậu với thằng Thường thân.

Nhưng rõ ràng chuyện nó chết là do nó tự chuốc lấy, nhân chứng vật chứng đầy đủ, nó còn giết cả dượng hai, tui chỉ theo lệnh mà cho người theo bắt nó về."

- Hai Sẹo nói cố - "Rõ ràng nó sợ tội bỏ trốn, hại mình hại chết luôn cả mợ ba...

à không, phải là chết luôn "vợ con" nó chứ.

Giờ cậu bắt tui ra quỳ ở đây, về tình về lý đều coi không được đâu."

"Chết, anh hai đừng hiểu lầm."

- Dương Khanh tỏ vẻ ngạc nhiên nói - "Sao bây bắt anh hai như vậy, mau thả anh hai ra đi, tao biểu mời anh hai đến hỏi vài chuyện thôi."

Cánh tay được thả lỏng, hai Sẹo bán tín bán nghi nhìn Dương Khanh, gã nhíu mày hỏi:"Rốt cuộc cậu tư muốn hỏi tui chuyện gì?

Còn nữa, những người này là ai."

"Trước lạ sau quen, thấy anh hai quản lý nhà này cực khổ quá nên tui mướn thêm ít người về phụ giúp thôi mà."

- Dương Khanh giả lả - "Sợ người mới không quen cho nên mới gọi anh hai tới đây để hỏi thêm vài chuyện trong nhà đây."

"Việc gì cậu tư phải nhọc lòng như vậy?"

- Hai Sẹo xoa xoa cổ tay - "Ít nhiều bà chủ vẫn còn đó, chưa kể xưa giờ có thấy cậu coi sóc gì chuyện nhà này đâu.

Qua hai ba câu nói mần sao mà hiểu hết được."

Dương Khanh bật cười, ung dung nói:"Có gì đâu mà không hiểu, dù sao cũng đã tiếp quản bao nhiêu năm nay rồi chứ ít gì.

Ví dụ như mấy chỗ chênh lệch trong sổ sách của mấy căn tiệm trên tỉnh, tính đi tính lại coi bộ anh hai cũng bỏ túi không ít rồi."

Hai Sẹo run lên, gã ta cảm thấy lỗ tai mình lùng bùng, không hiểu nổi cậu tư Khanh vừa nói cái gì, hắn cứng miệng nói:"Cậu tư cứ nói chơi, tiệm trên tỉnh toàn tiệm lớn, làm sao mà bà chủ cho cậu..."

"Làm sao mà bà chủ cho tao tiếp quản được, đúng không?"

- Dương Khanh ngắt lời gã ta - "Đúng, thì bà ta có cho đâu, bà ta xin tao lấy mà, đổi lại cho bà ít tiền mua thần bán thánh...

Bộ... mày không hay biết gì sao?"

Mặt mũi hai Sẹo xám xanh, đúng, gã có hay chuyện gì đâu, hơn mười căn tiệm lớn nhỏ, gã đều đặn mỗi tháng đi đi về về thăm nom mà có nghe ai nói tiếng nào đâu."

Cậu tư..."

Hai Sẹo gọi hai tiếng, không biết phải nói gì, đôi mắt Dương Khanh cũng trở nên tối đen, hắn hơi chòm về phía trước, tiếp tục nói:"Phải rồi, hồi tao đi buôn, nghe được nhiều chuyện hay lắm.

Ví như có thuyền buôn lậu gạo, hình như do một kẻ vô danh nào đó cầm đầu, cũng lớn lối lắm, không rõ ở đâu hắn có lắm tiền như vậy...

Mày nói xem, lỡ bị bắt thì sẽ bị xử như thế nào?"

"Cậu tư..."

Hai Sẹo quỳ mọp xuống, chẳng cần ai phải tốn sức đè ép, trán gã đã chạm với nền gạch nóng rát, miệng lung tung nói:"Chuyện của thằng Thường thực sự không liên quan đến con, con cũng chỉ là kẻ dưới làm theo lời chủ thôi.

Là nó tự bỏ chạy rồi bị nạn chết đuối, chứ con thật sự không có dồn nó vào chỗ chết."

Dương Khanh liếc nhìn đám người đang quỳ trước mặt, kẻ nào cũng run như cầy sấy, đoạn ánh mắt hắn dừng ở đứa con gái duy nhất, nhướng mày hỏi:"Mày là con nào đây?

Có quan hệ gì với hai Sẹo?"

Con Hương cảm thấy tim mình sắp không đập nổi nữa, chậm chạp ngẩng đầu lên, lắp bắp đáp:"Dạ con tên Hương, phụ chuyện dưới bếp, con... con chỉ làm vài món hầu anh hai nhấm thôi."

"Mày nói láo."

- Thằng Chất lớn tiếng nói - "Mày là đứa đơm đặt nói xấu thằng Thường suốt, đừng tưởng tao không biết.

Mày ganh thằng Thường thân với cậu tư, chuyện thằng Thường bị vu vạ, bảy tám phần có mày tham gia."

"Mày đừng có vu khống tao."

Thằng Chất vừa dứt lời, con Hương đã hoảng loạn phân minh:"Cậu tư đừng có nghe nó nói bậy, con với thằng Thường trước giờ có liên quan gì nhau đâu, cả cái nhà này ai không biết Thường nó thân với cậu.

Có cho vàng con cũng không dám làm càng vậy."

"Mày đừng có xạo!"

- Thằng Chất không chịu thua - "Trước khi thằng Thường nó xảy ra chuyện, mày với hai Sẹo suốt ngày thì thầm to nhỏ, trước đây có thấy hai đứa mày thân nhau vậy đâu."

"Không phải vậy đâu cậu tư..."

Con Hương gần như đã mất đi bình tĩnh, ả nhìn lên, cậu tư Khanh vẫn chưa hề rời mất khỏi ả.

Người ả túa mồ hôi ướt đẫm, cổ họng cháy khát, lỗ tai cũng ù đi:"Không phải con đâu, là anh hai, là anh hai xúi con cầm thuốc dưỡng thai của mợ ba đi tố giác cho bà chủ biết, đổ cho thằng Thường ăn nằm với mợ ba, vu tội hai người đó ăn cắp của nả âm mưu bỏ trốn.

Con.. con chỉ làm theo lời anh hai thôi..."

"Con khốn!"

Hai Sẹo giận điên đánh con Hương ngã lăn quay, lồng ngực gã phập phồng, chỉ tay mà chửi:"Chính mày bày ra chuyện này, giờ mày định đổ hết tội lên một mình tao à?"

- Gã quay sang chấp tay với Dương Khanh - "Cậu tư, thuốc là do nó phát hiện, mưu cũng là do nó bày ra, con thực sự không biết một cái gì cả.

Con điên này nó mơ trèo lên giường cậu lâu rồi, so với con nó còn ghét thằng Thường hơn cả."

"Cậu tư, không phải đâu, là anh hai, là anh hai..."

- Con Hương lòm còm bò dậy, nước mắt nước mũi tèm lem - "Con không biết gì hết, con không có làm gì hết mà..."

"Bịt miệng hết hai đứa này lại!"

Dương Khanh không chịu đựng nữa, đầu hắn đau sắp nứt ra, mỗi một câu một chữ mà hai kẻ bò dưới đất thốt ra khiến bụng hắn quặn thắt, chỉ muốn nôn hết ruột gan ra ngoài."

Hai Sẹo, mày đã đọc bức thư tao gửi riêng cho mày rồi mà phải không?"

Dương Khanh cất tiếng hỏi, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng lại hai Sẹo cảm thấy không khác gì bị một cây búa tạ gõ xuống.

Hai Sẹo run lẩy bẩy, cảm giác như máu trong người bị rút sạch.

Gã há hốc miệng, nhưng không thốt nên lời.

Bốn chữ ấy tựa như lưỡi dao sắc lẻm cứa vào tâm can, cứ vang lên ong ong trong đầu gã:"Sát nhân, giả tử."__________Tui đang tạo con wordpress để quý dị nào khó khăn vô wattpad dễ đọc nha.

Chỉnh muốn điên hời ơi
 
Back
Top Bottom