- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 49: Cá chậu chim lồng
Chương 49: Cá chậu chim lồng
Đêm hôm gió thổi lạnh, tiếng ếch nhái ễnh ương kêu rân trời, Thường đứng trước cửa phòng cậu mợ ba không hiểu sao cảm thấy hơi bồn chồn không yên."
Cô chủ ơi, mở cửa cho con."
Cậu gõ cửa mấy tiếng rồi gọi, nhưng đứng được một hồi vẫn không thấy ai ra, cũng không có người trả lời mình."
Cô chủ ơi, con Thường nè, con mang thuốc tới."
Thường lại gọi thêm mấy lần, rốt cuộc cũng có tiếng bước chân vang lên, cánh cửa bị mở mạnh ra, cậu nhìn người phụ nữ đầu tóc bù xù, đôi mắt đỏ cạch sưng vù, quần áo nhăn nhúm trước mặt mà sững người."
Cô... cô chủ... có chuyện gì..."
"Vô đi."
Ngọc Diệp không có ý tiếp chuyện trước cửa, giọng cô khản đặc, lạnh nhạt quay người bước vào trong."
Cô chủ... chuyện gì vậy?"
Thường theo sau Ngọc Diệp, cảnh tưởng trong phòng càng khiến cậu không thốt lên nổi lời nào.
Trên sàn đồ đạc bừa bộn, ghế ngồi ngã nghiêng ngã ngửa, ngay cả mền gối chỗ trường kỷ cô chủ hay nằm cũng lung tung tan nát hết cả lên.
Ngọc Diệp không thèm quan tâm đến Thường, cô ngồi vào bàn trang điểm, vớ lấy cây lược gỗ đã gãy làm đôi, bắt đầu chậm rãi chải tóc.Thường càng nhìn càng sốt ruột, cậu chợt nhớ đến cậu ba Quý ở trong, vội vội vàng vàng chạy xộc vào.
Giường chiếu đúng là không khác gì bãi chiến trường bên ngoài, duy người vẫn luôn nằm ở đây thì không thấy đâu nữa."
Cô chủ, cậu ba đâu cô?"
Thường ôm khay thuốc, ngớ người bước ra hỏi.
Ngọc Diệp lúc này đã chải tóc gọn gàng xong, cô nhìn mình trong gương, bình tĩnh trả lời Thường:"Đi lấy vợ mới rồi."
"Dạ?"
Thường nghệt mặt ra không hiểu cô chủ vừa nói cái gì.
Ngọc Diệp mở hộc lấy một đôi bông tai khảm vàng đính hồng ngọc quý giá, vừa đeo vừa từ tốn giải thích:"Hồi trưa này bà má chồng tốt bụng của tao có ghé qua.
Bả kêu thương tao một mình chăm chồng, nên tháng sau sẽ rước thêm một người vào phụ."
Tay Thường đổ mồ hôi lạnh, cậu không nhịn được mà nói:"Nhưng mà cậu ba..."
"Mày đừng lo quá, má chồng tao tính toán hết rồi.
Việc lần này bà đã đi coi thầy, nghe nói là cao nhân đắc đạo không phải ai cũng gặp được, tốn của bà gần hết mấy rương hồi môn mới được thầy mách nước cho đó."
- Ngọc Diệp cười khẩy nói - "Vợ mới của cậu ba sinh ngày trăng tròn, tháng sau lại vừa tròn mười tám tuổi, đẹp gái, thầy nói cưới cổ về, bệnh của cậu ba sẽ mau chóng khỏi."
Thường bần thần nhìn cô chủ mình vẫn đang chải chuốt cho xinh đẹp trở lại.
Sau khi đeo vào chiếc nhẫn ngọc xanh, cô quay người ngoắc ngoắc Thường nhẹ giọng nói:"Thuốc của tao với cậu hả?
Mang qua đây cho tao."
Thường chậm chạp bước qua, Ngọc Diệp hơi nhíu mày hối:"Lẹ lên, nguội hết bây giờ."
Cậu mang thuốc qua cho cô, lúc Ngọc Diệp bưng chén lên uống thì Thường bắt đầu dọn dẹp lại phòng ốc một lượt.
Tiếng chén thuốc đặt xuống bàn, Ngọc Diệp lại tiếp tục nói chuyện với cậu:"
Sau này chỉ cần nấu thuốc cho tao.
Thuốc của cậu ba mai mày mang cho con Điệp để nó lo, mày không cần lo nữa."
"Dạ."
- Thường nhỏ giọng đáp.Cậu dựng một chiếc ghế lên, trong lòng muốn hỏi cô chủ có dự định gì không, nhưng rồi tự nhận ra đó là một câu hỏi ngu ngốc chừng nào.
Có câu "Lấy chồng phải lụy theo chồng", nếu có thể dự định chuyện sau này, thì Ngọc Diệp đã cao chạy xa bay từ cái ngày chồng mình vì chơi bời mà nằm liệt ra đó rồi."
Mà bây giờ mới để ý, mặt mũi mày bị làm sao vậy?"
- Ngọc Diệp chợt hỏi.Thường hơi giật mình, cậu đoán chuyện ban chiều vẫn chưa đến tai cô, bèn lựa lời nói dối:"Dạ lúc trưa đi mua thuốc trời mưa lớn trơn trượt quá nên con bị té."
Vừa dứt lời, cậu nghe tiếng Ngọc Diệp bật cười, cô hỏi:"Thường, mày theo tao được bao lâu rồi?"
Thường hơi ngẩn ra, cậu nghiêm túc lẩm bẩm tính rồi đáp:"Dạ nếu không tính từ hồi con mới vô làm ở nhà cô thì cũng được chín năm rồi."
"Chín năm.
Lâu vậy rồi à?"
- Ngọc Diệp hơi ngạc nhiên - "Vậy ra tao cũng không còn trẻ trung gì, đã không còn là thiếu nữ nữa rồi."
"Đâu có đâu, con thấy cô vẫn còn trẻ đẹp lắm mà."
- Thường buột miệng nói.Ngọc Diệp lại cười, cô lắc đầu, thở dài nói:"Mày vẫn khờ khạo như vậy.
Hèn gì đã theo tao đã chín năm rồi vẫn nói dối kém quá."
Thường hơi lúng túng, lỗ tai cậu đỏ lên vì bị bắt thóp.
Ngọc Diệp hỏi cậu:"Tụi hai Sẹo lại ăn hiếp mày à?"
"Dạ không có."
- Thường đáp.Ngọc Diệp lại chẳng thèm quan tâm đến Thường nói gì, cô cảm thán nói:"Tội nghiệp, phải tao không bắt mày theo, có khi giờ mày đã trả xong hết nợ, về phụng dưỡng ba má mày, sau này cưới một cô vợ cùng nhau quán xuyến nhà cửa rồi."
Ngọc Diệp đột nhiên nhắc đến ba mẹ khiến Thường không biết phải nói thế nào.
Thấy cậu im lặng, cô nói tiếp:"Cũng may mày chơi được với thằng tư, nếu sau này nó dẫn mày đi, nhớ xin nó cho về quê một chuyến, coi ổng bả thế nào.
Mày đi biền biệt lâu như vậy, hẳn ba má nhớ mày lắm."
"Vậy cô có nhớ ông bà chủ không?"
- Thường hỏi.Ngọc Diệp lại thở dài một tiếng, mắt cô buồn hẳn, tông giọng cũng xuống mấy phần:"Bây giờ nhớ thì có ích gì.
Cũng tao một hai cãi cha cãi mẹ đòi lấy chồng xa.
Má tao cũng mất vì nhớ con quá độ rồi, giờ tao còn như vầy, mặt mũi đâu mà gặp cha tao nữa."
Thường dọn dẹp xong hết đã gần nửa đêm, Ngọc Diệp vẫn ngồi một chỗ bần thần không nhúc nhích, Thường lo lắng khẽ mở miệng nhắc nhở:"Mền gối con đã đổi mới rồi, cô đi nghỉ sớm đi để mệt."
"Mày đi trước đi, tao ngồi đây lát nữa rồi tao nghỉ."
"Cũng khuya lắm rồi, có gì để mai mình tính, cô cứ đi ngủ trước đi."
Lòng Thường lo lắng không yên, cậu nắn ná không đi, cố khuyên nhủ vài câu."
Tao nói mày đi thì mày đi đi, đừng làm phiền tao nữa."
Ngọc Diệp lạnh giọng đuổi người, Thường chỉ đành thu gom chén thuốc, dặn dò cô thêm một câu rồi mới đi khỏi:"Vậy cô nghỉ sớm nha."
Thường ra khỏi phòng vẫn ngoảnh lại mấy bận rồi mới đi hẳn.
Trong phòng, Ngọc Diệp đợi không còn nghe âm thanh gì nữa, liền mở hộc tủ ra, chăm chăm nhìn mớ trang sức đầy ụ bên trong.