Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl] - Có Thương Cậu Không?

[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 39: Như mây với núi, biệt ly không đành


Trăng mờ, trời vẫn chưa sáng, Thường mơ màng nghe người kế bên mình ngồi dậy, hình như sợ đánh thức đang ngủ, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người cậu mấy cái, thì thầm nói:"Anh sửa soạn đi trước, em ngủ tiếp đi."

Sau trận giày vò hôm qua, Thường mệt lử, nhưng nghe cậu tư Khanh sắp đi, cậu lập tức mở to mắt, lồm cồm bò dậy.

Dương Khanh sửng sốt, hắn lại nói:"Làm gì vậy, ngủ đi em.

Trời chưa sáng đâu."

"Để em phụ cậu soạn đồ."

- Thường lèm nhèm đáp."

Đồ soạn xong hết rồi, em ngủ tiếp đi."

- Dương Khanh bật cười xoa xoa đầu cậu dỗ dành.Thường dụi dụi mắt, cơn buồn ngủ kéo hai mi mắt suýt sụp xuống lần nữa, cậu bướng bỉnh nói:"Không được, em muốn tiễn cậu lên xe."

"Tiễn đưa làm gì cho mệt người, có phải anh đi luôn đâu."

Thường vẫn không chịu, Dương Khanh hết cách đành để cái đuôi nhỏ bám theo mình.

Bên ngoài gà vừa gáy, đã có vài người lục tục thức dậy, Thường mở cửa ra trước, vụng trộm liếc nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai mới quay về sau nói:"Được rồi, mình đi thôi cậu."

"Em sợ cái gì?

Chuyện em ở phòng anh ai mà không biết."

Dương Khanh bật cười xách hành lý đi ra, Thường cũng hơi lúng túng không biết phải đáp thế nào cho phải.

Cậu tư Khanh nói đúng, bọn họ vẫn như mọi khi, nhưng cậu lại cảm thấy đã không giống mọi khi rồi, hoặc có chăng tại cậu chột dạ.Bên ngoài tài xế đã đợi sẵn, Thường theo chân Dương Khanh ra đến nơi, lúc bác tài lấy hành lý từ tay cậu tư Khanh chất lên xe, Thường không nhịn được ngó theo mấy lần."

Đừng nhìn nữa, nhìn nữa thì anh cũng không nỡ đi luôn đó."

- Dương Khanh cười xòa nói."

Cậu vẫn chưa nói em biết khi nào cậu lại về?"

- Thường buồn bã hỏi."

Sao lúc trước không thấy em trông anh như vậy?

Lúc anh về còn sợ héo cả người."

Dương Khanh khom người, cúi sát xuống nói vào tai cậu, Thường nhột nên rụt vai tránh né, đỏ mặt lí nhí cãi:"Đã nói là không có sợ rồi mà, sao cậu dai vậy?"

Thấy trời cũng không còn sớm, Dương Khanh đứng thẳng dậy, không ghẹo chọc người thương nữa, nhưng mặt mũi dài thượt mà cất lời:"Haizz... nếu em chịu nói sớm hơn, thì anh khoan nhận mối làm ăn này rồi."

Thường nghe ra được ý trong lời hắn nói, cậu thấp giọng hỏi:"Vậy phải lâu lắm cậu mới về à?"

"Ít nhất sáu tháng.

Nếu thuận lợi anh không đợi em nữa, anh mang lưới về bắt cóc em mang theo luôn."

Giọng Dương Khanh nửa đùa nửa thật, Thường mắc cỡ không có chỗ giấu mặt, nhưng cậu vẫn đáp lời hắn:"Chỉ lâu hơn bình thường chút xíu.

Với lại sáu tháng chắc em sẽ sắp xếp được mọi chuyện..."

Thường bỏ lửng câu không nói tiếp, nhưng Dương Khanh đã cười híp mắt, bất chấp tài xế đang ngồi trên xe gần đó, hắn ôm chầm lấy Thường, làm cậu giật mình quơ quào tay lung tung."

Yên nào, để anh ôm một chút."

Nhưng mà... lỡ có ai thấy..."

- Thường lo lắng nói."

Không có ai đâu, đừng sợ."

- Dương Khanh bình tĩnh trấn an - "Mà có lỡ bị thấy làm sao mà đoán được chuyện hai đứa mình."

Thường vẫn hơi sợ, nhưng rồi nghĩ đến việc cả hai sắp phải chia xa tận nửa năm trời, cậu liền rụt rè ôm lại hắn, hai tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng dày rộng."

Phải rồi, cho em cái này."

Ôm một hồi, Dương Khanh đột nhiên lục lọi túi áo, móc ra cái đồng hồ mạ vàng hắn thường đeo đưa cho Thường.

Thường cầm mà phỏng tay, lập tức lắc đầu đẩy về cho hắn:"Không được đâu, cái này mắc tiền lắm, em nhận không được."

"Sao lại không?"

- Dương Khanh không hài lòng đẩy lại - "Em cũng tặng anh cặp nhẫn rồi mà."

"Cái đó...

ầy... cái đó rẻ tiền muốn chết, sao so được với cái này."

"Cái này cũng rẻ tiền mà."

- Dương Khanh buột miệng nói - "Đồ giả thôi, anh đeo để cho ra dáng, mà đeo lâu thành ra không nỡ bỏ.

Sẵn cũng phải đổi cái mới nên giao cái này cho em."

Thường ngớ người ra, cậu không đẩy đồng hồ về cho Dương Khanh nửa, bán tín bán nghi hỏi hắn:"Thiệt không?"

"Thiệt."

Dương Khanh nói như đinh đóng cột, mắt không thèm chớp một cái.

Thường không tin lắm, nhưng cậu tư Khanh đã nhét đồ hoàn toàn vào tay cậu, sau đó thuận tay vỗ vỗ đầu cậu mấy cái, cẩn thận dặn dò:"Anh đi đó, ở nhà ráng học hành đàng hoàn.

Lúc về vẫn kiểm tra em như cũ."

"Làm không đúng có bị đánh không?"

- Thường mở to mắt nhìn hắn hỏi."

Đánh chứ, nhưng đánh bằng cây của anh."

Thường không hiểu gì cả, nhíu nhíu mày nghiền ngẫm vì bình thường cậu cũng khẽ tay mình bằng thước.

Dương Khanh nhân lúc cậu không để ý, cúi xuống hôn má cậu một cái rõ kêu.

Thường giật mình, thảng thốt nhìn hắn, sau đó thấp thỏm dòm quanh một lượt, thấy không có ai mới thở phào một hơi, tức giận trừng mắt:"Cậu bị điên hả?"

"Thôi anh đi."

Dương Khanh cười tủm tỉm tranh thủ lủi lên xe mất.

Hắn vẫy vẫy tay chào cậu, Thường cũng giơ tay tạm biệt hắn.

Tiếng xe khởi động, tim hai người theo đó mà hụt hẫng, cậu tư Khanh lớn tiếng nói:"Lần sau anh đón em về chỗ của hai đứa mình.

Nhớ chờ anh đó, đừng có chạy lung tung, anh tìm không được."

"Cậu đi cẩn thận.

Đợi cậu về em lại nấu cháo hạt sen cho cậu ăn."

Tiếng máy xe đã đi khuất trả lại khung cảnh yên tĩnh cho buổi sớm mai.

Thường đứng thẫn thờ một hồi, gà lại gáy, trời sáng hẳn, cậu tiu nghỉu lững thững trở về."

Ủa, nay mày dậy sớm vậy?

Chưa tới giờ học mà."

Thường bắt gặp thằng Chất đang mang lỉnh kỉnh đồ đạc, nó vui vẻ bắt chuyện, Thường tiện tay giúp nó cầm cây dao phay bự chảng, thành thật đáp:"Tao theo tiễn cậu tư đi thành phố."

"Cậu tư đi rồi."

- Nó ngạc nhiên hỏi - "Sao mày đi mà không rủ tao?"

"Rủ rê gì, vào mùa mưa rồi, để mày ngủ cho có sức còn thức đêm đi câu chứ."

"Ừm...

Mày nói cũng đúng, bữa nay tao cũng định đi thử xem thế nào trước nè."

- Chất gật gù đáp.Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện, Chất phát hiện có thứ gì đó cứ lấp la lấp lánh từ trong túi áo Thường.

Nó nheo mắt dòm thử, cái túi cậu đung đưa, Chất nhận ra đó là cái gì, nó hoảng hồn vội kéo cậu vào bụi chuối gần đó, thì thào hỏi:"Cậu tư cho mày cái đồng hồ vàng hả?"

Thường bị nó kéo vẫn chưa hoàn hồn, nghe nó hỏi xong thì hồn vía vừa về lại suýt bay mất, cậu ngập ngừng đáp:"Ừ..."

"Vậy mà mày còn dám đi tùm lum với tao."

- Chất quýnh quáng chụp cái túi Thường lại, đoạn nó dòm ngó xung quanh một vòng, thấy vẫn không an toàn liền nói tiếp - "Về, đi về phòng kiếm chỗ giấu cho kỹ rồi tính.

Ba cái đồ này để người khác thấy dễ mang họa vào thân."

"Ừ."

Thường bị giọng điệu của nó làm cho căng thẳng, mặc dù Dương Khanh nói đây chỉ là đồ giả, nhưng nào có mấy ai tin lời một đứa đầy tớ bần hèn phải sắm thứ đồ "giả" rẻ rúng này làm gì.

Cả hai lấm la lấm lét che che đậy đậy chạy về chỗ ở, lại không thấy màu vải hồng phấn thấm thoáng trong góc tối gần đó.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 40: Đứt tay một chút còn đau - Huống chi nhân nghĩa, lìa sao cho đành


Bên ngoài mưa vừa tạnh, không khí ẩm ướt mát mẻ, Thường quay trở lại nhịp sinh hoạt như bình thường.

Ngày học hai buổi, vừa học vừa nhìn cậu út Lộc ương bướng đối chọi với thầy Danh, tuồng như cái việc cậu cứ trơ mặt ra đó khiến thầy cũng mất đi vẻ bình tĩnh vốn có."

Được rồi, câu này trò Lộc giải cho thầy."

Vẫn như mọi khi, Thường làm mẫu lên giải mấy câu đầu, thầy Danh lại gọi tên Dương Lộc lên làm phần còn lại, chỉ có điều thầy đổi giọng, thầy không tỏ ra nghiêm khắc khó chịu, thầy từ tốn dẫn dắt:"Nếu trò giải được, hôm nay thầy cho trò nghỉ sớm."

Thường ngạc nhiên nhìn điệu bộ kiên nhẫn của thầy, thầy đã cất đi cây roi dài ngoẵng đáng sợ, ra lời khuyên bảo:"Chỉ cần trò chịu làm, đúng sai gì thầy cũng cho nghỉ sớm.

Đằng nào trò cũng không thích học hành, có cơ hội đi tội gì phải ngồi ở đây cho mệt."

Trái với dáng điệu thờ ơ mọi khi, lần Dương Lộc có hơi phản ứng lại, nó ngẩn lên nhìn thầy, cái đầu nhỏ như suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng vẫn tiếp tục nghịch mớ máy bay thuyền nhỏ nó xếp từ giấy tập.

Thường thấy mà nóng cả mặt.

Tay thầy Danh run rẩy, thầy hít sâu một hơi, đứng dậy ra ngoài.

Thường trông theo thầy một hồi, thầy đi khuất, cậu ngó sang cậu út Lộc đang mải chơi, cuối cùng lớn gan đứng dậy bỏ đi tìm thầy.Đặng Danh cũng không đi đâu xa, thầy đứng chỗ hòn non bộ, ngẩn ngơ nhìn đám cá bảy màu bơi dưới mặt nước phủ màu xanh rêu."

Thầy."

Thường khẽ khàng gọi một tiếng, thầy Danh liền quay về nhìn cậu, trầm trầm đáp:"Ừ, ngồi trong đó tự học đi, lát thầy vào."

"Thầy đang buồn cậu út Lộc hả?"

Thường không vòng vo mà hỏi thẳng, Đặng Danh bị hỏi trúng, thầy lại thở dài thêm một tiếng, rầu rĩ nói:"Thú thiệt thầy cũng không phải thần thánh, từ đầu thầy nào muốn nhận vụ dạy dỗ này, thầy thích dạy ở trường hơn, thích nhìn gương mặt của mấy đứa nhỏ háo hức chờ nghe thầy giảng bài."

"Vậy sao thầy còn nhận lời cậu tư Khanh đến đây dạy?"

- Thường thắc mắc hỏi."

Trường học thiếu kinh phí, vừa hay cậu tư Khanh nhà họ Trịnh lại có."

Thường nghe cũng buồn theo.

Có câu "Hạt tiêu nó bé nó cay, Đồng tiền nó bé, nó hay cửa quyền", "Không tiền phải chịu thấp chịu lùn".

Vì tiền nên chị cậu phải chịu gả làm vợ lẽ của người ta ở nơi xứ xa, cũng vì tiền mà dù chỉ cách nhau một cái tường gạch cao qua khỏi đầu, cậu và mẹ chẳng thể nào gặp nhau được nữa."

Nhưng mà không phải cậu tư ép uổng gì thầy đâu.

Cậu có chuyện nhờ vả, lại nhiệt tình vừa ra tiền vừa ra sức, không những xây sửa lại trường học còn may quần áo mới, tài trợ tập sách.

Có câu "Đứt tay một chút còn đau - Huống chi nhân nghĩa, lìa sao cho đành".

Người ta không ép, nhưng không lẽ mình cứ thản nhiên nhận không.

Thầy còn là người có ăn có học, hiển nhiên càng làm không được."

Như được dịp trút nỗi lòng dồn nén bấy lâu, thầy lại tiếp lời:"Thầy cũng tìm đủ mọi cách để thử khơi dậy hứng thú của trò Lộc, thậm chí đánh cả em để hy vọng trò ấy thấy mủi lòng cho một kẻ hầu xa lạ lại chấp nhận chịu đòn thay chủ.

Nhưng đúng là không thể đánh thức một kẻ đang giả vờ ngủ, bây giờ cũng không biết phải làm sao nữa."

Ngày hôm đó trời lại đổ thêm một cơn mưa lớn, Thường ngồi dưới mái hiên đan giỏ tre, bên cạnh là thằng Chất hí hoáy chuẩn bị mồi cho chuyến câu đêm."

Bài hôm bữa mày dạy tao học thuộc rồi, nhưng mà tao cứ thấy sắp quên, có mấy chỗ còn không hiểu nữa."

"Để tao giảng lại cho mày."

Thường lấy một cây củi mục chấm nước mưa viết xuống nền gạch, vừa viết vừa giảng giải lại, Chất gật gù cái đầu lắng nghe.

Nó theo thầy Thường học đến nay cũng được non nửa tháng rồi, chỗ nhớ chỗ quên, lại còn phải ôm đồm lắm việc kiếm thêm thành ra cũng không học được bao nhiêu."

Hầy, tao học ngu quá, không biết sau này cậu tư có nhận tao không nữa?"

Chất lầm bầm tự hỏi, Thường cười cười an ủi nó:"Tao thấy có ngu đâu, học được như mày là quá giỏi rồi.

Cậu tư phải năm tháng mấy nữa mới về, lúc đó thế nào mày cũng dư sức thể hiện cho cậu xem."

"Bộ mày đếm ngày cậu tư về à?"

- Chất trề môi nói - "Với lại mày làm như tao là thần đồng hay sao, nói như mày hết năm nay có khi tao xin được chức quản tiệm, hai năm sau tao ra riêng mần ăn luôn à."

Chất nói chơi, nhưng Thường lại nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi gật đầu đáp:"Ai biết đâu được."

"Bớt tào lao đi."

Nó đóng giỏ mồi câu lại, chợt nhìn thấy đứa nhỏ mặt mũi lạnh tanh ôm mớ thuyền giấy ngồi chòm hỏm xuống, sau đó thả chúng vào cái rãnh nước ở hiên nhà đối diện.

Trời mưa lớn, giấy tập mỏng manh vừa chạm nước đã nhũn thành một bãi, cứ thế tan nát rồi trôi tuột đi."

Bạn mày kìa."

- Chất huých huých cùi chỏ vào người Thường."

Mày cũng bớt nói tào lao đi."

Thường cũng đã thấy Dương Lộc từ lúc nó mới xuất hiện, cậu nhìn nó một mình chơi thả thuyền, sau đó đám thuyền nát hết, mặt mũi nó lập tức không vui, tức giận trừng trừng nhìn cho đến khi toàn bộ bị nước mưa rửa trôi đi mất.Thường dòm cái tướng nhỏ thó chẳng mấy lạng thịt kia ngồi mình ênh, cậu nhớ tới lời cậu tư Khanh từng nói về nó, tự dưng thấy tội nghiệp quá chừng."

Thằng này ngộ ha, cứ lầm lỳ im ỉm, làm tao nhớ tới ai đó."

Chất vừa dứt câu, người bên cạnh nó đột nhiên đứng dậy làm nó giật mình:"Nè, đi đâu vậy?"

"Qua chơi với cậu út."

Thường thản nhiên đáp, trên tay còn ôm theo mớ đồ đan giỏ của mình."

Bị khùng hả trời?"

Chất không hiểu chuyện gì hết, nhưng cũng lật đật đuổi theo cậu.Thường đi đến bên cạnh Dương Lộc, nó thấy bóng người xuất hiện, khó chịu chau mày ngước nhìn cậu.

Thường cười toe toét khoe cả hàm răng, đoạn cậu ngồi xổm xuống cạnh nó, mở miệng nói:"Đang mưa gió mà cậu thả thuyền giấy thì không được đâu.

Phải như con thả thuyền lá dừa thế này mới không bị sao chứ."

Thường bứt đại vài lá, thoăn thoắt đan một chiếc thuyền cỡ vừa lòng bàn tay, sau đó thả xuống rãnh nước.

"Đó, cậu thấy chưa, đâu có bị nát đâu."

Dương Lộc ngó theo chiếc thuyền đang lênh đênh vững chãi, Chất bên cạnh cũng làm theo thả xuống một chiếc khác, Thường thấy đôi mắt cậu út Lộc ánh lên vẻ nôn nao thèm thuồng."

Thuyền của mày chìm rồi kìa."

Nước mưa làm thuyền ngập rồi lật úp, Chất cười lớn chỉ trỏ:"Mày gà quá, thấy thuyền của tao không, vừa bự vừa chắc."

"Này tao thắt đại thôi.

Để tao thắt cái khác đua với mày."

Thường liếc mắt đáp trả, sau đó vui vẻ quay sang Dương Lộc cũng đang ngó qua phía này hỏi:"Cậu út muốn chơi không?

Con chỉ cậu thắt."

- Thường vớt cái thuyền của mình lên rồi thả nó trở lại dòng nước - "Cậu coi, cùng là thuyền, cái của con bơi thoải mái không sợ trời mưa, còn cái của cậu thì tan tành cả rồi.

Nhưng mà bây giờ chỉ cần cậu chịu học làm một cái cứng cáp giống của con, thì sau này tha hồ mà chơi theo ý mình không sợ gì nữa."

Dương Lộc ngẩn ra một chốc, rồi mặt nó lại hầm hầm, đứng phắt dậy bỏ đi luôn.

Thường nhìn theo bóng dáng nhỏ xíu kia, không nhịn được thở dài một tiếng.

Chất ngồi kế bên ù ù cạc cạc hỏi Thường:"Sao mày không thắt cho cậu chơi luôn cho rồi?"

"Mày nghĩ cậu chịu không?"

- Thường bất đắc dĩ đáp.Chất thấy có lý, gật gù nói:"Ừ, cái nết cậu út cũng kỳ khôi kỳ chướng, sao tao cứ thấy giống ai."___________Bên Enovel nửa đêm đóng web xóa app ôm xiền bỏ trốn rồi.

Công sức xiền bạc tình cảm của các bạn bên đó hơn 2 năm coi như cũng bay theo mây gió.T sẽ cố gắng tranh thủ update lại bên đây.

Hiện tại t chỉ có tài khoản facebook, wattpad và tiktok, không up trên bất kì nên tảng nào khác kể cả youtube.

Các bạn cố gắng ủng hộ kênh chính chủ nha.T cũng gửi lời xin lỗi đến những bạn đã vì t mà nạp xiền bên nền tảng Enovel, dù như thế nào thì chúng ta hãy cùng đồng hành với cậu tư Khanh và em bé Thường nhà cậu đến hết chặng đường này nhé.

Hy vọng qua tết âm mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 41: Lòng chim dạ cá


Buổi tối, Thường bê khay thuốc đến phòng Ngọc Diệp.

Hành lang không chút ánh sáng, cậu phải thắp thêm một ngọn đèn để soi đường, lúc gần đến nơi thì đụng mặt một người đã ăn dằm nằm dề ở đây bấy lâu nay."

Hết hồn."

Dượng hai Khương giật nảy mình, mặt mũi lắm la lấm lét, sau khi nhìn rõ mình vừa đụng chỉ là một kẻ tôm tép mà gã không nhớ nổi là ai, gã lập tức thay đổi thái độ, bực dọc chửi:"Mắt mũi để đâu vậy hả?

Có tin tao đập chết mày không?"

"Dạ con xin lỗi."

- Thường hơi lùi về sau cúi đầu với gã - "Tại trời tối quá nên con không thấy dượng."

"Liệu hồn đó!"

- Đức Khương gằn giọng cảnh cáo.

Thường vốn không mấy cảm tình với tên chực ăn chực uống còn suốt ngày làm bậy trong nhà này, môi cậu giật giật.

Cánh cửa gần đó mở ra, Ngọc Diệp ngó thấy cảnh giằng co của hai người, cô lên tiếng hỏi:"Vụ gì vậy?

Sao dượng hai lại đứng với hầu của tui?"

"Dạ không có gì.

Tại tối quá con lỡ đụng phải dượng hai thôi."

- Thường lập tức đáp."

Bộ nói chuyện với mày à mà mày dám trả lời?"

- Đức Khương ra vẻ kẻ cả, mỉa mai nói - "Hóa ra là người hầu của mợ, mợ coi dạy dỗ lại đi.

Tui thấy thằng này nó mất dạy lắm, nói chuyện với chủ mà cứ câng câng cái mặt lên."

"Dạ con đâu dám."

- Thường vội phân bua."

Mày còn cãi!"

"Thôi được rồi."

Ngọc Diệp đau hết cả đầu, cô lên tiếng xen vào cái giọng sang sảng như muốn đánh thức cả nhà của dượng hai Khương."

Cũng trễ rồi, dượng cẩn thận làm phiền tới người khác nghỉ ngơi.

Nể mặt tui tha cho nó lần này, lần sau mà nó còn chọc giận dượng tui để dượng tùy ý xử lý được chưa?"

"Nói vậy còn nghe được."

- Đức Khương miễn cưỡng nói - "Vậy mợ cũng nghỉ sớm nha, coi chừng mệt."

Giọng điệu gã ngả ngớn, Thường nghe mà sởn gai óc.

Ngọc Diệp nhắc nhở cậu:"Còn không mau cảm ơn dượng hai đi."

"Dạ con cảm ơn dượng hai."

Thường nói xong thì lách qua người gã, Ngọc Diệp nghiêng người cho cậu vào phòng trước, một lúc sau mới đóng cửa lại.Hôm nay phòng ốc không còn bừa bãi nữa, trông mặt mũi Ngọc Diệp cũng tươi tỉnh vui vẻ.

Thường để ý hình như cô chủ của mình còn đầy đặn hơn trước nhiều, trong lòng cậu cảm thấy yên tâm đôi chút.Ngọc Diệp vẫn như cũ bình thản nằm xuống giường nhỏ bên ngoài, bàn bên cạnh bày nho tươi cùng vài đồ ăn vặt linh tinh, vừa quạt vừa ăn.Thường vào chỗ cậu ba Quý, cậu ba Quý nằm im như khúc gỗ, mắt hắn mở trừng trừng nhìn trần nhà, nghe có người vào, cái đầu hắn giật giật, chậm chạp quay qua, thấy là Thường, hắn vô thức cố nhìn ra phía sau cậu."

Hôm nay cậu thấy trong người sao?

Cậu uống thuốc xong rồi con lau mình thay quần áo cho cậu nha."

Thường cẩn thận bước qua, từ cái lần hắn lẫn Ngọc Diệp nổi điên xong, bây giờ cậu đều sẽ nói với hắn vài ba câu trước khi bắt đầu làm, thấy người không có phản ứng thái quá mới dám động tay.Thường nâng Dương Quý dậy, giúp hắn kê gối cao hơn, lại phát hiện dưới lưng hắn cấn thứ gì đó, cậu lôi nó ra, vậy mà lại là một chiếc vòng ngọc trai."

Ủa, cô chủ làm rớt trong đây hả ta?"

Thường chăm chú nhìn chiếc vòng lạ hoắc, cảm thấy viên ngọc trai trắng nõn, tròn lẳn này rất quen mắt, lại không nhớ nổi đã nhìn thấy nó ở đâu.

Đương lúc cậu cầm chiếc vòng lẩm bẩm thì bên cạnh tự dưng có tiếng người rên lên "ư ử", Thường giật mình cất vội chiếc vòng vào túi áo, quay sang đã thấy khuôn mặt cậu ba Quý méo xệch, nước mắt nước mũi tèm lem."

Cậu sao vậy?

Khó chịu chỗ nào hả?"

Thường lo lắng kiểm tra, cậu rờ trán hắn, thấy không có nóng, lại vội cởi hết quần áo của hắn ra, thấy trên người hắn không có vấn đề gì cả.

Thường đành sẵn tiện lau người rồi thay quần áo giúp hắn luôn, suốt cả quá trình, hắn vẫn cứ khóc không ngừng."

Cậu đừng khóc nữa, cậu uống thuốc trước đi, uống thuốc xong mình đi ngủ, ngủ một giấc dậy là không có gì rồi."

- Thường vừa dỗ dành vừa lo lắng ngó ra ngoài - "Cậu khóc hoài cô chủ lại bực mình thì sao?"

Có vẻ lời nói của cậu có chút tác dụng, hoặc do cậu ba Quý cũng không đủ sức khóc thêm nữa, hắn nín, trong cổ họng chỉ còn tiếng "hức hức" nho nhỏ.

Thường thở phào một hơi, từ từ giúp hắn uống thuốc."

Xong rồi, cậu ngủ đi."

Thường tém lại góc mền cẩn thận, ngay lúc cậu bưng khay thuốc sắp rời đi, chợt góc áo bị níu lại.

Thường chậm chạm nhìn xuống, bàn tay kia yếu ớt run rẩy, bên ngoài ánh chớp lóe sáng lên cửa, tiếng Ngọc Diệp mệt mỏi cất lời:"Mày xong chưa?"

"Dạ, cô chủ..."

Thường run rẩy muốn báo cho Ngọc Diệp chuyện đang xảy ra, người kia lập tức rút tay về, lồng ngực phập phồng, ho lên sù sụ."

Chết, cậu làm sao vậy?"

- Thường lần nữa ngồi xuống vuốt vuốt ngực hắn."

Sao vậy?"

Tiếng guốc "lộc cộc" bước vào, cậu ba Quý đã ho tới đỏ mặt tía tai.

Thường lo sốt vó, vừa vuốt cho hắn vừa đáp:"Con không biết nữa, tự nhiên cậu ho quá chừng."

"Uống thuốc xong chưa?"

- Ngọc Diệp liếc mắt một cái, thờ ơ hỏi."

Dạ rồi."

- Thường đáp."

Rồi thì thôi.

Kệ cậu đi, hết cơn tự ngưng ho.

Mày có phải thầy thuốc đâu mà lo."

"Nhưng mà..."

Thường định nói mấy câu mong cô chủ cho mời thầy thuốc đến xem cậu ba, nhưng chỉ nhận được cái trừng mắt, cậu đành thôi.

Dương Quý cuối cùng cũng dứt cơn ho, Ngọc Diệp thấy không còn chuyện gì, cô đuổi Thường nhanh nhanh đi cho cô nghỉ ngơi."

Phải rồi, mai mày tranh thủ qua thầy Kiệm hốt cho tao thang thuốc này.

Từ rầy về sau nấu thuốc cho cậu ba thì sẵn nấu nó luôn."

Trước khi Thường rời đi, Ngọc Diệp đưa cho cậu một đơn thuốc.

Thường cẩn cận nhận lấy, thắc mắc hỏi lại cô:"Thuốc này là thuốc gì vậy cô?

Con nhớ thuốc của cậu ba vẫn còn nhiều..."

"Cho tao uống, mau đi đi."

- Ngọc Diệp nhíu mày đáp.Thường nghe cô chủ mình đang yên đang lành tự dưng phải bốc thuốc uống, cậu lo lắng quan sát cô, thấy sắc mặt đúng là vẫn tươi tắn hồng hào, liền thấp thỏm hỏi tiếp:"Sao tự dưng đang yên đang lành mà phải uống thuốc?

Cô chủ có làm sao không?

Hay để con mời thầy qua xem cho cô, chứ uống tầm bậy tầm bạ lỡ có chuyện gì..."

"Sao mày nhiều chuyện quá vậy?

Tao kêu gì thì làm đó đi."

- Ngọc Diệp xẵng giọng chửi - "Thuốc này là thuốc bổ bình thường thôi.

Tao chăm nó mệt muốn chết, giờ muốn mua thêm thuốc bổ uống cho có sức khỏe người còn gặp mày hỏi này hỏi kia nữa.

Mày kêu thầy thuốc đi, để bà già đó biết coi bả có hành tao không?"

"Dạ, con biết rồi."

Thường nghe chỉ là thuốc bổ, cũng không dám hỏi lung tung tiếp, gấp gọn nó lại, chào cô một tiếng rồi đi.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 42: Như sông nhớ nước, như cành dâu nhớ tằm


Thường về đến nơi mới sực nhớ mình lỡ mang cái vòng ngọc trai của cô chủ luôn rồi.

Cậu xoắn xít không biết nên quay lại trả ngay hay để đến sáng mai hẵng qua, lúc nãy Ngọc Diệp đuổi cậu đi như vậy, sợ bây giờ cô cũng đã ngủ mất.

Nhưng cậu cũng không có thời gian để bụng lâu, ngoài cửa có người gọi cậu, là thằng Chất."

Em chào thầy."

Nó cười tít mắt ôm quyển sách nhăn nhúm lách qua người "thầy" nó bước vào trong, tự nhiên rót cho mình chén nước uống cho thông giọng rồi hồ hởi hỏi:"Nay học cái gì thầy?"

"Đã nhớ bài cũ chưa mà đòi học bài mới."

Thường cũng vờ nghiêm nghị, cậu bắt chước giọng điệu lúc Dương Khanh dạy mình, lạnh tanh nói:"Lấy giấy ra kiểm tra bài."

Mặt thằng Chất lập tức xanh lét như cậu hồi trước, lúc Thường cho đề kiểm tra thì mắt nó láo liên, ngón tay chọt chọt vào quyển tập ý đồ gian lận."

Sắp hết giờ rồi, trò còn hé tập nữa tui khẽ tay đó."

"Mày làm gì dữ vậy?

Tao sợ quá quên hết rồi nè."

- Bị bắt quả tang, Chất đổi thái độ đổ thừa Thường.Thường bật cười nói:"Mày mà cũng biết sợ hả?"

"Sao lại không?"

Hai đứa không ai nhường ai, châu đầu vào nhau, Thường dạy Chất làm toán viết chữ, bản thân cậu cũng ngồi bên cạnh ôn bài vở đã học hôm nay."

Phải rồi, cái bà Yến mày hay nói chuyện, sáng nay tao thấy bả đi mua thuốc phá thai.

Bà này với dượng hai tò te với nhau lâu rồi, nghe đồn hồi ông chủ còn sống cũng lang chạ với bả.

Nói chung mày bớt giao du lại, coi chừng mang vạ vào người."

Làm bài nửa chừng, Chất sực nhớ đến chuyện sáng nó đi mua thêm đồ nghề câu đêm thì thấy bóng dáng Yến bước ra khỏi hiệu thuốc.

Có người phụ nữ nhiều chuyện nhìn thấy ánh mắt của Chất, lập tức bĩu môi khuyên nhủ:"Cái loại đàn bà này tốt hơn mày đừng dính vào.

Trần đời hổng ai như nó, mua thuốc phá thai riết mà ai cũng biết mặt."

Thường nghe Chất nói, cậu khẽ thở dài một tiếng.

Thật ra chuyện của Yến, giống chuyện của cậu và cậu tư Khanh, nó được đồn từ nhà trên xuống nhà dưới, Thường đã nghe đến đầy lỗ tai."

Tao cũng không thân với chỉ lắm.

Nhưng mà mày cũng bớt nghe mấy lời đồn thổi đi."

"Tại mày không biết, chứ cái làng này không đồn thì thôi, hễ đồn chắc đã có tám chín phần là sự thật rồi."

- Chất thì thầm nói."

Vậy... mày nghĩ mấy lời họ đồn về tao và cậu tư có mấy phần đúng?"

- Thường hỏi nó.Chất hơi ngẩn ra, trong phút chốc nó trở nên bối rối, nó lúng túng đáp:"Nói gì vậy, hai chuyện này đâu giống nhau..."

"Tại tao thấy mày tin lời mấy người kia quá..."

- Thường buồn bực nói."

Tao chỉ kêu mày cẩn thận thôi chứ có ý gì đâu."

Chất vò vò đầu, nó không biết phải giải thích thế nào.

Tự dưng nó cảm thấy bực mình, rõ ràng nó lo cho bạn mình, tốt bụng nhắc nhở, không được cảm ơn thì thôi, còn bị chất vấn đủ đường.

"Thôi mệt quá không học nữa.

Tao đi câu!"

Chất đứng phắt dậy, vùng vằng gom tập vở lại.

Thường thấy nó giận, cậu không nghĩ nhiều vội nói:"Sao vậy?

Đang học mà, mày đã hiểu hết bài chưa?"

"Hổng có hiểu gì hết á.

Mày tự học mình ênh đi."

Chất nổi nóng xẵng giọng, Thường đớ người, cậu không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nên bực mình chửi lại:"Tự nhiên đang yên đang lành cái quạo."

"Ừ, tao vậy đó, tao hổng có nói ngọt ngào được như ai kia.

Mày thích nghe thì nghe, không nghe thì biến."

"Mắc gì, đây là phòng tao."

- Thường khó chịu nói."

Ừ, vậy tao biến."

Chất đóng sập cửa lại.

Thường vẫn chẳng hiểu ra làm sao, hậm hực tắt luôn đèn đi ngủ.Buổi sáng vừa ra cửa, hai đứa trùng hợp chạm mặt nhau, quần áo Chất lấm lem ẩm ướt, có lẽ vừa đi câu đêm về.

Thường vừa định mở miệng chào như thói quen, Chất lại "hừ" một tiếng, không thèm đếm xỉa cậu mà đi mất.Lời nói bị vướng ở cổ họng không ra được, Thường tức điên, giận đến nỗi cả buổi học không tập trung nghe được gì."

Trò Thường, nếu không muốn học thì nghỉ đi."

"Dạ không, em xin lỗi thầy."

Đầu óc ngơ ngẩn bị thầy chửi, Thường rối rít xin lỗi.

Thầy Danh thấy lớp có mỗi hai đứa, một đứa thì không chịu học, một đứa chịu học thì học không vào, thầy quyết định bỏ phấn xuống thôi không giảng tiếp nữa."

Thầy..."

- Thường giật mình, nghĩ mình chọc thầy giận thật rồi, cậu vội nói - "Thầy ơi, em không như vậy nữa đâu, thầy đừng giận mà."

"Trò lên đây tui biểu."

Thầy Danh ngoắc cậu, Thường lấm lét đứng dậy, thấy cậu cứ co ro, thầy hơi bực mình nói:"Lẹ lên, bộ sợ tui ăn thịt trò à?"

Thường lên đến nơi, thầy đẩy đến trước mặt cậu một phông thư trắng tinh, nét chữ gãy gọn quen thuộc mà đêm nào cậu cũng nhìn qua ghi ở phần địa chỉ.

Thường chậm chạp nhận lấy, thầy Danh nói:"Tui mới nhận được hồi chiều hôm qua.

Đáng lẽ định học xong rồi đưa trò, mà thấy trò cũng không có tâm trí học hành gì nên thôi đưa luôn.

Nghỉ sớm đọc thư đi rồi chiều vô học lại đàng hoàng cho tui."

"Dạ, em cảm ơn thầy."

Dương Khanh đi được một tháng, thầy Danh đưa Thường lá thư tay hắn viết gửi cậu.

Thường nhận lấy mà lòng bồn chồn, thầy vừa cho tan học, cậu đã lập tức tìm chỗ kín đáo, hồi hộp mở thư ra đọc."

Gửi em thương của anh,Đã được một tháng kể từ ngày xa em, không biết em bây giờ thế nào?

Nhà cửa có chuyện gì không?

Không có ai làm khó dễ gì em chứ?

Cơ thể anh khỏe mạnh nhưng lòng dạ thì cứ đau đáu về em, tự dưng anh nghĩ rằng giá như lúc ấy mình cương quyết hơn, cứ bắt em đi theo trước rồi tính sau.

Nhưng chuyện cũng đã rồi, giờ đây anh ở xứ xa chỉ có thể hy vọng nhận được tin bình an từ em.Dạo này đã vào mùa mưa, em cẩn thận coi chừng bệnh.

Trong phòng anh vẫn còn thuốc men cất trong hộp, nếu bí bách quá thì cứ vào đó lấy một viên uống tạm, không thì nói với thầy Danh một tiếng để thầy giúp, không được cố chịu đựng một mình, nghe chưa?Chuyện học hành của em và út Lộc sao rồi?

Thằng bé nó ngỗ nghịch quá, em thay anh coi chừng nó, nhưng đừng để bản thân quá nhọc lòng, biết không?Còn em của anh hẳn đang học hành chăm chỉ lắm, anh cũng đang cố gắng vì tương lai của hai đứa mình.

Mấy bữa nay trời mưa biển động, đội tàu anh ghé lấy hàng rồi không đi tiếp được nữa, nhưng theo dự báo thì chắc không bao lâu là anh lại lên đường.

Chuyến đi này thật sự rất xứng đáng, đảm bảo khi trở về, em muốn gì anh cũng có thể lo.Anh có một người bạn rất giỏi thiết kế nhà cửa, anh đã có sơ ý tưởng về nơi chúng ta sẽ cùng nhau chung sống sau này, nhưng vì nhà là của chung, cho nên trong lá thư hồi âm, hy vọng nghe được nguyện vọng của em về nó.Anh thương của em,Khanh."

Ngón tay Thường chạm vào chữ "Khanh" cuối cùng, có trời mới biết giờ phút này cậu không còn chỉ đơn giản muốn viết một lá thư hồi âm đơn giản nữa.

Cậu muốn gặp cậu tư Khanh, muốn nhìn rõ đôi mày hay nhíu lại của hắn, muốn nắm lấy bàn tay có vết chai nhỏ, ôm lấy cơ thể lúc nào cũng thẳng tắp kiêu ngạo kia.Thường cười tủm tỉm, ngoài trời có vẻ lại sắp đổ mưa.

Cậu nhớ ra mình còn phải đi mua thuốc cho Ngọc Diệp, vội lóc cóc chạy đi._________Cọc thì cọc chứ yêu vô sến không ai bằng (=˃ᆺ˂=)
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 43: Anh em chém nhau đằng sống, không chém nhau đằng lưỡi


Nhà thầy Kiệm phải chèo ghe mới tới, nhà lão đã mấy đời theo nghề y, khắp đường xa ngõ gần đều biết tiếng, hễ có bệnh gì đều chịu khó đến chỗ lão khám.

Thầy Kiệm chỉ có hai người con gái, con gái lớn lấy học trò lão, mà chàng rể này trùng hợp cũng không cha không mẹ, nên lão bắt rể, coi anh ta không khác con trai ruột là bao, truyền thụ hết thảy tâm huyết của đời mình.Lúc Thường đến nơi, dù mưa gió bão bùng thì vẫn có nhiều người ngồi chờ tới lượt, anh con rể đang khám bệnh, vợ anh và em cô ấy ở bên cạnh phụ giúp, xem chừng thầy Kiệm đã ra ngoài rồi.Thường không có khám mà chỉ bốc thuốc thôi nên không phải chờ lâu lắm, chẳng mấy chốc mà tới lượt, chỉ có điều lúc đọc thang thuốc cậu đưa, cô em có vẻ đăm chiêu giây lát."

Sao vậy chị Thắm?"

Thường ngó thấy thái độ của cô, lòng cậu cũng hơi thấp thỏm, mở miệng hỏi dò:"Bộ thang thuốc có vấn đề gì hả chị?"

Thắm lắc lắc đầu, cười đáp:"Không có, cưng chờ chị xíu nha."

Cô nói vậy, nhưng lúc cô vào bốc thuốc, Thường thấy cô chụm đầu to nhỏ với chị cô."

Thuốc của cưng đây."

Thắm mang cái nụ cười rạng rỡ lần nữa bước ra, nhưng lúc Thường nhận lấy, cô không đưa ngay mà hỏi:"Thuốc này bây mua cho ai vậy?"

Chẳng hiểu sao Thường có linh cảm chẳng lành, cậu không trả lời câu hỏi của cô, mở miệng hỏi ngược lại:"Bộ thuốc này có sao hả chị?"

"Đâu có.

Thì tao tò mò thôi.

Tại đâu thấy nhà chủ mày có ai bệnh tật gì.

Nếu có thì đã qua mời cha tao lâu rồi."

- Thắm khéo léo nói - "Còn mày thì tao thấy có quen ai đâu mà mua."

"Em mua cho em mà."

- Thường ôm lấy thuốc, vội trả tiền cho cô - "Mấy nay mưa gió trở trời nên mua ít thuốc bổ uống."

Thắm "à" một tiếng chẳng rõ ý gì, Thường cũng không thích nắn ná lại trước ánh mắt soi mói của cô, nhanh chóng rời đi.Thường chèo về nửa đường, trời bắt đầu lâm râm mưa, cậu nghĩ mãi cũng không biết rốt cuộc thang thuốc này có vấn đề gì.

Đây không phải lần đầu cậu khám bệnh hốt thuốc ở đó, thái độ của Thắm cho cậu biết chắc chắn có gì đó không ổn.Thường cứ nghĩ mãi, nghĩ đến thuyền sắp cập bờ, lại thấy một đám lóc chóc mình mẩy lấm lem đang chặn đường một đứa nhỏ thó.

Lúc đầu cậu cứ tưởng là ẩu đả của đám trẻ con với nhau thôi, không muốn quan tâm, nhưng mà nhìn kỹ một hồi mới phát hiện cái đứa nhỏ thó kia nào phải ai xa lạ, là cậu út Lộc miệng hến nhà cậu chứ đâu."

Nè, làm gì đó mấy đứa kia?"

Tiếng la của Thường khiến cả đám chú ý, thuyền chưa vào bờ, cậu đã tót lên trước.

Vừa định xông thẳng một đường đến chỗ tụi nó, lại sực nhớ mấy gói thuốc trong người nên vội quay lại tìm chỗ kín đáo cất, còn cẩn thận lấy nón lá của mình đậy lên."

Mày là thằng nào đây?"

Một thằng bự con nhất trong đám hất mặt hỏi, Thường thấy cái thây nó mà nuốt nước miếng, thở hồng hộc nói:"Mày hỏi làm gì?

Tự nhiên một đám tụi bây chặn đường cậu... nó...

đứa nhỏ xíu này làm gì?"

"Làm gì kệ cha tụi tao."

- Thằng to con đáp - "Cái mặt câng câng thấy ghét nên muốn đập nó một trận đó.

Mày khôn hồn thì né ra, không tụi tao đập luôn cả mày."

Thường nghe lý do càng bực bội, cậu bước lên chắn trước mặt Dương Lộc.

Mưa bắt đầu nặng hạt, đứng một hồi mình mẩy cũng ướt sũng, Thường lấy áo tơi của mình khoác cho nó, nó lại vùng vằng né tránh, cậu bực mình la lên:"Cậu yên coi, không thấy trời mưa hả?"

Dương Lộc không nhúc nhích nữa, đám trẻ kia nghe cách xưng hô của cậu liền ồn ào nói:"À, hóa ra là chủ mày.

Sao?

Con chó này tính bảo vệ chủ à?

Mỗi ngày nó cho mày mấy cục xương hả?"

Cả đám cười lớn, có mấy đứa còn giả tiếng chó sủa phụ họa.

Thường hít một hơi, cất giọng hỏi:"Rốt cuộc tụi bây muốn sao mới để cho cậu út đi?"

"Hừ.

Đáng lẽ lúc đầu tụi tao chỉ định dạy cho nó bài học để biết lý lẽ mùi đời thôi.

Mà trần đời tao ghét nhất bọn địa chủ ỷ giàu hiếp nghèo như nó.

Hôm nay tụi tao thay trời hành đạo, không đập nó nhừ tử quyết không về."

Thằng bự con nghênh mặt đáp trả, đoạn nó còn quay lại hô hào với đám loi choi theo nó:"Thay trời hành đạo, trừng trị cái ác!"

Cả đám hô vang, Thường nhíu mày, mắt liếc nhìn xung quanh tính đường ôm Dương Lộc bỏ chạy."

Cả một đám vô dụng ỷ đông hiếp yếu chỉ dám ở đây hô hào.

Hèn!"

Thường giật mình, cái giọng vừa quen vừa lạ này cậu nghe ở đâu rồi, nhưng không cần cậu đoán thêm, cậu út Lộc nhỏ xíu không biết từ lúc nào đã bước lên trước cậu, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu nghe nó nói một câu dài đến vậy."

Mày nói cái gì?"

Cả đám ngừng lại, đứa to con cầm đầu gằn giọng hỏi.

Dương Lộc cười khẩy, Thường trông dáng vẻ đó sao giống y chang cậu tư Khanh hồi nhỏ, nó nói:"Bộ nói không đúng sao?

Có giỏi thì đến trước nhà chủ đánh đi chửi đi.

Mà thôi, có khi không còn cái thân tàn về sủa với cha mẹ mất."

"Má nó.

Đập chết nó!"

Thường hoảng hồn không kịp trở tay, cả hai nhanh chóng bị bao trong vòng vây.

Dương Lộc cái người nhỏ xíu đã quần thành một đống với một đứa to gần gấp đôi nó.

Thường thấy cậu chủ bị đánh, đầu óc không suy nghĩ gì được, chỉ biết lao vào vừa đánh phụ vừa cố gắng kéo nó ra."

Hai thằng chó, tụi bây phụ coi."

Có đứa hô hào, tụi nó càng đánh ác nữa.

Dương Lộc nhe răng cắn đứt thịt một thằng làm thằng đó lăn lộn khóc la.

Thấy anh em chảy máu, một đứa cầm cục đá lớn chọi qua."

Bộp" một tiếng, Dương Lộc trố mắt nhìn cái người đang ôm nó vào lòng, rồi những cú đấm đá đau đớn cũng không còn rơi vào người nó nữa."

Mẹ mày, dám cắn anh em tao!"

"Làm gì vậy?

Thả ra!"

Xung quanh vừa đánh vừa chửi, cậu út Lộc cũng vừa vùng vẫy vừa la lối.

Cơ thể lạnh lẽo đau nhức, Thường khó chịu muốn chết, cậu xẵng giọng nạt:"Nằm yên coi!

Đau thấy mẹ còn gặp cậu nữa."

"Mày thả tao ra!"

- Dương Lộc thôi không cục cựa nhưng vẫn cứng miệng ra lệnh."

Thả ra cho tụi nó đánh chết cậu à?"

- Thường bực mình nói - "Cái thây ốm nhom của cậu nhắm chịu được bao nhiêu?"

"Kệ tao.

Từ đầu không mượn mày xía vô."

"Dạ dạ, là tại tui nhiều chuyện, tui thích lo bao đồng, tui mắc nợ cậu được chưa?

Cậu làm ơn đừng nói nữa, cậu nói tui cũng không trả lời cậu đâu."

Hai đứa không ai nhịn ai, Thường chẳng còn mấy hơi sức để cãi vã, may sao lúc cậu cảm thấy mình sắp tàn đời rồi thì mấy cú đấm đá không còn rơi như mưa xuống nữa."

Mẹ nó tụi bây dám đánh anh em tao!"

Cái tiếng chửi sang sảng mà Thường nghe mấy năm nay kéo cậu tỉnh táo trở lại.

Thường bật dậy, nhìn thấy đám vừa hung dữ đánh mình đang bị một nhóm khác đè quật cho tơi tả, cậu nhìn cái thằng hăng nhất đám đạp không chừa đứa nào, miệng nó phun nước miếng, chửi xối xả:"Hôm nay tụi bây gặp tao là tụi bây tàn đời rồi."______________Chồng em cực khổ đi buônEm đây xắn áo đánh luôn lũ khờ
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 44: Con không cha mẹ ai bày con nên


"Anh hai, anh hai tha tụi em.

Tụi em lỡ, tụi em biết sai rồi."

Trong mưa có tiếng van xin thất thanh, chẳng mấy chốc tan đàn xẻ nghé hết.

Lúc đầu hai tiếng "anh em", giờ phút này mạnh anh mạnh em thằng nào nấy chạy."

Tao biết mày, mày là đứa cầm đầu đúng không?

Mau dập đầu xin lỗi nó, còn nữa, tiền thuốc men mày phải chịu."

"Dạ, em xin lỗi anh hai, anh tha cho em út ngu muội."

Chất bắt cái thằng to con lại, nó bị hai người lớn khác đè đầu bắt xin lỗi Thường, còn phải móc tiền túi ra trả rồi mới cho đi.Thường bần thần nhìn thằng Chất như kẻ vua chúa ngồi trên bệ thờ của cái chùa để hoang, đoạn nó nhảy xuống lại gần cậu, lo lắng hỏi han:"Sao rồi?

Cái gì mà để tụi nó đánh dữ vậy?"

"Tại tụi nó đông quá...

đau..."

Bên cạnh Thường có một người đàn ông cao lớn đang băng bó giúp cậu, gã vỗ "bành bạch" lên vết thương mà nói:"Ráng đi, sắp xong rồi."

"Chú đắp cái gì cho con vậy?

Sao thấy quen quen."

- Thường rụt rè hỏi."

Thuốc gia truyền chuyên dùng để đi rừng của tao đó."

- Gã đàn ông sang sảng đáp.

Sở dĩ thằng Chất có thể hùng hổ giải vây được cho cậu với Dương Lộc là bởi vì có nhóm thợ săn đi cùng nó."

Không sao đâu, loại này không giống lá thuốc tao đắp cho mày.

Hơi na ná thôi, với lại có gì tạnh mưa là đưa mày qua chỗ thầy thuốc liền, đừng sợ."

Chất tốt bụng an ủi, Thường lại thấy bất an.

Nhưng giờ này mưa mịt mù, đúng là cậu không có lựa chọn nào khác.Chất bắt đầu hỏi nguyên do vì sao lại ẩu đả, Thường thuật lại cho nó đầu đuôi.

Chất nghe xong giận sôi người, quay sang nhìn Dương Lộc nãy giờ vẫn nín thinh gần đó."

Nè, nói cậu đó.

Cậu liên lụy thằng Thường ra nông nỗi này, bộ không biết nói câu cảm ơn hả?"

Dương Lộc lừ mắt, nó hậm hực đáp:"Tao không có mượn nó xía vô."

"Cậu nói nghe hay quá.

Người ta đã bất chấp cứu cậu đến thân tàn ma dại, cậu nghĩ cái thây cậu thì chịu được bao nhiêu đòn của đám đó.

Mới có bây lớn mà cứ giở giọng ta đây."

Chất tức đến bật cười, nó đanh đá chửi.

Lại thấy không đủ, nó kéo Thường qua, giở áo sau lưng cậu lên để lộ một vế bầm to tướng ứ máu, rồi nói tiếp:"Nhìn coi cái gì trên lưng nó nè.

Vì cậu mà còn chút xíu nó đi luôn rồi, cỡ vậy mà cậu cũng không có chút lòng xót thương nào sao?

Con chó con mèo cho nó ăn nó còn biết trả ơn, chẳng lẽ cậu còn thua tụi nó hả?"

Thường thấy nó càng lúc càng không kiểm soát được lời nói, liền mở miệng khuyên lơn:"Mày thôi đi, cũng tại tao tự tiện xông vào, đáng lẽ lúc đó nên hô hào người giúp mới phải."

Thường quay sang nhìn Dương Lộc, thấy mặt mũi cậu út cũng đang sưng tấy chẳng đẹp đẽ gì cho cam, cậu dè dặt hỏi:"Còn cậu nữa, trời mưa trời gió cậu không ở nhà cho êm ấm, cậu đi đâu?

Mà làm sao chọc ghẹo gì để tụi nó đuổi đánh như vậy?"

Dương Lộc nghe Thường hỏi, miệng lại ngậm tăm không trả lời, thằng Chất liền chường mắt, cất giọng mỉa mai nó:"Xời, chắc là lại giở cái thói chủ cả khinh thường người khác chứ gì.

Cái nết cậu đáng lẽ phải để tụi nó đánh nhừ xương cho ớn."

"Ai nói!

Là mấy thằng đó kiếm chuyện trước, nó lấy đồ chơi của tao, còn phá hư nó..."

Dương Lộc xửng cồ lên, nhưng nó nói không hết nổi câu, miệng mếu máo, cắn chặt răng, quệt giọt nước mắt chực chờ rơi xuống quay sang chỗ khác."

Gì vậy, sao tự nhiên khóc rồi."

- Chất ngó ngó hỏi.Thường đẩy Chất ra, ngồi xuống cạnh Dương Lộc, nhẹ nhàng hỏi nó:"Đồ chơi gì?

Bộ quan trọng với cậu lắm hả?"

Dương Lộc nhìn chằm chằm cậu, không rõ cái đầu nhỏ xíu đang suy nghĩ gì, mãi một lúc sau mới chịu cất tiếng:"Tao thấy mày làm mấy cái thuyền lá giỏi lắm.

Vậy mày có biết sửa mấy cái đồ chơi bằng lá khác không?"

Thường chớp chớp mắt, tuồng như đoán được gì đó, đoạn cậu mỉm cười đáp:"Để coi hư thế nào đã."

Cậu út Lộc ngần ngừ lôi trong ngực ra một cái chong chóng nhỏ, phần thân hơi gãy, chỗ nút thắt cũng sắp bung mất, Thường xòe tay ra, dỗ ngọt nói:"Cậu cho con mượn coi thử đi."

Nó dè dặt đưa qua, Thường cẩn thận nhận lấy, lật qua lật lại ngắm nghía hết một vòng."

Sao hả?

Có sửa được không?"

- Dương Lộc sốt ruột hỏi.Thường gật gù đáp:"Được thì được, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?"

- Giọng cậu út Lộc hơi bực - "Hay mày muốn tiền?

Mày muốn bao nhiêu, sửa xong về tao lấy cho mày."

"Cậu thì có được nhiêu tiền mà mạnh miệng dữ vậy?"

- Thằng Chất phì cười hỏi - "Tụi tui lớn đầu cả rồi, không còn ham ăn kẹo nữa đâu."

"Một cái chong chóng thôi, tụi bây định đòi bao nhiêu?"

- Dương Lộc căm tức nói."

Cậu nói đúng, một cái chong chóng thôi, vậy cậu tự ra ngoài chợ mua cái mới mà chơi, đòi tụi tui sửa làm gì."

"Mày!"

Dương Lộc cãi không lại Chất, giận đến nỗi bặm chặt môi.

Thường nghe hai người cãi mà đau hết cả đầu, cậu mệt mỏi cất giọng nói:"Thôi thôi thôi, coi như năn nỉ hai người luôn đó."

- Cậu thở dài một hơi, nhìn cậu út Lộc, mặt mũi cũng trở nên nghiêm túc - "Tiền bạc của cậu con không có gan đòi, cũng không muốn đòi.

Nhưng con chỉ xin cậu sau hôm nay đừng chống đối thầy Danh nữa, ráng theo thầy học cho tới nơi tới chốn, được không?"

Dương Lộc chẳng hé răng trả lời lấy một chữ, Thường cũng chẳng đoán nổi rốt cuộc nó đồng ý hay không.

Cậu trả lại nó cái chong chóng, phủi người đứng dậy, ánh mắt nó lập tức hiện lên chút bối rối, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Thường trước mặt."

Tạnh mưa rồi, mình về trước đã.

Còn cái chong chóng, cậu cứ giữ đó đi, để tầm chiều tối nay con mang đồ nghề sang sửa lại cho cậu."

Cả ba lẫm chẫm bước trên con đường lòi lõm đọng nước, lúc cách cổng lớn còn mấy bước chân, thằng Chất thầm chửi thề một tiếng, còn tim Thường gần như muốn văng ra khỏi lồng ngực.Chuyện đám trẻ con trong làng gây gổ đánh nhau không phải chuyện lạ gì, hơn nữa hôm nay trời còn mưa lớn, càng không có mấy ai để tâm.

Nhưng đó là đối với người ngoài, chứ với ba gương mặt chỗ xanh chỗ đỏ thì chỉ cần vừa bước chân vào cái nhà đầy người ăn kẻ ở này thì lại đặc biệt thu hút, xui hơn nữa còn đụng phải hai Sẹo.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 45: Chết đuối vớ được cọc


"Đi đâu về mà mình mẩy ướt nhẹp đây?"

Thường với Chất cúi gầm, tay còn cẩn thận dùng nón lá che đậy.

Dương Lộc vốn vẫn ngẩng mặt như không có gì nhưng bị Chất lớn gan đè đầu xuống."

Thì đi ra ngoài mua đồ cho chủ rồi mắc mưa nên ướt thôi."

- Chất trả lời.Hai Sẹo ngó ba đứa từ trên xuống dưới nhíu mày hỏi:"Mua cái gì?

Tao thấy trên tay tụi bây có cầm cái gì đâu?

Còn đi tận ba thằng.

Lại trốn việc phải không?"

"Đâu có, sao anh cứ thích đổ oan cho người khác quá à."

- Chất lanh miệng cãi, nó lấy gói thuốc từ trong tay Thường đưa tới - "Đây, đi mua thuốc cho mợ ba."

Hai Sẹo thấy mấy gói thuốc bé tẹo thì trợn mắt, hầm hừ nói:"Đi mua thuốc mà đi tận ba thằng.

Chưa kể mợ ba là chủ thằng Thường thì nó đi chứ mắc mớ gì mày.

Mày giỡn mặt với tao đó hả?"

"Anh hai này, ai dám giỡn mặt với anh đâu."

- Chất chột dạ, cười xòa nói - "Anh cũng thấy mấy nay trời mưa mà, một đứa chèo thuyền, một đứa tát nước, một đứa giữ cho thuốc khỏi ướt..."

Thằng Chất nói xạo một cách hợp lý, Thường nghe mà đổ mồ hôi hột.

Nhưng cái hợp lý của Chất không đủ để hai Sẹo lùi bước nhường đường, hắn chộp lấy gói thuốc kiểm tra một thôi một hồi, thấy không có vấn đề gì, lại dòm tới cái đầu thấp nhất trong ba người, nghi hoặc hỏi:"Đứa nào đây?

Sao thấy lạ hoắc vậy?"

"Năm Còi mà anh hai không nhớ sao?

Mà cũng phải, chắc nhà người làm đông quá nên anh không nhớ hết được."

Chất cười hề hề đáp, hai Sẹo khoanh tay lại, mày nhíu càng chặt, trầm giọng ra lệnh:"Thằng kia, ngẩng mặt lên tao coi."

Cái đầu cậu út Lộc rục rịch, Chất lập tức ấn xuống lần nữa.

Hai Sẹo nhìn thấy rõ mồn một động tác của nó, bực mình hất tay nó ra, túm tóc Dương Lộc lên:"Tao kêu mày ngẩng đầu mày có nghe không?"

"Ê!"

Thường hoảng hồn vứt luôn cái nón lá che mặt mà la lên, hai Sẹo lúc này cũng nhìn rõ người mà hắn nắm đầu là ai, giật mình buông ra."

Cậu... cậu út...

Sao lại là cậu?"

Rồi hắn quan sát một lượt cả ba người, lớn giọng chửi để giấu đi việc làm vô phép của mình vừa rồi:"Cái gì đây?

Tụi bây dám ra ngoài đánh nhau hả?"

"Đâu có.

Tụi em té thôi..."

- Chất nhanh miệng chối."

Còn xạo sự nữa!

Dám kéo theo cả cậu út."

Hắn nói rồi không để Chất hay Thường kịp cãi lại, mở miệng gọi:"Tụi bây đâu, giải hai đứa này ra sân sau.

Còn một đứa đưa cậu út về phòng tắm rửa thay đồ băng bó đàng hoàng."

Mấy tên tương đối to con lập tức lấn tới giữ chặt hai người, một kẻ khác nắm tay Dương Lộc bất chấp kéo đi mất.

Chất giận đỏ mặt chửi đổng:"Thả ra!

Chứng cớ đâu anh nói tụi tui nói xạo?

Còn giải ra sân sau?

Cùng lắm thì bỏ đói một cử thôi chứ anh lấy quyền gì giải tụi tui ra sân sau?"

"Còn dám cãi.

Bịt miệng nó lại cho tao!"

"Rõ ràng là kiếm chuyện trả thù riêng, thằng chó...

ưm ưm ưm."

Chất bị nhét giẻ vào miệng không nói gì được nữa, mắt nó long sòng sọc giãy giụa tợn.

Thường lo lắng mở lời giải thích:"Anh hai, anh tha cho nó đi.

Nhờ có nó cứu mà cậu út Lộc mới không sao đó."

"Vậy là mày thừa nhận mày có đi đánh nhau."

- Hai Sẹo nhếch miệng cười - "Được rồi, lôi hai đứa ra sân sau đi."

Dương Lộc thấy hai người bị lôi đi, nó cố hết sức vùng vằng muốn thoát ra khỏi bàn tay to lớn đang nắm chặt mình.

Gã kia vốn cũng chẳng coi cậu út này ra gì, thậm chí còn suýt quên mất trong nhà vẫn còn một cậu chủ nhỏ khác.

Trời mưa ẩm ướt lạnh lẽo, đường đi trơn trượt nhưng đứa nhỏ kia cứ ương bướng làm gã tốn không ít sức, gã tức giận đứng lại, xỉ vào trán nó chửi:"Có thôi đi không?

Mày còn lì nữa tao kí lủng cái đầu mày đó.

Bộ mày tưởng người ta kêu mày là cậu út thì mày là cậu út thiệt sao?

Nhìn mày đi, mày chỉ là con chó nhà này nuôi làm phước thôi... a a a a!"

Dương Lộc cắn vào tay gã bật máu.

Gã la toáng lên rồi hất văng nó ra xa.

Thấy vết thương sâu hoắm, mắt gã hằn lên tơ máu chửi lớn:"Con chó này, mày dám cắn tao!"

Gã vừa định vồ qua bắt nó, nó nhanh tay nhanh chân, vừa lồm cồm bò dậy, chưa kịp đứng vững đã lao đầu chạy đi mất.

Gã đàn ông vừa đuổi theo phía sau vừa gào thét:"Đứng lại!

Mày chạy đi đâu?"

Dương Lộc chạy như bay, dáng người nó nhỏ nhắn, dễ dàng luồn lách đủ mọi ngóc ngách đã quen thuộc trong cái nhà này, thoắt một cái rẽ ngang rồi biến mất tăm."

Đâu mất rồi."

Trời đã ngớt mưa, Thường với Chất bị đè nghiến ở sân sau.

Hai Sẹo bắt cái ghé ngồi dưới mái hiên, có người dâng cho hắn tách trà nóng, hắn nhận lấy hớp một ngụm, vắt chéo chân, ra vẻ kẻ cả nhìn xuống hai người, trịch thượng nói:"Đã trốn việc còn ra ngoài đánh nhau, liên lụy cả cậu út bị vạ lây.

Tội của tụi bây nếu không đánh thì không nên thân, cũng để làm gương cho mấy đứa khác biết điều mà làm việc cho đàng hoàng."

Hai tay Thường bị nắm chặt, đầu gối của người giữ cậu còn đè vào chỗ lúc nãy bị đá chọi trúng làm đau không chịu nổi.

Giọng cậu run rẩy phân trần:"Anh hai, anh nghe tụi em giải thích đi.

Không phải tụi em cố ý đi đánh nhau đâu?"

Hai Sẹo nhìn Thường, mắt không thèm che giấu hận thù.

Chuyện bị Dương Khanh hạ nhục ở sân này tháng trước, hắn quyết phải trả lại cả vốn lẫn lời.

Hắn cười khẩy hỏi:"Sao?

Định nói là cậu út Lộc ra đường bị người ta ăn hiếp.

Rồi tụi bây tình cờ đi ngang nhìn thấy nên nhảy vào cứu chủ à?"

Thường hơi ngẩn ra, cậu thật thà đáp:"Dạ đúng rồi."

"Bộ mày tưởng tao là con nít lên ba hả?"

- Hai Sẹo gằn giọng nói - "Còn dám nói xạo thêm một câu là thêm một roi."

Thường yên lặng, cậu nhận ra hai Sẹo chỉ muốn mượn chuyện này để trả thù riêng, giờ cậu có nói gì cũng vô ích.

Thằng Chất giận điên càng vùng vẫy dữ dội hơn, kẻ ghìm nó bực mình đạp cho một đạp."

Được rồi, mỗi đứa hai chục cây, tối nay không được ăn cơm.

Lôi ra đánh đi."

Cả Thường và Chất đều trợn mắt, hai chục cây thì khác nào muốn đánh chết người, phải nói đến cái tội nặng nhất cùng lắm cũng chỉ đánh năm mười cây mà đã muốn nằm liệt giường rồi.

Không khí xung quanh cũng hơi trầm xuống, có người bối rối nói:"Anh hai, hai chục cây thì..."

"Sao?

Mày muốn chịu dùm tụi nó hả?"

- Hai Sẹo liếc mắt hỏi."

Dạ không."

Kẻ kia không dám nói tiếp.

Thường nhìn qua thằng Chất, rồi lại nhìn đến hai Sẹo, lòng cậu cảm thấy không cam tâm, cắn răng nói:"Anh hai, anh xử trí như vậy rõ ràng là không công tâm.

Anh đòi đánh tụi tui hai chục cây, anh nói tui nghe luật nào quy định như vậy?

Anh kết tội không bằng không cớ là một, sau đó anh ra hình phạt không đúng với tội anh đưa ra là hai.

Ở đây biết bao nhiêu người, họ cũng không phải có nít ba tuổi, anh xử như vậy, người ta sợ anh không dám nói chứ trong lòng họ cũng không phục."

"Mất dạy!"

Hai Sẹo giận run người đứng bật dậy, hắn nhìn xung quanh một vòng, tất cả mọi người đều lấm lét cúi đầu xuống, hắn lớn giọng hỏi:"Ở đây đứa nào không phục cách tao xử hai đứa này thì bước ra?"

"Không phải tui đã nói rồi sao.

Ai mà dám bước ra đôi co với anh."

- Thường càng nói càng lớn gan - "Anh cứ đánh đi, tụi tui mà chịu nổi hai chục roi này, nhất định kiện anh lại với chủ nhờ phân xử."

"Mày!"

"Còn nữa, trên danh nghĩa tui vẫn là người hầu riêng của mợ ba.

Có câu đánh chó phải nể mặt chủ, anh dám ở sau lưng mợ ba xử tui, lỡ tui có mệnh hệ gì, cái nhà này mang tiếng, lúc đó anh nghĩ bà chủ sẽ xử anh thế nào?"

Nhắc tới bà Kim Tuyến, cả đám đều trố mắt nhìn chằm chằm hai Sẹo, bởi ai trong cái nhà này mà không biết bà chủ họ trọng sĩ diện ra sao.

Hai Sẹo tức nổ phổi, tay hết nắm rồi lại buông, hắn nhìn hai kẻ đang bò dưới đất, càng nghĩ càng không cam tâm, chẳng lẽ đã đi được đến đây vậy mà lại thôi.Gã gia đinh ốm nhom luôn đi cạnh hắn thấy hắn chần chừ liền ghé vào tai hắn nói nhỏ:"Cứ xử nó đúng luật đi anh hai.

Anh xử nó đúng luật, nó không kiện ngược lại anh được, anh còn mang tiếng công tâm quản lý nhà này tốt.

Anh cũng đừng lo chuyện sau này không trả thù được nó, bây giờ cậu tư Khanh đi rồi, lần này còn đi làm ăn lớn, biết bao giờ cậu về, anh còn sợ không có cơ hội xử lý nó à."

Hai Sẹo đảo mắt, cảm thấy gã khuyên có lý, hắn tằng hắng mấy tiếng, từ trên cao nhìn xuống nói:"Đúng là tao giận quá mất khôn nên xử trí hơi mạnh tay.

Cũng tại tao thấy cậu út bị thương nên tao mới tức như vậy."

Một kẻ cục mịch lại đột nhiên tỏ ra đạo mạo, Thường biết chắc hắn đang toan tính điều gì.

"Thôi được rồi, đúng luật thì tội trốn việc cộng với tội đánh nhau mỗi đứa bảy cây.

Phạt cắt cơm tối với một tháng tiền công.

Đã phục chưa?"

Hai Sẹo nói bằng cái giọng từ tốn nhưng lại không để cho người ta kịp đáp lại, cứ thế phẩy tay ra lệnh:"Thôi trễ rồi, mau đánh đi, xong còn đi làm công chuyện nữa."

"Anh hai, khoan đã..."

Thường la lên, tên gia đinh không quan tâm cứ thế đè cậu xuống.

Tiếng gậy gộc "cộc cạch" vang lên bên tai, Thường sợ đến nỗi co rúm lại, nhắm mắt cắn chặt răng chờ đợi cơn đau như trời giáng xuống mình."

Khoan đã, dừng lại, dừng lại đi!"

Âm thanh hô vang khiến mọi hành động đều dừng lại.

Thường nghe giọng can ngăn mà ngơ ngác nhìn theo mọi người, lập tức thấy cái tướng nhỏ thó của cậu út Lộc chạy đằng trước, còn thầy mình đang thở hồng hộc theo sau.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 46: Một cây làm chẳng nên non


Tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Đặng Danh và đứa học trò ương bướng của thầy.

Hai Sẹo thấy hai kẻ phá đám, bực mình sẵng giọng hỏi:"Mày là đứa nào?"

Hắn vừa dứt lời, tên đầy tớ đứng cạnh bên lập tức nhỏ giọng nói vào tai hắn:"Anh hai, là thầy giáo mà cậu tư mời về để dạy dỗ cậu út đó."

Hai Sẹo nghe đến hai tiếng "cậu tư" càng khó chịu hơn, hắn quạu quọ sửa lời:"Xin lỗi, tui không biết là thầy giáo của cậu út.

Không biết thầy tới đây có chuyện chi?

Nếu không gấp thì nhờ thầy đợi tui chút xíu để tui xử lý việc trong nhà xong rồi mới nghe thầy sau."

"Không phải..."

Đặng Danh lấy hơi lên, thầy nhìn cảnh Thường với Chất đang bị đè đầu cưỡi cổ dưới đất, lại nhớ đến cái đứa chẳng bao giờ chịu nói chuyện lại gấp gáp chạy đến năn nỉ mình khi nãy."

Thầy, mau, mau đi theo tui."

"Có chuyện gì?

Mà mặt mũi em làm sao vậy?"

"Thầy đừng hỏi nữa, mau đi theo tui, có người gặp nguy rồi, thầy mà không qua là chết đó."

Đặng Danh khi ấy không hiểu gì hết, thấy thầy cứ chần chừ, Dương Lộc sốt ruột thuật lại ngắn gọn mọi chuyện, nắm tay thầy sốt ruột muốn kéo đi.Đặng Danh đầu óc rối loạn cố gắng sắp xếp từ ngữ lung tung của cậu út Lộc, chỉ nhớ cậu nói Thường cái gì mà nguy lắm, chẳng kịp ngẫm thêm, chỉ vội kéo ngăn bàn lấy một phông thư rồi chạy theo nó.

"Làm sao, chứ thầy muốn cái gì đây?"

Hai Sẹo khoanh tay lại, hắn không khó đoán được hẳn cái kẻ đang đeo hai miếng miểng chai kia đến đây để cản trở chuyện của hắn.

Hắn tự thấy kì cục, không hiểu tại sao rốt cuộc chỉ là một đứa tôi mọi thấp hèn nhưng lúc nào cũng có người đứng ra giúp cậu."

Tui đâu có muốn cái gì.

Chẳng qua là tới giờ học rồi mà không thấy đứa hầu của cậu út đâu.

Ngờ đâu cậu út tới nói với tui người hầu của cậu bị anh hai hiểu lầm, nhờ tui đến nói giúp mấy lời."

Hai Sẹo nghe xong thì "hừ" một tiếng, hắn ngồi bật ngửa ra sau không coi ai ra gì mà đáp:"Cũng chỉ là một đứa hầu thôi, bây giờ nó phạm lỗi nên tui phạt, thầy nói cậu út hôm nay chịu khó học một mình đi."

Đặng Danh nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu tại sao dù cũng là cậu chủ nhưng Dương Lộc phải chạy thục mạng đến nhờ mình giúp đỡ.

Bây giờ cậu út Lộc đang đứng sờ sờ trước mặt mà hắn còn nhờ Đặng Danh truyền lời, rõ là không để nó vào mắt, coi nó như đứa ngu nghe không hiểu người khác nói gì."

Vậy... cậu út, cậu tính sao?"

- Đặng Danh tỏ ra khó xử, sau đó cúi xuống hỏi ý kiến Dương Lộc.

Hai Sẹo nhìn cảnh tượng đó mà cười khẩy, hắn sống ở đây mười mấy năm, từ cái hồi đám tang bà má không danh phận của cậu út Lộc diễn ra đến nay, ngoại trừ la hét om sòm, hắn chưa bao giờ nghe cậu út Lộc nói được câu nào ra hồn cả.Ánh mắt Dương Lộc lom lom dòm ra mảng sân nhỏ, mặt mũi nó lạnh tanh.

Thường với Chất bị cái dáng vẻ đó làm cho lạnh sống lưng.

Hai Sẹo thở dài một tiếng, hắn mở miệng nói:"Cậu út còn khờ, chi bằng thầy thay tui giải thích cho cậu út rồi đưa cậu về học hành cho tử tế đi.

Ở đây lạnh lẽo dơ bẩn, cậu ở lâu không tốt cho cơ thể, lỡ tối cậu bệnh, lại ảnh hưởng tới đầu óc cậu."

Xung quanh người ta nghe được ý tứ mỉa mai trong lời của hắn, có kẻ còn không nể nang gì, bụm miệng cười rúc rích.

Thường trông mà giận, rặt một đám "Chó ghẻ có mỡ đằng đuôi".Đặng Danh thấy Dương Lộc lại không nói chuyện, bàn tay sờ vào phông thư trong túi áo, ngờ đâu cậu út Lộc im thin thít nãy giờ cũng chịu mở miệng:"Ông định xử nó tội gì?

Có bằng cớ không?"

Cậu út Lộc vừa cất lời vàng, cả sân nín thin kinh ngạc nhìn nó, Thường với Chất càng khỏi phải nói, mắt trợn to hơn hai cái trứng vịt.Hai Sẹo lúc này cũng phải bật dậy khỏi ghế ngồi, mặt mũi căng cứng mãi không cất nổi tiếng.

Dương Lộc cứ bình thản nhìn hắn một hồi, trông dáng vẻ không có chút gì giống một đứa nhỏ mới chín mười tuổi cả."

Sao hả?

Tui hỏi ông phạt nó tội gì?"

Hai Sẹo đổ mồ hôi hột, dù có coi khinh đứa nhỏ trước mắt thế nào thì theo vai vế nó vẫn là chủ còn hắn cũng chỉ là kẻ ăn người ở.

Hắn hơi cúi đầu, răng cắn chặt cố nuốt cơn giận xuống mà thưa:"Dạ thưa cậu, tội nó trốn việc ham chơi, còn đánh nhau gây lộn ngoài đường, làm cho cậu út..."

Hai Sẹo nói không hết được câu, cái tội đánh nhau hại chủ hắn gán cho Thường với Chất khi nãy, giờ chủ đứng đây, hẳn đã chuẩn bị cái văn giúp hai người kia thoát nạn rồi."

Sao im rồi?"

- Dương Lộc hỏi."

Dạ không..."

Hai Sẹo nghiến răng đáp, nhưng hắn không muốn chịu thua, còn vùng vằng nói:"Tội đánh nhau liên lụy chủ tui không có bằng cớ cũng không rõ ràng.

Nhưng tội trốn việc đi chơi thì rõ rành rành đó.

Tội trốn việc thì vẫn phải phạt hai cây răn đe."

Dương Lộc im lặng, thầy Danh bên cạnh liền vờ thắc mắc hỏi:"Trốn việc?

Tui nhớ trưa này trò Thường có nói với tui phải tranh thủ ra ngoài mua thuốc cho mợ ba mà.

Với lại từ lúc Thường theo hầu cậu út học, cậu tư cũng dặn phải bớt việc của Thường, trừ cậu út với mợ ba ra, nếu không cần thiết thì những người khác không được sai biểu gì nhiều.

Thường đi mua thuốc xong phải về hầu cậu út học tiếp, có việc gì mà lại tính là nó trốn việc?"

Hai Sẹo nghe thầy Danh nói một tràng, mắt hắn trợn trừng, hàm bạnh ra.

Dương Lộc lúc này mới "ừm" một tiếng rồi nói:"Đúng là trước khi anh tư phân Thường qua cho tui có dặn dò như vậy, suýt nữa thì tui quên mất.

Chuyện đánh nhau còn là nhờ nó với thằng Chất đứng ra giúp đỡ tui mới thoát.

Nhưng cái tội nó trốn việc đi chơi thì đúng là kỳ cục, chưa kể khi nãy ông cũng cầm gói thuốc của nó rồi mà."

Bao nhiêu con mắt đều đổ về hắn, hai Sẹo chưa bao giờ thấy bẽ mặt thế này, hắn liền cãi cố:"Có thể nhà nhiều việc quá nên tui quên mất.

Nhưng thằng Thường thì coi như bỏ qua, còn thằng Chất thì nhất định vẫn phải lãnh phạt."

"Bỏ luôn đi."

- Dương Lộc thằng thừng nói.Hai Sẹo ngớ người, trân trân nhìn nó, miệng lắp bắp muốn hỏi "Tại sao?", Dương Lộc cũng không đợi hắn hỏi ra, chậm rãi nói:"Vì cứu chủ mà mình mẩy bầm dập, hơn nữa nếu không nhờ có nó, có khi tui với thằng Thường bị đập chết luôn rồi.

Lấy công bù tội, quá lắm tối nay không cho nó ăn thôi, mấy cái khác bỏ hết đi."

"Nhưng mà..."

Hai Sẹo cứ ậm a ậm ờ như gà mắc tóc.

Đặng Danh bày ra vẻ bất đắc dĩ mà nói:"Anh hai coi như nể mặt cậu tư, cậu út mà tha cho hai đứa nó đi.

Chuyện lần này chỉ là hiểu lầm, cũng do anh hai quá tận chức tận trách với nhà này, tui sẽ không kể cho cậu tư nghe."

"Thầy đang dọa tui đấy à?"

- Hai Sẹo gằn giọng hỏi."

Có mười lá gan cũng không dám dọa nạt anh hai."

- Đặng Danh cười cười đáp - "Chỉ là cậu tư Khanh với tui phải giữ thư từ qua lại, cậu hay hỏi chuyện nhà, chuyện cậu út với đứa hầu coi có vấn đề gì không.

Dù sao tui cũng nhận đồng lương từ cậu tư, kêu tui gian dối tui không dám.

Anh hai coi, mai là tui phải đi gửi thư hồi âm cho cậu rồi đó."

Hai Sẹo càng nghe càng giận, thấy hắn cứ trơ trơ không ra lệnh gì.

Thầy Danh thấy vậy, chậm rãi bước qua, đưa phông thư nãy giờ vẫn cất trong túi áo tới trước mặt hắn mà rằng:"Trước khi đi cậu tư có dặn tui gửi cho anh hai lá thơ này, kêu anh hai đọc cho kĩ để quán xuyến việc nhà tử tế."

Hai Sẹo nhận lấy thư, nghi hoặc mở ra, chẳng ra bên trong viết gì, chỉ thấy mặt hắn hết xanh rồi lại đỏ, bàn tay cầm thư run run, cứ chực đứng đó như trời trồng.Dương Lộc bên này lên tiếng kéo hồn hai Sẹo về lại:"Sao ông còn chưa thả người?

Hay ông thấy tui còn nhỏ nên ông khinh?"

"Tui nào dám."

- Hai Sẹo cười gằn đáp, đoạn hắn quay sang ra lệnh - "Bộ tụi bây không nghe lời cậu út hả?

Mau thả người đi."

Hai tên gia đinh nhấc chân, Thường với Chất lồm cồm bò dậy.

Lúc đi ngang qua hai Sẹo, Chất không nể nang gì liếc một cái.

Dương Lộc chờ hai người đến chỗ mình rồi nói:"Cảm ơn ông.

Còn nữa, nếu ông là quản gia nhà này, phiền ông đi bắt rồi xử cái tên mà ông bảo dẫn tui về.

Loại đó không coi chủ ra gì, nhân lúc không có ai định đánh chết tui.

Tui không muốn sau này nhìn thấy hắn trong cái nhà này đâu."

"Dạ tui biết rồi cậu út."

Hai Sẹo cung kính đáp, đầu cúi thấp che đi đôi mắt tràn đầy uất hận không cam lòng.

Bốn người chỉ nhìn hắn một cái rồi rời đi.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 47: Kết thù thành bạn


Bốn người nối gót đi trên hành lang chật hẹp, cái miệng thằng Chất ồn ào hỏi đủ thứ không ngừng được."

Coi như cậu cũng có tình có nghĩa đó.

Tưởng kỳ này bị thằng cha đó đập chết rồi chứ."

"Phải rồi, nãy cậu có nói suýt bị tên gia đinh đánh chết hả?

Rồi sao cậu chạy được?

Thấy cái tên đó cũng bự con lắm mà."

"À, thầy là thầy Danh đúng không?

Cảm ơn thầy dẫn cậu út tới cứu nguy kịp thời nha.

Đúng rồi, nãy thầy kêu thầy phải báo cáo với cậu tư Khanh mà, thầy cứ kể hết cho tui, thêm mắm dặm muối càng tốt.

Thầy nói thằng cha đó đánh thằng Thường gần chết, giờ đang thoi thóp rồi."

Dương Lộc mắt điếc tai ngơ, lại quay về trạng thái im lặng mặc kệ đời như trước.

Đặng Danh lần đầu gặp Chất, cái miệng hoạt bát của nó làm thầy nhớ đến đám nhỏ lanh lợi trường mình, thầy bất đắc dĩ cười cười đáp:"Không được, làm người quan trọng nhất là chữ "tín".

Chuyện cũng đã giải quyết xong, bây giờ cậu tư bận rộn bôn ba làm ăn, nên bớt chuyện để cậu lo."

"Thầy nói đúng đó."

- Thường đi bên cạnh tán thành - "Mấy chuyện này thầy đừng kể với cậu của em nha, mấy vết thương thầy cũng đừng nói gì hết."

"Biết rồi."

Đặng Danh thở dài, nhớ tới Dương Khanh nói mình đang vướng chuyện rắc rối chỗ lấy hàng, cũng dặn dò thầy đừng kể với Thường để cậu lo.

Chẳng hiểu sao đôi chủ tớ này lại giống nhau đến vậy."

Mà trò cũng tranh thủ viết hồi âm cho cậu tư đi, tầm mai mốt gì thầy gửi cho."

"Dạ, để tối nay về em biết."

"Chán quá vậy."

Thằng Chất dài mặt ra than thở, Thường cười cười, mắt liếc nhìn cái đầu nhỏ đi phía trước.

Buổi tối, Thường như mọi khi ngồi xổm trong bếp nấu thuốc, chỉ là lần này cậu phải nấu hai siêu thuốc.

Ngoài trời không khí vẫn còn ẩm ướt lạnh lẽo nhưng hai cái lò bếp lò đã hun cho mặt mũi cậu đỏ ửng, mình mẩy lấm tấm mồ hôi."

Đang nấu thuốc hả?"

Giọng thằng Chất lại oang oang, Thường chẳng buồn quay lại nhìn nó, chỉ "ừ" một tiếng ngắn gọn.Nhận được thái độ không mấy thân thiện, Chất hụt hẫng nói:"Bộ còn giận tao à?"

Thường nhíu mày quay người lại, cậu cũng suýt quên mất trước đó hai đó vẫn còn giận nhau."

Mày nói tào lao gì vậy?

Nay không đi câu..."

Không quay lại thì thôi, vừa quay lại đã thấy một đứa nhỏ khác đứng kế bên nó.

Thường không khỏi ngạc nhiên nghi hoặc hỏi:"Cậu út?"

"Ngạc nhiên chưa?"

- Thằng Chất cười đắc ý - "Cậu năn nỉ tao dẫn cậu qua chỗ mày đó... ui da..."

Nó chưa nói hết câu đã bị Dương Lộc nhéo một cái đau điếng.

Thường vội phủi người đứng dậy, cả hai chằm chằm nhìn nhau, Thường nuốt nước miếng, cậu hơi khom người xuống hỏi nó:"Cậu tìm con?"

"Chứ kiếm ai.

Tao dẫn qua mà..."

Thằng Chất lại nói, Dương Lộc bực mình quay về liếc nó một cái, Chất lập tức nín thin, tuy vậy miệng vẫn cố lẩm bẩm chửi:"Không cho nói thì thôi.

Ông trời con."

Trong bếp ám mùi khói, Thường cũng thấy mình đang không sạch sẽ, cậu ân cần lên tiếng:"Cậu có chuyện gì nhờ con thì nói đi.

Chứ chỗ này đứng lâu không tiện, mắc công ám mùi dơ cậu."

"Cái này, mày với thằng kia xài thử đi."

Dương Lộc cuối cùng cũng chịu nói chuyện, cả Thường lẫn Chất đều chớp chớp mắt nhìn chai thuốc nhỏ xíu màu trắng trên tay nó.

Thường biết thuốc này, bởi đó là loại cậu tư Khanh trước kia hay dùng để thoa vết thương cho cậu."

Thuốc gì vậy?

Sao toàn chữ nghĩa gì lạ hoắc."

- Chất nhanh nhảu cúi xuống nhìn - "Nè Thường, mày coi coi đọc hiểu gì không?

Cậu có đưa tụi tui tầm bậy tầm bạ gì không đó?"

"Không có."

- Dương Lộc quạu - "Cái này... cái này là của người kia để lại, trước hay xài cho tao..."

"Người kia?"

- Chất khó hiểu - "Là ai?"

Đương lúc thằng Chất vẫn đang thắc mắc đủ đường thì Thường đã hiểu mọi chuyện.

Cậu biết "người kia" trong miệng Dương Lộc là ai, mỉm cười bước qua nhận lấy lọ thuốc từ tay nó."

Con biết rồi, cảm ơn cậu nhiều."

Dương Lộc hơi đỏ mặt, lần đầu tiên trong đời kể từ ngày mẹ mất nó mới nói chuyện với người khác thế này.

Nó ghét người đàn bà độc ác đã ăn hiếp mẹ nó, cũng ghét hết luôn mấy kẻ sống trong cái nhà này, từ trước đến nay, nó đều cảm thấy lũ người ở đây đều chỉ mong nó sớm chết đi cho rảnh nợ."

Còn nữa, hồi trưa mày nói mày sửa dùm tao."

Cậu út Lộc nói năng ngập ngừng, tay xìa ra cái chong chóng cũ bị phá hư.

"Rồi, để con sửa cho."

Thường bật cười nhận lấy, Dương Lộc cũng kéo một cái ghế gần đó ngồi xuống, nghểnh cổ nhìn bàn tay thoăn thoắt của cậu."

Thầy Danh có cho mấy bài tập..."

- Thường đột nhiên nói."

Hả?"

- Dương Lộc nhíu mày nhìn cậu."

Cậu ráng làm cho thầy vui.

Tội thầy lắm."

- Giọng Thường nài nỉ - "Chỗ nào không hiểu thì cậu hỏi con..."

"Tao không có ngu như mày."

- Dương Lộc hậm hực đáp."

Trời, cậu nói chuyện gì kỳ vậy."

- Thằng Chất ngồi kế bên nghe mà chói tai - "Không phải cậu mới là người không bao giờ học hành trong lớp à..."

Thằng Chất cằn nhằn, hai mắt Thường lại sáng rỡ, cậu cười ngu trả lời cậu út Lộc:"Dạ, con làm sao mà thông minh bằng cậu được.

Vậy cậu ráng làm nha, có gì mai cậu cho con dọ đáp án với."

Dương Lộc chỉ "hừ" một tiếng, tay cầm cây củi chọc chọc vào bếp lửa cháy đỏ."

Xong rồi nè cậu."

- Hì hục cả buổi mới sửa xong, Thường thổi thổi mấy cái khiến nó xoay một vòng, vui vẻ trả lại cho cậu út Lộc - "Ngon lành luôn."

Dương Lộc nhận lấy, mắt nó tròn xoe dòm cái chong chóng được sửa y như cũ, miệng mấp máy định nói gì đó nhưng Thường đã nói trước:"Nhớ ngày mai cho con dọ đáp án với nha."

"Biết rồi.

Nhức đầu quá!"

- Nó hậm hực lớn giọng đáp, nhanh chóng phủi người đứng dậy bỏ đi."

Thằng quỷ kỳ cục thiệt chớ."

Chất với Thường ngó theo cái tướng đi dị hợm của nó, chợt trong không gian có mùi gì đó, hai đứa ngửi ngửi rồi từ từ ngó về phía phát ra mùi hương, cảnh tượng hai siêu thuốc sôi ùng ục khiến Thường không kịp nghĩ gì vội vàng chạy tới nhấc nó lên."

Nóng."

"Mày vậy hoài luôn đi."

Thằng Chất cũng hoảng nhưng bình tĩnh hơn cậu, nó cầm cái đồ nhấc nồi nhấc cái còn lại lên, thắc mắc hỏi cậu:"Nay phải nấu thêm thuốc của mợ ba à?"

"Ừ."

Thường chế thuốc ra chén, cũng may không bị khét, cậu thở phào nhẹ nhõm trả lời."

Ủa, mà mợ bị bệnh gì?"

"Mợ nói là thuốc bổ thôi.

Mợ mệt trong người nên nhờ người ta kê đơn..."

Nước thuốc đen đặc sóng sánh, Thường nhìn mà nhớ đến thái độ của Thắm lúc trưa, cậu hơi ngập ngừng.

Thằng Chất thấy vậy liền hỏi:"Sao đó?"

"Không có gì."

- Thường lắc lắc đầu - "Thôi, tao đi trước để trễ."

Hai đứa tạm biệt nhau ai làm việc nấy.

Lại chẳng ngờ Thường vừa đi khỏi không bao lâu liền có bóng người chạy vọt vào nhà bếp, đi thẳng tới chỗ mấy siêu thuốc, đổ hết bã ra.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 48: Thâm như rọ bìm bịp


"Mày làm cái gì đó?"

"Anh... anh hai..."

Hương không phân biệt được siêu thuốc nào là nấu cho cậu ba Quý, siêu nào là nấu cho mợ ba Diệp, ả chỉ đành cẩn thận đổ bã thuốc của hai siêu vào hai gói giấy khác nhau.

Đương lúc đang gói ghém tất cả lại thì có tiếng người phía sau vang lên làm ả giật bắn người."

Đêm hôm khuya khoắt mày thậm thà thậm thụt ở đây làm gì?"

Hai Sẹo cũng chỉ tình cờ đi ngang đây, buổi chiều bị chọc giận như vậy, hắn tức đến không ngủ được, định bụng ra ngoài mua ít rượu uống cho bõ."

Dạ...

đâu...

đâu có gì đâu anh hai."

Mặt Hương xanh lét, có tật giật mình nghiêng người che chỗ thuốc đằng sau, nhưng hai Sẹo đã tinh mắt thấy được.

Hắn nghi hoặc hỏi:"Tự nhiên mày lấy bã thuốc làm gì?"

"Dạ..."

Đầu óc Hương đảo một vòng, ả chợt nhớ ra mối quan hệ như nước với lửa giữa hai Sẹo và Thường, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cười nịnh với hai Sẹo:"Đâu có làm gì đâu.

Chẳng qua em thấy anh hai quản lý nhà này cực khổ quá nên muốn phụ một tay ấy mà."

"Có gì nói thẳng, tao không thích mấy đứa vòng vo."

Hai Sẹo nhíu mày nói, nhìn hai siêu thuốc sau lưng Hương, tuồng như cũng đoán ra gì đó."

Anh hai nghĩ đêm hôm còn ai trong nhà này phải nấu thuốc nữa?"

- Hương nháy mắt hỏi."

Thằng Thường."

- Hai Sẹo đáp - "Vậy rồi sao?

Bộ thuốc của nó có vấn đề gì à?"

Hương vừa nghe hai Sẹo hỏi xong, ả lập tức "suỵt" một tiếng, sau đó chạy ra ngoài ngó dáo dác xung quanh một hồi, thấy không có ai mới yên tâm quay trở về, nhưng giọng đã hạ thấp hơn rất nhiều:"Hồi trưa này nó đi hốt thuốc ở nhà thầy Kiệm.

Con Thắm là người bốc, nó kể với em thằng Thường mua thuốc dưỡng thai."

Mắt hai Sẹo mở lớn, tim hắn đập "thình thịch", hỏi lại lần nữa:"Thuốc dưỡng thai?"

"Dạ đúng rồi."

- Hương gật đầu chắc nịch - "Giờ nhà này có ai mang thai đâu, chắc chắn thằng đó làm chuyện bậy bạ rồi."

Hai Sẹo đã nghĩ sẵn nhiều đáp án trong đầu, như cắt tiền thuốc, lén bớt thuốc mang ra ngoài bán, nhưng không bao giờ hắn nghĩ đến cái đáp án vừa nghe được, chấn động đến hắn cũng phải bần thần một hồi."

Anh hai, thằng này nó ghê lắm, lần trước nó đi bên Đức Hải Đường mua thuốc cầm máu, chuyên trị cho phụ nữ.

Con Thắm cũng kể em lần đó anh rể nó qua nhà mình khám cho con Yến, kêu là quan hệ quá đà.

Mà em nhớ rõ ràng lần đó em cũng thấy nó đang cõng con Yến chạy đi đâu, mặt mũi cứ lấm la lấm lét, em hỏi gì cũng không dám trả lời."

"Con Yến à?"

- Hai Sẹo lẩm bẩm - "Mà sao con Thắm lại nói mấy chuyện này với mày?

Mày với nó có quan hệ gì?"

Hương cười cười đáp:"Em với nó là họ hàng xa.

Hồi đám cưới chị nó thiếu người phụ xong rủ rê, ý ới nhau qua lại một hồi mới biết.

Tụi em nói chuyện cũng hợp nên về sau thân nhau luôn."

Hương là kẻ thích gây thị phi, Thắm lại là đứa nhiều chuyện thích nghe thị phi, cứ thế dễ dàng xáp lại với nhau.

Thân đến độ ngày đó Hương âm mưu chuốc thuốc Dương Khanh cũng có một tay của Thắm tiếp vô."

Nhưng mà không lẽ nó gan như vậy?

Con Yến tiếng tăm không tốt thật, nhưng ai trong nhà này mà không biết con Yến là người của ai."

- Hai Sẹo nói."

Trời có gì mà không dám, có mèo nào chê mỡ đâu anh."

- Hương tỏ vẻ rành rọt - "Đàn ông có nhiều loại, chẳng qua thằng Thường thuộc loại ngụy quân tử thôi.

Anh đừng coi nó nhát cấy mà coi thường, xét về diện mạo, mặt mũi nó vẫn thuộc loại sáng sủa ưa nhìn, nhà này lắm con cũng để ý nó.

Còn trong làng thì khỏi nói, có đợt còn vì một đứa con gái mà đánh nhau với thằng Được đến nỗi cậu tư phải đứng ra xử đó."

Hương thấy mặt hai Sẹo xem ra đã tin rồi, ả được thế thêm mắm dặm muối:"Thằng này nó ghê gớm lắm.

Ai không biết xứ nó ở nổi tiếng chơi bùa ngải người khác.

Phong lưu như cậu ba mà tự nhiên vừa đi qua đó đã một hai đòi cưới mợ ba về.

Cưới chưa bao lâu đã nằm một đống, dù sau này có ra sao thì mợ ba vẫn ăn chắc một phần gia sản đồ sộ của nhà này rồi, có khi còn lên nắm quyền hành."

"Con này, mày dám nói xấu chủ."

- Hai Sẹo trừng mắt nhìn ả, nhưng giọng điệu giống như chửi cho có lệ.Hương giả vờ sợ hãi, rồi ả thở dài nói tiếp:"Em sai em sai.

Nhưng mà chuyện đến nước này thì mình phải biết nhìn vào thực tế.

Có câu "Chủ nào tớ nấy", bộ anh quên mất cái lời đồn dữ dội nhất của thằng Thường với cậu tư Khanh rồi à?"

Hai Sẹo biết lời đồn đó, nhưng hắn thấy tởm lợm quá nên không thèm tin, Hương nhìn ra được ánh mắt ghét bỏ của hắn, ả lựa lời nói:"Có thể lời đồn chỉ đúng một hai phần, nhưng cái rõ ràng là cậu tư binh nó chầm chập đó.

Chủ tớ thay phiên nhau nắm đầu cả cậu ba cậu tư, sau này bà chủ có chuyện gì, chỉ sợ anh hai phải cúi đầu nhường chức cho thằng Thường thôi."

"Mày nói cái gì?"

Bị chọt trúng chỗ đau, hai Sẹo gằn giọng, đôi mắt cũng trợn trừng hung dữ.

"Ấy, em chỉ nói nếu thôi mà.

Bây giờ chỉ cần bắt thóp được thằng Thường, không phải sẽ giúp anh dễ dàng loại bỏ cái gai trong mắt sao?"

"Bằng cách nào?"

- Hai Sẹo lại liếc hai gói bã thuốc của Hương - "Bằng cái đống này?"

"Bây giờ em mang đi cho Thắm kiểm tra lại xem có đúng là thằng Thường nấu thuốc dưỡng thai không.

Chắc ăn rồi, thì chuyện tìm bào thai kia chỉ là vấn đề thời gian thôi."

"Sau đó thì sao?"

- Hai Sẹo bật cười - "Thu xếp đám cưới cho nó à?"

Hương bực mình đến nghiến răng nghiến lợi, không hiểu sao hai Sẹo ngu đến vậy, ả hít một hơi lấy lại bình tĩnh giải thích:"Thằng Thường dù sao cũng là người hầu của mợ ba, còn có cậu tư chống lưng, nếu ưng con gái, chỉ cần nó nói một tiếng hẳn phải được mấy phần sính lễ cùng một cái đám cưới ra trò.

Nhưng đằng này nó lại im ỉm.

Thắm kể em nó còn nói dối đây chỉ là thuốc bổ bình thường thôi, mang cả mợ ba ra chắn, anh nói coi tại sao phải như vậy?"

"Vì con nhỏ kia không công khai được?

- Hai Sẹo ngẫm nghĩ."

Tám phần mười là như vậy.

Em nói anh nghe, gái có chồng cũng được, mà là con Yến thì càng tốt.

Chỉ cần anh cho người coi chừng nó, em bên này tìm bằng cớ, còn sợ không đóng gông tiễn vong được nó ra khỏi cái nhà này à?"

Hương sấn tới nói.

Hai Sẹo không vui liếc nhìn ả:"Cần mày dạy tao à?"

"Dạ em không dám."

- Hương cầm hai gói thuốc, nhanh chóng lẩn đi - "Vậy thôi em đi trước, anh hai ngủ ngon.
 
Back
Top Bottom