Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl] - Có Thương Cậu Không?

[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 29: Muốn sang nhưng ngại vắng thuyền


Sáng sớm trời vẫn còn chưa tỏ, một chiếc xe thổ mộ "lọc cọc" lắc lư chạy trên đường đất hướng thẳng về chợ huyện.

Ngọc Diệp hơi buồn ngủ, cắn một miếng me dốt chua lè, khăn vải bên cạnh đã có một núi nho nhỏ hạt me.Thường ngồi phía trước cùng với người xà ích đã lớn tuổi, câu được câu chăng với ông."

Hổm rày nắng nóng quá chừng, tối cũng đứng gió, tui ngủ nghê không được gì hết."

"Con thấy chắc cũng sắp tới mùa mưa rồi, ráng chút xíu nữa là đỡ hơn à."

"Ừ, mà mùa mưa thì đưa đón khách lại khó chứ.

Coi bộ sao cũng khổ hết ha ha ha."

Lão xà ích vui vẻ than vãn về nhân sinh, Thường cũng nhịn không được mà cười theo, đoạn cậu hỏi:"

Sau này con ông cũng theo nghề này luôn mà, đúng không?"

"Tui không con không cái, tới đời tui chắc không còn ai để truyền nghề đâu."

- Lão xà ích đáp, tay vẫn thuần thục điều khiển ngựa chạy về phía trước."

À..."

Thường gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, lão xà ích liếc nhìn cậu một cái, chợt lão lên tiếng:"Mà nếu có, tui cũng không để nó theo cái nghề này đâu."

"Dạ?"

- Thường quay sang khó hiểu nhìn lão.Lão chầm chậm nói:"Khổ lắm chứ sung sướng gì.

Mấy người trong nghề với tui được mấy bữa ở cạnh vợ con.

Mà kể cũng ngộ, cái nghề mình phải rong ruổi như vậy, con cái mình học hành đàng hoàng thì không để nó học, cứ vừa biết được vài chữ là lôi nó theo dạy nghề.

Tui từng nghĩ nếu tui có con, nhất định phải cho nó học hành đến nơi đến chốn, rồi sau đó cái việc nó muốn theo nghề tui hay không là do nó.

Nhưng ít ra thì lúc đó nó có nhiều sự lựa chọn hơn."

Thường cảm thấy lời lão nói rất đúng.

Mấy hôm nay khi đi học, cậu đã được nghe thầy Danh kể về cái chuyện thầy đi du học trời tây thế nào.

Thầy nói xứ người cũng không khác xứ ta là mấy, có hào nhoáng cũng có tối tăm.

Thầy từng gặp một cô gái có gương mặt sáng bừng, nhà cô cũng nghèo rớt mồng tơi, váy áo cô mặc đều là mẹ cô xin vải vụn từ hàng xóm ghép thành.Mỗi ngày cô đều vừa học vừa làm, buổi tối nhà thiếu sáng, cô liền xin sang ké chuồng gà nhà hàng xóm, hứa học xong sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho họ mà không cần lấy tiền.

Cuối cùng nhờ chăm chỉ, cô liên tục đạt hạng nhất trong các kỳ thi, hiệu trưởng rất lấy làm tự hào, cùng các thầy cô khác góp tiền giúp cô tiếp tục học tiếp lên trên.Thường nghe thầy kể sau này cô gái đó cũng trở thành giáo viên, thường xuyên được mời đến phát biểu ở rất nhiều nơi.

Thầy nói nếu cô ấy không tự mình phấn đấu, vẫn chấp nhận cuốc đất, cho gia súc ăn mỗi ngày thì giờ này thứ mặc trên người cô hẳn vẫn là váy áo vá chùm vá đụp thay vì bộ đồ nền nã cùng thứ trang sức chói mắt người khác."

Vậy tại sao ông không lấy vợ?

Do không có ai ưng ý à?"

- Thường tò mò hỏi lão.Lão cười cười, cái đầu lấm chấm bạc khiến lão trông càng già nua, thở dài đáp:"Hồi tui bằng cậu, tui có để ý cô kia, lúc đó tui đã làm nghề này rồi, cổ là khách của tui."

Thường nghe lão nói, dường như lờ mờ đoán được lý do, cậu yên lặng nghe lão kể tiếp:"Nhà cổ giàu lắm, cứ cách mười bữa nửa tháng lại mướn xe tui chở lên chợ huyện chơi.

Có mấy bữa trời mưa, cổ còn lo lắng hỏi han tui, có khi còn mua đồ cho tui ăn nữa."

- Lão híp mắt cười, gương mặt rõ hạnh phúc - "Hầy, người gì đâu vừa hiền lành vừa xinh đẹp."

"Người ta như vậy mà ông còn dám mơ sao?

Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga sao?"

Ngọc Diệp từ nãy đến giờ vẫn nghe lão nói, cuối cùng không nhịn được bật cười, cất giọng nói.

Lão xà ích cũng không nổi giận, lão cất tiếng đáp lại:"Mợ ba nói phải, tui cũng tự chửi mình mấy lần, mà cứ mỗi lần nhìn thấy cổ là lại chết mê chết mệt... ha ha ha."

"Rồi sau đó thế nào?"

- Ngọc Diệp hỏi."

Thì người ta đi lấy chồng, tui còn được vinh hạnh nằm trong đoàn đưa dâu, hoành tráng phải biết."

- Lão lớn giọng nói, nghe như thể tự hào lắm - "Mười chiếc xe thổ mộ trang trí lộng lẫy, chở đầy sính lễ, rình rình rang rang khắp một cõi.

Hồi đó cứ đoàn đưa dâu đi đến đâu là người ta đều trầm trồ cả lên, đến tui cũng cảm thấy như được dát vàng lên mặt."

Ngọc Diệp trề môi, Thường nhìn sườn mặt già nua của lão, cất giọng hỏi:"Vậy cổ đi lấy chồng rồi, ông vẫn không thương ai khác à?"

Lần này lão xà ích bỗng im lặng một lúc lâu, Thường sợ mình lỡ chọt trúng chỗ đau của người ta, lo lắng định mở miệng xin lỗi."

Ừ, cứ nghĩ quên được, nhưng cứ mỗi lần dòm cái hộp đựng vòng cẩm thạch mà mãi mới tích góp đủ, tui lại nhớ cổ.

Có lẽ vì chưa tặng được nên lòng cứ day dứt."

"Vậy sao ông không bán cái vòng đó đi cho rồi, vừa có tiền xài vừa khỏi thấy day dứt nữa."

Ngọc Diệp mỉa mai hỏi, Thường cũng tò mò nhìn lão, nhưng cuối cùng cả hai chỉ nghe một tiếng thở dài rồi thôi.

Thường cảm thấy bồi hồi, bởi tuồng như nó gợi nhớ cậu về đêm hôm đó.Chợ huyện lúc nào cũng đông đúc nhộn nhịp, người xe qua lại như mắc cửi.

Thường đi phía sau giúp Ngọc Diệp xách đồ, hai người cùng nhau hòa vào dòng người dạo quanh đường phố, nghe người ta rao hàng, trả giá, bàn tán chuyện đời.Mấy hôm trước Thường đã báo chuyện thuốc của cậu ba Quý hết, xin cùng cô chủ ra ngoài một bữa để lên chợ huyện lấy thêm thuốc mới về.

Ngọc Diệp ở nhà tù túng, cái dịp này vừa đúng ý cô, dành hẳn cả ngày để rong ruổi, hít thở chút không khí tự do ngắn ngủi.Bên đường hàng quán cái gì cũng có bán.

Từ những tiệm bán vải đủ loại giá cả, cạnh đó là một hàng trang sức bình dân khiến nhiều thiếu nữ thích thú vây quanh.

Ngọc Diệp cũng không do dự mà sà vào chọn lựa, Thường ngoan ngoãn đứng sau lưng cô chờ đợi.Trời hôm nay không nắng lắm, đoán chừng có lẽ đúng như lời cậu nói, chẳng mấy mà tới mùa mưa.

Thường nhìn các cô gái vui vẻ chọn lựa vài món đồ ưng ý, nhưng cô chủ cậu thì có vẻ không vừa mắt được cái nào.Nghĩ cũng phải, trước đây nếu Ngọc Diệp muốn mua trang sức, nhất định đều đến những cửa tiệm lớn nhất, thậm chí hàng tháng cô còn nhận được mẫu thiết kế gửi về tận nhà.

Nhưng bây giờ tiền tiêu vặt đều bị cắt chỉ còn chút ít, mà mỗi lần mở lời xin thêm từ bà Kim Tuyến, dù bà có cho cũng phải móc mỉa chửi mắng hai ba câu mới chịu được.

Sau này trừ khi bị bà đột nhiên đến tìm, nếu không Ngọc Diệp cũng chẳng bao giờ chủ động giao tiếp với bà nữa, tiêu xài cũng dè xẻng dần.Trong đống đồ trưng bày lộn xộn, Thường trông thấy một cặp nhẫn bằng ngọc mã não đỏ đựng trong chiếc hộp gấm rẻ tiền, như có gì đó thôi thúc, cậu thò tay cầm lấy nó ngắm nghía.Giữa đám phụ nữ lại có một tên đàn ông nghèo nàn ló vào, hiển nhiên liền khiến tất cả chú ý.

Ngọc Diệp cũng khó hiểu nhìn cậu mà hỏi:"Sao vậy?

Mày muốn mua cái này à?"

Người bán hàng đã nhiều năm kinh nghiệm, không thèm quan tâm ngoại hình rách rưới của khách đến, lập tức vui vẻ giới thiệu:"Ây da, cậu có mắt nhìn quá, đồ này tuy không quý bằng mã não thật trong cửa tiệm lớn, nhưng cũng giống đến bảy tám phần, giờ chỉ còn mỗi hai chiếc này thôi."

"Vậy à?"

Thường gật gật đầu, cậu cảm thấy dù là hàng giả nhưng quả không khác hàng thật là bao, nhẫn trơn đơn giản không cầu kỳ, chỉ có điều vì chuyên bán cho phụ nữ nên kích thước có hơi nhỏ."

Mày để ý con gái nhà ai à?"

- Ngọc Diệp tò mò hỏi."

Dạ?"

- Thường dời mắt khỏi hai chiếc nhẫn, vội lắc lắc đầu bối rối nói - "Thưa cô, không có, con chỉ coi chút chơi thôi."

Thường đặt hộp nhẫn trở về chỗ cũ, lập tức có người khác cầm lấy, cậu ngó theo mà tiếc hùi hụi."

Nè, biết lịch sự không đó, tui còn chưa nói là không mua mà?"

Ngọc Diệp đột nhiên lớn giọng nói với người vừa cầm hộp nhẫn, cô gái kia bị nói không khỏi giật mình, đỏ mặt nhìn lại cô, lắp bắp đáp:"Chị nói gì vậy?

Người hầu chị đã bỏ xuống rồi mà."

"Bỏ xuống chứ có nói là không mua đâu.

Trả lại đây!"

- Ngọc Diệp ngang nhiên xòe tay đòi.Cô gái kia xem chừng còn nhỏ, chắc chưa tới mười tám, so với Ngọc Diệp tất nhiên không làm lại, chỉ đành hậm hực đặt mạnh hộp nhẫn trở về rồi quay người bỏ đi.Người bán hàng thấy tự dưng bị mất khách, biểu cảm trở nên khó xử, cố giữ bình tĩnh nói:"Vậy cô đây lấy hai chiếc nhẫn này luôn đúng không?

Để tui gói lại giúp cô."

"Gói lại đi."

Ngọc Diệp không do dự đồng ý, cô không lựa thêm gì cả, chờ nhận được hàng, trả tiền rồi đi luôn.Chẳng mấy chốc mà hết một ngày, tà dương lặng lẽ phủ xuống màu đỏ rực rỡ đượm buồn.

Ngọc Diệp tranh thủ vẫn chưa đến giờ hẹn lão xà ích đến đón, kéo Thường qua chỗ gánh tàu hủ nước đường mua hai phần.Thường được chia cho một chén, gật đầu nói tiếng "cảm ơn", tựa vào vách tường cúi đầu ăn."

Thiệt không để ý ai à?"

Ăn được non nửa, bỗng nhiên Ngọc Diệp bất ngờ cất giọng hỏi, Thường suýt sặc, rối rít lắc đầu trả lời:"Không có mà?

Con chỉ thấy nó đẹp thôi."

Ngọc Diệp nghi hoặc nhìn Thường rất lâu, như thể cố tìm không một chút gian dối trong mắt cậu.

Thường bị cô nhìn mà căng thẳng, may thay có vẻ không tìm ra được gì, Ngọc Diệp lại cúi đầu ăn tiếp, Thường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Đúng giờ xe ngựa đến điểm hẹn đón hai người.

Ngọc Diệp lên xe trước, sau đó Thường mới trèo lên sau."

Thường, cầm lấy."

Cậu vừa yên vị, Ngọc Diệp phía sau gọi một tiếng rồi thảy luôn chiếc hộp qua.

Thường suýt nữa không bắt được, lúc nhìn rõ vật trong tay, tim cậu đập "thình thịch", ngẩn người nhìn cô."

Thích thì lấy đi.

Lỡ sau này có người để ý còn xài được."
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 30: Đôi ta như cái đòng đòng


Ban đêm, mặt trăng lưỡi liềm ẩn nấp sau tán cây, khoảng sân rộng lớn sau những ngày tăm tối giờ đây được ánh trăng yếu ớt thắp sáng đôi chút.

Dưới ánh sáng ấy, sắc đỏ của mã não càng sậm màu, chất ngọc mờ đục rẻ tiền lại khiến thiếu niên cứ tẩn ngẩn tần ngần suốt cả buổi trời.Thường đã nhìn đôi nhẫn này từ hồi ngồi trên xe về đến nhà, giờ này rảnh rỗi, lại lần nữa lấy nó ra mà ngắm nghía.

Cậu nghĩ mãi cũng không ra vì sao đột nhiên bản thân lại tò mò với thứ trang sức nhỏ xíu này của phụ nữ, thế nhưng lòng cậu cứ bồn chồn chộn rộn.Thường nhớ đến chiếc khăn tay thêu hoa thêu lá mà thiếu nữ ngại ngùng trao tay chàng trai trẻ, nhớ chiếc kiềng bằng bạc nhỏ xíu mà gã đàn ông run rẩy đeo vào tay người con gái hắn yêu."

Bao giờ cho gạo bén sàng?Cho trăng bén gió, cho nàng bén anh?"

Mỗi mùa vụ về, đàn bà gặt lúa đàn ông khuân bao, vừa làm vừa trêu ghẹo lẫn nhau.

Tuồng như khi ấy, chẳng ai nhớ là mình đang mệt mỏi, cái nghèo cũng không cản nổi những mộng mơ về một mái nhà ấm áp với người mà họ thương."

Họ giàu, họ nghinh hôn, giá thúHai đứa mình nghèo, dụ dỗ nhau đi."

Gió đêm thổi đến khiến cơ thể Thường bất giác rùng mình, cậu thấy cũng không còn sớm nữa, cất vội chiếc nhẫn trở về chỗ cũ."

Cạch!"

Vừa đi được mấy bước, cửa sổ căn phòng bên trái đột nhiên mở ra, bước chân Thường ngừng lại, mà người trong phòng dường như cũng bất ngờ, ánh mắt thoáng vụt lên chút kinh ngạc, bàn tay cầm cạnh cửa chẳng động đậy gì thêm."

Cậu tư..."

Sau một hồi không khác nào hai pho tượng ngơ ngác nhìn nhau, Thường lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng quá mức, gương mặt cậu tỏ ra cung kính lễ phép, trái tim trong lòng ngực lại như muốn nhảy ra ngoài.Dương Khanh vẫn không nói gì cả, Thường hồi hộp nhìn hắn, mấy ngày không gặp, cậu cảm thấy cậu tư Khanh hình như đã ốm đi rất nhiều, đôi mắt bình thường vốn đã lạnh nhạt giờ càng thêm nhuốm màu mệt mỏi."

Cạch!"

Sau một hồi đứng mòn mỏi chờ đợi, Thường nhận được một tiếng sập cửa khác, cậu tư Khanh thế mà không thèm nói với cậu nửa câu, cứ thế lần nữa biến mất.Thường đứng thừ người nhìn chằm chằm vào cánh cửa vô hồn kia như để xác nhận có phải cậu vừa hoa mắt, tưởng tượng mình nhìn thấy cậu tư Khanh hay không.

Tối đó Thường lại mất ngủ, cậu cứ nhớ hoài cái cảnh Dương Khanh đứng im lặng đó, rồi cậu giật mình bật dậy, nhận ra đã lâu lắm rồi bản thân không nghe giọng cậu tư Khanh càm ràm cử nhử nữa.Thường ngơ ngẩn mở to mắt nhìn trần nhà.

Đây đáng lẽ là chuyện nên xảy ra, nhưng lòng cậu bây giờ lại nặng nề giống như đang đeo một tảng đá lớn, kéo cả trái tim cậu cũng khó thở theo.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ: "Lỡ cả đời này, cậu tư không thèm nói chuyện với mình nữa thì sao?"

Thường mở mắt đến tận sáng, tiếng gà gáy nhắc nhở cậu không thể tiếp tục suy nghĩ linh tinh, bởi cậu không phải bậc tiên nhân chỉ cần nằm đó là sẽ no bụng.

Đây có lẽ là một trong những may mắn hiếm hoi của kẻ nghèo, cậu không có đủ thời gian để buồn rầu.Cả buổi sáng, Thường không tập trung được chút nào, thầy Danh bị cậu làm cho bực mình, đuổi cậu tan lớp sớm.

Thường hết cách, đành cắp tập sách đứng dậy chào thầy.

Cậu út Lộc thấy thằng hầu được nghỉ, nó toang bỏ chạy, nhưng bị tiếng thước gõ "cành cạch" lên bàn bắt ngồi về chỗ cũ.Được ra sớm hơn mọi ngày, Thường đến chỗ thằng Chất đang rải phân, buồn chán thò tay vào làm phụ."

Ủa sao nay ra sớm vậy?"

Chất ngạc nhiên nhìn gương mặt như chết trôi của cậu, vội đưa thúng phân sang bên ngược lại, không cho Thường đụng vô nữa."

Thì học dở quá thầy đuổi rồi."

- Thường thở dài nói."

Bớt tào lao đi, cái mặt của mày vậy tao cũng đuổi chứ nói gì thầy."

- Chất không hề khách khí, khinh bỉ đáp lời cậu - "Có chuyện gì sủa ra lẹ."

Thường không lấy được phân khô nữa, đành thất thểu đi tìm chỗ mát ngồi xuống, chống tay lên má rầu rĩ cất giọng:"Tao có chuyện muốn hỏi mày.

Mày nghe xem có biết không."

"Ừ."

- Thằng Chất lại tiếp tục công việc - "Nói."

Thường cẩn thận suy nghĩ, sắp xếp câu từ rồi bắt đầu nói:"Tao có quen biết một đứa bạn..."

Chất vừa nghe câu đầu, động tác liền hơi khựng lại, nó cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng rồi vẫn tiếp tục lắng nghe Thường kể tiếp:"Nó có một người bạn chơi từ nhỏ khác.

Vốn lúc đầu hai người rất thân, sau đó vì vài chuyện mà không còn như trước nữa, một phần cũng vì gia cảnh hai đứa khác nhau, nó thì nghèo còn người bạn kia thì giàu."

"Ừm, rồi sao nữa."

- Thằng Chất càng nghe càng cảm thấy quen."

Dạo gần đây đứa giàu đã quyết định không thèm đếm xỉa nói năng gì với đứa nghèo nữa.

Đứa nghèo cũng cảm thấy đứa giàu nên chơi những đứa tốt hơn mình, nên sau đó hai đứa hoàn toàn không gặp nhau nữa."

- Thường chầm chậm nói, càng kể càng thấy đau lòng - "Chỉ là gần đây hai đứa lại gặp nhau.

Đứa nghèo đã chào đứa giàu, nhưng mà đứa giàu kia lại không thèm chào lại tiếng nào, còn quay người bỏ đi."

Thằng Chất tạm dừng tay, bật cười nói:"Ủa đứa nghèo ngộ vậy, nghỉ chơi rồi thì người ta ghét không chào thôi, mắc gì giận."

"Không có giận."

- Thường phản bác - "Nhưng mà thấy phũ phàng quá, dù sao cũng thân với nhau lâu quá trời."

"Lâu vậy mà bạn mình giận mình cũng không biết, vậy thôi bị người ta lơ đúng rồi."

- Chất trề môi đáp.Thường không hiểu gì cả, khó hiểu hỏi lại:"Giận cái gì?"

"Tao nói mày nghe, đã đứa giàu nó kêu cái tiếng bạn là nó đang không có nghĩ giàu nghèo gì hết đó.

Mà thằng kia thì cứ phải rạch ròi, thử là mày, ví dụ giờ mày muốn chơi với tao hết mình còn tao thì kêu tao không xứng chơi với đứa có ăn có học như mày, làm riết mày bực không?"

Gương mặt Thường như đã hiểu mà cũng như không hiểu.

Bàn tay vò vò vạt áo nhăn nhúm, dè dặt nói:"Ừm, thiệt ra đứa nghèo cũng không muốn như vậy, nó cũng thấy buồn.

Lúc bắt gặp đứa giàu đi với ai đẹp đẹp giàu giàu là nó khó chịu lắm.

Hôm bữa đi chợ đứa nghèo tự dưng muốn mua quà cho đứa giàu nữa, mày nghĩ coi giờ mang quà tặng cho đứa giàu thì hai đứa có làm hòa được không?"

"Quà gì?"

Thằng Chất thắc mắc hỏi, nó cũng tò mò rốt cuộc "đứa nghèo" trong lời Thường kia định mang gì đi làm hòa với một người đã đủ đầy từ nhỏ."

Ừm, nhẫn... mã não."

Thường nói xong cũng cảm thấy kì cục.

Mà thằng Chất hơi nhướng mày, nghi hoặc nhìn cậu:"Nè, tao hỏi cái, hai đứa nãy giờ mày nói, là một đứa con trai một đứa con gái hả?"

"Sao tự nhiên hỏi vậy?"

- Thường chột dạ hỏi ngược lại."

Tại càng nghe càng thấy hai đứa giống người yêu hơn bạn thân.

Tao nói thiệt bạn bè, mà còn là đàn ông chơi thân với nhau, gì mà thấy bạn mình đi với người đẹp hơn thì không vui.

Rồi cái tặng nhẫn?"

- Chất nói một thôi một hồi rồi hỏi - "Có phải đứa nghèo đêm về thao thức nghĩ về đứa giàu, ăn không ngon, ngủ không yên, vừa thấy mình không xứng với nó lại vừa đau lòng khi nghĩ đến cảnh nó đi cưới vợ đẹp không?"

Lần này Thường không dám nói gì nữa.

Thằng Chất quá rành cái kiểu im lặng này của cậu, khẳng định mình nói gần đúng hết rồi, cũng gạt phăng đi sự quen thuộc mà lạ lẫm nãy giờ, vừa tiếp tục rải phân vừa nói:"Tao biết mà, đứa giàu thì tao không đoán được nhưng chắc cũng có ý, còn đứa nghèo á hả, chắc kèo là thương người ta lắm rồi."

"Thương?"

Tay Thường ra một tầng mồ hôi lạnh, giữa trưa nắng cả người cậu lạnh run sợ hãi.

Đương lúc bản thân vẫn còn đang bối rối thảng thốt, giọng thằng Chất gào lớn khiến cơ thể cậu giật thót."

Dạ thưa cậu tư mới về."______________Truyện chỉ đăng trên trang wattpad này của mình và web Enovel.

Các bạn cố gắng đừng đọc trang reup lậu nhé ଘ(੭ˊᵕˋ)੭* ੈ✩‧˚
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 31: Bởi thương nên dạ mới trông


Cái lưng Thường cứng đơ, thẳng tắp, cái đầu trúc trắc quay về sau, trân trân nhìn "đứa nhà giàu" vừa làm lơ mình tối qua.Hôm nay cậu tư Khanh ăn bận bảnh bao, đầu đội mũ nồi, áo sơ mi trắng, quần tây kèm dây đai chữ Y.

Dưới trời nắng chói chang, vỏ đồng hồ quả quýt mạ vàng của hắn ánh lên ánh sáng chói mắt.Dương Khanh đứng cách chỗ Thường chỉ vài bước chân, không biết đến từ lúc nào, nãy giờ cậu nói chuyện với thằng Chất đã nghe được bao nhiêu rồi."

Thường, sao thấy cậu tư mà không đứng dậy chào, ngồi một đống đó?"

Thằng Chất thấy Thường cứ ngồi trơ trơ không biết phép tắc gì liền nhắc nhở cậu.

Thường giật mình, vội chống người ngồi dậy, thế nhưng chưa kịp cất lời thì Dương Khanh đã hỏi:"Sao bây giờ lại ở đây?"

Thường hơi ngớ ra một chút vì chưa hiểu ý hắn, sau đó mới nhớ ra chuyện mình phải hầu cậu út Lộc học, bèn thành thật đáp:"Dạ, con học dở quá, thầy giáo không thích nên đuổi con đi."

"Thầy Danh không phải người sẽ tự ý đuổi học trò."

- Dương Khanh nhìn chằm chằm cậu bình tĩnh nói - "Mày lại thả hồn vía đi đâu rồi đúng không?"

Thường bị nói trúng tim đen, càng cảm thấy Dương Khanh không chỉ đơn giản đang nhìn cậu nữa, bụng dạ cậu sắp bị hắn dẫm nát luôn rồi.

Hai tay Thường nắm lại, đầu hơi cúi thấp, mắt cũng đảo sang chỗ khác, giọng nói nhỏ xíu chối:"Đâu có đâu, tại con học dở thiệt mà."

"Bây giờ tao sang hỏi chuyện thầy Danh.

Vuốt mặt phải nể mũi, tao đã nhờ rồi, thầy không ưng thì cũng phải báo tao một tiếng, hà cớ gì thầy lại tự ý đuổi người."

Dương Khanh nói một câu khiến tim Thường giật thon thót.

Hắn cũng không chần chừ, Thường nghe tiếng giày cậu tư Khanh đạp lên cỏ khô, sốt ruột ngẩng lên, líu ríu chạy theo."

Cậu tư, kệ đi mà, đừng làm phiền thầy."

"Cậu tư, cậu nghe con nói đi, con chỉ là đứa ở, việc gì cậu phải đi hỏi thầy mấy chuyện nhỏ nhặt này."

"Cậu tư, cậu tư, không có con thầy có thêm nhiều thời gian dạy cậu út hơn mà, kệ đi cậu...

Cậu tư..."

Thường lo lắng nói không ngừng, nhưng bước chân cậu tư Khanh chẳng nao núng một phút nào, cũng không thèm trả lời cậu lấy nửa câu."

Cậu tư, hay để con tự nói với thầy, con xin lỗi thầy, con sẽ ráng học, cậu không cần mắc công nói chuyện với thầy đâu."

Thường năn nỉ hết lời, tiếng nước chảy càng gần, cậu càng hồi hộp.

Thường không sợ lời nói dối nhăng cuội của mình bị vạch trần, cậu chỉ sợ Dương Khanh nóng tính, hắn nhọc lòng bắt một vị thầy giáo giỏi giang cao quý phải dạy một thằng hầu, giờ vì nó mà thầy còn bị chất vấn đủ đường, chẳng khác nào làm ơn mắc oán."

Cậu tư, đúng vậy, tại con hồn vía trên mây, thầy dạy mà không nghe nên thầy giận thầy đuổi ra ngoài."

Thường nói thật, cậu cứ tưởng thế là xong rồi, nhưng bụng dạ cậu tư Khanh chẳng biết rộng bao nhiêu mà cậu không sao làm vừa nổi, vẫn cứ đăm đăm đi về phía trước.Thường thảng thốt, rồi đến lượt cậu tức anh ách, dứt khoát nắm tay Dương Khanh kéo giật về sau, bực mình lớn tiếng nói:"Còn không phải tại cậu cứ lơ con nên con mới học không vô à?"

Dương Khanh bị Thường kéo mạnh cũng suýt té, Thường nói xong mãi một lúc sau mới nhận ra bản thân đã quá trớn, vội vàng buông tay hắn ra, lui về sau tận mấy bước, liên tục cúi đầu xin lỗi.Dương Khanh chằm chằm nhìn vào xoáy tóc trên cái đầu cháy nắng trước mặt, hai tay hắn đút vào túi quần, Thường nào biết cậu tư Khanh bây giờ đang trưng ra dáng vẻ đắc ý biết chừng nào."

Sao bị tao lơ mà không tập trung được?

Không phải ghét tao à?"

Dương Khanh thấy cái xoáy tóc kia rung nhẹ, rồi cặp mắt tròn xoe bối rối nhìn hắn, khuôn miệng không nhịn được thốt lên:"Con ghét cậu hồi nào?"

"Hồi nào cũng ghét."

- Dương Khanh đáp, cặp mày hắn còn hơi nhướng lên - "Cứ hễ thấy tao là mắt la mày lét, kêu mày một tiếng mày đã run như cày sấy, biểu mày làm cái gì thì giống như đang làm tình làm tội mày vậy.

Mày nói coi, có bao giờ mày cười được với tao cái nào không?

Giờ còn hỏi sao tao biết mày ghét tao?"

Thường nghe mà xấu hổ đỏ mặt, cậu cũng không biết phải giải thích thế nào, nhưng Thường cảm thấy mình cũng đâu đến nỗi quá đáng như lời hắn nói.

"Tại cậu là chủ của con, con đâu thể bước ngang hàng ngang lối, quàng vai bá cổ rồi cười ha hả như anh em với cậu được.

Con sợ cậu, kính cậu cũng là chuyện đương nhiên mà."

Cái mặt hiếm khi vui vẻ của Dương Khanh lại xụ xuống, hắn trầm giọng nói:"Vậy còn không chịu không ưa tao?

Vậy ra mày lơ là vì sợ không biết khi nào tao sẽ lại kiếm mày à?"

"Dạ đâu có, cậu đừng nghĩ vậy tội con."

- Thường lắc đầu nguầy nguậy, nói năng cũng hơi lộn xộn - "Con còn mang ơn cậu mà, con chỉ là đứa ở mà cậu dạy con viết chữ làm toán, bây giờ còn cho con ngồi cùng cậu út học thầy giỏi...

Cậu tư cũng hay cho con ăn đồ ngon, nếu ghét cậu con đã không thèm ăn rồi."

Thường nói lung tung một hồi, cậu cũng không biết mình rốt cuộc đang nói cái gì, giải thích cho chuyện gì.

Đến khi cậu ngừng lại, giương đôi mắt tội nghiệp nhìn Dương Khanh, thì thấy mày hắn đã không còn chau lại, khóe môi cong nhẹ, giọng nói điềm đạm dặn dò:"Mau vào lớp xin lỗi thầy rồi tập trung học đi.

Tối về cậu gọi."

"Dạ."

Tim Thường hẫng một nhịp, mặt cậu rặt một vẻ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Dương Khanh lại ung dung đi ngang qua Thường, miệng huýt sáo một giai điệu lạ hoắc nào đó mà cậu chưa nghe bao giờ.Lúc thấy Dương Khanh lần nữa đi ngang qua, Chất nhận ra thằng bạn khờ của mình đã mất tăm mất tích, nó muốn hỏi thăm chủ xem giấu bạn mình đi đâu rồi, nhưng nó vẫn kiêng dè, đành thở dài một hơi rồi xách rổ đi làm tiếp."

Chất!"

Ai mà ngờ cậu tư Khanh lại đột nhiên gọi nó chứ, thằng Chất giật mình đứng thẳng người dậy, Dương Khanh liền ngoắc nó một cái:"Qua tao hỏi cái này."

"Dạ."

Chất để rổ phân xuống, chùi chùi hai tay vào quần áo lấm lem một hồi rồi mới chạy xộc qua, đứng cách Dương Khanh một khoảng, hai tay lễ phép khoanh lại với nhau chờ cậu tư nói chuyện."

Hồi nãy hai đứa bây nói cái gì vậy?

Tao nghe cái gì mà thương thương?"

"À... cái đó..."

Chất gãi gãi đầu tỏ vẻ khó xử, dù sao đây là chuyện riêng tư, mà nó thấy cũng tào lao quá chừng, có khi nghe xong cậu tư còn đánh nó một trận."

Tiệm tao bây giờ vẫn đang thiếu người, đang định tìm thêm vài đứa lanh lợi vào học việc."

- Dương Khanh nghiền ngẫm nói - "Hồi trước tao thấy mày cũng được, nhưng giờ coi bộ tao nhìn sai rồi, thôi vậy..."

Thằng Chất nghe từ đoạn tiệm ở thành phố của cậu tư Khanh đang thiếu người đến lúc hắn nhìn trúng nó, hai mắt sáng rỡ, rồi cậu tư Khanh kêu nó không được nữa, đầu óc quýnh quáng chẳng muốn quan tâm thêm gì.

Nó nghĩ Thường đã kêu đây là một người bạn, hẳn câu chuyện yêu đương nhăn nhít này không dính dáng đến cái đứa khờ khạo như cậu.

Cuối cùng vẫn thành thật kể hết đầu đuôi cho Dương Khanh nghe.Chất vẫn lọc lựa cẩn thận lời ăn tiếng nói với chủ, vừa kể vừa quan sát xem cậu tư Khanh có bị câu chuyện nhảm nhí này làm chán chết không, thế nhưng kỳ lạ thay, nó thấy cậu tư Khanh hình như còn rất vui."

Dạ, chuyện chỉ có vậy thôi cậu tư."

"Ừ, ở đây có ít bạc lẻ, cầm lấy tự mua bánh ăn đi."

Dương Khanh hào phóng móc ra mấy đồng bạc cho nó, Chất rối rít cảm ơn rồi nhận lấy, nhưng lòng nó vẫn canh cánh, lúng túng hỏi Dương Khanh:"Cậu tư, vậy chuyện cậu nói chọn người vào học việc cho tiệm cậu...

Con có còn được không?"

Dương Khanh hạ mắt nhìn nó, thằng Chất vừa run vừa hối hận.

Cậu tư Khanh cũng đâu có hứa, hắn chỉ nói nhìn nó thấy được, hẳn là trên thành phố hay ở huyện vẫn còn đầy kẻ giỏi giang hơn cái đứa ngay cả con chữ bẻ đôi cũng không biết như nó."

Sao lại không?

Bộ nhìn tao giống người thích nói chơi lắm à?"

"Thiệt không cậu?"

- Thằng Chất hớn hở lần nữa, nhưng nó rồi nó thu lại ánh mắt sáng rỡ, cẩn thận hỏi dò - "Nhưng mà con không biết chữ."

Dương Khanh nghe cái giọng điệu quen tai đến bực mình, hắn dứt khoát quay người đi, hằn hộc buông lại một câu:"Không biết thì học."____________Cậu tư Khanh khi nghe crush không ghét mình: ₍₍⁽⁽(ી(^‿ゝ^)ʃ)₎₎⁾⁾
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 32: Quýt làm cam chịu


Thường nghe theo lời Dương Khanh, ngoan ngoãn quay trở về nói tiếng xin lỗi với Đặng Danh.

Thầy Danh cũng không phải người chấp nhặt, nhất là với học trò mình, nên cũng chỉ nhắc nhở thêm vài câu rồi thôi.Buổi học vẫn tiếp tục diễn ra như mọi khi, Thường dò theo chỗ thầy giảng, phát hiện dù không có cậu thì vẫn không có gián đoạn gì, ngoại trừ việc người được dạy thì cứ như cũ chẳng thèm mảy may quan tâm chút nào.Những ngày học cùng Dương Lộc, Thường có cảm giác đứa trẻ này kỳ lạ hơn là hư hỏng.

Lúc bắt đầu, nó cứ nằm ườn ra đó, thầy Danh cũng chẳng thèm đá động đến, như thể chỉ cần nó có mặt, những thứ còn lại không quan trọng.Thầy dạy đứa nào chịu chú ý nghe thầy giảng, Dương Lộc ngủ đẫy giấc, chơi cũng chán chê, Thường cứ nghĩ nó sẽ chạy khỏi chỗ này, nhưng nó vẫn cứ ngồi yên đó, tay chống má từ tốn lật sách.

Những buổi tiếp theo nó vẫn cứ như vậy, Thường học mà lòng cũng thấp thỏm không yên, bởi cậu cho rằng nào có cái chuyện mình tranh học phần của chủ bao giờ.Hôm nay cũng vậy, thầy giảng xong, thầy bắt đầu đặt câu hỏi, Thường đã rõ câu trả lời từ lâu, nhưng thầy không gọi cậu, thầy bước xuống gõ gõ cây roi bẻ từ nhánh tre nào đó xuống bàn, gọi đích danh cậu út Lộc.Cậu út Lộc hiển nhiên vẫn cứ trơ trơ ra đó, đến trang sách đang học mà nó còn không thèm lật trúng thì làm sao mà nó trả lời được câu hỏi của thầy.

Thường ban đầu hơi thảng thốt, sau đó mãi vẫn thấy nó không chịu nhúc nhích gì liền chuyển sang sốt ruột, canh lúc thầy không để ý, thì thào gọi nhỏ:"Cậu út, chỗ này nè."

Dương Lộc bị cậu thu hút, nhướng mày nhìn cái đứa hầu đang nỗ lực chỉ điểm cho mình, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên hai người có tương tác với nhau."

Trò Lộc, em có đáp án chưa?"

Thầy Danh lần nữa gõ gõ cây roi lên mặt bàn, chờ đợi Dương Lộc trả lời, nhưng đứa nhỏ này vẫn im như thóc trầm ba mùa, một chữ cũng không thèm hé ra."

Nếu không trả lời được thì phải bị phạt.

Xòe tay!"

Thầy Danh không kiên nhẫn đợi thêm, mà cái đứa nãy giờ vẫn trơ trơ ra lại thản nhiên đưa tay lên, từ ánh mắt đến biểu cảm rành rành câu: "Thích thì đánh đi, tui đây không sợ."

Cây roi vừa to vừa dài, ở giữa vẫn còn mắt tre gồ lên, Thường biết chắc bị cái thứ đó đánh thì đau phải biết.

Cậu không đành lòng, phần vì áy náy bởi nhờ có cậu út Lộc mà cậu mới được đường hoàng ngồi đây, trước khi cây roi của thầy kịp vung xuống, Thường vội la lên:"Thầy, thầy đợi cậu út xíu nữa đi, từ từ cậu trả lời."

"Từ từ là chừng nào?

Có phải nãy giờ tui không đợi đâu?"

- Đặng Danh trầm giọng nói, cây roi vẫn đang dí vào lòng bàn tay Dương Lộc - "Không trả lời được phạt một roi, nâng tay lên."

Thường thấy không ổn, nhanh miệng nói thêm:"Chắc là cậu út không theo kịp bài, hay để con chỉ cho cậu.

Thầy du di câu này nha."

"Được."

- Thầy Danh đột nhiên lại đồng ý ngay tắp lự, nhưng câu sau thầy nói khiến Thường cũng thoáng chút chần chừ - "Dù sao học thầy không tày học bạn.

Nhưng nói trước, nếu trò Lộc vẫn không trả lời được thì cây roi này em lãnh."

Lúc Đặng Danh nói xong câu đó, ngay cả cậu út Lộc cũng đưa mắt nhìn cậu.

Thường nhìn cây roi mà thấp thỏm, song vẫn gật mạnh đầu đồng ý."

Dạ, vậy để con thử chỉ cậu út đáp án."

Đặng Danh cũng không làm khó Thường thêm, thầy quay về chỗ mình ngồi, cúi đầu đọc cuốn sách cũ mềm đã ngả vàng.Thường thậm thà thậm thụt đứng dậy bước qua bàn Dương Lộc, dè dặt mở lời:"Cậu lật đến trang mười bốn đi, con chỉ cậu cho."

Hiển nhiên Dương Lộc vẫn cứ ì ra, Thường hết cách, đành tự đưa sách mình qua, chỉ vào chỗ cậu đã đánh một dấu sao ở đó:"Cậu nhìn nè, thầy đang hỏi cái này, cậu chỉ cần đọc y như vậy là được."

Phần giao tiếp hoàn toàn chỉ diễn ra từ một phía, không có hồi âm, không có phản ứng.

Thường bối rối không biết phải làm nữa cả, mà Đặng Danh ngồi đó đã ngẩng đầu lên, cao giọng hỏi:"Sao rồi, trò Lộc đã biết học đến đâu chưa?"

Thường bất đắc dĩ nhìn thầy, Đặng Danh thấy được kết quả như dự đoán, thầy cầm cây roi vẫn còn mắc gai lởm chởm đi qua, tốt bụng nhắc lại lời vừa rồi:"Hồi nãy tui có nói, nếu trò Lộc trả lời không được thì trò Thường lãnh phạt thay..."

Hai bàn tay Thường bất giác nắm lại với nhau, đương lúc cậu định nhắm mắt chịu trận thì thầy lại nói tiếp:"Nhưng dù sao cũng không phải lỗi trò, trò có lòng giúp đỡ bạn, lẽ ra phải khen thưởng mới đúng, bắt trò nhận phạt thay thì nó không hợp tình cho lắm."

Thầy Danh nói rất dài, cuối cùng hỏi cậu:"Cho nên nếu em không muốn thì thầy thôi, vẫn giữ nguyên phạt cho trò Lộc.

Còn nếu em vẫn muốn giúp bạn đến cùng, thầy nói trước, thầy sẽ không vì em nhận phạt thay mà đánh nhẹ lại đâu.

Em nghĩ kỹ đi."

Thường tất nhiên sợ bị cái roi kia đánh, nhưng chẳng lẽ bây giờ lại nói thôi, để thầy đánh cậu út.

Chưa kể chính miệng cậu đã đồng ý điều kiện lúc đầu kia, bây giờ hùa theo thầy lật lọng thì trơ tráo quá.

Thường vô thức nhìn qua Dương Lộc, bốn mắt cả hai chạm nhau, cậu ngạc nhiên, còn người kia xấu hổ mà hơi giận, hừ một tiếng xoay mặt sang chỗ khác."

Thưa thầy, cứ làm theo những gì đã nói lúc đầu, để con chịu roi này thay cho cậu út."

"Ừ, xòe tay ra."

Đặng Danh cũng không cò cưa gì, tiếng roi vun vút trong không khí quất mạnh vào lòng bàn tay tạo ra một vệt lằn đỏ chét.

Thường khẽ "xuýt" lên một tiếng, cơn nóng rát kéo cho đầu óc càng tỉnh táo hơn."

Được rồi, nghỉ trưa đi rồi học tiếp."

Đặng Danh vừa nói, ánh mắt vừa khẽ nhìn về phía gương mặt bắt đầu có xíu biểu cảm phía sau lưng Thường.Thường "dạ" một tiếng, cất gọn cặp sách rồi tan lớp, theo thói quen đi tìm thằng Chất, xem nó đang làm gì để phụ.Mấy ngày nay trời đã mát hơn nhiều rồi, thi thoảng còn có vài đám mây lớn che mất mặt trời khiến người ta cứ tưởng là sắp mưa đến nơi.

Thường lượm một cái lá dừa, vừa đi vừa thắt thành con chuồn chuồn nhỏ.Thường thắt vừa nhanh vừa đẹp, cậu thích thú đong đưa thành quả trước mắt mà ngắm nghía, chợt nhớ tới khuôn mặt trầm trồ của Dương Khanh khi nhận được con cá nhỏ từ cậu ngày trước."

Hay vậy, ai dạy mày?"

"Trước ở nhà mợ ba con học lỏm của mấy đứa khác."

"Mày còn biết làm con gì khác không?"

"Cậu muốn làm con gì?"

"Bộ con gì mày cũng biết làm hả?"

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất cậu tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Dương Khanh như vậy, chỉ cần cậu tư Khanh nói thích con nào, Thường liền thoăn thoắt thắt con đó cho hắn.

Mặt cậu tư Khanh vừa thích thú vừa tò mò, Thường lúc ấy mới nhớ hắn lớn hơn cậu có hai tuổi, cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.Sau một hồi lượn trái lượn phải, cuối cùng Thường cũng tìm thấy Chất đang nằm dưới gốc cây gõ, cậu tưởng nó trốn việc ngủ trưa, nhẹ chân nhẹ tay bước qua, cố bắt chước cái giọng òm òm do nghiện rượu của hai Sẹo:"Sao giờ này mày nằm đây?

Bộ nhà hết chuyện làm rồi à?"

Chất giật mình, nó ngóc cái đầu như ổ quạ lên, nhìn thấy Thường, vừa tức vừa mắc cười, miệng chửi một câu:"Thằng quỷ, làm tao hết hồn."

Thường khúc khích bước qua ngồi đại xuống, cậu hỏi:"Sao không làm gì mà nằm đây, không sợ anh hai đánh à?"

"Thằng chả đi thu nợ rồi, trốn được hồi nào thì trốn."

- Thằng Chất tiếp tục kê tay nằm xuống, thoải mái gác một chân lên đong đưa - "Vừa học xong hả?"

"Ừ."

Thường cũng nằm theo, nheo mắt nhìn đám mây thong thả lững thững trôi."

Ê, học chữ có khó không?"

"Hả?

Mày nói gì?Đương lúc Thường lim dim, thằng Chất tự dưng hỏi.

Cậu nghiêng đầu nhìn nó, phát hiện cái thằng miệng như con sáo líu lo suốt ngày giờ lại ậm a ậm ừ.

Thường ngồi hẳn dậy hỏi lại lần nữa:"Vụ gì?"

"Thì... tự nhiên tao cũng muốn học như mày... mà sợ nào giờ chưa đi học nó khó.

Với mày vốn giỏi sẵn mà."

Thằng Chất đáp, lần đầu tiên Thường thấy nó bày ra cái vẻ đăm chiêu nghiêm túc như vậy.

Cậu ngẫm nghĩ rồi nói:"Thì mày cứ thử đi, tao thì không biết tao có giỏi thật không, nhưng mà nếu cậu tư không kè kè kiểm bài, tao làm biếng không chịu học chắc giờ vẫn dốt đặc cán mai thôi."

"Mày chịu dạy hả?"

- Thằng Chất bật cười - "Vậy chắc phải kêu một tiếng thầy rồi."

"Kêu nghe thử xem nào."

- Thường ưỡn ngực, giả bộ đắc chí nói - "Gọi đi tối nay thầy mang tập vở qua cho."

"Dạ, em chào thầy Thường."

Thằng Chất trịnh trọng nói, rồi cả hai cùng ngã lăn ra cười.

Cười mệt rồi, Chất lại liếc sang nhìn Thường, thấp giọng hỏi:"Còn mày tính sao?

Có nghĩ theo cậu tư không?"
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 33: Con tằm bối rối vì tơ


Trời trưa mát mẻ, nắng buông nhẹ dừng trên tán cây cao lớn, Thường im lặng đưa mắt nhìn ánh sáng lỗ chỗ lấp lánh, đầu óc cậu trống rỗng, giọng rầm rì đáp:"Không biết nữa."

Thằng Chất mở to mắt nhìn cậu, lần đầu tiên sau bao lần chối đây đẩy việc theo cậu tư Khanh thì Thường cũng đáp một câu nước đôi không đầu không đuôi.

Chất thấy biểu cảm Thường mơ màng, thầm nghĩ chẳng lẽ nó đã thật sự lay động được cậu rồi.

Nghĩ vậy, nó càng vui vẻ, cất tiếng nói:"Đi đi, có tao theo nữa này."

"Tại sao mày cũng đi?"

- Thường không hiểu hỏi."

Hồi nãy cậu tư nói tiệm cậu đang thiếu người, nếu tao chịu học chữ nghĩa thì cậu sẽ mướn tao làm đứa học việc trong tiệm cậu."

Chất hớn hở đáp.

Thường bật dậy, nhìn nó hỏi lại lần nữa:"Thiệt hả?"

"Nãy tao cũng sợ cậu xạo, hỏi y chang mày xong xém bị cậu đập đó."

Thằng Chất giả bộ diễn lại nét mặt đăm đăm của Dương Khanh, sau đó bật cười.

Nó thấy con ngươi Thường như mặt hồ nổi sóng, Chất đoán chừng có khi lần này không phải nhọc tâm mà thuyết phục thêm nữa.Thời gian nghỉ trưa cũng không dài, Thường phủi phủi cỏ khô lẫn bụi đất bám trên người, nhanh chóng quay trở lại lớp học.Buổi chiều nay học toán, sau khi giảng giải xong xuôi, thầy cho mấy bài tập cơ bản làm trước, Thường tiết thu nhanh nên chẳng mấy mà làm xong, duy cậu út Lộc đến một chữ cũng không thèm viết, nằm dài trên bàn nghịch mấy cục cu li chán chê."

Xong hết rồi phải không?

Vậy trò Thường lên bảng giải bài đầu tiên trước đi."

Đặng Danh canh thời gian thấy cũng hòm hòm, thầy ngó một lượt hai đứa học trò duy nhất trong lớp, gõ gõ cây roi dài, gọi Thường lên.Thường ngoan ngoãn nghe lời, tay cầm lấy cục phấn nhỏ tí sắp hết viết lên tấm bảng đen được gắn tạm cho việc học của cậu út Lộc, nắn nót giải từng bước."

Đúng hết rồi, giỏi lắm."

Thầy Danh gật đầu hài lòng, Thường được khen liền vui vẻ, lễ phép nói "cảm ơn" với thầy."

Tiếp theo, bài sau rất dễ, trò Lộc lên giải tiếp tui xem."

Dương Lộc lần nữa bị điểm danh, Thường thấy mà lo lắng, đừng nói bài hôm nay, từ hồi bắt đầu tới giờ cậu út Lộc có thèm học hành gì đâu.

Cái gương hồi trưa vẫn rõ ràng, vết lằn trên tay Thường hãy còn ran rát chưa hết đỏ đây."

Trò Lộc, em có nghe tui nói gì không?

Mau lên bảng làm bài."

Dương Lộc không thèm nhìn đến thầy giáo một cái, chỉ có tiếng thủy tinh của mấy cục cu li va chạm vào nhau lạch cạch đáp lại lời Đặng Danh.

Không khí trong phòng dần trở nên căng thẳng, Thường thấy thầy giận lắm rồi, thầy không còn dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi, thầy bước xuống, gõ roi lên mặt bàn, ngắn gọn nói:"Trò xòe tay ra."

Dương Lộc ngừng chơi, nhưng đầu cũng không thèm ngẩng lên nhìn thầy một cái, bất cần đưa bàn tay ra.

Đặng Danh không do dự quất mạnh roi xuống, tim Thường đập mạnh, cơ thể vô thức rụt về, cậu lén lút quan sát, thấy cậu út Lộc cũng nhíu cặp mày nhỏ, nó đau, thế nhưng vẫn cắn chặt răng không thèm kêu lấy một tiếng."

Rốt cuộc trò có chịu học nữa không?"

- Giọng thầy bực dọc nói - "Nếu hôm nay trò một câu cũng không giải, trên bảng còn bao nhiêu bài thì phạt trò mấy nhiêu cây."

Thường nghe xong vô thức ngó lên bảng đếm đếm, thầy cho mười bài, cậu đã giải một bài, vậy tính ra nếu cậu út Lộc vẫn cứ lì lợm như vậy thì ăn chắc chín cây."

Tui không cần trò giải đúng, nhưng trò phải làm.

Nhanh lên, tui không nói giỡn đâu."

Hai thầy trò không ai nhường ai, Thường thấy tình hình không ổn, cậu rụt rè đưa tay lên, khép nép gọi:"Thầy ơi..."

"Chuyện gì đây, hay trò lại muốn lãnh phạt thay chủ mình."

- Thầy Danh nghe cậu gọi liền nhíu mày quay qua, giọng thầy lạnh lùng cảnh cáo - "Nếu em còn lộn xộn, sau này chỉ cần trò Lộc phạm lỗi thì toàn bộ đều cho em gánh hết."

Lòng bàn tay Thường nhói lên, cậu nuốt nước miếng, rồi mới dám phát biểu:"Chỉ là em thấy bây giờ bắt cậu út làm bài ngay thì hơi khó, hay thầy cho cậu út khất, để cậu có thời gian ôn bài lại có được không?"

Đặng Danh thở dài lắc đầu, thầy thẳng lưng đi về phía cậu, Thường hồi hộp chờ đợi, thầy từ trên cao nhìn cậu rồi nói:"Được, nhưng nếu hôm sau vẫn không làm bài, trò lãnh thay có chịu không?"

Thường ngớ người ra, cậu chẳng hiểu vì sao đi hết một vòng lỗi vẫn đổ về cậu, một cây buổi trưa đã đủ để Thường hối hận cái việc lãnh tội thay cậu út Lộc rồi.

"Sao hả?"

Thầy Danh hỏi lại, đương lúc Thường muốn rút về vỏ của mình cho an toàn thì cậu bắt gặp ánh mắt Dương Lộc đang nhìn về phía mình.

Cái ánh mắt dù ương bướng kiêu ngạo nhưng vẫn trông mong điều gì ấy làm Thường nhớ tới Dương Khanh, tim Thường hẫng một nhịp, ma xui quỷ khiến mà đáp:"Dạ được."

"Được, vậy hôm nay học tới đây thôi.

Ngày mai nếu trò Lộc vẫn không giải được bài tui cho thì trò Thường phải bị đánh chín cây."

Đặng Danh nói xong rồi ung dung tan lớp, để lại hai đứa học trò tự nhìn nhau."

Cậu út... cậu cũng nghe rồi đó, nếu mai mà cậu vẫn..."

"Nhiều chuyện!"

Dương Lộc khó chịu chửi một câu, Thường hơi ngạc nhiên.

Cuối cùng sau quãng thời gian im thin thít cậu út Lộc cũng chịu mở miệng nói chuyện với cậu.Đêm đến, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Chất theo Thường về phòng để soạn mớ sách vở mà Thường hứa cho nó."

Này còn mới quá mày cũng cho tao hả?"

Chất ngạc nhiên cầm mớ giấy bản vẫn còn trắng tinh được Thường dùng dây gai buộc lại gọn gàng.

Một kẻ cả đời chẳng đụng mấy tới chữ nghĩa như nó lần đầu tiên cầm vào giấy viết, trái tim dường như có ngọn lửa bùng lên, rạo rực không yên."

Học thì phải có giấy viết chứ.

Mày giữ đi, cậu tư cho tao nhiều lắm, cậu nói ba đồ này chỗ cậu cũng bỏ, nên đưa cho tao một đống."

Thường lúi húi lục lọi cái rương cũ kĩ của mình xem còn gì không.

Thằng Chất ngó theo vào, chợt nó nhìn thấy một vật trăng trắng nép sát trong góc, nó nheo mắt lại cố muốn nhìn rõ là thứ gì, nhưng Thường quơ tay đẩy hộp đựng nhẫn che mất, mà nấp hộp rẻ tiền cũng bung ra làm lộ đồ vật bên trong."

Ủa, đâu mày có hai chiếc nhẫn này vậy?"

Chất ngạc nhiên chỉ vào, nó không phải dân chuyên nên không rõ đồ thật giả, chỉ biết kiểu lấm lem bùn đất như nó với Thường thì giữ cái này cũng không hợp."

Có người gửi tao giữ dùm thôi."

Thường nóng mặt vội đóng hộp lại, còn cẩn thận vùi nó sâu vào bên dưới.

Chất nhíu mày nghi hoặc nhìn cậu, đầu nó chạy qua đủ mọi loại suy nghĩ, cuối cùng không nhịn được bật thốt lên:"Mày mua lấy vợ hả?"

"Mày nói bậy cái gì đó.

Đã nói là người ta gửi cho tao giữ dùm rồi."

Thường hoảng hốt, giọng cũng lớn hơn mà chối.

Chất càng tỏ ra đâm chiêu hơn, thẳng thắn hỏi:"Ai?"

"Kệ cha tao, nhiều chuyện."

- Thường tránh né cái ánh mắt dò xét của nó, tiếp tục lục lọi - "Mày còn hỏi tào lao là tao không cho nữa."

Chất không hỏi tiếp, có điều nó đã khẳng định rằng Thường đang giấu giếm gì đó.Hai đứa ngồi với nhau cả buổi, vừa nói chuyện vừa xếp đống đồ Thường cho, đến Thường cũng không ngờ mình có nhiều thứ như vậy, sách bị học đến cũ mềm, chằng chịt đánh dấu lẫn chú thích.Cộc!

Cộc!

Cộc!Cái cửa gỗ xám xịt cũ kỹ chợt có tiếng gõ cửa, hai đưa đưa mắt nhìn, Thường cất giọng hỏi:"Ai đó?"

"Là tao."
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 34: Anh say sưa vì rượu, em ngẩn ngơ vì tình


Hai đứa trong phòng thiếu điều muốn chết đứng, trố mắt nhìn nhau.

Dương Khanh bên ngoài mãi không thấy ai ra mở cửa cho mình, hắn khó chịu gõ cửa lần nữa, miệng lèm bèm hỏi:"Làm gì đó?

Tao vào à?"

"Cậu đợi con một chút."

Thường hoảng hốt, lật đật dọn dẹp sạch sẽ mớ đồ cậu bày bừa ra, thằng Chất cũng gom gọn mấy thứ Thường cho, nhưng Dương Khanh đã không còn đủ kiên nhẫn, cứ thế đẩy cửa vào luôn."

Thằng Chất?

Hai đứa bây đêm hôm khuya khoắt còn chưa ngủ, túm tụm ở đây làm gì?"

Thằng Chất bị điểm danh, nó cười gượng đứng dậy, trong lòng nghĩ không phải cậu tư Khanh cũng không chịu ở phòng mình yên ổn ngủ sao, ngoài mặt lại lễ phép trả lời:"Dạ, giờ con về liền đây, cậu tư có việc gì mà phải đích thân tới đây vậy?"

"Kệ tao, về đi về đi."

Dương Khanh thấy hơi chóng mặt, phẩy tay đuổi người.

Chất quay qua nhìn Thường, hỏi bằng ánh mắt:"Coi bộ thằng chả xỉn rồi, mày cần tao giúp gì không?"

Thường lắc lắc đầu, cũng phẩy tay với nó:"Không cần, mày về ngủ đi, cậu tư tao lo được."

Thằng Chất đành gật đầu, nó nghĩ dù sao cũng là hai thằng đàn ông với nhau, cậu tư Khanh còn có thể làm gì chứ.

Thường chờ Chất đi rồi liền đóng cửa lại cẩn thận, lúc quay về thì thấy Dương Khanh đã an vị trên giường cậu, lưng hắn thẳng tắp, hai tay khoanh lại im lặng chờ đợi.

Thường bất đắc dĩ thở dài, cậu định rót cho hắn ít nước nhưng phát hiện nước đã lạnh tanh, sợ cậu tư Khanh uống không quen, thế là thôi không rót nữa."

Khách tới chơi mà không có miếng nước nào vậy?"

Thường vừa úp cái chén mẻ cậu dùng để uống nước xuống, Dương Khanh vừa thấy đã lập tức nhíu mày khó chịu trách.

Thường bối rối nhìn hắn, cậu dè dặt hỏi:"Vậy cậu chờ con đi pha cho cậu bình trà mới nha?"

"Mày điên à?

Đêm hôm khuya khoắt đi nấu trà?

Chứ mắc gì nước đó mày không rót cho tao uống luôn đi?"

"Tại..."

Thường muốn giải thích, nhưng ánh mắt Dương Khanh làm cậu im lặng, cam chịu rót chén nước lạnh lẽo đưa qua.

Dương Khanh một hơi uống cạn sạch, có vẻ tỉnh táo một chút, hắn vừa trả lại chén vừa càm ràm:"Nước nôi gì không biết, uống không sợ đau bụng hả?"

Thường nhận lấy cũng bực mình, cậu tự hỏi sao đêm hôm khuya khoắt cái tên bợm rượu này không ngủ đi, còn mò tới đây kiếm chuyện với cậu."

Tay bị làm sao nữa vậy?"

Dương Khanh khàn giọng hỏi, lúc Thường đưa nước qua, hắn nhìn thấy được vết lằn đỏ trên tay cậu.

Thường nghe hắn hỏi cũng không giấu giếm gì, thành thật trả lời:"Tại con tài lanh đòi thay thầy dạy cậu út học, rốt cuộc dạy không được, con phải lãnh phạt cho cậu."

Dương Khanh nhíu mày, miệng lầm bầm chửi:"Cái thằng già này!"

Thường nghe cũng giật mình, cái miệng cậu tư Khanh đúng là không kiêng kỵ gì, cậu toang muốn giải thích giúp thầy mấy câu thì hắn đã lên tiếng trước:"Mấy nay học hành sao rồi?"

Thường thoáng ngẩn ra một chút để suy nghĩ xem cậu tư Khanh đang hỏi han tình hình học tập của cậu hay em trai hắn.

Rồi Thường đoán hẳn là hỏi cậu út Lộc, cậu thành thật đáp:"Dạ vẫn có hơi khó khăn, nhưng cậu út cũng ngoan lắm, không đến nỗi chọc tức thầy giáo bỏ dạy."

Dương Khanh đăm đăm nhìn cậu, chẳng rõ hắn đang suy nghĩ gì.

Thường nuốt nước miếng lo lắng quan sát hắn.

"Nó không chịu học đúng không?"

Dương Khanh thẳng thừng kết luận sau mấy lời khen chê nước đôi của Thường.

Bả vai cậu cụp xuống, khẽ thở dài đáp:"Dạ."

"Mày có biết vì sao tao phải lo cho thằng út như vậy không?"

Dương Khanh trầm giọng hỏi, Thường thấy đôi mắt cậu tư Khanh giống như đã tỉnh táo hoàn toàn nhưng cũng dường như đang mắc kẹt ở nơi nào đó không thoát ra được.

Cậu nhẹ nhàng lắc đầu nói:"Thưa, con không."

"Tại tao thấy nó giống tao, mà tao thì không muốn nó tiếp tục giống tao."

Tim Thường hẫng một nhịp, cổ họng cậu nghẹn lại, mắt cũng hơi xót.

Thường mím nhẹ môi, muốn nói đôi lời, lại nghe cậu tư Khanh cất chất giọng trầm trầm bắt đầu kể chuyện:"Hồi mẹ nó mới ẵm nó về cái nhà này, nó còn chưa dứt sữa.

Có mấy lần tao đi ngang qua chỗ mẹ con nó ở, lúc nào cũng nghe tiếng nó cười giòn tan, cứ như thể dù cho cái nhà này có nát bét ra sao, cha nó là loại người kinh tởm thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến nó."

Dương Khanh bật cười, sau đó khuôn mặt hắn lạnh căm căm nói tiếp:"Cái lão già kia đúng là đốn mạt đến tận cùng, ổng khiến một người phụ nữ hận ổng phải tiếp tục phục tùng.

Mỗi lần tao thấy ổng từ chỗ mẹ út Lộc đi ra, cả người tao nhờn nhợn, chỉ muốn ói."

Như để càng khẳng định việc mình vừa kể, cậu tư Khanh ôm lấy bụng, mặt mũi bày ra biểu cảm khó chịu.

Thường giật mình vội vàng chạy đi lấy cái thao nhỏ ở góc phòng đưa đến, Dương Khanh không nhịn được ôm lấy nó nôn thốc nôn tháo.Cậu tư Khanh ói đến mặt mũi đỏ gay, rồi cậu nằm vật ra giường, được cậu lay dậy đưa nước cho súc miệng."

Cái hồi lão chết, tao cứ tưởng mẹ con nó sẽ được yên ổn, nhưng tao quên mất người đàn bà kia.

Đến khi tao thấy không ổn, thì thằng út đã sắp chết đói kế cái xác của mẹ nó rồi."

Thường hoảng hốt mở to mắt nhìn Dương Khanh, hình như cậu vừa nghe thấy chuyện không nên nghe, đôi mắt cậu vô thức nhìn về phía cửa, tay chân cũng lạnh toát.Cậu chợt nhớ cái lần Dương Khanh đến chỗ bà Kim Tuyến làm ầm trong đó cả ngày trời.

Sau đó đám tang của mẹ Dương Lộc được tổ chức đàng hoàng, nhưng cậu út Lộc thì lại thành cái đứa kỳ cục khó hiểu, chẳng mấy khi mở miệng nói được câu nào.Dương Khanh thở hắt một hơi, hắn chống tay ngửa người ra sau, đầu nhìn lên mái tranh tối tăm, mở miệng nói:"Tao ghét cái nhà này lắm, tao càng ghê tởm lão già kia.

Tao ghê tởm bản thân tao phải mang một nửa dòng máu của lão, tao từng thề rằng tao sẽ không bao giờ trở nên giống loại người đốn mạt đó..."

Dương Khanh không nói tiếp nữa, hắn ngẩng đầu về nhìn Thường.

Thường thấy mắt hắn đỏ cạch, mặt mũi méo xệch như sắp khóc, giọng cũng trở nên run rẩy hơn:"Nhưng mà... tao lại làm ra cái chuyện không khác gì lão ta cả..."

Thường muốn chết lặng, hai bàn tay cậu siết chặt để trên đầu gối, trân trân nhìn cậu tư Khanh đang thất thần trước mặt.Chuyện của năm đó gần như đã thay đổi rất nhiều thứ.

Cậu nằm liệt giường mấy ngày, tỉnh dậy thì nghe tin Dương Khanh đã quay trở về thành phố học rồi.

Thường thở phào một hơi, lòng lại cảm thấy hụt hẫng.

Cậu tư Khanh cứ thế mất hút một quãng thời dài, ai cũng tưởng hắn không về nữa, nhưng rồi hắn cũng về.

Thường được Dương Khanh gọi vào phòng.

Cậu đã suy nghĩ cẩn thận nên nói chuyện thế nào cho phải với cậu tư Khanh, chỉ là khi cánh cửa đóng lại, khung cảnh quen thuộc hiện lên trước mắt.

Cả người Thường rúm ró, Dương Khanh bước đến một bước, cậu lập tức lùi về sau một bước.Cậu tư Khanh bị chọc tức, hắn chửi lớn mấy câu, cuối cùng cậu bị đuổi đi, nhưng hôm sau lại gọi cậu vào.

Hắn đưa cậu tập sách mới, sau đó lần nữa đuổi đi.

Thường phát hiện tính tình Dương Khanh càng chướng hơn trước, cứ dăm ba hôm là gọi cậu đến.

Cậu tư Khanh bắt cậu học, rồi lại đột nhiên kêu cậu phải làm ấm giường cho hắn.

Cả hai giống như đã trở lại bình thường, không ai nhắc đến chuyện kia cả, duy chỉ có lời đồn đãi không biết từ miệng ai vẫn thường xuyên nhắc nhở Thường rằng cái việc ấy là trái luân thường đạo lý."

Thường..."

Dương Khanh nhỏ giọng gọi làm Thường giật mình, cậu chớp mắt nhìn hắn.

Cậu tư Khanh không nói gì thêm, hắn ngoắc ngoắc tay với cậu.Thường nuốt nước miếng, chậm chạp đứng lên, người lề mề mãi mới bước tới giường chỉ cách cậu có hai bước chân."

Sao vậy cậu tư...

A..."

Thường vừa cất giọng hỏi thì Dương Khanh đang ngồi im lìm nãy giờ bỗng nhiên kéo tay cậu, áp cậu nằm xuống giường."

Cậu tư..."

Thường run rẩy gọi, mắt cậu ửng lên, sợ hãi nhìn Dương Khanh phía trên.

Cậu tư Khanh thở hổn hển, hai tay hắn nắm lấy cổ tay Thường đè chặt xuống, hắn nhìn cậu hồi lâu, rồi chầm chậm cúi đầu sát vào mặt cậu.Tim Thường đập nhanh, cậu tuồng như hiểu được việc Dương Khanh sắp làm, ngay khi hắn đã gần sát xuống, Thường mím chặt môi, nhắm mắt quay đầu đi.Không biết đã nhắm mắt bao lâu, nhưng Thường cũng không cảm nhận được gì xảy đến tiếp theo.

Cậu thấp thỏm mở mắt ra lần nữa, lại bắt gặp ánh mắt cậu tư Khanh vẫn đang đăm đăm nhìn mình nãy giờ, chỉ có điều, trông hắn buồn lắm."

Xin lỗi..."

Dương Khanh nói, giọng hắn dịu dàng khiến tim Thường mềm nhũn.

Hắn chợt thả nhẹ một nụ hôn xuống trán cậu, sau đó nhanh chóng đứng lên."

Ngày mốt tao đi rồi, mày cứ học bình thường với cậu út.

Ngủ sớm đi."______________Khi nào ta bắt đầu biết yêu một người.

Là khi ta bắt đầu cảm thấy tự ti trước người đó.

Cả cậu tư Khanh cũng có cảm giác mình không xứng với người tốt đẹp như em (.づ◡﹏◡)づ.P/s: Xỉn dô là quậy cho nhỏ dọn ໒( ⇀ ‸ ↼ )७
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 35: Ăn cơm chúa, phải múa tối ngày


Cậu tư Khanh đi rồi, trán Thường nóng rẫy, mắt cậu mở thao láo cả đêm.

Cái đầu bình thường vốn chẳng mấy nhanh nhẹn của Thường giờ phút này trở nên trống rỗng, cậu cứ nằm đờ ra đó, tiếng gà gáy, tiếng người lục tục đi làm cũng không ảnh hưởng chút gì đến cậu."

Thường!"

Cửa phòng bị tông mạnh, thằng Chất oang oang gọi lớn, chợt phát hiện thằng bạn mình vẫn đang nằm trơ trơ trên giường, chút phản ứng cũng không có."

Nè, mày làm sao vậy?

Bộ bệnh hả?

Đâu có nóng đâu ta?"

Chất vỗ vỗ mặt Thường mấy cái, rồi nó rờ trán cậu kiểm tra, ngay lúc bàn tay lạnh tanh vì sương lạnh của nó chạm vào chỗ cậu tư đặt môi kia, Thường hoàn hồn, giật mình bật dậy."

Gì vậy?"

- Thằng Chất thấy cậu cư xử bất thường, nghi hoặc hỏi - "Mày ổn không?

Hay tối qua lại bị cậu tư đánh chửi gì à?"

"Cậu tư?"

Thường nghe hai chữ "cậu tư", cậu quay sang nhìn Chất, nó cũng chớp mắt nhìn lại cậu, gật đầu đáp:"Ừ, tối qua cậu tư tới kiếm mày mà, hình như ổng còn xỉn thì phải."

"Vậy ra tối qua cậu đến phòng tao thiệt hả?"

- Thường nhìn nó hỏi lại."

Mày bị làm sao vậy?

Tối qua mày còn hùa với cậu đuổi tao về mà."

- Thằng Chất chẳng hiểu ra làm sao - "Rốt cuộc có chuyện gì?"

"Không..."

Tim Thường đập mạnh, cậu dần nhớ lại chuyện hôm qua, nhớ Dương Khanh kể chuyện của Dương Lộc, nhớ nét mặt hắn buồn thiu, rồi nhớ đến nụ hôn tạm biệt bất thình lình kia.

Thường ngẩn ngơ chạm vào trán mình, đầu cậu muốn nổ tung, cậu vò vò tóc thành cái ổ rơm, miệng không nhịn được hét lên:"A a a a a!"

"Sao vậy?

Có chuyện gì kể tao nghe nè.

Mày đừng làm tao sợ."

Thằng Chất thấy mà hoảng, Thường không nhìn nó, hai tay cậu ôm lấy khuôn mặt nóng bừng đỏ lựng của mình, trái tim đập như thể sắp xé toạc lồng ngực ra chạy mất.Sáng đó Thường trốn học, lần đầu tiên cậu lẩn đi mà không có thằng Chất.

Thường ra chỗ hồ sen, trèo lên cái ghe cậu hay dùng để đi hái sen, thả dây, chống cây sào dài đẩy nhẹ một cái, đưa ghe vào giữa đám lá sen xanh mướt.Thường nằm dài ra, tay làm gối, hai chân vắt chéo, tẩn ngẩn tần ngần dòm đám mây trôi lừng lững trên nền trời xanh thẫm.Thường cảm thấy mình thật giống đám mây kia quá, bản thân cứ mơ hồ, gió đẩy đi đâu thì đi thế đó, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ phản kháng với cuộc đời này cả.

Thường thấy có hai đám mây nho nhỏ trôi cùng nhau, cậu nhớ ngày xưa cậu với Dương Khanh cũng thường xuyên đi chung như vậy.

Cậu tư Khanh là kẻ không sợ trời không sợ đất kéo theo một đứa nhát cáy luôn miệng lải nhải khuyên hắn trở về, kết quả cũng bị hắn dụ dỗ chơi vui đến quên hết mọi thứ, cuối cùng cả hai đứa đều mềm người.Hai đám mây đó trôi trôi một hồi, chợt có cơn gió thổi mạnh khiến tụi nó tách ra, đám mây lớn hơn đã bay cao tít, để cho đám nhỏ kia ngơ ngác ở lại.Thường bỗng cảm thấy tiếc nuối, cậu ước gì mọi thứ vẫn như thuở ban sơ kia, cả hai vẫn chỉ là hai đứa nhỏ tình cờ nương tựa lẫn nhau, trong lòng chẳng có chút vẩn vơ tơ tưởng kỳ quặc nào.

"Tao ghét cái nhà này lắm, tao càng ghê tởm lão già kia.

Tao ghê tởm bản thân tao phải mang một nửa dòng máu của lão, tao từng thề rằng tao sẽ không bao giờ trở nên giống loại người đốn mạt đó..."

Hóa ra Dương Khanh căm hận gia đình này như vậy, hóa ra hắn vẫn sống hoài trong đau khổ và tự ghê tởm bản thân vì trót chảy một nửa dòng máu của kẻ đốn mạc đã hại đời mẹ hắn, và việc duy nhất hắn có thể làm là thề rằng không bao giờ hắn trở thành con người đó."

Nhưng mà... tao lại làm ra cái chuyện không khác gì lão ta cả..."

Tim Thường đau xiết lại khi nhớ đến khuôn mặt cậu tư Khanh lúc nói câu ấy.

Cậu cứ tưởng chỉ mình cậu sợ hãi trốn chạy, nhưng rồi cậu chợt nhận ra Dương Khanh cũng là nạn nhân của đêm hôm ấy, và hắn cũng bị nỗi dằn vặt hành hạ suốt ngần ấy thời gian.Thường lấy tay che lên đôi mắt vì bị mặt trời làm chói.

Cậu tự hỏi rằng liệu Dương Khanh đã nốc bao nhiêu rượu để có thể đủ can đảm lẫn tỉnh táo mà nói ra hết những điều hắn đã âm thầm chôn giấu suốt bấy lâu nay, rốt cuộc hắn đã cảm thấy thế nào mỗi khi đối diện với sự tránh né của cậu, và rốt cuộc đêm qua cậu tư Khanh mang tâm trạng gì khi rời khỏi phòng.Sườn mặt có dòng nước mặn chát chảy xuống.

Cái cảm xúc khi phải đối diện với sự thật không thể gặp lại mẹ được nữa xuất hiện rõ ràng, dù có phản kháng thế nào thì đến cuối cùng vẫn phải chấp nhận nó.

Thường chống người ngồi dậy, đôi mắt mờ mịt trở nên sáng rõ.Trong lúc Thường đang thả hồn mình ngoài hồ sen, lớp học bên này đã diễn ra hơn phân nửa với tình trạng chẳng mấy vui vẻ gì.

Đặng Danh khô khan vừa viết vừa giảng bài, Dương Lộc thì ngồi bên dưới buồn chán xếp máy bay, một chút cũng không để tâm đến thầy giáo mình."

Chào thầy."

Đương lúc Đặng Danh vừa sắp qua trang tiếp theo thì Dương Khanh chẳng biết từ đâu ra thình lình xuất hiện bên cửa sổ cất giọng chào khiến thầy giật mình làm gãy phấn."

Em làm phiền thầy dạy hả?"

Dương Khanh cũng cảm thấy mình hơi vô phép quá, thế nhưng sau đó hắn tinh mắt quét hết một vòng phòng học, phát hiện cái đầu tròn quen thuộc không có ở đây, hắn liền nhíu mày hỏi:"Thằng Thường đâu thầy?"

"Tui còn đang định hỏi cậu đây.

Chủ thì đã đến lớp từ sớm, còn người hầu lại không thấy đâu.

Riết rồi tui không biết ai chủ ai tớ luôn."

Thầy Danh nhăn mặt càm ràm, Dương Khanh càng đăm chiêu hơn, tự mình lẩm bẩm:"Không lẽ tại mình?"

"Cậu nói cái gì?"

- Thầy Danh lắng tai nghe - "Tại gì cậu?"

"Dạ không."

- Dương Khanh lắc đầu đáp - "Vậy thôi hôm nay thầy dạy út Lộc đi, để em đi kiếm nó coi sao."

"Khoan đã, sẵn đây thì nói chuyện chút đi."

Đặng Danh cùng Dương Khanh ra chỗ rừng tre gần đó, Dương Khanh kính cẩn nói:"Chẳng hay thầy có chuyện gì quan trọng cần nói với học trò?"

"Cũng không có gì, tui chỉ muốn xác định lại chuyện của trò Thường."

Đặng Danh nhìn hắn đáp, trước ánh mắt không giấu giếm gì của Dương Khanh, thầy gần như đã hiểu phần nào."

Cậu nói với tui muốn trò Thường theo hầu chủ học, thực tế là muốn tui nhìn thấy năng lực của trò ấy, dìu dắt trò ấy tới nơi tới chốn phải không?"

Dương Khanh có vẻ không bất ngờ gì với câu hỏi của thầy Danh, hắn thành thật gật đầu:"Thưa thầy đúng vậy.

Hẳn thời gian qua thầy cũng thấy nó vốn có thể đi xa hơn nữa."

"Cái này thì tui công nhận."

- Đặng Danh cũng gật đầu - "Trò Thường có trí nhớ tốt, học tính toán giỏi, đúng là chỉ quanh quẩn cả đời làm đầy tớ cho người khác thì rất phí...

Nhưng mà..."

Dương Khanh thấy thầy ngập ngừng, hắn không cười nữa, thở dài một hơi tiếp lời thầy:"Nhưng mà tiếc là gan nó nhỏ quá, lòng lại vướng bận chuyện ơn nghĩa, sợ rằng không phải là người khác không muốn giúp nó, mà nó tự giữ chân mình ở lại."

"Đúng vậy.

Tui cũng có thử nói chuyện với trò ấy rồi, coi chừng cũng không phải người khó thuyết phục, chỉ có điều tui vẫn không dám chắc được."

"Dạ, quan trọng vẫn phụ thuộc vào nó."

Đặng Danh thấy Dương Khanh có vẻ nặng lòng vì người đầy tớ này quá, thầy suy nghĩ, cẩn thận tìm lời an ủi:"Xem ra cậu rất quý trò Thường.

Mà cũng phải, nào có chủ nào sẵn lòng tìm mọi cách giúp một đứa hầu học hành đàng hoàng được.

Tui cũng biết xem chút tướng mặt, trò Thường trán cao và rộng, mặt mũi sáng sủa so với người làm công khác, chắc chắn là người thông mình, chỉ cần trò ấy hiểu tấm lòng của em mà cố gắng, sớm muộn gì về sau cũng sung sướng."

"Nhọc lòng thầy khuyên nhủ."

Dương Khanh bật cười, Đặng Danh chính là một trong những nhà giáo mà hắn tôn trọng nhất khi còn đi học.

Thầy ghét cái cảnh phân biệt giàu nghèo, thường nói lời hay, dạy dỗ cũng chẳng hề qua loa.

Sau khi thầy về nước, thầy nhận được lời mời của rất nhiều trường học, nhưng thầy lại chọn cái trường nghèo nhất huyện, còn mất công mất sức đi vận động từng nhà lẫn đám nhóc loi choi về học.

Thầy bỏ tiền túi ra hỗ trợ tụi nó, còn phụ thêm đồ ăn thức uống để cha mẹ tụi nó đỡ lo.Dương Khanh mới đầu định mang Dương Lộc với Thường gửi vào trường thầy, ngặt nỗi Dương Lộc còn bướng hơn đám nhỏ nhà nghèo kia, còn Thường thì hắn không thuyết phục được.

Cuối cùng chỉ có thể đổi cách, nếu thầy Danh chịu về dạy dỗ hai đứa kia một thời gian, hắn sẽ trở thành mạnh thường quân của trường, còn mời thêm giáo viên khác về thay thầy."

Có gì mà nhọc lòng.

So với số tiền cậu bỏ ra thì nói mấy câu cũng không khó khăn gì."

Đặng Danh cười nói.

Dương Khanh liền hắng giọng, không khách sáo mở lời:"Vậy thầy có thể thôi đánh roi vào tay học trò được không?

Tới tối vẫn còn để lằn đỏ hết tay."_______________Làm người yêu, làm phụ huynh, làm cả thầy giáo của em (∿°○°)∿ ︵ ǝʌol
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 36: Con chim buồn, chim bay về cội - Con cá buồn, cá lội trong sông


Dương Khanh lại trò chuyện thêm dăm ba câu với Đặng Danh rồi mới trả thầy về với lớp của mình, còn sẵn tiện hứa hẹn sẽ giúp thầy tìm cho bằng được đứa học trò còn lại của thầy, nhưng cũng xin thầy rủ chút lòng thương mà hạn chế sử dụng bạo lực dạy dỗ người khác, bởi có thể vì thầy đánh đau quá mà Thường mới trốn biệt tăm như vậy.

Dương Khanh bị Đặng Danh chửi cho mấy câu rồi đuổi đi, cậu tư Khanh cũng không định nắn ná ở lại thêm nữa.Hắn rảo bước khỏi rừng tre mát rười rượi, trời trưa đổ nắng chang chang, Dương Khanh nhíu chặt mày vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, cốt để tìm xem rốt cuộc cái đầu tròn tròn kia đang trốn ở xó xỉnh nào rồi."

Có thấy thằng Thường đâu không?"

Tìm lung tung chi bằng hỏi đúng người, không thấy cái đầu tròn nhưng lại bắt gặp cặp mắt híp đang trốn một góc chăm chú làm cần câu tôm.Dương Khanh xuất hiện quá bất thình lình làm thằng Chất giật mình suýt bị lưỡi câu cứa trúng, nó ngơ ngác ngó lên cái người đang sừng sững phía sau nó:"Cậu... cậu tư?"

"Tao hỏi mày có thấy thằng Thường đâu không?"

- Dương Khanh lần nữa lập lại câu hỏi."

Thằng Thường?"

- Chất lòm còm bò dậy, khó hiểu nhìn hắn - "Không phải bây giờ nó đang hầu cậu út học sao?"

"Không có.

Thầy nói hôm nay nó cúp học, sáng giờ không thấy tới."

Dương Khanh trầm giọng đáp, nắng nóng khiến hắn khó chịu, nay thấy cái vẻ ngơ như bò đeo nơ của thằng Chất xem chừng nó cũng không biết Thường đang ở đâu.

Quả nhiên thằng Chất cũng ngạc nhiên nói:"Thằng Thường mà cúp học?

Chuyện này lạ à nha, mà sáng giờ con cũng không thấy nó đâu."

"Vậy mày có biết nó hay đi những chỗ nào không?"

- Dương Khanh hỏi."

Con cũng không rành nữa, cái thằng này quanh năm suốt tháng có bao giờ thấy nó trốn việc đi đâu chơi đâu.

Làm xong việc là bò về ổ, hôm nào được lúc rảnh rỗi thì mò đi mua bánh trái ăn, nhưng xong nó liền đi thẳng một mạch về nhà.

Hầy, rốt cuộc thằng này tự nhiên chạy đi đâu vậy trời?"

Thằng Chất trả lời xong cũng bắt đầu lo lắng, nó đột nhiên nhớ tới sáng nay trông Thường hành xử kỳ cục lắm, đầu nó lóe lên một ý nghĩ, ngập ngừng dòm cậu tư Khanh đang hầm hầm mặt lại."

Cậu tư, con muốn hỏi cậu, hôm qua cậu có đánh chửi gì nó không?"

Chất nói xong tự thấy sợ, việc chủ chửi hay đánh người làm là việc bình thường, nó lấy quyền gì mà hỏi.

Chất vội cúi đầu, miệng nói nhanh đến nỗi chữ muốn dính vào nhau:"Xin lỗi cậu, con vô phép quá."

Chất không nghe cậu tư Khanh ừ hử gì tiếp cả, trán rịn mồ hôi, cổ họng nuốt khan mấy lần, cuối cùng chỉ thấy đôi giày tây bóng lưỡng dời đi.Chất ngẩng đầu lên, nó sửng sốt nhìn thấy mặt mũi Dương Khanh ra chiều bần thần không khác gì Thường lúc sáng.

Chất gãi gãi đầu, rồi nó nhớ ra gì đó, vội nói với theo bóng dáng đang dần đi xa của Dương Khanh:"Đúng rồi, thằng Thường cũng hay chèo ghe ra đầm sen lắm.

Ở đó mát mẻ, có lần nó thả thuyền ngủ quên ngoài đó đến tận tối mới mò về."

Chất không rõ cậu tư Khanh có nghe nó nói gì không, nó đoán có lẽ nghe được, nó thấy hắn khựng lại một chốc, mà giọng nó thiếu điều vang vọng cả cái vườn này.Thường bó chặt hai gối ngồi ngẩn ngờ suốt cả buổi trời không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào giọt nước lúc lắc trong lá sen to lớn mãi không có lối thoát.

Mỗi một lần nước đọng gió lay, nó đều sốt ruột lượn một vòng sau đó lần nữa trượt về tâm lá.Thường ngồi bất động cứ như bức tượng đá người ta thờ ven đường, nhưng lòng cậu lại đầy hỗn loạn.

Cậu sợ cái cảm xúc kỳ cục mà vốn dĩ cậu đã giấu nhẹm đi hồi mười lăm mười sáu tuổi giờ lại rục rịch trồi lên, cậu sợ cậu bị bệnh, lỡ như bệnh thật rồi cậu lại phụ lòng cậu tư.Thường nghĩ tới cậu tư, nhớ hôm qua cậu tư hôn mình, chẳng lẽ cậu lây bệnh cho cậu tư rồi."

Thường!"

Có giọng ai đó gọi cậu, Thường nghe quen lắm, nhưng cậu vẫn không phản ứng lại, bởi nỗi sợ trong lòng đang nhấn chìm Thường chạy trốn khỏi thực tại.

Có lẽ người kia nghĩ mình gọi không đủ lớn, hắn nhặt mấy hòn đá xung quanh, hết sức bình sinh ném lại gần ghe của Thường làm mặt nước kêu "bõm bõm" liên tục, bắn cả lên mặt cậu."

Thường!

Bộ mày điếc hả?"

Đến lượt cái điệu chửi này cất lên thì Thường không thể không quay qua nhìn về phía người chửi được.

Cậu tư Khanh đóng bộ tây trang chỉn tề nghiêm mặt đứng trên bờ nhìn cậu, Thường giật mình lớn giọng đáp một tiếng:"Dạ?"

"Mày còn dạ?

Sao giờ này mày không đi học?"

Việc trốn học bại lộ, Thường rụt người, lúi húi chống sào đưa ghe vào bờ, lúc ở trước mặt Dương Khanh, cái đầu cậu không dám ngẩn lên:"Dạ, con đi hái sen."

"Sen súng gì giờ này?"

Dương Khanh bực, Thường cam chịu chuẩn bị nhận trận lôi đình sắp đổ xuống đầu mình, thế nhưng chỉ có một tiếng thở dài thườn thượt, rồi cậu tư Khanh chỉ nhẹ nhàng đổi giọng hỏi:"Bộ tao làm mày sợ hả?"

"Dạ?"

Thường ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt buồn đau đáu của hắn, trái tim cậu run lên, cơ thể vội vàng lui về sau mấy bước, lúng túng nói:"Cậu nói gì vậy con không hiểu?"

"Thì chuyện tối qua."

- Dương Khanh bước lên một bước - "Tao không làm vậy nữa, mày đừng đứng xa như thế."

Thường tiếp tục lui về sau, xua tay liên tục:"Không có, cậu không có làm con sợ gì hết...

Á!"

"Nè!"

Thường lui đến độ không còn đường lui, chân dẫm phải lớp đất nhão nhét cạnh bờ, cậu chới với suýt té, may mắn có Dương Khanh túm kịp tay cậu về, mặt Thường đập mạnh vào cái cằm đáng thương của hắn khiến cả hai đau đến chảy nước mắt."

Con xin lỗi cậu."

Dương Khanh hầm hầm ngồi trên một tảng đá xoa xoa cằm, hắn đột nhiên nhận ra từ ngày quen biết cậu, cái cằm của hắn cũng sắp thành cằm chẻ giống lão thầy giáo mắt xanh mũi đỏ đáng ghét suốt ngày chỉ biết "Mauvaise, Mauvaise" (Sai rồi, sai rồi) với học sinh."

Qua đây ngồi."

Thường đứng cách hắn vẫn một cánh tay, mặc cho cậu tư Khanh nói thế nào vẫn cứ không chịu di chuyển.

Dương Khanh thấy không nói được cậu, cũng không kêu réo nữa, hắn nhìn thẳng cậu mà chất vấn:"Nói, tại sao mày trốn học?"

"Dạ con đi hái sen..."

Thường nói nửa chừng thì không nói tiếp được, chỉ đành ậm ừ đổi câu trả lời khác:"Tối hôm qua con ngủ không đủ, sợ sáng nay không tỉnh táo nghe thầy giảng."

"Còn gì nữa không?"

- Dương Khanh hỏi tiếp.Thường lắc đầu, ánh mắt không dám nhìn hắn, Dương Khanh nhẹ giọng nói:"Cho mày nghỉ hết hôm nay thôi.

Hôm qua tao xỉn quá không làm chủ được mình, sáng mai tao đi rồi, không cần sợ nữa."

"Mai cậu đi sao?"

Thường sửng sốt nhìn Dương Khanh, thấy hắn đã phủi người đứng dậy, bình tĩnh trả lời cậu:"Ừ, tao nói lâu rồi mà."

Thường ngẩn ra, cậu biết chứ, nhưng cậu quên mất.

Cậu cứ tưởng cái chuyện một tuần nó vẫn còn lâu lắm, chẳng ngờ trong lúc cậu vẫn tỉnh tỉnh mê mê, nó đã trở thành chuyện của ngày mai."

Vậy để tối nay con sang hầu để cậu ngủ cho ngon mai còn có sức đi."

"Đừng qua, tao làm mày sợ đó."

- Dương Khanh lắc đầu từ chối.Thường xoắn xít, cậu không biết phải nói thế nào nữa.

Dương Khanh nhìn cậu một hơi, rồi hắn thở dài nói:"Thường à, tao không muốn lại phạm sai lầm, không muốn làm mày đau, khiến mày sợ nữa.

Dù sao mai tao cũng đi rồi, tao cũng không giấu giếm thêm."

- Dương Khanh chăm chú nhìn mặt cậu, nghiêm túc nói - "Tao thương mày.

Không phải cái kiểu bạn bè giữa mày với thằng Chất đâu.

Tao thương mày như thằng Thiện tiều phu thương con Thì bán rau vậy đó."

Thường như muốn nín thở nghe hắn nói, mỗi một chữ tiếp theo của cậu tư Khanh thốt lên đều không khác gì đang cứa dao vào tim cậu vậy."

Tao không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng cứ mỗi lần gần mày, tao có đầy đủ những khao khát của một đứa con trai với người con gái hắn yêu, hiển nhiên không phải ý tao coi mày là đàn bà, nhưng mà tao biết rõ cái cảm xúc tao dành cho mày chính là cảm xúc đó.

Tao muốn ôm mày, muốn hôn mày, và sau cái đêm cận kề da thịt ấy, tao đã nghĩ... tao muốn cưới mày về làm vợ tao."

Dương Khanh thấy nước mắt Thường rơi lã chã, hắn cười cay đắng, giọng nói tựa như đang thủ thỉ chỉ mình hắn nghe:"Xin lỗi, tao bệnh hoạn, tao còn lợi dụng quyền lực để thỏa mãn cái bệnh hoạn đó của tao.

Nhưng mà đúng là mày khờ dại quá, xem như đây là bài học cho mày, bởi sau này ra đời có thể mày sẽ gặp phải nhiều người bệnh hoạn như tao, mà những kẻ đó có khi còn xấu xa hơn, mày phải biết mà tránh đi, có hiểu không?"

Hắn dịu dàng hỏi, Thường "hức hức" không đáp lại tiếng nào.

Dương Khanh nhìn mái tóc bị cháy nắng của cậu, hắn chợt muốn chạm vào nó lần cuối, nhưng bàn tay vươn ra nửa chừng liền rụt về, quay người rời đi.____________Cậu tư tỏ tình rồi, nhưng mà buồn quá huhu (ಥ﹏ಥ)
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 37: Ghé tai nói nhỏ những lời thủy chung


Chất tìm thấy Thường đang ngồi thừ người ở bờ kinh khi trời đã xâm xẩm tối.

Nó đến gần vỗ vai cậu một cái, Thường xoay đầu nhìn nó, cặp mắt sưng húp của cậu dọa nó hết hồn."

Mắt mũi sao vậy?

Đứa nào ăn hiếp mày hả?"

Chất gấp gáp hỏi, Thường khàn khàn trả lời nó:"Không có, không có ai ăn hiếp tao hết."

"Chứ sao mà mày khóc?"

- Chất sốt ruột hỏi - "Nhìn còn mất hồn mất vía, nói đi, đứa nào ăn hiếp mày tao trả thù cho."

"Mày cứ kệ tao đi.

Tao ngồi thêm một hồi rồi tao về."

Thường ôm chân, cằm gác lên đầu gối, nhìn về phía chân trời đang dần sụp tối đằng xa.

Giờ này cậu chỉ muốn yên tĩnh sắp xếp lại những rối ren đang diễn ra trong đầu mình."

Vậy tao ngồi đây với mày."

Chất thấy không cậy được miệng cậu, nó đành buồn bực lót dép ngồi xuống kế bên, thò tay bứt mớ cỏ gà gần đó tự chơi một mình."

Nè, nếu lỡ như mày yêu phải người không nên yêu, mà trùng hợp người đó cũng yêu mày, thì mày sẽ làm thế nào?"

Cuối cùng khi mặt trời đã hoàn toàn khuất sau con đê dài ngoẵng đằng xa để nhường chỗ cho ánh trăng bàng bạc dịu dàng, Thường mới chịu lên tiếng.

Nhưng cậu hỏi không đầu không đuôi làm Chất cũng nghệt mặt ra, nhíu mày suy nghĩ cái ý trừu tượng trong câu nói của đứa bạn đang sầu đời."

Ừm, ý là nếu tao yêu cô Chi hay cô Diệp con chủ vựa gạo lớn nhất làng bên, rồi trùng hợp là cổ cũng yêu tao hả?"

"Ừ, đại khái vậy."

- Thường ậm ừ đáp."

Ráng mần kiếm tiền cưới cổ."

- Chất tự tin nói - "Kiếm thiệt nhiều tiền, cất cái nhà khang trang, rồi tìm bà mối mang sính lễ qua hỏi cưới đàng hoàng."

Thường nghiêng đầu sang nhìn nó, thắc mắc hỏi:"Lỡ mày chưa kịp giàu thì người ta đi lấy chồng mất tiêu rồi sao?

Người ta cũng đâu chờ mày hoài được."

"Thì tao mới nói tao ráng đó."

- Chất chống tay ra sau, ngửa mặt nhìn trời thoải mái nói - "Mày không thử sao mà biết được, mày cũng biết tao đâu phải kiểu người khó quá bỏ qua đâu."

Đoạn nó quay sang nhìn cậu tiếp lời:"Tao đâu có gì để mất.

Thí dụ như mày nói đi, tao chưa kịp giàu còn cổ phải đi lấy chồng rồi.

Chí ít lúc đó tao đã cố gắng quá trời, hổng lẽ cái gì cũng không có.

Còn cổ thì coi như cũng yên bề gia thất với mối ngon hơn.

Mày thấy đó, tụi tao có thể mất nhau, nhưng tụi tao đâu có mất hết.

Quan trọng là cả hai đứa trước đó đã cố gắng vì nhau rồi, chia tay có buồn cũng không phải khiến mày phải hối tiếc vì cứ hèn nhát chạy trốn đâu."

"Mày nói tao học nhiều, nhưng tao cứ có cảm giác mình hiểu biết còn không bằng mày nữa."

Thường thiệt tình nói, câu trả lời của Chất giống như ánh đèn sáng giữa đêm thâu, nó suy nghĩ đơn giản, nhưng còn hơn kẻ tự cho mình là thông minh, một mình suy nghĩ đủ đường lại không có đường nào vẹn toàn."

Tào lao."

- Chất nhe răng cười - "Hai chuyện đâu có liên quan gì nhau, có thể tao lăn lộn nhiều hơn mày, nhưng đâu có nghĩa là mày ngu hơn tao.

Với lại được cái tao máu liều nhiều hơn máu não mà."

Thường bật cười, Chất thấy cậu không còn rầu rĩ nữa, phủi phủi người đứng dậy, đưa tay ra với cậu nói:"Sao hả?

Nghĩ xong rồi?

Vậy đi về ăn cơm, tao đói bụng rồi."

"Ừ."

Hai đứa trở về cơm nước tắm rửa, trong dạ Thường bồn chồn nên chẳng ăn được mấy, chưa kịp để thằng Chất nói thêm vài câu đã vội tót vào phòng mình đóng cửa lại cẩn thận.Thường mở cái rương gỗ cũ cậu để ở đầu giường, mò mẫm lấy ra hộp điêu khắc rẻ tiền, nhìn hai cái nhẫn mã não nhỏ xíu trong đó, tim cậu bất giác đập nhanh hơn.

Thường đóng hộp nhẫn lại, hít sâu một hơi, sau đó vuốt vuốt lại đầu tóc lẫn quần áo, rồi mở cửa ra ngoài.Hôm nay trời bắt đầu có gió nhẹ, mùi hương của đất xộc vào mũi khiến con người ta càng dễ chịu sau những hôm nắng nóng kéo dài, Thường nhìn mặt trăng treo trên đỉnh đầu, miệng tự mình lẩm bẩm:"Cậu tư, con có chuyện muốn nói với cậu, thiệt ra con cũng... không không không, kỳ quá..."

"Ừm, cậu tư, cậu ngủ chưa?

Con không làm phiền cậu chứ?

Nói vậy cậu chửi chết..."

"Cậu tư... thì..."...Vừa đi vừa nói, thoắt cái cửa phòng quen thuộc đã ở trước mắt, Thường nuốt nước miếng, bên trong tối om, chẳng rõ Dương Khanh đã ngủ hay còn thức.Cộc!

Cộc!

Cộc!Thường hồi hộp gõ cửa, lần đầu tiên cậu gõ mấy tiếng liền vẫn không có ai đáp lại.

Thường thấy thời gian cũng không còn sớm, cậu không nghĩ cậu tư Khanh sẽ ra ngoài vào giờ này.

Thường đoán không lẽ hắn ngủ rồi, nhưng mắt thấy ngày mai cậu tư Khanh đâu còn ở đây, cậu lạicó chuyện quan trọng muốn nói, thế là lần nữa đánh liều gõ thêm mấy cái nữa, còn nhỏ giọng gọi:"Cậu tư, là con, Thường nè."

Vẫn không có ai đáp lời, Thường lại tiếp tục vừa gõ vừa nói:"Con biết bây giờ trễ rồi, nhưng con có chuyện quan trọng, cậu để con vào nói mấy câu được không?"

Bên trong càng im ắng, Thường càng thấp thỏm không yên.

Cuối cùng cậu đánh bạo nói đại:"Vậy... vậy để con nói luôn ở đây cũng được.

Cậu nghe rồi có mở cửa cho con hay không thì tùy cậu."

Thường đưa mắt ngó nghiêng xung quanh, cậu thở hắt một hơi, chầm chậm cất lời:"Ừm, cái chuyện hồi chiều cậu nói với con, con sợ lắm, con suy nghĩ hết cả buổi cũng không biết phải làm thế nào cho phải."

- Thường nhớ lại khuôn mặt buồn thiu của Dương Khanh, tim thắt lại một nhịp, lúng túng giải thích - "Ý con là... không phải con sợ cậu, mà vì con sợ bản thân con cũng có cảm giác giống cậu.

Cậu cũng biết mà, cho dù con có là con gái, tụi mình cũng không thể, chứ nói gì đến..."

Tay cậu siết chặt hộp nhẫn, miết nhẹ nó để giảm bớt căng thẳng rồi mới nói tiếp:"Nhưng mà con nghĩ kỹ rồi, con muốn hỏi ý cậu, cậu cho con thêm thời gian được không?

Cậu đợi con sắp xếp ổn thỏa mọi việc, đợi con học hành cho đàng hoàng, rồi sau đó... sau đó con sẽ theo cậu.

Con biết cậu ráng nhiều vì con rồi, giờ con cũng muốn ráng vì cậu..."

Thường ngừng một lúc, đoạn cậu hít sâu một hơi rồi thốt lên:"Cậu tư, con cũng thương cậu..."

"Em có biết mình đang nói cái gì không?"

Giọng nói trầm thấp quen thuộc không xuất phát từ trong phòng.

Tim Thường thót lên, cả người cứng đờ, máu nóng dâng từ cổ lan qua hai vành tai.

Mỗi một tiếng bước chân từ phía sau đến gần, sự xấu hổ vẫn luôn không thấy đâu giờ lại lũ lượt xuất hiện trên đôi gò má ửng hồng."

Vào phòng đi, ban nãy khách tặng anh hộp socola, vào ăn chung rồi nói chuyện với anh."

Cậu tư Khanh mở cửa, kiên nhẫn chờ đợi Thường nhắm mắt nhắm mũi đứng đực ra đó.

Đương lúc Thường đang cân nhắc bỏ chạy hướng nào được thì người kia lại dịu dàng nói tiếp:"Mai anh phải đi sớm rồi, nếu giờ này em bỏ về thì coi như công sức nãy giờ đổ sông đổ biển hết đó.

Sao hả?

Muốn ăn socola hay muốn coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"

Thường bị cậu tư Khanh dụ dỗ, cậu bước chân vào phòng dưới ánh mắt hài lòng của hắn.

Cửa đóng, đèn sáng, Dương Khanh giữ đúng lời hứa mở hộp kẹo ngoại ra cho cậu.

Thường nhón một viên ăn cho đỡ căng thẳng, lại phát hiện nó không giống với mấy loại trước mà cậu tư Khanh từng cho cậu ăn.____________Bớ người ta có người dụ dỗ trai nhà lành À, mọi người cố gắng ủng hộ truyện ở trang wattpad chính chủ của mình cũng như trang Enovel nhé.

Hôm qua mình search thấy bộ Nhóc câm thì bị reup bên youtube, còn bộ này thì bị nhiều á mà có 1 trang reup view còn cao hơn của chính chủ muốn xỉu ngang huhu
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 38: Yêu nhau cởi áo cho nhau (H)


Viên socola tan trong miệng, mặt Thường cũng nhăn nhó, nhưng ngó thấy Dương Khanh ngồi bên cạnh, cậu cố tỏ ra bình thường, nuốt mấy câu chê bai xuống cùng hương vị đắng chát kì cục."

Không ăn nữa à?"

- Dương Khanh rót cho cậu một tách trà đưa qua.Thường lắc lắc đầu, cảm thấy hơi chóng mặt, nhỏ giọng đáp:"Dạ không, nãy con ăn cơm no rồi."

"Ừ."

Dương Khanh nhướng mày cũng nhón một viên cho vào miệng, không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng cậu tư Khanh nhai kẹo.

Tim Thường đập càng lúc càng nhanh, hai bàn tay cậu bấu chặt lấy vải quần, cả mặt mũi lẫn cơ thể cứ như sắp bốc hơi."

Vậy, hồi nãy em nói cái gì.

Nói lại cho anh nghe."

Thường bối rối cúi gằm mặt, rõ ràng những lời lúc nãy là để nói cho cậu tư Khanh nghe, nhưng giờ cậu tư Khanh ngồi ở đây, cậu một chữ cũng không nói nổi."

Thường..."

Dương Khanh cũng thấy mặt mình bắt đầu nóng, hắn nhìn cái xoáy tóc trước mắt, miệng gọi thử một tiếng, cũng may, cái xoáy tóc kia còn chịu "Dạ" chứ không biến mất tăm như trong những mộng mị hàng đêm của hắn."

Cậu tư..."

Thường ngẩng đầu lên nhìn Dương Khanh chờ hắn nói chuyện, chỉ thấy dưới ánh đèn dầu bảng lảng, hai má cậu tư Khanh đỏ hây hây, mắt hắn đang dịu dàng nhìn cậu.

Thường nuốt nước miếng, hỏi một câu vô tri vô giác:"Ngày mai cậu đi rồi?"

"Ừ."

- Dương Khanh không lấy làm phiền mà trả lời cậu - "Mai anh phải đi rồi."

"Vậy khi nào cậu lại về?"

Thường lúng búng hỏi tiếp, Dương Khanh lập tức cười mà đáp:"Công chuyện nhiều, anh cũng cũng biết, nhưng em muốn khi nào anh về thì anh sẽ ráng tranh thủ sắp xếp."

Thường ngớ người, mặt cậu đỏ bừng, bên ngoài bỗng lóe sáng rồi tiếng sấm "đùng" một phát làm cậu giật nảy mình.

Một bàn tay chạm lên mái tóc ngắn củn khô rang của cậu mà vỗ nhẹ, giọng người kia nhẹ nhàng hỏi:"Chắc trời sắp mưa, em về luôn hay ở lại giúp anh làm ấm giường?"

Thường biết mình đang không tỉnh táo, nhưng cậu chẳng rõ vì mấy viên kẹo ngoại kỳ cục của cậu tư Khanh mang về, hay do cậu quá xấu hổ mà không nghĩ nổi gì nữa.

Chừng như có ma xui quỷ khiến, cậu ngượng ngùng nói:"Để con giúp cậu làm ấm giường đặng ngủ cho ngon."

Thường đứng dậy, cơn say chếnh choáng làm cậu loạng choạng, có người vội vàng đỡ lấy cậu, nhưng người kia đứng cũng không vững, thế là cả hai xiêu xiêu vẹo vẹo dìu nhau vào giường.Cánh tay cậu tư Khanh chắc nịch lòn qua ôm lấy Thường tựa vào lòng hắn, lúc đến giường, hắn ngã ra trước, kéo đứa hầu nằm đè lên người mình.Thường nằm bẹp trên người cậu tư Khanh một lúc lâu, để cậu tư Khanh nhè nhẹ vỗ vỗ lưng cho cậu, tai cậu áp vào ngực hắn, nghe rõ mồn một từng tiếng tim đập mạnh mẽ.

Bên ngoài trời lại gầm một tiếng, Thường ngóc đầu dậy, Dương Khanh chớp mắt nhìn chằm chằm cậu, như có điều gì đó thoát ra khỏi đầu mà Thường không kiểm soát nổi nữa, cậu nhướng người lên chạm vào môi hắn.Bên ngoài gió thổi ào ào va mạnh vào cửa sổ, gió thổi mạnh làm tắt ngọn đèn yếu ớt bên ngoài, khiến cho hai tấm lưng trần trụi không khỏi rùng mình mà ghì xiết lấy nhau hơn.

Rồi trời bắt đầu mưa, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên lớn tới nỗi không nghe được tiếng nói chuyện, át đi cả những âm thanh tràn ngập khoái cảm, đầy thích thú, cùng những mặc cảm tội lỗi về chuyện tình của hai kẻ không được thói đời chấp nhận.Cậu tư Khanh vẫn chỉ gã đàn ông vừa lớn, hắn không biết cách dịu dàng, khiến người hắn thương khóc nức nở, để lại trên da thịt hắn những vết cào cấu đau tê tái.

"Cậu tư, em đau..."

"Xin lỗi em..."

Thường nhỏ giọng than khóc, quần áo cậu không biết đã bị ném đi đâu rồi, chân cậu quấn lấy vòng eo đang mãnh liệt của Dương Khanh, hy vọng có được chút mủi lòng từ hắn.

Cũng may, cậu tư Khanh không phải chỉ là kẻ biết hưởng thụ một mình.Đêm nay không có thứ thuốc kích thích nào, không có ép buộc đau đớn đến tuyệt vọng, thế nhưng Dương Khanh lại cảm giác mình càng mất kiểm soát hơn.

Hắn thở hồng hộc nắm lấy hông của người hắn đã tơ tưởng suốt bao nhiêu năm trời, cúi đầu vùi vào bộ ngực bằng phẳng, rồi hít lấy hít để mùi mồ hôi từ cổ chảy dọc xuống hõm vai.Giờ phút này, cả hai chẳng khác gì con thiêu thân, họ lao đầu vào ngọn lửa, nguyện ý để nó đốt cháy, cùng nhau trở thành mảnh tàn tro nhỏ bé bay khỏi nơi khổ đau này.Mưa nhỏ dần, hai kẻ vừa điên cuồng đã hoàn toàn tỉnh táo, lẳng lặng nằm yên nắm tay nhau.

Thường thất thần tự nghĩ, hình như cậu đã làm chuyện vợ chồng với cậu tư Khanh.

Đến giờ phút này, có lẽ hai người bọn họ chẳng thể xem như một đôi chủ tớ bình thường nữa.

Thường bỗng chốc cảm thấy xót xa, chẳng hiểu sao lòng cậu buồn vô cùng."

Thật ra lần này đi, anh không định trở về nữa, có vài người bạn rủ anh theo thuyền lớn đi buôn."

"Vậy thì xa lắm, còn nguy hiểm nữa."

- Thường thốt lên."

Ừm, nhưng anh nghĩ mất em rồi, nguy hiểm thế nào anh cũng không quan tâm."

Dương Khanh nói chắc nịch, hắn còn cười như thể đang buông lời trêu ghẹo người yêu chứ không phải bàn về chuyện sống chết.

Trái tim Thường nhộn nhạo nhìn nụ cười hạnh phúc không thèm che giấu của cậu tư Khanh, đầu chợt nhớ đến gì đó, Thường bật dậy, quấn cái mền bị họ làm nhàu nhĩ kế bên toang trèo xuống giường.

Dương Khanh vội nắm tay cậu lại nhíu mày hỏi:"Em đi đâu đó?"

"Cậu thả ra đi, em xuống kiếm đồ, không phải bỏ cậu ở đây một mình đâu."

Thường vừa nói vừa cười, giọng điệu sặc mùi dỗ dành, Dương Khanh xuôi xuôi, hắn nằm trở lại, nhìn cậu đang lúi húi mò mẫm gì đó trong mớ xống áo hỗn độn họ vứt dưới đất."

Thấy rồi."

Thường vui vẻ trèo trở lại giường, Dương Khanh cũng tò mò ngồi dậy, thấy trên tay cậu là một chiếc hộp gỗ nhỏ xíu."

Gì vậy?"

"Em tặng cậu."

Thường không nói mà đưa luôn hộp cho Dương Khanh.

Hắn thích thú mở hộp ra, ngạc nhiên cầm lấy hai thứ đồ nhỏ xíu bên trong lên ngắm nghía."

Hồi đi chợ với mợ ba em nhìn thấy...

ừm... mặc dù là đồ dỏm nhưng mà coi cũng đẹp... nên... em mua nó..."

Thường lúng túng giải thích, rồi cậu thấy không ra sao cả.

Ai đời đi tặng vật đính ước lại nói là đồ dỏm, hơn nữa người kia có khi còn chẳng dùng được.

Thường xấu hổ quá, với tay muốn lấy lại đồ:"Trả em, lần sau cậu về em mua cái khác cho."

Dương Khanh đưa tay lên cao làm cậu vồ hụt mà ngã vào lòng hắn.

Cậu tư Khanh điềm nhiên xỏ luôn hai chiếc vào ngón út của mình, không vừa lắm nhưng nhìn qua cũng không thấy rõ."

Mắc gì, đồ vô tay quan là của quan.

Lần sau em mua gì thì anh cũng lấy, mà cái này cũng lấy luôn."

- Dương Khanh nhìn cặp nhẫn hài lòng nói."

Bộ cậu không thấy kỳ cục hả?"

Thường thắc mắc hỏi, nhưng cậu có cảm giác cái màu mã não này đúng là hợp với cậu tư Khanh."

Mắc gì kỳ."

- Dương Khanh kéo cậu vào lòng, thỏa mãn thở một hơi cười nói - "Thầy anh xài một hộp kính hoa của vợ làm cho suốt hai mươi năm.

Quản tiệm của anh suốt ngày chê vợ mình nấu ăn dở, nhưng cứ đúng giờ là lập tức về nhà ăn cơm.

Rồi khách hàng của anh mỗi ngày đều mang chiếc đồng hồ lúc nào cũng chạy sai giờ ra tiệm nhờ anh sửa nó chỉ vì nó do ông chồng quá cố của bà ấy hồi còn sống lúc nào cũng mang bên người.

Vậy đó, yêu nhau yêu cả đường đi, anh đeo đồ của người anh yêu tặng thì có gì mà kỳ cục."

Thường im lặng không nói gì, đỏ mặt nhìn cặp nhẫn trên ngón tay hắn."

Thường."

"Dạ."

Dương Khanh gọi cậu một tiếng, Thường lập tức ngẩng mặt lên nhìn hắn.

Cậu tư Khanh hiếm khi tỏ lúng túng giờ phút này lại do dự rất lâu, Thường thấy hắn sốt ruột, cậu thỏ thẻ hỏi:"Cậu gọi em làm gì?"

"Ừm, chỉ là anh muốn nghe lại lời hồi nãy em nói."

- Dương Khanh ngập ngừng đáp."

Không phải cậu nghe hết rồi sao?"

- Thường giận, không hiểu sao cậu tư Khanh cứ cố muốn làm cậu xấu hổ làm gì - "Với lại dài quá em không nhớ hết."

"Đâu có, với lại lúc đó em không nhìn anh nói, không tính."

- Dương Khanh cứng rắn trả lời, lại thấy Thường hơi giận, hắn mềm giọng nài nỉ - "Không cần nói hết, chỉ cần nói lại câu cuối, được không.

Mai anh đi rồi, em nói lại cho anh nghe đi mà."

Thường hết cách, vành tai cậu lại đỏ, cậu đành hít sâu một hơi, trịnh trọng ngồi đối diện hắn mà nói:"Em nói lại một lần nữa thôi, cậu không được đòi nữa."

Dương Khanh gật đầu:"Ừ, anh hứa chỉ nghe lại một lần thôi."

Thường hơi đảo mắt một vòng để lấy bình tĩnh, rồi cậu nhìn hắn, giọng nói nhẹ đến nỗi khiến lòng cậu tư Khanh nhộn nhạo cả lên:"Em... em cũng thương cậu."
 
Back
Top Bottom